1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tướng quân sủng thê - Ngọc Tịnh Cam Lộ (91/116)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 70 Chia xa


      đoạn thời gian sau đó, vào ban ngày gần như Tô Nhược U chưa từng gặp qua Bùi Hạo, lúc này trong kinh thành cũng bắt đầu râm ran truyền tin Man Quốc bắt đầu rục rịch, dân chúng trong kinh thành có cảm nhận nhiều về chuyện quốc gia đại nhưng trong thành có rất nhiều thương nhân vãng lai, người câu, ta câu, lại đến thái độ của phụ chính vương đối với Man quốc những năm gần đây, cần mọi người đều biết, trận chiến này giữa Đại Hạ và Man Quốc là tình thế bắt buộc.


      Vì vậy, mấy ngày nay, đường phố trong kinh thành hối hả như xưa nữa, tuy dân chúng trong kinh tích trữ lương thực trắng trợn như các thành trấn phương Bắc, nhưng bầu khí tiêu điều hơn thường ngày ít, trước chiến tranh dân chúng trong kinh vẫn thể bình tĩnh của người dân hoàng thành, mạnh mẽ hơn dân chúng vùng khác rất nhiều.


      Trong khoảng thời gian này, hạ nhân Bùi phủ càng dè dặt, nhất cử nhất động của thiếu gia nhà bọn họ người ngoài còn biết hơn, từ khi thiếu gia theo thiếu phu nhân trở về lại mặt sau ba ngày thành thân, vào ban ngày bọn họ chưa từng gặp lại , bọn họ cũng chỉ là hạ nhân nô bộc, có điều bọn họ ở nhà quyền quý nên rất có hiểu biết, thời điểm này, có ai ngu ngốc chọc gia chủ thần kinh căng thẳng.


      Bên trong Quân Trúc Uyển, Tô Nhược U ngồi ở giường, việc trong tay chưa từng ngừng lại, cuộc chiến này đánh đến biết khi nào mới kết thúc, ngoại trừ chuyện chuẩn bị y phục mùa hè và áo bào mùa thu cho Bùi Hạo, nàng chủ yếu may thêm mấy bộ áo bông mùa đông, phu quân nhà mình ra chiến trường đánh giặc, nàng giúp được cái gì, nhưng y phục tùy thân của nhất định phải do chính tay người thê tử là nàng làm, có nguyên nhân khác, chỉ là tâm ý của nàng mà thôi.


      "Thiếu phu nhân, nên dùng bữa trưa rồi." Mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa rồi mà Tô Nhược U vẫn vùi đầu bắt tay làm áo bông, Lý thị nhịn được nhắc nhở câu.


      Ôi, tình cảm giữa thiếu gia và thiếu phu nhân rất tốt, y phục của thiếu gia, thiếu phu nhân cho phép ai chạm vào, từng đường kim mũi chỉ đều tự nàng may, hơn nữa do biết khi nào đại quân xuất phát, chuyện này rất náo loạn, thiếu phu nhân thừa dịp thiếu gia ở nhà mà thức trắng đêm may vá, người nào khuyên cũng được, nàng còn sợ thiếu gia biết nên đặc biệt dặn mọi người được phép nhiều chuyện, Lý thị với tư cách là nhũ nương của Tô Nhược U, nhìn thấy cũng tránh khỏi đau lòng.


      "Nhũ nương, chờ thêm chút nữa, ta làm cái tay áo nữa là xong rồi." Tô Nhược U vẫn ngẩn đầu, nàng chỉ trả lời câu như thế, công việc may vá tay vẫn ngừng lại.


      Mấy ngày nay làm ngày làm đêm, nàng làm được năm bộ trung y, hai bộ y phục mùa hè, hai bộ mùa thu, còn cái áo bông này nếu có chuyện gì xảy ra, nàng làm đến sáng mai là kịp hoàn thành rồi, tất cả y phục nàng làm đều sẫm màu, bông vừa mới thu hoạch, vô cùng ấm áp.


      Theo như tin tức mấy ngày nay nàng thăm dò được từ miệng Bùi Hạo, cơ hội đại quân xuất phát trong tháng này cũng lớn lắm, dù sao trong triều đình vẫn còn tranh luận xem có nên xuất binh chinh chiến hay , mặc dù thái độ của Phụ Chính vương đối với Man Quốc rất ràng, nhưng hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, cho nên, nàng vẫn còn thời gian làm thêm vài món nữa.


      May là gần đây Tô Nhược U cũng rảnh rỗi, Bùi lão phu nhân rất cảm động khi nàng gấp gáp may y phục cho cháu trai nhà mình, nên bà miễn tất cả công việc thỉnh an thường ngày của nàng, từ sau khi kính trà ngày đó Tiểu Phương Thị cũng có đến phiền nàng, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu trong khoảng thời gian này coi như là bình an vô .


      Ngược lại, mấy ngày gần đây, Bùi Nhàn và Bùi Ninh có đến Quân Trúc Uyển tìm nàng vài lần, nhưng thấy nàng bận rộn nên mấy ngày sau đó tới nữa, có điều chiều hôm qua Bùi Nhàn mang đến bộ áo bào mùa thu do chính tay muội ấy làm cho Bùi Hạo, quan tâm đường may thế nào, phần tâm ý này của muội ấy, Tô Nhược U cũng nhận lấy.

      Ước chừng qua thời gian uống cạn chén trà, ngay lúc Lý thị chờ đợi sắp nóng nảy, Tô Nhược U mới cầm lấy kéo, tay thuần thục đánh móc kết, sau đó cắt chỉ, so so lại, cuối cùng nàng vẫn yên lòng, tuy nàng học may vá rất lâu rồi, nhưng làm áo bông cho người ta là lần đầu, dù sao đại tiểu thư như nàng, mười đầu ngón tay chưa từng dính gọt nước xuân, phần lớn học cho biết thôi chứ chuyện làm áo bông có tú nương trong nhà lo liệu, ‘Nhũ nương, người tới đây giúp ta nhìn xem, ta có may sai đường nào ?’

      Lý thị đến, bà nhìn xa xa chút sao đó mới quan sát tỉ mỉ, ‘Rất đẹp, lần đầu tiên làm mà thiếu phu nhân có thể làm được thế này là rất giỏi rồi, nếu thiếu gia biết được, nhất định ngài ấy rất hiểu tấm lòng của thiếu phu nhân, rất cảm động cho mà xem.’

      ‘Ai cần chàng ấy cảm động....’

      đến chuyện này, da mặt Tô Nhược U vẫn rất mỏng, mặc dù người nào đó vẫn luôn vùi đầu trong quân doanh thao luyện, nhưng buổi tối vẫn dồi dào tinh lực giày vò nàng, nàng biết lấy sức từ đâu nữa.

      Nghĩ như thế, tâm trạng Tô Nhược U bỗng ảm đạm, nàng giọng câu, ‘Ta chỉ hi vọng sau khi chàng ra chiến trường có thể bình an trở về gặp ta là được rồi....’

      Từ lúc Tô Nhược U nhận ra mình thích Bùi Hạo, nóng bỏng và bá đạo như vậy, khiến cho nàng có cách nào kháng cự, có thể nàng biết là, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà nàng lại thương nhiều như thế, nếu trận chiến này xảy ra, cuộc sống tĩnh lặng như tấm gương, soi thấy nàng để trong lòng, soi thấy nàng , bây giờ nàng thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống sau này, nếu nàng biết phải trải qua thế nào, trước đây nàng vẫn cố hết sức chống đối , nhưng ngờ, cuối cùng nàng vẫn rơi vào trong ma chưởng của , tiến vào bẫy của , nàng có cách nào tự kiềm chế, mà nàng cũng muốn kiềm chế.

      *******

      Hôm nay là hai mươi chín tháng sáu, Hạ Cảnh đế rốt cuộc hạ chỉ, dán Hoàng bảng, chiêu cáo thiên hạ, gần đây Man Quốc vi phạm hiệp ước liên minh mà hai nước ký kết từ trước, ngừng quấy nhiễu biên cương Đại Hạ, dân chúng biên cương khổ sở thốt nên lời, Man Quốc luôn thầm xây dựng lực lượng, đóng quân tại biên cảnh, lũ người kia lòng lang dạ thú, người qua đường đều biết, lúc trước Đại Hạ lo lắng hai nước chiến tranh khiến dân chúng lầm than, nhưng Man Quốc vẫn biết chừng mực, xâm chiếm quốc gia chúng ta lần nữa, hôm nay Đại Hạ thể tiếp tục nhịn, cũng muốn nhịn, chọn ngày khởi hành, phái phụ chính vương Mẫn Hoằng Duệ đại giá thân chinh, dẫn theo tám mươi vạn đại quân, tiến đến Tây Bắc, làm rạng danh đất nước.

      Lần này Đại Hạ chính thức tuyên chiến với Man Quốc, nhưng lúc này Bùi Hạo thầm dẫn đầu Kiêu Kỵ Doanh và các quân doanh khác, tổng cộng hơn hai vạn người im lặng tiến vào Định Châu ở Tây Bắc trước rồi.

      Cũng vì thế mà Tô Nhược U thể chuẩn bị thêm mấy món nữa, may mắn là chỗ Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương Thị cũng có có chuẩn bị, tuy rằng lần này Bùi Hạo bất ngờ nhận lệnh hành quân gấp chỉ có thể mang theo mấy bộ, nhưng may là có đoàn xe theo phía sau, các món còn lại có thể gửi theo xe cho .

      Lúc trước Bùi Hạo có để lại ảnh vệ, ngoại trừ Thiên Nhất và Thiên Nhị có nhiệm vụ bảo vệ Quân Trúc Uyển, những sân viện khác của Bùi phủ đều có hai người trông coi, bọn họ đều là cao thủ đứng hạng mười trở lên, người nhà là điểm mấu chốt của Bùi Hạo cũng là nhược điểm duy nhất của , thể chịu nổi nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên chỉ có thể phái người tin tưởng bảo vệ, mới lo lắng mà yên tâm giết địch ở tiền tuyến.

      Hơn nữa trước khi chuẩn bị lên đường Bùi Hạo dặn dò mấy ảnh vệ ở lại, chỉ cần có bất cứ người nào có hành vi xấu muốn tiếp cận Bùi phủ, cứ đánh chết, nhưng nếu ảnh vệ nào bảo vệ Bùi phủ chu toàn để xảy ra chuyện, vậy cứ xách đầu đến gặp .

      Về phần mấy người khác trong ảnh vệ Bùi Hạo đều dẫn theo, huấn luyện ra người, có thể hiểu được bày binh bố trận nhưng với bản lĩnh của bọn họ, tại thời khác quyết định, thường có thể nắm thề cục của chiến tranh. Đương nhiên, những ảnh vệ này cũng có thể trở thành đòn sát thủ của . Bùi Hạo cũng định để bọn họ lộ diện. Để bảo vệ tính mạng mình phải tính toán chút, dù sao mạng bây giờ tuyệt đối thể mất được, sau khi đánh trận này xong, còn phải về nhà ôm tiểu thê tử của mình, còn phải sinh đống cục cưng nữa.

      Mà lúc này, Tô Nhược U ngồi trong thư phòng của Quân Trúc Uyển, mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài khung cửa sổ bằng trúc, lúc lâu cũng nhúc nhích, Lý Thị, Thanh Nhạn và Thanh Loan thấy nàng như vậy đều đau lòng thôi. Từ khi thiếu gia rời , thiếu phu nhân thường xuyên ngẩn người, giống như còn ai bầu bạn, cái gì cũng có hứng thú, đoán chừng cơm cũng là do các nàng đốc thúc nên mới ăn, nhưng các nàng biết trong lòng thiếu phu nhân có sa sút.

      ‘Thiếu phu nhân, tô tỳ nghe lần này phụ chính vương muốn đại giá thân chinh, nếu ...chúng ta đưa thiếp mời cho nhị tiểu thư và tam tiểu thư, mời các nàng đến Bùi phủ ngắm cảnh giải sầu .’

      Thanh Nhạn tới, giọng lôi kéo tâm trí bay xa của Tô Nhược U lại, Thanh Nhạn chỉ hi vọng lúc này, Tam tiểu thư có tài ăn và nhị tiểu thư tỉnh táo thành thục có thể giúp thiếu phu nhân bớt mất mát.

      Quả nhiên, khi nhắc đến tiểu muội cũng ở lại mình giống nàng, Tô Nhược U mới có chút vui vẻ, nàng phải là tỷ tỷ tốt, lúc nào cũng đắm chìm trong u sầu của mình mà quên mất phụ chính vương cũng ra chiến trường, nàng còn có lão phu nhân làm chỗ dựa, mà trong phụ chính vương phủ chỉ có mình tiểu muội, lúc này muội ấy chắc cũng sống tốt.

      Hơn nữa, còn có hôn của Nhị muội, nàng và tiểu muội đều xuất giá rồi, mặc dù có nguyên nhân, nhưng tỷ tỷ còn chưa đính hôn mà tiểu muội xuất giá trước, điều này hợp lý chút nào. Cũng may nàng và tiểu muội gả cho người quyền quý nên mới có thể chặn miệng những người nhiều chuyện ngoài kia. Nhưng dù sao Nhị muội cập kê, muội ấy cũng bày tỏ thái độ với biểu ca, vậy chuyện hôn của muội ấy nhất định phải tính toán cho tốt, nàng phải chọn cho nhị muội lang quân như ý.

      có chuyện khác cần lo, Tô Nhược U tạm thời bỏ qua những chuyện quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay, nàng lập tức sai Thanh Nhạn chuẩn bị giấy bút, nàng chỉ đưa hai thiếp mời cho cho hai muội muội, mà còn đưa cho Di tỷ tỷ, Dao Nhi muội muội, Huệ Nhi muội muội. Từ khi nàng xuất giá đến nay, các nàng lâu tụ họp, nhân cơ hội này tất cả gặp nhau lần mới được.

      Lý thị và Thanh Loan nhìn thấy thiếu phu nhân có sức sống trở lại nhìn nhau cười cười, quả nhiên Thanh Nhạn có cách!

      Trước vẻ mặt lấy lòng ràng của hai người kia, Thanh Nhạn vẫn bình tĩnh như nước, chẳng qua nàng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bả ỉu xìu của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ở trong mắt nàng vĩnh viễn vẫn luôn điềm tĩnh thận trọng, khí định thần nhàn mới đúng, nàng chỉ tìm lại thiếu phu nhân trước kia mà thôi.

      Nhưng mà, trực giác với Thanh Nhạn, chắc hẳn thiếu phu nhân cũng nhận ra thái độ của mình khiến các nàng lo lắng nên mới chịu phối hợp như thế...
      Last edited: 2/7/18

    2. Yoolirm Park

      Yoolirm Park Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      56
      Chương mới, tận 2 chương lận:ex10::ex10::ex10::ex10:.Thanks nàng nhá, mà nàng ơi hình như chương 69 có đoạn bị lặp rồi, đoạn trong phòng tắm ý:060::060:
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Cảm ơn nàng @Yoolirm Park ta sửa lại rồi nhé, nghĩ lễ xong đầu óc vẫn chưa tỉnh táo :061:
      Yoolirm Park thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454

    5. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 72 Giới thiệu phu quân


      Trong Vinh An đường, Tiểu Phương thị và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh đều có mặt.


      Bùi Lão phu nhân nhìn thấy Tô Nhược Nhị nhanh chóng ra đón, "Lão thân bái kiến vương phi."


      Tô Nhược Nhị hơi né người sang bên cạnh, dám nhận lễ của Bùi lão phu nhân, tiếp theo nàng vội vàng bước lên đỡ bà, "Lão phu nhân đừng như thế, người làm vãn bối như con ngại lắm."


      Ngay sau đó, Tiểu Phương Thị và Bùi Nhàn Bùi Ninh sau lưng Bùi Lão phu nhân cũng nhanh chóng tiến lên hành lễ với Tô Nhược Nhị, nhưng ràng thái độ của Tô Nhược Nhị hề thân thiết như đối với Bùi lão phu nhân, tuy nhiên vẫn giữ được hòa khí, dù sao đây cũng là mẹ chồng và em chồng của đại tỷ mình, dù cho nàng thích các nàng ta giống như các nàng ta thích đại tỷ, nhưng mà thể diện phải cho bọn họ chút.


      giờ, Tô Nhược Nhị vô cùng cảm động và nhớ nhung Vương gia nhà nàng mang đến cho nàng thân phận cao quý như thế, ít nhất, trong nhà này, người nào đối xử tốt với đại tỷ của nàng, nàng cho người đó mặt mũi, về phần những người khác phải xem tâm tình nàng thế nào, dù sao tục ngữ rất đúng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai mãi mãi thấp hèn.


      Lão phu nhân, Bùi bá mẫu, các người cần đa lễ như vậy, nếu đại tỷ cho ta tới đây, tránh cho ta giày vò các người."


      "Nên làm nên làm mà, lễ nghi là thể bỏ." Bùi lão phu nhân cười tủm tỉm, "Vả lạ Vương phi tới làm chúng ta vui mừng còn kịp, có chỗ nào bị giày vò đâu, ta thấy U Nhi rất vui vẻ khi các tỷ muội đến, sao lại cho đến nữa được."


      Theo lời Bùi lão phu nhân, Tô Nhược Nhị dí dỏm xoay người nhìn Tô Nhược U, "Đại tỷ, Lão phu nhân hả?"


      Tô Nhược U làm sao biết tiểu muội nhà mình cho nàng mặt mũi để hả giận chứ, tiểu nương này là, từ khi gả cho Phụ Chính vương gia, nửa điểm thiệt thòi cũng chịu nổi, trong lòng Tô Nhược U vừa cảm khái vừa cười với Tô Nhược Nhị, "Ta cho muội đến lúc nào, có điều tổ mẫu và mẫu thân đừng đa lễ với Nhị Nhi, nàng là tiểu nương, chuyện này nàng đảm đương nổi đâu."


      "Đúng thế, chúng ta đều là người nhà, để người ngoài nhìn vào người ta đánh giá ra sao?" Tô Nhược Nhị tiếp lời, mọi thứ đến đây dừng lại là được rồi.


      Tiểu Phương Thị thấy Tô Nhược Nhị được lợi mà còn khoe mẽ, trong lòng thị rất ấm ức, bây giờ lời dễ nghe, nếu như chân tâm ý sao lúc trước khi mẹ con thị hành lễ ra, phải chỉ may mắn chút thôi sao, gả cho Phụ Chính vương dưới người vạn người, bằng với thân phận là con của tiểu thương hộ thấp kém, ngay cả tư cách xách giày cho thị cũng có chứ đừng tới diễu võ dương oai giống hôm nay.


      Tuy nhiên những lời này Tiểu Phương Thị chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, ai bảo hôm nay Tô Nhược Nhị là Vương phi có tiếng có miếng, địa vị mạnh mẽ hơn người, phục cũng được.


      Kế tiếp, Tô Nhược Tuyết, Khương Di, Khương Dao và Từ Huệ bốn người nhanh chóng hành lễ với Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương thị, bởi vì các nàng đều là vãn bối, hơn nữa đây là lần đầu gặp mặt, Bùi lão phu nhân và Tiểu Phương Thị đều cho lễ gặp mặt.


      "Tuyết Nhi, ta nhớ con và U Nhi, Nhị Nhi ba người là sinh ba đúng ." Bùi lão phu nhân nhìn Tô Nhược Tuyết, bà có vẻ rất hào hứng hỏi nàng.


      mặt Tô Nhược Tuyết cũng thể gì nhiều nhưng thái độ rất cung kính, kiếp trước nếu có Bùi lão phu nhân hết sức giúp đỡ con đường tình cảm của đại tỷ và đại tỷ phu rất nhấp nhô, vì thế nàng kính trọng Bùi lão phu nhân từ tận đáy lòng, "Hồi lão phu nhân, đúng vậy ạ."


      "U Nhi và Nhị Nhi đều gả , Tuyết Nhi cũng cập kê rồi, trong lòng có tính toán gì chưa?"


      Câu hỏi của Bùi lão phu nhân được hàm súc cho lắm, chỉ còn kém chưa "Có muốn ta giới thiệu cho con chút ?" Tô Nhược Tuyết cũng giật mình, ngay cả Tô Nhược U cũng chịu nổi nhiệt tình này, lời của tổ mẫu có ý gì đây?

      Bùi lão phu nhân nhìn loạt các nương bị mình ‘Dọa sợ’, bà thầm thở dài, bà cũng muốn đâu, có điều hôm nay bà được người ta nhờ vả, trả lại người ta chút ân tình mà thôi.

      ‘Ngày hôm nay đúng lúc U Nhi và Nhị Nhi cũng ở đây, ta thấy ba tỷ muội các con người nào cũng như hoa như ngọc, U Nhi và Nhị Nhi gả cho người, trong ba tỷ muội chỉ còn lại mình Tuyết Nhi, ta nhìn Tuyết Nhi càng nhìn càng thấy thương, trong lòng ta nghĩ sau này biết nhà nào được lợi đây, vừa đúng lúc ta nhớ tới người, người này là huynh đệ kết nghĩa với Hạo Nhi -- Nhị công tử Lý Dụ, cháu đích tôn của Vĩnh Định Hầu phủ, ta thấy chuyện này thân càng thêm thân, phải tất cả đều vui vẻ sao?’

      Chuyện của nhị muội nhà mình, Tô Nhược U thể thận trọng, ‘Tổ mẫu...’

      Lời Bùi lão phu nhân còn chưa hết, Tô Nhược Nhị cắt ngang, ‘Lão phu nhân nhắc đến kim khoa trạng nguyên năm nay?’

      Nghe thấy lời Tô Nhược Nhị, Bùi lão phu nhân cười càng vui vẻ, ‘Chính là người đó.’

      Tô Nhược Nhị nghe Vương gia nhà mình vô tình nhắc tới người này mấy lần, hơn nữa ngữ khí khi tràn đầy ý thưởng thức, nếu như người này có ý với nhị tỷ nhà mình, nhất thời trong lòng Tô Nhược Nhị ngổn ngang trăm mối, nàng lập tức sôi nổi bắt chuyện với Bùi lão phu nhân, nàng nhất định tìm cho nhị tỷ lang quân như ý.

      Mà bên này, Tô Nhược U vừa nghĩ xù lông, nhảm, muốn ghép trạng nguyên gia cho muội muội trầm mặc ít nhà mình, cảm thấy giống vẽ gió trong tranh sao, đương nhiên Tô Nhược U có ý chê bai Lý Dụ, dù sao có thể đứng đầu trong ngàn vạn nho sinh, văn chương cần phải , tối thiểu tốt hơn vị biểu ca nhà mình kia biết bao nhiêu lần, có điều hình tượng trạng nguyên gia trong miệng người nào đó hết sức tươi đẹp nét, Tô Nhược U nhớ đến chuyện nhị muội nhà mình có tình cảm với Khương biểu ca lúc trước, khí chất hai người chênh lệch quá nhiều, nàng sợ nhị muội nhà mình tiếp thu nổi.

      Ngày hôm nay tổ mẫu nhà mình lại nhắc đến chuyện này, nghĩ chút biết đây là ý của Vĩnh Định Hầu phủ, nhưng dù vậy, trong mắt Tô Nhược U xem đó là chuyện quan trọng, giờ Tô gia các nàng thiếu quyền thế, lại càng thiếu bạc, trong các tỷ muội chỉ có mình Tô Nhược Tuyết chưa gả, hơn nữa nhị muội từng trải qua đoạn tình cảm có kết quả, bây giờ có gì có thể quan trọng hơn hạnh phúc của nhị muội, chỉ cần nhị muội nhà mình muốn, cho dù phải đắc tội với Vĩnh Định Hầu phủ, mạo hiểm đắc tội với trưởng công chúa, Tô Nhược U cũng từ chối.

      Trong lòng Tô Nhược U gấp gáp nên chú ý đến biểu khác thường của Tô Nhược Tuyết, hơn nữa chỉ cần là nương nhà lành, khi nhắc đến hôn của mình đều xấu hổ, cho dù là nương hung dữ, đúng, cho dù là nương lạnh nhạt như nhị muội nhà mình đương nhiên cũng ngoại lệ.

      ‘Tổ mẫu, mấy người chúng ta thể tự làm chủ như thế được, bát tự còn chưa xem mà, con và Nhị Nhi gả , bây giờ trong nhà chỉ còn mình nhị muội phụng dưỡng phụ thân, nhất định phụ thân cũng nỡ để nhị muội xuất giá đâu.’

      Sau khi Bùi lão phu nhân nghe lời Tô Nhược U xong, bà cũng gì thêm, dù sao ngày hôm nay bà chỉ là người dò đường mà thôi, thăm dò ý kiến chút, hôn này khẳng định phải thông qua đồng ý của Tô phụ mới được.

      ‘Ô kìa, U Nhi như thế ta mới nhớ tới ông thông gia, lần này nhất định ông ấy nỡ gả con đâu, vậy chắc có người sốt ruột rồi đây.’

      Bùi phu nhân mở miệng trêu ghẹo, mọi người ngồi đây đều hiểu được, chỉ sợ trạng nguyên gia nhìn trúng Tô Nhược Tuyết, nên mới nhờ Bùi lão phu nhân thăm dò ý kiến trước đây mà?

      Mặc kệ trong lòng mọi người có cảm giác gì khi nghe tin tức này, bầu khí trong phòng vẫn luôn náo nhiệt, chưa từng tẻ nhạt.

      Chờ thêm hai khắc nữa, Bùi lão phu nhân mới mở lời để Tô Nhược U và hai tỷ muội Bùi Nhàn Bùi Ninh dẫn khách khứa dạo hậu hoa viên Phù Dung các, ngắm hoa phù dung, tại đúng mùa phù dung khoe sắc, là nơi thích hợp để dạo chơi.

      Sau khi mọi người hết Tiểu Phương Thị mới ngẩng đầu nhìn Bùi lão phu nhân: ‘Nương, sao người lại ghép Lý nhị công tử cho nhị nương Tô gia? Người biết sang năm Nhàn Nhi cũng cập kê rồi...’

      Từ khi Tiểu Phương Thị trở về kinh thành, đầu tiên thị muốn tìm cho con trai danh môn khuê tú, hai là chọn cho con lớn lang quân như ý, chuyện thứ nhất cả nhà đối nghịch với mình thị biết làm thế nào, chuyện thứ hai nhất định thị nhượng bộ nữa, Lý Dụ chính là lang quân như ý mà thị chọn cho Bùi Nhàn trong số các người được đề cử.

      Với gia thế Vĩnh Định Hầu phủ, hơn nữa cộng thêm thân phận của trưởng công chúa và danh hiệu kim khoa trạng nguyên của Lý Dụ, có người nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn hiền tế của Tiểu Phương Thị hơn y, dựa vào quan hệ giữa hai nhà, Tiểu Phương Thị vốn cho rằng chuyện này nhất định như ván đóng thuyền rồi, con lớn nhà mình dung mạo xuất chúng, dịu dàng nhã nhặn lịch , hiền lương thục đức, Lý nhị công tử tướng mạo đường hoàng, tài trí nhanh nhẹn, tiền đồ vô hạn, trong mắt Tiểu Phương Thị, hai người bọn họ chính là đôi bích nhân trời đất tạo thành, nhưng ngờ rằng, ngày hôm nay Bùi lão phu nhân lại đưa ra ý như vậy?

      Nữ nhân kia đúng là trời sinh ra để khắc thị! Nó dụ dỗ con trai mình , tại, ngay cả muội muội của nó cũng muốn cướp mất mối duyên tốt của con lớn nhà mình, quả nhiên phải người nhà bước chung cửa, toàn dùng những thủ đoạn hạ lưu.

      Tiểu Phương Thị vừa mở miệng Bùi lão phu nhân biết ý của thị, trước đó lâu, sao bà lại có ý tác hợp cho đại tôn nữ của mình và nhị tiểu tử Lý gia. Nhưng tình cảm là thứ người ta có thể khống chế hay sao? Dù cho trưởng bối ép chúng nó ở chung với nhau thế nào, hạnh phúc hay bất hạnh sau này chỉ có bọn chúng mới biết.

      Vả lại, Bùi Nhàn là đại tôn nữ của Bùi phủ, làm sao có thể để nàng uất ức mình gả cho người trong lòng có nàng? Nhàn Nhi là nương tốt, bà tin trong kinh thành đầy rẫy nam nhân này thể chọn ra người tốt hơn nhị tiểu tử Lý gia.

      ‘Chuyện của Nhàn Nhi trong lòng ta có tính toán, lời của con ngày hôm nay dừng lại ở chỗ ta thôi, ta hi vọng có lần sau.’

      Nương! Đó là Nhàn Nhi, sao người có thể như thế?’ rồi nước mắt Tiểu Phương Thị rớt xuống, trông rất thê thảm.

      Bùi lão phu nhân phiền nhất là thị như vậy, nhiều năm tật xấu này của Tiểu Phương Thị bỏ được cũng , nhưng ngược lại nó càng có xu hướng trầm trọng hơn, nhất thời Bùi lão phu nhân nổi giận, ‘Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa, ta và cha con còn chưa có chết đâu.’

      Tiểu Phương Thị sợ tới mức dám rơi nước mắt nữa, mẹ chồng đáng sợ!

      Bùi lão phu nhân thấy dáng vẻ của nàng như thế cũng đành nén giận, ‘Con cho rằng hôm nay vô duyên vô cớ mà ta như thế sao? Ngay cả Tiểu Ninh Nhi còn hiểu được, đây là Vĩnh Định Hầu phủ ngỏ ý nhờ ta thăm dò, con sống nhiều năm như vậy, bao nhiêu tuổi rồi mà đầu óc để ở đâu?’

      Lời ra khỏi miệng, Bùi lão phu nhân nhất định phải cho , tránh cho người nào đó lại gây ra chuyện có đầu óc, ‘Tôn nữ Bùi phủ chúng ta, ta tuyệt đối để chúng chịu ấm ức, sau này chuyện chung thân đại của Nhàn Nhi và Ninh Nhi có ta xử lý, con đừng có xen vào, nếu nhàm chán quá đến phật đường thắp nhan tụng kinh cầu phúc cho Hạo Nhi .’
      Last edited: 2/7/18
      KhaiDoanh_347, Pe Mick, xukem13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :