1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Hôm nay ko có Chương mới ạ? :-(

    2. Cao Ninh Anh

      Cao Ninh Anh New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Ôi ôi hay quá làm mình có cái mong đợi sau ngày làm việc mệt....editor cố lên
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Cả ngày hết vào rùi lại ra chỉ để hóng chương mới của các nàng mà ko có
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 138

      Lục Hành Chu lúc này mới tỉ mỉ đánh giá nàng, phát nàng rất đẹp, nàng kế thừa dung mạo mẫu thân Kiều Thị, nhưng nhìn nàng hoạt bát long lanh hơn. Nhất thời, Lục Hành Chu nghĩ tới muội muội thường xuyên ở bên cạnh y nhắc tới mê sảng, nếu khi còn bé y với Trấn Quốc công, giữ quan hệ với Trấn Quốc công cùng ba huynh đệ Giang thị, họ vẫn xem y là ân nhân cứu mạng của Giang Diệu, lúc đó như lời mẫu thân , là thanh mai trúc mã của Giang Diệu , sau đó...

      Cưới nàng sao?

      Lục Hành Chu ngơ ngẩn, trong lòng bỗng run lên.

      Thuở đọc sách thánh hiền quân tử khiêm tốn, lại dám muốn nghĩ tới Tam thẩm thẩm như vậy? Lúc trước y đối với nàng có thành kiến, nhưng đó phải là loại thất vọng sao?Trong lòng y, nàng là nương tốt, lúc biết chuyện này, y mới phản ứng quá khích. Bây giờ biết , lúc gặp lại nàng, cảm giác tất nhiên cũng giống nhau .

      Lục Hành Chu nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, chậm rãi dọc theo chóp mũi, chuyển tới môi của nàng.Đôi môi đào căng mọng, tùy ý mím môi, do hôm nay ra cửa làm khách, đôi môi cũng có bôi ít son, màu sắc càng có vẻ kiều diễm hơn... Y liếc mắt đánh giá chút, nhất thời giống như làm sai, lỗ tai có chút nóng.

      Lúc y thu hồi ánh mắt, theo bản năng lại liếc mắt nhìn , đột nhiên sắc mặt trắng bệch, : "Tam... Tam thúc."

      Hả?

      Giang Diệu vừa nghe, cũng nhất thời quay lại. Nàng nhìn nam nhân cao to tuấn mỹ nam nhân phía sau, trong lòng "lộp bộp" tiếng, biết bình dấm chua, bèn để ý Lục Hành Chu cũng ở đây, tới bên cạnh , véo véo mu bàn tay của ,khuôn mặt đẹp hơi có ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh nháy mắt cái, hỏi: "Đặc biệt tới tìm ta ?" Nàng lén lút đánh giá vẻ mặt của , ngữ khí có chút vui mừng.

      Lục Lưu trả lời thê tử, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Lục Hành Chu, dáng người của cao hơn Lục Hành Chu chút, khí chất cũng lạnh hơn so với người bên ngoài, nhìn như thế, có chút dọa người. Hơn nữa... Lục Hành Chu cũng từnglĩnh giáo thủ đoạn vị Tam thúc này, là người lãnh khốc vô tình, ngày ấy nếu có mẫu thân y đúng lúc chạy tới, y cảm thấy Tam thúc lấy mạng y. Y vốn có bất mãn, nhưng biết mình hiểu lầm Giang Diệu , nên cũng thể tức giận được.

      Lục Lưu liếc mắt nhìn tiền viện bày tiệc mừng , : "Hôm nay là ngày vui của ngươi, bản vương nên cùng ngươi câu chúc mừng, , tới đây cùng bản vương uống chén."

      Nam nhân ngữ khí nhàn nhạt, Giang Diệu lại biết, lúc này chắc chắn tức giận. Nàng nhìn phu quân bên cạnh, lại nhìn Lục Hành Chu trước mặt, lúc trước nhìn Lục Hành Chu ăn mặc hỉ bào, còn có chút cảm giác tia kinh diễm, nhưng bây giờ Lục Lưu đứng ở đây, so sánh hai người, bộ dáng Lục Hành Chu ngây ngô văn nhược đáng chú ý ...

      hiểu sao, Lục Hành Chu bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn tranh đấu, nhìn vị Tam thúc cao cao tại thượng xưa nay kính trọng, e dè chút nào gật đầu : "Được."

      Dứt lời, liền cùng Lục Lưu tới tiền viện.

      Giang Diệu đứng tại chỗ, nhìn thúc cháu hai người xa, lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ nếu uống rượu, Lục Hành Chu chắc phải đối thủ của Lục Lưu? Có điều —— Giang Diệu với Lục Hà còn chưa : "Ngươi mau tới nhìn Vương gia, đừng để cho uống nhiều."

      Lục Hà cũng thầm lau mồ hôi lạnh.

      Vừa rồi Vương phi với đại công tử đứng cùng chỗ, tư thế kia, khiến người suy nghĩ viển vông, nếu Vương gia qua ... qua là được rồi, Vương phi thông tuệ, luôn có biện pháp dỗ dành. Lúc này nghe được Vương phi dặn dò, Lục Hà thầm nghĩ: Việc này Vương gia chịu nghe y khuyên mới được .

      Nhưng vẫn gật đầu, : "Tiểu nhân hiểu , tiểu nhân qua ngay."

      Giang Diệu cũng yên lòng, cũng thể tới chỗ ngồi của nam khách, mà Lục Lưu cũng phải tiểu hài tử, chắc biết đúng mực. Nghĩ như vậy, nàng thoải mái trở về chỗ ngồi.

      tới hành lang nàng lại thấy Lục Bồng Bồng đáng lẽ ở chỗ ngồi lại từ nơi xa chạy tới.

      Khuôn mặt nhắn của Lục Bồng Bồng đỏ ửng, có lẽ do chạy nhanh, thở phì phò hổn hển, miệng hơi mở , thấy Giang Diệu , thanh trong veo gọi: "Tam thẩm thẩm."

      Giang Diệu "Ừm" tiếng, hỏi: "Sao lại ở đây?"

      Lục Bồng Bồng hạ mắt, hai tay bất an xoắn xuýt , : "Ta tiện đường nhà xí ..." Dáng vẻ có chút thẹn thùng, cũng dám vừa nãy gặp phải nam tử xa lạ. Sợ Tam thẩm thẩm hỏi, liền kéo tay của nàng, giọng , "Tam thẩm thẩm, chúng ta trở về thôi."

      Giang Diệu tất nhiên cũng hỏi nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi này của Lục Bồng Bồng, hôm nay Lục Hành Chu thành thân, lại sợ tiểu nương như Lục Bồng Bồng bị ấm ức, bèn dẫn nàng trở lại.

      Trở lại chỗ ngồi, Lục Linh Lung nhìn Lục Bồng Bồng thân cận đứng bên cạnh Giang Diệu , liền chu môi, cũng để ý tới nữ khách ở đây, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Bồng Bồng. Bộ dáng Lục Bồng Bồng vốn ngoan ngoãn khiến người thích, lúc này so với Lục Linh Lung, càng làm nổi bật tiểu nương tốt như thế này. Chỗ các phu nhân ngồi, cũng có nhi tử chưa cưới vợ, bình thường lại, tự nhiên để ý tiểu nương như vậy nhiều hơn chút . Mà Lục Bồng Bồng này, lúc trước lại ít xuất trước mặt người ngoài, khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.

      Giang Diệu tất nhiên cũng chú ý .

      Cùng ngồi có mấy vị phu nhân, bộ dáng đều rất thân thiện, nay nhìn Lục Bồng Bồng, ánh mắt lộ ra mấy phần thưởng thức. Khiến Giang Diệu cũng sinh ra loại cảm giác hưng phấn khi dắt khuê nữ lộ mặt. Mấy ngày này, nàng để Bảo Cân Bảo Lục dạy dỗ nha hoàn bên người Lục Bồng Bồng cách trang điểm, nay Lục Bồng Bồng tuy phải rất chói mắt, nhưng cũng trang điểm già dặn giống như trước đây làm che lấp thanh tú của tiểu nương

      Nữ khách đều chuyện như vậy, nam khách bên kia lại náo nhiệt .

      Bảo Lục hưng phấn chạy vào, với Giang Diệu: "Vương phi,ở tiền viện các đại nhân chơi ném thẻ vào bình rượu, rất là kịch liệt."

      Nhắc tới việc đó, các phu nhân ngồi có chút ngạc nhiên, nhưng nam nữ khác biệt, tiện ra xem, chỉ có thể ở chỗ ngồi đợi tình huống vòng ném thẻ.

      Vừa nghe Lục Hành Chu dễ dàng thắng được mười mấy người, Mạnh thị nghiêm mặt từ đầu tới cuối, nghe được các phu nhân khen, cũng lộ ra nụ cười đắc ý: "... Chơi ném thẻ chỉ là trò chơi , nhi tử của ta bình thường học tập xuất sắc, học phú ngũ xe, từ thông tuệ, trò vặt như này, đối với chỉ là việc ."

      Tuy Mạnh thị quá đắc ý, nhưng mọi người cũng thừa nhận, Lục Hành Chu đúng là ưu tú.

      phụ nhân mặc áo màu hồng thêu hoa cúc, chải tóc Uy Đọa Kế mở miệng, phụ nhân này là thê tử Cát thị của võ tướng Đô úy Trử Minh Huy, Trử Minh Huy từ quan bây giờ làm quan lớn, tuy có tiền đồ , nhưng lại thủy chung như với thê tử kết tóc Cát thị. Cát thị này sinh ra ở thôn quê, tính tình cũng khác với quý phụ ở Vọng Thành, giọng cũng lớn hơn so với người thường chút, tuy quen nhìn Mạnh thị như vậy, nhưng ấn tượng với Lục Hành Chu cũng rất tốt, "Lục công tử đúng là xuất sắc, Khiêm nhi nhà ta cũng hay kể với ta, Lục công tử hay được Phu tử khen ngợi, chính là trạng nguyên tài năng..."

      Mạnh thị vốn coi thường Cát thị là thôn phụ nhà quê, nhưng lời này, lại khiến Mạnh thị mở cờ trong bụng.

      Trong mắt mọi ngươi, đến thê tử Cát thị của Trử Đô úy, nổi danh nhất đó là Cát thị sinh cho Trử Đô úy sáu hài tử, mà sáu người đều là nam nhi, lời đồn Cát thị có phương pháp sinh con gia truyền, các phu nhân Vọng Thành, lúc cùng Cát thị chuyện cũng muốn dụ bà ra phương pháp sinh con gia truyền. Lúc này, Khiêm nhi trong miệng Cát thị , chính là Trử Khiêm, đứa con nhất của bà, năm nay mới mười sáu, học cùng thư viện với Lục Hành Chu, chỉ có điều vào học muộn hơn hai năm.

      chuyện,lại thấy Bảo Lục hỏi thăm tin tức trở về, lúc này mặt tràn đầy nụ cười.

      Giang Diệu có chút ngạc nhiên, hỏi: "Thi xong rồi ?"

      Bảo Lục gật đầu.

      Sống lưng Mạnh thị ưỡn lên thẳng tắp, đương nhiên mình nhi tử của mình thắng, nhất thời mặt sáng lạn.

      Lại thấy nha hoàn bên người Mạnh thị cũng hỏi thăm tin tức, tới bên cạnh Mạnh thị : "Là... Là Tuyên Vương thắng."

      Vừa dứt lời, chỉ các phu nhân ngồi kinh ngạc, ngay cả Giang Diệu cũng hơi kinh ngạc. là trưởng bối, sao lại so đo với Lục Hành Chu?

      Nha hoàn kia lại : "Tuyên Vương quay lưng ném thẻ vào bình rượu, đánh bay mũi tên của công tử ra ngoài..."

      Sắc mặt Mạnh thị càng ngày càng khó coi .

      Cát thị sảng khoái mỉm cười, với tiểu vương phi kiều ngồi ở trước mặt: " nghĩ tới Tuyên Vương còn có sở trường như vậy, nhìn ra."

      Giang Diệu là người làm thê tử, mặc dù có chút vinh dự, nhưng cảm thấy tính tình của Lục Lưu phải người thích náo nhiệt. Trong lòng nàng thở dài, có chút lo lắng lo lắng, : Đêm nay phải cố gắng dỗ dành nam nhân khó chịu này chút.

      Tan tiệc mừng , Lục Thầm tự mình đưa hai vợ chồng Lục Lưu ra ngoài phủ, đợi nhìn bọn họ lên xe ngựa, mới tới xem nhi tử của mình uống đến say mèm,đứng cũng vững .Uống nhiều như vậy, sợ là phải nâng vào động phòng.

      Lúc này xe ngựa, Giang Diệu nhíu mày, trách cứ nam nhân người đầy mùi rượu bên cạnh: "Sao lại uống nhiều như vậy?" cho nàng uống rượu, nhưng tự lại uống rất nhiều. xong, nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của nam nhân, trong lòng Giang Diệu mềm nhũn, nỡ lại trách cứ tiếp, liền giơ tay ôm đầu của , , "Chàng nghỉ lát , đến nơi ta gọi chàng."

      Lục Lưu thuận thế tựa ở trong ngực của nàng, hơi thở nhàn nhạt hương thơm, uống rượu, khiến huyết mạch trong người căng phồng,cả người đếu nóng. Lục Lưu theo bản năng đem người ôm sát chút, chỉ cảm thấy dáng người bé trong lồng ngực mềm nhũn, hận thể mạnh mẽ cắn cái.

      nghĩ vậy nhưng cắn cái.

      Ngày mùa hè quầo áo ít, người Giang Diệu mặc hơi mỏng manh, nam nhân này cắn cắn thôi, càng quá đáng hơn là cứ như thế ngậm trong miệng , lúc lại lúc nhàng cắn. Nàng mắc cỡ ra hình dáng gì, đôi chân giấu bên trong giày thêu theo bản năng cuộn lại, bình thường hồ đồ như vậy cũng là ở trong phòng, ở trong xe ngựa, là nên.

      Nàng giơ tay đẩy , "Lục Lưu..."

      Nghe giọng nàng mềm mại, Lục Lưu siết chặt eo thê tử, lúc này mới khôi phục chút lý trí.

      Trước lúc xuống xe ngựa, Giang Diệu tự chỉnh lại quần áo nhiều nếp nhăn của mình, nhìn trước ngực mảng ướt nhẹp, màu sắc đậm hơn chút,mặt có chút nóng ,đến khi Lục Lưu giúp nàng mặc thêm áo choàng, lúc này nhìn tay giúp nàng mặc áo choàng : "Lát nữa trong lúc chàng tắm, ta bảo Bảo Cân chuẩn bị canh giải rượu cho chàng, chàng uống xong rồi nên ngủ sớm..."Cuối cùng bất mãn nhìn , "Sau này cho uống nhiều như vậy ."

      Đôi mắt Lục Lưu thanh tỉnh, nếu gò má có chút đỏ ửng, người cũng đầy mùi rượu, cũng nhìn ra nửa điểm say rượu. cầm tay của nàng, vuốt , : "Được."

      Trở về Ngọc Bàn Viện, Giang Diệu thấy ông lão mặc bộ áo bào màu xanh,chòm râu bạc phất phơ xuất trước mắt, khó hiểu nhìn về phía Lục Hà.

      Lục Hà đưa hai người hồi phủ, lại nghe mệnh lệnh của Lục Lưu, vội vàng tiến cung mời Hồ thái y tới, lập tức hành lễ với Vương gia Vương phi : "Đây là Hồ thái y,y thuật tốt nhất trong Thái y viện."

      Hồ thái y thích nhất là nghe người ta nịnh hót, gương mặt già nua cười ra nhiều nếp nhăn khiêm tốn "Nào có nào có..."

      Giang Diệu có chút kỳ lạ, thấy Lục Lưu nhờ Hồ thái y bắt mạch cho nàng, ngồi vào ghế thái sư, nghe Hồ thái y, đưa cánh tay ra ngoài, mới ngơ ngác nhìn Lục Lưu, giải thích: "Mấy ngày nay ta đâu có nơi nào khỏe..." yên lành, mời đại phu làm gì? Hơn nữa, thấy bộ dạng Lục Lưu long trọng như vậy, giống như nàng bị bệnh gì trị được.

      Lục Lưu nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn Hồ thái y bắt mạch cho thê tử.

      Đợi Hồ thái y thu tay về, vuốt chòm râu, mới nhướng lông mày vội vàng hỏi: "Thân thể Vương phi làm sao?"

      Hồ thái y cười khanh khách : "Vương phi sắc mặt hồng hào, khí sắc tồi, đúng như lời Vương phi , thân thể rất mạnh khỏe, có chỗ nào ổn."

      Lục Lưu ngẩn ra, lại : "Ngươi nhìn cẩn thận , còn bệnh gì khác ..."

      Hồ thái y thích nhất là bị người nghi ngờ y thuật của ông, nếu phải người này là Tuyên Vương, ông sớm nghiêm mặt bỏ . Nhưng ông làm sao dám cậy tài khinh người, cũng dám ở trước mặt vị Tuyên Vương danh tiếng tốt này làm bừa, chỉ có thể lại lần. Sau lại làm theo lời Tuyên Vương, bắt mạch lại cho vị tiểu Vương phi này,câu trả lời, vẫn giống như cũ.

      lúc này Lục Lưu mới mặt lạnh dặn Lục Hà: "Đưa thái y ."

      Lục Hà lĩnh mệnh, dẫn Hồ thái y ra Ngọc Bàn Viện.

      Giang Diệu đầu óc mơ hồ nhìn Lục Lưu, cảm thấy hôm nay Lục Lưu biểu quá kỳ lạ, giốnng như... Giống như rất hi vọng Hồ thái y chẩn ra bệnh gì đó. Nàng nhìn Lục Lưu lẳng lặng tới tịnh thất tắm rửa, ngồi ở ghế thái sư lại cố gắng suy nghĩ chút. Nghĩ tới hành động lạ lùng của Lục Lưu hôm nay, lại dặn nàng được uống rượu, cho ăn con cua, lúc nàng suýt bị ngã, lại cẩn thận như vậy...

      Giang Diệu trợn to đôi mắt.

      Sau dùng sức vỗ đầu mình cái.

      Nàng đúng là đầu gỗ.

      Giang Diệu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía tịnh thất có tiếng nước , đôi mắt ra chút ý cười. đây là... Cho rằng nàng mang thai sao?

      Nam nhân này...

      Giang Diệu nhếch miệng , lập tức nhấc váy chạy vào tịnh thất, nhìn nam nhân mới vừa cởi quần áo, thân thể trần truồng, cũng biết sao, nhìn mặt mà nhìn vào "tiểu Lục Lưu". Lỗ tai Giang Diệu đỏ lên, thấy sắc mặt hờ hững bước vào bên trong nước nóng, mới đến gần cong môi : "Nếu hôm nay ta mang thai ,chàng... Chàng để ta sinh ra sao?" cũng thích đúng ?

      Lục Lưu ảo não đến mức gân xanh nhảy thình thịch trán, hai mắt đỏ ngầu nhìn thê tử trước mặt, biết nàng vẫn chưa mang thai, nhất thời còn lo lắng, lúc này liền nắm lấy cánh tay thê tử, xách thê tử như xách gà con tiến vào.

      Giang Diệu kinh hô tiếng, nhưng gò má nhiễm ý cười, chút nào rụt rè kẹp lấy .
      Tang Ca, Sô Cô la Đắng, cuncon51 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 139

      Giang Diệu nâng gò má của hôn mấy lần, rất ngoan ngoãn nghe lời. Huống hồ, nàng cũng thích cảm giác phong phú này. Nhưng Lục Lưu lo nàng bị cảm lạnh, nên dám ở trong thùng nước tắm quá lâu, liền trực tiếp ôm nàng đến giường nghỉ ngơi.

      Giang Diệu có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ có thể sớm mang thai hài tử,cũng quan tâm cái khác, chỉ vững vàng ôm cổ của , treo ở người .

      Nàng ngửa đầu nhìn , : "Lúc trước ở trong viện Lục gia, ta cảm thấy có chút buồn, ra ngoài hóng mát lại tình cờ gặp Lục Hành Chu, chàng... Chàng đừng giận." Nàng biết, tuy nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng chắc chắn thoải mái, nếu hôm nay cũng phản ứng mạnh như vậy. Nàng thích mọi việc đều ràng, muốn bởi vì người ngoài liên quan, khiến hai vợ chồng huyên náo vui.

      Lục Lưu lên tiếng, trực tiếp đặt người đệm giường mềm mại.

      Giang Diệu bao giờ thấy Lục Lưu thô bạo như vậy? Nàng nhíu mày, mau chóng lấy chăn mỏng đắp ở người, nhìn nam nhân đứng trước mắt cả người đều ướt. Người ta hay nữ tử xinh đẹp có thể ngắm thay cơm, nhưng nam nhân có thân hình như , cũng là gieo tai họa . Giang Diệu nhìn thân thể cao to vĩ đại của , theo bản năng nuốt nước miếng, lúc này gò má đỏ ửng, cảm thấy có chút đúng, liền nhanh chóng bò vào phía trong giường.

      Lục Lưu trực tiếp kéo chăn mỏng người nàng xuống, thấy nàng bối rối, thời nghiêng người tiến lên, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng. Giang Diệu duỗi chân đạp, làm nên chuyện gì, chỉ ảo não nằm nhoài gối.

      Sau khi xong việc, Giang Diệu nằm ở người , chảng muốn động đậy. Khó trách tối hôm qua quy củ, nàng còn tưởng là là mệt mỏi , hóa ra... Là nghĩ nàng mang thai . Nàng lén lút ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, nghĩ đến vừa làm chuyện kia vài lần, tránh né, đều cố gắng tiến vào, trong lòng có chút ngọt ngào. Nàng lấy lòng hôn cái cằm nam nhân, biết ngầm đồng ý , bèn : "Chàng yên tâm. Khi còn bé thân thể ta tốt, nên cũng đặc biệt chú ý ,mấy năm qua, so với tiểu nương bình thường ta khỏe mạnh hơn rất nhiều, sinh con... Sinh con có vấn đề." xong lời cuối cùng, gò má Giang Diệu nóng lên, có chút thẹn thùng.

      Lục Lưu ôm nàng, bàn tay có vết chai nhàng xoa nắn , giống như xem nàng như sợi mì mà nhào nặn .

      Giang Diệu biết trong lòng còn lo lắng, thấy lông mày hơi cau lại, tay liền nhàng vuốt thẳng . quá đơn , bây giờ vất vả mới có nàng bên cạnh, nên thà cần hài tử, cũng cho phép nàng xả ra chuyện. Nàng hiểu , cũng đau lòng .

      Lục Lưu ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn vào đôi mắt săn sóc trong suốt của nàng, cúi đầu hôn cái. mở miệng, giọng khàn khàn: "Diệu Diệu..." tiếp tục , nhưng lại nghĩ tới chuyện khi còn bé nàng rơi vào ao hoa sen. Khi đó lẳng lặng đứng ở bên, nhìn nàng ở trong nước "Phù phù phù phù" liều mạng giãy dụa. phải người thích lo chuyện bao đồng, nghĩ lại chuyện kia, nghĩ tới, tiểu tử gầy như vậy, lại mãnh liệt cầu mong được sống. Lúc cứu tiểu tử lạnh cóng lên, tiểu tử đó nắm chặt vạt áo của , sao cũng chịu buông tay. thấy phiền phức, lúc này ném tên tiểu tử này cho Lục Hành Chu nghe tiếng động mà tới.

      Bây giờ, đột nhiên có chút vui mừng vì việc thiện mình làm lúc đó. Nhưng cũng hối hận, lúc đó nên đưa nàng cho Lục Hành Chu.

      Nhớ tới ánh mắt Lục Hành Chu hôm nay nhìn nàng, đáy mắt Lục Lưu nhất thời u mảng, liền lập tức kéo chân của nàng.

      Giang Diệu muốn ngủ , nhận ra hành động của , kinh ngạc kêu lên: "Lục Lưu..."

      A, kịp , cửa thành thất thủ .

      Giang Diệu hung hăng cắn vai cái, lại giơ tay, muốn cào lên mặt , nhưng nhìn khuôn mặt này, nàng thể xuống tay được, chỉ thầm mắng mình đúng là thất bại. Chỉ có thể coi mình như miếng đất màu mỡ, mặc kệ nam nhân mồ hôi như mưa chăm chỉ cày cấy .

      Kéo dài hơn nửa đêm, ngày kế Giang Diệu thức dậy rất muộn.

      Nhưng Lục Lưu cần vào triều sớm, chỉ cần chuẩn bị cho mười ngày sau Dân Châu nhậm chức , nên cùng ở với nàng. Lúc ăn sáng, Giang Diệu nhìn bàn cơm cháo ăn sáng, nhất thời cảm thấy Lục Lưu là người quá lợi thế —— nàng mang thai, ngay cả đài sen cũng hái cho nàng ăn.

      Buổi chiều ngày hôm đó có người tới cửa cầu hôn.

      Tuyên Vương phủ chỉ có nương là Lục Bồng Bồng, cầu hôn cho ai, đương nhiên hiểu . Điền thị hơi kinh ngạc, nhất thời biết quyết định như thế nào, vội vàng chạy tới Ngọc Bàn Viện, tìm Giang Diệu nghĩ ra chủ ý. Giang Diệu hỏi tình huống rồi : "... Trữ phu nhân này hôm qua chúng ta đều thấy, tuy cử chỉ có chút thô lỗ, nhưng cũng là người thẳng thắn. Nhưng —— làm sao vội vàng như vậy?"

      Nhìn tình hình hôm qua, Cát thị kia tuy thưởng thức Lục Bồng Bồng, nhưng cũng cần vội vã đến cửa cầu hôn như thế.

      Điền thị đầu óc cũng mơ hồ. Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Điền thị, khuôn mặt nhắn đỏ bưng, ràng là thẹn thùng.

      Giang Diệu để Bảo Cân ra ngoài hỏi thăm, lúc này Lục nhị gia Lục Dịch chuyện với người Trử gia . Lục Dịch chỉ có khuê nữ là Lục Bồng Bồng, hôn này tất nhiên phải thận trọng chút. Khi Giang Diệu nghe được Trử lão phu nhân tự mình tới cầu hôn cho cháu trai, dẫn theo Trử phu nhân Cát thị cùng cháu trai Trử Khiêm tới, nở nụ cười —— nào có ai cầu hôn như vậy?

      Giang Diệu : "Nếu Nhị tẩu tiện đứng ra, để ta ra ngoài xem thử, xem vị Trử lục công tử này thế nào."

      Điền thị cảm thấy việc này thể tốt hơn, ánh mắt cảm kích nhìn Giang Diệu .

      Giang Diệu đứng dậy, liếc mắt nhìn Lục Bồng Bồng vẫn cúi đầu e thẹn, hiểu nàng thẹn thùng, nhưng chuyện này việc cả đời của nữ tử, người này khiến bọn họ hài lòng là thứ yếu , chính tiểu nương hài lòng mới là quan trọng nhất. Giang Diệu : "Cùng theo ta ra ngoài."

      Hôm nay Trử gia tới cửa cầu hôn, Lục Bồng Bồng rất thẹn thùng , vừa nghe Tam thẩm thẩm gọi nàng cùng , càng ngượng ngùng : "Tam thẩm thẩm, như vậy... Như vậy được ?"

      Có cái gì được, phải gả là bản thân nàng? Những tháng ngày sau này, là nàng tự mình trải qua.

      Giang Diệu có chuyện gì, kéo Lục Bồng Bồng , trực tiếp tiền thính nhìn chút.

      Các nàng vào từ cửa sau, đứng sau tấm bình phong, qua khe hở lén lút đánh giá. Lục nhị gia Lục Dịch cùng Trử lão phu nhân ngồi ở phía , Lục Dịch hiền lành lịch , cùng Trử lão phu nhân chuyện đến vui vẻ, mà vị Trử lão phu nhân này, khí chất cùng Trử phu nhân Cát thị cũng giống nhau, nụ cười sang sảng, chuyện cũng thẳng thắn, thấy bà liên tục khen cháu trai của mình , giống như bán rau cải trắng ở chợ, khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

      Lại nhìn Cát thị. Có mẹ chồng ở đây, cũng có vẻ dịu ngoan hơn chút, chỉ ngồi ở bên nghe, thỉnh thoảng phụ họa câu.

      Sau đó Giang Diệu mới nhìn thấy thiếu niên sáng sủa đứng bên cạnh Cát thị, mắt to mày rậm.

      Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Lục Bồng Bồng gò má đỏ bừng : "Vị này chính là Trử Lục công tử, dung mạo cũng tồi."

      Lục Bồng Bồng ngước mắt liếc mắt nhìn, lúc này liền hạ mi mắt.

      Vị Trử Khiêm này đúng là ngọc thụ lâm phong, so với thiếu niên bình thường cường tráng hơn chút, chắc là luyện võ từ . Hơn nữa cười lên nhìn ngây thơ ngốc nghếch, khiến người ta thích. Lại ngũ quan, tuy tính là tinh xảo, nhưng lông mày rậm mắt to, có chút dễ nhìn. Giang Diệu nhìn Lục Bồng Bồng bên cạnh, tiểu nương mềm mại như vậy, nếu gả cho Trử Khiêm, với dáng người như Trử Khiêm, ngày sau hai người nảy sinh mẫu thuẫn, sợ rằng tiểu nương bị bắt nạt. Tính tình thiếu niên này như thế nào, nàng cũng biết.

      Nhìn người xong, Giang Diệu dẫn Lục Bồng Bồng lặng lẽ trở lại, đường, nhân tiện hỏi: "Ngươi thấy vị Trử lục công tử này như thế nào?"

      Lục Bồng Bồng đỏ mặt, biết nên cái gì. Chỉ cảm thấy thiếu niên này da mặt quá dày, nào có ai tự mình tới cửa cầu hôn như thế? chút rụt rè cũng biết. Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào vui mừng. Tiểu nương bộ dạng xấu hổ : "Tam thẩm thẩm, kỳ thực... Hôm qua gặp ."

      Chuyện này, nàng với ai, ngay cả mẫu thân cũng đều .

      Giang Diệu sững sờ, lại nhớ tới cảnh hôm qua nàng đỏ mặt vội vàng chạy hành lang. Nhưng lúc đó nàng rất lo lắng cho Lục Lưu, nên nhận ra được Lục Bồng Bồng khác thường, giờ khắc này nghe xong, lo lắng : " bắt nạt ngươi ?"

      Lục Bồng Bồng trợn to mắt, vội vàng lắc đầu, " có, bắt nạt ta. Trử công tử phải loại người như vậy..." Theo bản năng liền tốt cho .

      Nếu tiếp tục hiểu ngữ khí của tiểu nương, vậy Giang Diệu chính là kẻ ngu si . Nghĩ đến hôm qua hai người vừa gặp nhìn vừa ý nhau , Trử Lục công tử là người nôn nóng, mà ấn tượng của Trử phu nhân Cát thị đối với Lục Bồng Bồng cũng tốt, liền lập tức quyết định tới cửa cầu hôn, đỡ bị người khác nhanh chân đến trước.

      Giang Diệu mỉm cười, : "Được, ta biết ý của ngươi ."

      Lục Bồng Bồng mím môi cười, nũng nịu : "Tam thẩm thẩm được cười người ta."

      Giang Diệu cười nàng, dù sao lúc Lục Lưu tới cửa cầu hôn, nàng cũng khá hơn Lục Bồng Bồng là bao. Nàng hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy vị Trử lục công tử kia được ?"

      Được ?

      Lục Bồng Bồng lòng suy nghĩ chút, do xấp xỉ tuổi vị Tam thẩm thẩm này, tuy là trưởng bối, nhưng hai người ở chung giống như tỷ muội, tất nhiên là dễ chuyện. Nhớ tới thiếu niên hôm qua nụ cười sang sảng, đỏ mặt ngăn đường của nàng, hỏi tên của nàng. Nàng sợ sệt dám kêu người, lúc ra lại vội vàng dẫn nha hoàn theo, sốt ruột ra hình dạng gì. Nhưng mực y cũng bắt nạt nàng, chỉ đơn thuần hỏi nàng là tiểu thư nhà ai... Nàng xong, lúc ngẩng đầu, thấy bộ dạng tuy ác bá, nhưng chính y cũng đỏ mặt .

      ràng phải là người xấu, nhưng lại mặt dày làm kẻ xấu.

      "... Sau đó thả ta , lại cho ta là Trử gia lục công tử." Lục Bồng Bồng mọi chuyện, nhớ y sau khi nghe được tên của nàng, tinh thần phấn chấn cho nàng tên của y, trong lòng thầm: Ai cần biết y là ai .

      Lại ngờ y lại tới cửa cầu hôn như thế.

      Nghĩ vậy, Giang Diệu cảm thấy nam nhân chỉ cần gặp được nương mình thích, da mặt tự động biến dày. Nhưng vị Trử lục công tử này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhân phẩm còn tốt hơn cả Lục Lưu... Nào giống Lục Lưu, trực tiếp chạy đến chiếm tiện nghi nàng, lại quang minh chính đại phụ trách với nàng.

      Giang Diệu : "Cha ngươi xưa nay thương ngươi, đợi lúc tiếp đãi xong Trử lão phu nhân, hỏi ý của ngươi. Nếu trong lòng ngươi thích, đừng thẹn thùng, cứ gật đầu . Nếu thích, cũng cần để ý cha ngươi có hài lòng Trử lục công tử hay , trực tiếp lắc đầu."

      Lục Bồng Bồng theo thói quen xoắn xuýt hai tay, do dự gật đầu: "Vâng, ta biết rồi."

      Giang Diệu trở lại với Điền thị, Điền thị vừa nghe vị Trử Lục công tử này bộ dáng đoan chính, lại hồn nhiên, gia thế Trử gia cũng được, liền vui mừng : "Vậy tốt..." xong nở nụ cười, giống như vị Trử Lục công tử này là con rể của bà .

      Với tư thế đó của Điền thị như vậy, cầu của bà đối với con rể hề cao, có chút vui mừng, dù sao Trữ Lục công tử này cũng tệ.

      Nàng tiễn mẹ con Điền thị, tới thư phòng với Lục Lưu việc này, nàng từng nghe thấy phẩm hạnh của Trử Đô úy, biết là người làm việc quang minh, nếu gả tới làm con dâu, nghĩ Lục Bồng Bồng cũng chịu nhiều thiệt thòi. Lục Lưu tuy tính tình nhạt nhẽo, nhưng Lục Bồng Bồng cũng là cháu của , bèn ôm thê tử : "Việc này cũng có thể xem là mối hôn nhân tốt."

      Nghe Lục Lưu như thế, Giang Diệu yên tâm .

      Lục Bồng Bồng coi trọng Trử Lục công tử, mà Trử gia cầu hôn rất có thành ý, Lục Dịch lại tự mình nhìn qua, thăm dò tài học của Trử
      Khiêm. Tuy Trử Khiêm giống Lục Hành Chu tài hoa hơn người, nhưng cũng là hài tử thành , trả lời được cũng chỉ cười hồn nhiên, thành trả lời, với Lục Dịch mà , hài tử thẳng thắn như vậy, so với học phú ngũ xe càng khiến người ta thích. Lục Dịch liền hỏi ý của khuê nữ, thấy khuê nữ xưa nay luôn nhát gan đồng ý, kiên định gật đầu, Lục Dịch tất nhiên cũng đáp ứng hôn này.

      Đối với Giang Diệu, trước lúc Dân Châu, nhìn thấy việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng có tin tức, cũng coi như là giải quyết xong nỗi lo lắng trong lòng.

      Buổi tối hôm đó, sau khi thoải mái làm xong mấy trận vận động trước lúc ngủ, Lục Lưu mới ôm thê tử yểu điệu vào lồng ngực : "Ngày mai ta cùng nàng về Trấn Quốc Công phủ."

      Giang Diệu lúc này mới nghĩ đến, còn có ba ngày rời khỏi Vọng Thành . đến, có chút luyến tiếc, nàng sống hai đời đều rời khỏi Vọng Thành, bây giờ phu xướng phụ tùy, theo . Giang Diệu đỏ mặt vùi đầu trong ngực , lên tiếng.

      Hiển nhiên là luyến tiếc.

      Lục Lưu cũng hiểu , chỉ ôm nàng chặt hơn, : "Yên tâm, nhiều nhất là hai năm."

      Thời gian hai năm, cũng đủ dài. Nghĩ đến trong hai năm này,nàng được gặp cha mẹ cùng các ca ca, tết đến cũng quạnh quẽ, dù có mang thai hài tử, cũng thể nào nghe được mẫu thân dặn dò, lập tức có chút chua xót. Nàng thở dài hơi, ôm chặt phu quân, : "Nếu có cơ hội, chúng ta trở lại, được ?"

      Lục Lưu vuốt tóc của nàng, : "Được, đều nghe theo nàng."

      Giang Diệu chóp mũi cay xè, nhìn gương mặt tuấn mỹ của , nhịn được mỉm cười.

      Ngày kế Lục Lưu cùng thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ.Tin Lục Lưu bị Cảnh Huệ đế điều đến Dân Châu nhậm chức, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị biết trước nên cũng có nhiều kinh ngạc, nhưng chính thức biết , lại là chuyện khác. Thấy khuê nữ cùng con rể trở về, vừa vui lại vừa buồn.

      Tính tình Tiết Kim Nguyệt vốn như tiểu hài tử ,giờ mang thai hài tử, tâm tình càng khống chế được, lúc này khóc bù lu bù loa, giống như lúc này cùng Giang Diệu chia lìa, cả đời gặp lại. Giang Thừa Hứa đứng ở bên cạnh, nhìn thê tử khóc như vậy, liền tìm cớ dẫn nàng trở về ổn định lại cảm xúc.

      Tay Giang Thừa Ngạn gắt gao nắm chặt, cũng luyến tiếc muội muội, so với lúc muội muội xuất giá còn khó hơn nhiều. Dù sao xuất giá , cũng là ở trong Vọng Thành, có thể thường xuyên gặp mặt, bene giờ Dân Châu,xa như vậy , chẳng biết lúc nào mới có thể trở về.

      Nhất thời cảm xúc trong phòng có chút ngột ngạt. Giang Diệu nhìn đại tẩu mình cái bụng tròn vo, tuy biết lúc này đại tẩu sinh cho nàng tiểu chất nhi béo trắng, chỉ tiếc nuối thể nhìn tiểu chất nhi sinh ra, thậm chí có cách nào dự tiệc đầy tháng,cùng tiệc trăm ngày của tiểu chất nhi.

      Tâm trạng của Tống Loan so với ba huynh đệ cùng Tiết Kim Nguyệt tốt hơn chút, dù sao nàng cùng em chồng này tiếp xúc nhiều, thể làm gì khác hơn là dặn dò kĩ lưỡng phen, để cho nàng chăm sóc tốt chính mình.

      Lương Thanh Huyên cũng đôi lời thân thiết, tuy rằng muốn, nhưng ngoại trừ việc này, cũng thể làm gì khác, chỉ có thể mong Tuyên Vương đối với em chồng này có thể thương nhiều hơn.

      Ở Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu khống chế tâm trạng rất tốt, dám khóc tùy tiện như Tiết Kim Nguyệt. Mãi đến khi về, lúc lên xe ngựa, liền gục vào ngực Lục Lưu, vai run lên, nghẹn ngào khóc ra tiếng.

      Đúng lúc này, chiếc xe ngựa sơn đen mái bằng qua cửa lớn Trấn Quốc Công phủ, chuẩn bị tới cửa sau.

      Ngồi bên trong là phụ nhân trang điểm, Tạ Nhân.

      Tạ Nhân nhấc mành xe liếc nhìn, nhìn chiếc xe dừng ở cửa lớn, thấy chiếc xe thúy châu hoa treo thẻ bài Tuyên Vương phủ, ánh mắt mờ mịt. Đúng lúc thấy Lục Lưu cùng Giang Diệu cùng nhau ra ——

      Nam nhân cao to tuấn mỹ, mặt tràn đầy nhu tình, giống ngày thường thanh lãnh như vậy,dịu dàng săn sóc đỡ tiểu thê tử mềm mại lên xe ngựa, hiển nhiên là xem thê tử giống như bảo bối mà đặt lên đầu quả tim, chỉ lo hình dáng mềm mại kiều này bị va chạm . Nhìn, chính là vị hôn phu bình thường ôn nhu, phải vị Diêm Vương máu lạnh vô tình?

      Vốn ả cũng hài lòng với Lục Hành Chu nhưng mỗi khi so sánh với vị Tuyên Vương này, Tạ Nhân đều cảm thấy , Lục Hành Chu còn thua kém nhiều điểm, chỉ hy vọng ngày sau Lục Hành Chu chịu thua kém. Lại nghĩ đến sắc mặt Mạnh thị cùng Lục Linh Lung ở Lục phủ, còn có thái độ xa lánh của phu quân đối với ả, hai tay Tạ Nhân trong ống tay theo bản năng nắm chặt lại.
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :