1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Aiz ya ..... chưa gì xưng"phủ chúng ta " rồi đấy :yoyo60::yoyo60:
      Hạ An Hi thích bài này.

    2. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 80
      Trước mắt tạm đề cập tới Công chúa điện hạ thẹn quá hóa giận như thế nào, đúng lúc này, trong phòng tam phòng, A Nhạc ngơ ngác nhìn muội muội và mẫu thân của mình, thở dốc ra lời.
      “Ta rồi mà, quanh quẩn lại chẳng bao giờ thấy bóng dáng Ngũ gia, tự nhiên hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi vắng vẻ này.” Từ khi bị cấm cửa, Tam thái thái Trạm gia càng lúc càng kỳ quái, lúc này đây chỉ cười lạnh : “Tình cảm? Vì bá nương ngươi mà thôi, còn lấy muội muội ngươi làm lá chắn?!” Thấy A Nhạc lời nào, nàng chỉ ôm A Kính vẫn thút thít rưng rức mà khóc ròng: “Tốt xấu gì muội muội ngươi cũng là tiểu thư bá phủ, ngươi làm lỡ dở nó như thế à?”
      “Ai lỡ dở muội muội?” Sắc mặc A Nhạc đen thui, chỉ lạnh lùng mà : “Lời này của mẫu thân con dám nhận, ai biết, còn tưởng rằng con là súc sinh màng người thân!” Thấy Tam thái thái Trạm gia ngẩn ra, lạnh nhạt : “Vì sao mẫu thân rơi vào cảnh này, thực coi rằng con là đứa ngốc biết gì sao? Hôn của muội muội con cảm thấy như thế rất tốt, xuất thân hàn lâm, dòng dõi thư hương, người còn có gì vui?” Dòng dõi có hơi thấp nhưng cũng có thể khiến sau này tiếng của phủ Thành Dương bá có trọng lượng hơn, dù A Kính hiểu chuyện, nhà mẹ đẻ nàng ngã, ai dám động vào nàng?
      “Sao ngươi nhắc tới nhà bọn họ nghèo như thế!” Tam thái thái Trạm gia thét lên: “Từ muội muội ngươi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chẳng lẽ có thể ăn cỏ ăn trấu sống qua ngày sao?” Nàng ôm lấy A Kính hoảng hốt, lớn tiếng: “Đừng ai dám nghĩ đến việc tra tấn nữ nhi của ta!” Lại mắng: “Bá nương kia của ngươi giỏi nhất là bụng dạ xấu xa, việc gì lại bắt muội muội ngươi xem trò hề của mợ ngươi, bây giờ cứ nhớ tới là lại gặp ác mộng, cũng phiền nàng ta làm như vậy...” nàng cười mỉa : “để mẹ con ta biết được, thế gian này, chỉ có bạc là quan trọng nhất!”
      Nếu phải có bạc, tẩu tử đáng thương kia của nàng sao có thể đến trước phu nhân Thành Dương bá để cầu xin chứ!
      “Nhà như thế con muốn đâu.” A Kính giọng khóc lóc.
      muốn cũng được!” A Nhạc mắng mẫu thân được, chẳng lẽ còn mắng được muội muội sao? Lúc này đây liền cười lạnh : “Phụ thân và ta có năng lực cho ngươi phu quý! Nếu ngươi thực muốn nhà này, cả đời đừng gả chồng!”
      “Có ai với muội muội như ngươi ?!” Tam thái thái Trạm gia đứng bật dậy cầm đồ lên ném tới tấp vào mặt con trai, chửi đổng: “Phụ Tử các ngươi đều là giống vô tình vô nghĩa!”
      “Nếu vô tình vô nghĩa, phụ thân đón người khác vào, nào còn nơi sống cho mẫu thân!” A Nhạc bị mẫu thân chửi liền tức giận đỏ bừng mặt, lạnh lùng : “Đến bây giờ, mẫu thân vẫn còn muốn chấp mê bất ngộ* sao?!” Thấy mẫu thân kinh hãi, cố thở hắt ra hơi, chỉ vào A Kính khóc lóc sướt mướt : “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, hôn này, ngươi có đồng ý hay ?!” Lòng cũng chợt nhận ra, nếu A Kính muốn bất cứ gì nữa, như vậy lại thực có vấn đề, về sau khó tránh liên lụy phủ Thành Dương bá.
      Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ mê muội mà tỉnh ngộ, ý cứ giữ sai quấy của mình, chịu sửa đổi. <via: hvdic.thivien.net>
      Nếu thực muốn gả, tuy rằng đáng tiếc, cũng chỉ có thể thể từ chối khéo, thể để kết thân được lại thành kết thù.
      “Ta muốn!” A Kính khóc ròng: “A Dao còn có thể gả đến nhà như thế kia, ta có kém gì chứ?”
      “Được thôi.” Vậy mà còn muốn so đo với A Dao, A Nhạc tức giận đến bật cười, lạnh lùng mà : “Ngươi đừng hối hận là được.”
      với bá nương kia của ngươi !” Tam thái thái Trạm gia kêu lên: “Nàng ta phải có năng lực sao? Nàng đính hôn con trai của nàng ta với phủ Trung Tĩnh hầu, thân với cả thái tử phi, sao đến lượt cháu lại bủn xỉn như thế?” Giọng nàng the thé lên: “Nếu là người hiền lương, hiền lương cho ta xem cái nào, hay chỉ dễ nghe thế để đối phó ta!”
      bậy gì đó! Mẫu thân cần tĩnh dưỡng !” Mắt thấy lời ra phẫn uất, A Nhạc tức giận đến run rẩy cả người, chỉ sợ bị người khác nghe thấy, lại khiến người nhà lạnh tâm, bèn tay kéo A Kính qua, chỉ vào Tam thái thái Trạm gia : “Bá nương nợ chúng ta cái gì, việc hôn nhân của A Kính xong, về sau ta lại để bá nương nhọc lòng vì nhà chúng ta nữa! Tình cảm trong nhà thể để mẫu thân phá hủy được! Mẫu thân dưỡng bệnh cho tốt ! Ngươi theo ta!” kéo A Kính giãy giụa ra khỏi phòng, rồi chỉ vào mấy nha hoàn im re như ve sầu mùa đông, : “Coi chừng tiểu thư các ngươi! Nếu tiểu thư lại gặp thái thái, ra mấy lời gì dễ nghe, đại bản đánh chết các ngươi ta đem bán hết!”
      Dứt lời ném muội muội xuống mặt đất bên ngoài, cũng màng đến tiếng khóc của A Kính, cũng quay đầu lại, thẳng.
      Lúc Tam phòng tiếp tục chửi ầm lên A Nhạc tới chỗ phu nhân Thành Dương bá, tiến vào phòng liền quỳ xuống trước phu nhân Thành Dương bá, thấp giọng : “Lòng tốt của bá nương chỉ sợ thực được.”
      “Nó muốn.” Tuy rằng sớm biết kết quả như vậy, phu nhân Thành Dương bá vẫn than tiếng.
      A Nhạc cũng cảm thấy khổ sở, cúi đầu rơi lệ, lời nào.
      “Thôi, nếu con bé muốn, đành vậy.” Phu nhân Thành Dương bá cười cười, nâng A Nhạc dậy ôn hòa : “Có bao chuyện quan trọng cũng làm khó con thành thế nà, nam nhi hữu lệ bất khinh đạn*.” Nàng lấy khăn lau mặt cho thằng bé, rồi an ủi: “Mẫu thân con có chút hiểu lầm với ta, chỉ là người làm con cũng thể khinh mạn mẫu thân, lòng nên kính sợ, hiếu kính nàng, quý muội muội con, biết chưa?”
      Nam nhi hữu lệ bất khinh đạn, chích nhân vị đáo thương tâm xử: Nam nhân dễ gì rơi lệ, chỉ là chưa phải chuyện thực đau thương.
      “Bá nương làm con đất dung thân.” So với mẫu thân chanh chua, phu nhân Thành Dương bá khoan dung càng làm A Nhạc thêm bi thương.
      “Chỉ là, hôn này…” Phu nhân Thành Dương bá thực khó xử, trong phủ cũng thể có lỡ được?
      “Nó muốn thể loại gì, tự mình tìm .” A Nhạc nản lòng thoái chí : “Tự mình con đường của mình, tùy nó thôi, đỡ cho sau này lại oán giận người khác.” Thấy hai bá nương đều thở dài, liền lắc đầu : “Cũng chỉ hy vọng, nếu sau này nó thực gả được vào nhà người nó thích, cũng chớ hối hận.”
      A Nguyên thầm cảm thấy phu nhân Thành Dương bá cao tay, cứ nhàng như vậy mà quăng A Kính phiền toái sang bên, còn nhận được cảm kích của tam phòng, lại khiến tam thái thái Trạm gia bị cấm cửa đến thấy trăng sao đâu nữa, thực khiến A Nguyên bội phục.
      Tam thái thái làm ầm ĩ như vậy, về sau lại làm phu nhân Thành Dương bá phải đau đầu vì hôn của A Kính. giờ ra là thành khôn cần để ý tới nữa.
      “Con là ca ca nó, khuyên nhủ nó cho tốt .” Ngay từ đầu, nếu A Kính đồng ý, đây hôn tốt, nếu muốn, cũng thôi vậy, ai coi nó như tổ tông mà để bụng tiếp làm gì? Lúc này đây phu nhân Thành Dương bá cũng an ủi nữa, thấy A Nhạc đồng ý, lại quan tâm : “Con còn học tập đó, cũng đừng nên để ảnh hưởng tới bài vở.”
      “Đa tạ bá nương.” A Nhạc cảm kích đáp, xong xuôi mới lui ra ngoài quay lại xử ý việc A Kính. A Nguyên đưa mắt nhìn , rồi lại tiếp tục làm con khỉ lăn lộn làm nũng người phu nhân Thành Dương bá, thấy phu nhân Thành Dương bá bất đắc dĩ điểm điểm vào trán mình, quay sang A Dung làm vẻ mặt đắc ý, cười hì hì : “Dì từ ái như vậy, A Nguyên nhìn mà cảm động vô cùng.” Thấy phu nhân Thành Dương bá hàm súc nhìn mình, A Nguyên bèn mặt dày giọng: “Về sau, dì thương thương A Nguyên nhiều nhiều hơn, tốt.”
      “Sao con còn cần ta thương đây?” Phu nhân Thành Dương bá thấy dáng vẻ này liền biết ra làm sao, thầm niệm thần phật trong lòng, để tâm của con trai thất bại, còn mình liền mỉm cười : “Chỉ cần lòng các con vui vẻ, ta chẳng cầu gì hơn.” Như vậy, mơ hồ biểu đạt bản thân mình đồng ý, quả nhiên lòng A Nguyên liền buông lỏng, lại ân cần chạy tới chạy lui trong phòng, bưng trà đổ nước cho phu nhân Thành Dương bá, vô cùng bận rộn, hiếu kính phen, xong mới ghé vào cạnh người A Dung giọng cảm khái: “Nhìn xem, ở đây, nương tốt như ta cũng nhiều lắm đâu.”
      “Ừ, là độc nhất.” A Dung nhịn được cười, đưa tay ra bóp tay bóp chân cho Công chúa điện hạ, đặc biệt nịnh hót.
      “Nể phần ân cần như vậy của huynh, bổn cung, bổn cung thưởng cho huynh.” Nhóc con lại thành , đôi mắt đảo qua đảo lại, vừa thấy là biết bí từ.
      “Thuê ta ngày .” A Dung chỉ cười cầu xin tha thứ, chút phong độ cũng còn, mắt thấy Công chúa điện hạ vừa lòng, mỹ thiếu niên ngoài mặt cười, tâm chờ đến khi lừa được nàng thành thân, cho nàng biết lợi hại.
      Công chúa điện hạ sao có thể biết được tâm tư đáng sợ đó chứ? Nếu biết được, nhất định chạy mất dép, lúc này đây còn khách khí vừa chỉ huy người trong lòng bóc vỏ trái cây cho mình ăn, vừa lầm bầm xỏ lá: “Tiểu Dung, cho bổn cung nghe chút, bây giờ việc của huynh thế nào rồi?” Ưỡn ngực lồi bụng, ai bì nổi, qả thự chính là phong cách địa chủ!
      “Việc gì cũng tốt, đa tạ điện hạ quan tâm đến ta.” A Nguyên cũng phải là Lôi Phong* làm chuyện tốt cần lưu danh, cứu A Dung phen, tất yếu thỉnh báo đáp, sớm đem đống sức lực của mình ra với A Dung, tâm ý này cũng khiến A Dung vui mừng, ôm nhóc con lời ngon tiếng ngọt lúc, rồi mới mỉm cười hỏi: “Bây giờ muội còn hay tới chỗ Trịnh các lão học ?” Thấy A Nguyên sảng khoái đáp, A Dung làm như lơ đãng hỏi: “Nghe nhị phòng Trịnh gia có thiếu gia học hành tồi, đến Trịnh các lão cũng coi trọng vài phần, biết là ai vậy.”
      Lôi Phong (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là biểu tượng văn hóa. Tên của vào lời ăn tiếng hằng ngày và hình ảnh của xuất áo phong và quà lưu niệm. <via: https://vi.wikipedia.org/wiki/Lôi_Phong>
      “Hẳn là Trịnh Lâm.” Từ khi vết thương mông Trịnh Lâm tốt lên cùng học với A Nguyên, người này xử minh bạch, lại ôn tồn lễ độ, cũng phải là người ôm bụng xấu xa, thực là quân tử chân chính ôn nhuận, A Nguyên cảm thấy sư huynh này tồi, nghe thấy A Dung hỏi, liền vội : “Là người thành , chỉ là Trịnh gia tệ quá, ta qua lại cũng thấy phiền, tiếp xúc mấy.” Trịnh các lão liều mạng chia nhà, chỉ là chia nhà, mấy “hiền tử hiền tôn” vẫn thường tới cửa, quả thực làm Trịnh các lão muốn cưỡi hạc lên trời luôn rồi.
      Vì sao con cháu nhà khác đều đầy tiền đồ, của ông lại bi ai như thế?
      giờ Trịnh các lão hết sưc hoài niệm quãng thời gian chưa thăng quan hồi trước, ít nhất mấy kẻ ngu xuẩn trong nhà còn biết thu liễm.
      “Nếu thích lượn qua chút là được rồi.” A Dung liền bày đưa ra chủ ý xấu cho nàng.
      A Nguyên cảm thấy có chút đúng, quay đầu lại, liền thấy nụ cười động lòng người khuôn mặt tuấn mỹ của A Dung, con ngươi đảo vòng, tức khắc cười khẽ, ghé vào bên tai A Dung đắc ý : “Sao lại có toan tính như này ở đây?”
      “Bởi vì ta ghen.” A Dung cực kỳ thành , đôi mắt long lanh gợn sóng nhìn thẳng vào mắt A Nguyên, thản nhiên mà .
      Thản nhiên đến vậy. Mặt công chúa điện hạ đỏ lên, nàng chớp mắt liên tục, thấy A Dung có ý giỡn, bèn cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa vui sướng, vặn vẹo quắn quéo góc áo của mình, nhịn được khẽ : “Ghen gì chứ, ghen gì chứ?” Nàng che miệng cười, có chút ngại ngừng, rồi lại có chút sung sướng, chỉ ôm cổ A Dung giọng : “Lòng ta, thích huynh.” Trịnh Lâm rất tốt, có điều, nếu A Dung thấy vui, làm Công chúa điện hạ có trách nhiệm, lại biết gánh vác, quyết lập chí phụ trách nửa đời sau của mỹ thiếu niên, A Nguyên cảm thấy hay là vẫn cách xa chút hơn.
      Bằng hữu gì gì đó, ở thời cổ đại này thực vẫn là từ đặc biệt ái muội.
      A Nguyên nghĩ đến việc chân đứng hai thuyền, cũng muốn cho người khác đề tài bàn tán, đương nhiên cố tình làm việc khiến A Dung vui.
      số việc, nên xen chút đùa giỡn vào chuyện đương.
      A Dung chỉ biểu đạt chút tâm ý của mình, còn lại cũng nhiều, chỉ hơi cười cười, hẹn A Nguyên mấy ngày nữa suối nước nóng ở thôn trang chơi. Còn A Dao tuy rằng sau khi phiền muộn điều gì, lại vẫn ôm mẫu thân lâu gặp khóc lóc hồi, đến tối, A Nguyên liền ăn cơm chiều với trưởng bối Trạm gia, được mỹ thiếu niên toàn tâm hầu hạ, xong xuôi mới mỹ mãn rời .
      Nàng và A Dao lưu luyến rời vừa , ngay sau đó, tam lão gia Trạm gia sắc mặt trầm xuống, nghe con trai lại, liền thở dài : “Mẫu thân con, là người hiểu chuyện.” Nếu phải vì đứa con trai này, ông sớm hưu phụ nhân phá sản này rồi, còn hơn để giữ nàng ta lại làm tai họa đến cả nhà. Ngẫm nghĩ chút, ông bực tức : “A Kính bị mẫu thân con dạy dỗ thành như vậy, quả thực…”
      “Hòa li .” Trầm mặc hồi lâu, A Nhạc uể oải trầm giọng .
      hươu vượn!” Nghe thấy lời này thốt ra từ miệng con trai, Trạm tam suýt nữa văng bạt tai xuống, chỉ vào mắng: “Ngươi bậy cái gì thế!”
      “Chẳng lẽ nửa đời sau Phụ thân định để như vậy?” A Nhạc cảm thấy thực khổ sở, nếu phải tâm rét lạnh, sao có thể khuyên phụ thân hòa ly với mẫu thân đây, lúc này chỉ cúi đầu nghẹn ngào : “Phụ thân biết đó thôi, nhiều ngày nay, cậu thường xuyên tới Quốc tử giám tìm con, nếu tìm được, liền nịnh bợ mấy đồng học của con.” Có thể học tập được ở Quốc tư giám đều là con cháu thế gia, nếu phải vì các huynh trưởng đều khiêm nhượng, A Nhạc cũng có cơ hội theo học ở Quốc tử giám, vốn chỉ xuất thân từ tam phòng, dám có chút hành xử đúng mực nào ở Quốc tử giám, nhưng chưa từng nghĩ tới, hại lại là cậu ruột, biểu ca ruột của mình.
      “Con gặp ai?” Trạm tam cũng biết cậu cả giờ cần thể diện nữa, tức khắc mặt trầm xuống, vội vàng hỏi: “Con có cho đại bá phụ con ?”
      “Chuyện này của nhà chúng ta, sao có thể khiến đại bá phụ, bá nương lo lắng được?” A Nhạc chỉ lắc đầu, thấp giọng : “Đủ loại trò hề, con cũng muốn phụ thân tức giận, chỉ là bởi vì cậu và biểu ca, tại con cũng khó sống ở Quốc tử giám.” Xấu hổ mất mặt như vậy, mấy vị con cháu mắt cao hơn đầu kia sao châm biếm cho được, chỉ là kiêng kỵ gia thế phủ Thành Dương bá mới thể ra mặt, nhưng từ trong xương cốt coi khinh , khiến A Nhạc toàn thân phát run, cắn răng : “Nếu phải, nếu phải con đồng ý với đại ca sau này phủ chúng ta tiến sĩ …”
      “Vô liêm sỉ!” Trạm tam nổi giận.
      Ông chán ghét thê tử, nhưng nhiều năm như vậy thậm chí cơ thiếp cũng có, cho cùng đều là vì đứa con trai này, giờ mặt mũi con trai bị dẫm mặt đất rồi, khiến ông giận giữ đến run rẩy cả người, nín nhịn tức giận trong lòng, ông vỗ vỗ bả vai con trai, khẽ : “Chuyện này, ta biết rồi, sau này cả nhà kia, dây dưa với con nữa!” Nếu để con của ông sống yên, ông còn quản tình cảm gì nữa chứ? Nghe vợ kia của ông tuy rằng bị kết án, nhưng vẫn làm ít chuyện, lúc này đây, ông làm cho cả nhà này tìm nơi khác mà .
      Nghe đào than đá ở Tây Bắc cũng tệ lắm?
      Trạm tam nghĩ trong lòng, lại nghe thấy con trai lặng lẽ khóc, ông cũng cảm thấy đau lòng, trấn an: “ sao, lâu ngày biết nhân tâm, gặp biến cố như này cũng tốt, con cũng có thể thấy bên tâm tư từng người tỏng Quốc tử giám.”
      “Con cảm thấy khó quá.” A Nhạc lau nước mắt, thấp giọng: “Con dám với bá phụ, biểu ca, biểu ca, còn loan tin ra bên ngoài bảo rẳng con với biểu muội là thanh mai trúc mã, sớm có tình cảm với nhau.” Đây là ép cưới biểu muội, về sau cả đời làm trâu làm ngựa cho nhà bọn họ, đáng thương cho tế nhị với mẫu thân, mẫu thân lại vẫn bảo phải thương lấy cậu, cũng nên dìu dắt biểu ca, dù sao biểu muội cũng là thân càng thêm thân, có vấn đề gì đâu. Nghĩ đến vẻ mặt thản nhiên của mẫu thân, A Nhạc nhịn được hỏi: “Con là quà đền bù tổn thất cho nhà cậu của mẫu thân sao?”
      Trạm tam nhắm mắt, hiểu được thê tử này thể chấp nhận được nữa.
      Đời này của ông thế nào cũng sao cả, nhưng nếu có ai dám hủy tiền đồ của con ông…
      Dù là vợ cả cũng…
      “Hiệu trưởng Quốc tử giám Phùng đại nhân từng với ta bài vở của con rất tốt.” A Nhạc tuy rằng xuất thân thế gia, nhưng lại ăn chơi trác tang như con cháu thế gia tầm thường, rất nỗ lực học hành, tự nhiên có thể trổ hết tài năng giữa chúng bạn cùng trường, huống chi thân phận cũng thích hợp, Trạm tam thấy vẻ mặt nhi tử hiểu gì, liền giọng: “Nhà Phùng đại nhân nghe con con vợ cả, trời sinh tính tình ôn nhu, nghe con gặp qua vài lần, có đúng ?”
      Mặt A Nhạc lập tức đỏ lên, chần chờ hồi lâu rồi mới thấp giọng đáp, lại vội vàng : “ phải cố ý thất lễ tiểu thư Phùng gia, chỉ là trùng hợp thôi.”
      đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy.” Trạm tam lại cười tiếng, nhàn nhạt : “Đây là nhìn trúng con, muốn chiêu con làm con rể.”
      “Ơ?” A Nhạc rốt cuộc vẫn là thiếu niên, lúc này liền ngây dại, lát sau mặt đỏ vọt lên, lẩm bẩm: “Con, con chưa nghĩ tới cái này.” Nhưng trong lòng vẫn ra có chút mơ hồ bóng dáng người thiếu nữ mảnh mai.”
      “Vậy tại nghĩ đến .” Trạm tam khách khí mà , dừng chút, lại lắc đầu: “Chỉ cần con nguyện ý, ta Phùng gia đặt lễ đính hôn, lo cho con, rồi lo cho muội muội con.” Ông liền thở dài: “Xong xuôi việc hôn của các con, ta và mẫu thân con hòa ly.” Nếu hưu thê, rốt cuộc vẫn khiến con trai con về sau khó coi, hòa ly tuy rằng cũng ý nghĩa như vậy, nhưng được cái danh, cứ làm vậy .
      “Để phụ thân phải lo lắng rồi.” A Nhạc thấp giọng .
      “Đừng cái này với bá nương bá phụ con.” Trạm tam cười khổ : “Bằng , chỉ sợ sinh khúc mắc.” Cho dù hòa ly, ông cũng để thê tử uống gió Tây Bắc, nhưng chỉ việc này thôi cũng đủ liên lụy đến con của ông, như thế lại càng ổn, nghĩ đến bản thân vốn tưởng cứ sống qua ngày như này là có thể vượt qua, Trạm tam liền thở dài: “ nghĩ tới, nhà chúng ta, vậy mà lại tới bước này.” Thấu A Nhạc cũng ảm đạm, ông liền nhắc nhở: “Phùng gia thanh liêm trụ cột vững chắc, tới Phùng đại nhân, nhà bọn họ lên ngược dòng, đến nội các từng ngồi qua, phải thực thấy con tồi, lại có gia phong Trạm gia nạp thiếp, tiện nghi bậc này cũng rơi xuống đầu con được, con hiểu cho !”
      A Nhạc im lặng.
      Phụ thân , dù có bị mẫu thân làm tức giận đến hộc máu, nhiều năm như vậy cũng có nạp thiếp, đay là tấm gương cho .
      “Chỉ cần nàng giống mẫu thân, con tự nhiên lòng với nàng.” A Nhạc thấp giọng đáp.
      Có cam đoan này của con trai Trạm tam mới vừa lòng, lại nghe về tiêu chuyện ké vợ kén chồng của khuê nữ, quả thực lại hận đến hộc máu, rốt cuộc thể nề hà, được con trai khuyên bảo, tự mình lại về thư phòng ngủ mình.
      Ý định của khuê nữ, ông quản được.
      A Nguyên nào biết rằng Trạm gia sắp thay đổi như vậy. Về nhà mấy ngày, cũng xem Vương gia náo nhiệt thế nào, nghe trong cung, Vương quý nhân khổ chịu nổi, rốt cuộc Hoàng hậu vẫn nhân từ, thực để hạ nhân càn quấy, cũng muốn khắt khe với Cửu Công chúa, nên mẹ con nhà này mới sống yên, nhưng mà cũng chỉ tốt hơn chút, mấy ngày trước, ba ngày cũng được tắm. Lúc này trong cung gió êm sóng lặng, A Nguyên có tâm tư trở về, khó khăn lắm mới đợi được nhiều ngày, A Dung được nghỉ, liền chuẩn bị đến suối nước nóng ở thôn trang Trạm gia.
      Vừa chuẩn bị xong, A Nguyên liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cười lớn truyền tới, bất đắc dĩ ngó ra, quả nhiên là Ngũ Công chúa thân hoa lệ đến, vị này có vẻ thỉnh an Túc vương phi, lúc này đây lắc lắc tay A Nguyên cười hì hì : “Có chuyện tốt như vậy mà ngươi tìm đến ta, có thể thấy được, thường ngày ta rất thương ngươi đó.” Suối nước nóng thôn trang, Ngũ Công chúa rất thích. Nếu phải Túc vương phi đến, nàng suýt bỏ lỡ rồi.
      “Thần thái Hoàng tỷ tỏa nắng, vừa thấy liền biết cuộc sống trôi qua tồi, làm sao ta biết ngươi có rảnh hay ?” A Nguyên há mồm liền trêu ghẹo, lại cười hì hì : “ bằng cùng ?”
      “Cùng , cùng .” Ngũ Công chúa ngẩn ở trong cung đến ngứa ngáy cả người, lúc này đây đôi mắt rực sáng, vừa cười vừa : “Chuyện tốt như vậy sao lại chứ?”
      “Biểu đệ của Ngài, có mời cùng ?” A Nguyên quyết định trêu hoàng tỷ này chút, nhưng mà lại thấy vị hoàng tỷ này nghiêm túc mà suy nghĩ, tức khắc khóe miệng run rẩy, nhăn mặt hỏi: “Ta này, các ngươi thực tốt đấy?” Tuy rằng tiểu biểu đệ kia của Ngũ công chúa càng lớn càng đẹp, giống như tiểu nương vậy, chỉ là A Nguyên vẫn cảm thấy thiếu gia này có chút ngốc, còn phải ngốc bình thường.
      “Vẫn thế.” Ngũ Công chúa thành khách khí mà : “Thôn trang Trạm gia lớn như vậy, nhiều người chẳng lẽ ngươi xót sao?” Thấy A Nguyên thà gật đầu, Ngũ Công chúa bị muội muội này làm cho nghẹn luôn rồi, chỉ hậm hực : “Xót cũng phải để đệ ấy với ta!” Thấy A Nguyên lộ ra điệu cười xấu xa ngươi biết ta biết, nàng cũng gạt, chỉ thoải mái sảng khoái mà : “Ta cảm thấy biểu đệ tốt lắm, thực thích hợp làm Phò mã của ta.”
      “Biểu ca ngươi làm sao bây giờ?” A Nguyên nhớ tới còn có biểu ca thương hương tiếc ngọc nữa, liền có ý tốt hỏi.
      sao?” Ngũ Công chúa lại chỉ bĩu môi, lãnh đạm mà : “Biểu ca ôn nhu như vậy, há có thể nghĩ đến ta chứ?”

    3. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 81
      Thứ high là ngày đầu tuần, bé hứa cố gắng chăm ngoan!

      A Nguyên cũng hỏi nhiều nữa, gật đầu với Ngũ Công chúa, cho người đưa tin tới phủ Định Quốc công, còn mình cùng vào phòng chuyện với Ngũ Công chúa, lát sau bèn thấy A Dung thân sảng khoái thanh tân tới, A Nguyên vui vẻ, cũng bất chấp ánh mắt bát quái của Ngũ Công chúa, hào phóng mà chỉ vào A Dung mỉm cười : “Của ta!”
      “Điện hạ.” A Dung cũng cười tủm tỉm đáp.
      Ngũ Công chúa bị hai con người biết xấu hổ này làm cho sợ ngây người, sớm quên vừa rồi ai còn tuyên bố chọn biểu đệ làm Phò mã, tay run run nhìn vào nhóc con cười gian xảo như hồ ly kia, hồi lâu sau mới cam chịu nhận thua: “Ta thua.”
      Độc Cầu Bại Công chúa mập vênh mặt dương dương đắc ý.
      A Dung chỉ nhìn nhóc con này, rồi cúi đầu cười gì.
      Lát sau hai tỷ muội lại lập tức chơi với nhau, Ngũ Công chúa uống ngụm nước đường trong phòng A Nguyên, cảm thấy mùi vị này giống trong cung lắm, uống thêm mấy ngụm, : “Cho ta mang chút ít hồi cung.” Rồi tiếp lời: “Hôm kia nương phủ An Quốc công tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Thấy A Nguyên vừa gật đầu vừa quấn lấy A Dung, Ngũ Công chúa hâm mộ chút, nhưng vẫn tiếp: “Trước khi ta còn cảm thấy nương kia cũng tầm thường thôi, hôm nay nhìn kỹ, A! Khí chất kia thực khác biệt!”
      Bình sinh nàng từng gặp ít nữ nhi, chỉ có nữ nhi dáng vẻ khoan khoái, giống như đám mây lơ lửng trời như vậy, quả nhân gian khó tìm.
      “Ta rồi mà, đó là nương đặc biệt.” A Nguyên nghĩ nghĩ, rồi thở dài: “Cũng coi như hợp với Nhị Hoàng huynh.” Trịnh vương nghiêm cẩn, nương này ung dung, nếu ở giữa có trắc phi thứ phi gì đó, cũng coi như là đôi tồi, chỉ là nữ nhi phủ An Quốc công này vốn là vợ kế, sao có thể mở miệng đuổi cơ thiếp có từ trước của Trịnh vương được?
      “Ta thấy Nhị Hoàng huynh cũng mừng.” Người cứng nhắc như vậy mà cũng có thể nở nụ cười, Ngũ Công chúa tưởng như nhìn thấy quỷ, chỉ là chớp mắt cái nụ cười của Trịnh vương tắt, khi nữ nhi kia vân đạm phong khinh nhìn qua chỉ hơi gật đầu đáp lại, lúc sau, lại nhìn nương ấy lần nào nữa.
      Chứng kiến vẻ mặt biến hóa như vậy của Trịnh vương, Ngũ Công chúa chạy bạt mạng ra khỏi cung, miễn bị Hoàng huynh thẹn quá hóa giận xử lý.
      “Ta cảm thấy vị nương này thực coi đây là liên hôn.” Sau này gả vào, dù sao vẫn là chính thất, quản mấy cơ thiếp của Trịnh vương làm gì, Chính phi chỉ cần sinh ra đứa con trai, xong đóng cửa hưởng thụ cuộc sống an nhàn của mình là được, phía sau có Thái hậu và phủ An Quốc công chống lưng, cơ thiếp tầm thường trong Vương phủ cũng dám làm loạn, đây là cuộc hôn nhân tốt đến cỡ này chứ? Ngũ Công chúa hiểu được suy nghĩ của nương này, nhưng có thể vì đến cả nàng cũng có thể nhìn ra được điều đó, nên hôm nay càng dám thở trước mặt Trịnh vương.
      “Ta chắc phải trốn thôi.” Cho dù là ai, chỉ cần vẫn là nam nhân, hẳn thể chịu được chuyện này đúng ?
      nương này thực thông minh nha.” A Nguyên liền cười hì hì : “Chẳng lẽ còn muốn cong lưng xuống, chen lẫn ở giữa đám trắc phi cơ thiếp tranh đoạt sủng ái của nam nhân sao?” Vương phi là chức vị tồi, nương này lại vô cùng tinh tường, sau này chỉ cần đột nhiên “Vì mà điên cuồng” làm ra chuyện ngu ngốc, vị trí kia thực vững chắc. Có điều nghĩ đến Trịnh vương, A Nguyên liền nhịn được cười xấu xa : “Chỉ sợ bây giờ, Nhị hoàng huynh chừng còn bực tức trong lòng đấy.” Trịnh vương quá hứng thú với nữ nhân, nhưng cũng có nghĩa là đồng ý nữ nhân quá hứng thú với .
      “Chớ có cái này.” Ngũ Công chúa bình tĩnh lau mồ hôi phen, thấp giọng : “Tứ Hoàng huynh còn dám khoe ra trước mặt Nhị Hoàng huynh là Tứ tẩu tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho huynh ấy.”
      A Nguyên trầm mặc, lặng lẽ thắp cho Tứ Hoàng huynh tự tìm đường chết nén hương.
      “Hoàng huynh còn sống ?” Dưới ánh mắt cong cong của A Dung, nhóc con hào hứng lên, gian xảo hỏi kỹ.
      “Chỉ còn vài hơi mong manh, được Tứ tẩu kéo về phủ rồi.” Ngũ Công kể cụ thể thảm trạng Trịnh vương nghiêm túc quất đánh hoàng huynh ra làm sao, chỉ thở dài : “Chỉ là, chuyện này cũng ổn lắm nha.” Thái hậu vẫn cứ cười tủm tỉm mà gì mà duyên trời tác hợp, nếu thực chuyện định, chỉ sợ Trịnh vương muốn thắt cổ mất.
      “Ai bảo Hoàng huynh có nhiều nữ nhân trong phủ như vậy làm gì, tự mình tìm người nào tốt giải thích thay .” A Nguyên cho là đúng .
      “Ta lại lời của ngươi.” Ngũ Công chúa cạn lời mà liếc mắt nhìn muội muội tim phổi cái, uy hiếp chút, rồi ngồi chờ, hồi lâu sau liền nghe thấy bên ngoài có thông truyền, thiếu niên tuấn tú tức giận mà vén rèm tiến vào, thấy trong phòng có người, mặt đỏ lên, nhàng chào hỏi A Nguyên và A Dung, xong mới quay ra phía Ngũ Công chúa, chợt giống như nhìn thấy người bảo kê, nước mắt lăn dài má, nhào sang bên cạnh Ngũ Công chúa vừa đứng lên, kéo kéo ống tay áo nàng nức nở : “Biểu tỷ!”
      “Ha!” Nếu là hồi trước, A Nguyên nhất định khẳng định tiểu tử này là nhược thụ*!
      Nhược thụ: Giống nữ bánh bèo, nhưng là trong đam mỹ.
      Quả thực là trời sinh đôi với biểu tỷ .
      “Làm sao vậy?” “Cường công*” Ngũ Công chúa biết ý nghĩ bỉ ổi tỏng đầu muội muội, bằng chắc chắn muốn đánh nàng, lúc này đây trong mắt chỉ còn mỗi thiếu niên ủy khuất này, đỡ bờ vai của ôn nhu : “Đệ với ta, ta làm chủ cho đệ.”
      Cường công: Giống nam cường, nhưng là trong đam mỹ.
      “Đại ca cũng tới.” Thiếu niên này uất ức vô cùng, chỉ thỏ thẻ : “Khó khăn lắm mới có thể cùng biểu tỷ.” ràng Ngũ Công chúa chỉ mời , mấy ngày nay, ít nhiều thiếu niên này cũng biết biểu tỷ có thích , mẫu thân cũng bóng gió, tóm lại sắp là Phò mã rồi, lòng mui mừng khôn cùng, muốn được tiếp xúc với biểu tỷ nhiều hơn, lại bị ca ca phá hỏng, còn mang theo đứa con chồng trước, thiếu niên tốt tình này cũng bực mình, chỉ chẹp miệng : “Biểu tỷ muốn gặp người khác, ta lại ngăn được.”
      “Lời này… cũng chỉ là ra ngoài chơi thôi, có thêm vài người thêm vài người, dù sao để ý tới là được.” Thấy biểu đệ có chút lo lắng mình khó chịu, Ngũ Công chúa liền mềm lòng.
      “Ta này, có thể đừng xem bọn ta như khí được ?” A Nguyên liền thấy hai người lại sắp bắt đầu rồi, nhe răng trợn mắt, chợt thấy đôi thiếu nam thiếu nữ từ ngoài tiến vào, thế mới biết tiểu biểu đệ này khó chịu vì cái gì, lắc đầu, rồi nhàn nhạt gật đầu.
      Ngoài Khánh Chấn biểu huynh Ngũ Công chúa, cùng tiến vào còn có nương mặt mày như họa, nữ nhi này thân xiêm y trắng thuần, khiến A Nguyên nhìn ngây dại.
      “Như này, là cố ý tới của vội về chịu tang à?!” A Nguyên nhịn được, liền khách khí .
      Từ khi nàng gián tiếp làm thịt nữ quyến Vương gia, liền cảm thấy bản thân thực khí phách.
      bậy, sao lại tự nguyên rủa mình như vậy?” Sắc mặt A Dung biến đổi, quát A Nguyên, nhưng ánh mắt nhìn về phía nữ nhi nhu nhược đến gió thổi cũng bay kia cũng tốt cho lắm.
      “Là biểu muội tự làm đúng quy củ.” Khánh Chấn vung tay áo, có chút thoải mái, lúc này thấy Ngũ Công chúa chỉ ngồi chuyện với Khánh Quang đệ đệ , chịu để ý đến , có lòng cho biểu muội sợ hãi run rảy như con thỏ bậc thang bước xuống rồi mới có chút thương tiếc : “Hôm kia nhà tổ mẫu của biểu muội đều qua đời, biểu muội muốn giữ đạo hiếu, bởi vậy ăn mặc hơi mộc mạc.” đến cái này, liền có chút thương cảm: “Cũng vì vậy, lâu rồi biểu muội được thoải mái.”
      “Nếu giữ đạo hiếu còn ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ giờ tuân thủ đạo hiếu nữa?” A Nguyên nở nụ cười, hỏi thẳng: “Chẳng lẽ, ta nên xui xẻo như vậy, nhịn các ngươi sao?” Nếu phải nể mặt Đức phi, nàng sớm cho bạt tai!
      Cho ngươi vội về chịu tang!
      “Ta chỉ muốn biểu muội vui lên chút.” Khánh Chấn vốn phải người cứng rắn gì, A Nguyên làm căng, liền mềm, lúc này lẩm bẩm: “Cũng phải…”
      “Tổ mẫu qua đời, nàng có thể cười cái rắm!” A Nguyên xì tiếng khinh miệt, cười lạnh mà nhìn nương kia, nghĩ đến trước kia kẻ mách lẻo Ngũ Công chúa chỉ sợ chính là nàng ta, liền chậm rãi : “Bây giờ có thể vui vẻ cười đùa, có thể thấy được tổ mẫu đối với nàng mà , vân đủ thân cận!” Làm bộ làm tịch gì thế? Nếu hiểu quy củ, thực mặc như vậy mà đĩnh đạc chơi sao?
      “Nữ nhân muốn tỏ tấm lòng hiếu thảo…” Ngũ Công chúa liền ngồi bên ngân nga : “cũng bằng nương xinh đẹp này.”
      “Biểu tỷ phải.” Khánh Quang ngồi cạnh cũng : “Nếu thành tâm, sao biểu tỷ còn ngày ngày ăn thịt chứ?”
      “A Quang!” Tiếng quát của Khánh Chấn chẳng nề hà gì tới Khánh Quang, chỉ nghiêng đầu để ý đến ca ca, Ngũ Công chúa thấy liền vừa lòng cực kỳ, chẳng buồn nhìn biểu ca thể giải thích được kia, lạnh nhạt : “Lẽ ra, mời mà đến, bổn cung hẳn nên bảo ngươi lăn trở về, chỉ là rốt cuộc muốn làm xấu mặt mợ, cũng đành thôi.” Thấy Khánh Chấn cảm kích nhìn mình, nàng cũng chẳng lạ gì với cái cảm kích khó hiểu này, chỉ chỉ vào nữ nhi rưng rưng nước mắt kia, : “Người đâu, thay bổn cung lột bộ đồ đen đủ này ra!”
      “Biểu muội sao có thể…” Mắt thấy nữ nhi kia muốn giãy giụa lại bị cung nữ bạt tai ngã xuống, lê mặt đất thét lên cầu cứu, Khánh Chấn liền trợn tròn mắt, có chút ngập ngừng nhìn Ngũ Công chúa và A Nguyên vẫn thản nhiên mà : “Nhà nào cũng có nữ nhi, sao có thể đối xử như vậy?”
      “Dễ nghe , chỗ bổn cung có.” Thân là Công chúa còn phải nhịn ngươi sao? Ngũ Công chúa cười lạnh trong lòng, nghĩ định sai người tát nương kia mấy cái nữa, mặt nhàn nhạt : “Biểu ca cũng nên hiểu cho , mợ, để nữ nhi như vậy làm chính thê của huynh đâu.” Phu nhân Định Quốc công nhìn ra tâm tư của nàng, dĩ nhiên để trưởng tử dính vào nữa, huống chi Khánh Chấn đối xử với nàng cũng giống như trời sinh thương mọi nữ nhi khác, biết tâm ý của đệ đệ cũng hề dây dưa nữa, bởi vậy giờ nghe thấy lời của ngũ Công chúa, Khánh Chấn đỏ mặt, lại lắc đầu : “Biểu muội đáng thương, quý chút cũng phải lẽ.”
      “Đúng rồi.” A Nguyên có ý tốt nhìn về phía vẻ mặt bất cần của ngũ Công chúa, cười : “Ai cũng nữ nhi làm từ nước, hẳn cần người khác ôn nhu thương , bảo vệ mồ côi, kỳ cũng có gì sai cả, đúng ?”
      A Dung nghe xong tức khắc muốn hộc máu, hận thể đánh vào mông nhóc con đăng tổ từ thích giả vờ giả vịt này, Khánh Chấn ngược lại lại cảm thấy như tìm được tri , quay đầu lại, đôi mắt ôn nhuận long lanh ý tán đồng với A Nguyên, thấy như vậy, A Nguyên chỉ cảm thấy hết sức đắc ý, muốn tiếp tục phát biểu chút quan điểm kinh động thế tục nghe thấy A Dung cười tủm tỉm bên tai nàng, : “Muội cũng làm từ nước à?” Nhóc con này làm từ thép mới đúng!
      Đăng Đồ Tử: vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc ( trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
      A Nguyên vừa nhìn ánh mắt thâm tình của Khánh Chấn liền biết lớn chuyện rồi, đúng vẻ tri tâm khó cầu, nhất kiến chung tình, nàng tức khắc đờ mặt : “ bậy, bậy, ai cũng vậy hết mà.”
      “Lời của Công chúa, ra vô cùng có lý.” Khánh Chấn là thiếu niên tuấn tú, lời ra lại càng ôn nhu, đôi mắt như biết , nếu phải biết rằng vị này có chút thuộc tính não tàn, A Nguyên cũng cảm thấy cảnh đjep ý vui, chẳng qua giờ được, Công chúa điện hạ mua dây buộc mình rồi, lúc này thầm rơi lệ, A Nguyên nức nở : “Nước có gì tốt đâu. Nước rửa chén, nó cũng là nước đấy.”
      Lời này thực quá ghê tởm, đôi mắt thâm tình của Khánh Chấn bị nước rửa chén dội ào tắt ngấm.
      Lúc này A Dung mới vừa lòng gật đầu, tâm trạng tốt thoải mái bốc hạt dưa cho A Nguyên.
      Ngũ Công chúa ngơ ngác nhìn nhóc con khiến biểu ca mình sắp nôn ra, lại thấy biểu đệ bên cạnh có vẻ tán đồng, liền khóe miệng giật giật hỏi: “Ý gì thế?”
      “Trừ biểu tỷ ra, ai cũng là nước rửa chén.” Khuôn mặt của khánh Quang đỏ bừng lên, lòng tràn ngập cảm giác muốn xa rời với biểu tỷ giả vờ ho khan, có chút ngượng ngùng nhưng lại rất nghiêm túc mà đáp.
      A Nguyên ở bên sắp tức chết rồi!
      Chẳng lẽ nàng cũng là nước rửa chén hả?!
      Ngày nào đó nhất định nhấn biểu đệ ngốc xít này vào thùng nước rửa chén!
      Thấy vẻ tức giận của nàng, biết nhóc con này rất hư nha, biểu đệ tránh khỏi phải chịu khổ rồi, Ngũ Công chúa vội vàng ngăn cản : “Thôi đừng cái này nữa, có phải chuyện lớn gì đâu.” xong, lúc này mới thấy nữ nhi vừa bị kéo xuống thay quần áo nước mắt lưng tròng kia quay lại, váy áo nguyệt bạch lịch tao nhã, đầu cài cây trâm phượng hoàng ngậm châu, nàng mới vừa lòng gật đầu, chỉ cười lạnh : “ cho ngươi lần này thôi, bản cung ưa nổi chiêu trò đấy của ngươi, còn cố ý khiến bổn cung buồn nôn, đơn giản thôi, bổn cung thuận theo ý ngươi, đánh chết mới xong!”
      nương này biết cái gì là kiêng kỵ?! Quỷ mới tin!
      Chỉ là có chỗ dựa vững chãi, rồi làm Ngũ Công chúa nôỉ giận, tốt nhất là đánh nàng mấy roi, dẫn đến việc huynh đệ Khánh gia chán ghét nàng, thủ đoạn này Ngũ Công chúa thấy nhiều rồi, chỉ lười ứng phó thôi.
      Nếu phải còn phải để lại thể diện cho phu nhân Định Quốc công, nàng đánh chết nàng ta!
      nương này bị vạch trần tâm tư, lúc này vô cùng kinh hoảng, tuy rằng mắt nhìn người của Khánh Chấn được tốt lắm, nhưng rốt cuộc vẫn xuất thân thế gia, có gì chưa từng thấy qua, nghe xong liền nhíu mày, lại vẫn ôn hòa : “Bộ này rất đẹp.” Dứt lời, khỏi thở dài trong lòng.
      thương tiếc nữ nhi, chỉ là người này, dường như khiến có chút thất vọng rồi.
      A Nguyên mặc kệ mấy việc kiện tụng này, nếu người đều đến rồi, mọi người liền cùng ra khỏi vương phủ, thẳng đường tới thôn trang ngoài kinh. Đến nơi, A Nguyên liền cảm thấy chỗ này yên tĩnh lạ thường, A Nguyên vén màn xe nhìn ra bên ngoài thấy thưa thớt vài trạch viện bằng gỗ, sau tàng cây, như như , khung cảnh mới lạ, ngoại trừ có hoa đào, còn có hoa cỏ chen nhau mọc lên dưới tàng cây, thực quá đẹp, mấy căn nhà xa xa còn có khói bếp lượn lờ, xác có vài phần cảm giác nhà nông dân dã.
      A Dung kêu xe đánh vào trong, A Nguyên lại thấy thôn trang này ở trong bức tường khổ lồ làm bình phong ở cổng, rồi cảnh sắc tinh xảo xa hoa lại ra, rừng đào vô số, từng đóa từng đóa hoa đào lớn vừa lúc nở rộ, phòng xá ban công đều thập phần tinh xảo, nàng ngắm thích thú vô cùng, bắt lấy tay A Dung : “Nếu sớm biết nơi này tốt như vậy tới rồi.”
      “Nếu thích ở lại vài ngày.” Đến nơi, A Dung đỡ A Nguyên xuống xa, lại thấy nhóm người Ngũ Công chúa phía sau cũng xuống, mới cười : “Chỉ là nhà dân bình thường, mọi người đừng ghét bỏ.”
      “Sao lại ghét bỏ chứ?” Xưa nay Ngũ Công chúa luôn thích nơi rộng rãi như vậy, lúc này liền cười : “Mong ngươi phiền chúng ta quấy rầy mới đúng.” Kéo theo biểu đệ cộng thêm biểu ca biểu muội lại đây ăn hôi, Ngũ Công chúa cũng phải người tâm lý vững vàng, xấu hổ muốn chết được.
      Nữ nhi phía sau nhìn thấy thôn trang rộng lớn, khác với tầm thường, lại thấy A Dung tuấn tú, đôi mắt khỏi long lanh, trong lòng sinh ra vài phần hy vọng xa vời.
      nàng là cháu ngoại của phu nhân Định Quốc công, kỳ cũng chỉ là thân thích cực xa, cha mẹ đều mất nên tới nhờ cậy, vốn bị phú quý phủ Định Quốc công mê hoặc hoa mắt, nghĩ đại biểu ca là người ôn nhu, đời này gả cho là có thể vinh hoa phú quý an hưởng tôn vinh, có điều nhìn ra Ngũ Công chúa dễ đối phó, còn nhiều lần thị uy, nàng cũng khiếp. Huống chi giờ phu nhân Định Quốc công có chút nhận ra, bèn đối xử thân cận từ ái như trước với nàng nữa, cũng luôn thúc biểu ca để bọn họ thân cận, điều này khiến khi nàng nhìn thấy A Dung tướng mạo còn tuấn tú phong lưu hơn lại có chút đổi ý.
      Tuy rằng biết thân phận của vị thiếu gia này là gì, nhưng có thể qua lại với Công chúa và thiếu gia nhà Định Quốc công mà hèn mọn, chỉ sợ thân phận người này tầm thường, huống chi chưa tới cái khác, đại thôn trang kinh người như kia quả thực có tiền cũng chưa chắc có được, có tiền có thế lại đẹp, nếu có thể thân cận với , cưới về làm thiếu phu nhân, cũng tồi.
      Nghĩ đến đây, nữ nhi này tự chủ được mà lộ ra vẻ kiều mỵ, chỉ lượn lờ phía sau, nhìn cũng có vẻ lâm thủy chiếu hoa.
      Lâm thủy chiếu hoa: tạm dịch là “hoa soi bóng nước”, “hoa rọi mặt hồ”. Cụm từ này có thể lấy từ đoạn tả Lâm Đại Ngọc trong “Hồng lâu mộng”: “Nhàn tự kiều hoa chiếu thủy”, tức là “Vẻ nhàn nhã, thư thái như hoa rọi mặt hồ”.
      A Dung nhìn ai khác, chỉ mỉm cười chỉ vào bức vách tường phía xa chuyện với A Nguyê, thấy nàng thích, liền thực vừa lòng gật đâu.
      Làm dáng công cho người mù xem, nữ nhi kia liền cắn môi, yên lặng mà theo sau.
      Khánh Chấn đành lòng, tuy có thất vọng, lại vẫn vài câu với nàng, để nàng đến mức đơn, nhưng vẻ thương tiếc trong mắt tiêu tan ít. Mắt thấy đến cũng lạnh nhạt với mình, nữ nhi này liền nhịn được, rơi nước mắt.
      “Sao vậy?” Khánh Chấn liền nôn nóng hỏi.
      “Muội cũng biết vì sao, chỉ là biểu ca làm lòng ta khó chịu.” Nữ nhi này khóc lóc kéo ống tay áo Khánh Chấn, bi thương : “Muội làm gì sai sao?”
      “Cũng phải.” Tâm Khánh Chấn bị nước mắt làm mềm nhũn, nào còn nhớ chuyện cũ, chỉ thương cảm lau nước mắt cho nàng, miệng thở dài : “Do ta nghĩ sai, để muội phải đau lòng.” dỗ dành nữ nhi thành thói quen, những lời này há mồm liền ra, dỗ biểu muội đến mặt mày hớn hở, lúc này mới thở dài nhõm hơi, thấy mấy người đằng trước cũng khá xa rồi, khỏi xoay người nắm lấy tay nữ nhi này đuổi theo, miệng còn dặn dò: “Biểu muội ta và Vinh Thọ đều được sủng ái nhất trong cung, giống như bá vương mà lớn lên, đến Hoàng thượng Hoàng hậu đều nỡ mắng mỏ, nếu muội chịu thiệt thòi, cũng nên nhẫn nhịn, sau hẵng giãi bày với ta.”
      Thấy biểu muội nhàng đáp, Khánh Chấn nở nụ cười, cảm thấy nữ nhi lòng nghe lời như vậy so với Ngũ Công chúa và A Nguyên bá đạo vẫn đáng hơn.
      A Nguyên nào biết rằng mình thành bá vương đâu, chỉ vui tươi hớn hở được A Dung dẫn dạo trong thôn trang, trêu chó chọc mèo lát liền thúc giục muốn tới suối nước nóng, A Dung bất đắc dĩ nhìn Công chúa điện hạ như sắp cháy nhà đến nơi này, đành phải mang nàng .
      lại biết, Công chúa điện hạ đời trước chính là dân đen, có thể gặp được thứ tốt như suối nước nóng này, nào có thể nhẫn được?
      A Nguyên thèm dãi mà tiến ra gian phòng cực lớn ở bên ngoài, liền thấy phòng này xà chạm cột điêu vô cùng tinh mỹ, vượt qua cửa chạm trổ sơn son, xuyên qua từng tấm màn lụa mềm mại, A Nguyên liền thấy trước mắt mình ra hồ nước cực đại, nước bên trong cũng biết dẫn từ đâu tới, chậm rãi lưu động, còn có tiếng nước róc rách, giường quý phi kéo dài đến trong nước, ở bên còn có đĩa gỗ, phiêu động nhàn nhã mặt nước, từng luồng hơi nước ấm áp tỏa lên, làm A Nguyên nhịn được thò tay xuống nước, lúc sau liền kinh hỉ kêu lên: “Quả nhiên là suối nước nóng!”
      “Nếu Điện hạ thích cứ thoải mái.” Hồ như vậy cách vách còn có ai cái, ADung thỉnh mấy nữ nhi ở lại, tự mình dẫn hai thiếu gia Khánh gia chỗ khác, thấy Khánh Quan tuổi còn kia còn lưu luyến đứng nhìn Ngũ Công chúa cứ đứng bên cười đùa với A Nguyên, A Dung đen mặt, lại vẫn cười tủm tỉm hỏi: “Sao ?” Hỗn đản, vợ tương lai của còn ở trong đó, chẳng lẽ tiểu thử thúi này còn muốn nhìn dáng vẻ vợ khi xuống nước hả?!
      có ta, biểu tỷ gặp nguy hiêm phải làm thế nào?” Lúc này, Khánh Quang thập phần nghiêm túc mà lo lắng biểu tỷ có thể bị chìm xuống nước.
      A Dung bị tiểu tử này làm tức nghẹn đến , cho rằng đan giả ngu với mình, nhưng khẽ nhìn vài lần, lại kinh ngạc phát vậy mà thực lo lắng, tức khắc vuốt mặt, ưu nhã mà mỉm cười : “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ở đây, Ngũ Công chúa gặp nguy hiểm.”
      “A.” Khánh Quang hoàn toàn nghe hiểu A Dung đểu mình, ngơ ngác đáp, lại ngẩng đầu cảm kích thiếu niên này : “Dung ca ca đúng là người tốt!”
      A Dung bị tiểu tử này làm tức hết cả đầu, hồi sau phát ra ngơ ngác như vậy cũng có thể là đại sát khí của người thông minh, hàm súc mà vui lòng nhận danh người tốt, vừa chửi thầm trong lòng phủ Định Quốc công toàn là tuyệt thế, vừa quay đầu lại dẫn đầu mà .
      A Nguyên thấy cung nữ bên ngoài đóng cửa lại, lúc này mới rú lên thoải mái, xiêm y cũng đổi liền hảy xuống nước, thành thạo cởi đến khi chỉ còn áo trong, lại lấy đĩa quả khô đến tước mặt mình, thấy biểu nương phủ Định Quốc công suối nước nóng khác, bốn bề vắng lặng, luc này mới cười tủm tỉm mà : “Như này vẫn tự tại nhất.”
      “Nếu ta cái khác, chỉ sợ ngươi được thoải mái.” Ngũ Công chúa đột nhiên mở lời.
      “Có thể có cái gì khiến ta thoải mái?” A Nguyên liền trợn mắt : “Cuộc sống của ta đếm biết bao nhiêu là sung sướng.”
      “Chính là có người muốn chúng ta sung sướng.” Ngũ Công chúa cười lạnh : “Hôm kia, có người buộc tội hai chúng ta.” Thấy A Nguyên chậm rãi đứng thẳng người lên nhìn qua, Ngũ Công chúa liền lạnh lùng mà : “Buộc tội chúng ta ý vào đế sủng, ngang ngược, chỉ thiếu hai chúng ta là tai họa nữa thôi!”
      “À Ha!” Đôi mắt A Nguyên đột nhiên sáng lên, chỉ cười hì hì : “Buộc tội sao? tồi, bổn cung rất vui vẻ!” xong, vẻ mặt tim phổi mà bò trở về giường nổi, tâm trạng rất tốt.
      Rộng rãi như vậy, khiến Ngũ Công chúa có chút tức giận ra lời. Lúc trước nếu nàng biết được, chẳng phải muốn tức chết sao? Chỉ là thấy A Nguyên bình tĩnh, nàng lại giống như tìm được tâm phúc, tức giận cũng tan , chỉ tò mò hỏi: “Ngươi bỏ qua?”
      “Thú vị nha.” A Nguyên quay đầu lại cười, lộ ra hàm răng tà ác: “Đây là chuyện tốt, ta phải cảm ơn cả nhà đấy.”

    4. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Dạo này bận quá vô cùng xin lỗi các nàng, mỗi tuần chỉ được có 1 chương ta cũng tự trách bản thân lắm ToT

    5. Hạ An Hi

      Hạ An Hi Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      3,354
      Editor: Kim Chi
      Chương 82

      “Ta hiểu lắm.” Bị buộc tội sao còn tính là chuyện tốt?
      “Thời buổi này, nơi nào chẳng có người trong hoàng tộc bị buộc tội?” Mới vừa rồi A Nguyên còn căng thẳng, còn tưởng nguyên do bị buộc tội lớn lắm, kiểu như chiếm đoạt dân nữ gì gì đó, nghe thấy lại là việc xíu, liền chỉ cười : “Như này là gì? Chỉ là mấy cái tấu chương, phải các Ngự sử vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta sao? Giờ cũng tốt, chúng ta coi như cũng là nhân vật có tiếng trong kinh, bằng nếu tầm thường hơn chút, người ta cũng chẳng rảnh mà buộc tội.” Nàng cười hì hì xoay người với Ngũ Công chúa: “Giống như Bát Hoàng muội ấy, bằng tuổi ta, ta còn có tư cách khiến người khác buộc tội, vị này , chưa chắc các Ngự sử biết có người này tồn tại đâu.”
      “Chẳng lẽ đây là chuyện đáng kiêu ngạo sao?” Ngũ Công chúa phì cười.
      “Lại tiếp, có ai nguyện bị buộc tội đâu? Chỉ là tấu chương cũng đưa lên rồi, chúng ta xui xẻo như vậy còn tiếp tục để bản thân được khoái hoạt nữa sao?” A Nguyên coi là chuyện gì lớn, cái trò buộc tội này, khi nào Hoàng thượng bắt ngươi mới là có chứng cứ phạm tội, còn lại hoàn toàn đau ngứa, tấu chương buộc tội cha nàng chất đầy bàn của Hoàng thượng kia kia, A nguyên còn giúp Hoàng thượng xếp đó, nghĩ nghĩ, A Nguyên bèn tận tình khuyên bảo: “Ngũ Hoàng tỷ, ngươi cũng phải nghĩ cho mấy Ngự sử chứ, nếu buộc tội mấy hạng tép riu phải hoàng tộc, sao có thể để người ta cảm thấy đại nhân Ngự sử sợ cường quyền chứ? Sao có thể lưu danh sử sách được? Chúng ta cống hiến đó, làm bàn đạp cho người khác, cũng chẳng mất miếng thịt nào?”
      Có điều, khi nào về nàng tìm bàn Hoàng thượng, nhìn xem mình bị chửi thế nào, cũng vui.
      “Ngươi…” Ngũ Công chúa thở ra hơi vùi mặt vào trong nước, cự tuyệt chuyện với A Nguyên.
      A Nguyên thu phục tỷ tỷ, cười hì hì chơi đùa trong chốc lát rồi ra ngoài, suối nước nóng tuy thích, nhưng ở lâu vẫn hoa mắt chóng mặt, đằng nào sau này cũng là nhà mình, Công chúa điện hạ mặt dày yên tâm thoải mái đánh dấu chủ quyền lên thôn trang này, cũng lưu luyến nữa, lôi kéo Ngũ Công chúa ra ngoài. Sau khi thay xiêm y, hai người cùng khoác tay nhau ra liền thấy mấy thiếu niên ngồi ngay ngắn bên trong đình có chút gió lạnh, bên cạnh có nương ngồi, dùng đôi mắt ngập nước mà nhìn A Dung, loại ánh mắt này còn có cảm thứ cảm xúc mà A Nguyên ưa chút nào, sắc mặt A Nguyên lập tức trầm xuống.
      “Ta rồi, tiện nhân đúng là tiện nhân.” Ngũ Công chúa lạnh lùng mà .
      “Biểu ca có khát nước ? Ta rót trà cho biểu ca nhé?” A Dung năng phong nhã, lời ra cũng hàm ý, hai huynh đệ nhà Định Quốc công chạy mấy con phố cũng đuổi kịp, thiếu nữ kia càng nhìn càng thích, lúc này thấy có ai cả, vội vàng e lệ mà đứng dậy .
      cần.” Mất nửa ngày A Dung mới hiểu ra biểu ca ý là gọi , lúc này đây làm nhưu thấy ngón tay thon dài mà thiếu nữ này cố ý để lộ ra, lạnh nhạt : “Nhà ta thân thích với phủ Định Quốc công, nương gọi ta là biểu ca thích hợp.” xong liền với Khánh Quang ngơ ngác nhìn : “ đến đâu rồi?” Hoàn toàn để ý đến thiếu nữ kia.
      “Ta chỉ là…” Thiếu nữ định giải thích, nhưng có ai nghe nàng đâu? Chỉ có Khánh Chấn thương tiếc nhìn nàng cái, có tâm an ủi, nhưng vẫn nhịn xuống, từ phái xa dùng ánh mắt an ủi.
      Khóe miệng A Nguyên nhếch lên, cũng tiến lại, chỉ đứng xa xa mà nhìn.
      Thiếu nữ kia kích thành, chỉ cắn cắn môi, cười gượng : “Ta châm trà cho mọi người.” xong cũng mặc kệ người khác cự tuyệt, đứng dậy cầm ấm trà lên.
      Có người nguyện làm nô tài, A Dung thản nhiên để mặc, người ta tự nguyện làm nha hoàn ai mà quản được? Chỉ là ngờ thiếu nữ này đưa ấm trà tới trước mặt mình ta nghiêng cái, cả bình nước trà đều đổ lên người , thời tiết như vậy, nước vừa đổ ra liền lạnh, A Dung mất kiên nhẫn, lại nghe thấy thiếu nữ kêu lên tiếng, rồi nức nở : “Ta cố ý, ta, ta lau khô cho huynh!” Rồi nắm lấy khăn của mình định lau xiêm y cho A Dung, làm bộ làm tịch như vậy chỉ khiến A Dung càng thêm chán ghét, vẻ mặt tươi cười trước sau như cũng giữ được nữa, trước khi thiếu nữ còn chưa chạm vào người mình bèn dùng sức đẩy ngã nàng ta xuống mặt đất, lạnh lùng mà : “ cần.”
      “Ta làm sai, ta…”
      “hai vị chờ lát, ta thay xiêm y.” A Dung lười dây dưa với người này, liếc nàng ta cái cũng hoàn toàn thèm để ý tới thiếu nữ này, phủi tay rời , lại thấy A Nguyên cười tủm tỉm đứng cách đó xa, nghĩ tới bé con này chỉ sợ cười mình, khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ tới giọng hỏi: “Đứng đây lâu chưa?”
      “Thay quần áo thôi, đừng để bị cảm.” A Nguyên thương người trong lòng, chỉ đẩy đẩy . A Dung thấy nàng giận giữ, lúc này mới yên tâm, rồi khẽ nhìn nàng thấy nàng ăn mặc ít, mới yên tâm rời .
      A Nguyên bẻ khớp tay, đến đó, thấy thiếu nữ này vẫn còn khóc lóc thút thít, lôi kéo tay biểu ca mình sai rồi, chỉ quay đầu cười với Ngũ Công chúa vẫn cười lạnh liên tục, quay đầu lại liền lạnh mặt, túm lấy vạt áo thiếu nữ vung bạt tai xuống, khiến thiếu nữ này sợ ngây người, lúc này mới cười lạnh : “Đây là dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết, phải ai cũng có thể câu dẫn!”
      “Điện hạ.” Mới vừa rồi Khánh Chấn còn cảm thấy vị “nữ nhi là nước” này đúng là nết na, giờ chỉ sợ ngây người, tiến lên ngăn cản : “Như này có chút quá đáng!”
      “Các ngươi vả miệng nàng ta cho bổn cung!” A Nguyên phân phó cung nữu phái sau, cười lạnh : “Bổn cung có lòng tốt mời các ngươi đến thôn trang phủ Thành Dương bá, vậy mà các ngươi dám ném thể diện bổn cung ! Ai biết còn tưởng rằng bổn cung cũng là loại tiện nhân câu dẫn nam nhân như thế này!” Mắt thấy mấy cung nữ đè thiếu nữ này xuống, A Nguyên chậm rãi : “Lúc trở về, bổn cung với phu nhân Quốc công về mấy quy củ của người! giữ hiếu còn dám làm vậy, giữ hiếu nữa, người còn bò lên tận trời sao?! Nếu có thể bảo phu nhân tìm cho ngươi nhà tốt, miễn sinh chuyện gièm pha!”
      “Công chúa có chút quá phận.” Tuy rằng A Nguyên có bằng có chứng, Khánh Chấn cũng cảm thấy vừa rồi biểu muội có chút ổn, nhưng nhìn nữ nhi như hoa sau khi bị lãnh mấy cái tát khóe miệng chảy máu, cũng biết lần này nàng làm mất hết mặt mũi A Nguyên, liền thở dài khuyên nhủ: “Tha cho người…”
      nhảm ít thôi, biết ta là ?” A Nguyên lật mặt, vậy để lại thể diện cho ai cả, chỉ chỉ vào mặt cười lạnh : “Mắt chó của ngươi mù rồi à! Ngày thường nể mặt Đức phi nương nương nên hòa nhã với các ngươi, nghĩ mình hơn người rồi hả?! cho người biết, từ bé Bản Công chúa biết cái gì là khách khí rồi!” Mắt thấy Khánh Chấn xấu hổ, A Nguyên chỉ vào thiếu nữ kia cười lạnh : “Ban ngày ban mặt dẫn thứ tinh này đến câu dẫn công tử thế gia, đây là lễ nghĩa của ngươi à?! Còn lau lau…” Nàng thốt lên: “Lau cái rắm! Có biết xấu hổ hay ?! Còn dám vớ vẩn, ta băm tay ngươi!”
      đúng lắm.” Khánh Quang ngồi bên sớm khó chịu với nương này, vỗ tay bôm bốp.
      “Cho dù Người là Công chúa, cũng thể…” nương kia mất hết thể diện, mặt còn đau rát, lúc này đây thể tao nhã được nữa, cũng nhìn ra A Nguyên có ý với A Dung, chỉ là người như tiên nhân như vậy sao có thể coi tọng tiểu nha đầu kiêu ngạo ương ngạnh được chứ? Nghĩ thầm đến chiêu dùng trước kia với Ngũ Công chúa, nương này liền thét lên.
      “Ta là Công chúa, cái gì ta cũng làm được.” A Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, chậm rãi : “Ngươi có tin , dù ta muốn mạng của ngươi, Hoàng bá phụ cũng bảo vệ cho ta?”
      “Điện hạ!” Khánh Chấn tức giận đến hồ đồ, chỉ luôn miệng : “Mẫu thân ta…”
      “Đừng với ta cái này, Ngũ Hoàng tỷ có lòng phân phải trái với ngươi vì tỷ ấy có thân thích với các ngươi, ta và phủ Định Quốc công lại như vậy, còn khiến ta tức giận, đừng trách ta khách khí!” A Nguyên lười biếng : “Nếu ngươi thích, cứ dâng tấu chương cáo trạng , chỉ là ta cho ngươi biết, mang tiện nhân này cút nhanh nhanh lên! Bổn cung chỉ cho ngươi nửa nén hương, nàng ta cút, vĩnh viễn chết ở đây !” Lời cuối vừa dứt, khuôn mặt nho của đứa trẻ này lộ ra sát ý kinh người, Khánh Chấn bắt gặp mà sợ run người, theo bản năng mà lùi về sau bước.
      “Nếu trong kinh có đồn thổi, biểu ca, khi Phụ hoàng biết được, ta chỉ hỏi ngươi thôi.” Ngũ Công chúa đắc ý trong lòng, nhưng chỉ sợ cái danh ngang ngược của A Nguyên lại nâng cao bậc, lúc này đây mở lời, đứng bên người A Nguyên, lạnh nhạt nhắc nhở: “Còn về phía mợ, đương nhiên ta thỉnh tội, chỉ là, hôm nay ta ràng cho ngươi biết, ta thích nàng ta, sau này cũng ít dẫn đến trước mặt ta, nếu , đánh chết ngươi lại đau lòng. Hiểu chưa?”
      “Xe chuẩn bị xong, Khánh huynh, bây giờ luôn sao?” A Dung thay xiêm y vừa ra thấy A Nguyên “trong sạch” của mà nóng tính, vậy mà trong lòng lại vui mừng khó hiểu, thản nhiên tiến lại dưới ánh mắt kinh hỉ của thiếu nữ kia, miệng lại ra lời khiến người ta đờ người, lúc sau liền mỉm cười với A Nguyên: “Điện hạ ra mặt vì ta, lòng ta vô cùng sung sướng.”
      “Nàng còn muốn giết người vì ngươi đó.” Ngũ Công chúa bĩu môi, lại thấy tiểu biểu đệ bên cạnh ngơ ngác mà nhìn, ánh mắt tràn đầy hâm mộ khỏi có chút buồn cười, véo má cái rồi cười híp mắt hỏi: “ nghĩ gì đấy?”
      “Biểu tỷ có thể tức giận như vậy vì ta chứ?” Khánh Quang nắm lấy tay biểu tỷ, ánh mắt sáng rực long lanh mong đợi. Ngũ Công chúa ngẩn ra, cúi đầu nhìn vào mắt biểu đệ, lòng rung động, nghĩ nghĩ rồi : “Đương nhiên rồi, ai dám đụng chút tới đệ thôi, ta róc sống !” Biểu đệ trong lòng chỉ ngập tràn mỗi mình mình như vậy đúng là đáng , lòng Ngũ Công chúa gợn sóng.
      Tiểu biểu đệ thỏa mãn ben lén ôm ôm tay Ngũ Công chúa, nhìn trộm sắc mặt nương kia, chán ghét : “Trước kia còn chọc biểu tỷ tức giận, ghét nhất nàng ta!”
      “Còn sao?” Ngũ Công chúa nhịn cười, chỉ cất giọng hỏi.
      thôi.” Cũng biết lúc này mạo phạm nhiều người, Khánh Chấn chỉ nâng biểu muội có chút tuyệt vọng dậy, rồi nhìn A Nguyên, miệng hơi mở, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng lời nào, đỡ người rời .
      xui xẻo!” A Nguyên cực kỳ khó chịu, dậm chân mắng tiếng, hận thể sờ khắp người A Dung, thấy A Dung chỉ mỉm cười nhìn mình, nàng cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, giọng : “ thích người khác chạm vào huynh.”
      A Dung mỉm cười, lòng tự nhủ vì cái này mà giờ thiếu gia ta đến mặc quần áo cũng cần hầu hạ, hạ nhân cũng cần làm việc nữa sao? Có điều, lòng A Nguyên có mình, rất thỏa mãn, cúi người : “So đo với người như vậy làm gì? Vô duyên vô cớ ảnh hưởng thân phận.”
      Thấy người nọ dây dưa với A Dung, A Nguyên tức chết được, còn nhớ cái gì thân phận cái gì thân phận, nhưng lời này A Nguyên ra, ưỡn bộ ngực kiêu ngạo mà : “Huynh là người của bổn cung, dù thế nào cũng phải bảo vệ huynh chứ, phải ?”
      A Dung lắc đầu cười khẽ, thấy rốt cuộc trong lòng A Nguyên vẫn có chút vui, lại chửi thầm đám tiểu tử rách việc kia. Ở thôn trang ngày, A Dung tự mình làm ít bánh hoa đào cho A Nguyên, dỗ dành Công chúa điện hạ mặt mày hớn hở rồi mới cùng nhau trở lại kinh thành.
      A Dung đưa mấy bá vương trở về phủ Túc vương trước, còn mình có việc vội vàng rời , lát sau, A Nguyên liền với Ngũ Công chúa và tiểu biểu đệ bên cạnh: “Ta vẫn cảm thấy ổn, lát nữa, ta cũng cùng Hoàng tỷ tới phủ Định Quốc công.” cho cùng thể vì người kỳ dị mà chia cắt với phủ Định Quốc công. biết vì sao Túc vương phi khá có hảo cảm với phủ Định Quốc công, tuy mấy năm nay lại nhiều, nhưng ngày lễ ngày tết đều quên, sinh nhật gì đó của thái phu nhân Định Quốc công cũng đích thân đến thăm.
      Tuy rằng biết vì sao Túc vương phi thân thiết với phủ Định Quốc công như vậy, là bởi vì mối quan hệ với Đức phi cũng hơi gượng ép, nhưng mà A Nguyên chỉ hỏi lần, Túc vương phi lại qua loa, liền hỏi nữa.
      Ngũ Công chúa cũng cảm thấy có lý, nghe vậy liền lên xe cùng A Nguyên và biểu đệ tới phủ Định Quốc công, vừa đến cửa liền thấy cửa chính mở rộng ra, phu nhân Định Quốc công tự mình ra đón. Vị phu nhân xinh đẹp này là người hào sảng, thấy hai nữ nhi chỉ cất giọng cười : “Hôm nay ngọn gió nào thổi hai vị Công chúa tới phủ chúng ta thế?” Thấy con trai mình cũng bước xuống, ánh mắt nàng hơi sáng lên, cười : “Bình thường tiểu tử này suốt ngày buồn chán bực bội, vừa nghe thấy biểu tỷ cái gì cũng quăng ra đằng sau.” Lại hỏi có gây phiền toái cho hai vị Công chúa , dừng lúc rồi : “Trong nhà có người biết lễ nghi, điện hạ đừng trách móc.”
      “Là do ta ngang ngược.” A Nguyên cũng cười : “Bởi vậy đặc biệt tới thỉnh tội với phu nhân, phu nhân xem như ta còn , đừng để bụng nhé.”
      “Sao thế được?” Phu nhân Định Quốc công là người hào sảng thẳng tính, lúc này đây liền mỉm cười : “Do nhà ta vô lý chứ.” Tuy nàng là phận nữ lưu, nhưng trong phủ Định Quốc công, lời ra có phân lượng kém lời của Định Quốc công, câu này vừa ra khỏi miệng, nha hoàn bà tử phía sau đều cười làm lành, thấy A Nguyên cũng tức giận, phu nhân Định Quốc công thở dài nhõm hơi, thấp giọng thở dài: “Đúng là nghiệp chướng kiếp trước, vốn thấy nó đáng thương cho ở lại trong phủ, ai ngờ lại biết lễ nghi đến thế.” Nàng vẫn tưởng rằng Ngũ Công chúa và A Nguyên để cháu ngoại trở về gấp như vậy là bởi vì đứa bé này tự mình theo, khiến hai vị Công chúa vui.
      Chớ mắt cái A Nguyên hiểu ra rằng thiếu nữ kia và Khánh Chấn lại với phu nhân Định Quốc công rồi, có điều , chẳng phải càng tốt sao? Nàng cũng vạch trần, chỉ cùng phu nhân Định Quốc công tới phòng khách, mắt thấy sân toàn nha đầu xinh đẹp như hoa như bướm tiến vào, dâng lên điểm tâm nước trà thành thục hoa trôi nước chảy, nàng thầm nghĩ phu nhân hiểu lễ nghĩa.
      Cho dù tức giận đến ấy, được tiếp đãi chu đáo như vậy, người bình thường ai mà còn tức giận gì nữa chứ?
      Phu nhân Định Quốc công thấy Ngũ Công chúa và A Nguyên ăn uống tự nhiên, lúc này đây mới mỉm cười chút, hỏi: “Mấy ngày nay tình thần được tốt lắm, tiến cung, biết Đức phi nương nương thế nào rồi ạ?” Rồi lại như lơ đãng mà hỏi: “Hôm kia vừa kéo gặp Thành vương phi, ta thực ngạc nhiên, trời sinh vẻ đặc biệt, lời cử chỉ đều hiểu lòng người, Thành vương của chúng ta cũng là người có phúc.” Nàng cười cười, thân thiết như vậy nhưng lại nịnh nọt hèn mọn, làm A Nguyên chậm rãi ăn điểm tâm mỉm cười.
      Có ai thích người ăn dễ nghe đâu?
      Ngũ Công chúa nhfn ra bản lĩnh này của mợ bèn cười : “Mẫu phi còn nhắc tới mợ suốt đó, bảo là biết bị việc gì quấn chân mà đến cả mẫu phi cũng gặp được.”
      Đợi ngày mai tất nhiên thỉnh an nương nương.” Phu nhân Định Quốc công trong thấy con trai lật tung điểm tâm bàn tìm được miếng liền dúi vào tay Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa cũng chê chút nào, bèn thầm niệm thần Phật, bụng bảo dạ người ngốc có phúc của người ngốc, cũng nhiều lời chỉ sợ hai đứa bé được tự nhiên, bèn cười : “Trong phủ vừa mời gánh hát, xướng quý phi say rượu,ngay cả nương nương trong cung cũng tán thưởng, nếu hôm nay hai vị điện hạ có việc gì gọi bọn họ ra hát hồi, để chúng ta cùng vui vẻ được ?”
      A Nguyên đơ chút, nhưng vẫn hơi ngập ngừng: “Ngược lại lại khiến phu nhân phí tâm.” Hát xướng nho nhã ý cao sâu thế này, nàng nghe hiểu a!
      “Đây coi là gì, chỉ là chọc người cười thôi.” Phu nhân Định Quốc công nở nụ cười, cho người xuống truyền lời,rồi lại cười hỏi: “ biết Túc vương phi có khỏe ?”
      Mẫu thân vẫn như cũ, vẫn cực kỳ lười, bình thường koong lại nhiều.” đến Túc vương phi, vẻ mặt A nguyên trở nên nghiêm túc, phu nhân Định Quốc công nhìn thấy bèn cười : “Năm xưa khi Vương phi còn là khuê nữ chưa xuất giá cũng từng qua lại với phut chúng ta, sau này tuy rằng gả cho Túc vương, lại nhiều, tình cảm của chúng ta vẫn chưa hề quên.” Nàng lên tình chân ý thiết, vẻ mặt A nguyên càng thân cận thêm.
      Phu nhân Định Quốc công cũng coi hai vị này như người ngoài, lúc có người đến thỉnh nàng quyết định, nàng cũng tránh sang chỗ khác, chỉ phân phó từng người, lát sau, liền cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế? Hai vị Công chúa và Nhị thiếu gia trở về, thế Đại thiếu gia đâu? Đây là lễ nhi ta dạy dỗ sao?”
      “Vẫn còn sớm, để biểu ca nghỉ ngơi cũng được.” Ngũ Công chúa để bụng cười . , nàng cũng muốn sáng sớm ra gặp vị biểu ca này.
      “Thế sao được.” Phu nhân Định Quốc công nhất quyết để người khác bắt được lỗi sai, lúc này chỉ lắc đầu, lại cho người thông truyền, đợi hồi lâu liền thấy bà tử mặt trắng bệch từ ngoài vào, cảm thấy sắc mặt bà tử này khác thường, biết vì sao trong lòng phu nhân Định Quốc công có dự cảm lành, nhưng dưới ánh mắt tò mò của nGũ Công chúa, nàng chỉ cười : “Lại thần thần quỷ quỷ.” Rồi với bà tử kia: “Điện hạ ở đây có gì mà ra được chứ?”
      “Hoàng tỷ đưa ta cái kia với.” A Nguyê biết địa khái là có việc, thấy phu nhân Định Quốc công khó xử, liền quay đầu , duỗi tay bắt lấy cái đĩa đậu phộng nhào đường trước mặt Ngũ Công chúa, mới vừa cầm được vào cái đĩa thấy bàn tay khác cũng túm lấy, ngẩng đầu lên liền thấy tiểu biểu đệ Khánh Quang xinh đẹp ngượng ngùng như thiếu nữ hơi hơi đỏ mặt nhưng lại nghiêm túc : “Biểu tỷ cũng thích ăn, Người…” Nếu đổi lại là người khác, cọng long Khánh Quang cũng để người khác lấy , có điều giao tình giữa A Nguyên và Ngũ Công chúa rất tốt, Khánh Quang cũng cảm thấy chán ghét tiểu nha đầu này, nghĩ nghĩ, biểu đệ đại nhân cảm thấy bản thân phá lệ hào phóng mà : “Mỗi người nửa nha.”
      A Nguyên yên lặng nhìn tiểu tử này, cũng nghĩ nghĩ rồi gật đầu, gẩy nửa đĩa đường vào trong tay mình, lại thấy Khánh Quang nhíu mày: “Nhiều quá.”
      “Ngươi mỗi người nửa còn gì.” A Nguyên cắn răng.
      “Ba người.” Khánh Quang tính số học, lúc nay đây chỉ chỉ vào mình, ý là cũng tính cả mình trong đó, chia phần ba tô đường cho A Nguyên ngơ ngác, còn mình đem hơn phân nửa đĩa đến trước mặt Ngũ Công chúa nén cười, ân cần mà : “Ta cần, cho biểu tỷ cả đấy.”
      Nếu là lúc trước, phu nhân Định Quốc công nhìn thấy cảnh này chắc chắn cười, có điều trước mắt, nàng lại có tâm tình như vậy, cúi đầu nghe bà tử kia bẩm báo xong, phụ nhân xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười này tức khắc thể giữ bình tĩnh, thét lên: “Ngươi cái gì?” Nàng thét chói tai xong liền thấy mấy đứa trẻ đối diện đều kinh ngạc nhìn mình, tim đập thình thịch, hai mắt tối sầm, run run nửa ngày, rồi chỉ gượng cười : “Phía sau có chút cố, ta nhìn cái, hai vị Công chúa chờ ở đây chốc lát nhé.”
      Mắt thấy diễn ‘Quý phi say rượu’, A Nguyên liền đứng dậy cười : “Hôm nay tới là làm phiền, sau này cũng phải tới nữa, chúng ta liền về trước, hôm sau lại qua đây.”
      “Hôm sau ta và A Nguyên lại đến thăm mợ.” Ngũ Công chúa cũng cảm thấy ổn, thấy A Nguyên vừa cáo từ, cơ mặt phu nhân Định Quốc công hơi hơi buông lỏng, thầm hiểu ra, liền cũng cười cáo từ.
      “Vậy hôm sau ta làm ông chủ, thỉnh hai vị điện hạ.” Hậu viện phu nhân Định Quốc công bốc cháy, thực còn tâm trí nịnh nọt, lúc này đây cũng khách sao, chỉ thở dài : “Trong nhà lại sinh chuyện.” tiếp mà chỉ đứng dậy muốn đưa hai nữ nhi, mới được bước đầu lại chóng váng, nha đầu đứng bên đỡ lấy, cắn răng cười : “ tiễn hai vị điện hạ được rồi.” Lòng nổi giận, chỉ hận thể đánh chết tiện nhân kia, nhưng vẫn nhịn xuống được.
      A Nguyên vừa kêu phu nhân Định Quốc công dừng bước, vừa nghĩ chỉ sợ phủ Định Quốc công có đại xảy ra, bằng Ngũ Công chúa từng , người mợ này còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân, sao lại có chuyện thể chịu nổi như vậy đây? Trong lòng cũng muốn đúc kết việc nhà người ta, nàng nhanh, nhưng mà còn chưa ra khỏi phòng khách liền thấy nha đầu đầu tóc toán loạn mặt đầy nước mắt lao từ bên ngoài vào, cũng nhìn ai khác, quỳ rạp xuống đất ôm lấy hai chân phu nhân Định Quốc công vô cùng giận giữ khóc kêu: “Phu nhân làm chủ cho nương nhà con!”
      “Câm miệng!” A Nguyên và Ngũ Công chúa còn chưa , phu nhân Định Quốc công lạnh giọng quát.
      nương nhà con là người trong sạch, nay lại chung giường với Đại thiếu gia, nương còn biết sống thế nào?!” Nha đầu này chạy tới chính là để làm loạn, lúc này thấy phòng khác có người, trước sau có ít người theo hầu liền biết đây là người có thân phận, càng muốn tình nháo loạn hơn, chỉ thét to: “Đại thiếu gia và nương nhà con là phu thê, phu nhân cũng nên có lời, nếu chính là buộc nương chúng con tìm chết đó!” xong lại khóc rống lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :