1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Hết truyện này chúng ta còn gặp nhau ở truyện kia mà nàng :) chỉ Cần nàng còn edit là chúng ta còn gặp nhau thôi :)
      heavydizzyTứ công tử thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Hằng chỉ post giùm nha

      Chương 149 sinh đứa vốn là dạo quỷ môn quan
      Edit: heavydizzy

      [​IMG]

      ***************************
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Phong nguyet, HoanHoan, misa47 others thích bài này.

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Trời ơi tui chờ giây phút này lâu lắm r mà nàng nỡ cắt ngang như vậy:011:
      Mong chị mẹ tròn con vuông chứ sắp hết tr r còn ngược nhau nữa lj ( ≧Д≦)
      Thanks ad <3
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 149 sinh đứa vốn là dạo quỷ môn quan

      A Nghiên nhớ tới Hoắc Khải Căn, thanh niên hàm hậu, đối với nàng tốt lắm, cũng hỏi căn do, cứ như vậy chiếu cố nàng. Dù nàng nhiều lần giải thích mình sớm gả cho người khác, hơn nữa tuyệt đối cùng nối lại tiền duyên, vẫn trước sau như chăm sóc mình.

      Đó là người tốt, từ đầu nàng nên để người tốt như vậy liên lụy đến thị phi giữa mình và Tiêu Đạc.

      Nghĩ đến thủ đoạn của Tiêu Đạc, nàng khỏi cả người rét run.

      "Tiêu Đạc, cho ta gặp huynh ấy, ta muốn gặp Hoắc Khải Căn!"

      A Nghiên như vậy, khơi dậy bất mãn và hoài nghi núp dưới đáy lòng Tiêu Đạc, khỏi lạnh nhạt : "Nàng gặp làm gì? Nối lại tiền duyên sao? Hay là căn bản nàng biết là ai, cũng nhớ được chuyện trước kia của nàng và ?"

      A Nghiên nghe như thế, khỏi khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc: "Chàng có ý tứ gì? Cái gì mà ta biết là ai, cái gì mà ta nhớ được chuyện trước kia với ?"

      Tiêu Đạc nhớ tới Ninh Phi và A Nghiên trước kia, trong lòng càng vui, khuông mặt thanh lãnh tia ấm áp, con ngươi hẹp dài đẹp mắt cũng nổi lên mịt mờ: "Chẳng lẽ đúng sao? phải là Ninh Phi sao?"

      ? Hoắc Khải Căn? Hoắc Khải Căn là Ninh Phi? Ninh Phi chính là Hoắc Khải Căn?

      Trong nháy mắt này, máu cả người A Nghiên cơ hồ đều dồn lên đầu, tay chân nàng lạnh lẽo phát run dựa vào Tiêu Đạc.

      Bỗng chốc nghĩ tới, lúc đầu mình gặp Ninh Phi, Ninh Phi dường như đối với mình có chút chăm sóc, nhưng từ đầu đến cuối, mình chưa bao giờ thấy bộ mặt của .

      Sau này Ninh Phi mang theo mình rời khỏi hoàng cung, ngày thứ hai liền biến mất. Ninh Phi mất tích, Hoắc Khải Căn hiểu sao lại xuất .

      Hóa ra kỳ là cái gì cũng biết, chỉ muốn đổi cách khác ở bên mình, chiếu cố mình?

      Ninh Phi chính là Hoắc Khải Căn, Hoắc Khải Căn chính là Ninh Phi.

      Mà Hoắc Khải Căn lúc này bị Tiêu Đạc nhốt, chịu các loại nhục hình tra tấn?

      Ninh Phi cũng vì mình a!

      A Nghiên nhớ tới đây, bụng khỏi đau đớn, cả người hoảng hốt thôi: "Tiêu Đạc, để ta gặp Hoắc Khải Căn, ta hỏi huynh ấy..."

      " được, đời này, ta tuyệt đối cho nàng nhìn thấy !"

      kiên quyết lạnh như băng, nhưng vừa mới xong, sắc mặt khỏi hơi hơi thay đổi.

      Bởi vì tại cả người A Nghiên run như mảnh lá cây trong mưa, nàng dựa vào mình, mồm to thở phì phò gian nan, bàn tay thống khổ vỗ về bụng, khuông mặt bình thường luôn hồng nhuận lúc này có chút máu nào.

      “A Nghiên, A Nghiên nàng làm sao vậy!" Tiêu Đạc tất cả lạnh lùng tức giận đều biến thành lo lắng.

      A Nghiên chịu đựng bụng co rút đau đớn khiên tâm động phế, sắc mặt tái nhợt nâng bụng: "Ta... Ta khả năng..."

      Nàng khả năng muốn sinh.

      ***************************

      Run rẩy đau đớn từ dưới tập kích lên, thổi quét toàn bộ thân thể. Lúc nửa đêm mỗi khi A Nghiên cảm thấy chân rút gân là khó có thể chịu được, nàng tại mới hiểu, so với đau đớn này, căn bản coi là gì. Đau đẻ giống như ngàn vạn cái chân bị rút gân đồng thời tập kích, khiến nàng muốn tránh cũng được.

      Người bình thường đau, có thể ôm đầu lăn lộn, có thể kêu thống khổ, nhưng nàng thể.

      cái bụng to như vậy trầm trọng áp tới, nàng dám cao giọng kêu, sợ lãng phí khí lực, cũng thể lăn lộn thống khổ. Loại đau đớn thể phát tiết này áp bách nàng, khiến nàng bị đè nén, chỉ có thể há mồm hút khí, chỉ có thể thống khổ lấy tay kéo đệm chăn bên cạnh.

      Lúc Tiêu Đạc biết nàng muốn sinh, khẩn cấp triệu đến ngự y theo hầu hạ cùng với bà đỡ, hơn nữa nâng A Nghiên đến trạm dịch gần nhất.

      A Nghiên sắc mặt như giấy, bất lực nằm tại chỗ, cắn chặt môi, cơ hồ cắn đến chảy máu.

      Lúc này hai mắt nàng mờ mịt, hai tai ông ông, năm nào tháng nào.Trong hoảng hốt, có đôi bàn tay to khô ráo nắm chặt tay nàng, truyền đến chút ấm áp.

      Cơn đau cứ như vậy qua, nàng vô lực xụi lơ sạp, mờ mịt mà thống khổ nhìn đôi mắt sốt ruột phía kia.

      Đó là Tiêu Đạc, dáng vẻ lo lắng, môi mỏng đẹp mắt biết cái gì, căn bản nàng nghe thấy.

      Nàng nhớ tới Hoắc Khải Căn, trong lòng giận lừa gạt mình, vừa hận mình quá mức sơ ý. Theo tính tình Tiêu Đạc, sao có thể buông tha Hoắc Khải Căn đâu? Chính mình sao có thể tin thả Hoắc Khải Căn ?

      "Chàng phải thả huynh ấy !" Nàng mở miệng ra, nỗ lực như vậy.

      Nhưng nàng lại nghe thấy lời mình ra, bên tai chỉ có tiếng ong ong, dường như có ngàn vạn con ong vờn quanh mình.

      “A Nghiên, nàng nghe đây, cần nghĩ đến Hoắc Khải Căn, Hoắc Khải Căn đến cùng xử trí thế nào, chờ nàng sinh xong, ta đều nghe nàng! Bây giờ nàng chuyên tâm sinh đứa được ? Con của chúng ta muốn ra đời !"

      Tiêu Đạc đời này chưa từng có sốt ruột cùng vô lực giống như vậy, nếu có thể, hy vọng giúp nàng chịu đựng. Nhưng có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng thống khổ chịu đựng.

      "Hoắc Khải Căn, thả Hoắc Khải Căn...” Ánh mắt A Nghiên cố chấp nhìn chằm chằm , gian nan , nhưng ra lại vẫn bé yếu ớt, phảng phất như từ kẽ răng.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng tới, nàng thấy A Nghiên như thế, vội lấy chút nước đến định đút cho A Nghiên.

      Trong mắt A Nghiên căn bản nhìn thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy có chút sương sớm chạm vào môi mình, liền theo bản năng mấp máy môi.

      Sương sớm mát rượi thấm vào, mang đến tia thanh lương cho đầu óc nàng hỗn độn.

      Mệt mỏi nhắm hai mắt, cơn đau đớn lại tràn đến, ý thức nàng bay , cả người như du đãng thoát ra khỏi thân thể.

      Trong hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng Tiêu Đạc sốt ruột hô to bên tai, còn có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gọi đại phu, cùng với tiếng bước chân các cung nữ nha hoàn chung quanh dồn dập hỗn độn.

      "Nếu cứu được nàng, các người đều đừng nghĩ còn sống!" Đây là tiếng Tiêu Đạc bá đạo vang lên, nhưng trong bá đạo lại lộ ra tia hoảng loạn.

      "Hoàng hậu, hoàng hậu người tỉnh!" Đây là thanh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, hoảng loạn bất lực, nàng dường như liều mạng giữ chặt mình.

      Ngay bên cạnh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, có đại phu đem mảnh nhân sâm ngàn năm nhét vào môi nàng đề khí.

      Đây là thế nào, nàng phải chết sao?

      Cả người nàng tựa hồ nát ra, nửa trôi nổi quan sát hết thảy, nửa còn lại nằm sạp, cảm thụ hương vị nhân sâm môi, nghe người bên cạnh sốt ruột kêu gọi.

      Nàng còn nghi hoặc, đột nhiên rùng mình cái.

      Loại cảm giác này rất quen thuộc, đó là cảm giác trước khi chết.

      Linh hồn nàng sắp rời khỏi thân thể, cho nên mới xuất cảm giác chia thành hai nửa này.

      "Ta, ta lại phải chết sao..." nàng sạp thào như vậy, giãy dụa dùng khí lực cuối cùng mở mắt, bất đắc dĩ mà mệt mỏi xả ra chút cười, nhìn đôi mắt sốt ruột phía trước kia.

      "Ta lại chết, lúc này cũng là vì chàng..."

      Bởi vì sinh nhi dục nữ cho Tiêu Đạc, nên phải chết.

      Coi như là kiểu chết .

      Nàng đến cùng vẫn thể chạy thoát nguyền rủa.

      Chỉ có thể hận, đứa trong bụng nàng, chẳng lẽ cũng bởi vậy mà khó giữ được tính mạng?

      A Nghiên ở giờ khắc này, bỗng nhiên hận mình, cũng hận Tiêu Đạc.

      Vì sao con trai của nàng thể cùng Tiêu Đạc chung sống? Vì sao Tiêu Đạc tìm được mình chậm chút?

      Tiêu Đạc hai mắt đăm đăm nhìn A Nghiên sạp nỉ non tuyệt vọng, lại nghe thấy câu cuối cùng của nàng dĩ nhiên là, nàng lại phải chết, bởi vì sinh nhi dục nữ với mà chết.

      Nàng đời này chết, chung quy có cách nào thoát khỏi can hệ với mình sao?

      Những lời này giống như ngũ lôi oanh đỉnh nện vào lòng Tiêu Đạc.

      kỳ hết sức minh bạch, có người khắc thê khắc tử, nhưng rất kiêu ngạo, cũng quá tự cho là đúng, cho rằng mình có thể cường đại bảo hộ nàng, có thể khiên cho cái gọi là tiên đoán này tiêu vong trong tay mình.

      Nhưng tại, nàng mang thai, nàng sinh con, mình cũng thể khống chế.

      Dù mình thân là hoàng đế, vẫn có cách nào giúp nàng mang thai sinh con!

      Mà nữ nhân sinh đứa , kia vốn là quỷ môn quan!

      Nghĩ đến đây, cho tới bây giờ hai tay Tiêu Đạc vẫn ổn định tự chủ được run rẩy, cắn răng, hai tròng mắt bắn ra quang mang quật cường mà sắc bén.

      "Cố Nghiên, được, nàng thể chết được! Ta cho nàng chết!" cơ hồ bổ nhào đến, nắm chặt vai nàng, liều mạng lay động.

      "Nàng cần hài tử sao? cần ta nữa sao? Chúng ta đều ở đây, nàng làm sao có thể chết? Nếu nàng chết, ta cho tất cả mọi người chung quanh chôn cùng, ta san bằng mọi chùa chiền đời này, ta muốn giết sạch tăng ni đời! Nàng nghe thấy sao? Nếu nàng chết, ta làm hết khả năng để cả thế gian này an bình!"

      "Cố Nghiên, nàng tỉnh lại cho ta a? Còn Hoắc Khải Căn, phải nàng muốn ta buông tha sao? Nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta lập tức thả Hoắc Khải Căn, bao giờ tìm phiền toái nữa!"

      Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên mặt còn sức sống, nắm chặt bờ vai nàng, cúi đầu trước mặt nàng, cơ hồ muốn đưa lời nghiến răng nghiến lợi của mình vào trong đầu nàng.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh cũng bị dọa choáng váng: "Hoàng thượng, ngự y đến, để ngự y nhìn hoàng hậu nương nương, ngươi buông ra a!"

      Nàng chỉ có thể mạo hiểm dùng tay mình cường ngạnh lôi Tiêu Đạc nắm chặt vai A Nghiên, nhưng Tiêu Đạc có khí lực thế nào, nàng đương nhiên làm được.

      Rơi vào đường cùng, nàng hổn hển hướng ra phía ngoài hô: "Mạnh Hán, ngươi mau tới đây, kéo hoàng thượng ra ngoài!"

      Nếu để hoàng thượng náo tiếp như vậy, dù có trăm ngự y, cũng cứu nổi hoàng hậu nương nương !

      Tiêu Đạc căn bản mắt điếc tai ngơ đối với lời Hạ Hầu Kiểu Nguyệt , bàn tay vẫn nắm chặt vai A Nghiên, tay kia nắm cổ tay A Nghiên.

      "Chỉ cần nàng sống lại, ta cũng cần nàng sinh nhi dục nữ, cái gì ta cũng cần!"

      sẵng giọng trong thanh khàn khàn lộ ra sát khí tuyệt vọng, làm cho người ta nghe xong, trái tim khỏi co rút run rẩy thôi, cung nữ bà đỡ chung quanh đám cũng bị dọa ngây người.

      Tất cả đều nhìn ra, nếu lần này hoàng hậu mất mạng, mọi người tất nhiên mất mạng theo, mà vị thiên tử trước mắt này sợ là cũng mất mạng.

      @Hiyoko Chương này tiếp tục ngược độc giả thôi, thương A Đạc quá. Nhưng truyện cũng sắp giải quyết hết khúc mắc rồi.

      Chương 150 hồn du thất thế

      A Nghiên nỉ non câu cuối cùng, tất cả thần hồn ly khai thân thể, cả người thể khống chế nhanh chóng bay về phía xa xôi. Thân thể của nàng dường như bay lên từ chỗ thấy được ở cuối thông đạo. Ngay ở thông đạo kia, hai bên là thế gian thăng trầm, là luân hồi dây dưa vĩnh viễn ngừng.

      Nàng thấy cảnh đời thứ nhất, lúc đó nàng là cung nữ, Ninh Phi là tiểu thái giám ở bên người nàng, suốt hành trình dấu vết bảo hộ bên cạnh. Còn Sài Hỏa là đại thái giám trong cung, hai tay đặt sau lưng, bất động thanh sắc đánh giá hết thảy chung quanh.

      Sài Hỏa ở trong cung của Ngọc Quý phi, khuyến khích Ngọc Quý phi dùng bản tử đánh chết ma ma Tiêu Đạc tín nhiệm nhất, bởi vậy gây ra thù hận giữa Tiêu Đạc và Ngọc Quý phi.

      Sau này Tiêu Đạc đắc thế, trở thành hoàng tử, Sài Hỏa bị bắt, tự mình hại mình bỏ mạng, trước khi chết lại chỉ điểm, chính là đại cung nữ Ngọc Quý phi nhất tín nhiệm tự mình đưa ra chủ ý, ma ma kia chính là bị A Nghiên đánh chết.

      Vì thế ánh mắt Tiêu Đạc khát máu lạnh như băng nhắm ngay bọn A Nghiên, cứ như vậy quan sát nàng bị đánh đổ máu mà chết.

      Lúc thị vệ trong cung kéo thân hình A Nghiên bị đánh nát xuống, có lẽ là mệnh trung chú định, Tiêu Đạc quay đầu nhìn thoáng qua.

      Thân thể mặc cung sam màu vàng sớm còn hình dạng, đầu tóc đen nhiễm mãu dính ở cổ và vai, đầu nàng cúi xuống, căn bản thấy mặt.

      Chỉ liếc mắt cái nhìn như vậy thôi, cũng có gì đặc biệt, vẫn thường gặp qua rất nhiều huyết tinh.

      Nhưng biết vì sao, từ đây màn này thấm sâu vào trong đầu Tiêu Đạc.

      Vô số đêm sau, bừng tỉnh từ ác mộng, cũng lâu có cách nào vào giấc ngủ. Lại sau này, cơ hồ thức trắng, căn bản có cách nào ngủ được.

      Mãi đến ngày, dưới ánh trăng, trong lúc vô tình bước vào tẩm cung bị phong cấm của Ngọc Quý phi, ma xui quỷ khiến tới trạch viện của các cung nữ, cũng tới căn phòng bị mạng nhện che kín, thấy bức họa tường.

      Đó là tranh vẽ A Nghiên, là tiểu thái giám vẽ ra.

      Tiểu thái giám kia cũng chết theo A Nghiên.

      Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy bức họa, nhất thời tâm thần chấn động, cả người thất kinh sáu mạch dường như bị sợi tơ dây dưa kéo nát, ngực như bị ngàn vạn con kiến cắn rứt.

      giãy dụa qua, run run phất tay tới bức tranh vẽ nữ tử giống như tro tàn, lại thấy phía dưới có hàng chữ .

      Tiêu Đạc, thấy tranh, đó là lúc mệnh tuyệt.

      Những lời này, giống như lợi kiếm đâm vào, môi Tiêu Đạc phun ra máu tươi, ngã xuống đất như vậy.

      A Nghiên trong thông đạo hắc ám cấp tốc về phía trước, xem phong cảnh biến ảo hai bên, thấy trong nháy mắt lại là đời khác.

      Lúc này nàng là nữ nô mang theo tội danh, người mang thai, đơn giản là gặp Tiêu Đạc, bị dọa chấn kinh rơi xuống nước bỏ mình.

      Lúc thi thể nàng bị kéo xuống dưới, giống như bị mê hoặc, nửa quỳ ở bên hồ phủ kín rêu xanh, cũng sợ làm bẩn long bào tôn quý tinh xảo, cứ như vậy nhìn chằm chằm dung nhan nàng có huyết sắc.

      "Nàng là ai?"

      "Là nữ nhi Cố gia, khuê danh là A Nghiên, gả cho con thứ ba của Tô gia..."

      Người khác dường như nghe vào tai, chỉ si ngốc nhìn người chết kia.

      A Nghiên ngơ ngác nhìn màn kia, nàng bỗng nhiên xoay đầu , muốn nhìn nữa.

      Nàng biết Tiêu Đạc hẳn cũng chết, ngay lúc nàng chết lâu, Tiêu Đạc sống được.

      Kỳ oán khí trong lòng nàng sớm tiêu thất, nhưng tại thấy tử vong lần lại lần mà thống khổ, chẳng những mình, còn cả , nàng bắt đầu đau lòng.

      từng thề, nếu hại mình nửa phần, gặp khổ sở vạn kiến cắn tâm, nàng cho rằng bất quá là thôi, nay phát , đúng là .

      nghĩ tới đây, cảnh tượng thông đạo lại thay đổi, lúc này cũng là đời thứ ba.

      Nàng thấy, đời thứ ba, nam nhân bị nàng giơ đao lên đâm, hóa ra phải người khác, mà là Ninh Phi.

      Ninh Phi theo nàng đến nhân gian, ý định bảo hộ nàng, nhưng đời thứ ba, thay Tiêu Đạc thành thân với mình, trong đêm động phòng hoa chúc, bị mình ràng đâm chết.

      A Nghiên thở dài cái, tiếp tục nhìn đời thứ tư, đời thứ tư nàng và Tiêu Đạc duyên phận nông cạn, cũng có cơ hội gặp mặt lần.

      Sài đại quản gia là lão nhân nuôi ngựa, hạ dược ngựa, khiến tọa kỵ của nàng phát cuồng, khiến nàng ngã ngựa trước khi đối chọi với Tiêu Đạc chiến trường.

      A Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ nếu lần đó nàng ở trước trận, giao phong với Tiêu Đạc, như thế nào? Là nàng chết, hay vong?

      Kỳ nàng có chút mệt mỏi, nàng cũng muốn nhớ lại nữa, thầm nghĩ tốt xấu cùng Tiêu Đạc qua cả đời, gánh vác cái chết đời trước, coi như trong thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn kiếm và vỏ kiếm gắn bó bao năm.

      Lúc nàng mở to mắt, hai bên thông đạo chiếu rọi là tình cảnh đời thứ sáu.

      lần đó, Tiêu Đạc biết vì sao dường như có cảm giác.

      Nàng thấy vào tháng hai đầu xuân, lúc oanh bay đồng cỏ, chính mình ngây thơ nhìn xa xa cỏ xanh có bọn cười chơi diều.

      Trong con ngươi nàng tràn ngập khát vọng, bên môi mang theo chút ý cười, đối với nàng mà là khó gặp.

      Bên cạnh nàng, Trạm vương bệnh nguy kịch, si tình mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm nàng.

      người tản ra loại hắc khí kề cận tử vong, nhưng trong mắt đen bóng sáng là ôn nhu có thể thấy được ràng, dường như ngay sau đó tràn ra.

      Giờ phút này A Nghiên thu hồi ánh mắt, nàng nhìn thấy si tình trong mắt Trạm vương, chỉ thấy trải qua mười sáu ngày bị đàu độc, người chỗ nào có mùi tử vong.

      Nàng trong khắc, nhịn được hỏi :

      "Trạm vương điện hạ, trong lòng ngài có từng sợ hãi gì?"

      Ngoài dự kiến, lại sợ.

      Thanh khàn khàn giống như dương liễu phất qua tâm nàng, nàng có chút ngoài ý muốn hỏi , ngươi sợ cái gì.

      Nàng sợ chết, sợ Tiêu Đạc, nhưng thế nhưng nàng biết, Tiêu Đạc cũng sợ, sợ người hay việc gì?

      Tiêu Đạc khắc kia, buông mi xuống, trong mặt trời ngày xuân ấm áp ánh, khuông mặt dung mạo tuyệt thế quăng xuống bóng ma ảm đạm.

      sợ cái gì, nhưng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nàng trẻ tuổi sinh động, với nàng, ngươi chết, ngươi nhất định trường mệnh trăm tuổi.

      trải qua nhiều đời như vậy, A Nghiên, phục hồi tinh thần lại nhìn Tiêu Đạc lúc đó, đột nhiên minh bạch.

      Nàng biết sợ cái gì.

      Hóa ra lúc đó sợ, sợ phải rời .

      Đáp án này giống như trong ngày xuân, cành lá treo giọt sương trong suốt rơi vào trong lòng A Nghiên, giọt rơi xuống, cũng chua xót đau triệt nội tâm.

      Hóa ra đời thứ sáu, ngay cả dù linh hồn trọn vẹn, cũng nhớ ra nàng, xem trọng, thương nàng.

      A Nghiên cảm thấy nước mắt mình mới rơi xuống, biết rơi chỗ nào, nhưng nàng nhưng cách nào chạm vào.

      lúc này thân thể nàng là hư vô.

      Đúng lúc này, tình cảnh trước mắt nàng lại thay đổi.

      Đây là vùng rừng núi chìm vào biển lửa, núi là liệt hỏa hừng hực, xa xa mơ hồ có miếu thờ, có sương khói.

      Trong lòng nàng minh bạch, đây là đời thứ bảy.

      Nàng thấy phía trước có thiếu niên mặc nhung trang.

      hai mắt dày đặc thị huyết, bên môi mang theo ý cười vặn vẹo, tay nắm chặt dây cương lộ ra gân xanh, cứ như vậy đứng thẳng.

      mặc khoan bào màu đỏ tím, có dung mạo tuyệt thế, đáng tiếc sát khí người giống như địa ngục Diêm La đoạt mệnh, che giấu tao nhã tám đời.

      Thiếu niên Tiêu Đạc nhíu mày, trầm hỏi: " am Từ Ninh, là ai kêu?"

      thủ hạ cung kính đáp: "Hồi bẩm Cửu hoàng tử, thuộc hạ nghe thấy tiếng kêu."

      Lông mi thiếu niên thon dài đen sẫm hơi áp chế, con ngươi dài nheo lại, trong ánh mắt lãnh lạnh thấu xương lộ ra nghi hoặc: "Vì sao ta nghe thấy có người gọi tên ta."

      Thủ hạ hai mặt nhìn nhau, lại nhìn ánh lửa tận trời, thực có thanh gì, chỉ có tiếng núi rừng bị hỏa thiêu đôm đốp cùng với tiếng gió, ở đâu có tiếng gọi.

      Nhưng Tiêu Đạc nhìn khói đặc núi, chợt che ngực, mặt mất hết huyết sắc.

      Nhìn Từ ninh am phía xa, cũng biết vì sao, bỗng nhiên dường như có cái búa tạ hung hăng đánh vào lòng, tim của bi thương kịch liệt co rút lại.

      Chợt quay đầu, nhìn chỗ ánh lửa tận trời kia, phát ra tiếng kêu to thống khổ tuyệt vọng: “A Nghiên —— "

      Giọng và dứt, tự lập tức ngã xuống, khí tuyệt mà chết.

      Trước khi chết, hai tròng mắt trợn lên, bên trong tất cả là cam lòng và thống hận.

      A Nghiên kinh ngạc nhìn thiếu niên ngã xuống kia, trong lòng minh bạch, mỗi lần đều thực làm theo lời thề.

      , cả đời nàng có bao nhiêu ngắn, cả đời còn ngắn hơn. cả đời có bao nhiêu dài, cả đời nàng còn dài hơn.

      Chỉ cần sống, nhất định bảo vệ mình sống.

      Nếu nàng chết, cũng sống mình.

      A Nghiên giờ khắc này, bỗng nhiên nhớ tới thai nhi trong bụng mình, hài tử kia luôn thích dùng chân cách cái bụng đá phụ thân.

      Nếu mình chết, nó nhất định chết, Tiêu Đạc cũng chết.

      Nàng đúng là vẫn rơi vào nguyền rủa của mình, hai bàn tay trắng.

      nghĩ tới đây, A Nghiên lại thấy thông đạo phía trước đến cuối, cuối thông đạo kia là cửa ra hẹp, chiếu bạch quang chói mắt.

      "A ——" nàng tự chủ được phát ra tiếng kêu to.

      Cùng lúc đó, khối thân thể trôi nổi của nàng nhanh chóng bị hút về chỗ cửa ra đó.
      Last edited: 28/8/20

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ta mà. Tiệu Đạc luôn là con ghẻ của tác giả. Sau ải này này Chị hạnh phúc lắm đây. Thanks Nàng
      A fangheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :