1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 20 Cái bẫy


      Lại là đêm khuya, trăng mùa thu tròn như cái mâm bạc, ánh trăng chiếu xuống khiến cho vạn vật như khoác thêm lớp tơ lụa, xen lẫn trong ánh trăng mờ là mấy phần tình cảm cách nào diễn tả.


      Lý Dụ nhìn bóng dáng trước mắt, vẫn là bộ trang phục dạ hành có gì bắt mắt, vẫn là khuôn mặt nhắn lạnh lùng như cũ, nhưng chỉ cần nhìn như thế lòng lại như hoa nở, vô cùng mừng rỡ vui vẻ.


      "Như Tuyết muội muội, ta quấy rầy muội nghỉ ngơi chứ?" Lý Dụ vuốt tóc, hơi ngượng ngùng cộng thêm mấy phần bối rối khó hiểu.


      Hai mắt To Nhược Tuyết mở to, nàng cố gắng hết sức bỏ qua gượng gạo thích ứng với bầu khí này, " biết Nhị công..." Tô Nhược Tuyết ho tiếng, cố giữ vững vẻ mặt cảm xúc mở miệng lần nữa, '' biết lần này Dụ ca ca đến thăm lúc giữa đêm thế này là có chuyện gì?"


      Lý dụ bị tiếng "Dụ ca ca" này làm cho tâm hồn điên đảo, còn chưa hoàn hồn phản xạ theo điều kiện cười ngây ngô khoát tay, " có gì, ta chỉ muốn gặp muội lát..."


      "..." Đầu lưỡi Tô Nhược Tuyết giống như bị mèo tha mất, nàng hoàn toàn biết phải tiếp thế nào, hơn nữa tình cảnh trước mắt ổn gì hết, nếu phải trong ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng vẫn còn tỉnh táo nàng hành hung tên dê xòm này rồi.


      Thế nhưng lý do như thế, Tô Nhược Tuyết càng cảm thấy được tự nhiên.


      "Nếu Nhị công tử có việc gì, Nhược Tuyết xin cáo từ trước." muốn dây dưa ở đây nữa, Tô Nhược Tuyết nhấc chân muốn rời .


      Lúc này Lý Dụ phục hồi tinh thần lại rồi, "Như Tuyết muội muội, muội đâu thế? Ta còn chưa gì mà?"


      Tô Nhược Tuyết giật giật cổ tay bị nắm, hai mắt nàng nhắm nghiền thở dài hơi, lần nữa cảm thấy thất bại vì tài nghệ mình bằng người, đợi khi nàng ổn định tinh thần lại xoay người về phía , "Nhị công tử có thể thả tay ra ?"


      "A..." Lý Dụ còn chưa kịp cảm nhận cảm giác mềm mại tinh tế từ mấy đầu ngón tay mà nhanh chóng buông tay, thấy mặt Tô Nhược Tuyết càng lúc càng lạnh, dám nghĩ gì nữa, vội vàng xin lỗi, " xấu hổ, Như Tuyết muội muội, ta...Ta cố ý đâu..."


      Hình như những lời này quen quen....Có vẻ như mỗi lần gặp mặt đều làm ra vài chuyện gì đó.


      Nghĩ đủ chỗ, Lý Dụ lúng túng đưa tay chà chà môi dưới, tâm tình ảo não khiến mất vẻ ôn hòa thường ngày, thay vào đó phiền muộn và độc ác ngầm che giấu chợt lóe lên, nhanh đến mức người ta ngỡ mình chỉ ảo giác mà thôi, nhưng giác quan của Tô Nhược Tuyết nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, bởi thế nàng nhận ra được.


      Chỉ sợ đây mới chính là con người của ...


      Có điều những chuyện này có liên qua gì đến nàng đâu, huống chi người này nhận nhờ vả của đại tỷ phu nên mới đến đây bảo vệ các nàng, vậy nàng càng có lập trường gì để bình luận.


      muốn bầu khí gượng gạo như lúc nảy, Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt mở miệng, "Nhị công tử có chuyện gì muốn với Nhược Tuyết? Nhược Tuyết xin rửa tay lắng nghe."


      Ánh mắt nàng hề thay đổi mà vẫn bình tĩnh trước sau như . cũng muốn che giấu con người của mình trước mặt nàng, chỉ là người thế gian này đều thích người hòa nhã lương thiện, giống như vậy, ngoại trừ khuôn mặt có điểm nào khiến người ta thích được. Nếu là người khác quả họ nghĩ thế nào làm gì, song hiểu làm sao, khi đối diện với nàng, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhắn lạnh lùng của nàng giống như những người khác, đều sợ hãi và xa lánh mình Lý Dụ có loại xúc động muốn giết người.


      cho phép, vì thế mọi chuyện phải được tiến hành theo chất lượng, thận trọng từng bước.


      "Nhược Tuyết muội muội ăn mặc thế này là muốn đâu?''


      Khóe miệng Lý dụ chứa ý cười nhưng ánh mắt nhìn nàng có thêm mấy phần nghiêm túc, tự dưng Tô Nhược Tuyết hơi được tự nhiên, giống như làm chuyện xấu bị người lớn phát , nàng hơi xấu hổ và khẩn trương nhưng đáy lòng lại khăng khăng mình làm sai.


      Dáng vẻ kiên quyết khi nàng nhìn mình, vừa mạnh mẽ vừa đáng . Lý Dụ chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng chịu nổi nữa, tay phải đưa lên vuốt vuốt đầu tóc gọn gàng của Tô Nhược Tuyết, cưng chiều cười cười, "Bên Tuyên Quốc công phủ có ta lo, muội cứ yên tâm.

      Tô Nhược Tuyết bị động tác bất ngờ của làm cho ngây ngẩn cả người, đôi mắt đào hoa trừng lớn thể tưởng tượng nổi.
      Lý Dụ thừa cơ vuốt thêm hai cái, tóc nữ nhân đều mềm mượt thế này à? nghĩ thích loại cảm xúc mềm mại bồng bềnh trong tay, giống như có thể ấm đến tận đáy lòng.
      Sợ lúc nàng tỉnh táo lại xù long, mặc dù Lý Dụ rất thích thấy dáng vẻ xù lông của nàng, nhưng tại danh bất chính ngôn bất thuận, dỗ dành cũng tốt lắm, chỉ còn xấu hổ thôi, bây giờ dừng lại là được rồi.
      lâu sau Tô Nhược Tuyết mới phản ứng lại được, trong lòng truyền ra thanh cho nàng biết, tình huống trước mắt hoàn toàn ổn, thế nhưng người này chưa hề xuất trong ký ức kiếp trước của nàng, làm sao có thể? Nếu thẳng ra chỉ sợ tự bản thân mình đa tình, lỡ đâu người ta xem nàng là...Ừm, muội muội sao? phải là càng càng sai à?
      Tô Nhược Tuyết có huynh đệ ruột thịt, nhưng nàng nhìn thấy cách Khương Dao và Khương Khánh Trạch ở chung với nhau, giả sử Lý nhị công tử nghĩ như thế, vậy phải được.
      Trong đầu Tô Nhược Tuyết xoay chuyển rất nhanh song ngoài mặt lại có quá nhiều biểu lộ, ánh mắt đăm chiêu rồi buông lỏng, trong mắt Lý Dụ, cảm thấy vô cùng ngốc nghếch, đáng chịu được.
      Cố hết sức ngăn xúc động muốn vươn tay, Lý Dụ thầm than tiếng rồi chậm rãi lên tiếng, ‘Muội cứ thoái mái thả lỏng tinh thần, có ta ở đây, ta nhất định để cho muội gặp chuyện gì.’
      Sau đó, Tô Nhược Tuyết biết mình trở về Lãnh Mai Các bằng cách nào, mỗi lần nhớ lại nàng chỉ cảm thấy tim mình đập rộn lên, hai gò má nóng bừng, đứng ngồi yên, chuyện này quá mức lạ lẫm với tâm tình của nàng, chuyện của nàng phiền phức như vậy, nàng muốn dính tay vào.
      ******
      Ban đêm, rẽ ngang vào Hoa Liễu Nhai, đập vào mắt là ba chiếc lòng đèn màu đỏ tinh xảo treo lầu cao, gió mùa thu quét ngang ba chữ ‘Kiều Xuân Viên’ mang theo các giọng nũng nịu quanh quẩn trong khí, khi im ắng cũng lộ ra mấy phần phong tình nên lời, khiến người ta mơ màng hết lần này đến lần khác, tâm trạng lân lân.
      Là nơi ăn chơi nổi tiếng của kinh thành, mặc dù Kiều Xuân Viên là kỹ viện nhưng lại có nét đặc sắc của riêng mình. Mỗi vị nương ở đây đều đặc biệt, mỗi người mang loại màu sắc khác nhau. Tại Kiều Xuân Viên chỉ có nam nhân đến để chọn nữ nhân mà nữ nhân cũng có thể đến để chọn nam nhân, chỉ cần các nương trong viện muốn ai có thể ép các nàng tiếp khách.
      phải có người đến gây rối quấy phá, người giàu nức đố đổ vách cũng có, người quyền cao chức trọng cũng thiếu, nhưng cuối cùng đều bị gia đinh trong Kiều Xuân Viên đá ra ngoài, mọi người chỉ biết quản lý của Kiều Xuân viên là hoa khôi Hàm Châu, người ta cũng biết sau lưng nhất định còn có chủ nhân khác, nhưng rốt cuộc là ai người nào biết.
      Theo lý thuyết, chỉ là kỹ viện thôi mà thôi, kỹ nữ bên trong lại dám từ chối khách nhân, đắc tội kim chủ, hiểu sao chuyện làm ăn lại ngày càng phát triển? Nhưng con người xưa nay đều rất bỉ ổi, nhất là những nam nhân háo sắc, thứ càng chiếm được trong lòng bọn họ lại càng ngứa ngáy.
      Dù gia sản ngươi ngàn vạn thế nào? Quyền thế ngươi ngút trời làm sao? khi đến Kiều Xuân Viên, chỉ cần các nương muốn ngươi vẫn phải ngủ mình thôi...Hình như càng như vậy, bọn họ lại càng say mê Kiều Xuân Viên, giống như được các nương Kiều Xuân Viên ưu ái là chuyện rất hãnh diện đáng khoe khoang vậy, nghịch lý đến buồn cười.
      giống với Tiền viện nhộn nhịp hối hả, chuyện trò rôm rả, hậu viện Kiều Xuân Viên lại náo nhiệt như Tiền viện, ngược lại nó giống như phủ đệ của gia đình giàu có, mỗi bông hoa gốc cây, từng chiếc bàn cái ghế đều có thể nhìn ra dụng ý của gia chủ.
      Mà tại tiểu viện đông đúc nhất trong hậu viện, giờ khắc này có người lặng lẽ tiếng động náu tàn cây chỗ chân tường, ngay cả hơi thở cũng kiềm nén, phảng phất như hề có chuyện gì.
      Thịnh công tử, hôm nay tâm trạng người có vẻ rất tốt nha.’
      Trong chính sảnh đèn đuốc sáng trưng, vị nương mặc cẩm y lụa mềm mại màu xanh biếc điểm trân châu màu bạc lấp lánh, trang điểm nhàng, mặt mày xinh đẹp động lòng người, ánh mắt chớp chớp nhìn ra tia nịnh bợ càng khiến nàng ấy giống như giai nhân được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Dù đối diện với nam nhân mặc bộ cẩm bào xanh ngọc viền hoa văn màu tím trước mặt, vẻ mặt nàng ấy vẫn chút nào nhiệt tình và lấy lòng, ngược lại bình bình đạm đạm, vui giận, oán thương.
      Trương Thịnh sớm quen với thái độ của nàng, cũng bởi vì nàng giống với những nữ nhân khác, do thân phận của gã mà tất cả mọi người đều hận thể thân cận, ngoài miệng nịnh nọt chịu nổi nhưng trong lòng lại hận thể vơ vét hết mọi thứ của gã. biết từ lúc nào Trương Thịnh dưỡng thành thói quen bất định đến đây ngồi với nàng ấy lát, đôi khi chẳng cần phải làm gì, chỉ cần có nàng ấy ngồi trò chuyện là tốt lắm rồi. phải gã chưa từng nghĩ đến chuyện chuộc thân cho nàng ấy, có điều gã còn chưa thành thân, còn người nhà của gã, mặc dù hồ đồ thế nào nữa bọn họ cũng rất quan tâm đến vấn đề gia thế của thê tử tương lai của gã, hoặc là có thể , bọn họ coi trọng gia thế của nhạc gia tương lai hơn.
      Tối thiểu, tại là như vậy.
      ‘Mỗi lần gia đến chỗ nàng, có lần nào vui à?’
      Quả hôm nay Trương Thịnh rất vui vẻ, điều này có thể thấy qua chỗ đuôi lông mày, qua khóe mắt gã, người ngoài có thể nhận ra, song người khiến Đích tam công tử Tuyên Quốc công phủ cao cao tại thượng nhớ thương nhiều năm -- Hàm Châu vẫn nhìn ra được.
      ‘Có thể làm Thịnh công tử vui vẻ, đó là vinh hạnh của Hàm Châu.’
      ư?’ Trương Thịnh cười ha hả kéo người vào lòng tranh thủ trộm hương, vô cùng phong lưu.
      Vừa hôn xong, trán Trương Thịnh chạm vào trán Hàm Châu, ‘Hôm nay có thể giữ gia lại ?’
      Ánh mắt nàng ấy vẫn trong trẻo như thế, vừa hận vừa giận lại càng cam lòng. ngày nào đó, ngày nào đó gã nhất định tìm ra người trong lòng nàng, băm thành trăm mảnh...
      Khóe môi Hàm Châu cong lên, ‘Hôm nay Thịnh công tử muốn ở lại à?’
      ‘Ha ha ha...’ Trương Thịnh cười to, ‘ gì có thể giấu giếm được đôi mắt này...’ Vừa xong, kích tình lại bắt đầu...
      Tiếng mõ báo hiệu canh hai vang lên, đường ngoại trừ thỉnh thoảng có người có việc về muộn chính là thế giới của những kẻ tìm hoa vấn liễu rồi.
      Trương Thịnh bước ra khỏi Kiều Xuân Viên tiến vào kiệu của Tuyên Quốc Công phủ rồi thẳng ra khỏi Hoa Liễu Nhai tiến về hướng Tuyên Quốc Công phủ.
      Lúc chiếc kiệu vào ngõ hẻm cực kỳ vắng vẻ, bỗng nhiên trong chỗ tối thấp thoáng bóng đen, cần chờ đến giáp mặt đối phương tiếng binh khí va vào nhau vừa chói tay vừa hoảng hốt.
      Lúc này Trương Thịnh được thủ vệ yểm trợ ra khỏi kiệu, nhìn thủ vệ quần chiến với hắc y nhân trước mặt, khóe môi gã nhếch lên cực kỳ đắc ý, ‘Tô Nhị tiểu thư, ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích, ngoan ngoãn chịu trói , thủ vệ của ta đều là nam nhân tàn bạo biết thương hoa tiếc ngọc đâu, bây giờ tối lửa tắt đèn thấy gì cả, lát nữa lỡ tay đả thương ngươi hay lắm.’
      Last edited by a moderator: 25/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, xukem12 others thích bài này.

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 21 Ác ma


      Người đến chính là Tô Nhược Tuyết.


      Kiếp trước, Tô Nhược Tuyết nghe người ta , sau khi Đích tam thiếu gia Tuyên Quốc Công phủ thành thân vì hoa khôi của Kiều Xuân Viên là náo loạn trận với người nhà, có điều trước khi thành thân lại hề để lộ chút tin tức nào, nàng thầm nghĩ khả năng giữ bí mật của gã cũng tệ.


      Trong khoảng thời gian này nàng cố ý nghe ngóng, mỗi khi đến Kiều Xuân Viên tên Trương Thịnh này chỉ dẫn theo gã sai vặt chứ hề rêu rao khắp nơi.


      Nàng vốn cho rằng kế hoạch của mình rất chu đáo, bây giờ xem ra người ta cài sẵn cái bẫy rồi.


      hề ham chiến, Tô Nhược Tuyết vừa đánh vừa lui.


      Có điều Trương Thịnh cố ý sắp xếp làm sao gã có thể để nàng dễ dàng trốn thoát? Lúc trước xem thường, nhưng ngờ thân thủ Tô nhị tiểu thư này tốt như vậy, sau khi thất bại, ba vị quản gia của Trần gia, Đỗ gia và Tần gia đều bị người ta ám sát cùng ngày, thay vì đối phương muốn trả thù cho hả giận, chi bằng cứ thẳng là đối phương muốn khiêu khích thị uy với Tam thiếu gia Tuyên Quốc công phủ là gã.


      Đời này của Trương Thịnh ghét nhất là bị người ta làm mất mặt. Lần này vì Tô nhị tiểu thư kia, những gã mất hết mặt mũi mà còn bị mắng chửi như con chó.


      Đối với Tô nhị tiểu thư võ công cao cường, đành giả vờ như hề biết, lần này đúng là phụ lòng nhẫn ngục trong mấy ngày qua.


      Thấy nhuyễn roi tơ bạc trong tay Nhược Tuyết quất cái phá tan vòng vây chuẩn bị trốn thoát. Ánh mắt Trương Thịnh tối sầm lại, gã khoát tay cái, trong ngõ hẻm tối mịt yên tĩnh bỗng xuất mười mấy hắc y nhân bao vây xung quanh bức tường , chuyện khiến người ta khiếp sợ chính là trong tay bọn họ đều cầm cung tên, chỉ cần chủ nhân ra lệnh tiếng bất cứ lúc nào cũng có thể bắn người thành tổ ong vò vẽ.


      "Tô nhị tiểu thư, đừng trách ta cho ngươi cơ hội." Khóe môi Trương Thịnh cong , lực lượng ai sánh kịp, gã đặc biệt cẩn thận chuẩn bị rất lâu đấy, "Ngươi mau dừng tay chịu trói , chừng ta còn có thể cho ngươi toàn thây."


      Tô Nhược Tuyết thèm liếc mắt nhìn gã cái, câu trả lời dành cho gã là tiếng voi vung lên, lại đánh bay tên.


      "Nếu Tô nhị tiểu thư rượu mời uống mà chỉ thích uống rượu phạt đừng trách ta hạ thủ lưu tình." Vừa dứt lời Trương Thịnh bèn giơ tay ý bảo các cung thủ đợi lệnh.

      Chỉ chốc lát, tiếng tên xé gió lao ‘vút vút vút..’ Có hơn mười mũi tên bay về phía Tô Nhược Tuyết.

      Bởi vì mưa tên cộng thêm đám người bao vây công kích làm cho Tô Nhược Tuyết thể thoát khỏi vòng vây, nàng cố gắng hết sức lui về sau, chậm nhưng hành động nhanh, chớp mắt mũi tên đuôi lông vũ lao thẳng vào nàng, đầu roi Tô Nhược Tuyết quét qua ngăn cản tên thị vệ muốn rút lui, cánh tay nàng dùng sức kéo tên thị vệ tới, đồng thời mũi chân xoay chuyển.

      ‘A...’

      Trong ngõ hẻm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng la hét thê lương, mà trong tai Tô Nhược Tuyết chỉ có tiếng mũi tên nhọn cắm vào da thịt.

      Quăng tấm bia sống kia qua bên, mũi chân Tô Nhược Tuyết mượn lực bay lên đạp vào vách tường bên cạnh, quất roi thẳng đến Trương Thịnh được bảo vệ chặt chẽ.

      ‘Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắn tiếp !’ Trương Thịnh hoảng sợ, bắt lấy người bên cạnh làm bia đỡ.

      Nhiều mũi tên như vậy mà nữ nhân này có thể tránh thoát, trong lòng Trương Thịnh bắt đầu hơi hoảng loạn.

      Có điều ngoài ý muốn chính là lúc đầu roi sắp quất xuống, cây roi lại ngược gió hất lên, nhanh chóng lùi trở về, đợi đến lúc Trương Thịnh kịp phản ứng đẩy người phía trước ra Tô Nhược Tuyết bay qua khỏi bức tường đầu hẻm, đào thoát ngay trước mắt gã.

      Giờ khắc này sao Trương Thịnh lại biết nữ nhân này dùng kế điệu hổ ly sơn, gã lập tức thẹn quá hóa giận, ‘ cần quan tâm sống chết, bắn cho gia!’

      Từng đợt mũi tên đuôi lông vũ nối đuôi nhau bay tới, Tô Nhược Tuyết biết bây giờ nến mình quay đầu lại chỉ sợ qua khỏi buổi tối ngày hôm nay, lòng người hiểm ác, mũi chân nàng mượn lực nhanh về phía trước.

      Đến khi Lý Dụ lòng như lửa đốt chạy tới tìm được nàng trong ngõ hẻm cách đó hai con đường.

      ‘Muội thế nào rồi?’ Lý Dụ nhanh chóng khống chế tâm tình chạy như bay tới.

      vốn tưởng rằng qua lần khuyên can trước nàng bỏ qua, ai ngờ rằng nữ nhân này chẳng những nghe lời mà còn cố chấp như thế, hôm nay lại có việc phải rời kinh, ngờ khi nhận được tin trở về muộn.

      Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, khóe môi bên dưới lớp khăn đen của Tô Nhược Tuyết cong lên nhàng cười cười, sau đó trước mắt nàng tối sầm rồi ngất .

      Sau khi cuống quýt ôm người vào lòng, Lý Dụ mới phát sau lưng nàng bị tên cắm vào, chớp mắt cặp mắt phượng vẫn luôn bất cần đời giăng đầy mây đen, sóng nước ngầm cuồn cuộn.

      ‘Thiếu gia...’

      Triệu Vô Minh vốn xuất phát cùng lúc với Lý Dụ, có điều do Lý Dụ quá mức nóng vội nên bao lâu y bị bỏ lại sau lưng. Y thấy được màn khi Tô Nhược Tuyết ngã vào lòng Lý Dụ, song y lại cảm nhận được hơi thở giận dữ cực đoan và phiền muộn tối tăm từ người thiếu gia nhà mình.

      Ánh mắt Lý Dụ thả lòng, cẩn thận giao nương trong lòng cho Triệu Vô Minh, ‘Đưa nàng tới y quán Đới gia.’

      Triệu Vô Minh theo Lý dụ nhiều năm, bình thường y cũng thường hai câu vui đùa với , song thời điểm Lý Dụ tức giận, trong lòng y vẫn ngăn được run lên, bởi vì ai biết, sau cơn thịnh nộ tột cùng Lý Dụ có thể làm đến bước kia...

      ‘Thiếu gia, Tô nhị tiểu thư mất quá nhiều máu, hay là chúng ta đưa nàng chữa trị trước ...’

      Đối phương là đích thiếu gia của Tuyên Quốc Công phủ, tuy rằng Vĩnh Định Hầu phủ sợ nhưng đều là Hoàng thân quốc thích, ngẩng đầu thấy cúi đầu nhưng trong huyết mạch đều có quan hệ họ hàng, lòng Triệu Vô Minh rất lo lắng thiếu gia nhà mình đùa chết người, đến lúc đó kết thành tử thù mất.

      Lý Dụ nhướng mắt nhìn Triệu Vô Minh, giọng tràn đầy sát khí, ‘Nếu nàng gặp chuyện may ngươi cũng chôn cùng luôn .’

      Lần này Triệu Vô Minh nữa, tự nhiên quản Đích tam thiếu gia Tuyên Quốc Công phủ có chết hay làm gì, y chỉ biết rằng nếu y thêm câu nữa người đầu tiên gặp Diêm vương chính là mình.

      Cẩn thận bế Tô nhị tiểu thư lên, Triệu Vô Mình hai lời, y xoay người vội vã rời .

      Đợi đến lúc bóng dáng bọn họ biến mất ở cuối hẻm Lý Dụ mới xoay người, giống như ma quỷ, chớp mắt thấy bóng dáng.

      Nữa canh giờ sau, Trương Thịnh bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh lại, vừa mới mở mắt gã nhìn thấy nam nhân trông như ác ma muốn lấy mạng người.

      Chết hết, toàn bộ đều chết hết, tối nay gã dẫn theo mười tên ám vệ và hai mươi lăm cung thủ, cộng thêm gã sai vặt tùy thân của gã, tất cả đều chết sạch, ai may mắn trốn thoát mà đều chết dưới tay nam nhân trước mắt này, chết ở trước mặt gã.

      Bọn chúng kẻ đứt lìa tay, kẻ đứt lìa chân, thi thể nào còn nguyên vẹn. Thậm chí Trương Thịnh còn chứng kiến những vẻ mặt dữ tợn sống bằng chết, bọn chúng cầu xin để cho bọn chúng chết thoải mái chút, nhưng nam nhân trước mắt này vẫn từng bước cắt tay chân bọn chúng, tùy ý để bọn chúng đau khổ đến chết.

      phải người, là ác ma đến từ địa ngục, ác ma...

      biết Tam công tử có nghe qua mười cực hình của tiền triều chưa?’ Lý Dụ ngồi ghế gỗ lim phủ sơn đen, miệng nhếch lên, giọng điệu bình thản, thậm chí còn có mấy phần hấp dẫn, phảng phất giống như chuyện gì đó khiến cho người ta rất vui vẻ vậy.
      Trương Thịnh căng thẳng liếc nhìn khắp bốn phía.

      Nơi này ngoại trừ cánh cửa ở phía đông ra cái cửa sổ, trong căn phòng to lớn, các dụng cụ tra tấn được sắp xếp trật tự ngay ngắn, hơn nữa phía còn có vết máu chưa lau sạch.

      ‘Lý Dụ, cuối cùng ngươi...Muốn làm gì?’ Ta là...Tam thiếu gia của Tuyên Quốc Công phủ, ngươi được đụng đến ta...’
      Chỉ câu, dù Trương Thịnh cố gắng bình tĩnh nhưng bởi vì quá mức sợ hãi mà đứt quảng, cúi đầu cà lăm, chỉ bày ra khí thế mà gã mong muốn mà ngược lại giống như đứa trẻ bó tay hết cách, đâu còn dáng vẻ ngông cuồng lúc vây bắt Tô Nhược Tuyết? Vừa đáng thương vừa buồn cười.

      Lý Dụ tiếp tục xem xét mũi thương trong tay, y như ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hoàn toàn để ý đến mấy lời của Trương Thịnh, tiếp tục mở miệng: ‘Vật này nếu chém ngang lưng giống như ngũ mã phanh thây, tuy rằng rất thoải mái nhưng lại quá độc ác, quá mức thô lỗ văn minh chút nào, quả ta thích lắm. Mà nghe người ta trong mười loại cực hình cực kỳ ác kia , đứng đầu là lột da tiếp theo là lăng trì, hai hình phạt này khiến người ta chịu muôn vàng khổ sở, đối với người hành hình cũng là loại thách thức , nếu trong quá trình xảy ra bất kỳ sai xót gì trở thành kiếm củi ba năm thiêu giờ rồi.

      xong, đôi mắt phượng của Lý Dụ sáng như sao trời, ‘Tam công tử, ta sống nhiều năm như thế những chuyện khác ta đều trãi qua, chỉ có lột da và lăng trì là chưa thử lần nào, có điều ta rất tin tưởng vào tay nghề của mình, hay là chúng ta làm thử xem?!’
      Khóe miệng chứa ý cười, vẻ mặt đầy hứng thú tới, rốt cuộc Trương Thịnh thể khống chế nỗi sợ hãi trong lòng nữa, tinh thần gã sụp đổ, ‘Ngươi được qua đây, ta van ngươi tha cho ta được , chỉ cần ngươi muốn gì ta cũng đồng ý hết, chỉ xin ngươi tha cho ta...’

      Khóe môi Lý Dụ cong lên, than : ‘Sao vừa rồi Tam công tử lại tha cho nàng...’

      Đời này của bao giờ quên được khoảnh khắc lúc nàng ngã vào lòng mình, cơn sợ hãi đâm thẳng vào lòng, tim như ngừng đập, loại cảm giác này biết có bao nhiêu đau xót, chỉ lần mà khắc cốt ghi tâm.

      Lý Dụ đau đớn tê tâm liệt phế, nếu làm cho ra lẽ chính cũng tha thứ cho mình.
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454

    4. Sô Cô la Đắng

      Sô Cô la Đắng Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      86

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Dụ ca ca chắc cào nhà Tuyên Quốc công phủ luôn quá
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :