1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Mình up bổ sung chương 17 do lúc trước post thiếu. Bài up bổ sung post chung với chương 16.

      Chương 20: có cửa đâu

      Edit: Huyết Linh Tuyết Băng

      Vườn trà Hề Phượng có lịch sử hơn năm mươi năm, tọa lạc trong hẻm ở đế đô, trước cửa có hai cây liễu, gió nhàng thổi, cành liễu chậm rãi tung bay, trong viện, giống như tứ hợp viện, hành lang quanh co, xà nhà chạm trổ, treo đèn lồng màu đỏ, giữa thành phố mà nhà cao tầng mọc san sát, vẻ đẹp cổ kính ấy dường như trở thành duy nhất.

      Đám người Mặc Khuynh Thành ngồi trong sảnh Thanh Phong, cửa sổ nửa mở, từng bụi trúc , guồng nước quay đều, tiếng leng keng rung động, có ý vị đặc biệt.

      Nhưng mà lúc này Mặc Khuynh Thành có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, cúi đầu, nhìn Từ Lập và Liễu Vĩnh đối diện, cũng nhìn Mặc Dận bên cạnh.

      "Xin chào, chắc của bạn học Mặc đúng , tôi tên Từ Lập."

      "Tôi là Mặc Dận."

      Trường hợp này có chút xấu hổ, Mặc Khuynh Thành nghĩ ngẩng đầu thay chuyện Từ Lập lại bị Mặc Dận liếc mắt cái liền rụt trở về.

      "Mặc Dận, chuyện của Khuynh Thành chắc cậu biết, lão Từ ở trong vòng giải trí cũng tương đối nổi tiếng, cậu cần lo lắng những quy tắc ngầm làm gì, còn lão Từ, đồng thời, chúng ta làm chậm việc học của Khuynh Thành, cũng cố gắng sắp xếp thời gian cho hợp lý..."

      Mặc Dận lẳng lặng nghe Liễu Vĩnh xong, cũng có biểu cảm gì, làm cho Từ Lập có tính cách nóng nảy vô cùng sốt ruột.

      "Mặc Dận, tôi là người thẳng thắng, nếu cậu có lo lắng gì, có thể trực tiếp với tôi, tâm tư của cậu, tôi cũng thể đoán được, chuyện này tôi và cậu đều hiểu , tôi tâm hi vọng Khuynh Thành có thể tới diễn, trong cảm nhận của tôi, diễn xuất của em ấy rất hợp đóng vai Ngọc Diện công tử, muốn tôi từ bỏ là chuyện thể."

      Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Từ Lập, lại quay đầu nhìn Mặc Dận.

      Mặc Dận : "Nhưng tôi có điều kiện."

      "Điều kiện gì cậu cứ , tôi đáp ứng."

      Liễu Vĩnh ngồi im, xem ra chàng trai này làm cho Từ Lập nghẹn đến nóng nảy, ngay cả lời này Từ Lập cũng ra.

      "Lúc quay phim, tôi muốn cùng."

      "!"

      "Cục cưng, đây là điều kiện duy nhất có thể nhượng bộ."

      Mặc Khuynh Thành nhìn ánh mắt nghiêm cẩn của Mặc Dận, lời định ra khỏi miệng cũng thể ra, thôi vậy, nhiều người cũng thuận tiện.

      "Đương nhiên có thể, vậy cứ quyết định như vậy , ha ha, mệnh của Khuynh Thành tốt, có người thương mình như vậy." Từ Lập vui vẻ cười ha ha, nếu Mặc Dận chết sống đồng ý, có lẽ có thể ngồi trước của nhà bọn.

      "Nếu như vậy, trong khoảng thời gian này, phải làm phiền đạo diễn Từ và đạo diễn Lục chỉ bảo nhiều hơn."

      "Đó là đương nhiên, rất vất vả tôi mới tìm được người như Khuynh Thành, tôi khẳng định coi em ấy như bồ tát mà cung phụng!"

      "Lão Từ, cậu lại hươu vượn, nhưng mà Mặc Dận, cậu hãy yên tâm, nhất định chúng tôi quan tâm Khuynh Thành nhiều hơn."

      Mặc Dận cười gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Mặc Khuynh Thành: "Chuyện giải quyết xong rồi, em về nhà trước , chuyện kế tiếp để lo là được."

      Mặc Khuynh Thành nhìn mọi chuyện thống nhất hết, về chuyện khác, đáp ứng nhất định làm được, liền đứng dậy chào tạm biệt Từ Lập và Liễu Vĩnh, rời khỏi vườn trà.

      **

      Ngày thứ hai, Mặc Khuynh Thành nhận được tin nhắn "thân ái".

      "Sau khi tan học, gặp nhau ở sân thể dục trong trường."

      Mặc Khuynh Thành nhíu mày, ai vậy? Tìm kiếm số điện thoại, trong mắt lên vẻ trào phúng, quả nhiên chờ nổi rồi?

      Khi tan học, ban đầu Lê An An nghĩ rủ Mặc Khuynh Thành cùng nhau dạo phố: "An An, hôm nay được, mình có chút việc cần làm, để lần sau ."

      Lê An An bĩu môi. "Được rồi, vậy ngày mai, cậu thể từ chối!"

      "Được."Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An rời , mới cầm túi sách quay lưng , chậm rãi về sân thể dục.

      Còn chưa đến nơi, liền đứng ở góc cách đó xa, dựa người vào tường, hứng thú nhìn về hai người đứng dưới bóng cây phía trước.

      " Thụy, sao Khuynh Thành còn chưa đến?" Thân hình mảnh khảnh ràng là Văn Tư Tư.

      "Chờ chút." Lúc này Tô Thụy cũng có chút , dù sao tan học cũng lúc.

      "Hai người chờ tôi à?" Mặc Khuynh Thành đợi lát mới mở miệng .

      "Khuynh Thành!" Văn Tư Tư vui vẻ chạy đến bên người Mặc Khuynh Thành, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, nhìn có vẻ quá thân thiết.

      "Bạn học Mặc."

      " , tìm tôi có chuyện gì?" Mặc Khuynh Thành nhìn Tô Thụy, trong đầu hiểu ý nghĩ của .

      "Mặc đồng học, tôi hi vọng có thể nhường vai diễn Ngọc Diện công tử lại cho tôi." Tô Thụy thẳng ý nghĩ trong lòng mình ra.

      "Tại sao?" Kỳ thực muốn hỏi cái giọng điệu ra lệnh này, là ai cho cái quyền này .

      "Bạn học Mặc vẫn nên chú tâm vào việc học, bao lâu nữa có cuộc thi, tôi nghĩ, bạn học Mặc hiểu bên nào bên nào nặng."

      phải nhường sao? có cửa cho người này đâu!

      "Bạn học Tô, tôi nghĩ, chuyện này cha mẹ tôi đồng ý nên cần thiết phải quan tâm."

      Tô Thụy bị cự tuyệt, trong lòng có chút vui, lúc này Văn Tư Tư mở miệng : "Khuynh Thành, chị nhường cho Thụy , thành tích học tập của chị vốn tốt, giống anhThụy, ấy là sinh viên năm ba, dù học tập tốt cũng sao, hơn nữa..."

      "Hơn nữa cái gì?"

      Văn Tư Tư cắn môi: "Em cảm thấy Thụy diễn xuất tốt hơn, hơn nữa Khuynh Thành là con , tại nhìn ra, nhưng khi mặc quần áo, khẳng định có điểm giống."

      " ánh mắt đạo diễn Từ tốt?"

      ", phải, ánh mắt đạo diễn Từ làm sao có thể tốt." Văn Tư Tư có chút kích động, vội vàng .

      "Vậy do tôi tốt?"

      "Làm sao có thể!"

      " khi như vậy, tôi tại sao phải nhường." xong, Mặc Khuynh Thành liền xoay người chuẩn bị .

      "Chờ chút."

      "Tư Tư còn muốn gì nữa?"

      Cả người Văn Tư Tư khẽ run, hốc mắt ửng đỏ, nhìn Mặc Khuynh Thành, mang theo vẻ cầu xin: "Khuynh Thành, phải chị thích Thụy sao, nếu thích ấy như vậy, sao thể nhường cho ấy? phải bởi vì em chứ? Em biết, nên ở cùng với Thụy, cho nên chị hãy giận em, Khuynh Thành, chị đừng giận Thụy."

      "Khuynh Thành, chị chỉ cần nhường vai diễn cho Thụy, về sau em..."

      "Về sau thế nào?" Mặc Khuynh Thành đổi sắc mặt, trong nội tâm châm chọc, 'về sau em cách xa anhThụy chút?' Chậc, nhất định ta như vậy.

      "Về sau em cách xa Thụy chút."

      "Tư Tư." Tô Thụy nghĩ tới Văn Tư Tư vì mình mà hy sinh tình cảm của bọn họ.

      nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, ánh mắt sắc lạnh, cho dù đồng ý, cũng đồng ý!

      "Tư Tư, tôi biết tính cách lương thiện, nhưng mà, phải muốn tôi nhường là nhường được, người nhà tôi đều biết chuyện này, cũng kí hợp đồng với đạo diễn Từ rồi, tôi thể làm người thất hứa, rất xin lỗi."

      Mặc Khuynh Thành nhìn Văn Tư Tư bi thương, liếc nhìn Tô Thụy đầy thâm ý, trong mắt chứa đầy thâm tình làm Tô Thụy sửng sốt, chờ sau khi phản ứng lại, chỉ còn lưu lại cho bóng lưng vội vã rời của Mặc Khuynh Thành.
      Last edited: 4/9/17

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 21: Lại là ta.

      Edit: Nạc Tử Di + Tử Liên Hoa 1612

      Sau vài ngày, Mặc Khuynh Thành xin phép nghỉ ở nhà, điều này làm cho Tô Thụy cảm thấy vì từ chối mình mà khổ sở, cũng khiến Văn Tư Tư mắng sau lưng ít lần.

      Nhà họ Mặc.

      Ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên thân hình bé ở giường, gió thổi làm rèm cửa sổ lay động phập phồng, lá cây rơi rung động sàn sạt, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót.

      Cánh cửa được mở ra nhàng, Mặc Dận mặc chiếc áo len cổ chữ V màu đen bước từng bước tiêu sái đến bên giường, nhàng ngồi xuống, làm phát ra tiếng động nào.

      tham luyến nhìn Mặc Khuynh Thành, muốn bỏ qua chút nào cả.

      Mặc Khuynh Thành ngủ say nên biết mình bị người khác quang minh chính đại rình coi, có lẽ bởi vì ác mộng nên nhíu mày lại, mím môi lại, hai tay ôm chặt bản thân.

      Mặc Dận thấy vậy, vội vàng lay lay Mặc Khuynh Thành: "Cục cưng, cục cưng, tỉnh tỉnh."

      "Tô Thụy, Tô Thụy, tại sao có thể đối với tôi như vậy?"

      "Cục cưng!" Mặc Dận cảm thấy đau xót khi nghe được lời nỉ non nho của , nghe thấy cái tên của người mà luôn trốn tránh, rốt cuộc bị ta làm tổn thương sâu đến mức nào.

      "Cục cưng, tỉnh tỉnh, là cả đây, cục cưng."

      "A!"

      Mặc Khuynh Thành kinh hãi bật dậy, mồ hôi từ trán rơi xuống, dính vào gò má, hai tay còn nắm chặt tay của Mặc Dận, có thể thấy được hoảng sợ trong mắt .

      "Cục cưng!"

      " cả!" Lời vừa thốt ra, thanh khàn khàn khiến ngẩn ra.

      "Chỉ là ác mộng thôi. Ngồi dậy , lấy khăn bông." Dứt lời, Mặc Dận nhanh về phía toilet, thoáng cái trở lại bên Mặc Khuynh Thành.

      Cẩn thận lau mồ hôi, bộ dạng mất hồn của Mặc Khuynh Thành khiến đau lòng khó có thể hô hấp.

      bỏ khăn lông xuống, sau đó rót chén nước, thử độ ấm của nước rồi mới chậm rãi đưa tới miệng .

      Mặc Khuynh Thành máy móc uống nước, cho đến khi cảm thấy yết hầu thoải mái hơn mới mở miệng: " à, thực xin lỗi."

      Mặc Dận vươn hai tay ôm lấy : "Cục cưng, đừng bao giờ xin lỗi với , đừng bao giờ như vậy..."

      "Vâng." Mặc Khuynh Thành giọng đáp, lúc đó là do ngủ mê sợ run, cần thiết xin lỗi người ta.

      Giống như ước định xong, Mặc Khuynh Thành với Mặc Dận cũng nhắc lại chuyện xảy ra trước đó, sau khi ăn xong, Mặc Dận đưa đến Lũng Hải để quay phim.

      Vừa xuống xe, Mặc Khuynh Thành gặp phải người muốn gặp.

      "Khuynh Thành, chị đến rồi." Văn Tư Tư vẫn mặc áo đầm màu trắng, gió lướt qua khiến làn váy hơi bay lên.

      "Tư Tư, sao em lại ở đây?"

      "Đạo diễn Từ mời em tới hát đệm, nên em qua." Văn Tư Tư có chút thẹn thùng nhưng trong mắt lại lên khoe khoang, ta được đích thân đạo diễn Từ mời đến.

      "À." Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện trước đó, cũng hiểu ý tứ của đạo diễn Từ, nhưng mà nhất định ta thất vọng.

      "Cục cưng, chúng ta vào thôi." Mặc Dận đỗ xe xong, tay xách túi, tay dìu Mặc Khuynh Thành, ngay cả liếc mắt cũng cho Văn Tư Tư, về phía tổ kịch.

      "Tư Tư, chị vào trước."

      Văn Tư Tư nghe thấy trong gió truyền tới câu, vẻ mặt tươi cười trở nên cương cứng.

      vào tổ kịch, Từ Lập lập tức ra đón: "Khuynh Thành, Mặc Dận, hai người đến rồi!"

      "Chào đạo diễn Từ."

      " thay quần áo trước, dáng người hơi , chắc cần đệm lót mấy thứ, nếu khó chịu chỗ nào cứ ."

      "Được." cười đáp lại, quay đầu với Mặc Dận: " cả, em thay đồ nhé."

      "Ừm."

      Từ Lập nhìn bóng lưng của Mặc Khuynh Thành, có chút lo lắng, " biết con bé Khuynh Thành này có chống đỡ được ."

      Cảm giác lo lắng này có trước khi thử quay phim, nếu phải kỹ thuật diễn của nhóc này lột tả được Ngọc Diện công tử mà ta muốn, ta cũng chọn .

      "Con bé có thể làm được." Mặc Dận khẳng định.

      Từ Lập nhìn Mặc Dận tràn đầy tự tin với Mặc Khuynh Thành, muốn đả kích . Đối với kẻ muội khống, cách tót nhất là hùa theo, nếu hậu quả cực kỳ khủng khiếp.

      "Đạo diễn Từ, Mặc." Văn Tư Tư chậm rãi bước đến.

      "Hai người quen nhau sao? Tôi còn tưởng phải giới thiệu chữ." Từ Lập nghe xưng hô, nghi ngờ hỏi.

      "Tôi và Khuynh Thành là bạn tốt, cho nên có quen Mặc." câu của Văn Tư Tư lập tức kéo gần quan hệ giữa mình và Từ Lập .

      " với con nhóc Khuynh Thành là bạn tốt, đợi lát nữa tôi phải với con nhóc kia, vậy mà với tôi, hại tôi suýt chút nữa xấu mặt."

      "Đạo diễn Từ, đừng làm thế, tôi cho Khuynh Thành biết tôi đến đây, cốt là muốn cho chị ấy bất ngờ."

      Từ Lập nhìn Văn Tư Tư nghịch ngợm nháy mắt, cười : "Được được được, người trẻ tuổi bây giờ hiếu động, còn tôi đây già rồi."

      "Đạo diễn Từ nào có già." Văn Tư Tư hờn dỗi, sau đó nhìn Mặc Dận, " Mặc, đợi Khuynh Thành sao?"

      Mặc Dận cúi đầu, coi ta như khí.

      khí vốn sôi nổi bỗng chỗng tụt xuống mức , nếu nhìn kỹ còn có thể thấy khóe miệng Văn Tư Tư hơi co lại, mà Từ Lập lại vì sao Mặc Dận trả lời, phải là bạn tốt sao?

      " Mặc, em..."

      "!" Mặc Khuynh Thành túm hết tóc lên cao, chỉ dùng dải lụa đính bảo thạch buộc lại, áo choàng màu xanh nhạt dùng chỉ bạc thêu hoa văn, bên hông đeo miếng ngọc bội, đơn giản lại mất đẹp đẽ quý giá.

      "Cục cưng." Mặc Dận ngước mắt, nhìn thiếu niên y như tới từ cổ đại, vẻ mặt thoáng đổi, tiến lên bước, muốn ngăn cản ánh mắt từ bốn phía.

      "Mặc Dận, cậu đứng đấy làm gì, ra ra ra, để tôi xem quần áo có phù hợp ..."

      Từ Lập đâu có biết tâm tư của Mặc Dận, Ngọc Diện công tử ở ngay trước mắt mà thể nhìn, bước lên phía trước, đẩy Mặc Dận ra, để lộ ra Mặc Khuynh Thành.

      Sửng sốt vài giây, ta kích động giữ chặt hai tay . "Là cậu ta, là cậu ta, Ngọc Diện công tử, tồn tại!"

      Mặc Khuynh Thành nhìn Từ Lập kích động quá mức, vừa định chuyện bị Mặc Dận kéo vào lòng.

      "Của tôi." Mặc Dận cảnh giác nhìn Từ Lập, nhất là hai tay, hận thể trực tiếp tiến lên chặt đứt.

      Lúc này Từ Lập mới phản ứng được mình vui mừng quá mức, hai tay biết nên đặt chỗ nào, lại giỏi chuyện, chỉ có thể cầu cứu nhìn Mặc Khuynh Thành.

      " cả, đạo diễn Từ nhìn thấy Ngọc Diện công tử trong tưởng tượng của mình, vui quá nên nhất thời nên hơi quá thôi." Mặc Khuynh Thành mở cây quạt trong tay, nhàng vỗ, như là an ủi lửa giận của Mặc Dận.

      "Hừ."

      Mặc Khuynh Thành có chút dở khóc dở cười, cả vốn ổn trọng trở nên ngạo kiều, như vậy tốt sao?!

      Từ Lập nhìn động tác mở quạt của Mặc Khuynh Thành, cái gì cũng quản. "Khuynh Thành, mở quạt lần nữa cho tôi xem."

      Mặc Khuynh Thành nghe vậy, phối hợp khép quạt lại, liếc mắt nhìn Mặc Dận cái, sang cạnh mấy bước, khẽ cằm nâng, vốn là khí chất của con bỗng biến mất, bước chân lớn hơn bình thường, trong mắt tràn ngập tình khiến người ta hãm sâu vào.

      "Xoạch!"

      Cây quạt vẽ hoa đào mở ra, phóng khoáng tự nhiên.

      Mặc Khuynh Thành, lúc này gọi là Ngọc Diện công tử, bước chân hơi chuyển, đối mặt Mặc Dận, hơi cúi người: "Vị nương này, tại hạ có lễ."
      thedark, Nguyên NguyễnChris thích bài này.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 22: Đối diễn ăn ý, người mới cuồng vọng

      Edit: Sokute_112k

      Dưới gốc hoa đào, thiếu niên đứng lặng, sững sờ ngơ ngác nhìn thiếu nữ đối diện, cánh hoa rơi xuống, gió xuân từ từ lướt qua, thổi bay những sợi tóc, hai tà áo chạm nhau, nhân sinh tương giao.

      “Phụt... haha.”

      biết là ai phá vỡ hình ảnh này, chỉ nghe tiếng cười to nối tiếp nhau mà vang lên, trong đó Từ Lập cười lớn nhất.

      “Ha ha ha, nha đầu, nhìn mình em rất hoàn hảo, nhưng khi có Mặc Dận trong khung cảnh này, tại sao trông cậu ấy so với em lại càng giống đàn ông hơn, ha ha ha, đau bụng quá....” Từ Lập ôm bụng, khoé mắt ngân ngấn nước, tay run run ngừng chỉ vào Mặc Dận.

      Mặc Khuynh Thành khép quạt lại rồi đứng thắng, lắc đầu nhè , tiếc nuối : “Ngươi ngốc quá, loạn gì thế, sao lại có thể câu vô ý như vậy với thiếu nữ chứ.”

      “Phụt ha ha ha, thiếu nữ...” Từ Lập cười tới đổ rạp lên người Liễu Vĩnh tới từ phía sau.

      Liễu Vĩnh bất đắc dĩ đỡ lấy ông: “Khuynh Thành diễn nhập tâm như vậy, ngược lại, ông lại cười tới chảy cả nước mắt, cẩn thận Mặc Dận người ta trực tiếp đưa ngọc diện công tử của ông mất đó.”

      Ông cũng phải là đùa, nơi bọn họ gặp Mặc Dận lần đầu tiên, tuy là chưa từng nghe đến, nhưng nhìn tình hình và chiếc xe của họ đỗ bên ngoài, có lẽ đó chính là nơi gặp gỡ bí mật, có thân phận nhất định được vào.

      Tiếng cười của Từ Lập ngay lập tức im bặt, cẩn thận nhìn Mặc Dận, tốt lắm, sắc mặt vẫn bình thường.

      Lúc này, Mặc Dận hơi động, tới trước mặt Mặc Khuynh Thành, giọng lạnh lùng trong trẻo xen lẫn những thanh khác, trong nháy mắt liền liếc mắt đưa tình: “Công tử, ta và ngươi vốn quen biết.”

      Mặc Khuynh Thành : “ nương, gặp nhau rồi mới có thể quen biết nhau, ông trời an bày cho chúng ta được gặp nhau, đó là duyên phận, số mệnh sắp đạt, sao phải chối từ.”

      “Nhìn quần áo mà công tử mặc, hẳn phải dạng lưu manh phố, vì sao có cử chỉ phóng đãng như vậy.”

      “Cũng phải, ông cha ta đều tuổi trẻ phong lưu đâu còn là thiếu niên, vả lại tại hạ lòng muốn làm quen với nương, vẫn luôn giữ vững khoảng cách trượng* với nương, sao có thể là cử chỉ phóng đãng.”

      “Công tử lời lẽ giảo hoạt, tiểu nữ lại, chi bằng tự mình rời , tiếp tục cản đường công tử.”

      nương xin dừng bước, còn chưa cho biết họ tên, sau này tại hạ biết tìm nàng như thế nào.”

      “Đào Vũ Phi.”

      “Đình tiền xuân trục hồng tận, vũ thái bồi - Tế phi bất song thời tạm khai, đào vũ phi* sao? Ta nhớ kỹ.”

      Lần này bốn phía đều có lấy tiếng động, nhìn Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành, bọn họ như phảng phất thấy được cảnh tượng khi ngọc diện công tử lần đầu tiên gặp mặt nữ chính Đào Vũ Phi, trong cảnh đẹp duy mỹ, mang theo chút nghiêm túc, lại chút vẻ nhất kiến chung tình.

      “Bộp bộp bộp.”

      “Mặc Dận, cậu diễn tốt lắm a, có muốn cùng tới đây để đóng phim , phía bên chỗ tôi còn có thể đưa vai diễn nữa vào đó.” Từ Lập khiến thần kinh mọi người ở đây đều căng thẳng.

      cần đâu.” Mặc Dận thẳng thắn từ chối.

      “Mặc đại ca, cơ hội tốt như vậy sao lại cần, cho em tốt quá a?” Văn Tư Tư nửa đùa nửa câu.

      là ai?” Mặc Dận nhíu mày, quen người này sao?

      Văn Tư Tư có chút tủi thân: “Mặc đại ca, quên rồi sao, em là bạn của Khuynh Thành a?”

      Mặc Dận hoài nghi nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, vẻ mặt vô tội kia bản thân biết ta.

      Mặc Khuynh Thành cố nén cười, kéo kéo tay : “Đại ca, ta là Văn Tư Tư, là bạn cùng lớp của em.”

      Lời giải thích này làm khuôn mặt Văn Tư Tư biến sắc, cũng khiến Từ Lập lộ chút suy nghĩ sâu xa.

      Bạn cùng lớp? Nên phải là bạn thân?

      “Ồ.” Mặc Dận gật đầu, tiếp.

      “A, đây là cậu bé nhà ai, dáng vẻ tuấn tú như vậy?” Lúc này, vào trong đám người là người phụ nữ xinh đẹp, mặc bộ quần áo hiệu Channel kiểu dáng mới nhất.

      “Nghi Giai, đến rồi!”

      “Từ đạo diễn, có lỗi quá, đường bị kẹt xe, ông cũng biết đó, giao thông ở đế đô vốn rất bất tiện.” Thôi Nghi Giai đem lọn tóc mặt vén ra sau tai, chỉ động tác đơn giản lại lộ ra hơi thở mê người.

      có gì, cũng tính là muộn, mọi người đâu còn mau tới đây.” Từ Lập bình thản , nhưng bên trong vẫn có thể nghe ra chút vui.

      Thôi Nghi Giai hơi nhướng mày, từ trước dến giờ Từ đạo diễn vốn chán ghét các chiêu trò đùa giỡn của mấy đại minh tinh , hôm nay nếu trước hết cho ông biết tiếng, chỉ sợ bản thân cũng thể bình yên mà đứng vững ở nơi này.

      “Còn tưởng mình là ai đây? ta cho rằng chỉ diễn bộ phim truyền hình thôi, là mình rất giỏi rồi sao, hừ , nếu phải...”

      “Lão Từ.” Liễu Vĩnh ngắt lời Từ Lập, có số việc trong lòng mọi người đều hiểu , người đầu tư muốn đưa người vào, nếu quan trọng họ vẫn nhắm nhắm mắt mở mắt được.

      “Hừ.” Từ Lập tiếp, trực tiếp quay đầu bày tỏ phẫn nộ của mình.

      Thôi Nghi Giai nhìn thấy, cũng xấu hổ: “Từ đạo diễn, sau đây còn có vài cảnh quay, tôi hoá trang trước.”

      , .” Từ Lập phất phất tay, để tổ hoá trang đưa ta phòng thay đồ riêng.

      Văn Tư Tư nhìn bóng lưng Thôi Nghi Giai rời , hết sức ghen tị, ta cũng muốn sau này có danh tiếng như ấy, khiến tất cả mọi người đều dám coi thường ta.

      Nếu Mặc Khuynh Thành biết suy nghĩ của ta, chắn chắn , bé à, lại quên uống thuốc rồi!

      Qua nửa giờ, đám nhân tài đến muộn kia cũng tới.

      xin lỗi a, để mọi người phải chờ mình tôi, do đường bị kẹt xe.”

      Lời xin lỗi đều như nhau, nhưng ngay đến cả giọng điệu cũng đều đáng đánh đòn như vậy.

      “Thạch Vũ, cậu đến trễ bao nhiêu lần rôi, nếu cậu muốn diễn nữa trực tiếp biến !” Lửa giận của Từ Lập nghẹn lâu như vậy rốt cục cũng bùng nổ.

      “Từ đạo diễn, rất xin lỗi, Thạch Vũ của chúng tôi là quá nhiều việc bề bộn, rất vất vả mới tới được, mong ông thông cảm nhiều hơn.” Người đại diện của Thạch Vũ là Diệp Mạn Lệ nhanh chóng xin lỗi, xong còn nghiêm khắc trừng mắt nhìn Thạch Vũ cái, là, bảo đừng mà.

      “Cậu ta vội? người mới ra mắt chưa được bao lâu, có thể vội hơn cả ảnh hậu sao?” sai, Thôi Nghi Giai là tân ảnh hậu của năm nay, ấy còn chưa có chiêu trò đùa giỡn người này tính là gì.

      Sắc mặt Diệp Mạn Lệ khẽ biến, đây là : “Từ đạo diễn, chúng tôi sao có thể so sánh cùng ảnh hậu được, chẳng qua là lịch trình hôm nay đều được định sẵn rồi, chúng tôi cũng có cách nào thay đổi được, chỉ mong Từ đạo diễn ngài khoan dung độ lượng.”

      Từ Lập thấy thái độ của ta cũng tệ, cơn giận giảm chút: “Mạn Lệ a, cũng phải là người đại diện mới vào nghề, nghệ sĩ của mình phải quản lý cho tốt, đừng có biết cái gì là trời cao đất rộng, được rồi, thay đồ nhanh , mọi người chờ thêm lát.”

      Diệp Mạn Lệ kéo Thạch Vũ, nhanh về phía phòng thay đồ chung.

      “Từ đạo diễn, thế tôi phải làm gì?” Văn Tư Tư nhìn mọi người đều hoá trang rồi, mơ hồ hỏi.

      ?” Từ Lập ném quyển kịch bản cho ta: “Xem xong kịch bản, rồi nhìn nhìn lại lời thoại, lúc nào thuộc đến đây ghi .”

      “Cái gì?”

      “Cái gì cái gì? Còn mau!” Vốn Từ Lập đầy bụng lửa giận, lúc này chỉ lo có người nào để phát hoả, hơn nữa Mặc Khuynh Thành cũng rồi, chỉ là bạn cùng lớp, có quan hệ gì, cần thiết phải nể mặt.

      Tay Văn Tư Tư xiết chặt quyển kịch bản, nhìn những ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ xung quanh, chỉ có thể tái mặt chạy .
      Christhedark thích bài này.

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 23: bằng súc sinh

      Edit: Sokute_112k

      “Đạo diễn Từ, đây là có chuyện gì? diễn viên hạng A như tôi, chắc hẳn nên có gian phòng hoá trang riêng, tại sao lại có thể để tôi dùng chung phòng cùng đám diễn viên như vậy?”

      Sau khi Văn Tư Tư rời , Thạch Vũ liền chạy vọt ra, lông mày vẽ đậm, lại vì tự ta làm loạn liền trở nên xiêu vẹo.

      Cơn giận của Từ Lập mới giảm xuống chút, nhìn thấy Thạch Vũ lao ra, lập tức tăng cao ngút trời.

      “Thạch Vũ! Nếu cậu muốn quay nữa lập tức cút cho tôi! Cậu thực nghĩ là đoàn phim này có cậu thể tiếp tục quay nữa sao?”

      “Đạo diễn Từ, tôi vào nghề cũng được khoảng thời gian, gần đây cũng có chút danh tiếng, chẳng lẽ muốn phòng hoá trang riêng cũng khó?” Thạch Vũ gạt tay Diệp Mạn Lệ, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.

      “Cút! Đoàn phim này nghèo, nuôi nổi người như cậu! Mau cút !” Từ Lập lập tức ném thẳng quyển kịch bản trong tay vào mặt Thạch Vũ, trong mắt hừng hực lửa giận.

      “Ái.”

      “Lão già thối, sao ông dám đánh tôi!” Sau đó liền quát Diệp Mạn Lệ: “Còn ngây ra đó làm gì, lấy gương cho tôi mau!”

      Diệp Mạn Lệ khó chịu nhìn Thạch Vũ, nhưng vẫn lấy gương cho cậu ta.

      Thạch Vũ xem xem lại mặt mình, trực tiếp quăng bỏ gương: “Từ Lập! Ông đừng tưởng ông là đạo diễn giỏi lắm, có tin là tôi để giám đốc Vương rút vốn đầu tư !”

      Từ Lập bình nứt sợ bể, phải chỉ là rút vốn thôi sao, thực nghĩ mình có bản lĩnh lớn như vậy? Ô, ta sợ quá.

      “Có bản lĩnh bảo giám đốc Vương rút vốn luôn ! Ông đây cũng phải thể tìm được nhà đầu tư khác, là tự cho mình là nhân tài sao? Tôi đưa cậu hai chữ, ha ha!”

      “Ông!”

      “Thạch Vũ!”

      Diệp Mạn Lệ hận thể đập chết cậu ta, ràng là biết cái gì nên , cái gì nên , chỉ sợ người khác biết bản thân có chỗ dựa, như thế cũng thôi , nhưng lúc xông lên làm bia đỡ đạn, đừng mang theo luôn cả tiền đồ của !

      “Đạo diễn Từ, Thạch Vũ trẻ người nóng vội, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy, giám đốc Vương sao có thể rút vốn lại, ai chẳng biết phim truyền hình của đạo diễn Từ, bộ nào bộ nấy đều là kiệt tác!”

      “Mạn Lệ, đừng tốt cho cậu ta nữa, dù sao cũng chỉ có câu thôi, mau cút ! Tôi muốn sau này quay phim còn phải lãng phí thêm vài cuộn phim nữa.”

      “Đạo diễn Từ, chúng ta mỗi người nhường bước hơn, cùng trong chốn phim trường hỗn loạn, vả lại cũng khó ăn với giám đốc Vương bên kia.”

      Ý của Diệp Mạn Lệ chính là khuyên Từ Lập nhẫn nhịn, nếu giám đốc Vương rút lại vốn, lúc đó hối hận muộn.

      “Đạo diễn Từ, có thể hỏi chút, em có thể đầu tư được hay ?” Mặc Khuynh Thành đứng ở bên bỗng mở miệng hỏi.

      “Khuynh Thành, em đừng tạo thêm phiền phức, học sinh trung học như em lấy đâu ra tiền để đầu tư.” Từ Lập từ chối thẳng thừng.

      Liễu Vĩnh lại do dự, ông cảm thấy gia cảnh Mặc Khuynh Thành hề bình thường, đến khí chất, riêng chuyện ở vườn trà ngày đó, có thể nhìn ra khác thường, có lẽ...

      “Lão Từ, tôi thấy có thể được.”

      “Lão Liễu, ông bậy gì vậy.”

      “Đúng vậy, đạo diễn Liễu, này trông tệ, chẳng lẽ ông thích kiểu này?” Diệp Mạn Lệ vui khi Mặc Khuynh Thành đột nhiên chen ngang, trong lời còn mang chút châm chọc.

      “Diệp Mạn Lệ, thích kiểu dáng nào là việc riêng của tôi, tôi luôn luôn công tư phân minh, nhưng còn , tiêu chuẩn nghề nghiệp càng ngày càng thấp, biết mấy năm này làm sao lại biến chất thành như vậy.”

      Biến chất?!

      Ý là tanhư mấy con súc sinh tiến hóa thành công?!

      “Đạo diễn Liễu, tiêu chuẩn nghề nghiệp của tôi ai có mắt cũng đều thấy được, hơn nữa như đạo diễn Từ , học sinh trung học thôi, thực coi mình như nữ chính trong tiểu thuyết, gia thế hiển hách, muốn gì cũng được? Em , mau về nhà tắm rửa sạch .”

      “Đạo diễn Từ, chuyện đầu tư để sau thương lượng .”

      Mặc Dận vừa dứt lời, Liễu Vĩnh liền : “Mặc Dận, lát chúng ta ra hậu trường bàn bạc chút.”

      “Các người nên quá đáng! Cậu ta chỉ là đứa trẻ mới lớn, làm sao có thể so sánh với giám đốc Vương!” Thạch Vũ khinh thường nhìn Mặc Dận, vẻ khinh miệt chỉ liếc cái cũng thấy .

      “Thạch Vũ, nên như vậy, có lẽ trong nhà họ có tiền sao?” Diệp Mạn Lệ như thế, nhưng trong mắt ràng nhìn được vẻ ngoài quá mức xuất sắc của Mặc Dận.

      “Lão Từ à, ông có nghe thấy tiếng vo ve hay ? ồn ào quá, xem ra đoàn phim này cần phải thêm chút kinh phí nữa, mau mau, nhanh mua thêm ít thuốc khử trùng về, nhiều côn trùng quá rồi, cẩn thận tới lúc đó có người vờ nũng nịu kêu ca về chúng ta, khiến đoàn phim chúng ta phải đắc tội mất.”

      “Đạo diễn Liễu, ông lời này là đúng rồi, chúng ta hợp tác làm nên bao nhiêu bộ phim truyền hình rồi, ông cũng phải biết tôi là người phải chịu khổ nhiều nhất.” Thôi Nghi Giai mặc bộ áo váy hồng nhạt viền bạc, đầu cài chiếc trâm ngọc hình hoa đào, bên hông đeo chiếc chuông , rung lên những tiếng đinh đinh .

      “Nghi Giai, từ lúc nào mà lại là người phải chịu khổ nhiều nhất rồi? Mọi người coi, điều này khiến tôi muốn ngay lập tức đập cho phát.” Lúc này người người mặc áo choàng gấm màu xanh, bên hông gài thanh trường kiếm khảm ngọc thạch.

      “A, đây phải là Tỉnh đại ảnh đế của chúng ta sao? Đạo diễn Từ à, ông làm thế nào mà đến cả đại nhân vật như vậy cũng mời tới được, ảnh đế ảnh hậu, bộ phim này, quả thực là kiệt tác đỉnh cao rồi.”

      “Nghi Giai, có bộ phim nào của đạo diễn Từ phải là kiệt tác, có minh tinh nào mà muốn ôm đùi cơ chứ.”

      “Tỉnh Triết, vậy mà có người như thế đó, ở đâu xa, ngay trước mắt chúng ta thôi, cũng biết lũ trẻ giờ nghĩ ra sao nữa, có được cơ hội tốt như vậy để vào đoàn phim của đạo diễn Từ mà cứ vô tư đánh mất nó.”

      “Nghi Giai, người ta có chỗ dựa, còn chúng ta từ trước tới giờ đều có chỗ dựa, làm sao tranh giành với cậu ta.”

      “Đúng, đúng, đáng thương thay cho chúng ta đều là ảnh đế ảnh hậu, so ra còn kém người có chỗ dựa, là đáng xấu hổ.”

      ...

      Hai người tôi câu câu, tới mức sắc mặt Thạch Vũ cùng Diệp Mạn Lệ trở nên vô cùng đặc sắc.

      “Hai người ít vài câu , tốn nước miếng mà cần tiền nữa sao, mau dọn dẹp, còn phải chuẩn bị quay phim nữa.”

      “Được rồi được rồi, tiểu Khuynh Thành, chúng ta mau thôi, bằng đạo diễn Từ lại tức giận nữa.” Thôi Nghi Giai nghịch ngợm nháy mắt.

      “Được ạ.” Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Mặc Dận: “Chờ em chút nhé.” Sau đó theo Thôi Nghi Giai khỏi.

      “Bảo vệ đâu, hai người kia còn là người của đoàn phim nữa rồi, mau đuổi họ , nếu các cảnh hậu trường mà bị tiết lộ ra ngoài tôi tới tìm các cậu tính sổ đấy.” Từ Lập xong, nhìn cũng thèm nhìn Thạch Vũ thêm giây, liền tới địa điểm quay phim.

      “Thạch tiên sinh, Diệp tiểu thư, mời.”

      “Hừ, hãy đợi đấy!” Thạch Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Dận, liền xoay người rời .
      thedarkChris thích bài này.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 24: phải em ruột, tình tay ba

      Edit: Sokute_112k

      Về việc Thạch Vũ rời , ai để ý tới nữa.

      Đèn flash nhấp nháy liên tục, nhiếp ảnh gia Jefferey ngừng ấn nút chụp, khoé miệng cong cong chứng tỏ tâm trạng lúc này khá tốt.

      Trước máy ảnh, Thôi Nghi Giai tạo đủ mọi dáng đứng, hoặc hai tay chống lên má, hoặc xoay tròn như khiêu vũ.

      “Đẹp quá, tiểu Khuynh Thành, em có đúng ?” Tỉnh Triết say sưa nhìn Thôi Nghi Giai, huých Mặc Khuynh Thành hỏi.

      “Ừm, đẹp lắm.” Mặc Khuynh Thành chút keo kiệt đáp.

      đẹp bằng em.”

      “Ai, cậu nhóc này, sao lại như vậy?” Tỉnh Triết bất đắc dĩ nhìn Mặc Dận, đáng tiếc thể nhìn ra biểu cảm nào mặt .

      Hừ, là khó chịu.

      “Mấy người ở đây gì tới tôi đó?” Thôi Nghi Giai chụp xong phần ảnh của mình liền tới, cười cười nhéo khuôn mặt nhắn của Mặc Khuynh Thành.

      Ôi chao! Sao tự dưng lại có cảm giác lạnh như thế nhỉ?

      Thôi Nghi Giai lập tức nhìn sang bên cạnh, đầu sỏ gây ra việc này vậy mà lại là cậu ta.

      “Khuynh Thành bảo bối, em xem trai của em này, cậu ấy dùng ánh mắt hung dữ ấy để nhìn chị kìa, phải em là người cậu ấy thương nhất sao, mau mau qua đó giúp người ta bớt giận .” Thân hình đầy đặn mềm mại, tựa vào người Mặc Khuynh Thành, giọng kiều mang theo chút oán trách, thể khiến người khác ghét bỏ.

      “Người đẹp à, trai của em chỉ là kẻ đầu gỗ, biết thương hoa tiếc ngọc thôi.” Mặc Khuynh Thành nhấc ngón tay nâng cằm Thôi Nghi Giai, khoé mắt tà mị, đưa đôi môi đỏ mọng tới gần, lời mê hoặc.

      “Kèn kẹt.”

      Mặc Dận nhân cơ hội kéo Mặc Khuynh Thành vào lòng, vẻ mặt vui.

      “Hi, tôi là Jefferey, xin hỏi vị tiểu thư này tên gọi là gì, có hứng thú muốn làm người mẫu cho tôi ?” Jefferey vẫn đeo máy ảnh cổ, lộ ra màu da rám nắng, đôi mắt trầm tĩnh loé sáng, khỏi khiến người ta muốn khám phá tận sâu bên trong đó có những gì.

      “Tôi từ chối.” Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành như bảo vệ đứa con của mình, cảnh giác nhìn Jefferey, chỉ sợ thiên hạ trong lòng bị cướp mất.

      .” Mặc Khuynh Thành buồn cười xoa xoa tay .

      “Này, ham muốn chiếm giữ quá mạnh mẽ khiến chịu nổi đâu.” Jefferey đồng tình nhìn Mặc Dận.

      “Jefferey, Mặc Dận cũng chỉ có thể giữ được vài năm, chờ cho tới khi bảo bối Khuynh Thành lớn rồi, bé cũng phải lập gia đình thôi.”

      “Bọn họ phải là người của nhau à?” Jefferey kinh ngạc nhìn Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành, thể nào, đây là cách sống chung của hai em sao? Chẳng lẽ do bản thân ở lì trong Hoa Hạ quá lâu nên theo kịp thời thế rồi hả?

      “Đương nhiên phải, nghe bảo bối Khuynh Thành gọi Mặc Dận là cả sao? Hơn nữa cả hai đều cùng theo họ Mặc, nếu là người , chẳng phải thành loạn luân sao?” Thôi Nghi Giai cười nhìn Mặc Dận, đáy mắt lại lên vẻ trầm tư, cũng cảm thấy hai người này giống em, nhất là ánh mắt Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành, ràng phải loại tình cảm em bình thường.

      phải loạn luân!” Mặc Dận như nhìn thấu suy nghĩ ấy.

      “Chúng tôi phải là em ruột.” Mặc Khuynh Thành giải thích kĩ hơn, nhưng trong lòng cũng có chút nghi vấn.

      phải em ruột sao?

      “Vậy là hai người có tình loạn luân rồi?” Jefferey nghiêng đầu, chút cũng ý thức được lời kinh người của mình.

      “Phụt...”

      “Khụ khụ khụ...”

      “Jefferey, cậu cái gì vô liêm sỉ như vậy, cái gì gọi là tình loạn luân? Nha đầu Khuynh Thành còn , đừng có dạy hư bé.” Từ Lập mặt đỏ tai hồng quát.

      “Điều này đâu thể gọi là dạy hư? Đầu năm nay còn cấm cả việc à.” Jefferey tỏ vẻ vô tội nhìn Mặc Khuynh Thành, giống như muốn , tội nghiệp.

      nhảm! Đây là lời sao, em người ta thương nhau, tương thân tương ái ảnh hưởng tới cậu à? Cậu mong họ là người của nhau mới thoả mãn à? Còn mau làm việc !”

      Jefferey sờ sờ mũi, thần than số mình số khổ.

      “Được rồi, tôi chụp ảnh trước, lát nữa tiểu Khuynh Thành qua đó nhé.” Tỉnh Triết nghịch nghịch vạt áo .

      “Dạ.”

      Tỉnh Triết cùng Jefferey rời , xung quanh bỗng an tĩnh lại.

      Mặc Khuynh Thành nhìn Tỉnh Triết chụp ảnh, Mặc Dận nhìn Mặc Khuynh Thành, mà Thôi Nghi Giai, lại hứng thú nhìn Mặc Dận.

      Vóc người cao mét tám tám, quần áo thoải mái phóng khoáng, vẫn thể ngăn được khí thế toát ra, hai chân thon dài thẳng tắp, lông mày rậm, mặc dù có chút ngây ngô, lại lộ ra khí chất hơn người, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt thâm thuý nhưng chất chứa tình cảm, phút cũng rời người trước mắt.

      Thôi Nghi Giai than , có người luôn làm bạn từ như vậy, cưng chiều tới nỗi để cho người kia phải chịu chút thương tổn, ngay cả đóng phim cũng theo chăm sóc, nhìn qua cái bao cậu ta đem đến, bên trong còn có hộp giữ nhiệt, chắc là lo nhóc Khuynh Thành bị đói.

      “Tiểu Khuynh Thành.” Lúc này, giọng của Tỉnh Triết vang lên.

      “Đến đây.” Mặc Khuynh Thành chậm rãi tới, buồn quay lại nhìn Mặc Dận cái.

      Thôi Nghi Giai nhìn thấy màn này, thầm nghĩ, đường tình duyên của cậu ta, e là còn rất xa.

      Mặc Khuynh Thành đứng trước máy ảnh của Jefferey, tuy lúc bắt đầu quen nhưng dần dần cũng trở nên thành thạo.

      “Đúng, là kiểu này đó, tới gần cây đào chút.”

      Đoàn phim vì muốn chụp những bức hình đẹp nhất, đặc biệt mang cây đào dùng khi quay phim tới để làm nền.

      Mặc Khuynh Thành khép cây quạt trong tay, tay khác nắm cành hoa, hơi kéo gần về phía mình, trông như tinh linh giữa những cánh hoa đào.

      Sau lại mở cây quạt che nửa gương mặt, tạo cho người khác cảm giác tốt đẹp thôi.

      Qua hồi, Jefferey vẫn chưa thoả mãn : “Tốt lắm.”

      Sau đó, Tỉnh Triết và Thôi Nghi Giai tới, chụp riêng xong, giờ là ảnh chụp chung.

      Ba người đứng ở đó, vì để thể nội dung phim là tình cảm của nữ chính cùng hai người còn nhiều vướng mắc, liền quyết định để Thôi Nghi Giai thân mật với Tỉnh Triết, Mặc Khuynh Thành đứng nhìn.

      Chỉ thấy dưới gốc đào, hoa đào từ bay xuống, Tỉnh Triết nhàng nhặt cánh hoa đỉnh đầu Thôi Nghi Giai, nắm hai tay lại, bốn mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm. Mà Mặc Khuynh Thành đứng ở cây đào khác cách đó xa, nhìn hai người, chợt loé lên đau thương, lập tức được Jefferey chụp lại.

      “Kèn kẹt.”

      Sau dó Thôi Nghi Giai đứng ở giữa, Mặc Khuynh Thành và Tỉnh Triết đứng hai bên, Tỉnh Triết đối diện Thôi Nghi Giai, còn Mặc Khuynh Thành chỉ có thể nhìn trộm Thôi Nghi Giai.

      ---------Lời ngoài lề--------

      Mặc Dận: Tình tay ba cái gì chứ?

      Bình Yên: Là tình tay ba giữa em cậu và hai người khác đó!

      Mặc Dận: Tôi đâu rồi?

      Bình Yên: Là cả đó?

      Mặc Dận: Tôi là nam chính.

      Bình Yên: Thế sao? Có bản lĩnh tới đánh tôi ! Hừ!

      Mặc Dận: Cục cưng, có người bắt nạt !

      Bình Yên: Cáo trạng với trẻ phải trẻ ngoan!
      Christhedark thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :