1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Nhìn Hạ Nhiên bị đánh mà tội quá TT_TT
      đánh xong bỏ chạy là được rùi TT_TT
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 33



      Hạ Nhiên nhanh chóng đứng dậy, xem ra có tổn thương đến gân cốt.

      "Thực xin lỗi." – nhìn Giản Tích

      Giản Tích xem như nghe thấy, nhìn quanh người cái, "Bị thương chỗ nào rồi? Tay đau ? tuyệt đối đừng cố chịu đựng, được chúng ta đến bệnh viện."

      Đào Tinh Lai tự động giúp đáp lại lời chị mình, "Hí hí, sao."

      Giản Tích hung hăng liếc mắt nhìn cái, Đào Tinh Lai vội vàng nhấc tay: "Em sai rồi."

      Hạ Nhiên hít sâu, khó khăn mở miệng: "Bộ dạng thế này, gặp cha mẹ em thích hợp."

      "Tuyệt đối đừng nha." Đào Tinh Lai vừa nghe vội vàng , " đừng hòng thất hẹn nhé, hoàng thái hậu tự mình xuống bếp, chính tay em nghe bà ấy hướng dẫn cách hầm con ga mái đấy."

      Giản Tích cũng lên tiếng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ do dự.

      Hạ Nhiên đương nhiên biết, hôm nay nếu đến, sau này chắc chắn còn cơ hội nữa.

      Nhưng nếu , với bộ dạng vô cùng chật vật như thế này, cũng đâu có kết quả tốt hơn.

      Đào Tinh Lai chính là người thông minh, hưng phấn đưa ra ý kiến, "Hay là thế này , giả vờ là em đánh , lúc về nhà, chị cứ cáo trạng với mẹ, tôi tỏ vẻ ngang ngược. Ba mẹ chắc chắn mắng em nhưng đau lòng cho Hạ ngay lập tức.”

      Hạ Nhiên: "..."

      Giản Triết: "..."

      Đào Tinh Lai nghĩ nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng ấy tuy nhưng vĩ đại, "Nhưng trước là chỉ dựa vào mình em diễn xuất hay cũng ổn, hai người cũng phải phối hợp diễn với em mới được. Chị, ánh mắt nhìn em như nhìn rác thế là sao? Này, có làm hay đây?"

      Hạ Nhiên ngước mắt, "Làm."

      Giản Tích: "..."

      đường về nhà, Đào Tinh Lai nhanh chóng biến mình thành “ Bộ dạng đánh nhau”. Son phấn của Giản Tích đều bị chiếm đoạt.

      "Đào Tinh Lai, em thoa ít ít tý có được ? Mấy món này chị phải nhờ người đem từ nước ngoài về đó."

      "Em phải hóa trang cho giống, nếu khó mà diễn được." Đào Tinh Lai đem đồ trang điểm bôi lên mặt cho phù hơp, còn biết dùng son chỉnh màu, hiệu quả đương nhiên vô cùng tốt.

      Đào Tinh Lai sầm mặt, run giọng chỉ vào Hạ Nhiên, đầu ngón trỏ run run trong trung, " cho bắt nạt chị tôi."

      Da gà người Giản Tích nổi hàng loạt, "Bốp " Vung tay lên vỗ vào đầu cậu, "Thần kinh."

      " Mẹ kiếp, chị có gặp tên thần kinh nào đẹp trai như em ? Chị mắng em, còn đánh em! Em cho chị biết, lỡ mà chị vỗ nổ đầu em, đến lúc đó lỡ em khống chế được cái miệng, lung tung chị cũng đừng trách em."

      Hạ Nhiên kéo tay Đào Tinh Lai lại, "Được rồi, đừng quấy rầy chị cậu lái xe, tôi cám ơn cậu."

      Đào Tinh Lai đươc dỗ ngọt, nhìn sang giọng điệu ra vẻ cụ non: " có thể khẩn trương được rồi đó, dù sao người sắp gặp là Thị trưởng thành phố mà."

      Vốn là đùa, nghĩ tới Hạ Nhiên lại nghiêm túc gật đầu"Ba cậu, ông ấy, dễ chuyện ?”

      "So với mẹ em tốt hơn chút." Đào Tinh Lai đưa tay phải ra, ngón trỏ cùng ngón cái mấp máy kéo ra khoảng cm, "Thế này này, tốt hơn cỡ này này."

      Hạ Nhiên nuốt nước miếng, lời khó hết.

      Giản Tích liếc nhìn , bình thường mà đại ca ngông cuồng phóng đãng, giờ phút này bị bó tay bó chân, nghĩ lại rất đau lòng.

      Vì thế vội nắm lấy tay , véo hai cái, "Còn có em mà, đừng sợ."

      chặng đường đầy thấp thỏm, cuối cùng cũng đến cao ốc thành ủy.

      Nơi này giống như trung tâm thành phố ồn ào, dọc theo con đường vừa hẹp vừa ngắn. Hai làn đường xe chạy, ven theo hai bên đường là những cây ngô đồng cao lớn.

      Cửa thứ nhất bảo vệ đứng gác thẳng tắp, ngoài ra còn có xe tuần tra qua lại tấp nập. Biển số xe Giản Tích quá quen thuộc, nên được phép thẳng.

      Đào Tinh Lai sau khi gục xuống giây lại lập tức ngẩng đầu lên: “Người có nhan sắc xuất sắc, luôn có tương lai cao, điều này có ba chúng ta là tấm gương.”

      Giản Tích cười phá lên, xoa đầu cậu, "Em là đóa hoa trong đại viện."

      " phải sao, với nhan sắc này của em đủ sức chống chọi cả thành phố lớn đấy."

      Hạ Nhiên nghe hai chị em đùa qua đùa lại cũng thấy buồn cười, nhưng tâm tình thả lỏng cho lắm. khoảng hai km chính là cửa thứ hai, tiểu đội vừa tuần tra ngang trong viện, thành hai hàng thẳng tắp đều nhau, quanh căn nhà lớn vẻ ngoài đơn giản giống như thời kì dân quốc.

      Sau khi xuống xe, Giản Triết càng cảm thấy chú ý đó của Đào Tinh Lai tệ, "Hay chúng ta đừng diễn kịch gì hết, cứ để vậy gặp ."

      "Chị đừng nhiều chuyện nữa, quý , làm ơn bước ra phía sau để cánh đàn ông chúng tôi làm việc." Đào Tinh Lai xoa mặt, lấy chìa khóa ra mở cửa.

      Cánh cửa vừa mở ra, Đào ảnh đế nhập vai ngay lập tức, mày kiếm nhướng cao, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ ấm ức.

      Hạ Nhiên theo sau Giản Tích, người còn ở ngoài cửa, nghe tiếng Đào Tinh Lai ồn ào bên trong, ngay sau đó là giọng của Đào Khê Hồng - -

      "Được rồi, con từ phim trường trở về với bộ dạng thế này, như vậy gặp khách rất lễ phép."

      Đào Tinh Lai bình thản ứng đối, "Mẹ! Mẹ đừng đau lòng vì con! Con mới đánh nhau với người ta! Con vẫn còn tức lắm đây nè!"

      Giản Tích cùng Hạ Nhiên vào nhà.

      "Mẹ."

      "Bác , chào bác."

      Đào Khê Hồng khách khí gật đầu, xem như đồng ý với hai tiếng chào hỏi này, ánh mắt dừng ở mặt Hạ Nhiên, ngẩn người ra.

      Bà đầu tiên là nhường đường, mời Hạ Nhiên vào nhà ngồi, sau đó chất vấn Đào Tinh Lai, "Con làm gì thế, mới ra ngoài có chút gây chuyện rồi."

      Đào Tinh Lai hùng hổ, "Con luyến tiếc chị của con."

      "Suy luận kiểu gì thế, sao phải đánh người?"

      "Trước đây chị con chỉ thương mình con, tại hai người bọn họ là phe, đem con lập, làm con bị tổn thương."

      Đào Khê Hồng vẻ mặt nghiêm túc, mắng : "Con bướng quá rồi!"

      "Con bướng thế đấy." Đào Tinh Lai càng diễn càng hăng say, "Người ta tuổi hai mươi là thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, tình cảm chị em mẹ hiểu đâu, giặc đến nhà dù đẹp trai cũng phải đánh.”

      Giản Tích dựa theo kịch bản ấn định lúc trước, chờ đúng thời điểm đứng dậy can ngăn, "Đừng ồn nữa, em có lý được chưa, mẹ, đây là Hạ Nhiên."

      Đào Tinh Lai diễn xuất càng lúc càng hăng, đứng cản trước mặt Đào Khê Hồng, "Đừng nhìn ta, nhìn con nè."

      Đào Khê Hồng phiền chết, "Tinh Lai!"


      Phần diễn của Đào Tinh Lai chấm dứt, nhanh chân chạy lên lầu, nhún người chào tạm biệt khán giả.

      Đào Khê Hồng bị con trai càn quấy làm đau đầu, cảm thấy áy náy nhìn Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ cháu đừng để ý, nó từ bị chúng tôi chiều hư, cháu bị thương có nặng lắm ? Tiểu Tích, lấy hộp thuốc ra đây."

      Hạ Nhiên vội vàng đứng dậy, " cần đâu bác , trầy da chút thôi, sao đâu ạ." Hai tay của đưa lễ vật qua, "Đây là quà của bác cùng bác trai, biết là hợp ý hai người ."

      "Khách sáo quá." Đào Khê Hồng cười nhận lấy, mở phần của bà ra, nhìn kỹ hồi rồi ngẩng đầu : "Cám ơn, tôi rất thích."

      Giản Tích hỏi: "Ba của con đâu mẹ?"

      " nghe điện thoại ở bên phòng làm việc, chắc đến nhanh thôi." Đào Khê Hồng nhướng hàng mày được tỉa cẩn thận, gương mặt trang điểm nhàng tinh xảo, bà đem khay trái cây đẩy về phía Hạ Nhiên, "Tiểu Hạ, ăn chút trái cây ."

      Hạ Nhiên từ chối, chậm rãi cầm múi cam lên.

      bao lâu sau, Giản Nghiêm Thanh từ thư phòng bước xuống lầu, "Đào Tinh Lai làm sao thế, tôi ở thư phòng mà nghe được nó nhảy nhót loi choi như khỉ ở phòng ngủ."

      "Nó làm loạn đấy." Đào Khê Hồng quay đầu nhìn bạn già, " thằng con nít mà, ông xem, cho tiểu Hạ thêm ít phiền toái."

      Hạ Nhiên đứng thẳng cúi đầu chào Giản Nghiêm Thanh, "Bác trai, chào bác."

      Giản Nghiêm Thanh lúc nghỉ ngơi ăn mặc đơn giản, thân pyjiama chất liệu áo rất bình thường, giơ tay nhấc chân mang theo nét phóng khoáng thoải mái..

      Ông tới, bắt tay với Hạ Nhiên, "Thoải mái , ở nhà nhiều quy tắc vậy đâu.."

      Giản Nghiêm Thanh ngồi cái sô pha đơn, Giản Tích khéo léo châm trà.

      "Tôi nghe tiểu Tích về cậu rất nhiều, khen ngợi cậu dứt lời, đúng ra nên gặp mặt nhau sớm hơn, nhưng do tôi cứ bận việc mãi.” Thái độ của Giản Nghiêm Thanh rất ôn hòa, hoàn toàn hề có chút vẻ phách lối nào.

      Hạ Nhiên cũng kiêu ngạo xu nịnh, "Bác trai, bác bận rộn công việc, cũng nên chú ý thân thể."

      Đào Khê Hồng đưa tay khoát lên vai bạn già, "Tiểu Hạ rất khách khí, mang theo quà đến tặng tôi và ông, tôi cũng mở quà nhìn thay ông rồi, là hộp trà Mao Tiêm, cách giấy gói mà còn ngửi được mùi trà đúng chuẩn."
      Đọc thêm ở đây: http://tracongphu.com/chi-tiet/tra-mao-tiem-cong-phu-bach-tiem-mt3000

      Giản Nghiêm Thanh gật đầu, " là có tâm."

      Đào Khê Hồng: "Tuổi càng lớn càng hiểu chuyện, cháu xem Tinh Lai đó, sang năm hai mươi tư, nó còn ương bướng như vậy. Tiểu Hạ, nó có lúc đắc tội với cháu, cháu đừng thấy lạ."

      Hạ Nhiên: " phải đắc tội đâu ạ, đều là người trẻ tuổi, cùng nhau tán gẫu, bất đồng ý kiến cũng rất bình thường, kỳ suy nghĩ của tiểu Đào rất sinh động."

      Mặt Đào Khê Hồng đầy vui vẻ, "Tiểu Hạ , cháu là người địa phương nào?"

      "Quê cháu ở Diêu tỉnh."

      "Vì sao chuyển đến nơi này?"

      "Ở đó làm ăn thất bại, mấy năm trước còn trẻ quá tâm tính vẫn chưa ổn định, nên muốn đổi địa phương khác.” Hạ Nhiên bình tĩnh trả lời, chút giấu giếm gì.

      Thái độ thừa nhận bình thản đó làm cho Đào Khê Hồng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Giản Triết lẳng lặng pha cho Hạ Nhiên chén trà, đặt trước mặt , an ủi thầm.

      Giản Nghiêm Thanh : "Ai cũng cần có kinh nghiệm sống để trưởng thành, điều này rất đáng tán thưởng."

      Đào Khê Hồng lại hỏi: "Cháu cùng tiểu Tích quen nhau thế nào?"

      "Rửa xe." Hạ Nhiên : "Sau đó vợ của bạn cháu đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhờ Giản Tích giúp đỡ đưa đến bệnh viện, nên cả mẹ lẫn con mới bình an."

      Giản Nghiêm Thanh gật đầu, "Nó là bác sĩ, bổn phận của nó là cứu người, nên rất quý trọng sinh mệnh. Tiểu Tích, con làm tốt lắm."

      Hàn huyên khoảng mười phút, toàn bộ món ăn được dọn lên bàn.

      Đào Tinh Lai tự giác xuống lầu, " cần mọi người kêu, con ăn cơm rất tự giác."

      Giản Tích nhâm nhi nước trái cây, thèm ngẩng đầu lên, " có ai gọi em."

      " Ở lầu lúc nào em cũng lưu ý mùi thơm thức ăn dưới này, biết mẹ nấu món gì hết nè, gà hầm, măng tây xào tôm cá Lư hấp, chị xem, em ngửi là chỉ có đúng thôi!”

      Đào Khê Hồng bị cậu làm cho đau đầu, "Lỗ mũi chó cũng chưa thính bằng con."

      "Lỗ mũi chó có cao như mũi con sao. Mũi của con là mũi mẫu trong các bệnh viện thẩm mỹ đó.” Đào Tinh Lai ngồi cạnh Hạ Nhiên, dường như vẫn còn nhập vai, "Đừng sợ, tôi đánh ."

      Giản Nghiêm Thanh thoáng lên tiếng, "Được rồi, ăn cơm ."

      "Mọi người sao lại thế này, cả nhà vừa cưỡng bức đe dọa, vừa kể tình thân, muốn đả kích chết con mà." Đào Tinh Lai tràng, giọng điệu ấm ức.

      Mọi người cùng nhau dùng cơm, mọi chuyện diễn ra tương xứng như đoán trước.

      có xấu hổ, có cố ý lấy lòng, càng có vẻ gì xa cách.

      Từ người Giản Nghiêm Thanh tỏa ra khí thế trầm ổn, Đào Khê Hồng khôn khéo, nhưng rất hiểu lí lẽ.

      Hạ Nhiên thầm thở phào nhõm hơi.

      Sau khi ăn xong, Hạ Nhiên ngồi ở phòng khách, tiếp tục cùng trưởng bối chuyện phiếm.

      Giản Tích bưng dĩa đào lên lầu, Đào Tinh Lai ngồi xếp bằng sàn gỗ chơi trò chơi.

      Giản Triết cầm lấy trải đào nhét vào miệng cậu, "Tối nay em biểu rất tốt, ghi nhận công lao này của em."

      "Công lao này đổi lấy nồi móng giò kho tàu. Sao, chị có chịu , được từ chối." Đào Tinh Lai nhai bẹp bẹp.

      "Được rồi, được rồi, sáu giờ sáng mai chị xếp hàng mua cho em."

      Đào Tinh Lai cảm thấy thỏa mãn, "Phải là tiệm ngày bán số lượng 100 cân, mua được chị liền xong đời. Đúng rồi, Hạ đâu?"

      " tán gẫu với ba mẹ bên dưới."

      "Chị đừng nghĩ thế là qua cửa nhé, lúc ăn cơm, ánh mắt mẹ mấy thiện cảm, luôn nhìn chăm chú người đàn ông của chị, quan sát nhất cử nhất động của ta." Đào Tinh Lai làm ra vẻ đau buồn, "Nữ cường nhân đáng sợ, bổ não thuộc hàng super mà."

      Giản Tích ngược lại cảm thấy có gì, "Thế này chị cảm ơn mẹ lắm rồi."

      "Nhưng mà , Hạ sợ cọp mẹ nhà mình, đặc biệt bình tĩnh." Đào Tinh Lai đổi tư thế, nằm úp sấp ở sàn nhà chơi trò chơi, "Khí thế tuyệt đối thua."

      Giản Tích đắc ý trong lòng, lại nhét quả đào vào trong miệng cậu.

      giờ sau, Hạ Nhiên cáo từ, "Bác trai bác , thời gian còn sớm, con quấy rầy hai người nghỉ ngơi."

      Đào Khê Hồng đứng dậy, "Cháu trở về cũng phải cần thời gian, tôi giữ cháu nữa, tôi bảo tiểu Tích tiễn cháu."

      Giản Tích từ lầu xuống, "Mẹ, Tinh Lai tối nay ngủ ở nhà."

      "Tùy ý nó." Đào Khê Hồng chuẩn bị quà đáp lễ, đưa cho Hạ Nhiên, "Đây là ít thuốc bổ tôi nhờ người mang về từ Tương tây. Tôi nghe tiểu Tích , trong nhà cháu còn có bà ngoại, tặng cái này cho bà, cũng là tâm ý của chúng tôi."

      Hạ Nhiên từ chối hồi được, đành tiếp nhận.

      Chờ xe lái ra cao ốc Thành ủy, Hạ Nhiên : "Em dừng xe chút."

      Giản Tích: "Làm sao vậy?"

      Xe còn chưa dừng hẳn, Hạ Nhiên sốt ruột khó nhịn ôm chầm Giản Tích, hôn mãnh liệt.

      Đầu lưỡi Giản Tích bị mút đến đau, hơi thở cũng bất ổn, đẩy vai lúng búng cự tuyệt, " ở giữa đường đông người lắm.”

      Hạ Nhiên đưa tay vén vạt áo của lên, tìm được rảnh giữa của bầu ngực sữa, đem ngọn trỏ cắm vào, bắt đầu đâm ra rút vào như làm tình, làm cho Giản Tích xôn xao thôi,


      Hạ Nhiên dám làm quá, thu lại đúng lúc, với giọng nặng nề: "Thoa son hiệu gì thế, khác gì tinh, làm ‘cứng’ hết cả đêm."

      Trong lòng Giản Tích ngọt ngào thôi, ôm lấy cổ của chủ động đem môi đến gần: “Hôn thêm cái nữa , vẫn chưa hôn hết son môi mà.”

      Hạ Nhiên quay đầu , " cho."

      Giản Tích mím môi, vô cùng đáng thương nhìn , "Hạ lão đại."

      Hạ Nhiên giả vờ lạnh nhạt, "Lão đại cái gì, gọi ông xã."

      Giản Tích thẳng lưng, tay đặt lên tay lái, gõ lên vô lăng, " cho thôi…"

      "Láu lỉnh." Hạ Nhiên cười mắng, hôn nhanh lên má : “Đút ăn mãi mà biết no!”

      Lái xe lần nữa qua tám giờ, thành phố nóng lên, cứ như ánh đèn hỗn tạp của bóng đêm còn mang chút hơi ấm sót lại từ ban ngày.

      "Gặp ba mẹ em thấy hồi hộp lắm ?"

      "Gặp xong hồi hộp nữa."

      " tin."

      Hạ Nhiên lại thèm thuốc lá, rút ra điếu nhưng chỉ cắn ở miệng, châm lửa.

      "Lúc đó nghĩ rất , dù bọn họ thích , đồng ý sao, dám đem em gả cho người khác, cướp dâu - - Dù sao, này muốn chắc rồi."

      Ngón tay Giản Tích khẽ run.

      Hạ Nhiên cắn điếu thuốc, đẩy cửa kính chắn gió xuống, đầu tóc sạch gọn gàng, lộ ra cái trán đầy đặn , có gió, híp mắt lại, vừa hờ hững vừa ung dung.

      "Giản Tích."

      "Dạ?"

      "Thành phố này em thích nhất chỗ nào?"

      lúc gặp đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, Giản Tích quay đầu, "Hả?"

      Hạ Nhiên : " muốn mua nhà, mua căn mà em thích nhất."

      Tin tức đó đến quá đột ngột, Giản Tích nhất thời biết nên trả lời như thế nào.
      đường, người đến người đông như trẩy hội, bóng dáng thoăn thắt lúc lúc lên cửa kính xe,

      Gương mặt của Hạ Nhiên tranh sang tranh tối, vừa mềm mại vừa sắc bén, khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng quắc như lửa cháy bên trong: “Nhà là mua, em chỉ cần vào ở, cho gia đình, có được ?"

      Hạ Nhiên khe khẽ thầm…

      "Giản Tích, chúng ta kết hôn ."
      Last edited by a moderator: 11/9/17

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Biết bạn edit thả thính rồi, mà vẫn lao vào đớp điên đảo :)))))
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Con đường hướng đến vương miện con rể nhà Đào-Giản chào đón Nhiên. Lần đầu tiên ra mắt, tuy bị lỗi kỹ thuật nhưng do được tay trong tay ngoài nội gián dàn cảnh, Nhiên trót lọt qua vòng gửi xe. Mà sao cái phân cảnh bạn Đào ảnh hậu hoá trang rồi diễn có lời thoại, mặt oan ức các cái, sao mình nghe mùi chua lè đâu đây. Nghi vấn dàn dựng cảnh giả mà tình thiệt, Đào ảnh hậu muốn quánh ghen vì cuộc tình giờ chia hai..

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      ủa sao mình load lại rồi vẫn ra cái chữ chưa edit nhỉ :)):yoyo68: ai ngang cái xe đó cho hỏi có tượng xe rung nhịp nhàng k ạ?:yoyo58: Đọc lại rồi mà vẫn chưa hiểu lắm :yoyo44:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :