1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 16 Ghen


      Ngày hôm sau, Tô Nhược Tuyết hồi phủ, cả người thoải mái.


      Mặc dù sau khi nàng tỉnh dậy, nàng quyết định liên quan gì đến những người kia, những chuyện kia và chủ động rời xa bọn họ, thấy người ta suốt ngày lo sợ mình chưa dứt tình, nàng cũng rất phiền lòng, chuyện này cũng tốt, tất cả mọi người đều thoải mái.


      "Tiểu thư, hôm nay trông người rất vui vẻ nha?"


      Từ tiểu thư nhà mình thích biểu công tử Khương phủ, hôm qua Vương thị những lời kia, do Tử Yên theo hầu hạ bên cạnh Tô Nhược Tuyết nên nàng nghe rất ràng, nàng vô cùng sốt ruột chỉ sợ trong lòng tiểu thư nhà mình khó chịu, nhưng lúc này khi trở về tiểu viện của mình, nàng thấy tâm trạng tiểu thư còn vui vẻ hơn ngày xưa, trong lòng Tử Yên biết có mùi vị gì...

      Tô Nhược Tuyết nhìn nhìn sắc mặt hơi... Ừ, nhăn nhó của tiểu nha hoàn nhà mình, đáy mắt nàng vui vẻ hết sức ràng, thản nhiên , "Đúng vậy, ta rất vui vẻ."


      Từ khi biết mình sống lại cho đến bây giờ, lần đầu tiên nàng thoải mái như vậy.


      Thấy tỷ muội tốt mang khuôn mặt rối rắm bên cạnh, Tử Oanh chỉ tiếc rèn sắt thành thép điểm điểm lên đầu Tử Yên, "Tiểu thư vui vẻ là được , biểu công tử thích lấy ai lấy, có liên quan gì với tiểu thư chúng ta đâu!"
      Tử Yên vẫn còn hơi do dự, ‘Nhưng mà...’

      Tử Oanh thẳng thừng cắt đứt lời nàng, cho nàng thêm gì nữa, ‘Nhưng mà cái gì? Tiểu thư chúng ta tốt như vậy, về sau nhất định gả cho người tài giỏi hơn!’

      Ai thèm dạng người như bọn họ? Ở trong mắt Tử Oanh, có người sánh bằng tiểu thư xinh đẹp hiền lành nhà mình, hơn nữa võ công còn cao siêu! Bây giờ trõ ràng cũng tốt, trông ánh mắt của Vương thị khi nhìn tiểu thư nhà mình mà xem, dù sao tiểu thư cũng lạ gì, quản chuyện y thích ai muốn lấy ai khỉ gió gì!

      Tô Nhược Tuyết mỉm cười ngắm hai tiểu nha hoàn xinh đẹp như hoa nhà mình líu ríu cãi nhau, tâm trạng vô cùng vui vẻ, tốt, các tiểu nương bừng bừng sức sống thế này tốt...

      Nhưng phải lúc nào ông trời cũng làm theo ý nguyện người ta, người kia cứ liên tiếp gửi thư cho nàng, Tô Nhược Tuyết bực mình chịu nổi, nàng quyết định phải mọi chuyện.

      Mười tám tháng tám,vừa mới qua tết Trung thu bao lâu, khí trời cuối thu mát mẻ, bầu trời gợn mây.

      Khương Khánh Trạch nhìn người trước mắt, áo trắng váy tím, lẳng lặng đứng dưới giàn hoa phù dung nở rộ nhưng hề thua kém, nàng vẫn xinh đẹp khiến người tâm động như cũ. Trong phút chốc, lo lắng và bất an mấy ngày nay của y hoàn toàn tiêu tan , đúng vậy, đây là Tuyết Nhi của y, vẫn là Tuyết Nhi đứng yên chỗ chờ y...

      ‘Tuyết nhi chờ lâu chưa?’ Bởi vì trút bỏ được gánh nặng, Khương Khánh Trạch nhìn người mình nhớ nhớ mong mong ngày đêm, giọng ngăn được vui vẻ.

      Tô Nhược Tuyết nhìn y sâu, gương mặt kia vẫn quen thuộc như vậy, nếu là ngày xưa chỉ cần nàng nhìn thấy y là hận chịu nổi, bây giờ nàng có cảm giác phảng phất như cách thế hệ, Tô Nhược Tuyết thầm thở dài hơi,trong lòng khỏi cảm khái, cuối cùng thời gian cũng có thể xoa dịu tất cả, kể cả niềm vui và đau xót.

      biết hôm nay biểu ca hẹn muội đến có chuyện gì?’ có mong đợi, cũng có chán ghét, Tô Nhược Tuyết cùng bình tĩnh tự nhiên nhìn người trước mắt.

      Ánh mắt nàng càng thản nhiên, nụ cười mặt Khương Khánh Trạch càng cứng lại, nàng giống như sương mai, lặng yên tiếng động mà bốc hơi mất .

      Biểu muội thế này hiểu sao làm lòng y hốt hoảng...

      Khóe miệng giật giật, Khương Khánh Trạch nhanh chóng làm cho mình tỉnh táo lại, y cảm thấy nhất định Tô Nhược Tuyết tức giận vì cách làm của mẫu thân, y vội vàng giải thích, ‘Tuyết Nhi, muội đừng tức giận , mấy lời mẫu thân hôm mùng mười kia phải là ý của ta...’

      Nhưng đợi y xong, Tô Nhược Tuyết muốn nghe nữa, ‘Nếu như vì chuyện này biểu ca lo lắng quá rồi.’

      Khương Khánh Trạch càng khẳng định chắc chắn là vì nguyên nhân này, mẫu thân làm nàng nhục nhã, nếu như phải tại y nàng tội gì phải chịu như vậy? Lúc này tức giận cũng là chuyện đương nhiên, Khương Khánh Trạch lại muốn giải thích tiếp, chỉ là vừa định há miệng, lại bị Tô Nhược Tuyết thường ngày thích chuyện cắt ngang.

      Tô Nhược Tuyết lười phải dây dưa với y, tốn nước bọt, nàng gọn gàng dứt khoát, ‘Tiền đồ của biểu ca như gấm hoa, năm sau nhất định có thể đỗ trạng nguyên, hơn nữa còn có thể lấy thê tử môn đăng hộ đối, cữu cữu và cữu mẫu cũng yên lòng.’

      Khương Khánh Trạch nghĩ tới Tô Nhược Tuyết có thể ra những lời này, đợi đến khi y vất vả phục hồi lại tinh thần phát người vốn phải đứng trước mặt mình ra đến sân.

      Lúc này cuối cùng Khương Khánh Trạch cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, y hai lời nhanh chóng đuổi theo, nếu hôm nay để Tuyết Nhi rời như vậy, nàng thầm chịu đựng đến mức nào, ngay cả y cũng cảm thấy tốt hơn bao nhiêu.

      Tuy Tô Nhược Tuyết học võ từ nên bước chân nhanh hơn các nương bình thường rất nhiều, nhưng hôm nay nàng ở bên ngoài, nàng thể để lộ sơ suất, bởi thế mới bao lâu nàng bị Khương Khánh Trạch đuổi kịp, lúc nàng chuẩn bị nghiêng người né tránh bàn tay của Khương Khánh Trạch gấp gáp đưa tới, phát nàng vô thức bị người ta kéo về bên.

      ‘Vị công tử này, trước mặt mọi người, chỉ sợ, hợp lễ giáo đâu...’

      Người chuyện mặc bộ cẩm bào thêu hoa văn tối màu, tóc đen búi gọn gàng trong ngọc quan, đầu lông mày lạnh lùng, đôi mắt phượng nhướng lên, mặc dù khóe miệng nhếch cười khẽ, nhưng ánh mắt nhìn Khương Khánh Trạch lại nảy sinh sát ý, người này chính là Lý Dụ Lý nhị công tử chứ còn ai vào đây.

      Từ khắc Tô Nhược Tuyết bước vào Tam Nguyên lâu, tâm trạng Lý Dụ ngũ vị tạp trần, vừa mong đợi tung tăng như chim sẻ, lại bực bội thôi, nhất là lúc biết hôm nay nàng có hẹn với vị biểu ra cũng rất nổi tiếng kia, biết trong lòng mình có mùi vị gì nữa.

      Lý Dụ suy nghĩ rất lâu song nghĩ ra được, có chuyện gì mà biểu huynh muội bọn họ phải tránh mặt người ngoài, phải tìm nơi kín đáo ra , cho đến khi Triệu Vô Minh hề có cảm giác tồn tại bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, mới đứng ngồi yên .

      Nương nó! lật sấp tư liệu của Tô nhị tiểu thư nhiều lần như vậy, sau lại biết nàng có biểu ca thân thiết... Hừ! Thân thiết cái gì, cùng lắm chỉ là đại biểu ca thanh mai trúc mã mà thôi...

      Lý Dụ núp ở bên trơ mắt nhìn tên tiểu bạch kiểm kia nhìn chằm chằm Tô nhị tiểu thư, thầm muốn móc mắt của y ra rồi giẫm nát, nếu phải vẻ mặt Tô nhị tiểu thư … chính xác là nàng có thái độ e thẹn như các nương trẻ tuổi khi gặp tình lang, nhất định móc mắt y ra giẫm mạnh!

      Có điều, lúc giới hạn của Lý Dụ gần như sắp nổ tung cuối cùng Tô nhị tiểu thư tàn nhẫn vô tình vất vả lắm mới từ chối tên cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga này, tại y còn muốn chặn đường người ta, nếu bây giờ mà Lý Dụ xuất nữa ngay cả cũng thể tha thứ cho mình.

      Khương Khánh Trạch chẳng quan tâm hỏi xem tại sao nam nhân này xuất trước mặt bọn họ, bởi vì y nhận ra rằng ánh mắt của nam nhân này nhìn Tuyết hết sức sáng ngời và nóng bỏng...

      Tự nhiên trong lòng Khương Khánh Trạch dâng lên nổi sợ hãi, bản năng nam nhân khiến cho y muốn nhanh chóng kéo Tô Nhược Tuyết vế phía mình, nhưng tay y còn chưa kịp đưa đến chỗ Tô Nhược Tuyết bên cổ tay bị người ta bắt được.


      ‘Vị công tử này lẽ nào tai điếc sao? Chẳng lẽ nghe thấy lời tại hạ vừa , cần ta lập lại từng chữ lần nữa à?’ Tên cóc ghẻ này lại còn dám đếm xỉa tới mình, Lý Dụ nắm tay chặt, đầu ngón tay dùng sức thêm vài phần, đến khi trán Khương Khánh Trạch càng ngày càng toát mồ hôi ràng, Lý Dụ giễu cợt, yếu như gà mà dám học người ta cản đườngTô nhị tiểu thư của , bóp chết y!

      Tô Nhược Tuyết cố gắng rút cổ tay bị Lý Dụ nắm nãy giờ,song giãy giụa mấy lần đều có kết quả, nàng thầm thở dài hơi rồi mở miệng, ‘Nhị công tử, xin người buông tay ra .’
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tô nhị tiểu thư của luôn. Người ta còn coi là người lạ mà ôm người ta như đúng rồi.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 17 đắc ý

      Lý Dụ cảm thấy rất uất ức, tốt bụng giúp đỡ Tô nhị tiểu thư giải quyết tên cóc ghẻ này mà còn bị ghét bỏ, gì chứ! Nàng bảo buông tay phải buông ra à? Vậy rất mất mặt.

      Nhìn vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa tổn thương của Lý nhị công tử, Tô Nhược Tuyết thầm thở dài hơi, "Nhị công tử buông tay ra trước , người nắm ta đau quá."

      "A a a!!!" Lý Dụ để ý đến ấm ức của mình nữa, vội vàng buông tay , vậy còn bày ra vẻ thẹn thùng, "Nhị nương, xin lỗi, phải ta cố ý đâu ..."

      Tô Nhược Tuyết hơi xoay xoay cổ tay chút, nàng quá để ý, "Nhị công tử đừng ngại, có gì ."

      Chỉ là, tại nàng biết mở miệng thế nào để chất vấn tại sao lại theo dõi mình, phải, là bảo vệ nàng mới đúng ...

      "Tuyết nhi, muội sao chứ?"

      Khương Khánh Trạch bên cạnh vừa lo lắng nhìn Tô Nhược Tuyết vừa giãy giụa, có điều nhìn người này gầy teo yếu ớt nhưng cánh tay cứng như sắt vậy, y thể nào tránh thoát được, nhiều năm tu dưỡng cho phép y chửi ầm lên thô bỉ như mấy nông phu, cho dù y tức giận khi mở miệng vẫn nhanh chậm như cũ, "Vị công tử này, chúng ta chưa từng quen biết, xin người buông tay ra."

      Lý Dụ liếc y cái, lười để ý đến y, trong lòng lại oán thầm, may mà lão tử biết ngươi, nếu với dáng vẻ tiểu bạch kiểm này ngươi bị tiểu gia ta đùa chết từ lâu rồi!
      Lý Dụ quay đầu nhìn Tô Nhược Tuyết, vẻ mặt ân cần, ‘Nhị nương, ta phái người đánh xe ngựa đưa nàng hồi phủ nhé.’
      Tô Nhược Tuyết trầm mặc lát, căn cứ vào phong cách hành của người này, Tô Nhược Tuyết có trực giác phải là người dễ dàng từ bỏ, chỉ là, cho dù có ác ý, thậm chí xuất phát từ lòng tốt, nàng cũng thể mặt dày nhận phần ân tình này của , ‘Đa tạ nhị công tử, nha hoàn của ta chờ ngay phía trước, ta có thể tự trở về , dám phiền người như thế.’
      Lý Dụ nhếch miệng, nữ nhân này trước sau như vẫn từ chối người ta.
      Có điều, tuy có tình thích nắm mọi thứ trong tay nhưng lần này Lý Dụ lại rất rộng lượng để nàng , đợi tý nữa còn phải đàm luận về cuộc sống với vị biểu ca thanh mai trúc mã kia của nàng!
      ‘Nhị nương mời, Bình Như thể tiễn được.’
      Lời đuổi người ràng như vậy rồi, Tô Nhược Tuyết cũng hay lắm, nhưng mà... Nàng nhìn khuôn mặt mướt mồ hôi của Khương Khánh Trạch, nàng đành lòng nên mở miệng: ‘Nhị công tử, vị này là biểu ca ta, xin người buông huynh ấy ra .’
      Ánh mắt Lý Dụ tối sầm lại, nên lời mà chỉ cảm thấy trong cơ thể bốc hỏa khiến muốn làm thịt người!
      tình nguyện buông tên cóc ghẻ này, Lý Dụ ngẩng đầu lên, ngay sau đó vô cùng tự nhiên khoát tay mình lên vai Khương Khánh Trạch, khóe miệng cong lên nở nụ cười sáng lạn, ‘Hóa ra vị này là biểu ca à? Nhị nương nàng cứ trước , hôm nay ta và vị biểu ca này làm quen chút.’
      Khương Khánh Trạch còn chưa dỗ dành Tô Nhược Tuyết xong, lúc này đối với Lý Dụ biết từ đâu xông tới y phiền càng thêm phiền, ‘Vị công tử này, ta và biểu muội có việc cần , biết người có thể tránh chút ?’
      Lý Dụ híp mắt lại, đôi mắt phượng càng sắc bén hơn, mà, trong cuộc đời này ghét nhất chính là mấy tên thư sinh giả tạo, đứng địa bàn của mà dám bảo tránh , về nhà nằm mơ còn nhanh hơn! ‘Nhưng mà, ta biết nhị nương và ngươi có gì mà phải chuyện với nhau.’
      Phút chốc, ánh mắt hai người giằng co nảy lửa, xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn, Tô Nhược Tuyết đứng bên hiểu nổi, có điều, bất luận bọn họ có dụng ý gì nàng cũng phối hợp với bọn họ.
      ‘Biểu ca, những gì cần khi nãy muội hết rồi, thời gian còn sớm, muội về trước đây.’ xong, Tô Nhược Tuyết nhìn về phía Lý Dụ, ‘Nhị công tử, Nhược Tuyết xin cáo từ .’
      Vừa dứt lời, Tô Nhược Tuyết thản nhiên rời có nửa phần do dự, lần nữa nhìn thấy bóng lưng ‘Dứt khoát’ rời của nàng, trong lòng Lý Dụ vẫn biết có mùi vị gì, vất vả lắm mới quang minh chính đại gặp mặt lần, vẫn chưa với Tô nhị tiểu thư được mấy câu mà sao nàng lại rồi?
      Cho đến Tô Nhược Tuyết qua khúc cua, bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất sau mấy bụi cây xanh um tùm, Lý Dụ cảm thấy mất mát nhưng lúc này mới chợt nhớ tới bên cạnh mình còn có người, phải, phải, là con cóc ghẻ mới đúng! Lý Dụ đột nhiên quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Khương Khánh Trạch, nếu phải tại y và Tô nhị sao lại trò chuyện với nhau được chứ!
      Nhưng nhìn đến vẻ mặt ngẩn ngơ và thể tưởng tượng nổi của Khương Khánh Trạch, đột nhiên trong lòng Lý Dụ rất sảng khoái, biểu ca thanh mai trúc mã tự mình đa tình, Tô nhị tiểu thư của vốn dĩ ưa y!
      Khóe miệng nhếch lên, Lý Dụ cười vô cùng đắc ý, ‘Biểu ca huynh cứ từ dạo hoa viên, ta còn có việc cùng huynh được.’
      xong, bước chân Lý Dụ như gió, lâng lâng rời , để lại mình Khương Khánh Trạch đứng yên chỗ lòng đầy hoảng sợ và hoảng loạn, giờ khắc này y mới nhìn thẳng vào vấn đề mà bấy lâu nay y xem - - Tuyết nhi của y, hình như thích y ...
      ‘Thiếu gia, sao người đứng mình ở đây?’
      Biết hôm nay thiếu gia nhà mình muốn gặp biểu nương, Minh Lộ đặc biệt thông minh canh giữ bên ngoài, nhưng y nhìn thấy nhị ra được lát rồi mà thiếu gia chậm chạp chưa ra, Minh Lộ để ý nhiều như vậy, y bèn chạy tới, nhìn thấy màn này, ổn chút nào! Thiếu gia nhà mình tài hoa hơn người, vô cùng hăng hái, làm sao lại giống như người bị rút hết sinh khí thế này, bầu khí ngột ngạt? Minh Lộ lo lắng thôi nên vội vàng tiến lên hỏi thăm.
      Khương Khánh Trạch cũng quay đầu lại, tròng mắt trống rỗng nhìn về phía trước, vừa mở miệng, giọng trong lại lộ ra đau xót ràng, ‘Minh Lộ, tại sao biến thành như vậy? Tại sao...’
      Có thể làm cho thiếu gia nhà mình thay đổi thành dáng vẻ này, cần nghĩ Minh Lộ cũng biết nhất định là do biểu nương gây ra.
      Theo lý thuyết, thiếu gia nhà mình và biểu nương là thanh mai trúc mã, trai tài sắc, tâm đầu ý hợp, có thể hai người được ông trời tác hợp, tuy nhiên phu nhân vì tiền đồ thiếu gia nên thích gia thế biểu nương, bên là từ mẫu nhi tử như mạng, bên là biểu muội tình thâm nghĩa trọng, thiếu gia bị kẹp trong đó, cả hai bên đều rất khó xử.
      Lần này bởi vì thiếu gia cố ý phớt lờ ngũ tiểu thư Vũ Dương Hầu phủ, khiến cho phu nhân giận chó đánh mèo lên biểu nương trước mặt mọi người, sau khi thiếu gia nhận được tin liên tục lo sợ bất an, bây giờ tình cảnh thế này, chỉ sợ biểu nương vẫn chưa tha thứ cho thiếu gia.
      ‘Thiếu gia, có thể biểu nương còn giận nên lời hờn dỗi thôi, người cần gì phải coi là ? Tự mình đau khổ...’
      Lúc này vẻ mặt Khương Khánh Trạch mới thay đổi chút, giống như thể tin được, lại giống như cầu xin, y nhìn về phía Minh Lộ, ‘ sao? Minh Lộ, ngươi chứ ...’
      Minh Lộ chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của thiếu gia nhà mình, y cũng để ý giả nữa chỉ cần có thể làm thiếu gia dễ chịu hơn chút, dù là giả, ngay cả sau này mình bị trừng phạt, Minh Lộ cũng chấp nhận, ‘Thiếu gia, trước đây phải người , chờ thêm khoảng thời gian nữa, đợi sau khi người đỗ trạng nguyên, phu nhân nhất định thay đổi thái độ sao? Chỉ cần phu nhân đồng ý, đến lúc đó người lại lòng dạ dỗ dành biểu nương, biểu nương tốt bụng nên hiểu cho nỗi khổ tâm của người thôi ...’
      tới chuyện này, cuối cùng Khương Khánh Trạch cũng phục hồi tinh thần, đúng vậy, bao lâu nữa U Nhi muội muội định thân với Bùi Hạo, mà do chiến Tây Bắc sắp diễn ra, Phụ Chính vương gia phải đại giá thân chinh, hôn của Nhị nhi muội muội đương nhiên phải đợi đến khi chiến kết thúc, kế hoạch của vốn dĩ là chờ đến hôn của Nhị nhi muội muội, có thể trước có độc tôn Bùi phủ, sau có Phụ Chính vương gia, cho dù Tô gia vẫn là thương hộ mẫu thân nhất định phản đối hôn của y và Tuyết nhi nữa.
      Có điều, thái độ bây giờ của Tuyết nhi, được rồi đợi sang năm yết bảng, y nhắc lại chuyện này...
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lý Dụ ah. Sao vô sĩ thế. Người ta thiếu gia mà kêu là cóc ghẻ. Thanks Nàng

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ta tò mò kiếp trước được xảy ra chuyện gì mà khiến Nhược Tuyết quyết tuyệt như vậy!?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :