1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 143

      Giữa mùa thu ban đêm có hơi lạnh, nhưng Giang Diệu lại bị nóng đến thở hổn hển, có điều đêm nay nàng có chút phân tâm, lo lắng ngày mai ở tiệc mừng thọ của Tống phủ ứng phó được. Hình như nam nhân nhận ra nàng thất thần, mới trừng phạt chút, làm Giang Diệu chịu nổi. Nàng há miệng cắn lên bả vai nam nhân cái, nhưng nó quá cứng, đau.

      Gò má nàng hồng hồng : “Lục Lưu…” Giọng yểu điệu, nghe vào tai như oán giận.

      Trán Lục Lưu thấm lớp mồ hôi mỏng, ôm thân thể mềm mại tinh tế của thê tử, : “Đừng suy nghĩ nhiều.”

      quá thông minh, trong lòng nàng muốn cái gì, đều biết hết. Giang Diệu có chút ão não. Nàng tự xưng là thông minh, nhưng cũng chỉ là chút khôn vặt thôi, ở trước mặt Lục Lưu, căn bản bao nhiêu cũng đủ dùng. Nàng ôm thân thể , cho cử động, chỉ muốn lẳng lặng nhìn như thế, bĩu bĩu môi lầm bầm: “Ta nên quen chàng sớm hơn chút.”

      Lục Lưu hơi dừng động tác, nhàng vỗ về gò má thê tử, : “ có muộn.”

      Giang Diệu cười cười, hiểu hàm ý trong lời . Cũng phải nha, nàng mới sáu tuổi biết , quả tính là muộn lắm. Đáng tiếc khi đó nàng rất sợ , dám quá gần gũi với , đến bước cuối cùng mới thả lỏng phòng bị, nhưng lúc đó... Lúc đó sau khi lão Vương phi tạ thế, giúp đỡ Cảnh Huệ Đế bước lên đế vị, nên nếu lui tới Trấn Quốc Công phủ tốt, mà nàng lại là được nuôi dưỡng ở khuê phòng, tất nhiên có cơ hội tiếp xúc với nữa. Bởi vì kiếp này có quá nhiều biến hóa, bình thường nàng hay quan tâm đến tin tức của nhiều hơn đời trước, thỉnh thoảng nghe người bên ngoài đồn đại là tàn hại trung lương, còn dùng thủ đoạn độc ác bức bách hiền thần, việc xấu đầy rẫy, tội lỗi chồng chất, nhưng trong lòng nàng vẫn có giọng nho , kiên định nhắc nhở nàng rằng: phải loại người như vậy.

      Lục ca ca của nàng xấu.

      ... Nhưng dù sao nàng vẫn xa lánh .

      Lục Lưu vuốt đầu của nàng, lẳng lặng : “Nếu mai muốn ra ngoài, đêm nay nên ngủ sớm chút.” xong, liền bày ra tư thế muốn ôm nàng ngủ.

      Hiếm khi thấy ngoan ngoãn như vậy, nhưng Giang Diệu lại muốn, dù sao sinh con chính là chuyện quan trọng nhất, được lười biếng. Nàng đỏ mặt do dự chút, sau đó giơ tay véo véo cánh tay mạnh mẽ của .

      Dù sao cũng là phu thê, chỉ cần làm ra cử chỉ mờ ám, liền có thể nhìn ra tâm tư của đối phương. Lục Lưu nắm tay nàng nhấn nhấn bên cạnh mình chút, chóp mũi chống lên mũi nàng, trầm giọng : “Muốn lần nữa?”

      Con ngươi Giang Diệu óng ánh, chế nhạo : “ phải là Lục ca ca còn sức chứ?” tới loại chuyện ngượng ngùng này. Giang Diệu rũ mắt cong môi, thầm nghĩ: Quả nhiên, sống với người da mặt dày thời gian, nàng cũng biến thành người da mặt dày.

      Lại thấy khắc sau, đôi mắt nam nhân trở nên u trầm, trực tiếp đè lên người nàng, lại thoải mái tràn trề thêm hai lần nữa.



      Đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão thái gia, hơn nửa là những gia đình phú hào có danh vọng ở Dân Châu đều tới. Vào lúc này mặc bộ áo cà sa bằng lụa màu xanh ngọc có đoàn hoa mai, nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi chiêu đãi khách nhân, trông tinh thần sáng láng, khuôn mặt có vẻ hiền lành.

      ai khác chính là Tống đại gia của Tống phủ.

      Tống đại gia trò chuyện với bạn tốt vừa mới đến, lại nghe gã sai vặt chạy tới bẩm báo, : “Chủ nhân, Tuyên Vương mang Tuyên Vương phi đến chúc thọ lão thái gia.”

      Nụ cười Tống đại gia hơi cứng lại.

      Ba ngày trước mình Tuyên Vương phi đến gặp lão thái thái, cùng lão thái thái phát sinh tranh chấp, lão thái thái tức giận đến té xỉu tại chỗ, giờ khắc này còn ở giường nhỏ nghỉ ngơi đây. Tuyên Vương phi là người có thân phận cao quý, nhưng dù sao cũng là vãn bối, lần đầu tới cửa, lại làm cho lão thái thái tức giận thành bộ dáng này, quả là chuyện nên. Nhưng mặt khác, y nghe thê tử vị Vương phi này trông rất non nớt, bộ dáng so với khuê nữ chưa có chồng cũng khác nhau là mấy, tuổi nàng còn , nhưng rất có khí phách, ở trước mặt lão thái thái luôn uy nghiêm từ xưa đến nay, nhưng có chút sợ hãi nào khi lâm nguy, đúng là giỏi đến thê tử của y cũng phải tán thưởng.

      Từ Tống đại gia bị Tống lão thái thái quản thúc rất nghiêm, cho tới bây giờ y hơn năm mươi tuổi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với vị mẹ già này, tính ra bây giờ, y lại bằng tiểu nương mới vừa cập kê.

      Tống lão gia lần nữa nở nụ cười, quay về bạn tốt chắp tay, : “Trước tiên Tống mỗ rất xin lỗi vì tiếp được.” Liền ra bên ngoài tự mình nghênh đón vị ngoại tôn và ngoại tôn tức này.

      Thấy chiếc xe ngựa quý khí có màn che màu xanh làm bằng lụa dừng lại trước cửa Tống phủ.

      Sau khắc, có nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào mang thắt lưng ngọc xuống. Nam tử có khí chất hào hoa phú quý, dung mạo tầm thường, lại nhìn phía bên phải xe ngựa này treo bài tử của vương phủ, mới biết vị này chính là Tuyên Vương vừa tới Dân Châu.

      Tuy người Dân Châu chưa từng gặp Tuyên Vương, nhưng đại danh đỉnh đỉnh của Tuyên Vương cũng từng nghe thấy, bây giờ thấy xuống ngựa, lại thấy trong xe ngựa còn có thêm người nữa, đầu tiên vén rèm lên, chính là đôi tay ngọc dài. Có lẽ phần lớn chính là Giang thị thê tử của Tuyên Vương. ngờ vị Tuyên Vương này, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lúc nắm tay thê tử bên trong xe, đỡ người xuống, chợt biến thành dáng dấp ôn nhu như nước.

      Cho đến khi nhìn tướng mạo mới thấy vị Tuyên Vương phi này có bộ dáng xinh mỹ mạo, trông dáng dấp nhiều lắm cũng chỉ có mười bốn, mười lắm tuổi là cùng.

      Giang Diệu theo Lục Lưu xuống xe ngựa, nàng mặc bộ váy dài vướng víu thoải mái tý nào, chỉ có thể bước chậm chút. Nàng đứng kế Lục Lưu, nhìn người bên cạnh hành lễ, lần đầu tiên có loại cảm giác thê bằng phu quý.

      Tống đại gia mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy đôi vợ chồng này. Y nhìn dáng vẻ đường hoàng của Lục Lưu, cũng kinh diễm trận, lúc này mới tiến lên hành lễ: “Vương gia.”

      Lục Lưu liếc mắt nhìn Tống đại gia trước mặt, khẽ mở môi mỏng : “Cữu cữu cần đa lễ.”

      Vị này chính là gia chủ Tống gia tại, mà gia chủ Tống gia, cũng là cậu lớn của Lục Lưu.

      Giang Diệu hiểu được, nếu như người Tống gia có quan hệ tốt với Lục Lưu chút, cũng tới mức độ xa lạ như vậy. Nhưng trực giác nhìn người của nàng trước giờ rất chuẩn, thấy vị gia chủ Tống gia này, có dáng dấp điển hình của nhà họ Tống, đặc biệt người có lệ khí lạnh lẽo như Tống lão thái thái kia. Giang Diệu ngoan ngoãn gọi tiếng: “Cữu cữu.”

      Tống đại gia cười tủm tỉm gật đầu, cực kỳ vui mừng, trông bộ dáng y, có vẻ như tâm mong chờ bọn họ đến.

      Tống đại gia cũng mười mấy năm thấy vị ngoại tôn này, nhưng trông tướng mạo Lục Lưu, giữa ánh mắt có hơi giống Tống lão thái gia, mà khí chất tự phụ như vậy, tất nhiên chỉ cần nhín chút là nhận ra ngay. Tuy dung mạo nam tử trước mặt rất xuất chúng, nhưng sắc mặt tràn đầy lạnh lẽo, làm gì còn bóng dáng như khi còn bé, ngồi ở trong lồng ngực của y làm nũng, bướng bỉnh ngây thơ, là đứa bé trai nhắn trắng trẻo?

      Tình cảm em ruột của Tống đại gia và mẫu thân Lục Lưu khá tốt, nay thấy Lục Lưu chỉ trưởng thành, mà còn có thành tựu như vậy, cũng rất vui mừng. Y thân thiết nở nụ cười, : “Đến là tốt rồi, trời vừa mới sáng ngoại tổ phụ của con nhắc con, nếu con tới, chắc ông ấy chống gậy tới tìm con mất.”

      Hiển nhiên Tống đại gia hàn huyên với Lục Lưu, nhưng trông Lục Lưu có chút ý muốn trả lời nào. Giang Diệu thấy Tống đại gia nở nụ cười lúng túng, hiểu được y vẫn quan tâm tới cháu ngoại Lục Lưu này, lập tức thay phu quân mình tiếp, nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Vương gia rồi, hôm nay là ngày mừng thọ của lão gia, cho dù chàng bận rộn nữa cũng đến.”

      Giang Diệu chịu trả lời, Tống đại gia cũng tính là mất mặt mũi, nhưng dù sao cũng dám tiếp tục chuyện phiếm với cháu ngoại trai trầm mặc ít lời này, lập tức dẫn người vào trong.

      tại Tống lão gia ở ngay tiền thính.

      Tống đại gia dẫn đôi vợ chồng nhưng thân phận cao quý này gặp cha của y. Giang Diệu đóng vai nhân vật thê tử đàng hoàng ngoan ngoãn, như chim nép vào cơ thể Lục Lưu đứng ở bên cạnh, cho đủ mặt mũi của nam nhân. Tiếp theo lúc gặp Tống lão thái gia, thấy tóc ông hoa râm, nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, trông là cường tráng, nhìn thấy Lục Lưu, cũng lộ ra nụ cười ràng tươi rói.

      Lục Lưu hướng về Tống lão thái gia hành lễ xong, thái độ có thêm mấy phần cung khiêm (1) : "Ngoại tổ phụ."

      (1) Cung khiêm: cung kính + khiêm nhường

      Tống lão thái gia cười cười, : “Đến là tốt rồi.” Lại liếc nhìn Giang Diệu cùng hành lễ với phu quân bên cạnh, càng vui mừng hơn nữa gật đầu, lúc này mới dẫn Lục Lưu giới thiệu cho bạn tốt của mình.

      Ở đây chỉ toàn nam tân, tuy nàng thân là trưởng bối, nhưng dù sao Giang Diệu ở đây cũng rất bất tiện. Lục Lưu từ chối nhiệt tình của Tống lão thái gia, chỉ xoay người nhìn thê tử chút, : “Ta lát trở về.”

      Giang Diệu "Vâng" tiếng, liền đứng tại chỗ như thế, nhìn Tống lão gia cười vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho lão hữu - vị này chính là cháu ngoại của ông. Đây cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy người Lục Lưu toát ra loại tình thân ấm áp này, từ khi lão Vương phi rồi, bên người Lục Lưu hầu như có ai quan tâm, cho dù có Cảnh Huệ Đế và trưởng công chúa, nhưng dù sao bọn họ cùng thế hệ.

      Nhìn giờ khắc này Lục Lưu yên lặng đứng bên cạnh Tống lão gia, nghiễm nhiên là vãn bối ngoan ngoãn ôn hòa, lại làm cho viền mắt Giang Diệu có hơi cay cay.

      Nam nhân này, lúc nào bên ngoài cũng lạnh như băng, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí lén lút che giấu trái tim ấm áp. Có lẽ , cũng rất nhớ vị ngoại tổ phụ này nha. Bằng , cũng chọn đến Dân Châu.

      Sau khi gặp qua Tống lão gia, Giang Diệu liền bị Tống Yên kéo trong sân cùng chuyện với các nữ quyến. Giang Diệu vội thông báo với Lục Lưu tiếng, lập tức theo.

      đường, Tống Yên giọng : “Biểu tẩu biết nghe lời, chuyện gì đều phải hỏi qua biểu ca, có thê tử ngoan ngoãn như vậy, biểu ca là có phúc.”

      Giang Diệu thẹn thùng mỉm cười, thầm nghĩ: Những lúc ở nhà, mọi chuyện Lục Lưu đều nghe nàng hết.

      Bị Tống Yên mang tới nội viện, trong sân đám nữ quyến tụm năm tụm ba tán gẫu, đánh bài, cực kỳ náo nhiệt. Cho đến khi biết được vị tiểu nương trẻ tuổi này là Tuyên Vương phi đám nữ quyến lập tức hành lễ. Sau đó có hai tiểu nương xông tới. Hai tiểu nương đều mặc xiêm y màu hồng giống nhau, có điều người là màu xanh ngọc, người còn lại màu hồng phấn như hoa đào.

      Tiểu nương mặc váy hồng nhạt, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Giang Diệu, : “Tỷ chính là biểu tẩu ngày ấy tranh luận với tổ mẫu…”

      Chuyện này cũng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam. Giang Diệu muốn trả lời, sau khắc, lại thấy tiểu nương nhìn mình cái rồi giơ ngón tay cái lên, đôi mắt sáng lấp lánh : “ là lợi hại. Từ muội sợ tổ mẫu, chỉ cần cái ánh mắt của bà ấy muội liền túng. nghĩ tới tuổi biểu tẩu hơn ta là mấy, nhưng khí phách như vậy.”

      nương khác hơi cao và gầy mặc bộ váy trơn đẹp đẽ lên tiếng.

      Lúc này Giang Diệu có chuẩn bị mà đến, cũng coi như là làm đủ hình thức, hiểu được này hai tiểu nương này là nương chi thứ hai của Tống phủ, Tống Tư hơi hoạt bát chút, còn vị mà yên tĩnh lời nào, chính là tỷ tỷ Tống Tịnh.

      Tuổi Giang Diệu còn , nhưng dù sao thân phận vẫn rành rành ở đó, La thị thân là đương gia chủ mẫu, tất nhiên dám để đám tiểu nương tiếp đón nàng, trùng hợp thiếu mất người đánh bài, nên lôi kéo Giang Diệu ngồi xuống.

      Trông La thị nhiệt tình như vậy, Giang Diệu cũng từ chối. Huống hồ Giang Diệu cũng rất ngứa ngáy trong lòng, bèn ngồi xuống đánh bài với La thị, Tần thị và hai vị mợ cùng vị phu nhân khác. Trông Giang Diệu tuổi còn vậy thôi, nhưng đánh bài tệ, nàng nghe La thị hướng dẫn chơi xong, biết cách đánh bài ở Dân Châu khác Vọng thành là mấy, cũng bình tĩnh bắt đầu chơi.

      Vốn dĩ La thị cũng chỉ hướng dẫn cho có, hi vọng Giang Diệu có bao nhiêu năng lực, nhưng nay thấy mỗi lần nàng đánh ra bài, trông khá ra dáng, mà mới lần thứ nhất thắng, tất nhiên dám coi khinh nàng.

      La thị rất mê đánh bài. Bình thường chỉ cần rảnh rỗi chút, liền tụ tập với nhóm bạn thân. Nhưng khi nàng ấy chơi bài có tật xấu, đó là đánh bài phải suy nghĩ lâu, nhưng lại chịu được người khác chậm chạp, chỉ cần chậm chút, nàng ấy liền hối thúc, nhiều lần như thế, nên mới tranh luận ầm ĩ lên.
      Tuy lúc này Giang Diệu thắng, nhưng La thị chưa tới mức thua dậy nổi, nhìn kĩ thuật Giang Diệu đánh bài có vẻ trình độ khá tốt, ra bài vừa nhanh vừa chuẩn, đúng là rất hợp với tâm ý La thị, chỉ đánh mới vài lần, miệng liền kêu “Diệu Diệu” cực kỳ nhiệt tình.

      Mấy ngày nay Giang Diệu rất nhàm chán, hôm nay chơi với vị đại cữu mẫu La thị vài cây bài, cũng rất vui vẻ, chỉ chốc lát sau, nàng lập tức gần gũi với nàng ấy hơn hẳn.

      Giang Diệu dám thắng quài, đôi khi cũng cố tình nhường La thị với Tần thị, để cho các nàng thắng mình vài lần, đại gia có qua có lại, chơi như vậy mới vui vẻ nha. Lúc này La thị thắng, nở nụ cười xán lạn gom bạc, quay về khuê nữ bên cạnh : “A Yên con phải nhìn biểu tẩu con mà học hỏi…”

      Tống Tên giỏi chuyện này, nên cảm thấy hứng thú gì mấy, tuy La thị dạy vài lần, nhưng bởi vì khuê nữ hơi ngốc, nên cũng ép nàng học nữa. Tống Yên còn khâm phục vị biểu tẩu này, vừa nghe mẫu thân như vậy, tiểu nương nhịn được nữa, mím môi lầm bầm: “Mẫu thân cũng bắt đầu thiên vị biểu tẩu…”

      La thị cười cười gom ngân phiếu về phía mình, vốn dĩ thấy ngoại tôn tức xinh đẹp nhắn, lúc trước là chủ nhân kim tôn ngọc quý, còn bây giờ đường đường là Vương phi, chỉ sợ là mắt cao hơn đầu, nhưng vừa rồi tiếp xúc, mới nhận ra tiểu nương chỉ có thể làm người khác mến mà ghét được, trông rất xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, vào những thời khắc mấu chốt, giống loại người kia chỉ biết khóc sướt mướt lau nước mắt. Dù sao ngày ấy đối mặt với khí thế của lão thái thái, La thị đều thấy toàn bộ. Chỉ thầm oán mình có vận mệnh tốt như vậy.

      Còn bên này, Tống lão thái gia cùng chuyện với Lục Lưu hành lang, ông đứng từ xa quan sát tiểu nương trong số bốn người ngồi chung quanh bàn đánh bài, nhìn ngoại tôn tức nở nụ cười long lanh, lạnh nhạt : “Chính là nàng sao?”

      Lục Lưu ngước mắt nhìn đằng kia, thấy thê tử cười trông rất vui vẻ, cũng lộ ra chút nhu tình, nhàn nhạt “Ừ” tiếng.

      Tống lão thái gia : “Tiểu nương này, vừa mới nhìn ta, trông rất khách khí, quả nhiên là nương được giáo dưỡng rất tốt. Nhưng trông bên ngoài của nàng, e là có tính tình hoạt bát. Vậy cũng được , con quá mức lạnh lùng, bên người nên có thêm ai đó náo nhiệt chút... Chỉ là, tháng năm con thành thân xong, tháng tám liền đến Dân Châu, trong lòng tiểu nương khó tránh khỏi việc buồn phiền, con đừng quá chú tâm vào công việc, phải quan tâm con bé nhiều hơn.” Ông sống lâu tuổi cũng cao rồi, những chuyện quá khứ đều bị ông coi , có điều lúc ông còn trẻ, cũng do quá mức bận rộn, bây giờ nghĩ lại, ông mất nhiều hơn được.

      Hiếm khi Lục Lưu cung thuận, : “Chuyện này nàng biết trước.”

      Lần này lại đến phiên Tống lão thái gia sửng sốt. Ông sảng khoái nở nụ cười, vỗ vỗ vai ngoại tôn, : “Ánh mắt nhìn người của con tệ, người có gia thế như vậy, nhưng đồng ý tới đây cùng chịu khổ với con, rời xa người nhà, quả rất hiếm có.” Ông lại vỗ mấy lần, thở dài hơi, , “Có thể thấy con thành thân, coi như là ta làm thất vọng ước nguyện của mẹ con.”

      Lục Lưu khẽ mím môi mỏng, lên tiếng.

      Tống lão thái gia : “Tính cách của ngoại tổ mẫu con, con cũng hiểu mà. Chuyện của Vân Dao là kích thích lớn nhất đối với bà ấy, bà…” xong lại cảm thấy ổn lắm, dù sao lúc trước ông cũng phản đối con rể tái giá với tiểu nữ nhi, nhưng mà khi đó, tiểu nữ nhi của ông lại thầm qua lại với con rể, nên cũng chỉ có thể gả cho y. Hơn nữa thê tử lại cực lực muốn thành toàn cho tiểu nữ nhi, ông có cách nào khác, nên mới gật đầu đồng ý.

      Tống lão thái gia vốn nghĩ rằng: Tiểu nữ nhi này có thể thay thế tỷ tỷ chăm sóc ngoại tôn tuổi đáng thương, cũng coi như thỏa đáng. Nếu như đổi thành người khác, tất nhiên tha cho ngoại tôn như cái đinh trong mắt, dù sao có ngoại tôn ở đây, vị trí Thế tử của Tuyên Vương phủ, tất nhiên ai khác ngoài . Nhưng ai có thể nghĩ rằng, người dì này, còn bằng người ngoài...

      Vốn dĩ con rể đem nguyên nhân cái chết của thê tử mình đổ hết lên người ngoại tôn đáng thương này, hơn nữa tiểu nữ nhi của ông gả vào cửa, cứ ghé lỗ tai y nhắc mãi, là sát tinh, nếu con rể ông càng lúc càng ghét đứa con trai này, thậm chí hồ đồ đến bỏ bé trai chỉ mới bốn tuổi tới trong ngọn núi có đầy dã thú, nhất quyết chịu nhận đứa con ruột này.

      Tống lão thái gia : “Thôi, nếu con ghi hận cứ ghi hận .”

      Dù sao hồi đó lúc hài tử này bất lực nhất, cửa lớn của Tống phủ bọn họ vẫn đóng chặt, thèm hỏi han ngó ngàng tới , tùy ý để đứa này mình ai giúp đỡ, ở ngoài cửa khóc hồi lâu vẫn ai quan tâm, cuối cùng chỉ có thể trở lại Tuyên Vương phủ.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      cả cái nhà tống gia này ko ai là ng tốt cả, nhất là cái bà già tống lão thái thái kia, cậy già lên mặt ah, :th_107::th_107::th_107::th_107::th_107:
      M è o Q u ê n T h ởbiu~biu~biu thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Bà già Tống gia đó con làm bậy dạy dỗ còn hùa theo, tới lúc lãnh hậu quả đổ thừa cho 1 đứa trẻ
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi quá khứ đầy đau thương của Lưu ca... Có lẽ vì vậy ông trời ms bab tiểu Diệu Diệu cho Lưu ca đó
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Người Tống gia hồi xưa như vậy bảo sao Lưu k hận, k lạnh nhạt đây.
      Còn con mụ em của mẹ Lưu kia nữa, là em thông đồng với rể cũng thôi còn hại cháu mình thành ra như vậy mà mụ Tống lão thái thái kia còn dám có thái độ như vậy nữa?
      Thanks editor.
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :