1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      ☆, chương 29.2 cùng nhau tắm suối nước nóng.
      edit: Gạo Nếp​

      "Khụ khụ, A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu ủy khuất trốn vào trong lòng Nghiêm Hạo, liên tục nôn ra nước cẩn thận uống vừa rồi, nước cũng lên tận mũi, ôi ~~ sặc nước là khó chịu.

      Bởi vì có kinh nghiệm, Diệp Tiểu Tiểu cũng dám nghịch bong bong dưới nước nữa, sau đó bèn ngoan ngoãn theo sát sau lưng Nghiêm Hạo, cùng cậu ấy yên ổn ngồi trong hồ.

      Nghiêm Hạo nhìn tóc của bé ướt đẫm, đưa đưa tay, đem đồ kẹp tóc của bé tháo xuống, dùng khăn lông xoa khô tốt bé, sau đó nhàng dùng tay, cẩn thận gở từng lọn tóc bị rối của bé ra, lại sau đó dùng kẹp tóc khác kẹp chặt lại. món đồ kẹp tóc ướt khi nãy bèn cất vào cái túi mang theo bên mình.

      Trước đó, Nghiêm Hạo kẹp tóc bé cao lên , trưng ra cái trán nhẵn nhụi, mặc dù là khuôn mặc trẻ con điển hình, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp! tại sau khi rũ tóc xuống, trán lưu lại ít nước cũng theo đó mà xuống, mặc dù có chút ẩm ướt, nhưng Diệp Tiểu Tiểu cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trong hồ, ràng là bé con, lại mạnh mẽ làm cho người ta nhận thấy hơi thở cao quý trang nhã! Trong cái đáng lại mang theo nét điềm đạm, hoạt bát lại rất thuần khiết, quả là pha trộn vô cùng hoàn mỹ!

      Nghiêm Hạo chỉ cảm giác mình bị từng hơi thở của bé dẫn dắt, ràng nhóc con ngồi ở chỗ kia, cái gì cũng làm, nhưng vẫn có thể thao túng nhất cử nhất động của cậu.

      Diệp Tiểu Tiểu thấy Nghiêm Hạo ngồi đờ ra, hồi lâu cũng nhúc nhích, liền ngẩng đầu lên dùng sức gọi cậu tiếng, "A Hạo!"

      "Ơi." Nghiêm Hạo ấn bé ngồi xuống, lau nước còn dính trán bé, dịu dàng hỏi, "Có đói bụng ? Có muốn ăn chút gì rồi lại chơi tiếp ?"

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, cầm đồ uống trong tay đưa tới bên miệng Nghiêm Hạo, "A Hạo cũng uống!"

      Ở suối nước nóng, thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ tới đây hỏi khách có muốn uống gì hay , nhưng bởi vì là đồ uống là miễn phí, cũng chỉ có nước sôi, nước chanh trà xanh, nước mật ong đại loại vài ba thứ.

      Nếu như có khách cầu đồ ăn hay đồ uống khác, có thể đến mua ở quầy bách hóa trong suối nước nóng mà mua. Lúc này, Diệp Tiểu Tiểu uống là trà sữa Hương Thảo do Nghiêm Hạo mua cho.

      Sau khi bong bóng tan hết, Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo ý thức tới phòng tắm hơi, ủ lúc. Bên trong nhiệt độ rất cao, chỉ chốc lát sau liền ra rất nhiều mồ hôi, Nghiêm Hạo cũng thay đổi, liền đem bé ra ngoài, đến quầy phục vụ mua hail y nước cho bé bổ sung lượng nước vừa tiêu hao.

      "A Hạo, kế tiếp chúng ta đâu?"

      Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt hứng thú dạt dào của nhóc, ngoéo cái môi, lau mồ hôitrên mũi nhóc, " ăn trước rồi lại tiếp tục."

      Bọn họ tiến cũng hơn hai giờ, mặc dù đói bụng, cũng nên bổ sung tý thể lực.
      :th_9:Mình xin nhận bộ này, hôm nay chào sân cùng các bác ~~ mong các bác góp ý thêm:047:
      h0903nhunhu, susu, linhdiep175 others thích bài này.

    2. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      ☆, 030 muốn cùng nhau lớn lên
      edit: Gạo Nếp

      Ngắn ngủi ba ngày phép rất nhanh liền hết, ba ngày nay, Nghiêm Hạo mặc dù có dạy dỗ bé “hiểu chuyện”, nhưng mà lừa gạt bé cũng ít. Mẹ Nghiêm chứng kiến hai đứa con nít tình cảm càng tiến triển , cũng vô cùng vui vẻ, hơn nữa, tại liền bắt đầu lên kế hoạch du lịch cho kì nghỉ tiếp theo.

      Được chơi vui vẻ tốt tốt, nhưng là, bài tập về nhà giáo viên giao cho cũng đừng quên.

      Bởi vì bài tập có làm, nên xế chiều hôm đó sau khi trở về, dùng xong bữa tối, Diệp Tiểu Tiểu liền đóng cửa trong phòng miệt mài làm bài.

      Nghiêm Hạo ngồi ở bên, nhìn xem nhóc múa bút thành văn, viết rất nhanh, mặc dù thỉnh thoảng ngừng bút suy tư, nhưng mà ảnh hưởng đến quá trình của nhóc. Nghiêm Hạo cong khóe môi, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng nhu hòa.

      bé Tiểu Tiểu, thành tích rất tốt, như vậy có nghĩa là nhóc cũng đậu trường sơ trung cùng cậu, Tóm lại, bất luận như thế nào, nhóc ở đâu cậu ở đó.

      Nghiêm Hạo đứng dậy, ra ngoài lấy cho nhóc ly sữa nóng.

      Trước mặt ra ly sữa, liền tạo được chú ý của Diệp Tiểu Tiểu, xoay lưng tự mình nhìn, Diệp Tiểu Tiểu tiếp nhận cái ly vui vẻ kêu tiếng, "A Hạo!"

      "Ừ." Cậu thích nghe nhóc gọi tên mình, thanh mềm mại, thanh thúy, vang dội, còn bí mật mang theo chút ngạc nhiên mừng rỡ! - - thanh của nhóc, chung là làm cho cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn! Đó là, nốt nhạc đẹp nhất thế giới!

      "A Hạo, ngày mai phải học, cần chuẩn bị gì sao?"

      Diệp Tiểu Tiểu môi còn dính ít sữa, Nghiêm Hạo thấy, đôi mắt đen rũ xuống, giúp nhóc lau .

      "Làm xong rồi."

      "Oa! A Hạo giỏi, Tiểu Tiểu còn nửa đây!" Diệp Tiểu Tiểu chu cái miệng .

      Nghiêm Hạo rất thích nghe những lời tán thưởng này từ nhóc, chân mày cong cong, thanh cũng thay đổi nhàng , tầm mắt dừng lại vở bài tập của nhóc, gật đầu , "Ừ. Nhanh, còn có hai trang, chừng nữa giờ là xong thôi!"

      Trước kia, bài tập của câu, đều là làm xong ở trường. Kể từ khi nhóc đến đây, sau đó cậu mới để lại tối làm. Nhưng lúc này đây, cậu làm xong bài tập liền có thể chăm sóc nhóc tốt.

      Du lịch ngày cuối cùng, cũng chính là sáng hôm nay, biết sao mẹ lại đề nghị "Đạp xe leo núi" cái loại vận động này là hao tổn thể lực cực kì, cho nên, buổi chiều vừa đến nhà, nhóc của có bộ dáng rất là buồn ngủ, may mà, nghỉ ngơi hồi, ăn cơm tối xong nhóc liền khôi phục tinh thần .

      Qua nửa giờ, quả nhiên như Nghiêm Hạo Diệp Tiểu Tiểu làm xong tất cả bài tập. Mà Nghiêm Hạo, cũng coi như vừa tốt dùng thời gian này chuẩn bị nước cùng quần áo cho nhóc tắm.

      "A Hạo, cám ơn !" Diệp Tiểu Tiểu đứng lên cho Nghiêm Hạo ôm to.

      ", cần cám ơn." Vốn là Nghiêm Hạo là muốn , giữa và nhóc cần cảm ơn, nhưng biết tại sao, liền nhịn lại ra như vậy.

      Sau khi nhóc tắm, Nghiêm Hạo liền bắt đầu dọn dẹp bàn sách. Kể từ khi nhóc đến nhà Nghiêm Hạo ở, sách vở của nhóc phần lớn là do cậu dọn dẹp.

      Nghiêm Hạo đem bút chì gọt lại tốt, sau đó cho vào hộp cùng với cục tẩy, đồng thời cũng kiểm tra lại bút viết bên trong, thấy sai sót gì đóng lại. Cầm lấy sách bài tập, xem xem đáp án của nhóc, khóe môi Nghiêm Hạo càng lúc càng cong lên, tỉ lệ đáp án chính xác, cao gần chín mươi sáu phần trăm!

      Chữ viết của nhóc rất thanh tú, mặc dù còn có chút vòng vo, nhưng so với bạn cùng lứa, chữ của nhóc tương đối tốt , khó trách, giáo viên Tống rất thích dùng bài tập của nhóc làm mẫu. mặt giấy lưu lại tầng tầng dấu vết, chính là chứng cứ nhóc rất nghiêm túc làm bài.

      Nhìn thấy nghiêm túc làm bài tập như vậy, mặc dù tỉ lệ chính xác cao, nhưng mà đối với người khác tâm tình cũng tốt hơn! trách được, nhóc rất được các giáo viên quý.

      Kỳ , Nghiêm Hạo quên mất, chữ của cậu cũng tồi, chỉ là đáng tiếc, cậu quá kiệm lời, còn tuổi mà cả ngày trưng ra bộ dáng lãnh khốc khô khan, chủ động trả lời thậm chí khi bị hỏi cậu trả lời càng ngắn càng tốt, như vậy, giáo viên làm gì có tâm tư mà đặt câu hỏi với cậu? Cho nên, dần dà, cậu liền bị giáo viên cho vào "Quên lãng", hề hỏi đến.

      Cha Nghiêm cùng mẹ Nghiêm đối với hai đứa bé cực kỳ yên tâm,cũng quản thúc cả hai quá nhiều, cứ tùy ý để chúng tự lo lấy bản thân, chỉ có trước khi ngủ, mẹ Nghiêm mới qua xem hai đứa trẻ ra sao.

      Mặc dù trong phòng tắt đèn, mảnh đen nhánh, nhưng mượn ánh trăng từ cửa sổ soi vào, Nghiêm mẹ vẫn trông thấy được bộ dáng ngủ của hai nhóc. Cho là rất mệt, nên bọn ngủ rất sâu.

      Nghiêm mẹ nhón mũi chân đến cạnh giường, nhìn xem đứa con trai bá đạo của mình đem nhóc ôm vào lòng rất dịu dàng , tiếng động thở dài, nhưng trong mắt lại nỗi lên tia vui mừng.

      Trước kia, rất lo lắng con trai tâm lý có vấn đề gì, bất quá bây giờ xem ra,có lẽ cậu bé trưởng thành sớm hơn người khác thôi

      Bản thân chỉ là người mẹ bình thường, cũng giống như bao người mẹ khác, đều hy vọng con của mình có thể khỏe mạnh trưởng thành, tương lai cần gì đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng phải bình an vô tư vô lự mới tốt!

      Bây giờ nhìn lại, con trai của mình mang mọi chấp niệm lên bé này rồi, nếu đây là quyết định của con trai, hạnh phúc tương lai của con trai, làm mẹ há đạo lí nào lại ủng hộ? Con trai của , hiểu, khi cậu nhận định chuyện gì hẳn bao giờ thay đổi! Phỏng đoán, cậu sớm thể tự kiềm chế lọt vào vũng bùn này! Bởi như vậy, càng phải giúp cậu, huống chi, cũng là tâm thích đứa bé đơn thuần này, tâm muốn bé trở thành con dâu của mình.

      Đắp chăn cho hai đứa bé, lặng lẽ rời phòng.

      Giống như phát , Nghiêm Hạo mở mắt, nhìn về phía ửa phòng vừa đóng, trong mắt luân chuyển, như có điều suy nghĩ.

      Quay đầu nhìn về nhóc bên cạnh, nhóc ngủ say miệng hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trăng trắng, lông mi như cánh quạt khẽ động, hô hấp đều đặn, hai tay vẫn ôm cậu, chân cũng co lên đến bụng cậu.

      Nghiêm Hạo nhìn bé vài lần, sau đó nhàng ôm lấy , khẽ nhắm mắt, khóe môi mang theo dịu dàng mà dãn ra, mang theo giấc ngủ ấm áp

      Tiểu Tiểu, chúng ta nên cùng nhau lớn lên, thế mới tốt!
      h0903nhunhu, susu, linhdiep174 others thích bài này.

    3. ThiênMinh

      ThiênMinh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      13
      Ủng hộ bạn edit nha :yoyo52::yoyo52::yoyo52:

    4. docnhatvonhi

      docnhatvonhi Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      44
      Mình thấy hơi hợp logic : Mẹ Diệp và mẹ Nghiêm là bạn thân khi nào vậy ạ nếu đúng phải biết Diệp Tiểu Tiểu chứ ạ đoạn đầu á vả lại Tiểu Tiểu ở nhà BM Nghiêm sao lại điện thoại đến hỏi thăm con ạ mình nhớ trong truyện BM Diệp rất nghiêm khắc mà đây chỉ là thắc mắc và ý kiến của mình thui ahihi

    5. Gạo Nếp

      Gạo Nếp Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      116
      ☆, 031
      edit: Gạo Nếp

      Mùa hè đến ,mưa đến là đến, hoàn toàn có báo trước.

      Giữa đường tan học về, giọt mưa lớn như hạt đậu liền từ phía sau "ào ào" đánh tới. mang dù, Nghiêm Hạo đành phải mang theo Diệp Tiểu Tiểu chạy đến mái hiên gần đấy trú mưa. Giọt mưa rất lớn, lại dữ dội, nhưng may mắn là, khi họ vừa trú mưa liền ập đến, nên cả người cũng dính nước.

      Bên ngoài mưa ào ào rơi xuống mặt đất, có lẽ là buổi chiều nắng gắt, nên mặt đất khô ráo, lúc này vừa gặp phải mưa to, mặt đất xì xèo phả ra làn khói trắng.

      Giọt nước rơi tung tóe có chút lạnh buốt, Nghiêm Hạo sợ nhóc con bị lạnh, liền lấy áo khoác từ balo của mình che chắn cho nhóc, giống như cảm thấy còn chưa đủ, Nghiêm Hạo lại đem Diệp Tiểu Tiểu sít sao ôm vào ngực, hoàn toàn đem nhóc ôm vào lòng mà bảo vệ.

      Nhưng mà chỉ lát, Diệp Tiểu Tiểu lên tiếng - -

      "A, A Hạo."

      "Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo hỏi.

      " khó chịu, Tiểu Tiểu thở được." Diệp Tiểu Tiểu giọng buồn buồn dưới lớp quần áo vọng ra. Nhóc bị Nghiêm Hạo bao bọc cực kỳ kín kẽ , hô hấp có chút khó khăn.

      "..."

      Phòng khách Nghiêm gia.

      Ba Nghiêm bất chấp mưa to để về nhà, giầy đều ướt đẫm. vừa cởi giày vừa vọng vào phòng” Vợ ơi, về rồi đây”

      Mẹ Nghiêm nghe tiếng ra, thấy toàn thân ướt đẫm , vội vàng xoay người vào phòng tắm cầm khăn lông ra, "Đây này, trước tiên lau khô người hẵng vào."

      Mẹ Nghiêm vừa , thuận tiện giúp cởi áo khoác xuống, lại vô tình thấy được hai chiếc ô ướt đẫm dựng cạnh cửa, lập tức ngây ngẩn cả người, "Đợi chút, sao lại cầm hai cái dù?"

      Ba Nghiêm xấu hổ, gãi gãi đầu, "Hắc hắc, lần trước mang đến công ty quên mang về , vừa lúc trời mưa, nhớ ra, liền mang về!"

      "Vậy còn Tiểu Hạo?" Trong nhà có ba chiếc dù , buổi sáng chính mình cầm chiếc ra ngoài, ông xã giữ hai cái, vậy con trai sao đây?

      Ba Nghiêm lúng túng cười cười, tùy ý chỉ chỉ mưa to tầm tả ngoài cửa sổ, "Con trai hả? chừng tránh mưa ở góc xó nào với vợ của nó rồi!"

      Ba nghiêm tỏ vẻ sao, làm cho bà xã tức điên lên, " còn cái gì đó? Còn ở đó mà mát? ! Còn mau lái xe đón tụi về? !"

      Kể từ Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo ở cùng nhau, mẹ Nghiêm rất ít khi nào đón hai nhóc tan học, hơn nữa từ trường về nhà cũng quá nữa giờ, tính ra là xa.

      Đối mặt với giận dữ của vợ, ba Nghiêm làm như ảnh hưởng gì, cứ tỏ ra điềm nhiên như , "Này bên ngoài mưa to lắm đấy!"

      cũng biết bên ngoài mưa to nữa hả? !

      Thấy vợ tức giận, ba Nghiêm vộ vàng , "Đừng lo, đừng lo! Trời mưa lớn như vậy, lái xe ra ngoài cũng tiện, chớ chi là tìm người !đừng là ra đường, vừa ra khỏi cửa là bị xối ướt đẫm rồi.Con trai của em phải ngốc, tự nhiên tìm chỗ tránh mưa,mưa mùa hè đó mà, mặc dù rất có dữ dội, nhưng rất nhanh tạnh! Em đừng vội, mưa này chỉ chốc là tạnh thôi!"

      Đến lúc đó hai đứa nó còn chịu về? Còn đợi người đón? Ba nghiêm thả thêm câu ở trong bụng …

      "Thiệt là, lớn như vậy, còn bằng hai đứa !" mẹ Nghiêm vài lời oán giận nhưng cũng cảm thấy lời chồng có lý.

      Thấy vợ mình hết giận , cha Nghiêm vội vàng chạy vào phòng tắm , tắm rửa sạch thay quần áo , sau đó, liền rất yên tâm làm việc của mình

      Dưới mái hiên.

      Nghiêm Hạo cảm thấy mưa thể ngừng nhanh được, vừa nhìn bầu trời mờ mịt, có chút lo lắng, trời kéo mây đen thế này, lát nữa biết có sấm chớp hay ?

      Có thể Nghiêm Họ vừa nghĩ tới, ông trời như có mắt liền xé mây đen, đạo tia chớp xẹt qua, ngay sau đó, tiếng “Đùng” ầm ầm kéo đến!

      "A - -" Diệp Tiểu Tiểu giật mình hoảng sợ, thét chói tai chui vào lòng Nghiêm Hạo .

      "Sợ sao?" Nghiêm Hạo ôm lấy nhóc nhàng lên tiếng hỏi thăm.

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, lại gật đầu cái, nâng đôi mắt lo sợ nhìn lên bầu trời đen thui, tay nắm chặt Nghiêm Hạo, bất an hỏi, "A Hạo, sấm sét có thể đánh trúng chúng ta ?"

      " biết." Nghiêm Hạo kiên định trả lời, suy nghĩ chút, lại thêm câu, "Dù cho có cũng bảo vệ em tốt."

      Thấy nhóc nằm im trong ngực lâu lên tiếng, Nghiêm Hạo cho rằng nàng sao, ngờ cúi đầu nhìn, thấy nhóc vẻ mặt rối rắm, đôi mắt tựa hồ còn có chút nước.

      "Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo nhàng lay nhóc, đem suy nghĩ của nhóc trở về

      "A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu đột nhiên dùng lực mạnh, cả người hoàn toàn dính lấy người Nghiêm Hạo, "Tiểu Tiểu cần A Hạo dùng thân chắn sét cho Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu muốn A Hạo chết …..Ô ô ô... Tiểu Tiểu muốn A Hạo rời ..."

      bé đột ngột khóc, nước mắt từng giọt từng giọt mạnh mẽ thi nhau chảy thấm vào cổ áo Nghiêm Hạo.

      "Nếu như... giúp em em chết ." Sau hồi, Nghiêm Hạo mới mở miệng lên tiếng.

      "Kia cũng cần! Chính là muốn A Hạo chết! Ô ô ô..." Diệp Tiểu Tiểu mạnh mẽ lắc đầu, càng dùng sức ôm chặt Nghiêm Hạo.

      Nghe nhóc trả lời, khé miệng Nghiệm Hạo dần dần nhếch lên cách rỏ ràng, muốn mình chết ý là, tính mạng của mình trong lòng nhóc phải rất quan trọng sao? Hoặc là xem quan trọng hơn chinh sbanr thân mình?

      Tóm lại, bất kể là ý trước hay sau, đều là chuyện rát đáng giá. Bởi vì, điều này cho thấy, bé của mình chấp nhận đặt mình vào trong lòng rồi!

      "Em yên tâm, chúng ta đều có việc gì, sấm sét đánh tới chúng ta." Xác suất bị sét đánh là rất , hoàn toàn có thể cần phải lo lắng. Nghiêm Hạo kéo bé ra, lau nước mắt cho bé.

      " á, có ?"

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu, tiếp tục an ủi nhóc, "Sấm sét là là thanh kiếm chính nghĩa của ông trời, ai làm chuyện xấu mới bị đánh trúng."

      "Cho nên, A Hạo cùng Tiểu Tiểu cũng có làm chuyện xấu, cho nên ông trời đánh chúng ta?" Diệp Tiểu Tiểu nhanh chóng lau nước mắt, ngóng câu trả lời của cậu, vẻ mặt mong đợi nhìn cậu.

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu.

      Sau khắckhuôn mặt nhắn của nhóc nỗi hoang mang được xua , giống như bong hoa liền nở rộ.

      " tốt quá A Hạo!" Nhóc ôm lấy Nghiêm Hạo, mừng rỡ như điên.

      Nghiêm Hạo đứng vững như cái cây, mặc cho bé nhảy lên nhảy xuống người mình, trước sau đều vững như bàn thạch, khóe môi mang theo ấm áp vui vẻ.

      Mưa, vẫn còn lột độp rơi đất , chút giảm. giọt mưa tung téo vương lên bắp chân Nguyên Hạo lạnh buốt , mang cảm giác rung mình.

      Nghiêm Hạo nhìn đôi tay bs của nhóc để ở ngoài, suy nghĩ chút, liền lời nào đem hai tay của nhóc dưới nách của mình, giống như là muốn làm tay nhóc ấm hơn.

      Đúng là...

      "A Hạo."

      "Hử?"

      "Em có thể lấy tay ra ?Ủ nóng quá."

      Nghiêm Hạo: "..."

      Mặc dù mưa rơi xối xả, lạnh, nhưng bây giờ là mùa hè a!

      Nghiêm Hạo khóe mắt lóe lên tia ảo não, là cậu.. buông!
      h0903nhunhu, susu, linhdiep173 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :