1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      @Thu trang 811 nàng bị ốm à? đỡ chưa. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé
      Fiveting!

    2. Thu trang 811

      Thu trang 811 Active Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      209
      @Đợi chờ mỏi mòn kiểu đến tuổi phải tiêm phòng đó nàng. nay khoẻ khoẻ cố edit vớt vái 1 chương cho các nàng này
      Đợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    3. Thu trang 811

      Thu trang 811 Active Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      209
      Chương 47 dụ dỗ ngọt ngào

      Tết Trung thu, những năm trước, bọn họ vào cung cùng quý phi nương nương tế nguyệt.

      Nhưng mà, Vương ma ma cảm thấy Đào Nguyệt An mấy ngày nay giảm béo tương đối có hiệu quả, khuôn mặt nhắn tròn trịa gầy đến xương, gò má lồi ra, thịt ở cánh tay cũng vòng. Sợ nàng tiến cung ở cung yến thượng lại ham ăn, thịt vất vả giảm xuống lại nạp trở về.

      Quan trọng hơn, là nàng muốn nhân cơ hội có Đào Nguyệt An thử xem Vương Thải Vi có an phận thủ thường hay .

      Vì thế, Đào Nguyệt An đối với người ngoài cáo ốm, lưu ở trong phòng thêu thùa, Đào phu nhân dẫn Vương má má cùng Đào Nguyệt Lâm tiến cung.

      Mùa thu ban đêm gió lạnh phơ phất. Đào Nguyệt An đặt túi hương trong tay xuống, chống đầu xem bánh trung thu trước mặt, hai lông mày xinh đẹp nhíu lại sâu.

      Hôm nay Trung thu, Vương ma ma phá lệ đồng ý cho nàng khối bánh trung thu làm bữa tối. Đào Nguyệt An vuốt vuốt bánh trung thu, luyến tiếc ăn, đây là dùng hoa hồng làm nhân bánh, ngọt ngào rất dễ chịu.

      Nàng lâu chưa ăn qua đồ ngọt, nghĩ đêm nay ăn miếng, sáng mai ăn miếng, giữa trưa lại ăn miếng, như vậy khối bánh trung thu chia làm vài lần ăn vài ngày tới cần cảm thấy hương vị.

      Đào Nguyệt An đẩy cửa ra, đứng ở trong sân ngắm hoa quế. Hương quế tản ra mùi thơm ngào ngạt khiến người thấy vui vẻ thoải mái. Nàng chỉ ngây ngốc ngắm nhìn chi chít sắc hoa màu vàng kim tụ thành những đốm tròn cây nắm chặt hai tay đói bụng nghĩ, nếu làm thành bánh quế nhất định rất ngon.

      Đào Nguyệt An nghĩ nghĩ liền bám vào thân cây leo lên, bởi vì là Trung thu Đào phu nhân phá lệ cho ân điển nô tài nha hoàn Hứa phủ đều được nghỉ ngơi ngày, nhà ở kinh thành trở về nhà ăn tết, nhà ở kinh thành có thể ra đường xem đèn hoa vì vậy toàn bộ sân vắng vẻ trống . Thúy Lan cũng thấy ở Ảnh nhi, tám phần là theo khác muội muội ra ngoài phủ chơi. Đào Nguyệt An yên lặng vuốt từng đóa hoa quế, mỗi lần nàng đói bụng đến trời đất u ám liền nhịn được bắt đầu xé vỏ cây, nhưng đưa đến bên miệng lại do dự. Vài năm nay ở tướng phủ bị nuôi thành yếu ớt, trước kia khi đói bụng, cũng phải chưa từng uống qua canh vỏ cây.

      Nhớ lại lúc trước Tần Sở Minh mỗi ngày đều mang nàng ra ngoài ăn đủ loại kiểu dáng, thức ăn, điểm tâm, Đào Nguyệt An liền rối rắm vặt cánh hoa quế, cánh cánh rơi dưới tàng cây, như thế nào, như thế nào... Lại đột nhiên thấy nữa?

      Nhưng ngẫm lại, bọn họ chẳng quen thân, nàng cũng có lý do cầu mỗi ngày đưa thức ăn cho mình. Lúc trước chỉ vì làm sai nên muốn chịu nhận lỗi, tặng thức ăn khoảng thời gian dài, có lẽ cảm thấy đủ rồi nên đến nữa.

      Đào Nguyệt An đơn giống như dạ dày rỗng tuếch của nàng.

      Kỳ , mới đầu nàng đối với Tần Sở Minh ấn tượng tốt lắm. mặt là chịu ảnh hưởng bởi Vương ma ma, mặt là đứng đắn, cảm thấy là gian thần, đăng đồ tử.

      Nhưng sau này thành tâm xin lỗi, mỗi ngày còn ngừng mang nàng ăn các loại điểm tâm, giống như người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đối nàng vừa săn sóc lại ôn nhu, Đào Nguyệt An tựa như con ếch ngâm trong nước ấm, chậm rãi bị nấu chín. Nghĩ cùng cha xử lý chính , cha khẳng tiếp nhận , chứng tỏ phải là người xấu.

      Có lẽ chuyện lúc trước chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.

      Lúc đêm khuya vắng người, nàng thường thường nhịn được tự hỏi, nếu về sau gả cho Thái tử, có thể hay mỗi ngày uống canh rau xanh.

      Thời điểm chạy nạn, nàng chỉ hy vọng có thể mỗi ngày ăn cơm no. Vào tướng phủ, rốt cục có thể ăn cơm no , nàng lại thèm, hy vọng có thể mỗi ngày ăn xong.

      Từ trong lòng ngực lấy ra túi bánh trung thu, Đào Nguyệt An dè đặt mở ra, giống như cầm trân bảo quý hiếm, nhàng ngửi ngửi mùi hương ngọt ngào, trong đầu là mảng lớn hoa hồng, mây trắng mềm mại, ánh nắng ấm áp rơi xuống tốt đẹp, nàng từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị cắn ngụm ăn đỡ thèm, suy nghĩ nhiên truyền đến thanh quen thuộc, "Tiểu Hạ nguyệt."

      Đào Nguyệt An có chút khó có thể tin quay đầu, Tần Sở Minh toe toét, cười đến sáng lạng "Tết Trung thu vui vẻ." Sợ tới mức nàng thân mình ngồi vững vàng, cả người sợ hãi muốn ngã xuống.

      Đương nhiên, tiểu vương gia nỡ để nàng ngã đau. đau cũng vui sướng ôm lấy nàng, làm đệm lót ở phía dưới, làm cho Đào Nguyệt An ngã ở người chính mình hít lấy hương thơm quen thuộc, chỉ cảm thấy cực kì ấm áp, giống như được về nhà. Tiểu vương gia ở cổ Tiểu Hạ Nguyệt cọ xát, luyến tiếc ngồi dậy, dấu vết ôm nàng giả bộ kiểm tra chỗ đau vẻ mặt thân thiết, "Có hay chỗ nào té, ta dẫn ngươi xem đại phu."

      "." Đào Nguyệt An lắc đầu, có chút gấp gáp vỗ vỗ , giống như muốn gì, lại bởi vì quá kích động ra lời, "Ngươi. . . Ngươi, ngươi..."

      Tần Sở Minh mặt nóng lên. Nàng nhất định là bị chính mình cảm động, vì thế xoa tóc của nàng trấn an , " có việc gì, ta té bị thương, ngươi cần lo lắng."

      " phải..." Đào Nguyệt An chân có chút lắc lắc , muốn đứng lên, lại đứng được. Nàng lại quá kích động, kích động đến đầu lưỡi run lên, chỉ có thể ngừng võ vỗ Tần Sở Minh.

      Hơn nửa ngày, Tần Sở Minh nghĩ xa nhau lâu như vậy chắc nàng nhớ mình trong lòng ấm áp, mặt càng nóng, ôn nhu , "Lần này lâu như vậy , cùng nàng chào hỏi, là ta phải, cũng bởi vì xảy ra chuyện đột ngột kịp cùng nàng, về sau nhất định như vậy."

      Ngay tại thao thao bất tuyệt chuỗi dài mình là như thế nào xin lỗi nàng Đào Nguyệt An rốt cục tỉnh táo lại, vỗ vai , "Ngươi mau đỡ ta đứng lên, đè nặng bánh trung thu ." (hay lắm tiểu Hạ Nguyệt….)

      "..."

      Tần Sở Minh vừa nghe liền cõi lòng tan nát thành từng mảnh vụn nhìn Đào Nguyệt An quỳ mặt đất, mặt đất là khối bánh trung thu bị đè ra màu đỏ hoa hồng Đào Nguyệt An trong mắt ướt nhẹp nhìn bánh trung thu, tràn đầy đau thương cùng thống khổ. vừa tựa vào gần, cặp mắt trong suốt kia liền dấy lên oán hận nồng nặc.

      "Tiểu Hạ nguyệt, ta sai rồi." Tiểu vương gia suy nghĩ hồi, tuy rằng nghĩ biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn là xin lỗi trước, đem Tiểu Hạ Nguyệt dỗ vui vẻ, "Ta mua lại cho ngươi khối, giống nhau như đúc."

      Đào Nguyệt An đấy ra.

      "Ngươi đừng nóng giận."

      Lại bị đẩy ra.

      "Ta lại mua cho ngươi hộp, các loại mùi vị đều có."

      Khuôn mặt cao lãnh của Đào Nguyệt An xuất tia vết rạn, quay đầu nhìn , bán tín bán nghi , " vậy chăng?"

      " Ừ." Tần Sở Minh rất sợ nàng tin, "Chúng ta ngay bây giờ, bây giờ đường náo nhiệt, còn rất nhiều hoa đăng, chúng ta vừa nhìn đèn vừa ăn, bây giờ con cua cũng rất nhiều ta dẫn nàng ăn cua nữa."

      Đào Nguyệt An tâm vừa động, hãy cùng vụng trộm chạy ra Đào phủ, đường chạy đến đường rộn ràng.

      Hai bên đường là đủ loại đèn lồng với màu sắc và hình dạng khác nhau tủa ánh sáng nhu hoà, Tần Sở Minh đến quầy bán bánh trung thu phía trước, mua cho nàng túi giấy bánh trung thu.

      Đào Nguyệt An từ trong túi cầm cái, tự nhiên gặm bánh trung thu, tò mò nhìn xung quanh, Vương ma ma xưa nay đối nàng quản thúc nghiêm khắc, lại sợ sơ xuất bị lạc ra ngoài, chưa từng mang nàng tới những nơi náo nhiệt như vậy. Cho dù ngẫu nhiên xuất môn hít thở khí, cũng phải mang theo rất nhiều người hầu giống như áp tải phạm nhân.

      "Vương gia." Đào Nguyệt An thấy mợi người vây quanh cái đèn lồng cúi đầu gì đó, liền tò mò kéo kéo tay áo Tần Sở Minh, "Bọn họ làm cái gì?"

      Ngón tay nàng trong lúc vô tình chạm vào cổ tay Tần Sở Minh, kích thích trận sóng rung động. Tần Sở Minh nhìn nàng lôi kéo tay áo chính mình, yên lòng , "có thể... Là đoán đố đèn."

      "Chỗ... Chỗ thả cái gì." Đào Nguyệt An chỉ vào bầu trời xa xa chậm rãi lên màu đỏ đèn lồng giấy, hiếu kì hỏi, trong tay dùng sức cái, lại đụng tới cổ tay Tần Sở Minh.

      Tiểu vương gia mắt sắc vừa tối thầm, "Là đèn Khổng Minh."

      Đột nhiên đám đông bắt đầu tản ra, Tần Sở Minh theo bản năng bắt lấy tay Đào Nguyệt An, che chở nàng khỏi bị chen lấn. Đợi đến khi dòng người tản ra hết mới ý thức được, chính mình nắm Tiểu Hạ Nguyệt, mặt lập tức trận nóng bỏng, tiểu vương gia kiêu ngạo nghĩ, tất cả đều là do đèn lồng màu đỏ chiếu vào nên mới khiến vẻ mặt cao lãnh của ửng đỏ.

      dè đặt xem xét mắt Đào Nguyệt An, nàng tò mò nhìn đèn Khổng Minh bầu trời nháy mắt, hoàn toàn phát tay mình bị giữ lấy.

      Tần Sở Minh nhất thời sinh ra vài phần muốn trêu chọc, cầm lấy tay bé nhéo nhéo hai cái, tất cả đều là xương cốt, giống như trước yếu đuối toàn thịt. Chú ý đến biểu tình của Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh vụng trộm đan năm ngón tay lại với nhau cùng nàng chỗ, tâm tình của thiếu nam ấm áp, yếu đuối hồ hồ.

      "Vương gia." Đào Nguyệt An quay đầu gọi , tiểu vương gia vội vàng đem tay khôi phục lại tư thế bình thường, chột dạ đáp, "Làm sao vậy?"

      " phải... phải ăn cơm ?"

      ra bị phát . Tiểu vương gia thở hơi, nắm nàn tay chặt, "Cua trong Bảo Khố Duyệt ăn rất ngon, chúng ta nếm thử?"

      " Được." Đào Nguyệt An lòng tràn đầy vui mừng, chợt phát mình bị người lôi kéo, tay quơ quơ nghĩ thoát ra, "Vương gia, ngài sao lại lôi kéo ta?"

      "..." Tần Sở Minh tâm vừa thả lỏng lại bị khéo lên, chột dạ giải thích, "Mới vừa rồi quá nhiều người, ngươi thiếu chút nữa bị người ta chen lách." Tần Sở Minh vừa , rất tình nguyện buông nàng ra.

      Đào Nguyệt An gật gật đầu, "vậy là ta đây lôi kéo ngài ." Tần Sở Minh nghe được giật mình cái, Đào Nguyệt An vươn tay níu lấy tay áo của , nháy mắt thấy , "Chúng ta thôi."

      Tiểu vương gia nhìn chăm chú ngón tay thon dài, đảo cái đặt tay nàng vào tay mình

      Cua ở Bảo Khố Duyệt lầu cua ở kinh thành rất nổi danh, tất cả đều vận chuyển từ Giang Nam tới, lại mập lại vừa chắc.

      Ngày xưa ở trong phủ, Vương ma ma cảm thấy động tác ăn cua bất nhã, rất ít cho Đào Nguyệt An ăn. Nàng ngốc ngốc vụng về lột cua, tuy rằng mùi ngon, nhưng ăn lại rất phiền toái. gian khổ ăn xong con cua Tần Sở Minh lột hai con đem thịt cua trắng noãn đặt ở trong mâm giao cho nàng, giống chó Nhật muốn chủ nhân vui mừng.

      Đào Nguyệt An cám ơn, lấy thịt cua trắng noãn nhét vào miệng, trong lòng hiểu nảy lên hồi cảm giác ngọt như mật. Nàng tự giác hướng Tần Sở Minh lộ ra nụ cười. Cười rạng đến tiểu vương gia tay lột cua run cái, ngọt ngào đem thịt đặt trong mâm nàng nàng, "Ăn ngon ?"

      " Ừ." Đào Nguyệt An nhìn Tần Sở Minh, đột nhiên cảm giác được chính mình trước kia quá chú ý đến . ngày thường so với thái tử còn tuấn tú, hoàn hảo hơn. Mỗi lần ăn cơm, đều chỉ lo giúp nàng lột cua, chính mình cũng chưa động đũa, "Vương gia, ngài sao ăn?"

      "Ta đói bụng." Tần Sở Minh thích nhất xem bộ dáng ăn cơm của nàng, "Nàng gần đây rất gầy, mau ăn nhiều chút."

      lên gầy, Đào Nguyệt An cũng có chút ủy khuất, giọng lên án , "Ma ma... Ma ma cho ta ăn bữa tối. Bình thường cũng chỉ có thể uống canh rau xanh."

      "Thời gian trước, Hoàng Thượng phái ta Tây Bắc bình loạn, rất vội vàng, chưa kịp an bài, hại nàng mấy ngày nay chịu khổ." Tần Sở Minh vuốt vuốt bàn tay toàn xương trước mặt, nghe Đào Nguyệt An liền cảm thấy ấm áp, nhưng thói hư tật xấu trong xương làm cho chưa từng quên nhân cơ hội châm ngòi, "Mới hơn tháng, liền trở thành như vậy. Về sau nàng gả tiến đông cung, phải mỗi ngày phải chịu đói sao."
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân11 others thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      xấu xa mà, mà , ở gần càng xấu thêm
      ahihi
      thank editor nhiều nhé

    5. Thu trang 811

      Thu trang 811 Active Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      209
      Chương 48 gió thổi mưa giông trước cơn bão
      Đào Nguyệt An ăn thịt cua, bỗng nhiên cứng ngắc.
      Tần Sở Minh nhìn chăm chú con cua trong tay, vẫn cười ôn hòa, ánh mắt hơi hơi nheo lại, làm cho người ta nhìn thấy đều lông măng dựng đứng. Coi con cua biến thành Trịnh Tông , đem lật cái bụng lớn lên, nhắm vào đó gõ mạnh lên tiếng lại lấy cái kìm kiên nhẫn tỉ mỉ gỡ đám chân.
      Từ đầu tới đuôi, đều tràn đầy ôn nhu.
      Xử lý tốt con cua, Tần Sở Minh thu hồi tàn nhẫn trong mắt, nhu tình như nước đem thịt cua lột xong cho Đào Nguyệt An tay đột nhiên lại bị nàng bắt lấy. Tần Sở Minh ngẩn người, thụ sủng nhược kinh nhìn tay trắng noãn bé, nội tâm có thiên quân vạn mã gào thét chạy qua, khẩn trương đến thở nổi, "Sao... Làm sao vậy?"
      "Vương gia." Đào Nguyệt An nhìn , bởi vì mặt thịt ít nên đôi mắt có vẻ lớn hơn "Ngài dạy chút, ta phải làm sao bây giờ, ma ma cho ta… cho ta gả cho thái tử. Nhưng... Nhưng ta muốn gả, mỗi ngày uống canh cải trắng, canh rau xanh. chút sơ ý bị đưa vào lãnh cung, ngay cả canh rau xanh cũng được uống, chỉ có thể uống nước rửa chén."
      Tần Sở Minh thầm nhếch môi, như tiểu hổ được như ý. ràng chính mình châm ngòi thành công, nhìn nàng bộ dáng sợ hãi như vậy, giống như tiểu trư đồ tể đuổi theo chạy đến hoa dung thất sắc, trong mắt đầy vẻ mê man. Nếu là trước kia, cảm thấy đáng , tại sao có thể có tiểu tử khả ái như vậy, rồi sau đó tất cả đều là đau lòng. Nhưng tại vẫn là thờ ơ rót ly rượu hoa quế, hưng trí nhàn nhạt nhìn nàng, "Ta vì sao phải dạy nàng?"
      "Bởi vì..." Đào Nguyệt An cầm lấy chân con cua, cố gắng suy tư lâu, vẫn là nghĩ ra lý do. Tần Sở Minh trước kia thích nàng, cho nên mới nhịn được kéo tay nàng, còn ôm nàng, nhưng sau xin lỗi, có phải hay là vì còn thích nàng. Đào Nguyệt An cảm thấy đầu óc đủ dùng, mơ mơ màng màng gặm càng cua, tỉnh tỉnh mê mê nghĩ, thích là cảm giác gì.
      Tần Sở Minh đợi mãi được nàng đáp lời, lại đợi được đồ ăn đều lạnh, nàng vẫn là trầm mặc, hai mắt nhìn chăm chú ngọn nến, biết suy nghĩ cái gì.
      Người nào ấy bề ngoài làm bộ như tiểu vương gia cao lãnh nội tâm lại ngứa ngáy chịu nổi, đứng ngồi yên, rốt cục cũng nhịn được, làm bộ như muốn thu lại cái mâm trước mắt nàng quơ quơ, ho hai tiếng, "Muốn ta dạy cho nàngi, cũng phải được."
      Đào Nguyệt An vừa nghe khoé miệng liền nhếch cao, lại giả bộ làm như thèm để ý , "Nhưng nàng cho ta biết trước, nàng đối với thái tử... là cảm giác gì?"
      "Này..." Đào Nguyệt An nghiêm túc tự hỏi, chần chờ , "Thái tử, trước kia là lạ, rất thích sai bảo ta, tính tình cũng tốt. Sau lại... Sau lại đột nhiên trở nên rất ôn nhu, đối với ta rất ôn hoà... Ừ, còn rất săn sóc."
      Tốt, nhớ kỹ. Nội tâm u ám Tần Sở Minh lại thêm số, uống rượu, làm bộ thờ ơ, tựa như làm theo phép hỏi, "Vậy ngươi, có thích hay ?"
      "Thích..." Tần Sở Minh tay vừa trượt, rượu liền đổ cả ra ngoài. Đào Nguyệt An như suy nghĩ nhìn chăm chú khay thịt cua, chú ý tới động tác của , lại , "Ta biết... Ta biết."
      "Nhưng ma ma vẫn liên tục với ta, ta về sau phải gả cho thái tử, ta phải thích thái tử mới được." Nàng lúc còn bé liền cùng cha mẹ thất lạc. Sau cùng theo Tuệ Hà chạy nạn, cả ngày thầm nghĩ lấp đầy bụng, làm gì biết thích hay . Đào Nguyệt An nhìn Tần sở minh, nghiêm trang đặt câu hỏi, "Vương gia, thích là cảm giác gì?"
      "Chính là..." Tần Sở Minh có biện pháp đem cảm giác của chính mình miêu tả với nàng, khiến cho người vừa thành thục nội liễm như á khẩu, rất xấu hổ, "Chính là muốn cùng thành thân, mỗi ngày đều ở chung chỗ."
      " Ừ... Ta trước kia cảm thấy, gả chính là đổi chỗ ở, trong cung vừa được ăn ngon, còn có thể mỗi ngày cùng quý phi chuyện, cũng có gì tốt. Ta ngoài thái tử cũng biết những người khác... như vậy, ta trước kia là thích thái tử?"
      Tần Sở Minh ánh mắt cái chớp mắt lộ ra nguy hiểm nồng nặc, trầm dọa người, Đào Nguyệt An bị hơi thở trầm doạ sợ, tiếng càng ngày càng , "Nhưng... Nhưng là bây giờ, thái tử chê ta béo, ăn cũng được ăn ngon, nhốt vào lãnh cung như trong lời , liền thấy được quý phi nữa, ta muốn gả. Nhưng ma ma nàng đồng ý."
      Nàng vụng trộm nhìn Tần sở minh, thấy sắc mặt của dịu ít, rốt cục lấy hết dũng khí hỏi, "Vương gia, ngài lúc trước thích ta, bây giờ còn tính ?"
      Chén rượu vừa nâng lên, ý đồ che dấu háo hức Tần Sở Minh buông tay, "Phanh " tiếng rơi mặt đất, rượu hoa quế màu vàng kim văng đến váy vàng nhạt của Đào Nguyệt An.
      "Vương gia, ta sai rồi." Đào Nguyệt An mặc dù có chút thương tâm , vẫn là nhanh đứng lên, muốn tránh hoàn cảnh lúng túng, " còn sớm, ta nên trở về phủ."
      "Ta đưa nàng về." Tần Sở Minh vội vàng gọi tới tiểu nhị đến tính tiền, mang nàng theo đường cũ trở về. Ngã tư đường vẫn là nhộn nhịp, cãi nhau, nhưng Đào Nguyệt An muốn còn hứng thú nhìn quanh bốn phía, ngay cả đèn trời Khổng Minh cũng nhìn.
      Nàng giương mắt, thấy cái đèn lồng trước mặt, nam nữ viết chữ lên đèn lồng. Công tử kia biết cái gì, đem nương chọc che khăn cười khanh khách hồi lâu.
      Đào Nguyệt An lại vụng trộm liếc mắt Tần Sở Minh, biểu tình, như là rất rối rắm. Đào Nguyệt An lập tức sinh ra vài phần áy náy, chính mình nên lời như thế, khiến khó xử.
      Thời điểm thích, chính mình lại muốn gả cho thái tử; nay muốn gả cho thái tử, lại nghĩ nếu là còn thích, gả cho cũng tốt. Hảo hài tử Đào Nguyệt An tự trách, đây là đạo đức.
      Tần Sở Minh mặt cố gắng trấn tĩnh, cả đầu đều nhanh nổ tung oa, nàng hỏi ta có thích hay , ta nên như thế nào? Phải như thế nào? nên dùng bộ mặt cao lãnh hay bình để đáp lời nàng. Làm cho tiểu nương nhìn cái liền mê?
      Vừa chuẩn bị tốt để đáp lời chuẩn bị ra miệng, "Ta..." Đào Nguyệt An nghĩ làm khó , liền săn sóc , "Vương gia, mới vừa rồi chỉ là tùy tiện bậy, ngài chớ để ở trong lòng, liền xem như ta chưa gì được ?"
      "..." Tiểu vương gia trong lòng như vạn chiến mã chạy qua, lưu lại mảnh bụi khói.
      "Ta còn phải theo lời ma ma ..." Đào Nguyệt An nhìn người phía trước, bỗng nhiên thất kinh trốn phía sau Tần Sở Minh, "Vương gia, ngài giúp ta chắn chắn. Là Vương Thải Vi, nàng phải… phải ở trong cung, như thế nào ở chỗ này."
      Nhờ Vương ma ma ban tặng, đem Vương Thải Vi miêu tả thành người tâm ngoan thủ lạt, nữ nhân tâm cơ, vẫn liên tục nhắc nhở chính mình phải đề phòng nàng, nếu ném vào trong lãnh cung. Đào Nguyệt An thấy Vương Thải Vi như chuột thấy mèo vậy, sợ hãi chân tay yếu đuối, lôi kéo xiêm y Tần Sở Minh, Vương Thải Vi trong lòng nàng bị biến thành hình tượng vô cùng dữ tợn. Kia từng bước từng bước, dẫm nát đầu quả tim, giống đầu trâu mặt ngựa đến từ địa ngục "Vương gia, van cầu ngài."
      " Được." Tần Sở Minh quay đầu lại, đem nàng toàn bộ ấn ở trong lòng mình lui đến góc Vương Thải Vi thể nhìn thấy.
      Vương Thải Vi người bận xiêm y bình thường, trong tay còn cầm cái đèn hoa sen, căn bản chú ý tới tồn tại của bọn họ, phía trước rời . Làm cho Tần Sở Minh nhìn mấy lần.
      Trung thu tế nguyệt, nàng thân là sườn phi của thái tử, làm sao có thể mình ở đường hồn bay phách lạc lại.
      Tần Sở Minh nắm chặt người trong ngực, vừa hạnh phúc lại khổ sở, sợ bị người cướp . Tiểu trư tưởng Vương Thải Vi đến gần rồi, rất là sợ hãi, cái vẻ phát run, nhích sát vào trong lòng .
      Thẳng đến Vương Thải Vi bị bao phủ trong làn sóng người. Tần Sở Minh còn luyến tiếc muốn buông ra, ôm hồi, mới lưu luyến rời buông nàng ra, "Nàng xa."
      "Cảm ơn Tạ vương gia." Trong ngực ấm áp bị khí lành lạnh thay thế, tiểu vương gia trong lòng mảnh đơn. Tiếp tục đưa Tiểu Hạ nguyệt về nhà, chính mình nhìn ngẩn người nhìn ngọn nến bàn hồi lâu. Tiểu Hạ Nguyệt hỏi , lời lúc trước còn tình sao?, nhưng bao lâu lại đem lời thu hồi, cuối cùng là có ý gì?
      Tiểu vương gia suy nghĩ lâu, nghĩ mãi mà , chỉ cảm thấy Trịnh Tông Hi đúng, tâm tư phụ nữ quá khó khăn đoán, so với bất kỳ kẻ nào gặp đều khó đoán hơn. ngày nào đó rỗi rảnh , tiến cung hỏi nàng chút.
      Tiểu vương gia rơi vào lưới tình suy nghĩ mãi ra Tôn Sách mang tới rất nhiều thư và sổ con sách, Mã phó có chuyện quan trọng cần thương lượng.
      "Cho vào." Tần Sở Minh liếc nhìn chống thư, có thuộc hạ cũ của phụ vương gởi tới, cũng có viên quan, đại thần các nơi quy thuận gởi tới. Sổ con sách kể có thể hợp tác danh sách.
      "Vương gia, thuộc hạ tra được người Nhung vụng trộm phái người vào kinh." Mã phó lên, liền thẳng vào vấn đề.
      "Vào kinh?" Tần Sở Minh sửng sốt, "Bọn họ như thế nào vào được?"
      "dường như là trong kinh có người tiếp ứng, thuộc hạ phái người thầm theo." Mã phó đem đáp, "Trước mắt bệ hạ long thể bệnh , thuộc hạ vụng trộm sai người thái y viện hỏi, trong người bệ hạ có độc tố trầm tích, cố gắng cũng qua khỏi mùa đông năm sau."
      Tần Sở Minh nghe gật gật đầu, "chuyện lúc trước ta giao cho ngươi, điều tra xong chưa?"
      " Dạ, mặc dù có mười mười ràng, nhưng có thành quả."
      ...
      Đào Nguyệt An ở giường trở mình, còn chưa ngủ. Này cũng phải là bởi vì đói bụng, mà là có tâm tư.
      Nàng cắn môi, nghĩ đến vừa rồi Tần Sở Minh ôm nàng trốn Vương Thải Vi, bỗng nhiên tim đập đặc biệt mau. Cùng với trước kia bất đồng, trước kia bất kể là có làm cái gì, nàng đều là thoải mái, giống như nuốt phải con gián. Nhưng hôm nay chính là đặc biệt ngọt, đặc biệt lúc ăn cơm, thức ăn tốt đều đẩy cho mình ăn, ăn cái gì cũng rất ngon ngọt .
      Nghĩ nghĩ, Đào Nguyệt An liền rối rắm. Chính mình lúc mới đầu, tại sao cứ bài xích , nếu sớm phát tốt như vậy, nàng cần nhận mệnh gả cho thái tử.
      Mặt nhăn nhíu đoàn, Đào Nguyệt An rối rắm lăn qua lăn lại. Nhưng lại thích nàng, nàng còn mỗi ngày ăn của , nếu ngày qua ngày thành thói quen, nàng gả đến đông cung về sau phải làm cái gì bây giờ.
      Cuối cùng vẫn là dừng lại, ôm chăn buồn bực mà chán nản nghĩ, nàng vẫn là theo lời Vương ma ma, bắt đầu học thích canh rau xanh.
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, jennytruong7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :