1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 23 Tỉnh lại


      Cuối cùng Tô Nhược Tuyết cũng khôi phục chút ý thức, hai mắt nàng mở to nhìn khuôn mặt quen thuộc, ừm cũng phải quen thuộc lắm, bởi vì khác với dĩ vãng, khuôn mặt này quá mức tiều tụy.


      "Muội tỉnh rồi!" Ngoại trừ ít thời gian cá nhân, Lý Dụ vẫn luôn canh giữ trước giường Tô Nhược Tuyết, ba ngày nay chưa từng chợp mắt chút nào, nên đương nhiên là người đầu tiên phát Tô Nhược Tuyết tỉnh lại.


      Tô Nhược Tuyết quan sát hai mắt đầy tơ máu, nàng có hơi trì trệ vì đại não vẫn chưa hồi phục, nàng biết phải đối mặt với thế nào nữa.


      cảm ơn ư? đối với nàng hình như vượt ra khỏi phạm trù trách nhiệm, nhưng mà...Những lời khác Tô Nhược Tuyết lại ra được.


      Nàng mở mắt song lại chậm chạp mở miệng, Lý Dụ khỏi gấp gáp, những ngày này bị nàng dọa sợ, Lý Dụ vừa trấn an Tô Nhược Tuyết vừa quay người ra ngoài hô to, "Xuân Vinh, nàng tỉnh lại rồi, đệ mau vào xem thế nào!"


      Vất vả mấy ngày, mặc dù Đới Xuân Vinh lơ là chuyện dùng bữa nhưng chất lượng giấc ngủ giảm hẳn, cộng thêm Lý Dụ lúc nào cũng khẩn trương như có quỷ nên y cũng tiều tụy ít.


      Bỏ qua vẻ mặt lo lắng của Lý Dụ, Đới Xuân Vinh bình tĩnh tới bắt mạch cho Tô Nhược Tuyết, sau đó ngáp dài ra ngoài, "Dụ ca, sau khi viết đơn thuốc xong đệ đưa cho Bồ Hoàng, khi nào thuốc sắc xong Bồ Hoàng mang thuốc tới."


      Thấy dáng vẻ của y, tâm trạng của Lý Dụ cũng thả lỏng, chỉ cần người bệnh qua tay Đới Xuân Vinh, khi tình huống chuyển biến tốt y nhất định lơ là, hôm nay y thoải mái như thế chứng tỏ nguyên nhân chỉ có , đó là nàng vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi.

      Chỉ câu mà tảng đá đè nặng trong lòng Lý Dụ cũng rơi xuống, tay phải tự giác giơ lên, vô cùng tự nhiên vén mấy sợi tóc lòa xòa mặt nàng ra, ‘Rốt cuộc muội tỉnh rồi...’

      Tô Nhược Tuyết bị động tác bất thình lình của làm cho giật mình thất thần, hành động này, quả sai chút nào...

      Tuy nhiên, nàng bị trọng thương nên thể nào phân tích ràng tình huống trước mặt, khó khăn lắm nàng mới gắng gượng được lát rồi lại ngủ say. Lý Dụ vẫn ngồi bên giường canh chừng nàng như cũ, thấy dáng vẻ nàng khi ngủ say, cuối cùng còn kinh hồn bạt vía nữa.

      Đợi đến khi Tô Nhược Tuyết tỉnh lại lần nữa trời tối đen.

      Cả người Tô Nhược Tuyết cứng ngắc tựa vào lòng người nào đó, nhìn chén thuốc đen như mực trước mắt nàng chỉ biết thở dài lần nữa.

      ‘Tuyết Nhi, nghe lời, mau uống thuốc , vậy mới mau khỏe được.’ Lý Dụ bưng chén thuốc, ôm cả người nàng vào lòng dỗ dành vô cùng tự nhiên.

      Tô Nhược Tuyết rất muốn đẩy người ra, chẳng lẽ y quán to như thế mà ngay cả nha hoàn cũng có à? Vị công tử này, chúng ta có quen thuộc đến mức này đâu biết chưa? Nam nữ khác biệt đó...

      Có điều lúc này thân thể nàng suy nhược vô cùng, thậm chí có sức mở miệng để từ chối chứ đừng tới mặt khác? Mà lần này nàng sử dụng bạo lực, có hành vi bất hợp tác, rơi vào trong mắt Lý Dụ mùi vị lại hoàn toàn thay đổi.

      ‘Tuyết Nhi, tuy thuốc này hơi đắng nhưng hiệu quả tệ đâu, bây giờ muội bị thương rất nặng, thể tùy hứng được...’

      Nàng thấy nếu như mình uống xong chén thuốc này biết còn lảm nhảm cái gì nữa, Tô Nhược Tuyết lập tức rối rắm nữa, nàng đưa đầu lại gần chén thuốc tay Lý Dụ uống hơi cạn sạch.

      Lý Dụ cẩn thận cất cái chén trong tay rồi cầm khăn tỉ mỉ xoa xoa khóe môi Tô Nhược Tuyết, sau đó nhân lúc Tô Nhược Tuyết kịp phản ứng còn đút vật vào miệng nàng.

      Là quả mơ...

      Mặc dù trong miệng vẫn còn lưu lại vị đắng chát của thuốc nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn nếm ra được vị của quả mơ, chua chua ngọt ngọt mang theo mấy phần nhàng khoan khoái.

      Lý Dụ đắc ý nhìn nàng nhíu mày, hành động này phảng phất giống như bí mật thuộc về hai người bọn họ, nhất thời Tô Nhược Tuyết trong lòng mình có cảm giác gì, hai gò má vốn tái nhợt của nàng nổi lên từng tầng đỏ ửng, đôi mắt hoa đào long lanh giống như nai con trong rừng vô tình gặp phải thợ săn, hoảng hốt chạy bừa nhưng lại thể trốn thoát.

      Đợi đến lúc Tô Nhược Tuyết nhận ra mình hôn mê lâu, người nhà còn chưa biết chuyện là buổi trưa ngày hôm sau.

      Do Lý Dụ kiên trì nên Tô Nhược Tuyết lại bị đút cho ít cháo loãng và điểm tâm, trong dạ dày có thức ăn hơn nữa còn được uống thuốc nên lúc này Tô Nhược Tuyết có thể mở miệng chuyện.

      ‘Nhị công tử.’ tiếng Dụ ca ca kia Tô Nhược Tuyết chần chờ mãi cũng ra được, nàng thèm để ý đến ánh mắt hài lòng mãnh liệt đỉnh đầu, Tô Nhược Tuyết cố gắng bình tĩnh tiếp: ‘ biết tiểu nữ hôn mê bao lâu rồi?’

      Lý Dụ cúi đầu xuống cho phép nàng trốn tránh, đôi mắt phượng như vẽ nhìn chằm chằm vào nàng, giọng vô cùng chân thành, ‘Tuyết Nhi, phải gọi là Dụ ca ca.’

      Tô Nhược Tuyết nhếch môi ra lời, bất tri bất giác hai gò má nàng lại bắt đầu phiếm hồng.

      Nàng có biết là dáng vẻ bây giờ của nàng đáng lắm ? Lý Dụ mím môi ngẩng đầu lên vuốt mấy sợi tóc mai thưa thớt trán nàng, giọng khỏi mềm mại hơn mấy phần, ‘Tuyết Nhi, phải lúc trước vẫn rất tốt sao? Muội vẫn gọi ta là Dụ ca ca mà...’

      Hai gò má Tô Nhược Tuyết càng đỏ hơn, giống như đóa hồng mai nền tuyết trắng, kiêu hãnh nở rộ đầu cành, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.

      Lý Dụ nhìn đến ngây người, kiềm lòng đặng đưa tay ra chạm vào, mềm mại nhẵn nhụi tinh tế, giống như có thể làm ấm lòng của .

      Nhận ra hành động của , sau khi ngớ ra nàng vội vàng tránh khỏi, có điều mặc dù sức khỏe khá hơn nhưng thân thể vẫn thể nhanh nhẹn như lúc trước, rất nhiều động tác thể khống chế như bình thường. Thấy nàng sắp ngã cấm đầu giường, tuy Lý Dụ vẫn chưa phục hồi tinh thần nhưng hai tay giống như có ý thức kéo nàng lại, ôm người vào lòng lần nữa.

      sao chứ?’

      Thấy mặt mày thể quá hoảng hốt, giống như chưa tỉnh hồn, Tô Nhược Tuyết thu hết vào trong mắt, nàng ngoan ngoãn gật đầu, ý bảo mình sao.

      Lúc này Lý Dụ mới yên tâm, tựa như mất mà có lại được, ôm chặt nàng vào lòng lần nữa. Tô Nhược Tuyết lắng nghe tiếng tim đập dồn dập bên tai, lần đầu tiên nàng muốn làm gì hết, cứ im lặng dựa vào lòng như bây giờ...

      Cuối cùng vẫn lo lắng cho người nhà của mình, chỉ lát sau Tô Nhược Tuyết ngẩng đầu lên hỏi lại lần, ‘Dụ ca ca, ta hôn mê bao lâu rồi? Người nhà của ta, bọn họ...’

      tiếng ‘Dụ ca ca này làm cho cả người Lý Dụ khoan khoái dễ chịu, lần này Lý Dụ ‘Làm khó dễ’ nàng nữa mà mỉm cười trả lời câu hỏi của nàng, ‘Muội cứ yên tâm , ngay trong đêm đó ta phái người báo cho nha hoàn trong viện của muội rồi, để các nàng ấy giúp muội che giấu, mấy ngày nay ta cũng sai thuộc hạ xem thử, các nàng ấy làm tệ lắm, người nhà của muội đều phát .’

      Tô Nhược Tuyết lo lắng nhất là chuyện này, bây giờ nghe Lý Dụ xử lý ổn thỏa như vậy, nàng vô cùng cảm kích, ‘Làm phiền Dụ ca ca quá.’

      Đương nhiên Lý Dụ : có gì.’ Tuy ngoài miệng như thế nhưng khóe miệng tươi cười kéo đến tận chân trời rồi, có thể thấy ‘Trong ngoài bất nhất’ cỡ nào.

      ‘Được rồi, muội nên nghỉ ngơi.’ Hai người thêm mấy câu Lý Dụ mới kiềm chế lại mà thả người, ‘Xuân vinh giờ cơ thể muội suy nhược, phải cẩn thận bồi dưỡng, đừng phí sức chuyện, muội cần cái gì cứ thẳng với ta là được.’

      rồi, cẩn thận đỡ người nằm xuống giường.

      Bởi vì lưng bị trúng tên nên trong lúc dưỡng thương Tô Nhược Tuyết đều nằm nghiêng, dưới giúp đỡ của Lý Dụ, giờ khắc này mặt nàng hướng ra ngoài, vừa mở mắt ra, khắc sâu vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười dịu dàng, đầy...Cưng chiều nhìn nàng, hiểu tại sao Tô Nhược Tuyết bỗng nhiên rất nôn nóng, rất muốn hùng hồn đuổi ra khỏi phòng, hoặc là bất chấp xoay mặt vào trong, tóm lại chỉ cần đối mặt với thế nào cũng được.

      Thế nhưng đợi nàng hành động bị Lý Dụ luôn chú ý đến nàng phát .

      ‘Sao vậy? ngủ được? Hay là muốn ngủ?

      Tô Nhược Tuyết nhẫn nhịn suýt nghẹn, chưa có lúc nào nàng cảm thấy may mắn vì mình có khuôn mặt lạnh lùng trời sinh như lúc này, nếu , lời kế tiếp quả nàng thốt ra khỏi miệng được.

      biết Dụ ca ca có thể gọi nha hoàn trong viện của ta tới đây chuyến ?’
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Theo đuổi vợ chân lí đầu tiên là da mặt phải dày hoặc có da mặt!!! Dụ ca ca áp dụng rất chuẩn xác nha~
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      Con tim em còn phải xao động vì Dụ ca ca nữa mà :yoyo40: Vừa nham hiểm vừa mặt dày thế này vợ đến tay ngay thôi :yoyo36::yoyo36:
      Tồn Tồn thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 24 Đấu đá ngầm


      Lý Dụ hối hận, lúc ấy sao lại ngu như vậy, tự nhiên đồng ý gọi tiểu nha hoàn trong viện của nàng đến đây? Bây giờ phải trơ mắt nhìn tiểu nha hoàn tên Tử Yên đoạt mất lợi ích của mình, nếu phải còn có Tô Nhược Tuyết, Lý Dụ nổi cáu rồi.


      "Tiểu thư..." Áp lực của Tử Yên lớn, thấy dáng vẻ bây giờ của tiểu thư nhà mình, nước mắt Tử Yên khống chế được lại sắp tràn ra khỏi hốc mắt.


      Từ khi nàng bắt đầu hầu hạ bên cạnh Tô Nhược Tuyết chưa từng thấy dáng vẻ này bao giờ? Từ trước tới nay tiểu thư nhà nàng đều khí khái mạnh mẽ bừng bừng, tại sao bông nhiên lại chịu tổn thương nặng như vậy.


      Trải qua mấy ngày dưỡng thương, tinh thần Tô Nhược Tuyết được cải thiện rệt, nàng khỏi thầm than. bất kể là Lý Dụ ngoài mặt biết điều, hay là Đới Xuân Vinh sau lưng vô hại, bọn họ đều là huynh đệ tốt của tỷ phu, cũng phải người phàm, bên ngoài đồn đại Đới tam thiếu học vấn nghề nghiệp, xỉ nhục truyền thống Đới gia, nhưng có ai ngờ Đới Xuân Vinh chỉ biết dùng độc này y thuật lại cao minh như thế.


      Có điều chuyện quan trọng trước mắt là phải an ủi tiểu nha hoàn đáng thương nhà mình .


      "Tử Yên, hôm nay trời rất đẹp, muội đẩy ta ra ngoài phơi nắng ."


      Biết Tô Nhược Tuyết sang chuyện khác, Tử Yên vội vàng lau nước mắt, thầm trách bản thân mình đa sầu đa cảm nên ngừng đáp lời, "Dạ, tiểu thư."


      Lý Dụ lo lắng Tô Nhược Tuyết nằm giường nhiều thoải mái, trước đó mấy ngày đặc biệt sai thuộc hạ mời người có sở trường làm xe lăn tới, phía sau xe lăn được gắn thêm tấm gỗ có thể mở ra làm ghế nằm, tương đối thích hợp cho hoàn cảnh dưỡng thương hôm nay của Tô Nhược Tuyết.


      lúc Tử Yên ra ngoài gọi ma ma đến đỡ tiểu thư lên Lý Dụ ưỡn ngực mang khuôn mặt tươi cười vào.


      Thế nên, đợi khi Tử Yên vừa dẫn ma ma bước vào tiểu viện nhìn thấy chỗ hành lang, thiếu niên mặc cẩm bào xanh ngọc thạch thêu họa tiết mây các tường tối màu mỉm cười đẩy xe lăn, miệng lải nhải liên tục, vẻ mặt dịu dàng, mà nương trong xe mặc bộ váy tím nhạt màu, vạt áo thêu các nhành hoa li ti, da trắng như tuyết, mặt mày vẫn lạnh lùng trước sau như , nhưng Tử Yên có thể nhìn ra được, tiểu thư nhà mình từ trong ra ngoài đều lộ ra thần sắc thả lỏng hiếm thấy, thậm chí... Là dung túng.


      Từ tính tình tiểu thư nhà nàng lạnh lùng, đối với người xa lạ hoặc người thích càng lạnh lùng gấp bội. Vị Lý nhị công tử này có thể xem là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, song bất luận là ánh mắt nóng bỏng của , hay là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ đều chứng tỏ đối với tiểu thư đơn giản chút nào, nếu là thường ngày tiểu thư tránh xa vạn dậm rồi, làm sao có thể cho phép Lý nhị công tử đến gần.


      Với tư cách là nha hoàn tận trung, đối mặt với tình cảnh này, Tử Yên vừa mừng vừa lo. Mừng là bởi vì tiểu thư hoàn toàn buông tay biểu công tử, lo chính là...Tuy bây giờ Lý nhị công tử si tình tiểu thư nhà mình, nhưng biết đâu bản chất của là Hoa hoa công tử đấy, thanh danh hàng đêm tìm hoa hỏi liễu quả nên quá vang dội...


      Nghĩ đến đây, Tử Yên đành bất chấp hết, nàng đuổi ma ma vừa gọi đến rồi kiên quyết phá vỡ hình ảnh tuấn nam mỹ nữ trước mắt, nàng nhất định cho phép tay ăn chơi chạm đến tiểu thư băng thanh ngọc khiết nhà mình!


      "Nhị công tử, phiền người làm mấy chuyện này hay? Người để nô tỳ làm tiếp ạ." Dứt lời, thèm để ý đến ánh mắt tóe lửa muốn giết người của Lý Dụ, Tử Yên dứt khoát gạt tay Lý Dụ ra rồi đẩy người ra ngoài.


      "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ thấy hoa phù dung trong hoa viên nở rất đẹp, chúng ta ngắm lát nhé."


      Tô Nhược Tuyết ngồi xe lăng suýt chút nữa cười ra tiếng, dù cho nhìn thấy nhưng nàng có thể tưởng tượng sắc mặt người sau lưng khó coi cỡ nào, nhất thời nàng rất vui vẻ, Tô Nhược Tuyết điềm nhiên như có chuyện gì gật đầu đồng ý, hơn nữa nàng còn gật đầu phụ họa, "Được."


      Lý Dụ "bị vứt bỏ" trơ mắt nhìn bóng lưng chủ tớ càng ngày càng xa, cả người phát run, quả nhiên tiểu nha hoàn gì gì đó là sinh vật phiền phức nhất! nhất định phải đưa nàng ta .


      "Triệu Vô Minh!"

      Khoảng thời gian này, do Tô Nhị tiểu thư phải dưỡng thương nên kẻ hầu cận Triệu Vô Minh cũng theo thiếu gia nhà mình cấm rễ tại y quán Đới gia, ăn chùa uống chùa, tốt biết bao nhiêu! giờ, y vừa mới ăn trưa xong chuẩn bị uống chén trà tiêu thực bị thiếu gia nhà mình lạnh giọng rống tiếng, trà vừa uống vào cửa miệng suýt chút nữa giật mình phun ra lỗ mũi.
      Vừa ho khan Triệu Vô Minh vừa hấp tấp đứng dậy, hoảng hốt : ‘Thiếu gia, sao thế ạ?’
      Toàn thân Lý Dụ đầy sát khí, ‘Tiểu nha hoàn kia từ đâu tới ngươi mau đưa về chỗ đó !’
      Triệu Vô Minh tỏ vẻ mình rất vô tội, ‘Thiếu gia, phải người tự mình dặn là....’ Có điều thấy sắc mặt Lý Dụ ngày càng tái, Triệu Vô Minh ho tiếng rồi ỉu xìu, ‘Vậy , đổi người khác đến nhé?’
      Lý Dụ lạnh lùng liếc y cái, ‘ cần, cần người nào cả!’
      ‘Nhưng mà...’ Triệu Vô Minh khó xử, ‘Tô nhị tiểu thư ở đây cũng rất cần người hầu hạ mà...’
      ‘Có ta là được rồi!’ Lý Dụ thản nhiên đáp.
      Triệu Vô Minh: ‘...’ Thiếu gia, nam nữ khác biệt, người được đâu...
      Trải qua hồi lải nhải van nài, cuối cùng Triệu Vô Minh cũng khiến Lý Dụ từ bỏ ý định tự mình chăm sóc Tô nhị tiểu thư, Triệu Vô Minh để lại dấu vết xoa xoa mồ hôi trán, nhân lúc thiếu gia nhà mình ở đây, y bèn nhắc lại chuyện Tam thiếu gia Trương Thịnh của Tuyên Quốc Công phủ lần nữa.
      ‘Thiếu gia, biết Trương tam công tử kia...’ giờ, bởi vì Trương tam công tử mất tích mà Tuyên Quốc Công phủ nhanh chóng lật lung từng ngóc ngách ở kinh thành, sắp qua mười ngày rồi, Triệu Vô Minh rất sợ Tam công tử kia chịu đựng nổi bị thiếu gia nhà mình đùa tới chết mất.
      Nhắc tới người này, tâm trạng Lý Dụ càng thêm tối tăm phiền muộn, nếu phải tại gã sao Tuyết Nhi biến thành như vậy?
      Lạnh lùng liếc mắt nhìn tùy tùng của mình cái, Lý Dụ thèm đếm xỉa, ‘Ngươi quan tâm gã làm gì?’
      Trái tim Triệu Vô Minh run lên, y vốn định thêm mấy câu khuyên nhủ, bây giờ lập tức giảm ngay tám phần, cuối cùng y chỉ có thể cố gắng bình tĩnh mở miệng lần nữa, ‘Thiếu gia, vậy người tốt bụng cho nô tài biết , người kia, chết hay chưa...’
      Chẳng muốn nhìn khuôn mặt nhăn nhúm đau khổ này thêm nữa, sau khi kiềm chế nổi liếc Triệu Vô Minh cái, Lý Dụ đứng dậy, ‘Chưa chết được đâu.’
      Vì câu này mà Triệu Vô Mình thấy vô cùng may mắn, chỉ cần người chết, vậy có lỡ động chạm tay chân cũng tính là thù riêng, có điều đột nhiên y lại nhìn thấy nụ cười độc ác khóe môi Lý Dụ, mới chớp mắt mà y cảm thấy ổn chút nào, có lẽ lúc này Tam công tử Tuyên Quốc Công phủ kia muốn chết cũng được...
      Bởi vì trong lòng thoải mái nên sau khi trở lại bèn tìm cớ đuổi ‘Tiểu hộ vệ’ Tử Yên chỗ khác, Tô Nhược Tuyết nhìn vẻ mặt đắc chí của người nào đó, nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
      Khẽ mở môi mỏng, Tô Nhược Tuyết cười : ‘ được bắt nạt Tử Yên.’
      Lý Dụ thấy rất oan uổng! ‘Ta có bắt nạt nàng ấy đâu? Là nàng ấy bắt nạt ta có!’
      Tô Nhược Tuyết nhớ tới chuyện mấy ngày nay hai người trong tối ngoài sáng ngấm ngầm ‘Đấu đá’, rốt cuộc nàng kiềm chế đuộc, khóe môi cong lên tươi cười ngọt ngào, như hồng mai nở rộ nền tuyết, tươi đẹp độc nhất vô nhị, làm cho Lý Dụ vốn ấm ức ngắm đến ngây người.
      Hai mắt Tô Nhược Tuyết trừng to, hai má phát sốt, nén lại xúc động muốn đưa tay lên sờ mặt, nàng ho tiếng, ‘Dụ ca ca, chúng ta tiếp thôi.’
      Tiếng ‘Dụ ca ca này làm trái tim Lý Dụ muốn tan chảy, chút bực bội vì bị cắt ngang cũng có, khóe môi cong lên, mắt phượng híp lại chậm chạp trả lời, ‘Được, ta đẩy muội tiếp.’
      Vừa mới lập đông, trong khí thỉnh thoảng thổi tới mấy trận gió lạnh, nhưng Tô Nhược Tuyết lại cảm thấy gió vẫn chưa đủ lớn, buổi trưa lười biếng phơi nắng đến nổi mặt nàng đỏ rực, cách nào hạ nhiệt được, vừa lúng túng vừa thẹn thùng.
      Mà bên này, Tô Nhị tiểu thư tương đối yên tĩnh, nhưng bên Tô gia như vậy, thấy mười ngày rồi mà người còn chưa xuất , Đại tỷ Tô Nhược U và tiểu muội Tô Nhược Nhị mới cảm thấy ổn chút nào.
      ‘Tiểu thư, Tử Oanh , hôm nay Đại tiểu thư lại phái người tới hỏi, hơn nữa...’ đành lòng nhìn Tô Nhược Tuyết tốn sức, mấy ngày nay tin tức từ Tô gia truyền đến đều là do Tử Yên xem trước rồi kể lại cho Tô Nhược Tuyết, chỉ là hôm nay nàng vô cùng bất an, có thể thấy nội dung trong bức thư làm cho nàng có áp lực rất lớn.
      ‘Hơn nữa cái gì?’ Tô Nhược Tuyết ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn trời xanh mây trắng cao, yên tĩnh ngẩn người, rất ngoan ngoãn.
      Tử Yên mấp máy môi tiếp tục , ‘Hơn nữa Tử Oanh buổi chiều Tam tiểu thư lại đến Lãnh Mai các, nếu Tử Oanh chịu Tam tiểu thư tự điều tra...
      Tô Nhược Tuyết khỏi cười khẽ, giống như trước mắt ra khuôn mặt ngọt ngào uy hiếp của tiểu muội nhà mình, rốt cuộc nàng thở dài tiếng, xem ra tại nàng chạm vào giới hạn của các tỷ muội rồi.
      Tô Nhược Tuyết quay đầu : ‘Tử Yên, thu dọn đồ đạc , ngày mai chúng ta hồi phủ.’
      Tuy rằng Tử Yên lo lắng về thương thế của Tô Nhược Tuyết, nàng cảm thấy tiểu thư vẫn nên ở y quán Đới gia tốt hơn, nhưng khi nhớ đến khuôn mặt mưu đồ làm loạn của mỗ nào đó, nàng lại cần mẫn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
      Cùng lắm mời Tam công tử đến Tô gia vậy, dù sao Tô gia cũng thiếu tiền, thanh danh của tiểu thư là quan trọng nhất!
      Mãi đến buổi tối, sau khi Lý Dụ nhận được tin, chẳngđể ý nữa mà nổi cáu luôn rồi.
      ‘Ta đồng ý!’ Lúc này Lý Dụ quan tâm nàng có vui hay nữa, đạp thẳng cửa mà vào
      Tử Yên chút do dự ngăn lại, ‘Nhị công tử, đây là phòng của tiểu thư chúng ta, xin người hãy tự trọng.’
      Lý Dụ nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, vẻ mặt vô cùng thô bạo, ‘Nếu bây giờ ngươi dám thêm tiếng nữa ta nhất định tiễn ngươi đoạn đường.’
      Tử Yên hơi giật mình, nàng có cảm giác như bị tử thần nhìn thẳng, cơn ớn lạnh lan ra từ đáy lòng, làm cho nàng dám nhúc nhích chút nào.
      ‘Tử Yên, muội ra ngoài trước .’ Tô Nhược Tuyết nhàng lên tiếng gọi ba hồn bảy vía tiểu nha hoàn nhà mình lại.
      ‘Tiểu thư...’ Giọng Tử Yên run run, Lý nhị công tử như vậy, làm sao nàng dám để lại mình tiểu thư đối mặt với chứ?
      Tô Nhược Tuyết cười cười, ‘ có chuyện gì đâu, ta chỉ hai câu với Nhị công tử ổn thôi, muội ra ngoài trước .’
      giờ lửa nóng trong người Lý Dụ bốc lên ngùn ngụt, thấy tiểu nha hoàn chướng mắt này cứ lầm bà lầm bầm chịu , liếc mắt cái, lạnh giọng uy hiếp, ‘Còn chưa cút!’
      Tô Nhược Tuyết nhắm hai mắt lại ngăn cho mình tâm tình mình lộ ra ngoài, tiếp theo nàng mở mắt ra nhìn tiểu nha hoàn đáng thương nhà mình, dùng giọng điệu chậm rãi dụ dỗ: ‘Tử Yên, nghe lời, muội ra ngoài trước , Lý nhị công tử làm gì ta đâu.’
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      cho con nhà người ta về, bắt ngta ở lại còn làm cái mặt như ổng oan ức ủy khuất lắm ý
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :