1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Aiz ya . Bao giờ hai người mới phát triển JQ đây

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 48
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Gió đầu tháng ba, mặc dù xuân nhưng nếu đứng tại nơi râm mát vẫn thấy khá lạnh, cũng may hôm nay nắng vàng rực rỡ, gió thổi đến cũng ấm áp hơn chút, rất thích hợp để chơi diều.

      “A Noãn, hai chúng ta chơi chung .” Người hầu mang diều tới, Tiêu Hoán chạy lên đầu tiên, lấy ra con diều hình kỳ lân năm màu rực rỡ, quay đầu gọi Lục Minh Ngọc.

      Lục Minh Ngọc lập tức lên tiếng cự tuyệt theo thói quen, “Muội chơi với đại tỷ tỷ......”

      Vừa mới nhắc đến đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc cười lớn, hoàn toàn hề nể mặt mà hủy cái cớ của nàng, “A Noãn, tỷ chơi cùng với Tam muội muội rồi.”

      Lục Minh Ngọc nhìn qua thấy Lục Cẩm Ngọc và Lục Yên đều cười nham hiểm nhìn nàng, thậm chí cả tỷ muội Sở Doanh Sở Tương, Lục Hoài Ngọc và Tiêu Toàn cũng thế. Mấy tiểu nương này chỉ mới dưới mười tuổi, vẫn chưa biết thích là gì, nhưng cũng lờ mờ hiểu được, nên khi thấy bên cạnh mình có “ cặp” liền đùa giỡn giễu cợt, muốn gắn ghép hai người.

      Nhìn sang Tiêu Hoán, đắc ý giơ cao con diều lên, chắc chắn Lục Minh Ngọc chỉ có thể chơi cùng với .

      Lục Minh Ngọc chợt thấy đau đầu, nàng cố gắng lạnh nhạt với Tiêu Hoán lắm rồi, vì sao mọi người vẫn cảm thấy nàng thích Tiêu Hoán chứ? Chẳng lẽ bây giờ nàng phải đoạn tuyệt hẳn với Tiêu Hoán, câu chữ nào với nữa? Lục Minh Ngọc cũng biết đối với Tiêu Hoán thế nào mới là tàn nhẫn nhất, người ta đều đau dài bằng đau ngắn, nhưng cứng rắn cự tuyệt người lòng dạ với mình, ra là việc khó khăn đến thế.

      “Tỷ tỷ!”

      Ngay khi Lục Minh Ngọc bị dồn vào thế bí, xa xa truyền đến tiếng kêu giòn giã của Hằng nhi. Lục Minh Ngọc vui mừng xoay người lại, thấy Sở Hành ôm đệ đệ nhanh đến đây, cũng đoán được đệ đệ chơi với Sở Hành chán rồi. Lục Minh Ngọc lập tức bỏ Tiêu Hoán lại, vui vẻ chạy tới, “Hằng nhi nhớ tỷ tỷ rồi phải ?”

      Trước đó lâu vẫn còn tức giận đệ đệ nghịch ngợm tùy hứng, lúc này liền cảm thấy đệ đệ rất ngoan, biết san sẻ ưu phiền với tỷ tỷ rồi.

      Chạy đến gần Sở Hành, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu cảm tạ: “Cám ơn biểu cữu cữu trông Hằng nhi giúp con, bọn con mang đến nhiều phiền phức cho người rồi.”

      Vì nàng vừa chạy vài bước nên khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi ửng hồng, tươi mát như hoa đào mùa xuân. Sở Hành vội vàng dời mắt , xoay người định thả Hằng nhi xuống, nhưng ngờ Hằng nhi lại bám chặt lấy cổ buông, hàm răng chạm vào nhau lập cập vờ khóc.

      Đây là lần đầu tiên Sở Hành phải ứng phó với đứa bé, nghe ra được Hằng nhi chỉ giả khóc mà tưởng rằng bé khóc , lập tức hốt hoảng ôm chặt nhóc con vào lòng, đứng thẳng người lại.

      “Cữu cữu, chơi diều!” Mặt của Hằng nhi khi nãy vẫn còn đầy mây đen nay lập tức trời quang mây tạnh, chỉ vào gã hầu của Vương phủ ôm diều đứng cách mình hai mươi mấy bước, .

      “Hằng nhi nghe lời , biểu cữu cữu có việc bận rồi, tỷ tỷ thả diều với đệ.” Trong lòng Lục Minh Ngọc, Sở Hành là người nhà, là người chồng đáng để mình kính trọng, nhưng ngay cả nếu bây giờ nàng gả cho Sở Tùy, nàng cũng thể nào vứt đệ đệ cho Sở Hành để dỗ đệ đệ giùm nàng. Hơn nữa Lục Minh Ngọc cảm thấy, nam nhân như Sở Hành, từ khi sinh ra được định sẵn là người làm đại , nàng khâm phục từ tận đáy lòng, nay bảo giúp nàng dỗ em bé, quả là lãng phí nhân tài.

      Mà càng khâm phục, khi thấy đệ đệ làm nũng quấy rối ngay trước mặt người ta, Lục Minh Ngọc lại càng xấu hổ, sốt ruột đến độ vươn cả tay đến trước mặt Sở Hành: “Biểu cữu cữu, giao Hằng nhi cho con , người mau mau đến tiền viện nghỉ ngơi.”

      Xưng hô biểu cữu cữu này nghe thực thân thiết, nhưng biểu của nàng lại là áy náy xấu hổ vì đệ đệ mạo phạm . Điều này khiến cho Sở Hành hiểu được, Lục Minh Ngọc cũng có lòng muốn gần gũi thân cận với như tưởng, mà thái độ của nàng giống như vãn bối đối với trưởng bối hơn, trong thân thiết mang theo tôn trọng, hoàn toàn có vẻ ve vãn tán tỉnh giữa nam và nữ.

      hiểu sao Sở Hành chợt thấy thoải mái, dời mắt về phía Hằng nhi. Hằng nhi ghé vào vai biểu cữu cữu, cúi đầu nhìn tỷ tỷ ở dưới, muốn xuống chút nào. Biểu cữu cữu cao, lúc bế bé, bé có thể nhìn được rất xa, nên bé rất thích.

      “Xuống đây nào, tỷ tỷ nhớ Hằng nhi.” Lục Minh Ngọc lắc lắc bàn tay của đệ đệ, từng bước dụ dỗ.

      Hằng nhi vẫn bất động, đôi mắt to dõi theo con diều.

      Lục Minh Ngọc cười nửa ngày đạt được kết quả gì, rốt cuộc trầm mặt xuống. Nàng thích đệ đệ, nhưng thể chiều đệ đệ làm hư đệ đệ. Đầu tiên nàng nháy mắt với Sở Hành vẫn có chút biểu cảm nào, sau đó trừng mắt uy hiếp đệ đệ: “Đệ có xuống hay bảo? Nếu xuống, tỷ thích chơi với Hằng nhi nữa!”

      Đôi mắt hoa đào trừng lớn, khí thế khi răn dạy đệ đệ là uy phong lẫm liệt, ít nhất có thể hù dọa nhóc con ba tuổi. Chẳng qua, ở trong mắt Sở Hành, dáng vẻ này......Người ở ngay trước mặt, Sở Hành thể tránh né, nên mỗi cử động của Lục Minh Ngọc đều được thu hết vào trong mắt, ngay cả động tác lúc Lục Minh Ngọc định chống nạnh mà kịp thời dừng lại cũng thấy .

      Sở Hành nhìn sang chỗ khác.

      Đệ muội rất...... đơn thuần ngây thơ, có lẽ vì lúc trưởng thành cũng kiều nũng nịu, cho nên trọng sinh đời giả làm vẫn có thể hồn nhiên chân chất như thế. Nhưng mà, vì đột tử nên mới trọng sinh, còn đệ muội là vì sao?

      Ý niệm vừa nảy sinh, Hằng nhi trong lòng đột nhiên đá , Sở Hành nhíu mày, cụp mắt xuống nhìn, thấy Tiêu Hoán biết từ khi nào cũng nhích lại gần đây, vươn tay túm lấy cẳng chân của Hằng nhi, Hằng nhi muốn, cẩn thận đá trúng Sở Hành.Tuy Sở Hành chẳng thèm so đo với thiếu niên lang, nhưng khuôn mặt của vốn dĩ lạnh lùng, giận tự uy, Lục Minh Ngọc bị dọa sợ, tưởng là Sở Hành lại bực bội đệ đệ, chỉ đành bất chấp tất cả, kiễng chân với tới chỗ đệ đệ,“Hằng nhi mau xuống đây!”

      Thấy Sở Hành “trừng” mình, Tiêu Hoán vốn hơi hoảng sợ, nhưng vừa nghe thấy biểu muội cũng có cùng suy nghĩ với , cũng thích để Sở Hành ôm biểu đệ, Tiêu Hoán thoáng chốc lấy lại tinh thần, trợ giúp Lục Minh Ngọc túm Hằng nhi.

      Lục Minh Ngọc dù nắm lấy Hằng nhi kéo xuống như vẫn rất nhàng, Tiêu Hoán được săn sóc như vậy, lòng dạ muốn đoạt lại biểu đệ, trong lòng chua lè, hiểu vì sao biểu đệ thà thích người ngoài chứ thèm thích .

      Hằng nhi ở nhà chính là tiểu bá vương, chỉ có phụ thân hiền lành nhất nhà rống giận với bé bé mới sợ, nay bị Tiêu Hoán dùng sức lôi kéo, Hằng nhi méo miệng, “oa” tiếng khóc lên, nhìn tỷ tỷ cáo trạng,“Tỷ tỷ, huynh ấy đánh đệ......”

      Lục Minh Ngọc nhìn đôi hài hình đầu hổ của đệ đệ bị Tiêu Hoán kéo lệch, trong lòng biết đệ đệ bảo bối bị đau, lập tức nổi giận, túm lấy cánh tay Tiêu Hoán đẩy mạnh sang bên, “Huynh chơi diều của huynh , cần huynh quản bọn muội!”

      Tiêu Hoán chịu uất ức, giận chó đánh mèo trừng mắt với Sở Hành, nhưng lại chỉ dám trách Hằng nhi, “Ai bảo Hằng nhi chịu nghe lời?”

      Hằng nhi cũng là đứa bé gió chiều nào theo chiều ấy, thấy tỷ tỷ tức giận, lập tức im lặng hiền lành ghé đầu vào trong lòng Sở Hành, dáng vẻ ngoan ngoãn như là tỷ tỷ muốn bé làm gì bé lập tức làm nấy.

      Lục Minh Ngọc muốn Sở Hành đến tiền viện muộn, làm lỡ việc của , đồng thời cũng muốn ở lại đây dây dưa với Tiêu Hoán, liền thuận thế tiếp tục vờ như giận sôi, trừng đệ đệ :“Hằng nhi xuống đây, chúng ta tìm mẹ.”

      Hằng nhi ngoan ngoãn vươn tay về phía tỷ tỷ đòi bế.

      Sở Hành liền thả nhóc con xuống.

      Lục Minh Ngọc nắm tay đệ đệ, thèm liếc đến Tiêu Hoán còn đứng bên thở phì phò mà nhìn Sở Hành cảm tạ.

      Sở Hành cũng hiểu lầm Lục Minh Ngọc là giận , có lòng muốn trấn an vỗ về, nhưng lại tìm được câu từ thích hợp, đành gật gật đầu , “Chút việc mà thôi, Tứ nương cần để ở trong lòng.” Lại cúi đầu dạy Hằng nhi, “Hằng nhi lớn rồi, nên tự đường. Hằng nhinặng như vậy, Tứ tỷ tỷ sức yếu, thể bế nổi.”

      Hằng nhi nghiêng đầu nhìn nhìn tỷ tỷ, thấy mặt tỷ tỷ vẫn còn đanh lại, tiếp tục gật đầu.

      Sở Hành ừ tiếng, cuối cùng nhìn sang hai muội muội xem như cũng biết điều của mình rồi đến tiền viện. Nhưng chưa bước được mấy bước, sau lưng vang lên tiếng của Tiêu Hoán dây dưa với Lục Minh Ngọc, “Biểu muội, huynh có kéo Hằng nhi, muội đừng giận mà. Chúng ta thả diều , huynh thả cao lắm, Hằng nhi thích chơi diều lắm có đúng ?”

      Sở Hành ngừng chân, tò mò biết Lục Minh Ngọc trả lời thế nào.

      “Muội thích chơi với huynh, từ giờ đừng đến tìm muội nữa!”

      Giọng điệu của tiểu nương nghe hết sức lạnh lùng, mắt Sở Hành lại ấm áp nhu hòa hơn, lúc nên quyết phải quyết, đệ muội đúng là vừa thông minh lại vừa quyết đoán.

      ~

      “A Noãn, các con gặp thế tử ở hoa viên à?” đường về nhà, Tiêu thị ôm con trai béo mập ngủ ngon lành của mình, giọng hỏi nữ nhi.

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, kể lại lượt mọi chuyện trong hoa viên.

      Tiêu thị kinh ngạc, nhìn con trai bướng bỉnh trong lòng mình, ngạc nhiên : “ ngờ thế tử lại thích con nít...... Mà ngẫm lại, kiếp trước thế tử vẫn luôn chậm chạp chưa lập gia đình, có lẽ là vì mắt bị tật, cánh tay bị đứt. Nay mạnh khỏe cường tráng, chiến công huy hoàng, lại là nam đinh duy nhất của đại phòng, có lẽ năm nay Thái phu nhân thu xếp cửa hôn nhân tốt cho trưởng tôn nhà mình. Thế tử như rồng như phượng, thiết nghĩ nhà chắc phải xuất chúng lắm mới có thể lọt vào mắt Thái phu nhân được.”

      Thê tử của Sở Hành?

      Lục Minh Ngọc tưởng tượng ra, mà nàng cũng quá hứng thú với việc đó. Sờ sờ bàn tay bé của đệ đệ, Lục Minh Ngọc nhớ phụ thân, “Mẹ, mọi người đều phòng trong trường thi vô cùng đơn sơ, điều kiện rất kém, phụ thân chịu nổi ?”

      Nhắc tới trượng phu, Tiêu thị tự tin cười, “A Noãn yên tâm, cha con chịu khổ nhiều năm như vậy vẫn sống được, còn sợ mấy ngày ngắn ngủi này hay sao?”

      Lục Minh Ngọc cũng cười theo, phụ thân của nàng ý chí kiên cường, người bình thường tuyệt đối thể so với.

      Mà mẹ con hai người lại hoàn toàn ngờ tới được, ngay khi hai người tán gẫu trong trường thi xảy ra chuyện lớn .

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 49
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Người tham gia thi hội phải thi ba đợt liên tiếp, mỗi đợt ba ngày. Vào đợt cuối cùng, sau khi xem xong đề thi, Lục Vanh cầm hộp gỗ đựng giấy được cấp cho thí sinh để viết đáp án lên, ghép lại với những hộp gỗ bên dưới tạo thành chiếc giường gỗ đơn giản,sau đó ngả người nằm lên, thoạt nhìn chỉ như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ra là bình tâm tĩnh khí giải đề, ngẫm nghĩ tường tận cặn kẽ rồi mới viết lại đáp án.

      Bốn chủ khảo cùng mười tám vị đồng giám khảo lượn qua lượn lại quanh các phòng dành cho thí sinh ở tạm, lúc ngang qua đây, nhìn thấy bộ dáng này của Lục Vanh, người hiểu được thầm khen ngợi, tư thế này vừa dễ dàng tĩnh tâm lại tiết kiệm thể lực, thích hợp với những tài tử kiểu như Lục Vanh nhất, người nào hiểu chỉ cười khẩy, coi Lục Vanh là tên công tử phá sản văn dốt võ nát nào đó muốn tới đây thừa nước đục thả câu.

      Sáng ngày hôm sau, khí trong phòng thi khá là thoáng đãng, Lục Vanh nghiền mực cất bút, lưu loát viết ra từ đầu đến cuối. Vết mực vừa khô, Lục Vanh thu lại bài thi, tiếp tục nằm nghỉ ngơi. còn cách nào, dù làm bài xong cũng vẫn được phép nộp bài thi trước, cứ ngồi mãi nơi đây có việc gì làm, Lục Vanh bèn nhắm mắt lại, ngược lại càng quen thuộc với bóng tối như thế này hơn.

      Mặc dù ánh mắt hồi phục, nhưng thính lực của Lục Vanh vẫn cứ vượt xa người thường, nghe thấy tiếng sột soạt viết bài của thí sinh bên trái, cũng nghe thấy tiếng thở dài liên tục ngừng của thí sinh bên phải.

      Cuộc đời muôn hình vạn trạng, ai cũng có vui buồn riêng.

      Đến ngày thứ ba, cũng là ngày thi cuối cùng của khóa năm nay, tiếng thở dài trong trường thi càng nhiều hơn, nỗi lo lắng âu sầu giống như vô số hạt giống bé , mang theo luồng khí ô nhiễm, nương nhờ những cơn gió thoảng mùa xuân len lỏi vào từng căn phòng , thổi qua chóp mũi mỗi thí sinh, sau đó mọc rễ nảy mầm ngay trong lòng họ.

      Có người lo lắng thi đỗ, có người phát sầu chuyện lộ phí về, có người cảm thấy bài văn này mình viết tốt, muốn sửa, nhưng giấy lại dùng hết...

      Lục Vanh cũng có lo âu của riêng mình, nhưng nỗi lo ấy lại liên quan đến kết quả bài thi. nóng lòng muốn rời khỏi nơi như ngục giam này, muốn về nhà tắm rửa thay quần áo, muốn nhìn thấy thê tử đẹp tuyện trần của mình, muốn nghe thấy tiếng nữ nhi nũng nịu gọi phụ thân, muốn ôm lấy đứa con trai mập mạp mặc dù đôi khi bướng bỉnh cực kỳ nhưng lúc ngoan ngoãn cũng vô cùng đáng .

      “Ô ô......” Phía bên phải bỗng nhiên truyền đến thanh kỳ lạ, giống như có người bị nghẹn nơi cổ, thống khổ cầu cứu.

      Lục Vanh bật dậy, hai chân vừa chạm đất, căn phòng bên phải vang lên tiếng “bịch” trầm đục, dường như người nọ ngã ra đất. Trong trường thi thường hay đột phát ra đủ loại tình huống, trường hợp thí sinh bệnh chết ở đây cũng hiếm. Lục Vanh chỉ thoáng do dự trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lập tức cất cao giọng gọi người. Làm ồn trong trường thi là điều kiêng kỵ nhất, đồng giám khảo Trương hàn lâm vừa tuần ngang qua gần đấy nghe được động tĩnh, mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc từ bên trái tới, sau lưng là hai thị vệ.

      Thấy Lục Vanh, sắc mặt của Trương hàn lâm hơi dịu lại chút, nhưng vẫn giả vờ như Lục Vanh chỉ là thí sinh bình thường như bao thí sinh khác, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

      Lục Vanh có thời gian để khách khí tới lui, thẳng ra hình như thí sinh ở bên phải xảy ra chuyện.

      Trương hàn lâmlập tức tiến lên thêm vài bước, quả nhiên nhìn thấy nam tử trung niên mặc quần áo vải bố trong đó ngất lịm, cũng có vẻ gì là kinh ngạc, giơ tay ra hiệu cho thị vệ tiến lên kiểm tra. Thị vệ mở thanh chắn phòng ra, đến gần người nọ, quỳ gối xuống xem xét, ngón trỏ nhàng đặt lên cổ nam nhân ấy rồi nhanh chóng thu tay lại, gật gật đầu với Trương hàn lâm.

      Điều này có nghĩa là, người nọ chết.

      Trương hàn lâm nhìn bài văn mới viết được nửa bàn, thở dài, ra dấu ý bảo thị vệ nâng người ra ngoài. Lúc ngang qua phòng thi của Lục Vanh, Trương hàn lâm liếc nhìn Lục Vanh cái, lắc đầu.

      Lục Vanh chỉ có thể trầm mặc, nhìn nam nhân mặc áo vải thô bị thị vệ nâng , tâm trạng phức tạp. Đối với công tử con nhà quan như , tham gia thi cử hiển nhiên là vì tiền đồ của bản thân, nhưng cho dù có đỗ, vẫn có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực như trước, lần sau thi lại là được. Nhưng đối với đại đa số dân chúng mà , có thể học hành đọc sách dễ, thậm chí có người còn phải vay mượn mới có thể tiếp tục bước con đường học vấn đầy chông gai này, vì vậy khi bước vào phòng thi, áp lực đè nặng vai bọn họ có thể sánh ngang trời.

      “Đại nhân đợi , người này có lẽ vẫn cứu được.”

      Bên trái chợt vang lên tiếng thong dong bình tĩnh, đột ngột cắt đứt dòng suy tư của Lục Vanh. Lục Vanh kiềm được mà tiến lên hai bước, nhưng tầm mắt bị ngăn trở, chỉ có thể thấy được ba người Trương hàn lâm đứng trước căn phòng bên cạnh.

      Nếu đổi lại là kẻ khác, lỗ mãng hấp tấp lên tiếng như vậy, Trương hàn lâm hơn phân nửa để ý tới, nhưng khi ông nhận ra thí sinh ở phòng bên cạnh Lục Vanh là thứ tôn của Diêu lão tiên sinh - người từng là Chưởng viện học sĩtiền nhiệm của Hàn Lâm viện đồng thời là đế sư,Trương hàn lâm thể coi trọng. Diêu lão tiên sinh là vị học giả có kiến thức uyên thâm đương thời, mà y thuật của ông ấy, cũng giống như học thức, đều được người đời tán dương. Nghe Diêu Ký Đình là do tay Diêu lão tiên sinh nuôi lớn, vậy lời của ......

      “Cứu thế nào?” Trương hàn lâm ngừng chân hỏi.

      “Thỉnh đại nhân cho phép ta ra ngoài cứu giúp người này.”

      Lục Vanh đứng tại vị trí này thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được giọng của thí sinh ở phòng bên trái cạnh mình, trong trẻo ôn hòa, chắc hẳn tuổi lớn.

      Trương hàn lâm cau mày lát rồi vẫy tay với . Diêu lão tiên sinh qua đời, nam đinh trong Diêu gia giờ cũng chỉ còn lại huynh đệ Diêu Ký Đình, nhưng Diêu lão phu nhân vẫn còn, Hoàng thượng kính trọng Diêu lão phu nhân là sư mẫu, hàng năm đều ban thưởng hậu hĩnh. Nếu ngày hôm nay Diêu Ký Đình cứu sống thí sinh kia, nhất định được lưu truyền thành đoạn giai thoại về nghĩa cử cao đẹp. Còn nếu cứu được, rơi vào tai Hoàng thượng, có Diêu Ký Đình ở đây,Hoàng thượng cũng truy cứu quá nhiều.

      Được cho phép, Diêu Ký Đình bình tĩnh sải bước ra ngoài, người là bộ quần áo mùa xuân màu xám nhạt thêu mây, gương mặt nhìn nghiêng rất tuấn tú. Mặc dù luận về vẻ đẹp thể sánh được với Lục Vanh hay Sở Hành, nhưng khí chất của ôn nhuận, hoàn toàn xứng với mỹ danh “giai công tử” (1), hơn nữa xem tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vậy mà tại cuộc thi quan trọng này vẫn dũng cảm vì người xa lạ đứng ra. Tấm lòng lương thiện cùng lòng can đảm ấy, thực khiến người ta phải bội phục.

      (1) Giai công tử: Công tử xuất chúng xuất thân từ gia đình danh giá.

      Trong mắt Lục Vanh lên vẻ khen ngợi.

      Diêu Ký Đình ngồi xổm xuống, cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lục Vanh liền quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vanh gật đầu chào hỏi, Diêu Ký Đình cũng gật đầu cái rất , sau đó lòng kiểm tra tình hình của thí sinh trung niên kia.

      Người bên trong nhìn thấu tường tận, người bên ngoài nhìn chẳng hiểu gì. Mặc dù Lục Vanh cũng hiểu sơ về y học, nhưng với loại tình huống thế này, có chút đầu mối nào. Chỉ thấy Diêu Ký Đình xoa bóp cổ của thí sinh kia, rồi lập tức cởi bỏ áo ngoài của người nọ, để lộ lồng ngực ra, liên tục ấn vào vùng ngực ấy...

      “Khụ......”

      Thí sinh trung niên đột nhiên ra sức ho khan, quả sống lại, sắc mặt tái nhợt đánh giá người bên cạnh.

      “Ngươi có bị bệnh tim ?” Diêu Ký Đình bình tĩnh hỏi.

      Thí sinh trung niên mờ mịt gật gật đầu, gật xong mới phản ứng lại kịp, vội vàng đẩy Diêu Ký Đình ra, quỳ gối trước mặt Trương hàn lâm, “Cầu xin đại nhân cho phép ta trở về tiếp tục làm bài thi! Cầu xin đại nhân, cầu xin đại nhân......” Vừa cầu xin vừa dập đầu.

      Trong lòng Trương hàn lâm rất là khinh thường, người này chỉ vì đợt thi thôi mà nôn nóng đến độtái phát bệnh tim, tâm tính như thế này, cho dù có thi đậu đoán chừng cũng gầy dựng nổi thành tựu gì. Nhưng Trương hàn lâm vẫn đồng ý, mệnh lệnh cho hai thí sinh mau chóng quay về.

      Từ đầu đến cuối, Diêu Ký Đình vẫn hết sức lạnh nhạt, mà thí sinh trung niên cảm động đến rơi nước mắt,vội vội vàng vàng trở lại phòng thi của mình. Chết mà sống lại, thí sinh trung niênngược lại như lĩnh ngộ ra điều gì đó, hạ bút viết văn như có thần tiên trợ giúp, chẳng mấy chốc hoàn thành bài thi.

      Làm bài xong, thí sinh trung niên như bị vắt kiệt hết sức lực, ngồi bệt ra đất, người đầy mồ hôi.

      Kiểm tra kiểm tra lại vài lần, thí sinh trung niên đối với bản thân mình coi như cũng khá hài lòng, ngước mắt nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài, bỗng nhiên nhớ về người vừa cứu mình lúc nãy.

      Thí sinh trung niên tuy xuất thân bần hàn, nhưng hơn ba mươi tuổi, sớm thấu hiểu nhân tình thế . Nhìn chất vải mà vị công tử kia mặc người quý giá vô ngần, lại còn có năng lực khuyên được giám khảo, để giám khảo đồng ý cho ra ngoài cứu người, vậy bối cảnh gia đình khẳng định đơn giản.

      Có quý nhân gia thế huân quý, lại còn cứu mạng mình, lẽ nào ông trời định an bài cho mình kết giao với quý nhân?

      Thí sinh trung niên quyết định bắt lấy cơ hội lần này.

      Trời sập tối, giám khảo thu bài thi, cuộc thi kết thúc. Thí sinh trung niên nhìn chằm chằm vào Diêu Ký Đình, thuận tiện tìm hiểu dòng họ của Diêu Ký Đình thông qua tiếng chào hỏi bắt chuyện của những người khác. Đợi đến khi ra khỏi trường thi, mọi người chia nhau ra về, thí sinh trung niên vội vàng tiến lên, trịnh trọng làm đại lễ với Diêu Ký Đình, “Ân nhân cứu mạng của ta, xin nhận bái của Tiền mỗ.”

      Diêu Ký Đình nhận ra người này, khách khí :“Huynh đài cần khách khí, ta biết sơ ít y thuật, thấy huynh đài gặp chuyện may, theo lý nên dốc lòng dốc sức.” xong lại khuyên Tiền thí sinh đến y quán khám lại, sau đó cũng dặn dò ít phương pháp bảo dưỡng hằng ngày.

      Nhưng trong lòng Tiền thí sinh chỉ ôm ấp ý tưởng kết giao quý nhân, mới đầu còn định mời Diêu Ký Đình ăn cơm, muốn tiến thêm bước làm thân. Nhưng vì Diêu Ký Đình cự tuyệt chịu đáp ứng, Tiền thí sinh đành phải uyển chuyển hỏi han thân phận của Diêu Ký Đình, để ngày sau còn có thể đến cửa cảm tạ.

      Nhìn ra ý đồ của đối phương, sắc mặt của Diêu Ký Đình cũng lạnh lùng hơn nhiều. xuất phát từ lòng nhân nghĩa mới cứu người, chứ hoàn toàn muốn làm đá kê chân cho người ta. người thành tâm muốn kết bạn, hay là có ý đồ gì khác, tự nhận rằng mình có đủ khả năng để nhìn ra được. Lạnh giọng cự tuyệt Tiền thí sinh, Diêu Ký Đình nhấc chân định rời , nhưng Tiền thí sinh nào chịu buông tha cho cơ hội quý báu này, liền lôi lôi kéo kéo, mặt dày mày dạn dùng hết mọi sở trường nịnh bợ để tiếp cận.

      Diêu Ký Đình là quân tử, gặp phải người vô lại như thế này, xô xô đẩy đẩy còn ra thể thống gì, nhưng trong thoáng chốc lại bó tay còn biết làm gì khác.

      “Ký Đình, người này là?” Lục Vanh ở đằng sau xem được lúc, giờ nhìn nổi nữa, bèn đến bên cạnh Diêu Ký Đình, lạnh lùng đánh giáTiền thí sinh.

      Diêu Ký Đình năm nay mười tám, hơn Lục Vanh 9 tuổi, năm đó khi thanh danh của Lục Vanh đỉnh cao, Diêu Ký Đình còn tập tễnh học . Chờ đến khi lớn, Lục Vanh vì đôi mắt mù lòa mà đóng chặt cửa ra ngoài, vì vậy mặc dù Diêu Ký Đình từng nghe đến tên của Lục Vanh, nhưng chưa từng nhìn thấy ngoài đời thực. Lúc này thấy Lục Vanh đến gần, Diêu Ký Đình khó hiểu, nhưng biết Lục Vanh có ý tốt, liền thuận thế : “ vị đồng khoa thôi, ở trường thi có duyên gặp mặt lần, định cáo từ.”

      Cũng thèm giới thiệu Tiền thí sinh, trong giới thư sinh chú trọng phong thái quân tử, cho nên với thái độ lúc này của Diêu Ký Đình, hoặc là lên hiểu lễ nghi, hoặc là có ý cho người khác biết, phẩm hạnh của Tiền thí sinh đáng để kết giao.

      Cho dù da mặt của Tiền thí sinh có dày đến thế nào nữa, bây giờ nghe được lời này của Diêu Ký Đình, cảm nhận được Lục Vanh thậm chí là những thí sinh khác khinh thường nhìn mình chằm chằm, mặt của gã cũng đỏ bừng sung huyết, biến thành màu gan heo, rời như chạy trốn. Gã vừa rời khỏi, đám người xem náo nhiệt cũng lục tục tản .

      Diêu Ký Đình bấy giờ mới chắp tay với Lục Vanh,“Đa tạ các hạ giải vây, xin hỏi các hạ là?”

      Lục Vanh mỉm cười nhàng, ý bảo vừa vừa tán gẫu,“Ta họ Lục, tên chỉ có chữ Vanh......”

      Diêu Ký Đình kinh hãi,“Hóa ra huynh chính là......”

      Lục Vanh khoát tay, cắt ngang danh từ kính ngưỡng mà Diêu Ký Đình còn chưa kịp ra, “Những hư danh đó đều do người ngoài coi trọng cất nhắc cả, Ký Đình đừng trêu ghẹo ta. Trong trường thi chúng ta gặp qua, phòng của ta nằm ngay bên phải phòng ngươi, nên may mắn thấy được y thuật diệu thủ hồi xuân của Ký Đình, có lòng muốn kết giao. Vì vậy sau khi ra khỏi trường thi ta vẫn luôn theo sau lưng ngươi, từ trong miệng của bạn bè ngươi biết được tên tuổi của ngươi.”

      Diêu Ký Đình vội vàng lời khiêm tốn về y thuật của mình.

      Lục Vanh chỉ mỉm cười lắng nghe, thoáng thấy tùy tùng Mạnh Toàn chạy đến, Lục Vanh vỗ vỗ vai Diêu Ký Đình, “Trong nhà phái người tới đón, ta về trước, ngày khác có cơ hội cùng nhau chơi cờ.”

      Trước mặt người khác Diêu Ký Đình rất trầm ổn, nay nhận được lời khen ngợi từ tài tử đệ nhất Đại Tề, khó nén nổi hưng phấn, lập tức đồng ý.

      Lục Vanh chắp tay cáo từ, xoay qua nhìn Mạnh Toàn, câu đầu tiên là hỏi về thê tử cùng hai con của mình.

      “Phu nhân và Tứ nương đều mong mỏi ngài mau trở về, Tứ nương muốn tự mình đến đón ngài, nhưng được phu nhân khuyên bảo.” Mạnh Toàn cười .

      Trong khoảnh khắc Lục Vanh chỉ muốn bay nhanh về nhà, nhưng trước khi lên xe ngựa, vẫn nhìn lướt về hướng Diêu Ký Đình.

      Diêu Ký Đình vẫn đứng ở đấy, ánh mắt giao nhau, nhoẻn miệng cười.

      Lục Vanh càng nhìn càng vừa lòng, tâm tình khoái trá bước vào trong xe ngựa.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 50
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Hôm nay nhi tử mình thi xong, lại vừa vặn hai ngày này trong Bộ binh khá nhàn rỗi, nên Lục Trảm về nhà sớm.

      Viện của ông và Chu thị nằm ngay trung tâm Lục phủ, cũng gần với đại môn nhất, Tiêu thị đoán được trượng phu về nhà đến bái kiến mẹ chồng Chu thị trước, nên sớm dẫn tỷ đệ Lục Minh Ngọc đến đây chờ. Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trò chuyện, Sùng nhi và Hằng nhi hoạt bát hiếu động, đòi ra sân chơi, Chu thị nỡ gò ép bọn , nên bảo nữ nhi Lục Quân dẫn theo ba “đứa bé” bao gồm cả Lục Minh Ngọc ra ngoài chơi.

      “Tỷ tỷ, muốn gặp tổ phụ!” Hằng nhi rất quen thuộc sân viện của tổ phụ tổ mẫu, liền dùng hết sức lực lôi kéo Lục Minh Ngọc đến tiền viện. Mọi người ai nấy đều sợ Lục Trảm, nhưng chẳng hiểu sao Hằng nhi lại đặc biệt thân cận với ông.

      “Ta cũng muốn gặp tổ phụ!” Sùng nhi thấy vậy cũng theo. Lúc trước mẹ chồng nàng dâu Chu thị cùng Tiêu thị gần như đồng thời có thai, vì Chu thị lớn tuổi nên sinh non, vì vậy tuy Sùng nhi lớn hơn cháu trai mình tháng, lại gầy hơn thấp hơn Hằng nhi. Nhưng đó chỉ là so với Hằng nhi mà thôi, chứ nếu so sánh với những em bé nhà khác, Sùng nhi xem như cũng cao lớn, dù sao cũng được nhũ mẫu chăm sóc chu đáo, ăn ngon ngủ kỹ.

      “Sùng nhi phải gọi là phụ thân.” Lục Quân ngồi xổm xuống, đau đầu sửa lại cho đệ đệ mình. Lúc chú cháu hai người ở cùng nhau còn đỡ, nếu gặp nhau, đệ đệ rất dễ bắt chước theo cách xưng hô của Hằng nhi. là bẽ mặt, làm thúc thúc mà còn hiểu chuyện bằng cháu mình.

      Sùng nhi chớp chớp mắt, nhếch miệng nở nụ cười, nhìn tỷ tỷ ngoan ngoãn sửa miệng,“Tìm phụ thân.”

      Lục Quân thưởng cho đệ đệ nụ hôn, đứng dậy nắm lấy tay đệ đệ, sau đó quay sang với Lục Minh Ngọc: “ thôi A Noãn, chúng ta đến tiền viện.”

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, dắt tay Hằng nhi theo sau , tầm mắt cũng tự nhiên dừng lại người mình. Nay mười hai, vóc dáng cao gầy hơn những tiểu nương cùng tuổi khác, người chỉ mặc chiếc váy màu trắng thuần thêu mẫu đơn, dáng người mảnh mai yểu điệu, loáng thoáng lên đường nét thướt tha duyên dáng của đại nương. Nhưng lại rất đơn thuần thiện lương, hề giống với những khuê tú kinh thành khác ít nhiều gì cũng phải có chút sắc sảo tính kế.

      Cả tổ phụ lẫn tổ mẫu đều rất sủng áicô , đời trước xem xét biết bao nhiêu gia đình, có vài nhà được tổ mẫu coi trọng tổ phụ lại đồng ý, chẳng biết là nhìn ra được tật xấu của đằng trai, hay là chỉ đơn thuần muốn giữ lại thêm hai năm. Nhưng ngờ giữ mạch đến năm 16 tuổi, bị Hoàng thượng nhìn trúng.

      Nghĩ đến đời trước hồng nhan bạc mệnh, trong lòng Lục Minh Ngọc chợt thấy khó chịu, bèn yên lặng dời mắt sang chỗ khác.

      Ngày sắp tàn, ánh chiều tà chiếu lên tầng mây phía tây tạo thành khoảng đỏ rực, tươi sáng lộng lẫy. Lục Minh Ngọc ngắm lúc, tâm trạng cũng dần dần khá hơn. Phụ thân hứa, an bài việc hôn nhân cho trước. Phụ thân chỉ có muội muội duy nhất là , nhất định được làm được, vì vậy nàng cũng có gì phải lo lắng.

      Bọn họ vừa đến tiền viện đúng lúc gặp được Lục Trảm về sớm.

      “Tổ phụ!” Hai mắt Hằng nhi sáng ngời, lập tức bỏ tay tỷ tỷ ra, hưng phấn chạy ào về phía tổ phụ.

      “Phụ thân!” Sùng nhi bắt chước theo, cam lòng yếu thế đuổi theo cháu mình.

      Hai chú cháu đều trắng trẻo mập mạp, lúc chạy nhìn khác gì hai con nghé con khỏe mạnh chắc nịch, còn Lục Trảm giống như ông nông dân nuôi trâu, thấy nghé con trong nhà mình được nuôi tốt như vậy, liền nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo, xoay người cùng lúc bế hai đứa bé lên, còn chưa kịp thấy hai thằng nhóc chu cái mỏ hôn lên, mỗi bên cái.

      Thậm chí lần đầu tiên trong đời Lục Trảm lập được chiến công cũng vui sướng bằng lúc này.

      “Sùng nhi Hằng nhi nhớ ta ?” Lục Trảm từ ái hỏi. Từ khi hai tiểu tử này sinh ra, nụ cười mặt ông xuất càng ngày càng nhiều, nhưng đương nhiên là chỉ giới hạn ở trước mặt đám . Nếu đổi thành mấy huynh đệ Lục Vanh ở đây, Lục Trảm cùng lắm củng chỉ ôm con cháu cái, chứ tuyệt đối cười tươi roi rói như ông muốn được.

      Sùng nhi ngoan ngoãn gật đầu.

      Hằng nhi lại nhìn ra đằng sau tổ phụ, “Phụ thân đâu?” phải phụ thân sắp về rồi à? mấy ngày bé được gặp phụ thân rồi.

      Lục Trảm vừa ngheHằng nhi hỏi vậy liền biết sao bọn lại tới đây, ràng là tới đón lão Tam mà. Nhi tử ngốc, tôn tử cố chấp, Lục Trảm lại thích cả hai, bèn cười giải thích với Hằng nhi: “Sắp rồi, Hằng nhi đừng sốt ruột. Nào, vào phòng tổ phụ chơi chút .” đoạn, ông tới bên cạnh Lục Minh Ngọc cùng Lục Quân, tươi cười hòa ái ý bảo hai tiểu nương cũng theo vào.

      Mấy ông cháu ngồi được chốc quản vào báo Tam gia trở lại, Lục Minh Ngọc kích động đứng dậy đầu tiên, nhưng ngại tổ phụ còn ở đây nên vội vã chạy ra. Còn Hằng nhi mặc kệ, vung đôi chân ngắn cũn chạy ra ngoài, chờ đến khi hai tiểu nương khuê tú Lục Minh Ngọc và Lục Quân cười vui vẻ bước ra đến cửa, Lục Vanh đãbế Hằng nhi lên cao đến đây. Còn lại Sùng nhi, vì Tam ca ở tại sân viện khá xa mình nên quá thân thiết với, vì vậy chỉ cười hì hì nắm tay Lục Trảm, chứ chen chúc qua đó.

      Cho dù là cùng mẹ sinh ra, nhưng tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội cũng cần phải bồi dưỡng tích lũy qua tháng ngày. Lúc Sùng nhi được sinh ra, Lục Vanh có vợ có con, lại chuẩn bị thi lấy công danh, đủ tinh lực để quan tâm đến đệ đệ mình. Tuy thích đệ đệ muội muội như nhau, nhưng luận về cảm tình, khẳng định là thân thiết với muội muội Lục Quân hơn.

      Thấy ấu đệ chỉ đứng im bên cạnh phụ thân chứ có ý định đến đây, Lục Vanh vừa bất đắc dĩ vừa tiếc nuối.

      “Phụ thân, người thối quá!”

      Hằng nhi ôm hôn phụ thân thắm thiết xong, sau khi niềm vui qua rốt cuộc cũng ngửi thấy mùi hương lạ lùng, tiểu tử này được nuông chiều từ bé nên đối với mùi lạ người rất là mẫn cảm.

      Lục Vanh bật cười, thả con trai tỏ vẻ ghét bỏ mình xuống đất, nhìn nữ nhi giải thích: “ mấy ngày tắm, người đầy mùi mồ hôi.”

      Lục Minh Ngọc cười, thấy phụ thân mình gầy cả vòng cực kỳ đau lòng, ngoan ngoãn hỏi: “Phụ thân có cảm thấy khó chịu ?”

      sao hết, thay bộ quần áo khác là được rồi.” Lục Vanh tay dắt nhi tử, tay còn lại vui vẻ xoa xoa đầu nữ nhi, ánh mắt lại đặt người muội muội Lục Quân, nghĩ đến người mình vô tình gặp được tại trường thi, kìm lòng đậu nở nụ cười tươi.

      Lục Trảm ho khan vài tiếng, với con trai mình: “ đến gặp mẹ con trước .” Về phần con trai thi như thế nào, cứ chờ đến ngày yết bảng là biết thôi, bây giờ hỏi chỉ làm cho con trai thêm áp lực.

      Lục Vanh gật gật đầu, dắt theo bốn đứa hậu viện, Lục Trảm khoanh tay đứng nhìn theo, suy ngẫm gì đó chứ theo cùng.

      Bởi vì người có mùi, nên Lục Vanh chỉ ở lại với mẫu thân tâm chút rồi xin phép về, mang theo thê tử cùng hai đứa con quay lại tam phòng. Sau khi về đến sân viện của mình, lập tức tắm rửa, Hằng nhi nhớ phụ thân nên nằng nặc đòi tắm chung. Lục Minh Ngọc an tâm ngồi chuyện với mẫu thân, chờ đến khi hai cha con bọn họ ra trời cũng tối.

      nhà bốn người vui vẻ hoà thuận dùng bữa cơm chiều.

      “Phụ thân nghỉ ngơi , sáng mai con lại đến thăm người.” Lục Minh Ngọc nhu thuận .

      Lục Vanh nhớ nữ nhi, bèn bế theo nhi tử tự mình đưa nữ nhi về Mai uyển, khi quay trở về nha hoàn trong phòng Tiêu thị trải giường xong xuôi, thức thời đứng đợi bên ngoài. Người mà Lục Vanh nhớ nhất trong lúc tiểu biệt hiển nhiên là thê tử của mình, nhưng vì Hằng nhi cứ quấn lấy , Lục Vanh đành phải kiềm chế lại dỗ con trai mình ngủ, đến tận khi Hằng nhi ngủ say rồi mới giao cho nhũ mẫu ôm .

      Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng.

      “Năm nay thi gì thế? Có nắm chắc ?” Tiêu thị ngồixổm giường, vừa giắt màn vừa giọng hỏi trượng phu. Người khác ngượng dám hỏi, còn nàng với Lục Vanh thân thiết như vậy, cần kiêng dè gì, với lại Tiêu thị cực kỳ tin tưởng trượng phu mình.

      Nhưng Lục Vanh muốn trong lúc này lại về đề thi, như hổ rình mồi quỳ ngồi ngay sau lưng thê tử, ánh mắt như lửa. Thấy thê tử giắt kỹ hết màn xung quanh giường, đợi người ta quay lại, Lục Vanh gấp gáp khó nhịn ôm chầm lấy thê tử mình, giọng khàn khàn trầm thấp, “Tiêm Tiêm, nửa tháng rồi......” Lúc vào trường thi kỳ kinh của thê tử vừa mới dứt, trước sau cộng lại quả được nửa tháng.

      Mặt Tiêu thị ửng hồng, ngay cả cần cổ thon dài cũng lên màu hồng nhạt quyến rũ, giọng mắng , “Gấp gì chứ?”

      vậy, nhưng trong lòng lại nhịn được nhớ về khác biệt trước và sau khi mắt trượng phu lành lại. Lúc trượng phu bị mù, đối với nàng cực kỳ khách khí, nên Tiêu thịcho rằng trượng phu quá ham thích chuyện ân ái này. Đến tận khi trượng phu có thể thấy được, thái độ ngày càng thong dong tự tin, Tiêu thị mới mang theo tâm trạng phức tạp mà phát , buổi tối trượng phu mình càng ngày càng... rụt rè.

      Về phần đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Tiêu thị muốn bình luận.

      lúc lâu sau, Tiêu thị như bị người ta rút hết gân cốt, mềm nhũn úp sấp người Lục Vanh, hai gò má nhuốm màu đỏ tươi, mắt đẹp ướt át.

      Lục Vanh vừa từ trường thi ra, lại dốc sức lao động phen, theo lý lúc này phải buồn ngủ rồi, nhưng hai tay ôm ấp thê tử yểu điệu, Lục Vanh chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sức lực tràn trề giống như có dùng thế nào cũng hết.

      Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lục Vanh quấn lấy sợi tóc của thê tử chơi đùa, giọng hỏi: “Nàng đoán xem ở trường thi ta gặp được ai?”

      Tiêu thị vừa nghe biết trượng phu gặp được chuyện gì đó, tò mò hỏi:“Ai?”

      Lục Vanh cười, “Diêu Ký Đình, thứ tôn của đế sư Diêu lão tiên sinh.”

      Tiêu thị từng nghe danh Diêu gia, đây chính là thư hương thế gia thời từng tiếng tăm nhất tại kinh thành này, nhưng từ khi Diêu lão tiên sinh qua đời, Diêu gia dường như cũng dần dần suy tàn theo. Mặc dù phủ đệ vẫn khí thế như xưa, gia tài vẫn lo như trước, nhưng con cháu Diêu gia...... Tiêu thị nhớ hình như từng nghe người nào đó rằng, đại lang của Diêu gia si mê y thuật muốn mở y quán, Diêu lão phu nhân răn mãi nghe, chịu nổi trưởng tôn “chìm đắm trong trụy lạc” ngay dưới mí mắt mình, liền dứt khoát tống cổ trưởng tôn ra ngoài, để chỗ khác ở.

      thế nào?” Tiêu thị tiếp tục hỏi.

      Lục Vanh kể vắn tắt lại chuyện ban sáng, cuối cùng khen: “Diêu Ký Đình tướng mạo đường đường tuấn tú lịch , tuổi còn trẻ lại bình tĩnh vững vàng, vừa có lòng nhân nghĩa, lại có khả năng phân trung thực hay gian tà. Tiêm Tiêm nàng xem, A Quân gả cho có được ?” Muội muội thừa kế vẻ đẹp của mẫu thân, càng lớn càng duyên dáng, đặc biệt tính nết muội muội đơn thuần ngây thơ, trong số những quý nữ ở kinh thành rất được để ý. Tuy kiếp trước đến mười sáu tuổi muội muội mới bị Hoàng thượng nhìn trúng, nhưng nay rất nhiều chuyện thay đổi, nên Lục Vanh muốn định mối hôn nhân cho muội muội sớm sớm, như vậy mới an tâm. Hoàng cung là nơi thích hợp với muội muội nhất.

      Tiêu thị mặt nhăn mày nhíu, ngồi dậy mặc trung y chuyện với trượng phu, “Người ta gả cao cưới thấp, gả A Quân vào Diêu gia có vẻ ủy khuất A Quân quá?” Đừng nàng còn chưa gặp Diêu Ký Đình, biết rốt cuộc Diêu Ký Đình thế nào, mà cho dù nàng với mẹ chồng cùng đồng ý, nhưng khi đưa tới chỗ cha chồng, ông ấy đồng ý sao? em chồng này chính là hòn ngọc quý duy nhất tay cha chồng đấy.

      Lục Vanh tự có suy xét riêng của mình, “Nhà cao cửa rộng thường lắm người, chị em dâu thẩm thẩm, ta sợ A Quân thể ứng phó nổi. Đại lang nhà Diêu gia dọn , chỉ đến ngày lễ ngày tết mới trở về, Diêu gia chỉ có lão phu nhân tuổi gần sáu mươi......”

      Trường hợp tệ nhất, nếu Diêu lão phu nhân phải là người dễ ở chung, chung quy cũng lớn tuổi rồi, chẳng bao lâu nữa cũng mất. Muội muội gả qua đó, vài ba năm sau trở thànhđương gia chủ mẫu danh xứng với thực, cần phải xem sắc mặt của bất kỳ ai. Hơn nữa Lục Vanh rất tính của muội muội, hơi tự ti chút, nếu thực gả vào gia đình nào có danh vọng quá lớn, đống quy củ áp đầu, cuộc sống của muội muội ngược lại được tự tại cho lắm.

      Tiêu thị đồng ý điểm này, nhưng nàng vẫn khuyên nhủ: “Đợi thêm thời gian nữa , xem có thể thi đậu tiến sĩ hay , nếu như thi đậu với số tuổi như vậycũng coi như khó được, đến lúc đó hẵng thông báo cho phụ thân biết, như vậy khả năng phụ thân đồng ý cũng lớn hơn được chút.”

      “Ta cũng nghĩ vậy.” Lục Vanh cười , nhớ tới phong thái ung dung nhàng của Diêu Ký Đình, Lục Vanh bỗng nhiên lo lắng hỏi, “Nhưng nếu như thi đậu , có khi nào bị người khác nhìn trúng hay ?” Tiến sĩ 18 tuổi, tiền đồ rộng mở có giới hạn, Diêu Ký Đình lại xuất thân danh môn, quan hệ với Hoàng thượng cũng phải là có. Càng nghĩ càng lo lắng, sợ em rể mà mình coi trọng bị người khác đoạt mất, Lục Vanh do dự : “Hay là ta gọi ra ngoài chuyện trước, để phần nào biết được ý định của ta?”

      Trượng phu lo được lo mất, muốn ngốc bao nhiêu có bất nhiêu, Tiêu thị buồn cười chọc chọc vào ngực , trừng mắt : “Thiếp thấy, Diêu Ký Đình này khẳng định là rất xuất sắc giống như chàng , nhưng chàng cũng đừng quên, A Quân nhà chúng ta xinh đẹp hiền lành, lại còn là ái nữ duy nhất của Thượng thư đại nhân, cho dù có người tranh đoạt, chàng còn sợ A Quân kém cỏi hơn khuê tú nhà khác à?”

      Liên quan đến chuyện chung thân đại của muội muội ruột của mình, Lục Vanh chính là ‘kẻ trong cuộc mê’, nay được thê tử nhắc nhở, cũng ngộ ra được. Nhìn thê tử quyến rũ xinh đẹp đối diện mình, hòn đá lớn trong lòng Lục Vanh được bỏ xuống, kéo thê tử vào lòng, ôn nhu trêu chọc, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ thấu đáo, vi phu hồ đồ......”

      Tiêu thị bị mắc mưu, bắt ngay lấy bàn tay quấy rối của , nghiêm mặt : “Ngủ , chàng mệt mỏi mấy ngày rồi, đừng có tham.”

      Lục Vanh tĩnh tâm cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận.

      ~

      tháng sau, triều đình công bố bảng trúng cử, Lục Vanh đạt được ngôi đầu cống sĩ (1), trở thành Hội nguyên của năm nay. Diêu Ký Đình cũng đồng dạng nổi danh, hơn nữa còn trong danh sách những người đứng đầu. Thân bằng quyến thuộc lần lượt đến Lục gia chúc mừng, Lục Trảm vì để cho con trai tĩnh tâm chuẩn bị thi đình, bèn khước từ tất cả khách khứa đến chơi, tuyên bố sau kỳ thi Đình lại tổ chức bữa tiệc mời mọi người đến chung vui, hào khí tận trời, giống như chắc chắn rằng con trai mình có thể lọt vào ba hạng đầu bảng.

      (1) Cống sĩ: Chỉ người đậu kỳ thi Hội.

      bao lâu sau khi kết quả thi Hội được công bố, Hoàng thượng tổ chức thi Đình trong cung, sau vòng khảo hạch liền khâm điểm Lục Vanh là Trạng Nguyên, Diêu Ký Đình là thám hoa.

      ra Lục Vanh cũng đoán được ít nhiều về phong hào Trạng Nguyên này, mà đều khiến càng kinh ngạc vui mừng là biểu của Diêu Ký Đình ở ngự tiền. Đến lúc này, Lục Vanh xem Diêu Ký Đình là em rể tương lai, lòng ngóng trông về nhà xin ý kiến của phụ thân. Ai ngờ thi Đình vừa kết thúc, Hoàng thượng lại gọi mình lại, “Lục Vanh ngươi đợi , trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

      Nhìn em rể kiếp trước mặc bộ hoàng bào màu vàng sáng chói ngồi ghế rồng, Lục Vanh thầm kinh hãi.

    5. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      Hay quá, ủng hộ bạn hết mình, cố gắng nha chờ tin từ bạn
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :