Trúc mã chọn Thanh mai - Batsinhsinh

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 10
      Triệu Tử Thi nhìn theo ánh mắt của hai người, nhướng mày:" Các cậu nhìn gì vậy?"

      Bốn con mắt nhìn chằm chằm , đồng thanh:" chàng với cậu lúc nãy là ai?"

      Triệu Tử Thi à tiếng lấy phần ăn có sẵn bàn của mình chậm rãi mở ra.

      Bốn con mắt vẫn nhìn chằm chằm.

      Triệu Tử Thi bắt đắc dĩ :"Cũng biết là ai, tớ gặp khi lấy tài liệu ở chỗ giáo sư Trịnh".

      cũng nhắc đến chuyện mình bị giảng viên Hà cho vố. Với tính cách của Triệu Mẫn chắc chắn dễ dàng bỏ qua...

      Triệu Mẫn tò mò:"Vậy tại sao cậu lại chung với cậu ta đến nhà ăn"

      Triệu Tử Thi cau mày:"Chuyện này rất lạ sao? "

      Đồng thanh:"Rất lạ"

      "Cậu ta biết đường đến đây cho nên tớ dẫn , có gì lạ đâu"

      Triệu Mẫn khinh bỉ:"Bình thường cậu gặp chuyện như vậy chắc chắn mắt mọc đầu, thèm quan tâm, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy". Xong lại cười gian tiếp:"Hay vì cậu có ý gì. cậu ta trông có đẹp trai ?"

      Triệu Tử Thi vẫn bình tĩnh, hề chột dạ:"Vừa rồi phải thấy rồi sao?".

      "Xa quá, thấy "

      "Ùm"

      Triệu Mẫn cáu:"Ùm là ý gì a... "

      "Soái, đôi mắt rất đẹp"

      Triệu Mẫn xuýt xoa tiếng:"Có đẹp bằng trúc mã nhà cậu hay ?"

      Triệu Tử Thi giật khoé miệng, nghĩ chút:"Tương tự nhau"

      Triệu Mẫn còn định tra khảo tiếp bị Trịnh Nhu nãy giờ im lặng ngăn lại:"Cậu định để cậu ấy ăn trưa à, Thi Thi đầu óc đôi lúc bình thường cậu còn biết sao!"

      Triệu Mẫn à tiếng.

      Triệu Tử Thi lại cho là đúng:"Tớ rất bình thường". Dừng chút, khẳng định:"Cũng rất tốt bụng"

      vừa dứt lời giọng nam hơi ngập ngừng vang lên:"Triệu sư tỉ, làm phiền học tỉ chút có thể chỉ cho em về quá trình phản sinh hoá học trong cơ thể người hay ? Em... em tìm rất nhiều tài liệu rồi nhưng những tư liệu này đến rất ít. Là... là Hạ học bạn chỉ em đến tìm học tỉ, ... học tỉ rất giỏi về phần này..."

      Cậu ta vừa vừa cúi đầu. Ngẩng đầu lên chẳng thấy Triệu Tử Thi đâu chỉ còn người mặt trẻ con nhìn cậu cười và người mị chăm chú đọc sách. Thẹn quá cậu nhanh chóng quay người .

      Triệu Tử Thi đúng lúc vừa dọn phần cơm của ba người trở về. Lại nhìn chút, thấy vị học đệ khi nãy đâu ngạc nhiên nhìn Triệu Mẫn:"Cậu ta đâu, nhanh thế hỏi xong rồi à"

      "Cậu nhìn tớ làm gì?"

      "Vừa rồi cậu ta tới hỏi cậu còn gì?"

      Trịnh Nhu:"..."

      Triệu Mẫn mắt cá chết:"Làm ơn , người ta nhờ là Triệu sư tỉ có được "

      Trịnh Nhu:"..."

      Triệu Tử Thi cho là đúng:"Cậu họ Triệu à?"

      Triệu Mẫn: °_°

      Trịnh ma nữ mất kiên nhẫn gấp sách lại:"Miêu tiểu cẩu cậu làm ơn bớt ngu ngốc giúp tớ, còn Thi Thi cậu cũng đừng giả Tiểu bạch thỏ lừa người nữa, tớ nhìn thấu rồi"

      Triệu Tử Thi đẩy gọng kính nhu nhu :"Cậu nhìn thấu có là gì, tớ cũng phải muốn đùa cậu"

      Triệu Mẫn mắt đẫm lệ:"Thi Thi, cậu nhẫn tâm với mình quá a. Cậu phải người tốt tớ có cho người khác biết đâu chứ, nay cậu lại còn lấy tớ ra để bao che cho bụng dạ xấu xa của cậu cơ đấy. Hừ, muốn chỉ cho người ta đại "

      Triệu Mẫn xong hầm hầm bỏ . Trong đầu nghĩ: đừng tưởng tớ biết các cậu chửi tớ ngu ngốc, mới ở lại cho các cậu đắc ý. Để tớ xem chiều nay cậu gặp Tống Hồ Ly cái mặt biến thành ngu ngốc của cậu trông thế nào đây Thi Thi a~.

      Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, cũng nhanh hơn. phải xin giáo sư tham gia cuộc họp chiều nay mới được, tốt nhất lúc đó nên chụp lại.

      Triệu Mẫn rồi Trịnh Nhu mới nhìn người đối diện nhàn nhã uống nước, tò mò:"Sao tự dưng lại nổi hứng bắt nạt cậu ta vậy?"

      Triệu Tử Thi nheo mắt nhìn Trịnh Nhu, khoé miệng nhếch lên quỷ dị:"Đó là do cậu ta dám đưa tớ vào cái kế hoạch điên khùng gì đó"

      Trịnh Nhu nổi da gà:"Cậu biết đó là kế hoạch gì à? "

      " biết"

      "Thế sao ra tay phạt rồi?"

      "Đây là khai vị, đợi khi tớ biết ý đồ của cậu ta đưa bữa chính lên"

      nhìn Trịnh Nhu cười hiền lành. Trông như đứa trẻ con nhìn thấy người bán kẹo vậy.

      Trịnh Nhu lại cảm thấy : Cậu cũng thoát được.

      Đổ mồ hôi, Trịnh Nhu thầm nghĩ biết có nên khai . Ma nữ sợ ai nhưng với cái người nghiện nghiên cứu đến mức trở nên biến thái trước mặt này cũng phải vô cùng cẩn thận mới được. Suy nghĩ chút vẫn là quyết định , cơ hội để thấy vị này mất bình tĩnh là rất có sức hút đấy.

      Nghĩ vậy Trịnh Nhu bèn chuyển đề tài:"Cậu chỉ vì phạt Triệu Mẫn mới làm vậy phải ?"

      Triệu Tử Thi buồn cười nhìn bạn mình chuyển đề tài, coi như có gì :"Cậu nghe cậu ta nhắc đến Hạ học bạn hay !"

      "Hạ Hi năm 3?"

      "Ừ". kể lại chuyện của giảng viên Hà cho Trịnh Mẫn nghe.

      Trịnh Mẫn nghe xong vuốt vuốt mái tóc ngắn, cười mị:"Có ý tứ, cậu biết vì sao rồi chứ"

      Triệu Tử Thi cười nhạt:"Đoán nhầm là liên quan đến việc tiến sĩ IT nổi tiếng muốn tìm nhóm bác sĩ trẻ cùng hợp tác với cậu ta hoàn thành phần mềm kết hợp y học. Tớ là giúp bé ấy thuận nước đẩy thuyền"

      Trịnh Nhu nhướng mày:"Cậu biết tiến sĩ đó là ai ?"

      "Chưa kịp nghe tên"

      Trịnh Nhu làm vẻ mặt hèn gì cậu bình tĩnh thế làm cho càng thấy kì quái, rốt cuộc là Triệu Mẫn và ma nữ định làm gì a.

      " vậy Hạ Hi nghĩ cậu là rào cản cho nên định làm gì đó"

      Triệu Tử Thi im lặng đồng ý.

      "Vậy cậu có hứng thú với lần hợp tác này "

      " có hứng thú"

      "Sao thế". Trịnh Nhu biết nhưng vẫn hỏi.

      "Tớ chỉ hứng thú với hệ nghiên cứu, còn những chuyện áp dụng y khoa này..."

      Trịnh Nhu à tiếng.

      Hai người chuyện lúc gần đến giờ họp. Triệu Tử Thi tới phòng họp sớm, còn Trịnh Nhu tìm Triệu Mẫn.

      Trinh Nhu về phòng thấy Triệu Mẫn chuẩn bị sách vở.

      "Cậu định làm gì với mớ tài liệu đó vậy"

      "Tớ họp"

      "Cuộc họp chiều nay à? "

      "Phải, tớ phải chụp lại vẻ mặt ngu ngốc của quan tài , để xem sau này cậu ta còn dám đem tớ ra làm trò đùa hay "

      Trịnh Nhu nhìn vẻ điếc sợ súng của ai đó buồn cười hỏi:"Sao cậu chắc chắn Thi Thi ngạc nhiên, chừng cậu ấy sớm quên tên họ Tống kia từ lâu"

      Triệu Mẫn liếc cái xem thường:"Chưa đến chuyện lúc trước quan tài chân chó thế nào trước mặt Tống Hồ Ly, tại mỗi lần nhắc đến cậu ta là ấy đỏ mặt. Tớ biết tỏng, hừ"

      Trịnh Nhu tưởng tượng đến vẻ chân chó và đỏ mặt của ai đó. Càng nghĩ càng cảm thấy hết sức vi diệu.

      Trịnh Nhu lại hỏi:"Sao tớ thấy cậu có vẻ muốn gán ghép họ với nhau như vậy?"

      Triệu Mẫn vẻ mặt tất nhiên:" phải đó là điều đương nhiên sao"

      Trịnh Nhu đổ mồ hôi: đương nhiên chỗ nào cơ chứ, vì họ lúc hay dính lấy nhau? Vậy cũng phi lý quá chứ.

      ra Triệu Mẫn đúng là nghĩ như vậy. Đầu óc ấy rất đơn giản và luôn nghe theo trực giác của mình. Trực giác của là Triệu Tử Thi và Tống Hồ Ly sớm muộn gì cũng về nhà. Nghe hoang đường nhưng đây chính là .

      Triệu Mẫn thấy Trịnh Nhu im lặng tò mò:" phải lúc đầu cậu cũng nghĩ giống tớ à"

      "Nào có, là sếp Triệu gọi cho tớ tớ để ý đến người tên Tống Hồ Ly chút"

      Triệu Mẫn trừng mắt:"Tại sao giờ cậu mới . đúng, tại sao sếp Triệu với cậu mà phải là tớ?"

      "Cái này cậu phải hỏi sếp Triệu rồi"

      Triệu Mẫn cam lòng:"Cậu mau kể cho tớ"

      Trịnh Nhu buồn cười kể:"Chuyện là..."

      ...
      Last edited: 4/9/17

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Là "sếp Triệu" chứ bạn.
      Batsinhsinh thích bài này.

    3. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      <3 ngocanh. Thanks bạn!
      Last edited: 4/9/17

    4. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 11
      Chuyện là chiều hôm Triệu Tử Thi và Triệu Mẫn còn ở nhà sếp Triệu, Trịnh Nhu lúc ấy ở trường định đăng kí cho Triệu Mẫn tham gia cuộc họp nhằm xử phạt chuyện dám cho leo cây.

      Còn kém chút khi viết tên Triệu Mẫn sếp Triệu gọi tới. Bà ấy nhờ để ý chút đến người tên là Tống Hồ Ly, nếu có cơ hội để Thi Thi giao tiếp với cậu ta. Trịnh Nhu hỏi tại sao bà ấy đó là bạn từ của Thi Thi, là con rể bà nghiệm thi. Cũng biết có phải là duyên phận hay , sếp Triệu vừa cúp máy cũng là lúc nhìn thấy cái tên Tống Hồ Ly có trong danh sách người phát ngôn ở buổi họp. Và vì vậy cho nên mới điền tên Triệu Mẫn nữa... Còn tiếp đó có gặp cậu ta sau đó cũng coi như để nhìn mặt thôi, chuyện khác biết hết rồi.

      Triệu Mẫn nghiêm túc ngồi giường nghe ma nữ kể lại. Nghe đến cuối, khóe miệng nhịn được giật giật:"Nghiệm thi?"

      "Chính xác, là nghiệm thi. Lúc tớ nghe được cũng giật mình đấy"

      Triệu Mẫn im lặng nhíu mày.

      "Này, cũng cần ngạc nhiên lâu vậy đâu miêu tiểu cẩu"

      Triệu Mẫn nhìn Trịnh Nhu nghi ngờ:"Tớ tưởng sếp triệu luôn coi con rể tương lai của bà là cái quan tài mà. Phải là nghiệm quan tài mới đúng chứ a"

      "O_O".

      Thấy Trịnh Nhu trừng to mắt, còn tưởng ấy tin, Triệu Mẫn tiếp:"Tớ mà, là khi còn sếp Triệu khăng khăng thế, còn bảo tớ được gọi Thi Thi là quan tài đấy thôi"

      Trịnh Nhu nghẹn.

      Triệu Mẫn phát ra điểm đúng, cam lòng :"Nhưng mà tại sao sếp Triệu cho tớ biết a?" Càng nghĩ càng thấy bất công:"Mình phải gọi hỏi mới được"

      "Cậu có hỏi cũng chỉ nhận được câu thôi"

      "Câu gì?"

      "Con nghĩ sao!"

      Triệu Mẫn khinh bỉ nhìn, tay bấm điện thoại gọi . Đầu bên kia sếp Triệu bắt máy.

      "Tiểu Mẫn đấy à, ba con có ở đây"

      "-_-". "Con gọi tìm dì a~. Sao dì cho con biết chuyện của Tống Hồ Ly a~"

      Xếp Triệu im lặng lúc mới trả lời:"Con nghĩ sao a~~~"

      Triệu Mẫn đau lòng nuốt hận lần nữa nhận mình là kẻ ngốc, bực bội cầm lấy mớ tài liệu quyết định họp.

      " phải muốn tham gia cuộc họp phải đăng ký sao, cậu còn chưa có đăng ký đâu, còn chỗ à?"

      Triệu Mẫn quắc mắt:"Hừ, tớ chả có đăng ký gì sất. Mới mở miệng hỏi thôi là giáo sư Trịnh cười tít mắt bảo tớ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi... bla...bla rồi cho tớ thẳng"

      Trịnh Nhu nhịn được bật cười à tiếng.

      ra Triệu Mẫn được đến năm cuối phần nhờ có Triệu Tử Thi kèm cặp sát sao, còn chín phần là nhờ may mắn trời cho trong thi cử. Giáo sư Trịnh còn định cho tốt nghiệp đâu, nay thấy nàng này đột nhiên xin tham gia mấy cuộc họp mà trước đây có dùng dây trói lại ấy cũng chịu đến tất nhiên là mừng húm rồi.

      ...

      Triệu Tử Thi vào phòng họp thấy chỉ có vài người, đều là những người biết, bạn cùng khóa cả. Mấy người họ thấy cười chào hỏi, cũng gật đầu coi như chào lại. Cũng ai khó chịu khi lạnh nhạt như vậy, họ đều biết tính tình vốn dĩ ít , ít cười, lúc đầu còn cảm thấy tự mãn nhưng về sau quen rồi cũng cảm thấy như vậy nữa.

      Triệu Tử Thi chọn chỗ ngồi gần với sân khấu phòng họp, đây là chỗ thích, ngồi nghe rất cũng yên tĩnh hơn phía sau nhiều. Sau khi ngồi xuống lấy sách nghiên cứu ra tiếp tục mổ xẻ.

      Phía sau cửa phụ trong phòng họp, người phát ngôn ra từ chỗ này chứ vào bằng cửa lớn. Cửa này được thiết kế khuất sau tấm rèm kéo ra góc nằm ở cánh trái so với chỗ phát ngôn ở phía bên phải.

      Lúc này Tống Hồ Ly đứng sau tấm rèm gần cửa nhìn chăm chú Triệu Tử Thi chuyên tâm đọc sách. Tóc cột lên gọn gàng chứ xõa tự nhiên như lúc trưa nữa càng làm cho khuôn mặt bầu bĩnh trông khả ái hơn, khiến muốn cắn cái ngon, nhìn kĩ còn có vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống trán khẽ rung rinh làm trái tim cũng rung rinh theo.

      cố níu kéo trái tim nhảy ra ngoài có người vỗ vai gọi tiếng, Tống Hồ Ly nghĩ tim mình nhảy ra ngoài rồi. Cau mày nhìn người phía sau, :"Phương Tử Nhiên, cậu thể gọi tôi bình thường chút sao"

      Phương Tử Nhiên miệng cười cũng phải đổ mồ hôi:"Gọi thế nào mới là bình thường, chờ cậu ngắm xong con nhà người ta mới gọi bình thường à?"

      Tống Hồ Ly nghiêm mặt:"Tất nhiên"

      "..."

      Đẩy vai , cậu làm vẻ mặt tôi biết rồi nha :"Này, tôi biết cậu để ý ai rồi đấy. Triệu Tử Thi à?"

      Liếc mắt xem thường:"Tới bây giờ mới biết mà cậu còn cảm thấy tự hào à!"

      "Xùy, tôi chẳng qua cũng chỉ chậm hiểu tí xíu thôi. Mà này cậu định dụ dỗ ấy à. dễ đâu nhé. Tớ cảm thấy trong 3 kỳ nữ Triệu Mẫn là bạch thỏ nhất dắt đâu cũng được, còn về hai người con lại đặc biệt là người kỳ lạ như Triệu Tử Thi tốt nhất cậu phải có tinh thần thép mới theo đuổi được..."

      Tống Hồ Ly giờ phút này chỉ muốn đạp cho con ruồi vo ve bên tai mình cái mạnh:"Liên quan gì đến mấy người kia, người tôi chọn là tiểu Thi. Bớt nhảm, chuẩn bị , lát nữa cậu cũng phải đấy"

      Phương Tử Nhiên thấy lòng tốt được báo đáp khẽ hừ tiếng ra ngoài. Cậu nhắc rồi mà nghe, dễ chọn, chọn cái khó nhất.

      Phương đầu gỗ biết rằng sau này chính cậu phải thừa nhận mình là đầu gỗ vì suy luận ngày hôm nay của bản thân. Trong cuộc họp mặt bạn cũ nhiều năm sau, cậu chỉ hai câu:"Tôi đúng là đầu gỗ nên trước đây mới nghĩ như vậy. Phụ nữ đúng là loài khó hiểu". Bên cạnh, lão công của cậu xoa đầu coi như an ủi.

      Trong phòng họp mỗi lúc đông, vì đây là cuộc họp nhằm chọn nhân tài từ năm 3 trở lên cho nên chỗ ngồi tự do cũng phân theo năm học. Triệu Mẫn vào phòng thẳng đến chỗ Triệu Tử Thi ngồi.

      "Quan tài , sao cậu chọn chỗ gần vậy a, thế này làm sao mà chuyện riêng được"

      Triệu Tử Thi ngạc nhiên đẩy gọng kính:"Sao cậu lại tới đây"

      "Hửm, tò mò tới được sao, tớ nghe tiến sĩ IT này rất đẹp trai đấy"

      "Cậu tự ý vào à?"

      ", tớ với giáo sư Trịnh rồi"

      "Vậy à, chắc ông ấy phải vui lắm"

      "...". Triệu Mẫn thầm hừ thèm chấp với , lát nữa còn chưa biết ai biến thành kẻ ngốc đâu.

      Trong phòng mỗi lúc đông, hai khoa công nghệ thông tin và khoa y chia thành hai dãy ngồi. Triệu Mẫn ngồi nhìn lúc quay sang với :"Khoa công nghệ thông tin đúng là rừng thông mà, chả thấy bông hoa nào"

      Triệu Tử Thi thấy cũng chưa tới giờ họp nên chuyện phiếm chút cũng tốt, nhìn sang bên khoa kia mới :"Hôm nay là chủ lực nên có nữ cũng phải, khoa bên đó lúc trước chỉ có Nhược sư tỉ nằm trong top đầu, nhưng tỉ ấy cũng tốt nghiệp rồi cho nên giờ toàn nam tham gia thôi. Với lại cậu sao dám chắc đó là rừng thông nguyên chất chứ"

      " phải à?"

      "Nhìn kĩ có cả dây leo đấy"

      Triệu Mẫn nhíu mày hiểu:"Cậu gì đó dễ hiểu chút được ?"

      "Trong rừng thông cây nào thẳng cây đó là dây leo"

      Triệu Mẫn sặc nước miếng. định câu vô sỉ dư quang trong mắt nhìn thấy Trương Bằng học bạn tìm chỗ ngồi, Triệu Mẫn liền vẫy tay:"Trương Bằng, ở bên này"

      Trường Bằng nghe gọi quay sang, thấy Triệu Mẫn và Triệu Tử Thi ngồi, phía bên tay phải Triệu Tử Thi còn chỗ trống liền vui vẻ đến ngồi xuống:"Triệu Mẫn sao cậu lại ở đây?"

      Triệu Mẫn:"...". Lại thêm người xem thường .

      Triệu Tử Thi cười ra tiếng:"Trương Bằng, cậu cũng đừng có bắt nạt cậu ta, để sức cho cậu ta nghe giảng nữa..."

      Tống Hồ Ly nãy giờ vẫn đứng nhìn , thấy hành động của Triệu Mẫn gọi người đến ngồi cạnh Tử Thi nhíu mày, khi người đó mắt sáng lên lại gần ngồi xuống lặng lẽ cho Triệu Mẫn dấu X. Đến khi Triệu Tử Thi cười với người đó, nheo mắt trực tiếp cho Triệu Mẫn vào sổ đen.

      Triệu Mẫn ai oán bỗng rùng mình cái, sống lưng lạnh buốt.

      "Miêu tiểu cẩu, cậu sao chứ, da gà nổi lên hết rồi"

      Trường Bằng nghe vậy cũng quay sang, ánh mắt hỏi thăm.

      "Tớ cũng biết, có thể do dòng khí máy lạnh..."

      Tống Hồ Ly ra ngoài tìm Phương Tử Nhiên. Thấy cậu ta cầm tài liệu chuẩn bị vào phòng họp kéo lại:"Học lực của Triệu Mẫn thế nào?"

      Phương Tử Nhiên nghi hoặc: sao mới đắm đuối nhìn Triệu Tử Thi, thoắt cái quay sang hỏi thăm Triệu Mẫn rồi. Tuy hiểu nhưng cậu vẫn trả lời:" tốt lắm, tuy nhiên mức độ may mắn trong phòng thi của cậu ta lần nào cũng max. Lúc trước giáo sư Trịnh từng nhất định cho cậu ta tốt nghiệp hại nước hại dân đấy"

      nghe vậy nhếch miệng cười nhạt. Phương Tử Nhiên rùng mình:"Cậu lại mưu gì?"

      "Ý cậu là gì, tớ rất nhân hậu!"

      Phương Tử Nhiên muốn phun nước miếng:"Con mẹ nó, quỷ mới tin cậu"

      ...

      Last edited: 13/9/17

    5. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 12
      Đèn trong phòng họp giảm xuống. Giáo sư Lưu chậm rãi lên bục phát biểu. Nở nụ cười thấy mắt, :

      "Chào các bạn, đến với buổi họp hôm nay tôi muốn các bạn tiếp thu được hình thức áp dụng thực tế mới. Đó là kết hợp giữa IT và Y học. Cũng phải thêm ngày hôm nay vai trò của tôi chỉ là người giới thiệu chứ phải là người tham gia, thế nên các bạn trẻ, hãy thể khả năng của mình cho tốt".

      Đèn tắt. Màn hình trong phòng lên sơ đồ biểu thị mối quan hệ giữa hai ngành. Nhìn hơi khó hiểu. Lúc này, giọng trong trẻo vang lên:

      "Tôi biết các bạn nhìn vào khó hiểu, nên tôi dựa vào sơ đồ để cho các bạn. Tôi là Phương Tử Nhiên, sinh viên năm cuối khoa công nghệ thông tin, xin phép được thuyết trình về vấn đề này"

      Giọng này vang lên khiến tầm mắt sinh viên chăm chú nhìn màn hình hướng về phía bục phát biểu. Phương Tử Nhiên lúc này khác hẳn với tên đầu gỗ ngày thường. Quần tây áo sơ mi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng. Nhìn giống như người khác vậy.

      cũng chứng minh đàn ông khi làm việc quả là cmn soái. Phương Tử Nhiên cứ với dáng vẻ đó thuyết trình hơn tiếng đồng hồ cuốn biết bao nhiêu trái tim màu hồng của sinh viên nữ khoa y rồi.

      Sau khi hoàn thành phần của mình, cậu nhìn xuống phía dưới sinh viên:"Tôi vừa mới trình bày chính là quy trình hợp tác lần này giữa hai khoa. Hẳn là các bạn hiểu, có ai còn thắc mắc điều gì hay ".

      Ngừng phút có ai lên tiếng. Phương Tử Nhiên hướng ánh mắt về phía cửa khuất sau rèm che, :"Nếu ai còn thắc mắc, vậy tôi xin giới thiệu với các bạn người hướng dẫn và hợp tác với các bạn lần này, tiến sĩ IT đến từ trường XXX của Mĩ, Tống Hồ Ly.

      Khi nghe đến cái tên này, trong phòng họp phải là cảm xúc đan xen lẫn lộn.

      Có người thầm cảm thán bậc phụ huynh nào lại có thể cho ra cái tên trâu như thế.

      Có người hào hứng, mở to mắt trông mong cái người gọi Hồ Ly có là hồ ly hay .

      Có người đốt pháo bông trong đầu, nhìn chằm chằm người kế bên chờ bản mặt ngu ngốc của ai đó.

      Có người trái tim hẫng nhịp, ký ức khi còn bé chợt ùa về.

      Lại đến Tống Hồ Ly sau khi nghe tên mình từng bước lên bục phát biểu, ánh mắt từ đầu chỉ hướng về người.

      Sau khi xuất , trong phòng họp lần nữa bão cảm xúc dâng trào.

      Cmn, tên trâu người cũng trâu. Thế méo nào hôm nay tưởng còn chấm mút được em nào đó bên khoa y. Tình hình này chắc lại phải ăn chay rồi .

      Cmn, soái a, muốn nuôi hồ ly a. Phương Tử Nhiên gì gì đều là mây bay a.

      Cmn, sao mặt ai đó phát ngốc, lẽ tính sai?

      Trịnh Tử Thi phải phát ngốc mà căn bản vì hồn xuất rồi nên chưa kịp giật cơ mặt. Cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi đưa đôi mắt đầy nghi hoặc lên nhìn. Ngay lập tức chạm phải màu lam sâu thẳm, nụ cười nhàn nhã, tất cả đối với đều quen thuộc. biết đó chính là , đôi mắt kia chẳng bao giờ quên.

      Viết ra lâu, thực tế mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

      Khi bão cảm xúc qua , Tống Hồ Ly bắt đầu bài phát biểu của mình.

      "Rất vui khi được gặp các bạn, tôi là Tống Hồ Ly, bản phần mềm hợp tác lần này là của tôi. tại tôi đến đây là hi vọng trong các bạn có ai đó có thể cùng tôi hoàn thành nó...

      Giọng trầm thấp, thoáng có biếng nhác kết hợp với thần thái trí thức mạnh mẽ đem trái tim của hầu hết sinh viên cả nam lẫn nữ bắt lại.

      Ở dưới Triệu Mẫn sớm mất kiên nhẫn, lấy tay chọt chọt người bên cạnh:"Này, Thi Thi, đó phải là trúc mã của tụi mình à?

      "..."

      "Này, cậu có nghe tớ đấy"

      "..."

      Triệu Mẫn đắc ý rồi, mặt ai đó đến giờ vẫn chưa hoạt động lại. Khoái chí liền lấy tay nhéo.

      Triệu Tử Thi ăn đau khẽ hừ tiếng:"Cậu làm gì?"

      Triệu Mẫn bộ mặt chính nhân quân tử đáp:"Tớ hỏi đó phải là Tống trúc mã hay sao a, mặt cậu cứ đần ra. Phải làm vậy cậu mới nghe".

      "Làm sao biết được, đời này người trùng tên cũng thiếu".

      "Quan trọng là nãy giờ người ta nhìn cậu biết bao nhiêu lần rồi"

      Triệu Tử Thi nghẹn, quả nhìn thấy, cũng biết đó là ca ca Hồ Ly trước đây của mình, chính vì thế mà tim vẫn chưa thể bình tĩnh được.

      Nhìn mu bàn tay có chút đỏ chút, lại liếc bản mặt hả hê của ai đó chút, xong cũng nhớ về tuổi thơ chút. Sau đó dứt khoát nhìn lên người bục phát biểu, chờ khi ánh mắt chạm nhau liền bày ra biểu cảm như thể chịu thiên đại uỷ khuất.

      Tống Hồ Ly cảm thấy tim mình dường như bị cái tiểu móng vuốt ngừng gãi gãi vào, rất ngứa.

      Vì để phụ lòng con mèo nhà mình xem ra phải làm chút chuyện. Nghĩ vậy liền cao giọng, hướng mắt xuống dưới:"Bạn học Triệu Mẫn, bạn cảm thấy thế nào về phần mềm này?"

      Triệu Mẫn còn chọc ghẹo Triệu Tử Thi đến quên trời quên đất, nghe tên mình được gọi giật mình. Thầm câu tốt. Nãy giờ cũng để ý bên cái gì a. Càng nghĩ càng thấy lo, cái mông ngừng vặn vẹo, người khác nhìn vào còn tưởng bị nổi nhọt ngồi được.

      Triệu Tử Thi mặt thản nhiên quan tâm bạn:"Đứng lên , tớ nhắc cậu, đừng để mất mặt"

      Triệu Mẫn nhìn , lấp lánh như nhìn thấy Bồ Tát. Thế nên cũng dùng ánh mắt phổ độ chúng sinh để đáp lại.

      Nhận được hậu thuẫn, Triệu Mẫn tự tin duỗi chân đứng lên. Tuy nhiên lại bi ai nhận ra hạnh phúc đến nhanh mà lại càng nhanh, mặt mếu quay đầu khẽ với Triệu Tử Thi: "ai có thể cho tớ biết tại sao cái người vừa gọi tên tớ kia tại lại nhìn người khác hay a. Tại sao micro đáng lẽ di chuyển về phía tớ bây giờ lại thấy đâu a".

      Triệu Tử Thi mặt chính nhân quân tử:"Nguyên nhân là người ta vốn dĩ có gọi cậu a~~~"

      vừa dứt lời Tống Hồ Ly cũng thanh thanh giọng, nghi hoặc nhìn Triệu Mẫn hỏi:"Bạn học này, bạn có việc gì sao?"

      Triệu Mẫn biết làm sao, đưa mắt nhìn Bồ Tát lại phát Bồ Tát vốn thèm nhìn . Lại đưa mắt nhìn xung quanh... bi ai a.

      "Khụ... Tôi là... tôi cũng tên Triệu Mẫn a".

      Tống Hồ Ly à tiếng như hiểu ra:" xin lỗi, tôi là theo danh sách để gọi tên. Chắc do người soạn đánh sai nên ở đây tôi chỉ thấy có cái tên Triệu Mẫn thôi".

      Triệu Mẫn vừa ngồi xuống liền nghẹn: Ta kháo, này còn phải tiểu cẩu này là họp chui a. Mất mặt, là mất hết mặt mũi mà.

      Tống Hồ Ly cũng tiếp tục làm khó. Quay sang tiếp tục vấn đề hỏi đáp của mình.

      Triệu Mẫn thấy vậy yên tâm. Máu chó lại lần nữa được bơm đầy.

      "Tử Thi chết tiệt, cậu cố ý có phải !"

      "Tớ cố ý cái gì?"

      "Cậu đừng có chối, vừa rồi tớ lo nên mới để ý, giờ nghĩ lại còn phải cậu ghi thù tớ nên mới người Tống trúc mã kêu là tớ a".

      Triệu Tử Thi chưa kịp lên tiêng bên này Trương Bằng nhanh chóng giúp :"Bạn học Triệu Mẫn, bạn bình tĩnh chút, chắc là hiểu lầm thôi. Thi Thi cũng biết tên cậu chưa được ghi vào danh sách mà"

      Triệu Mẫn muốn phun khói:"Cậu ta ràng là biết tôi cửa sau mới vào được đây, làm gì có chuyện biết tên tôi có trong danh sách chứ"

      Người ta nóng quá hóa ngu quả sai. Triệu Mẫn vô cùng nghiền ngẫm câu này. Vừa rồi kìm được tức giận cho nên lượng có hơi lớn khiến cho đống ánh mắt lại di chuyển về hướng này. Kể cả người phát biểu, Tống Hồ Ly cũng phải ngó qua.

      "Bạn học Triệu Mẫn, bạn lại có việc gì sao?"

      "..."

      Triệu Tử Thi nhịn được cười tiếng. Lại hướng ai đó tròn mắt cái. Muốn bao nhiêu đáng liền có bấy nhiêu.

      Sau hai lần mất mặt, máu chó cũng cạn. Triệu Mẫn ngoan ngoãn ngồi, thèm để ý đến người kế bên nữa.

      Triệu Tử Thi vừa buồn cười vừa hả hê. Chăm chú nhìn Tống Hồ Ly kia. Trong đầu ngừng xoay chuyển: coi như tháo ghim được người. Còn ba người nữa cứ từ từ tính tiếp. Tống Hồ Ly a, cũng thoát được. Trưa hôm nay là muốn diễn kịch sao, vậy để em viết tiếp kịch bản . Nghĩ như vậy, bên khóe môi nở nụ cười ma
      mị, ánh mắt hoa đào hơi híp lại.

      số người sống lưng bắt giác mà lạnh.

      Bên này Triệu Tử Thi có ghim, bên kia Tống Hồ Ly có X.

      Vì vậy, sống lưng lần nữa lại lạnh. Vì vậy, cái vòng lẩn quẩn này còn dài. Đủ để sau này ai dám gây thù với họ.

      Tống Hồ Ly phía cũng hơn tiếng. Tuy nhiên trong quá trình này chú trọng việc trao đổi với sinh viên, chủ yếu đều là các câu hỏi đáp gợi mở. Với , chọn người thể chỉ thông qua giao tiếp ngôn ngữ là đủ. muốn có bản báo cáo của họ nhằm biết được mức độ hiểu và nhận biết của ai hơn ai, sau đó mới thông qua trao đổi trực tiếp xác nhận độ nhạy bén.

      Tống Hồ Ly bước gần hơn xuống dưới, giọng cũng lớn hơn:"Qua cuộc họp này, hẳn các bạn nắm được cốt lõi của phần mềm kết hợp y học của tôi. Ngày hôm nay tôi trao đổi trực tiếp với các bạn để quyết định ai là người cùng tôi hợp tác. Tôi muốn các bạn cho tôi bản báo hoàn chỉnh, thời gian nộp bắt đầu tính từ ngày mai. Các bạn nộp đến giáo sư đầu ngành của mình, tôi nhận lại. Hãy suy nghĩ kĩ, có hay quan tâm đến phần mềm này, có hay đủ tự tin và có hay quyết tâm hoàn thành nó. Như vậy, buổi họp hôm nay đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại và chúc các bạn buổi chiều vui vẻ"

      vừa dứt, tràng vỗ tay lớn vang lên. Triệu Mẫn lại xuỳ cái khinh bỉ:"Mọi người gì trong khi mắt chỉ nhìn có người a"

      Triệu Tử Thi cũng thèm chấp nhất với con miêu tiểu cẩu này, thu lại tài liệu của mình thẳng ra ngoài. Triệu Mẫn cũng nhanh chóng theo sau.

      Trương Bằng từ đầu tới cuối ít lên tiếng, dù cho chiến tranh giữa hai nàng họ Triệu diễn ra ngay cạnh mình cũng biết. Vì cậu rất quan tâm đến phần mềm này, cho nên cậu tập trung nghe nó rất kỹ. Thấy Triệu Tử Thi phía trước, cậu nghĩ đến điều gì liền hướng gọi:"Thi Thi, đợi tôi chút"

      nghe vậy, quay đầu lại:"Có việc gì sao, Trương Bằng?"

      ...

      Tống Hồ Ly nhìn ra khỏi phòng họp mới bước tới cửa sau. biết giờ vẫn chưa phải lúc chuyện với ấy.

      Bên ngoài, Phương Tử Nhiên bộ dạng cà lơ cà phất chờ sẵn, hề hề :"Cậu cũng trâu a, lại ra tay với Triệu Mẫn, cậu ta đắc tội cậu khi nào?"

      Tống Hồ Ly lười biếng nhếch miệng:"Tội của cậu ta rất nhiều. Có điều phải đính chính"

      "Đính chính gì?"

      "Cái đó gọi là ra tay, mới chỉ khởi động chút"

      "...". Vậy thế nào mới là hơn chút nữa đây. Phương Tử Nhiên thầm thương cảm cho ai đó.

      ...
      Last edited: 13/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :