1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Kiếp trước TNT gả cho KKT bị con ngũ tiểu thư Vũ Dương Hầu phủ độc chết đó nàng. KKT nhu nhược nghe lời mẹ k bv dc TNT sau đó hok hỉu sao cũng trọng sinh. Thôi theo dõi tiếp từ từ cũng lòi ra ak. Ta cũng chưa đọc hết :yoyo63:
      Chris_Luu, HoanHoanLinh Truc thích bài này.

    2. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      đây là thấy ai muốn cướp chị của đều là cóc ghẻ thôi, cần quản thiếu gia nhà nào :ex10:
      Khương trọng sinh mà có vẻ minh mẫn lắm nhỉ, hay là do muốn chấp nhận này :4:
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 18 Xảy ra chuyện


      lúc mọi người hoặc là chân thành, hoặc là có mục đích riêng chờ mong, hôn của Tô đại tiểu thư và công tử Bùi phủ được xác định.


      "Đại tỷ, tỷ vui ?" Tô Nhược Tuyết ngồi ghế trúc trong đại sảnh U Lan viện nhìn Đại tỷ xấu hổ lời nào, nàng lòng quan tâm.


      Nàng biết được cha mẹ chồng thích đau khổ cỡ nào cho nên đời này nàng tránh còn kịp, tuy biết thái độ của Bùi đại nhân thế nào nhưng ràng Bùi phu nhân thích gia thế Tô gia, mặc dù Đại tỷ có Đại tỷ phu che chở, song trong hậu viện muốn hành hạ người thế nào cũng có cớ.


      Tô Nhược U cố gắng thu hồi nụ cười khóe môi, nàng biết Tuyết Nhi lo lắng cái gì, chỉ là bởi vì nên nàng sợ. Huống chi nàng nghĩ giống Tuyết Nhi, nàng có bất kỳ hi vọng gì đối với những người thích mình kia nên nàng để cho mình bị tổn thương.


      "Tuyết Nhi hỏi ta làm chi? Chờ mấy ngày nữa muội và Nhị Nhi nghị thân biết thôi..."


      muốn bầu khí trở nên trầm trọng, Tô Nhược U xấu hổ liếc Tô Nhược Tuyết rồi cúi đầu tiếp tục công việc trong tay mình, tuy tài nghệ thêu thùa của nàng tinh xảo như Tuyết Nhi, thậm chí có thể được khéo léo, nhưng đây là giá y duy nhất của nàng, nàng muốn từng đường kim mũi chỉ đều phải do mình thêu.


      "Ha ha ha." Tô Nhược Nhị mặc bộ váy hồng nhạt, vạt áo thêu bươm bướm tím viền hoa văn tối màu hơi hoảng hốt khoát tay, "Muội gả sớm như vậy đâu."


      Thế nhưng sau khi xong thấy hai vị tỷ tỷ tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng cũng biết hành động vừa rồi của mình quá đột ngột, nàng biết làm sao nên đành người ngây ngô, "Đại tỷ, Nhị tỷ, hai người cứ tiếp tục, cần phải để ý đến muội đâu..."


      Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu muội với vẻ mặt suy tư.

      ở kiếp trước nàng cũng biết vị kia lại quên biết với tiểu muội, chỉ là nàng cảm giác có chút đúng lắm. Lúc ấy khi thánh chỉ ban xuống chỉ có nàng bối rối mà tất cả người trong kinh thành đều mơ màng. Tuy nhiên khi nàng nhìn thấy tiểu muội dẫn con chó trắng lớn vì cứu muội ấy mà bị thương từ Thanh Sơn về nàng cũng có vài phần suy đoán, tuy phần suy đoán kia lại hoang đường chịu nổi.
      Thế nhưng là, nếu như nàng có thể sống lại còn có cái gì thể tiếp nhận nữa đây?
      ‘Tiểu muội, Đại Bạch thế nào rồi?’ Tô Nhược Tuyết làm như lơ đãng vừa thêu khăn gấm trong tay vừa hỏi.
      Nhắc đến Đại Bạch, vẻ mặt Tô Nhược Nhị hơi bối rối, thậm chí còn có mấy phần mắc cỡ , nhớ tới lời tối qua với mình, hai mắt nàng vụt sáng, nàng há miệng lấp liếm cho qua, ‘Nó...Nó rất tốt, sao Nhị tỷ bỗng nhớ tới mà hỏi thăm nó thế?’
      Tô Nhược Tuyết giả vờ nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của tiểu muội, nàng cười dịu dàng cười cười: ‘ có gì, do mấy ngày nay ta thấy nó thôi.’
      ‘A.’ Tô Nhược Nhị thở dài hơi, thầm than bản thân mình quá nhạy cảm.
      Có điều phải lại, nếu cứ tiếp tục về chuyện này làm sao có thể giải thích phản ứng kỳ lạ của mình đây? Nàng phải thế nào với Đạ tỷ Nhị tỷ, nó phải là nó, mà là mới đúng...
      Nhất là còn phải là người bình thường mà là Phụ Chính Vương gia tiếng tăm lừng lẫy, mấu chốt là ở đây, cũng là điều khiến người ta phiền lòng nhất, Đại tỷ phu nhận Chiêu Nghi trưởng công chúa là nãi nãi nuôi, luận về bối phận, Đại tỷ phu phải gọi tiếng là biểu cữu nuôi, cách khác nàng và cách cả thế hệ đấy...
      Tô Nhược Nhị nhìn giá y đỏ thẫm trong tay Đại tỷ, khuôn mặt nhắn nhăn lại, giống như rau héo vậy, rất phiền rất phiền.
      Tô Nhược Tuyết tỉnh bơ thu hết vào trong mắt, trong lòng nàng nghĩ, chẳng lẽ là vì vị..kia sao?
      Nàng nhớ kiếp trước hình như nghe Đại tỷ , sau khi thánh chỉ ban ra Đại tỷ phu gọi Lý lão hầu gia và Chiêu Nghi trưởng công chúa là gia gia nuôi, nãi nãi nuôi nữa, Tô Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ ở kiếp này, hôn của tiểu muội sớm hơn sao?
      Tô Nhược Tuyết cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong kiếp trước, năm sau Bắc Cương chiến loạn, tuy Vương Gia muội phu ngự giá thân chinh phải rời thời gian rất dài, nhung kết quả là đại thắng sau đó mới trở về lấy tiểu muội, cho nên , sớm hơn cũng có gì tốt.
      Sống lại đời, mặc dù Tô Nhược Tuyết có trí nhớ kiếp trước, nàng có thể giúp Tô gia tránh khỏi ít rắc rối, sớm có được hạnh phúc, thế nhưng đoạn trí nhớ kia quá mức khủng khiếp nên nàng dám chắc chắn.
      Hạnh phúc phải lúc nào cũng có thể nắm trong tay, ai biết được khắc sau xảy ra chuyện gì, mà nàng sợ xảy ra chuyện xấu, nàng chỉ sợ người nhà của mình hạnh phúc.
      Nàng liên tục do dự, tuy biết Vương gia muội phu có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, y cũng để cho tiểu muội phải buồn phiền, nhưng Tô Nhược Tuyết vẫn phải lên tiếng nhắc nhở, ‘Đại tỷ, nghe Đại tỷ phu tương lai nhận Lão hầu gia Vĩnh Định Hầu phủ làm tổ phụ nuôi, vậy là chính thức làm lễ nhận người thân à?’
      Nàng hỏi giống như chuyện phiếm bình thường, Tô Nhược U vẫn hơi xấu hổ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời, ‘Hình như có, ta nghe ngày xưa, Bùi...Gia Gia mời lão Hầu gia sang phủ dạy dỗ , lão Hầu gia rất thích nên quan tâm đến lời từ chối của Bùi gia gia, nên chỉ thuận miệng nhận thôi, nhiều năm rồi vẫn gọi như thế, có lẽ có tổ chức nghi lễ.
      ‘Vậy à?’ Tô Nhược Tuyết nhàng cười cười, tiếp theo nàng bèn sang chủ đề khác, để lại Tô Nhược Nhị như chuột khoét được kho thóc, hai mắt tỏa sáng nhưng vẫn cố gắng che giấu tâm tình vui sướng của mình.
      Còn bên này, sau khi tạm biệt ở Tam Nguyên Lâu, Lý Dụ tức giận sai người tìm hiểu tất cả thông tin về vị thanh mai trúc mã biết chui từ đâu ra của Tô Nhị tiểu thư.
      Đây phải chuyện quan trọng, chuyện làm Lý Dụ nổi điên là chuyện khác.
      Trong tài liệu ghi rất ràng, Tô Nhị tiểu thư của thích tên tiểu bạch kiểm kia!
      Sao có thể? đến cả biểu ca biểu muội ruột thịt mà dám dây dưa , tên cóc ghẻ kia dám ve vãn Tô nhị tiểu thư của , Lý Dụ phải nghĩ cách giết .
      Phải nhanh chóng sai người tìm nhược điểm của tên tiểu bạch kiểm kia mới được, nương nó chứ, tìm hiểu hơn nửa tháng, tên tiểu bạch kiểm này nếu phải ra ngoài trò chuyện với bằng hữu chính là nghiêm cứu văn thư chuẩn bị cho kì thi mùa xuân năm sau, gần nữ sắc, tham tiền tài, điển hình là công tử thế gia tốt, đúng là giả nhân giả nghĩa, có nội hàm gì.
      cũng thể làm gì quá mức! Dù sau người này cũng là biểu ca ruột thịt của Tô nhị tiểu thư, Khương phụ cũng rất thương ba tỷ muội Tô gia.
      lúc Lý Dụ thầm suy tính xem phải diệt trừ Khương Khánh Trạch như thế nào Triệu Vô Minh mang vẻ mặt nghiêm túc dến báo cho tin, thành công lôi kéo thiếu gia ngụp lặn trong bảy mươi hai kế chỉnh người nhà mình ra ngoài.
      ‘Tin chính xác chứ?’ Chuyện liên quan đến Tô nhị tiểu thư, Lý Dụ chưa bao giờ cẩn thận như vậy.
      Triệu Vô Minh hình thành thói quen trong khoảng thời gian này rồi, thiếu gia nhà mình rất để ý Tô nhị tiểu thư, nên lúc này vừa nhận được tin tức là y đến bẩm báo ngay.
      ‘Dạ, là tin tức từ Kiều Xuân Viên truyền về ạ.’
      Kiều Xuân Viên là kỹ viện lớn nhất kinh thành, mỹ nữ bên trong vô cùng xinh tươi quyến rũ, phong tình vạn chủng, biết làm biết bao nhiêu người say đắm, biết đoạt hết bao nhiêu gia sản và thân thể nam nhân, Kiều Xuân Viên ngày ngày đều mở cửa đón khách, khách đông ngớt, ngoại trừ sòng bạc, nơi đây chính là động tiêu tiền lớn nhất kinh thành.
      Có điều ai biết, nó còn là căn cứ thuộc Minh đường của Thiên cơ đường, chịu trách nhiệm thu thập tất cả các loại tin tức thế gian này.
      Mà danh tiếng hàng đêm sênh ca của Lý Dụ, chắc chắn là được truyền ra từ nơi này rồi.
      Trong lòng người đời đều biết, hoa khôi Hàm Châu của Kiều Xuân Viên là người trong lòng của đích tam thiếu Gia Tuyên Quốc Công phủ Trương Thịnh, nếu phải vì danh tiếng gia tộc gã chuộc người ra ngoài kim ốc tàng kiều rồi, mà trưởng tỷ của Trương Thịnh chính là Trương Tường, vương phi của Nghiễm thân vương phủ, bản thân Trương Thịnh có thể là tùy tùng của Đại tỷ phu, nghe lời râm rấp.
      Chuyện của ba tỷ muội Tô gia lần trước là do Trương Tường ra mặt sai khiến, ngờ mọi chuyện thất bại , mà mới nháy mắt Tô đại tiểu thư định thân với thiếu gia Bùi phủ.
      Mọi người đều biết Bùi gia là thuần thần, nhưng đồng nghĩa với việc Bùi gia trơ mắt nhìn người có quan hệ với bọn họ đăng cơ xưng đế.
      Bây giờ tin tức về hôn của Bùi phủ và Tô gia truyền tới, Trương Thịnh hung hăng chửi mắng phen, Tô gia ti tiện mà dám làm gã mất mặt như thế, Trương Thịnh nuốt trôi cục tức này nên gã gạt Nghiễm thân vương chuẩn bị tìm Tô gia tính sổ.
      phải Tô gia muốn gả cao à? Gã khiến cho Tô gia muốn gả mà ai thèm lấy!
      Đợi sau khi Triệu Vô Minh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, Lý Dụ trầm tư lát, ‘Chuẩn bị cho ta bộ y phục dạ hành.’
      Last edited by a moderator: 25/5/18
      Yoolirm Park, Parvarty, xukem12 others thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 19 Xao động


      Cuối thu, ban đêm trời tối đen.


      Gió Bắc thổi vù vù giống như tên rời khỏi dây cung vút qua cửa sổ, trống trơn rung động. Tiếng mõ vừa vang lên báo hiệu canh hai, đường còn bóng người, chỉ còn những chú chim nghịch ngợm chưa kịp bay về phương nam, chốc chốc đạp lên nhánh cây, va phải tảng đá, trong đem khuya yên tĩnh, vừa vội vàng vừa trong trẻo.


      Bỗng nhiên, Tô Nhược Tuyết vốn chìm vào giấc ngủ yên bình giường giật mình tỉnh dậy.


      Hình như cảm giác được gì đó, nàng hề do dự lập tức lặng lẽ đứng dậy rồi tiện tay vớ lấy trường bào màu trắng giá khoát lên người, sau khi vất vả thắt cổ áo xong, Tô Nhược Tuyết mới bước ra cửa nội thất.


      "Tô nhị nương, nàng ngủ chưa?" Nhận ra người trong phòng thức dậy, Lý Dụ nhếch môi giọng hỏi câu.


      Sau lát, vẫn tại nhà thủy tạ trong hậu trạch Tô gia. Tô Nhược Tuyết nhìn nam nhân mặc y phục dạ hành trước mặt, có lẽ đo ánh trăng quá mờ hoặc là gió Bắc quá lạnh, ràng người trước mắt tươi cười hết sức chân thành, thậm chí còn phảng phất chút ngốc nghếch, nhưng có giọng từ sâu trong đáy lòng nhắc nhở nàng, nam nhân này, thể xem thường.


      Đột nhiên, Tô Nhược Tuyết sững sờ, nam nhân này võ công cao cường, hành tung kỳ lạ, có vẻ như đếm xỉa bất cứ thứ gì, song lại khiến người ta thể nào thăm dò được suy nghĩ trong lòng của .


      Vì vậy, sao lúc trước nàng lại xem thường nhỉ?


      Tô Nhược Tuyết liếc nhìn Lý Dụ mang theo vẻ giải thích được, nhìn đến nổi Lý Dụ chẳng hiểu gì cả, "Nhị nương, hôm nay ta lạ lắm hả?"


      Hai mắt Tô Nhược Tuyết trừng to ném nghi vấn ra sau đầu, " biết có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt Nhị công tử còn đến đây?"


      Liên quan đến an nguy của ba tỷ muội Tô gia, Lý Dụ cũng rảnh rỗi đoán mò mấy chuyện khác, bỏ qua phần Thiên Cơ Đường, tóm tắt kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.


      Sắc mặt Tô Nhược Tuyết càng ngày càng lạnh, nàng muốn làm lớn chuyện, nhưng với tình hình này, người ta vẫn muốn buông tha ...


      Trầm mặc lát, Tô Nhược Tuyết ôm quyền với Lý Dụ: "Đa tạ Nhị công tử nhắc nhở, Tuyết Nhi nhớ kỹ."


      "Vậy là, nàng tin ta?"


      Lúc đầu Lý Dụ vốn cho rằng phải vất vả giải thích phen, dù sao chuyện này liên lụy rất rộng, nàng bình tĩnh như vậy là do biết trước hay là tin tưởng đây?


      Lý Dụ rất nhạc nhiên, cũng rất quan tâm.


      Tô Nhược Tuyết hoàn toàn biết trong lòng nghĩ gì, nàng giật mình đáp: "Đương nhiên là ta tin tưởng Nhị công tử rồi."


      và Đại tỷ phu là huynh đệ kết nghĩa, tại được đại tỷ phu nhờ vả nên mới bảo vệ các nàng, đối với chuyện này nàng rất biết ơn, có lý nào lại nghi ngờ?

      vậy chăng?’ Khóe môi Lý Dụ cong lên cười vừa sáng lạng vừa mê hoặc, làm cho đêm khuya vắng vẻ tĩnh lặng này có thêm mấy phần tốt đẹp cách nào diễn tả được.

      Tô Nhược Tuyết hiểu niềm vui sướng trong lòng , giống như nàng hiểu nghĩ gì lúc nãy vậy, có điều thời tiết lạnh như vậy mà người ta đặc biệt tới đây báo tin cho nàng, Tô Nhược Tuyết vẫn rất xúc động.

      ‘Đêm khuya Nhị công tử đến đây báo tin, Nhược Tuyết vô cùng biết ơn, chỉ sợ sau này còn phải nhờ người giúp đỡ nhiều.’

      Mặc dù Tô Nhược Tuyết tự nhận võ công mình tệ, nhưng nàng hiểu đạo lý hai quyền khó địch bốn tay, bất luận là Đại tỷ định thân, tiểu muội sắp định thân hay là phụ thân hay lại bên ngoài, nàng đều hi vọng họ xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Vị Lý Nhị công tử này, tuy cũng khá ‘Nổi tiếng’ giống Đại tỷ phu, thậm chí còn bết bát hơn vì ‘Hoa danh’ bên ngoài của . Tô Nhược Tuyết dám chắc chắn những chuyện khác, chỉ riêng chuyện Đại tỷ phu tin tưởng dù nàng biết lai lịch của , biết thực lực của , nàng cũng rất tin tưởng có khả năng bảo vệ người nhà của nàng.

      Lại , muốn hại người dễ, như vậy biết được có người muốn mưu hại và phải bảo vệ người bị hại lại càng khó hơn.

      Bên phía Tuyên Quốc Công phủ nàng tự có sắp xếp, còn an nguy của Đại tỷ và Tiểu muội đành phải nhờ .

      ‘Nhị nương cần đa lễ, chẳng qua là ta nhận nhờ vả của người ta nên cố gắng làm hết sức mà thôi. Còn nữa lệnh tỷ sắp gả cho Hạo ca, chúng ta cũng sắp là người nhà, người nhà phải giúp đỡ nhau, đúng ?’

      Tuy trong viện của Tô đại tiểu thư có người của Bùi Hạo bảo vệ, trong viện của Tam tiểu thư cũng có thuộc hạ của Vương phủ canh chừng, nhưng Lý Dụ vẫn rất thản nhiên, hề có chút xíu xấu hổ nào.

      Thậm chí còn muốn tiếp, còn muốn kín đáo phê bình hai nhóm người kia, giả sử Tô nhị tiểu thư biết võ công chẳng phải bị người ta mưu hại rồi sao? Nguyên đám đều chỉ nghĩ đến mình, chỉ bảo vệ người mình thôi, chút nhân tính cũng có....

      Hơn nữa, tuy Tô nhị tiểu thư có võ công cao cường nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là nữ nhân yếu ớt!

      Sau khi ‘Nữ nhân yếu ớt’ Tô Nhược Tuyết nghe Lý Dụ xong, nàng hơi cảm động, ‘Nhị công tử cũng đúng, vậy do Nhược Tuyết khách sáo quá rồi.’

      ‘Nếu vậy ...’ Tròng mắt Lý Dụ đảo nhanh, ‘Chúng ta đừng gọi công tử với nương nữa, ta lớn hơn nàng hai tuổi nên gọi nàng là Tuyết Nhi nhé, nàng cũng đừng khách sáo, cứ gọi là Dụ ca ca là được.’

      Tô Nhược Tuyết nuốt nước miếng, ba chữ ‘Dụ ca ca’ lăn qua lăn lại đầu lưỡi, dưới ánh mắt sáng quắc của Lý Dụ, nàng cúi đầu lắp bắp gọi: ‘Dụ...Ca ca.’

      Lý Dụ kiềm chế rồi lại kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, khóe môi vểnh lên đến tận chân trời, giờ hiểu vì sao ông cụ nhà ước ao có tôn nữ nũng nịu nhiều năm như vậy rồi, cảm thấy vô cùng kích động, giống như ăn mật, ngọt sao tả xiết.

      Ho tiếng, hai mắt Lý Dụ sáng lên, rực rỡ như sao trời, ‘Nhược Tuyết...Muội muội.’

      Tô Nhược Tuyết túng túng tay chân biết để chỗ nào, ràng chuyện có gì nhưng khi bọn họ tiếp tục như thế hồi, chậm chạp như Tô Nhược Tuyết cũng cảm thấy có gì đó ổn.

      ‘Dụ ...Ca ca, còn sớm nữa, huynh về nghỉ ngơi .’

      sao, ta buồn ngủ.’ Bởi vì nàng gọi thêm lần mà cả người Lý Dụ càng đắm chìm hưởng thụ trong loại cảm giác kỳ diệu này, thể tự kiềm chế, hoàn toàn trả lời theo tiếng trái tim mình mách bảo.

      Tô Nhược Tuyết còn lời nào để , cũng được, ở lại càng xong, dưới ánh mắt nóng rực trắng trợn của , qua lát, hai gì má nhẵn mịn trắng nõn của Tô Nhược Tuyết dần dần ửng đỏ.

      Sâu trong lòng cảm thấy có gì đó ổn, Tô Nhược Tuyết chú ý đến những mặt khác nữa, nàng vội vàng ôm quyền cáo từ, ‘Nhị công tử, lần này cảm ơn người, đêm khuya, Nhược Tuyết cáo từ trước.’

      xong, Tô Nhược Tuyết nhún chân mượn lực, lúc Lý Dụ còn chưa kịp phản ứng nàng nhanh chóng bay ra ngoài, nháy mắt nàng biến mất trong màn đêm đen kịt.

      Nàng vào bằng cửa chính mà phá cửa sổ vào, trước khi đóng cửa sổ nàng xác nhận người nọ theo rồi mới yên tâm dựa vào cửa sổ nhàng thở ra.

      ‘Tiểu thư, người nóng hả?’ Tử Yên ngủ ở gian ngoài mơ mơ màng màng vào nhìn thấy tiểu thư nhà mình khoát trường bào hai tay ôm má dựa vào cửa sổ, Tử Yên chỉ lo lắng thôi chứ có ý gì khác.

      Tô Nhược Tuyết bối rối bỏ tay xuống, nàng liếm liếm môi : ‘ có, cửa sổ...Hình như đóng kín, ta ra đóng lại thôi.’

      Vừa Tô Nhược Nhị vừa giơ tay cởi ngoại bào, đợi Tử Yên nhắc nhở, nàng lại nhanh chóng cởi giày lên giường.

      có chuyện gì đâu, Tử Yên muội mau ngủ tiếp .’

      ‘Dạ, tiểu thư.’ Tử Yên ngẩn người, mình hoa mắt rồi sao? Sao nàng lại cảm thấy tiểu thư hơi bối rối nhỉ? Nhưng mà, sao lại có thể chứ?

      Tử Yên nhàng cười xòa tiếng rồi đưa tay vỗ ót mình cái, thầm trách mình nghĩ gì đâu ....

      Sáng sớm hôm sau, Tử Yên càng nghĩ càng thấy đúng, ‘Tử Oanh, tối hôm qua cửa sổ phòng tiểu thư là do tỷ đóng hả?’

      Tử Oanh gật đầu, ‘Đúng thế, gần đây trời lạnh, ban đêm gió rất lớn, ta còn cố ý cài hai chốt cửa, chỉ sợ tiểu thư chúng ta bị lạnh.’ Hình như nghĩ tới gì đó Tử Oanh còn thêm câu, ‘Tuy tiểu thư chúng ta có võ công hộ thân, hoàn toàn cần quan tâm mấy thứ gió mái đó.’

      Vậy nghĩ lại, phải tiểu thư nhà mình thẹn thùng chứ....

      Tử Yên vội vàng nắm chặt tay, thầm mắng mình hai câu, khi tò mò những chuyện này làm gì chứ?

      ‘Làm việc, làm việc...’ Nhất định do nàng rảnh rỗi quá rồi mới nghĩ tung tung, nhất định là vậy!

      Mà bên này Triệu Vô Minh đau đầu phát , thiếu gia nhà mình bình thường chút nào.

      Tuy dung mạo thiếu gia rất tuấn tú, khi lời nào, chọc phá ai cũng ra dáng công tử văn nhã tốt tính lắm, nhưng từ lúc trở về từ Tô gia đêm đó, thiếu gia nhà y tự dưng có thể bật cười ngốc ngếch với đóa hoa, quyển sách, thậm chí là khi chuyện với người ta cũng vậy, hơn nữa còn cười dâm đãng, sâu trong đáy lòng Triệu Vô Minh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

      Bây giờ y tình nguyện đối mặt với thiếu gia bụng dạ đen tối hung dữ chứ muốn thấy ve mặt hoa si như trúng tà thế này, y sợ khi Lý Dụ tỉnh lại thẹn quá hóa giận giết người diệt khẩu mất...

      Cũng may Triệu Vô Minh phiền muộn quá lâu, cầm tay tin tức vừa nhận được, Triệu Vô Minh sâu sắc cảm nhận được cái đầu cổ mình cuối cùng cũng giữ được.
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Đôi này dễ thương chết được. Ha hahaha
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :