1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 39: Bắt Gian
      Edit: Usagi

      Đoàn người chậm rãi tới cửa chùa, tính ra, lại thấy phương trượng của Gia Phúc Tự dẫn theo vị thiếu niên mặc cẩm bào hướng tới bên này. Mặc dù chỉ mới nhìn sơ chút, nhưng mọi người bị khí chất cao quý tao nhã của vị thiếu niên làm cho kinh sợ. Vương thị nhịn được bèn cất tiếng hỏi, “Người này là ai thế nhỉ?”

      Gia Phúc Tự phải ngôi chùa bình thường, có thể được lão phương trượng tự mình tiếp đãi chắc chắn là người quyền cao chức trọng. Bình Lương Hầu phủ quan hệ rất rộng, cho nên tất nhiên biết người này chính là Tứ hoàng tử. Mã thị nhân tiện , “Đó là Tứ hoàng tử đấy.” Ánh mắt của nàng ta cũng rơi lên người của Tiêu Thiểu Huyền, dứt ra được.

      “Đây là Tứ hoàng tử à?” Chu thị cũng cảm thấy kinh hãi, thấp giọng , “ phải có người là kém nhất trong tất cả các hoàng tử đó sao? Hôm nay thấy xuất chúng như thế quả long tử phượng tôn cũng giống người thường chút nào…”

      Mã thị cũng gật đầu , “Ai phải đâu. Long tử phượng tôn, trong người chảy huyết mạch của Thiên gia, tất nhiên giống với người thường rồi. Cũng biết tương lai ai có phúc khí, có thể trở thành Vương phi của mấy hoàng tử này nữa…”

      Chờ tới khi Phương trượng đại sư và Tứ hoàng tử tới, mọi người đều tránh ra hai bên rồi thi lễ với . Tiêu Thiểu Huyền cũng chỉ gật đầu chào hỏi cái, thêm lời nào. Lấy địa vị của làm như thế tính là thất lễ, huống chi tất cả mọi người đều là nữ quyến, cho nên cũng có ai can đảm đứng ra chỉ trích .

      Ánh mắt của mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào , chờ tới khi tới cửa chùa, bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía mọi người, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khó hiểu, như chứa toan tính nào đó.

      Mọi người đều ngẩn người, chẳng biết có ý gì, chỉ có Lục Thanh Lam biết , chẳng qua cười nhạo nàng.

      Cho đến lúc lên ngựa khỏi, mọi người mới thông thả đứng lên, trong lúc ấy, ai ai cũng líu ríu bàn tán về mấy vị hoàng tử. Nhưng có ai chú ý, vừa nãy chỉ trong thời gian ngắn, khí thế cường đại của ảnh hưởng tới mỗi người ở nơi đây.

      Mọi người ra khỏi chùa rồi lên xe ngựa, rộn ràng xuống núi. Từ chỗ này về tới kinh thành cũng còn hơn mười dặm đường . Mới chỉ được hai dặm, Triệu thị bỗng mình khát nước quá. Chu thị liền đáp lời, “Ta có thôn trang gần đây, ngay bên dưới núi Bảo Châu này, cách đây cũng chỉ có hai dặm thôi, thời gian hôm nay còn sớm, các vị ngại tới thôn trang của ta uống miếng trà chứ?”

      Chuyện này sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Thanh Lam, nàng chỉ cười nhạt trong lòng. Xong nàng liền nhìn qua Kỷ thị, “Mẫu thân, con cũng khát nước, chúng ta theo mọi người được ?” Bị động bằng chủ động, coi như Lục Thần thực nuôi ngoại thất bên ngoài , phát vết sẹo này sớm còn hơn để nó tồn tại lâu ngày.

      Huống chi nhìn hành động của mấy người đó, chắc hẳn họ biết chút chuyện gì rồi, tránh né có ích gì hết.

      Kỷ thị và Lục Thân là phu thê nhiều năm, rất tin tưởng nhân phẩm của , lại hai tháng trước, Lục Thần còn viết tờ cam kết, bây giờ Lục Thanh Lam còn giữ bên người. Đối với Kỷ thị tờ giấy đó nằm trong tay của Lục Thanh Lam, hay trong tay bà cũng giống nhau cả thôi.

      Chính trực sợ gian tà, bởi vậy Kỷ thị cảm thấy mình có cái gì để sợ cả, cho nên chút do dự liền đồng ý.

      Vì vậy mọi người cho xe chạy theo Chu thị, cùng tới thôn trang của nàng ta. Thôn trang này là của hồi môn của Chu thị, rộng khoảng ba bốn dặm, tính là lớn lắm. Bên ngoài thôn trang có dòng sông , trong suốt tới nổi có thể nhìn thấy đáy. Bên trong có khoảng mười nhà hạ nhân ở đây trông nom, xử lý mọi việc, phía sau trồng chút trái cây và rau dưa. Chu thị phái người thông báo từ sớm, mới vừa đến đầu thôn mọi người trong thôn trang tập trung, xếp thành hàng ngăn ngắn để nghênh tiếp.

      Nhiều xe ngựa tới cùng lúc, nhất thời thể để tất cả mọi người vào thôn trang, cho nên Chu thị bảo mọi người dừng xe ngoài cửa, rồi tất cả xuống bộ, mọi người đều đồng ý. Bỗng nhiên Tam chu nhân chỉ vào thôn trang đối diện hỏi, “Chu tỷ tỷ, cái thôn trang cách chỗ của tỷ bằng dòng sông này, là thôn trang của ai thế?”

      Chu thị cười , “Trước đây là thôn trang của Thiền Châu Tri phủ Triệu Thân, sau này Triệu Thân đắc tội với Bỉnh Bút thái giám Hạ Tùng, bị Hạ Tùng ám hại cho nên mất tính mệnh. Nam tử trong nhà đều qua đời hết, gia sản cũng bị tịch thu, chắc là trong cung rao bán, còn người mua là ai tỷ cũng biết…”

      Chu thị , Triệu thị bỗng nhiên “A” lên tiếng, chỉ vào con bạch mã đứng trước cửa của thôn trang bên kia, , “Nhị bá mẫu, nếu ta nhìn lầm hình như đây là ngựa của Nhị bá mà.”

      Kỷ thị cũng kinh ngạc, ngờ trượng phu thực ở đây, nhất thời mặt tái xanh, gì.

      Lục Thanh Lam và tỷ tỷ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên tia kinh hãi. Phụ thân ở Đông Sơn thư viện đọc sách, chạy tới thôn trang của người khác để làm gì?

      Chu thị làm bộ giật mình, mở to hai mắt , “ thể nào? Theo ta biết trong thôn trang đối diện, ngoại trừ vài hộ tá điền, gần đây chỉ có tiểu nương tử, cỡ chừng khoảng hai mươi thanh xuân dọn vào thôi! Chẳng lẽ Lục nhị gia đến đó là để…” Nàng ta còn chưa dứt lời ý tứ trong lời đó, mọi người ai cũng hiểu.

      Chẳng lẽ Lục nhị gia đến đó là để thăm vị tiểu nương tử này?

      Chẳng lẽ Lục nhị gia nuôi ngoại thất ở đây?

      Mặc dù Chu thị chưa hết câu, nhưng ý tứ ràng, ai mà hiểu cơ chứ? Kỷ thị hoàn toàn lên tiếng, Lục Thanh Nhàn liền mở miệng trước, “Việc này dính dáng tới danh dự của gia phụ, xin người hãy ăn cẩn thận.” Lục Thanh Nhàn là người xuất chúng nhất trong đám tỷ muội ở Hầu phủ, phải chỉ vì nàng lớn lên xinh đẹp, mà quan trọng nhất là nàng có cá tính dịu dàng, đoan trang của đại gia khuê tú.

      Mà bây giờ trước mặt mấy người này lại thốt ra lời như thế, có thể thấy được nàng bùng nổ rồi.

      Chu thị cười bảo, “Tam nương đừng nóng, bất quá ta cũng chỉ lời nên mà thôi. như vậy , chúng ta nhìn vào thôn trang kia, xem chút là biết liền chứ gì.”

      xong liền liếc mắt nhìn Kỷ thị, “Nhị phu nhân, người thấy được ?”

      Kỷ thị trầm giọng trả lời, “Chu tỷ tỷ muốn nhìn bằng cách nào?”

      Chu thị chỉ vào tòa lầu ba tầng cao nhất trong thôn trang của mình, “Chỗ đó là do ta sai người xây Tàng Thư lâu nho , đứng cao có thể nhìn bao quát xung quanh, mà đứng ở tầng lầu thứ ba cao nhất mấy dặm quanh đây đều thấy được. Lục nhị gia giờ ở nhà hay trong thôn trang đối diện, chúng ta lên nhìn biết thôi.”

      Lục Thanh Nhàn nắm lấy tay áo của Kỷ thị , “Nương, hay chúng ta về ?”

      Lục Thanh Lam cũng ngẩng lên nhìn mẫu thân.

      Gương mặt của Kỷ thị trắng bệch, do dự trong chốc lát, cuối cùng liền , “Là họa tránh khỏi, chúng ta vào thôi.” Bất luận như thế nào, nàng cũng phải nhìn tận mắt mới có thể an tâm.

      Mấy phu nhân bên kia, ngoại trừ Phùng thị có vẻ xấu hổ, muốn tham gia vào loại chuyện náo nhiệt này, mấy người còn lại, gương mặt ai cũng hưng phấn, nóng lòng muốn xem . Triệu thị quay mặt qua chỗ khác, cố gắng che giấu gương mặt hả hê khi đại thù được báo, cùng vẻ hưng phấn khi gian kế thực thành công. Nét mặt của nàng ta đều bị Lục Thanh Lam nhìn thấy.

      Trong lòng Lục Thanh Lam vô cùng giận dữ, chả lẽ kiếp trước mẫu thân cũng phát hiên gian tình của phụ thân và Lan di nương bằng cách này sao? vậy mấy người ở đây đều là đồng lõa hại chết mẫu thân của mình. Lục Thanh Lam nhớ kỹ mặt từng người này ở trong lòng, sau này có cơ hội nàng trả thù lại gấp đôi.

      Sau khi Kỷ thị đồng ý, đoàn người liền cùng nhau vào Tàng Thư Lâu của Chu thị. Tàng Thư Lâu này được làm bằng gỗ, mỗi tầng cao chừng bốn thước, lầu ba có cửa sổ, quả đứng ở đây có thể quan sát hết tình hình chung quanh, cách mấy dặm cũng đều nhìn thấy , bỏ xót chuyện gì.

      Chu thị sai người mở cửa sổ, rồi nhìn về hướng thôn trang đối diện. Nhìn xung quanh hồi, thấy bất kỳ bóng dáng nào của Lục Thần, Kỷ thị thoáng thở phào nhõm.

      Phùng thị vội , “Nhìn thế này là được rồi, chắc mọi người nhìn lầm thôi.”

      Chu thị tính trước, “Chắc ở bên trong, chỉ cần chúng ta ở đây chờ, thế nào Lục Nhi gia cũng ra ngoài…” Chưa xong Mã thị hưng phấn hô lên, “Có người ra…”

      Chỉ thấy thân ảnh mặc bộ trường bào màu xanh cây trúc, tuấn dật tiêu sái ra từ gian phòng, còn gã sai vặt vội vã phía sau. Đó phải Lục Thần là ai?

      Tam thái thái và mấy người Chu thị nhìn nhau, trong mắt khó nén được tia hưng phấn. Dựa theo kiến trúc của phòng xá bên đó, gian nhà mà Lục Thần vừa ra, chính là phòng ngủ của chủ nhân của thôn trang bên kia. Thôn trang này phải sản nghiệp của Trường Hưng Hầu phủ, chuyện Lục Thần nuôi ngoại thất ở bên ngoài là ván đóng thuyền.

      Lục Thanh Lam tức giận nắm chặt thành hai quyền. Quả nam nhân đều là loại người quản được nửa thân dưới như động vật. ràng cha viết giấy cam đoan cho mình rồi, vẫn nhịn được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ đáng thương cho mẫu thân luôn chung thủy với thay đổi.

      Nàng quay đầu nhìn mẫu thân của mình, thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệnh, thân thể lay động như muốn ngã, quả thiếu chút nữa thôi là nàng ngã xuống, may mà nhờ Lục Thanh Nhàn nhanh tay đỡ lấy, nàng mới đứng vững được.

      Trò hay lúc này mới bắt đầu. Bỗng nhiên thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi từ phòng chạy ra. người mặc áo tang làm bằng vải thô, gương mặt vô vùng trắng trong thuần khiết, mặc dù tóc được chải chỉnh tề, nhưng lại có nha hoàn nào theo sau. này có khuôn mặt hình trái xoan, mặc dù đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng lại vô cùng mềm mại ôn nhu, đôi mắt mở to đầy sương, giống như hai giọt lệ ónh ánh.

      Vẻ đẹp đó khiến cho nữ nhân nhìn thấy cũng cảm thấy thương tiếc ba phần, huống chi là nam nhân?

      Lục Thanh Lam như bị sét đánh!

      Quả nhiên đó là người kiếp trước hại chết mẫu thân của mình, “Lan di nương”. Lục Thanh Lam hận mình thể lập tức chạy tới, giết chết người dụ dỗ phụ thân, làm mình gia nát nhà tan.

      Nàng chợt nghe Mã thị kinh ngạc kêu tiếng, “Nhìn trang phục của tiểu nương tử kia kìa, quần áo trắng trong thuần khiết như thế, lại may bằng vải thô, chẳng lẽ…nàng còn trong hiếu kỳ?”

      ai lên tiếng tiếp lời. Nếu như nuôi ngoại thất chỉ là vấn đề đạo đức, chuyện cùng thiếu nữ trong hiếu kỳ thông dâm, là việc nặng nhất, dựa theo luật lệ của Đại Tề người này phạm tội, công danh bị tước .

      “Gia, gia! Người chờ ta chút, chờ ta chút!” Nàng ấy chạy theo phía sau, sợ hãi kêu lên, thanh nghe vô cùng ai oán. Lục Thần làm như nghe thấy, bước chân phía dưới lại dài hơn, càng nhanh hơn.

      Thấy Lục Thần càng càng xa, nàng kia bỗng trợt chân, té ngã đất, ô ô cất tiếng khóc.

      Lục Thanh Lam thấy toàn thân mình nổi da gà, trong lòng châm chọc, ngay cả việc té xuống thôi mà cũng có thể làm ra tư thế mềm mại, uyển chuyển tuyệt đẹp như thế này, vị “Lan di nương” nếu làm thiếp cho người ta, quả tiếc của trời ban rồi.

      Lục Thần ngừng lại trong chốc lát, dù sao cũng mềm lòng, do dự lúc rồi quay đầu trở lại, vươn tay kéo Triệu Huệ Lan đứng lên.

      Triệu Huệ Lan nhân cơ hội này, nắm lấy vạt áo của Lục Thần. Nàng dùng đôi mắt đẫm lệ dịu dàng nhìn , “Từ lúc phụ thân qua đời, thế gian này ai ai cũng khi dễ Huệ Lan. Huệ Lan kính trọng nhân phẩm của gia, nghĩ gia lại là người như vậy. Huệ Lan đem thân thể thuần khiết cho gia, lẽ nào gia cứ như vậy mà phẩy tay áo bỏ , để Huệ Lan đơn độc ở trong thôn trang người biết, quỷ hay này sao?”

      Lục Thần bất đắc dĩ , “Triệu nương, Lục Thần ta là nam nhi cao bảy thước, làm ra loại chuyện như thế này phải là ta chịu nhận trách nhiệm. Nhưng mà chuyện xảy ra đột ngột như thế này, lòng ta loạn như ma, biết làm thế nào cho phải, ngươi phải cho ta chút thời gian, để ta suy nghĩ kỹ càng việc này phải làm như thế nào cho tốt.”

      Triệu Huệ Lan còn chưa chịu buông tay, “Thế gia tính lúc nào mới cho ta câu trả lời thuyết phục?”
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040317 others thích bài này.

    2. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 40: Đau Khổ
      Edit: Usagi

      Lục Thần thở dài tiếng, “ việc như thế này, ta cũng biết phải làm sao. Chỉ là ta năm nay ba mươi, cưới vợ lâu rồi, đồng thời cũng sinh được đứa con trai và hai người con . Ta từng thề rằng, kiếp này chỉ có thê tử mà thôi, tuyệt đối cưới thêm người khác.”

      khó khăn tiếp, “Nếu đại hạ cố gắng hết sức tìm cho nương người nam tử khác đáng giá để phó thác cuộc đời, còn cho nương thêm phần đồ cưới phong phú, để cho nương đường đườg chính chính gả ra ngoài, còn làm chính thê của người ta, nửa đời cuối lo cơm ăn áo mặc, nương thấy như thế được ?”

      Triệu Huệ Lan lúc đầu câu dẫn Lục Thần là do người ta sai khiến, phải mong muốn của chính mình. Thế nhưng tiếp xúc với trong khoảng thời gian này, phát chỉ trẻ tuổi mà phong độ ngời ngời, còn thêm tấm lòng sắc son với thê tử, đối với người ngoài vô cùng nhiệt tình. Huống hồ nghe ngóng qua, thê tử của Lục Thần là Kỷ thị, xuất thân từ đại tộc phía Nam, luôn khoan dung với hạ nhân, phải là người độc ác. Nghĩ tới việc mình có thể dụ dỗ thành công, trở thành di nương của Lục Thần, khi vào nhà, gặp chủ mẫu như thế cũng dễ dàng ứng phó. Mà loại nữ tử từ đại gia tộc như thế này, luôn ngông nghênh ngạo mạn, chắc tới nổi mà làm khó nương nghèo khó như nàng.

      Dù sao Trường Hưng Hầu phủ đại phú đại quý, chỉ là di nương sao, còn tốt hơn nương tử của mấy người dân thường nhiều lần. Cha nàng đắc tội nịnh thần, bị hại chết trong thiên lao ở Đông Hán, toàn bộ nam tử trưởng thành trong nhà đều bị lưu đày tới Lĩnh Nam. Mấy ngày nay nàng lang bạt khắp nơi, trải qua hết tất cả khó khăn của nhân gian, vất vả tới hôm nay mới bám được cành cây cao Lục Thần này, chỉ làm di nương nàng cũng trăm vạn lần đồng ý, sao nàng có thể buông tha cho được?

      Triệu Huệ Lan khóc ra tiếng, “Lúc đầu gia cùng Huệ Lan chung giường, nằm cùng tháp, da thịt cận kề, Huệ Lan là thân trong trắng chưa gả ra ngoài, lại cùng gia làm ra loại chuyện như thế này, đâu còn mặt mũi để xuất giá với người khác kia chứ? Huệ Lan cũng có ý niệm gì khác, chỉ hy vọng được làm nô tỳ bên cạnh, cả đời hầu hạ gia và phu nhân. Nếu như gia ghét bỏ thiếp là con của tội thần, muốn thu nạp Huệ Lan, Huệ Lan cũng oán trách gia, chỉ là hôm nay Huệ Lan nghèo túng như thế này, thân thể trong sạch cũng mất, sao còn mặt mũi sống tiếp coi đời này đây?”

      xong nàng liền đứng dậy, bên cạnh chỗ hai người chuyện có khối đá che chắn, Triệu Huệ Lan làm ra vẻ mình muốn đập đầu vô khối đá đó. Lục Thần vô cùng hoảng hốt, vội vàng ôm lấy eo nàng, sợ hãi , “Triệu nương, vạn lần thể làm chuyện điên rồ!”

      Triệu Huệ Lan thừa thế lăn vòng vào trong lòng của Lục Thần, ôm lấy hông của , buồn bả , “Nếu gia muốn tiếp nhận Huệ Lan, vì sao còn muốn ngăn Huệ Lan lại, để thiếp xuống cửu tuyền làm bạn với vô hồn của phụ thân?”

      Phụ thân của nàng là Thiền Châu Tri Phủ Triệu Bình bị chết oan ở Đông Hán, cũng vì vậy mà danh vọng của ông trong giới học sĩ càng to lớn. Nghe nàng nhắc tới chuyện đó, Lục Thần càng cảm thấy xấu hổ, “Thôi thôi thôi! Chuyện này là do tại hạ đắc tội với nương, ta tự mình cho nương công đạo. Nhưng Triệu nương phải cho ta ít thời gian, để ta về với phụ mẫu, rồi cùng thê tử thương lượng chút. Bây giờ ta hứa với nương, nhưng mười ngày, chậm nửa tháng, ta phái người tới thôn trang mang nương vào Hầu phủ. nương thấy thế được ?”

      Triệu Huệ Lan cũng là người biết đạo lý. Nàng cũng hiểu rằng, tại Lục Thần cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cho nên mới đáp ứng nạp nàng làm thiếp. Nếu ép gắt gao quá, có chuyện phiền phức khác xảy ra. Huống chi muốn rước tiểu thiếp vào cửa, nếu chủ mẫu gật đầu đồng ý, chuyện này căn bản cũng thể xảy ra.

      Lúc này Triệu Huệ Lan mới , “Nếu như thế, thiếp xin nghe gia an bày.”

      Lục Thần được giải thoát, vội vàng chạy trối chết ra ngoài.

      Tàng Thư lâu, ánh mắt của mấy vị phu nhân đều rơi người của Kỷ thị. Mặc dù mọi người nghe được đoạn đối thoại của Lục Thần và Triệu Huệ Lan, cũng thấy hai người có vẻ do dự, thậm chí Triệu Huệ Lan còn nhào vào trong lòng của Lục Thần, lại ôm lấy hông của nàng, thành ra quan hệ của hai người người ta cũng hiểu.

      Vương thị giả bộ quan tâm hỏi, “Lục nhị phu nhân, ngươi sao chứ? Coi sắc mặt của ngươi được tốt lắm.” Vài người thấy vẻ mặt của Kỷ thị như cha mẹ qua đời, tất cả đều cảm thấy vô cùng sung sướng. Phải biết rằng trong đám người các nàng, nam nhân của ai cũng có bốn năm sáu bảy phòng di nương. Đến nhà Vương thị có ít di nương nhất, trượng phu cũng nạp tới bốn tiểu thiếp, chắc là do bên trong Quảng Dạ Bá phủ rỗng ruột từ lâu, thể tạo điều kiện để con cháu tiêu xài phung phí.

      Thường ngày thấy Lục Thần đối tốt với Kỷ thị, năm nay Kỷ thị sắp ba mươi, nhưng Lục Thần còn coi nàng như châu như bảo, trong phòng có di nương, cũng có nha hoàn thông phòng nào hết. Đều là công tử của Công Hầu Bá phủ, mà khác xa nhau như thế, mấy phu nhân kia ghen tị đến mức điên rồi. Bây giờ thấy Lục Thần nuôi ngoại thất bên ngoài, chỉ thiếu chút nữa là các nàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Kỷ thị giống như bị tát mấy cái trước mặt mọi người, vừa đau lòng vừa cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén câu, “Ta sao!”

      Con ngươi Mã thị đảo vòng, xúi giục , “Nếu trùng hợp như thế, sao Lục nhị thái thái gặp qua vị tiểu nương tử này lần nhỉ?” Quả là để có trò vui xem chuyện gì cũng làm.

      Tuy rằng Kỷ thị buồn bực, nhưng cũng muốn mấy người này nhìn thấy cảnh náo nhiệt, cho nên , “ cần! Hôm nay ta cũng mệt mỏi rồi, nên quấy rầy Chu tỷ tỷ nữa.”

      Mọi người thấy vở tuồng hạ màn, ai ai cũng cảm thấy thỏa mãn, vì vậy tất cả đều cáo từ.

      Kỷ thị dẫn hai tỷ muội của Lục Thanh Lam lên xe ngựa. Lục Thanh Lam vội vàng cầm lấy tay của nàng, lo lắng hỏi, “Mẫu thân, người sao chứ?”

      Kỷ thị thấy hai người con đều nhìn mình chớp mắt, tràn ngập lo lắng. Nàng khỏi cảm thấy hối hận để cho nữ nhi nhìn thấy loại chuyện dơ bẩn như thế này, nên miễn cưỡng cười , “Các con đừng lo lắng, ta sao đâu!”

      Mặc dù nàng thế, nhưng Lục Thanh Lam vẫn thầm lo lắng. Nàng lẳng lặng quan sát từ lâu, tuy ngoài mặt mẫu thân là người hiền lành, ra nàng rất kiêu ngạo mạnh mẽ. Tính tình kiên cường của Lục Thanh Lam phải tự có, mà chính là di truyền từ Kỷ thị. Nếu nàng có thể khóc lóc hai tiếng hay kêu gào la mắng để giải tỏa tâm tình, Lục Thanh Lam cũng có thể yên tâm chút.

      *****

      Từ lúc Lục Thần từ thôn trang ra, tiếng nào mà vội vã mang theo gã sai vặt cưỡi ngựa về Hầu phủ. Nhớ tới thê tử, nhưng người vẫn còn hương phấn vương vấn, cho nên dám vào.

      Gả sai vặt lại hỏi, “Gia, chúng ta vào sao?”

      Lục Thần quay đầu ngựa , “, chúng ta tìm Mậu Chương uống rượu.” Mậu Chương mà là Trâu Minh, con trai trưởng của Cảnh Dương Hầu phủ, cùng Lục Thần lớn lên từ , chuyện gì cũng tâm với . giống Lục Thần tham gia thi cử, mà hằng ngày cứ tuần tra doanh trại, cuộc sống gia đình bây giờ vô cùng êm ấm.

      Trâu Minh thấy Lục Thần tới vô cùng kinh ngạc, “Tiểu tử, sao hôm nay ngươi lại tới đây? Mỗi lần ta tới tìm ngươi uống rượu đều bị ngươi từ chối, còn để cho đệ muội khiển trách ta. Mà gần đây sao thế? Đệ muội mặc kệ ngươi rồi?” Từ trước đều là Trâu Minh tìm Lục Thần, lúc nào Lục Thần cũng ra sức từ chối. Mấy ngày nay hoàn toàn ngược lại, liên tục bảy tám ngày, toàn là Lục Thần tới tìm uống rược.

      Lục Thần , “Uống rượu uống , nhảm nhiều như vậy để làm gì?”

      Trâu Minh đung đưa ly rượu, vỗ ngực , “Ta sớm nhìn ta, chắc chắn tiểu tử ngươi gặp chuyện khó khăn gì rồi phải ? Cần dùng tới huynh đệ? Ngươi cứ việc câu, ta Trâu Mậu Chương nhất định từ chối.”

      Lục Thần đáp, “Con ta nam nữ song toàn, lo ăn uống, có thể phiền lòng vì chuyện gì chứ?”

      có?” Trâu Minh nhếch miệng cười , “Tiểu tử ngươi cũng đúng, hai vị lão tử nhà ngươi cưng chiều ngươi như thế, ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có thể có cái gì mà phiền lòng chứ. Nếu là chuyện trong quan trường, ngươi có người đại ca tinh như thế lo cái gì. tới lui, cũng chỉ có chuyện của nữ nhân mà thôi.”

      tới đây, cặp mắt của Trâu Minh liền sáng lên, “Tiểu tử, hay là ngươi coi trọng nữ nhân nào rồi? Được a, rốt cuộc huynh đệ ta cuối cùng cũng được khai sáng! Chắc là ngươi nhìn trúng nữ nhân nào, mà đệ muội cho ngươi nạp vào cửa chứ gì?”

      Lục Thần bị đoán trúng, gương mặt đỏ bừng, “Ngươi bậy bạ gì đó? Gì mà nữ nhân với nữ nhân?”

      “Ngươi đừng giả bộ.” Trâu Minh làm như người từng trải , “Người nào mà biết vị phu nhân kia trong nhà ngươi lợi hại như thế nào. Nhiều năm vậy mà người chỉ có mình đệ muội. Thua thiệt như thế mà ngươi cũng nhịn được.”

      Lục Thần , “Đó chính là do ta tự nguyện!”

      Trâu Minh truyền thụ kinh nghiệm, “Được được được! Tiểu tử ngươi lợi hại, ta còn gì để . Bất quá ta chỉ thêm câu, Lỗ thánh nhân cũng bảo ‘Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi’! Ngươi nhìn ta , nhà ta có bốn tiểu thiếp, hai nha hoàn thông phòng. Lúc đầu chị dâu ngươi cũng đồng ý để cho người khác vào cửa, cùng ta náo loạn hồi, ta mặc kệ nàng hơn nửa năm, lần đến phòng nàng ngủ lại. Ngươi xem giờ, ngoan ngoãn nghe lời, dám đối với chuyện ta muốn mà ’ lần nào. Nữ nhân a, ngươi thể cứ nuông chiều các nàng.”

      Lục Thần cười nhạo , “Được rồi, chuyện này của ngươi ta còn sao? Hậu viện của chính mình loạn thành thế này, chưa giải quyết xong mà còn ở đây chỉ bảo ta.” Chuyện Trâu Minh ái thiệp diệt thê khắp cả kinh thành này đều biết, nháo tới nỗi thiếu chút nữa là bỏ rơi chính thê. Phu thê hai người bây giờ cũng như người xa lạ, chính vì vậy mà Kỷ thị muốn trượng phu của mình qua lại với Trâu Minh.

      “Tình huống của ta và ngươi giống nhau. Tình cảm của A Hành với ta rất thắm thiết…” Lục Thần thào , nghĩ tới thê tử ở nhà lo lắng mọi chuyện vất vả, chính mình lại làm ra chuyện có lỗi với nàng như thế, cảm thấy lòng mình đau như cắt, “Quả chuyện chính là như thế, nhưng phải do nàng, mà là ta có lỗi với nàng ấy!”

      *****

      Lúc Kỷ thị quay lại Thúy Phong Uyển, nàng để hai con về sân của chính mình rửa mặt nghỉ ngơi, xong nàng mới phân phó Lục Ngạc, “Ngươi ra phía trước xem Nhị lão gia trở lại chưa?”

      Cả ngày hôm nay Lục Ngạc ở lại trong phủ trông chừng, nên biết xảy ra chuyện gì, vì vậy tới viện phía trước coi vòng, rồi trở lại bẩm báo, “Nhị lão gia còn chưa trở về ạ.”

      Kỷ thị nghe xong gật đầu, cho nàng lui xuống, coi như có chuyện gì mà kêu quản tới tiếp tục xử lý gia vụ.

      Lục Thanh Lam sửa soạn xong liền tới nhà giữa, thấy Kỳ thị cùng mấy vị ma ma thương lượng năm nay nên trồng loại lương thực nào ở thôn trang hồi môn cho tốt. Nàng cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ Kỷ thị gặp chuyện may, náo loạn chịu trở về viện của mình, muốn vào bên trong nghỉ ngơi chút. Kỷ thị cũng tùy ý để nàng muốn làm gì làm.

      Đến canh hai, Lục Thần say khướt trở về. Kỷ thị như thường ngày, vẫn ôn nhu hầu hạ tắm rửa thay y phục, lúc hai người lên giường nằm, Kỷ thị đột nhiên hỏi, “Lão gia, gần đây có chuyện gì xảy ra thế? Mỗi ngày thiếp đều thấy chàng uống rượu như thế này.”

      Lục Thanh Lam nằm bên trong nên nghe rất ràng, nàng biết Kỷ thị cho Lục Thần cơ hội để ràng, nàng muốn nhảy ra nhắc Lục Thần mau mau cúi đầu nhận sai , nếu thế hai người có thể cùng nhau thương lượng giải quyết vụ này, chuyện trong tương lai cũng phát triển như kiếp trước.

      Lục Thần chột dạ , “Ta có thể có chuyện gì cơ chứ? Nếu có ta cùng nàng bàn bạc rồi! Thời gian còn sớm nữa, chúng ta mau ngủ , ngày mai trong thư viện còn có kỳ thi đó.”

      Kỳ thị “vâng” tiếng, đến Lục Thanh Lam còn nghe ra thất vọng trong giọng nàng. Lục Thần thổi đèn, lúc sau Kỷ thị lại lên tiếng, “Vạn Hòa, lẽ nào chàng có chuyện gì muốn cho thiếp nghe sao? Chỉ cần chàng công bằng, bất luận chuyện gì, thiếp cũng có thể tha thứ cho chàng!”
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040322 others thích bài này.

    3. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Có thể có hiểu lầm xảy ra, nhưng giữa vợ chồng cần nhất là tin tưởng, trung thực với nhau. Cho rằng tự bản thân có thể giải quyết, có thể gánh vác cũng là lúc tâm sinh khoảng cách, mà khoảng cách này khó mà vãn hồi được.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ta muốn chửi thề... Nhìn là biết Lục Thần bị tính kế rồi, vậy mà cứ cho người ta là con nhà lành. Lũ thư sinh là lũ ngu ngốc a. Bị tính kêa còn về nhà làm khổ vợ con. Tức chết ta
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Thôi xong, kiếp này lục thần cũng ko thoát khỏi bị tính kế, là ... Bởi ta chả tin dc đàn ông mà ...
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :