1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Rồi rồi, đến chửi người. Đoán trừng DD tức quá động thai khí cả Tống gia gặp nạn
      biu~biu~biuoanhoanh thích bài này.

    2. souris368

      souris368 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Đùa! Mặt bà Tống lão thái thái có thể dày hơn đc nữa ko???? muốn đem bả ra oánh cho 1 trận
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      --- Quà quốc khánh muộn cho các nàng đây :038::038:

      Chương 147

      Giang Diệu hơi dừng việc ăn vịt nướng, mím mím miệng bóng loáng, hướng về phía Lục Lưu : "Hình như bên ngoài có ai đó."

      Kỳ thực Giang Diệu ngờ ngợ nghe được ít tiêng vang, cộng thêm những lời Lục Lưu với nàng hôm qua, liền biết vì Lục Lưu chịu cứu Tống nhị gia nên vị Tống lão thái thái này, sợ là bây giờ muốn tìm tới cửa. Giang Diệu vốn thích Tống lão thái thái, nay nhìn thấy gương mặt của bà, càng cảm thấy đáng ghét hơn nữa. Lập tức , "Hình như là giọng của Tống lão thái thái, Lục Lưu, chúng ta..."

      Lục Lưu giống như là có chuyện gì xảy ra tiếp tục cuốn thịt vịt kỹ, : "Nàng cần phải để ý đến những chuyện này." sợ thê tử hiểu lầm mình tức giận, lại , "... Dưỡng thai cho tốt, đừng quan tâm tới những chuyện linh tinh."

      Giang Diệu theo bản năng vuốt ve bụng mình.

      Đương nhiên nàng biết Lục Lưu chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng nàng chỉ lo vị Tống lão thái thái quá đáng này, vì Nhị gia của Tống gia làm ra chuyện gì kiểm soát được. Theo nàng được biết, vị Tống lão thái thái, sủng ái nhất chính là tiểu nữ nhi Tống Vân Dao, tiếp theo đó chính là tiểu nhi tử Tống nhị gia. Mấy năm nay Tống Vân Dao còn nữa, Tống lão thái thái mới hi vọng Tống nhị gia sống tốt, bèn đặc biệt quan tâm thương hơn, nên mới nuôi Tống nhị gia như công tử bột trắng trợn biết kiêng dè ai. Nếu muốn trách tội, kết cục của Tống nhị gia hoàn toàn do tay Tống lão thái thái tạo thành.

      Giang Diệu chưa tiếp xúc với vị Nhị gia Tống gia, nhưng nhìn nữ nhi mà Tống lão thái thái thương, chính là Tống Vân Dao có tính tình như vậy, mà phẩm hạnh của Tống nhị gia, bách tính Dân Châu cũng lĩnh giáo —— biết y là người có bản lĩnh, cũng chịu lý. Chỉ ỷ vào danh tiếng lúc trước Tống lão gia để lại, nên y mới có chức quan nhàn tản, biết có gì hay ho mà y lại làm mưa làm gió.

      Giang Diệu dùng khăn xoa xoa miệng, lau sạch môi, mới với Lục Lưu: "Hình như Lục Hà chống đỡ được, chàng ra ngoài xem thử ."

      Lục Lưu nàng cẩn thận, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, ra bên ngoài, muốn đuổi lão bà dám quấy rối ngày vui của thê tử .

      Vào lúc này Tống lão thái thái cùng Lục Hà giằng co.

      Tống lão thái thái giống La thị và Tần thị ngày hôm qua, bà là người hề biết đạo lý. Mà Tống lão thái thái lại là bà già tuổi cao, tuy độc ác làm người ta chán ghét, nhưng Lục Hà cũng thể ở trước mặt nhiều người như vậy, ra tay với lão thái thái.

      Lục Hà bó tay hết cách với bà ta, bà ta nhìn Lục Hà, mạnh mẽ quở trách y phen, mắng y cũng chỉ là con chó bên cạnh Lục Lưu... ràng là lão phu nhân xuất thân hiển hách, nhưng khi mắng người, đúng là khác gì những người đàn bà chanh chua ngoài chợ, ai nhìn vào cũng cảm thấy xấu hổ mất mặt giùm, làm gì còn quý khí đáng nhắc tới?

      Tống lão thái thái : "Ngươi vào cho ta, kêu Lục Lưu bước ra đây gặp ta!"

      Lục Hà muốn Vương gia mình tuyệt đối ra gặp người đàn bà chanh chua là bà đâu, nhưng còn chưa mở miệng, nghe được nhã gian phía sau vang lên tiếng mở cửa. Lục Hà hổ thẹn chắp tay hành lễ, : "Thuộc hạ vô năng." Mà ngay cả lão thái thái cũng cản được. Hôm nay hiếm khi Vương gia bớt chút giờ dẫn tiểu Vương phi chơi, vốn là rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại bị người quấy rày, là do y thất trách làm đủ bổn phận người hầu.

      Vốn dĩ Tống lão thái thái cãi vã với Lục Hà, thấy Lục Lưu rốt cục cũng chịu ra, lập tức chỉ thẳng vào mũi đối phương mắng: "Ngươi là thứ bất hiếu bất nghĩa, muốn chọc ta tức chết sao!"

      Dám chuyện với Vương gia như vậy! Vẻ mặt Lục Hà lập tức trầm xuống.

      Nhưng giọng điệu của Tống lão thái thái này, hiển nhiên nghĩ rằng Lục Lưu vẫn là cháu ngoại của bà ta đây.

      Giữa hai lông mày Lục Lưu lộ ra chút trào phúng, ngay cả Tống đại gia cùng nhau đến với Tống lão thái thái, bởi vì Tống lão thái thái quá mức mất mặt, giờ khắc này đứng ở khúc quanh ra, nghe mẫu thân mình lời này, cũng nhịn được mắc cỡ giùm.Cảm thấy mặt mũi mất hết, thầm : Bà mẹ già này của y, biết đạo lý gì cả, cái gì cũng bất chấp!

      Lần trước Lục Lưu rút kiếm ra với bà, khi đó Tống lão thái thái sợ đến còn bộ dáng gì, xong việc chỉ cảm thấy bởi vì Lục Lưu, mà làm bà mất hết mặt mũi ở trước mặt thân thích và mấy người bạn tốt, nay bày ra bộ dáng như trưởng bối quát lớn giáo huấn , giống như làm vậy có thể lấy lại danh dự, "... Cậu hai ngươi khi còn bé luôn cưng nựng ngươi, mua kẹo cho ngươi ăn, ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa!"

      Ý cười nơi khóe miệng Lục Lưu càng sâu thêm chút, chỉ cảm thấy lời của lão thái thái quá mức buồn cười, đáp: "Tống lão phu nhân, ngài phải biết phẩm hạnh của nhi tử mình, nếu ngài còn dám quấy nhiễu, bản vương xin tiếng cho ngài vào đó làm bạn với nhi tử của bà... "

      "Ngươi dám!" Tống lão thái thái quát lớn.

      Lục Lưu : "Lục Hà, đuổi người ra ngoài, nếu cứ dây dưa nữa, ngươi báo quan là được."

      Lục Hà lập tức đồng ý.

      Tống lão thái thái bị dọa cho sợ chút, dù sao tại có tiểu nhi tử ở trong đại lao làm cho Tống phủ sứt đầu mẻ trán, nếu như bà cũng vào đó... Vậy còn thể thống gì? Nhưng Tống lão thái thái hiểu được, dù là chuyện nhẫn tâm tới mức nào, dựa theo tính tình tàn ác của Lục Lưu, hoàn toàn có thể làm được. Tống lão thái thái cắn răng, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng mình, mới : "Coi như ngoại tổ mẫu này cầu xin ngươi —— nghĩ cách cứu cậu hai của ngươi ra." Giọng điệu này hề có chút ý cầu xin này, nhưng đối với lão thái thái mà , rất nể tình.

      Lúc này Lục Lưu liền : "Ngày ấy Vương phi của bản vương , sau này Tống phủ có chuyện gì. tuyên Vương phủ tuyệt đối nhúng tay vào —— "

      "Lời của con nhóc miệng còn hôi sữa đó sao có thể xem là được!"

      Lục Lưu lại : "Quyết định Vương phi của bản vương, cũng là quyết định của bản vương."

      Tống lão thái thái nghe như vậy, chỉ cảm thấy Giang nha đầu kia có nhiều thủ đoạn, hỏi lại lần nữa: "Ngươi chịu cứu?"

      Lục Lưu muốn trở lại bồi thê tử, lạnh lùng : " cứu."

      Tống lão thái thái ngầm hiểu là đòi ra điều kiện với mình, hít sâu hơi, : "Ngươi muốn ta làm sao, mới bằng lòng cứu cậu hai của ngươi?" Bà xong, thấy Lục Lưu trả lời, nhưng lại thấy xoay người lại, mới vội vàng gọi , "Đến tột cùng là ngươi muốn gì! Chẳng lẽ muốn ta quỳ xuống van cầu ngươi!"

      Nếu dám đồng ý, bà cùng liều mạng.

      Lục Lưu cũng thèm xoay người, qua loa : "Mặc dù bà có quỳ, quỳ mãi bao giờ đứng lên, bản vương cũng cứu."

      Dứt lời, liền xoay người bước vào nhã gian, sau đó đóng cửa phòng chặt.

      Tống lão thái thái bị làm cho xấu mặt, tức giận đến thở mạnh từng hơi, nhờ có Tống đại gia đứng ở trong góc nãy giờ vội vàng tiến lên động viên lão mẫu, : "Mẫu thân, hay là chúng ta nghĩ cách khác ?" Chuyện của Nhị đệ, hại khuê nữ y lý do đột nhiên hứng phải cơn giận dữ của mẫu ghân, thê tử nén giận vào bụng, chỉ oan ức kể với y, cũng tiếp tục lo mấy chuyện dơ bẩn của Nhị đệ nữa.Xác thực Gan của nhị đệ quá to rồi. nay Tống đại gia cũng chỉ có thể thầm ão não, nhưng lại thể làm gì cho Nhị đệ, hai ngày nay, ngay cả ở trước mặt thê tử, y cũng dám nhắc đến nửa chữ Nhị đệ nữa là.

      Tống đại gia thấy Tống lão thái thái muốn tiến lên, vội vàng kéo lại : "Mẫu thân!"

      Tống lão thái thái tức giận có chỗ phát tiết, nhìn con trai trưởng đôn hậu hiền lương, nhân tiện : "Cái gì? Ngay cả ngươi cũng muốn chống đối với ta?"

      Tống đại gia liên tục dám, chỉ an ủi vài lời với Tống lão thái thái, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ vị tùy tùng bên người Lục Lưu này, báo quan . Dùng lời này hù dọa lão thái thái phen, mới làm cho bà ta yên lặng trở lại.

      Giang Diệu ở bên trong yên lặng lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cho đến khi nghe lão thái thái mấy lời đó, mới tức giận thôi, chỉ cảm thấy lão bà này bụng dạ xấu xa, nghĩ ai cũng theo ý bà! Tưởng Lục Lưu của nàng là ai? Gọi đến đuổi à, biết sức lực đó đến từ đâu.

      Giang Diệu chuẩn bị ra ngoài, nhưng nghĩ đến lời Lục Lưu dặn dò, đành ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng. Đợi đến khi Lục Lưu vào, Giang Diệu bị chọc tức đến khóc, : "Bà ta, là quá đáng!"

      Phụ nữ có thai tâm tình thường vui buồn bất chợt, đây cũng phải là lần đầu tiên của Giang Diệu, hôm nay bị tức như vậy, làm đôi mắt nàng ửng hồng, giống như con thỏ . Lục Lưu vội qua dỗ dành thê tử, hôn nhau đến tách ra được, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có thanh bịch bịch, mới chịu ngưng lại.

      Vầng trán Lục Lưu lên ý bất mãn, lưu luyến rời rút bàn tay ở trong vạt áo của thê tử ra, quay về Lục Hà ở bên ngoài : "Chuyện gì!"

      Lục Hà bên ngoài cũng bị hù dọa, thẳng: "Vừa rồi Tống lão thái thái cẩn thận bị hụt chân, lăn xuống cầu thang."

      Giang Diệu sững sờ, sau đó quay qua xem phản ứng của Lục Lưu, lại thấy hôn lên miệng nàng, tiếp theo nữa là, bày ra bộ dáng liên quan tới mình. Trong lòng Giang Diệu rất thoải mái, bỗng nhiên ôm chặt cổ Lục Lưu, nhiệt tình đáp lại .



      Người nhà họ Tống cầu xin Lục Lưu có kết quả, các quan lại cũng biết Tuyên Vương Lục Lưu thân với Tống gia, thậm chí lui tới với nhau, lúc này liền an tâm định tội Tống gia. Còn Tống lão thái thái, ngày ấy ở Minh Nguyệt lâu trượt chân lăn xuống cầu thang, thân thể vốn yếu càng ngày càng suy nhược nhanh hơn, vào lúc này ngay cả nửa người dưới đều bị liệt suốt ngày chỉ nằm giường, ăn uống ngủ nghỉ đều do hai đứa con dâu lo liệu.

      Tuy Giang Diệu muốn quan tâm tới người nhà họ Tống, nhưng cũng vô tình hay nghe được vài tin tức, sau khi biết được chuyện này, cũng hề đồng tình chút nào. nàng vô tình cũng được, máu lạnh cũng được, nhưng dám coi Lục Lưu là sát tinh, lúc nào mở miệng ra cũng nhục mạ , nàng liền cảm thấy trừng phạt này nghiêm trọng lắm.

      Bởi vì có thai, mọi ng ở Vọng thành gửi những thứ đồ này nọ, càng lúc càng nhiều. Mới đầu chỉ có có Trấn Quốc Công phủ và Kiều phủ, sau đó tới Cảnh Huệ Đế và Hoắc Tuyền cũng sai người mang vài món đồ tốt đến... Nhờ vậy mà được mọi người quan tâm nhiều hơn, Giang Diệu cũng rất vui vẻ.

      Nàng xem hài tử trong bụng như bảo bối, cho phép có chút sai lầm nào, mà trong lúc nàng mang thai, có sinh hoạt phu thê với Lục Lưu, nhiều lúc Lục Lưu động tay động chân, Giang Diệu cũng chịu để cho hồ đồ. Có điều tự ầm ĩ hồi, cuối cùng chịu tội vẫn là , cần gì phải vậy? Có điều Lục Lưu vẫn được xem là ngoan ngoãn, điều này Giang Diệu cảm thấy rất an ủi, chỉ ngóng trông hài tử có thể bình an trưởng thành, sớm sinh ra, hiếu thuận nàng và Lục Lưu.
      Mấy ngày này, hầu như Lục Lưu canh đúng thời gian đó trở về phủ, hoặc mang công việc tới thư phòng xử lý, bữa ăn tối nhất định phải dùng với nàng. Giang Diệu hưởng thụ cuộc sống như thế được thời gian.

      Chỉ là dần dần, Lục Lưu lại bắt đầu trở nên bận rộn.

      Mà ngày hôm đó, cả đêm về, chỉ phái Lục Hà trở lại, tại Lục Lưu ở quân doanh với Lê tướng quân ở Dân Châu thượng lượng truyện quan trọng, đêm nay hồi phủ, kêu nàng ngủ sớm chút.

      Nam nhân bận rất nhiều chuyện, Giang Diệu có thể thông cảm. Nhưng mới đầu mọi ngày trở về rất đúng giờ, nên tại làm trong lòng nàng khó tránh khỏi việc trống vắng. Nhưng nàng là thê tử cũng là mẫu thân hiền lành, biết Lục Lục về được, cũng hỏi gì thêm, chỉ tự mình giải quyết mọi chuyện, sau đó cho Lục Hà mang y phục tắm rửa đến cho . Còn về chuyện Lục Lưu có nữ nhân khác ở bên ngoài, Giang Diệu hoàn toàn tin.

      Ngày hôm đó, Giang Diệu nằm mình rất khó ngủ, chỉ cảm thấy bên cạnh có hơi thở của phu quân, nàng lập tức còn buồn ngủ nữa. Rốt cuộc cũng đến ngày hôm sau, trong lòng Giang Diệu vui mừng cho rằng mình được gặp Lục Lưu, nhưng đợi lâu cũng thấy quay về.

      Giang Diệu ở bên trong phòng ngồi đợi mòn mỏi ngày, cho đến khi mặt trời sắp lặn, mà thấy dấu hiệu Lục Lưu trở về, sẵn tiện khoác thêm áo choàng, mang theo cái bụng to tự mình tìm Lục Lưu.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 148

      Giang Diệu rất sốt ruột, cũng hiểu mình là nữ tử có thai, mọi việc thể quá kích động. Nếu như mang thai, nàng sớm cưỡi ngựa tới đó, mắc mớ gì ngồi đây lo lắng như vậy? nay có thêm hài tử, chỉ có thể ngồi xe ngựa, mà Lục Lưu cũng an bài ở bên người nàng, là hai thị vệ có công phu tệ che chở nàng tới quân doanh.

      Giữa tháng chạp, mùa đông ở Dân Châu lạnh như Vọng thành, nhưng đối với Giang Diệu mà , cũng đủ làm tay chân nàng lạnh tới cứng ngắc. Nàng nôn nóng bất an ngồi ở xe ngựa, phía dưới lót đệm mềm mại, nghe thanh xe ngựa chạy lộc cộc, hàng mày liễu cong cong chăm chú nhíu lại, nhịn được với người đánh xe bên ngoài: " nhanh hơn chút nữa."

      Xe phu bên ngoài động viên : "Vương phi yên tâm, chúng ta rất nhanh đến." xong, liền thầm thở dài, Vương phi có thai, đường tới quân doanh lại tốt, sao y dám tăng tốc được?

      Giang Diệu theo bản năng sờ sờ bụng to lên của mình. Chưa đầy bốn tháng, hơn nữa vào mùa đông nên mặc đồ dày hơn chút, đúng là nhìn thấy lớn hơn chút nào, nhưng bản thân nàng vẫn luôn biết cảm giác hài tử trong bụng phát triển từng ngày. Nàng thở dài hơi, giơ tay vén màn xe lên, gió thổi vào mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương, phả vào mặt, giống như là dao cắt vậy. Trời bên ngoài chỉ còn màu đen, càng tới gần chỗ quân doanh, lại càng trầm hơn chút. Trong lòng Giang Diệu ngóng trông có thể đến đó sớm, gặp mặt Lục Lưu, lúc đó trong lòng nàng mới có thể bình tĩnh hơn.

      Chờ xe ngựa được nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đến bên ngoài quân doanh.

      Quân kỷ rất nghiêm ngặt, mặc dù Giang Diệu là Vương phi, cũng thể chạy lung tung xông vào đó, bèn để thị vệ vào trước. Tự mình ngồi chờ đến sốt ruột, cũng tiếp tục ngồi chờ xe ngựa nữa, mà thẳng thắng xuống chờ.

      Lát sau, mới thấy thị vệ dẫn một nam tử có vóc người cường tráng, lông mày rậm mắt to sải bước tới.

      Giang Diệu từng gặp nam tử này khi đến tìm Lục Lưu, nên bây giờ mới nhận ra vị này là Lê tướng quân Lê Tùng. Lê Tùng cũng giống như Hoắc Nghiễn, là kỳ tài mang binh đánh giặc, có điều Hoắc Nghiễn sinh ra là tướng môn thế gia, vừa ra đời được định rằng nhất định y kế thừa nghiệp của cha, mà Lê Tùng lại là hán tử thô kệch đến từ vùng quê, lòng dựa vào sức lực của mình từ vị trí tiểu binh đến vị trí tại.

      Lê Tùng từng nghe mọi người nhắc đến tên tuổi vị Tuyên Vương phi này, cũng biết vị trí Tuyên Vương phi ở trong lòng Tuyên Vương, bèn lập tức bày ra thái độ cung kính hành lễ, : "Mạt tướng Lê Tùng thỉnh an Vương phi."

      Gương mặt Giang Diệu bị đông lạnh đến đỏ ửng, khi thấy Lê Tùng, trong lòng nàng lại kiên định thêm mấy phần, vội hỏi: "Lê tướng quân cần đa lễ, hôm nay ta đến đây, chỉ là muốn gặp gỡ Vương gia thôi."

      Nhất thời Lê Tùng lộ ra vẻ khó xử, : "Sợ là... Có hơi khó khăn."

      Giang Diệu thầm nghĩ, chuyện của quân doanh, căn bản liên quan tới Lục Lưu, chỉ là mấy ngày nay gặp phải phiền toái, nên mới mời Lục Lưu tới đây cùng nhau thương nghị, nhưng mà nào có đạo lý giữ người buông? Nếu có Lục Lưu, chuyện này tự bọn họ cũng có biện pháp giải quyết mà. Giang Diệu lo lắng trong lòng, vốn có mấy phần kính trọng với Lê Tùng, nhưng nay trưng ra gương mặt lạnh nhạt, khuôn mặt hơi cúi xuống, lộ ra mấy phần uy nghiêm: "Vậy ta tự mình vào gặp ." xong, cũng để ý đến quân kỷ nữa, trực tiếp xông vào.

      Lê Tùng ngờ này vị tiểu Vương phi trông xinh đẹp yếu ớt, nhưng bên trong lại quả quyết như vậy, xông vào liền xông vào. Y muốn tiến lên ngăn cản, nhưng hai vị thị vệ mặc đồ đen cùng với Giang Diệu, vội vàng ngăn Lê Tùng lại, : "Vương phi có thai, Lê tướng quân cách xa chút tốt hơn."

      Dù sao những người này đều do Lục Lưu chọn, hai thị vệ này đều có võ nghệ và phong thái thuộc hàng nhất đẳng, làm cho Lê Tùng sững sờ, thấy Tuyên Vương phi chạy thẳng vào trong, trong lòng y gấp đến muốn chết, suy nghĩ chút, vẫn chặn đường của nàng, hàng lông mày đen nhíu lại chặt, : "Vương phi thể vào."

      Giang Diệu giận, liếc mắt nhìn y cái, : "Vì sao? Ngươi cho phu quân ta ra gặp ta, vậy tự ta vào gặp được sao? Chẳng lữ Lê tướng quân lo lắng ta ăn cắp cơ mật trong quân doanh?"

      Chuyện đây phải như vậy mà?

      Lê Tùng : " thể." Y dừng chút, tiếp tục , "Vương gia phân phó, cho Vương phi vào."

      Vậy là ... Biết mình tìm đến đây? Giang Diệu ngơ ngác mở to hai mắt, trong lòng nàng thắc mắc như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Tay chân nàng bị đông lạnh đến tê dại, ngước mắt nhìn vị nam tử khôi ngô kiên cường đứng ở trước mặt,thấy mặt y đầy râu lún phún, dáng dấp là lôi thôi, chút cũng giống như tướng quân.

      Nàng qua đó được, bèn suy nghĩ chút, mới bỗng nhiên ôm bụng nhíu mày hét lên tiếng.

      Lê Tùng nhất thời bị làm cho khiếp sợ. Nữ tử có thai cực kỳ mảnh mai, hơn nữa còn có thêm thân phận Vương phi cực kỳ quý giá. Nếu vào lúc này, hài tử trong bụng Tuyên Vương phi có gì bất trắc, sao y có thể gánh tội lỗi ghê gớm đó được?

      Thừa dịp lúc Lê Tùng sững sờ, Giang Diệu mới nhanh nhẹn chạy vòng qua y, vào nhanh.

      Cho đến khi Lê Tùng phản ứng lại chậm.

      Y vội vội vàng vàng đuổi theo sau, gấp rút lên tiếng: "Vương phi, ngài thể -- "

      Hai chữ " vào" còn chưa xong, Giang Diệu liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ.

      Nàng lẳng lặng đứng ở tại chỗ, người khoác áo choàng lớn màu đỏ rực hoàn toàn hợp với khí trong quân doanh. Chuyện đầu tiên đập vào mắt nàng, chình là rất nhiều người tụm năm tụm ba nâng binh lính, mà trong quân doanh còn sĩ khí giống như bình thường, từng người từng người, đều được nâng vào, ai mà đứng được, cũng nâng vào luôn.

      Bên ngoài có hai đống lửa cháy mạnh, hình như đốt cái gì đó, mùi rất khó ngửi.

      bên đốt, bên có binh sĩ cầm ngải cứu hun...

      Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch, cho đến khi nhìn thấy binh lính khỏe hơn chút đều dùng khăn vải che miệng mũi chặt, trong đầu mới lên dòng suy nghĩ, vội vàng nhìn Lê Tùng bên cạnh, : "Lê tướng quân, đây rốt cuộc... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

      Lê Tùng biết tại che dấu cũng được, đành ăn ngay đáp: "Đầu tiên là trước đây khoảng tháng, bên trong doanh trại có vài huynh đệ bị phát sốt, mới đầu chỉ cho là phong hàn bình thường, sau đó lại thấy huynh đệ bị bệnh càng ngày càng đông, mới biết đây là dịch bệnh. Mà dịch lần này rất ghê gớm, chưa tới nửa tháng có mấy chục huynh đệ lần lượt tử vong, quân y suy nghĩ nghiên cứu chế tạo phương thuốc, chỉ là phương pháp đó chỉ có thể giảm bớt, thể trị hết hẳn được..."

      Giang Diệu từng nghe qua bệnh dịch, đặc biệt ở trong quân doanh có rất nhiều người, khi nhiễm phải, hậu quả khó mà lường được. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Giang Diệu run rẩy : "Vậy... Vậy Vương gia của ta ..."

      Lê Tùng lên tiếng, đại lão gia chỉ huy thiên quân vạn mã, vào lúc này đối mặt với nữ tử có dung mạo non nớt, lại có hơi luống cuống, nhất thời biết nên với nàng cái gì bây giờ.

      Giang Diệu thấy y như thế cũng hiểu được, trong đầu lập tức "vụt" cái, nắm chặt vạt áo Lê Tùng, : "Vương gia ở đâu! Mang ta tìm . Mang ta tìm !"

      Lục Lưu cũng nhiễm bệnh dịch!

      Nhất thời Giang Diệu cảm thấy, bầu trời sắp sụp xuống rồi.

      Lê Tùng lần thứ hai lộ ra vẻ mặt khó xử. Giang Diệu gấp đến phát khóc, thấy y đồng ý, liền vội vàng thả tay ra, lần lượt tìm từng lều .

      Tuy tại quân doanh ở trong thời khắc nguy nan, nhưng mọi thứ vẫn được tiến hành đâu vào đấy, binh lính ngang qua thấy có nữ tử xông vào, vốn muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy Lê tướng quân sau lưng nàng, mới hiểu thân phận của nữ tử này bình thường, bèn yên lặng cho qua. Lê Tùng nhìn nàng như con ruồi mất đầu chạy loạn xạ khắp nơi, chỉ lo nàng tiếp xúc phải binh lính bị nhiễm bệnh, cũng vì rơi vào đường cùng, y mới thở dài hơi mạnh, tiến lên hai ba bước, quay về tiểu Vương phi : "Vương phi. Mạt tướng dẫn người gặp Vương gia."

      Giang Diệu mím môi, vội vàng gật gật đầu, theo Lê Tùng gặp Lục Lưu.

      Đến chỗ trước cái lều, Lục Hà bưng nước nóng ra, thấy Lê tướng quân đến đây, vốn muốn chào hỏi, cho đến khi nhìn thấy tiểu Vương phi bên cạnh Lê tướng quân, lập tức giữ được bình tĩnh nữa, vội vàng tiến lên hành lễ : "Vương phi."

      Nhìn thấy Lục Hà, Giang Diệu liền biết, bên trong lều này chính là Lục Lưu, nhất thời làm gì còn nhớ những chuyện lúc trước, trực tiếp chạy vào trong.

      Quả Lục Lưu ở bên trong.

      Lục Lưu mới vừa tắm rửa xong, mặc bộ trung y màu trắng thuần ngồi bên cạnh mép giường, trong lòng nhớ kiều thê ở nhà, cho đến khi nghe được động tĩnh, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn người được áo choàng lớn bọc lại, chóp mũi lạnh đến đỏ bừng ai khác ngoài tiểu thê tử của , đôi mắt ngơ ngác : "Diệu Diệu?"

      Giang Diệu khịt khịt mũi, muốn chạy tới.

      Lục Lưu vội vã giơ tay, lui về sau bước, lạnh lùng : "Đừng tới đây!"

      "Lục Lưu..."

      Viền mắt Giang Diệu ửng hồng, cũng bắt đầu khóc lên, nhưng nghe Lục Lưu như vậy mới tức giận đến kiềm chế được: "Chàng tên khốn kiếp này, dự định tiếp tục gạt ta sao? Chàng còn nghĩ ta là thê tử của chàng nữa ?" Nàng càng càng oan ức, nước mắt cũng rơi liên tục, "Ta nhịn chàng đủ rồi, chuyện gì cũng chịu thương lượng với ta, lần nào cũng như vậy, bao giờ thay đổi!"

      Nếu đổi thành thường ngày, tất nhiên Lục Lưu ôm kiều thê khóc sướt mướt này vào lòng sau đó dùng giọng ôn hòa dỗ dành phen, nhưng hôm nay, tay nắm lại chặt, nhưng đành buông ra, cứ nhiều lần như vậy, mới duy trì lý trí tiến lên, giọng dịu dàng : "Nàng về trước, được ?"

      Giang Diệu được, "Nếu chàng đuổi ta về, ta làm thê tử của chàng nữa. Trừ phi chàng đồng ý trở về chung với ta, có được hay ?" Nàng thấy Lục Lưu chịu, lại tiến lên hai bước, nhưng nàng hai bước, lại lùi về phía sau hai ba bước.

      Sao Lục Lưu biết tính tình của nàng? Cũng bởi vì như vậy, mới chịu cho nàng biết. Lục Lưu suy nghĩ chút, : "Ta đồng ý nàng, có điều trước tiên nàng dùng khăn che mặt . Nàng mang thai hài tử, thể tùy hứng, biết ?"

      Nếu đồng ý, nàng cũng dễ chuyện hơn. Nàng run rẩy rút cái khăn tay từ trong lòng ra, phủ lên mặt, lúc này mới tới : "Vậy tại ta có thể tới gần thêm chút nữa ?"

      Lục Lưu cẩn thận, lại dặn dò: " cho chạm vào."

      Nàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đến gần nhìn , giơ tay chạm vào. Trông sắc mặt Lục Lưu, có vẻ trắng xám so với thường ngày chút, ngoài đó ra có gì khác thường. Nàng mím môi, nỗ lực ép mình duy trì lý trí, hỏi: "Bao lâu rồi?"

      Lục Lưu thấy trong lòng nàng bình tĩnh hơn, hiểu nàng là người thông minh, tiếp tục lừa nàng nữa, đáp: "Mới hôm qua. Nàng yên tâm, cũng may phát đúng lúc, uống thuốc vào, chẳng mấy chốc có chuyện gì."

      Giang Diệu tin: "Nhưng Lê tướng quân vừa rằng, đại phu chỉ mới nghiên cứu chế tạo ra được phương thuốc giảm bớt thôi."

      Xưa nay Lục Lưu rất thưởng thức Lê Tùng bởi vì y thẳng thắn, nhưng tại thấy nam nhân này cài gì cũng khai huỵch toẹt hết ra, cũng chuyện tốt. Lục Lưu : "Nàng nhìn ta thử , phải tại ta rất khỏe mạnh sao?"

      Giang Diệu giọng : "Vậy chúng ta trở về có được hay ? Ta chăm sóc chàng, ta muốn ngày nào cũng được gặp chàng, thấy chàng dần dần khỏe lại. Nếu chàng chịu, ta ở lại trong doanh trại..." Nàng đưa tay vuốt ve bụng mình, chơi xấu , "Khi đó -- chàng đâu, ta và hài tử đều theo đó.”

      Lục Lưu còn cách nào với nàng, nhưng cũng hiểu rằng, tuy tuổi thê tử còn , nhưng tính tình có chút quật cường, nay ngay thời điểm như thế này, nhất định nàng thể ngoan ngoãn trở về được. Lục Lưu nghĩ rằng, nếu mình chịu được, có thể ngày ngày nhìn thấy nàng, cũng coi như đời này còn gì để tiếc nuối. suy nghĩ trong chốc lát, cũng dám để nàng ở đây chờ lâu, rất nhanh đồng ý. Sau đó theo nàng trở về.

      Giang Diệu cố ý hỏi quân y, tinh tế biết chút tình huống của dịch bệnh tại, hiểu được lúc này Lục Lưu chỉ là thời gian đầu, mấy ngày nữa liên tục phát sốt, nếu có thể chịu đựng được, coi như là nhặt được mạng lại, còn chịu đựng được…Tất nhiên nàng dám nghĩ đến hậu quả, chỉ biết mạng Lục Lưu rất lớn, để lại nàng và hài tử mình.



      Trở lại xe ngựa, Lục Lưu kiên trì hai người phải ngồi hai xe khác nhau. Giang Diệu cũng đồng ý, chỉ là vừa lên xe ngựa, liền khống chế được cảm xúc, vai run nhè , sợ hãi khóc lên.

      Vừa nãy ở trong quân doanh, nàng dám khóc, nhưng bây giờ trong lòng nàng xác thực cực kỳ sợ hãi. Nếu Lục Lưu có chuyện gì bất trắc , nàng cũng muốn sống nữa, nhưng còn hài tử làm sao bây giờ? Vào lúc này, lần đầu tiên Giang Diệu hối hận nên mang thai hài tử ngay thời điểm mấu chốt này.

      Còn về phần Lục Lưu, tuy đồng ý quay về với nàng, nhưng lại cho nàng tới gần. Giang Diệu hiểu là vì lo cho nàng, muốn để cho an tâm, nên mọi thứ đều nghe theo hết, chỉ cần có thể nhìn thấy là đủ rồi. Hai vợ chồng cứ như vậy mà trở về phủ, mà hai người thể tiếp tục ngủ trong gian phòng, nên cố ý dọn dẹp cái phòng khác, để vào ở đó. Còn chăm sóc những việc nhặt, rơi vào người Lục Hà có kinh nghiệm.

      Trong phòng hun ngải cứu, Giang Diệu ngoan ngoãn dùng khăn bịt mũi vào với , thấy ngồi giường nhỏ, cũng muốn bước qua, nhưng bị Lục Lưu tiếng cự tuyệt, "Diệu Diệu, cách xa ta mười bước."

      Giang Diệu chịu, cò kè mặc cả : "Nhiều nhất là năm bước."

      Được, năm bước năm bước. Lục Lưu kiên trì nữa, chỉ thấy nàng sai nha hoàn mang ghế lại đây, cứ như thế ngồi cách giường đúng năm bước, bộ dáng này, nghiễm nhiên là dự định ngồi đây chuyện với luôn. Sao Lục Lưu đồng ý chuyện này được? Thấy nước mắt mặt thê tử còn chưa khô, nếu cứ theo tình huống này, chỉ sợ khuôn mặt vất vả mới nuôi đến trắng trẻo hồng hào của thê tử, tiều tụy trở lại mất.

      : "Diệu Diệu, còn sớm nữa, nàng về nghỉ ngơi , ta chỉ ở ngay đây, đâu cả."

      Giang Diệu cũng hiểu rằng, mình mang thai hài tử, thể quá mức tùy hứng, nhân tiện : "Ta ngồi nữa lúc nữa, chỉ lúc nữa thôi." Nàng đặt hai tay lên đầu gối, rũ rũ mắt, ngước mắt lên lẳng lặng nhìn , ngay cả mắt cũng nỡ chớp, , "Lục Lưu, chàng nên hiểu rằng, ta rất lý trí. Chuyện như vậy, mà chàng dám gạt ta, ta rất tức giận. Cho đến khi chàng khỏe hơn, ta nhất định phải đánh chàng trận để xả giận... tại chàng phải đồng ý với ta, sau này có bất cứ chuyện gì, cũng được gạt ta."

      Lục Lưu cười cười, : "Được, ta hứa với nàng."

      Giang Diệu bất đắc dĩ. Người này lúc nào cũng vậy, chuyện gì đều dễ dàng đồng ý, làm cho nàng chút cảm giác thành công nào. Nàng gật đầu "Vâng" tiếng, nhìn người nam nhân trước mắt này, lần đầu tiên cảm thấy chỉ cần mặt đối mặt với nhau như vậy, cũng rất tốt đẹp.

      Mà vùng Dân Châu, hình như phải là chỗ tốt lành gì cho hai người bọn nàng phải.

      ... Đầu tiên là Tống gia ngang ngược biết lý lẽ, lúc này lại đột nhiên xuất dịch bệnh, là nàng chịu nổi khi bị dày vò như vậy.

      Nếu lúc này Lục Lưu đỡ hơn, phải nghĩ cách kêu trở về sớm chút.

      Giang Diệu rưng rưng mím môi. Trước đây nàng rất quý sinh mạng của nàng, nhưng giờ khắc này, trong lòng lại nghĩ, nếu như có thể khỏe lại, nàng tình nguyện dùng mạng mình để đổi. Trọng sinh lần, có số việc đối với nàng rất tẻ nhạt, nhưng quan trọng với nàng nhất là, chính là cha mẹ và các ca ca của nàng, trước đây nàng nghĩ, nếu cả đời này nàng gả cho ai, ở bên cạnh cha mẹ mình, là tốt nhất. Nhưng khi gặp nam nhân này, mới đầu có chút rung động xa lạ, sau đó là ngạc nhiên chấp nhận mọi thứ, hết thảy đều làm cho nàng ứng phó kịp. Nàng nghĩ tới mình nam nhân như vậy.

      Hai người cứ ngơ ngác ngồi như vậy phút, ngẩn người nhìn lẫn nhau, bộ dáng muốn ngu ngốc bấy nhiêu có ngu ngốc bấy nhiêu.

      Ánh mắt Lục Lưu ôn hòa, lần thứ hai nhắc nhở: "Diệu Diệu, về ngủ ."

      Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, trả lời rằng: "Được." Lại nhìn thêm, "Chàng cũng vậy, ngủ sớm chút, sáng sớm ngày ta đến nữa."

      tại mọi chuyện Lục Lưu đều nghe theo theo nàng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ngủ là được. Thấy nàng lưu luyến muốn đứng dậy, cẩn thận bước chậm ngoài, làm có chút dở khóc dở cười.

      nhìn ánh mắt thê tử tràn đầy lưu luyến nỡ, lần đầu tiên hiểu -- cõi đời này, lại có người cần như vậy. Nhưng nếu là trước đây, chút quyến luyến nào, nên mới sợ mình sống chết ra sao.

      Lục Lưu luống cuống thở dài.
      nghĩ tới, có ngày mình tham sống sợ chết như vậy.

    5. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Mẹ đẻ hơi bị ngược đãi con mình , để cho con bé mang thai p khóc sướt mướt thế động thai chắc LL làm thịt bả t/g luôn:yoyo35:
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :