1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      ngọt quá, khám bác sỹ xong rồi nè @Yuurei Bana , bác sỹ bảo còn ăn ngọt được nữa :yoyo60::yoyo59:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      @levuong mình cũng thích ăn ngọt. :))
      Chương 56: Phản kích.
      Edit: Yuurei Bana.

      Lúc Giang Hạ và Trình Dật Tu tới bệnh viện, Lưu Cương nằm giường bệnh hút thuốc. trán quấn vải trắng, đùi bó thạch cao. ràng rất chật vật, nhưng bởi vì khóe miệng của ta cười đắc ý xấu xa, làm cho người ta cảm thấy ta chỉ nghỉ phép mà thôi, vừa thoải mái vừa thích thú.

      đường Giang Hạ biết, Lưu Cương đánh người cho nên mới biến thành bộ dạng như vậy. Mà người đánh nhau với ta phải là ai khác, đúng là bạn trai của Dương Nguyệt.

      Nhắc tới cũng là khéo, người bạn trai của Dương Nguyệt kia, vậy mà chính là tiểu bạch kiểm chạy theo vợ Lưu Cương lúc trước – Ngô Phàm. Lúc Lưu Cương tra ra được tung tích của Dương Nguyệt, biết được Dương Nguyệt rời khỏi thành phố T quay về nhà, vốn muốn đuổi theo, nghĩ tới ở trạm xe gặp được Ngô Phàm cũng chuẩn bị rời . Gương mặt của Ngô Phàm đó, cho dù hóa thành tro bụi Lưu Cương cũng nhận ra được, hai lời, lên đánh người ta quyền. nghĩ tới Ngô Phàm kia mặc dù ăn cơm mềm, nhưng bình thường rất chú trọng tập thể hình, luyện được thân da thịt, cũng yếu lắm. Hai người quyền qua cước lại, cái đánh xuống . Ngô Phàm nằm ở phòng bệnh cách vách. Giang Hạ qua nhìn, so với Lưu Cương, Ngô Phàm là vô cùng thê thảm. Toàn thân quấn đầy vải còn , mặt có chỗ nào tốt, tím xanh giao thoa, khóe miệng còn bị đánh rách ra.

      Lưu Cương , “ phải là ta dùng mặt để kiếm cơm sao, lão tử đánh cho mặt biến dạng, xem sau này có thể gieo họa cho người khác được !”

      Trình Dật Tu ôm cánh tay đứng trước giường, “ còn rất đắc ý à, đánh chết người ta phải đền mạng có biết ?”

      Lưu Cương ném tàn thuốc lá vào trong bình nước khoáng, quan tâm : “Trong lòng có tính toán, nhiều nhất là đánh nửa chết nửa sống, chết được.”

      chết được? Bây giờ người ta báo cảnh sát, muốn truy cứu trách nhiệm của . chuẩn bị vào tù hai năm nhé?”

      Vừa rồi lúc bọn họ đến, cảnh sát làm xong ghi chép vừa mới rời . Bởi vì nơi xảy ra là góc chết của camera, hai người đều đối phương ra tay trước, cho nên biến thành vụ án có đầu mối. Cuối cùng cảnh sát đề nghị bọn họ giải quyết riêng, nhưng mà Ngô Phàm đồng ý, nghe mời luật sư, thề phải kiện bằng được Lưu Cương vào trong tù.

      Lưu Cương lên tiếng nữa, nhìn trần nhà thất thần, mới : “A Tu, chú biết, bây giờ trong lòng rất thoải mái. Đừng là ngồi tù hai năm, cho dù là mười năm, trong lòng biết việc này. Sau này Hạ Cầm gì đó, đối với là người xa lạ, sao cả rồi.”

      Hạ Cầm là vợ Lưu Cương, bây giờ là vợ trước. Giang Hạ từng nghe Trình Dật Tu , năm đó lúc Lưu Cương theo đuổi Hạ Cầm, cũng oanh động nửa thành phố T. Đều từng đến tận xương, bây giờ lại thành kết cục như vậy, dù là ai cũng bỏ được. Huống chi là Lưu Cương, đừng nhìn bộ dáng ta sao cả, kỳ là người trọng tình nghĩa. Năm đó Trình Dật Tu bị bắt vào tù, ta khắp nơi cầu người ta, thậm chí quỳ xuống cầu xin vợ chồng nhà họ Hạ. Nhưng mà sau khi Trình Dật Tu ra tìm ta, ta cũng tìm Trình Dật Tu. Bởi vì ta biết, nếu Trình Dật Tu theo ta, có tiền đồ gì tốt. Nhưng mà phần tình kia vẫn ở trong lòng, cho nên mấy năm sau lúc hai người gặp lại, vẫn coi nhau như em.

      Trình Dật Tu biết tâm tư của Lưu Cương, nếu chuyện xảy ra, nhiều cũng vô ích. Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải quyết.

      Lưu Cương lẻ loi mình, có người chăm sóc, Trình Dật Tu thay ta tìm hộ lý, bảo ta yên tâm ở bệnh viện dưỡng thương, mặc kệ Ngô Phàm có dự định gì, dù sao ta cũng phải chăm sóc thân thể tốt.

      Dàn xếp cho Lưu Cương, Trình Dật Tu và Giang Hạ định rời , ở ngoài phòng bệnh gặp được người quen.

      Cố Vân Thành từ phòng bệnh cách vách ra, sau lưng còn có vị chừng bốn mươi tuổi theo, người đàn ông trung niên đeo mắt kính.

      Phòng bệnh kia chỉ có mình Ngô Phàm, Giang Hạ nghĩ cũng biết, ta chính là luật sư mà Ngô Phàm mời tới.

      Cố Vân Thành tiến lên chào hỏi Giang Hạ, “Sao em lại ở chỗ này?”

      Giang Hạ chỉ phòng bệnh Lưu Cương, “Tôi đến thăm người bạn.”

      Cố Vân Thành nhìn thoáng qua phòng bệnh, hiểu gật đầu, “ còn có việc trước.”

      Giang Hạ cũng muốn nhiều với ta, vẫy tay tạm biệt. Lại thấy ta và người đàn ông trung niên tiến vào thang máy, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Trình Dật Tu, dường như suy nghĩ gì đó.

      Giang Hạ tò mò hỏi Trình Dật Tu: “Sao ông ta lại nhìn , quen biết sao?”

      Trình Dật Tu lắc đầu, ở thành phố T chỉ có vài người bạn. Hơn nữa cho dù trước kia có gặp, hơn mười năm có trở về, bây giờ thể nào nhớ được.

      ***********

      Ra bệnh viện, Trình Dật Tu đưa Giang Hạ về nhà hàng trước, mình cục công an. Ngô Phàm là bạn trai Dương Nguyệt, thông qua ta có thể biết tung tích của Dương Nguyệt.

      Sau khi Giang Hạ đến nhà hàng mới phát , Trình Dật Tu đến làm việc chuyện thứ nhất làm chính là thăng chức thợ chính thành quản lý sảnh trước. Cho nên bây giờ khôi phục trạng thái có việc gì làm, chỉ có thể đợi ở phòng làm việc chơi gì đó tiêu khiển.

      Hơn bốn giờ chiều, Trình Dật Tu trở lại nhà hàng. Giang Hạ hỏi tình hình thế nào.

      Trình Dật Tu uống ngụm nước, “Cảnh sát bắt được Dương Nguyệt, em có biết bắt được ở đâu ?”

      Giang Hạ lắc đầu, “Ở đâu ạ?”

      “Ở phòng bệnh của Ngô Phàm.”

      “A, vậy phải là ta tự chui đầu vào lưới sao?”

      Trình Dật Tu gật đầu, “Nghe ta biết Ngô Phàm bị thương, rất lo lắng, cho nên mới thăm ta.”

      Giang Hạ thể hiểu được, Ngô Phàm là người như vậy, có gì đáng để Dương Nguyệt thích. Ngoại trừ khuôn mặt, là cái gì cũng tệ, phẩm hạnh còn bất lương.

      “Em biết vì sao Dương Nguyệt lại lấy tiền ?” Trình Dật Tu đợi trả lời, tiếp tục : “Cũng là vì Ngô Phàm. Nghe Ngô Phàm đánh bạc ở bên ngoài, thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi. ta hỏi Dương Nguyệt tiền, nếu như cho tiền tìm người phụ nữ khác. Cho nên Dương Nguyệt mới chó cùng rứt giậu.”

      “Gì vậy ạ? ta ngốc sao, người đàn ông như vậy bảo ta chết là tốt nhất!” Giang Hạ tức giận bất bình, tức giận mặt đều đỏ.

      Trình Dật Tu buồn cười vuốt tóc , “Em tức như vậy làm gì?”

      Giang Hạ biết chuyện này liên quan đến , nhưng mà vẫn tức giận. Lúc trước Ngô Phàm và Hạ Cầm bỏ trốn, sau lại để bắt gặp ở cùng vị phu nhân khác, thấy hành vi như này của phải là lần đầu tiên, mà Dương Nguyệt lại có thể chịu đựng. Đổi lại là , sớm cắt đứt qua lại với nhau.

      Nghĩ tới những thứ này, lại có cảm giác đau xót. Tình là hai chữ thiêng liêng, vì sao luôn có người muốn bôi đen nó. Nếu , vì sao lại lòng.

      nhìn về phía Trình Dật Tu, “Sau này có làm chuyện gì có lỗi với em ? Em trước cho , nếu có ngày đó, cứ cho em biết. Em sống chết quấn lấy , cũng cãi nhau với cho đến lúc mặt đỏ tía tai. Nhưng mà ngàn vạn lần nên gạt em, nếu hậu quả rất nghiêm trọng!”

      Trình Dật Tu bất đắc dĩ ôm vào trong lòng, “Em linh tinh gì thế, em cũng biết nhiều năm như vậy, ngày nào cũng nhớ tới em, vất vả lắm mới đợi được em, có thể buông tay sao? Sau này được phép như vậy nữa, nghe khó chịu, biết ?”

      Giang Hạ vùi đầu trong lòng , cảm nhận nhịp tim đập. Kỳ những lời vừa rồi cũng chỉ là phản xạ mà ra, xong cũng hơi hối hận. Tình cảm là thứ cảm nhận được nhưng nhìn thấu, cũng có quy tắc. ai có thể ra tình có dạng như thế nào. Mỗi người đều có cái nhìn đối với tình của mình, Dương Nguyệt có phương thức tình của chính mình, là người ngoài cuộc nên phán xét gì đó.

      Mà Trình Dật Tu và , Giang Hạ cảm thấy ít nhất vào lúc này, bọn họ nhau. như vậy, cứ nhau tốt, cần suy đoán lung tung chuyện sau này. Cho nên khéo léo xin lỗi, “Thực xin lỗi, sau này em nó lại chuyện như vậy nữa.”

      Ai cũng biết ngày mai xảy ra chuyện gì, cho nên thừa dịp bây giờ, tốt, sống tốt.

      *******

      làm về muộn, Giang Hạ lại nhắc tới chân gà. rất thích loại hương vị đó, năn nỉ nhất định phải dạy làm. Trình Dật Tu bị quấn lấy có cách nào, chỉ có thể siêu thị mua túi chân gà to về.

      Về đến nhà, Giang Hạ chủ động làm trợ thủ của Trình Dật Tu, rửa sạch chân gà. Sau đó nhìn thuần thục cắt chân gà thành hai đoạn, bởi vì làm như vậy nhanh ăn được.

      Thừa dịp để chân gà nguội, chuẩn bị nước sôi để nguội, cho các gia vị vào bên trong. Mắt Giang Hạ đều nhìn hoa cả lên, ngoại trừ muối và dấm, nhìn ra các loại khác. “Sao còn cần bỏ nhiều ra vị như vậy ạ.”

      Trình Dật Tu cười , “Những thứ này đều là hương liệu, nhiều tinh dầu hơn mua, khỏe mạnh gấp trăm lần. Cho nên sau này được phép mua đồ ăn vặt ở bên ngoài, biết ?”

      Giang Hạ ồ tiếng, “Biết rồi ạ, nhưng mà… Hình như em học được chao ôi.”

      Trình Dật Tu cúi đầu hôn lên mặt cái, “ sao, có ở đây. Sau này em muốn ăn, cầu xin là được.”

      “Cái gì?” Giang Hạ giả bộ tức giận, “Vậy mà còn muốn em cầu xin , hừ! ăn, về nhà!” xong xoay người muốn .

      Trình Dật Tu vội vàng rửa tay, kéo tay . “Muốn về nhà! Hừ, đều rơi vào hang sói rồi, nào còn đạo lý để em chạy trốn.”

      xong, tay dùng lực, bế khiêng lên vai. Thoải mái tiến vào phòng ngủ, để lên giường. Sau đó nhanh chóng cởi áo T-shirt của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng.

      Đèn trong phòng quá mờ, Giang Hạ biết làm sao, nhìn cơ bụng của , đột nhiên nuốt nước miếng cái.

      ừng ực tiếng, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh vô cùng vang dội. Đuôi mắt Trình Dật Tu khẽ nhếch, “Sao thế, đợi nổi nữa à?” xong nhấc chân lên giường, dần dần dựa sát vào .

      Giang Hạ bị vui vẻ trong mắt kích thích, cho rằng sợ sao? Dừng!

      vội vàng ngồi dậy, hai tay ôm lấy cổ , kéo người ngã xuống giường. Sau đó xoay người, ngồi bên hông , đè nặng nơi nào đó của .

      , sau này còn dám bảo em cầu xin nữa ?"
      Last edited: 18/9/17

    3. NTL

      NTL New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      20
      Lâu rồi mới cmt, sợ nàng quên mình rồi :yoyo69:
      Nhưng yên tâm, t vẫn nhớ truyện và nàng :yoyo12:
      Yuurei Bana thích bài này.

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 57: trai em .
      Edit: Yuurei Bana.

      đêm điên cuồng, Giang Hạ thề sau này chủ động trêu chọc nữa. vốn là con sói, lại đánh trúng con sói đó, sau đó con sói nổi điên, cầu xin tha thứ như thế nào cũng có tác dụng. Sau khi kéo thân thể đau nhức rời giường, cố ý khinh thường Trình Dật Tu nịnh nọt .

      Hừ! Bây giờ nịnh nọt có ích lợi gì, tối hôm qua cầu xin như vậy cũng thấy làm ít lần.

      Trình Dật Tu biết tức giận, cũng chuyện chỉ theo . đánh răng, liền quét kem đánh răng lên bàn chải. ăn sáng, thay gắp quẩy vào cháo. lên lầu thay quần áo cho vào cửa, ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa đợi. Cho đến khi Giang Hạ thu dọn xong chuẩn bị đến nhà hàng làm, vẫn nhắm mắt theo đuôi như cũ.

      Sau đó Giang Hạ vừa quay đầu lại, thấy giống như nàng dâu , níu lấy vạt dưới T-shirt, cúi đầu mím miệng đáng thương.

      bật cười tiếng, “Đủ rồi đấy, đừng giả bộ đáng thương nữa.”

      Trình Dật Tu vui vẻ hai bước đuổi kịp , “Hạ Hạ, em đừng tức giận nữa nhé?”

      Giang Hạ để ý tới , tiếp tục về phía trước, đến cạnh xe đứng yên, đợi mở cửa. Trình Dật Tu vội vàng mở cửa xe, tay che đỉnh đầu , rất khoa trương mà biểu đạt căng thẳng. “Chao ôi, chậm chút chậm chút, đừng để đụng vào đầu.” Đợi ngồi vững vàng, lại thay buộc dây an toàn. “Nhất định phải đeo dây an toàn, an toàn là số !”

      Rốt cuộc Giang Hạ thể nghiêm túc được nữa, mặc dù cắn môi giả bộ mặt chút thay đổi, nhưng mà vui vẻ trong mắt bán đứng .

      Trình Dật Tu buộc dây an toàn, duy trì tư thế cũ, hai tay để hai bên chỗ ngồi, vây Giang Hạ vào trong ngực. Giang Hạ bị buộc nhìn thẳng , nhìn thấy trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

      “Hạ Hạ, có chuyện rất quan trọng muốn với em.”

      Giang Hạ thấy khôi phục đứng đắn, cho rằng thực muốn chuyện gì quan trọng. Ho tiếng, : “Chuyện gì thế ạ?”

      dựa vào gần thêm vài phân, nhìn chằm chằm mắt , rất nghiêm túc : “ rất thích biểu tối hôm qua của em, đêm nay lại tiếp tục có được ?”

      Giang Hạ chậm ba giây mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên. “Trình Dật Tu!”

      Trình Dật Tu cười ha ha, trước khi kịp phản ứng né ra.

      **********

      Trình Dật Tu về sớm hơn dự định hai ngày, cho nên hôm nay còn có ngày nhàn rỗi. Sau khi đưa Giang Hạ đến nhà hàng lại đến bệnh viện, xử lý chuyện Lưu Cương.

      Bởi vì đêm qua phóng đãng, hôm nay Giang Hạ dậy muộn, lúc đến nhà hàng là thời gian khách hàng ăn cơm trưa. Quản lý tiền sảnh mới nhậm chức tên là Tiểu Tuệ, mới tốt nghiệp lâu. Bởi vì học quản lý khách sạn, lúc trước lại có kinh nghiệm làm thợ chính, cho nên làm việc có bài bản hẳn hoi. Chỉ là tính tình ấy quá thoải mái, nhìn thấy Giang Hạ bây giờ mới đến, vẻ mặt cười hiểu đón Giang Hạ. “Quản lý Giang, sao hôm nay bây giờ chị mới đến, phải là tối hôm qua cùng với ông chủ… Ha ha ha ha.”

      Vừa rồi lúc xuống xe Giang Hạ còn bị Trình Dật Tu ôm vào ngực hôn lúc, lúc này môi còn sưng đỏ. Sợ người khác nhìn ra được khác thường, cho nên liên tục mím môi. Lại bị câu toạc ra của Tiểu Tuệ làm lúng túng, chỉ có thể nghiêm mặt khiển trách ấy: “ trong thời gian làm việc, nhanh làm việc !”

      Tiểu Tuệ ồ tiếng, hai bước lại quay đầu, giảo hoạt chỉ môi Giang Hạ, “Quản lý Giang, hết son môi rồi nha!”

      Giang Hạ: …

      có chút uy nghiêm của bà chủ.

      Sợ càng nhiều người nhìn ra được khác thường, Giang Hạ vào phòng làm việc. Lúc đến khúc quanh theo thói quen nhìn thoáng qua vị trí hẻo lánh kia. Mấy lần trước trông thấy Hạ Bạch Tuyết, ta đều ngồi ở vị trí kia, nhưng hôm nay vị trí kia lại trống , chắc là đến nhà hàng khác đổi khẩu vị.

      Chỗ ngoặt là phòng vệ sinh, Giang Hạ vốn muốn vào phòng làm việc, nghĩ đến lời Tiểu Tuệ , vị vậy ngoặt ở chỗ rẽ, dự định đến phòng vệ sinh trang điểm lại.

      Phòng vệ sinh nam nữ tách ra, nhưng bồn rửa tay ở ngoài cửa dùng chung. Giang Hạ soi gương, lấy khăn giấy lau môi, chuẩn bị lấy son môi ra bôi, lại nghe thấy tiếng phụ nữ trong phòng rửa tay truyền đến rất quen thuộc.

      “Nhất định phải cần giấy chứng nhận sao ạ? mất được à?... Phiền toái như vậy, được rồi, để em nghĩ cách.”

      Giọng nhàng dịu dàng, chỉ là có ngọt ngán như trước kia. Mặc dù thấy người, Giang Hạ cũng biết người ở bên trong chính là Hạ Bạch Tuyết.

      vô tình gặp mặt Hạ Bạch Tuyết, vì vậy cất son môi chuẩn bị rời . Nhưng lại nghe thấy tiếng chuyện bên trong.

      yên tâm, lần này em chuẩn bị lâu rồi, chúng ta nhất định có thể thuận lợi xuất ngoại. Em biết trong tay người phụ nữ kia có số lớn tiền mặt, đợi em thêm vài ngày nữa, đợi lấy được khoản tiền kia chúng ta lập tức ngay… Ừm, được, vậy em đợi nữa, buổi tối em đến nhà .”

      Giang Hạ nhất thời hiếu kỳ, bước chân dưới chân ngừng mấy giây. Nhưng mà chỉ vài giây, Hạ Bạch Tuyết ở bên trong tắt điện thoại và ra.

      có chỗ để trốn, Giang Hạ chỉ có thể làm như nghe thấy, lấy ra son môi trang điểm lại lần nữa. Nhưng mà lúc Hạ Bạch Tuyết chuẩn bị rửa tay, nhìn thấy Giang Hạ trong gương, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

      “Sao lại ở chỗ này?” ta thân thiện hỏi.

      Giang Hạ bôi son môi xong, từ trong gương mỉm cười với ta, “ lâu gặp Tổng giám Hạ, tôi làm việc tại nhà hàng này.”

      Hạ Bạch Tuyết híp mắt, “ làm việc ở đây?” như vậy, vài ngày nay và Dương Thụ gặp mặt, ta biết hết?

      Giang Hạ muốn nhiều lời với ta, thu dọn xong, với ta: “Đúng vậy, nghĩ tới tổng giám Hạ đến, lát nữa tôi với thu ngân tiếng, chiết khấu cho . Tôi còn có việc trước.” xong chuẩn bị rời , nhưng mà vừa di chuyển lại bị Hạ Bạch Tuyết giữ chặt.

      Thời gian qua ấn tượng về Hạ Bạch Tuyết với người khác luôn là thanh thuần đáng , lúc này trong mắt lại giống như có độc, nhìn chằm chằm Giang Hạ, “Vừa rồi nghe thấy hết rồi à?”

      Giang Hạ sững sờ, rút tay bị ta nắm lấy, “Tôi phải nghe thấy gì sao? Ngại quá, tôi còn có việc, giúp được rồi.”

      Hạ Bạch Tuyết vẫn nhìn Giang Hạ xa, chỗ này lớn, cũng rất yên tĩnh. Vừa rồi lúc ta gọi điện thoại cho rằng có người, cho nên đè thấp giọng của mình. ta tin Giang Hạ nghe thấy!

      Sau khi Giang Hạ trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại cho Hứa Lôi. Bởi vì đột nhiên nhớ ra, lúc này hẳn là giờ Hạ Bạch Tuyết làm việc, sao vài ngày liên tiếp đều xuất ở nhà hàng?

      điện thoại mới biết được, hóa ra Hạ Bạch Tuyết xin nghỉ bệnh tháng, khoảng mười ngày chưa làm. Nhưng mà bộ dáng vừa rồi của ta như vậy, nào có bị bệnh. Mặc dù biết người phụ nữ trong miệng ta là ai, nhưng có thể đoán được, Hạ Bạch Tuyết tính làm chuyện xấu. Chuyện này liên quan đến , cho nên Giang Hạ nghĩ quá nhiều, bận rộn liền quên chuyện này.

      Buổi tối Trình Dật Tu đến đón Giang Hạ, đường Giang Hạ hỏi : “Chuyện của Lưu Cương thế nào rồi ạ? Còn Dương Nguyệt nữa, số tiền kia có thể lấy về được ?”

      Trình Dật Tu lắc đầu, “Số tiền kia ta cầm đến tay liền đưa cho Ngô Phàm trả nợ, còn dư lại. Nhưng mà chuyện Lưu Cương có khả năng chuyển biến tốt, Ngô Phàm kia bị người đòi nợ ngăn ở phòng bệnh. Vì tiền, bây giờ ta cầu đòi tiền bồi thường. Cho nên tạm thời Lưu Cương có phiền toái gì, nhưng mà, bạn học cũ của em, chính là họ Cố kia, hôm nay đại diện cho Ngô Phàm chính thức khởi tố, tiền thuốc thang, tiền sai lầm, phí tổn thất tinh thần, linh tinh ra chừng mười vạn, cầu Lưu Cương bồi thường.”

      “Nhiều như vậy ạ? Người này còn muốn mặt mũi sao. Lưu Cương nhất định phải bồi thường ạ?”

      Trình Dật Tu cười khẽ, “Hôm nay giúp ấy mời luật sư, chiếu theo cầu của Ngô Phàm, tính phí chừng hai mươi vạn, cầu Ngô Phàm bồi thường. Dù sao hai người bọn họ đều bị thương, khiến cho nhóm luật sư cãi vã.”

      Giang Hạ: “Như vậy cũng được sao? Sao lại giống như đứa bé uống rượu vậy.”

      Thừa dịp đèn đỏ, Trình Dật Tu cầm lấy tay hôn lát, đổi đề tài. “Đêm nay muốn ăn gì?”

      Hôm nay Giang Hạ đói, thấy ven đường có người bán hàng rong bán dưa hấu. với : “ bằng mua dưa hấu nhé.”

      Tất nhiên là Trình Dật Tu nghe lời , dừng xe ở ven đường chọn dưa hấu. Sau khi trở lại tiểu khu, Trình Dật Tu vừa cầm dưa hấu, vừa nắm tay Giang Hạ trở về. Lúc đến dưới lầu, Giang Hạ lại trông thấy chiếc xe quen mắt.

      Đây là xe của Liễu Thời Phân? kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trình Dật Tu, hiển nhiên cũng phát ra, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng lên tầng. Đến tầng năm, nhìn thấy Liễu Thời Phân, lại nghe tầng có tiếng đập cửa.

      Trình Dật Tu bảo Giang Hạ vào nhà đợi, tự mình lên tầng sáu. Đứng trước cửa 601, quả nhiên là Liễu Thời Phân.

      “Bà tới đây làm gì?” Trình Dật Tu lạnh lùng hỏi.

      Liễu Thời Phân cũng vừa tới lâu, gõ cửa có người trả lời, có chút căm tức. Nhìn thấy Trình Dật Tu đến, ngoài ý muốn : “Con trở về rồi à?”

      Trình Dật Tu có trả lời, “Tôi hỏi bà tới đây làm gì?”

      Liễu Thời Phân ho hai tiếng, che dấu mình được tự nhiên. “Con nên biết mẹ làm cái gì. Con đừng nghĩ mẹ vô tình, nếu phải con liên tục đối nghịch mẹ, mẹ cũng muốn ra những chuyện đó. Chuyện này đối với mẹ mà cũng mất mặt, nhưng bây giờ mẹ bị bức còn đường . Người phụ nữ kia quang minh chính đại ôm đứa bé gặp hai lão nhân, con xem mẹ còn cách nào khác ? Nếu con đồng ý ở cùng Hạ Bạch Tuyết, vậy bây giờ mẹ rời .”

      Trình Dật Tu nhìn chằm chằm bà, nếu như có thể, thà rằng cả đời làm nhi, cũng muốn biết mình có cha mẹ như này.

      “Tôi rồi, tôi và các người có bất cứ quan hệ gì. Nếu bà lại đến quấy rầy, tôi đảm bảo những hình kia có thể phát tán mạng hay !”

      Liễu Thời Phân nhíu mày, “Ảnh chụp gì?”

      Trình Dật Tu lạnh lùng hừ tiếng, xoay người xuống lầu tìm Giang Hạ lấy những bức hình kia. Giang Hạ liên tục đứng ở cửa nghe, thấy xuống lầu, vội vàng đưa thư cho .

      Liễu Thời Phân cũng xuống lầu theo, lúc nhìn thấy Giang Hạ chán ghét mím môi.

      Trình Dật Tu đưa ảnh chụp trong phong bì ném cho bà, “Bà tự xem , muốn địa vị hay là con trai. Tôi để bà tự mình chọn lựa.”

      Liễu Thời Phân mở phong bì ra, lúc thấy những ảnh chụp khó coi kia, cho dù trong lòng sớm biết tất cả, vẫn nhịn được đỏ mắt, bóp nát ảnh chụp trong tay.

      “Con lấy những hình này từ đâu ra? Vậy mà con điều tra cha con!”

      Trình Dật Tu từng chữ từng câu: “Tôi họ Trình. Người này, tôi và ông ta có quan hệ gì cả.”

      “Con!” Liễu Thời Phân tức đến phát run, con trai gây khó dễ, chồng vui vẻ với người mới, đột nhiên bà phát tình cảnh của mình bi thảm có cách nào kể ra. “Mẹ là mẹ con! Để con trở về phải là vì tốt cho con sao, những tài sản kia mẹ có thể mang theo xuống mồ được sao, tương lai còn phải là vì con!”

      “Tôi bao nhiêu lần rồi, những đồng tiền bẩn kia, tôi cần!”

      là vì muốn tốt cho sao, vì sao lấy thân phận con trai quang minh chính đại trở về, thế nhưng nghĩ ra được nhận nuôi con để diễn xiếc. là chán ghét!

      Trình Dật Tu muốn thấy người phụ nữ này nữa, cho dù là lần. kéo Giang Hạ vào nhà, ngay trước mặt Liễu Thời Phân, bụp tiếng đóng kín cửa chính.

      Giang Hạ lo lắng nhìn Trình Dật Tu, mặc dù quan tâm. Nhưng mỗi lần gặp Liễu Thời Phân, trong mắt có đau buồn lừa được người khác.

      muốn ăn dưa hấu , em cắt.” dè dặt hỏi, muốn rời chú ý của .

      Trình Dật Tu biết bộ dáng của mình làm Giang Hạ lo lắng, kéo ngồi xuống cạnh mình. “Đừng lo lắng, sao.”

      Mũi Giang Hạ chua xót, gặp được cha mẹ như vậy, làm sao có thể khó chịu. Nhưng mà còn muốn giả bộ làm như có việc gì an ủi . Làm đau lòng.

      Đưa tay muốn ôm vào trong ngực an ủi. Nhưng mà bản thân quá thấp, chỉ có thể đứng trước mặt , ôm vào lòng, vỗ lưng . “Đợi chúng ta kết hôn, em nhất định phải sinh con trai, thương con tốt.”

      Trình Dật Tu gật đầu ở trong lòng , “Còn muốn em nữa, để trai bảo vệ em , thể bị đám xấu xa bên ngoài bắt nạt.”

      Giang Hạ gật đầu đồng ý, “Quyết định như vậy, trai, em .”

      Trình Dật Tu đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vậy phải là bây giờ chúng ta cần phải cố gắng hơn sao?”

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      đúng là cần cố gắng hơn nữa để có tí thịt vụn :032::032:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :