1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hu, thích Tiêu Lan hôn mê lại mơ thấy Thần phi đâu
      A Huyền 152 thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      giấc mơ về người xưa. chặt bức ý niệm còn xót lại. thanks
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296

      Chương 46: Lớn lên

      Tiêu Lan giương mắt lên, lúc này mới lưu ý đến người con mặc thân y phục màu vàng nhạt, đầu cài chiếc trâm có đính viên trân châu, theo nàng phúc thân mà nhàng lắc lư.

      Lần đầu tiên gặp mặt, thực ra Tiêu Lan cũng hề nhìn kỹ vị biểu tỷ cùng nhau lớn lên này có ngoại hình như thế nào, chỉ nhớ màu sắc của y phục nàng và tư thái hơi e lệ của Tần Uyển, khiến cho nhớ tới mấy con vịt lông xù, rất vô hại mà mấy ngày trước Tiêu mang cho mình. Bất quá, sau bị Hoắc thị nhìn thấy nhíu mày : "Nam nhi lại nuôi thứ đồ vô dụng này trong nhà để làm gì chứ", Tiêu Lan cũng còn nuôi chúng nữa, qua mấy ngày mấy con vịt đều bị chết đói.

      Từ hôm đó, Tần Hoắc thị và Tần Uyển liền ở lại tây viện Đoan Vương phủ.

      Ngày ngày, lúc Tiêu Lan thỉnh an đều có thể nhìn thấy hai người.

      Mẫu thân Tần Uyển lớn hơn Hoắc Song Song hai tuổi, khuê danh là Dung Dung, tình cảm tỷ muội của hai người khá tốt, lúc còn trẻ, riêng về dung mạo, nàng so với muội muội còn mỹ lệ hơn vài phần, đoán mệnh còn từng qua nàng mang vận tài vượng, năm đó người đến cầu hôn ít, cuối cùng cha mẹ Hoắc gia gả nàng cho thân sĩ tên Tần Châu.

      Hai năm trước còn rất tốt, thế nhưng sau khi sinh Tần Uyển hai lão nhân gia nhà đó đều bị bệnh rồi lần lượt qua đời, trong tộc cũng càng ngày càng sa sút, cho đến năm ngoái phụ thân Tần Uyển cũng còn người trong tộc sớm xem bọn họ là sao chổi, chịu tiếp nhận hai người, nàng mang nữ nhi chịu khổ hơn năm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đến đây tìm nơi nương tựa chỗ muội muội ruột thịt.

      Có tỷ tỷ làm bạn chuyện, trong lòng Hoắc thị thư thái ít, từ trước đến nay Tiêu Lan rất ít khi thấy mẫu thân cười, bây giờ lúc thỉnh an, chỉ cần có dì và biểu tỷ ở đây, mặt Hoắc thị đều vui vẻ, thêm Tần Uyển tính tình mềm mại, rất nhiều lúc, Tiêu Lan đều gặp mẫu thân ôm nàng vào trong ngực, thân mật vỗ về hay hôn cái.

      Từ lúc có nhận thức đến nay, mẫu thân chưa bao giờ ôm như vậy.

      Tiêu tuy là nữ hài nhi, nhưng tính tình lanh lẹ, cũng rất ít khi làm nũng trong ngực mẫu thân.

      phải thừa nhận, Tiêu Lan có chút ghen tị.
      , là hết sức ghen tị.
      :yoyo65:

      Cho nên có ngày ở trong vườn đơn độc gặp nhau, sắc mặt Tiêu Lan rất hòa nhã.

      Lúc đó Tần Uyển cầu đá ngắm cá, vốn là nàng và Tiêu đều đến nhưng Tiêu mới vừa bị huynh trưởng gọi rồi, nàng chỉ có thể chờ ở đây, thấy Tiêu Lan xa xa tiến tới vội cười : "A Lan."

      Tiêu Lan giữ khuôn mặt đơ như khúc gỗ, có lập tức mở miệng đáp lại mà dưới chân dẫm lên hòn đá , dùng mũi chân chà chà, sau đó bất ngờ tung cước đá cái, viên đá lệch chút nào, bắn vào bắp chân Tần Uyển.:yoyo36:

      Tần Uyển cúi đầu "A" tiếng, bản năng khuỵu chân xuống, lúc này Tiêu Lan mới đứng lại cách đó năm bước, đến nơi đến chốn gọi tiếng: "Biểu tỷ."

      :yoyo27:
      "Ôi", Tần Uyển khom lưng xoa chân mấy cái, vội cắn môi đứng lên, cười cười với .

      - - Nhưng là trong mắt nổi lên nước mắt rồi.

      Tiêu Lan lại nhíu mày, còn chưa tới tuổi biết thông cảm cho người khác đâu, trong lòng còn xùy cái: có đau vậy chứ?:yoyo43:

      Nếu như bị hòn đá bắn vào chân mình, động cũng thèm động đâu.

      Đương nhiên Tiêu Lan nghĩ được nhiều, là bé trai, lại suốt ngày tập võ, Tần Uyển sao có thể so sánh được?

      Tiêu Lan đứng tại chỗ đó lúc lâu, Tần Uyển lại hỏi: "A Lan, đệ cũng đến thưởng cá sao?"

      Vẻ mặt Tiêu Lan thay đổi: " phải."

      "A", Tần Uyển bị câu chặn họng, đỏ bừng cả khuôn mặt, rất là lúng túng, nàng cũng nhìn ra Tiêu Lan giống như là chào đón mình lắm, nhất thời tay chân cũng biết nên đặt ở đâu, chỉ đành phải : "Vậy ta trước."

      Tiêu Lan hướng nàng làm cái lễ, thoáng nhìn lúc nàng chân trái còn khập khiễng, khom lưng nhặt tiếp cục đá, ném vào trong hồ nước, tỏa ra mấy gợn sóng tròn liên tiếp, thầm nghĩ, giả vờ giả vịt.:yoyo11:

      Hôm sau Tiêu Lan liền bị Tiêu mắng cho trận.

      Tần Uyển biết chuyện này, ngừng đưa điểm tâm đến nhận lỗi, cẩn thận : "Ta hiểu hôm đó A Lan phải là cố ý, ta cho người khác, ."

      Nàng dối, xác thực phải là nàng cho Tiêu mà là nha đầu hầu hạ bên cạnh.

      Tiêu Lan gì, quét mắt vòng lên điểm tâm nàng đưa tới, giận, cũng khách khí, như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      Nhưng lần tới gặp nàng, trong tay Tiêu Lan cầm cái ná , rất bình tĩnh : "Biểu tỷ, ngươi đứng yên được động đậy."

      Tần Uyển còn thuận theo đứng ở đằng kia, tay Tiêu Lan kéo căng dây ná, bên trong để sẵn viên ngọc lưu ly, nhắm vào, buông tay, "Pằng!" cái, chuẩn xác bắn vào viên trân châu cái trâm cài đầu của Tần Uyển.

      Lực đạo rất lớn, cái trâm cài đầu bỗng chốc rớt xuống, đầu tóc Tần Uyển cũng lệch .

      "A Lan!" Tiêu đứng ở bên cạnh, ngờ lại bắt nạt Tần Uyển như vậy, quả thực giận kiềm được, lên vỗ cái lên lưng , trách mắng: "Đệ làm gì vậy hả?!":yoyo50:

      Tần Uyển này lúc mới phục hồi tinh thần lại, vội tới kéo Tiêu , " có việc gì có việc gì", nàng mặt , mặt rơi nước mắt, vội vàng hoảng sợ tìm viên trân châu kia.

      Lần này Tiêu Lan cảm thấy, khả năng nàng cũng phải là giả bộ.

      Hạt châu tìm được, nhưng vỡ.

      Tiêu Lan mím môi, trong lòng dần dần dâng lên vài phần áy náy.

      Tiêu tha cho , trực tiếp dẫn đến chỗ Hoắc thị.

      Lúc này Tiêu Lan mới biết được vì sao Tần Uyển lại vội vã như vậy , - - cái trâm kia là của cha nàng tặng.

      Tiêu Lan nhìn trộm cái, Tần Uyển sợ áy náy, vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn.

      Cơ hồ là cho đến hôm nay Tiêu Lan mới nhớ kỹ Tần Uyển đến cùng là có hình dạng thế nào.

      Cũng xem như đẹp mắt.

      Tiêu Lan bình phẩm dung mạo nữ nhi giống với người khác, người khác cảm thấy đẹp chỉ thấy miễn cưỡng nhìn được thôi.

      Sau này, theo tuổi tác dần lớn lên, Tiêu Lan nghĩ lại những việc khi còn bé làm mà xấu hổ đỏ mặt, mới biết được trong nửa năm kia, mỗi lần Tần Uyển thấy chân đều như nhũn ra, rất sợ tới tìm mình phiền toái.

      Mười ba, mười bốn tuổi đúng là lứa tuổi tâm tư mẫn cảm nhất, đầu tiên là tang phụ, lại bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu, làm cho mọi cử động của nàng đều cẩn thận, đặc biệt là còn có Tiêu bên, nàng cảm thấy mình cái gì cũng bằng.

      Về sau cuối cùng cũng tốt hơn chút, - - Tiêu Lan tới tìm nàng phiền toái nữa.

      Nàng năm nay cập kê, vóc dáng cao hơn, dung mạo cũng nẩy nở, càng lúc càng xinh đẹp, Tần Hoắc thị vuốt tóc nàng thở dài: "A Uyển nhà ta lớn rồi."

      xong, lại muốn rơi nước mắt, hài tử nhà người khác mười lăm tuổi có thể xuất giá, Tiêu cũng đính thân vậy mà hôn của Tần Uyển mối cũng có.

      Tần Hoắc thị nửa ôm lấy nàng, giọng hỏi: "Con thấy A Lan thế nào?"

      Tần Uyển hơi đỏ mặt, cúi đầu : "A nương chuyện gì đâu, A Lan tuổi hơn con, vả lại... trước giờ toàn bắt nạt con."

      Tần Hoắc thị cười: "Con ngốc của ta! Sao thấy bắt nạt người khác? Đó là để ý tới con nhưng là biết cách thể ra mà thôi, bây giờ phải tốt lắm sao? Ây ya, lẽ ra tuổi đại lang thích hợp hơn, nhưng là thế tử, hôn cũng sớm định, cuối năm liền thành hôn, ngay từ đầu nương cũng dám nghĩ tới . Nhưng A Lan được, hơn con chút cũng tốt, sau này có thể quản được."

      Tần Uyển cắn cắn môi, đầu cúi thấp hơn nữa, Tần Hoắc thị còn : "Dì con cũng có ý này." Tần Uyển xoay người , thấp giọng : "Con mới nghe đâu."

      Tần Hoắc thị che miệng cười rộ lên.

      Giờ ngọ, Tần Uyển muốn đến chỗ Hoắc Song Song, từ xa thấy được Tiêu Lan vẫn còn luyện kiếm dưới ánh mặt trời, nàng dừng chút, đến cùng vẫn dời bước chân tới, gọi: "A Lan."

      Tiêu Lan dừng lại, xoay đầu nhìn nàng, Tần Uyển : " giờ ngọ rồi, sao đệ nghỉ lát?"

      Tiêu Lan mím môi: "Hôm qua mới học được chiêu, hôm nay còn chưa luyện. Biểu tỷ muốn đến chỗ mẫu thân sao?"

      Tần Uyển gật đầu: "Ừ, ta đoán giờ này dì tỉnh nên tới hầu bà. Qua hai khắc nữa đệ hẵng đổi xiêm y lại đến, lúc đó tinh thần dì khá tốt."

      Tay phải Tiêu Lan khẩn trương, bây giờ Tần Uyển cũng nhìn ra Hoắc thị đối với cực kỳ nghiêm khắc .

      Tần Uyển vặn vặn khăn, vẫn đứng ở kia , Tiêu Lan hỏi: "Biểu tỷ còn có việc tìm ta?"

      Tần Uyển nhìn trộm cái, lại cúi đầu xuống, Tiêu Lan hiểu, chợt nghe Tần Uyển hỏi: "Sau này, đệ còn khi dễ ta nữa ?"

      Tiêu Lan vọt cái đỏ mặt, nghĩ lại chuyện lúc trước mà kinh, bây giờ nhắc lại có chút thẹn thùng, Tần Uyển nhìn , chợt bật cười, dùng giọng đặc biệt dịu dàng nhanh câu: "Ta hiểu được lúc ấy đệ còn , A Lan, đệ mau lớn lên chút."

      Tiêu Lan sững sờ, còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy, nàng lại dùng giọng giống như muỗi kêu câu cuối cùng: "Ta chờ đệ lớn lên."

      Ta chờ đệ lớn lên.

      Đêm hôm đó, ở thiên điện trong hoàng cung, Tần Uyển mơ mơ màng màng cũng với câu này.

      Chờ ...

      Lớn lên...

      A Lan...

      Tiêu Lan kịch liệt giãy dụa, muốn mở mắt ra, lại thế nào cũng nâng nổi mí mắt, nghe thấy có người gọi "Lan ca ca, thức dậy, Lan ca ca, Lan ca ca..."

      Tiêu Lan giật mình cái.

      Là Diên Mi.

      Chợt cảm thấy thân thể buông lỏng, yên tâm mà đưa tay ra, "Kéo ta chút."

      Đầu ngón tay Diên Mi thế nhưng lại lướt qua lòng bàn tay , thân thể lui về phía sau.

      "Mi Mi!" Tiêu Lan duỗi tay ra bắt lấy, "Lại đây."

      Diên Mi càng lùi ra xa hơn, Tiêu Lan gấp gáp, dùng sức lao đến, "Mi Mi!"

      ... ... ...

      Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trước mặt là khuôn mặt Mẫn Hinh bị phóng đại, thấy tỉnh lại bình tĩnh lùi lại, cau mày với Tiêu Chân: "Đây là độc phát tác chậm, ảnh hưởng tới tính mạng nhưng lúc hôn mê làm cho người ta xuất ảo giác hoặc ngừng gặp ác mộng; lúc thanh tỉnh, vết thương bị đau gấp bội, thể khép miệng lại trong thời gian ngắn."

      Tiêu Lan há to miệng thở dốc, giống như là bị vùi lấp trong ảo giác chưa trở lại bình thường, kinh hoàng nhìn khắp bốn phía, - - thấy Diên Mi.

      Gần thấy, xa chút thấy, xa cũng thấy.

      Bên ngoài tối đen, là sau nửa đêm hôm sau, bọn họ đến quận Ngụy Hưng.

      editor: tội của Tần Uyển là được làm nữ chính thôi.:th_22:
      minh họa Tần Uyển:th_51:
      [​IMG]

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 47: Mẫn Hành
      Hán Trung.

      Trời thu có mạnh mẽ cũng thể chịu đựng nổi hiu quạnh của Mãn thành.

      Mấy ngày trước vừa đúng dịp hoa quế nở rộ, thế nhưng lại giống như tàn chỉ sau đêm, hương hoa đứt đoạn, bị mùi máu tanh nồng đậm và mùi tro bụi khỏa lấp.

      Dân chúng nơm nớp lo sợ bị xua đuổi ở hai bên đường, - - giữa đường, chiếc lại chiếc xe tù lộc cộc qua, thỉnh thoảng có roi quật ở cột gỗ, phát ra tiếng vang ba ba lẫn với những tiếng kêu rên khàn khàn bi thương.

      Đây là lần thứ ba diễu phố.

      Khắp người Diên Mi đều là máu đen co rụt ở góc cuối cùng trong xe, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước ngừng tìm kiếm.

      người ở sau lưng nàng cơ hồ là thều thào : "Ngươi yên tâm, Hầu gia ở trong đó đâu."

      Diên Mi chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Mẫn Hành sau lưng.

      Bả vai Mẫn Hành bị thương, da thịt nát be bét, chỗ tai trái cũng có vết rách dài kéo dài thẳng đến khóe miệng, đầu tóc tán loạn, mặt râu ria xồm xoàm, căn bản nhìn ra bộ dáng lúc đầu.

      Diên Mi cũng hỏi đâu.

      Thời điểm người Hung nô xông đến, nàng bị ngã vào trong đống lửa, đầu tóc và xiêm y đều bị cháy sém hơn nửa, mặt đều là than bụi, trong lúc bối rối Phó Tế khoác cho nàng hai bộ quần áo lột xuống của người chết, là áo ngắn vải thô của binh lính Hung Nô trước đó, lại lồng quần áo cấm quân bên ngoài, thân máu đen bẩn thối, so với tên ăn mày cũng bằng. Cũng chính bởi vì cái dạng này mà người Hung Nô chỉ cho rằng nàng là tên lính quèn, mới có bắt tới chỗ cung nữ, mà bị nhốt cùng đám người Mẫn Hành.

      Bên trong xe bọn họ sáu tù binh chen lấn, Diên Mi ở góc, Mẫn Hành ở sau lưng nàng, thoáng che chở nàng.

      Bên ngoài “ba ba” hai roi quất tới, Diên Mi vội vàng co rụt lại, nhưng vẫn là bị quét trúng trán, đầu tóc bị cuốn rớt tán loạn, trán cũng bị hằn vết đỏ, nhưng tiếng nàng cũng kêu, gắt gao mím chặt môi, chỉ co người lại thành khối .

      Lưng Mẫn Hành cứng lại, nhưng lại chắp tay hướng về phía binh lính Hung Nô bên ngoài lồng sắt ngừng dập đầu, - - rơi xuống hoàn cảnh này, nếu muốn sống, mọi thứ xung quanh đều tính là gì.

      Diên Mi rụt bả vai lại, giương mắt nhìn , ánh mắt trống rỗng.

      Khoảng cách của bọn họ rất gần, người hai bên đều là hôi thối chịu nổi, làm người ta nôn mửa, Mẫn Hành nhìn nàng chôn mặt, ngồi bên cạnh cũng sợ, chỉ sợ nàng chịu nổi nỗi nhục này tự sát vội ghé vào bên tai nàng thấp giọng : "Phu nhân nhất định phải sống sót! Hầu gia và Phó đại nhân đều bị bắt, nhất định đến cứu chúng ta, triều đình cũng phái binh tới!"

      xong lời này, Mẫn Hành bỗng chốc lại cảm thấy ổn, nếu nàng nghĩ đến Tiêu Lan, lại muốn bảo toàn danh tiết, chẳng phải càng hỏng bét?

      Luống cuống thở gấp, muốn tiếp Diên Mi cuối cùng cũng ló mặt ra, tiếng động ra hai chữ: "Mẫn Hinh."

      - - Mẫn Hinh cũng ở đây, nàng cũng nhất định còn sống, cũng chờ ngươi được cứu về.

      Mẫn Hành trong nháy mắt lý giải hai chữ ra câu hoàn chỉnh, vội vàng dùng sức gật gật đầu, Diên Mi lại có phản ứng gì nữa, lại mím chặt môi vo thành cục.

      Bọn Hung Nô lôi tù binh diễu phố xong đưa bọn họ đến góc trống trãi của võ đài.

      Ngồi cao nhất, là Tam vương tử Hung Nô Y Tà, mày thô mắt sâu, xương gò má cao ngất, môi có bộ râu, ta câu tiếng Hán lưu loát, ngồi ở vị trí chủ tọa cười sảng khoái.

      lát sau, có người dắt tới con vật toàn thân đen thui, là con chó ngao Tây Tạng rất lớn, chừng con nghé con, - - đây là con chó mà Y Tà chuyên môn dưỡng, mỗi ngày đều cho ăn thịt tươi, vừa ngửi thấy mùi máu lập tức lộ ra móng vuốt, lông xù lên, phát ra từng tiếng gầm gừ , nước miếng theo cái miệng to như chậu máu chảy tràn xuống, người xem chân như nhũn ra.

      Tên Hung Nô tạm thời đem nó nhốt trong giữa lồng, sau đó cầm tới rất nhiều xích chó, bắt đầu từ chỗ Thái Hòa đế, cổ mỗi người đều buộc cái.

      Cách cái cũi, Diên Mi bị ta túm lấy đầu, tròng vô cái xích.

      Mẫn Hành tự chủ được hốc mắt đỏ lừ, ngực đập nhanh kịch liệt, lại cố gắng phát ra tiếng, bất chấp mọi thứ, vội áp sát vào Diên Mi lặng lẽ vỗ vỗ lên vai nàng.

      Diên Mi nhàng tránh ra .

      Ánh mắt của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trong sân, so với những kẻ khiếp sợ rất yên lặng, nhưng nếu nhìn kỹ, phát trong tay áo nàng có dao động cực .

      Phía câu gì đó nhưng bọn họ ở trong cũi cách khá xa nên nghe , nhưng rất nhanh, liền thấy ràng.

      Bọn chúng dắt người đến cạnh lồng chó, lần hai người, cổ con chó cũng có cái dây xích, vừa vặn ngắn hơn xích người chút. Nếu ngươi chạy nhanh hơn nó, cố gắng chống đỡ đến cuối cùng, may ra còn có thể may mắn thoát được, nếu , bị nó xé nát.

      - - Nhưng mà, người trẻ tuổi thân thể cường tráng trong hoàn cảnh bình thường có khả năng còn to bằng nó, huống chi bọn họ bị đói đến vài ngày!

      Trước bị kéo qua là hai tiểu đầu mục trong cấm quân, nhưng mà, giờ phút này hai đùi cũng run run, càng lúc càng lẩy bẩy, tên Hung Nô còn cầm lấy roi quất tới, hai người bị cột ở hai bên lồng sắt, gã hét lớn tiếng, lồng sắt mở ra, con chó lồng lộn lao tới, chồm lấy người bên phải, người kia chạy tới năm bước bị con thú đè ngã xuống đất, phát cắn nát cổ!

      Người còn lại vội chạy loạn về phía trước, xích chó cổ bị kéo căng, điều này cho thấy lập tức an toàn! Thế nhưng khi cố gắng rướn lên phía trước xích chó thít lại làm cho bị nghẹt thở, tưởng rằng mình vừa thoát được kiếp, lại nghĩ tới do lao quá mạnh nên bị kéo lại tới vài bước, lập tức trong nháy mắt, con chó nhào tới, nhảy lên cắn vào cánh tay , hất đầu, trì xé cánh tay xuống.

      Trong sân tuôn ra tiếng hét thảm, máu tươi đầm đìa.

      Mẫn Hành nâng tay áo ngăn tầm nhìn của Diên Mi, ống tay áo lại run run.

      Diên Mi né tránh, cũng nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm mảnh tay áo kia gì.

      Lục hoàng tử Tiêu Mân ở phía trước liền co quắp, quần ướt mảnh, vừa khóc vừa kêu: "Phụ hoàng! Phụ hoàng cứu ta! Chân ta bị gãy, chạy được!" Lại càng ngừng hướng về phía bên dập đầu: "Tam vương tử tha mạng! Ngài tha mạng ta ! Thần Phi nương nương! Ngài đại nhân đại lượng! Tha cho cái mạng quèn này!"

      Tần Uyển nhếch bên lông mày dài , chậm rãi cười lạnh.

      Y Tà thích thú ngồi cao, tay ôm lấy nàng ta, sai người đem Hoàng thượng và Lục hoàng tử tới.

      chân Lục hoàng tử bị gãy, thể nhúc nhích, bị túm cổ áo trực tiếp lôi qua, Hoàng đế cũng còn kim quan, tóc tai bù xù, thân hoàng bào đều dơ bẩn, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, khàn cả giọng : "Y Tà, ngươi giữ lời."

      Y Tà cười ha ha, vỗ đùi : "Hoàng đế ngu xuẩn của ta ơi! Người Hán các ngươi có câu, gọi là "việc quân cơ nề dối trá", có cần bổn vương tử dạy ngươi viết như thế nào ?"

      Con chó ngao ở trong lồng hồng hộc nhìn chằm chằm ông ta, bộ lông còn dính đầy máu.

      Lục hoàng tử bên cạnh khóc lóc quỳ mặt đất liên tục xin khoan dung, hai chân Hoàng đế mềm nhũn, cũng quỳ ngã xuống, hướng Tần Uyển : "Thần Phi, thời gian qua, trẫm đối đãi ngươi tệ... Ngươi nể tình mặt mũi lão Thất..."

      Tần Uyển cuối cùng cũng đứng lên.

      Nàng ta và Y Tà đều đến trước mặt lão Hoàng đế và Lục hoàng tử, Y Tà vung roi quất Lục hoàng tử cái, làm lăn qua bên, sau đó cước giẫm nát bả vai Hoàng đế, trong tay lật qua lật lại cái gao găm rất mỏng, : "Nhìn xem, Hoàng đế người Hán các ngươi ăn đến đầu phì mặt to, thành đồ vô dụng! Cưỡi được ngựa, cầm nổi đao, sao có thể so được với người Hung Nô ta!"

      Binh lính Hung Nô lập tức hô hào hưởng ứng.

      Thái Hòa đế lúc này chỉ muốn được sống, thuận theo lời ta mà ra sức gật đầu, tay Tần Uyển kéo sợi dây xích cổ ông ta, cổ Hoàng đế nhất thời bị thít chặt, mặt nghẹn đỏ bừng, Tần Uyển cầm lấy thủy chủ tay Y Tà, nhàng lướt qua động mạch cổ ông ta, thân thể mập mạp của Thái Hòa đế liên tục run rẩy, vừa muốn mở miệng, Tần Uyển vung tay cái, qua lại hai cái bạt tai ngoan độc, khẽ cười : "Cầu xin tha thứ . Nếu như Hoàng thượng nguyện ý dập đầu cầu xin tha thứ, ta cẩn thận suy nghĩ chút."

      Thái Hòa đế lập tức cúi rạp mình xuống, bang bang bắt đầu dập đầu.

      mặt đất rất nhanh bị đầu ông ta gõ thành cái hố .

      Khi ông ta dập đầu, bốn phía đều yên tĩnh, hồi lâu, xung quanh truyền đến tiếng nức nở đè nén.

      Trong số những người bị bắt có cả Lưu quý nhân và vị công chúa, cung nữ cũng ít, đều bị bắt hầu hạ bên cạnh người Hung nô, thấy bộ dạng Hoàng đế như vậy tất cả đều khóc lên.

      Y Tà lại tùy ý cười to, sau đó dùng bàn chân mang ủng nghiền vòng lên mặt Hoàng đế, tạm thời lưu lại tính mạng ông ta và Lục hoàng tử.

      Nhưng vở kịch hay cũng có kết thúc.

      Vẫn như cũ từng đợt hai người bị áp chế qua, có người may mắn sống sót, hai người hoặc chết hoặc bị thương.

      bao lâu, khắp mặt đất đều là phần còn lại của chân tay bị cụt.

      Đến lượt Diên Mi.

      Vốn gã Hung Nô muốn túm là nàng với tên còn lại, Mẫn Hành tới gần phía trước, liền túm lấy Mẫn Hành ra.

      Bọn chúng cực kỳ thô lỗ, lúc bị dắt xuống xe tù, Diên Mi trực tiếp bị quăng xuống đất, xích chó cực kỳ thô ráp, lập tức ma sát cổ nàng đến rách da, Mẫn Hành muốn duỗi tay kéo nàng, nàng tự mình đứng lên, lời nào theo ở phía sau.

      Huyết khí, thi thể, chút ít này đối với Diên Mi cũng còn xa lạ gì, nàng buông thõng mắt, người khác nhìn vào nghĩ nàng như tảng đá ngu ngốc có cảm giác.

      Đến bên cạnh lồng sắt, đầu của con thú to lớn run lên, giống như biết con mồi mới lại tới, hai mắt phát ra tia sáng chết chóc.

      Hơi thở Mẫn Hành hỗn loạn, thừa dịp tên binh Hung Nô hơi cách xa nhanh chóng : "Ngươi đừng sợ, cố gắng chạy, đừng quay đầu lại."

      Diên Mi trả lời, nhìn cái, tay phải Mẫn Hành đè lên ống tay áo tay trái, há miệng thở dốc, kết quả còn chưa kịp nghe tên Hung nô kia hét lớn tiếng: "Thả!"

      Diên Mi chút do dự lao ra ngoài!

      Có lẽ là dùng tới sức lực lớn nhất đời này của nàng.

      Khóe mắt quét đến bóng đen lao tới Mẫn Hành.

      Diên Mi vừa quay đầu, dưới chân bỗng dưng phanh gấp.

      Cơ hồ trong lúc nổi giận đó, nàng mãnh liệt lao về phía Mẫn Hành, đồng thời tay lóe lên tia sáng, hai tay dùng sức đâm xuống nhát!

      "Grúuu!"

      Con chó ngao bỗng nhiên nhảy lên! Thẳng hướng vọt về phía Diên Mi!

      Diên Mi xoay người tránh, nhưng con chó chỉ bổ nhào vài bước liền lung la lung lay dừng lại, ngã phịch xuống đất.

      tình chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, Y Tà còn trêu chọc Tần Uyển, giương mắt cái thấy con chó đổ mặt đất, binh lính Hung Nô vội vàng tiến lên, phát ở đỉnh đầu và hai lỗ tai con chó có gì lạ, mà lỗ mũi bị miếng sắt nhọn cắm vào.

      may mắn đồ lúc trước Diên Mi mặc là võ phục.

      Xiêm y của nàng bị thiêu hủy nửa, nhưng cái móc sắt bên hông vẫn còn, bình thường để cho nam tử đeo này nọ, đương nhiên là Diên Mi thể treo bội đao, nhưng Tiêu Lan vẫn cho nàng đeo vào. Nàng thích mài dũa này nọ, cho nên đá mài, chêm, dùi, ống trúc đều ít, còn đem bội đao cho nàng đổi thành đồ dùng để tính toán cùng thanh sắt, đồng ti. Cả người nàng đều đen nhẻm, quá tầm thường, Hung Nô chẳng hề biết thân phận nàng, nhất thời cũng có soát người.

      may mắn.

      Y Tà sải bước tới, cơ hồ thể tin, lập tức tung ra cước, đá Diên Mi thở gấp bay ra ngoài, đập vào lồng sắt phát ra tiếng keng keng rung chuyển.

      Người Diên Mi đập vào lồng sắt, "đông" cái trực tiếp ngã mặt đất.

      Miệng nàng phun ra ngụm máu, con ngươi động động, nhìn về phía Mẫn Hành.

      Mẫn Hành ngốc rồi, bắp đùi bị cắn rớt miếng thịt, nhưng quên đau, gắng gượng bò qua chỗ Diên Mi.

      Ánh mắt Diên Mi quét qua cánh tay , - - chỗ đó có mấy vết cắt mới, còn chảy máu, là mới vừa rồi, Mẫn Hành dùng xích chó tự mài lên.

      dùng biện pháp này dụ con chó ngao đuổi theo mình, hơn nữa trong khoảnh khắc đó, liều chết ôm lấy nó.

      chạy trốn, muốn cho Diên Mi được thoát.

      Diên Mi từ từ nhắm mắt lại, ... thảo nào lúc nãy cứ đè lên tay áo.

      Mẫn Hành
      [​IMG]
      Y Tà (cũng muốn tìm người có bộ râu lắm chứ :058:)
      [​IMG]
      Last edited: 11/9/17

    5. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Ahuhu, A Lan mau tới...
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :