1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Dám coi thường " tiểu Lục Lưu " là ko đk đâu nha Diệu Diệu
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Tiểu Lục Lưu tha thứ cho bất kì ai dám nghi ngờ năng lực của nó, lần này xong rồi DD à :hoho:
      song ngưbiu~biu~biu thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 152

      hồi đánh nhau kịch liệt, Giang Diệu mệt đến mức chân tay có lực. Nếu phải Lục Lưu nhớ nàng mang thai, sợ là dễ dàng buông tha nàng như vậy... Đúng là họa từ miệng nàng mà ra.

      Giang Diệu ảo não thôi, khuôn mặt hồng dựa ở ngực của nam nhân, có chút nghi ngờ mấy ngày nay có phải giả vờ suy yếu , mọi việc đều muốn nàng ở bên hầu hạ, hầu hạ vào tịnh phòng, rồi cả việc cầm "tiểu Lục Lưu" nàng cũng làm, vậy mà còn thành . Nhưng việc xấu hổ này, Giang Diệu cũng dần quen rồi —— cứ coi như cầm ấm nước dội hoa là được.

      Đến tết Nguyên Tiêu,giống như lúc trước Lục Lưu , cùng thê tử xem hoa đăng.

      Nam tử bệnh nặng mới khỏi,có thêm mấy phần ôn nhu săn sóc,nhìn cũng bình dị gần gũi hơn so với ngày thường. nương ở Dân Châu giống như Đường , hoạt bát thẳng thắn, ở chợ đêm phồn hoa náo nhiệt,có nhiều tiểu nương trẻ đẹp nhìn về Lục Lưu,nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần.Đợi thấy vị nam tử này cẩn thận từng chút khác thường che chở tiểu phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh,mà tiểu phụ nhân này ăn mặc kín mít,chỉ lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc,liền cảm thấy mặc cảm tự ti---chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy,đứng bên cạnh vị công tử này mới xứng đôi. Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.

      Thấy tuấn tú lịch tao nhã, mặc bộ cẩm bào phong lưu phóng khoáng. Nhưng nàng lại trang điểm. Giang Diệu có chút hối hận vì hôm nay trang điểm chút . Tuy nhiều nương nhìn Lục Lưu, nhưng mắt trước sau chỉ nhìn thẳng, giống như lúc ở Lạc thành, là người quân tử. Nên trong lòng Giang Diệu cũng dễ chịu hơn.

      Phu quân tốt như vậy, trong mắt trong lòng của chỉ có mình nàng, nàng còn cần gì nữa ?

      Đôi tiểu phu thê giống như nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ,dắt tay nhau ở chợ đêm náo nhiệt. biết có phải ảo giác của Giang Diệu ,chỉ cảm thấy Lục Lưu ngày càng nghe theo nàng.

      Giống như lúc này ——

      Nếu như ngày thường,làm sao lại vì nàng mà thi đấu thắng hoa đăng cùng đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch.

      Thi đấu tổng cộng ba vòng, vòng thứ nhất là đoán đố đèn, vòng thứ hai là đối câu đối, vòng thứ ba là vẽ tranh tại chỗ, do nam nữ ở đây chọn ra bức đẹp nhất, mới thắng được chiếc đèn cá chép hoa lệ tinh xảo.

      Nhìn chiếc đèn cá chép thắng được trong tay Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như càng thêm thích .

      Lục Lưu mang theo hoa đăng, đến trước mặt thê tử, ánh đèn dìu dịu rơi vào mặt của , khiến Lục Lưu trông tuấn mỹ giống như phải là người, mở miệng hỏi: "Thích ?"

      Lên đài thi đấu đều là nam tử, thể nghi ngờ là Lục Lưu rất được chú ý,đợi thắng hoa đăng liền về phía mình,vừa thấy các tiểu nương lộ ra ánh mắt hâm mộ,khiến Giang Diệu sinh ra chút cảm giác hư vinh.

      Nàng cong môi, gật đầu, : "Thích."

      Lục Lưu mỉm cười, muốn cùng thê tử tiếp tục về phía trước, bỗng nhiên có công tử tuấn lãng trẻ tuổi tới trước mặt hai người, ngoan ngoãn chắp tay thi lễ với hai người.

      nay mặt Giang Diệu còn nở nụ cười, nhìn vị công tử mặc trường bào màu xanh này ,bộ dáng thư sinh,dung mạo cũng tầm thường,ôn hòa điềm nhiên .Giang Diệu nhận ra —— vị công tử áo xanh này, là người vừa thi đấu cùng Lục Lưu.

      Qua ba vòng đấu đều đứng thứ hai, chỉ sau Lục Lưu, Giang Diệu muốn để ý cũng khó. Mà vòng cuối vẽ bức tranh vui chơi ngày xuân, cũng sinh động thú vị.

      Lục Lưu đột nhiên thu lại nụ cười, : "Các vị có chuyện gì?"

      Người đọc sách da mặt mỏng,công tử kia có chút xấu hổ, ấp úng : "Vị công tử này , có thể bán hoa đăng cá chép cho ta ?" cũng biết đối phương mặc áo gấm, khí chất như ngọc, là công tử gia đình giàu có, sợ cần ngân lượng của , nhưng chuẩn bị trước lâu như vậy, chỉ muốn thắng được đèn cá chép này,làm vui lòng người .

      Lục Lưu tất nhiên là chịu,nhưng Giang Diệu có chút ngạc nhiên . Nàng nhìn vị công tử này, thấy vừa rồi cũng cố gắng để thắng được đèn cá chép này,liền biết rất cần.. Nàng hỏi: "Công tử muốn đưa đèn cá chép này cho người ?"

      Bị trúng, công tử trẻ tuổi ngẩn người, sau đó đỏ mặt thừa nhận, : "Phu nhân là thông tuệ. Tại hạ muốn đem đèn cá chép này cho vị hôn thê."

      Nếu như vậy, Giang Diệu tất nhiên muốn giúp người đạt được nguyện vọng,lấy đèn cá chép trong tay Lục Lưu, đưa tới, : "Công tử si tình như vậy, chiếc đèn này, liền đưa cho công tử. Hi vọng công tử cùng vị hôn thê của mình có thể sớm ngày kết hôn, bạc đầu giai lão."

      Vị công tử kia nhận lấy hoa đăng, cảm kích hai người hồi, lúc này mới nở nụ cười điềm nhiên đợi vị hôn thê tới.

      Giang Diệu nhìn bóng lưng vị công tử kia, chợt nhớ tới mình cùng Lục Lưu... Khi đó Lục Lưu cường thế chút, nàng cũng quá mức lý trí, suy nghĩ phen, cảm thấy mình rất thích , liền cùng tốt hơn ,đúng là để mình có tâm tư trăng hoa gì. Lúc này nhớ đến, cũng có chút tiếc nuối.

      Cũng mang thai hài tử , còn tiếc nuối cái gì đây? Giang Diệu mỉm cười sờ bụng, tay kéo ống tay áo phu quân bên cạnh, thấy khuôn mặt nhàn nhạt, nhân tiện : "Ta có chút đói bụng, chúng ta ăn chút gì ."

      Lúc này Lục Lưu bị dời chú ý, dẫn thê tử Minh Nguyệt lâu dùng cơm.

      Nơi này cũng gần Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu từ chối đề nghi ngồi xe ngựa của Lục Lưu, cùng bộ lại đây. tới bên ngoài Minh Nguyệt lâu,dòng người lại nhộn nhịp,cũng giống như ngày thường náo nhiệt.

      Trong lúc hoảng hốt, Giang Diệu nghe thấy có người gọi mình, vốn dám xác định, lại nghe tiếng, Giang Diệu mới xoay người, nhìn tiểu nương khó khăn xuống xe ngựa, tươi cười xinh đẹp : "Đường tỷ tỷ."

      Người đến chính là Đường .

      Hôm nay Đường chải tóc thùy hoàn phân sao,mặc bộ tiểu áo hàng trù màu xanh biếc, cả người thanh xuân tươi đẹp. Đường tới trước mặt hai người, khoảng thời gian này, Đường thường xuyên tìm Giang Diệu ,lúc Lục Lưu bệnh nặng, là Đường động viên Giang Diệu, bởi vậy,quan hệ hai người càng thêm gần gũi,ngay cả Lục Lưu, cũng khách khí hơn đối với nàng.

      Giờ này Lục Lưu thấy hai người chuyện ríu rít, cũng có bất mãn bởi vì bị lạnh nhạt ,chỉ lẳng lặng đứng ở bên, giục giã,tùy ý các nàng chuyện. lúc, Đường mới phản ứng, : "Ở đây lạnh, Diệu Diệu có thai, chúng ta nên lên lầu."

      Giang Diệu cười đồng ý, cùng nàng lên lầu, hỏi: "Hôn nay Đường tỷ tỷ tới mình sao?" Đêm nay là tết Nguyên tiêu, thích hợp cho nam nữ gặp gỡ, lại thấy Đường ăm mặc xinh đẹp như vậy, Giang Diệu là kẻ ngốc cũng đoán được —— đêm nay Đường là có hẹn.

      Giang Diệu thông tuệ, Đường biết nàng lừa được, chuẩn bị , vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cái tên thô lỗ kia ra đón nàng , ràng là người rất thông minh, học hành cũng tốt, nhưng khi nhìn nàng, lại giống như kẻ ngốc. May mà Đường tính tình hào phóng, chút nhăn nhó, liếc mắt nhìn nam tử ở dưới lầu, với Giang Diệu: " chính là Chu Gia Hòa."

      Chu Gia Hòa...

      Chu Gia Hòa chính là thanh mai trúc mã của Đường , cũng là vị hôn phu mà nàng mới định thân.

      Giang Diệu liếc mắt nhìn vị Chu công tử kia, nhất thời cười ra tiếng.

      Chu Gia Hòa nhìn vị hôn thê của mình, lại nhìn đôi tiểu phu thê trẻ tuổi quý khí kia, mới nhất thời hiểu hai người bên cạnh, vội vàng xuống dưới, lại sợ bị xấu hổ ở trước mặt vị hôn thê, bộ dạng có chút cứng ngắc. Đường nhìn, cảm thấy rất buồn cười, vội : "Hai vị này chính là Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi."

      Chu Gia Hòa hành lễ với hai người.

      Đường mỉm cười, nhìn hoa đăng cá chép trong tay Chu Gia Hòa trêu ghẹo hỏi: "Là chàng thắng được ?"

      Chu Gia Hòa là người thành , xưa nay láo, tuy rằng muốn cố gắng biểu trước mặt vị hôn thê nhưng cũng :" Hoa đăng cá chép này là vừa nãy Tuyên Vương tặng cho ta,ta...Tuyên Vương tài hoa hơn người, khiến ta cảm thấy xấu hổ."

      Lời này lòng, Chu Gia Hòa ở trong thư viện, việc học cũng là số số hai, rất ít khi nể phục ai.

      Đường câu "Ta biết" .

      Lỗ tai Chu Gia Hòa nóng lên.

      Phu quân mình lợi hại,tuy Giang Diệu rất tự hào, nhưng cũng thưởng thức vị Chu công tử này , : "Vương gia lớn hơn Chu công tử vài tuổi, lúc này là may mắn thắng, nếu là lần tới, còn chưa biết ai thắng ai thua." Trong lòng, cảm thấy hài lòng hộ Đường . Vị Chu công tử này là một nhân tài, đối với Đường cũng si mê, lời thành , so với Tam ca cẩu thả thích gặp rắc rối của nàng khiến người an tâm hơn nhiều.

      Lại nhìn sắc mặt Đường , giữa hai lông mày đều là nụ cười, gương mặt sáng ngời như học trò, ánh mắt nhìn vị hôn phu cũng có tình cảm. Ánh mắt này, đời trước nàng cũng từng thấy ở người Đường , lúc nàng nhìn Tam cũng như thế. Khi đó đối với đôi tiểu phu thê hay đánh lộn này,mẫu thân nàng cũng nhức đầu,nhưng Tam ca che chở thê tử,mỗi lần bị phạt,cũng cùng nhau chịu phạt.Hai người bọn họ ai bị phạt quỳ từ đường người kia lén lút đưa bánh ngọt tới.

      Bốn người cùng vào nhã gian Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu chuyện với Đường , "... Chu công tử kia tồi, vừa rồi đỏ mặt hỏi mua đèn cá chép của Vương gia, bảo là muốn đưa cho vị hôn thê của mình, tỷ nhìn xem, tốt a, Vương gia nhà ta làm như thế."

      Đường cũng nghĩ tới, con mọt sách kia mặt dày làm chuyện như vậy. , làm như thế lấy được đèn cá chép, so với việc bằng bản lĩnh thắng được, càng khiến người thích. Nay nghe Giang Diệu , Đường cười : "Diệu Diệu, muội sao giống mẫu thân ta thế? Cùng khen tốt."

      Nhưng Chu công tử kia tốt a.

      Giang Diệu biết, Đường hiểu tâm trạng này của nàng,lúc này tâm trạng của nàng có chút đứng ở lập trường người nhàĐường , hi vọng nàng gả được cho người tốt.

      Giang Diệu : "Ta khen, chỉ thôi. Vừa rồi ta cũng thấy tài học của vị Chu công tử này, nếu ở Vọng Thành, cũng rất phát triển. Đường phu nhân cũng là, Dân Châu con rể có tốt như vậy, cần tìm ở Vọng Thành."

      Đường cũng cười. Luôn cảm thấy mọi việc của hai năm qua giống như giấc mộng. Vọng Thành đúng là rất được, phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người vỡ đầu đều muốn chen vào, công tử Vọng Thành cũng tốt, nhưng là... Áp lực đối với nàng quá lớn. lần nữa trở lại Dân Châu, nàng mới phát , chính mình thích hợp ở nơi này, nàng cùng Chu Gia Cùng, cũng hiểu nhau, khi còn bé thay nàng chịu oan ức, ngốc nghếch để nàng tùy ý bắt nạt... Nàng cho rằng ngốc, nhưng ngờ, chỉ ngốc ở trước mặt nàng .

      Giờ này trong lòng nàng chỉ có Chu Gia Cùng,nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có thiếu thứ gì đó.Trực giác của nàng cho biết,thứ gì kia là ở Vọng Thành...

      Nhưng nàng tìm được —— khó tìm như vậy, vậy liền tìm nữa.

      Trở lại xe ngựa, Lục Lưu thấy nụ cười thê tử nụ xán lạn, tâm trạng giống như rất tốt, liền đưa tay lấy áo choàng của nàng gom lại, nhéo khuôn mặt béo mập mềm mại của nàng. Giang Diệu : "Lục Lưu, chàng kiếp sau của chúng ta có còn ở chung chỗ ?"

      êm đẹp, việc này làm gì? Lục Lưu biết tâm trạng của thê tử vẫn là tiểu hài tử, ôm lấy bả vai của nàng : "Tất nhiên ." Chỉ cần có thể gặp được nàng, nghĩ cách đem nàng tới bên cạnh .

      Giang Diệu nghiêm túc : "Cũng biết được." Nhưng trong lòng cũng có nhiều mất mát.

      Đời trước nàng cũng gặp được Lục Lưu, nhưng khi đó nàng chỉ là nương xa lạ đối với Lục Lưu, cùng lắm ngày sau là cháu dâu, lúc đó nàng cũng có chút sợ , cảm thấy lòng dạ độc ác, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

      Lục Lưu chỉ cho là nàng suy nghĩ lung tung, cũng gì thêm. Mãi đến lúc hai người hồi phủ, vừa vào cửa lớn, Hứa ma ma liền tới, với hai người tin ——

      Ở Tống phủ vừa mới truyền tin đến, Tống lão phu nhân tạ thế.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bà lão này chết đúng lúc thế ko biết
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Hờ rốt cuộc bà già ý củng hết vai diễn rồi :yoyo59:
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :