1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Dã Thú Ngửi Kiều Hoa - Ngọc Tịnh Cam Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Estella

      Estella Well-Known Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      833
      Chương 23:
      Edit: Estella
      Nếu như lúc đầu Tô Nhược Nhị còn hiểu, vì sao Bùi lão phu nhân lại quý tỷ tỷ nhà mình như vậy, dù sao khắp kinh thành này, ai mà biết tuy Bùi gia lão phu nhân có phong hàm nhất phẩm phu nhân cao quý, nhưng bản thân bà cũng là người dễ đối phó đâu. Bây giờ từ yến hội Bùi phủ trở về, nếu nàng còn biết gì, vậy quả chính là cái chày gỗ rồi.

      Nhưng mà nàng lại thể nào hiểu được, tại sao Bùi lão phu nhân lại chọn trúng đại tỷ nhà mình rồi?

      phải nàng tự xem mình, mà là có những khoảng cách thực có cách nào có thể vượt qua được. Liền ngay đến chính nàng, nếu như phải Mẫn Hoành Duệ bị người mưu hại, linh hồn bám vào thân Đại Bạch, duyên số trùng hợp để bọn họ gặp nhau, Tô Nhược Nhị chắn chắn rằng, đời này nàng hoàn toàn thể có quan hệ gì với người như . Chẳng lẽ đại tỷ nhà mình cũng như vậy....

      Tô Nhược Nhị cảm thấy dường như mình biết được điều gì, nhưng lại thể nắm bắt được, tuy nhiên đó cũng phải là vấn đề quan trọng nhất, nhìn biểu ngày hôm nay của đại tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị cảm thấy nàng cần phải tìm hiểu thêm về thái độ của những người trong Bùi phủ đối với đại tỷ.

      Bùi lão phu nhân ràng rất thích đại tỷ nhà mình, điều này làm cho Bùi phu nhân và hai vị tiểu thư Bùi gia rất vui, nhưng bây giờ Bùi phủ vẫn là do Bùi lão phu nhân làm chủ, hôm nay lão phu nhân cư nhiên có thể mời đại trưởng công chúa Chiêu Nghi đến ra mặt giúp đại tỷ nhà mình, có thể thấy rồi.

      Về phần vị Bùi phu nhân kia, phải thế nào nhỉ? Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Nhị nhìn thấy vị phu nhân có cách hành xử như vậy, ngược lại vị đại tiểu thư Bùi gia kia, tuy nhìn có vẻ giống Bùi phu nhân, ôn nhu yếu đuối, nhưng làm việc vẫn còn khá ổn thỏa, về phần Bùi nhị tiểu thư, tuổi còn , bây giờ còn chưa đáng lo.

      Chẳng qua chuyện này còn phải xem tâm ý đại tỷ nhà mình, trước kia Tô gia các nàng quả chỉ biết chịu điều khiển của người khác, nhưng tại....

      Tô Nhược Nhị theo bản năng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia vòng “Đại Bạch!”. Ừ, nhà có Đại Bạch, đúng là có rất nhiều chỗ tốt nha....

      Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng liếc Tô Nhược Nhị cái, vẫn dừng lại.

      Bây giờ Tô Nhược Nhị hoàn toàn sợ bản mặt thối hoắc của , dù sao bị trừng cũng mất miếng thịt nào, nàng mới sợ đâu. Hai tay Tô Nhược Nhị chống lên bàn trà, quay mặt nhìn Đại Bạch, nàng tự giác liền hết ý nghĩ vừa rồi của mình. Cuối cùng còn đau khổ bỏ thêm câu “Đại Bạch, ngươi bây giờ ta phải làm gì?”

      ra chuyện về Tô đại tiểu thư và tên tiểu tử Bùi gia kia, Mẫn Hoành Duệ sớm biết. Lúc trước thời điểm phái người đến đây bảo vệ nàng, người của phát còn có thế lực khác thầm bảo hộ U Lan viện, biết nàng quan tâm người nhà của mình, Mẫn Hoành Duệ cũng phái người điều tra chút, liền tra ra Bùi đại thiếu gia Bùi Hạo uy chấn kinh thành này, biết đối phương có ý xấu, Mẫn Hoành Duệ cũng can thiệp vào nữa.

      Mẫn Hoành Duệ vốn muốn chuyện này cho Tô Nhược Nhị biết, nhưng nhìn vẻ mặt ưu sầu của nàng, rốt cuộc vẫn đành lòng. Chờ sau khi tóm tắt viết xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt cảm động và thẹn thùng của Tô Nhược Nhị, nếu như nhìn lầm.

      “Đại Bạch, thực nhìn ra, ra ngươi thích ta lâu như vậy!”

      Mẫn Hoành Duệ: “....” Vừa rồi tuyệt đối là do hoa mắt, tiểu nữ nhân da mặt dày như vậy làm sao có thể biết thẹn thùng....

      Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nháy mắt đến mùng mười tháng tám.

      “Đại Bạch, người thích ăn bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng gà hay nhân ngũ vị?” Vẻ mặt Tô Nhược Nhị hứng thú dào dạt nhìn Đại Bạch lười biếng trước mặt, sắp đến trung thu, hàng năm tết trung thu ba tỷ muội các nàng đều tự mình động thủ làm bánh trung thu, đương nhiên, nhiệm vụ gian khổ nhất của nàng, chính là ăn....

      Thời tiết đầu thu hết nóng nực, gió mát thổi đến, trời cao mây mỏng, rất là sảng khoái. Nhưng mà ngược lại, trong lòng Mẫn Hoành Duệ có phần bất an, nhớ đến tin tức quan trọng đêm qua bên kia truyền đến, Mẫn Hoành Duệ nhìn Tô Nhược Nhị sâu, có số việc thể kéo dài được nữa, rốt cuộc phải trở về rồi....

      Đêm khuya, Mẫn Hoành Duệ lại vào Thủy Tâm viện.

      Nhưng khi kéo màn lụa mỏng ra, phát tiểu nữ nhân bên trong vốn phải ngủ say, lúc này ôm chăn ngồi ở đầu giường.

      Đây là lần thứ hai bọn họ chính thức gặp mặt, tuy lúc trước đoán được, nhưng vẫn tránh khỏi có chút xấu hổ, Tô Nhược Nhị đành phải nhàn nhạt cười: “Vương gia, người đến rồi.”

      ra nàng đoán được.” Từ trước đến nay Mẫn hoành Duệ chưa bao giờ nghi ngờ thông minh của nàng, dù sao người mà coi trọng sao có thể kém được?

      Tô Nhược Nhị trừng mắt nhìn, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc che dấu năng lực của mình trước mặt , trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, tin tưởng sau này nàng cũng cần, điều này rất kỳ quái, nhưng ngay từ đầu khi gặp , nàng chỉ biết nàng có thể tin tưởng , trực giác này rất mãnh liệt, mà Tô Nhược Nhị xưa nay luôn tin vào trực giác của mình.

      Trong khoảng thời gian ngắn hai người bọn họ cũng biết gì. Mới đầu Tô Nhược Nhị có chút được tự nhiên, cũng có cảm giác gì, qua lúc, đợi đến khi nàng cảm giác được khí tức mạnh mẽ người kia tỏa ra dường như khí còn giống lúc nãy.

      Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng dồn dập, ngay cả mặt cũng đều nóng lên, Tô Nhược Nhị liếm liếm đôi môi khô khốc, vừa định gì đó bị người bịt miệng, hoàn toàn được gì....

      Lúc đầu, chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước, Mẫn Hoành Duệ hôn hết dấu son môi, lâu sau, mới tách ra chút, nhưng vẫn chưa rời xa, đầu nhe nhàng tựa vào trán Tô Nhược Nhị, hai mắt cụp xuống, con ngươi trong vắt như ngọc lưu ly, phản chiếu hết thảy hình ảnh tiểu nữ nhân trước mặt “Thực xin lỗi, ta khống chế được.”

      Sau đó đợi Tô Nhược Nhị kịp phản ứng, môi lại in lên...

      Sau thời gian uống cạn chén trà, Mẫn Hoành Duệ tại xuất ở Phụ Chính Vương phủ.

      “Vương gia!”

      Trong phòng, Lý công công và Mạc Ngôn đứng, còn có người quỳ mặt đất, nàng ta mặc áo trắng, thân thể tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, đúng là Miêu Ngũ. Nhưng đối với thay đổi của nàng ta, mọi người trong phòng đều có gì ngạc nhiên.

      “Miêu Ngũ, bây giờ bổn vương tìm được tất cả người Miêu gia, chỉ còn lại....” Mẫn Hoành Duệ ngồi ghế, rất bình tĩnh nhìn Miêu Ngũ quỳ.

      Bây giờ Miêu Ngũ cũng biết đại nạn tới, nếu phải trong khoảng thời gian này Vương phủ dùng các phương thuốc tốt để bồi dưỡng, nàng thường xuyên sử dụng lực lương cấm kỵ như vậy, sớm gặp Diêm Vương rồi. Nhưng vì tộc nhân của mình, Miêu Ngũ cũng đành phải đau khổ chống đỡ. Bây giờ tốt rồi, tộc nhân của mình tìm được rồi, tảng đá lớn trong lòng Miêu Ngũ rơi xuống nửa.

      “Vương gia, chuyện lần này là do Miêu Ngũ đúng, nhưng xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho các tộc nhân vô tội của ta, mình Miêu Ngũ tự nguyện gánh chịu tội lỗi mình gây ra.

      Dường như có chút hiểu, Mẫn Hoành Duệ mở miệng “Vì bọn mà phải bỏ mạng, ngươi luyến tiếc sao?”

      Tim Miêu Ngũ nảy lên cái, kinh hoảng nhưng cũng đoái hoài đến việc gì khác, ngẩng đầu nhìn Mẫn Hoành Duệ, trong miệng tràn đầy khó tin cùng khiếp sợ “vương gia, người biết...”

      Nam nhân trước mặt, vẫn vân đạm phong khinh như vậy, làm cho người ta thể nhìn thấu nghĩ gì. Nhưng Miêu Ngũ cảm thấy nàng có chút hiểu người nam nhân này, nàng thậm chí nhịn được suy nghĩ, nếu lúc đầu bọn họ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, kết quả có phải thành ra thế này hay ....

      Nhưng làm sao có thể như vậy đây? là nam tử cao cao tại thượng, nếu có sai lầm lần này, có lẽ đời này nàng đều thể gặp được , thậm chí nàng còn thể nào tưởng tượng được, phải là nữ tử như thế nào mới có thể đứng bên cạnh , càng huống hồ là nàng....

      Miêu Ngũ nhanh chóng bình phục lại tâm tình mất mác của mình, hôm nay nàng sớm là đèn cạn dầu, gì cũng đều vô dụng, bây giờ chuyện duy nhất nàng có thể làm, cũng cần phải làm, chính là dùng hết khả năng để bảo vệ tộc nhân của mình.

      Bây giờ xem ra, dựa theo lời , vẫn còn hy vọng rất lớn.

      Miêu Ngũ từ từ hít sâu hơi, mới mở miệng “Vương gia người thiên nhân chi tư, sao có thể nhìn ra thủ đoạn nho của Miêu Ngũ ngu dốt này? Miêu Ngũ biết tự lượng sức mình, đầu tiên là mưu hại Vương gia, lại ngấm ngầm tính kế vương gia, Miêu Ngũ tự biết nghiệp chướng nặng nề, đáng lẽ phải chết trăm lần, nhưng mong Vương gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tộc nhân của Miêu Ngũ.

      Mẫn Hoành Duệ trả lời, đây là lựa chọn của nàng, mà sớm đồng ý rồi phải sao? Về phần tính mạng của nàng, chính nàng cần, cần gì phải lo lắng nữa.

      “Ngươi còn có gì muốn nhắn nhủ ?” Mẫn Hoành Duệ lạnh lùng , giọng vẫn có chút độ ấm nào.

      Nhưng lời này vào trong tai Miêu Ngũ, nàng ta lại rất vui mừng “Tạ ơn Vương gia!”

      Miêu Ngũ cúi lạy Mẫn Hoành Duệ sâu, mới mở miệng “Vương gia, từ bây giờ người hãy giữ hô hấp đều đặn, sau nửa chén trà , chúng ta có thể bắt đầu.”

      Lý công công nhìn hồi lâu, trong lòng rất nóng nảy, phải lúc thi triển pháp thuật lần cuối, đều cần chuẩn bị nhiều thứ sao, nữ nhân đê tiện dám can đảm mưu hại chủ tử nhà mình lại chuẩn bị gì, rốt cuộc nàng ra có muốn chữa trị cho chủ tử nhà mình đây? Hay là nàng vẫn muốn giở trò gì?

      “Miêu Ngũ, ta cho người biết, nếu lần này ngươi dám làm ra chuyện gì, ta làm cho ngươi biết cái gì gọi là muốn sống được, muốn chết cũng xong!”

      Miêu Ngũ cười “Lý công công, thời gian này khiến ngài có thêm nhiều phiền toái, Miêu Ngũ cam đoan, lần này tuyệt đối giở trò.”

      ra cho đến bây giờ, vì chuyện của Mẫn Hoành Duệ, Lý công công ngoại trừ việc cho Miêu Ngũ sắc mặt tốt, quả cũng làm gì khiến nàng khó xử, cho nên, bây giờ nhớ tới, Miêu Ngũ đúng là chưa bao giờ sợ Lý công công.

      Lý công công: “....” Tiểu nương này bị gì chứ.... Còn nữa, nàng ta cười cái gì? biết dáng vẻ tại của mình bây giờ cười rộ lên càng xấu xí hơn thôi sao....

      “Ngươi biết thế là tốt!”

      Thời gian uống cạn nửa chén trà vừa đến, cũng chính là giờ Tý, trước đây Miêu Ngũ ở Tây sương phòng, Lý công công và Mạc Ngôn nóng nảy chờ đợi.

      Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi nữ nhân đó có đáng tin ? Vì sao nàng lại muốn chỉ có nàng ta và Vương gia ở trong phòng?”

      Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi xem sao bên trong có động tĩnh gì?”

      Lý công công: “Mạc Ngôn, ngươi chuyện này cần thời gian bao lâu, sao bây giờ Vương gia còn chưa ra chứ?”

      .......

      “Vương gia, người ra rồi!” Mặc kệ Lý công công ồn ào, Mạc Ngôn chạy nhanh tới phía trước.

      Tận sâu trong lòng, Mẫn Hoành Duệ cảm giác được linh hồn của chính mình, bây giờ mới chân chính ở trong thân thể, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với con sói trắng ở Tô gia kia. Mẫn Hoành Duệ ngẩng đầu nhìn ánh trăng bầu trời, trong lòng tự chủ nghĩ đến câu....

      Tiểu nữ nhân, tối nay ánh trăng đẹp như vậy, nàng có nhìn thấy ?

      ----------------
      Ui, thế này là Đại Bạch hết xuất rồi há? Khóc dòng sông!!:062::062::062:
      Tang Ca, 1900, thuyt20 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Giờ danh chánh ngôn thuận gặp Chị rồi. Thanks Nàng

    3. NTL

      NTL New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      20
      Thịt vụn nha :yoyo69::yoyo69::yoyo69:

    4. HoanHoan

      HoanHoan Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      239
      tuy tiếc đại bạch :runintears:nhưng em lại mừng vì sắp có thịt ăn r:ex10::xitmau::050::059::038::tungtung:
      cầu thịt cầu thịt:012:, cầu chương mới:037:, thịt vụn cũng đc, :payup: chị e sắc nữ đói đến da bụng dính vào da lưng r:055:
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 24:

      Edit: Estella


      “Đưa thi thể Miêu Ngũ hỏa táng, sau đó phái người đem tro cốt đưa đến tay tộc nhân của nàng.” Đây là cầu của nàng ta trước khi chết, Mẫn Hoành Duệ lưu lại câu như vậy liền bỏ , chỉ còn lại Lý công công và Mạc Ngôn ở đó.

      [​IMG]

      “Thất thúc...” Phụ hoàng y mất sớm, nếu phải nhờ nam nhân trước mặt này, y và mẫu hậu sớm bị người khác ăn tươi nuốt sống rồi. Nay tất cả mọi người đều , thao túng triều chính, dã tâm rành rành, nhưng chỉ có y biết , nếu người nam nhân này muốn vị trí này, căn bản có Hạ Cảnh đế như y tồn tại.

      [​IMG]

      Hơn nữa trong lòng phải cũng chọn được người thích hợp rồi sao?

      [​IMG]

      Mặc dù biết người mình thích là , nhưng nhiều ngày sớm chiều ở chung, Tô Nhược Nhị sớm coi Đại Bạch là người nhà của mình, nàng làm sao lại quan tâm đến nó chứ?

      Nếu Đại Bạch gặp chuyện may....Tô Nhược Nhị nghĩ đến khả năng này rất đau lòng, dù sao bây giờ còn ở đây, chắc có lẽ có chuyện gì mới đúng “Chanh Tâm, ngươi mau kêu người mời đại phu!”
      xukem, Tang Ca, 190020 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :