1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      "chim " bây giờ cũng lôi thế chấp đc, phục tiểu Chu Chu . Càng đọc càng thấy tiềm chất thê nô của em nó: 2 tuổi học pha sữa cho vợ, 7 tuổi học tết tóc cho vợ, quả này 10 tuổi noá học nấu ăn để làm cơm hộp cho vợ học k biết chừng
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Ngày xưa người ta có binh pháp tôn tử 36 kế. Ngày nay Tiểu Chu Chu có binh pháp tóm vợ với 1 kế duy nhất, chim kế. Mặc kệ nắng hay mưa, trưa hay tối, ngày Hằng ta còn chim, vợ vẫn là của Hằng. Mà tiệm cầm đồ nhà Xuyên làm ăn lớn quá, ngày xưa cầm bình sữa, kẹo, bánh, sikula các loại , giờ có thêm dịch vụ cầm chim trong danh sách đỏ luôn, hàng quý hiếm của Xung mà thằng ông con chơi give away luôn, quá đỉnh.
      Mà ông Hằng con chơi là hông sợ mưa rơi, mẹ vợ , luôn cũng được.... gia đình Xuyên kiếp trước chắc ăn ở có tâm lắm kiếp này lụm được thằng rể con có hiếu đây này.
      Hòa Yên Linh, Giang Amy, song ngư3 others thích bài này.

    3. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      2 bé đáng quá :012:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 8

      Trước đây Chu Tự Hằng có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng lần này đúng là dối mà biết ngượng.

      Minh Nguyệt tuổi còn , nhưng sâu sắc hiểu được tầm quan trọng của việc động viên khích lệ.

      Thế là, bé kiễng chân lên hôn Chu Tự Hằng, lo lắng và nỡ trong lòng cũng được Chu Tự Hằng đánh tan hết rồi.

      Chu Tự Hằng vui sướng lắm khi được Minh Nguyệt hôn, chỉ mong ngóng từng giây từng phút đến ngày Giang Song Lý rời , để cậu bé có thể thực hết tất cả lời hứa của mình.

      Trong lòng cậu bé cực kỳ vui mừng, thể giấu được nụ cười gian xảo môi.

      Tháng này Chu Tự Hằng tròn sáu tuổi, ngũ quan dần dần nảy nở, so với vẻ tuấn của bố Chu Xung cậu bé có vẻ đẹp tinh tế hơn, thêm vào đó là ngạo mạn.Nếu suốt ngày đánh đấm quậy phá người ta còn tưởng cậu bé là con ấy chứ.

      “Cứ quyết định vậy , sau này gọi em dậy mỗi sáng, kể chuyện cổ tích cho em trước khi ngủ, và…” Chu Tự Hằng có phần gượng gạo, “Tết tóc cho em nữa.”

      Chuyện tết tóc này, Chu Tự Hằng cảm thấy đây phải là việc mà người con trai nên làm, nhưng lời ra rồi, thể nuốt lời được, nếu nuốt lời phải là nam tử hán.

      Minh Nguyệt nhìn trai thề thốt, cuối cùng lắc đầu than thở: “Chuyện tết tóc hay là thôi .” bé nắm bím tóc của mình, cặp chân ngắn đung đưa ghế, hai mắt mở to.

      “Sao vậy?” Chu Tự Hằng vội vàng hỏi.

      Minh Nguyệt có phần ngượng ngùng, cái mặt trắng tròn mềm mềm như bánh nếp hơi đỏ lên, mắt chớp chớp, hai tay nắm chặt góc váy, giọng giải thích: “ còn thể tự chải tóc mình gọn gàng nữa, mà tóc em lại dài như vậy, chắc chắn chải được đâu.”

      Chu Tự Hằng sờ mái tóc rối vểnh lên của mình, cực kỳ ủ rũ.

      Chu Tự Hằng có mái tóc đen bóng, gương mặt đẹp trai nên để kiểu đầu gì nhìn cũng hợp, tuy cái mái lúc nào cũng bị vểnh cao lên, nhưng nhìn cực kỳ cao ngạo khác người, quan trọng là chỗ tóc bị vểnh đó tài nào làm cho nó rũ xuống được.

      Chu Xung còn phải cười trêu con: “Con trai bố đúng là con lừa bướng bỉnh, bao giờ chịu phục tùng, nếu hung dữ tức giận! Con nhìn lại cái đầu của con biết.”

      Trừ Chu Xung ra, rất ít ai dám nhận xét về mái tóc của cậu bé.

      Chu Tự Hằng vừa mới ra quyết định học chải tóc cho Minh Nguyệt lại bị bé tạt cho chậu nước lạnh, cơ mà cậu mặc kệ, vẫn nghiêm mặt : “Tóc ngắn nên mới thế, còn tóc em dài mà, chắc chắn buộc tóc cho em đẹp.”

      Thấy nét mặt của Minh Nguyệt vẫn do dự, cậu bé lại : “ xin lấy chim của mình ra để đảm bảo.”

      Lời này Chu Tự Hằng với Minh Đại Xuyên rồi, mà Minh Đại Xuyên đương nhiên là chẳng có chút tò mò gì với chim của Chu Tự Hằng.

      Nhưng Minh Nguyệt khác.

      Minh Nguyệt mới lên lớp chồi (mẫu giáo nhỡ), việc nam nữ khác biệt bé vẫn chưa biết, cho nên hiểu chim mà Chu Tự Hằng là gì, nhưng thấy Chu Tự Hằng kiên định như vậy, bé đành phải đồng ý thôi.

      Nhận được thỏa hiệp của Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng vui lắm.

      Chỏm tóc đầu lại khẽ đung đưa.

      *

      Minh Nguyệt còn buồn nữa, điều này khiến cho Giang Song Lý cảm thấy vô cùng nhõm, nỡ rời xa con của mình, rời xa bé ngốc nghếch đáng , đôi khi lại thông minh hoạt bát, là nhất đời.

      Lần London này mất tới hai năm, Minh Đại Xuyên thỉnh thoảng có thể đến thăm , nhưng Minh Nguyệt , bé còn quá, chịu được khi đường xa, Giang Song Lý cũng đành lòng, chỉ hi vọng mình mau chóng hoàn thành việc học rồi trở về nước sớm chút.

      Ngày rời khỏi Nam Thành, khí trời trở nên lạnh hơn.

      Minh Nguyệt mặc bộ quần áo bông màu đỏ chót, đội mũ len, đứng ở ga tàu tiễn mẹ Giang Song Lý.

      Càng đến giờ kiểm vé Giang Song Lý lại càng nỡ xa con, cứ ôm chịu buông tay.

      Minh Nguyệt mặc nhiều áo quá nên nhìn giống như con thỏ trắng , ngơ ngác hiểu chuyện gì.

      Những cuộc chia ly diễn ra ở ga tàu là chuyện rất bình thường, loa phát thanh cứ lên tiếng thúc dục là tâm trạng cũng trở nên nôn nóng hơn.

      Giang Song Lý hai mắt đỏ hoe, hỏi Minh Nguyệt: “Tiểu Nguyệt Lượng nhớ mẹ chứ?”

      “Nhớ ạ.” Minh Nguyệt sờ mặt Giang Song Lý, tay bé được bọc kín nên rất ấm, còn mặt Giang Song Lý hơi lạnh.

      Giang Song Lý nghe giọng non nớt của con, lại cảm nhận đôi bàn tay bé ấm áp mặt mình, đau lòng : “Mẹ cũng nhớ con, mẹ học xong về, lâu đâu, con ở nhà phải nghe lời bố nhé, cả Chu của con nữa, có được ?”

      Chu Tự Hằng và Chu Xung cũng theo Minh Nguyệt tới đây, lúc này tự dưng được nhắc tên, Chu Tự Hằng cảm thấy rất kiêu ngạo, đứng bên cạnh gật đầu ngừng, chỏm tóc lại đung đưa mãnh liệt.

      Minh Nguyệt đáng đáp: “Vâng ạ.”

      bé xoa mặt Giang Song Lý, hỏi: “Mẹ ơi, buổi tối ở Luân Đôn trăng có sáng như ở đây ạ?”

      biết nơi mà mẹ mình đến như thế nào, Luân Đôn đối với Minh Nguyệt mà chỉ như hai tiết xa lạ mà thôi.

      Thậm chí bé còn cho rằng, ở đây và Luân Đôn là hai thế giới khác nhau.

      Liệu trăng có sáng như nhau nhỉ?

      Giang Song Lý ôm Minh Nguyệt, cầm được nước mắt.

      Minh Đại Xuyên trả lời thay: “Tất nhiên là giống nhau rồi con.”

      Ở ga truyền đến tiếng tàu hỏa, phá vỡ bầu khí lạnh lẽo bao trùm.

      Minh Nguyệt lấy tay áo lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ, vậy lúc nào mẹ nhớ Tiểu Nguyệt Lượng hãy ngẩng lên nhìn trăng trời nha, vì con chính là trăng sáng mà.”

      Lời của trẻ con nghe ấm lòng.

      người khô khan như Chu Xung cũng phải vỗ vai Minh Đại Xuyên : “Con cậu hiểu chuyện quá.”

      Đương nhiên rồi, Minh Đại Xuyên nghĩ thầm, nhưng đợi đáp lại Chu Tự Hằng lên tiếng trước.

      Cậu bé : “Đương nhiên rồi, vợ của con mà lại!”

      Minh Đại Xuyên nhịn nổi mà đưa tay ấn tóc Chu Tự Hằng xuống, nhưng vừa mới buông ra chỗ tóc đó lại vểnh lên ngay.

      Minh Đại Xuyên thèm nhìn Chu Tự Hằng nữa.

      Giang Song Lý khóc nức nở, Minh Đại Xuyên ngốc nghếch biết dỗ dành, chỉ luôn miệng với vợ: “Em yên tâm, khi nào em trở lại, cam đoan Tiểu Nguyệt Lượng vẫn y như bây giờ!”

      “Làm sao mà y như bây giờ được chứ!” Giang Song Lý đánh chồng , “Con cao lên, lớn lên nhiều lắm! Và tất nhiên bụ bẫm như thế này nữa.”

      Minh Đại Xuyên tự biết mình sai, nên cứ gật đầu hùa theo vợ.

      Chu Tự Hằng vẫn mồm mép lắm, cậu bé : “Dì Giang yên tâm, con nhất định chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt Lượng, con xin lấy chim ra để đảm bảo.”

      Lần này Minh Đại Xuyên thấy ghét Chu Tự Hằng nữa.

      đến giờ soát vé, Minh Đại Xuyên cùng Giang Song Lý ra sân ga, Minh Nguyệt về nhà cùng hai bố con nhà họ Chu.

      Chu Xung ngồi đằng trước lái xe, Chu Tự Hằng ngồi ghế sau an ủi Minh Nguyệt.

      Minh Nguyệt hai mắt vẫn còn đỏ hoe, Chu Tự Hằng rất kiên nhẫn ngồi chuyện với bé.

      Đây là lúc cậu bé thể tính cách tốt nhất của mình, trong khu nếu có đứa trẻ nào dám trêu chọc Chu Tự Hằng nhất định bị ăn đấm ngay, chỉ khi ở trước mặt Minh Nguyệt cậu bé mới hiền lành như vậy thôi.

      Chu Tự Hằng cực vui khi cả bố mẹ Minh Nguyệt đều vắng, cậu bé có thể đưa Tiểu Nguyệt Lượng về nhà mình, vất vả lắm mới đợi được đến ngày hôm nay.Cậu bé nắm tay Minh Nguyệt, cố gắng che dấu nụ cười khuôn mặt.

      Minh Nguyệt cắn đầu ngón tay, đôi mắt to ngập nước, hai chân mập mạp, cái mặt trắng trẻo quay lại nhìn ra đằng sau, bỗng dưng lại thở dài tiếng.

      “Em thở dài gì vậy?” Chu Tự Hằng xoay cái mặt bánh bao của Minh Nguyệt lại, nhìn thẳng vào bé rồi hỏi.

      Minh Nguyệt vòng tay tự ôm mình, ưm, ôm được rồi.

      Giang Song Lý và Minh Đại Xuyên nuôi con theo sách, bé mùa hè sợ nóng mùa đông sợ lạnh, sáng nay trời trở rét, Giang Song Lý mặc cho con mấy cái áo rất dày, khoảng bốn năm tầng áo.Minh Nguyệt cũng tham ăn, cánh tay và bắp chân đều chắc nịch, lại mặc nhiều đồ như vậy nên nhìn chẳng khác gì trái bóng tròn lăn mặt đất cả.

      Nghĩ đến việc mình rất mập, Minh Nguyệt lại tiếp tục thở dài.

      bé rũ mắt xuống, chán nản : “Nỗi bi thương của em hiểu được đâu.”

      Chu Xung ngồi lái xe mà buồn cười đến mức co rút hai bên sườn.

      Chu Tự Hằng cười Minh Nguyệt, cậu bé rất quan tâm đến vợ tương lai của mình.

      Chu Tự Hằng xoa đầu Minh Nguyệt như người lớn, : “Em buồn vì bố mẹ đều rồi đúng ? sao đâu, còn có ở đây với em mà! Sau này ngày nào cũng dẫn em ăn, chân giò này, thịt kho tàu này, bánh bao nữa, đảm bảo là ngon hơn ăn ở nhà!”

      Nhiều món ngon quá .

      Minh Nguyệt có tiền đồ mà nuốt nước miếng, hai mắt cũng sáng lên, thế mà vẫn hậm hực : “Bố mẹ em đều hết rồi, em muốn ăn gì hết.”

      Nhìn dáng vẻ cậy mạnh của bé, Chu Xung nhịn được cười.

      Dừng đèn đỏ, Chu Xung dạy dỗ tiểu tổ tông nhà mình: “Con nhìn Tiểu Nguyệt Lượng , em vừa ngoan ngoãn lại hiếu thảo như thế, còn con sao? Bố công tác mà chả bao giờ thấy con gọi điện cả, lại còn chơi rất vui nữa chứ, đúng là chẳng coi bố ra gì.”

      Chu Xung bây giờ bận rộn hơn trước rất nhiều, công ty lại phát triển, tính ra phải có cả trăm người theo , có ba ngày hai ngày phải công tác là chuyện rất bình thường.

      Con nhà người ta cứ ôm chân bố khóc lóc mỗi lần thấy bố , hoặc là tối nào cũng gọi điện thoại cho bố, giọng ngọt sớt gọi baba.

      Nhưng Chu Tự Hằng ngược lại, cậu bé làm như có chuyện gì xảy ra, còn mừng rỡ : “Buổi tối con được ngủ mình giường rồi, sợ bị bố đá xuống giường nữa, bố đáng ghét, cứ thích bóp mũi con, thích cù con.Hừ! Luôn có điêu dân muốn đối phó với trẫm!”

      Lúc Chu Xung nghe người giúp việc kể lại, chỉ hận thể đá Chu Tự Hằng xuống giường thôi!

      Trong lòng thầm ước con dính lấy bố giống như cái áo bông ấm áp vậy, nhưng nếu Chu Tự Hằng mà như thế phải là con trai của Chu Xung rồi!

      Chu Tự Hằng cũng thèm bố nhé!

      Chỉ cần mình cậu cũng có thể chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cậu dẫn em đến nhà trẻ, tuyên bố với cả lớp rằng: Mình, Chu Tự Hằng, có vợ xinh đẹp nhất thế giới! Ai cũng xinh bằng đâu!

      Cậu bé chỉ thầm nghĩ trong lòng vậy thôi, ai ngờ lại là .

      Vừa về đến nhà được bao lâu Chu Xung nhận được điện thoại, phải Quảng Đông gấp chuyến, có khi ba bốn ngày mới về, cơ bản là lại thể từ chối được.Chu Xung vốn còn định nhân mấy ngày nghỉ ở nhà chăm sóc Minh Nguyệt, nhưng kế hoạch định ra thường đúng theo ý mình.

      Minh Nguyệt rất ngoan, bé vẫy tay với Chu Xung, mở miệng định gì mà lại thôi.

      Chu Xung thấy bé cứ ngập ngừng muốn liền tới bế bé lên: “Tiểu Nguyệt Lượng muốn gì với chú vậy?”

      Minh Nguyệt ghé vào tai : “Chú ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt cho mình, đừng nhớ nhà quá nha.” bé rúc vào lòng Chu Xung, vặn vẹo uốn éo cơ thể mập mạp của mình.

      Câu này là câu bé hay với bố, Minh Đại Xuyên tuy nghe nhiều rồi nhưng lần nào cũng thấy rất ngọt ngào.Chu Xung lần đầu tiên được nghe, trong lòng ấm áp vô cùng.

      lại quay ra liếc nhìn con trai mình.

      Thằng bé mừng đến nỗi chỉ hận thể đốt pháo ăn mừng thôi, cứ đứng nhảy nhót làm tóc hất lung tung, cái mông cũng lắc lư uốn éo.

      Đúng là quá khác biệt!

      Chu Xung ôm trán thở dài, đặt Minh Nguyệt xuống, gọi hai người giúp việc ra dặn dò cẩn thận, nhắc nhở họ phải chú ý chăm sóc tốt cho hai đứa .

      Lo liệu ổn thỏa xong Chu Xung mới rời .

      Theo lý thuyết mọi việc được thu xếp xong xuôi rồi, nhưng ngờ đến tối lại có chuyện xảy ra…

      Nhà mất điện!
      ---
      Ngân Nhi: Mất điện ahihi :050::050::050:

    5. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Trời ơi dễ thương chết mất thôi :th_41::th_41::th_41:. Thik quá . Thank nàg nhá:th_57::th_57::th_18:
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :