1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      A! Dám hại vợ sinh non mà để cho yên ah? Dám ném trà nóng vào ng vợ mang thai mà a bỏ qua đc ah? Đừng tưởng Lưu để yên cho mấy ngày mà yên lòng sớm nhé, chẳng qua là vợ mới sinh con trai vui nên chưa đụng tới thôi. Giờ biết tay nhá, xử đẹp từng đứa trong Tống phủ.

      Cảnh Huệ đế ra cũng coi trọng đường ca và đường tẩu của mình. Thấy cái j cũng hỏi ý kiến của Lưu là biết rồi, nhưng thấy HT cứ k tin vào bản lĩnh của chồng mình nên đế mới phản ứng vậy đấy. ra nam nhân ng nào cũng sĩ diện, cũng có chủ nghĩa nam nhân trong ng, được vợ mình sùng bái mình mới thấy thỏa mãn hư vinh cơ. đế cố lên nhé, tại hồi xưa mọi chuyện cứ xoay quanh VBL k để ý đến cái khác nên vậy đó, giờ cứ cố gắng gấp bội để bù vào thôi. Nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất HT sớm muộn j cũng xiêu lòng thôi.

      Thanks editor nhìu.
      song ngư, biu~biu~biu, Chris_Luu2 others thích bài này.

    2. ttc

      ttc New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      10
      Luon qua luon lai tu toi den sang ma khong thay chuong moi
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Ta chờ xem con Tạ Nhân bị quả báo bởi tham lam của nó :nosepick::nosepick::nosepick:
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 160

      Bảo Cân : “Tứ tiểu thư của Tống gia biết vì sao, nửa tháng trước bị mắc căn bệnh quái lạ, sau đó thần trí còn bình thường nữa, luôn điên điên khùng khùng. Trước kia có dự định kết thân với Tam công tử Ngô Huyện của Tề gia, ngưng khi nghe Tống Tứ tiểu thư bị bệnh, lập tức hủy hôn này, còn định mối hôn khác cho Tề Tam công tử.”

      Giang Diệu nghe xong, hàng mày liễu nhíu lại.

      Nàng cũng biết rằng, hình như Tống gia rất vừa lòng với hôn này, ai dè ngay lúc Tống lão thái thái được khỏe, nếu cứ tiếp tục ổn lắm, bèn muốn đợi thêm mấy năm nữa. ngờ đột nhiên Tống Tư lại bị mắc căn bệnh kỳ quái, vậy đành xem như có duyên với vị lang quân như ý này. Có điều... Tự nhiên nàng ta yên lành, sao bị mắc căn bệnh kỳ lạ này đây?

      Giang Diệu suy nghĩ chút, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lúc nàng sinh non -- mà ở Tống gia, suýt chút nữa Tống Tư đả thương nàng.

      Mới vừa sinh hài tử, Giang Diệu làm gì còn thời gian nhớ những thứ này. Trong lúc nhất thời, đúng là đem chuyện ngày ấy quên sạch sành sanh.

      Trong lòng Giang Diệu có kết luận. Mà nhiều nhất, chính là lời của Tống lão gia ngày ấy. Nàng cúi đầu nhìn bé trai ngoan ngoãn vừa trắng lại mập bên trong tã lót, có lẽ lúc Lục Lưu mới sinh ra, cũng đáng làm người ta muốn cắn như vậy . Nàng hôn cái lên mặt tròn trĩnh non nớt của nhi tử, sau đó nghe được tiếng bước chân, mới ngẩng đầu, liền thấy Lục Lưu vào, nàng cười với , : “Về rồi sao?”

      Lúc này Bảo Cân rất thức thời lui ra.

      Lục Lưu ôn nhu mỉm cười, nhìn vợ con của mình, vội vàng qua đó ngồi xuống, : “Sao nàng lại ôm? Cẩn thận đau tay.”

      ra lời này, làm nàng có hơi ngượng ngùng.

      Giang Diệu cẩn thận bế đứa đặt bên cạnh, chỉ là đứa vốn ngủ say, vừa mới nằm xuống, liền nhíu nhíu hàng mày , mắt còn chưa kịp mở, chu miệng nhanh khóc nức nở... Trẻ con nào khóc lên cũng y xì như thế, oa oa, khuôn mặt nhắn khóc đến đỏ chót, giống như là chịu oan ức lớn như trời vậy. Sao Giang Diệu nỡ lòng nào để nhi tử mình khóc? Nhất thời đau lòng thôi, muốn vươn tay ôm nhi tử dỗ dành lần nữa, ngờ có người nhanh hơn nàng bước, động tác cẩn thận ôm đứa lên, nhàng vỗ.

      Lại màn ôn nhu dụ dỗ, tiếng khóc của đứa dần dần ngừng lại. lâu sau, liền ngoan ngoãn giống như con heo , khò khò ngủ say.

      Giang Diệu nhìn đến sững người.

      Lúc trước nàng luôn cảm thấy, thời điểm nam nhân chăm chú xử lý công , là tiêu soái nhất, nhưng hôm nay đây, ôn nhu ôm em bé dỗ dành, cũng cực kỳ ấm áp mê người. Giang Diệu cong môi mỉm cười. Trước đây nàng nghĩ, chiếu theo tình tình Lục Lưu, sợ là cưng chiều nhi tử gì mấy, nhưng mấy ngày nay, tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, đúng là ngoài dự liệu của nàng.

      Nhi tử ngủ rồi, Lục Lưu mới nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của thê tử, thoáng ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”

      Giang Diệu lắc đầu cái, mỉm cười trả lời có chuyện gì. Gia đình giàu có, chủ yếu là ôm cháu ôm con, theo lý thuyết, Lục Lưu phải nghiêm khắc với nhi tử chút, cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngoài miệng khen nhi tử, đôi khi còn ghét nhi tử lớn lên đẹp, chỉ là ngờ nam nhân như , những khi bế nhi tử dính nước tiểu ướt nhẹp, cũng có thể nhàng vỗ mông nhi tử, sau đó tự mình dọn dẹp tất cả...

      Giang Diệu tựa đầu lên bả vai Lục Lưu: “Lúc trước ta còn lo lắng, chàng ghét Triệt Nhi. ngờ chàng còn chăm sóc nó còn cẩn thận hơn cả ta.”

      Lục Lưu cười : “Triệt Nhi là do nàng cực khổ sinh ra, sao ta có thể ghét nó được?”

      Giang Diệu lại sững sờ lần nữ. Lời này là có ý gì? thương nhi tử này, phải vì đứa này là con trai đầu của , mà là bởi vì đứa do nàng sinh ra sao? Nhưng thể , lời ngon tiếng ngọt như vậy, Giang Diệu rất thích nghe. Nàng đỏ mặt ngọt ngào nở nụ cười, chợt hôn má Lục Lưu cái, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn , ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.

      Lục Lưu : “Đừng nhìn ta như vậy…”

      Hả?

      Giang Diệu mở to hai mắt, sau đó nghĩ tới điều gì, mặt “vụt” cái đỏ ửng, biết cả ngày kẻ này suy nghĩ cái gì trong đầu.

      Nhìn thê tử xấu hổ cúi đầu, Lục Lưu : “Triệt Nhi ngủ rồi, ta ôm nó ôm ra ngoài.”

      Giang Diệu gật đầu, để Lục Lưu ôm nhi tử ra ngoài. Chờ nghe được tiếng Lục Lưu vào lần nữa, Giang Diệu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Lục Lưu cũng trực tiếp ngồi xuống, mà là cởi ngoại bào, mới ngồi vào bên cạnh thê tử, sau đó ôm người vào trong lồng ngực. Mấy ngày nay được điều trị thoả đáng, gò má thê tử hồng hào đẫy đà, giữa hai lông mày tăng thêm nét quyến rũ.

      Đầu tháng tư khí trời có hơi nóng, vào lúc này Giang Diệu chỉ mặc bộ tẩm y màu cây ngọc lan, bao bọc lấy ngọc nhụy run rẩy giữ núi tuyết, mà trước giờ người nàng luôn có vị ngọt, nay cũng trở nên nhàn nhạt.

      Quả mật đào thành thục có hơi chói chang khi vào hè, bên trong màu hồng phấn, làm tôn lên lá cây xanh mượt bên dưới, trông rất thủy nộn. Sau rơi vào trong tay nam nhân đói khát lâu, tại cả cơ thể như có luồng nước qua, nên thể chờ đợi được nữa há miệng, khẩn cấp ăn, nước ngọt ngào từ quả mật đào dọc theo khóe miệng nam nhân chảy xuống dưới, mãi đến khi biến mất vào cổ áo...

      Giang Diệu vừa mở mắt, liền thấy giọt nước lăn cổ họng nam nhân, nhất thời hơi đỏ mặt, đẩy đầu của : “Được rồi…”

      Lục Lưu thấy đầu thê tử đầy mồ hôi, mới lấy ra khăn tay từ trong lòng, lau thay nàng, : “Nóng sao?”

      Giang Diệu tùy ý ưm tiếng, quan sát mặt , thấy hề có chút tự giác nào, mới đoạt lấy khăn vải từ trong tay , lau lau khóe miệng của .

      Người này... là.

      Lau miệng xong, Lục Lưu mới lần nữa ôm lấy nàng, ở khóe miệng nàng hôn cái.

      Đổi thành trước đây, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay Giang Diệu ở cữ, mái tóc lâu gội, chỉ cảm thấy dính nhơm nhớp, sắp dơ đến chể, mới chép chép miệng : "Dơ lắm rồi, còn ôm nữa."

      Lục Lưu ngửi ngửi cần cổ nàng cái, ngẩng đầu, : “Thơm.”

      Giang Diệu nhịn được cười ra tiếng. Nhìn bộ dáng Lục Lưu say mê, chỉ là cảm thấy có lẽ vào lúc này mình thả cái rắm, vẫn thơm chứ?

      .

      Quá thô tục.



      Đảo mắt sắp đến tiệc tiệc đầy tháng của tiểu Thế tử.

      Trước đây Lục Lưu cũng hỏi qua quyết định của Giang Diệu, mà suy nghĩ Giang Diệu chính là, tuổi nhi tử còn , mà phần lớn thân thích và bằng hữu của bọn họ đều ở Dân Châu, nên tiệc đầy tháng cũng cần làm quá náo nhiệt. Lục Lưu cũng đồng ý, nhưng đến tiệc đầy tháng ngày ấy, Giang Diệu nghe Hứa ma ma và hai nha hoàn khách nhân được mời tới rất phô trương, Giang Diệu mới hiểu rằng phô trương trong miệng Lục Lưu và nàng là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Chỉ là Giang Diệu cũng có chút tiếc nuối. Ước gì Vọng thành cách Dân Châu đừng quá xa, chỉ vì muốn tiệc đầy tháng của nhi thử trở nên trọn vẹn, mà bắt cha mẹ và các ca ca ngàn dặm xa xôi tới đây? Mà dù sao, sang năm cũng có thể gặp lại, nửa năm và năm so ra cũng kém mấy

      Giang Diệu động viên chính mình, sau tâm tình mới tốt hơn chút, thoải mái dễ chịu tắm rửa sạch , cuối cùng cũng coi như làm cơ thể mình sạch đến thơm ngát.

      Mà vóc dáng này, lúc Giang Diệu mang thai vốn mập, tại sinh hài tử xong, được Hứa ma ma điều dưỡng phen, sau khi hết cữ, tất nhiên trở nên yểu điệu tinh tế trở lại. Chỉ là hai quả trước ngực, đúng là có vẻ căng phồng hơn trước, to tròn mềm mại, trông rất khả quan.

      Hôm nay Giang Diệu mặc bộ áo choàng màu phù dung dệt kim triền cành văn, chải búi tóc triều vân cận hương kế (1), trông rất có khí thế Vương phi, cũng mất vẻ đẹp của tiểu phụ nhân. Còn về phần tiểu Thế tử, Lục Lưu sớm nghĩ kỹ tên, nếu là bé trai, lấy chữ “Triệt”, nếu là bé , lấy duy nhất chữ “Tương”. Giang Diệu cũng rất thích cái tên này, còn muốn suy nghĩ thêm nhũ danh để nhi tử dễ nuôi nuôi nữa, nếu tạm bợ , trực tiếp gọi nó là Triệt nhi, cũng coi như đó là nhũ danh của nó.

      (1) Triều vân cận hương kế:
      [​IMG]

      Hứa ma ma nhìn cũng bất đắc dĩ, nhưng dù sao hai vợ chồng hài lòng là được.

      tại Hứa ma ma vui vẻ ôm tiểu Thế tử được bọc trong tã lót màu đỏ, đứa bé oa oa khóc lớn, nháo chịu ngưng.

      Giang Diệu mới tắm táp xong, nghe tiếng khóc của con mình, lập tức ôm lấy hài tử từ trong tay Hứa ma ma. Quả nhiên, đứa này vừa nằm trong ngực của nàng, liền chép miệng cái hề khóc náo nữa, muốn ngoan bao nhiêu có ngoan bấy nhiêu. Giang Diệu mỉm cười, sờ sờ mông của đứa bé, mới quay về Hứa ma ma : “Hình như Triệt nhi mới tiểu xong, ngươi lấy tã đến đây…” xong liền ôm đứa tới bên cạnh giường, đặt nó ngay ngắn, sau đó khom lưng mở tả lót của đứa ra.

      Quả thực con chim ướt nhẹp, tã cũng ướt mảng. Giang Diệu lấy tã lót ra, nhàng nắm hai mắt cá chân của đứa , thoáng nhấc lên, sau đó dùng khăn tay mềm mại lau mông của nó khô ráo, lại lấy miếng tã mới lót cho nó lần nữa. Làm xong hết, Giang Diệu mới thấy nhi tử ừ a a, miệng thổi nước bọt thành bong bóng.

      Giang Diệu hôn cái lên bàn chân bé xíu của nó, cười cười hỏi: “Thoải mái chưa?”

      Trả lời chính là thanh ừ ừ a a.

      Giang Diệu nhịn được bóp bóp mông mềm nộn y như đậu hủ, sau mới đưa nó ôm lên.

      Giang Diệu ôm hài tử gặp nữ quyến hôm nay đến dự tiệc. Mời nhiều lắm, nhưng đều là người có gia thế hiển hách, giáo dưỡng rất tốt. Những phu nhân này, nhìn thấy tiểu Thế tử nằm trong lòng ngực Tuyên Vương phi, tất nhiên là khen lấy khen để. Mặc dù có hơi khuếch đại chút, nhưng Giang Diệu làm mẫu thân, chỉ cảm thấy nhi tử bảo bối của mình chỗ nào cũng tốt, những lời khen này rất êm tai, khuôn mặt tràn đầy ý cười vui mừng, hồng hào xinh đẹp.

      Lại tới tiểu Thế tử, có bộ dáng trắng nõn đáng , mắt to đen láy chớp chớp, ai nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn. Lại nhìn tiểu Vương phi, ngờ lại trẻ đẹp như vậy, mới vừa sinh hài tử xong, nhưng vòng eo vẫn tinh tế như liễu, quả làm người ta ước ao.

      Mà bên phía Lục Lưu, cũng bắt chuyện với các nam khách mới đến.

      Lê Tùng uống rượu đến quên mất trời đất, bình thường là người rất thô lỗ, nhưng tại thấy gia đình người ta cũng bắt đầu có ước ao nho , vỗ bả vai Lục Lưu : “Vương gia thực là có phúc lớn, tức phụ vừa mới cưới vào cửa lâu, liền sinh cho ngài nhi tử mập mạp…”

      Bình thường, Lục Lưu xưa nay thích Lê Tùng thô tục, nhưng hôm nay rất vui vẻ, nghe Lê Tùng vậy, gương mặt cũng nhuộm đầy ý cười vui mừng.

      Lê Tùng thầm than: Làm cha rồi, nên khác trước. Nhìn thử , chịu nở nụ cười rồi.

      Lục Lưu chuyện với nam khách mới đến, sau lại thấy Lục Hà vội vã chạy tới, hướng về Lục Lưu hành lễ xong, : “Vương gia…”

      Lục Lưu hiểu ý, nghe Lục Hà bẩm báo.

      Lê Tùng còn uống rượu, nhìn thấy Lục Lưu nghe gã sai vặt kia gì đó, liền vội vã cùng với y ra ngoài, trông tư thế, giống như đón ai vậy.

      Đúng là kỳ quái.

      Khách nhân nào cao quý như vậy, có thể làm cho Vương gia này phải mình tiếp?
      Last edited: 12/9/17

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 161

      Lê Tùng nhìn bóng lưng thoải mái của Tuyên Vương, càng nhìn càng ước ao.

      Chờ nhìn thấy cách đó xa nữ tứ duyên dáng hành lang, tiểu nha hoàn bưng khay xinh xắn đáng , mới nở nụ cười, sau đó đặt ly rượu trong tay qua bên, cứ trực tiếp như vậy tới. Bước đến trước mặt, nở nụ cười sảng khoái kêu tiếng “Bảo Lục nương.”

      Y vốn muốn kêu tiếng muội muội, nhưng vài lần ở chung, cũng hiểu được da mặt của tiểu nha hoàn này rất mỏng, nên mới quy củ hơn chút.

      Thấy nàng nhíu hàng mày lại, y có chút bất đất dĩ, nụ cười còn sáng lạng như trước, gãi gãi mặt : “Hôm nay ta có trêu chọc gì ngươi nha?”

      Tất nhiên Bảo Lục có ý định bày sắc mặt tốt ra cho y xem.

      Tuy y là người rất lẫm liệt, nhưng cử chỉ rất thô tục, mà nàng từ trong miệng tiểu nha hoàn khác, nghe được ít chuyện liên quan tới y, biết y ở chiến trường rất dũng, từng mang theo ba ngàn binh mã, cùng mười ngàn ngàn tinh binh liều chết chiến đấu, cuối cùng càng đánh càng thắng.

      đại hùng.

      Bảo Lục quỳ gối hành lễ, : “Nô tỳ thỉnh an Lê tướng quân.”

      Lê Tùng nở nụ cười, trả lời: “Ngươi và ta, hình như hơi xa lạ quá…” Dứt lời lại nhìn về cần cổ trắng nõn của nàng, thấy cổ bên trái có mục sởi hồng hồng, hình như là bị con kiến cắn.

      Lê Tùng vốn tưởng rằng nương ở Dân Châu là trắng mịn thủy linh nhất, nhưng nương ở Vọng Thành, ai ai cũng trắng nõn như tuyết, Tuyên Vương phi xinh đẹp tự nhiên kia tất nhiên cần phải nhắc tới, nhưng tiểu nha hoàn bên người Tuyên Vương phi, cũng xinh đẹp đáng như vậy. Lại tới Bảo Lục, tuy phải nương tử xinh đẹp lại yểu điệu tinh tế, nhưng trông như châu tròn ngọc sáng (1), cộng thêm da dẻ trắng nõn, đôi mắt hạnh to tròn long lanh nước, rất dễ làm nam nhân nổi lên ý muốn bảo vệ.

      (1) Châu tròn ngọc sáng: Ý chỉ như trân châu tròn viên, như mỹ ngọc sáng loáng.

      Lập tức sốt sắng : “Cổ ngươi bị sao vậy? Sâu cắn à?”

      Vừa nghe y như thế, Bảo Lục lại nhớ tới chuyện vừa rồi, đôi mắt nhất thời trở nên ướt át, gật đầu : “Hừm, nô tỳ chuẩn bị trở về bôi thuốc.” Cũng bởi vì việc này, nên tâm tình nàng được tốt lắm.

      Quả là bị cắn...

      Hai mắt Lê Tùng trở nên ảm đạm, gương mặt ngăm đen trở nên nghiêm túc, lôi kéo nàng tới chỗ yên tĩnh, : “, để cho ta xem. Sợ là con sâu được sạch , ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, có con nào mà chưa từng thấy qua, ta xem cho ngươi —— ”

      Hành động của y thích hợp lắm, nhưng thấy hai mắt y có chút gợn sóng nào, lòng quan tâm tới nàng.

      Bảo Lục cũng ngăn cản, liền để y xem xét thay mình chút, lo lắng hỏi: “Lê tướng quân?”

      Lê Tùng quan sát hồi, cuối cùng cũng coi như là thở phào nhõm, cười cười : “Cũng còn may, trông giống như là có độc…” xong nhìn gò má tiểu nha hoàn, thanh nhu một chút, hỏi, “Có đau hay ?”

      Bảo Lục nghe xong trở nên an tâm hơn, lắc lắc đầu : “Cũng phải đau, chỉ là... Chỉ là có chút ngứa.” Liền muốn giơ tay lên gãi. Nhưng tay nàng vừa nâng lên, lập tức bị nam nhân nắm lại.

      “... Ai, đừng gãi.”

      Tuy Bảo Lục là nha hoàn, nhưng trước tiên khi vào Trấn Quốc Công phủ, phải qua giáo dục của ma ma, sau đó mới đưa tới chỗ Giang Diệu hầu hạ, quả dựa theo thân phận Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ, dù là nha hoàn thiếp thân, cũng chẳng khác gì nửa chủ nhân, đôi tay này làm việc nặng, tất nhiên là trắng trắng nộn nộn. Nên nay bị nam nhân nắm trong tay, mới thấy bàn tay nam nhân vô cùng thô ráp, còn đen nữa...

      Bảo Lục sững sờ ngẩng đầu, quan sát nam nhân nghiêm túc trước mặt, trưởng thành được tuấn mỹ như Vương gia bọn họ, nhưng cũng coi như là đoan chính, mà hôm nay tới làm khách, tất nhiên cũng tân trang phen, đúng là cũng có vóc có dạng.

      biết vì sao, lại cảm thấy gò má có chút nóng, xấu hổ cúi đầu xuống.

      Cho đến khi nghe được tiếng nam nhân nuốt nước bọt, tiếp theo lại cảm thấy cổ mình có hơi ấm ướt, Bảo Lục mới nhất thời mới phản ứng lại, muốn tránh thoát khỏi y, vội vàng : “Ngài... Ngài làm cái gì?”

      Làm cái gì?

      Lê Tùng buông tay, nắm cổ tay tinh tế của Bảo Lục, liếc mắt nhìn tay có chút thịt của nàng, mới nhìn vào mắt nàng : “ phải ngươi ngứa sao? Ta bôi nước bọt trong miệng ta lên đó, chờ lúc ổn thôi.”

      Bảo Lục buồn nôn đến nghẹn, nhíu hàng lông mày thẳng: “Buồn nôn đến sắp chết rồi. Ngài thả ra ta!”

      Buồn nôn?

      Trong lòng Lê Tùng mắng câu, chỉ cảm thấy tiểu nha hoàn này như Lã Động Tân bị chó cắn (2) thấy được lòng tốt của y. Y vừa mới uống rượu, tuy mấy ly rượu kia đủ để làm y say, nhưng cũng có chút ảnh hưởng, nếu phải vậy... Bình thường, sao y có thể tính toán với tiểu nha hoàn?

      (2) Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.

      Vào lúc này chỉ cảm thấy, hai chữ “Buồn nôn” của nàng làm y đặc biệt thoải mái.

      Có lẽ do trong lòng các nam nhân luôn có chút thói hư tật xấu, Lê Tùng nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của nàng, giống như là thấy vật bẩn thỉu vậy, thân hình cao lớn áp sát : “Buồn nôn sao?”

      Y hít sâu hơi, tay tiếp tục nắm chặt cổ tay nàng, tay khác trực tiếp nắm chặt vòng eo của nàng.

      Thầm , tuy eo này rất tinh tế, nhưng còn có chút thịt.

      Lê Tùng mỉm cười, chợt áp tiểu nha hoàn đến vách tường phía sau, trực tiếp ngậm miệng người ta, lung tung hôn môi trận.

      Miệng bị nam nhân phủ lên, mũi tràn đầy hơi thở riêng về mùi của nam nhân, Bảo Lục trợn to hai mắt, có chút dọa sợ, tay còn lại bị khống chế dùng sức đẩy y, đẩy được, liền nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng đánh mấy cái. Cho đến khi miệng bị cạy ra, bị nam nhân quấy rối tiến tiến lùi lùi, Bảo Lục mới “Hu hu hu” khóc lên.

      Lê Tùng bị dọa sợ, vội vàng thả miệng nàng ra, thấy tiểu nha hoàn khóc đên thương tâm, mới bắt đầu an ủi: “... Bà này, ngươi đừng khóc nữa.”



      Giang Diệu còn ở bên trong chiêu đãi nữ quyến.

      Chờ nghe được bên ngoài lại có khách nhân đến, giữ nguyên nụ cười khéo léo tiến lên. ngờ, Lục Lưu lại tự mình đón bọn họ vào. Nàng nhìn về hướng bên cạnh Lục Lưu, lúc này thấy được “Khách nhân” vừa tới, cũng sững sờ hồi lâu, sau đó viền mắt ửng hồng nhào tới, kêu: “Mẫu thân.”

      Hai tiếng “Mẫu thân” này, làm tim Kiều thị mềm nhũn.

      Hốc mắt Kiều thị toàn là nước, nhưng dù sao cũng là người từng va chạm xã hội, vội buông tay khuê nữ ôm mình ra, tỉ mỉ quan sát, thấy khí sắc khuê nữ rất tốt, mới yên tâm, : “Nhìn con kìa, làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn trẻ con như thế?”

      Giang Diệu cũng mặc kệ, cánh tay ôm Kiều Thị chịu buông ra, sau đó quay sang nhìn Tam ca Giang Thừa Ngạn cùng đến với Kiều thị, kêu: “Tam ca.”

      Giang Thừa Ngạn cũng trở nên trưởng thành hơn chút, cười cười : “Diệu Diệu mập hơn rồi nha.” Lúc lời này, đáy mắt Giang Thừa Ngạn tràn đầy cưng chiều của huynh trưởng đối với muội muội. Bắt đầu từ khi tiểu muội này sinh ra, chính là tiểu bảo bối trong trái tim của ba huynh đệ bọn họ, trước sáu tuổi gầy trơ xương, nhìn vào vừa thương vừa sầu, sau đó nuôi tiểu muội đến béo trắng mũm mĩm, chính là tâm nguyện mà ba huynh đệ bọn họ đều nhất trí.

      ngờ tâm nguyện này, ba huynh đệ bọn họ hoàn thành được, mà em rể của y, lại làm rất xuất sắc.

      Nhất thời, Giang Thừa Ngạn đối với người em rể Lục Lưu này, đúng là càng nhìn càng vui vẻ.

      Giang Diệu đưa Kiều Thị vào buồng trong, nhìn Kiều Thị, lại nhìn Tam ca, tuy chỉ có hai người đến, nhưng cũng đủ làm Giang Diệu cực kỳ vui vẻ. Nàng hỏi: “Mẫu thân, quả nữ nhi rất mong mọi người đến, nhưng mà... Nhưng mà xa như vậy, con mới…” Nàng khịt khịt mũi, vừa khóc vừa cười, “Sao đến đây, mà báo trước với con tiếng?”

      Nàng phải tự mình nghênh đón mới vui cơ.

      Kiều Thị cười đáp: “Mẫu thân biết con có hiếu, có điều con còn ở cữ, mẫu thân cho phép con tùy hứng. Hơn nữa, đây là tiệc đầy tháng của ngoại tôn bảo bối, ta thân là ngoại tổ mẫu, sao có thể đến chứ?” Bà dừng chút, nhìn Lục Lưu bộ dáng như ngọc, lại hướng về phía khuê nữ mỉm cười , “Mẫu thân và Tam ca con có thể đến, đúng là làm khổ con rể rồi.”

      Tất nhiên Giang Diệu hiểu —— Lục Lưu muốn cho nàng niềm vui bất ngờ. Nam nhân này, là...

      Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Lưu, thấy yên tĩnh đứng ở bên, quấy rầy nàng và mẫu thân tâm , bày ra bộ con rể tốt tính tình ngay thẳng, liền hướng về phía mỉm cười.

      Con rể tốt như vậy, đừng nàng chỉ là kẻ nhìn người chỉ nhìn mặt mẫu thân, ngay cả nàng, nếu sau này có khuê nữ, cũng hi vọng khuê nữ có thể gả cho phu quân tốt như .

      tới tiểu ngoại tôn, Kiều Thị liền : “Ngoại tôn bảo bối của ta đâu? Mau ôm tới đây để ta xem.”

      Giang Diệu lập tức kêu Hứa ma ma ôm nhi tử mập mạp tới.

      Kiều Thị cũng là người làm tổ mẫu, nhưng còn chức ngoại tổ mẫu, vẫn là lần đầu tiên. Bà cẩn thận từng li từng tí bế hài tử từ trong tay Hứa ma ma, cúi đầu nhìn gương mặt non nớt. Tiểu ngoại tôn này của bà, tại nhắm hai mắt, ngủ say sưa. Kiều Thị liếc mắt nhìn, lập tức vui vẻ : “Sinh ra khéo, nhìn thử , trắng trẻo non nớt, còn cưng hơn cả Quan ca. Trông bộ dáng này rất giống con rể, nhất định sau này là đứa tuần tú.”

      Quan ca là nhi tử của Giang Thừa Nhượng đại ca Giang Diệu.

      Giang Diệu cũng gật đầu tán thành, cảm thấy nhi tử mình nhìn chỗ nào cũng tốt.

      Kiều Thị còn nựng cháu, lại thấy tiểu ngoại tôn hơi chu miệng , sau đó chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt to màu đen long lanh nước, thẳng tắp nhìn bà, đúng là ngoan ngoãn xinh xắn, hề khóc hay quấy. Tiểu ngoại tôn đáng như thế, bộ dáng giống cha, mềm mại nho , Kiều thị muốn ở lại với khuê nữ và ngoại tôn, kích động muốn trở về nữa.

      Kiều Thị : “ tốt, trước đây mẫu thân rất lo lắng. Mặc dù đứa này chưa đủ tháng, nhưng trông rất khỏe mạnh.” Đong đưa vài cái, đứa vẫn rất có trọng lượng.

      Giang Thừa Ngạn cũng ồn ào theo.

      Y là người duy nhất chưa được làm cha trong ba huynh đệ, bình thường nhì thấy chất nhi béo trắng nhưng có được, trông mà phát thèm, gặp mấy lần đều muốn ôm trở về nuôi luôn. May tức phụ chịu thua kém, rốt cuộc cũng mang thai, làm cho Giang Thừa Ngạn hớn hở cả ngày, mong chờ tức phụ nhà mình sớm sinh hài tử cho y, bé trai hay bé y đều xem là bảo bối.

      Lần này nhìn thấy, ngoại tôn liền nắm tay của nó, đùa mấy câu: “Ta là Tam cữu của con…”

      Hài tử mới vừa đầy tháng, nào biết tam cữu hay tam cữu?

      Có điều đứa cũng rất nể tình, mắt to vội vã chuyển động, liền nhìn “Tam cữu” nhà mình, sau đó mở miệng, lộ ra cái lợi phấn nộn, cười khanh khách vài tiếng.

      Nhất thời Giang Thừa Ngạn lại lộ tính trẻ con, quay về Kiều Thị hưng phấn : “Mẫu thân, người xem ngoại tôn cười với con đấy.”

      Y nắm tay cháu ngoại trai, bàn tay vừa mềm vừa . Cháu ngoại trai nắm chặt ngón tay của y, ặc, còn rất có lực.

      Kiều Thị cũng có hơi ghen tị.

      Bà chọc tiểu ngoại tôn, nghiêm túc với nhi tử: “Con nhìn lầm, Triệt nhi mới vừa rồi là cười với ngoại tổ mẫu ta mà.”

      Giang Thừa Ngạn nghe theo, lầm bầm: “ ràng là với con…”

      Đứa vẫn rất bướng, lý do lúc hai mẹ con tranh luận, liền oa oa khóc lớn lên. Kiều Thị vội vàng đong đưa ngoại tôn bảo bối, “Ui ui ui” dụ dỗ.

      Cách dụ dỗ đứa khác nhau, Kiều thị cũng từng sinh mấy hài tử, còn tôn nhi tôn nữ, lần nào cũng do bà dỗ, đứa đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, làm Kiều Thị cực có cảm giác thành công.

      Nhưng tại, cũng có tác dụng gì mấy.

      Giang Diệu nhân tiện : “Mẫu thân, tính Triệt nhi rất bướng bỉnh, để con làm.”

      xong liền muốn ôm nhi tử.

      Lục Lưu đến gần chút, quay về thê tử : “Nàng vừa mới ôm lâu như vậy, cánh tay còn đau chứ?”

      chút, Giang Diệu vừa mới ôm nhi tử tới chuyện với các nữ quyến đến dự tiệc, tuy đứa nặng lắm, nhưng ôm lâu rồi, cánh tay cũng hơi đau. Nàng cũng cậy mạnh, hơn nữa, hôm nay mẫu thân và Tam ca đến, nàng còn muốn trò chuyện với bà lâu đây, lập tức hiểu ý của , ôm nhi tử mập đưa tới cho Lục Lưu.

      Kiều Thị hiểu con rể đối xử với khuê nữ rất tốt, cũng có thể từ mặt của khuê nữ, nhìn ra sau khi kết hôn năm, tiểu phu thê hai người vẫn ngọt ngào ân ái. Nhưng nhìn thấy động tác con rể rất quen thuộc cẩn thận từng li từng tí ôm lấy tiểu ngoại tôn, hai ba lần liền dỗ tiểu ngoại tôn nín khóc, sau khi yên lặng trở lại, vẫn lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

      * Giải thích thêm chú thích (2):

      Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.

      đường Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.

      Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân cái rồi chạy mất.

      Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
      Last edited: 12/9/17
      Happyanh, Ngọc Yochan, annie19651 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :