1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @daikanhim @Linh Truc Hiu hiu 3c đó chứ, mà tại chương 61 ngắn quá nên gộp chung vs 62 đăng lên đó :026:
      @HHONGMINH Đúng dzoài đằng nào mục đích của a cũng là kím con dâu hiền về cho nhà họ Sở mà, đường đệ ko tới tới :th_63:
      @Anhdva Dự là đại bá còn phải ăn chay khá lâu a ~
      song ngư, B.Cat, Chris_Luu5 others thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Đọc lèo tới đây lun.
      Cứ thấy Tiếu Giai Nhân là nhào vô thôi ah.
      Thanks editor nhìu nhé.
      Đừng drop nha.
      Đặng GiaDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 64

      Editor: Trang Thái


      Mặc dù muốn cùng người dân vui đùa nhưng dù sao người Lục gia đều mặc quần áo quý giá, dân chúng lại thấy tri huyện đại nhân đối với Lục Vanh ân cần, bởi vậy khi đoàn người Lục Vanh vừa đến gần, những người dân này liền nhường đường, để cho bọn họ thuận lợi vào bên trong đám đông, đối diện chính là sân chơi xúc cúc được ngăn cách bởi cái hàng rào.

      Hàng rào được làm từ gỗ bình thường, cũng ghim hoàn toàn vào lớp băng mà cách mỗi mười bước ghim cây, chỉ đủ để cố định. Dân chúng cũng biết hàng rào rắn chắc cho nên tự giác đứng cách hàng rào khoảng, dù sao hàng rào này cùng lắm cũng chỉ cao tới thắt lưng, ảnh hưởng mọi người xem thi đấu.

      Tiếng trống vang lên, hai đội xúc cúc mặc trang phục đỏ đen bắt đầu trượt băng, trong tay cầm gậy dài, tiến lên rồi xoay tròn, động tác quẹo cua lưu loát tự nhiên, lúc đuổi theo bóng nhanh và nhàng như chim nhạn nghiêng mình lướt qua mặt băng, khi xoay người vung gậy, vừa muốn giành lấy bóng vừa phải giữ vững thăng bằng để bị ngã, so với xúc cúc đất còn kích thích hơn.

      "Phụ thân, con cũng muốn chơi!" Hằng nhi kích động cầm lấy tay phụ thân, mắt to theo sát tay đội trưởng đội đỏ.

      Lục Vanh là văn nhân, còn là văn nhân mù mười mấy năm, tuy xem trận đấu cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người ngứa ngáy, nhưng lại đồng ý cho con trai tuổi chơi loại trò chơi nguy hiểm này. giữ chặt bả vai con trai : "Hằng nhi còn , nên học xúc cúc trước. Đại ca và nhị ca con đều học qua, phụ thân bảo bọn họ dạy con."

      Hằng nhi ngửa đầu, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân dạy sao?"

      Đứng bên phải Lục Vanh, Tiêu thị cúi đầu cười trộm. Trượng phu này của nàng hình như chỉ biết làm duy nhất việc tốn thể lực đó chính là khi dễ nàng?

      Lục Vanh thấy thê tử nở nụ cười, thầm quyết định trở về để cho thê tử biết lợi hại của . Nhưng văn nhân cũng có giảo hoạt của văn nhân, đối mặt với ánh mắt sáng rực lửa của hai đứa trẻ, Lục Vanh trợn mắt khoác lừa bịp: "Phụ thân dạy, nhưng phụ thân còn có công bận rộn, khi nào rãnh rỗi dạy các con."

      "Vậy phụ thân cũng lợi hại như bọn họ sao?" Hằng nhi chỉ vào sân xúc cúc, hâm mộ hỏi.

      Lục Vanh mặt đổi sắc, nửa nửa giả : " có, lúc phụ thân còn , tổ phụ của các con cho phụ thân học."

      Lục Minh Ngọc cười .

      Vẻ mặt Hằng nhi thất vọng, tiếp tục nhìn xúc cúc, bỗng nhiên nhìn sang bên trái Lục Vanh, hỏi Sở Hành: "Biểu cữu, người biết chơi ?"

      Sở Hành nhìn tiểu nam hài, gật gật đầu.

      "Vậy biểu cữu dạy con được ?" Hằng nhi lập tức chạy đến trước mặt biểu cữu, hưng phấn , Niên nhi cũng bắt chước chạy tới theo.

      "Đợi đến khi Hằng nhi và Niên nhi mười tuổi, ta dạy các ngươi." Dựa theo lời của Lục Vanh, Sở Hành nghiêm túc .

      Hai cái tiểu tử kia tin là , cực kỳ cao hứng.

      Lục Minh Ngọc nghĩ tới Sở Hành dỗ trẻ con, ngoài ý muốn nhìn về phía . Giác quan của Sở Hành rất nhạy bén, gần như Lục Minh Ngọc vừa mới nghiêng đầu, mắt phượng liền quét tới. Bốn mắt nhìn nhau, thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, Lục Minh Ngọc hoảng sợ, cuống quít dời tầm mắt, trong lòng khẩn trương đến mức tim đập bình bịch, cũng dám lại nhìn sang bên kia.

      Tầm mắt Sở Hành dừng sườn mặt ửng đỏ của "Thiếu niên lang" lâu, sau đó chớp mắt cái mới tự nhiên thu hồi.

      Cuộc tranh tài xúc cúc kết thúc, nhưng náo nhiệt mặt băng vẫn còn tiếp tục.

      Lại thêm mặt băng lớn có thể tự do chơi đùa, dân chúng càng vui vẻ, Hằng nhi thích sân chơi xúc cúc, nhảy tung tăng ở đó chịu . Khó có dịp ra ngoài chơi chuyến, Lục Vanh sai Mạnh Toàn mua ba đôi giày trượt băng kích cỡ khác nhau, hai đôi dành cho hai tiểu tử, đôi còn lại cho nữ nhi, "Ngọc nhi cũng thử xem."

      Ngọc nhi?

      Sở Hành nghe thấy xưng hô này, lại nhìn về phía Lục Minh Ngọc, tiểu nương mặc áo choàng màu quả hạnh, khuôn mặt trắng hồng tự nhiên, rạng rỡ như bong hoa bằng ngọc nở rộ băng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Cho đến giờ phút này, Sở Hành mới phát hai vợ chồng Lục Vanh rất biết đặt tên. Minh Ngọc rực rỡ, ngọc ấm thơm ngát, rất xứng với tiểu nữ nhi được chiều chuộng của bọn họ.

      "Con mang đâu." Lục Minh Ngọc vẫn chưa phát Sở Hành nhìn trộm, nàng đỏ mặt trốn bên cạnh mẫu thân, chịu nhận lấy giày trượt băng tay phụ thân. Nếu như có người ngoài là Sở Hành, nàng quả là muốn thử cảm giác mang giày trượt băng, nhưng Sở Hành vẫn còn ở đây, nàng cũng thực tiểu nương mười hai tuổi, nghĩ tới Sở Hành đứng đó nhìn, cả người nàng đều thấy tự nhiên.

      " thôi, ta dạy Hằng nhi."

      Ý niệm vừa dứt, chợt nghe tiếng Sở Hành chuyện, Lục Minh Ngọc lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy Sở Hành xoay người ôm lấy Hằng nhi, tay cầm theo giày trượt băng, đoạn mới dừng lại, xoay người ngồi xổm xuống, tự tay giúp Hằng nhi mang giày. Lục Minh Ngọc ngẩn người, sau khi hoàn hồn liền chạy nhanh tới giật ống tay áo của mẫu thân, "Nương, người mau sai người đến giúp Hằng nhi ."

      Đệ đệ mình có tài đức gì mà để cho đại tướng dũng mãnh thiện chiến của Đại Tề, còn đường đường là Sở quốc công giúp mang giày.

      Tiêu thị cũng nhìn thấy, nhưng Sở Hành giúp con trai của nàng thay giày xong, nàng còn có thể làm gì?

      "Được rồi, con cũng thử , bỏ qua lần này, về sau cũng cơ hội tốt như vậy." Tiêu thị cười cổ vũ nữ nhi.

      Lục Minh Ngọc vẫn nhăn nhó mặt mày, nhưng cuối cùng cũng chống lại được cám dỗ của tính trẻ con nên đành nhờ mẫu thân đỡ tay để cho Quế Viên giúp nàng thay giày. Thay xong, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy hai cái chân giống như còn là của mình, nắm chặt cánh tay mẫu thân, chút cử động cũng dám. Tiêu thị nhìn trượng phu bên kia đỡ tay Niên nhi vui đùa, cùng Quế Viên trái phải giúp nữ nhi di chuyển.

      Lục Minh Ngọc học hỏi rất nhanh, dần dần nắm bắt được kỹ xảo, cảm thấy ổn rồi liền để cho mẫu thân buông tay. Thả lỏng người, Lục Minh Ngọc tập trung, mắt nhìn phía trước, nhanh chậm trượt mặt băng, xung quanh đều là những đứa trẻ khoảng mười tuổi trượt băng chơi đùa. Lục Minh Ngọc càng trượt càng thấy vui sướng, vững vàng xoay người, chỉ thấy hai người em trai còn chưa thuần thục.

      "Tỷ tỷ!"

      Hằng nhi là người đầu tiên thấy tỷ tỷ, vừa hâm mộ vừa sùng bái hét lớn.

      Được em trai ngưỡng mộ, Lục Minh Ngọc càng đắc ý, quên mất cái gì Sở Hành với Sở Hành, cố ý xoay người cách linh hoạt, sau đó bỏ lại bọn đệ đệ, trượt ra phía xa. Nữ nhi vẫn còn ở bên trong phạm vi tầm mắt, nếu chạy ra xa tự chạy trở về, huống chi bên cạnh còn có nha hoàn theo, vợ chồng Lục Vanh cũng lo lắng.

      "Tiểu thư, người chậm chút." Đây là lần đầu tiên Quế Viên băng, cũng dám quá nhanh, mắt thấy tiểu thư chơi đùa quên cả trời đất, Quế Viên bất đắc dĩ khuyên nhủ.

      Lục Minh Ngọc quay đầu cười, "Có muốn ta mua cho ngươi đôi hay ?" Nàng cố ý lướt lại gần, rồi lại lướt .

      "Tiểu thư lại cười nhạo nô tỳ!" Quế Viên oán giận dậm chân.

      Vừa giậm cái, dưới chân bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lạ. Quế Viên giật mình, chưa đợi nàng ta kịp phản ứng lại, ken két tiếng, lấy nàng ta làm trung tâm, mặt băng đột nhiên vỡ tan, Quế Viên là người đầu tiên rơi xuống, Lục Minh Ngọc mới trượt chưa được mấy bước là người tiếp theo, thậm chí ngay cả tiếng hô cũng kịp cất lên.

      "A Noãn!" Trơ mắt nhìn nữ nhi rơi xuống nước, Tiêu thị tê tâm liệt phế hô.

      "Nàng đưa Hằng nhi và Ngũ nhi lên bờ trước !" Nữ nhi gặp nạn, gương mặt tuấn tú của Lục Vanh trắng bệch, vừa chạy đến chỗ nữ nhi vừa cao giọng dặn dò thê tử. Tiếng vừa dứt, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng tỉnh táo của Sở Hành, "Mặt sông bên này cũng an toàn, tam gia hộ tống đám người phu nhân lên bờ, ta cứu A Noãn."

      Lục Vanh kinh ngạc nhìn sang.

      Sở Hành chạy nhanh như gió, vượt qua chạy xa. Nhưng Lục Vanh cũng yên tâm đem tính mạng nữ nhi giao cho ngoại nhân, mặc dù biết thân thủ Sở Hành tốt hơn so với , nhưng Lục Vanh vẫn cố gắng chạy phía sau. Sở Hành nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa chạy vừa cau mày : "Tam gia, nước sông này lạnh thấu xương, ngài hãy ở lại bờ, ta toàn lực cứu A Noãn, nếu ngài cũng theo xuống chỉ càng thêm liên lụy!"

      Mặc dù có chút khó nghe nhưng đó cũng là .

      Lục Vanh chậm rãi dừng lại, nhìn lớp băng mặt sông vỡ tan tành, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.

      Sở Hành xong cũng quan tâm đến , chạy đến gần chỗ Lục Minh Ngọc rơi xuống, trực tiếp nhảy xuống.

      Nước sông lạnh như băng giống như con cự thú mãnh liệt làm người ta sợ hãi, còn có những vụn băng đối diện đánh tới, Sở Hành tiếp tục lặn xuống, cố gắng né tránh mấy khối băng, mở to mắt tìm kiếm. Người rơi xuống nước chỉ có chủ tớ Lục Minh Ngọc, trong nước thấp thoáng bóng người, Sở Hành tĩnh táo nhìn quanh cuối cùng cũng phát chút sắc hạnh!

      Sở Hành lập tức bơi tới, thân thủ mạnh mẽ tựa như người cá.

      Nam nhân thân cường thể kiện, trong thời gian ngắn có thể chịu được cái lạnh này, nhưng Lục Minh Ngọc là tiểu thư được nuông chiều từ bé, vừa rơi xuống nước cả người liền đông lạnh, vừa chống đỡ cái lạnh thấu xương vừa tìm cách ngoi lên, nhưng hai lần liên tiếp đỉnh đầu đều đụng phải tảng băng. Nàng quá lạnh, lạnh đến mức ngay cả khí lực giãy giụa cũng còn, ngay lúc nàng tuyệt vọng, cho là mình phải chết ở chỗ này cánh tay bỗng nhiên truyền đến chút ấm áp.

      Ở đó có thêm bàn tay to.

      Lục Minh Ngọc khó tin quay đầu.

      Sở Hành thuận thế kéo nàng vào lòng, có thời gian để trao đổi, tay ôm chặt thắt lưng nàng, tay còn lại đẩy khối băng phía , rầm tiếng, vạch nước bơi ra. Sau khi ra ngoài, lúc này có thể chuyện, Sở Hành mới nhìn về phía tiểu nương trong ngực. Lục Minh Ngọc cả thấy rất lạnh, lạnh đến mức cả người phát run. Nàng biết người cứu nàng là Sở Hành, là chồng kiếp trước, là đại nam nhân hai mươi bốn tuổi, nhưng Lục Minh Ngọc cũng chỉ dừng lại ở biết thôi, đầu nàng giống như cũng bị đông cứng cùng cơ thể, thể suy tư.

      tại nàng chỉ còn lại bản năng.

      Hai tay ôm chặt thắt lưng Sở Hành, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại, mặt cố gắng dụi dụi cổ , nàng lạnh, cong người này ấm.

      Lục Minh Ngọc tham luyến phần ấp áp này.

      "Biểu cữu, con lạnh..." Nàng leo lên người được, vừa mở miệng, răng nanh liền va chạm phát ra tiếng lạch cạch.

      Sở Hành rất tỉnh táo, biết Lục Minh Ngọc ôm là vì tình thế bất đắc dĩ, cái này có thể dung túng. Nhưng Lục Minh Ngọc muốn dựa vào cổ , Sở Hành phải né tránh. né, nàng theo sát rời, Sở Hành muốn tiếp tục né, liền nghe tiếng tiểu nương run rẩy cầu xin, cầu biểu cữu để cho nàng dụi vào cổ .

      Tiểu nương trong ngực vừa gầy vừa bé, tiếng kia rất đáng thương, động tác Sở Hành hơi dừng chút, ngay sau đó, nàng liền leo lên.

      Gương mặt mỹ ngọc, quả nhiên lạnh như băng.

      Sở Hành đột nhiên đành lòng lại đẩy nàng ra.

      " có việc gì, A Noãn đừng sợ, biểu cữu lập tức mang ngươi lên bờ." Sở Hành thấp giọng bên tai nàng.

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, ôm càng chặt hơn.

      Sở Hành bước nhanh, vào bờ, thấy tên hộ vệ Lục gia chạy tới, muốn đón Lục Minh Ngọc lên. Mắt nhìn tiểu nương trong lòng như dây bèo quấn chặt lấy cổ , Sở Hành cau mày cái, tay ôm Lục Minh Ngọc dùng sức nhảy thẳng lên bờ. Còn chưa có đứng vững, Sở Hành liền như tên cường đạo kéo áo ngoài của tên hộ vệ xuống, đem Lục Minh Ngọc bao lại chặt.

      "Lạnh..." Lục Minh Ngọc đững cũng vững, đầu dựa vào bả vai nam nhân, còn muốn đưa tay ôm .

      "A Noãn!" Lục Vanh chạy như điên tới, kéo nữ nhi vào trong lòng mình.

      Lục Minh Ngọc nhận ra ai với ai, chỉ nhận thức độ ấm, nằm ở trong lòng phụ thân cũng ỷ lại như vậy, run run rẩy rẩy, "Lạnh..."

      Sở Hành thấy vậy, chẳng biết tại sao vừa rồi cảm thấy lạnh, lúc này lên bờ, lại cảm nhận được hàn ngàn tia lạnh lẽo.
      Last edited: 11/9/17
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu29 others thích bài này.

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 65

      Editor: Trang Thái


      "Đại nhân, ngài bị thương rồi!"

      Ba tên thuộc hạ ban sai cùng Sở Hành chạy như bay đến, bọ họ quan tâm đến Sở Hành trước tiên nên vừa liếc mắt thấy vạt áo có vết máu.

      Lục Vanh muốn ôm ái nữ rời , nghe vậy khiếp sợ nhìn về phía Sở Hành, đúng lúc có tên thị về ngồi xuống trước người , vén vạt áo lên để lộ ra đôi chân, chân trái bình yên vô , còn giữa đùi phải ướt nhẹp có vết thương lớn gần bằng bàn tay, xung quanh là vết máu loang lổ, máu từ vết thương vẫn còn tiếp tục chảy.

      Lục Vanh hoảng sợ, Sở Hành chỉ xuống nước cứu người, tại sao người lại có vết đao?

      "Bị giầy trượt băng quẹt trúng, chỉ là vết thương , có gì đáng ngại." Sở Hành buông vạt áo, mắt nhìn Lục Minh Ngọc rúc vào trong ngực Lục Vanh, trầm giọng khuyên nhủ: "Tam gia về trạm dịch trước , trong nước còn có người dân, ta xử lý xong chuyện bên này qua." xong, đợi Lục Vanh có thời gian khách khí, xoay người lại lần nữa nhảy xuống sông.

      Sở Hành nhảy xuống, ba tên thuộc hạ bờ cũng đặt bội kiếm bên hông xuống, nhảy vào nước cứu người.

      Vụn băng mặt sông ngừng di chuyển, dân chúng bờ hoặc là kêu trời trách đất cầu người cứu nữ nhân nhà mình, hoặc là tập trung lại xem náo nhiệt. Nghĩ tới vết đao đùi Sở Hành, Lục Vanh thể bỏ mặc quan tâm, nhanh chóng ôm nữ nhi lên xe ngựa, để Tiêu thị đưa con về trước, quay trở lại bờ sông, lo lắng nhìn chăm chú vào mặt nước.

      "Rầm" tiếng, Mạnh Toàn ôm Quế Viên xông ra, nhìn bên bờ, hô lớn về phía Lục Vanh: "Tam gia, thuộc hạ tìm được tiểu thư!"

      Lục Vanh ngoắc ngoắc ta: "Tiểu thư sao, ngươi mau lên đây!"

      Mạnh Toàn nhàng thở ra, tay ôm thắt lưng Quế Viên, tay quét nước. Quế Viên cảm thấy lạnh, dùng sức dựa vào người , Mạnh Toàn ngại nàng ta vướng víu, kéo cánh tay ôm lấy cổ xuống, thấp giọng quát: "Đừng nhúc nhích."

      Quế Viên ngâm lâu trong nước, băng thiên tuyết địa, đừng là Mạnh Toàn, cho dù là hoàng thượng cho nàng ta động, nàng ta cũng nghe, tiếp tục ôm lấy Mạnh Toàn. Mạnh Toàn kéo ba lần liên tục, đến lần thứ tư, vừa hất cánh tay Quế Viên ra, nữ nhân trong ngực thế nhưng lại đưa đầu lại gần, Mạnh Toàn theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát, mặt có cảm giác man mát lạnh xượt qua.

      Mạnh Toàn khiếp sợ cúi đầu.

      "Lanh..." Quế Viên nhắm mắt lại chui vào trong ngực Mạnh Toàn, hai cánh môi đông lạnh tím tái.

      Mạnh Toàn nhìn chăm chú môi nàng ta hồi, quỷ thần xui khiến, tiếp tục kéo cánh tay Quế Viên xuống, lấy loại tư thế kì quặc bơi lại bờ. Lúc ta chuẩn bị lên bờ, liền nhìn thấy mấy tên dân thường mặc bố y nhìn chằm chằm mình...Mạnh Toàn lại cúi đầu, lúc này mới phát mái tóc dài của Quế Viên đều ở phía sau, lộ ra mảng cổ trắng nõn. Đại nha hoàn bên người tứ tiểu thư cũng được xem như cẩm y ngọc thực, son phấn bình thường dùng đều là do tứ tiểu thư ban thưởng, gương mặt nuôi đến trắng như đậu hủ, những tên nhà nghèo đó có thể mê muội sao?

      Trong lòng Mạnh Toàn cảm thấy vui, kéo kéo mái tóc của quế Viên, với tên hộ vệ chuẩn bị tiếp ứng: "Cởi áo ngoài ra!"

      Mạnh Toàn là đại hồng nhân bên cạnh Lục Vanh, hộ vệ trong lòng kính sợ, lập tức ngoan ngoãn cởi quần áo. Cởi xong rồi, chuẩn bị đưa tay đón Quế Viên, vừa quay đầu lại thấy Mạnh Toàn ôm Quế Viên lên, đưa tay muốn lấy áo choàng.

      "Trong nước có nhiều người lắm sao?" Thấy hộ vệ và dân chúng liên tục đưa người lên, Lục Vanh hỏi Mạnh Toàn.

      Mạnh Toàn đỡ Quế Viên, nghĩ nghĩ, : "Còn khoảng chừng hơn mười người."

      Lục Vanh gật đầu, "Vậy ngươi lại nhảy xuống mấy chuyến, cứu được người nào hay người đó."

      lòng mà Mạnh Toàn có chút muốn, nước lạnh đến mức có thể làm cho người ta đông thành cột nước đá, cứu tứ tiểu thư là cam tâm tình nguyện, thuận tay cứu Quế Viên cũng cứu xong, còn cứu những người dân quen biết đó...

      Thừa dịp Lục Vanh sang bên cạnh, Mạnh Toàn lạnh lùng nhìn tên hộ vệ mặt than tính đưa tay đón Quế Viên: "Ngươi xuống nước cứu người, ta đưa nàng ta lên xe trước."

      Mặt than hộ vệ cũng muốn làm việc khổ sai này, nhưng có lá gan làm trái lời Mạnh Toàn, bất đắc dĩ nhảy xuống nước.

      Tiêu thị dẫn nữ quyến Lục gia rời , Mạnh Toàn tìm chiếc xe la, đặt Quế Viên lên, sau đó gọi tên hộ vệ tới, lại từ trong đám dân chúng kéo ra phụ nhân khoảng bốn mươi, cho bà ta thỏi bạc vụn, bảo bà ta ở bên cạnh chiếu cố Quế Viên. An bài thỏa đáng, Mạnh Toàn vội vã quay trở lại bờ sông, tiếp tục cứu người.

      Qua qua lại lại mấy chuyến, mười mấy người dân rơi xuống nước đều được cứu lên, giao cho người nhà của bọn họ chăm sóc.

      "Thế Cẩn, nhanh lên xe."

      Lục Vanh sớm sai người dẫn xe ngựa tới, vừa thấy Sở Hành lên bờ, vội vàng tiến tới dìu . Màu da của Sở Hành trắng nõn, nhưng lúc này lại trở thành trắng bệch có chút huyết sắc nào. Ngâm trong nước lâu như vậy, lại vẫn di chuyển ngừng, tại còn chuyện gì, thẩn thờ nhìn Lục Vanh, bỗng nhiên thẳng tắp ngã xướng phía trước.

      Bị đông lạnh đến bất tỉnh.

      Lục Vanh và hộ vệ cùng đỡ lấy , nâng người lên xe ngựa. Cả người Sở Hành ướt nhẹp, Lục Vanh để cho Sở Hành tựa vào người mình, dùng lực ấn ấn ngực Sở Hành, ít nhất cũng giữ được khí nóng trong người. Nhìn đôi môi đông lạnh tím tái của , nhớ lại cảnh Sở Hành cứu nữ nhi xong hề do dự liền cứu đám dân thường đó, Lục Vanh cách nào hình dung được kính nể từ tận đáy lòng.

      Sở Hành đúng là người xuất thân danh môn, lại thực đặt thiên hạ trong lòng.

      ~

      Trong trạm dịch.

      Lục Minh Ngọc tắm nước nóng, thay quần áo, há miệng run rẩy leo lên giường ấm áp. Thải Tang bưng chén canh gừng lớn tới, Tiêu thị đưa tay nhận lấy, sau đó đưa cho nữ nhi ngồi khoác chăn, ân cần : "Đừng dùng thìa, hơi uống hết , như vậy mới có hiệu quả tốt nhất."

      Lục Minh Ngọc hai lời, bưng chén sứ lớn lên đổ vô miệng.

      Niên nhi ngồi ở bên cạnh, nhìn tỷ tỷ uống "cao hứng" như vậy, tiểu tử kia còn chưa uống qua canh gừng, ùng ục tiếng nuốt nước miếng.

      Tiêu thị nghe thấy, sờ sờ đầu con trai, sai Thải Tang lại bưng hai chén đến đây, các con ở băng chơi đùa nửa ngày, đều nên uống chút.

      Canh gừng được bưng lên, Hằng nhi nhìn nhìn nước canh trong bát, nhíu mày, cảm thấy thứ này uống ngon. Niên nhi lại ôm lấy chén của mình, nhìn nhìn tỷ tỷ, cười hắc hắc sau đó đổ vô miệng.

      "Uống ngon ?" Hằng nhi nghi ngờ hỏi.

      Niên nhi lắc đầu, vẻ mặt đau khổ cầm chén đưa cho mẫu thân, " uống nữa."

      Lục Minh Ngọc uống canh gừng xong, buông bát xuống, thấy bộ dáng ngốc ngốc của em trai, nàng khỏi nở nụ cười, người ấm áp, nỗi kinh hách khi rơi xuống nước bất tri bất giác biến mất còn mảnh.

      "Nương thỉnh lang trung đến đây xem cho con chút?" Tiêu thị lo lắng hỏi.

      Lục Minh Ngọc lắc đầu, ôm chăn cười, " cần, con chỉ cảm thấy lạnh thôi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi." xong nhìn phía sau mẫu thân, thấy Quế Viên, nhớ lại Quế Viên hình như cũng rơi xuống nước, sắc mặt Lục Minh Ngọc khẽ biến, "Quế Viên đâu?"

      "Vừa mới tắm xong, ở trong phòng nghỉ ngơi rồi." Tiêu thị cười .

      Lục Minh Ngọc nhàng thở ra.

      Nhìn nàng sao, Tiêu thị nghĩ lại mà sợ, nghiêm nghị nới với ba đứa con, "Về sau cho phép bất kì ai chơi đùa băng nữa."

      Lục Minh Ngọc co rút đầu, nhìn về phía hai người em trai, Ngũ nhi nhu thuận, lại bị cảnh tỷ tỷ rơi xuống nước hù dọa, lập tức gật gật đầu. Hằng nhi còn nhưng gan lớn, mắt to lanh lợi nhìn tỷ tỷ, chuyện, ý nghĩ lại thể trong mắt. Lục Minh Ngọc cười , vạch trần tiểu tử kia.

      "Phu nhân, tam gia trở lại!" Thu Nguyệt từ trước viện chạy tới, thở hồng hộc .

      "Quốc Công gia thế nào?" Tiêu thị lo lắng hỏi.

      Mặt Thu Nguyệt hơi trắng, mắt nhìn Lục Minh Ngọc, thở gấp : "Quốc Công gia hôn mê rồi, tam gia mời lang trung đến đây, vừa mới đưa người đến sương phòng."

      Tiêu thị vừa nghe vậy liền ngồi yên, dặn nữ nhi nghỉ ngơi, nàng đến tiền viện xem chút, Hằng nhi, Niên nhi cũng tò mò theo.

      "Tiểu thư nằm xuống đây , nô tì thắt tóc cho ngài." Thải Tang bưng cái ghế tới trước giường, giọng .

      Lục Minh Ngọc vừa tắm rửa xong, uống canh gừng trước, tóc tạm thời dùng khăn quấn lại. Cảm thấy nước từ mái tóc chảy xuống, Lục Minh Ngọc ngửa mặt nằm xuống, đầu để gần mép giường. Thải Tang cởi bỏ khăn quấn quanh tóc, thuần thục hầu hạ tiểu thư, giọng , "Tiểu thư, Quốc Công gia là lợi hại, lúc tiểu thư rơi xuống nước, Quốc Công gia chạy đến nhanh nhất, nháy mắt liền nhảy xuống, tam gia cũng chưa nhanh bằng ngài ấy đâu."

      Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại, lên tiếng, trong đầu đều là tình cảnh sau khi rơi xuống nước.

      Lúc ấy nàng lạnh đến mức có cách nào khống chế cơ thể, nhưng những chuyện xảy ra, nàng đều biết cả, bao gồm cả việc nàng luôn dựa vào cổ Sở Hành, bao gồm cả việc mới đầu Sở Hành luôn né tránh, về sau lại dung túng.

      "Tiểu thư, mặt ngài sao lại đỏ vậy, có phải cảm thấy cả người nóng lên hay ?" Thải Tang đợi tiểu thư đáp lời, vừa ngẩng đầu cái, thấy gương mặt tiểu thư đỏ bừng, hồng hồng giống như hoa đào, nàng chấn động, đầu tiên là nghĩ đến tiểu thư sinh bệnh.

      "Đúng vậy, chén canh gừng có lẽ có tác dụng, cả người đều nóng hầm hập." Lục Minh Ngọc sờ sờ hai má, chột dạ qua loa lấy lệ .

      Thải Tang sờ sờ trán Lục Minh Ngọc, cảm thấy nhiệt độ cũng khác mình lắm, liền tin là , tiếp tục vừa lau tóc vừa : "Tiểu thư, vẻ ngoài của Quốc Công gia là đẹp mắt, chỉ là tuổi tác quá cao, bằng xứng đôi với tiểu thư..." hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, đây là mối lương duyên đẹp đến cỡ nào nha.

      " bậy bạ gì đó, ngài ấy là biểu cữu của ta." Lục Minh Ngọc mở choàng mắt, trừng mắt nhìn Thải Tang .

      Tuổi của Thải Tang cũng xấp xỉ với Lục Minh Ngọc, tuy nàng ta là nhị đẳng nha hoàn, nhưng ban đầu nàng ta và Thu Nguyệt là hai nha hoàn được Tiêu thị chọn đến chơi đùa cùng nữ nhi, chủ tớ ba người có thể là cùng nhau lớn lên. Lục Minh Ngọc nếu có bí mật cho hai đại nha hoàn là Cam Lộ và Quế Viên, mà lại cùng Thu Nguyệt và Thải Tang, bởi vậy Thải Tang cũng sợ đôi mắt nhìn hung ác như dao nhưng vẫn xinh đẹp như thường của Lục Minh Ngọc, cười hắc hắc, "Biểu cữu gì chứ, cũng phải là cữu cữu ruột. Tiểu thư, người nghĩ lại xem, Quốc Công gia cứu người hai lần, cái này có phải là duyên phận mà trong sách hay nhắc đến hay ?

      "Còn dám bậy, ta cho người ném ngươi vào sông hộ thành!" Lục Minh Ngọc rốt cuộc nghe nổi nữa, xoay người ngồi dậy, gương mặt lạnh lùng.

      Thải Tang thấy vậy liền sợ hãi, vội vàng khoe mẽ lấy lòng, " , tiểu thư mau nằm xuống, đừng để lạnh."

      Lục Minh Ngọc liếc mắt trừng nàng ta cái, mới tiếp tục nằm xuống.

      Thải Tang tuy nữa, nhưng những lời của nàng ta cứ quanh quẩn trong đầu nàng.

      Duyên phận sao?

      Lục Minh Ngọc lặng lẽ nắm chăn chặt, tâm tình có chút phức tạp. Đời trước những lời mà nàng và Sở Hành với nhau có thể đếm được đầu ngón tay. Tuy cũng gặp nhau mấy lần, nhưng những gì nàng nhớ đều là những chuyện về Sở Tùy. nghĩ tới sau khi sống lại, số lần nàng và Sở Hành tiếp xúc lại nhiều hơn, Sở Hành lại hai lần cứu nàng trong lúc nguy nan.

      Nhưng nàng và Sở Hành làm sao có thể?

      Sở Hành là đại bá của con nàng, cho dù chỉ là kiếp trước, nhưng mối quan hệ này in sâu trong lòng nàng. Lục Minh Ngọc thể nào thích Sở Hành, mặc dù chỉ có phần vạn khả năng thích , nàng cũng có khả năng gả cho . Đời trước gả cho đệ đệ, đời này lại gả cho ca ca, Lục Minh Ngọc căn bản là qua được lòng mình, hơn nữa, gả cho Sở Hành đồng nghĩa với việc trở thành người nhà với Sở Tùy…

      Nghĩ đến vẻ mặt và giọng dối trá của Sở Tùy, ửng đó gương mặt Lục Minh Ngọc nhanh chóng rút , nàng lập tức thu hồi những suy nghĩ miên man kia.

      Sở Hành cứu nàng, nàng rất cảm kích, nhưng cũng chỉ có cảm kích mà thôi.
      Last edited: 11/9/17
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu32 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ầy. Nghe chừng cả hai đều còn cứng rắn lắm. Chúng ta còn phải chờ lâu a...
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :