1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Thề không làm thiếp - Lục Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Thông phòng của người ấy (1)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Dương Như Tuyên cho Mật Nhi và Hạnh Nhi bắt kịp, mình chạy ra khỏi Mai Trinh viện mới thả chậm cước bộ, nàng có nghỉ chân quay đầu, bởi vì nàng biết có khả năng đuổi theo.

      về phía Phong Lâm Uyển của Lư thị, nàng ép mình được nghĩ, rốt cuộc Hầu gia bị làm sao vậy?

      Làm sao có thể đột nhiên hôn môi nàng? Nàng vỗ về cổ, nhiệt độ kia vẫn lưu lại, cho dù bầu trời ngừng mưa phùn, vẫn dập tắt được nhiệt độ mặt nàng.

      Nàng khỏi nghĩ, Hầu gia vốn định có phu thê thực với nàng?

      Đương nhiên nàng nguyện ý, nhưng dù thế nào cũng nên ở trước mặt Mặc Ngôn mà thân mật với nàng như vậy, nàng rất thẹn thùng. Vừa rồi đột nhiên đẩy ra, biết phát cáu hay ?

      Khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới trở nên hòa hợp, nàng hy vọng bởi vậy mà sinh biến, như thế đêm nay nàng có phải nên ở lại trong phòng hay ?

      Trong lúc vô tình nhớ lại từng nhìn thấy thân thể trần trụi của , khuôn mặt nhắn của nàng càng hồng hơn, khỏi vỗ má, bước chân về phía Phong Lâm Uyển càng nhanh hơn, nhưng vừa bước vào đại viện, bất chợt nghe thấy tiếng khóc bén nhọn của trẻ con.

      Nàng sửng sốt, lập tức theo thanh đó mà đến, chỉ thấy ít nha hoàn bà tử đều tụ tập bên ngoài phòng ngủ của Lư thị, khiến nàng sinh lòng bất an.

      "Tiểu tổ tông của ta, để cho bà nội nghỉ ngơi , ma ma mang tiểu thiếu gia xem rừng phong, được ?"

      Vừa đến gần, nàng thấy ma ma Lư bên cạnh thị ôn tồn khuyên bảo, cẩn thận nhìn lại, lại thấy tiểu oa nhi đứng ở trước cửa ngừng gõ cửa.

      dùng tiếng non nớt gọi: "Tằng tổ mẫu, mở cửa... Mở cửa , tằng tổ mẫu..."

      Tổ mẫu? Nàng sửng sốt. Phòng Phiền Bách Văn cũng có con nối dòng, vậy chẳng lẽ đứa này là... Con của Hầu gia?

      Cũng đúng, vợ trước của Hầu gia chết bệnh trước khi Hầu gia lãnh binh Tây Đột, mà xem ra đứa trẻ cùng lắm là hơn hai tuổi, độ tuổi này đúng.

      "Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng đến gần thấp giọng hỏi.

      Mấy người nha hoàn bà tử nghe thấy tiếng của nàng, nhao nhao quay đầu nhìn nàng, tất cả ánh mắt kia đều sửng sốt, như là nhìn thấy nàng khiến người kinh ngạc đến như vậy.

      "Làm sao vậy?" Những ánh mắt kia khiến nàng cảm nhận được tình thế khác thường.

      "Thiếu phu nhân..." ma ma trong đó thấp giọng , lmt.lqd, ý đồ dùng thân thể chắn trước hài tử kia.

      "Sao bà nội gặp đứa này?" Dương Như Tuyên nhìn ra được đám người này có việc giấu diếm nàng, nhưng trước mắt đứa này quan trọng hơn, nàng muốn biết Lư thị làm sao.

      "Lão phu nhân..."

      "Là Như Tuyên sao?"

      Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khàn khàn của Lư thị, Dương Như Tuyên vội vàng đáp lời: "Bà nội, là con." Nghe thấy giọng Lư thị, khiến trong lòng nàng an ổn chút.

      "Vào ."

      ‘Vâng ạ’ Dương Như Tuyên về phía trước, đứa kia lại che ở cửa, nâng khuôn mặt nhắn đầy nước mắt lên, nàng thở , càng xác định đứa nầy khẳng định là con trai của Hầu gia, nhìn cái mặt kia, quả thực giống như cùng khuôn mẫu in ra.

      Mà hài tử kia vươn cánh tay ngắn ngủn ra, như là thể vào , ai cũng được vào, hồn nhiên lại bá đạo làm cho người ta có cảm giác cũng có vài phần tương tự với Hầu gia, khiến nàng khỏi ngồi xổm người xuống, rút khăn tay trong lòng ra, khẽ lau nước mắt mặt .

      "Ma ma, đứa này tên là gì?" Nàng cười hỏi, chỉ vì đứa này vùng vẫy khi nàng lau, đôi mắt vì nước mắt mà rạng rỡ sáng ngời, khẳng định sau này lớn lên tuấn dật hơn người.

      "..." Ma ma biết nên đáp lại như thế nào, may mà lúc này trong phòng truyền đến giọng khiến ma ma nhàng thở ra.

      "Như Tuyên, ôm Doãn Hi vào ."

      "Vâng ạ." Giọng Dương Như Tuyên đáp lại, cười với đứa , vươn tay : "Tiểu Doãn Hi, nghe thấy tằng tổ mẫu ? Để ta ôm ngươi vào gặp tằng tổ mẫu, được ?"

      Phiền Doãn Hi suy nghĩ rồi mới nhàng gật đầu, thân thể nho di chuyển về phía nàng.

      Dương Như Tuyên mềm ôm lên, cảm giác toàn thân non mềm, thuận theo để nàng ôm.

      Ma ma thay nàng mở cửa, nàng bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng còn có hai ma ma và nha hoàn hầu hạ, nhưng Lư thị lại nằm ở giường.

      "Bà nội, tìm đại phu đến xem chẩn chưa?" Dương Như Tuyên thấy khí sắc của bà tốt, thấp giọng hỏi.

      " xem, nấu thuốc rồi." Lư thị đánh giá động tác nàng ôm hài tử.

      "Tằng tổ mẫu, ôm ôm..." Phiền Doãn Hi vừa thấy Lư thị, mắt to thoáng chốc chảy ra hai hàng lệ, tay ngắn ngủn ngừng hướng về phía bà.

      "Doãn Hi, tằng tổ mẫu nhiễm phong hàn, thể ôm ngươi, để nương ôm ngươi, được ?"

      Dương Như Tuyên nghe vậy cũng quá ngoài ý muốn, ngược lại Phiền Doãn Hi như là nghe được những từ mới, khuôn mặt nhắn lệch sang bên, quay đầu nhìn Dương Như Tuyên.

      "Nương?"

      tiếng nương, gọi khiến tâm Dương Như Tuyên tan chảy: "Gọi nương nha, tiểu Doãn Hi."

      "Rốt cuộc nương cũng đến tìm con rồi hả?" Miệng nho của khẽ nhếch, khuôn mặt nhắn vốn mang lệ đột nhiên tỏa sáng, ngừng đánh giá nàng.

      Dương Như Tuyên sửng sốt, chợt biết nghe lời : "Tiểu Doãn Hi, thực xin lỗi, phụ thân sinh bệnh, nương phải chăm sóc , rốt cuộc bây giờ cũng rỗi rãnh, con trách nương đúng ?"

      Phiền Doãn Hi sững sờ nhìn nàng, có phần ngượng ngùng lắc đầu, lmt.lqd, sau đó kề khuôn mặt nhắn lên cổ nàng, tay nhàng vỗ vỗ lên người nàng.

      Dương Như Tuyên thấy thế, thể thở dài.

      Quả là phụ tử, tất cả đều để ở trong lòng, quen biểu đạt, nhưng riêng động tác này, đủ để nàng biết chờ mong cha mẹ có thể tới gặp biết bao nhiêu.

      Lư thị nhìn màn này, khóe miệng dương lên cười tiêu sầu: "Doãn Hi, ma ma dẫn ngươi rửa mặt, đợi trở lại tìm nương, được ?"

      Phiền Doãn Hi do dự, miệng nhấp nhấp, lúc sau mới : "Nương được tìm thấy nữa nha."

      Dương Như Tuyên nghe mà hốc mắt nóng lên, hôn xuống khuôn mặt nhắn của : " , nương ở đây đợi con nha."

      "Uhm." dùng lực gật đầu, nhìn hướng ma ma gần , cũng cho ôm, mà xuống, để cho ma ma dẫn rời .

      Đợi vừa , Lư thị nháy mắt tràn đầy hứng thú đánh giá Dương Như Tuyên: "Như Tuyên, ngươi kinh ngạc vì sao Bách Nguyên lại có con trai như vậy sao?"

      "Có chút, nhưng phải bà nội muốn cho con sao?" Nàng cười hỏi.

      Phiền Doãn Hi thân là con của Bình Tây Hầu, cháu ruột Hộ bộ thượng thư, nàng lại chưa từng nghe đến tồn tại của nó, riêng điểm này cũng biết đây phải chuyện tầm thường rồi.

      tay cầm cây dù hình bướm, tay nắm tay non mềm, Dương Như Tuyên khom người, đường quay về Mai Trinh viện đều giỡn với Phiền Doãn Hi, mặt mang theo ý cười, trong lòng lại có vài phần nặng nề.

      Thông phòng của người ấy... ra đứa này là sau khi Hầu gia bị thương trở về từ Tây Đột cùng với nha hoàn thông phòng mà ra. Tin tức này phong tỏa kín, bởi vậy kiếp trước nàng cũng chưa từng nghe , hơn nữa trong quá khứ nàng đều bận rộn tranh thủ tình cảm với các thiếp thất khác của Phiền Bách Văn, đương nhiên để tâm đến Phiền Bách Nguyên chuyện.

      Khi nghe thấy đứa này là của thông phòng, lại khiến nàng khó hiểu, cho dù Doãn Hi phải con trai trưởng, nhưng ít ra cũng là cháu trai thứ nhất của phụ thân, vì sao chưa từng mở tiệc chiêu đãi, nguyên nhân là gì - -

      "Ưm hừm, tỷ tỷ, ngươi cũng rất có khả năng, mới gả vào Phiền phủ chưa được mấy tháng có hài tử lớn như vậy rồi."

      Bỗng dưng Dương Như Tuyên giương mắt, nhìn thấy là Dương Như Kỳ và tiểu thiếp của Phiền Bách Văn, nàng nhướng mày, nghĩ thầm người này thích đến phân giới của Mai Trinh viện và Cán Hương viện, đụng phải cũng tính quá ngoài ý muốn, chỉ là nàng muốn nhìn thấy các nàng.

      Vì thế, nàng tránh sang bên, liền nắm Phiền Doãn Hi dọc theo bên cạnh qua các nàng.

      "Ngươi đừng u mê, tuy danh nghĩa hài tử kia là của Hầu gia, nhưng rốt cuộc là của ai ai biết." Tiểu thiếp bên cạnh Dương Như Kỳ cười đến run rẩy hết cả người.

      Dương Như Tuyến căm tức giương mắt trừng qua: "Quá làm càn rồi!" Ở trước mặt hài tử mà những thứ lời vô vị này.

      "Ai làm càn? Gả cho Hầu gia mù, thực cho rằng bản thân là quý phu nhân rồi hả? Cũng ngẫm lại cuộc sống nghèo khó của bản thân." Tiểu thiếp dưới đánh giá nàng, đối với toàn thân mộc mạc nàng cực kỳ khinh thường: "Sao, giờ muốn dẫn theo đứa bé này bên người, xin hỏi sau này phải xưng hô với Hầu gia là phụ thân, hay là bá phụ?"

      Dương Như Tuyên nắm chặt tay thành quyền. Nếu phải có Doãn Hi ở đây, khẳng định nàng đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất, lmt.lqd, nhưng đứa ở đây, dù nàng có tức giận hơn nữa cũng thể phát tác.

      "Liễu Thiến Thiến, mắt ngươi mù sao? nhìn thấy đứa này như cùng khuôn mẫu in ra với Hầu gia hay sao? Nó là con của ai, còn cần sao? có não ít , thà rằng câm điếc cũng đừng mù chữ." Dương Như Tuyên ngoài cười nhưng trong cười .

      Bà nội , vị thông phòng Thúy nhi kia của Hầu gia nạp vào trước khi Hầu gia Tây Đột, nhưng mà Hầu gia chinh chiến ba năm chưa về, có hạ nhân nhìn thấy nàng và Phiền Bách Văn thông đồng, ngay khi Hầu gia bị thương trở về bao lâu sau, Thúy nhi truyền ra có thai, nhưng khi đó Hầu gia biết được nàng và Phiền Bách Văn cấu kết, đuổi nàng .

      Cuối cùng bà nội lưu Thúy nhi lại, chỉ là sau khi Thúy nhi sinh hạ Doãn Hi khó sinh mà chết, sau đó Doãn Hi do bà nội chăm sóc, chỉ vì Hầu gia tin đứa này là của .

      Mãi đến khi Doãn Hi có thể chạy có thể nhảy có thể chuyện, Hầu gia cũng chưa từng gặp mặt nó lấy lần.

      Nghe bà nội xong những chuyện cũ này, nàng đau lòng thôi. đứa bé mới hai tuổi, lại bởi vì người lớn tranh đấu mà được cha mẹ thương tiếc, giờ tuổi tác bà nội cao, còn có thể nhìn thấy Doãn Hi bao nhiêu năm nữa đây?

      Huống hồ đứa này cũng thể có cha mẹ chăm sóc, nếu cẩn thận học cái xấu, chỉ sợ sau khi lớn lên lại từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp rất nhiều vấn đề, giống như là nàng năm đó, tâm tư lệch lạc mới có thể bước sai từng bước.

      Cũng chính bởi vì như vậy, bà nội hi vọng nàng có thể chăm sóc Doãn Hi, nàng mới có thể lời đáp ứng.

      Nhưng đáp ứng là đáp ứng, nàng biết nên với Hầu gia như thế nào, càng tệ hơn chính là, còn chưa quay về Mai Trinh viện, gặp được mấy kẻ chướng mắt này.

      "Sao ngươi biết tên của ta?" Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến kinh ngạc .

      Dương Như Tuyên mấp máy miệng: "Cũng chỉ là tiểu thiếp được Phiền nhị thiếu sủng nhất thôi, ai biết? Chỉ tiếc tại..." Tầm mắt nàng chuyển hướng Dương Như Kỳ, lập tức lại thu hồi.

      sao, nàng nên dẫn phát đấu tranh giữa các nàng.

      Trước mắt Như Kỳ giống như nàng trước đây. Lúc trước nàng và Liễu Thiến Thiến tranh đấu gay gắt, nghĩ đến trước đây nàng cũng được sủng ái như Như Kỳ bây giờ, nàng nên gây sóng gió, châm ngòi ly gián nữa.

      "Ý của ngươi là bây giờ ta thể được sủng ái nữa?" Liễu Thiến Thiến nheo đôi mắt đẹp lại, ngang ngược kiêu ngạo nhìn nàng: "Chỉ bằng chút tư sắc của ngươi, ta còn chưa thèm để trong mắt, huống chi là nàng? Nam nhân cũng chỉ muốn nếm thức ăn tươi thôi."

      "Mặc kệ như thế nào, đó chuyện cũng là giữa các ngươi, xin nhường đường."

      "Ta cho."

      Mặt Dương Như Tuyên trầm xuống, liếc mắt đếm xỉa đến Dương Như Kỳ, não ý càng sâu, bắt đầu hối hận cho Mật Nhi, Hạnh Nhi cùng nếu ít nhất cũng nhiều người giúp đỡ ngăn cản các nàng.

      "Nương?" Phiền Doãn Hi kéo nàng.

      " có việc gì, bây giờ nương dẫn con về Mai Trinh viện." Nàng cố cười, nắm chặt tay nó, vẫn muốn qua bên cạnh Liễu Thiến Thiến.

      Sao có thể đoán được, đột nhiên Liễu Thiến Thiến lại dùng lực đẩy nàng - -

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Thông phòng của người ấy (1)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Dương Như Tuyên cho Mật Nhi và Hạnh Nhi bắt kịp, mình chạy ra khỏi Mai Trinh viện mới thả chậm cước bộ, nàng có nghỉ chân quay đầu, bởi vì nàng biết có khả năng đuổi theo.

      về phía Phong Lâm Uyển của Lư thị, nàng ép mình được nghĩ, rốt cuộc Hầu gia bị làm sao vậy?

      Làm sao có thể đột nhiên hôn môi nàng? Nàng vỗ về cổ, nhiệt độ kia vẫn lưu lại, cho dù bầu trời ngừng mưa phùn, vẫn dập tắt được nhiệt độ mặt nàng.

      Nàng khỏi nghĩ, Hầu gia vốn định có phu thê thực với nàng?

      Đương nhiên nàng nguyện ý, nhưng dù thế nào cũng nên ở trước mặt Mặc Ngôn mà thân mật với nàng như vậy, nàng rất thẹn thùng. Vừa rồi đột nhiên đẩy ra, biết phát cáu hay ?

      Khó khăn lắm quan hệ của bọn họ mới trở nên hòa hợp, nàng hy vọng bởi vậy mà sinh biến, như thế đêm nay nàng có phải nên ở lại trong phòng hay ?

      Trong lúc vô tình nhớ lại từng nhìn thấy thân thể trần trụi của , khuôn mặt nhắn của nàng càng hồng hơn, khỏi vỗ má, bước chân về phía Phong Lâm Uyển càng nhanh hơn, nhưng vừa bước vào đại viện, bất chợt nghe thấy tiếng khóc bén nhọn của trẻ con.

      Nàng sửng sốt, lập tức theo thanh đó mà đến, chỉ thấy ít nha hoàn bà tử đều tụ tập bên ngoài phòng ngủ của Lư thị, khiến nàng sinh lòng bất an.

      "Tiểu tổ tông của ta, để cho bà nội nghỉ ngơi , ma ma mang tiểu thiếu gia xem rừng phong, được ?"

      Vừa đến gần, nàng thấy ma ma Lư bên cạnh thị ôn tồn khuyên bảo, cẩn thận nhìn lại, lại thấy tiểu oa nhi đứng ở trước cửa ngừng gõ cửa.

      dùng tiếng non nớt gọi: "Tằng tổ mẫu, mở cửa... Mở cửa , tằng tổ mẫu..."

      Tổ mẫu? Nàng sửng sốt. Phòng Phiền Bách Văn cũng có con nối dòng, vậy chẳng lẽ đứa này là... Con của Hầu gia?

      Cũng đúng, vợ trước của Hầu gia chết bệnh trước khi Hầu gia lãnh binh Tây Đột, mà xem ra đứa trẻ cùng lắm là hơn hai tuổi, độ tuổi này đúng.

      "Ma ma, xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng đến gần thấp giọng hỏi.

      Mấy người nha hoàn bà tử nghe thấy tiếng của nàng, nhao nhao quay đầu nhìn nàng, tất cả ánh mắt kia đều sửng sốt, như là nhìn thấy nàng khiến người kinh ngạc đến như vậy.

      "Làm sao vậy?" Những ánh mắt kia khiến nàng cảm nhận được tình thế khác thường.

      "Thiếu phu nhân..." ma ma trong đó thấp giọng , lmt.lqd, ý đồ dùng thân thể chắn trước hài tử kia.

      "Sao bà nội gặp đứa này?" Dương Như Tuyên nhìn ra được đám người này có việc giấu diếm nàng, nhưng trước mắt đứa này quan trọng hơn, nàng muốn biết Lư thị làm sao.

      "Lão phu nhân..."

      "Là Như Tuyên sao?"

      Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khàn khàn của Lư thị, Dương Như Tuyên vội vàng đáp lời: "Bà nội, là con." Nghe thấy giọng Lư thị, khiến trong lòng nàng an ổn chút.

      "Vào ."

      ‘Vâng ạ’ Dương Như Tuyên về phía trước, đứa kia lại che ở cửa, nâng khuôn mặt nhắn đầy nước mắt lên, nàng thở , càng xác định đứa nầy khẳng định là con trai của Hầu gia, nhìn cái mặt kia, quả thực giống như cùng khuôn mẫu in ra.

      Mà hài tử kia vươn cánh tay ngắn ngủn ra, như là thể vào , ai cũng được vào, hồn nhiên lại bá đạo làm cho người ta có cảm giác cũng có vài phần tương tự với Hầu gia, khiến nàng khỏi ngồi xổm người xuống, rút khăn tay trong lòng ra, khẽ lau nước mắt mặt .

      "Ma ma, đứa này tên là gì?" Nàng cười hỏi, chỉ vì đứa này vùng vẫy khi nàng lau, đôi mắt vì nước mắt mà rạng rỡ sáng ngời, khẳng định sau này lớn lên tuấn dật hơn người.

      "..." Ma ma biết nên đáp lại như thế nào, may mà lúc này trong phòng truyền đến giọng khiến ma ma nhàng thở ra.

      "Như Tuyên, ôm Doãn Hi vào ."

      "Vâng ạ." Giọng Dương Như Tuyên đáp lại, cười với đứa , vươn tay : "Tiểu Doãn Hi, nghe thấy tằng tổ mẫu ? Để ta ôm ngươi vào gặp tằng tổ mẫu, được ?"

      Phiền Doãn Hi suy nghĩ rồi mới nhàng gật đầu, thân thể nho di chuyển về phía nàng.

      Dương Như Tuyên mềm ôm lên, cảm giác toàn thân non mềm, thuận theo để nàng ôm.

      Ma ma thay nàng mở cửa, nàng bước vào phòng, chỉ thấy trong phòng còn có hai ma ma và nha hoàn hầu hạ, nhưng Lư thị lại nằm ở giường.

      "Bà nội, tìm đại phu đến xem chẩn chưa?" Dương Như Tuyên thấy khí sắc của bà tốt, thấp giọng hỏi.

      " xem, nấu thuốc rồi." Lư thị đánh giá động tác nàng ôm hài tử.

      "Tằng tổ mẫu, ôm ôm..." Phiền Doãn Hi vừa thấy Lư thị, mắt to thoáng chốc chảy ra hai hàng lệ, tay ngắn ngủn ngừng hướng về phía bà.

      "Doãn Hi, tằng tổ mẫu nhiễm phong hàn, thể ôm ngươi, để nương ôm ngươi, được ?"

      Dương Như Tuyên nghe vậy cũng quá ngoài ý muốn, ngược lại Phiền Doãn Hi như là nghe được những từ mới, khuôn mặt nhắn lệch sang bên, quay đầu nhìn Dương Như Tuyên.

      "Nương?"

      tiếng nương, gọi khiến tâm Dương Như Tuyên tan chảy: "Gọi nương nha, tiểu Doãn Hi."

      "Rốt cuộc nương cũng đến tìm con rồi hả?" Miệng nho của khẽ nhếch, khuôn mặt nhắn vốn mang lệ đột nhiên tỏa sáng, ngừng đánh giá nàng.

      Dương Như Tuyên sửng sốt, chợt biết nghe lời : "Tiểu Doãn Hi, thực xin lỗi, phụ thân sinh bệnh, nương phải chăm sóc , rốt cuộc bây giờ cũng rỗi rãnh, con trách nương đúng ?"

      Phiền Doãn Hi sững sờ nhìn nàng, có phần ngượng ngùng lắc đầu, lmt.lqd, sau đó kề khuôn mặt nhắn lên cổ nàng, tay nhàng vỗ vỗ lên người nàng.

      Dương Như Tuyên thấy thế, thể thở dài.

      Quả là phụ tử, tất cả đều để ở trong lòng, quen biểu đạt, nhưng riêng động tác này, đủ để nàng biết chờ mong cha mẹ có thể tới gặp biết bao nhiêu.

      Lư thị nhìn màn này, khóe miệng dương lên cười tiêu sầu: "Doãn Hi, ma ma dẫn ngươi rửa mặt, đợi trở lại tìm nương, được ?"

      Phiền Doãn Hi do dự, miệng nhấp nhấp, lúc sau mới : "Nương được tìm thấy nữa nha."

      Dương Như Tuyên nghe mà hốc mắt nóng lên, hôn xuống khuôn mặt nhắn của : " , nương ở đây đợi con nha."

      "Uhm." dùng lực gật đầu, nhìn hướng ma ma gần , cũng cho ôm, mà xuống, để cho ma ma dẫn rời .

      Đợi vừa , Lư thị nháy mắt tràn đầy hứng thú đánh giá Dương Như Tuyên: "Như Tuyên, ngươi kinh ngạc vì sao Bách Nguyên lại có con trai như vậy sao?"

      "Có chút, nhưng phải bà nội muốn cho con sao?" Nàng cười hỏi.

      Phiền Doãn Hi thân là con của Bình Tây Hầu, cháu ruột Hộ bộ thượng thư, nàng lại chưa từng nghe đến tồn tại của nó, riêng điểm này cũng biết đây phải chuyện tầm thường rồi.

      tay cầm cây dù hình bướm, tay nắm tay non mềm, Dương Như Tuyên khom người, đường quay về Mai Trinh viện đều giỡn với Phiền Doãn Hi, mặt mang theo ý cười, trong lòng lại có vài phần nặng nề.

      Thông phòng của người ấy... ra đứa này là sau khi Hầu gia bị thương trở về từ Tây Đột cùng với nha hoàn thông phòng mà ra. Tin tức này phong tỏa kín, bởi vậy kiếp trước nàng cũng chưa từng nghe , hơn nữa trong quá khứ nàng đều bận rộn tranh thủ tình cảm với các thiếp thất khác của Phiền Bách Văn, đương nhiên để tâm đến Phiền Bách Nguyên chuyện.

      Khi nghe thấy đứa này là của thông phòng, lại khiến nàng khó hiểu, cho dù Doãn Hi phải con trai trưởng, nhưng ít ra cũng là cháu trai thứ nhất của phụ thân, vì sao chưa từng mở tiệc chiêu đãi, nguyên nhân là gì - -

      "Ưm hừm, tỷ tỷ, ngươi cũng rất có khả năng, mới gả vào Phiền phủ chưa được mấy tháng có hài tử lớn như vậy rồi."

      Bỗng dưng Dương Như Tuyên giương mắt, nhìn thấy là Dương Như Kỳ và tiểu thiếp của Phiền Bách Văn, nàng nhướng mày, nghĩ thầm người này thích đến phân giới của Mai Trinh viện và Cán Hương viện, đụng phải cũng tính quá ngoài ý muốn, chỉ là nàng muốn nhìn thấy các nàng.

      Vì thế, nàng tránh sang bên, liền nắm Phiền Doãn Hi dọc theo bên cạnh qua các nàng.

      "Ngươi đừng u mê, tuy danh nghĩa hài tử kia là của Hầu gia, nhưng rốt cuộc là của ai ai biết." Tiểu thiếp bên cạnh Dương Như Kỳ cười đến run rẩy hết cả người.

      Dương Như Tuyến căm tức giương mắt trừng qua: "Quá làm càn rồi!" Ở trước mặt hài tử mà những thứ lời vô vị này.

      "Ai làm càn? Gả cho Hầu gia mù, thực cho rằng bản thân là quý phu nhân rồi hả? Cũng ngẫm lại cuộc sống nghèo khó của bản thân." Tiểu thiếp dưới đánh giá nàng, đối với toàn thân mộc mạc nàng cực kỳ khinh thường: "Sao, giờ muốn dẫn theo đứa bé này bên người, xin hỏi sau này phải xưng hô với Hầu gia là phụ thân, hay là bá phụ?"

      Dương Như Tuyên nắm chặt tay thành quyền. Nếu phải có Doãn Hi ở đây, khẳng định nàng đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất, lmt.lqd, nhưng đứa ở đây, dù nàng có tức giận hơn nữa cũng thể phát tác.

      "Liễu Thiến Thiến, mắt ngươi mù sao? nhìn thấy đứa này như cùng khuôn mẫu in ra với Hầu gia hay sao? Nó là con của ai, còn cần sao? có não ít , thà rằng câm điếc cũng đừng mù chữ." Dương Như Tuyên ngoài cười nhưng trong cười .

      Bà nội , vị thông phòng Thúy nhi kia của Hầu gia nạp vào trước khi Hầu gia Tây Đột, nhưng mà Hầu gia chinh chiến ba năm chưa về, có hạ nhân nhìn thấy nàng và Phiền Bách Văn thông đồng, ngay khi Hầu gia bị thương trở về bao lâu sau, Thúy nhi truyền ra có thai, nhưng khi đó Hầu gia biết được nàng và Phiền Bách Văn cấu kết, đuổi nàng .

      Cuối cùng bà nội lưu Thúy nhi lại, chỉ là sau khi Thúy nhi sinh hạ Doãn Hi khó sinh mà chết, sau đó Doãn Hi do bà nội chăm sóc, chỉ vì Hầu gia tin đứa này là của .

      Mãi đến khi Doãn Hi có thể chạy có thể nhảy có thể chuyện, Hầu gia cũng chưa từng gặp mặt nó lấy lần.

      Nghe bà nội xong những chuyện cũ này, nàng đau lòng thôi. đứa bé mới hai tuổi, lại bởi vì người lớn tranh đấu mà được cha mẹ thương tiếc, giờ tuổi tác bà nội cao, còn có thể nhìn thấy Doãn Hi bao nhiêu năm nữa đây?

      Huống hồ đứa này cũng thể có cha mẹ chăm sóc, nếu cẩn thận học cái xấu, chỉ sợ sau khi lớn lên lại từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp rất nhiều vấn đề, giống như là nàng năm đó, tâm tư lệch lạc mới có thể bước sai từng bước.

      Cũng chính bởi vì như vậy, bà nội hi vọng nàng có thể chăm sóc Doãn Hi, nàng mới có thể lời đáp ứng.

      Nhưng đáp ứng là đáp ứng, nàng biết nên với Hầu gia như thế nào, càng tệ hơn chính là, còn chưa quay về Mai Trinh viện, gặp được mấy kẻ chướng mắt này.

      "Sao ngươi biết tên của ta?" Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến kinh ngạc .

      Dương Như Tuyên mấp máy miệng: "Cũng chỉ là tiểu thiếp được Phiền nhị thiếu sủng nhất thôi, ai biết? Chỉ tiếc tại..." Tầm mắt nàng chuyển hướng Dương Như Kỳ, lập tức lại thu hồi.

      sao, nàng nên dẫn phát đấu tranh giữa các nàng.

      Trước mắt Như Kỳ giống như nàng trước đây. Lúc trước nàng và Liễu Thiến Thiến tranh đấu gay gắt, nghĩ đến trước đây nàng cũng được sủng ái như Như Kỳ bây giờ, nàng nên gây sóng gió, châm ngòi ly gián nữa.

      "Ý của ngươi là bây giờ ta thể được sủng ái nữa?" Liễu Thiến Thiến nheo đôi mắt đẹp lại, ngang ngược kiêu ngạo nhìn nàng: "Chỉ bằng chút tư sắc của ngươi, ta còn chưa thèm để trong mắt, huống chi là nàng? Nam nhân cũng chỉ muốn nếm thức ăn tươi thôi."

      "Mặc kệ như thế nào, đó chuyện cũng là giữa các ngươi, xin nhường đường."

      "Ta cho."

      Mặt Dương Như Tuyên trầm xuống, liếc mắt đếm xỉa đến Dương Như Kỳ, não ý càng sâu, bắt đầu hối hận cho Mật Nhi, Hạnh Nhi cùng nếu ít nhất cũng nhiều người giúp đỡ ngăn cản các nàng.

      "Nương?" Phiền Doãn Hi kéo nàng.

      " có việc gì, bây giờ nương dẫn con về Mai Trinh viện." Nàng cố cười, nắm chặt tay nó, vẫn muốn qua bên cạnh Liễu Thiến Thiến.

      Sao có thể đoán được, đột nhiên Liễu Thiến Thiến lại dùng lực đẩy nàng - -
      bornthisway011091Phong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: Thông phòng người ấy (2)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      "A!" dự đoán được Liễu Thiến Thiến đẩy mình, Dương Như Tuyên theo bản năng che chở hài tử, thân thể ngã xuống, nhưng mà đau đớn lại xuất , chỉ vì phía sau có người che chở ôm lấy nàng.

      Nàng quay đầu vừa nhìn, lại nhìn thấy Phiền Bách Văn.

      "Ngươi sao chứ?" Phiền Bách Văn tươi cười rạng rỡ hỏi.

      Dương Như Tuyên vội vàng rời khỏi vòng ôm của , quay đầu trừng mắt nhìn Liễu Thiến Thiến, ánh mắt lại thoáng nhìn ánh mắt phẫn hận của Dương Như Kỳ, nháy mắt hiểu được ý đồ của Liễu Thiến Thiến.

      Phiền Bách Văn từng nhờ người đến Dương phủ cầu hôn, việc này khẳng định Như Kỳ cũng biết, vậy nhóm người tiểu thiếp thông phòng của Phiền Bách Văn cũng biết, mà Liễu Thiến Thiến có thể vẫn giữ vững vị trí sủng thiếp, chính là bởi vì từ trước đến nay nàng ta đều hiểu con người Phiền Bách Văn, càng biết lợi dụng chút kỹ xảo để giữ tâm , giờ nàng ta cố ý làm Phiền Bách Văn niềm vui, đẩy nàng cho , thứ hai là châm ngòi mâu thuẫn giữa nàng và Như Kỳ... Dương Như Tuyên bắt đầu hoài nghi, lúc trước nàng đưa độc cho Phiền Bách Nguyên, có lẽ cũng là chủ ý của Liễu Thiến Thiến.

      "Thiến Thiến, sao ngươi có thể vô lễ với tẩu tử như vậy, còn mau giải thích với tẩu tử?" Mặt Phiền Bách Văn có chỉ trích khiển trách, tay lại nắm chặt tay Dương Như Tuyên.

      Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến đáng thương tội nghiệp khom người với Dương Như Tuyên, khi giương mắt lên, lại cười đến khiêu khích với nàng.

      Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, dấu vết rút tay bị Phiền Bách Văn cầm về, thấp giọng : "Tiểu thúc, cười đùa thôi, sao, nhưng nếu ở trước mặt người ngoài mà thiếp thất tiểu thúc lại làm như vậy, chỉ sợ khiến người khác dèm pha, tổn hại phẩm cách của tiểu thúc."

      Dứt lời, cười khách sáo với , khẽ hạ thấp người.

      "Lời của tẩu tử rất đúng, Thiến Thiến, ngươi nhìn dáng người tư thái này của tẩu tử , sao ngươi lại học hỏi được chút nào vậy!" Dù cho chỉ là cười khách sáo, nhưng trong mắt Phiền Bách Văn lại là thiên kiều bá mị dụ động tâm, lại đặc biệt vì nàng mà mắng Liễu Thiến Thiến, muốn làm nàng vui.

      Dương Như Tuyên từ chối cho ý kiến, trước khi , nàng quay đầu nhìn sắc mặt khẽ biến của Liễu Thiến Thiến.

      Loại nam nhân này, ham chơi thích nếm thức ăn tươi, rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng để các nàng coi như bảo vật? Cái loại chất thải công nghiệp này, muốn tự mang , đỡ bẩn mắt của nàng.

      Nàng hừ tiếng, bước tiến vào cổng vòm Mai Trinh viện, thấy Phiền Bách Nguyên và Mặc Ngôn chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh cổng vòm, nàng khỏi bật thốt lên hô: "Hầu gia?"

      Thần sắc Phiền Bách Nguyên tình bất định, quay đầu rời , Mặc Ngôn vội đuổi theo để bám vào tay, tránh gây nghi ngờ giả mù.

      Trong lòng Dương Như Tuyên run rẩy, cầm tay Phiền Doãn Hi , bước nhanh bắt kịp.

      Mà mắt Phiền Bách Văn lại như mê, ngừng truy đuổi bóng dáng của nàng, mãi đến khi nàng vào phòng, lmt.lqd, vẫn rời mắt được.

      "Mọi người , rốt cuộc ngươi còn muốn đứng ở đây bao lâu?" Dương Như Kỳ buồn bực quát.

      "Ta muốn có được nàng... Phải có được nàng!" Phiền Bách Văn ấp úng .

      Liễu Thiến Thiến bĩu môi, kéo tay : "Nhị thiếu, ta nhất định giúp ngươi, ngày hôm nay phải cho ngươi nếm chút nhuyễn ngọc ôn hương rồi đó sao."

      " chút ngon ngọt như vậysẽ chỉ làm ta càng tham."

      "Ta nghĩ ra biện pháp."

      "Biết nha đầu ngươi là tri kỷ mà." Phiền Bách Văn cười nhéo mũi của nàng, kéo nàng rời , từ đầu đến cuối quên còn có Dương Như Kỳ ở đây.

      Dương Như Kỳ nhìn thấy ánh mắt gây hấn kia của Liễu Thiến Thiến, tức giận đến dậm chân, càng tức Dương Như Tuyên lại có thể dễ dàng chiếm được ánh mắt của vị hôn phu nàng như vậy... , nàng tuyệt đối cho phép!

      Ngoài cửa phòng, Tiểu Vũ gấp gáp, trong cửa phòng, biến đổi liên tục.

      Phiền Bách Nguyên xanh mặt ngồi ở giường gấm, câu, Dương Như Tuyên phát sắc mặt của khác thường, vốn trong lòng định vài lời tốt, nhưng bây giờ chữ cũng nên lời.

      Hình như Hầu gia rất tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì?

      Mặc Ngôn đứng ở bên cạnh Phiền Bách Nguyên, nhắm mắt lại chịu đựng bầu khí ngưng trệ này. Nếu phải vì để việc Hầu gia giả mù bị vạch trần, sớm rời khỏi phòng này rồi, giờ lại phải nhìn bọn họ im lặng , ở giữa lại có đứa .

      "Nương?" Phiền Doãn Hi nhìn qua lại, rốt cuộc nhịn được mở miệng.

      Dương Như Tuyên vẫn chưa kịp trấn an, Phiền Bách Nguyên tức giận quát: "Ai là nương của ngươi?"

      Dương Như Tuyên hoảng sợ, vội vàng ôm Phiền Doãn Hi bị dọa sợ vào trong lòng: "Hầu gia!"

      "Sao, ta sai rồi sao? Trước khi ngươi dẫn đó này đến đây, bà nội gì với ngươi sao?" Phiền Bách Nguyên tức giận chụp lại tay vịn, tay vịn lập tức bị đứt đoạn, Phiền Doãn Hi bị dọa lập tức rơi hai hàng lệ.

      "Đó cũng chỉ là chuyện mà thôi."

      "Mọi người trong phủ đều biết, ngươi còn là giả sao? !" Đứa này, nhìn cũng chưa từng nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy nàng nắm tay đứa này tới, biết nó là ai rồi.

      Dù sao cũng khó đoán, từ bao giờ trong phủ lại có đứa như vậy, phải là nghiệt chủng do nữ nhân biết xấu hổ kia sinh ra - -

      "Hầu gia, thận trọng từ lời đến việc làm, đừng ở trước mặt trẻ con..."

      "Vậy ngươi dẫn nó , ta vĩnh viễn cũng muốn nhìn thấy nó!"

      Dương Như Tuyên nghe vậy, tức giận : "Hầu gia, nó là con của ngươi!" cho rằng đứa mới hai tuổi, ngày sau quên những gì bây giờ hay sao? cũng biết lời khiến tâm đứa bị thương tổn bao nhiêu ? ! Đứa vô tội, người lớn gây chuyện, có lý do gì lại bắt con trẻ gánh vác.

      "Nó phải!"

      "Nó phải! Ngươi hỏi Mặc Ngôn, tiểu Doãn Hi quả thực giống hệt bộ dạng của ngươi, vừa thấy biết đây là con của ngươi!" Nàng bịt chặt hai tai Phiền Doãn Hi, hy vọng nó nghe thấy quá nhiều.

      Mặc Ngôn bỗng dưng trừng to mắt, vẻ mặt bi thương. Đừng hỏi , tuy cũng biết rất giống, nhưng lúc này, chỉ có thể lựa chọn câm điếc...

      "Ta cần biết nó là con của ai, dẫn nó rời khỏi đây!" Phiền Bách Nguyên gầm thét.

      thấy rồi ! nhìn thấy ngũ quan đứa , lúc này mới giật mình ra nó và mình lại giống nhau như vậy, nhưng cũng thấy nàng ngã vào trong lòng Phiền Bách Văn, thấy nàng cười đến thiên kiều bá mị với Phiền Bách Văn, chút bài xích cái ôm của , thậm chí trước khi còn quay đầu liếc nhìn Phiền Bách Văn cái... Trong nháy mắt đó, cảm thấy bọn họ là nhà ba người, màn chói mắt kia khiến mắt rất đau!

      Ông trời chỉnh sao? Cho cơ hội sống lại, để cho rằng có thể thay đổi toàn bộ, sao có thể đoán được vẫn bị thương mình đầy thương tích.

      Mắt bị thương là chuyện chạy thoát, hồi phủ tĩnh dưỡng, lại bị Thúy nhi và Phiền Bách Văn liên thủ làm tổn thương, giờ, để nhìn thấy Như Tuyên rất có khả năng giống như trước đây, bắt tay với Phiền Bách Văn đối phó chính mình, đây là vận mệnh chết tiệt gì vậy? !

      "Phiền Bách Nguyên, sao ngươi có thể vô tình như vậy? !" Dương Như Tuyên tức giận kìm được quát lớn.

      Nàng biết lạnh nhạt với tất cả, nhưng nàng cũng biết lạnh nhạt đó của là đến từ thương tổn ở mắt và thương tổn trong lòng của , đương nhiên nàng cũng có thể lý giải, lmt.lqd, bị đệ đệ ruột phản bội, lại gặp phụ thân coi thường, nàng biết trong lòng rất đau khổ, nhưng có đau khổ hơn nữa cũng nên làm thương tổn đứa .

      "Ta vô tình, nếu ngươi quen, ngươi cũng !" Đều biến hết cho , trả lại cuộc sống bình yên cho , thể chịu được cảm giác bị nàng làm kích động kìm chế được nữa rồi.

      "Được, ta !" Nàng tay ôm lấy Phiền Doãn Hi, bước nhanh ra ngoài.

      Nàng rất dứt khoát, Phiền Bách Nguyên nắm chặt tay, nhếch môi nhưng vẫn có mở miệng.

      Trong phòng im lặng tiếng động, bên ngoài mưa sa gió giật, sắc trời tối đen như trời đêm, giống như tâm của .

      Hôm nay thời tiết cũng giống tâm tình của , bởi vì nàng tự tay làm y phục cho mà vui mừng, bởi vì nàng cự tuyệt mà tức giận... Biết được nàng thăm bà nội, cho nên ra cổng vòm bên cạnh sân chờ nàng, sao có thể đoán được lại để thấy màn kia... Hai mắt của nhìn thấy, lại thà rằng chính mình nhìn thấy.

      muốn thừa nhận, lại phải của ... tâm muốn nàng, chỉ tiếc lại thuộc về , dù cưỡng cầu cũng cầu được.

      Mặc Ngôn thấy ảo não nhắm mắt , khỏi khẽ thở dài: "Hầu gia, kỳ chỉ là ngươi ăn giấm mà giận chó đánh mèo thôi." Phiền Bách Nguyên bỗng dưng mở mắt, trừng sang bên cạnh, Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhún vai.

      chỉ là ăn ngay thôi.

      Sắc trời tối đen như mực, trong lúc này phân thời gian, nghĩ có lẽ trời còn chưa sáng.

      Mùa thu, trời sáng tương đối chậm, hơn nữa đêm ngừng mưa, giống như tâm của , vào trời đông giá rét.

      Cửa, bị đẩy ra, mang theo chờ đợi mà chính mình cũng biết khẽ nhếch mắt, lại thấy người tới là Mặc Ngôn.

      "Hầu gia, rửa mặt chải đầu ." Mặc Ngôn bê chậu nước đặt cạnh bồn hoa, vắt khô khăn vải đưa cho .

      Phiền Bách Nguyên tiếp nhận, hé mở môi, mà lại nuốt lời muốn xuống.

      Mặc Ngôn nhìn bộ dáng muốn lại thôi của , tự hỏi tự đáp: "Kỳ quái, giờ cũng còn sớm, sao vẫn nhìn thấy thiếu phu nhân? Đúng rồi, Hầu gia, ta vừa mới gặp được nha hoàn của thiếu phu nhân, ánh mắt rất đẹp, mà phải là giống như mắt của con mèo..."

      "Ngươi có yên hay ?" Phiền Bách Nguyên liếc .

      "À, nàng tối hôm qua thiếu phu nhân dỗ tiểu thiếu gia đến gần sáng mới ngủ, cho nên thức dậy trễ, bây giờ bận rộn trong phòng bếp, bảo ta bưng chậu nước nóng đến cho Hầu gia rửa mặt chải đầu trước."

      " nhiều."

      Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt thoải mái của , khỏi bất đắc dĩ than . Dạo này, làm giun đũa và mật thám đúng là phải chuyện dễ dàng.

      Phiền Bách Nguyên rửa mặt chải đầu, đứng dậy đổi bộ cẩm bào màu xanh băng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vừa quay đầu lại chỉ thấy Dương Như Tuyên và Mật Nhi bưng hai cái mâm gỗ vào phòng.

      Thần sắc của nàng tốt.

      dấu vết đánh giá nàng. Cho tới nay, lmt.lqd, nàng giống thiên kim quan gia kinh thành, có thói quen bôi cái này trát cái kia lên mặt, luôn luôn là khuôn mặt trắng trong thuần khiết, mày rậm tú nhã, môi hồng nhuận non mềm, nhất là đôi mắt to kia, như là khảm lưu ly vậy, mỗi khi cười làm người ta động tâm.

      Mà giờ khắc này, khí sắc của nàng như tro, đôi mắt luôn luôn sinh động giờ phút này giống than nước đọng, chút ánh sáng, ngay cả tổng ý cười bên môi cũng là cố nhếch, ánh mắt nhìn còn tràn đầy thương tiếc ôn nhu như lúc trước nữa, ngược lại là lạnh nhạt lướt qua, từ đầu đến cuối đều dừng lại người .

      "Mặc Ngôn, người này phải giao cho ngươi rồi." Giọng Dương Như Tuyên lạnh nhạt phân phó, xoay người liền .

      "Ngươi muốn đâu?" Đối mặt đạm mạc chưa từng từng có của nàng, Phiền Bách Nguyên cần nghĩ ngợi hỏi, có tia bối rối.

      " muốn làm vướng mắt Hầu gia." Nàng thản nhiên , cũng quay đầu lại.

      "Ta nhìn thấy!" cắn răng .

      "Đúng vậy, Hầu gia quả nhìn thấy, có lẽ ngay cả tâm cũng bị che mờ!" Dứt lời, nàng xoay người rời . Phiền Bách Nguyên giật mình ngồi đó, thể tin được nàng lại dùng thái độ này châm chọc .

      Nàng thay đổi! phải Dương Như Tuyên biết!

      Cúng chỉ có đêm ... Chẳng lẽ nàng vừa nhìn thấy Phiền Bách Văn, tâm lập tức bay đến chỗ rồi sao?!

      sao cả, thấy lạ, cưới nàng, cũng chỉ vì để thuận tiện, thuận tiện kìm chế Phiền Bách Văn, nếu nàng thực thông đồng với Phiền Bách Văn, vừa vặn thuận tiện để moi được tin tức từ trong đó... Giả tạo! muốn tin tức, chẳng lẽ còn cần phải thông qua nàng? !

      " ăn nữa!" tức giận đứng dậy, nhanh vào thư phòng.

      Mặc Ngôn đành phải bất đắc dĩ theo sau lưng : "Hầu gia, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, ngươi cần gì phải suy nghĩ lung tung làm khó xử chính mình."

      "Ngươi biết cái gì!" Bước vào thư phòng, quay đầu gào thét: "Bọn họ trong quá khứ chính là…”

      bỗng dưng lên tiếng, đó là doạn quá khứ nên nhắc tới... Nhưng, có số việc chỉ sợ dù như thế nào cũng thay đổi được, bởi vì nàng từng là thiếp của Phiền Bách Văn, lại bị sau khi sống lại ép cưới...

      Mặc Ngôn gãi đầu: "Ta có chút hiểu, thiếu phu nhân và nhị thiếu trong lúc đó có thể có cái gì? Nếu ta nhớ lầm, ta còn nghe Dương Trí Nghiêu từng nhắc tới, có lần trong hậu viện của chùa, thiếu phu nhân còn vụng trộm ngáng chân nhị thiếu, hại nhị thiếu té ngã, việc này khi đó mắt Hầu gia khôi phục bảy phần, hẳn là cũng biết."

      Phiền Bách Nguyên khép chặt mi lại. Đương nhiên biết việc này, cũng nhớ nàng lòng vì mình, thậm chí còn đo bước chân thay ... Vẻ mặt nàng tràn đầy thương tiếc, tư thái dịu dàng, mới có thể khiến cao hứng cưới nàng làm vợ cũng để Dương Trí Nghiêu thuận tiện đến thăm, chỉ vì nàng khiến người ta chán ghét.

      Nếu là tính tình của nàng điêu ngoa liều lĩnh, thà rằng cho Dương Trí Nghiêu đến phủ, cũng tuyệt đối lấy nàng làm vợ, mà khi vào phủ, nàng ân cần hầu hạ , ôn nhu điềm tĩnh như vậy, thay làm bộ đồ tay mới bị thương, đều khiến động tâm... Nhưng nàng ái mộ Phiền Bách Văn, tận mắt nhìn thấy!

      "!" Phiền Bách Nguyên phiền não giữ chặt tay Mặc Ngôn.

      "Hầu gia muốn làm gì?" Vẻ mặt Mặc Ngôn hoảng sợ, run rẩy hỏi.

      Đừng... Ngàn vạn lần đừng là...

      "Luyện kiếm!"

      Đừng! Mặc Ngôn vô thanh hô to, còn chưa có cưới vợ, muốn chết cách ràng ở dưới kiếm Hầu gia, tuy phong cảnh ở đình viện rất đẹp, nhưng cũng muốn chết ở đó!

      Mặc Ngôn khổ sở qua cửa ngầm, kiếm Phiền Bách Nguyên liền chút khách khí đâm tới, hoàn toàn cho cơ hội lùi bước, quả thực là muốn bức tới chết.

      Xong rồi xong rồi, còn như vậy nữa, chết ở đây mắt, ai tới cứu ? !

      vô tội mà, căn bản là liên can tới ! Còn nữa, lớn như vậy, cũng chưa thấy nam nhân kia ghen đến khoa trương như vậy... bắt đầu hoài nghi, Hầu gia thích thiếu phu nhân từ lâu rồi!










    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 10: Kẻ địch? Thê tử (1)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      Sáng sớm hôm sau, mặt Mặc Ngôn thảm đến còn chút máu.

      phải nguyên nhân nào khác, chỉ vì - - Người bưng nước chuẩn bị bữa sáng phải Dương Như Tuyên.

      Mặc Ngôn sờ sờ vết thương cánh tay bị kiếm xẹt qua còn chưa kịp khỏi, mắt trộm dò xét sắc mặt làm cho người ta sợ hãi của Phiền Bách Nguyên, mắt thấy Hạnh Nhi và Mật Nhi chuẩn bị tốt đồ ăn sáng muốn lui ra, rất muốn xin các nàng dẫn cùng, đừng bỏ lại, muốn đợi ở đây đâu.

      "Tiểu thư nhà ngươi?" Ngay khi hai người chuẩn bị rời , Phiền Bách Nguyên trầm giọng hỏi.

      Mật Nhi nghe vậy, bất mãn nhăn mày : "Hầu gia cho rằng thiếu phu nhân là tiểu thư của bọn nô tỳ, vậy có phải chuẩn bị đưa hưu thư rồi hay ?"

      Lời này vừa ra, Mặc Ngôn nín thở, nhìn thấy Phiền Bách Nguyên nắm chặt tay thành quả đấm đến nổi gân xanh.

      "Mật Nhi, chuyện với Hầu gia sao có thể vô lễ như vậy?" Hạnh Nhi dơ tay ngăn Mật Nhi lại, ánh mắt nhìn như dịu ngoan lại có chút lạnh nhạt: "Chúng ta cũng thể để người ta có cơ hội đội cho tiểu thư cái mũ ‘nhà mẹ đẻ biết cách dạy dỗ’, dù sao Hầu gia của chúng ta cũng phải người hiểu lý lẽ."

      Mặc Ngôn vốn vẫn gật đầu, cho rằng Hạnh Nhi hiểu biết hơn, nghe được câu cuối cùng, trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.

      Kỳ , có đôi khi cũng muốn làm người mù, đó.

      "Khá lắm thiên kim Dương phủ tầm thường, mới có thể dạy dỗ ra điêu nô lớn mật làm càn như vậy!"

      "Đúng, tiểu thư nhà ta từng , muốn biết chủ tử là dạng đức hạnh gì, nhìn hạ nhân bên cạnh liền biết, tiểu thư nhà ta đối với nô tỳ là chân thành, nô tỳ đương nhiên phải tâm bảo vệ chủ tử, có người dám ăn hiếp tiểu thư nhà ta, mặc kệ là hoàng đế hay là cái gì, nô tỳ bọn ta cũng ngồi nhìn mà mặc kệ!" Nàng mở miệng tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư, cố ý gọi thiếu phu nhân, tiểu thư của nàng cần loại nam nhân này làm vị hôn phu.

      Mặc Ngôn nghe vậy, bắt đầu hoài nghi bây giờ có nên xả giận thay Hầu gia hay , nhưng cảm thấy Hầu gia làm đúng, muốn hỗ trợ, cảm thấy có chút chột dạ nha.

      "Luôn mồm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bản hầu gia cũng chỉ là người mù, làm sao có bản lĩnh khi dễ nàng?!" Vì sao cần phải ngồi ở đây, bị hai nha hoàn năng lỗ mãng nhục nhã!

      "Hầu gia, tiểu thư nhà ta , đả thương người cần vũ khí." Hạnh Nhi có chút muốn lại thôi, nhưng vẫn ngậm miệng lại: "Hầu gia, chúng nô tỳ lui xuống trước."

      Thấy Hạnh Nhi cúi chào mình, bật thốt lên : "Gọi tiểu thư của các ngươi qua đây!"

      Thần sắc Hạnh Nhi buộc chặt hơi buông ra, khẽ: "Thứ tiểu thư thể qua đây, bởi vì tiểu thư bị bệnh."

      Phiền Bách Nguyên sợ run lên, hiển nhiên nghĩ tới nàng bị bệnh, lập tức nhớ đến ngày hôm trước khi nàng ôm đứa rời , bên ngoài mưa to.

      " tìm đại phu chưa?" Giọng hơi ấp úng hỏi.

      ", tiểu thư nên kinh động đại phu."

      "Nàng..."

      "Hạnh Nhi, ngươi cũng phải ràng chứ, Mai Trinh viện có tiền, tiểu thư có tiền mời đại phu!" Mật Nhi tức giận gào thét, nghĩ tới tiểu thư vì Hầu gia vô tình vô nghĩa này mà nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả bị bệnh cũng dám mời đại phu, nàng liền tức giận.

      "Mật Nhi!"

      " cho nghe, cho rằng bản thân là Hầu gia cao cao tại thượng, theo ta thấy, chính là thiên chi kiêu tử biết thế gian khó khăn!" Mật Nhi kéo tay Hạnh Nhi ra, vui: "Hầu gia, vì trị mắt cho Hầu gia, đến đồ cưới tiểu thư cũng bán lấy tiền mua thuốc rồi, Mai Trinh viện vừa nhận được phân lệ, nàng mau chóng chuẩn bị thuốc và y phục cho Hầu gia, tất cả đều là loại thượng đẳng nhất, nhưng bản thân luôn luôn nỡ ăn nỡ mặc. Trước đó cuối cùng cũng mua được mấy cuộn vải, tất cả đều là lụa tốt nhất, nhưng này tất cả đều cho Hầu gia, từ đầu đến cuối nàng mua cho bản thân lấy chút."

      "Tiểu thư biết cắt may, tìm ta và Hạnh Nhi hỗ trợ, nhưng chúng ta muốn thêu và may giúp, tiểu thư cũng đồng ý, may y phục cho phu quân nàng phải đích thân làm... Rốt cuộc tiểu thư nhà ta có lỗi gì với ngươi? Ngươi vì đứa mà trở mặt với tiểu thư nhà ta, đứa ngươi cần, lại là báu vật đối với tiểu thư nhà ta, đó là bởi vì trước kia tiểu thư nhà ta từng mất người thân, nàng nỡ nhìn thấy tiểu thiếu gia từ cha mẹ thương, cả đêm dỗ ngủ, bây giờ bản thân bị bệnh, lại chỉ nhớ phải thu xếp cho tiểu thiếu gia và ngươi, còn muốn bọn ta được để cho ngươi biết nàng bị bệnh, khiến ngươi lo lắng, nhưng ngươi lo lắng sao? !"

      Mật Nhi như là muốn lần những hành động việc làm của Dương Như Tuyên từ khi vào Phiền phủ, nàng thể chịu được Phiền Bách Nguyên lại vì lông gà vỏ tỏi mà lạnh nhạt với tiểu thư của nàng.

      Mặc Ngôn hít mạnh, thể tin được vóc dáng nha hoàn này nhắn, hơi lại dài như vậy, mắng thống khoái, mà sắc mặt Hầu gia... Uhm, tồi, chỉ là đen chút.

      Phiền Bách Nguyên buông lông mi dài xuống . từng nghe Dương Trí Nghiêu nhắc tới, vốn Dương Như Tuyên là người tam phòng Dương gia, bởi vì phụ mẫu đều mất, mười hai tuổi năm ấy được chi thứ hai nhận nuôi. Như vậy chuyện cũng chỉ mới xảy ra hơn ba năm trước, khi đó từ Tây Đột khải hoàn về Dương thành.

      Nhắc tới cũng khéo, bọn họ cùng mất người và vật quan trọng nhất trong năm kia.

      Nàng thương tiếc đứa , là vì như vậy, vậy nàng cầu báo đáp mà đối xử với mình, là vì cái gì? biết ngay cả đồ cưới nàng cũng bán, nếu muốn tìm kiếm những hồi ức của người thân từ người , như thế nàng còn có thể động tâm với Phiền Bách Văn sao?

      Mệt mỏi nhắm mắt lại, có số việc dù nghĩ nứt đầu cũng có đáp án, còn nữa nàng bị bệnh...

      "Mặc Ngôn." thấp giọng gọi.

      "Lấy ngân lượng đưa cho Hạnh Nhi mời đại phu."

      ‘Vâng ạ’

      " được, ta phải chăm sóc tiểu thư, Hạnh Nhi phải chăm sóc tiểu thiếu gia, hai người chúng ta đều thể mời đại phu." Mật Nhi thấp giọng từ chối.

      Ngón tay dài của Phiền Bách Nguyên gõ hai lần, rồi sau đó khẽ lay ngón tay dài, Mặc Ngôn lập tức lĩnh mệnh mà .

      "Hầu gia, vậy bọn nô tỳ xin cáo lui."

      Phiền Bách Nguyên kiên nhẫn khoát tay áo, đợi hai người rời mới đứng lên.

      muốn gặp nàng, nhưng Mặc Ngôn lại có ở đây, chỗ nào cũng nên ... Nha đầu ngu dốt, cũng bị bệnh, hôm qua lại vẫn ngang ngược như vậy.

      giờ nghĩ đến, hôm qua khí sắc của nàng quả tốt, cũng nhiều lời, có lẽ muốn khiến phát thân thể nàng khoẻ... Nghĩ kĩ, tâm càng nôn nóng, dường như muốn để ý gì mà thăm nàng.

      , quả cũng làm như vậy rồi.

      Khi cửa phòng bị đẩy ra, Dương Như Tuyên thể tin được trừng mắt nhìn người tới.

      "Hầu gia?" Mật Nhi hô .

      Dương Như Tuyên vùng vẫy ngồi dậy, muốn giày, mặc kệ bản thân bệnh đến choáng váng, thẳng đến bên cạnh : "Sao Hầu gia lại đến đây, Mặc Ngôn đâu?"

      " mời đại phu." nhìn chăm chú vào nàng, sắc mặt nàng đỏ rực, hình như người còn sốt cao, Mật Nhi phía sau mau chóng cầm áo bông mặc lên cho nàng.

      "Sao Hầu gia có thể đến đây? Sao cũng mặc thêm ngoại bào? A, bộ áo kia ta còn chưa sửa xong."

      " những lời này làm gì? Ngươi mau về giường nằm ." cầm tay nàng, phát tay nàng nóng dọa người: "Ta sao." Tay bị cầm, nàng có chút ngượng ngùng rũ mắt.

      "Mau nằm xuống." kéo nàng.

      Thân thể Dương Như Tuyên lung lay, lmt.lqd, vội vàng ôm nàng vào trong ngực: "Xem ngươi , thân thể khoẻ lại còn an phận chút." chút suy nghĩ, bồng nàng lên, bất chợt nhớ tới mình là "người mù", đối mặt thấy bị lộ, phải như thế nào đây?

      "Hầu gia, về phía trước ước chừng tám bước, thẳng là được." Dương Như Tuyên cảm giác được chần chờ, bất chấp xấu hổ, vội vàng lên tiếng chỉ dẫn.

      Phiền Bách Nguyên theo chỉ dẫn, thả chậm bước chân lên trước, để hai nàng nhìn ra sơ hở, mãi đến khi đặt nàng nằm giường, lại mò mẫn đặp kín chăn cho nàng.

      hành động rất bình thường giữa vợ chồng, lại khiến nàng cay mũi.

      "Mật Nhi, lấy cái ghế tới đây." Nàng trừng mắt nhìn, phân phó.

      ‘Vâng ạ’ Mật Nhi bị màn trước mắt này dọa ngốc, hoàn hồn lấy ghế dựa đặt ở bên giường, nhịn được đánh giá Phiền Bách Nguyên, như là thể tin có Mặc Ngôn bên cạnh lại có thể mình đến Thiên Nhất thuỷ tạ.

      Thiên Nhất thuỷ tạ và Lộc Minh các chỉ cách nhau hoa viên, có hành lang, xa xa, nhưng đối với người hai mắt bất tiện lại cực kỳ dễ.

      Mà còn, nàng mắng tràng dài như thế, Hầu gia cũng chưa phạt nàng, làm cho nàng mất công hạ quyết tâm chờ bị phạt.

      "Hầu gia, đợi Mặc Ngôn tới, ngươi ngồi nghỉ ngơi chút ." Dương Như Tuyên ôn nhu xong, khẽ dắt tay , chỉ ngồi xuống.

      "Thân thể vẫn thoải mái sao?" ngồi xuống, buông tay nàng ra, buông lông mi dài xuống che giấu ánh mắt của .

      "Khá tốt, có việc gì."

      "Mới , hôm qua tiểu thư còn nôn, cái gì cũng ăn vô, ở đâu ra có việc gì?" Mật Nhi nhịn được thay nàng lên tiếng.

      Dương Như Tuyên đau đầu : "Mật Nhi, giúp Hạnh Nhi chăm sóc tiểu thiếu gia."

      " được, Hầu gia nhìn thấy, nếu người xảy ra chuyện gì, thể chăm sóc người được."

      "Mật Nhi, gì đó? chuyện càn rỡ như vậy, có phải ngươi muốn làm ta hổ thẹn hay ?"

      "Tiểu thư..." Mật Nhi đáng thương tội nghiệp buông khóe môi xuống.

      " chăm sóc tiểu thiếu gia."

      "... Vâng.”

      Đợi Mật Nhi rời , Dương Như Tuyên mới buông tiếng thở dài : "Hầu gia, xin lỗi, Mật Nhi nhanh mồm nhanh miệng, có ác ý gì, ngươi đừng chấp nhặt với nàng."

      "Vì sao ngươi bị bệnh, lại cho người thông báo với ta tiếng?" hỏi.

      Dương Như Tuyên sợ run lên, hiển nhiên nghĩ tới hỏi như vậy: "Ta... Ngày đó chúng ta thoải mái..."

      "Đó là hai chuyện khác nhau, còn nữa, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đến cả tiền mời đại phu cũng có sao?"

      "Ta..."

      "Sau này đừng phí tiền vào những việc cần thiết người ta nữa." thấp giọng .

      Dương Như Tuyên nghe vậy, môi hồng run rẩy, cười khổ : "Nhưng, ta..." Chẳng lẽ ở trong lòng , vẫn chấp nhận nàng là thê tử của sao?

      Thân là thê tử của , đặt tâm tư ở người , lmt.lqd, là thiên kinh địa nghĩa phải sao?

      Nhưng, lại muốn...

      Bỗng dưng, nàng nghe thấy khẽ tiếng thở dài, : "Ý của ta là cần phải lãng phí tiền bạc trị mắt của ta nữa." Dương Như Tuyên sửng sốt: "Sao Hầu gia..."

      "Nha hoàn của ngươi oán giận ta hà khắc với ngươi. Phần chi tiêu đó, ta cần, nhưng nếu ngươi may quần áo cho ta, ít nhất cũng phải chuẩn bị cho chính mình mấy bộ áo mới, có lý gì chỉ có ta ở đây hưởng phúc, lại để ngươi ngay cả nha hoàn cũng bằng." xong, tự giác lại buông tiếng thở dài, ngón tay dài xoa má của nàng, lau những hàng lệ của nàng: "Ta sống đơn giản qua ngày, ở trong quân đội thành thói quen, có nghĩa là ngươi cũng phải sống như thế."

      Nhưng thể phủ nhận, ngay từ đầu cố ý làm khó dễ nàng, cũng là muốn thăm dò, hy vọng nàng xa xỉ thành tánh.

      " phải, ta chỉ muốn giúp Hầu gia mà thôi, bởi vì ta là - -" Đột nhiên nàng dừng lại.

      "Sao hả?"

      Dương Như Tuyên nuốt ngụm nước bọt, có chút khô khốc mở miệng: "Hầu gia, có chuyện ta vẫn để ở trong lòng, có cơ hội với ngươi."

      "Chuyện gì?"

      "Hầu gia từng hỏi ta, nếu ta là kẻ địch của ngươi, mắc mưu hay ?" Nhìn đáp lại, nàng mới bạo gan : "Nhưng ta muốn , cho tới bây giờ ta cũng vĩnh viễn phải kẻ địch của Hầu gia, bởi vì ta, ta là thê tử của Hầu gia."

      Phiền Bách Nguyên buông mắt nàng, câu.

      Cho nên, nàng vì làm nhiều chuyện như vậy, cầu hồi báo, chỉ vì nàng là thê tử của , làm nhiều hơn nữa cũng là thiên kinh địa nghĩa, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện?

      Trước khi thành thân, cho dù gặp mặt hai lần, nhưng bọn họ vẫn là người xa lạ, sau khi thành thân, nàng toàn tâm toàn ý trả giá, hiểu, nàng chưa từng nhận được chút gì từ , chưa từng được thương, vì sao nagf có thể trả giá như vậy?

      "Hầu gia, trong lòng ngươi, ta có là thê tử của ngươi sao?" trầm mặc của khiến lòng của nàng trầm xuống, mang bệnh khiến nàng yếu ớt vô cùng, cũng khiến nàng dỡ xuống tất cả mạnh mẽ, nàng biết tiến lui, cố ý tìmđáp án.

      "Ngươi có.” Tiếng của có chút khàn.

      Dương Như Tuyên xao động cười, xinh đẹp giống như nháy mắt nở hoa: " ?"

      "Đương nhiên." Đầu ngón tay của đặt má nàng ngừng lau lệ nàng rơi xuống.

      "Vậy, sau này Hầu gia cũng được hung dữ với ta như thế nữa?"

      Nhìn cặp mắt lưu ly đầy nước kia, nước mắt kia giống như rơi vào hồ chết của , kích thích từng gợn sóng, trong lòng chua xót tê dại, lại mang theo vị ngọt.

      "Ừm."

      "Nhưng Doãn Hi... Bà nội lớn tuổi, thể giao Doãn Hi cho bà nội chăm sóc, nếu như ngay cả ngươi cũng cho nó ở lại, nó còn có thể đâu? Nó vẫn còn như vậy, ràng có phụ thân cũng có thể dựa vào, nếu sau này trật, phải làm sao bây giờ? Cái gì nó cũng đều hiểu, nhưng hai ngày này khóc cũng nháo, chỉ có lúc ngủ mới yên lặng khóc..."

      "Ta biết rồi, ngươi đừng khóc nữa." lên tiếng cắt ngang lời nàng chưa xong: "Muốn nó ở lại ở lại , ngươi là thê tử của ta, ngươi muốn làm nương của đứa kia hoặc đưa nó , đều do ngươi."

      Dương Như Tuyên sửng sốt, cũng biết vì giọng hay là vì lời .

      "Bảo ngươi đừng khóc, ngươi lại..."

      Nàng nhìn vẻ mặt hình như có chút kiên nhẫn, lại chậm rãi cúi đầu đến gần nàng, hôn lên má của nàng, ấm áp kia phủ xuống khiến nàng bỗng dưng trừng mắt to, hơi thở ôn thuần của khẽ thổi qua mặt nàng.

      Sau đó, môi của khẽ phủ lên của nàng.

      Môi mềm mại, thăm dò mút lấy cánh môi của nàng, tim của nàng nhảy lên như nổi trống, khiến toàn thân nàng phát run ngừng, mãi đến - -

      "Hầu gia, đại phu đến rồi!" Giọng Mặc Ngôn cùng với tiếng mở cửa, rồi sau đó lại lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai bay nhanh đóng lại: "... Hầu gia, hình như lão gia có việc tìm ta, ta trước..."

      "Dẫn đại phu vào đây!" Phiền Bách Nguyên căm tức gầm thét.

      Hai gò má Dương Như Tuyên hồng như ráng mây, ngay cả vành tai cũng hồng mảnh, khỏi nhớ tới khi ở trong phòng thay quần áo, cũng nhìn thấy ... Nàng cúi đầu xuống suy nghĩ, nhíu mày, lại lập tức buông ra, xem nàng nghĩ đâu này, Hầu gia cũng nhìn thấy.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 10: Địch nhân? Thê tử? (2)

      Edit: Lăng Mộ Tuyết


      lát sau, Mặc Ngôn cúi mặt dẫn đại phu vào phòng.

      Đại phu cắt mạch, Phiền Bách Nguyên luôn nhìn nàng, sau lưng lại đưa ngón tay dài đâm vào Mặc Ngôn vô cùng chuẩn, đột nhiên ngón giữa và ngón trỏ giao thoa, liền nghe thấy Mặc Ngôn hít khí mạnh.

      Dính dáng gì tới ?! Là Hầu gia muốn tìm đại phu, nhanh chóng tìm tới, đáng lẽ phải được thưởng, vì sao muốn mạng của ? ! Bồi (PBN) luyện kiếm bị thương còn chưa đủ có phải hay , cho rằng trở mặt hay sao?

      cũng phản kháng... Bổ nhào tới, biết chiêu ‘thải y ngu thân’ này, có thể đổi lấy ‘Kim Bài Miễn Tử’ hay ?

      *Thải y ngu thân (= Lai Tử ban y): Kể lại, thời Xuân Thu có lão Lai Tử, cực kỳ hiếu thuận, 70 tuổi rồi mà vẫn mặc quần áo sặc sỡ, giả thành trẻ , khiến cha mẹ bật cười. Sau này làm điển cố về hiếu thuận cha mẹ. (Ở đây tác giả có miêu tả về hành động của Mặc Ngôn nên mình cũng biết phải sao nữa, có thể là nhào tới, cong người chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương xin tha thứ hoặc....).

      Mặc kệ Mặc Ngôn, Phiền Bách Nguyên chuyên chú nhìn nàng, chờ kết quả đại phu chẩn đoán bệnh.

      lúc sau, đại phu cười cười : "Hầu gia, có gì đáng ngại, phu nhân chỉ bị nhiễm phong hàn, tuy kéo dài trị liệu, nhưng thân thể phu nhân rất tốt, chỉ cần uống mấy thang thuốc khỏi."

      "Đa tạ đại phu." Lão vừa như vậy, Phiền Bách Nguyên mới nhàng thở ra.

      Vợ trước của trời sinh thân thể yếu kém nhiều bệnh, năm đó vừa bắt đầu vào mùa đông bị nhiễm phong hàn rồi cứ thế mà , sợ thân thể Như Tuyên cũng yếu như nàng, chịu nổi trận ốm đau.

      Đại phu đứng dậy nhìn Phiền Bách Nguyên, Phiền Bách Nguyên theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ sợ bị đại phu nhìn ra manh mối, lại nghe : "Nhìn Hầu gia có chút mệt mỏi, có muốn tại hạ bắt mạch hay ?"

      Phiền Bách Nguyên sửng sốt, còn chưa lên tiếng, nghe thấy Mặc Ngôn nhất thời nhịn được cười ra tiếng, khóe môi giật hai lần, thấp giọng : " cần đâu đại phu. Mặc Ngôn, đợi đại phu khai đơn thuốc, rồi sai người đưa đại phu về rồi thuận tiện bốc thuốc."

      "Nha..." Mặc Ngôn đáng thương tội nghiệp cúi đầu, dám lộ ra tiếng cười nữa.

      Chờ đại phu kê đơn xong, Mặc Ngôn chạy tìm Mật Nhi, giao việc bốc thuốc cho nàng, sau đó cũng rất thông minh canh giữ ở ngoài cửa phòng ngủ của Dương Như Tuyên.

      cũng khờ, vào quấy rầy, chẳng phải là ngại mạng mình quá dài sao?

      "Nàng có đói bụng ?" Phiền Bách Nguyên thấp giọng hỏi.

      " đói bụng." Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, nhớ tới nụ hôn vừa rồi của , nàng khó xử dám nhìn .

      Vẻ mặt thẹn thùng e lệ kia, làm Phiền Bách Nguyên càng thêm động tâm, giọng khàn khàn : "Vậy ngủ , đợi thuốc nấu xong, ta gọi nàng."

      "Hầu gia muốn đợi ở đây?" Nàng lấy làm lạ hỏi.

      " được sao?"

      "Đương nhiên là được..." Nàng chỉ có chút ngoài ý muốn, lmt.lqd, cảm thấy việc tranh cãi hai ngày trước như là giấc mộng, sau khi nàng bị bệnh tất cả đều biến mất thấy.

      "Ngủ ."

      "Uhm." Nàng đáp lại, lại trộm dò xét , nhìn mày rậm, lông mi dài, dưới là con ngươi đen tuyền, còn có đôi môi mới vừa hôn môi của nàng...

      "..." được tự nhiên quay mặt.

      Dương Như Tuyên có chút thất vọng nhắm mắt lại, tiếc, lại nhìn chỗ khác, khiến nàng thể thấy mặt , nhưng nhắm mắt lại, nàng phát vành tai của dường như càng đỏ hơn, có thể là vì nàng mà bị nhiễm phong hàn rồi hay ?

      Nàng nên để rời khỏi đây, nhưng có người coi chừng, đặc biệt lại là , khiến nàng hết sức an tâm.

      lúc sau, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, Phiền Bách Nguyên mới quay đầu lại nhìn dung mạo đoan trang của nàng, khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay, ngũ quan tinh xảo xuất chúng, gây chú ý nhất chính là cặp mắt như lưu ly kia, giống như biết vậy, hỉ nộ ái ố dưới con mắt nàng cực kỳ sinh động tươi sáng.

      Ngón tay dài day , chạm qua bờ môi vừa hôn, bất chợt nàng đưa tay bắt lấy , trong lòng run lên, nhưng nàng tỉnh, chỉ là ngoài miệng bị gãi ngứa, theo bản năng bắt lấy thôi.

      Tay, cứ như vậy bị nàng nắm.

      có thể lựa chọn kéo nàng ra, thậm chí lấy tay ra, nhưng cuối cùng... cười cười, cầm ngược lại tay nàng, khuôn mặt tuấn dật là tình ý nồng đậm và sủng nịch mà ngay cả cũng phát .

      Dương Như Tuyên mê man, nhớ mang máng là từng đứng dậy uống thuốc lần rồi sau đó lại trầm trầm ngủ tiếp, mãi đến khi từng tiếng khóc thút thít khiến nàng tỉnh.

      Suy yếu mở mắt, chỉ thấy Phiền Bách Nguyên vẫn ngồi ghế lưng cao ở bên giường, đưa lưng về phía nàng, mà - -

      "Doãn Hi?"

      Phiền Doãn Hi ngồi cạnh bàn tròn, giọng khóc thút thít vừa nghe thấy tiếng nàng, hai lời nước mắt như vỡ đê, khóc đến nước mắt nước mũi hòa làm , quả thực giống như bị khi dễ đến cùng cực.

      "Nương..." Tiếng khóc mềm mại có chút khàn khàn kia, mềm mại gọi.

      "Xảy ra chuyện gì vậy Hầu gia?" Dương Như Tuyên kéo áo choàng của , Phiền Bách Nguyên quay đầu, che giấu vẻ giận dữ khiến trong lòng nàng run lên.

      Nàng còn chưa mở miệng, trách móc: "Đứa này có nàng ăn cơm."

      "Vậy... Dùng bữa chưa?"

      "Nó chờ nàng cùng dùng bữa." Lời này quả thực như là từ giữa kẽ răng thoát ra vậy.

      "Nha, vậy vì sao nó khóc?" Dương Như Tuyên hỏi, tầm mắt rơi vào Phiền Doãn Hi, bộ dáng rất muốn nhào vào trong ngực nàng, mà biết vì sao lại ngồi ngay ngắn ở ghế dựa.

      "Ta dạy nó quy củ."

      "Quy củ gì?"

      "Là nam nhân được dùng nước mắt uy hiếp người khác, thân là nam nhân, đó là hành vi trơ trẽn nhất."

      Dương Như Tuyên choáng váng, suy nghĩ lát, cũng hiểu được. Đơn giản mà , có nàng, Doãn Hi khóc tìm, mà Hầu gia đồng ý cho nó vào phòng, sao có thể đoán được nó vẫn dùng nước mắt để tấn công, chọc giận tác phong võ tướng của phụ thân.

      "Hầu gia, năm nay Doãn Hi chỉ mới hai tuổi." Nàng cẩn thận nhắc nhở .

      Muốn hài tử hai tuổi được lấy nước mắt để tấn công, là làm khó nó rồi.

      "Khi ta hai tuổi còn nước mắt rồi." Giọng Phiền Bách Nguyên lạnh nhạt .

      Dương Như Tuyên sửng sốt, dự đoán được lại ra lời ấy, nhớ tới mẹ đẻ của qua đời từ sớm, cha lại bận.. Công vụ, làm gì có thời gian làm bạn với , rồi sau đó cưới vợ kế, nhưng lại là mẹ kế nhẫn tâm.

      "Vậy để cho Doãn Hi hai tuổi có thể muốn khóc khóc, lmt.lqd, muốn cười cười ." Nàng khẽ cười , có chút miễn cưỡng chống giường đứng dậy, đột nhiên có cổ lực đạo mềm đỡ nàng ngồi dậy, dựa sát vào vai : "Hầu gia, là trẻ con nên vô ưu vô lự, ngươi từng chịu khổ, cảm giác đó ngươi hiểu nhất, tội gì để Doãn Hi cũng phải chịu đựng như vậy!"

      Phiền Bách Nguyên mím môi .

      "Lại , vận mệnh Doãn Hi và Hầu gia rất giống nhau, nhưng chỗ khác nhau lớn nhất chính là Doãn Hi lại có cha mẹ thương , đúng ?"

      Phiền Bách Nguyên biết nàng cũng chỉ muốn xác nhận Doãn Hi có được ở lại hay mà thôi: "Nàng có thể sủng nó thương nó, nhưng thể để nó thành người vênh váo vô pháp vô thiên."

      " , Doãn Hi là con trai của Hầu gia, nhất định thành người vênh váo đâu."

      "Tốt nhất là vậy." ngoài cười nhưng trong cười hừ tiếng.

      "Hầu gia, ta có thể ôm Doãn Hi ?"

      Phiền Doãn Hi nghe vậy, con ngươi đen bóng trông mong nhìn Dương Như Tuyên.

      " được, ngươi quên ngươi vẫn còn bị ốm rồi sao, nhiệt độ vẫn chưa có lui, nếu khiến nó cũng nhiễm bệnh, chẳng phải càng phiền toái sao."

      "Như vậy có thể xin Hầu gia ôm Doãn Hi hay , như vậy cũng tựa vào quá gẫn, mà ta cũng nhìn thấy ." Nàng hỏi cẩn thận.

      Phiền Bách Nguyên khẽ cười, sao lại biết trong lòng nàng tính toán gì chứ: "Doãn Hi, lại đây." thấp giọng gọi, khóe môi khẽ nhếch lên ý tưởng xấu.

      Tới đây, để xem nó lớn được bao nhiêu.

      Phiền Doãn Hi toàn thân run lên, nước mắt nhanh chóng đong đầy nơi đáy mắt, đáng thương tội nghiệp lắc đầu.

      Dương Như Tuyên bị vẻ mặt của lớn làm cười, khẽ gọi: "Doãn Hi tới đây, phụ thân đồng ý rồi."

      Phiền Doãn Hi miệng mấp máy, khóc thút thít : "Nương... Chúng ta tìm tằng tổ mẫu ..."

      Dương Như Tuyên rất kinh ngạc, nghĩ tới nó chưa từng nhắc tới tằng tổ mẫu trước mặt nàng, nhưng chỉ mới được thời gian, lại bị Phiền Bách Nguyên dọa sợ tới mức thà rằng trở về tìm tằng tổ mẫu.

      "Hầu gia, ngươi làm Doãn Hi sợ."

      "Dọa hỏng mới tốt, tránh cho từ khóc sướt mướt, còn phát cáu nữa." Phiền Bách Nguyên hừ tiếng, nhìn nó: "Doãn Hi, qua đây."

      Phiền Doãn Hi bị dọa đến toàn thân run lên, muốn qua, nhưng lại cảm thấy nếu xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ, đành phải tiếng động rơi nước mắt, bước chân kéo dài tới trước mặt .

      "Lau nước mắt."

      Tay Phiền Doãn Hi lau lung tung nước mắt nước mũi.

      Dương Như Tuyên thấy thế, lòng tràn đầy muốn, tìm khăn: "Doãn Hi, tới cạnh nương." Nàng chống đỡ đứng dậy, dựa vào cạnh cột giường.

      Phiền Doãn Hi nhếch miệng lên, chuẩn bị nhào lên giường, lại nháy mắt bị chặn lại, thân thể dễ dàng bị ôm lấy, ngay sau đó ngồi đùi cứng rắn như hòn đá.

      "Mặc Ngôn, qua đây."

      ‘Vâng ạ’ Mặc Ngôn ở bên cười đến suýt nữa đau sốc hông, tiến về phía trước bước, tiếp nhận khăn của Dương Như Tuyên, đén gần bồn hoa lấy chậu nước lại đưa cho Phiền Bách Nguyên.

      "Tự mình lau, để ta thấy ngươi còn nước mắt nước mũi nữa..." Lời chưa hết nhưng lại tràn ngập uy hiếp ác ý. Cảm thấy mình bị giam trong trạng thái khủng bố, Phiền Doãn Hi hai lời tiếp nhận khăn, dùng lực lau, sống chết lau sạch, sợ nếu lau sạch , sau này cũng cần lau nữa, hu hu, rất sợ, muốn tìm tằng tổ mẫu.

      "Sạch rồi, đừng lau nữa, lau nữa da mặt bị thương đó." Dương Như Tuyên thấy nó liều mình thay đổi sắc mặt, vội vàng ngăn cản, tức giận trừng mắt nhìn Phiền Bách Nguyên, thích dọa hài tử như vậy.

      " lau sạch rồi sao?" Phiền Doãn Hi kinh sợ hỏi.

      Dương Như Tuyên thở dài: "Rất sạch rồi, Doãn Hi, mắt phụ thân nhìn thấy, con cần lau mạnh như vậy." Nếu cứ muốn ác chỉnh hài tử như vậy, vậy nàng tiết lộ điểm yếu của , để Doãn Hi có kế sách ứng đối, mới bị dọa cho sinh tâm bệnh.

      Phiền Doãn Hi nghe vậy, giương mắt chống lại ánh mắt Phiền Bách Nguyên, tay quơ trước mắt , bất chợt chống lại ánh mắt tàn nhẫn của , hơn nữa khi cặp mày rậm kia nhéo cái, nó sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra.

      " thấy được..." trừng nó, cực kỳ dùng lực, cực kỳ đáng sợ!

      Dương Như Tuyên có cách lắc lắc đầu vai, hỏi Mặc Ngôn: "Mặc Ngôn, sao thấy Hạnh Nhi và Mật Nhi?"

      "Thiếu phu nhân, hai nàng bận trong phòng bếp..." được nửa, nghe thấy tiếng bước chân, cười : "Bữa tối chuẩn bị tốt rồi."

      Dứt lời, lên trước mở cửa, tiếp nhận mâm gỗ trong tay hai nha hoàn.

      "Tiểu thư, ngươi dậy rồi, thân thể đỡ hơn chưa ạ?" Mật Nhi vừa thấy nàng dựa cột giường, lên trước sờ trán của nàng, nhiệt độ hạ thấp, nhưng vẫn còn nóng.

      "Ta tốt hơn nhiều, vất vả cho ngươi và Hạnh Nhi rồi."

      " vất vả, phòng bếp còn hai món ăn và thuốc mới sắc, nô tỳ lập tức lấy."

      "Mật Nhi, từ từ , vội." Nhìn nàng hoạt bát, Dương Như Tuyên cười .

      Mật Nhi quay đầu cười, thả chậm cước bộ.

      lát sau, tất cả đồ ăn đều chuẩn bị tốt, nhà ba người cùng dùng bữa, Dương Như Tuyên vừa ăn vừa chia thức ăn cho Phiền Bách Nguyên, mà Phiền Doãn Hi tất bị ôm đến bên cạnh bàn, do Hạnh Nhi dỗ.

      Dùng bữa xong, sau khi uống thuốc, Dương Như Tuyên vừa nằm xuống, còn chưa mở miệng muốn Hạnh Nhi ôm Phiền Doãn Hi về phòng của mình, thấy đến bên giường, thân thể nho phải kiễng chân lên mới thấy được nàng.

      "Doãn Hi, trở về phòng với Hạnh Nhi." Nàng cười sờ sờ đầu của .

      "Con muốn ở trong này với nương..." giọng , cố gắng coi thường ánh mắt đáng sợ sau lưng kia.

      "Nghe lời." Dương Như Tuyên hiếm khi nghiêm mặt.

      Phiền Doãn Hi yên lặng nuốt nước mắt, ngoan ngoãn buông bỏ, để Hạnh Nhi ôm ra ngoài.

      "Tiểu tử kia rồi, nàng mau ngủ ." Phiền Bách Nguyên vẫn ngồi ghế lưng bên giường.

      "Hầu gia, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi ."

      Cũng biết là do sinh bệnh khiến thân thể nàng suy yếu, hay do uống thuốc khiến nàng tham ngủ, mới nhắm mắt lại, nàng lập tức vào giấc ngủ, ngủ cực trầm, biết qua bao lâu, nàng từ từ mở mắt ra, chỉ thấy ánh nến trong phòng vẫn như cũ, Mặc Ngôn ngồi bên cạnh của nhắm mắt dưỡng thần, mà Phiền Bách Nguyên ngồi ở vị trí cũ, chỉ là...

      "Doãn Hi?" Nàng kinh ngạc .

      phải bảo Hạnh Nhi ôm về phòng rồi sao, sao...

      " canh giờ trước nó chuồn vào." Phiền Bách Nguyên để hài tử nằm úp sấp ngủ trong ngực mình, cánh tay dài bảo vệ nó chặt chẽ, như là sợ tiểu tử kia ngủ quá trầm, thân thể khẽ nghiêng ngã xuống.

      "Sao Hầu gia trở về nghỉ ngơi?" Nàng hỏi cực , lmt.lqd, có phần khó tin.

      "Sao, đuổi người?"

      " phải, ta chỉ là..." Còn chưa xong, chỉ thấy tay xoa trán, nàng mới phát giác trán phủ khăn mặt ướt, tiện tay cầm lấy, tay vắt sạch trong bồn nước, lập tức lại phu lên trán nàng, động tác lưu loát quả thực giống như hai mắt có thể nhìn thấy vậy: "Tay Hầu gia khéo."

      "Là sao?" Ngón tay dài của rơi xuống má của nàng, cảm giác còn có chút nhiệt độ: "Ngủ thêm chút nữa , nếu có chỗ nào khoẻ phải ra."

      "Uhm." Nàng cười hí mắt, giống con mèo quyến luyến ngón tay dài của .

      chăm chú nhìn nàng, mãi đến khi nàng nhắm mắt ngủ say.

      Trong lòng có tư vị rất khó hình dung, đặt ở lồng ngực của , là sức nặng của con , dựa vào biên cạnh , là nhiệt độ của thê tử , bị giam giữa hai người họ... Những thứ này, chưa bao giờ muốn có được, nhưng tại, lại như bị giam trong đó.

      Bị giam rất... Cam tâm tình nguyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :