1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Elise Tuyen mình vẫn thấy bình thường mà? Có bạn nào cũng bị thế ko để tớ @ Hằng Lê kiểm tra luôn.

      Chương 138

      Từ ngày đó, mỗi ngày A Nghiên đều phải niệm kinh cho Tiêu Đạc, ngày niệm ba lần. Lúc bắt đầu nàng niệm xong chỉ có phiền lòng, sau này, thai nhi trong bụng dần dần lớn lên, nàng càng ngày càng thích niệm kinh Phật.

      Có lẽ phải nàng thích, mà là đứa trong bụng thích?

      Cũng biết đứa này là hỗn thế ma vương thế nào, từ trong bụng mẹ có tâm nhãn phản cảm chuyện niệm kinh.

      Nhưng giương mắt nhìn Tiêu Đạc bên cạnh, vẻ mặt túc mục, dường như chuyên chú đắm chìm trong Kinh Phật, nàng cũng thể từ chối.

      Mấy ngày nay cũng biết tại sao, mỗi ngày bận rộn vất vả, ngẫu nhiên tới nghe nàng niệm kinh, nghe xong mặt trầm xuống rời , xem ra thực mất hứng.

      như vậy, quá mức khó hiểu, nàng cũng có cách nào khác, kháng nghị làm nũng vì con mình trong bụng tranh thủ chút thanh tĩnh.

      có cách nào, đành phải vuốt bụng mình vẫn bằng phẳng như trước, ôn nhu dỗ dành: "Cục cưng con cần mất hứng, cũng phải ta thích niệm, là phụ thân con, nên bắt ta niệm. Nếu con thích nghe, chờ con sinh ra, đá cha con , cũng thể đá ta."

      Tiêu Đạc sao có thể nghe thấy lời nàng, nghe vậy nhíu mày nhìn nàng : "Hoàng tử còn trong bụng, nàng làm sao biết nó thích?"

      A Nghiên nghe thế, nhịn được khinh bỉ liếc cái: "Chàng đương nhiên hiểu, mỗi ngày chàng bận đến thấy được bóng, chỉ lúc niệm kinh mới xuất , đương nhiên biết tiểu hoàng tử của ta có năng lực gì!"

      "Năng lực gì?" phải là miếng thịt trong bụng sao, cũng chưa sinh ra đâu, Tiêu Đạc nghĩ tới, nhưng vẫn hỏi như vậy.

      A Nghiên lắc đầu, trong mắt đầy đắc ý nhìn Tiêu Đạc tha thiết với thai nhi trong bụng: "Chàng đương nhiên là hiểu, ta nay mang thai hơn bốn tháng, tiểu oa nhi này gần đây, ba lần năm lượt ở trong bụng ta đá đạp lung tung đấy."

      Tiêu Đạc nhíu mày, hơi có chút nghi hoặc lên phía trước, thử thăm dò sờ sờ bụng A Nghiên.

      Nhưng hề cảm giác được.

      "Nó còn như vậy, nào biết có thích nghe Kinh Phật hay . Lại , con ta, nhất định là thích nghe." Miệng như vậy, trong lòng lại tự chủ được nghĩ, con , nhất định là giống mình.

      Chính mình sao có thể thích nghe đây?

      muốn cho A Nghiên, mỗi lần nghe nàng niệm xong, hận thể áp nàng tại chỗ, ngăn chặn cái miệng nhắn của nàng lải nhải Kinh Phật, cái gì linh vật phật môn, phải là vật dưới thân , mặc muốn lày đòi lấy mới đúng.

      Nhưng thể, cũng dám, vì thế đành phải đứng dậy rời , chạy xối nước lạnh, đè nén sát khí muốn xuất kiếm ra giết hết tất cả.

      A Nghiên ngạo nghễ liếc mắt cái, muốn giáo huấn phen, nhưng đúng lúc này, đứa trong bụng biết thế nào lại hung hăng động đậy, hại nàng giật mình cái, dường như cả người bị điện giật, ngốc tại chỗ.

      Chính nàng kỳ cũng có chút hiểu, phải biết rằng nàng cũng từng hoài thai, biết mấy tháng đầu mang thai cảm giác được thai máy, nhưng chỉ rất thôi.

      Theo lý đứa bé trong bụng kia cũng nặng nhiêu cân lượng, căn bản có khả năng lẩm sóng gió gì! Ai ngờ, người ta ở trong bụng lăn qualộn lại, cương mãnh hữu lực dường như đứa bé bảy tám tháng.

      Tiêu Đạc vốn cũng để ý, lúc này thấy A Nghiên đột nhiên cau mày, hai cái tay ôm bụng, dường như có chút gian nan cứng tại chỗ, vẫn nhúc nhích, vôi đỡ lấy nàng, trong con ngươi thanh lãnh có vẻ lo lắng:

      "Đây là thế nào?"

      A Nghiên thống khổ nhíu mày, chỉ chỉ bụng mình: "Bảo bối...bảo bối động..."

      Tiêu Đạc giật, bàn tay to hữu lực nửa đỡ lấy nàng, tay kia thử thăm dò đặt bụng nàng.

      Nơi này bằng phẳng mềm mại, bao nhiêu đêm từng thân thiết chạm vào, bất quá lúc này đây, trong bụng tinh tế non mềm, dấu vật .

      Đó là huyết mạch của ẩm nóng mà cuồng mãnh trong đêm, lúc nàng tiếng lại tiếng nhanh chậm niệm kinh, rót vào trong cơ thể nàng.

      Đó là đứa của và nàng.

      Đứa này còn giống , kỳ từ đáy lòng chán ghét tiếng tụng kinh.

      Suy nghĩ trong lòng Tiêu Đạc nổi lên cỗ ấm áp khó diễn tả bằng lời, có loại cảm động bồi hồi biết nên đặt ở đâu trong lòng.

      Kỳ lúc trước cũng có chút hoan nghênh đứa đến, nhưng với , đứa này có ý nghĩa là huyết mạch càng ràng buộc và A Nghiên mà thôi.

      nghĩ, thế nào, ai cũng thể tách nàng ra khỏi .

      Nhưng nay, lúc đặt bàn tay lên bụng nàng kỳ vẫn bằng phẳng như trước, dường như cảm giác được nơi đó chứa lực lượng cường đại mà quen thuộc.

      Đó là con nối dòng của , huyết mạch truyền thừa của .

      Đúng lúc này, bàn tay chạm vào bụng vẫn bằng phẳng mềm mại kia, bỗng nhiên có chút chấn động. Đó là loại cảm giác chấn động người thường thể nhận ra, nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra.

      Con ngươi thanh lãnh hẹp dài đột nhiên bắn về phía A Nghiên, bên trong là ràng khiếp sợ.

      A Nghiên cũng gì thêm, nhận thấy trong mắt rung động ràng, có chút tự đắc hừ tiếng.

      "Sớm với chàng, cần lấy bánh thịt so với lương khô, đừng tưởng rằng oa nhi bốn tháng chưa hiểu chuyện!"

      Trong bụng nàng đây, nhất định phải chủ nhân yên tĩnh. Người ta là Na Tra ở trong bụng mẹ mang thai ba năm mới sinh ra, còn mới bốn tháng bắt đầu ở bên trong bổ nhào.

      Yết hầu Tiêu Đạc gian nan giật giật, bàn tay to hữu lực ở bụng nàng, nhàng vuốt ve, cách cái bụng ấm áp cảm giác được thai nhi động tĩnh trong bụng.

      "Nó lại động." giọng Tiêu Đạc mang theo kích động hiếm thấy cùng với thể tin được.

      "Hừ, ta sớm cho chàng, mỗi ngày con đều động!" Thấy Tiêu Đạc dường như ngốc chết, A Nghiên rốt cục có cảm giác thống khoái báo đại cừu.

      "Nó giống như lộn nhào ở bên trong." Đối với Tiêu Đạc mà , quả có chút bất khả tư nghị. cũng biết hóa ra tiểu hài tử ở trong bụng mẫu thân bắt đầu lộn xộn, đương nhiên càng oa nhi bốn tháng nên là cái dạng gì. Chuyện này đối với là hoàn toàn rung động và kinh hỉ.

      A Nghiên lúc này quả thực thể tin được nam nhân ngốc hồ hồ này đem câu lặp lại hai lần là Tiêu Đạc thanh lãnh tôn quý ngày xưa? Nàng nâng tay lên, đẩy ra, thản nhiên : "Ta cho chàng, con thích mỗi ngày ta niệm kinh Phật, cho nên mới luôn luôn lộn nhào kháng nghị."

      "Nó thích?" Tiêu Đạc nhíu mày, hơi hơi nheo con ngươi, vừa nắm cổ tay A Nghiên, vừa suy tư về chuyện này.

      "Ừ, từ lúc ta mang thai, ta liền muốn niệm kinh.”A Nghiên ra thực.

      ràng niệm kinh coi như ban đầu là nàng khăng khăng mực, ràng trước kia lúc niệm kinh nàng cảm thấy trong lòng mảnh thanh minh. Nhưng nay nàng lại có cách nào niệm kinh, vừa niệm chính là tâm phiền ý loạn.
      Last edited: 28/8/20

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Vì có người kêu chương trước ngắn quá nên bù thêm chương. Hôm nay trời mát nên mát tính.

      Chương 139 kiếm và vỏ kiếm gặp nhau lúc ban đầu

      Tiêu Đạc nghe như thế, hơi hơi nhíu mày, đỡ nàng ngồi xuống trường kỷ bên cạnh: "Nàng tỉ mỉ cho ta, nó thực thích niệm kinh?"

      A Nghiên bất đắc dĩ, đành phải lần từ đầu tới cuối cho , cuối cùng, còn nhăn đầu mi thở dài: "Ai, biết đứa này là tính tình gì!"

      Tiêu Đạc sau khi nghe thấy, cũng híp con ngươi, lâu gì.

      A Nghiên giương mắt nhìn, thấy khuông mặt bạch ngọc của chỉ có lạnh lẽo trầm mặc, môi mím chặt giống như lưỡi dao mỏng. Nàng cắn môi, do dự, vẫn nhịn được hỏi: "Gần đây chàng đến cùng là làm sao?"

      Từ lúc phát nàng có thai, tính tình cả người như có thay đổi.

      Hai người giống như trước kia, mỗi đêm đều ép buộc phen, chính nàng cũng ngủ sớm, vốn tưởng rằng cũng ngủ. Nhưng ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh lại, trong bóng đêm thấy nửa nằm ở đó, mở to đôi mắt thanh lãnh biết nhìn cái gì.

      Vài lần thấy như vậy nàng liền phát hoảng.

      vẫn gì, chỉ cúi đầu xuống, dùng môi mình hôn trán nàng, xúc cảm ấm áp, hình như an ủi.

      Nàng nâng cánh tay kép cổ , rướn lên hôn cằm . Cằm có chút cứng rắn, cọ vào có cảm giác háo hức khôn kể, trước kia ban đêm lúc kịch liệt, nàng từng rất thích.

      Nay nàng cứ như vậy vô cùng thân thiết hôn hôn cằm , dùng ngữ khí làm nũng hỏi: "Từ lúc ta có thai, chàng bỗng nhiên bắt đầu tin phật, đây là thế nào?"

      Trước kia chỉ cần nàng niệm kinh, Tiêu Đạc cái người hay dùng con ngươi châm chọc cười nhạo nhìn nàng đâu rồi?

      "Hay là có chuyện gì xảy ra?”A Nghiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm , muốn từ trong con ngươi thâm thúy thanh u tìm ra cái gì.

      " có." Tiêu Đạc trầm mặc lát, cuối cùng kiên định như vậy.

      A Nghiên càng buồn bực: " ?"

      Tiêu Đạc bỗng nhiên nở nụ cười, lại cố chuyện khác: "Nàng từng , bảy đời trước, có đời nàng cũng từng hoài thai ?"

      A Nghiên nhớ tới lần đó, cùng với kết cục cuối cùng, trong lòng khỏi có chút ảm đạm: "Phải, đáng tiếc thể bảo trụ, đứa trẻ đó cũng có phúc khí..."

      Dù giọng của nàng coi như thoải mái, Tiêu Đạc vẫn cảm thấy nàng thất lạc.

      nâng tay lên, sờ sờ tóc của nàng: "Mặc kệ trước kia vì lí do gì, cũng là ta tốt. Bất quá sao, bây giờ, ta nhất định che chở nàng và đứa ."

      Ngữ khí có chút ôn nhu, là ôn nhu trước nay chưa từng có, A Nghiên có chút cảm động gật đầu: "Ta biết."

      Tiêu Đạc trầm mặc rồi nở nụ cười, bỗng nhiên nhìn chằm chằm A Nghiên hỏi: “A Nghiên, nàng nếu ta và đứa , nàng chỉ có thể chọn , vậy nàng chọn ai?"

      A Nghiên vừa nghe, khỏi hết hồn, kinh ngạc nhìn , thấy con ngươi sâu thẳm chính nhìn chằm chằm mình, dường như chờ đáp án.

      Nàng cúi đầu, nghĩ nghĩ, lại cúi đầu, nghĩ nghĩ...

      Nàng đương nhiên rất Tiêu Đạc, nhưng dù thế nào cũng giống cốt nhục của mình... Đứa đời trước của nàng cũng chưa kịp xuất thế đâu.

      Đợi nhiều đời như vậy, nàng mới chờ được chút huyết mạch.

      A Nghiên cắn cắn môi, nghĩ nên tới việc này với Tiêu Đạc như thế nào đây?

      Tiêu Đạc thấy vậy, bên môi gợi lên chút cười, cười đó biết là cao hứng hay thất lạc.

      "Ta biết." trìu mến vuốt gương mặt nàng, thanh ôn nhu như gió đêm.

      "Vì sao hỏi ta như vậy?”A Nghiên bỗng nhiên ý thức được cái gì?

      Tiêu Đạc lắc đầu: " có gì, chính cảm thấy, đứa này của chúng ta, đến cũng dễ."

      *****************************

      A Nghiên lúc đó gì, bất quá sau này ngẫm lại cảm thấy hết hồn. Nàng lại nhớ tới chính mình từng xem ghi chép về cuộc đời những triều đại hoàng hậu của Đại Hạ Quốc đó, mỗi người đều sống thọ.

      Kỳ trải qua nhiều thị phi phải trái như vậy, nàng sớm sợ chết.

      Nhưng trong bụng nàng có đứa a, nàng thể để đứa này chết.

      Giờ phút này nàng khỏi nhớ tới mệnh cách của Tiêu Đạc, khắc mẫu khắc thê khắc tử...

      Nàng yên ôm bụng mình, gắt gao nhíu mày, Tiêu Đạc phải khắc bảo bối của nàng chứ?

      "Kiểu Nguyệt, tỷ nếu ta tạm thời rời khỏi hoàng cung, hoàng thượng gì?”A Nghiên khỏi nổi lên cân nhắc.

      "Hoàng thượng nhất định đáp ứng." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu mà bất đắc dĩ .

      "Tỷ đúng...”A Nghiên thương tiếc nâng bụng, thở dài.

      Giờ phút này nàng bỗng nhiên cảm thấy mê mang, nàng nỗ lực muốn mình nhớ lại từng chuyện , có lẽ hữu dụng đối với tình trạng nay của nàng, nhưng cái gì cũng nghĩ ra.

      Linh quang ra trong đầu ngày đó cũng còn phát sinh nữa.

      Đêm đó Tiêu Đạc bận vô cùng, căn bản trở về ngủ, nàng cũng miễn ngày niệm kinh ba lần, nằm ở giường ngẩn người mình. Tiểu ác ma trong bụng bỗng nhiên mạnh mẽ đá nàng cước, nàng ai u tiếng, ôm bụng, thống khổ thôi. Ai biết nàng còn chưa kịp thở, tiểu ác ma bỗng nhiên mạnh mẽ đá tiếp, A Nghiên cả người đau đớn, mặt trắng bệch, bỗng chốc mất ý thức.

      Đợi đến lúc tỉnh lại, nàng phát mình bồng bềnh trong trung, rơi xuống chỗ có bụi cỏ, chim hót hoa thơm. Huyên thảo tươi tốt lay động trong gió, tản ra mùi cỏ thản nhiên, ánh mặt trời ấm áp hắt vào, làm cho mảnh núi rừng chìm trong tầng vàng rực. Ngẫu nhiên trong núi có con thỏ mềm mại, cơ trí nghiêng đầu ra, ngạc nhiên đánh giá hai người bụi cỏ.

      bụi cỏ kia, có tiểu nương thanh linh thoát tục nhảy nhót bắt bươm bướm, nàng mặc y bào trắng muốt như mây, đầu đội đóa hoa màu vàng nhạt, tóc dài đen như thác nước buông xuống, đến tận gót chân.

      A Nghiên trước mắt mông lung mơ hồ, thấy mặt nàng ấy, chỉ mơ hồ cảm thấy rất đẹp, đẹp như đóa hoa thần, tuyệt thế độc lập, thanh nhã ai địch nổi.

      Nàng nhìn thầy, lòng cũng tràn đầy khoan khoái, giống như tiểu hài tử nhảy nhót bắt bươm bướm nhàng bay múa, bông hoa vàng đầu theo động tác nàng nhàng tung bay.

      Ngay bên cạnh nàng, nam tử mặc khoan bào màu đen nằm nghiêng tại chỗ, trong miệng ngậm cọng huyên thảo, lười biếng nhìn tiểu nương, con ngươi hẹp dài tràn đầy vui mừng và sủng nịch.

      nhìn nàng có chút chuyên chú, dường như nàng chính là sở hữu của .

      Đúng lúc này, tiểu nương kia dường như mệt mỏi, cũng bắt bươm bướm nữa, chạy tới ôm nam nhân bên cạnh, nằm vai , đầu tóc đen chiếu vào người , cũng chiếu vào cỏ.

      Nam nhân vươn cánh tay ôm tiểu nương, hai người bắt đầu chuyện, trong hoảng hốt nàng nghe thấy nam nhân dùng thanh khàn khàn gì đó với tiểu nương, nếu ta tổn thương ngươi nửa phần, ta chịu khổ bị vạn kiến cắn tim...

      như vậy, liền cúi đầu xuống, bắt đầu hôn mắt, mũi, cằm, cổ nàng.

      A Nghiên nhìn màn chân thiết trước mắt, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của tiểu nương.

      Nàng khàn khàn mà đè nén kêu lên, kêu thanh thuần mà dụ hoặc, nàng thậm chí còn ở người nam nhân kia, vươn cánh tay tinh tế trắng noãn ôm cổ .

      A Nghiên mặt đỏ tai hồng, biết vì sao, ràng là tiểu nương đó kêu, nàng lại cảm thấy kia hình như là tiếng mình kêu.

      tình phía sau, nàng nhìn thấy hết sức ràng, hai người bắt đầu làm việc đó.

      Lấy trời xanh làm màn, lấy cỏ xanh làm giường.

      Đúng lúc này, bầu trời vốn trong trẻo đến mức đám mây trắng chợt bao phủ sương mù, hai người động, còn có tiếng sấm truyền đến, hoảng hốt như thiên băng, địa liệt.

      A Nghiên ngước mắt nhìn bốn phía, vừa thấy khỏi chấn động.

      Núi này rất quen thuộc, ràng là Thượng Cổ Sơn.

      Ánh mắt của nàng từ Thượng Cổ Sơn nhìn xuống, nhưng nhìn thấy thần miếu dưới Thượng Cổ Sơn, lại càng có thôn Vọng tộc.

      Đây là nơi nào, là khi nào?

      A Nghiên thu hồi ánh mắt, lại nhìn lên bụi cỏ, đôi nam nữ dã hợp, khỏi khiếp sợ vạn phần. Hóa ra trong tiếng sấm nổ vang, bụi cỏ còn đôi nam nữ đó.

      Nam tử mặc hắc bào động tác vẫn ngừng, nhưng thân thể dần dần biến thành thanh kiếm, thanh kiếm hào quang bốn phía, sát khí bức người. Còn thân thể nữ tử lại biến thành vỏ kiếm.

      Động tác vốn là ngừng ra vào, nhưng lúc này, thanh kiếm này cũng thể thoát khỏi vỏ kiếm, chỉ có thể ở bên trong ngừng dao động và giãy dụa.

      Từ lúc thân thể nữ tử này hóa thành vỏ kiếm, đóa hoa cúc đầu nàng dần dần biến thành miếng vải dài màu vàng, cuối cùng trở thành hoàng phù.

      A Nghiên nhìn chăm chú, chỉ thấy hoàng phù đầy chú ngữ, nàng tuy nhớ , đại khái cũng hiểu đây là phù chú phật gia, là phong ấn dùng để trấn áp tà ma.

      Thanh kiếm kia ban đầu còn động, sau này dường như bị vỏ kiếm triệt để chế phục, cũng có cách nào động đậy nữa.

      Lúc này bầu trời vẫn đầy mây đen, dầy đặc tiếng sấm liên tục từng trận, hùng ưng xẹt qua tầng trời, phát ra tiếng kêu nhớ tiếc, thâm sơn xa xa có giọng già nua vội vàng gọi : "Chủ nhân, chủ nhân —— "

      Nhưng thanh kiếm kia rốt cuộc cũng có cách nào phát ra động tĩnh nữa, hãm sâu bên trong vỏ kiếm.

      A Nghiên nhìn thấy hết thảy, trong lòng dâng lên bi thương vô hạn.

      Nàng biết, đây là mình và Tiêu Đạc kiếp trước.

      Lúc trước nàng chỉ biết tất nhiên là mình hại Tiêu Đạc, lại biết đến cùng là làm thế nào.

      Bây giờ nàng mới giật mình, hóa ra nàng là linh vật phật môn, đầu nhập vào lò luyện, luyện hóa bảy bảy bốn mươi chín ngày, biến thành vỏ kiếm, vỏ kiếm tạo ra vì thanh kiếm là nguyên thân củaTiêu Đạc kia.

      Nàng gánh vác kỳ vọng phật môn, chế phục ác ma giết người kia, mang theo phù chú biến thành trang sức, quyết chí muốn Tiêu Đạc chui đầu vào lưới.

      Tiêu Đạc thực chui đầu vào lưới, nàng dùng thân thể mình phong ấn .

      A Nghiên nước mắt rơi xuống, nàng liều mạng mở to hai mắt, tiếp tục nhìn tình cảnh phía dưới.

      Chẳng qua chỉ nháy mắt, biến đổi thương hải tang điền.

      Lão nhân Sài Hỏa bi thương xây tòa thần miếu, cung phụng chủ nhân bị phong ấn. luôn tin tưởng, sớm hay muộn có ngày, chủ nhân có thể tỉnh lại, thoát khỏi trói buộc, lần nữa trở thành thần kiếm rong ruổi trời xuống đất, khắp gầm trời ai có thể địch nổi.

      Đúng lúc này, nữ tử mặc bạch y mang theo hồn phách trọn vẹn, dùng thanh liên trong ao đúc lại thân thể, tới dưới Thượng Cổ Sơn, quỳ gối trước thần miếu.

      Sài Hỏa vô cùng tức giận, đau đớn mắng nàng là tiện nhân, hận thể giết cho thống khoái.
      Last edited: 28/8/20

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta vẫn đọc pic bình thường ấy nàng ơi
      heavydizzy thích bài này.

    4. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      ta tò mò chuyện A Nghiên bỗng nhiên thích niệm kinh
      heavydizzy thích bài này.

    5. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Ôi tóm lại 1 ng là kiếm, 1 ngườ là vỏ. Chuyện hiển nhiên kiếm và vò phải ở bên nhau
      A fang, susuheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :