1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chương 42.1: Tìm đường chết

      Edit : Ngân Phương

      Kỷ thị tức giận vỗ bàn cái: "Ngươi đây là lấy đạo đức đến uy hiếp ta!" Nếu Triệu Huệ Lan bước vào cửa Lục gia, với thân phận của nàng tất nhiên vị lương thiếp. Sau đó được, nặng cũng được, mềm được cứng rắn được, đây mà là thiếp thất gì. Kỷ thị thể cho phép nữ nhân như vậy vào trong phủ.

      Bên này còn náo loạn, lão Hầu gia nhịn được."Được rồi được rồi!" Ông cũng muốn làm theo biện pháp của Lục Hãn, gả Triệu Huệ Lan ra ngoài, thế nhưng điều kiện tiên quyết phải là Triệu Huệ Lan nguyện ý. Ông nghĩ nếu thực được, để cho Lục Thần nạp nàng ta, cũng có vấn đề gì, đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Còn Kỷ thị trong lòng thoải mái, cũng là khó tránh khỏi, Lục Thần cũng nên dỗ dành.

      Ông hừ tiếng, giọng lạnh xuống, với Triệu Huệ Lan: "Triệu nương, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, biện pháp của lão đại đối với ngươi là có lợi nhất. Bây giờ nếu ngươi đáp ứng vẫn còn kịp. Nếu làm tiểu thiếp của lão Nhị mà lại hối hận lúc đó còn kịp nữa. Ta nhắc nhở ngươi câu, bỏ qua thôn này còn tiệm đấy nữa đâu."

      Triệu Huệ Lan dập đầu cái lên mặt đất, : "Lão Hầu gia, Huệ Lan nghĩ kỹ, nguyện ý hầu hạ Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân cả đời."

      "Được được được!" Lão Hầu gia cũng lười tham gia, xong liền đứng dậy ra ngoài, lúc ngang qua Lục Thần, đá cái, đạp ngã xuống đất, "Chính ngươi gây họa, ngươi tự giải quyết !" Hung tợn bỏ lại câu rồi nghênh ngang rời .

      "Cha chồng, chuyện này còn chưa giải quyết xong, sao ngài rời ?" Triệu thị vội vàng .

      Lão phu nhân : " phải cha chồng ngươi để cho lão Nhị tự giải quyết sao? " Lão Hầu gia vừa , ở đây bà ta có bối phận cao nhất, lời có trọng lượng nhất. Ánh mắt của bà ta lướt qua mặt Lục Thần và Kỷ thị, "Nếu lão Hầu gia có lệnh, các ngươi đưa Triệu di nương về Thúy Phong uyển ."

      Trực tiếp thăng cấp Triệu Huệ Lan thành di nương.

      mặt Triệu Huệ Lan liền lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

      Kỷ thị tất nhiên nghe , đây là cứng rắn muốn đưa Triệu Huệ Lan cho Nhị phòng. Nàng sao có thể đồng ý, vội la lên: "Mẫu thân?"

      Lão phu nhân phất phất tay, tuy giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng lại kiên định: "Mẹ biết trong lòng con thấy oan ức. Nhưng thân phận Triệu nương đặc thù, lúc này việc lợi hay hại, cha chồng cùng đại bá của ngươi phân tích ràng, con là con dâu Hầu phủ nên lấy đại cục làm trọng, sau này còn sợ ai khen con hiền lành?"

      Trong lòng Kỷ thị phẫn nộ: "Chuyện xảy ra đột ngột, dù sao người cũng phải đợi con dâu bình tĩnh lại rồi hẵng quyết định chứ."

      Lão phu nhân : "Ngoại trừ nạp nàng ta làm thiếp, chẳng lẽ con còn có biện pháp khác?" Bà ta muốn dây dưa với Kỷ thị, liền gọi Khổng ma ma bên người : "Còn đưa người tới Nhị phòng."

      Khổng ma ma đỡ Triệu Huệ Lan dậy, dẫn ra ngoài, lão phu nhân cũng đỡ tay của tam phu nhân, đứng dậy từ từ ra đại đường.

      Lục Hãn lắc đầu, giơ tay đỡ Lục Thần đứng lên, cười khổ : "Nhị đệ, đại ca cũng chỉ có thể giúp đệ đến thế thôi, đệ tự giải quyết cho tốt !"

      Lục Thần vội vã cám ơn huynh trưởng, rồi lập tức tới nắm lấy tay áo của Kỷ thị, Kỷ thị để ý tới , thét to: "Đừng chạm vào ta!"

      Lục Thần : "A Hành, nàng nghe ta giải thích."

      Kỷ thị bịt tai nhanh, Lục Thần giống như quả cầu da bị xì hơi, đứng ở nơi đó biết làm thế nào, gã sai vặt Quan Ngôn tiến đến dìu . Lục Thần : "Quan Ngôn, sao việc lại phát triển đến tình trạng này?"

      Kỷ thị trở về chính phòng, nha hoàn mang nước nóng đến để cho nàng rửa mặt rửa tay, lại thay sang bộ quần áo sạch . Lúc này Cảnh ma ma mới lại gần : "Phu nhân, Triệu Huệ Lan được đưa tới. Người xem nên sắp xếp nàng ta như thế nào?"

      Kỷ thị suy nghĩ chút : "Đưa nàng ta đến Thu Thủy Viện . Lại phái bốn nha hoàn, hai ma ma to cao hầu hạ nàng ta."

      Cảnh ma ma kinh hãi: "Phu nhân, như vậy sao được? Thu Thủy viện ở gần thư phòng của Nhị lão gia nhất, lại có cánh cửa đơn mở hướng ra phía ngoại viện, cần phải qua nội viện cũng có thể đến đó, việc này phải là tạo cơ hội cho nàng ta câu dẫn Nhị lão gia sao?"

      Kỷ thị khoát tay áo: "Ma ma, nếu như lòng của nam nhân thay đổi, dù phòng cũng được. bằng khiến mọi chuyện đơn giản chút, lão phu nhân muốn ta làm thê tử hiền lành, ta đây liền làm cho bà ta nhìn."

      Cảnh ma ma nghĩ nàng cam chịu, lại khuyên vài câu, Kỷ thị : "Ý ta quyết, ma ma cần khuyên ta."

      Cảnh ma ma bất đắc dĩ, đành bảo người phía dưới làm.

      Lại đến Triệu Huệ Lan, Cảnh ma ma tự mình dẫn người đưa nàng ta tới Thu Thủy viện. Ở trong Hầu phủ nàng ta đường tới, thấy ba bước đình, ngũ bộ cảnh, khắp nơi phồn hoa cẩm tú, nàng ta chỉ hận tại sao mình có thêm đôi mắt nữa để ngắm hết cảnh nơi đây. Dù nàng ta từng là đích nữ của tri phủ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là khuê tú hộ gia đình thôi, nào từng được chiêm ngưỡng vẻ phú quý ở kinh sư như thế này, nhìn thôi cũng hoa mắt.

      Đến khi đến Thu Thủy viện, tuy chỉ là viện cho khách ở, nhưng có hơn mười gian phòng trống, trong viện có gốc cây hải đường cao to sum xuê , ngụ ý "Phú quý cả sảnh đường". Ở chính giữa viện là ba gian phòng lớn,dụng cụ trong chính phòng đều làm từ gỗ lim thượng đẳng, giữa phòng có bình phong thủy tinh gồm có bốn tấm bằng gỗ tử đàn được dựng thẳng, vẽ hình tùng hạc đón khách, bày trí khiêm tốn nhưng vẫn xa hoa.

      Triệu Huệ Lan nhàng vuốt ve cái bình phong nhìn đơn giản nhưng giá trị xa xỉ này, ánh mắt mê mẩn.

      Kỷ thị chỉ tùy tiện vung tay là có thể đưa ra sân viện xa hoa như vậy, toàn bộ Hầu phủ biết còn hoa mỹ đến mức nào.Vốn nàng ta có chút dao động với đề nghị của Lục Hãn, nhưng lúc này càng thêm quyết tâm muốn ở lại Hầu phủ.

      Lúc này Cảnh ma ma dẫn theo bốn nha hoàn vào, với Triệu Huệ Lan: "Phu nhân chọn bốn nha hoàn tới hầu hạ Triệu nương tử, ngươi xem bốn người bọn họ thế nào?"

      Triệu Huệ Lan thấy mấy nha hoàn này, ai cũng mắt ngọc mày ngài, cử chỉ dịu dàng, vừa nhìn biết là được huấn luyện nghiêm chỉnh, làm sao mà hài lòng, vội vàng vén áo thi lễ với Cảnh ma ma, "Khiến ma ma vất vả. Mấy vị tỷ tỷ tất nhiên là tốt, nhưng Huệ Lan người , lời , nào dám cầu nhiều người hầu hạ như vậy? Ma ma chỉ cần để Nguyệt Mai ở lại với ta là được."

      Nguyệt Mai là người nàng ta dẫn theo từ bên ngoài, là đại nha hoàn luôn hầu hạ nàng ta. Nguyệt Mai là tiểu nữ oa mười hai mười ba tuổi, da hơi đen, nhưng có đôi mắt sáng, vừa nhìn liền biết là người thông minh.

      Cảnh ma ma ngoài cười nhưng trong cười : "Tiểu nương tử khách khí, ngươi ở xa tới là khách, phu nhân cho ngươi bốn nha hoàn để sai sử, ngươi cần khách khí, cứ vui lòng nhận là được. Nhưng Nguyệt Mai nương lại thể ở đây."

      Triệu Huệ Lan lại càng hoảng sợ, nàng ta mới tới Hầu phủ, làm gì có người trung thành với nàng ta, nếu có Nguyệt Mai bên người, nàng ta chẳng phải biến thành người vừa mù vừa điếc."Ma ma, Nguyệt Mai theo ta nhiều năm, tình cảm với ta như tỷ muội, ma ma làm sao có thể đuổi nàng? Hầu phủ thể nào có quy củ như vậy chứ?"

      Cảnh ma ma quả muốn nàng ta biến thành người mù và điếc. Bà cười nhạt: " nương hiểu lầm. Nhưng Hầu phủ cũng có quy củ, nếu muốn ở trong Hầu phủ hầu hạ chủ tử, phải đưa tới chỗ Thôi ma ma học quy tắc nửa năm, khi nào học xong mới có thể hầu hạ người. Nguyệt Mai nương phải là có khả năng theo nương tử, đợi nàng ta học xong hết quy tắc ở đây, chúng ta đưa nàng ta về Thu Thủy viện. Hầu phủ chúng ta là nơi rất biết lý lẽ!"

      Nửa năm sau, Triệu Huệ Lan có thể còn ở Hầu phủ hay cũng thể trước.

      Triệu Huệ Lan cũng hiểu điều này, trong lòng nàng ta lo lắng, lập tức quỳ xuống. "Cha mẹ Huệ Lan còn, hôm nay bên người chỉ có Nguyệt Mai, mong ma ma khai ân, để nàng tạm thời ở lại bên người Huệ Lan ."

      Cảnh ma ma vội vã tránh sang bên: "Nương tử là người có thân phận, lão nô chịu nổi đại lễ này của người. phải lão nô định làm khó dễ, nhưng đây là quy củ trong phủ từ đời lão tổ tông truyền xuống tới nay, chính phu nhân cũng sửa được. Xin thứ cho lão nô thể giúp."

      xong những lời này cũng để ý tới Triệu Huệ Lan, khoát tay áo, liền có hai ma ma thân hình cao to mạnh khỏe tiến lên, lôi Nguyệt Mai .

      Nguyệt Mai lo sợ khóc lóc: "Tiểu thư cứu ta, cứu ta!"

      Đúng lúc này, chợt nghe thanh : "Làm sao lại la hét? Hô to gọi , còn thể thống gì?"

      Là Triệu thị tới.

      Triệu thị nhìn Cảnh ma ma cười lạnh : "Cảnh ma ma, ta cũng biết, Hầu phủ chúng ta từ lúc nào bắt đầu coi mạng người như cỏ rác rồi?"

      Cảnh ma ma kiêu ngạo siểm nịnh: "Tam phu nhân đùa, lão nô chỉ đưa Nguyệt Mai tới chỗ Thôi ma ma học ít quy củ, mấy ngày nữa đưa trở về. Nhưng Nguyệt Mai nương này có chút nhát gan, khiến tam phu nhân bị nàng ta quấy rầy."

      Triệu Huệ Lan vội : "Tam phu nhân, ngài mau cứu Nguyệt Mai !"

      Tam phu nhân hừ tiếng, sai hai bà tử: "Các ngươi mau thả Nguyệt Mai cho ta. Triệu nương là bằng hữu của ta, các ngươi dám đối với nha hoàn bên người của nàng như vậy?"

      Nơi này là Nhị phòng, cũng phải ở tam phòng, hai bà tử vốn cũng nghe tam phu nhân, mà cùng nhau nhìn Cảnh ma ma, Cảnh ma ma do dự chút, khẽ gật đầu, hai bà tử mới thả người .

      Thả thả, nhưng Cảnh ma ma vẫn : "Trong phủ vốn có quy củ như vậy, được ma ma dạy dỗ, nô tỳ vào cửa có tư cách hầu hạ trước mặt chủ tử."

      Tam phu nhân nhịn được : "Chuyện này ta với Nhị tẩu. Hôm nay ta có mấy câu muốn với Triệu nương, các ngươi lui xuống trước ."

      Nơi này là Nhị phòng!

      Cảnh ma ma nhìn chán ngấy diễn xuất của tam phu nhân, nhưng người ta là chủ tử, bà cũng thể quá phận đắc tội. thể làm gì khác là dẫn người lui ra.

      Người ngoài đều , Triệu Huệ Lan dẫn Nguyệt Mai hành lễ với tam phu nhân, "Đa tạ tam phu nhân ra tay cứu giúp."

      Tam phu nhân cũng khách khí ngồi ở chủ vị, thản nhiên cười : "Đều là tỷ muội trong nhà, giúp ngươi cũng là giúp ta, Huệ Lan cần khách khí như vậy."

      Hai người mang ý xấu khách sáo vài câu, tam phu nhân nghiêm túc hỏi: "Tiếp theo Huệ lan cũng biết nên làm thế nào?" Giọng điệu giống như cấp sai khiến thuộc hạ.

      Triệu Huệ Lan kính cẩn đứng lên : "Huệ Lan mặc cho tam phu nhân sai bảo."

      Tam phu nhân hài lòng gật đầu."Ngươi đừng nghe Lục Hãn ăn bậy bạ. Tình trạng của Nhị phòng ngươi cũng thấy, Trường Hưng hầu phủ của ta ở kinh sư tính là phú quý số , nhưng cũng kém thế. Vị nhị bá này của ta chỉ phong lưu tuấn dật, làm người đôn hậu ôn nhu, lại là thanh niên đầy hứa hẹn, mặc dù tại chỉ là tú tài , thế nhưng văn bát cổ mà làm, ngay cả sơn trưởng của Đông Sơn thư viện cũng khen dứt miệng. khoa này tất nhiên đề tên Quế bảng, lại là công tử Hầu phủ, tương lai có tiền đồ vô hạn. Nếu làm phu nhân của , chừng cũng có khả năng được phong làm cáo mệnh phu nhân."

      "Mặc dù nhị bá có ba đứa con, nhưng chỉ có nhi tử. Ngươi trẻ đẹp, hồng tụ thiêm hương, nếu tương lai cái bụng của ngươi chịu thua kém, sinh được tiểu công tử, ở trước mặt lão phu nhân có ta giúp ngươi tốt, ngươi còn sợ đứng vững ở Nhị phòng? Rất có khả năng, lỡ ngày đó, Nhị tẩu xảy ra chuyện hay, với thân phận của ngươi, được phù chính cũng phải là khó." Nàng ta hơi dừng lại, thấy ánh mắt Triệu Huệ Lan chuyển động, mới lại : "Ngươi là bạn tốt của ta. Nếu ngươi có lòng, ta và lão phu nhân nhất định giúp ngươi làm việc này chu toàn. Duy nhất điều, đó là ngươi phải hạ quyết tâm."

      Triệu Huệ Lan hơi cúi đầu, nhịn được vuốt ve bụng của mình: "Mọi việc Huệ Lan đều nghe tam phu nhân ."

      Đó là biểu lộ lập trường của mình.

      Tam phu nhân thở phào hơi, cười : "Vậy tốt."

      "Chỉ là..." Triệu Huệ Lan ngập ngừng : "Ta sợ nhị phu nhân để yên cho ta!"

      Tam phu nhân mỉm cười: "Huệ Lan, ngươi nghĩ quá nhiều."

      "Tam phu nhân dạy bảo cho?"

      "Nữ nhân dù có quyền hành hơn nữa nhưng tất cả cũng phải nghe nam nhân. Nhị phu nhân có đáp ứng ngươi hay như thế nào? Chỉ cần ngươi nắm chặt lấy tâm của Nhị lão gia, dù nàng ta có trăm lần muốn, cũng thể nghe nam nhân, đúng ? Ngươi xinh đẹp như vậy, cũng nên phụ lòng ông trời ưu ái ngươi."

      Triệu Huệ Lan chấn động toàn thân: "Huệ Lan hiểu."

      "Hiểu là tốt rồi!" Tam phu nhân cười ha ha, đứng lên."Ta đây cũng ngồi lâu."

      ***

      Bên kia Kỷ thị ăn xong cơm tối chưa được bao lâu, Cảnh ma ma báo lại: "Phu nhân, Triệu nương tử muốn gặp ngài."

      " gặp!" Kỷ thị làm sao có tâm trạng gặp nàng ta.

      Theo ý Cảnh ma ma là nên gặp Triệu Huệ Lan lần, khuyên nàng ta đồng ý đề nghị của đại lão gia. Nhưng lúc này bà có thể hiểu được tâm trạng của phu nhân, cũng khuyên bảo nhiều hơn.

      Về phần Lục Thanh Lam, vừa tỉnh dậy nghe mẫu thân đưa Triệu Huệ Lan đến Thu Thủy viện, khỏi giật mình. Suy nghĩ chút cũng hiểu tâm tư của mẫu thân, khỏi than thở tiếng. Mẫu thân phải là có thủ đoạn, nhưng khi nữ nhân bị hãm sâu vào vòng xoáy tình cảm, khó tránh khỏi xảy ra sai lầm.

      Nàng chống người dậ, hỏi: " tại giờ gì?"

      Bồ Đào : "Bây giờ là giờ dậu."

      Lục Thanh Lam suy nghĩ chút: "Mau thay quần áo cho ta."

      Bồ Đào sửng sốt: "Sắp tới bữa tối, tiểu thư cần ra cửa."

      Lục Thanh Lam vẫn muốn giúp đỡ mẫu thân mình, "Ta có việc, mau lên chút."

      Lần trước Lục Thanh Lam liều mình cứu hai đại nha hoàn này, các nàng càng tri ân báo đáp với Lục Thanh Lam, vội vàng kêu Thạch Lưu tiến đến cùng nhau giúp nàng thay đồ.

      bên khác, Lục Thần ở phía trước dùng cơm, nghĩ có lẽ vợ mình bên kia nguôi giận chút, vì vậy đứng dậy vào nội viện, vừa vào nội viện thấy Triệu Huệ Lan dẫn theo Nguyệt Mai đợi ở đây, trong tay Nguyệt Mai cầm chiếc đèn lồng, tia sáng mờ ám.

      Lục Thần bước chân lại gần, "Các ngươi sao lại ở đây?"

      Triệu Huệ Lan mặc chiếc áo màu hồng nhạt bó sát người bằng tơ lụa có vạt áo bắt chéo, đó thêu hoa văn nổi hình hồ lô song phúc, bên dưới là váy màu xanh nhạt dệt hoa văn mây uốn lượn, bên ngoài khoác sa mỏng thêu chỉ vàng hoa văn bách điệp,trang điểm nhàng, kiều diễm ướt át.

      Mà dưới đèn ngắm mỹ nhân, lại tăng thêm vài phần tình thú.

      Triệu Huệ Lan ung dung chậm bước, thướt tha đến, tư thế bước phải là vô cùng phong tình vạn chủng. Nàng ta dịu dàng tiến tới hành lễ với Lục Thần: "Lão gia, phu nhân nhân hậu, để ta ở tại Thu Thủy viện, Huệ Lan cố ý đợi ở đây, muốn mời lão gia tới chỗ của ta ngồi chút."

      Nàng ta đổi nhị gia thành lão gia, ý tự coi mình là thiếp thất.

      Lục Thần nhíu mày cái, định gì, chợt nghe bịch bịch bịch loạt tiếng bước chân truyền đến.

      Chỉ thấy tiểu nữ oa trắng ngần khoảng năm, sáu tuổi, chạy tới như gió lốc, nhào vào lòng Lục Thần, kêu tiếng: "Cha!"

      [​IMG]
      Thanhbliss, Lazzy Le, Sweet you18 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Trung chuong nang oi

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chương 42.2

      Edit: Ngân Phương

      Lục Thần liền ôm lấy nữ nhi, cao hứng hôn cái lên trán của nàng.Thời gian qua này sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có người nữ nhi mới có thể tìm lại chút yên ấm.

      thanh Lục Thanh Lam chát chúa : "Cha, chúng ta mau đến chính phòng ăn cơm . Bảo nhi tới tìm cha, đói bụng rồi." Vừa vừa đáng vỗ vỗ bụng của mình.

      Lục Thần đâu còn nhớ tới Triệu Huệ Lan, cười : " thôi, để Bảo nhi của chúng ta đói bụng, cha có lỗi." Liền ôm Lục Thanh Lam tới chính phòng.

      Triệu Huệ Lan ngập ngừng chút, nhìn hai cha con nàng thân thiết, nghĩ thầm đây mới là gia đình, nàng ta chỉ là người ngoài, vốn chen vào được câu nào.

      Lục Thần ôm Lục Thanh Lam vào trong viện, Lục Thanh Lam giống như vô ý : "Cha, Lam nhi thích nữ nhân kia. Cha đừng để ý nàng ta có được ?"

      Lục Thần ngẩn ra, kỳ quái : "Bảo nhi cho cha, vì sao thích nàng ta?"

      Lục Thanh Lam : "Ánh mắt nàng ta nhìn cha, giống như Bảo nhi nhìn thấy kẹo đường, Bảo nhi nhìn thấy sợ!"

      Lục Thần nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ.

      Ngày hôm sau, Triệu Huệ Lan lại tới tới chờ Lục Thần. Lần này Lục Thanh Lam chưa tới, lần đầu tiên còn có thể là vô tình gặp được, nhưng mỗi lần đều như vậy, lại giống như là Kỷ thị bảo nàng ta làm như vậy. Kỷ thị đường đường là chủ mẫu, tranh giành tình nhân với tiếu thiếp như Triệu Huệ Lan, nếu truyền tốt cho thanh danh.

      Ngày hôm nay Triệu Huệ Lan lại thay đổi món quần áo màu hồng nhạt, vẫn chầm chậm thướt tha tới. "Lão gia!"

      Lục Thần vốn cảm thấy thẹn với Triệu Huệ Lan, nhưng lại nhớ tới lời của nữ nhi ngày hôm qua, trong lòng liền nổi lên tia cảnh giác. Nay thấy nương này còn để tang mà lại mặc quần áo màu hồng lãi còn trang điểm son phấn cứ như vậy ra, tâm trạng khỏi sinh ra vài phần chán ghét.

      Triệu Huệ Lan : "Lão gia, hôm qua vì Lục tiểu thư nên lão gia chưa tới viện của Huệ Lan, hôm nay có thể hân hạnh được đón tiếp lão gia ?"

      Lục Thần nhíu mày, vẻ mặt hờ hững : " khéo, hôm nay ta đồng ý với Bảo nhi, phải dạy con bé viết chữ, viện của ngươi ta tới được. Nhưng hôm nay thân phận của ngươi chưa được xác định, từ giờ cần phải đứng đây chờ ta nữa. "

      Triệu Huệ Lan ngờ trả lời quyết tuyệt như vậy, trong lúc nhất thời nước mắt lưng tròng : "Lão gia, ngài có ý gì?"

      Lục Thần có chút kiên nhẫn vung tay áo, "Cứ như vậy , ta vào trước." hai bước, quay lại với Triệu Huệ Lan: "Nếu ta tình nhầm, Triệu nương còn tháng nữa mới hết tang, mặc quần áo trang điểm như thế nào, cũng nên suy nghĩ cho kỹ..."

      Trong lòng Triệu Huệ Lan cả kinh, giống như bị cho hai cái bạt tai, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.

      ***

      Qua ngày, trong cung truyền ra khẩu dụ, gọi Lục Thanh Lam tiến cung gặp Tam công chúa.

      tháng này Lục Thanh Lam cũng chưa tiến cung. Lúc nàng đến Trường Hi cung, Tam công chúa ở cửa chờ nàng. Tam công chúa mặc váy mềm màu hồng, búi tóc hai bên, khuôn mặt nhắn mềm mại hồng hào, tinh xảo động lòng người, vì là người nóng tính nên sớm ở cửa chờ Lục Thanh Lam .

      Thấy Lục Thanh Lam từ kiệu xuống, Tam công chúa bịch bịch bịch chạy tới, kéo cánh tay Lục Thanh Lam oán giận : "Bảo nhi, sao giờ ngươi mới đến?"

      Trong lòng Lục Thanh Lam ấm áp. Nàng ở trong nhà ngây ngô buồn phiền, gặp Tam công chúa tâm trạng cũng thoải mái hơn.

      Hai người nắm tay vào Trường Hi cung, Lục Thanh Lam trước bái kiến Tống quý tần. Tống quý tần đối với nàng rất hiền lành, hỏi vài câu việc nhà, liền để hai tiểu nương thiên điện chơi đùa.

      Hai tiểu nương ở trong thiên điện chơi xếp gỗ lúc, Tam công chúa bỗng nhiên : "Bảo nhi, ngươi vui đúng ?"

      Lục Thanh Lam kinh ngạc ngẩng đầu, ngờ tiểu nương này lại nhạy bén như vậy. Tuy tính tình Tam công chúa hay vội vàng xao động, có đống lớn khuyết điểm, nhưng lại có ưu điểm lớn, đó là chỉ cần nhận thức đúng người, coi người đó là bằng hữu, vậy cả đời đối tốt với người đó, vĩnh viễn thay đổi.

      Giống bây giờ, nàng chưa bao giờ ở trước mặt Lục Thanh Lam làm ra vẻ công chúa.

      Đầu óc chính là ngoan cố như vậy.

      mặt Lục Thanh Lam đầy vẻ buồn rầu, giống như tiểu đại nhân thở dài hơi: "Cha ta có thể nạp thiếp."

      Tam công chúa nghiêng đầu suy nghĩ chút, hiểu. Trong cung ngoại trừ hoàng hậu, tất cả đều thiếp. Hoàng đế hơn năm mươi tuổi, còn thường xuyên nạp thêm mấy tiểu phi tử vào cung, Tam công chúa lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tuyệt cảm thấy nạp thiếp có chỗ nào tốt hoặc đúng.

      Nên nghi hoặc : "Cha ngươi nạp thiếp... sao?"

      Lục Thanh Lam vỗ vỗ tay của nàng, chuyện giống như người lớn tuổi: "Cái này ngươi hiểu được!"

      Nếu hiểu, Tam công chúa cũng suy nghĩ nhiều. Đôi mắt to trong suốt nhìn Lục Thanh Lam : "Cửu hoàng huynh bị bệnh, chúng ta thăm cửu hoàng huynh ."

      Tiêu Thiểu Giác đối với Lục Thanh Lam vẫn lúc lạnh lúc nóng , nàng đương nhiên muốn gặp , nên dứt khoát lắc đầu: "Ta muốn ."

      Tam công chúa có chút kỳ quái: "Cửu ca đối với muội tốt như vậy, vì sao muội còn sợ như vậy?" Nàng nghĩ Lục Thanh Lam muốn gặp Cửu hoàng tử là vì Lục Thanh Lam sợ , kỳ thực Tam công chúa cũng có chút sợ , nhưng vẫn là nhịn được muốn thân cận với .

      Tam công chúa là người chuyên hành động, đợi Lục Thanh Lam giải thích, liền đứng dậy cứng rắn kéo tay của nàng tới Ngọc Minh cung.

      Hai tiểu nương tới tây thiên điện, thấy Vệ Bân mặc quần áo màu xanh, nhã nhặn tuấn tú canh giữ ở cửa.

      Vệ Bân thấy hai tiểu nương hấp tấp tới, miệng liền nở nụ cười.

      Cửu điện hạ đối với Lục tiểu nương rất khác biệt, gặp nàng hẳn rất cao hứng, liền tự quyết định đưa hai tiểu nương vào trong điện.

      Hai người vừa vào phòng, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác mặc tẩm y trắng lẳng lặng ngồi ở giường đọc sách.

      Mái tóc đen buông xõa, gương mặt tuấn mỹ hơi tái nhợt, gần như trong suốt, môi mỏng mím thành đường, ngồi an tĩnh như hòa làm với khung cảnh trong phòng, giống như là bức họa đẹp yên ả.

      Nghe được tiếng bước chân, Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn, ánh mắt rơi vào người bé bên cạnh Tam công chúa.

      Hôm nay Lục Thanh Lam mặc bộ đồ màu hồng nhạt, búi tóc hai bên, khuôn mặt nhắn béo mập đỏ bừng, đặc biệt khiến người thích.

      Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác bất giác mềm dịu .

      Vệ Bân câu: "Điện hạ, Tam công chúa cùng Lục nương đến thăm ngài."

      Tiêu Thiểu Giác ừ tiếng, liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam.

      Tam công chúa chạy bịch bịch đến bên giường Tiêu Thiểu Giác, la lên: "Cửu ca Cửu ca, bệnh phong hàn của huynh chưa khỏe sao?"

      Tiêu Thiểu Giác là người Hạ Tộc, thể chất vẫn luôn tốt, rất ít sinh bệnh. Khi sinh bệnh vốn cũng nhanh khỏe, nhưng trận phong hàn này cũng gần mười ngày mà vẫn chưa khỏi.

      cúi đầu nhìn vẻ mặt thân thiết của tiểu nữ oa, nhàn nhạt ừ tiếng: " có việc gì, sắp khỏe rồi!"

      Tam công chúa ồ tiếng, cũng kéo Lục Thanh Lam tới, : "Cửu ca, Bảo nhi cũng tới thăm huynh. phải huynh thích Bảo nhi nhất à, nàng cũng rất lo lắng cho huynh đó."

      Tiêu Thiểu Giác lại liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam, nàng nhất thời cảm thấy áp lực như có ngọn núi lớn đè xuống, lắp bắp : "Cửu... Cửu..." Trứng thối, nàng biết nên gọi là "Cửu điện hạ" hay là "Cửu ca ca" mới tốt!

      Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác vẫn nhìn vào khuôn mặt nhắn trắng mềm của nàng, Lục Thanh Lam cuối cùng cũng quyết tâm gọi tiếng: "Cửu ca ca..." Sau đó nhanh "Huynh phải mau khỏe!"

      Tiêu Thiểu Giác nghe nàng kêu như vậy, lúc này biểu tình mặt mới nhu hòa chút.

      Tiêu Thiểu Giác giơ tay lên sờ khuôn mặt nhắn tròn vo của nàng, hỏi nàng: "Gần đây thân thể của muội có khỏe ?"

      Lục Thanh Lam nghĩ là hỏi chuyện khác, thành thực trả lời: "Bảo nhi biết điều, mỗi ngày đều tập luyện cho thân thể khỏe mạnh, cho nên thân thể vẫn khỏe."

      Tam công chúa cũng liền reo lên: "Muội cũng ngoan muội cũng ngoan, mỗi ngày muội cũng tập luyện thân thể."

      Tiêu Thiểu Giác nghĩ đến chuyện khác. và tiểu nữ oa này có quan hệ rất đặc thù, tiểu nữ oa bị bệnh hay bị đau đớn, cũng bị giống y như nàng, nhưng bị bệnh, tiểu nữ oa lại xảy ra chuyện gì, thế quá công bằng, có lòng dạ rộng lượng, càng nghĩ càng thấy khó chịu, sắc mặt liền trầm xuống.

      Lần nữa nhìn Lục Thanh Lam, ánh mắt tốt như trước. Lục Thanh Lam sợ đến rụt cổ cái, suy nghĩ vài lần về lời của mình, cũng nghĩ ra đắc tội ở chỗ nào. Người này tính tình bất định, khiến người khó thích ứng.

      Trong bụng Lục Thanh Lam mắng xối xả, nhưng cũng dám biểu ra ngoài.

      Bầu khí thoáng cái liền lúng túng.

      Đúng lúc này, cung nữ mười mười hai tuổi, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần đoan chính thanh nhã vén mành vào, Lục Thanh Lam nhìn thoáng qua mấy lần. Nàng phát , phàm là người phục vụ bên người của Tiêu Thiểu Giác, ai đẹp.

      Cũng có gì kỳ lạ, Cửu điện hạ soi mói, luôn luôn nhìn mặt, kiếp trước ở kinh sư mọi người cũng biết.

      Trong tay cung nữ này cầm chén thuốc, còn bốc hơi nóng, nàng ta cẩn thận đặt chén thuốc ở bên giường, sau đó vén áo thi lễ, : "Điện hạ, nên uống thuốc." Sau đó liền lui ra ngoài.

      Lục Thanh Lam hơi giật mình, nha đầu kia hiểu chuyện, biết chủ tử ốm sao, cũng hầu hạ chủ tử uống thuốc, lui xuống như vậy?

      Nàng cũng biết tính tình của Tiêu Thiểu Giác, bởi vì bệnh sạch cực nghiêm trọng, bình thường cũng gọi người hay gần người. Cung nữ bởi vì biết thích người bên ngoài tới gần hầu hạ, nên mới lui ra ngoài.

      Tiêu Thiểu Giác cúi đầu nhìn chén thuốc đen đặc như mực, lông mày nhịn được cau lại đường. vươn tay muốn cầm chén thuốc lên, bỗng nhiên lại ho khan kịch liệt trận, thể làm gì khác bèn đặt chén thuốc xuống, khiến người ta liên tưởng đến bộ dáng mỹ nam tử ốm yếu, vừa thấy thương.

      Tam công chúa thấy thế lại chạy tới, tay bé cầm chén thuốc lên, trẻ con , "Cửu ca ca, uống."

      Tiêu Thiểu Giác lại cảm kích, lạnh lùng : "Buông, huynh tự uống."

      Tam công chúa vốn sợ , vội vàng đặt chén thuốc về chỗ cũ, sau đó quay đầu nhìn Lục Thanh Lam : "Bảo nhi, Cửu ca thích ngươi nhất, ngươi tới giúp Cửu ca uống thuốc ."

      Lục Thanh Lam cũng tin chuyện ma quỷ là Cửu hoàng tử rất thích nàng, đứng ở nơi đó chịu nhúc nhích. Tam công chúa xoay người cứng rắn kéo nàng tới, Lục Thanh Lam ngẩng đầu dò xét sắc mặt của Tiêu Thiểu Giác, thấy ánh mắt trầm tĩnh của nhìn mình, có cổ vũ... nhưng cũng cự tuyệt.

      Lục Thanh Lam thực đoán được trong lòng nghĩ gì, được tự nhiên. Hơn nữa biết vì sao, ở trước mặt của luôn có loại áp lực rất lớn, nàng kiên trì cầm chén thuốc lên, thấy Tiêu Thiểu Giác gì, liền đánh bạo thổi chén thuốc, sau đó thử dùng thìa bạc múc muỗng đưa đến bên môi nam tử mím chặt.

      Ngoài ý muốn, Tiêu Thiểu Giác hé miệng uống thuốc.

      Tam công chúa vui vẻ đến hỏng rồi, nếu phải Cửu ca ca ở bên cạnh, chắc vỗ tay khen hay. Lục Thanh Lam cũng thở dài hơi, ra vừa rồi nàng xấu hổ lúng túng đến mức suýt hoảng sợ run tay.

      Vì vậy nàng cẩn thận múc từng muỗng từng muỗng thuốc đút cho uống, Tiêu Thiểu Giác uống vài hớp, bỗng nhiên ngậm miệng lại.

      Lục Thanh Lam chỉ muốn khóc. Đại ca, ngài lại bắt đầu muốn làm gì a?

      Nàng suy yếu hỏi câu: "Cửu... Cửu ca ca?"

      Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng cái, lông mi dài hơi rủ xuống, phun ra chữ: "Đắng!"

      Lục Thanh Lam muốn hỏi xem là bốn tuổi hay năm tuổi, do lớn lên được hay là vì lý do nào khác, uống bát thuốc mà cũng nhiều chuyện như vậy. Nhưng nàng chỉ dám thầm châm chọc ở trong bụng chút, nàng có lá gan ra miệng. Suy nghĩ chút, lấy từ trong túi ra miếng kẹo đường, "Nếu ... Cửu ca ca ăn miếng này?"

      Tam công chúa là người hay ăn quà vặt, kẹo này vốn là nàng đưa cho Tam công chúa, còn thừa lại duy nhất khối này, Tiêu Thiểu Giác chưa chắc ăn. Vậy mà Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng cái, rất tự giác hé miệng, Lục Thanh Lam ở trong lòng lại châm chọc "Ngươi có tay sao?" nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ kẹo vào trong miệng của .

      Tiêu Thiểu Giác ăn kẹo, lúc này mới uống hết chén thuốc.

      Vệ Bân cười tủm tỉm cầm chén thuốc lui ra ngoài. Tiêu Thiểu Giác uống thuốc, có chút buồn ngủ , lại nhìn hai tiểu nương ở trong phòng của trong chốc lát, chờ Vệ Bân quay trở lại liền bắt đầu đuổi người, "Vệ Bân, ngươi đưa Tam muội muội cùng Lục nương quay về Trường Hi cung ."

      Cái này là qua cầu rút ván?

      Lục Thanh Lam ước gì có thể ngay lập tức, nhưng Tam công chúa có chút lưu luyến rời, : "Cửu ca, hai ngày nữa muội cùng Bảo nhi trở lại thăm huynh."

      Tiêu Thiểu Giác ừ tiếng, cũng có phản đối.

      Lúc này hai tiểu nương mới theo Vệ Bân ra khỏi phòng ngủ của .Vẻ mặt Vệ Bân luôn tươi cười, đặc biệt hiền lành với Lục Thanh Lam: "Hôm nay Lục nương thực là giúp chúng ta việc lớn. Điện hạ bị bệnh, thân thể yếu đuối, nhưng lại cho chúng ta lại gần hầu hạ, chúng nô tài thấy rất đau lòng, sau này Lục nương có rảnh rỗi, nhất định phải đến thăm điện hạ nhiều hơn..."

      Ngoài miệng Lục Thanh Lam đồng ý nhưng trong lòng lại : "Còn muốn ta giống như nha hoàn mà hầu hạ cái tên tình bất định kia? có cửa đâu!"

      ***

      Lục Thanh Lam vừa về tới Thúy Phong uyển liền từ trong miệng Bồ Đào biết được tin Lục Thần đối xử lạnh nhạt với Triệu Huệ Lan.

      Kỷ thị tất nhiên cũng biết. Nàng thấy Lục Thần có thái độ như thế với Triệu Huệ Lan, trong lòng cũng thoải mái hơn chút.

      Cứ như vậy qua mấy ngày, Triệu Huệ Lan tuy ở Nhị phòng, nhưng bởi vì phải giữ chữ hiếu, chưa hết tang, Lục Thần cho dù có ý nghĩ kia cũng thể làm gì nàng ta, nàng ta lại nghĩ biện pháp gặp gỡ Lục Thần vài lần, đều có tiến triển gì lớn, khỏi có chút nản lòng.

      Nàng ta vội đến độ xoay quanh. Nạp thiếp khác cưới vợ, cưới vợ chú ý môn đăng hộ đối, nghĩa là hai gia tộc liên minh, hai họ cùng tốt, còn phu thê hai người có vừa mắt nhau , tình cảm phu thê có hòa hợp hay cũng chỉ là thứ yếu. Nạp thiếp lại như thế, thiếp thất dễ nghe chỉ là trò tiêu khiển của nam nhân lúc có gì làm, nếu nam nhân có hứng thú với ngươi, làm sao có thể cho ngươi vào cửa.

      Nếu cứ phát triển như vậy, Kỷ thị hoàn toàn có thể lấy lí do Lục Thần thích Triệu Huệ Lan, đuổi nàng ta về chỗ cũ.

      Phải nghĩ cách thay đổi cục diện bất lợi này mới được, Triệu Huệ Lan lại xin gặp Kỷ thị. Trước đây Kỷ thị gặp nàng ta lần, Kỷ thị khuyên nàng ta làm theo biện pháp của Lục Hãn, Triệu Huệ Lan lại đồng ý, Triệu Huệ Lan xin Kỷ thị để cho nàng ta vào cửa, Kỷ thị cũng đồng ý, hài lòng, them nhiều thêm nửa câu. Kỷ thị rất phiền chán tất nhiên muốn gặp nàng ta.

      " gặp!" Kỷ thị bảo Cảnh ma ma ra ngoài đuổi Triệu Huệ Lan . Sau lát Cảnh ma ma quay lại : "Hồi bẩm phu nhân, lão nô ra ngoài với nàng ta, ngài được khỏe, tiện gặp khách, bảo nàng ta lần tới quay lại. Nhưng nàng ta chịu , bây giờ quỳ ngoài đó, ngài xem..."

      Kỷ thị oán hận : "Nàng ta cũng xuất thân thư hương môn đệ, làm sao lại để ý mặt mũi, biết xấu hổ như vậy. Nếu nàng ta muốn quỳ, liền kệ nàng ta quỳ."
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040320 others thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chương 42.3

      Edit : Ngân Phương

      Kỷ thị vốn tưởng rằng mình thèm giữ thể diện cho Triệu Huệ Lan như vậy, nàng ta cũng biết khó mà lui. ngờ Triệu Huệ Lan quyết tâm, liền quỳ xuống ngay trong sân chính phòng. Lúc này tháng bảy giữa hè, lại giữa trưa, khí trời nóng bức, lâu sau cả người Triệu Huệ Lan đầy mồ hôi, nàng ta xuất thân cũng là thiên kim tiểu thư, đâu chịu được khổ sở như thế này, nhưng cũng cắn răng chịu khổ.

      Nàng ta quỳ ở đó lung lay sắp đổ, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ngay trong viện của phu nhân biết bên ngoài đồn đãi những gì, đối với Kỷ thị cực kỳ bất lợi. Cảnh ma ma lại khuyên: "Phu nhân, nếu như nàng ta ở chỗ của ngài xảy ra chuyện, chẳng phải là cái cớ cho lão phu nhân và tam phu nhân gây khó dễ cho ngài? Vẫn nên để cho nàng ta vào, nghe xem nàng ta muốn gì?"

      Kỷ thị rất hận nữ nhân này, nhưng cũng biết Cảnh ma ma có lý, gật đầu đồng ý.

      Cảnh ma ma liền ra ngoài gọi Triệu Huệ Lan vào.

      Kỷ thị sớm sửa sang xong quần áo."Ngươi muốn gặp ta như vậy, rốt cuộc muốn chuyện gì?" Giọng của nàng nghiêm trọng hung hăng, tất nhiên cho Triệu Huệ Lan vẻ mặt hòa nhã.

      "Tỳ thiếp có ý gì khác, chỉ muốn được tuân theo quy củ trong phủ, thỉnh an phu nhân!" Triệu Huệ Lan sợ sệt, giống như con thỏ trắng bị hoảng sợ. Cảnh ma ma, Lục Ngạc đứng ở bên khỏi khinh bỉ diễn xuất hèn mọn của nàng ta. Đường đường là tiểu thư khuê các, cái tốt học lại học cái xấu, đua đỏi theo dáng vẻ tầm thường của di nương.

      "Ngươi chưa phải là thiếp thất của lão gia, cần tự xưng tỳ thiếp!" Kỷ thị bị nàng ta lừa. "Hôm nay ngươi chỉ là khách của quý phủ ta, tất nhiên cũng cần tới chỗ của ta thỉnh an! Nếu có chuyện gì khác, ngươi liền trở về ." Kỷ thị thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách.

      "Tỷ tỷ!" Triệu Huệ Lan liền quỳ xuống, nhắm mắt : "Tỷ tỷ biết ta muốn cái gì! Xin tỷ tỷ nể tình chúng ta đều là nữ nhi nhà thư hương, thành toàn cho ta!"

      Kỷ thị liên tục cười lạnh: "Bảo ta thành toàn cho ngươi, ai tới thành toàn cho ta?"

      Triệu Huệ Lan mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt quyết tuyệt, ngữ khí kiên định: " nghĩ tới tỷ tỷ quyết tâm như vậy! Nếu như thế, xin phu nhân ban thưởng cho ta miếng vải trắng !"

      "Dám dùng cái chết để uy hiếp ta! Nếu ngươi có can đảm như vậy, ta cũng bội phục ngươi!" Kỷ thị vốn tin nàng ta tìm chết, "Cảnh ma ma, ngươi làm theo ý Triệu nương, tìm miếng vải trắng tới cho nàng ta."

      Cảnh ma ma vội la lên: "Phu nhân!" Nếu xảy ra chuyện, danh tiếng của phu nhân bị hủy, lão gia chắc chắn hận phu nhân.

      "Nhanh !"

      Cảnh ma ma dám nghe, tìm miếng vải trắng dài hơn ba thước tới. Kỷ thị ném miếng vải tới trước mặt Triệu Huệ Lan cười nhạt: "Miếng vải trắng này, ngươi hài lòng chưa?"

      "Đa tạ tỷ tỷ!" Hai tay Triệu Huệ Lan cầm miếng vải trắng, hướng về phía trước dập đầu, sau đó quay đầu lại mà ra cửa.

      Cảnh ma ma vội đuổi theo, sợ nàng ta gặp chuyện may, cố ý gọi mấy nha hoàn ở Thu Thủy Viện tới dặn dò phen, nhất định phải tỉnh táo mọi lúc, nghìn vạn lần đừng để xảy ra cố.

      Bên này Kỷ thị dùng xong bữa tối, mệt mỏi ngủ, đến nửa đêm bị Cảnh ma ma lay tỉnh, sắc mặt Cảnh ma ma trắng bệch: "Phu nhân xong rồi, Triệu Huệ Lan tự sát!"

      Hôm nay Lục Thần có tới, mình Kỷ thị mơ màng ngủ, bị câu này làm sợ đến thanh tỉnh. Khoác bộ quần áo liền ra ngoài cửa, vội vàng : " phải ngươi sai người trông chừng nàng ta sao, sao lại tự sát?"

      Cảnh ma ma : "Là mấy người Thu Cúc dùng được, lúc đầu trông rất tốt, sau nửa đêm giải thích được tất cả đều lăn ra ngủ. Triệu Huệ Lan nhân lúc các nàng chú ý, cứ như vậy treo ở xà nhà, nhờ có nha hoàn Nguyệt Mai của nàng ta phát đúng lúc..."

      "Bây giờ Triệu Huệ Lan thế nào? Sống hay chết?"

      "Tuy cứu được người, nhưng sống chết , lão nô phái người mời đại phu."

      Kỷ thị hơi trầm trọng gật đầu, chỉ cần người chết, tất cả đều có thể cứu vãn.

      Hai người vào Thu Thủy Viện, đại phu tới, châm cứu cho Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan cả người mặc quần áo máu trắng, nằm ở trong chăn thêu mây, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vàng như nến, cổ có vết hằn đỏ như máu rất ràng.

      Kỷ thị hoảng hốt, nàng là người lương thiện, nhìn nổi người khác vì mình mà chết, lẩm bẩm : "Chẳng lẽ ta sai rồi?" Nàng vốn nghĩ Triệu Huệ Lan bỏ được vinh hoa phú quý của Hầu phủ, nhất định phí hoài bản thân mình , nghĩ tới nàng ta có can đảm tự sát.

      "Chu tiên sinh, Triệu nương như thế nào?"

      Chu đại phu này được Hầu phủ cung phụng, trong ngày thường Hầu phủ có biện pháp mời thái y, đều do đại phu này xem bệnh.

      Thần sắc Chu đại phu nghiêm trọng: "Nhờ phát sớm, nếu muộn thêm ba khắc, sợ là cái mạng của tiểu nương tử cũng khó mà giữ được."

      Kỷ thị nhìn Triệu Huệ Lan chút, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, thần sắc uể oải, chậm rãi : "Ngươi muốn làm thiếp của lão gia?"

      Triệu Huệ Lan khóc ròng : "Xin phu nhân thành toàn."

      Vẻ mặt Kỷ thị lạnh lùng, chậm rãi : "Nếu vậy, ta đồng ý với ngươi."

      mặt Triệu Huệ Lan lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

      Cảnh ma ma kinh hãi: "Phu nhân?"

      Kỷ thị khoát tay áo, với Cảnh ma ma: "Ma ma, chúng ta thôi." Lưu lại mấy nha hoàn bà tử trông nom Triệu Huệ Lan, trực tiếp ra khỏi Thu Thủy Viện.

      Cảnh ma ma : "Phu nhân, ngài hà tất..."

      Kỷ thị lắc đầu: "Ngươi nghĩ rằng ta nhìn ra thủ đoạn của Triệu Huệ Lan? Nhưng việc đến nước này, nàng ta thắt cổ là , suýt chết cũng là . Chuyện này sớm hay muộn lão phu nhân với tam phu nhân cũng biết, so với việc bị bọn họ buộc phải nhượng bộ, bằng dứt khoát thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc bọn họ làm gì được ta? có lão gia, ta còn có ba đứa con!"

      Dừng chút, nàng lại : "Huống hồ bây giờ thân phận Triệu Huệ Lan ràng, nàng ta là đứa con mồ côi của Triệu đại nhân, rốt cuộclà khách quý của chúng ta, ta có lý do cũng có lập trường ra tay với nàng ta. Nhưng nếu nàng ta trở thành di nương giống vậy, ta là chủ mẫu, trong nội viện này ta làm chủ. nhiều ngày, ta thấy lão gia đối với nàng ta cũng bình thường, sau này ta thuyết phục lão gia đưa nàng ta thôn trang, nhắm mắt làm ngơ..." Điểm này lại mưu mà hợp với tiểu nữ nhi.

      Trong khoảng thời gian này, nàng mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là thất vọng với Lục Thần. Nàng làm vậy là đem quyền quyết định trao trả lại cho Lục Thần. Nếu Lục Thần muốn nạp thiếp, vậy cứ nạp. có Lục Thần ân ái, cùng lắm trông coi ba đứa bé thôi.

      Cảnh ma ma biết nàng nghĩ như vậy là đúng, nữ nhân nên đặt quá nhiều tình người nam nhân. Nàng có danh phận đứng đắn, ngày sau có thể chậm rãi thu thập Triệu Huệ Lan. Huống chi trong chuyện này Lục Thần có lỗi với nàng, với tính tình của Lục Thần, nàng có thể dung việc này để khiến phải vào khuôn khổ.

      Kỷ thị rốt cục hồi phục khôn khéo, thong dong của ngày xưa, lúc trước sở dĩ nàng làm mấy chuyện sai lầm, là vì quá mức quan tâm tình cảm của nàng và Lục Thần.

      Nhưng Cảnh ma ma biết tại sao, trong lòng vẫn khó chịu.

      Triệu Huệ Lan rốt cuộc còn trẻ tuổi, dưỡng hai ngày thân thể cũng tốt. Triệu Huệ Lan vội đến nhà chính dập đầu với Kỷ thị, Kỷ thị cũng ngăn nàng ta. Nàng ta nghẹn ngào khôn kể : "Tỷ tỷ! Đa tạ tỷ tỷ đại nhân rộng lượng, muội nhất định phụng dưỡng tỷ tỷ tốt!"

      Kỷ thị thể nhìn nàng ta diễn xuất, vài lời xã giao, muốn đuổi nàng ta lui ra, Lục Thanh Lam mực bàng quan nhìn nãy giờ đột nhiên mở miệng : "Con thay mẫu thân tiễn Triệu tỷ tỷ!"

      Mấy ngày nay tiểu nương ở bên người Kỷ thị để trấn an chiếu cố nàng, rất là hiểu chuyện, chút việc như thế, Kỷ thị cũng có ngăn nàng.

      Lục Thanh Lam mang theo hai người ra khỏi cửa Thúy Phong uyển, Hứa ma ma cáo từ trở về Mục Nguyên Đường, Triệu Huệ Lan có vẻ rất cung kính với Lục Thanh Lam: "Lục tiểu thư xin dừng bước, Huệ Lan có thể tự trở về."

      Lục Thanh Lam : "Người tốt làm đến cùng, tiễn phật đến tây thiên! Hôm nay là ngày lành của Triệu tỷ tỷ, ta tiễn ngươi đoạn đường!" xong cũng quan tâm Triệu Huệ Lan, mình về phía Thu Thủy viện.

      Trong lòng Triệu Huệ Lan vô cùng kinh ngạc, nhắm mắt theo sát Lục Thanh Lam trở về. Đến lúc tới Thu Thủy viện, Lục Thanh Lam : " đến đây, Triệu tỷ tỷ mời ta vào uống chén trà sao?"

      Triệu Huệ Lan có thể cái gì, đành phải mời Lục Thanh Lam vào phòng của mình. Nguyệt Mai lui xuống pha trà, chỉ chốc lát sau liền bưng trà nóng tới. Triệu Huệ Lan mời nàng ngồi ghế , Lục Thanh Lam khách khí ngồi. Nhận trà thơm Nguyệt Mai dâng lên, nhấp ngụm, phân biệt : "Là búp trà thượng hạng Minh Tiền Long Tĩnh."

      Triệu Huệ Lan nghĩ tới nàng là bé gáinho lại biết được nhiều như vậy, vội vàng : "Phu nhân nhân hậu, chi phí ăn mặc của ta đều rất tốt."

      Lục Thanh Lam ừ tiếng, đột nhiên : "Nguyệt Mai tỷ tỷ, ngươi ra ngoài trước, ta có mấy câu muốn cùng Triệu tỷ tỷ."

      Nguyệt Mai chần chờ liếc mắt nhìn Triệu Huệ Lan, thấy nàng ta gật đầu, lúc này mới lui ra ngoài.

      Lúc này trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ. Lục Thanh Lam buông chén trà, ánh mắt lập tức trở nên thâm thúy.

      Trước đây Triệu Huệ Lan nghĩ nàng là tiểu nương ngây thơ đáng , thậm chí có lúc còn tới viện của nàng ta chơi đùa, gọi nàng ta là "Triệu tỷ tỷ", tuy lần trước phá hủy kế hoạch câu dẫn Lục Thần của nàng ta, thế nhưng hình như hề có địch ý với nàng ta. Nhưng chỉ trong cái chớp mắt, nàng thay đổi giống như thành người khác, người bỗng nhiên có loại uy nghi nhàn nhạt, khiến nàng ta nổi gai ốc.

      Lục Thanh Lam hừ tiếng : "Ngươi cũng biết phu nhân nhân hậu, lại lấy oán trả ơn, đoạt nam nhân của phu nhân." Khẩu khí kia như đứa bé.

      Triệu Huệ Lan khỏi kinh hãi sởn tóc gáy.

      "Lục tiểu thư đùa!" Bộ dáng Triệu Huệ Lan cười cứng ngắc, miễn cưỡng . Chỉ mong Lục Thanh Lam nhanh xong, sau này bao giờ ở mình cùng nàng nữa.

      Lục Thanh Lam cũng như ý của nàng ta, nhanh chậm : "Mẹ ta ban cho ngươi miếng vải trắng, ngươi liền thực dùng nó thắt cổ. Ngươi đừng cho rằng người bên ngoài biết tính toán bỉ ổi này của ngươi. Vốn Cảnh ma ma ra lệnh mấy người Thu Cúc canh chừng ngươi, nhưng ngươi hạ độc ở trong nước trà của các nàng, làm cho các nàng ngủ. Lại phối hợp với Nguyệt Mai, hai người kẻ xướng người họa, nếu tại sao nửa đêm canh ba, người khác đều ngủ say, chỉ có Nguyệt Mai đúng lúc phát mà cứu ngươi như vậy!"

      Lục Thanh Lam vừa vừa lột vỏ quả quýt trong mâm, tách múi bỏ vào trong miệng của mình.

      Nàng càng bình tĩnh lạnh nhạt, Triệu Huệ Lan càng cảm thấy hoảng hốt."Lục tiểu thư chuyện gì, ta nghe hiểu?"

      Lục Thanh Lam cười : "Ngươi nghe hiểu được! Nhưng ta cũng bội phục ngươi, dám nhẫn tâm với bản thân mình như vậy, nhìn vết thương cổ ngươi giống giả vờ, lúc đó nhất định rất đau đúng , khi hai chân ngươi cách mặt đất bốn phía có điểm tựa, ngươi có hối hận hay sợ ?"

      Lúc này Triệu Huệ Lan cũng cười được nữa. đứa bé sáu tuổi, dù có thông minh đến thế nào nữa, cũng thể đoán trúng được cảm nhận của nàng ta lúc đó. Người khoác vỏ bọc của ngồi trước mặt nàng ta, rốt cuộc là người hay quỷ?

      Lục Thanh Lam thấy vẻ mặt nàng ta kinh hãi rất hài lòng. Đó là kết quả nàng muốn.

      Nàng từ ghế nhảy xuống, chắp to bé sau lung, đĩnh đạc lại ở trong phòng: "Với hành động của ngươi, ta đoán ngươi phải là người trung trinh tiết liệt, đại bá phụ của ta cho ngươi điều kiện hậu đãi như vậy, ngươi sống chết chịu đồng ý, đến tột cùng là vì cái gì? Ngươi nhìn trúng cha ta phong lưu phóng khoáng hay quyền thế phú quý của Hầu phủ, hay còn có nguyên nhân gì khác mà ta nghĩ ra?"

      Nàng bỗng dưng dừng lại, nháy mắt nhìn chằm chằm Triệu Huệ Lan. Triệu Huệ Lan tự chủ được lui về sau bước, "Ta nghe hiểu Lục tiểu thư gì. Thời gian còn sớm, để Nguyệt Mai đưa Lục tiểu thư trở về ."

      Lục Thanh Lam : "Ngươi đừng vặn vẹo đánh trống lảng. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, điều kiện lúc đầu của Đại bá phụ vẫn còn, cho ngươi thêm hai điều kiện, thứ nhất ta cho ngươi tự chọn phu quân tương lai của ngươi, đến khi hài lòng mới thôi, nếu ngươi thích tuấn tú , tìm người tuấn tú hơn cha ta. Thứ hai, cho ngươi thêm vạn lượng bạc làm đồ cưới, giúp ngươi cả đời được cẩm y ngọc thực!"

      "Ta kính trà Nhị phu nhân..."

      "Cái đó làm sao tính được!" Lục Thanh Lam thô bạo cắt đứt lời của nàng ta, "Dù cha ta dùng kiệu đưa ngươi vào cửa, cũng ảnh hưởng đến chuyện này."

      Đôi mắt Triệu Huệ Lan mở to, thể tin đứa bé có thể ra những lời như vậy, thế nhưng nàng ta cũng phản bác được.

      "Đừng nghĩ là ta làm chủ được, cũng giống như ta dấu vết tra ra được hành động của ngươi, chuyện này ta cũng có thể dễ dàng làm được. Hơn nữa ta nhắc nhở ngươi, cơ hội chỉ có lần, nếu ngươi bỏ qua, ta từ thủ đoạn thu thập ngươi, lúc trước ta chỉ muốn làm bẩn tay của mình thôi!" Nụ cười của nàng có vài phần quỷ dị: " nên đánh giá thấp năng lực của ta!"

      "Quỷ, quỷ!" Triệu Huệ Lan sợ đến mức hét ầm lêm.

      "Tiểu thư! Làm sao vậy, làm sao vậy?" Nguyệt Mai vội vàng chạy vào.

      "Cút ra ngoài!" Lục Thanh Lam hướng ra cửa quát to tiếng, Nguyệt Mai giống như con thỏ bị sợ hãi, quay về đường cũ.

      Triệu Huệ Lan sợ đến run hết cả người: "Rốt cuộc ngươi là ai, muốn làm gì?"

      Lục Thanh Lam nhịn được : "Ngươi bây giờ chỉ cần trả lời ta, đồng ý hay ."

      "Ta thể đồng ý! thể đồng ý!" Triệu Huệ Lan bị ép buộc vội vã lui tới góc tường, cho rằng Lục Thanh Lam bị thứ gì đó ám vào người.

      " thể đồng ý?" Lục Thanh Lam lập lại lời nàng ta: "Ngươi biết cha ta đối với ngươi cũng chỉ như vậy, ta lại cho ngươi điều kiện hậu hĩnh như thế, ngươi còn chịu đồng ý, ngươi rốt cuộc che giấu bí mật gì?"

      Ánh mắt của nàng giống như dao đảo quanh người nàng ta, "Mặc kệ ngươi có bí mật gì, cuối cùng ta cũng biết được. Thiên đường có cửa ngươi vào, đừng trách ta khách khí!"

      Nàng nhàn nhạt , trong giọng tràn đầy sát khí. "Ngươi tin hay , mặc dù tạm thời có thể làm cho ngươi hài lòng, để ngươi làm thiếp thất của cha ta, sau này ta cũng thuyết phục phụ thân đưa ngươi đến thôn trang. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, lỡ như ngươi sinh bệnh nặng, kịp chữa trị đời nhà ma , ta nghĩ phụ thân ta cũng trách tội người khác. tin —— ngươi chờ xem!"

      xong nàng liền đứng lên, "Ngoài ra ta cảnh cáo ngươi, những lời hôm nay ta với ngươi, ngươi đừng tưởng đến trước mặt phụ thân ta hoặc là lão phu nhân, tam phu nhân tố giác ta, đến lúc đó xem ai tin tưởng ngươi!"

      xong, nàng đột nhiên thay đổi thái độ, lại biến trở về đứa bé ngây thơ trong: "Triệu tỷ tỷ, ta . Ngày khác ta trở lại thăm ngươi!"

      [​IMG]
      Thanhbliss, Lazzy Le, Sweet you21 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      @susu mạng nhà tớ lag hay sao ấy,tưởng chưa đăng được nên cứ ấn gửi,mới bị trùng chương :yoyo41:
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :