1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 10: Quả phụ (2)

      Bỗng nhiên tuyết rơi. Ngoài đình Bích Phù tuyết trắng phủ dày, như sương như muối, về phía nam là Vạn Xuân Đình, phải qua Tuyết hiên đỏ thẫm, hai bên đường trồng thương bách cổ hòe, dọc đường điểm xuyết mấy bồn cây kỳ thạch. Có gió rét luồn vào trong đình, làm áo choàng của Tiêu Ngư lay động, tua rua rủ xuống nhàng lắc lư.

      Vào độ tuổi thanh xuân của nữ tử, tuổi trẻ mỹ lệ, dung mạo tiên diễm, thân hình tinh tế thướt tha, ra có chút mong đợi Đế Vương, giờ phút này mặt lại chút ấm áp.

      Tiêu Hoài nhíu mày cái.

      Làm phụ thân, tất nhiên cảm thấy nữ nhi của mình ngày thường đẹp mắt nhất, nhưng bình tĩnh mà xem xét, dung mạo Tiêu Ngọc Chi cũng là thượng thừa... khỏi phản ứng. Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Tiêu Hoài cảm thấy, nếu như danh hiệu sau này hết hiệu lực, cũng sao. Ông cũng hy vọng Tiêu gia và hoàng gia có liên quan gì.

      Tiêu Hoài muốn mở miệng, thấy Đế Vương nhìn mình.

      Sau đó cong môi, chậm rãi : " Vậy mà trẫm biết, khi nào Tiêu ái khanh lại thêm nữ nhi?"

      Tiêu Hoài liền chắp tay đáp lời, giải thích : "Thần chỉ có độc nữ, đây là. . . Là chất nữ của thần."

      Tiêu Ngọc Chi đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nàng ta biết ý của Hoàng Thượng, thế nhưng nàng ta ràng có thể cảm giác được, y thích mình. Nhất thời mặt thể nặn ra nụ cười, biết nên làm sao bây giờ. Luống cuống đứng đấy, đầu hướng về đại bá phụ và Hoàng Thượng... Nhưng Đại bá phụ cũng gì nữa.

      Hoàng Thượng cúi đầu tiếp tục chơi chim chóc, cũng như trước, muốn đích thân tặng tước điểu này cho Tiêu nương.

      Tiêu Hoài hiểu, nhưng cũng phải có có nhãn lực, ông hỏi thăm ý của Đế Vương: "Thần... Nên đưa chất nữ về trước?"

      "Ừm."

      Thấy Hoàng Thượng gật đầu, Tiêu Hoài mới nhìn Tiêu Ngọc Chi. Mà Tiêu Ngọc Chi nước mắt lưng tròng nhìn vị Đế Vương lãnh cảm với mình, có chút bỏ, Tiêu Hoài với nàng ta tiếng, nàng ta mới chậm rãi theo ra khỏi Bích Phù đình.

      hành lang, Tiêu Ngọc Chi đỏ vành mắt, nức nở mở miệng : "Đại bá phụ, ta..."

      Tiêu Hoài là nam nhi mạnh mẽ, thích nhìn nhất là cảnh nương rơi lệ, thế gian này có thể khiến ông từ lời nghiêm nghị hóa thành nhu tình, cũng chỉ có tiểu nữ nhi thiên kiều trăm sủng trong nhà. Ông nhíu mày : "Đừng khóc. về trước ."

      Tiêu Ngọc Chi cũng có lá gan khóc sướt mướt trước mặt Đại bá phụ, đầu đỡ hơn rồi, theo tùy tùng trở lại bữa tiệc.

      Tiêu Hoài quay đầu lại, nhìn Đế Vương trẻ tuổi nơi xa trong đình. Thấy bóng dáng về phía ông, hình như muốn tìm ông.

      Tiêu Hoài thấy người kia, liền đứng nguyên tại chỗ chờ. Lúc tới cung kính nghiêng đầu hành lễ: "Tiêu đại nhân."

      Là hoạn thần bên người Tân Đế Hà Triêu Ân.

      Tể tướng quan thất phẩm, huống chi là thân bên cạnh Đế Vương? Tuy bên trong cùng phẩm cấp với Ban Hoài, nhưng cũng phải cho ông mấy phần tình mọn. Hà Triêu Ân đứng đấy, da trắng thanh tú, càng lộ ra vẻ trẻ tuổi, nhìn qua tính tình ôn hòa, thấy Tiêu Hoài cũng rất cung kính.

      Tiêu Hoài cảm thấy có chút nghi vấn, thấy Hà Triêu Ân, liền hỏi: "Ban nãy đến tột cùng Hoàng Thượng có ý gì?"

      giữ lễ tiết muốn gặp Ngọc Chi, thấy người lại lãnh lạnh nhạt đạm, chẳng hề câu. Đừng là đối với vị hôn thê, dù đối với thần tử chi nữ, cũng phải thái độ như vậy.

      Hà Triêu Ân thấy Tiêu Hoài khôi ngô trầm ổn, cũng biết nghi hoặc trong lòng ông, mỉm cười : "Tiêu đại nhân còn nhớ đến lúc Tiêu Lục nương còn là Thái hậu, mang theo Tiểu Hoàng Đế bỏ trốn ở ngoài cung nửa tháng ?"

      Chuyện này đương nhiên ông nhớ rất kỹ.

      Tiêu Hoài gật đầu, trong thoáng chốc nghĩ tới gì đó, nhìn mãnh liệt về phía Hà Triêu Ân. Chỉ thấy Hà Triêu Ân tiếp: "Hôm đó, là Hoàng Thượng bắt Tiêu nương lên lưng ngựa, tự mình mang về cung..."

      Nhất thời sắc mặt Tiêu Hoài trắng xanh.

      ...

      Tiêu Ngư ngồi ghế chuyện cùng Tiêu Ngọc Cẩm. Tiêu Ngọc Cẩm thấy nàng cười ngọt ngào, phảng phất cũng chênh lệch này mà cảm thấy khó chịu. Trong bụng nàng còn có chút bội phục, ra sợ rằng Lục muội muội mềm mại tức giận, sợ chịu nổi chút ủy khuất, bây giờ xem ra, là nàng xem thường nàng ấy rồi. có năng lực buông rèm chấp chính, tất nhiên đơn thuần là tiểu nương.

      Tiêu Ngọc Cẩm tự thẹn bằng. Nàng có thể vì vong phu giữ đạo hiếu, cũng phải bỏ ra dũng khí cực lớn. Vừa mới bắt đầu sao, về sau nghe số người về nàng, có đôi khi trong lòng nàng cũng khổ sở.

      Tốp năm tốp ba quý nữ tập hợp chỗ, rồi chợt phát ra động tĩnh. Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn lại ——

      Quả nhiên thấy Tiêu Ngọc Chi trở về.

      Có người tới, hâm mộ chuyện cùng Tiêu Ngọc Chi, nhưng mặt Tiêu Ngọc Chi lại có nửa phần vui mừng như vừa rồi, mặt cương cứng, bộ dáng tâm tình tốt. Hỏi vài câu, thấy Tiêu Ngọc Chi lạnh lùng trả lời, những quý nữ này tự nhiên cũng hai mặt nhìn nhau, dám hỏi nhiều.

      Tiêu Ngọc Cẩm xem xét, quay đầu nhìn nàng : "Lục muội muội, thấy Ngũ muội muội có chút đúng, chúng ta có nên qua xem sao ?"

      Nàng đấy. Tiêu Ngư : "Muội được, tỷ cũng biết muội và Ngũ tỷ tỷ xưa nay hợp, nàng vui nếu như muội đến, tất nhiên nghĩ muội chê cười nàng."

      Quả là đạo lý này, Tiêu Ngọc Cẩm cũng nhiều, do dự lát, liền tự mình qua nhìn Tiêu Ngọc Chi. Dù sao nàng là tỷ tỷ, luôn luôn phải che chở muội muội.

      Xuân Trà giọng bên tai Tiêu Ngư: " nương, ngài ... Vừa rồi Ngũ nương còn rất tốt, cười tựa như hoa, tại sao lâu sau liền ỉu xìu vậy?"

      Tiêu Ngư nắm chặt hai tay, : "Ta cũng ."

      Chuyện này làm sao nàng biết? lẽ Tân Đế thô lỗ trêu ghẹo Tiêu Ngọc Chi? Khả năng cũng lớn, y sắp lập Tiêu Ngọc Chi làm Hậu, dựa vào tính tình Tiêu Ngọc Chi, nếu như Tân Đế đứng đắn khi dễ nàng ta, xem chừng nàng cũng phải biểu lộ như thế. Mà giở ra ít công phu chứ?

      Lúc ngồi vào vị trí, Tiêu Ngọc Chi an vị bên cạnh Tiêu Ngư.

      Bởi vì nàng ta đen mặt, quý nữ khác cũng dám chuyện cùng nàng ta. Tiêu Ngọc Chi sắp làm Hoàng Hậu, các nàng đến lôi kéo làm quen là chuyện, nhưng các nàng cũng xuất thân quý giá là tỷ muội nhắn xinh xắn, nên làm chuyện quá thấp kém.

      Tiêu Ngư tùy ý nhìn thoáng qua Tiêu Ngọc Chi.

      Thấy nàng ta cởi áo choàng, y phục hoa mỹ người bại lộ hoàn toàn, y phục cùng nhan sắc nổi bật lên nàng màu da trắng nõn, nhìn gần, có thể nhìn thấy hốc mắt của nàng ta có chút phiếm hồng. Tiêu Ngư nhìn nhiều, nàng thích lắm khi nhìn thấy nàng ta khổ sở, thời điểm muốn thu hồi ánh mắt, trong lúc vô tình lại lướt qua eo nàng ta.

      Tiêu Ngư sửng sốt.

      Từ đến lớn nàng mặc qua vô số y phục hoa lệ, đối với y phục tất nhiên có chút hiểu biết. Đồ án hoa mẫu đơn người Tiêu Ngọc Chi thêu thùa tinh xảo, giống như hoa , lại kéo hơn đóa lưng. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa từ từ nở rộ ra bên ngoài, nhị hoa vàng nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy phấn hoa, là bộ cung trang thêu đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp nhất.

      Nhưng hai bên hoa mẫu đơn có khe hở, hợp hai làm ... ràng vừa người.

      Tiêu Ngư cảm thấy nghi ngờ, mà Tiêu Ngọc Chi bên cạnh, lại cảnh giác nhìn Tiêu Ngư, đợi lúc Tiêu Ngư dùng bữa, nàng ta mới hít hơi sâu, cái tay lặng lẽ đặt lưng, kéo váy sát lại gần hơn chút.

      Ba ngày qua Tiêu Ngọc Chi làm sao dùng bữa ngon miệng, vì muốn mặc y phục vừa người. Nhưng băng dày ba thước phải chỉ nhờ ngày lạnh huống chi Tiêu Ngọc Chi vốn yểu điệu, làm thế nào có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến eo nhiều như vậy?

      ...

      Lúc xuất cung rất muộn. Tiêu Ngư theo mẫu thân La thị lên xe ngựa, biết Triệu Hoằng ở đó khi nào, đến tạm biệt nàng. Nàng cười sờ lên đầu của , Triệu Huyên bên cạnh khẽ vuốt cằm, nàng liền quay người theo La thị trở về phủ.

      Lúc này Tiêu Ngọc Chi cũng muốn nàng chung xe ngựa, Tiêu Ngư chỉ có thể hầu ở bên cạnh La thị.

      Hai mẫu tử ngồi cùng chỗ lúc, La thị vung rèm xe nhìn ra ngoài, thấy An Vương Triệu Hoằng giơ lên bàn tay bé, hướng về chỗ hai người, còn có Kỳ Vương bên cạnh... La thị buông rèm xuống, với Tiêu Ngư: "Có Kỳ Vương chiếu cố An Vương, con có thể bớt lo."

      phải sợ nàng thấy An Vương, liền muốn chạy đến phủ An Vương.

      Tiêu Ngư cảm thấy có chút cảm xúc, thế gian này nhiều người dệt hoa gấm, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lác đác có mấy ai, huống chi nguy hiểm lại dâng cao như vậy? Kỳ Vương này, trước kia nàng xem thường .

      Tiêu Ngư : " Hoàng thất Đại Ngụy như vậy, người kia cũng nhanh mất nước như thế."

      Hoàng thất Đại Ngụy, đều là thiếu gia ăn chơi, kẻ bất tài, quan trường liên đới cũng là mảnh chướng khí mù mịt. Thủng trăm ngàn lỗ như thế, mới bị Tiết Tặc thừa cơ mà vào.

      Tiêu Ngư như vậy, thấy La thị muốn mở miệng, nàng cười : "Nữ nhi biết, lời này lung tung bên ngoài."

      La thị cười, cảm thấy mình quả suy nghĩ nhiều.

      Nữ nhi này của bà thanh khiết thông minh, cũng phải thiên kim tiểu thư kiêu căng. việc này nữa, vừa rồi Tiêu Ngư đến Kỳ Vương, dù sao Kỳ Vương ôn tồn lễ độ, có giá đỡ Vương Gia, đối với phụ nhân như bà cũng rất tôn trọng. Trưởng bối đều thích hài tử lễ phép.

      La Thị : "Nhìn số tuổi Kỳ Vương , cũng biết lấy thê tử chưa?"

      Kỳ Vương Triệu Huyên và Triệu Dục cùng tuổi, qua năm mười chín. Tiêu Ngư suy nghĩ : "Chuyện này con cũng ..."

      mẫu nàng thích Triệu Huyên, cho nên tiên đế đối với Hoàng Tử Triệu Huyên này cũng vô cùng thích, mới thiếu niên đưa lẻ loi mình đến Thông Châu, chuyện về thê tử, cũng chưa từng quan tâm nhiều hơn:".. . Nhưng, lấy tuổi tác Kỳ Vương, hẳn có thê tử."

      La Thị cũng gật đầu, rất tán thành.

      ...

      Tiêu Ngọc Chi trở về chỗ ở, Liễu thị mới lôi kéo nàng ta hỏi chuyện hôm nay. ràng vô cùng cao hứng tiếp nhận triệu kiến của Hoàng Thượng, tại sao khi trở về, liền thay đổi hoàn toàn thành bộ dạng khác.

      Tiêu Ngọc Chi nhăn nhăn nhó nhó chịu , dù sao chuyện này mất mặt.

      Nhưng suy nghĩ lại, nếu ngay cả mẫu thân của mình cũng thể , nàng ta còn có thể cho ai nghe đây? Cũng thể để nàng ta cứ kìm nén như vậy được?

      Tiêu Ngọc Chi cúi đầu, kể lại chuyện ở Bích Phù đình năm mười cho Liễu thị. Sau khi Liễu thị nghe xong, nghi ngờ : "Hoàng Thượng... như vậy sao?"

      Tiêu Ngọc Chi gật đầu. Cũng lạ , ràng muốn gặp nàng ta, tại sao với Đại bá phụ đưa Tiêu Ngư đến? Bỗng nhiên Tiêu Ngọc Chi nghĩ tới điều gì đó, sợ hãi nắm lấy tay Liễu thị, vẻ mặt đưa đám : "Mẫu thân, người xem…. Có phải người Hoàng Thượng muốn cưới là —— "

      " ."

      Tim Liễu thị đột nhiên nhảy cái, rất nhanh phủ định ý nghĩ to gan này của Tiêu Ngọc Chi. Bà ta nghiêm túc: " Lục muội muội mặc dù là đích tôn nữ duy nhất, nhưng nàng gả cho người khác. Cưới quả phụ, là nam tử, đều phải kiêng kị ba phần, huống chi là Đế Vương?"
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat8 others thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      CHương 11: Mong muốn

      Tiêu Ngư trở về Lâm Khê viện, rồi liền lời từ biệt với Triệu Hoằng, lấy ra tờ giấy nhét vào tay nàng.

      mấy ngày nay luyện viết chữ, là phải nhất định để cho nàng xem. hài tử bốn tuổi, việc cầm bút có chút khó khăn, đâu có thể viết ra chữ đẹp tới đâu. Nàng vừa mở ra xem, quả thực là là nhìn từ đầu đến cuối toàn là chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết tên của mình, còn có tên của nàng, lúc đó nàng ở cung Phượng Tảo, cứ quấn quýt lấy nàng đòi nàng dạy viết, nghĩ tới lại còn nhớ như vậy.

      Sau đó là... Tiêu Ngư lấy tay xoa tờ giấy rồi thoáng dừng lại.

      Dòng chữ cuối cùng, là tên của Kỳ Vương Triệu Huyên. Đây phải là tên của thầy giáo dạy học ở An vương phủ sao.

      Hôm nay là lần đầu Tiêu Ngư gặp mặt Kỳ Vương, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, như vậy giờ phút này có thể thấy được Kỳ Vương dốc lòng dạy đứa bé viết chữ như thế nào, những nghi hoặc còn sót lại trong lòng nàng nàng cũng đều quên hết. Đây chính là con cháu hoàng gia bi ai, nếu Triệu Hoằng là đế vương tất nhiên nàng để Kỳ Vương tới gần Triệu Hoằng, nàng cảm thấy bụng dạ rất khó lường, nhưng hôm nay Triệu Hoằng còn là đế vương, ngược lại lại là trẻ mồ côi mà người người đều muốn tránh xa, có Kỳ Vương dốc lòng chăm sóc như vậy, nàng cũng yên tâm phần nào.

      Trời ban đêm lạnh, khi dọc theo con đường này trở về, tuy tay có lò sưởi, có thể đường đến phủ Quốc Công cũng có ấm lắm. Thân thể Tiêu Ngư có chút lạnh, Nguyên ma ma liền bưng trà gừng tới cho nàng uống sợ nàng bị cảm lạnh.

      Tiêu Ngư uống trà gừng Xuân Hiểu liền vào bẩm báo: "Tiểu thư, Quốc Công gia tới đây."

      "Phụ thân." Tiêu Ngư có chút bất ngờ.

      còn sớm gì nữa, sao phụ thân lại còn đến đây? Vừa rồi khi rời bữa tiệc, nàng cùng mẫu thân và đám nữ quyến rời sớm, phụ thân và những đại thần kia vẫn còn chuyện. tại hẳn là vừa mới trở về, rồi liền đến chỗ nàng.

      Tiêu Ngư định đứng dậy ra đón phụ thân mình Tiêu Hoài liền vào.

      Tiêu Ngư cười gọi tiếng phụ thân. Tiêu Hoài ngẩng đầu, nhìn thấy đèn lồng dương giác (sừng dê) ở bên cạnh, ánh nến ấp áp chiếu vào mặt của Tiêu Ngư, da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày xinh đẹp, hẳn là nữ nhi bảo bối nhất của .
      đáp tiếng rồi tới, rồi tiện tay cầm lấy mấy tờ giấy ở bàn lên, nhìn giấy có chữ viết ngây thơ (trẻ con) mặt có chút biểu gì.

      Tiêu Ngư biết phụ thân luôn luôn uy nghiêm, cả nhà dưới ai cũng sợ . Nhị thúc Tam thúc đều kính trọng , duy chỉ có đối với nàng, rất ít khi nghiêm mặt. Tiêu Ngư cười : "Hôm nay nữ nhi tiến cung gặp An Vương, mấy ngày nay luyện viết chữ, nên liền đòi đưa cho con xem."

      "... Tuy rằng chữ viết được đẹp, nhưng mà tuổi còn nên tính cũng tồi."

      Mặc dù Tiêu Ngư có cũng thấy phụ thân mình có phản ứng gì, nàng mới hỏi: "Có phải phụ thân gặp chuyện gì phiền lòng? Hay là tân đế kia..."

      "Niên niên." Tiêu Hoài nhàng gọi nàng tiếng.

      Tiêu Ngư đáp lời nhìn về phía Tiêu Hoài. Nàng chưa từng thấy phụ thân mình như vậy, chắc hẳn là gặp chuyện gì khó giải quyết, chắc là cũng có liên quan đến nàng. Nhưng mà... Ngày ấy nàng trở về, nàng vẫn còn nhớ những câu mà phụ thân với nàng, đó là bởi vì nàng liên quan đến tại họa của Tiêu gia, đúng là phụ thân có chút quan tâm. Vậy phải là chuyện này, nhưng mà...

      Còn có chuyện nghiêm trọng hơn sao? Tiêu Ngư có nghĩ tới.

      Tiều Hoài nhìn nhìn nữ nhi mình, xác thực biết làm sao phải mở miệng. hỏi: "Con và phụ thân chuyện chút, xem ngày sau có tính toán gì?"

      Tiêu Hoài hỏi cái này làm gì? Nhưng mà Tiêu Ngư vẫn chăm chú trả lời: "Nữ nhi cảm thấy, có thể tiếp tục ở chỗ này như vậy, cùng sống với phụ thân mẫu thân đại ca và tẩu tẩu là rất tốt. Còn cái khác..." Nữ tử đều phải lập gia đình, nàng cũng ngoại lệ, phụ thân nàng cũng trơ mắt nhìn nàng trở thành tiểu quả phụ.

      Vì vậy, nàng tiếp: "Chuyện nhân duyên, có hơn hai năm cũng sao, trong lòng nữ nhi cũng có tính toán gì."

      Nhìn nữ nhi mình chuyện nhân duyên bằng dáng vẻ bình thản như vậy, Tiêu Hoài vui mừng ừ tiếng. Nếu là trước hôm nay, nghe được những lời này, trong lòng rất là thoải mái. Nữ nhi này, được hưởng vinh hoa phú quý, cũng rất nhanh chịu được thay đổi, vậy mới là nữ nhi của Tiêu Hoài này. Nhưng tại... Tiêu Hoài nhớ tới người đế vương trẻ tuổi kia, mấy ngày này ở chung, đối với đế vương đó có chút hiểu , Tiêu Ngư là dòng chính nữ của Tiêu gia, nhưng mà tình thế bắt buộc ...

      Tiêu Hoài kéo nàng vào ngồi bên cạnh mình : "Lúc trước trốn nữa tháng, con với phụ thân lời nào, có phải chịu rất nhiều oan ức?"
      Chính xác. Đối với Tiêu Ngư mà , nữa tháng đó nàng trốn đằng đông đằng tây ngày tháng đều rất gian khổ, mười mấy năm qua nàng trải qua rất là thê thảm.

      Tiêu Ngư từ từ : "Vâng, đều do bình thường nữ nhi học quá ít, đều có bước ngoặc quan trọng gì, bên người còn dắt theo đứa trẻ, còn suýt chút nữa phải chết đói..." Trước thời gian sống ngày bằng năm, giờ phút này đến cũng chẳng có việc gì, ngược lại có chút thoải mái và thú vị, "Lúc đó nữ nhi nghĩ, có thể trở về là tốt rồi, nhưng lúc đó con lại thể trở về."

      lúc, rồi Tiêu Ngư thoáng đánh giá nét mặt của phụ thân mình, giọng hỏi: "Phụ thân, có phải người có lời gì muốn với nữ nhi ?"

      Tiêu Hoài trả lời: " có gì, chỉ là ta nghĩ đến mẫu thân của con, nên muốn đến thăm con chút." Sau đó tiếp, " còn sớm nữa, con ngủ sớm , phụ thân về trước."

      Tiêu Hoài như vậy, tự nhiên Tiêu Ngư cũng có hỏi nhiều.

      Tiêu Hoài ra từ Lâm Khê viện, dọc theo hành lang khúc khủy hướng về phòng của La Thị mà , trước có gã sai vặt giúp xách đèn lồng, chiếc đèn lồng điêu khắc chạm trỗ rất là vững chắc, gió ban đêm lạnh vù vù, ngọn lửa bên trong đèn lúc sáng lúc tối. Thân hình Tiêu Hoài rất là cao to thẳng tắp như cây tùng cây trúc.

      Vào đến phòng, La Thị mới ra tiếp đón. Nàng là thê tử hiền lành, bất luận Tiêu Hoài về muộn, nàng đều đợi . Ở dưới ánh đèn làm công việc thêu thùa, tuy có mệt mỏi nhưng cũng có ngủ trước mà vẫn đợi về. Tuy Tiêu Hoài là võ tướng, nhưng cũng có thương hương tiếc ngọc, chỉ có kêu nàng ngủ trước , nhưng nàng cũng có nghe theo. Có lúc Tiêu Hoài cũng chịu vì cách rồi, nhìn người ngoan ngoãn dịu hiền, tính tình còn rất quật cường. Làm phu thê mấy năm, liếc mắt cái là La Thị biết Tiêu Hoài hôm nay có chút khác lạ.

      Sau khi nàng hầu hạ tắm rửa xong, rồi giúp thay y phục để ngủ. Nàng nhìn người nam nhân trước mặt với thân hình thon dài rồi mở miệng hỏi: "Quốc Công gia, triều đình xảy ra chuyện gì sao?"

      đúng... Coi như nước Đại Ngụy bị tiêu diệt, Quốc Công gia cũng chưa từng biểu lộ ra vẻ mặt như thế, La Thị suy nghĩ chút, rất nhanh liền nghĩ đến...

      Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , "Niên niên, con bé..."

      Tuy La Thị bằng Cố Thị, nàng ấy là phu thê của cũng là mẫu thân của Tiêu Khởi Châu Và Tiêu Ngư, tình cảm của bọn họ rất sâu đậm, coi như lòng có thận trọng tới đâu nhưng nàng rất hiểu . Tiêu Hoài biết nàng đối xử với nữ nhi mình rất tốt, cũng muốn giấu nàng, : "Hôm nay ta cùng với Hoàng Thượng dừng chân ở Ngự Hoa Viên, sau đó Ngũ nha đầu cũng qua..."

      Chuyện này La Thị biết. Mặc dù hợp lễ nghi, nhưng tân đế kia cũng làm nhiều chuyện hợp lễ nghĩa rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tam đệ muội Liễu Thị rất là vui mừng. Lạ Thị nhàng hỏi: "Có cái gì thích hợp?"

      Tiêu Hoài nhàn nhạt : "Người tiết tặc kia muốn thành thân phải là Ngũ nha đầu..."

      Dừng chút, mới nãy khuôn mặt còn nghiêm nghị, nhưng giờ lại cười rồi lại tiếp: "Người muốn chính là Niên Niên."

      ...

      Khắp nơi trong phòng đều là mùi hương thơm của lò sưởi, Tiêu Ngư gối đầu lên cái gối tràn đầy mùi hương, nhưng nghĩ lại vẻ mặt của phụ thân hôm nay rất là kỳ quái. Trong lòng nàng có chút bất an, luôn cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra, nhưng nàng hề biết gì cả.

      Đêm đó Tiêu Ngư ngủ cũng yên. Cũng may nàng cũng cần phải dậy sớm thỉnh an mẫu thân, thức dậy có muộn cũng có chuyện gì.

      Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Ngư chuẩn bị đến xem chị dâu Đường Thị, còn chưa chuẩn bị ra ngoài Tiêu Ngọc Chi liền lại đây.

      Xuân Hiểu vừa nghe ba chữ Ngũ tiểu thư, liền bất mãn rồi thầm với Tiêu Ngư: "Còn chưa làm Hoàng Hậu, lại khoe khoang như vậy, nếu nàng ta làm Hoàng Hậu rồi, còn biết như thế nào đây?" Tiểu thư nhà nàng cũng được làm Hoàng Hậu, lúc trước cũng có khoe khoang như vậy. Ngũ tiểu thư này, cũng quá huyênh hoang khoác lác rồi.

      Tuy Tiêu Ngư muốn gặp Tiêu Ngọc Chi, dù sao nàng cũng cảm thấy tẻ nhạt thuận tiện Tiêu Ngọc Chi lại đến đây phải cùng với nàng ta đấu võ mồm mới được, có chuyện để làm, ai mà cùng nàng tán gẫu chứ.

      Thấy Tiêu Ngọc Chi thân mặc bộ y phục màu hồng vào, cảnh "xuân" đầy mặt, cũng có nữa phần nhạt nhẽo như hôm qua gặp tân đế. Nàng ta tiến đến : "Hôm nay, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nên tỷ đến chỗ Lục muội muội chút, Lục muội muội tính đâu sao? Có phải tỷ quấy rầy muội rồi phải ?"

      Hôm nay Tiêu Ngư mặc bộ y phục rất là đơn giản, so với nhưng y phục chưa xuất giá của nàng ta, nhìn rất là bình thường. Tiêu Ngọc Chi cảm thấy là nàng biết điều, cướp danh tiếng của chính mình, cho nên mới trang điểm đơn giản như vậy. Chỉ là nhân việc hôm qua, trong lòng Tiêu Ngọc Chi có chút khó chịu, liền theo bản năng vòng qua eo của Tiêu Ngư.

      Eo như cây dương, cỡ bằng nắm tay, tuy Tiêu Ngư tuổi, nhưng cũng đến tuổi cập kê, bộ ngực hơi phình, nhìn có chút nảy nở lên, mà đường cong cơ thể rất là đẹp, chỉ là Tiêu Ngọc Chi phục, cũng thừa nhận dáng vẻ xinh đẹp này của Tiêu Ngư.

      Nếu là... nếu là cung trang mặc để đánh xe (cái này ta cũng hiểu nữa), nếu mặc ở người Tiêu Ngư, cái eo đó có thể thích hợp chứ?

      Nàng muốn cái này để làm gì? Sắc mặt Tiêu Ngọc Chi hơi trầm xuống, trong lòng có chút vui.

      Tiêu Ngư thẳng: " tại đại tẩu muội có thai, đại ca muốn muội qua chuyện với đại tẩu cho vui, Ngũ tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì ?" Nếu có chuyện gì, cũng cần lôi kéo nàng vào.

      Đường Thị có thai, chuyện này Tiêu Ngọc Chi cũng biết. thế nào cũng là Đường tẩu của nàng ta, Tiêu Ngọc Chi cũng nên cùng với Tiêu Ngư qua xem chút.

      Còn chưa tới cửa, nha hoàn ở trong viện Tiêu Ngư vội vàng chạy vào bẩm báo, tiểu nha hoàn này cũng chưa có từng thấy qua việc đời, đụng chuyện hơi lớn tay chân liền luống cuống, vì chạy quá mau nên suýt chút nữa liền va vào người Tiêu Ngọc Chi.

      Cũng may nha hoàn bên cạnh nàng ta nhanh tay đỡ nàng ta được.

      Tiêu Ngọc Chi nhìn thấy nha hoàn biết lớn , muốn quát lớn, lại nghe tiểu nha hoàn vội vàng : "Tiểu thư, Hoàng Thượng... Hoàng thượng phái người đến ban thưởng, Hà công công tự mình tới đây."

      Hà Triêu Ân. Là hoạn thần (thái giám) thận cận bên cạnh Hoàng Thượng nhất, văn võ cả triều ai cũng bán mặt mũi cho hết.

      Lúc trước cũng được vài lần ban thưởng, bình thường đều là người đứng đầu hoạn thần đến, hôm nay sao Hà Triêu Ân lại tự mình đến?

      Nghĩ đến việc hôm qua, mắt Tiêu Ngọc Chi sáng lên, mặt rất là vui mừng, có phải Hoàng Thượng cảm thấy nàng bị thua thiệt, cho nên mới phái Hà Triêu Ân đến đây.

      Ngay sau đó cũng truy cứu việc tiểu nha hoàn này xông tới nữa, nàng ta uốn cong môi lên cười, thấy có chút rụt rè nào, nàng ta mới đè ép khóe môi cười cười : "Cũng phải là lần đầu tiên ta ban thưởng, có cái gì mà phải ngạc nhiên?"

      " phải..." Tiểu nha hoàn là rất yếu ớt. Sau đó, tiểu nha đầu kia nhìn về phía Tiêu Ngư đứng sau Tiêu Ngọc Chi vội vàng : "Những đồ vật ban thưởng kia đều được đưa đến Lâm Khê viện rồi."
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat10 others thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 12: hung ác tàn bạo

      Edit: Đào Sindy

      Rất nhanh có người bưng đồ vật ngự tứ nối đuôi nhau vào, đưa đến Lâm Khê viện của Tiêu Ngư.

      Nhìn thấy hai hàng người đồng loạt bưng đồ trang sức châu báu, tơ lụa... Chuyện phô trương này cùng Tân Đế trong cung trước kia ăn cơm rau dưa hoàn toàn khác biệt, ngược lại là số tiền khổng lồ. Khi còn bé Tiêu Ngư hay nhìn thấy những thứ này, đương nhiên so với người bình thường bình tĩnh hơn chút. Chỉ hỏi thái giám dẫn đầu: " Đây là ý gì... Công Công đưa sai nơi rồi chăng?"

      ra Tiêu Ngư mơ hồ đoán được số, còn bộ dạng phụ thân hôm qua, càng khiến toàn thân phát lạnh, có nên nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.

      Trong cung đều là nhân tinh, nhìn thấy vị chủ tử quý giá trước mặt, rất cung kính hành lễ, trả lời chắc chắn : "Tiểu nhân theo Hà đại nhân đường tới đấy, những vật này, là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hoàng Hậu tương lai, cũng chính là Tiêu Lục nương ngài đấy."

      Hoàng Hậu mà tên Tiết Tặc muốn cưới phải Tiêu Ngọc Chi mà hai người hôm qua vừa mới gặp qua. Tiêu Ngư cảm thấy tức giận nhịn nổi, thế nhưng lại tiện phát tác.

      Ngược lại Mộc Mộc sau lưng Tiêu Ngọc Chi, có chút kịp phản ứng, với Công Công kia: "Ngươi lầm rồi phải , ràng Hoàng Thượng —— "

      Tiêu Ngọc Chi dừng lại, con mắt trợn to.

      Muốn Hoàng Thượng ràng là muốn lập nàng ta làm Hậu đấy, tại sao tại bỗng nhiên đổi chủ ý rồi? Nhưng nàng ta cố gắng hồi tưởng lại, ý chỉ tứ hôn hôm đó, đích là đích nữ Tiêu gia. Khi đó thân phận Tiêu Ngư là Thái Hậu tiền triều, mặc dù trước đó tiên đế chưa động phòng hoa chúc với Tiêu Ngư băng hà rồi, nhưng nàng quả gả cho người khác, là quả phụ trượng phu chết! Mà Tiêu gia lớn như vậy, Tiêu Ngọc Chi mới là đích nữ duy nhất chưa gả , cho nên Hậu vị mới là của nàng ta.

      Tiêu Ngọc Chi tiếp tục hỏi tiếp.

      Nàng ta có ngốc, cũng biết là nghĩ sai rồi, nếu mình tiếp tục hỏi, càng mất mặt.

      Công Công lại ngầm hiểu, mỉm cười đáp lời: " Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng muốn cưới vẫn chỉ có mình Lục nương Tiêu gia, đương nhiên lầm." chắp tay với Tiêu Ngư: "Chúc mừng quý nhân."

      Tiêu Ngư nhìn bọn họ bưng từng mâm vào gian phía Tây, nhất thời chật chội, nếu phải chỗ của Tiêu Ngư tương đối rộng, sợ là chứa đủ.

      Mà Tiêu Ngọc Chi đứng y tại chỗ sững sờ hồi lâu, sắc mặt trắng xanh vội vàng rời , câu từ biệt với Tiêu Ngư.

      " nương, cái này. . . Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Xuân Trà ở bên người nàng nhàng thầm, đầu óc Nguyên ma ma và Xuân Trà mơ hồ, nhưng vừa nãy Công Công rất ràng, Tân Đế muốn lập nương bọn họ làm Hậu.

      vất vả thoát thân từ trong cung, chẳng lẽ lại muốn cuốn vào ?

      Tiêu Ngư gì, nghĩ hồi, liền vội vã tìm phụ thân.

      Tiêu Hoài ở phòng trước, chuyện với Hà Triêu Ân.

      Tiêu Hoài uy nghiêm trầm ổn, toàn thân là khí khái nam tử, mà Hà Triêu Ân bên cạnh, mặc bộ cung phục tím, thân hình thon dài thanh tú, bộ dáng bạch diện thư sinh nho nhã, chính diện mang ý cười, chúc mừng Tiêu Hoài.

      Nhưng mặt Tiêu Hoài chút vui mừng. Hôm qua đúng lúc biết được suy nghĩ của Tiết Tặc, ông cả đêm ngủ, nghĩ đối sách, ngờ hôm nay ban thưởng đưa đến phủ, còn có từ Hà Triêu Ân tự mình đưa tới, nhất thời khiến ông trở tay kịp, có chút sức chống đỡ nào.

      Tiêu Hoài nhàn nhạt : "Hoàng Thượng nên biết chuyện của nữ nhi, nàng là thê tử Triệu Dục, tước vị Hoàng Hậu này, sợ là thích hợp lắm..."

      Hà Triêu Ân thưởng thức Tiêu Hoài, biết tính tình ông thẳng về thẳng, cũng vòng vo, thẳng: "Hoàng Thượng tất nhiên hiểu, nhưng do biết được, vẫn muốn lập nữ nhi quý của Tiêu đại nhân làm Hậu, có thể thấy được Hoàng Thượng thưởng thức Tiêu Lục nương đấy."

      Tiêu Hoài cảm thấy tức giận. Ông chỗ nào biết, chẳng qua là muốn mượn tước vị Hoàng Hậu và thanh danh của Tiêu gia ở Tấn Thành, có thể trợ giúp y sớm thu nạp dân tâm.

      Thấy sắc mặt Tiêu Hoài tái xanh, Hà Triêu Ân lại : "Hoàng Thượng tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, cả ngày chỉ nghĩ đến trị quốc, cùng nghiên cứu binh pháp, bây giờ đăng cơ cũng nhiều ngày rồi, hậu cung vẫn chưa phát huy tác dụng, nếu Tiêu Lục nương tiến cung, có thể độc chiếm thịnh sủng."

      Hoàng vị của Tân Đế là danh bất chính, ngôn bất thuận, xuất thân lại thấp, tính tình tàn bạo, nhưng sau khi ngồi lên long ỷ, số phi tử trước kia của Triệu Dục, y lại động vào ai, thưởng toàn bộ cho thủ hạ.

      như thế, Tiêu Hoài vừa nghĩ tới bộ dáng Tân Đế, ràng nếu nữ nhi của ông tiến cung, tuyệt đối phải là đối thủ của y. Sợ là phải bị y ăn đến ngay cả xương cốt cũng còn!

      Tiêu Hoài trầm mặt, gì.

      Hà Triêu Ân dùng lời ngon ngọt dỗ dành, hết sức kiên nhẫn. Lại thêm ít chuyện, muốn Hộ Quốc Công biết, Hoàng Thượng phải là sài lang hổ báo, có gì đáng lo lắng, lại nghe bên ngoài truyền đến số động tĩnh.

      Là Tiêu Ngư bước vào.

      Hà Triêu Ân vội vàng đứng dậy, hành lễ với Tiêu Ngư, thanh thanh nhuận : "Tiêu Lục nương."

      Dựa vào phẩm cấp và thân phận của Hà Triêu Ân, hoàn toàn cần hành lễ với Tiêu Ngư, nhưng vị này trước mặt, ngày sau là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, lúc này mới nhún nhường mấy phần.

      Tiêu Ngư nhìn bề ngoài của , liền biết chính là người tín nhiệm nhất bên cạnh Tân Đế hoạn thần Hà Triêu Ân. Nhưng nàng nghĩ tới, lại là nam tử trẻ tuổi bộ dáng thư sinh nhã nhặn. Tiêu Ngư khẽ vuốt cằm: "Hà Công Công."

      Tiêu Hoài lại cùng Hà Triêu Ân chuyện hồi, do tâm tình Tiêu Hoài tốt, lúc chuyện cũng hơi có lạnh nhạt, đợi tiễn rời , Tiêu Hoài mới gặp riêng Tiêu Ngư.

      Nàng nhịn được hỏi: "Phụ thân, hôm qua người biết, đúng hay ?"

      Đêm qua nàng nghĩ ra chuyện khiến phụ thân ưu phiền, bây giờ rất ràng. Phụ thân nàng mặc dù quy thuận Tân Đế, đó là vì bảo trụ tính mệnh người cả nhà, sao lại bằng lòng để nàng gả cho người thô kệch dân dã mưu triều soán vị? Trong nội tâm nàng cũng bằng lòng. Cùng là Hoàng Hậu, gả cho biểu ca Triệu Dục thanh mai trúc mã hoàn toàn khác biệt.

      "Niên Niên, con đừng lo lắng, phụ thân thay con nghĩ biện pháp."

      Tiêu Ngư ngẩn người, nhìn về phía ông, há to miệng lẩm bẩm : "Phụ thân..." Ông có thể có biện pháp nào? chẳng lẽ vì nàng, mà liên luỵ toàn bộ phủ Hộ Quốc Công sao?

      Nàng tự hỏi mình là người ích kỷ sợ chết, qua nhiều người như vậy, tự nhiên là muốn sống, thế nhưng vì nàng mà hại thân nhân, vậy nàng tuyệt đối làm được.

      Tiêu Hoài : " có biện pháp, để ta suy nghĩ kĩ lại."

      Niên Niên, phụ thân có biện pháp.

      Ông tuyệt đối thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình rơi vào miệng hổ.

      ...

      Tiêu Ngọc Chi ở trong phòng khóc sưng cả hai mắt, vùi vào ngực Liễu thị, thở ra hơi kêu gào với mẫu thân. Liễu thị cau mày an ủi nàng ta.

      Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thay đổi rất nhanh, đừng là tiểu nương Tiêu Ngọc Chi này, dù là bà ta, trong lòng cũng chưa kịp phản ứng. Bà ta cũng có cách nào tiếp nhận kết quả này.

      Nhưng hôm nay Hà Triêu Ân tự mình đến, gióng trống khua chiêng đem người đưa đồ Hoàng Thượng ban thưởngđến Lâm Khê viện của Tiêu Ngư, cho Hoàng Hậu tương lai.

      dưới cả nhà, toàn bộ đều biết, lúc trước là bọn họ sai lầm, Tiêu Ngư là quả phụ, Tân Đế cũng thèm để ý. Tiêu Ngư là trưởng nữ đích tôn, kể từ đó, tước vị Hoàng Hậu làm sao đến phiên Ngũ nương tam phòng Tiêu Ngọc Chi chứ?

      Liễu thị lẳng lặng nghĩ hồi, chờ đến khi Tiêu Ngọc Chi khóc đủ rồi, mới thay nàng ta rửa mặt. Tiêu Ngọc Chi nức nở, vành mắt ửng đỏ ngập ngừng : "Mẫu thân, bây giờ ta nên làm gì?"

      Nàng ta còn mặt mũi nhìn người! Mấy ngày nay nàng ta tuyên cáo bốn phía nàng ta sắp làm Hoàng Hậu, nhưng hôm nay Hoàng Thượng muốn cưới lại phải là nàng ta, mà là Tiêu Ngư. Nàng ta đảm đương nổi tước vị Hoàng Hậu, ngày sau làm sao còn có thể ra ngoài gặp người?

      Liễu thị : "Mất mặt là chuyện , dưới mắt con còn có chuyện cần hoàn thành."

      Tiêu Ngọc Chi lau nước mắt, sững sờ hỏi: "Là gì?"

      Liễu thị nhìn xung quanh phòng Tiêu Ngọc Chi, cách bài biện trong phòng lộng lẫy hơn so với lúc trước nhiều lắm, những báu vật quý giá, đều là đồ vật ngự tứ. Bà ta cúi đầu nhìn nàng ta : "Con phải nhanh chóng đem những đồ vật ngự tứ này trả cho Lục muội muội.."

      "Mẫu thân, ta muốn." Tiêu Ngọc Chi lập tức cự tuyệt.

      Thanh Liễu thị nghiêm khắc hơn: "Nghe lời." Thấy Tiêu Ngọc Chi an phận rồi, mới từ từ : "Vả lại con phải tư mình , coi như có chuyện lúc trước, thoải mái đem đồ vật trả lại, vui vẻ chút."

      Muốn nàng ta chúc mừng Tiêu Ngư, đó là ngàn vạn cái bằng lòng đấy.

      Thế nhưng Tiêu Ngọc Chi cũng chưa quá mức kiêu căng, hiểu được việc này phải là chuyện , liền bất đắc dĩ nhìn nha hoàn thu dọn đồ đạc. Nàng ta giương cặp mắt đỏ hoe mà nhìn, cắn môi, có chút nỡ. Đợi đến khi nhìn thấy nha hoàn Hoàng Hoa, Lê lấy cung trang từ chiếc trục tròn bằng gỗ ra khỏi cửa tủ, mới bỗng nhiên đứng dậy qua, mực níu cung trang lại, : " được, cái này được..."

      Đây là bộ y phục nàng ta thích nhất.

      Nha hoàn khó xử nhìn về phía Liễu thị.

      Liễu thị cảm thán tiếng, qua nhìn Tiêu Ngọc Chi : "Y phục này vốn là Hoàng Thượng ban cho Lục muội muội, Ngọc Chi, nghe lời mẫu thân, buông tay..." Nhìn thấy nữ nhi còn chưa chịu buông tay, nước mắt lăng tròng nhìn mình lắc đầu muốn, Liễu thị mới vừa ngoan tâm, rút bộ cung trang từ trong tay Tiêu Ngọc Chi, với nha hoàn: " Thu lại. Cùng nhau đưa đến Lâm Khê viện."

      Tiêu Ngọc Chi rốt cục nhịn được, oa tiếng khóc lên, tê tâm liệt phế.
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat7 others thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 13

      Rất nhanh Tiêu Ngọc Chi tới Lâm Khê viện, mang theo cả đồ vật được Hoàng Thượng ngự tứ lúc trước. Khoác chiếc áo choàng đỏ làm bằng da sóc thêu hoa, bên trong là thân hồng với đường viền kim văn lệ sắc, bộ dáng tự nhiên hào phóng, nàng ta với Tiêu Ngư: "Vật này ta trả lại chủ cũ, đây là danh sách, nếu như Lục muội muội còn lo lắng, có thể kiểm tra lại từng thứ ."

      Vừa vừa để nha hoàn mang danh sách cho Tiêu Ngư.

      Tiêu Ngư cũng hề để ý những vật này, nhưng giờ người Tân Đế kia muốn lấy là nàng, những đồ vật này nàng cũng tiện cứ thế tặng cho Tiêu Ngọc Chi. Dù cho nàng thích, vẫn phải đặt ở Lâm Khê viện.

      Xuân Hiểu nhận danh sách được đưa tới, Tiêu Ngư nhìn, chỉ nhìn bộ dáng Tiêu Ngọc Chi trước mắt, biết rằng nhất định là Tam thẩm thẩm nhà nàng khuyên bảo nàng ta kỹ càng phen. Mặc dù Tiêu Ngư thích Tiêu Ngọc Chi lắm, nhưng đối với chuyện này, cũng cảm thấy Tiêu Ngọc Chi xui xẻo, ai mà ngờ được, nam tử xuất thân từ nơi thôn quê kia, phớt lờ thế tục như vậy, lại lờ bao nhiêu nương chưa xuất giá như thế, hết lần này lượt khác muốn lấy quả phụ như nàng.

      là chỉ có trang hán tử làm nông mới có thể câu nệ thế tục như vậy.

      Tiêu Ngư : " cần đâu, ta tất nhiên tin tưởng Ngũ tỷ tỷ."

      Tiêu Ngọc Chi trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng lại thể thể ra, chỉ nghe lời của mẫu thân, thấp giọng câu: "Chúc mừng Lục muội muội..." Đế Vương tuấn mỹ tuổi trẻ tài cao như vậy, lại muốn cưới nàng.

      Câu chúc mừng này, là bất đắc dĩ.

      tại Tiêu Ngư vốn hề có thời gian dây dưa gì với Tiêu Ngọc Chi, nàng ta vừa chủ động mang vật được ngự tứ tới, còn chúc mừng, theo như tính tình của nàng ta, có thể làm được đến trình độ như vậy, dễ dàng gì.

      Tiêu Ngọc Chi vốn cũng muốn tới gặp Tiêu Như, nàng ta rất thích nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Tiêu Ngư, nhưng mẫu thân muốn nàng ta tới, nàng ta thể tới, hôm nay đưa đồ đến, lời nên cũng , Tiêu Ngọc Chi liền cúi mặt rời .

      Người rồi, Tiêu Ngư lẳng lặng ngồi sàng lụa, chân mày khẽ cau lại.

      Nguyên mama hiểu được nguyên do nàng ưu sầu, nếu như đây là Triệu Dục, nam tử thanh lịch nho nhã, lại là biểu huynh thanh mai trúc mã với nương nhà bà, tất nhiên là rất xứng đôi, nhưng trước mắt Tân Đế chính là kẻ nhà quê lỗ mãng xuất thân ti tiện, thô thiển vô cùng, cho dù mang thân phận cửu ngũ chí tôn, cũng làm sao có thể lọt được vào mắt nương nhà bà?

      Hơn nữa thân phận lại đặt ở nơi ấy, nếu vào cung, thể khúm núm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

      Nguyên mama giọng an ủi: "Quốc Công gia có biện pháp, ắt hẳn có thể nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, nương hãy yên tâm."

      Chuyện mà nàng tạm thời có thể yên tâm, chính là khi đó bị nhốt trong hoàng cung, nàng cũng biết được phụ thân nhất định có thể cứu nàng ra ngoài. Nhưng tại chuyện này... phát triển đến tình cảnh này, có khả năng có thể khiến Tiết Tặc kia thu hồi thánh chỉ. Là Tân Đế, vốn bây giờ là thời điểm để lập uy, nếu ngay cả thánh chỉ cũng có thể dễ dàng thu lại, vậy làm sao có thể củng cố hoàng quyền đây?

      Nhưng nếu kháng chỉ...

      Lông mi Tiêu Ngư khẽ run rẩy.

      Nàng thực từng nghe , lúc trước những trung thần Đại Ngụy tuân phục Tân Đế, phải chịu kết quả thế thảm thế nào.

      ....

      Hôm nay Hà Triêu Ân vừa , toàn bộ mọi người đều yên lặng, sắc mặt có chút vui mừng nào. Tiêu Hoài cau mày lo lắng, suy nghĩ biện pháp, Tiêu Khởi Châu nhịn được : "Tiết Tặc kia xem Niên Niên nhà chúng ta là gì chứ, cưới liền cưới sao? Niên Niên là muội muội ruột thịt của con, con thể nhìn nó nhảy vào hố lửa, vị trí Hoàng Hậu này Niên Niên thể làm, nếu như Tiết Tặc kia ép buộc, cùng lắm lưới rách cá chết!"

      Đường thị nhàng kéo góc áo của , thấp giọng khuyên nhủ: "Phu quân chớ xúc động."

      Đường thị cũng thích tiểu tử ( em chồng) Tiêu Ngư, nếu như có hài tử trong bụng này, nàng ta cùng tìm chết với Tiêu Khởi Châu, đều là cam tâm tình nguyện. Chỉ là tại trong bụng là hài tử vất vả mới có được, trong lòng nàng ta có chút dao động. Nếu có cách nào vẹn toàn đôi bên là tốt.

      Tiêu Hoài nhàn nhạt : "Được rồi, chuyện này ta tự có biện pháp, các con về trước ."

      Trong lòng Tiêu Khởi Châu căm giận, nhưng cũng biết phụ thân thương muội muội, thể nào nhìn nàng chịu uất ức. luôn nghe theo lời của phụ thân, cũng nhiều lời, dẫn thê tử Đường thị rời .

      Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hoài và La thị, La thị lẳng lặng đứng bên cạnh Tiêu Hoài, thấy nước trà của ông lạnh, liền muốn giúp ông đổi chén trà nóng. Khi bà đưa tay ra, Tiêu Hoài mở miệng : "... Ta dự định ngày mai đưa Niên Niên ra khỏi Tấn Thành."

      La thị tuy là người phụ nữ trong gia đình, nhưng cũng hiểu đây là ý gì. Bà cũng quá kinh ngạc, tiếp tục cầm chén trà lên, : "Cho dù Quốc Công gia đưa ra quyết định gì, thiếp thân cũng ủng hộ Quốc Công gia."

      ...

      "Ý phụ thân là..." Tiêu Ngư nghĩ rằng phụ thân đưa ra quyết định nhanh như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, đôi mắt mở to , "Nhưng nếu như con rồi, mọi người phải làm sao bây giờ? Chi bằng chúng ta cùng nhau..."

      "Niên Niên."

      Tiêu Hoài gọi nàng tiếng, chậm rãi : "Ta nhận lời mẫu thân con, che chở cho con cả đời."

      Trước khi mẫu thân nàng qua đời vì bệnh tật, điều bà yên tâm nhất chính là nàng. Bởi vì nàng vừa mới sinh ra ốm yếu, mấy lần thiếu chút nữa sống được, về sau khó khăn mà lớn lên, cuối cùng cũng ốm yếu như vậy nữa, lại càng được cưng chiều vô cùng.

      Gương mặt nhắn trắng nõn của Tiêu Ngư đầy mâu thuẫn.

      Sau đó lại nghe phụ thân : "Hôm nay con sắp xếp đồ đạc chút, mang theo Nguyên mama và hai nha hoàn của con, đường chăm sóc tốt cho con. Sáng sớm ngày mai, phụ thân bố trí xe ngựa đưa con ra khỏi thành..."

      Lại với chuyện Vệ Đường.

      "... Mấy năm nay, mặc dù Vệ Đường chưa bao giờ trở về Tấn Thành, nhưng vẫn ngầm thư từ qua lại với phụ thân, phụ thân đưa con Phạm Dương, sau này Vệ Đường che chở cho con. Về phần sau này, con gả cho tất nhiên là tốt nhất, nếu bằng lòng, cả của con, con cần khiến bản thân chịu khổ."

      Tiêu Hoài tin vào nhân phẩm của Vệ Đường, là đứa trẻ từ lớn lên từ dưới gối mình, phẩm hạnh như thế nào, đối xử với con của ông như thế nào, ông đều hiểu .

      Cuối cùng Tiêu Hoài : "Niên Niên, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, cũng được trở về Tấn Thành nữa."

      Chờ sau khi Tiêu Hoài , Tiêu Ngư liền cứng ngắc đứng tại chỗ, biết nên làm gì. Nguyên mama và Xuân Hiểu Xuân Trà, biết trong lòng nương nhà mình hỗn loạn, cũng tiến đến quấy rầy, chỉ làm theo ý của Quốc Công gia, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng mai lên đường.

      Cả đêm, Tiêu Ngư thể nào ngủ ngon được, chưa tới giờ Mão ngày hôm sau rời giường.

      Nguyên Mama hầu hạ nàng mặc y phục, khoác chiếc áo choàng có mũ trùm đầu lên giúp nàng.

      Tiêu Ngư nhìn động tác bận rộn nhanh nhẹn của Nguyên mama, liền hỏi: "Phụ thân dậy rồi sao?"

      Nguyên Mama gật đầu: "Đầy tớ bên phía Quốc Công gia tới chuyển lời, sáng sớm Quốc Công gia thức dậy, xe ngựa cũng chuẩn bị xong, chờ nương ra cửa."

      Hôm nay Tiêu Ngư ra ngoài vì dâng hương ở Nguyên Hoa tự ở ngoài thành, khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi. Hơn nữa cũng có ai dám đắc tội với phủ Hộ Quốc Công, kiểm tra xe ngựa của người nhà Tiêu gia.

      Sau khi thu dọn xong, Tiêu Ngư đến Tiền viện.

      Sắc trời còn rất sớm. Xa xa, thấy phụ thân đứng ở đằng kia. Ông mặc chiếc áo trực chuyết viên lĩnh (cổ tròn), trầm ổn bình thản, như ngọn núi cao ngất. Bên cạnh là chiếc xe ngựa có nóc bằng phẳng sơn đen, mà người phu xe kia, chính là thủ hạ mà phụ thân tín nhiệm nhất.

      (Áo trực chuyết: Áo của chư Tăng chắp vá hay nối liền áo lót và quần, dưới thành )

      Nhưng để hộ tống mình... Tiêu Ngư hoảng hốt nhìn lát, thấy phụ thân ngẩng đầu nhìn qua bên này, nàng mới tới.

      Tiêu Hoài nhìn nữ nhi trước mặt, : "Tình huống đặc biệt, chỉ có mình phụ thân tới tiễn con."

      Nước mắt Tiêu Ngư lập tức trào dâng, nhào vào lồng ngực ông: "Phụ thân."

      Tiêu Hoài cũng rất lo lắng, ông vẫn cho là mình có đủ khả năng bảo vệ nàng, nhưng đến hôm nay, vẫn xảy ra tình ngoài ý muốn khiến ông bất lực. Tiêu Hoài đưa tay khẽ vuốt ve lưng nữ nhi, dịu dàng : "Được rồi, đừng khóc."

      Ông cúi đầu, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa nước mắt của nàng, im lặng gì.

      Sau đó đưa tay lên thay nàng trùm mũ áo choàng lên, che gió lạnh, sau đó mới tiễn nàng lên xe ngựa.

      Tiêu Hoài cũng phải là người thiếu quyết đoán, thấy nữ nhi muốn, tự mình nhẫn tâm ra lệnh cho phu xe điều khiển xe ngựa rời .

      Ông đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa dần dần xa, qua lúc lâu, mới chợt phản ứng kịp, cưỡi ngựa, đuổi theo hướng xe ngựa xa.

      Tiêu Hoài cưỡi ngựa đến tầng cổng thành.

      Ông đứng phía , gió lạnh thổi lạnh đến thấu xương, tận mắt nhìn cho đến khi xe ngựa thuận lợi ra khỏi cổng thành.

      tầng cổng thành nhìn lúc lâu, Tiêu Hoài mới quay trở lại phủ Hộ Quốc Công.

      Đến cửa, Tiêu Hoài còn chưa kịp xuống ngựa, thấy có bóng người đứng ở đó.

      Chính là La thị.

      La thị tới bên cạnh ngựa của Tiêu Hoài, nhìn ông xoay người xuống ngựa, liền dặn dò đầy tớ bên cạnh dẫn ngựa . Gương mặt bà dịu dàng khéo léo, quan tâm : "Quốc Công gia còn chưa dùng bữa sáng. Thiếp thân hâm nóng lại giúp người, đều là thức ăn người thích ăn nhất, người cùng thiếp thân vào trong dùng bữa sáng thôi."

      Tiêu Hoài nhìn bà cái.

      Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, diện mạo dịu dàng trước sau như ... ông chợt mở miệng, giọng câu: "Niên Niên ra khỏi thành rồi."

      La thị gật đầu vâng tiếng, rồi sau đó đôi mắt nhìn về phía Tiêu Hoài, mỉm cười với ông: "Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, thiếp thân đều vẫn ở bên cạnh hầu hạ Quốc Công gia, sống chết cùng người."

      Tiêu Hoài cũng phải là người để tâm đến những chuyện nhi nữ tình trường, huống chi ông sớm qua cái tuổi này. Nhưng vào lúc nghe thấy La thị những lời kia, trong lòng lại có chút xúc động. Bà gả cho ông, đa phần thời gian ông đều ở chiến trường, bên nhau ít mà xa cách nhiều, cũng nhiều năm như vậy, bà ngay cả đứa con cũng có, lại chưa bao giờ có câu oán hận.

      Tiêu Hoài khẽ vuốt cằm.

      Đến lúc Tiêu Hoài sắp sửa vào cùng La thị, chợt nghe sau lưng truyền đến hồi tiếng xe ngựa. Thân hình cao lớn của Tiêu Hoài nhất thời đứng yên tại chỗ, La Thị cũng nhìn về phía sau, kinh ngạc khẽ gọi ông tiếng: "Quốc Công gia..."

      Tiêu Hoài xoay người xem, từ từ xem.

      Bánh xe lộc cộc, chỉ thấy chiếc xe ngựa sơn đen dần dần tiến lại gần, phu xe chính là thủ hạ Đông Tín theo ông vào sinh ra tử mười mấy năm. Xe ngựa từ từ dừng lại trước cửa phủ Hộ Quốc Công, lát sau, bàn tay từ trong xe vươn ra, nhàng vén màn xe lên.

      bóng dáng nhắn khoác áo choàng từ phía xuống.

      Chậm rãi đến trước mặt ông.

      Bàn tay bé trắng thuần nhàng kéo mũ đội đầu xuống, nhất thời lộ ra gương mặt xinh đẹp thuần khiết như hoa hải đường. Đôi mắt linh động của Tiêu Ngư lẳng lặng nhìn phụ thân trước mặt, ánh mắt hàm chứa ý cười trong trẻo, chậm rãi, lại nghiêm túc : "Phụ thân, nữ nhi quyết định, nữ nhi nguyện ý vào cung."

      ...

      Bên trong Ngự Thư phòng, Tân Đế trẻ tuổi phê duyện xong tấu chương, tùy tiện ném sang bên cạnh. Chữ viết rồng bay phượng múa, viết có phần ẩu, đều từ tập viết, lại hoàn toàn khác biệt với nét chữ khéo léo đẹp mắt của con em thế gia, có cảm giác rất thẳng thắn, hào phóng.

      Hà Triêu Ân lẳng lặng tiến đến, sắp xếp lại tấu chương gọn gàng, nhìn mặt mày Hoàng Thượng có chút buồn bực, mới giọng : " canh giờ rồi, Hoàng Thượng nên nghỉ chút ?"

      Cẩm bào màu đen thêu hình rồng vàng cũng che dấu được thân hình cường tráng của nam tử trẻ tuổi, Đế Vương trẻ tuổi mặt mày sắc sảo khôi ngô, nhìn về phía Hà Triêu Ân, : "Vừa nãy ngươi muốn chuyện gì với trẫm?"

      Hà Triêu Ân kính cẩn đáp lời: "Lưu Đại Nhân bên Khâm Thiên Giám , mồng ba tháng sáu năm sau, mười sáu tháng tám, mồng tám tháng mười , đều là ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả..."

      Đế Vương thành thân, đương nhiên là chuyện đại .

      Thấy Hoàng Thượng mãi gì, Hà Triêu Ân ngước mắt nhìn lên, thấy mày kiếm Đế Vương thoáng nhíu lại, đôi mắt đen hơi trầm xuống, chậm rãi : "Vậy tháng giêng sao... Tháng giêng có thể có ngày cưới ?”
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat8 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 14: Thô ráp

      Editor: Maria Nyoko

      Thánh chỉ của Tân đế rất nhanh đến phủ Hộ Quốc Công, chính thức định hôn kỳ, ngày đón dâu vào hai mươi tám tháng giêng, nghe là ngày hoàng đạo gần đây nhất rất may mắn, vạn giai nghi. (mọi đều thích hợp)

      Tiêu Ngư quỳ mặt đất, sau khi nghe xong, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn phụ thân trước mặt lưng thẳng tắp, phụ thân tiếp chỉ, nhanh chậm tiếng: "Tạ chủ long ân."

      Sau khi lĩnh chỉ, Xuân Hiểu mới đỡ nàng lên.

      Khuôn mặt Tiêu Ngư nhắn trắng như tuyết, có chút hoảng hốt.

      nay cuối tháng chạp, hôn kỳ chỉ cách tháng... Quá nhanh

      Nàng quyết định là , thế nhưng nghĩ thành thân nhanh như vậy. Tiêu Ngư thoáng nhíu mi, ngày trước nàng mới vừa cập kê liền gả cho Triệu Dục làm Hậu, nhưng hôn lễ của nàng cùng Triệu Dục, lúc nàng mười tuổi đính hôn cũng bắt đầu chuẩn bị. Chuẩn bị ròng rã bốn năm, mới cho nàng đại hôn trọng thể chưa từng có, mà Tiết Tặc này, lại vội vàng hạ chỉ, sau tháng muốn cưới nàng.

      là khinh người quá đáng!

      Đừng là quý nữ thế gia, bách tính bình thường, hôn lễ này cũng có vội vàng như vậy.

      Tân đế này... Quả nhiên là người ngang ngược vô tri!

      Tiêu Ngư theo phụ hân trở về, Tiêu Hoài ngồi tại chủ vị, nhìn thoáng qua nữ nhi. Hôm đó vô kế khả thi, mới nghĩ đến tiễn nữ nhi , cho dù ngày sau Tiêu gia gặp phải chuyện gì, đều là tất nhiên, dù sao thời điểm Đại Ngụy vong quốc, Tiêu gia sớm nên theo đền nợ nước, mà phải kéo dài hơi tàn, đến giờ này ngày này.

      Chỉ là Tiêu Ngư mà quay lại, đối với Tiêu Hoài chấn kinh lớn hơn...

      Lúc này liền nghe Tiêu Khởi Châu phẫn nộ nắm tay : "Vội vàng như thế, Tiết tặc quá nhìn Phủ hộ quốc công chúng ta ở trong mắt!"

      Lúc trước kiên nhẫn chờ Tiêu gia quy thuận, thành ý mười phần, cũng bất quá là nhìn trúng danh vọng Tiêu gia trong dân Đại Ngụy, bây giờ quy thuận, bản tính liền lộ ra. Bây giờ như vậy, ngày sau chừng đối phó Tiêu gia bọn họ như thế nào đây. Tiêu Khởi Châu tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác tân đế bây giờ dần dần ổn định triều cục, hoàn toàn có cách nào.

      Tiêu Hoài thích ồn ào, đuổi đám người Tiêu Khởi Châu, chỉ gọi Tiêu Ngư thư phòng.

      Tiêu Ngư theo phụ thân tiến vào thư phòng.

      Thư phòng Tiêu Hoài trang trí phong cách cổ xưa lịch tao nhã, ngồi về hướng Nam xoay mặt phía bắc, có gì ngoài hai hàng giá sách gỗ lim điêu khác bằng tùng bách, tường phía nam còn treo thanh cung, gọi là Long Thiệt, lúc trước Tiêu Hoài dùng cây cung này cứu Hi Hòa Đế mạng. Góc tường kệ để cây thiết thương, đầu thương sáng loáng. Đây là tổ tiên Tiêu gia truyền thừa, Tiêu Hoài ngày ngày lau.

      Tiêu Hoài tới, đưa tay vỗ về cái cán thiết thương kia, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngư: "Niên Niên, con nghĩ thông suốt?"

      Tiêu Ngư biết tính tình phụ thân, mạnh mẽ vang dội, chỉ là chuyện có quan hệ đến nàng, có chút lo trước lo sau.

      Thánh chỉ kia khiến Tiêu Ngư chấn động rất lớn, nhưng nhìn đến phụ thân đứng thẳng tư thế oai hùng trước mặt, Tiêu Ngư có nửa phần do dự, mỉm cười : "Dạ, tuy nữ nhi là nữ lưu, nhưng cũng là nhi nữ Tiêu gia, quả quyết thể bảo vệ mệnh mà liên lụy toàn bộ Tiêu gia. Nếu Tiết Tặc muốn cưới con, con vào cung là được... Nếu có thể giúp đỡ Tiêu gia số viẹc, cũng là chuyện tốt."

      Bây giờ Tiêu gia quy thuận, nhìn như vinh sủng, ngay cả vị trí Hoàng Hậu đều cho Tiêu gia, bất quá là làm cho người bên ngoài nhìn. Ngày sau nếu có giá trị lợi dụng, tất nhiên Tiết Chiến nghĩ biện pháp diệt Tiêu gia. Từ xưa Đế Vương đa nghi, sao có thể an tâm trọng dụng trung thần tiền triều. Mặc dù là như thế, Tiêu gia bọn họ cũng có cách nào.

      Nhưng nếu nàng tiến cung, chuyện này... Có thể xoay chuyển?

      Tiêu Hoài tung hoành sa trường mấy chục năm, đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ nghĩ tới, ngày kia cũng rơi vào kết cục này, Tiêu gia lớn như vậy, lại cần hi sinh đứa nữ nhi, mới có thể đổi lấy thái bình.

      nắm chặt thiết thương, : "Phụ thân thể đáp ứng."

      Nếu là giờ phút này Tiết Tặc trước mắt , nhất định chính tay đâm y!

      "Phụ thân!"

      Tiêu Ngư tiến lên bước, , " Đây chỉ là kế sách tạm thời, ngài cũng biết, tại chúng ta có lựa chọn khác, nữ nhi vào cung trước tạm hoãn thế cục... Nữ nhi biết phụ thân cam tâm, hầu hạ tân chủ, phải là tác phong Tiêu gia chúng ta. Nữ nhi tin tưởng, luôn có ngày, phụ thân cứu nữ nhi ra."

      Như Tiêu Ngư chỉ là khuê nữ, những chuyện quốc gia đại này, tự nhiên có quan hệ gì với nàng. Chỉ là nghĩ đến hôm đó phụ thân thế mà có thể vì nàng làm như vậy, nàng thể chỉ nghĩ đến mình. nay mặc dù triều cục định, nhưng hoàng vị tân đế danh bất chính, ngôn bất thuận, luôn luôn ngồi vững.Trước dựa vào tình hình làm việc, sau đó mới có thể bàn bạc kỹ hơn.

      Tiêu Ngư nhấc tay nắm lấy cánh tay phụ thân, tiếp: "Phụ thân biết, nếu hôm đó nữ nhi cứ thẳng như thế, cả đời này đều vui vẻ. Ngài lưu ta lại, tiến thối cùng Tiêu gia ."

      Tiêu Hoài chính là trung thần Đại Ngụy, từ lúc Tiết Chiến đăng cơ, trong lòng tự nhiên chờ đợi phục quốc, nhìn nữ nhi bảo bối của mình, đưa vào trong tay tặc nhân, trong lòng càng kích thích đầy ngập phẫn nộ. chậm rãi ra: "Niên Niên, phụ thân chắc chắn đón con về nhà."

      Cuối cùng \ thuyết phục phụ thân, Tiêu Ngư gật đầu, cảm thấy thở dài hơi.

      ...

      Tiêu Ngư vào cung làm Hậu là việc vui, dù sao thân phận Tiêu Ngư là quả phụ, lại còn có thể vào cung làm hoàng hậu, hoàn toàn quá mức ngoài dự liệu. Nữ quyến Phủ Hộ Quốc Công dám chúc mừng trước mặt Tiêu Hoài, chỉ có thể tự mình tới chúc Tiêu Ngư. Dù sao Tiêu Ngư mỹ mạo, lại thông minh, tiến cung làm hậu, được tân đế sủng, cố gắng vì phủ Hộ Quốc Công bọn họ có thể khôi phục vinh hoa trước kia. Cũng cần lại thời thời khắc khắc lo lắng rơi đầu.

      Đều Lâm Khê viện chúc mừng, Liễu thị cũng muốn , Tiêu Ngọc Chi nghe mẫu thân còn muốn mang nàng , liền quay đầu lầm bầm câu: "Ta mới ."

      Hôm đó nàng trả vật ngự tứ lại cho Tiêu Ngư, dù Tiêu Ngư chưa mở miệng chế nhạo, nhưng trong lòng khẳng định là cười nhạo nàng mấy trăm lần. Nàng mới cần tiếp tục cho nàng ta chế giễu.

      Tiêu Ngọc Chi vặn vặn mép váy, bất mãn : " mất thể diện, các nàng châm biếm ta." nữ quyến phủ Hộ Quốc Công.

      Kỳ nữ quyến phủ Hộ Quốc Công đều có chừng mực, chỉ cảm thấy chuyện Tiêu Ngọc Chi hoàn toàn mất mặt, cũng chế giễu bên ngoài, dù sao cùng là người Tiêu gia, Tiêu Ngọc Chi mất mặt, đối với Tiêu gia cũng phải chuyện gì tốt. Bất quá cuối cùng vị trí Hoàng Hậu vẫn là Tiêu gia bọn họ, người bên ngoài cũng dám chê cười bọn họ.

      Về phần Tiêu Ngọc Chi, nàng tự biết chuyện này mất mặt đến cực điểm, chính là người bên ngoài nàng, trong nội tâm nàng cũng suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy người ngày thường thân cận nàng, trong lòng chừng cười nàng như thế nào đây.

      Liễu thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Mấy ngày nữa chính là thời điểm ăn tết thăm người thân, chẳng lẽ lại lúc ấy ngươi cũng tự giam mình ở trong phòng ra gặp người?"

      Cái này...

      Tiêu Ngọc Chi bĩu môi: "Mẫu thân..."

      Liễu thị vội vàng cắt đứt nàng: "Dọn dẹp chút, tranh thủ thời gian theo ta qua."

      Tiêu Ngọc Chi trầm thấp "A" tiếng, mới bất đắc dĩ, tiến vào tịnh thất đổi bộ y phục, gục mặt theo Liễu thị Lâm Khê viện của Tiêu Ngư.

      ...

      Trong noãn các Lâm Khê viện tụ tập cả nhà nữ quyến, vây quanh hỏa lô, nhiệt nhiệt nháo nháo chuyện.Tiêu Ngư ngồi tại bên đôn thêu, hỏa lô vàng ấm chiếu vào mặt của nàng, làn da trắng nõn, phấn nhuận.

      Tiêu Ngọc Chi cùng Liễu thị tới trễ nhất.

      Liễu thị thấy nữ nhi tình nguyện, cố ý để Tiêu Ngọc Chi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngư, Tiêu Ngọc Chi khóc ra nước mắt, mực gục mặt tốt, đành phải chủ động mở miệng kêu tiếng: "Lục muội muội."

      Tiêu Ngư nhàng "Ừ" tiếng.

      Trước đó vài ngày danh tiếng Tiêu Ngọc Chi cường thịnh, nữ quyến Tiêu gia mặc dù dám chọc nàng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, luôn cảm thấy Tiêu Ngọc Chi vào cung làm hậu hỏng việc, dù sao mấy trưởng bối đều là nhìn các nàng lớn lên, tính tình ràng. Bây giờ là Tiêu Ngư, đối với Tiêu gia mà , ngược lại là việc vui.

      Tiêu Ngư thông minh, dung mạo lại là tuyệt sắc hiếm thấy, tất nhiên tiến cung có thể được sủng. Tuy tân đế là hạng người lỗ mãng, mà dù sao thân phận tôn quý, lại là nam tử hương dã, thực chất bên trong trung hậu, có lẽ thương tức phụ cũng chính xác được.

      Dù sao Tiêu Ngư tiến cung các nàng yên tâm.

      Nhưng mà Tiêu Ngư cũng có cảm thấy có chỗ nào đáng giá chúc mừng, hôm nay trước mặt phụ thân nàng biểu lạnh nhạt, đó là muốn khiến phụ thân lo lắng, mà loại trường hợp này, đúng là nàng cười nổi.

      Tiêu Ngọc Chi càng cần phải , lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiêu Ngư, cũng đáp lời.

      Cuối cùng tản ra, có thể , Tiêu Ngọc Chi chuẩn bị cùng các nữ quyến ra ngoài, lại bị mẫu thân Liễu thị nhàng đè bả vai xuống. Tiêu Ngọc Chi há to miệng nghi ngờ : "Mẫu thân..."

      Liễu thị mỉm cười hướng về phía nàng : "Vừa rồi, ngươi phải còn la hét muốn trò chuyện cùng Lục muội muội sao?"

      Nàng nào có!

      Tiêu Ngọc Chi muốn phản bác, nhưng nhìn đến ánh mắt Liễu thị liền , thế là đóng chặt miệng lại.

      Đều hết sạch, Tiêu Ngọc Cẩm nghiêng đầu, lo lắng nhìn thoáng qua Tiêu Ngư, sợ Tiêu Ngư đơn độc cùng Tiêu Ngọc Chi cùng chỗ, nháo ra chuyện gì, dù sao trước kia hai tỷ muội này quá hợp, bây giờ lại trải qua tình vị trí hoàng hậu.

      Tiêu Ngư lại khẽ cười về phía nàng, ra hiệu nàng yên tâm.

      Tiêu Ngọc Chi lúng túng ngồi bên đôn thêu, cúi đầu mắt nhìn đồ án hoa mẫu đơn bên váy mình, chợt nhớ lại bộ cung trang thêu tinh xảo. Nhất thời liền có chút vui.

      Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngư.

      Vừa lúc gặp nàng yên tĩnh , lông mi ra nhàn nhạt vẻ buồn rầu. bên mặt Tiêu Ngư tinh xảo, mi mắt thon dài, ngày thường vô cùng tốt, Tiêu Ngọc Chi quá ưa thích nàng, luôn cảm thấy cái gì tốt đều cho nàng, là quá công bằng.

      Còn có hôm đó thấy tân đế... Là nam nhân tuấn mỹ như vậy.

      Nghĩ tới điều gì, thế là Tiêu Ngọc Chi bỗng nhiên mở miệng, : "Lục muội muội có thể vào cung, đích việc vui, dung mạo ngươi đẹp mắt, tất nhiên có thể được thịnh sủng."

      Êm đẹp, làm sao bỗng nhiên liền khách sáo.

      Tiêu Ngư ghé mắt nhìn nàng, liền nghe nàng tiếp: "Vị trí hoàng hậu, tự nhiên tính ủy khuất Lục muội muội, bất quá tỷ tỷ thấy, tân đế kia..." đến đây, Tiêu Ngọc Chi nhìn chung quanh, sau đó mới thận trọng tiến đến bên tai Tiêu Ngư, giọng , "Ngày thường lưng hùm vai gấu, thực quá thô ráp, sợ là muốn ủy khuất Lục muội muội."

      Tiêu Ngư sững sờ, nhìn con mắt Tiêu Ngọc Chi cười tủm tỉm, cảm thấy lộp bộp tiếng, cái miệng nhắn khẽ nhếch.

      biết... A?
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :