1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký trúc mã đấu thanh mai - Thù Mặc (Update C29 New~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 28

      Edit : songli191

      ngày cuối thu khí trong lành.

      Trời cao trong xanh, chỉ cần liếc nhìn cái là thấy trời xanh thăm thẳm, gợn đám mây nào.

      Lâm Hi với tâm tình vô cùng bi thương, cưỡi lưng ngựa, chậm rì rì áp chế xe ngựa mà Liễu Bái Tình, Thẩm Bích Vân và mấy người Lâm gia ngồi.

      Đằng sau, nhị đường ca Lâm Nguyện chạy qua chạy lại ba chiếc xe ngựa, ngừng chuyện với các muội muội ở trong xe.

      Nhìn thấy Lâm Nguyên có thể hưng phấn như vậy, Lâm Hi nhịn được mà thở dài cái. Cảnh tượng thực tế với cảnh tượng mà tưởng tượng là chênh lệch quá nhiều!

      Theo như trong tưởng tượng của Lâm Hi, thời khắc này phải là cúi đầu chuyện tâm tình với Liễu Bái Tình ngồi trong xe ngựa, có gió lạnh thổi qua, có chim hót hoa thơm, giai nhân có má lúm đồng tiền xinh xắn cười ngọt ngào với mình…..

      Đây mới là kế hoạch du ngoạn thưởng cúc hoàn mỹ nhất a!

      Lâm Hi bi thương đến tận đáy lòng, rất muốn dùng thơ văn để giải tỏa nỗi buồn, lên án vận mệnh biến áo vô thường tàn khốc lạnh lùng!

      Bên trong xe ngựa, có đôi mắt sáng ngời của Lâm ngũ thập phần tò mò đối với việc Thẩm Bích Vân cận thị, luôn luôn níu nàng hỏi này nọ.

      Thẩm Bích Vân tính tình tốt, bị Lâm ngũ hỏi đến khiếm khuyết của mình cũng tức giận, còn tận tình giải thích cho nàng cảm giác mắt mờ nhìn là như thế nào.

      Thẩm Bích Vân và Lâm ngũ hai người tán gẫu rất hợp, Liễu Bái Tình có chút buồn chán, vén rèm xe ngựa, nhìn sang Lâm Hi buồn rười rượi: “Này! Hi biểu ca!”

      Lâm Hi lâm vào bi thương còn chưa tự mình thoát ra được, bị tiếng gọi của Liễu Bái Tình kéo ra khỏi bi thương.

      Tự lên lại tinh thần, Lâm Hi cúi đầu nhìn Liễu Bái Tình.

      Lâm Hi định theo bản năng mà trêu ghẹo Liễu Bái Tình câu “ Gọi ta làm gì, nhớ ta sao?”, nhưng vừa nhìn thấy đằng sau Liễu Bái Tình còn có Thẩm Bích Vân và Lâm ngũ, thức thời mà sửa miệng: “Tình muội muội có chuyện gì ?”

      Liễu Bái Tình vươn tay ra chỉ vào con ngựa, sau đó quay sang hỏi : “Cưỡi ngựa chơi vui ?”

      Lâm Hi tâm vừa động lập tức tia do dự nắm chặt lấy tay Liễu Bái Tình, hỏi lại: “Ngươi muốn học?”

      Liễu Bái Tình mới đầu chỉ có suy nghĩ muốn sờ sờ ngựa nhưng ngờ là bản thân mình ngược lại bị Lâm Hi bắt được, mặt đỏ lên, dùng sức kéo tay mình về: “Đừng kéo ta, cánh tay bị kẹt ở cửa sổ đau đây này.”

      “Vậy ta gần lại ngươi đau nữa?”

      Lâm Hi cười , điều khiển ngựa gần lại Liễu Bái Tình.

      Đùa à, người mà Lâm Hi bắt được trong tay, buông là có thể buông sao?!

      Lâm Hi lại gần, cánh tay của Liễu Bái Tình bị căng nữa, có khó chịu như lúc nãy.

      Lắc lư lắc lư tay của Lâm Hi, Liễu Bái Tình ngửa đầu hỏi : “Cưỡi ngựa khó học lắm sao?”

      Lâm Hi tùy ý điểu khiển ngựa lững thững về phía trước, ánh mắt của chỉ dừng lại mặt Liễu Bái Tình: “ khó, về nhà ta dạy ngươi.”

      Liễu Bái Tình muốn tiếng được, nhưng ngẫm lại thân phận của mình…..

      Cau mày, Liễu Bái Tình buồn rầu : “ được, mẫu thân ta mà biết nhất định tức giận. Nàng từng thục nữ thể cưỡi ngựa”

      Lâm Hi im lặng lát, : “Nếu ngươi lại đợi thêm chút thời gian….. đợi ngươi gả qua đây rồi, ta lại dạy ngươi.”

      xong, Lâm Hi đợi cho Liễu Bái Tình phản ứng lại, lập tức tiếp tục bổ thêm câu: “Đợi ngươi gả cho người rồi, nhị di làm sao còn quản được ngươi thục nữ hay !”

      Liễu Bái Tình sao nghe ra Lâm Hi chiếm tiện nghi chứ? Chỉ là ngại bên cạnh còn có Thẩm Bích Vân với Lâm ngũ nên tiện phát tác thôi.

      Ánh mắt sắc như dao nhìn Lâm Hi, Liễu Bái Tình phi cho ngụm: “Ngươi nghĩ hay nhỉ!”

      Lòng Lâm Hi ngọt như mật, cả trái tim đều trở lên mềm mại, cầm tay Liễu Bái Tình lại chặt thêm vài phần.

      Lâm ngũ chuyện với Thẩm Bích Vân vừa ngó đầu ra, nhìn thấy bộ dáng Lâm Hi nắm tay Liễu Bái Tình thâm tình mà nhìn nàng, “Phốc xuy” cười ra tiếng, lôi kéo tay Thẩm Bích Vân, ý bảo nàng quay đầu nhìn: “Vân tỷ tỷ, ngươi xem bọn họ….”

      Thẩm Bích Vân ngồi giữa ba người đưa lưng về phía Liễu Bái Tình nghe được Lâm Ngũ như vậy, bèn tò mò quay đầu….

      Thẩm Bích Vân: “……….”

      Lâm ngũ nghịch ngợm tựa vào vai Thẩm Bích Vân, bên tai nàng: “Ngươi nhìn xem, hai người bọn họ có phải là có chút ý tứ …..?”

      Thẩm Bích Vân vẻ mặt mê mang mở miệng: “Ngũ muội muội, ngươi vẫn nên trực tiếp với ta là muốn ta nhìn cái gì ….Ta bây giờ nhìn được, chính là mảnh mờ mịt ….”

      Lâm ngũ: “………”

      ---

      đường đến ngoại thành, Lâm Hi nhìn Liễu Bái Tình ghé vào cửa sổ, muốn gọi nàng qua cùng cưỡi ngựa chung với nốt quãng đường còn lại, Lâm Nguyên cưỡi ngựa đến.

      Thấy Lâm Hi cùng Liễu Bái Tình hai người đan tay vào với nhau, Lâm Nguyên hơi giật mình, sau đó cười lớn gọi tiếng: “Ôi ~ chỉ có bị chia cách trong cái xe ngựa, tam đệ chịu nổi rồi sao?!”

      Nghe thấy Lâm Nguyên câu như vậy, Liễu Bái Tình lườm Lâm Hi môt cái.

      Lâm Hi thập phần nỡ buông tay ra.

      Bàn tay nắm lại dây cương, Lâm Hi quay đầu nhìn Lâm Nguyên chạy tới chỗ mình : “Nhị ca.”

      Lâm Nguyên vuốt vuốt cằm nhìn Lâm Hi, sau đó vòng qua đến nhìn Liễu Bái Tình ngồi trong xe: “Tình muội muội ngồi xe có mệt ? Muốn ta mang muội cưỡi đoạn ?”

      Lời này của Lâm Nguyên giống như là giáng vào đầu của Lâm Hi cái búa nặng, khiến cho mắt Lâm Hi bắn ra kim quang tứ phía.

      Nằm mơ sao?!

      ---

      Nhân lúc Lâm Hi đầu nhức mắt hoa còn chưa nghĩ ra đối sách Liễu Bái Tình mắt đẹp chuyển động, cười với Lâm Nguyên: “Được a~”

      Câu này lại trở thành cái búa tạ giáng xuống, bên tai tiếng gầm rú vang lên, Lâm Hi tự thấy trước mắt mình xuất rất nhiều ngôi sao phát sáng.

      Giống như là bài hát mà khi ở thuyền Liễu Bái Tình thích nhất, chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao .

      Muốn khóc.

      ---

      Con đường đầy gian nan phía trước, nhưng Lâm Hi nguyện ý để Lâm Nguyên chiếm lợi như vậy.

      Gọi Lâm ngũ ngồi trong xe tiếng, Lâm Hi : “Ngũ muội muội, ngươi lần trước phải muốn cưỡi ngựa sao? Để ca ngươi mang ngươi.”

      xong Lâm Hi bày vẻ vẻ mặt chính nghĩa với Lâm Nguyên: “Nhị ca, con ngựa này của ngươi chịu nặng bằng con ngựa của ta, Ngũ muội muội hơn Tình nhi chút, huynh mang Ngũ muội muội, ta mang Tình nhi là được.”

      Lâm Nguyên vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lâm Hi, chỉ cười .

      Lâm ngũ lại ở trong xe kêu lên: “Ta mới cần cưỡi ngựa cùng nhị ca! Huynh ấy chút đều biết thương hoa tiếc ngọc, mỗi lần đều làm muội điên lên là được, dạ dày đều muốn nôn!”

      Lâm Hi sửng sốt, nhanh chóng chớp mắt với Lâm ngũ, ám chỉ nàng đồng ý với đề nghị của mình.

      Liễu Bái Tình nhìn mấy người Lâm gia nội chiến, cảm thấy thú vị, cũng giống Lâm Nguyên im lặng .

      Lúc này, Thẩm Bích Vân luôn luôn im lặng bỗng chớp đôi mắt to mông lung, mở miệng : “Hi ca ca, Bích Vân cũng muốn cưỡi ngựa.”

      Lâm Hi: “……”

      Hoạt động tập thể này, đặc biệt chán ghét!

      ---

      Thẩm Bích Vân là biểu muội nhà cậu Lâm Hi, ra ngoài tự nhiên là buộc chặt với Lâm Hi.

      Người có thể mang Thẩm Bích Vân cưỡi ngựa, trừ Lâm Hi ra còn người thứ 2.

      Cục diện bây giờ còn cách giải quyết khác, Lâm Hi trừ gật đầu đáp ứng, gật đầu đáp ứng, vẫn phải gật đầu đáp ứng.

      Tuy nhiên, lúc này mà giả vờ bị ngã xuống ngựa thể cưỡi ngựa được nữa, còn kịp đây?”

      Lâm Hi nghĩ có nên dùng khổ nhục kế , xe ngựa của Liễu Bái Tình cũng dừng lại.

      Lâm ngũ dìu Thẩm Bích Vân xuống xe, còn vô cùng tốt bụng dẫn nàng đến bên ngựa của Lâm Hi.

      Liễu Bái Tình lại chậm chạp theo hai người họ.

      Lâm Hi u sầu nhìn Liễu Bái Tình cái, đau lòng đến mức ra lời----

      Tình muội muội, muội để ý ta thân thiết với Thẩm Bích Vân sao?!

      Lâm Nguyên ở gần đó thấy Lâm Hi động cũng động, thúc giục câu: “Còn mau đến đón biểu muội của đệ!”

      Lâm Hi lúc này mới tình nguyện duỗi tay ra với Thẩm Bích Vân: “Vân muội muội, bắt lấy tay ta, ta kéo ngươi lên.”

      Nhìn thấy bên Lâm Hi có động tĩnh rồi, Lâm Nguyên cười cười để ý nữa, chậm rãi cưỡi ngựa đến trước mặt Liễu Bái Tình: “Tình muội muội, đưa tay cho ta.”

      Liễu Bái Tình trước hết quay đầu nhìn Lâm Hi cái, thấy kéo Thẩm Bích Vân lên lưng ngựa rồi, quay đầu lại, khép mắt , trả lời Lâm Nguyên: “Nhị ca ca, ta bây giờ có chút nhức đầu, cưỡi ngựa được, huynh mang Lâm ngũ cưỡi ngựa

      Đúng lúc Lâm ngũ đến. Nghe được lời này của Liễu Bái Tình, Lâm ngũ chút do dự đánh vào mặt của huynh trưởng nhà mình: “Ta mới cần cưỡi ngựa chung với nhị ca đâu! Tình tỷ tỷ tỷ nếu như muốn cưỡi ngựa, vậy chúng ta cùng trở về xe ngựa ngồi .”

      Lâm Nguyên nhìn Liễu Bái Tình có hứng thú như vừa nãy, cũng miễn cưỡng nàng, ôn nhu : “Muội thấy thoải mái cùng Ngũ muội muội trở về xe ngồi . lát nữa là chúng ta đến chỗ ngắm hoa rồi.”

      ---

      Liễu Bái Tình quay trở lại xe, mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

      Trời cao trong xanh, thiếu niên mặc hồng y cưỡi con bạch mã, thiếu nữ mặc lục y cười tươi như hoa.

      màn yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, Liễu Bái Tình nhìn thấy rất thích ý.

      Lâm ngũ có Thẩm Bích Vân chuyện cùng nên ngồi gần bên cạnh Liễu Bái Tình, cùng nàng về chuyện Lâm Hi và Thẩm Bích Vân hai người họ.

      “Tình nhi tỷ, tỷ có cảm thấy …..Vân tỷ tỷ rất thích tam ca ca?”

      Lâm ngũ hỏi Liễu Bái Tình câu.

      Liễu Bái Tình được trong lòng là tư vị gì, dù sao cũng quá thoải mái.

      Nhìn thấy Thẩm Bích Vân ngại ngùng dựa vào lòng Lâm Hi, bộ dáng hạnh phúc ngọt ngào, Liễu Bái Tình ghen tị tiếng “Ừ”

      Lâm ngũ chỉ chú ý đến Lâm Hi và Thẩm Bích Vân hai người, phát ra Liễu Bái Tình có gì đó đúng, lại : “ Nhưng mà tam ca ca thích người biểu muội kia a…..nhìn huynh ấy bày ra vẻ mặt như bao công, người nào biết còn tưởng rằng huynh ấy với Vân tỷ tỷ quen biết đâu.”

      Nghe Lâm ngũ như vậy, Liễu Bái Tình mới nhìn sắc mặt của Lâm Hi.

      Quả nhiên, Lâm Hi cả bộ mặt thối như bồn cầu, ngay cả hơi thở khó chịu xa như vậy cũng cảm giác được.

      Tâm tình vui của Liễu Bái Tình tan biến mất tám phần, bị khuôn mặt như là thâm cừu đại hận của Lâm Hi chọc cho nhếch mép cười trộm.

      Như là cảm ứng được tâm trạng của Liễu Bái Tình vậy, Lâm Hi đột nhiên quay đầu nhìn nàng cái.

      Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau đó, ngay cả gió cũng đều lay động chậm lại.

      Ngay cả Thẩm Bích Vân trong lòng Lâm Hi cũng như là dùng hòa thành thể với sắc trời, trở nên vô hình.

      Liễu Bái Tình hình như nghe được thanh tim mình đập thình thịch, dần dần thanh ràng vang ở bên tai.

      Nàng chỉ cảm thấy, đôi mắt sáng rực của có thể nhìn xuyên cả vạn vật, nháy mắt thất sắc.

      Trong lúc này cảnh vật xung quanh chỉ còn lại con ngựa to khỏe tiên y đó tới tận cùng cảnh xuân tươi đẹp.
      p/s: A chàng Lâm Hi này lắm mưu nhìu mẹo, mọi ng đoán xem a có đc như ý nguyện ở bên c Tình hưởng thụ thế giới hai ng k nào????
      SiAm, windlove_9693Hằng Lê thích bài này.

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ta hiểu cảm giác có mắt mà như mù của TBV nha... ta cũng cận 6 độ, kính là xác định cách 1m biết người hay thú
      Diệp Nhược Giaisongli191 thích bài này.

    3. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 29

      Edit : songli191

      Lâm Hi và Thẩm Bích Vân cưỡi ngựa bao xa, khu vườn hoa cúc mà Lâm Hi tới cũng đến.

      Lâm Hi tự xoay người xuống ngựa trước, rồi mới gọi nha hoàn đến đỡ Thẩm Bích Vân xuống ngựa,

      Cước bộ nhanh chóng đến bên cạnh Liễu Bái Tình, Lâm Hi sán lại bên tai nàng giọng câu: “Lần sau ta lại dẫn muội cưỡi ngựa.”

      Lúc này Liễu Bái Tình có bày ra vẻ mặt vui như dự đoán của Lâm Hi mà lại đáp lại tiếng: “Được.”

      Hạnh phúc bỗng nhiên đến đột ngột, từ trước tới nay Lâm Hi chưa từng được đãi ngộ như vậy lập tức ngây người ngay tại chỗ.

      Lưu Hà đứng bên cạnh nhìn nổi nữa, lúc Liễu Bái Tình chuẩn bị rời tiến lên đụng Lâm Hi cái, : “Tam thiếu gia, ngây người cái gì vậy, còn nhanh đuổi theo!”

      Lâm Hi giật mình, nhanh chóng đuổi theo.

      Liễu Bái Tình chuyện với bốn nương Lâm gia, cảm thấy đằng sau lưng mình bỗng có bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy tay phải của mình.

      Cảm xúc này vừa chân lại vừa quen thuộc, khóe miệng Liễu Bái Tình cong lên cười cười, cũng quay đầu lại, chỉ ở trong lòng bàn tay Lâm Hi cào cào, sau đó thu tay về.

      Nhìn thấy biểu trái ngược với thường ngày của Liễu Bái Tình, Lâm Hi đột nhiên cảm thấy…..

      Kế hoạch du ngoạn thưởng hoa hoàn mỹ…….hấp dẫn!

      Nhìn nhìn bốn phía, Lâm Hi tới bên cạnh Lâm ngũ, ngăn lại bước chân của nàng ta: “Ngũ muội muội, ta có việc muốn bàn bạc với muội.”

      ----

      Phát ra Lâm Hi còn chưa đuổi kịp, Liễu Bái Tình quay đầu nhìn nhìn, thấy và Lâm ngũ đứng tách ra khỏi nhóm, biết châu đầu ghé tai cái gì.

      lúc sau hai người hình như là bàn bạc xong rồi, Lâm ngũ và Lâm Hi tách ra, chạy đến bên cạnh Thẩm Bích Vân cầm lấy tay nàng, thân thiết mà nhiệt tình : “Vân tỷ tỷ, muội biết có chỗ hoa nở rất đẹp, muội dẫn tỷ ~”

      Thẩm Bích Vân định quay đầu tìm Lâm Hi, bị Lâm ngũ nửa đẩy nửa kéo lôi .

      Lâm Nguyên nhìn thấy Lâm ngũ với Thẩm Bích Vân xa rồi, cười nhếch mép thoáng nhìn qua Lâm Hi, với nhóm muội muội oanh oanh yến yến tụ tập cùng chỗ: “chuyện thưởng hoa này cần yên tĩnh, chúng ta cùng chỗ như là đám vịt con vậy, vẫn nên tách ra mỗi nhóm hai ba người ngắm hoa !”

      xong, Lâm Nguyên vô cùng ra dáng thân sĩ tới phía sau Liễu Bái Tình, : “Tình muội muội, hai chúng ta cùng nhau ?”

      Liễu Bái Tình do dự lát, định từ chối Lâm Nguyên, Lâm Hi chắp tay sau lưng hiên ngang tới, trực tiếp chắn Liễu Bái Tình ở đằng sau : “Nhị ca, nhà huynh có nhiểu muội muội như vậy tìm các nàng cùng, lại đến giành muội muội của ta?”

      Lâm Nguyên nghe vậy cười to ba tiếng: “Ha ha ha, tam đệ, chẳng lẽ muội muội của ta phải của ngươi?”

      phải, phải.” Lâm Hi xong, đứng tại chỗ đếm từng người nương của chi thứ hai Lâm gia, tố khổ với Lâm Nguyên, “ hai ba bốn năm…. Nhị ca ngươi có năm muội muội đều ở đây, mà ta chỉ có người là Tình muội muội, huynh còn muốn giành với ta, có lương tâm hay ?!”

      “Càn quấy!” Lâm Nguyên cười đẩy Lâm Hi ra, sau đó với Liễu Bái Tình đứng sau , “Tình muội muội, có tên môn thần mặt đen đứng trước mặt muội, ta cũng dám tìm muội làm bạn đồng hành nữa! chỉ có thể ủy khuất muội, chấp nhận cùng cái tên mặt dày này dạo xung quanh. Nếu như chơi vui, trở về muội tìm tổ mẫu cáo trạng , để tổ mẫu giúp muội thu thập !”

      xong, Lâm Nguyên phất phất tay với Lâm Hi, quay người tìm đám muội muội nhà .

      ---

      Lâm Hi trải qua bao nhiêu trắc trở rốt cuộc cũng có thể thực “ Cơ hội hai người ở chung”, vui đến mức lông mày cong cong, quay người nắm tay Liễu Bái Tình: “, ta dẫn muội chỗ mà mấy người bọn họ biết.”

      Liễu Bái Tình để lần là tóm được tay nàng, ngại ngùng : “Như vậy…. tốt đâu?”

      “Làm gì có cái gì tốt ~ chúng ta chơi thôi!”

      Lâm Hi để Liễu Bái Tình tiếp, kéo nàng hướng ngược lại với mấy người kia.

      Vượng nhi Lưu Hà muốn theo hầu hạ, bị ánh mắt sắc bén của Lâm Hi đuổi trở về.

      Sợ bị người khác phát ra hành tung của mình, Lâm Hi kéo Liễu Bái Tình xuống triền núi rồi vòng qua khe núi, rồi chạy trận như điên, cuối cùng cũng dừng chân.

      “Đợi .”

      Lâm Hi túm Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình từ lúc xuyên rồi trở thành thục nữ tiêu chuẩn cho đến nay, lần đầu tiên làm vận động mạnh như vậy, khi dừng lại là mệt thở phì phò: “Sao đấy?”

      Lâm Hi thấy mặt Liễu Bái Tình hồng hào xinh đẹp như hoa, trong lòng như bị mèo cào vậy, rất muốn duỗi tay véo cái.

      Khó khăn lắm mới kiềm chế được hành động treei ghẹo giai nhân, Lâm Hi cầm lấy khăn tay mềm mại trong tay Liễu Bái Tình, phủ khăn lên che mắt nàng.

      Chân tay luống cuống buộc khăn bịt mắt Liễu Bái Tình, Lâm Hi : “Muốn cho ngươi ngạc nhiên.”

      Liễu Bái Tình toàn bộ ánh sáng trước mắt đều bị che lại, chỉ còn nhìn thấy khăn bịt mắt với tà váy thạch lựu của mình.

      “Còn thần thần bí bí.”

      Liễu Bái Tình cười .

      “cũng phải.” LaamHi xong, cuối cùng cũng buộc xong khăn che mắt cho Liễu Bái Tình, sau đó nắm tay nàng: “Nào, ta dẫn nàng .”

      Trước mắt nhìn thấy gì, Liễu Bái Tình cũng thấy hốt hoảng lo lắng.

      Nắm chặt tay Lâm Hi, Liễu Bái Tình từng bước từng bước sát theo .

      “Cẩn thận, chỗ này có hòn đá ta, chúng ta vòng qua.”

      “Chú ý, trước mắt có cái hố……”

      Lâm Hi cẩn thận dắt Liễu Bái Tình, lúc nào cũng nhắc nhở nàng chú ý đường .

      Hai người cứ như vậy hết đoạn đường rất dài, Lâm Hi cuối cùng cũng dừng lại: “Đến rồi.”

      Liễu Bái Tình tự giác mà nhắm chặt hai mắt.

      Gió thổi như có đôi tay ấm áp dịu dàng mà phất qua gương mặt của nàng, thổi tới hương thơm của hoa cỏ.

      Liễu Bái Tình cảm thấy Lâm Hi bước tới sau lưng mình, giơ tay lên cở bỏ khăn bịt mắt cho nàng.

      “Đợi chút nàng cứ nhắm mắt, ta bảo nàng mở mắt mới được mở mắt.”

      Lâm Hi xong, lấy tay mình thay thế khăn bịt lên mắt Liễu Bái Tình.

      Làn da dưới tay nóng nóng, thỉnh thoảng còn cảm thấy lông mi của nàng xẹt qua lòng bàn tay, Lâm Hi tự giác mà mỉm cười.

      “Ta đếm tới ba, rồi nàng mở mắt ra.”

      Lâm Hi cúi đầu bên tai Liễu Bái Tình, sau đó bắt đầu đếm—

      … hai …ba…!”

      Lúc Lâm Hi nới tay ra, Liễu Bái Tình cũng mở mắt.

      “A!”

      Cảnh tượng trước mắt khiến Liễu Bái Tình tự giác mà kinh ngạc hô ra tiếng.

      Lúc này nàng với Lâm Hi hai người đứng giữa sơn cốc, cả sơn cốc nở đầy mảnh hoa dại màu vàng biết tên, vàng rực cả vùng , mênh mông như có dòng nước vàng từ trời trút xuống óng ánh cả dòng sông, chỉ cần nhìn là bao giờ nhìn thấy điểm cuối.

      Lúc này trận gió thổi tới, cả mảnh hoa dại trong sơn cốc cuồn cuộn làn sóng màu vàng, tầng tầng lớp lớp, men theo triền núi đợt lại đợt gió từ đỉnh núi thổi xuống.

      Giờ này khắc này, Liễu Bái Tình cảm giác còn sót lại chính là sắc hoa màu vàng kim trước mắt, tiếng gió phần phật thổi bên tai, còn có hương thơm trong veo xông vào mũi….

      Cảnh tượng này khiến mọi người bị mê hoặc, đẹp đến mức khiến cho người ta hít thở thông.

      Liễu Bái Tình nín thở, tham lam ngắm cảnh đẹp trước mắt.

      Bỗng nhiên có đôi tay dang ra, ôm chặt nàng .

      “Đẹp chứ?!”

      Bên tai vang lên thanh của Lâm Hi, vô cùng đắc chí.

      Liễu Bái Tình chỉ lo nhìn về phía trước, bị chiếm tiện nghi cũng biết: “Đẹp!”

      Lâm Hi đắc ý cười “Hắc hắc”, hai tay ôm càng chặt: “Cả kinh thành chỉ có ta biết chỗ này!”

      Liễu Bái TÌnh thế này mới quay đầu trả cho ngụm: “Hừ! Coi như ngươi giỏi!”

      Giờ phút này mỹ nhân trong ngực Lâm Hi sớm vui mừng đến mức phân biệt được nam bắc, sợ chính mình lại phá hư khí cũng đành ngậm miệng chuyện.

      Hai người cứ như vậy lẳng lặng ỷ ôi, lẳng lặng xem cảnh đẹp khó tìm trước mắt.

      khắc sau, Liễu Bái Tình rốt cục xem đủ, cũng hồi thần lại.

      “Ngươi được lắm! Thừa dịp ta chú ý…..” Liễu Bái Tình tức giận véo thịt ở mu bàn tay Lâm Hi, “Buông ra!”

      Lâm Hi ôm thời gian dài như vậy cũng thỏa mãn, lập tức thập phần thuận theo ý nàng.

      Nhưng ngoài miệng còn quên trêu trọc nàng: “Tình muội muội nhẫn tâm! Ta mang ngươi đến nơi tốt như vậy, ôm cũng cho ôm chút?!”

      Liễu Bái Tình bắn cho cái nhìn sắc lẹm: “Muốn ôm ôm Thẩm Bích Vân nhà ngươi !”

      Lâm Hi hơi ngạc nhiên, sau đó vui vẻ sáp lại : “Hả, vừa rồi ta cùng nàng cưỡi chung con ngựa…. Ngươi ghen?”

      Liễu Bái Tình năm ngón tay chụp tới: “Ghen cái đầu ngươi! Tin ta cước đá ngươi xuống núi ?”

      Muốn ta lăn xuống núi cần gì phải ngươi động cước? Ta chính mình lăn xuống phải là xong sao?”

      xong, thân hình mạnh mẽ của Lâm Hi nhảy xuống, theo sườn dốc kia lăn xuống nhanh như chớp.

      Liễu Bái Tình nhìn mà trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng lại vội đuổi theo: “Này! Đầu ngươi bị gì vậy?! Thế mà lăn xuống hả?!”

      Sợ Liễu Bái Tình đuổi nhanh bị ngã sấp xuống, Lâm Hi còn vô cùng thiện ý giảm lại tốc độ lăn, để nàng có thể theo sát phía sau.

      Có câu lên núi dễ xuống núi khó, Liễu Bái Tình va chạm, cũng có thể xem như là chạy song song với Lâm Hi

      Lại muốn lăn, cũng phải lăn cùng lúc.

      Thời điểm Lâm Hi dừng lại, Liễu Bái Tình đường đuổi theo xuống dốc chân mềm nhũn, trực tiếp đặt mông ngồi người .

      Lau phen mồ hôi trán, Liễu Bái Tình huých vai Lâm Hi cái: “Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc sao?!”

      Lời tuy là như thế, Liễu Bái Tình quyền này cũng dùng sức, cuối cùng còn thau nhặt bỏ cỏ khô dính vai .

      Lâm Hi nằm ngửa mặt đất, nghiêng đầu nhìn Liễu Bái Tình cẩn thận nhặt bỏ thứ bẩn người mình, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đột nhiên lại biết bắt đầu từ đâu.

      Ngôn ngữ thể nào diễn tả được những khổ tâm mà phải chịu .

      Vậy

      Chỉ cần có nàng ở bên cạnh làm bạn, chỉ cần có thể có nàng ở bên cạnh làm bạn

      ---

      Hai người lặng lặng ở chung như vậy lâu, ngắm hoa cúc, nghe tiếng gió, hưởng thụ hòa hợp của đất trời.

      Cuối cùng, Liễu Bái Tình phá vỡ yên lặng này.

      “Chúng ta trở về , đừng làm cho mọi người chờ lâu.”

      Liễu Bái Tình .

      Lâm Hi nỡ

      Nhưng cũng biết, nếu nỡ, cũng thể nào ,

      “Được rồi, vậy chúng ta trở về.”

      xong, Lâm Hi vươn tay về phía Liễu Bái Tình

      Liễu Bái Tình giận lườm cái, nhưng vẫn cầm lấy cổ tay , để kéo lên.

      Sau khi đứng lên, Lâm Hi muốn dìu nàng đứng dậy, thấy con rắn màu xanh từ trong bụi hoa tới chỗ Liễu Bái Tình…

      Lâm Hi sợ tới mức cứng đờ người, giang hai tay tay đẩy Liễu Bái Tình nằm xuống.

      “Tình nhi cẩn thận!”
      angela2kisswindlove_9693 thích bài này.

    4. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      dạo này ta làm nên bận có nhiều thời gian, có chỗ nào k hợp lí mọi ng soi giúp ta rồi ta sửa sau nhé :)
      Hằng Lê thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ngay khúc kịch tính nha. Edit mượt lắm nàng, cố gắng lên nha
      songli191 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :