1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngan Phuong
      36. Ôm ấp mưu


      Tại Tây thiên điện của Ngọc Minh điện.

      Tiêu Thiểu Giác vừa tắm rửa xong, từ trong tịnh phòng ra. đổi sang bộ cẩm bào màu xanh đen, người còn mang theo chút hơi nóng. Tóc cũng ướt nhẹp, Vệ Bân vội vã đưa lên cái khăn lộng màu tuyết trắng.

      Vừa rồi Lục Thanh Lam bị bệnh, cũng bị bệnh theo, thẳng đến khi bên kia tốt hẳn, mới có thể tiếp tục đến Thượng thư phòng đọc sách.

      Tiêu Thiểu Giác lau khô tóc, ở trong điện ngồi lên ghế dựa lớn làm bằng gỗ tử đàn phủ lụa màu lục. So với năm ngoái, Cửu hoàng tử cao hơn ít, khí độ toàn thân càng thêm ung dung hoa quý. Thấy Vệ Bân còn đứng ở bên ra ngoài, liền hỏi: "Có chuyện gì?"

      Vệ Bân liền lên đưa cho Tiêu Thiểu Giác tờ giấy: "Điện hạ, là báo cáo về Trường Hưng hầu phủ." Tiêu Thiểu Giác nắm trong tay nhánh lực lượng bí mật của Hạ tộc, Lục Thanh Lam đối với nhân vật cực kỳ trọng yếu, đương nhiên thể phái mọi lúc mọi nơi điều tra và bảo hộ.

      Cho nên thời gian trước Lục Thanh Lam gặp chuyện may, là người đầu tiên đến Trường Hưng hầu phủ.

      Tiêu Thiểu Giác tiếp nhận phần báo cáo bí mật này, yên lặng đọc kỹ.

      " gặp qua là quên được? Thiên tài nhí?" Cửu hoàng tử hứng thú đọc, chỉ cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị, mà bé Lục Thanh Lam này, giống như được bao phủ ở trong tầng sương mù dày đặc, càng ngày càng thần bí.

      biết connhóc này thông minh như vậy, biết có phải vì được nguyệt thần chúc phúchay . Nhưng đối với việc Lục Thần cùng Kỷ thị giấu diếm chuyện này, khiêm tốn xử lý, lại cực kỳ tán đồng.

      Tiêu Thiểu Giác trầm ngâm lúc lâu, mới đưa trang giấy này giao cho Vệ Bân: "Đốt ."

      Vệ Bân đáp ứng tiếng: "Vâng! Nô tài còn có chuyện..."

      Tiêu Thiểu Giác nhíu lông mày đẹp: "Còn có chuyện gì?"

      Vệ Bân : "Lục Nhị lão gia... Cũng chính là phụ thân của Lục nương... Hình như, có vả như... ở bên ngoài có người... Chúng ta có cần phải ra tay can thiệp chút hay ?" Vệ Bân biết mối quan hệ đạc thù giữa Lục Thanh Lam và Tiêu Thiểu Giác, chỉ thấy Tiêu Thiểu Giác phá lệ quan tâm tiểu nương này, nên mới nhắc nhở chủ tử nhà mình như vậy.

      Tiêu Thiểu Giác đứng dậy, dạo vòng trong Ngọc Minh, mới : "Lục Thần? Người này ngược lại giống loại người tùy ý trêu hoa ghẹo nguyệt." Trong đầu chợt lên dáng dấp ôn văn nhã nhặncủa Lục Thần, kỳ quái : "Lẽ nào trong này có tình khác?"

      "Cái này chưa thể kết luận, nô tài lập tức phái người thử thăm dò." Vệ Bân vội vàng .

      Tiêu Thiểu Giác xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích ngón tay cái, suy tư nửa ngày mới lên tiếng: "Ngươisắp xếp , tìm chút thời gian, Bổn cung cũng muốn xem thế nào!" Vệ Bân lên tiếng vâng dạ rồi im lặnglui ra.

      ***

      Hôm nay Kỷ thị ở trong tiểu thư phòng dạy Lục Thanh Lam cầm bút viết chữ, Lục Loan tiến đến bẩm báo: "Tam phu nhân tới."

      Kỷ thị thoáng khựng lại, lần trước Tiêu Thiểu Giác đại náo Mục Nguyên Đường, mẹ con Triệu thị bị thua thiệt nhiều, hai phòng gần như thành kẻ thù. Dạo gần đây cho dù có gặp mặt nhau tại chỗ lão phu nhâncũng chỉ gật đầu chào mà thôi, lúc này tam phu nhân đến tìm nàng đúng là khả nghi.

      Kỷ thị gây , nhưng cũng phải người sợ phiền phức. Nàng đứng ậy, phân phó Lục Thanh Lam: "Bảo nhi,con ở lại đây luyện chữ , mẹ xem Tam thẩm thẩm con có chuyện gì." Lại phân phó Lục Ngạc : "Ngươi ở đây cùng Bảo nhi." Lưu lại Lục Ngạc cũng biểu lộ ý giám sát của nàng .

      Lục Thanh Lam ngoang ngoãn gật đầu, "Mẫu thân ạ."

      Kỷ thị từ ái sờ đầu của nàng, lúc này mới .

      Bàn tay bé của Lục Thanh Lam cầm bút lông sói được đặc chế, cây bút này là Lục Thần cố ý mời đệ tử của sư phụ tạo bút nổi danh Trương Tùng, làm ra tặng nàng để nàng học vỡ lòng.Đôi mắt của Lục Thanh Lam chuyển động liên tục, bỗng nhiên "Ai da" kêu tiếng.

      Lục Ngạc kinh hãi, vội hỏi: " nương, người làm sao vậy?"

      Lục Thanh Lam để bút xuống, đáng thương : "Lục Ngạc tỷ tỷ, ta đói bụng rồi."

      Lục Ngạc suýt bị đôi mắt to sáng trong suốt này làm cho mềm lòng, nào biết rằng Lục Thanh Lamđang lừa gạt, : "Cách bữa trưa còn có hơn nửa canh giờ. Nô tỳ xem trong phòng bếp có điểm tâm gì hay . Nếu có bưng khay đến cho nương lót dạ.”

      Lục Thanh Lam : "Sáng sớm hôm nay phòng bếp có bánh táo ăn tệ, ngọt mà ngấy, tỷ tỷ xem có còn hay ?"

      Lục Ngạc gật đầu, vội vã .

      Lục Thanh Lam cười đắc ý, nghênh ngang từ trong thư phòng ra. Tam phu nhân có việc gì lại đến đây, chắc chắn là có ý tốt gì.Nếu nàng tự mình nghe xem Tam phu nhân và mẫu thân cái gì, yên tâm được.

      Trước cửa phòng khách có hai nha hoàn coi chừng, nhưng dám ngăn nàng, nàng vào phòng khách, đứng ở bên ngoài mành nghe trộm. Đầu tiên là nghe chuỗi tiếng cười như chuông bạc, làtiếng của tam phu nhân.

      Lục Thanh Lam bĩu môi, thoải mái như vậy, là có chuyện gì tốt hay là người khác lại xui xẻo?

      Lại tiếp, nàng đối với tất cả mọi người trong Tam phòng đều có chút hảo cảm nào, tam thúc đọc sách giỏi, buôn bán quản lý đều thông, trừ ăn rồi cá cược có chút bản lĩnh nào. Kiếp trước Trường Hưng hầu phủ gặp tai ương ngập đầu, cả nhà tam thúc lại được Tiêu Thiểu Huyền đặc xá, có lẽ vì Tam thúc góp chút công sức cho mưu đồ của .

      Thế nhưng người mà Lục Thanh Lam càng hận hơn chính là Triệu thị. Triệu thị này ỷ vào xuất thân đích nữ Bình Lương Hầu phủ của mình, hoành hành ngang ngược, hà khắc thành tính, gây xích mích ly giánkhắp nơi, e sợ thiên hạ loạn. Kiếp trước mẫu thân nàng mất, nàng và tỷ tỷ ở trong phủ chịu ít hành hạ của Triệu thị.

      Hai vị phu nhân khách sáo nửa ngày, Kỷ thị thấy nàngta chuyện nhiệt tình, dường như chuyện lúc trước chưa từng phát sinh, khỏi vô cùng kinh ngạc.

      Triệu thị như vậy, Kỷ thị lãnh đạm quá cũng tiện, Lục Thanh Lam nghe Kỷ thịcất lời: "Trong khoảng thời gian này ta bận dạy Bảo nhi học, hơn nữa trong viện bao nhiêu chuyện lớn , mặc dù coi là đại gì, những cũng thể lo liệu, ngược lại qua lại thân mật với Tam thẩm thẩmđược."

      Triệu thị : "Bảo nhi năm nay cũng sáu tuổi, cũng đến thời gian nên vỡ lòng rồi. Ta biết Nhị bá mẫu học vấn đầy bụng,ngày trước nổi danh là tài nữ, nhưng trong phủ có sẵn học đường, lão Hầu gia lão phu nhân bỏ ra số tiền lớn mời tiên sinh bên ngoài đến dạy, giống nhưNhân nhi Dung nhi nhà chúng ta,đều đến học trong học đường cả. Bảo nhi cũng nên đến học cùng với bọn tỷ muội, miễn cho ở mình lại cảm thấy đơn, vả lại cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Người cần gì phải phí tâm như vậy, đưa Bảo nhi đến học đường là được rồi."

      Kỷ thị : "Ta vốn cũng có ý tưởng này, nhưng Bảo nhi thân thể khỏe, dăm ba bữa lại bệnh lần, học đường sợ bảy ngày có năm ngày sinh bệnh, như vậy là cực tôn trọng đối với tiên sinh, ta nghĩ bụng nữ hài như con bé tương lai đâu cần thi Trạng Nguyên, chỉ cần nhận biết vài chữ, hiểu được ít đạo lý làm người là được. Cho nên trước tiên tự mình dạy con bé mấy ngày, đợi con bélớn chút nữa, thân thể khỏe hơn, cần ngươi khuyên ta cũng đưa con bé đến học đường."

      Kỷ thị vốn tưởng rằng nàng ta đến đâylà để việc này, vậy mà tam phu nhân lại chuyển đề tài, : "Mắt thấy sinh nhật lão phu nhân sắp đến, ta hẹn Đại bá mẫu Gia Phúc tự vì lão phu nhân dâng hương cầu phúc, Nhị bá mẫu nếu có thời gian, ba chị em dâu chúng ta cũng lâu tụ tập, nhân cơ hội này dẫn theo bọn ra ngoài giải sầu chút, biết ý Nhị bá mẫu thế nào?"

      Sinh nhật của lão phu nhân là vào đầu tháng tám, còn có hơn nửa tháng. Triệu thị muốn Gia Phúc tự vì lão phu nhân cầu phúc cũng là chuyện hợp lẽ.

      Ánh mắt nóng bỏng của Triệu thị nhìn mình khiến trong lòng Kỷ thị xuất dự cảm tốt. Nhưng vìbị chữ "Hiếu" đè nặng đầu, Kỷ thị cũng tiện câu "", đành phải đáp lời: "Như vậy rất tốt!"

      Triệu thị chờ chính là những lời này, cười : "Như vậy chúng ta xong rồi đấy nhé, ngày mai giờ Thìn xuất phát, ta an bài tốt mọi việc, Nhị bá mẫu chỉ cần dẫn Nhàn nhi cùng Bảo nhi xuất môn là được."

      Kỷ thị cũng khách khí: "Như vậy làm phiền Tam thẩm thẩm."

      Triệu thị đạt được mục đích, lại tán gẫu thêm hai câu rồi lập tức đứng dậy: "Trong phòng ta còn có chút việc cần phải xử lý, quấy rầy Nhị bá mẫu nữa ."

      Kỷ thị cũng đứng dậy đưa tiễn: "Vậy ta đây cũng giữ Tam thẩm thẩm ở chỗ này của ta dùng cơm ."

      Hai người vừa vừa ra ngoài, vừa lúc ở cửa gặp phải"cục cưng tốt" Lục Thanh Lam chuẩn bị chạy trở về.

      Tam phu nhân miễn cưỡng cười : "Đây phải là Bảo nhi sao?"

      Kỷ thị trừng Lục Thanh Lam: "Còn chào Tam thẩm thẩm của con!"

      Lục Thanh Lam bất đắc dĩ tiến lên kêu tiếng "Tam thẩm thẩm", nàng thấy tam phu nhân mặt mày hớn hở, mặt cười tươi như hoa, giống như Kỷ thị, cũng cảm thấy trong này có chuyện gì đó.

      Tam phu nhân liếc mắt nhìn Lục Thanh Lam, thấy khuôn mặt nhắn của nàng hồng nhuận, vì biết nàng là niềm vui của Lục Thần và Kỷ thị, nên ít lần nàng ta lén nguyền rủa đứa bé này chết sớm, thế mà hôm nay lại khiến nàng ta phải thất vọng. Bực tức nhìn khuôn mặt nhắn cùng cánh tay mập mạp của Lục Thanh Lam, Tam phu nhân : "Xem Bảo nhi của chúng ta này, thực là càng lớn càng xinh đẹp, tươi tắn đáng giống như những đóa hoa, giống như Nhân nhi nhà ta, gầy đến da bọc xương, cằm cũng nhọn hoắt." Trong miệng làm như khen Lục Thanh Lam, nhưng trong giọng nóilại ràng tỏ vẻ hả hê chanh chua.

      Đại Tề lấy gầy là vẻ đẹp tiêu chuẩn, Lục Thanh Lam đây còn , béo chút cũng sao, nếu như lớnlên còn như vậy, thìsẽ bị người chế nhạo. Lục Thanh Lam sao ý của nàng ta, nàng đâu phải là người chịu đứng yên mặc người chà đạp, lập tức trả lời lại cách mỉa mai: "Tam thẩm thẩm, saoTứ tỷ tỷ đến cùng với thẩm?"

      đợi tam phu nhân , nàng lại : "À, con biết rồi. Tứ tỷ tỷ nhất định là còn chưa lại bình thường được. Lúc lễ mừng năm mới cậu cho con mấy túi bạch dược Vân Nam, có công dụng tiêu sưng giảm đau cường gân hoạt huyết, con còn chưa dùng bao giờ đâu. Bồ Đào, mau mở phòng kho, lấy chút đưa Tứ tỷ tỷ ."

      Lục Thanh Nhân ở trong mấy tỷ muội Lục gia là người lắm vấn đề nhất. Lục Thanh Nhân năm nay mới cótám tuổi, có lấn ở yến hội nhìn thấy đích ấu tử Lý Ngọc của Nam An Hầu phủ, gặp được người có gia thế, phong thái lại nhanh nhẹn, thế nhân hiếm thấy, liền chọn trúng người ta, la hét muốn gả cho . Người khác đều Lý Ngọc ngựa, nàng ta liền đòi cưỡi ngựa, Triệu thị cho nàng ta làm bậy, nàng ta bèn thừa dịp Triệu thị ở nhà, sai người lôi ngựa tới thôn trang nhà mình luyện tập, kết quả lập tức ngã xuống té gãy chân.

      Vì chuyện này Triệu thị rất tức giận, bán hết tất cả ma ma nha hoàn bên người nàng ta, thay đổi nhóm nha hoànma ma mới.

      Lục Thanh Lam lại biết với tính khí nóng nảy của Lục Thanh Nhân ai màdám quản, đám nha hoàn ma ma hầu hạ nàng ta quả gặp xui tám kiếp.

      Chuyện này Tam phòng giữ kín như bưng, rất sợ ra phá hủy danh tiếng của tứ tiểu thư, nhưng giấy thể gói được lửa, động tĩnh lớn như vậy, vẫn thể nào giấu được những người nhanh nhậy ở trong phủ. Đương nhiên người bình thường tuyệt đối nhắc tới ở trước mặt Triệu thị, nhưng Lục Thanh Lam phải là người bình thường, nàng cái này là cố ý chọc tức Triệu thị, đau ở đâu liền đâm ở đấy.

      Quả nhiên nụ cười mặt Triệu thị liền cứng lại, hừ lạnh tiếng : "Lời này con nghe ai vậy, Bảo nhi nên nghe Tam thẩm thẩm câu, lời thể tùy tiện lung tung."

      Lục Thanh Lam rất là tủi thân, : "Tam thẩm thẩm, việc này truyền khắp trong phủ, chứ con đâu dám lung tung. Lẽ nào con nghe lầm, Tứ tỷ tỷ có té gãy chân, mà là té gãy tay?"

      Tam phu nhân tức giận ngã ngửa: "Ngươi..."

      Kỷ thị vội vã quát lớn Lục Thanh Lam: "Sao con lại với Tam thẩm thẩm như vậy? Còn hướng tới Tam thẩm thẩm xin lỗi nhận sai!" Lại quay đầu với tam phu nhân: "Bảo nhi tuổi còn hiểu chuyện, đều tại ta có để ý dạy bảo con bé. Ngươi đừng chấp nhặt cùng đứa con nít." Tuy như thế, kỳ thực thấy tam phu nhân cam chịu, trong lòng Kỷ thị cũng rất vui sướng. Vừa nãy lời của tam phu nhân rất là châm chích, nàng nghe xong cũng cực khó chịu.

      Tam phu nhân muốn phát hỏa, nhưng Kỷ thị "Đừng chấp nhặt với con nít", Lục Thanh Lam càng hết sức phối hợp làm ra biểu tình ngây thơ hồn nhiên, tam phu nhân đâu còn có thể phát tác.

      Lục Thanh Lam lại chịu nhận sai với tam phu nhân, lè lưỡi làm cái mặt quỷ liền chạy .
      Thanhbliss, Lazzy Le, Lim-040322 others thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngan Phuong
      37. Chủ mưu


      Tam phu nhân đem đám lửa giận phát tiết lên người của Kỷ thị : "Nhị bá mẫu, người giáo dục nữ nhi là tốt mà."

      Kỷ thị mặn nhạt : "Tam thẩm thẩm chớ chọc tức thân thể, ta giáo huấn con bé lại."

      Tam phu nhân thấy thái độ này của nàng, biết ở lại cũng tự rước lấy nhục, lúc này mới phẩy tay áo bỏ .

      Cảnh ma ma đỡ Kỷ thị trở lại chính phòng, hơi lo âu : "Vốn là có kiện lần trước, hơn nữa hôm nay... Chúng ta sợ là đắc tội với tam phu nhân. Thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân, lão nô chỉ sợtương lai nàng ta ngáng chân chúng ta.”

      Kỷ thị cười nhạt cái : "Ma ma ngươi hồ đồ rồi, chúng ta đắc tội nàng ta, lẽ nào nàng ta ngáng chân chúng ta? Qua nhiều năm như vậy, nàng ta tìm đến cho Nhị phòng chúng ta biết bao nhiêu là phiền toái, nếu đưa đầu đao rụt đầu cũng là đao, chúng ta việc gì phải xem nàng giống như Bồ Tát mà kính mà sợ?"

      Cảnh ma ma nhớ tới những thủ đoạn trong tối ngoài sáng mấy năm gần đây của Tam phòng, khỏi vỗ đầu cái : "Phu nhân đúng, là lão nô suy nghĩ chu toàn."

      Kỷ thị lại : "Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn phải đề phòng chút. Mấy ngày nay làm phiền ma ma khổ cực chút, từ xuống dưới của Thúy Phong uyển, ngài giúp ta trông coi cẩn thận, đừng để bên Tam phòng thừa cơ chen vào."

      Cảnh ma ma : "Lão nô biết ạ."

      Kỷ thị lúc này mới thoả mãn, lại hỏi: "Bảo nhi làm gì?"

      Cảnh ma ma : "Lục nương rất là dụng công nỗ lực, ở tiểu thư phòng viết chữ."

      Kỷ thị mỉm cười dịu dàng: "Con bé phải là dụng công nỗ lực, mà vì làm sai chuyện nên cố ý viết cho ta xem!" Cảnh ma ma khỏi cũng nở nụ cười.

      ", chúng ta đến tiểu thư phòng nhìn Bảo nhi chút !"

      Hai người tới tiểu thư phòng, quả nhiên thấy Lục Thanh Lam thẳng lưng ngồi ghế , từng chữ từng nét tập đồ chữ. Dư quang liếc thấy Kỷ thị cùng Cảnh ma ma bước vào, nàng lại làm bộ nhưkhông thấy, cố gắng thể chăm chỉ.

      Kỷ thị vốn còn vài phần tức giận, thấy nữ nhi tinh quái như thế, cũng liền biến mất. Nàng tới bên người Lục Thanh Lam, lúc này mới ho khan tiếng.

      Lục Thanh Lam giả vờ kinh ngạc quay đầu lại kêu tiếng, "Mẫu thân đến đây lúc nào?"

      Kỷ thị ngồi xuống ghế dựa lớn bằng gỗ tử đàn ở trong phòng, hừ tiếng: "Con chớ giả bộ. Để bút xuống, đến bên cạnh mẫu thân, mẫu thân có lời muốn hỏi con."

      Lục Thanh Lam để bút xuống, bịch bịch bịch chạy tới, lôi kéo tay của Kỷ thị kêu lên: "Mẫu thân!"

      Kỷ thị nhìn khuôn mặt nhắn hồng nhuậncủa nữ nhi, trong lòng thoáng chốcmềm nhũn, nhưng vẫn phải hạ quyết tâm tỏ ra nghiêm khắc,trầm mặt hỏi tiếng: " cho mẫu thân biết, tại sao con lại nóiTam thẩm thẩm như vậy? Tam thẩm thẩm là trưởng bối của con."

      Lục Thanh Lam : "Bảo nhi thích Tam thẩm thẩm, thẩm ấy nguyền rủa Bảo nhi cũng sao, Bảo nhi giận chính là thẩm ấy giở giọng quáigở với mẫu thân.”

      Nữ nhi tri kỷ như vậy, Kỷ thị nghe được trong lòng ấm áp, nhịn được đưa tay vuốt ve đầu của nàng: " Bảo nhi ngoan, con thương mẫu thân, mẫu thân biết . Nhưng thánh nhân có câu, "Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó đối phó", ngày sau nếu có loại chuyện này cũng nên vì mẫu thân mà ra mặt, thể để cho nàng ta sinh ác ý với con, con có hiểu ?"

      Lục Thanh Lam ngoan ngoãn gật đầu.

      Lục Thanh Lam : "Con ở ngoài cửa nghe Tam thẩm thẩm hẹn mẫu thân, ngày mai muốn Gia Phúc tự dâng hương?"

      Kỷ thị : "Bảo nhi cũng muốn ?"

      Lục Thanh Lam hết sức thành mà gật đầu. ra ngoài giải sầu chút nàng đương nhiên vui vẻ,nhưng quan trọng hơn là muốn nhìn chút trong hồ lô của tam phu nhân rốt cuộc là bán thuốc gì.

      Kỷ thị : "Ngày mai mẫu thân dẫn Bảo nhi . Còn tỷ tỷ con nữa, ba người chúng ta cùng ."

      Lục Thanh Lam cười tươi như hoa, đôi mắt cong như trăng rằm.

      Kỷ thị vốn định tiếng với Lục Thần, kết quả Lục Thần đến gần canh ba mới về, còn uống say, cả người đầy mùi rượu.

      Ngày hôm sau, chưa đến đầu giờ Thìn, người của cả ba phòng đều tập hợp ở trước cổng. Hôm nay bởi vì lí do cầu phúc cho lão phu nhân, lão phu nhân thể tự mình đứng ra.

      Phùng thị dẫn theo Nhị nương Lục Thanh Linh, Kỷ thị dẫn theo Tam nương Lục Thanh Nhàn cùng Lục nương Lục Thanh Lam, tam phu nhân dẫn theo Tứ nương Lục Thanh Nhân cùng Ngũ nương Lục Thanh Dong, nữ quyến cả nhà đều đến đông đủ.

      Mọi người tiến lên hàn huyên hồi.

      Lục Thanh Lam chuyện với Nhị tỷ tỷ Lục Thanh Linh, chỉ thấy Lục Thanh Nhân tới.

      Hôm nay Lục Thanh Nhân mặc bộ quần áo mỏng thêu bướm vờn hoa cẩm chướng đủ màu đủ sắc, đầu cài cây trâm bằng vàng khảm hồng ngọc Vì Lục Thanh Nhân kế thừa khuôn mặt thon dài của Tam phu nhân, nên dung mạo nhìn cũng tệ, dáng dấp cũng coi như thượng thừa, chỉ tiếc đầu óc lại đủ dùng.

      Vị Nam An Hầu phủ Lý Ngọc mà nàng lưu luyến si mê kia,ở kiếp trước cũng là nhân vật làm mưa làm gió tại kinh thành, là người thông minh tuyệt đỉnh suy nghĩ giống với người thường, có thể là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc, kiếp trước vô luận nàng ta biểu như thế nào cũng được vị này để vào mắt, vì thế phíhoàibao nhiêu năm tháng, vuột mất bao nhiêu nhân duyên.Kiếp trước tam phu nhân vì của hôn nàng ta, thực tan nát cả trái tim.

      Lục Thanh Nhân ngã ngựa là chuyện của hai tháng trước, hôm nay sớm khỏe lại. Nàng bước những bước chân tự nhận là ưu nhã, chạy đến trước mặt Lục Thanh Linh cười : "Nhị tỷ tỷ, chúng ta lâu gặp, muội muốn tìm tỷ đây."

      Lục Thanh Linh có chút đau đầu: "Tứ muội muội tìm tỷ có chuyện gì?"

      Lục Thanh Nhân : "Muội nghe Nhị tỷ tỷ có trồng chậu Lạc Dương hồng, rất trân quý hiếm thấy, gốc cây nở gần trăm đóa hoa, chuỗi ngọc đầy thân, hoa nhiều lá tốt. bằng chúng ta làm mộtcuộc giao dịch , muội ra năm trăm lượng bạc, tỷ tỷ bỏ những thứ thích, đưa hoa mẫu đơn này chomuội được ?"

      Trong đám tỷ muội, Lục Thanh Linh chỉ có tướng mạo thường thường, tài nghệ cũng thường thường, nhưng lại có đôi tay làm vườn đầy tài hoa. Lạc Dương hồng này chính là cực phẩm trong các loàimẫu đơn, nuôi trồng cực kỳ khó khăn.

      Lục Thanh Linh ngạc nhiên : "Tứ muội muội muốn chậu cây mẫu đơn làm cái gì? Tứ muội muội phải là thích trồng hoa cỏ sao?" Đưa Lạc Dương hồng cho Lục Thanh Nhân, quả thực là phung phí của trời.

      Mặt Lục Thanh Nhân đỏ ửng: "Tất nhiên phải muội trồng. Thực giấu diếm, tháng sau là sinh nhật mười tuổi của Lý Ngọc Lý công tử của An Bình Hầu phủ, muội chẳng biết nên đưa cái gì, nghe thích nhất là mấy món đồ chơi mới lạ ấy, cho nên mới muốn gặp tỷ tỷ đòi chậu Lạc Dương hồng này của tỷ." Người này cũng biết nghĩ như thế nào, bản thân tuổi còn trẻ lưu luyến si mê Lý Ngọc , lại còn biết cất giấu trong lòng, mà muốn cả thiên hạ đều biết mới được.

      Lục Thanh Nhân thốt ra lời này, chỉ riêng Lục Thanh Lam còn gì để , mà ngay cả mấy vị nương đến tuổi lấy chồng cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng ta.

      Lục Thanh Linh : "Vốn chúng ta là tỷ muội, nếu muội muội mở miệng, tỷđưa hoa này cho muội muội cũng có gì. Chỉ là muội muội muốn tặng cho Lý công tử, xin thứ cho tỷ tỷ có khả năng bỏ những thứ thích."

      Lục Thanh Nhân ngẩn ra, : "Vì sao?"

      Lục Thanh Linh nhìn nàng cái gì. Lục Thanh Lam "xì" tiếng bật cười.

      Lục Thanh Nhân giận dữ: "Lục muội muội ngươi cười cái gì?"

      Lục Thanh Lam hừ tiếng: "Tứ tỷ tỷ, tỷ biết hay là giả bộ? Ngày hôm nay các tỷ muội có mặt ở đây đều là hoa chưa xuất giá. Tỷ cũng biết, Đại Tề ta có câu nam nữ đến tuổinên tránh mặt chứ, Lý Ngọc là nam nhân bên ngoài, Tứ tỷ tỷ nên giữ ý chút. Nếu Nhị tỷ tỷ đưa hoa mẫu đơn này Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ lại đưa đến cho An Bình Hầu phủ, chậu Lạc Dương hồng dính dáng đến hai tỷ muội trongHầu phủ ta, lúc đó truyền ra câu chuyện hay ho cỡ nào, sau đó tỷ muội chúng ta đều đừng mong lập gia đình ..."

      Những lời này của Lục Thanh Lam đều có lý, đám tiểu thư nghe xong đều thầm gật đầu. Thế nhưng Lục Thanh Nhân lại phải là người biết lý lẽ, chỉ nghe nàng ta cười lạnh tiếng : "Nhị tỷ tỷ luyến tiếc bồn hoa này thôi, Lục muội muội cần gì phải bóng gió trách móc ta?"

      Lục Thanh Lam buông tay: "Tứ tỷ tỷ trách oan muội rồi. Hay là tỷ mời Tam thẩm thẩm đến phân xử thử?" Nàng liền quay đầu nhìn Triệu thị.

      Từ lâu Triệu thị nháy mắt với Lục Thanh Nhân, đáng tiếc đứa con này của nàng ta có khả năng đọc được ánh mắt của người khác, việc xấu mặt như thế, nàng ta còn có cái gì để đây? khỏi nổi giận đùng đùng: "Còn lên xe cho mẹ, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!"

      "Mẹ?" Lục Thanh Nhân kêu tiếng.

      "Còn mau !"

      "Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ! Kinh sư lớn như vậy, ta cũng tin tìm được chậu hoa mẫu đơn." Lục Thanh Nhân giậm chân cái, chui vào trong xe ngựa.

      Lục Thanh Linh liếc mắt nhìn Lục muội muội, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Trong chốc lát mọi người rời Hầu phủ,người của ba phòng cộng với nhóm nha hoàn ma ma có vai vế trong phủ, tổng cộng lên bảy tám chiếc xe ngựa, theo xe còn có hộ vệ, tiền hô hậu ủng rất khí phái, nhất thời dẫn tới người qua đường đều dừng chân vây xem.

      đường chuyện, thẳng đến Gia Phúc tự. Gia Phúc tự quay lưng về hướng Bảo Châu Phong, nằm ở hướng Bắc nhìn vềhướng Nam, chia làm ba phần Đông đường, Trung đường và Tây đường,trang nghiêm hùng vĩ. Bắt đầu từ khi được xây vào năm trăm năm trước, đến tại nhang khói trong chùa vẫn luôn nghi ngút, nhưng hôm nay bởi vì có vài quý nhân ghé thăm mà trong chùa an bài, cấm tiệt người dân bình thường tiến đến.

      Mọi người xuống xe ngựa. Tam phu nhân thu xếp ổn thỏa, liền có vài tăng nhân ra đón. Mọi người từ cửa núi tiến vào, qua Thiên vương điện, vào Đại Hùng bảo điện quỳ lạy. đường tới, ngược lại cũng có sai lầm gì.

      Vì cầu phúc cho lão phu nhân, ba vị phu nhân đều cúng chút tiền công đức cùng tiền nhang đèn, Kỷ thị lạinhờ tăng nhân đốt đèn trước phật cho Nhàn nhi cùng Bảo nhi, mọi người lúc này mới rời khỏi Đại Hùng bảo điện, theo tăng nhân tiếp khách thiện phòng ở hậu viện nghỉ ngơi.

      Thiện phòng xây ở giữa sườn núi, phong cảnh tuyệt đẹp, thoải mái lòng người, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách quý như ba vị phu nhân đây. Mọi người đường đường ngắm nghía cảnh sắc xung quanh, vì trong chùa cũng thường xuyên tiếp đãi nhóm phu nhân nên làm việc cực kỳ thoả đáng,lão tăng nhân tiếp khách hơn sáu mươi tuổi.

      Tam phu nhân hỏi ông: "Sao hôm nay thấytrụ trì Tuệ Minh đại sư?"

      Tăng nhân tiếp khách : "Hồi bẩm nữ thí chủ, tệ tự hôm nay có vị khách quý ghé thăm, phương trượng đại sư ở trong tịnh phòng đàm kinh luận pháp với , nên thể tiếp đón các vị nữ thí chủ."

      Tất cả mọi người liên tục sao. Phải biết rằng trong kinh thành này thứ thiếu nhất chính là quan to hiển quý, Trường Hưng hầu phủ mặc dù cũng coi như hưng thịnh, nhưng người tước vị cao quyền lực lớn hơn so với Trường Hưng hầu phủ trong kinh cũng phải số ít, nếu tăng nhân dám ngay trước mặt bọn họ đến vị "Khách quý", như vậy vị khách quý kia địa vị nhất định là lớn hơn Trường Hưng hầu phủ .

      Chẳng bao lâu sau đến thiện phòng, lại đụng phải mấy phu nhân khác trong kinh ở trong việnngắm hoa ngắm phong cảnh, có lẽ là qua bái phật xong, cũng tới nơi này nghỉ ngơi.

      vị là nhị phu nhân của Bình Lương Hầu phủ, cũng chính là Nhị tẩu Mã thị bên nhà mẹ đẻ của tam phu nhân, vị là ngũ phu nhân Chu thị của Thuận Xương Bá phủ, vị là tứ phu nhân Vương thị củaQuảng Ân Bá phủ.

      Tam phu nhân rất cao hứng mà tiến ra đón, hàn huyên : " nghĩ tới Nhị tẩu cùng mấy phu nhân cũng tới, đúng là trùng hợp." Mọi người tiến lên chào tự nhiên có phen náo nhiệt.

      Lục Thanh Lam cũng khẽ nhíu mày, Mã thị, Chu thị, Vương thị đều có quan hệ bình thường vớitam phu nhân. Mã thị là tẩu tử bên nhà mẹ đẻ của nàng ta, mà Chu thị với Vương thịđều là bạn thân khuê phòng của tam phu nhân trước khi lấy chồng.Chu thị của Thuận Xương bá phủ ở trong kinh nổi danh là ba hoa, nhất chính là truyền bá chuyện thị phi của người ta.

      Kỳ quái nhất chính là, ba vị phu nhân này trong nhà đều có nữ nhi chưa lấy chồng, hôm nay lại dẫn theo ai,thực hợp tình hợp lý.

      Nếu có dự mưu từ trước, tam phu nhân sớm hẹn vài người đến đây, “trùng hợp” gặp nhau ở nơi này, Lục Thanh Lam đánh chết cũng tin.

      Tam phu nhân định bày trò gì nữa?Trong lòng Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy có chút chán ngấy.

      Lục Thanh Lam có thể nghĩ tới những thứ này, Kỷ thị đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, liền chuẩn bịsẵn sàng tinh thần để ứng phó. Chu thị ba câu rời nghề chính, đề cập đến chuyện bát quái: "Mấy phu nhân cũng biết, mấy ngày trước tại Toại An Bá phủ Trần gia xảy ra chuyện thú vị."

      [​IMG]
      Thanhbliss, Lazzy Le, Sweet you24 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chắc dàn mưu hại cha của bảo nhi rồi? Ko biết cha của bảo nhi có thực đung lời hứa ko nữa? giác có hỗ trợ gì ko đây?

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Cha Bảo nhi bên ngoài có người, có người là có người làm sao a. Hay là để bà di nương kia làm ngoại thất rồi?
      Thảo17 thích bài này.

    5. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 38: Đầu Mối
      Edit: Usagi

      Phùng thị và Kỷ thị đều phải là loại người hay bàn tán chuyện thị phi của người khác, nên Tam phu nhân tự mình hỏi, “ Phủ của Toại An bá xảy ra thế?”

      Vẻ mặt của Chu thị lộ vẻ hưng phấn, trả lời, “Thế tử Trần Khánh của Bá phủ nuôi ngoại thất ở bên ngoài, giấu giếm rất cẩn thận, nhưng thế tử phu nhân vẫn biết, cho người đến đập phá nhà của ngoại thất đó. Trần Khánh này, để cho bên ngoài biết chuyện xấu của , nên ở nhà phải quỳ xuống cầu xin thế tử phu nhân. Ha ha ha, thế mà là người đọc sách, nghe đâu còn đỗ tú tài, đúng là tri thức bị quăng vào sọt rác hết rồi!”

      Tam phu nhân và mấy người khác nghe thấy đều dùng khăn che miệng cười. Cuối cùng, Chu thị lại tiếp, “Thế gian này nam nhân nào lại thích ăn vụng? Giống như mèo nào mà chê cá ăn?”

      Tam phu nhânnghe thế liền tiếp lời, “Chu tỷ tỷ cũng thể như vậy được, giống như Nhị bá phụ nhà ta, cùng là người đọc sách đó, nhưng lại là quân tử đoan chính thành .” Nàng ta xong lại nhìn sang Kỷ thị, “Nhị bá mẫu, tỷ thấy đúng ?”

      Trần Khánh là công tử của Bá phủ, cũng là người đọc sách, đương nhiên giống với Lục Thần rồi.

      Lời của Chu thị giấu tâm cơ, làm sao Kỷ thị nghe ra? Bất quá Kỷ thị rất tin tưởng trượng phu của mình, cũng dính vào bẫy của nàng ấy, nên bình tĩnh đáp “Ta với phủ của Toại An Bá chưa bao giờ qua lại, nên loại chuyện này ta dám bừa.”

      Chu thị lên tiếng, “Từ xưa nghe danh Nhị phu nhân là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Hôm nay gặp quả là danh bất hư truyền.” Tuy nghe như lời khen ngợi, nhưng lại ý châm chọc. Kỷ thị thèm chấp nhất với nàng ta. Danh tiếng của vị phu nhân này ở kinh thành bê bối từ lâu, tất nhiên nàng cần để ý.

      Đoàn người chuyện rôm rả được hồi, Mã phu nhân , “Mấy vị phu nhân đoạn đường dài rồi, chắc ai cũng mệt mỏi, hay chúng ta tới tịnh thất phía trước nghỉ ngơi lúc .”

      Lúc này Kỷ thị như được đại xá, dẫn theo hai nữ nhi vào tịnh thất nghỉ ngơi. Thấy sắp tới chính ngọ, tiểu ni mang lên mâm đồ ăn chay. Đồ chay của Gia Phúc Tự là ngon nhất ở kinh thành, nhưng Kỷ thị ăn vô lại cảm nhận được mùi vị nào.

      Sau khi dùng cơm trưa xong, Kỷ thị kêu nha hoàn dẫn hai vị tiểu thư ngủ trưa, Chùa miếu có rất nhiều phòng để mọi người nghỉ ngơi, Lục Thanh Lam cùng tỷ tỷ Lục Thanh Nhàn ở chung gian. Buổi sáng mọi người đường rất lâu, cho nên ai cũng mệt mỏi cả, Lục Thanh Nhàn vừa nằm xuống rất nhanh vào giấc ngủ. Lục Thanh Lam cũng nhắm mắt lại. Bọn nha hoàn thấy hai vị tiểu chủ tử ngủ rồi, nên lặng lẽ lui ra ngoài, nhàng đóng cửa phòng lại.

      Sau khi bọn nha hoàn xa, Lục Thanh Lam mở mắt ra. Hai mắt sáng đến nổi làm người khác kinh ngạc. Nàng vẫn nằm yên nhúc nhích, nghe tiếng thở đều đều của tỷ tỷ bên cạnh, chắc nàng ngủ sâu, lúc đó mới lặng lẽ xoay người xuống giường, đến kế bên cửa sổ nhìn ra. Hôm nay là ngày hè nắng chói chang, cửa sổ bị mở ra phân nửa, nàng còn tuổi nên khoảng cách này vừa đủ để nàng leo ra bên ngoài.

      Vì vậy nàng suy nghĩ thêm, liền từ bên trong phòng leo qua cửa sổ. Hôm nay thấy Tam phu nhân tận lực an bài mọi việc, với lại lúc nãy cộng thêm lời của Chu thị, hơn nữa nhớ lại việc thảm thiết xảy ra trong kiếp trước, khiến Lục Thanh Lam thể nào nghĩ tới phụ thân của mình.

      Lẽ nào phụ thân nuôi ngoại thất? Ngoại thất này có phải là Lan di nương nhỉ?

      Lục Thanh Lam vô cùng sốt ruột, nàng biết tại sao Tam phòng lại biết được việc này, nhưng nàng có thể khẳng định nhất định nhóm người Tam phu nhân có manh mối gì đó, cho nên lúc này nàng mới mạo hiểm trèo ra ngoài để nghe ngóng chút. Cho dù có bị bắt chăng nữa, nhưng với việc mình còn tuổi, mấy người đó chỉ nghĩ là nàng càng quấy chút mà thôi.

      Phòng ở Gia Phúc Tự thiết kế khác biệt với những nơi khác, phía trước là từng cái tiểu viện , mặt sau có đường nối thông tới các phòng. Sau khi Lục Thanh Lam ra khỏi phòng, trước mặt nàng là mấy bụi cỏ mọc um tùm do được quét dọn thường xuyên, nếu là tiểu nương khác chắc chắn nàng ấy có can đảm mình, nhưng Lục Thanh Lam là người to gan lớn mật, tất nhiên biết sợ là gì.

      Nhấm hướng phòng của Tam phu nhân, nàng giơ cao chân rồi đặt xuống nhàng, tránh gây ra tiếng động, lặng lẽ tới gian nhà của Tam phu nhân. Vì hôm nay trời nóng nực, nên hai cửa sổ của phòng Tam thái thái đều mở ra, mà thân hình của Lục Thanh Lam lại , cao chưa tới cửa sổ, cho nên nàng trốn phía dưới là hoàn hảo, ai có thể nhìn thấy nàng hết.

      Tất nhiên là do mấy người đó đề phòng.

      Gia Phúc Tự dựa vào núi mà xây, chỗ thiện tự này nằm ngay giữa sườn núi, phía gian phòng gọi là Bì Lô Các, chỗ ấy là nơi cất giữ phật gia kinh điển trong chùa.

      Cùng lúc đó, Tứ hoàng tử Tiểu Thiểu Huyền cũng dẫn theo mấy nha hoàn thiếp thân và thái giám ở đây xem kinh Phật. Lúc trước, vị khách quý tiếp kiến phương trượng mà mấy vị tiểu tăng nhắc tới chính là . Cửa sổ của Bì Lô Các mở rộng, từ bên trong nhìn ra, có thể nhìn thấy việc xảy ra trong hậu viện của thiện tự.

      Tiêu Thiểu Huyền say sưa đọc quyền Kinh Phật, bỗng nghe Lý Thế “A” lên tiếng, “Điện hạ! Người mau tới xem này!”

      Tứ hoàng tử ghét nhất bị người khác làm phiền khi đọc sách, vì thế có chút vui hỏi lại, “Chuyện gì?”

      Lý Thế giọng bẩm báo, “Điện hạ mau đến xem, hình như đó là Lục nương của Trường Hưng Hầu phủ.” Tiêu Thiểu Huyền đâu cũng mang theo, cho nên đương nhiên nhận ra Lục Thanh Lam.

      Quả nhiên Tiêu Thiểu Huyền lập tức để sách xuống, thong thả bước tới. Từ cửa sổ nhìn ra theo hướng chỉ của Lý Thế, quả nhiên thấp thoáng sau đám cây cỏ, là tiểu nương mặc bộ váy bằng lụa đỏ thẫm, bên được thêu tỉ mỉ, mái tóc dài chải thành hai bím tóc khả ái, được cột lại bằng hai dải lụa màu sắc rực rỡ.

      Thị lực của Tiêu Thiểu Huyền vô cùng tốt, mặc dù cách khá xa nhưng vẫn thấy mặt nàng, đó phải là Lục Thanh Lam là ai chứ?

      việc Tiêu Thiểu Huyền giải thích được nên hỏi, “Tiểu nha đầu ở chỗ này để làm gì?”

      Lý Thế trả lời, “Nô tài vừa nhìn thấy Lục nương từ gian phòng bên kia trèo ra ngoài…” chỉ vào căn phòng của Lục Thanh Lam rồi giải thích, “Nô tài nghĩ là, đại khái Lục nương muốn … nghe lén?”

      Lý Thế cảm thấy Lục nương này là khác người.

      “À?” Khóe miệng của Tiêu Thiểu Huyền nhếch lên mỉm cười, nhàn nhạt câu, “Thú vị, nha đầu kia lúc nào cũng làm ra việc mà người khác ngờ tới.” Lúc đầu tiếp cận với Lục Thanh Lam toàn bộ đều vì Tiêu Thiểu Giác, nhưng mà tới hôm nay, bản thân nảy sinh hứng thú nồng nhiệt với tiểu nương này rồi.

      Tiêu Thiểu Huyền ném kinh thư qua bên, tới trước cửa sổ. Lý Thế nhanh chóng tránh ra nhường chỗ cho chủ tử. đến chỗ Lý Thế vừa đứng. Ở chỗ này, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Lục Thanh Lam.

      Lại nhắc tới Lục Thanh Lam trong lúc này định nghe lén Tam phu nhân gì, chợt nghe được tiếng chim hót phía truyền tới, mới đầu nàng để tâm đến nó, dù gì trong rừng rậm, có tiếng chim hót là việc bình thường.

      Vậy mà tiếng chim này cứ lanh lảnh cất lên mà dứt, vang dội bên tai ngừng, lúc này nàng mới giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy bên trong Bì Lô Các phía đỉnh đầu mình, có thiếu niên thân hình cao lớn, người mặc bộ quần áo màu trắng, chỉ tùy tiện đứng đó, cũng tỏa ra khí chất thanh quý phiêu dật hiếm thấy.

      Lục Thanh Lam cũng nhận ra người đó là Tiêu Thiểu Huyền. Kiếp trước nàng sớm chiều ở chung với mấy chục năm, cũng biết lại có tài huýt sáo xuất sắc như thế.

      Vốn là nàng cực kỳ ghét người đàn ông này, nhưng gặp phải tình huống hôm nay, nàng lại càng muốn quan tâm tới , bởi vậy liền quay đâu giả bộ như nhìn thấy. Vậy mà tiếng chim hót đó vẫn tiếp tục vang lên, để cho nàng yên. Nàng tức giận quay đầu lại, hướng lên dùng tay ra dấu “Việc này có liên quan tới ngươi, ngươi muốn làm gì làm, đừng có ở đây làm phiền nãi nãi.”

      Đây là lần đầu tiên Tiêu Thiểu Huyền gặp chuyện như thế này. Tiểu nương này làm việc sai trái bị bắt tại chỗ, mà gương mặt lại đổi sắc, quả rất là thú vị. cũng nổi lên tính trẻ con, hướng Lục Thanh Lam lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào bụi cỏ phía sau nàng, vươn hai cánh tay làm động tác của con rắn bò, rồi chỉ chỉ về phía phòng của nàng, ý tứ chính là có rắn trong bụi cỏ, ngươi mau chóng về phòng mình .

      Lục Thanh Lam ngờ giữa đường lại xuất người quấy rối như thế, tức giận đến độ phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Nghĩ thầm khiếp trước Tứ hoàng tử có giống mấy người đàn bà thích xen vào chuyện của người khác, chả lẽ hôm nay lại uống lộn thuốc? Chuyện này liên quan tới sống chết của mẫu thân, Lục Thanh Lam vội gần chết, đâu có tâm tư rảnh rỗi đùa giỡn với như thế này.

      Nàng khỏi giận dữ, cũng quản được nhiều chuyện như thế, cho nên dùng ánh mắt hung tợn trừng , xong lấy ngón tay làm động tác cắt cổ giết người, rồi dùng khẩu hình với , “Ngươi bớt lo chuyện bao đồng !” loạt động tác liên tiếp này đều được thực cách mây bay nước chảy lưu loát sinh động, kiểu cách khoa chân múa tay vô cùng linh động.

      xong nàng liền quay đầu , quan tâm Tiêu Thiểu Huyền nữa, chuyên tâm lắng nghe tiếng chuyện bên trong.

      Tiêu Thiểu Huyền nhất thời bị bỏ qua bên. Động tác vừa rồi của Lục Thanh Lam ra có chút vô lễ, nếu đổi lại lúc nãy là người ngoài, sớm giận tới tím mặt. Nhưng lại để cho nàng chiếm chút tiện nghi nho , nàng làm lượt động tác đe dọa này, đáng sợ chút nào, ngược lại tỏa ra vài phần khả ái dễ thương.

      Tiêu Thiểu Huyền cũng thể tức giận với nàng, tuy nhiên cũng bỏ , lại nghiêng người dựa vào cửa sổ, muốn xem tiểu nương này có thể tìm ra manh mối gì.

      Lục Thanh Lam chú ý tới Tiêu Thiểu Huyền, nàng đem lỗ tai dán sát vào cửa sổ, cẩn thận tỉ mỉ lắng nghe thanh truyền ra từ bên trong phòng của Tam thái thái. lâu sau nàng nghe được tiếng của Tam thái thái, “…được an bài thỏa đáng hết chứ?”

      Rồi nàng nghe thấy thanh khác, chắc là của Chu thị, “Ngươi yên tâm , ta nghe theo lời phân phó của ngươi, tất cả được an bày thỏa đáng, chỉ còn chờ tiện nhân kia…” đến đây thanh của Chu thị liền lại, Lục Thanh Lam gấp đến độ hận mình thể bò từ cửa sổ vào để nghe ngóng, thế nhưng thanh bên trong quá , căn bản nàng nghe được gì.

      Chờ Chu thị xong, trong phòng tràn ra trận cười. Lục Thanh Lam nghe ra trong phòng có Tam phu nhân, Mã thị, Chu thị và Vương thị, ai cũng có mặt ở đây.

      Sau đó mọi người chuyện qua lại, toàn là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Lục Thanh Lam nghe ra manh mối gì, lúc này mới nâng váy nhàng trở về phòng.

      Chờ tới lúc nàng đến phía dưới cửa sở phòng mình, quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Thiểu Huyền vẫn đứng chỗ đó quan sát nàng. Vì thể nghe thấy mấy người Tam thái thái mưu đồ chuyện gì, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái, cho nên hung hăng trừng mắt liếc , rồi để ý đến nữa, vô cùng khéo léo trèo lên bệ cửa sổ, rồi mở bên ra xong chui vào. Tiêu Thiểu Huyền nhìn đến khi còn thấy vạt áo của tiểu nha đầu, lúc đó mới hài lòng đứng dậy.

      Sau khi Lục Thanh Lam trở lại phòng mình, thấy tỷ tỷ vẫn say mộng đẹp, nàng cảm thấy yên tâm, kéo chăn đắp lên người rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Ngủ hơn nửa canh giờ, bọn nha hoàn liền đến đánh thức hai tỷ muội dậy. Sau đó mọi người tập trung trong sân viện. Triệu thị thương lượng với Phùng thị và Kỷ thị, “Thời gian còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”

      Mọi người đều có ý kiến nào khác. Triệu thị lúc đó mới hỏi, “Nhị tẩu, Chu tỷ tỷ, Vương tỷ tỷ có thể cùng chúng ta xuống núi ?”

      Mã thị, Chu thị và mấy người khác tất nhiên là đồng ý. Lục Thanh Lam đứng bên cạnh, hờ hững nhìn mọi việc, nàng cũng lên tiếng, chỉ chờ xem các bà ấy có sách gì.
      Lazzy Le, Sweet you, Lim-040319 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :