1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 134: Im Lặng Giam Lỏng

      “Ngươi phải là cũng thay đổi sao? Vẫn là dáng vẻ làm loạn thiên hạ đó…” Phong Dực từ trước đến nay vốn lạnh lùng, thờ ơ , khẩu khí có chút gì đó mang ý châm chọc.


      “Nếu ta làm ầm ĩ lên như thế, chỉ sợ ngươi sớm quên ta từ lâu!” Nam nhân kia khẽ nhướng mày, chỗ cổ tay mơ hồ lộ ra vệt ánh sáng màu bạc, “ xem, tên của ta là gì?”


      Phong Dực ngắm nhìn phong cảnh phía xa xa, ruổi ngựa vượt lên phía trước xe : “ có ấn tượng gì , ta quên.”


      “Ngươi…” Nam tử nghiến răng nghiến lợi, kéo tay áo, để lộ ra đoạn chỉ màu bạc buộc sát cổ tay, hướng về , “Ta là Ngân Dực! Chết tiệt, tốt nhất là lần sau hãy nhớ cho kỹ! !”


      Phong Dực phía trước lời nào, thích thú cảm nhận luồng gió mát mơn man mặt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.


      Cả ngày mộng


      Lúc này trong cung là nửa đêm, ở Lạc Tiểu Trúc đèn đuốc vẫn sáng trưng, vị công công vẫn theo hầu nàng dẫn nàng vào trong, sắp xếp ọi người hầu hạ bên dưới, rồi nịnh nọt mời nàng nghỉ ngơi. tòa trúc lâu nho , phía có ba chữ lớn do hoàng thượng đích thân ngự bút: “Quy Lạc Uyển”, phòng bên trong , bao nhiêu cung nữ xinh như hoa đứng hầu, khắp nơi bày biện tinh xảo khiến nàng hoa cả mắt, dù nàng mệt mõi rã rời, còn đủ sức chối từ, nhưng tại nơi xa lạ này, ngửi thấy mùi hương xa lạ, nàng thể nào chìm vào giấc ngủ được.


      Ngây ngô mơ màng trải qua ngày, giờ là chính ngọ.


      Ngửi thấy hương hoa ngây ngất trong khí, mơ hồ tỉnh lại, Lạc Cơ Nhi bước chân xuống chiếc giường mềm mại, đôi mắt trong suốt lướt nhìn khắp cả gian phòng, chỉ thấy bàn bày biện bao nhiêu là tơ lụa, chiếc hộp gấm tinh xảo bên trong chứa đầy châu báu lấp lánh, đủ lọai đủ kiểu các loại trâm cài đầu, khuyên tai, trang sức…


      Chiếc áo bằng tơ mỏng màu xanh ôm lấy thân thể nhắn dịu dàng, nàng chân trần bước xuống mặt đất, cả người kinh ngạc, nhìn những thứ bàn


      “Ken két” tiếng, cánh cửa bật mở, hai cung nữ xinh đẹp vào.


      “ Lạc chủ tử, người tỉnh!” cung nữ kêu lên, mặt nét cười dịu dàng.


      “A? Chủ tử, sao người mang hài bước xuống sàn? !” Cung nữ kia vội vàng kinh hô tiếng, liền ôm lấy đôi hài vàng có thêu hình phượng hoàng để bàn vào trong ngực, “ Nô tỳ lập tức giúp người mang vào.” rồi liền quỳ xuống bên cạnh nàng.


      “Ngươi chờ chút ___” Đôi mày dịu dàng khẽ nhướng, Lạc Cơ Nhi bất giác lui về phía sau chút, ngón tay đỡ lấy mặt bàn.


      Trong lòng chợt hoảng loạn, chỉ trong lúc, mà tất cả mọi thứ biến đổi long trời lở đất, nơi gian phòng xa hoa này, cùng vô số vật phẩm trang sức thượng hạng, lại còn hai người cung nữ vô cùng thân thiết hầu hạ kia nữa, tất thảy đều khiến nàng sửng sốt, tối qua nàng chỉ vừa đến cung này, nàng đâu có tư cách gì, cũng có thân phận gì mà được mấy người kia gọi là “Chủ tử”


      Hai người cung nữ liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt thoáng nét cười.


      “Lạc chủ tử, người đừng kinh ngạc, mấy thứ này đây a, tất cả đều là do hoàng thượng phái người đưa đến lúc sáng nay,” Cung nữ đứng dậy, cười tươi như hoa, “ Tỷ muội chúng tôi ở trong cung nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua hoàng thượng lại đích thân đến tận nơi, ban tặng cho bất kì chủ tử nào…” Hôm nay tận mắt nhìn thấy hoàng thượng uy nghiêm, theo sau là mấy vị tiểu thái giám, mang theo biết bao nhiêu là đồ dùng xa hoa mang tới, trong lòng họ cũng đủ biết vị nương lai lịch bất minh này có vị trí như thế nào trong lòng hoàng thượng rồi.


      “Đúng vậy” cung nữ tiếp lời , “Hoàng thượng dặn dò bọn nô tì được quấy rầy người, thấy người ngủ say, hoàng thượng chỉ ngồi lúc rồi …A! Đúng rồi, nô tỳ đáng chết, quên giới thiệu với chủ tử, nô tỳ gọi là Tư Ngọc, còn vị tỷ tỷ kia, gọi là Tư Lan.”


      Hai tiểu nha đầu mỉm cười ngọt ngào xong, ngước đôi mắt trong veo nhìn tiểu chủ tử.


      Hai tiểu nha đầu mỉm cười ngọt ngào xong, ngước đôi mắt trong veo nhìn tiểu chủ tử.


      Đẹp tuyệt trần như vậy, trách sao hoàng thượng sáng sớm nào cũng đến nơi này ngắm nàng, thân áo ngủ trắng tinh, tư thái uyển chuyển lả lướt mê người, đôi mày xinh đẹp thu phục nhân tâm, cốt cách kia giống như tiên nga hạ phàm, chỉ là hiểu sao nơi chốn thâm cung này, mỹ nhân nào cũng đều lộ ra nét u buồn chán chường đến vậy!


      :v1:


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi chấn động, nàng ngờ vị đế vương ngang ngược thâm hiểm kia vừa rồi tới đây.


      :v2:


      Nhìn đám lễ vật lóa mắt được ban cho bàn, lòng nàng nổi lên ý muốn chống cự dữ dội, gian phòng quá ngột ngạt tù túng , trong nháy mắt nàng hốt hoảng đứng lên.


      :v3:


      “Tên của các người… là mới vừa được đặt lại phải ?” Nàng mơ hồ cảm thấy kì quái, tên của hai tỷ muội này, hợp lại chính là hai chữ tên cây ngọc lan, lại còn thêm chữ “Tư”, là phải có ai đó có dụng ý gì bên trong.


      (*Tư: nhớ, nghĩ về gì đó)


      Hai tỷ muội liếc nhìn nhau, tán thưởng : “Chủ tử tinh ý, tên này chính là do Hoàng thượng vừa ban cho, từ nay hầu hạ chủ tử được gọi bằng tên này! Nếu là chúng em hầu hạ có gì tốt, cho hai tỷ muội khác tới thay thế, nhưng mà tên này vẫn được giữ lại!”


      :v4:


      Quả nhiên là như vậy


      Đôi mắt trong ngần của Lạc Cơ Nhi lên tia hoảng loạn, ờ tên của hai cung nữ vừa vào cửa, có thể thấy cố gắng làm mơ hồ thân phận của nàng ! hề ép buộc chút nào, chỉ là chỉ trỏ ngón tay, chỉ trỏ hạ nhân, là có thể bức nàng đến loại tình cảnh thể chịu đựng nổi này !


      Nàng nhất quyết chịu đựng kiềm chế như vậy lần nữa, Lạc Cơ Nhi chân trần bỏ chạy ra cửa, ống tay áo trắng tinh bay phất phới , khiến cho Tư Ngọc và Tư Lan sợ chết khiếp !


      :v5:


      “Ken két ——” nàng vội vàng mở cửa!


      “Lạc chủ tử! !” Hai bên nhất tề kêu lên.


      Ánh mặt trời buổi trưa, mang theo hơi ấm rọi đến, chiếu vào thân thể mảnh khảnh của nàng, dường như làm nàng tỏa ra ánh hào quang dịu dàng …


      :v6:


      Ngoài cửa, cây ngọc lan cao lớn thâm trầm tỏa bóng, khắp nơi trong khí đếu là hương hoa say lòng người, cánh hoa rơi vương vãi đầy mặt đất, toàn màu trắng, mảnh sân khung cảnh lặng yên tĩnh mịch, hồ nước vắt ngang, còn có chiếc cầu cong cong bắc qua.


      “Chủ tử, người cẩn thận nha…” Tư Ngọc lo lắng kêu lên.


      Lạc Cơ Nhi dường như nghe thấy tiếng các nàng gọi, chân trần bước ra ngoài cửa phòng, cả người bị bầu khí xa lạ xâm chiếm, trái tim nàng càng lúc càng trĩu nặng thêm đau đớn, bức ép nàng đến thể nào thở nổi… Đêm qua trong giấc mộng nàng lại thấy dường như nàng được trở lại Vương phủ, khi tỉnh lại, cảm giác cực kỳ an tĩnh lan tỏa trong lòng nàng, nhưng mà… hiểu sao trong mộng nàng nhìn thấy những người đó! nhìn thấy nam nhân lạnh lùng kia, cũng thấy thiếu niên nghiêm trang khí khái, càng thấy tiểu nha đầu Ca Nhi mỉm cười yếu ớt nhìn nàng…


      “Uyển phi nương nương giá đáo —— “ tiếng hô chói tai vang lên phía xa xa, từ ngoài cửa truyền đến.




      nữ tử mỹ lệ dịu dàng từng bước đến, đôi mắt ôn nhu nhìn lướt qua mọi người trong sân, nét môi nàng mơ hồ nụ cười đoán được.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 135: Xin Hoàng Thượng Trị Tội

      “Buông ra… ” Kiềm chế cả người run rẩy, Lạc Cơ Nhi nghiến răng , trong con mắt trong suốt có chứa hận ý khắc cốt ghi xương.


      Mặc Húc chậm rãi ngước mắt lên, chống lại ánh mắt như dòng suối trong của nàng…Hít sâu hơi, có mùi hương thơm ngát đẹp đẽ, lờ mờ tản ra…


      “Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, ngươi nghĩ, trẫm sao buông tha được?” Giọng khàn khàn, như người tình đùa cợt, để sát vào chiếc miệng nhắn hồng nhuận của nàng, để cho hô hấp của nàng quấn lại cùng nhau. “Ngươi xem…Tam đệ sao lại vô tình như vậy? Thà rằng buông ngươi ra, mang theo người con khác bỏ mạng vực thẳm…”


      “Đủ rồi !” Lạc Cơ Nhi hung hăng để tay lên lồng ngực ghì sát vào, với cường độ như vậy làm ý thức dần dần tán , run rẩy nhìn thẳng , “Cách xa ta chút…Ngươi làm ta buồn nôn! Mặc Húc!”


      Chỉ tiếng la lên to , nhưng lại khiến mọi người hoảng sợ! !


      Vẻ mặt của Mặc Húc dần dần trở nên u ám, bàn tay to chặt chẽ chế trụ lấy phía sau cổ: “Vật lớn mật…Nếu trẫm dám đem ngươi giữ ở trong cung, chính là muốn công bố cho thiên hạ biết ngươi là người con của trẫm! Cái mà ngươi nên làm, là mau chóng thích ứng đụng chạm của trẫm…”


      xong, để ý trong con ngươi nàng mà máu căm giận, hung hăng cắn lên chiếc miệng nhắn của nàng!!


      Hơi thở nam tử xa lạ vào trong khoang miệng, Lạc Cơ Nhi nức nở tiếng, tránh thoát khỏi xâm chiếm của !! Chiếc lưỡi mềm mại liều mạng né tránh, bàn tay bé của nàng như muốn xé rách long bào của ! Thực buồn nôn… Thực rất buồn nôn!


      Trong lòng hỗn loạn như biển, trong lòng nàng ủy khuất và xấu hổ đến cực hạn!!


      “Bộp!” tiếng vang giòn đáng sợ!! Thừa dịp thở dốc, Lạc Cơ Nhi hung hăng đẩy ra khỏi trong ngưc, cổ tay bay nhanh qua mặt của đế vương!!


      Cảm giác đau đớn đột ngột, theo má truyền đến, Mặc Húc quay đầu , lúc này mới cảm giác được thấm thía nóng rát gương mặt, là nàng dùng hết toàn lực để đánh, hề sợ hãi, chút lưu tình!!


      Lả người , Lạc Cơ Nhi từ người rơi xuống, tay phải đau đến tê dại, miễn cưỡng đứng vững lại, thở hổn hển sâu lui về phía sau.


      Mọi người kinh hô lên tiếng, bị cái tát mạnh mẽ làm cho nghẹt thở.


      “Hoàng thượng! !” Uyển phi hoàn toàn ngẩn người sửng sốt trước phản ứng đó, thất thanh gọi.


      Ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Lạc Cơ Nhi ở mặt đất, Uyển phi run rẩy đôi môi, “Ngươi dám tát hoàng thượng bạt…Ngươi dám đối hoàng thượng…”Nàng ba chân bốn cẳng đứng lên từ mặt đất, cổ tay nàng run run chỉ thẳng vào người con mặt đất kia, to giọng hô lên: “Người đâu, bắt cho ta con tiện nhân này!!”


      Ngoài vườn trúc, bỗng nhiên vài tên thị vệ tiến đến, về phía Lạc Cơ Nhi


      “Đều dừng tay lại cho trẫm!!” Gầm lên giận dữ, tiếng trầm thấp truyền ra từ trong miệng đế vương!


      Thị vệ ngưng bước, vội vàng quỳ xuống. Còn Uyển phi vốn tức giận run lên rồi, nghe câu đó, cả người sững sờ tại chỗ.


      “Ai dám động nàng chút, trẫm dễ dãi như thế đâu!” Lời bức người, vang khắp trong sân viện.


      Bọn quỳ gối mặt đất đầu cũng dám ngẩng lên, có người thậm chí hoàn toàn run rẩy.


      Lạc Cơ Nhi bình phục lại nhịp thở dốc trong ngực, vừa rồi bất ngờ bị xâm phạm khiến nàng suýt nữa bị bức ra nước mắt, nàng lấy khửu tay chống xuống đất, ra sức chống đỡ thân thể, nỗ lực đem nước mắt ở viền mắt nuốt vào trong, nhanh chóng đứng dậy, khi chưa kịp nửa câu, quỳ gối mặt đất!!


      Mặc Húc ngừng thở, nhìn thân y phụ tuyết trắng mặt đất, khóa môi còn có vết máu tươi do bị cắn.


      “Hoàng thượng, ” Lạc Cơ Nhi mở miệng, giọng mát lạnh như suối tràn đầy buồn bã, “Động thủ đối với hoàng thượng, là đại bất kính, Cơ Nhi theo lý là phải ra khỏi hậu cung, chuyển đến nơi khác! Thiên lao cũng tốt, bộ binh cũng được, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ!”


      Trong phút chốc, khí trở nên quỷ dị…


      Tư Ngọc Tư Lan quỳ mặt đất, trao đổi nhau cái, ánh mắt e sợ, mà Uyển phi càng ý thức được mình có thất lễ, mang theo vài phần xấu hổ.


      Mặc Húc giương mắt lên, toàn thân tản ra sát khí khát máu.


      Nàng cũng dám dùng loại phương pháp này, để khiến trị tội nàng!


      Vật của , lâu lắm gặp, nàng quả nhiên là móng tay dài sắc hơn, trong mắt hề chứa mềm yếu để mặc cho người khác xâm phạm, nhưng chẳng biết sao, quật cường của nàng, hận ý của nàng, mọi thứ giống như con nhím, càng làm cho dấy lên dục vọng chinh phục! Nàng như vò rượu, vào trong cổ họng, đốt cháy ý thức của con người…


      tiếng cười nhạt, vươn tay, từ từ nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, đưa mắt nhìn vào trong tròng mắt trong suốt nhưng lạnh lùng của nàng.


      “Giảng luật pháp với trẫm sao? Vật …Đừng quên, trẫm mới là người quyết định thiên hạ này!!”


      Buông cằm nàng ra, Mặc Húc đứng dậy, như là con mãnh sư thầm nổi cơn thịnh nộ trong lòng, hung hăng phất tay áo, giống như đem bụi bặm người phủi .


      “Trông coi nàng cho trẫm.” Nghiến răng ra lệnh cho Tư Ngọc Tư Lan, hừ lạnh tiếng, bước lớn ra khỏi tiểu trúc!


      Tích uyển cung.


      Huân hương như sương mù lượn lờ quanh giường, có cung nữ tới, thêm vào lư hương ít hương liệu.


      Uyển phi lẳng lặng ngồi ở giường, nhìn chăm chú vào đế vương ngồi dựa giường, trong lòng thấp thỏm…Vừa rồi nàng quá khích, suýt nữa phân tốt xấu định xử lý Lạc Cơ Nhi, đáng sợ chính là, hoàng thường cư nhiên lại sủng ái nàng ta đến mức độ này, cho dù là tôn nghiêm mất hết, cũng động nàng ta chút nào…


      Nghĩ đến đây trong lòng Uyển phi như điên cuồng lên, nhíu mày lại sâu


      Nàng ta câu dẫn hoàng thượng từ lúc nào vậy? ! Uyển phi nghĩ nát óc ra, chỉ có thể oán hận nắm chặt lấy tay, dám thốt ra.


      “Ngươi đoán coi… Tam đệ lúc này, ở đâu?” Yếu ớt mở mắt, Mặc Húc trầm thấp hỏi.


      Uyển phi kinh ngạc, quay đầu, ra lúm đồng tiền kinh hỉ: “Hoàng thượng tỉnh rồi sao?”


      Đợi hồi lâu, thấy con ngươi của tràn đầy băng lãnh, Uyển phi xấu hổ dừng ý cười, khó khăn đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng…Nô tì, nô tì sao lại biết những chuyện này? Uyên vương điện hạ…À, ! Mặc Uyên may là thoát khỏi đuổi bắt của cấm quân, tin rằng cũng chạy được xa lắm, hoàng thượng người cũng cần quá lo lắng. Nhưng chỉ là …Nếu trong lòng hoàng thượng phiền muộn, nô tì có thể đàn khúc nhạc, lệnh cho bọn hạ nhân làm vài món ăn sáng, giúp hoàng thượng giải sầu, có được ?”


      Mặc Húc nhíu mày, mang theo vài phần băng lạnh nghiền ngẫm nhìn người con trước mặt




      A… Hay ột người bạc tình bạc nghĩa…

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 136: Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng

      Thong thả đứng dậy, mặt tràn đầy kiêu căng, Mặc Húc tiến đến trước mặt Uyển Phi, khuôn mặt dịu dàng nhắn đoan trang.


      Đôi mắt thùy mị, đôi môi tinh xảo, rất là ôn nhu


      Uyển phi có chút sửng sốt, thấy sóng mắt của lay động, mặt hai má ửng hồng, hai tay để lên cổ , hơi thở như lan : “Hay là…Hoàng thượng bây giờ muốn nô tì…”


      Mỹ nhân bại hoại, lại có chút trêu gọi nổi nửa điểm dục vọng, Mặc Húc lẳng lặng nhìn thái độ tận lực mị hoặc của nàng, nhưng chỉ cười .


      Thấy phản ứng cũng có, Uyển phi tưởng mình biểu đủ, khẽ cắn môi, lướt qua khóe môi sắc bén của , dùng hết ôn nhu, tay dò vào vạt áo ở trước ngực , ưm tiếng hướng vào da thịt phía trong…


      “Lúc ở dưới thân , ái phi cũng phóng đãng như vậy sao?” Đùa bỡn được rồi, Mặc Húc trầm giọng thổi bên tai nàng.


      Thân thể Uyển Phi cứng đờ, sắc mặt đột biến, đột nhiên nhướng mắt lên, thấy vẻ mặt đế vương nghiền ngẫm với vẻ trêu tức, trong lòng vừa kinh vừa sợ, cố cười : “Hoàng thượng… Nô tì hiểu hoàng thượng cái gì…”


      Mặc Húc nhíu mày, ngón tay nâng cằm của nàng lên, khẽ mở bạc môi: “Vậy sao? Uyển phi của trẫm thông minh như vậy, sao lại có thể hiểu đây…”


      Trong lòng lại cuộn lên sóng ba đào!! Hai tay Uyển phi bắt đầu run, biết nàng và Mặc Uyên có đoạn quá khứ căn bản là thể gạt được mắt , lại giấu giếm cũng chỉ là rước họa vào thân! Tay chân nàng luống cuống từ giường lao xuống dưới, song liền “Phù phù” tiếng quỳ gối mặt đất, than thở khóc lóc hô tiếng “Hoàng thượng!”


      “Hoàng thượng minh, là nô tì nên lừa gạt hoàng thượng, nô tì chết tiệt!” Ngước con mắt đầy lệ lên, Uyển phi vội vàng giải thích, “Thế nhưng xin hoàng thượng tin tưởng nô tì, từ khi nô tì tiến cung, trong lòng nô tì chỉ có mình hoàng thượng, sao dám phụ lòng ân sủng của hoàng thượng! Huống chi…Huống chi tại phạm vào tội lớn ngập trời, nô tì sao có thể cùng liên quan, sao có thể nào biết chỗ trốn mà bẩm báo với hoàng thượng đây?!”


      Giống như ra từ tâm can, mang theo máu và nước mắt, làm cho người nghe khó lòng tin.


      “A?” Mặc Húc từ giường xuống, từ từ ngồi xổm người, ngưng mắt nhìn lệ nàng rơi lã chã mà thương cảm.


      Cằm bị nâng lên, Uyển phi khổ sở nhìn ngạo mạn của người đàn ông, muốn lại lần nữa dùng dịu dàng hiền thục tranh thủ tín nhiệm của , nàng tin, khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tài tình của nàng, nhu thuận dịu ngoan của nàng, đều đấu lại đoạn tình cũ trước khi tiến cung!


      “Ngươi và còn quan hệ, vậy trẫm…Lưu lại ngươi để dùng làm gì?” Khẽ vuốt lên da thịt chiếc cằm khéo léo, Mặc Húc hơi nhíu mày, rất chăm chú hạ thấp giọng .


      Uyển phi cứng đờ cả người, trong lòng muôn phần sợ hãi, khóe mắt giọt lệ vô ý thức rơi xuống!


      “Vốn vẫn hy vọng xa vời là ngươi có thể có chút tác dụng, bây giờ xem ra, giá trị của ngươi có thể nào mà so sánh cùng với Cơ Nhi của trẫm đây…” tiếng than , làm như tiếc hận, bên môi lại mang theo ý cười lạnh bạc, Mặc Húc thản nhiên nhìn người con trước mắt, “Khó nhất là kéo dài quân vương sủng…Uyển nhi, tự thu xếp ổn thỏa …”


      Uyển phi kinh ngạc nên lời, cảm giác tay chạm vào má rồi dần dần thu trở lại, nàng tưởng phải bắt được, nhưng chỉ chạm được vào đầu ngón tay .


      sao?


      Lẽ nào, lấy nàng vào cung, cho nàng vô tận sủng ái, đều là giả sao? !


      Để nàng ở bên người, chỉ là vì kiềm chế người đàn ông kia, đem nàng dùng làm con tin để uy hiếp người kia sao? !


      Mà bây giờ, nàng cùng tình đoạn nghĩa tuyệt, chỉ vì, còn giá trị lợi dụng rồi, phải sao?


      trống vắng và bi thương to lớn tràn ra ở trong lòng, khiến trong mắt Uyển phi mất ánh sáng! Nàng giống như mất hồn muốn bắt được gấu áo của đế vương, nhưng kiên quyết đứng dậy, khóe môi mang theo ý cười nghiền ngẫm ra cung điện, trong nháy mắt nàng khống chế được, lớn tiếng gọi: “Hoàng thượng!!”


      Mặc Húc giống như chưa hề nghe thấy, coi như là tiếng chim kêu chối tai, sải bước dài ra khỏi cửa điện.


      Phía sau, là tiếng kêu gào càng ngày càng bi thương.


      tiếng lại tiếng, làm cho lòng người tràn đầy thê ai.


      nâng mắt nhìn vào trung, trong mắt lần nữa tràn đầy u ám. Những điều này, còn xa mới đủ, quên, bây giờ người kia mất tích.


      Trừ phi có thể tự tay giết , bằng , chính là có được ngày yên bình.


      Thần cung.


      Đặt tại biên giới giao bắc nam, Thân cung, vô ý lại là tòa mê tình


      Ranh giới của thần cung là thuộc Khải Lăng thành của Lạc quốc, tiền tệ nam bắc, nhân công lưu động, lui tới buôn bán khiến ở đây trở nên náo nhiệt phồn hoa, những cũng là khu hỗn loạn nhất, các loại man độc tiểu bộ lạc phương bắc thường xuyên lui tới, thường xẩy ra việc đội thương nhân bị bắt cóc, mà mỗi khi có chiến loạn, ở đây cũng thường sớm bị tao ương nhất. Mà trải qua nhiều lần tiêu mòn, hai chữ Thần cung tại thế lực của Khải lăng thành giảm chút nào.


      “Nhiệm vụ đều phân công xuống dưới rồi sao?” Người nam tử tuấn dật đứng ở phía trước cửa sổ, con ngươi nhạt như nước đảo qua con đường phồn hoa sầm uất, giọng hỏi.


      phân phối xuống rồi ạ. Ngân Dực ở bắc bộ lâu, khá quen thuộc tập tính của tộc Hồ Duệ, cho nên phái trực tiếp thăm dò vào quân doanh của Hồ Duệ. Hàn Dực và Thanh Dực núp lại địa bàn của hoàng thành Lạc , quản chế nhất cử nhất động của các nơi; mà chúng ta, còn lại là ở chỗ giao biên giới của hai phương, vương gia bao lần muốn binh lực có thể thuyên chuyển về gần, chỗ của thần cung, là tấm chắn an toàn nhất.”


      Phong Dực đứng ở phía sau người đáp ràng, thấy lâu , vùng xung quanh lông mày lạnh lung nghiêm nghị hơi nhíu lại, nhìn theo tầm mắt của , Dực thấy được đôi mẫu tử, đứng tại trước tiệm bánh bao, bánh bao mới ra lò nóng hôi hổi, mà lúm đồng tiền của đứa trẻ càng làm cho trái tim đập nhanh hơn


      Nhìn hồi lâu, mới thu tầm mắt, ngón tay thon dài nâng chén rượu, ngửa đầu uống


      Khóe môi mang theo cay độc say lòng người, nhưng trong lòng lại quấn lấy bóng dáng xinh đẹp kia, quên được, cho đến lúc toàn bộ ngực đều như đốt lên


      “Vương gia, cẩn thận thân thể, “Phong Dực nhịn được khuyên giải an ủi, vết thương của , chấn thương ngực, uống rượu khác gì thuốc độc, suy nghĩ chút, liền hạ giọng thêm: “Lạc Nhi nương rất thông minh, nàng hiểu được mà…”


      Những chữ cuối cùng kia đụng chạm sâu sắc đến tận trong tim, Mặc Uyên nhướng mắt lên, chậm rãi đứng dậy, tay áo phất qua mặt bàn

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 137: Hậu Phi Yến

      đêm gió lạnh.


      Cánh hoa nhất địa điêu tàn, trong khí hương ngọc lan càng thêm nồng đậm, thanh tịnh và đẹp đẽ lộ ra vài phần lãnh ý, thấm vào quần áo, hương khí lượn lờ.


      Dựa vào gốc cây nghiêng nghiêng, Lạc Cơ Nhi cảm giác luồng mát lạnh nhè , tay chân đều ủ rũ, ngay cả giơ tay cầm tấm thảm lên cũng có chút sức lực. Đột nhiên đôi tay dịu dàng với đến, nhàng cầm tấm thảm, khẽ giọng gọi: “ nương…”


      Hai hàng mi khẽ rung rung, chậm rãi mở ra, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tư Lan, trong mắt tràn đầy ôn nhu.


      Yếu ớt cười cái, Tư Lan cũng phát nàng gần đây rất thích ngủ, thân thể bé nằm trong tuyết nhung chút động đậy, như con mèo con trắng, xinh đẹp mềm mại đến mức khiến cho người ta nhịn được mà gần gũi, lại vừa đành lòng quấy nhiễu nàng. Cũng từ sau lần đó, các nàng bị buộc sửa lại cách xưng hô, chỉ gọi nàng là “ nương”.


      nương, tối nay hoàng cung có tiệc, hôm nay hoàng thượng phái người tới dặn dò, bảo nương buổi tối cũng cùng…” Tư Lan dè dặt .


      Ngực như bị vật gì đó đâm đau nhói, Lạc Cơ Nhi mở mắt, có phần tỉnh táo.


      Từ kiện lần trước kia phát sinh, hơn tháng rồi.


      Trong cung ngoài cung mưu kia cũng chưa có chút mảy may động tĩnh gì, duy nhất chỉ có chuyện lớn, đó là Uyển Phi bị thất sủng, khuyết trống hậu vị, tất cả các phi tần trong cung thời gian này bắt đầu hướng về hoàng thượng mà quyến rũ nịnh nọt, mà ở yến tiệc này, lại càng trở thành cơ hội tốt để mọi người lấy lòng.


      Đôi mày thanh tú nhướng lên, nàng tham luyến cảm giác ấm áp trong chăn mềm: “Ta đâu…”


      Tay Tư Lan run lên, rất nhanh nắm lấy chăn, khổ sở nhìn nàng, “ nương, đừng như vậy, nô tỳ tiếp nhận ý chỉ của hoàng thượng, nếu như nương …”


      “Vì cái gì trực tiếp bắt ta ?” Giọng lành lạnh, từ giữa cánh môi nho nàng tràn ra, nàng đưa tay xuống bụng dưới chậm rãi vuốt ve, dùng lực nhàng nhất, “Ta bị nhốt ở chỗ này, có khác gì phạm nhân, cần gì phải uổng công vô ích, đến đây hỏi ý kiến ta?”


      Nàng xong nhạt như nước, ở chỗ này sống qua ngày đoạn tháng, nàng chỉ là để Tư Ngọc Tư Lan mỗi ngày chú ý trong triều xem có tình hình gì, có chút tin tức gì đều về bẩm báo lại với nàng, mà ngoài chuyện của ra, nàng cũng quan tâm tí ti, chỉ cần làm thương tổn đến nàng, làm hại đứa con trong bụng nàng, nàng cũng bao giờ cầu xin .


      Có lẽ bận rộn nhiều chuyện trong cung, đế vương kia rốt cuộc tháng có lẻ chưa từng tới nơi đây, Lạc Cơ Nhi dần dần bình tâm, nghĩ biện pháp để Tư Ngọc Tư Lan dò la xem Mặc Kỳ và Ca Nhi bị giam ở đâu trong cung, nghe ngóng lâu, nhưng vẫn có chút tin tức gì.


      Tư Lan nhíu mày, suy tư lúc lâu, lúc này mới nắm tay nàng qua chiếc mền, mềm giọng : “ nương phải vẫn muốn gặp Thất vương gia sao? Buổi tiệc rượu đêm nay, Thất điện hạ nhất định tới, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, thể xuất ở bữa tiệc…”


      Lạc Cơ Nhi giật mình, tâm hồi lâu lạnh buốt giống như được truyền cho sinh khí, trong đầu dần ra dáng dấp người thiếu niên sáng ngời đến chói lòa, hít sâu vài cái, trong viền mắt ngân ngấn lệ, nàng muốn gặp , rất rất bức thiết… muốn thấy .


      Bạc môi khẽ mở, muốn gì đó, trong dạ dày đột nhiên dấy lên vị chua xót đến tận cổ, cơn buồn nôn trong nháy mắt kéo tới!


      Lạc Cơ Nhi bám trụ giường, có chút đau đớn cúi người xuống, nôn ra trận.


      Lạc Cơ Nhi bám trụ giường, có chút đau đớn cúi người xuống, nôn ra trận.


      Tư Lan kinh hãi, vội vàng vuốt sống lưng nàng: “ nương, đừng nóng vội… nương, thân thể người yếu ớt như vầy, ngủ lâu cũng chưa chắc tốt cho sinh lực, có muốn nô tỳ truyền thái y tới, xem giúp nương?”


      Như bị điện giật, Lạc Cơ Nhi cuộn mình liễu chút, tránh tiếp xúc của Tư Lan, mày nhíu chặt, đợi cho cơn buồn nôn từ từ rút xuống.


      cần, chẳng qua thức ăn có chút hợp mà thôi, tới mức quá đáng ngại,” Lạc Cơ Nhi khe khẽ , hàng lông mi rậm dài che giấu hỗn loạn dâng lên trong mắt.


      Tư Lan trong lòng lên chút nghi hoặc, nhưng truy vấn tới cùng nữa, “ nương, hoàng thượng vì người cho chuẩn bị bộ y phục rất đẹp để tham dự buổi tiệc đêm nay, nô tỳ cầm vội tới cho nương xem, thế nào?”


      Cả bộ cẩm bào (*gấm bào) sắc hồng phấn, làn váy lộng lẫy vừa vặn ôm vào người, hề đính trang trí, viền tay áo rộng được thêu hoa văn phượng hoàng tinh xảo bằng tơ vàng, đường kim tỉ mỉ độc đáo, màu hồng phấn ấm áp phối xứng với mái tóc đen dày và làn da nõn nà của nàng, đẹp tả xiết.


      Ánh mắt trong veo của Lạc Cơ Nhi đảo qua vạt áo cẩm bào phía dưới, nó buông tự do, vừa vặn có thể che giấu phần bụng dưới nhô lên.


      “Thấy , thả ở chỗ này .” Lộ ra nụ cười yếu ớt trấn an, Lạc Cơ Nhi giọng .


      Mắt như bị mê hoặc, Tư Lan ngơ ngẩn đem cẩm bào đặt lên bàn, thấy hàng lông mi dày của nàng miễn cưỡng nhắm lại, Tư Lan khỏi mỉm cười, dùng thanh nghe như tiếng thầm, “Sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành như thế này, đổi là ai khác, cũng thể buông tha được…”


      Có tiếng đàn sáo, thanh thanh đưa đến tai; thiên kiều bá mị, cười yếu ớt thản nhiên.


      Ngói lưu ly xa hoa, tầng tầng lớp lớp bao phủ cả tòa cung điện, buông xuống lưng chừng giữa trời chiều, thấp thoáng có thể thấy cung điện phía trước dập dìu nhiều bóng dáng yểu điệu lả lướt muôn màu muôn sắc, trò chuyện cười với nhau, xuyên qua ngự hoa viên, vào trong cung điện.


      Trong nét kiều mị nhu mì, lộ ra cạnh tranh ỉ, vị hoàng đế kia còn chưa tới, nơi đây oanh oanh yến yến bắt đầu tranh kỳ đọ sắc, từ quần áo, phục sức, đến cả thứ tự chỗ ngồi, đều nhìn ra tôn ti trật tự cao thấp.


      Đến lúc tới cửa cung điện, Lạc Cơ Nhi mới mơ hồ nhận ra bất thường.


      phải là tiệc rượu hoàng thất sao? Vì sao các phi tần đều tới? Ngay cả vị hoàng thất cũng có?!


      Nàng chăm chú cắn môi dưới đến đỏ bừng, đôi mắt trong suốt nhìn xuyên qua song cửa đảo qua chỗ ngồi của các phi tần, nắm tay nho siết chặt, cần suy nghĩ xoay người bỏ !!


      Tư Ngọc Tư Lan tất nhiên nóng ruột, chạy nhanh chắn trước mặt nàng: “ nương! Người muốn đâu?!”


      Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ cùng giận dữ bao phủ đặc quánh lấy mình! Chỉ vài lời bịa đặt, nàng cứ như vậy mà cả tin! Trước bị nhốt trả lại lạc tiểu trúc, là bởi vì có sức phản kháng, mà tại sao? Nàng thầm nghĩ muốn xé nát cẩm bào người, thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!!


      “Ta lại lần nữa, ta phải là cung phi, tại phải, sau này cũng phải!!” Nàng lớn tiếng , thân thể nho bởi vì phẫn nộ cực độ đến run lên, cánh môi, mảng đỏ tươi! “Lại có lần sau nữa… Các ngươi hãy bước qua xác ta !”

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 138: Điên Phi Đả Thương Người

      Tư Ngọc Tư Lan bị cơn giận dữ của thân hình nhắn trước mắt hù dọa đến giật mình há hốc tại chỗ nên lời, tiếp đó, nàng đẩy phá ngăn cản của hai người bọn họ!


      nương!”


      Cơ thể mỏng manh đụng vào bức tường thịt cứng chắc, Lạc Cơ Nhi than tiếng, suýt nữa đứng vững, cánh tay thoắt với tới, rất nhanh vững vàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, giúp nàng ổn định thân thể.


      Phía sau Tư Ngọc Tư Lan vội quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”


      Lạc Cơ Nhi giật mình, đôi mắt trong suốt ngước lên, liếc cái về phía đôi mắt thâm sâu của vị đế vương kia. Dung mạo lạnh lùng kia nhìn đến nàng trong phút chốc trở nên si dại, nắm cánh tay nàng cũng dường như trở nên vi diệu… Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng ra lộng lẫy, cơ thể mềm mại mang theo hương thơm mát được bao phủ giữa bộ cẩm bào hồng nhạt tinh xảo, giống như đứa trẻ mới sinh.


      Vì tranh chấp chiến phiền nhiễu, tháng gặp nàng được, trong lòng Mặc Húc bị dục vọng trào dâng, phải chịu đựng cường liệt như thế từ lâu khiến muốn phát điên.


      “Y phục rất hợp với nàng.” Lời có chút khô khan, giọng thầm, có phần ám muội.


      Trong lòng cơn tức giận còn chưa nguôi, Lạc Cơ Nhi thừa dịp si dại ra sức tránh vòng kìm kẹp, vô thức thụt lùi vài bước.


      Cảm xúc tốt đẹp bỗng nhiên rút ra khỏi tầm tay, khiến Mặc Húc dâng lên cổ lửa cháy, dưới ánh trăng cháy bùng lên rồi rất nhanh đặc lại.


      tới rồi, theo trẫm cùng vào thôi…” đưa tay qua, dùng thanh ra lệnh thể kháng cự.


      Đêm dài đằng đẵng, còn rất nhiều thời gian thưởng thức niềm đam mê với vẻ xinh đẹp non mềm này.


      “Ta phải phi tần của ngươi, vì sao lại muốn ta ở đây?!” Giọng trong veo đầy giận dữ vẫn chưa tan, Lạc Cơ Nhi nhìn theo , đôi mắt trong suốt mà sắc nhọn.


      Trong lòng nhất thời nổi lên cơn rung động, ngờ nàng lại hỏi như vậy. Mặc Húc chậm rãi tới gần nàng, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy ngược khí: “Nàng muốn lập tức là được.”


      Trong đầu ông tiếng, Lạc Cơ Nhi vô thức lùi về phía sau, trong lòng dấy lên cơn sóng dữ dội! Nàng quên… Nàng quên hôm nay là người quyết định, ý chỉ của sao có kẻ nào dám phản đối?! Cái tát trước kia, chặt chẽ là dung túng, nhưng lại thay đổi chút nào ý nghĩ chiếm đoạt nàng của !


      “Ngươi đừng mơ tưởng…” Nghiến răng , Lạc Cơ Nhi cưỡng chế hoảng hốt trong lòng, muốn nhấc chân mà chạy xa khỏi !


      Thình lình, “Vèo —— !” “A!”


      mũi tên biết từ hướng nào phóng tới, sắc bén sát qua bả vai nàng, trong nháy mắt, nàng thê lương ngâm tiếng đau nhức, thân thể nho xụi lơ xuống, hoảng loạn bịt kín bờ vai!!


      “Cơ Nhi!” “ nương!”


      Ngực Mặc Húc chấn động, lao tới đỡ thân thể mềm mại ngã xuống kia, cơ thể đau đớn run rẩy cùng mình, môi bị nàng hung hăng cắn đến trắng nhợt, bàn tay bé nắm chặt vai trái, máu đỏ từ trong chảy thấm ra thấy , y bào hồng phấn cũng ẩm ướt!


      việc diễn ra quá bất ngờ khiến cho tất cả mọi người giật mình bất động tại chỗ!


      Đáng chết… “Là ai?! Dám cả gan đả thương người trong cung của trẫm!! Mặc Húc giận dữ hét to, ôm chặt hình nhân trong lòng.


      “Ha ha ha…” tràng cười như điên, từ phía bụi hoa xa xa truyền đến, “Bắn trúng rồi, bản cung bắn trúng rồi…”


      “Nương nương!”


      “Nương nương, người đừng như vậy, mau đưa cung tên cho nô tỳ…”


      “Nương nương, đây là Thần Lộ điên a!”


      “…”


      Tiếng khuyên giải an ủi ồn ào từ xa lại gần.


      Mọi người trong chốc lát bị kiềm hãm, giờ đây mới nhìn đến người cầm cung tên kia chính là Uyển Phi, tóc nàng có phần rối tung, nhưng người mặc cẩm bào rất lộng lẫy, bước chân lộn xộn, nghe cung nữ can ngăn phía sau liền mở trừng hai mắt, giận dữ hét: “Cút! Cút cho khuất mắt bản cung! Hôm nay hoàng thượng cho triệu bản cung tới có biết hả! Những nữ nhân kia… Những ả đàn bà trong Thần Lộ điện kia, các nàng chỉ là chó thí! Bản cung mới là người được sủng nhất, có hiểu hay hả?!”


      Nữ tử điên kia nửa nghiêm trang, quay qua đám cung nữ quơ cung tên trong tay, thậm chí dây cung như muốn bắn !


      “Sợ cái gì? Còn bắt lại cho trẫm!” Mặc Húc gầm tiếng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.


      Đám thị vệ xung quanh tuân lệnh, vọt tới bụi hoa, vài cái chế ngự được Uyển Phi, áp giải tới.


      Cả hai vai bị chế trụ, Uyển Phi thét lên chói tai, hai tròng mắt đỏ rực, khi nhìn đến áo long kim sắc của đế vương kia, thoắt cái yên lặng xuống, khuôn mắt nhắn ngây ngốc lo lắng, hồi lâu mới phản ứng lại, khóc to lên: “Hoàng thượng! Đúng là hoàng thượng rồi! Hoàng thượng thực đến xem ta!!”


      Tiếng khóc xé tâm can, trong tai mọi người thê ai.


      Cơ thể Uyển Phi cũng xụi lơ xuống, muốn quỳ gối, lại bị thị vệ kìm kẹp cho quỳ, mặt tràn đầy lệ rơi: “Hoàng thượng… Thần thiếp biết sai rồi! Thiếp nên tranh thủ tình cảm, nên lừa dối hoàng thượng! Hoàng thượng vẫn còn thần thiếp mà phải ? Trong lòng hoàng thượng nhất định vẫn còn nhớ thần thiếp mà?”


      Cơn giận dữ trong ngực càng tăng lên, Mặc Húc nhìn chằm chằm nữ nhân điên loạn kia tới nửa điểm, nghiến răng ra lệnh: “Dẫn .”


      Mặc kệ tiếng thét ầm ĩ bên tai vẫn kéo dài, thị vệ mặt lạnh chút biểu cảm, kéo nàng ta xuống.


      Trong lòng, máu đào lây dính ra cả bàn tay, Mặc Húc trong ngực căng thẳng, quát: “Người đâu, truyền thái y!!” Thấy nàng đau đớn đến khuôn mặt nhắn còn huyết sắc, Mặc Húc đau lòng cúi người, kiềm chế lo lắng thấp giọng, “ có việc gì, Cơ Nhi, có trẫm ở đây…”


      Thái giám sợ đến run cầm cập, quỳ mặt đất, “Hoàng thượng, truyền… truyền thái y đến đâu ạ?”


      Đem hình nhân trong ngực ngồi vào cuối bàn, khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Húc tràn đầy xơ xác tiêu điều: “Truyền tới tẩm cung của trẫm ! Chậm khắc, bảo bọn mang đầu đến gặp trẫm!”


      “Dạ!” Thái giám cuống quít dập đầu, trong đầu lại nghĩ tới chuyện, vội vàng hỏi, “Hoàng thượng! Vậy… buổi tiệu rượu hôm nay… phải kết thúc thế nào ạ?”


      “Kêu các nàng ta ăn no rồi cút !” Hung hăng bỏ lại câu, cất bước rời khỏi Thần Lộ điện.


      Phía sau, Tư Ngọc Tư Lan sắc mặt lo lắng đuổi theo, các phi tần trong Thần Lộ điện cũng bước theo ra, nhìn bóng dáng đế vương kia xa mà giậm chân khóc, căm giận chịu nổi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :