1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 229

      Tình nhân thầm thì, mê hoặc lòng người.

      Nhưng tâm của Phong Quang đã bị gió tuyết đông cứng, nàng lạnh đến phát run, trước kia chỉ cảm thấy cái ôm của hắn cực ấm, nhưng ngay lúc này nàng chỉ thấy đây là nơi rét lạnh nhất trong thiên hạ, lạnh đến… thở nổi.

      Nàng thể hiểu được, vì sao nam nhân này sau khi thừa nhận hắn đã giết phụ thân nàng, còn có thể dùng thái độ dịu dàng như vậy đối xử với mình, mà đôi mắt trong suốt kia của hắn càng đáng sợ hơn, hề nhìn ra là hắn làm bộ một chút nào.

      Hắn chỉ trần thuật lại một chuyện có thực, bởi vì hắn thật sự cho rằng, chuyện giết phụ thân nàng có gì đáng lo, mà nàng cũng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng hay khổ sở.

      “Phong Quang…” Tay Tiết Nhiễm áp lên hai gò má nàng, cảm nhận được nàng run rẩy, mày đẹp nhíu lại, quan tâm nói: “Lạnh sao? Bên ngoài gió to, chúng ta trở về phòng thôi.”

      “Đừng đụng vào ta!” Sự bùng nổ đến chậm làm giọng nói của nàng gần như cuồng loạn, nàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra, lảo đảo ra sau một bước, lúc sắp té ngã thì Thanh Ngọc ở phía sau đỡ nàng.

      Tiết Nhiễm chân tay luống cuống đứng tại chỗ, ánh mắt hắn yên tĩnh như mặt nước, lộ ra nỗi đau thương khiến người ta dám nhìn thẳng, sự kháng cự của nàng xúc phạm hắn, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

      Giả… tất cả đều là giả!

      Phong Quang tự nói với mình như vậy, nàng thấy được một màn kia phía sau hắn, Quan Duyệt Duyệt lấy ra rất nhiều thuốc ở người liều mạng cứu Nam Cung Ly hấp hối, mà hai người kia đều là đệ tử của hắn, hắn lúc trước luôn cảm thấy bất lực đối với Quan Duyệt Duyệt làm nũng, cũng sẽ biểu hiện ra lòng quan tâm của trưởng bối đối với Thanh Ngọc lạnh lùng cao ngạo… Nhưng mà những người này, hắn đều có thể vứt bỏ được, nàng tin, hắn có thể cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ mà giết hết tất cả mọi người ở nơi này.

      Nàng cảm thấy sợ hãi chưa từng thấy, sống chết cầm lấy tay Thanh Ngọc, nàng thấp giọng nói: “Chúng ta …”

      Nàng biết bản thân nàng làm sao có thể tự tin nói ra một câu như thế, chỉ là trong lòng có một giọng nói nói với nàng, nàng phải mang theo Thanh Ngọc rời , nếu … nếu bọn họ chỉ có thể vĩnh viễn bị giam lại ở chỗ này.

      “Phong Quang, nàng phải rời khỏi ta sao?” Tiết Nhiễm nhẹ giọng hỏi, thân ảnh gầy yếu đơn đó ở trong bóng đêm, lại khiến cho người ta thể nhẫn tâm làm trái ý hắn.

      “Ngươi phải Tiết Nhiễm mà ta biết… cần dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ta!” Phong Quang lôi kéo Thanh Ngọc xoay người liền chạy.

      Tiết Nhiễm đứng bất động một chỗ thật lâu, đợi đến khi mây đen che mờ ánh trăng, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt u tối của hắn đã biến mất, cũng rốt cuộc có động tác, một sợ roi dài năm thước xuất ra khỏi tay áo hắn, lúc sắp sửa quấn lại thắt lưng Phong Quang thì một thanh kiếm phá bay tới chống lại roi dài đó, làm cho nó lệch hướng mà đánh vào thân cây hoa đào.

      Ánh mắt Tiết Nhiễm lạnh lùng, lúc roi dài lại động thì Tôn Nhất Đao cũng rơi xuống đất cầm lấy kiếm chắn lại, cây roi quấn lại thanh bảo kiếm lóe ra ánh sáng lạnh.

      Roi dài màu bạc sáng loáng dưới ánh trăng, nhìn qua có vẻ mềm nhuyễn, nhưng chỉ có người va chạm phải nó mới biết, một khi bị nó chạm vào, xương ́t vỡ vụn vẫn còn nhẹ.

      “Thiên hạ đệ nhất tiện!” Phong Quang nhìn thấy Tôn Nhất Đao, khỏi kích động la lên.

      Tôn Nhất Đao nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng một cái, “Thời điểm này rồi ngươi cũng thể gọi ta một tiếng tiền bối sao?”

      “Tiền bối…” Phong Quang chiều theo ông gọi một tiếng, giờ phút này ông xuất hiện là hy vọng duy nhất có thể cứu bọn họ ra.

      Tôn Nhất Đao nghe xong hừ một tiếng, ông nhìn Tiết Nhiễm, giống với vẻ nhàn hạ như bình thường lui tới, giờ phút này trong cặp mắt đục ngầy của ông lộ ra cảnh giác, “Ngân long, đây là vũ khí của một thế hệ giáo chủ ma giáo, Tiết Nhiễm, ngươi quả nhiên ẩn giấu rất nhiều bí mật.

      Chương 230

      Tiết Nhiễm cười khẽ, “Tôn tiền bối, ông cũng muốn đến giúp vui sao?”

      Tôn Nhất Đao nói: “Có mặt nhiều người như vậy, ta gia nhập một chân mới là nói nổi, chỉ là ta có một việc rõ, ngươi năm nay bấy quá hai mươi tám, nhưng mà tính đến giáo chủ ma giáo đời trước đến nay hẳn cũng phải bốn mươi hơn, Tiết Nhiễm, ngươi giống người đã hơn bốn mươi.”

      biết thì tốt hơn, biết càng nhiều, chết càng nhanh.” Roi dài của Tiết Nhiễm thoáng động.

      Cây roi đó theo nội lực của hắn dẫn đường như là có sinh mệnh, vốn quấn quanh kiếm lại có thể tháo bỏ ra, lẻn đến phía sau Tôn Nhất Đao, đánh úp từ sau lưng.

      Tôn Nhất Đao trở người một cái, nhảy né qua, vài lần như thế, ông phát hiện mình thế nhưng chỉ có thể phòng ngự trong thiên la ̣a võng Tiết Nhiễm tạo ra, sau một đường kiếm trược, ông lui ra sau vài bước, ngay lúc có thể thở dốc này, ông lớn tiếng nói với Phong Quang, “Các ngươi trước, tìm Đông Phương Dạ!”

      Phong Quang: “Nhưng mà tiền bối…”

      “Chúng ta !” cho Phong Quang có cơ hội nói chuyện, Thanh Ngọc lập tức kéo nàng chạy.

      Hắn vốn tập võ, cho nên hắn so với Phong Quang càng có thể nhìn ra Tôn Nhất Đao ở thế bị áp chế hoàn toàn, người được xưng là cao thủ đệ nhất kiếm được ghi chép lại Phong Vân Lục này, trước mặt Tiết Nhiễm thế nhưng có lực đánh trả nào, Thanh Ngọc kinh nhạc trong lòng lại cảm thấy đáng sợ, Tiết Nhiễm chưa từng lộ ra roi pháp cao thâm như vậy trước mặt họ, hắn hiểu nam nhân này còn có bao nhiêu con bài chưa lật cất giấu lộ ra, trước khi Tôn Nhất Đao bị giết, hắn phải tìm được viện binh.

      Quan Duyệt Duyệt thấy tình cảnh như vậy, nàng cắn răng cõng Nam Cung Ly, khó khăn rời xa vòng chiến từng bước một.

      ai để ý bọn họ.

      Bóng dáng Phong Quang và Thanh Ngọc nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Tiết Nhiễm đột nhiên phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, tiếng cười của hắn đã gần như chạm đến tận cùng của sự dịu dàng dã, hắn chậm rãi nói: “Bất quá chỉ là một tiểu oa nhi sáu mươi tuổi, ta lại gọi ngươi là tiền bối nhiều năm như vậy, ngươi còn tưởng lý lịch của ngươi còn sâu hơn cả ta sao? Tôn Nhất Đao, ngươi đã biết ngoan, ta đây cũng cần khách khí.”

      Khí lạnh trong lòng Tôn Nhất Đao đột nhiên dâng lên cả người.

      Nói đến bên kia, Thanh Ngọc mang theo Phong Quang chạy tới dinh thự Đông Phương Dạ, hắn mặc chù chưa từng gặp qua Đông Phương Dạ, nhưng hắn biết Đông Phương Dạ ở trong dinh thự xa hoa nhất ở núi, nơi đó mỗi đêm đèn đuốt sáng trưng, thanh đàn sáo dứt bên tai, cũng có thị vệ cầm đầu Chấp Kiếm trấn giữ, quan trọng là, Đông Phương Dạ tuyệt đối dễ dàng tha thứ bất kỳ kẻ nào phá vỡ an ninh trong ́c.

      Tối nay đúng là gặp Chấp Kiếm dẫn người tuần tra, nhìn thấy Thanh Ngọc bị thị vệ ở ngoài cửa ngăn lại, lại thấy sắc mặt lo lắng của Phong Quang cùng hắn, khỏi qua hỏi: “Tiết phu nhân, Thanh Ngọc, đã xảy ra chuyện gì?”

      Phong Quang thở gấp nói: “Thân phận người trong ma giáo của Tiết Nhiễm bại lộ, hắn muốn giết Tôn tiền bối, Tôn tiền bối gặp nguy hiểm, ngươi nhanh cứu hắn!”

      Chấp Kiếm vừa nghe, hỏi nhiều, vội vàng vẫy tay nói với người phía sau: “Mau theo ta!”

      Mắt thấy một đám người mang kiếm vội vã dùng khinh công chạy , cả người Phong Quang vô lực dựa vào cửa ngồi xuống, tay nàng bụm mặt, bả vai khe khẽ rung động, lại phát ra tiếng khóc.

      “Sư nương.” Thanh Ngọc ngồi bên cạnh nàng, trừ bỏ hai chữ này, hắn nghĩ ra lời nào có thể an ủi nàng, bởi vì chính hắn cũng có cách nào thừa nhận chuyện này là thật.

      Đây vẫn là lần đầu tiên Phong Quang nghe thấy hắn gọi nàng là sư nương, nhưng bây giờ nàng lại thấy cực kỳ châm chọc, giọng nàng đứt quãng, “ cần gọi ta là sư nương… Ta muốn lại có bất kỳ quan hệ nào với hắn.”

      “Ta hiểu…” Sắc mặt Thanh Ngọc cũng ngầm u tối .

      “Thanh Ngọc… Tôn tiền bối sẽ sao… đúng ? Dù sao… dù sao ông ấy cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm, sẽ chết dễ dàng như vậy, đúng ?”

      “Phải…” Giống như tự an ủi chính mình, Thanh Ngọc an ủi Phong Quang, “Tôn tiền bối sẽ sao.”

      Phong Quang cảm thấy thoải mái, nàng hỏi: “Hệ thống, vì sao nói cho ta biết hắn đã diệt cả nhà ta?”

      “Ta đã nói cho ngươi nhanh chóng thoát khỏi thế giới này, là ngươi muốn.”

      Thì ra, tất cả những chuyện này đều có thể xảy ra.

    2. lavender24192

      lavender24192 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      *Tung bông* tiếp tục ủng hộ bạn :))))
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Giờ tui hiểu cái biến thái mà mọi người nhắc tới là như thế nào. Aaaaaaa tui shock. Tiết đại lão gia rốt cục là ông bao nhiêu tuổi
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Ôi mẹ vậy là TN phải đến mấy trăm tuổi rồi á! Klq nhưng bạn editor năng suất, sáng mới đọc 1c, chiều dc 2c rồi. Gửi ngàn cái hôn đến bạn nè.
      P/S: Có 1 từ mà ta thấy ng VN hay edit là "phun", theo ý ta nên sửa lại là "bật" hoặc "thốt" nhã hơn.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 231
      Edit: Nhi Huỳnh

      Có thị nữ tới mời hai người bọn họ vào nghỉ ngơi, Phong Quang và Thanh Ngọc đều từ chối, bọn họ đợi một cái kết quả, cũng chỉ mới qua mười phút mà thôi lại như đã đợi một thế kỷ dài, Chấp Kiếm trở lại, người hắn cõng Tôn Nhất Đao đã bị chặt đứt một cánh tay, đó là tay phải cầm kiếm.

      Nghe tiếng máu rơi tí tách, Phong Quang đỡ tường, đầu choáng mắt hoa.

      Tôn Nhất Đao cũng chỉ cười cười, cho dù trán ông toàn là mồ hôi lạnh, “Yên tâm , tiểu nha đầu, ta còn chịu đựng được.”

      “Tôn tiền bối bị thương nặng, đừng nói.” Chấp Kiếm nhìn Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc, nơi này chỉ có ngươi biết y thuật, ngươi tới trị liệu cho Tôn tiền bối .”

      “Được.” Thanh Ngọc theo Chấp Kiếm vào, bước chân lại dừng, “Hạ Phong Quang… ngươi vào cùng ta .”

      “Thanh Ngọc, hắn ́ ý…”

      Thanh Ngọc đáp lại lời này, hắn nắm tay Phong Quang, “Chúng ta vào thôi.”

      Tiết Nhiễm ́ ý, ́ ý giữ một mạng cho Tôn Nhất Đao, lại ́ ý chém đứt tay phải của ông, đối với một kiếm khách mà nói, có gì đau khổ hơn việc thể dùng kiếm.

      Phong Quang nhịn được mà phát run, mấy ngày qua đến giờ phút này, người cùng nàng đồng giường ̣ng chẩm, người sẽ dịu dàng gọi tên nàng như vậy… Nàng bỗng nhiên phát hiện chình mình hoàn toàn hiểu biết hắn, đúng vậy, ma giáo giáo chủ trước đây là hắn, sư phụ Nam Cung Ly cũng là hắn, có lẽ… có lẽ thân phận Tiết Nhiễm này, cũng là giả.

      Phong Quang ấn ấn đầu đau đớn, “Hệ thống, ta muốn ngừng hẳn nhiệm vụ.”

      “Nhiệm vụ một khi bắt đầu thì thể ngừng lại.”

      “Thanh trừ tình cảm đối với Tiết Nhiễm của ta.”

      “Nhiệm vụ chưa kết thúc, thể chấp hành.”

      Phong Quang thở ra một hơi, nàng mệt mỏi giơ tay che mắt lại, “… Dùng bao nhiêu điểm mới có thể đổi lại tay phải Tôn Nhất Đao?”

      có hạng mục phục vụ này.”

      Hệ thống liên tiếp trả lời, đánh vỡ mọi ảo tưởng của nàng.

      Phong Quang choáng đầu hoa mắt đứng một canh giờ trước cửa phòng, bọn thị nữ bưng chậu nước trong vào, lại bưng chậu máu loãng ra, mùi máu tươi đó vờn quanh chóp mũi của nàng, ngừng làm nàng tưởng tượng lại một màn hình ảnh Tiết Nhiễm chém đứt tay phải của Tôn Nhất Đao, càng tưởng tượng, cảm giác bất lực trong lòng nàng càng lớn mạnh.

      Lại như đã qua rất lâu sau đó, Thanh Ngọc từ trong phòng ra, hắn là một người sạch sẽ, nhưng bây giờ, quần áo lây dính rất nhiều vết máu hắn cũng thèm quan tâm, “Thương thế Tôn tiền bối đã ngừng.”

      “Vậy sao?” Nàng cúi đầu, sắc mặt hờ hững.

      “Mặt của ngươi rất tái, ngươi cần nghỉ ngơi.”

      “Vậy còn ngươi?” Phong Quang nâng mắt, trong mắt nàng như một hồ nước tĩnh lặng, “Ngươi cần nghỉ ngơi sao?”

      Thanh Ngọc nói: “Chúng ta đều cần nghỉ ngơi.”

      Phong Quang cười một chút, còn khó coi hơn so với khóc.

      Chấp Kiếm an bài phòng khách cho họ, hắn nói lúc hắn đuổi tới nơi đã thấy Tiết Nhiễm, cũng thấy hai người Quan Duyệt Duyệt và Nam Cung Ly, có lẽ bọn họ đã rời khỏi ́c, nhưng Phong Quang cảm thấy lòng mình thư thả một chút nào, có một giọng nói trong đầu nàng, Tiết Nhiễm còn ở bên cạnh nàng.

      Trong đánh giá của mọi người, Đông Phương Dạ là một người thích hưởng lạc, như vậy sẽ có ai sẽ hoài nghi, phủ đệ của hắn là ̣a phương cực kỳ an toàn, Tôn Nhất Đao có thể dưỡng thương ở trong này là còn gì tốt hơn được nữa, Đông Phương Dạ kêu Chấp Kiếm lấy ra rất nhiều dược liệu quý giá, cũng ít nhiều nhờ những thứ này, Tôn Nhất Đao sau khi hôn mê mười ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

      Đối với chuyện mất một cánh tay, biểu hiện của Tôn Nhất Đao là thật sự sao cả, trái lại ông thậm chí còn an ủi Phong Quang và Thanh Ngọc, ông chỉ cần có thể uống rượu là được, thanh danh đã có, nghĩa hiệp cũng có, có thể cầm kiếm hay cũng sao cả.

      Ông nói cho Phong Quang, câu nói mà Tiết Nhiễm đã nói lúc chặt cánh tay ông.

      “Ngươi để thứ quan trọng nhất của ta chạy mất, vậy ta đây cũng có qua có lại, hủy cánh tay cầm kiếm này của ngươi.”

      Khi đó Tiết Nhiễm mỉm cười, dừng bảo kiếm Tôn Nhất Đao đánh rơi lên, chém đứt tay ông.

      Chương 232
      Edit: Nhi Huỳnh

      Tin tức về thần y Tiết Nhiễm vốn là một thế hệ giáo chủ ma giáo cánh mà bay, cách một đoạn thời gian ́ Nhân ́c sẽ có người xuất ́c mua này nọ, tin tức bên ngoài cũng được bọn họ mang về từng chút một, giáo chủ ma giáo Nam Cung Ly và võ lâm minh chủ đột nhiên biết tung tích, thảm án Quan, Ôn, Hạ tam gia diệt môn làm võ lâm quần hùng phát động thảo phạt Tiết Nhiễm, ngay cả Đường môn cũng tham dự vào đó.

      Cuối cùng, Tiết Nhiễm lẻ loi một mình ̣ch lại quần hùng tại một sườn núi, đánh liền ba ngày chẳng phân biệt được ngày hay đêm, hắn cuối cùng cũng kiệt sức mà chết.

      Khi Phong Quang nghe được tin tức này, nàng cùng Thanh Ngọc sắc thuốc cho Tôn Nhất Đao, có lẽ do phòng bếp quá oi bức, có lẽ do mấy ngày liền nàng đều thể ngủ ngon, nàng té xỉu.

      Lúc nàng tỉnh lại thì nằm giường, Thanh Ngọc đứng ở bên giường cứ muốn nói lại thôi, nàng từ giường ngồi dậy muốn hất mở chăn ra thì Thanh Ngọc vội vàng ngăn cản nàng.

      Nàng cười nói: “Sao vậy? Ta phải vì gần đây mệt mỏi nên mới té xỉu sao? Ngủ một giấc ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều, còn phải đến xem Tôn tiền bối, có ai ở đó chỉ sợ ông ấy lại lén lút uống rượu.”

      Mặc dù đã qua một tháng hơn, nhưng chung quy là thương đến xương ́t, thân thể Tôn Nhất Đao còn chưa có tốt hẳn, miệng ông còn tham, luôn muốn uống rượu.

      Mặt Thanh Ngọc có nỗi niềm khó nói, “Ngươi… ngươi còn phải nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Ta phải đã nói ta sao à? Khoan đã… nhìn cái dạng này của ngươi, chẳng lẽ… ta có bệnh nan y nào đó thật sao?” Phong Quang nắm chặt chăn, kinh sợ đầy mặt.

      phải.”

      “Vậy là ngươi phát hiện ta thực ra là một nam nhân?”

      phải!” Thanh Ngọc thấy nàng càng nói càng thái quá, cắn răng một cái, sau đó vẫn đơn giản nói ra, “Ngươi mang thai.”

      Phong Quang im lặng một lúc lâu, “Thanh Ngọc, chuyện này đùa vui.”

      “Ta có đùa với ngươi.” Hắn chưa từng có kinh nghiệm chẩn đoán qua nữ nhân mang thai, cho nên khi hắn bắt mạch cho Phong Quang hôn mê, lần đầu tiên gặp phải mạch tượng mà hắn biết, khỏi phải nói hắn đã chân tay luống cuống đến mức nào, cuối cùng hắn lật sách thuốc, xác nhận mạch đập của nàng giống như trong sách ghi lại, mới khẳng ̣nh được là nàng có mang thai.

      Trước đó, hắn thật sự vẫn luôn tưởng tiểu hài tử là tạo ra chứ phải sinh ra, chuyện này, đúng là bóp chết nhân sinh quan của hắn.

      Thanh Ngọc nghiêm túc, hoàn toàn làm cho tâm lý may mắn của Phong Quang còn sót lại chút gì, nàng lui vào góc giường, đem chăn phủ lên đầu, “Để cho ta an tĩnh .”

      “Nếu…” Lúc xoay người , Thanh Ngọc do dự nói: “Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi.”

      Qua hơn nửa ngày, giường mới truyền đến một giọng nói buồn buồn, “Ừ…”

      Đứa trẻ này nên có, Phong Quang vô số lần nói với mình như vậy, nàng thể sinh hạ con của kẻ giết phụ thân mình, nhưng đứa trẻ này có một nửa ́t nhục của nàng… Tay nàng đặt lên bụng, chậm chạp thể quyết ̣nh, đối mặt với Tôn Nhất Đao, nàng duy trì sắc mặt như thường, nhưng sau khi khỏi phòng của Tôn Nhất Đao, đối với Thanh Ngọc luôn nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, làm lựa chọn làm bộ như thấy.

      Một mình một người đường đá, cảnh đẹp chung quanh nhưng có lòng thưởng thức, Đông Phương Dạ là một người rất chú trọng, đồ bày biện trang hoàng ở dinh thự để chỗ nào cũng đều là phong lưu lịch sự tao nhã, nhưng mấy ngày nay tâm sự quá nhiều, vẫn luôn có tâm tư ngắm hoa ngắm trăng, mới vừa đến dưới một thân cây, một con mèo bỗng nhiên từ cây chạy trốn xuống dưới, Phong Quang bị hoảng sợ, lui về sau một bước, vấp phải cục đá, thân mình ngã về sau, nàng theo bản năng bảo vệ bụng, nhưng đau đớn lại tới, bởi vì nàng ngã vào trong lòng một người.

      Con mèo nhảy xuống đất đó nhe răng một cái, chỉ chốc sau đã bỏ chạy xa.
      thanh_thanh1, Bánh Bao, doccomuu33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :