1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Cuộc sống thanh nhàn.

      Đối với lời của hai ông cháu bọn họ, ngược lại những người khác gì, nhưng mà ba Lâm lại để tờ báo xuống ngẩng đầu lên nhìn về phía con trai lớn của mình.

      "Nghỉ hè các con muốn ra ngoài chơi sao?"

      "Vâng, ba. Chỉ là vẫn còn thương lượng, đến lúc đó có ông nội và tiểu Hựu, muốn hỏi ba và mẹ có muốn cùng hay ? Em trai, Hân Nguyệt các em cũng chứ?" Lâm Vĩnh Văn để cái muỗng xuống, lau miệng, nhìn bọn họ .

      " được, hai. Em và Hân Nguyệt ở lại giữ nhà. và ông nội, ba mẹ là được rồi." Lâm Vĩnh Mặc múc thêm chén cháo nữa cho vợ mình, ngẩng đầu lên trả lời.

      Hoàng Hân Nguyệt có thai, ngược lại trong nhà phải có người chăm sóc. Nhưng mà lúc này nó mới vừa kết hôn, lại bỏ con bé ra ngoài chơi, cái này nên sao? Mẹ Lâm bắt đầu do dự.

      "Các con cứ thoải mái mà ra ngoài chơi , ông già rồi với các con đâu." Ông nội Lâm nhìn tương đối ràng mọi chuyện, người già, đến nơi đó cũng có sức lực.

      "Mẹ, cũng lâu rồi ba và mẹ vẫn chưa ra ngoài nghỉ phép đúng chứ? Yên tâm , ở nhà còn có chị Vương, nếu yên tâm vẫn còn có thím Triệu phải sao?" Lâm Vĩnh Mặc thấy mẹ băn khoăn, lập tức hiểu được.

      Chị Vương chính là người giúp việc trong nhà, phụ trách ngày ba bữa cơm. Mà thím Triệu là quản gia trong nhà, cũng là vợ của chú Triệu tài xế lái xe, phụ trách tất cả chi tiêu lớn trong nhà.

      "Mẹ, con có vấn đề gì. Mẹ và ba cùng bọn họ ra ngoài chơi ." Hoàng Hân Nguyệt vội vàng đảm bảo. Mẹ Lâm mỉm cười gật đầu cái: "Còn phải là câu, thảo luận câu, đến lúc đó nhìn xem. Mẹ , biết ba các con, đến lúc đó có thời gian hay đây."

      Ba Lâm bị mẹ Lâm trách móc phen, vội vàng đảm bảo : "Bà xã, nhất định để cho thư ký sắp xếp, có thời gian trống mà."

      Bởi vì lời của ba Lâm mà cả nhà thầm cười trộm, bữa ăn sáng kết thúc trong tiếng cười vui vẻ như vậy.

      Sau bữa ăn sáng, cả nhà họ Lâm người nên làm làm, nên học học. Lâm Vĩnh Mặc cũng thể nào vì kết hôn mà nhàn rỗi, trong đầu còn có mấy chuyện còn chưa xử lý. Chuyện đầu tiên dĩ nhiên là vụ kiện Vương Tiếu Vân. Trước đó từ trong miệng Vương Tiếu Vân lấy được chút đầu mối, những hình ảnh uy hiếp Hoàng Hân Nguyệt kia đều là Lý Hồng Vũ cho ta. Theo đầu mối này, đúng là tra ra được ít chuyện.

      " , đường cẩn thận chút." Hoàng Hân Nguyệt phất phất tay với Lâm Vĩnh Mặc, quay người vào. Nghe là có thai lại nhiều đến lúc sinh dễ dàng hơn.

      Hoàng Hân Nguyệt tới phía sau vườn hoa, liếc mắt thấy chiếc ghế xích đu kia, từ từ ngồi xuống. Lúc này thím Triệu tới, rót ly nước cho , hỏi: "Mợ hai còn có cái gì phân phó ?"

      Hoàng Hân Nguyệt nhìn về phía thím Triệu, chỉ thấy người vừa tới cả người màu đen, đầu cài cái cài tóc, lông mày cong cong, ánh mắt màu đen, cả người thoạt nhìn có chút nghiêm túc, trong tay bê cái khay, lúc này nhìn về phía Hoàng Hân Nguyệt, quan tâm hỏi.

      "Cảm ơn thím Triệu, có thể lấy bút và tập bản vẽ bàn ăn ở trong phòng khách cho con ?" Đó là mới vừa nhờ Lâm Vĩnh Mặc lấy từ lầu xuống, đưa Lâm Vĩnh Mặc ra cửa, tiện tay đặt ở bàn ăn luôn.

      "Có thể." Thím Triệu gật đầu, quay người .

      Người sống ở nhà họ Lâm có vẻ rất đơn giản, nghe thuê quá nhiều người ông nội Lâm nhìn thấy phiền, cho nên chỉ có chị Vương phụ trách ngày ba bữa cơm, thím Triệu quản gia, chú Triệu lái xe. Thời điểm khác đều là thuê người tới đây quét dọn, yên tĩnh như vậy, quả rất đơn giản.

      Rất nhanh tập bản vẽ được đưa đến trong tay Hoàng Hân Nguyệt. Kiếp trước Hoàng Hân Nguyệt thích tiếp xúc với thím Triệu, cảm thấy thím Triệu người này có chút trầm, hơn nữa rất ít . tại, trùng sinh trở lại, phát thím Triệu chỉ có sắp xếp tất cả mọi chuyện lớn trong nhà họ Lâm, ngay cả chút chuyện cũng đều chăm sóc , khổ cực, đó là gạt người.

      "Cảm ơn thím Triệu, thím cũng bận rộn cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi chút ." Lời của Hoàng Hân Nguyệt khiến thím Triệu đứng đối diện ngẩn người, nhưng mà rất nhanh bà hồi phục lại tinh thần, gật đầu cái quay về.

      Hoàng Hân Nguyệt cầm bản vẽ lên, nhìn về phía vườn hoa hít hơi sâu mùi hoa cỏ thơm ngát, nhất thời tâm tình sảng khoái hẳn lên.

      "Hân Nguyệt hả, cháu vẽ tranh ở đây sao. Vừa đúng lúc, ông già này đến chơi cùng cháu." Hoàng Hân Nguyệt quay đầu, vừa nhìn thấy quần áo người tới, cười ha ha.

      Người vừa tới mặc cái áo tay ngắn, đầu đội nón cỏ, cổ quàng cái khăn lông, ống quần sắn lên, dưới chân đôi dép vải màu xanh biếc. Nhìn quần áo như bác nông dân, rốt cuộc lại giở tính trẻ con rồi!

      Hoàng Hân Nguyệt cười, người đối diện cũng giận, chẳng qua là chờ cười đủ rồi mới hỏi: "Như thế nào? Cả người ông phải tìm ở web lâu mới được như thế này đó."

      Hoàng Hân Nguyệt muốn châm chọc đâu, ra phải là ông nội tìm lâu mà là học cách mua đồ mạng lâu . thể chân tướng ràng.

      "Ông ơi, ông xác định cả người như thế này trồng hoa, rất nhàng khoan khoái?" Bút trong tay Hoàng Hân Nguyệt dừng chút, ông cụ khoát khoát tay, vừa về phía hoa cỏ tâm can bảo bối, vừa : "Để cho cháu thử, cháu biết thôi."

      "Vâng, ông nội. Cháu hiểu, hiểu mà." lát sau Hoàng Hân Nguyệt lại hỏi: "Ông nội, ông muốn uống nước ?"




      Chương 32: Đến gần chân tướng


      "Này, sương còn chưa khô, uống nước gì, cháu lo vẽ của cháu ." Lâm lão thái xong lại quay người vào trong nhà kính trồng hoa bên cạnh, lấy ra công cụ, tiếp tục quay người lại vùi đầu vào làm.

      Sau vườn Lâm gia có rất nhiều hoa cỏ, mà lúc Lâm Vĩnh Mặc làm bộ ghế này là đặt ở dưới bóng râm cây đại thụ, cho nên tại Hoàng Hân Nguyệt ngồi ở chỗ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, ngược lại là ông nội phơi nắng ở dưới ánh nắng mặt trời.

      Hoàng Hân Nguyệt lấy bản vẽ ra, nhìn gò má Lâm lão thái gia, mắt nhìn tay vẽ ở tờ giấy trắng. Ánh nắng mặt trời buổi sáng cũng phải là mạnh như vậy, cứ như vậy, già trẻ, mỗi người ngồi ở chỗ, im lặng đợi buổi sáng trôi qua.

      Lúc nghỉ ngơi, Hoàng Hân Nguyệt lấy bản vẽ vừa mới vẽ đưa cho Lâm lão thái nhìn. ràng Lâm lão thái ngẩn người, sau đó bưng ly nước lên uống hớp, sau khi xem xong lại đưa cho thím Triệu đứng bên cạnh rót nước giúp ông.

      "Bà Triệu xem chút, cháu dâu ta vẽ tệ đấy chứ?"

      "Ừ, rất chân ." Thím Triệu nhận lấy nhìn xuống, lúc vẻ mặt vẫn có chút thay đổi nào.

      Có thể được thím Triệu khẳng định khen ngợi, Lâm lão thái càng thêm đắc chí. Ông để ly nước xuống : "Chút nữa bảo người ta làm khung hình, lồng nó vô ."

      Lâm lão thái, ông xác định vẻ mặt biểu cảm của thím Triệu là khen ngợi chứ, còn là khen thưởng tranh kia nữa?

      Mồ hôi của Hoàng Hân Nguyệt tuôn ngừng, gia gia của con ơi, ông có cần phải khoa trương như vậy . Nhưng mà khó được lúc ông cao hứng như vậy, Hoàng Hân Nguyệt cũng bồi theo ông.

      Bên này, già trẻ chung đụng vô cùng vui vẻ, mà đổi thành bên khác Lâm Vĩnh Mặc có vui vẻ như vậy. Mày nhíu chặt, cầm tài liệu bàn nhìn thoáng qua, lại nặng nề thả xuống.

      "Lâm tổng, căn cứ theo tài liệu này, mấy năm nay có rất nhiều khách hàng của Lý gia đều chuyển sang bên Lâm thị chúng ta. Còn có, tại Lý gia vẫn chưa xác định người thừa kế." Thư ký Triệu nhìn sắc mặt ngày càng đen của ông chủ nhà mình, thể làm gì khác hơn là dừng lại, nhìn cái.

      "Tiếp tục." Vẻ mặt Lâm Vĩnh Mặc chút thay đổi. Chỉ cần càng tức giận, lại càng tỉnh táo, đây cũng là trong những điều kiện để làm người quản lý.

      "Ông cụ bên nhà Lý gia từng qua, chỉ cần là con ông, có thể lúc ông còn sống kiếm được số tiền mà ông hài lòng, có năng lực được ông công nhận, là có thể thừa kế tất cả sản nghiệp của Lý gia."

      "Bao gồm con riêng bên ngoài sao?" Bên ngoài Lâm Vĩnh Mặc tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong nổi giận đùng đùng rồi. Nghĩ tới chuyện kiếp trước, trái tim của tràn đầy căm phẫn.

      Kiếp trước, Lý Hồng Vũ đến làm việc ở công ty của . Lúc mới bắt đầu cũng có chú ý tới ta, nhưng mà lâu sau, ta bày ra thiết kế thiên phú của mình. Ở Lâm thị, chỉ cần có tài năng, nhât định bị vùi dập. Lý Hồng Vũ người này nhìn như tao nhã lịch , ra lại che giấu bên ngoài, là người có dã tâm bừng bừng, cam lòng sống an phận. Nhưng mà ta che giấu mình rất tốt, thậm chí lừa mọi người, bao gồm .

      Người như vậy, có lòng cầu tiến đáng sợ, đáng sợ chính là ngừng đạp lên thân thể người khác để lên, coi người khác như hòn đá kê chân. Có tài thế nào, chẳng qua cũng chỉ là kẻ đạo đức giả chừa mọi thủ đoạn nào mà thôi.

      "Trong tài liệu cũng có xác định . Nhưng mà tôi đoán, có thể được được Lý gia thừa nhận con riêng, nhất định có chỗ hơn người." Lời của thư ký Triệu khiến Lâm Vĩnh Mặc trầm mặc hồi. Phải biết, thân là con riêng nhât định bị lộ chuyện, chỉ có được mọi người thừa nhận, càng được người con dòng chính chào đón. Kiếp trước, Lý Hồng Vũ đúng là lợi hại, khóe miệng Lâm Vĩnh Mặc cười lạnh.

      "Thư ký Triệu, tôi để cho cậu phái người điều tra Lý Hồng Vũ người này. tại tra như thế nào rồi?" Hai tay Lâm Vĩnh Mặc vô ý thức nắm tờ giấy trong tay, ngón tay dần dần trắng bệch, cũng thấy buông tay ra, có thể thấy được, lúc này cố gắng khống chế tâm tình của mình.

      "Trong tài liệu tới cha của Lý Hồng Vũ, chỉ biết mẹ cậu ta mất từ sớm. Mấy năm này, có thể hoàn thành việc học đều là dựa vào chính mình tự làm thêm ngoài giờ, còn có luôn nhận được học bổng ở trường học."

      “Phái người theo dõi cậu ta hai mươi bốn giờ, có cái gì khác thường lập tức báo cho tôi biết. Mấy ngày nay cậu khổ cực rồi, cho cậu nghỉ nửa ngày.”

      "Cảm ơn Lâm tổng, có chuyện gì, tôi ra ngoài trước." Mặc dù thư ký Triệu rất nghi ngờ tại sao ông chủ lại đối tốt với nhân vật cực kỳ bé như mình, nhưng mà cũng hỏi. Lúc thư ký Triệu tới cạnh cửa, Lâm Vĩnh Mặc lại tiếp tục giao phó: "Đúng rồi, nếu như Lý Hồng Vũ đến Lâm thị nộp đơn, cậu tùy tiện tìm cái cớ cho cậu ta rớt."

      "Tôi hiểu." Thư ký Triệu thuận tay đóng cửa lại, lại liên tưởng đến ông chủ mình hỏi chuyện của Lý gia, Lý Hồng Vũ người này cũng họ Lý, chẳng lẽ.... ....ý niệm này chỉ chợt thoáng qua, rất nhanh bị xóa , có ít chuyện nên im lặng là vàng.

      Nếu ông chủ để cho mình nghỉ nửa ngày, vậy cũng nên buông lỏng chút. Nghĩ tới buổi sáng ra cửa, vẻ mặt em họ có chút kỳ quái, còn có bộ dáng ấp úng, cảm thấy rất kỳ quái.

      Phải biết, chú nhưng lại giao em họ cho chăm sóc, nếu em họ mất cọng tóc, về nhà chết, chỉ có ông nội, bà nội, còn có cặp vợ chồng thương con , còn có chú, nghĩ tới bị đánh là lạnh run. Quên , hay là trở về tìm em họ , nghĩ tới đây, vội vàng cầm lên chìa khóa lái xe rời Lâm thị.

      Lâm Vĩnh Mặc đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, nhìn dòng người xe cộ phía dưới như con kiến. Nụ cười lạnh đọng ở mặt, ràng cả phòng làm việc ấm áp như vậy, nhưng mà nhìn cả người lại có chút trầm.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, huyenlaw68, Chris2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Suy đoán

      Editor: MarisMiu

      "Lý Hồng Vũ..." Lâm Vĩnh Mặc khẽ mở môi mỏng, ngay sau đó nụ cười lạnh đọng ở mặt.

      Lâm gia và Lý gia vẫn hợp nhau, ở phương diện làm ăn người tới kẻ , Lâm thị tới nỗi vì mấy khách hàng mà đối phó Lý gia. Nhưng những năm gần đây Lâm thị phát triển ngừng đều là dựa vào thế thực và uy tín. Mà Lâm thị nổi lên, đại biểu lợi ích thị trường nhất định có phần lớn, dĩ nhiên cũng uy hiếp đến ít người.

      Đây vĩnh viễn là thương trường. Kiếp trước, có phòng bị, cũng nghĩ tới lại có người dám tính toán người , hơn nữa còn là người con riêng. Tốt, Lâm Vĩnh Mặc nhận định, luôn tuân thủ nguyên tắc "người phạm ta, ta phạm người", xem ra có người chán sống, đụng tới ranh giới cuối cùng của rồi.

      Ha ha....Những con sói trong rừng rậm, vì sinh tồn, phải ngừng săn giết động vật khác, để đảm bảo mình bị đói chết.

      Đây đều là quy luật của thiên nhiên, cũng là tuần hoàn thức ăn, nhưng đó là bên trong thế giới động vật.

      Nhưng bọn họ lại là người, là người sống sờ sờ, ít nhất vì phát triển buôn bán Lâm gia mua bán giết người, hạ độc kẻ khác, làm ra những chuyện hèn hạ như vậy. Thậm chí, vì mục đích của mình mà chừa thủ đoạn nào, oan uổng mạng người.

      phỏng đoán kiếp trước Lý Hồng Vũ đến công ty làm việc là có mục đích, chừng vừa mới bắt đầu cũng bố trí cái kế hoạch kia, chỉ còn chờ tự động nhảy xuống mà thôi.

      nhớ lúc ấy cùng bạn uống rượu ở quầy rượu, mà lại uống say, nếu bị người khác tính toán rất dễ dàng. Mà bọn họ nghĩ tới Hoàng Hân Nguyệt xảy ra biến số như vậy, chụp hình bọn họ, cho là có thể dùng cái này tới uy hiếp .

      Đáng tiếc, và Hân Nguyệt là vợ chồng hợp pháp, bọn họ làm như vậy chính là xâm phạm quyền riêng tư. Cho nên, những hình kia cũng có công dụng gì lớn, ngược lại tự chuốc lấy họa. Cho nên, Lý Hồng Vũ lợi dụng Vương Tiếu Vân thông qua con đường là mẹ . Nhưng ta nghĩ tới, ta thua cái áo sơ mi.

      Kế tiếp, bất kể là có thành công hay thất bại hay , nhất định Lý Hồng Vũ tiến vào công ty của , từ từ lấy được tín nhiệm của , từ đó trộm cắp hết tất cả buôn bán cơ mật của Lâm thị bao gồm thông tin khách hàng giao dịch với Lý gia, dùng đến cái này để gia tăng địa vị của mình ở Lý gia.

      Như vậy, đối với chuyện Lý Hồng Vũ xuống tay với Lâm gia, hơn nữa tại sao chỉ lựa chọn mình , như vậy cũng rất dễ giải thích, thứ nhất: thích có vệ sĩ theo người khi ra cửa, hành động tương đối dễ. Thứ hai: Lâm gia đối địch với Lý gia cũng nhiều năm, Lâm gia phát triển chèn ép Lý gia ngừng vì khi Lý Hồng Vũ thừa kế, phải càng thêm có sức thuyết phục. Thứ ba: chỉ có thể rửa nhục khi bị Lâm thị chèn ép, còn tìm được chỗ phát tiết.

      Kiếp trước, biến số lớn nhất của Hoàng Hân Nguyệt là Lý Hồng Vũ, Vương Tiếu Vân, biến số lớn nhất của là Hoàng Hân Nguyệt.

      Hân Nguyệt nhà rất ngốc, giết Vương Tiếu Vân có lợi ích gì. Nhà Lý Hồng Vũ nghĩ muốn vứt bỏ Vương Tiếu Vân, ta rất ngu, vừa bắt đầu đáp ứng lời cầu hôn của ta, cho là mình có thể cùng Lý Hồng Vũ cố kỵ chút nào ở chung chỗ. Nhưng mà ta hề biết, tại sao loại người Lý Hồng Vũ như vậy mà lại phải cưới Vương Tiếu Vân, còn phải là bởi vì Vương Tiếu Vân biết rất nhiều bí mật của Lý Hồng Vũ, hơn nữa những bí mật này khi bị vạch trần, kết quả của Lý Hồng Vũ chỉ có thể ngồi tù.

      Nhưng mà, kiếp trước chiếc xe kia phải là nhằm về phía , mà là hướng về Hoàng Hân Nguyệt. nhíu mày cái, nhớ tới khi đó Lý Hồng Vũ rất 'cố gắng', ta cũng đề cập đến muốn điều ta vào tổng công ty. Cho nên, Lý Hồng Vũ thể nào xuống tay vào thời điểm mấu chốt này, như vậy chỉ có khả năng.... .....

      Nghĩ tới đây, cơ thể dừng chút, con ngươi co rút lại. Kiếp trước, Hân Nguyệt vẫn coi Vương Tiếu Vân là bạn tốt, mà cũng tiện can thiệp việc Hoàng Hân Nguyệt kết giao bạn bè, chỉ biết là hai ấy vẫn có lui tới với nhau. Chỉ là, phần lớn đồ tốt gì Hoàng Hân Nguyệt đều đưa cho ta, Vương Tiếu Vân cầu xin Hoàng Hân Nguyệt làm việc gì đó. Sau đó lại thấy Hân Nguyệt núp ở góc vẽ bản thiết kế, khi đó liếc mắt cái, là thiết kế nguyên bộ châu báu.

      cho là Hân Nguyệt thiết kế cho khách hàng, lúc ấy cũng có để ý. Nhưng sau đó trong lúc vô tình ở buổi triển lãm quốc tế, thấy bản thiết kế kia. Bản thiết kế có được giải thưởng kia, ký tên nhà thiết kế 'Vương Tiếu Vân'.

      Sau đó Hân Nguyệt muốn ban tổ chức tố cáo. Hôm sau, vốn là chuẩn bị đưa , sau đó xảy ra chuyện người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất. vì cứu Hân Nguyệt nên đẩy ấy ra, mình lại bị xe đụng chết.

      Sau khi chết, Lý Hồng Vũ rời khỏi Lâm thị, tự mình mở công ty, hơn nữa cướp lấy phần lớn khách hàng của công ty. Tiếp theo đó là Lý Hồng Vũ được Lý gia thừa nhận, thừa kế sản nghiệp buôn bán của Lý gia, cưới Vương Tiếu Vân.

      Vương Tiếu Vân thành phu nhân Lý gia, tự cho mình nở mày nở mặt, dĩ nhiên muốn chạy đến trước mặt Hân Nguyệt thần hồn lạc phách mà khoe khoang, hơn nữa những chuyện làm qua từng năm kia kể từng chuyện từng chuyện. Phải biết, lúc ấy cũng ở chỗ đó, lần đầu tiên hiểu được 'độc ác nhất là lòng dạ đàn bà', những lời này rất đúng.

      Nha đầu Hân Nguyệt ngu ngốc kia, vốn là ngay cả đánh chết con gián cũng sợ hãi, làm sao cầm dao giết người, hơn nữa lại tự sát chứ. khắc kia, thấy những cảnh tượng kia, cảm thấy dường như cả bầu trời sập xuống.
      Last edited by a moderator: 21/9/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Lưu Hoa

      Editor: MarisMiu

      Lâm Vĩnh Mặc nghĩ tới những điều này, tâm tình có chút buồn bực. Mặt trầm, lâm vào trầm tư. Hôm nay thấy những tài liệu này, lại khiến nhớ lại những chuyện khổ sở lúc xưa.

      Xem ra phải mau mau sắp xếp, phòng bị tốt. Những thù này, đều muốn trả lại hết. cầm lên điện thoại di động, gọi vào dãy số, đợi đối phương gì, trực tiếp : " Hoa, phiền tới phòng làm việc của em chuyến. Ừ, tốt."

      Cúp điện thoại xong, nửa giờ sau, người ăn mặc tây trang màu đen, đeo mắt kính, dáng dấp người đàn ông cao to lực lưỡng đến đại sảnh của công ty Lâm Vĩnh Mặc, đợi ta câu gì với lễ tân, Tiểu Lý vội vàng chạy tới bên cạnh ta, lễ phép gật đầu cái với ta.

      " Hoa, Lâm tổng chờ ở phòng làm việc, mời theo em."

      "Ai u, Tiểu Lý, thế nào cậu còn theo tên tiểu tử thúi kia, có muốn đổi nghề qua công ty tôi hay . Vừa đúng lúc tôi cần quản gia ở bên đó."

      Khóe miệng Tiểu Lý co rút cái, bước chân có chút nghiêng ngả, ta thể nào trực tiếp với . Lần trước cũng như vậy với thư ký Triệu, chẳng lẽ ngày ngày bên đó đều thiếu quản gia sao? Chỉ là châm chọc châm chọc vậy thôi, vẫn trả lời đàng hoàng: " Hoa, chờ ngày nào đó Lâm tổng đuổi việc em, nhất định em tới báo cáo ở chỗ ."

      ".... ....đợi lúc cậu ta đuổi việc cậu, tôi cũng cần, hừ. Tôi đại nhân đại lượng đào góc tường tiểu tử kia."

      Hoa, đào còn ít sao? Lúc tiểu Lý thầm khinh bỉ, bọn họ tới trước phòng làm việc của Lâm Vĩnh Mặc. Tiểu Lý gõ cửa cái, bên trong truyền tới giọng của Lâm Vĩnh Mặc.

      "Mời vào."

      "Lâm tổng, Hoa đến." Tiểu Lý mời người kia vào, pha hai ly cà phê, lập tức lui ra khỏi phòng làm việc của Lâm Vĩnh Mặc.

      Lâm Vĩnh Mặc và người Hoa kia chào hỏi lẫn nhau, Hoa cũng khách khí, tùy tiện ngồi ở trước mặt Lâm Vĩnh Mặc.

      Tên đầy đủ của Hoa là Lưu Hoa, là người xuất ngũ khỏi quân đội. Sau khi giải ngũ chỉ có thân võ nghệ, nhưng lại vấp phải trắc trở khắp nơi, sau đó lại tới làm vệ sĩ ở Lâm thị.

      Lâm Vĩnh Mặc hiểu tình huống của ấy, mới ra mặt để cho ba Lâm đầu tư mở ra công ty vệ sĩ cho ấy. Tại sao lúc ấy Lâm Vĩnh Mặc tự mình ra mặt đầu tư, phải biết lúc ấy đầu tư công ty hoàn chỉnh, trang bị đầy đủ và huấn luyện theo chế độ quân đội, điều đó mà thể nào thực được với Lâm Vĩnh Mặc.

      Mấy năm nay, công ty này dưới quản lý của Lưu Hoa, cũng được người trong nghề coi là số số hai tương đối có danh tiếng, ngay cả cũng phải nể mặt mà gọi ta tiếng ‘ Hoa’ đây.

      Đầu tư ở Lâm thị, cũng có số chân tay của Lưu Hoa, cần vô cùng lợi hại , chỉ cần ứng phó tình huống đặc biệt chút cũng có thể, hơn nữa công ty bọn họ huấn luyện tất cả đều giống như quân đội giải ngũ. Dĩ nhiên, cũng phải xem phẩm chất như thế nào, phẩm chất tốt, xuất ở trong công ty bảo vệ.

      " phải ngày hôm qua cậu vừa kết hôn sao? Thế nào lại chịu bỏ bà xã chạy tới đây làm việc?" Ngày hôm qua, Lưu Hoa có điều người qua phụ trách toàn bộ an toàn của hôn lễ, hơn nữa chuyện cậu hai của tập đoàn Lâm thị kết hôn, cũng được coi như là chuyện lớn.

      Lâm Vĩnh Mặc thả xuống tài liệu trong tay, sắc mặt trầm ngẩng đầu lên nhìn về phía , khiến bộ dáng cà lơ phất phơ của Lưu Hoa giật nảy mình.

      Phải biết, và Lâm Vĩnh Mặc quen biết nhau cũng phải là chuyện ngày ngày hai, đối với hai cậu ấm ở nhà họ Lâm, ngay từ đầu tỏ thái độ coi thường, cho là những thứ này phải đều là toàn dựa dẫm vào trong nhà sao, hơn nữa cũng có vẻ giả bộ. Cho nên, có chút ấn tượng tốt đẹp nào đối với hai vị công tử này.

      Nhưng mà, sau khi chuyện với hai em nhà họ Lâm này, mới biết được, hai em nhà họ Lâm chỉ có đầu óc kinh doanh, nghe Lâm gia bọn họ có quy tắc, con trai sau khi trưởng thành mượn người nhà khoản tiền, ra ngoài đầu tư. Đầu tư thất bại, phải vào công ty trong nhà làm việc trả tiền lại, hơn nữa còn là bắt đầu lên từ tầng dưới cùng.

      Nếu như thành công, chỉ hoàn lại hết số tiền mượn, còn phải trả thêm 20% lãi.

      Ngược lại là cậu hai của nhà họ Lâm chịu thua, những kiếm tiền bằng ánh mắt độc đáo, năng lực cũng tệ, hơn nữa rất lo cho gia đình, trừ khi là xã giao bên ngoài, bình thường rất ít làm bậy ở bên ngoài.

      Nhưng mà, trừ cả là người thừa kế sản nghiệp trong nhà họ Lâm, mà người thứ hai lại mở công ty thiết kế riêng, thỉnh thoảng tiếp thu ý kiến của ba Lâm, cùng với hai mình bỏ vốn đầu tư hạng mục. Ngược lại, công ty thiết kế này kinh doanh rất có tiếng.

      và cậu hai nhà họ Lâm quan hệ tốt hơn, thỉnh thoảng hai người vẫn tụ tập, đừng là quan hệ tốt, chính xác là bạn tốt. Nhưng mà, cậu ta có điểm tốt đó chính là thích giành con trai với . Ngày ngày con trai sáu tuổi của đều nhắc đến cậu ta, ngay cả ba của thằng bé ở trước mặt nó cũng thèm nhìn. Ai, sinh đẻ dễ dàng mà.

      Lưu à, có vẻ như nghĩ lệch rồi. Bây giờ phải là lúc nghĩ đến những thứ này đâu.

      Trước kia, bộ dáng cười híp mắt của cậu hai Lâm luôn xuất khi gặp , thế nào bây giờ lại xuất mặt mày trầm như vậy. cảm thấy, về nhà có thể với con trai, để cho con ít nhớ cậu ta, cậu hai Lâm thực rất là nguy hiểm.

      "Cậu làm sao vậy, thế nào lại bộ dáng vừa thấy quỷ. Ngày hôm qua phải vừa mới kết hôn sao? Chẳng lẽ cãi nhau với vợ mới rồi?" Lưu Hoa nghĩ đến cũng chỉ có khả năng này, nếu tại sao cậu ta có thể như vậy.

      "Em bị người ta tính kế, ở quán bar Khải Lạc." Lâm Vĩnh Mặc lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lưu Hoa. Theo biết, nhất định vừa rồi đầu óc Lưu Hoa ngừng suy đoán lung tung, người thông minh như Lưu Hoa nhất định nắm bắt nhanh chóng.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, lêthanh9009, huyenlaw683 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Tìm người giúp tay

      Editor: MarisMiu

      "Cần tôi làm cái gì?" Lưu Hoa ngẩn người, ngay sau đó khôi phục thành bộ dáng nghiêm trang hỏi, đường đường là cậu hai của tập đoàn Lâm thị lại bị người tính kế, đó phải là chuyện có thể đùa giỡn.

      "Ngày đó gặp chuyện may, theo ghi chép và dấu vết qua lâu như vậy khẳng định bị người có tâm cố tình xóa sạch, cái này là vừa lấy được tài liệu, xem chút." Lâm Vĩnh Mặc đưa văn kiện trong tay cho Lưu Hoa, Lưu Hoa nhận lấy lật xem, nhíu mày cái.

      Kiếp trước, Lâm Vĩnh Mặc hề suy nghĩ nhiều như vậy, cho rằng và Hoàng Hân Nguyệt chẳng qua chỉ là uống rượu say, cho nên hai người mới ở chung chỗ.

      Thế nhưng sau này lại có người cầm hình đến uy hiếp , mới phát chuyện giống như tưởng tượng đơn giản như vậy. Khi muốn truy xét lại tất cả, lại xảy ra tại nạn xe cộ, cho nên chỉ có thể bỏ mặc.

      tại trùng sinh trở lại, rất nhiều chuyện biết phần lớn chân tướng, tại chỉ thiếu mỗi chứng cứ mà thôi.

      " Hoa, gần đây cũng biết đó, có người cầm hình uy hiếp mẹ của em. Người trong hình là em và vợ em, ngày đó phát sinh chuyện chính là ở quán bar Khải Lạc."

      Lưu Hoa kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn cái, cậu ta gặp vợ có lần, dáng dấp cũng nhắn, thanh tú. Như vậy chỉ có khả năng là cậu biết chân tướng mới nguyện ý kết hôn cùng ta, hoặc chính là hai nhà vốn có ý tứ đám hỏi. Vậy phải là cậu ta thích con nhà người ta rồi.

      Lưu Hoa suy đoán chuyện thành sáu bảy phần, nhưng mà nghe lời tiếp đó của Lâm Vĩnh Mặc càng để cho lâm vào trong suy tư.

      Lâm Vĩnh Mặc ít chuyện tương đối quan trọng và vấn đề khả nghi với Lưu Hoa. tin tưởng xuất thân là lính trinh sát như Lưu Hoa, nhất định có thể lần theo dấu vết, truy xét được ít gì đó.

      Nhiều năm như vậy, Lưu Hoa chỉ là quan hệ hợp tác bạn bè, hơn cả là bạn tốt. Cho nên, Lâm Vĩnh Mặc rất tin tưởng Lưu Hoa.

      "Chuyện mờ ám của nhà họ Lý rất nhiều, tôi cho rằng tất cả đều là tiền đặt cược, xem ra coi thường bọn họ rồi." Lưu Hoa làm người tổng phụ trách an toàn bên trong Lâm thị, xử lý số chuyện khó giải quyết cũng ít. Cho nên, tình huống bên trong này ít nhiều gì cũng biết chút.

      "Thương trường như chiến trường, mặc dù sớm muộn gì đều phát sinh những chuyện này, nhưng là nghĩ tới cục diện này lại lớn như vậy. Lâm Vĩnh Mặc tôi tự nhận là làm chuyện hèn hạ như vậy, thế nhưng 'Tôi phạm , nhưng cứ nhất định phạm tôi.'"

      "Được, chuyện này tôi tra giúp cậu chút."

      Lâm Vĩnh Mặc vỗ vỗ ngực của , cười : "Cám ơn, hôm nào đó em mời ăn cơm."

      "Ăn cơm sau, gần đây con tôi rất nhớ cậu. Dĩ nhiên là nhớ thương quà tặng của cậu chứ phải là cậu."

      "Ha ha..... Mặc dù thường hay ghen, nhưng mà lời của con xem ra cũng rất ghi nhớ." Lâm Vĩnh Mặc lắc đầu bật cười, Lưu Hoa chính là người kiên nhẫn, tuy rằng hay ghen, nhưng mà lời của con ngược lại rất ghi nhớ ở trong lòng.

      "Tất nhiên, tôi là ba của nó. Tôi thương nó, ai thương nó."

      "Được rồi, được rồi. Ngày chủ nhật này, em dẫn vợ em đến nhà ăn cơm. Hắc, phải công nhận là rất lâu rồi chưa có ăn đồ ăn do chị dâu nấu, bây giờ nhớ tới lại chảy nước miếng." Mặc dù dáng dấp Lưu Hoa to con lực lưỡng, thô. Nhưng mà lại cưới được người vợ dịu dàng như nước, làm việc nhà rửa rau nấu cơm rất ngon.

      "Được rồi, ít buồn nôn . Nhớ nên quên quà của con tôi là được. Tôi đây, bên kia cậu hãy tạm ngừng theo dõi hết tất cả với điều tra nữa, nên rút dây động rừng." Lưu Hoa dặn dò mấy câu vội vội vàng vàng rời , có thể thấy được rất coi trọng chuyện của Lâm Vĩnh Mặc.

      Sau khi Lưu Hoa , Lâm Vĩnh Mặc lập tức đóng cửa lại, hủy bỏ theo dõi Lý Hồng Vũ, còn có chuyện điều tra Lý gia. tại, giao cho Lưu Hoa, cũng chỉ có thể chờ tin tức.

      Nhưng mà, nên phòng bị phòng bị, thể nằm ở thế bị động, nếu như xuất biến cố gì, chuyện này chịu nổi được nữa. Kế tiếp cha mẹ còn có hai du lịch, mà bên cạnh họ luôn luôn phải có vệ sĩ theo. Chủ yếu là và Hân Nguyệt, cùng với cha mẹ vợ, xem ra chút nữa phải để Lưu Hoa phái số người tới bảo vệ mới được.

      Lâm Vĩnh Mặc dặn dò tiểu Lý mấy câu đến giờ tan làm. Dù sao bây giờ trong thời gian kết hôn, tuần trăng mật gì đó, còn có là ông chủ, ông chủ đều có thói quen bóc lột nhân viên, có được .

      Về đến nhà, thời điểm lái xe vào gara, trong nhà chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Thường vào lúc cơm trưa người trong nhà được đông đủ cho lắm, cho nên cơm trưa bàn ăn nhà họ Lâm hơi vắng lặng. Khi Lâm Vĩnh Mặc vào, chỉ thấy mỗi ông nội Lâm và Hân Nguyệt vừa vừa cười ngồi ở trước bàn ăn.

      "Chào ông nội. Bà xã hôm nay bảo bảo có ngoan ngoãn ?" Lâm Vĩnh Mặc lên phía trước, mặt toàn là nụ cười hạnh phúc, nhất thời chọc mù ánh mắt của ông nội.

      "Được rồi, được rồi. vào rửa tay ." xong quay đầu nhìn về thím Triệu mới vừa từ phòng bếp ra, : "Bà Triệu, cho thêm bộ chén đũa nữa."

      Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi, Hoàng Hân Nguyệt cười trộm, vào toilet rửa tay.

      Cơm trưa chỉ có ba người, mẹ Lâm chạy công ty bồi ba Lâm, mà mỗi ngày Lâm Vĩnh Văn đều ăn trưa ở bên ngoài. Chỉ có bữa sáng và bữa tối người nhà mới gặp nhau lần, đây cũng là điều tốt nhất rồi.

      Bữa trưa từ trước đến giờ ông nội Lâm luôn cảm thấy vắng ngắt. Rốt cuộc hôm nay cũng có cảm giác hơi ấm rồi.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, lêthanh9009, huyenlaw683 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Em quan trọng với hơn

      Editor: MarisMiu

      "Cháu thấy sao?" Sau khi ông nội Lâm thấy Lâm Vĩnh Mặc ngồi xuống, chỉ chỉ khung hình phía sau , khoe khoang dương dương tự đắc. Lâm Vĩnh Mặc nhìn theo tay của ông thấy khung ảnh nạm vàng bên trong có bản vẽ. Bản vẽ phác họa cuộc sống nông thôn, nhìn thấy rất ràng, hình ảnh cũng rất chân , ngay cả cũng nhịn được mà hãm sâu vào nó. cần phải , đây nhất định là bà xã của vẽ rồi.

      "Thấy rồi ông nội. Vẽ tệ đấy chứ, hôm nào để cháu dâu ông vẽ bức tranh nửa người cho ông, ông cảm thấy thế nào?"

      " cần hôm nào, buổi trưa hôm nay luôn ."

      Đối với quyết định của ông nội, Lâm Vĩnh Mặc và Hoàng Hân Nguyệt có phản đối. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm cộng thêm trải qua nhiều đau khổ như vậy, ngay cả Quỷ Môn quan bọn họ cũng qua. Cho nên, bây giờ bọn họ càng thêm quý trọng cuộc sống tốt đẹp như vậy, cảm giác xung quanh bọn họ đều là nhàn nhạt ấm áp.

      "Được, ông nội. Buổi trưa ông ngủ giấc. Khi tỉnh lại chúng ra tiếp tục vẽ tranh."

      Đối với đề nghị của Hoàng Hân Nguyệt, ông nội Lâm chỉ gật đầu cái. Nếu như mới vừa rồi là Lâm Vĩnh Mặc ra, biết có phản đối hay , nhưng mà nhất định ông mấy câu.

      "Ăn cơm , thức ăn nguội rồi, thể để chắt ông đói bụng được." Ông nội Lâm xong cũng bắt đầu động đũa, ở trước mặt ông vẫn là thức ăn lỏng.

      Cơm nước xong, ông nội Lâm về phòng, mà Lâm Vĩnh Mặc và Hoàng Hân Nguyệt nắm tay nhau lên lầu. Hai người vào phòng, Lâm Vĩnh Mặc ôm chặt Hoàng Hân Nguyệt vào trong ngực. Hoàng Hân Nguyệt sờ sau lưng của , giọng hỏi: "Thế nào? Có chuyện gì xảy ra phải ?"

      Cuộc sống nhiều năm để cho bọn họ rất quen thuộc lẫn nhau, bao gồm vẻ mặt. Lâm Vĩnh Mặc hít hơi sâu, cảm thán mà : "Tới hôm nay mới phát , sống lại rồi."

      Hoàng Hân Nguyệt đẩy ra, sờ mũi cái, bất đắc dĩ : "Chớ lung tung." Tiếp đó lại hỏi: "Ở tòa án, Vương Tiếu Vân thay đổi gì rồi có phải hay ?"

      " đường về nhà, nhận được điện thoại của luật sư Trương. Chúng ta tố cáo ta tội trộm cắp, tội danh phỉ báng nắm chắc rồi. Nhưng mà bây giờ Vương Tiếu Vân luôn những tấm hình kia là Lý Hồng Vũ đưa cho ta, nhưng mà ta lại có chứng cứ. Cái vụ kiện này đến lúc đó sơ thẩm. Yên tâm , chưa bao giờ luật sư Trương bị thua kiện cả. Lần này Vương Tiếu Vân trốn thoát nữa đâu."

      "Vậy vừa mới cau mày, nhất định là chuyện của Lý Hồng Vũ? Còn là chuyện công việc?" Hoàng Hân Nguyệt vừa xong được Lâm Vĩnh Mặc dìu ngồi xuống bên giường.

      "Chuyện công việc làm khó được ." Lâm Vĩnh Mặc tựa đầu lên bả vai của Hoàng Hân Nguyệt, Hoàng Hân Nguyệt nghe giọng buồn buồn của , an ủi sờ sờ đầu của cái.

      Dù sao chuyện làm ăn có thư ký Triệu, còn có trợ lý Tiểu Lý. chỉ cần giao phó xuống là được, nếu tất cả mọi chuyện mình tự làm, phải mệt chết .

      sợ Hoàng Hân Nguyệt nghĩ nhiều, lại trả lời: "Yên tâm, ngày mai phái mấy người tới bảo vệ ba mẹ vợ. Đến lúc đó vợ thương lượng chút." Lâm Vĩnh Mặc hít hơi sâu, nhất thời trong mũi toàn là mùi mát mẻ của Hoàng Hân Nguyệt, điều này làm cho tâm tình vốn bực bình, rốt cuộc khá hơn rất nhiều.

      "Ừ, nên ôm tất cả mọi chuyện về người mình. Phải biết, bây giờ còn có em và bảo bối đó." Hoàng Hân Nguyệt nắm lấy bàn tay của , đặt lên bụng của mình, mỉm cười .

      "Ừ, , với bà xã em quan trọng hơn nhiều. Chỉ cần em tốt, cũng tốt." Lời của Lâm Vĩnh Mặc khiến trong lòng Hoàng Hân Nguyệt vừa ấm áp lại vừa nặng nề.

      như vậy, em nên lấy cái gì để trả lại cho đây!

      "Chỉ cần cảm thấy hạnh phúc, em hạnh phúc. Cho nên......Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở cạnh nhau. Dĩ nhiên.......còn có bảo bối của chúng ta nữa." Hoàng Hân Nguyệt cầm lên tay của , hôn cái lên bàn tay của , chậm rãi.

      Lâm Vĩnh Mặc nghe lời của , nhất thời kích động ngồi dậy, tay ôm vào trong ngực. Sau đó cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, buông ra, liều mạng hôn lên cái trán của , gương mặt của , ....

      Từ khi họ trùng sinh tới nay đây là lần thân mật nhất, nguyên thủy nhất, tình nồng thắm thiết, tất cả giống như nước chảy thành sông vậy. Hô hấp Lâm Vĩnh mặc nặng nề, hỏi: "Nhưng......Được ?"

      "Ừ, bảo bối được hơn bốn tháng rồi...." đợi xong, Lâm Vĩnh Mặc tiếp tục động tác trước đó.

      Trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ. Có lẽ, tình cảm như vậy khiến người ta hâm mộ, cũng là nặng nề.

      Cái này giống như tượng đất, trong có em, trong em có , nặn người giống , nặn người giống em, nặn thêm cái nữa vừa giống em lại vừa giống .

      Tình cảm như vậy, nặng nề như vậy, em có thể vì làm bất cứ chuyện gì, bao gồm tất cả của em, cũng đều có thể cho .

      ít tình cảm là cãi vã từ từ trở thành biến chất, cũng có ít tình cảm giống như đun nước sôi, từ từ, ấm áp, nhàn nhạt, nhưng lại hề mất ấm áp, mất hạnh phúc, mất hiểu nhau, suốt đời cứ như vậy, chăm sóc lẫn nhau, từ từ đến già.

      "Vĩnh Mặc.....Người chồng dấu của em, em . Cám ơn nguyện ý vào thế giới của em, thích em, em, nguyện ý vì em mà bỏ ra tính mạng của mình. Sau này, em nhiều hơn, nhiều hơn so với em, em .......cả đời!"
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, lêthanh9009, huyenlaw682 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :