PHU QUÂN CÂM Tác giả: Độc Bảo Chủ Thể loại: Xuyên , nữ tôn, nam ti, tiểu bạch văn... Tình trạng: sáng tác Lần đầu tiên mình sáng tác, hoan nghênh mọi người lượn ngang & cho ý kiến. Văn án: Đường Đường đại tiểu thư tập đoàn tài chính Lâm thị lại bị tra nam lừa gạt tình cảm, lúc đau lòng nhất lại bị xe đụng, linh hồn xuyên nhập vào con của phú hộ giàu nhất kinh thành trùng tên với mình- Lâm Nguyệt Chi. Xuyên , đằng này lài xuyên đến nữ tôn quốc. Ôi thần linh ơi, nàng đường đường thiên kim đại tiểu thư, được nâng niu chiều chuộng, nào biết cái gì là gánh vác gia đình? Thôi đành vậy, bước nào tính bước đó. Lâm Nguyệt Chi nàng, mang trong mình dòng máu ưu tú, độc lập, bình tĩnh tự trị. có khó khăn nào có thể làm khó nàng. thử thách nào nàng thể vượt qua. Chỉ có điều, ở cái thế giới này, tìm nam nhân “bình thường” xem bộ khó, mà phải là quá khó à nha... Tô Tử Thần tự biết mình xấu xí, lại thể chuyện, từ đến lớn chịu nhiều ức hiếp, lúc cơ thể đau đớn nhất, hề van xin, vì biết rằng van xin cũng có tác dụng, có ai quan tâm đến cảm nhận của .... Đến ngày, nàng vì muốn bắt quả tang phu quân làm chuyện trắc nết, theo dõi đến Mỹ Nhân Lâu, định mệnh khiến hai người gặp mặt. Nàng là người duy nhất đứng ra giúp đỡ . Cũng là người duy nhất vì khổ sở mà đau lòng. Giây phút đó, biết, tâm mình đánh mất cho nữ tử tốt đẹp nhất đời này. Chẳng sợ nàng đối xử tệ bạc với , chỉ sợ nàng cho ở bên chăm sóc nàng. Nhân vật chính : Lâm Nguyệt Chi, Tô Tử Thần
Chương 1: Xuyên qua mắc mưa. Lâm Nguyệt Chi cảm thấy cả người đau như dần. CMN. Đây là cảm giác sau khi bị xe tông sao? Mà khoan. có cái gì đó sai sai. Lâm Nguyệt Chi nhớ ràng, bị xe tải cán thẳng qua người mà. Theo lý lên thiên đàng đời tám hoánh. Thân thể làm gì còn biết đau. Bây giờ những đau còn rất rất đau. Mày nhíu chặt, Lâm Nguyệt Chi từ từ mở mắt ra. Đây là nơi nào a, CMN, nhao nhao còn hơn cái chợ, thất tình bị xe cán, số nhọ như cái lọ, đến chết cũng cho yên tĩnh chút sao? “Cút xéo hết cho ta.” Lâm Nguyệt Chi nhịn nổi nữa, rống to. Lâm Nguyệt Chi là đại tiểu thư tập đoàn tài chính Lâm thị, từ hấp thụ nền giáo dục quy củ, bề ngoài lúc nào cũng dịu dàng giữ lễ. Nhưng điều đó có nghĩa là dễ tính. Những người thân cận Lâm Nguyệt Chi mới biết, tính tình khó chịu, khó mở lòng, hung dữ lại còn thù dai. Tóm lại người nào mắt mù động đến , cho họ biết từ xui xẻo viết như thế nào. “Con đàn bà khốn kiếp này, tao đánh chết mày.” “ Cái gì?” Máu nóng trong lòng Lâm Nguyệt Chi bốc lên phừng phừng. Giọng này, ngữ khí chảnh cẩu này, tuy rằng rất mệt, mắt díu cả lại nhưng có nghĩa là để yên cho người ta trèo lên đầu mình. Lâm Nguyệt Chi mở to mắt, nhìn thấy vài người đàn ông đứng vòng tròn quanh mình, còn có người đứng trước mặt mình, bàn tay to vung quyền vào đầu . “CMN, mày là thằng nào, dám đánh bổn tiểu thư.” Bị người khác vô cớ đánh mà còn ở đó nhã nhặn, thứ cho Lâm Nguyệt Chi làm được. Huống gì ghét nhất cái loại đàn ông đánh phụ nữ. Dám đánh , người này biết chết là gì. Lập tức nắm chặt cổ tay nam tử. Trừng trừng mắt nhìn nam tử . Oh my god, thần linh ơi, đấng cứu thế cùa con ơi, cái quái quỷ gì thế này. trước mặt Lâm Nguyệt Chi là nam nhân rất trẻ, đoán chừng chưa tới 20. thân hồng phấn dịu dàng. Được rồi, nam nhân mặt hoa da phấn tuy rằng rất buồn nôn, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm cái việc nôn trước bàn thân thiên hạ hay chút nào. nhịn! Nam nhân nhìn thấy Lâm Nguyệt Chi nhìn mình đăm đăm, nghĩ rằng sắc đẹp của mình làm nàng mê loá như mọi khi khinh thường ra mặt. hếch mặt lên trời, hất mái tóc đen như thác nước, qua bên, sóng mắt dịu dàng khẽ lưu chuyển, nhìn như khinh bỉ nhưng lại như quyến rũ ngầm. "Đừng tưởng bất tỉnh ta bỏ qua , xin lỗi Tiểu Tuyết ngay, nếu , đừng trách sao ta độc ác." Sắc mặt nam tử đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nguyệt Chi . Lâm Nguyệt Chi còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe giọng nam trầm trầm vang lên: “Vương chính phu, xin giữ chừng mực, tốt xấu gì người cũng là của thê chủ của bà đó.” “Hừ, thê chủ thê chủ chứ, ai biểu ta mắng Tiểu Tuyết , phải cho ta biết đời này ai có thể đụng vào, ai thể đụng vào. cho biết , Tiểu Tuyết mới là người con ta thương , chứ phải .” tay nam tử bị Lâm Nguyệt Chi cầm chặt, giật mãi ra. chỉ đành dùng ánh mắt xinh đẹp trừng chết Lâm Nguyệt Chi. “Vương chính phu, cả thành Nghi Xuân này ai chẳng biết cậu chỉ biểu muội mình. Cậu tằng tịu sau lưng tiểu thư thôi . Còn đánh tiểu thư thân tàn ma dại. Làm ngưởi cũng nên biết chừng mực. Đừng để người ta phú hộ họ Vương biết dạy con trai.” Lại giọng vang lên. Lần này có chiều hướng gay gắt chứ ôn hoà như người trước. ràng người rất bất bình cho nàng. Lâm Nguyệt Chi nhìn sang, đó là thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, trông trang phục chắc là người hầu của chủ nhân thân thể này. Thiếu niên thấy Lâm Nguyệt Chi đưa mắt về phía mình, làm như vô tình bắn ánh mắt ngần ngận nước về phía . Ánh mắt ngập tràn ôn nhu, đầy quan hoài đó kiểu sao khiến Lâm Nguyệt Chi cảm động, chỉ khiến có cảm giác sợ hãi, dự cảm có điều may xảy đến trong tương lai. Lâm Nguyệt Chi rùng mình cái, quay lại nhìn người nam tử hung dữ dám đánh mình, à , dám đánh chủ nhân thân thể này, nhếch mép, lực đạo tay càng lúc càng mạnh, cơ hồ muốn bẻ gãy tay nam nhân kia. Hay lắm. cả gan cắm sừng còn dám hành hung thê chủ? Phải biết, đây là nữ tôn quốc. Thê tử là chủ nhân, xem thằng nhóc đó tuổi cỡ em ở đại chứ mấy, vậy mà dám bố láo bố lếu. Thằng nhóc người hầu đúng, cha mẹ cái tên khỉ gió này quả biết dạy con. Được, vậy để tỷ tỷ mày làm Bồ Tát, tặng mày bài học miễn phí. Nghĩ là làm, lực đạo tay càng lúc càng mạnh , kéo nam nhân mới vừa hung hăng càn quấy kia đến trước mặt của mình, Lâm Nguyệt Chi nở nụ cười khiến mọi người ai nấy đều sởn da gà, nhìn chằm chằm vào cái người được gọi chồng của mình: “Chính phu quý, sao chàng nỡ lòng nào đối xử với người ta tàn nhẫn như vậy? Người ta đau lòng nha” Binh tới Tướng Chắn, Nước Đến Đất Chặn thôi. nhập vào thân xác này, phải giúp chủ nhân nó đòi chút công bằng. “Ta đánh đó, làm gì ta? Ta chính là muốn đánh cho tỉnh ra, Ngọc Hồng đúng, cả thành Nghi Xuân này đều biết Tiểu Tuyết là bảo bối tâm can của ta, còn thừa lúc ta vắng nhà, ăn hiếp muội ấy. là thê chủ của ta sao, người ta cũng phải , cái tên ngu ngốc này. Hôm nay bất quá là cho bài học, nếu mà ta còn thấy ăn hiếp Tiểu Tuyết , chỉ là đánh vài cái đơn giản như vậy đâu.” Nam tử dùng thái độ đắc ý và chán ghét tát thẳng vào mặt Lâm Nguyệt Chi . Khóe môi Lâm Nguyệt Chi hơi hơi nhếch lên: “Tiểu Tuyết là tình nhân của chàng ?”. “Ta rồi. Tiểu Tuyết là bảo bối tâm can của ta.” Nam tử bắn cho Lâm Nguyệt Chi cái nhìn đầy khiêu khích. phải thằng ngu. Làm sao biết Lâm Nguyệt Chi là khích thừa nhận có gian tình với biểu muội. Nếu lỡ lời, nàng ta lấy đó làm cớ hưu . Hưu hưu, cũng đâu có thương gì nàng ta. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là, người có lỗi trong cuộc hôn nhân này phải là Lâm Nguyệt Chi , chứ phải Vương Tôn Hạo . “Nếu ta nhớ lầm, bây giờ chàng vẫn là trượng phu của ta?” Lâm Nguyệt Chi bắt đầu cảm thấy đau khắp người. phải công nhận thằng nhãi này khá. Lúc mấu chốt nhất vẫn để lộ sơ hở. “Hừ, vậy thế nào, ta là chính phu cưới hỏi đàng hoàng , ta bệnh tật, kỳ hạn sinh con còn chưa tới, càng có bằng chứng ta ngoại tình , ta thân ái với biểu muội là sai sao. Trong luật pháp nước Phong Linh cũng có luật người trong họ tộc được thân cận với nhau.” Nam tử miệng lưỡi sắc bén, càng khiến Lâm Nguyệt Chi chán ghét. CMN, con trai gì mà nhiều gớm bây. “ gì đến ngoại tình, bệnh tật, sinh đẻ được, chỉ đến việc ngươi làm phu quân mà dám ngang nhiên đánh thê chủ, cũng đủ cho ta viết giấy hưu ngươi? ” Lâm Nguyệt Chi cười lạnh, muốn chết, nghĩ dám làm gì chắc? Người mình đau như vậy , chắc chắn là kiệt tác của rồi. “ tuân thủ thế nào? Ngươi có thể làm gì ta? ” Nam tử đắc ý gây , nhìn Lâm Nguyệt Chi như thể kể câu chuyện hài. “Chính phu đại nhân, xin người tha cho tiểu thư . ” giọng chen vào. Chính là nhóc người hầu bù lu bù loa khi nãy. Đây là người thứ hai ở thế giới này tạo cho Lâm Nguyệt Chi cảm giác muốn ói. nhào đầu về phía trước, chắn trước mặt Lâm Nguyệt Chi . “Cút ngay.” Nam tử xô thiếu niên qua bên, thiếu niên lập tức lăn lộn vòng mặt đất, điệu nghệ còn hơn mấy tài tử hồ quảng diễn phân đoạn bị tra tấn , "Đồ đê tiện, ta ở đây, mà ngươi còn dám giở thủ đoạn tranh sủng?" “Ba” tiếng, cả căn phòng nhất thời yên lặng. Nam tử hung hăng càn quấy im bặt, thiếu niên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình. biết lúc nào Lâm Nguyệt Chi lôi thiếu niên lại, nắm tay cậu ta giáng phát mạnh vào mặt nam tử . Những người bên cạnh cũng sững sờ. Lâm Nguyệt Chi hơi sức đâu quản mấy cái ánh mắt nhiều chuyện này, bây giờ chỉ muốn sảng khoái xả stress lần. CMN, khi dễ người đến nghiện rồi phải . Thấy im im rồi muốn ngồi đầu sao, muốn chết, ngoại tình sau lưng , đánh , giờ còn ở đây giở thái độ khinh khỉnh, CMN ngươi ở trần gian chán quá, muốn xuống chơi với Diêm vương phải ? Bà đây chiều. Lâm Nguyệt Chi nhảy xuống giường, nhận lấy cây gậy to tướng từ tay thằng nhóc người hầu, bắt đầu quất như điên xuống người tên chính phu láo xược kia, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hít thở nho . người nào tiến lên ngăn cản , Lâm Nguyệt Chi tha hồ trút giận. Đánh này, đánh cho mày chết. Số chị mày nhọ quá xá cỡ, bị lừa gạt tình cảm, bị xe tông, giờ nhập vào thân xác này, tưởng có thể nghỉ xả hơi lát , lại bị nhóc nhà mày phá rối. Oa oa oa ... Chị mày sống dễ dàng gì mà. Đánh hồi, tâm tình dịu xuống, Lâm Nguyệt Chi dừng tay, lúc này nam tử kia, bộ dạng chính thức họ hàng với Trư Bát Giới. “Ngươi ―― ngươi dám đánh ta?” Nam tử có vẻ rất bất ngờ trước việc Lâm Nguyệt Chi đánh mình, hai tay bị đánh sưng vù, run rẩy chỉ vào Lâm Nguyệt Chi. “Cút.” Lâm Nguyệt Chi giơ chân, ra sức đạp. là bé ngoan. Từ cha mẹ dạy , tốt được ra tay đánh người, bao giờ dùng tay đánh ai cả. Nam tử bò dậy, ngồi dưới đất, thể tin được nhìn chằm chằm nữ nhân nào đó sau khi đánh đá chán chê làm như có chuyện gì trèo lên giường. “Còn muốn ở lại ăn đòn chiều. Người đâu! ” Lâm Nguyệt Chi nhắm mắt lại, lười biếng ra lệnh. CMN, nhất định phải tìm cơ hội thích hợp, đuổi cái tên nam này , sau đó đá luôn cái tên người hầu bạch liên hoa kia luôn. dù sao cũng là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, có trò vặt nào chưa từng nhìn thấy? Cái kiểu châm ngòi ly gián đó, xin lỗi á, bà đây diễn còn sâu hơn mấy người. cũng muốn khi mình tìm được người mình thương , bị mấy người này độc chết đâu. Giọng Lâm Nguyệt Chi rất dịu dàng nhưng lại làm tất cả mọi người trong phòng run sợ. Nhất là nam tử kia. Lâu nay nàng luôn mỉm cười dịu dàng với , luôn bao dung , nên quên, nàng là con người, chẳng phải thánh nhân, chẳng có ai đời này dịu dàng với người chà đạp lên tình của mình. Nam tử đứng lên, quay người chạy ra ngoài. Lâm Nguyệt Chi mệt muốn chết, nhắm mắt ngủ thẳng cẳng chẳng biết trời cao đất dày gì. “Tiểu thư, người có phải đau lắm , để cho đại phu cho xem chút .” người nam nhân tướng mạo tuấn mỹ, mặt trắng như ngọc, bước đến bên giường Lâm Nguyệt Chi , chăm chăm vào dung nhan nàng tiều tuỵ, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy đau lòng. “Tiểu thư, để Lam đại phu xem cho chút , hôn mê khoảng thời gian dài rồi.” chuyện là thiếu niên mà Lâm Nguyệt Chi nhận định là bạch liên hoa, giọng nức nở nghẹn ngào, từ đầu đến giờ vẫn chưa ngừng khóc . Mặc ai gì , Lâm Nguyệt Chi vẫn ngủ say sưa. Mơ mơ màng màng, nghĩ, CMN, lúc cái thằng kia đánh ta, mấy người ở đâu. Tức cười. Nguyên đám người làm lại tên? Giờ bày đặt ngồi đây diễn tuồng khóc lóc thở than. Ừ. Trung thành lắm. chủ lắm. Trung với bản thân, cơ thể mình có. Hai nam nhân canh giữ bên giường, nhìn nữ nhân say giấc nồng. Gương mặt nàng khi ngủ đẹp… quyến rũ. Nàng là chủ nhân của bọn họ , là người bọn họ thể tơ tưởng, nhưng bọn họ kìm được trao trái tim cho nàng mất rồi. “A Trạch, cậu xem, tiểu thư cổ sao chứ?” Thiếu niên tuổi mở lời, hai má phinh phính như trẻ con, gương mặt ngây thơ mang theo nồng đậm lo lắng. Giữa lông mày chấm chu sa đỏ tươi, càng làm cho người đối diện cảm thấy khí tức hoạt bát lại động lòng người. “Ngọc Hồng, đừng lo lắng, tiểu thư chỉ bị thương ngoài da mà thôi, hơn nữa, có gì đáng ngại.” Lam Trạch nhìn nữ nhân ngủ say, miệng thỉnh thoảng chúm chím vài câu mơ hồ , trông đáng vô cùng, bàn tay cẩn thận chỉnh lại gối nằm cho nàng. “Tiểu thư, tiểu thư số khổ của tôi――” Sắc mặt Ngọc Hồng tái nhợt , cứ như thể người nằm giường là , giọng ôn nhu bao hàm tình cảm sâu sắc khiến người nghe khỏi cảm động cho tấm chân tình. Theo sau mấy lời gào thét nỉ non đó, giọt lại giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, chẳng mấy chốc mặt Lâm Nguyệt Chi ướt chèm nhẹp. Hôm đó, Lâm Nguyệt Chi vừa mới xuyên qua nằm mơ thấy mình bị mắc mưa.