1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Trời ơi. đoạn hay mà. Tối nay có chap mới ko bạn Biu ơi?
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      hay hết chương lại kê dép ngồi hóng thui
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ta đoán Lục Lưu muốn chửi thề nha. "Các người nha, làm gì mà hùa nhau mang thai để bây giờ tiểu nương tử giận ta rồi"
      biu~biu~biuxukem thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 132

      Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, nữ quyến Trấn Quốc Công phủ tất nhiên cũng được mời dự tiệc. Giang Diệu nửa tháng gặp mẫu thân Kiều Thị, trong lòng nhớ nhung vô cùng. Lúc này ổn định xong tâm trạng liền gặp Kiều Thị.
      Kiều Thị biết khuê nữ ở Tuyên Vương phủ sống rất tốt, vốn bà lo lắng đích tôn Mạnh thị làm ầm ĩ, nhưng giờ bị phân ra ngoài, toàn gia chuyển tới tòa nhà ở ngõ Thái An, càng khiến Kiều Thị yên tâm . Thấy khuê nữ tới , bà đánh giá từ xuống dưới phen, quần áo xinh đẹp quý khí, gò má hồng hào béo mập, quả thực còn được nuông chiều hơn khi còn ở Trấn Quốc Công phủ.
      Kiều Thị cười : "Nhìn con này, khí sắc là tốt." Kiều Thị là người từng trải, hiểu cái cảm giác được phu quân nuông chiều, con rể là người tỉ mỉ, tuổi hơi lớn chút nhưng lại nhường nhịn khuê nữ nhiều hơn.
      Giang Diệu cười khanh khách gọi "Mẫu thân", rồi chào hỏi ba vị tẩu tẩu.
      Kiều Thị kéo khuê nữ ngồi xuống chuyện, hỏi: "Con rể đâu? Làm sao cùng con tới đây?" Mấy ngày khuê nữ xuất giá, Kiều Thị mỗi ngày đều nhắc tới, lúc này thấy nàng , tất nhiên có nhiều chuyện để .
      Vừa mới cãi nhau, nàng vốn muốn để ý đến . Giang Diệu : " đại nam nhân, làm sao lúc nào cũng có thể cùng con?" Đây là lời , nam nhân ở trong nhà sủng thê tử như thế nào, ở bên ngoài vẫn có sĩ diện, làm sao lúc nào cũng ở bên cạnh thê tử. Lại sợ mẫu thân yên lòng, nàng , "... Đợi chàng hết bận , gọi chàng lại đây chào hỏi mẫu thân."
      Kiều Thị hài lòng với con rể Lục Lưu này, tất nhiên gì điều gì khác, chỉ mỉm cười : "Con rể có chuyện quan trọng nên bận rộn, con là thê tử , phải thông cảm cho phu quân."
      Giang Diệu cảm thấy phiền muộn, liền gật đầu.
      Đúng lúc này, thấy Lục Lưu chậm rãi tới . Lục Lưu là người chi lan ngọc thụ, ôn hòa nhã trí, ở trước mặt nhạc mẫu từ trước tới nay đều là bộ dáng ôn hòa cùng khiêm tốn. tới trước mặt Kiều Thị , gọi nhạc mẫu, mới liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh, : "Vừa mới cùng hoàng thượng có chuyện đàm luận, có chút chậm trễ, để Diệu Diệu tới gặp nhạc mẫu trước."
      Con rể tốt như vậy, Kiều Thị càng nhìn càng hài lòng, gật đầu liên tục : " sao, các con còn có việc, cần phải để ý đến ta." Nhưng tâm trạng lại cực hài lòng. Kiều Thị là người sĩ diện, cũng có chút lòng hư vinh, sau khi có con rể là Tuyên Vương Lục Lưu, trong lúc các quý phụ gặp mặt, đối với bà cũng đặc biệt trông nom chút. Những người ngày xưa có bất mãn đối với bà, cũng bắt đầu nịnh bợ. Tuy Kiều Thị gả khuê nữ, chỉ hy vọng khuê nữ hạnh phúc, nhưng con rể có thân phận, hôn này làm bà mở mày mở mặt, bà là rất có lợi.
      Ngay ở trước mặt mẫu thân cùng nhóm tẩu tẩu nhóm của mình, Giang Diệu cũng tiện bày sắc mặt tốt với Lục Lưu, liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh , cho đủ uy nghi của nam tử.
      Bên ngoài nhìn vào, hai vợ chồng Tuyên Vương này, nam cao to tuấn mỹ, nữ xinh đẹp hơn người, là trời đất tạo thành đôi bích nhân.
      Lục Lưu là người trầm mặc ít , cùng nhạc mẫu Kiều Thị về việc nhà, cũng thiếu đề tài, lại đến ít tình vụn vặt, vẻ mặt rất lòng. Giang Diệu nghiêng đầu lén lút nhìn chút, thấy dáng vẻ đó của , lông mày thoáng nhướng lên chút.
      Khách nam, nữ quyến được phân chia chỗ ngồi,trước lúc khai tiệc, Lục Lưu dặn dò: "Nàng mấy ngày nay thân thể khỏe, đừng ăn đồ lạnh."
      Thấy con rể săn sóc như vậy, Kiều Thị càng cười đến ngậm được miệng .
      Giang Diệu cũng tiện thúc giục nhanh , nghe quan tâm, chỉ gật đầu biểu thị nàng biết . Lại sợ mình biểu quá qua loa, mẫu thân trách cứ nàng, cũng ngẩng đầu nhìn , săn sóc : "Chàng cũng nên uống ít rượu thôi."
      Lục Lưu mỉm cười đáp lại, trước khi còn nhìn thê tử thêm chút.
      Tiết Kim Nguyệt là người đầu tiên nhịn được, cười hì hì tới bên cạnh tiểu tử, nháy đôi mắt to : "Em rể biết quan tâm nha."
      Giang Diệu tiện gì, chỉ thoáng cúi thấp đầu.
      Kiều Thị lại nghĩ khuê nữ cảm thấy thẹn thùng , nhưng khuê nữ với con rể ân ái như vậy, bà rất vui mừng, có điều... Đôi mắt Kiều Thị liếc nhìn bụng khuê nữ thầm : Vẫn nên sớm sinh đứa con trai mập mạp, mới là chuyện tốt nhất.
      Giang Diệu vốn buồn phiền , vừa ngẩng đầu, liền thấy mẫu thân nhìn chằm chằm bụngcủa mình, lông mày mang theo ý cười, khóe miệng nhếch lên, giống như cháu ngoại bảo bối của bà ở trong bụng của nàng. Nhất thời Giang Diệu lại bắt đầu oán trách Lục Lưu, cảm thấy vừa nãy nên đánh mấy cái xả giận mới đúng.
      Ba vị tẩu tẩu, trừ Tam tẩu Lương Thanh Huyên chưa có, hai người còn lại đều mang thai, đặc biệt Tống Loan, cái bụng lớn, Kiều Thị chăm sóc nàng cũng đặc biệt hơn chút . Còn Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị có chút đau đầu, con dâu này là người hoạt bát, đều sắp làm mẫu thân , tính còn trẻ con như vậy, chỉ có thể sai nhóm nha hoàn ma ma quan tâm hơn, cho nàng chạy loạn.
      Khai tiệc , Giang Diệu theo mẫu thân ngồi xuống.
      Theo lý thuyết thân phận Giang Diệu cao hơn, vốn ngồi ở phía trước,nhưng trong lòng Giang Diệu giận dỗi, lại là tiểu nương mới gả lâu, vừa có chút ấm ức lập tức nhớ tới người nhà, tất nhiên đồng ý ngồi bên cạnh mẫu thân.
      Mấy ngày này Tiết Kim Nguyệt sống rất thoải mái, so với lúc vừa kết hôn, chỉ có hơn chứ kém, chí ít buổi tối cần làm chuyện phu thê, khiến nàng vui đến hỏng rồi. Tiết Kim Nguyệt ngồi sát bên tiểu chuyện vui vẻ: "Diệu Diệu muội biết ? Tẩu tẩu của ta mang thai ..." xong liền mím mím môi, " Nữ nhi gả ra ngoài đúng là bát nước đổ , chuyện quan trọng như vậy, mấy ngày nay ta cũng vừa nhận được tin."
      Mang thai là chuyện tốt, nhưng theo lệ, chờ mang thai được ba tháng, thai nhi ổn định chút, mới truyền tin vui này ra ngoài.
      Nhớ tới lúc trước ở trong sân nhìn thấy trưởng công chúa cùng Tiết đằng, từ đáy lòng Giang Diệu cũng cảm thấy mừng thay bọn họ. Hơn nữa, từ ký ức đời trước, Giang Diệu biết thai nhi này của trưởng công chúa chắc chắn tiểu nam hài. Xác thực khiến người ta ước ao.
      Giang Diệu lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của Nhị tẩu, có chút ngạc nhiên, nơi này biết là tiểu chất nam hay tiểu chất nữ đây.
      Nàng cầm chén trà nóng uống hớp, : "Hừm, vừa nãy ta thấy, chắc tình cảm của Tiết biểu ca cùng trưởng công chúa cũng rất tốt đẹp."
      Tiết Kim Nguyệt có ca ca nên tất nhiên quan tâm ,gật đầu : "Đúng vậy, ta vốn nghĩ trưởng công chúa dễ ở chung, bây giờ xem ra hai người bọn họ rất xứng đôi." Xong nở nụ cười, giọng , "Diệu Diệu muội cũng đúng đấy, em rể đối với muội tốt."
      Đối xử tốt với nàng?
      Giang Diệu nghĩ, Lục Lưu đối với nàng đúng là rất tốt, nhưng nghĩ đến việc muốn nàng sinh con cho , nàng liền hoảng hốt . đến cùng, Lục Lưu cũng chỉ muốn tốt cho nàng . Tối hôm qua ràng là thuận theo tự nhiên,nhưng lại lén lút... Lén lút tránh thai.
      Trong lúc ăn tiệc, Cảnh Huệ đế cố ý tới đây lần.
      Cảnh Huệ đế tuổi trẻ tuấn, thấy Hoàng hậu Hoắc Tuyền muốn hành lễ, liền săn sóc giữ vai của nàng, cười khanh khách làm cho nàng ngồi xuống. Vị nam tử cao cao tại thượng này, độc sủng người, dù Hoàng hậu có thai, cũng chưa từng mở rộng hậu cung, các nữ quyến ở đây nhìn tình cảnh này , đôi mắt cũng lộ ra thần sắc hâm mộ.
      Lúc này, ngồi phía sau, xa nhất là Vệ Bảo Linh .
      Ngày xưa Vệ Bảo Linh phong quang như thế nào? Mỗi lần ra trận, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng. Khi đó bởi vì Hoàng thượng rất sủng ái Vệ phủ , mà ả ngày sau là hoàng phi, nên dù mọi người ưa ả, nhưng cũng phải nể mặt của Cảnh Huệ đế, cho ả mấy phần mặt mũi. Mà vì ngày sau có thể tạo mối quan hệ cùng vị sủng phi này, các quý nữ đượcnuông chiều từ bé, ở trước mặt ả cũng giống như nha hoàn cùng ả chuyện. Khi đó, họ cũng coi trọng vị Hoàng hậu Hoắc Tuyền được sắc phong này, có thể lên làm Hoàng hậu sao? Cảnh Huệ đế đối với vị tiểu biểu muội Vệ Bảo Linh này tốt như vậy, cho được ả vị trí Hoàng hậu, sau này ả tiến cung chỉ cần có thể sinh ra hoàng tử, để bồi thường tất nhiên vị trí Thái tử là của hài tử Vệ Bảo Linh, sau đó uy phong nhất vẫn là Vệ Bảo Linh .
      Còn bây giờ?
      Phùng phủ ở tầm mắt quý tộc trong thành, cũng lên được nổi hạng ba,bây giờ Vệ Bảo Linh là con dâu Phùng phủ, dù tiến cung dự tiệc, vị trí ngồi tất nhiên cũng ở gần cuối cùng, giống như ngày xưa ả xem thường các nữ quyến chen chúc ở cùng nơi. Mà ả trang phục tỉ mỉ, nay còn mang thai, bộ dáng mập mạp, nào còn giống như ngày thường ngăn nắp xinh đẹp?
      Những phụ nhân từng bị Vệ Bảo Linh khe khẽ bàn luận, : "Nhìn ả bây giờ kìa nếu ta là ả, có mặt mũi tiến cung dự tiệc đâu, mất mặt ." xong lén lút nở nụ cười.
      Phụ nhân bên cạnh cũng phụ họa, dùng khăn lụa che mặt,cười : "Đúng vậy đúng vậy, ta còn nghe , Vệ Bảo Linh này vội vàng xuất giá, bởi vì trước lúc xuất giá cùng Phùng công tử..." Câu sau có tiếp tục , nhưng ý tứ ràng .
      Vệ Bảo Linh này, yên lành, được làm hoàng phi, ngược lại gả cho công tử bột Phùng Ngọc Tuyền, tất nhiên ít người nghị luận. Trong Vọng Thành này, hứng thú nhất chính là những chuyện như thế, dù chỉ có chút xíu tỳ vết, cũng bị phóng to, huống chi việc Vệ Bảo Linh bị gièm pha là , cũng có chứng cứ.
      Vệ Bảo Linh ngơ ngác nhìn vị trí Đế hậu phía , sắc mặt rất khó coi , lại nghe được lời các phu nhân này cố tình cho ả nghe ,càng cắn môi chặt, nhịn được đỏ cả viền mắt.
      Bên cạnh Vệ Bảo Linh là nha hoàn Tỳ Bà mặc áo màu xanh, từ Vệ phủ tới, vẫn hầu hạ bên người Vệ Bảo Linh. Giờ này nhìn phu nhân chịu ấm ức, liền giọng : "Phu nhân, thân thể thoải mái sao? Có muốn nô tỳ dìu người đến Thiên điện nghỉ ngơi lúc ."
      Vệ Bảo Linh tức giận mà có chỗ phát, nghe Tỳ Bà , liền mạnh mẽ trừng nàng. Sao ả lại biết, Phùng Ngọc Tuyền là người bại hoại ham mê sắc đẹp, nha hoàn có chút sắc đẹp bên cạnh ả, người nào cũng đều bị gã chạm qua , Tỳ Bà này cũng ngoại lệ. Ả chuyện này cho mẫu thân biết, nhưng mẫu thân ả thế nào ? Dù sao Phùng Ngọc Tuyền muốn chính là nha hoàn bên cạnh ả, mà phải là mang người vớ vẩn từ bên ngoài vào, bảo ả phải kiên nhẫn chút, còn bảo ả phải đem nha hoàn đưa cho Phùng Ngọc Tuyền, khiến ả có vẻ rộng lượng chút.
      Ả làm sao chịu! Vệ Bảo Linh tức giận đến mức suýt chút nữa động thai khí.
      Hoắc Tuyền ngồi ở phía , nhìn bộ dạng ân cần của Cảnh Huệ đế, cũng hờ hững tiếp nhận, lại thấy nghiêng đầu liếc mắt nhìn về chỗ ngồi, nhìn theo ánh mắt của , mới nhìn thấy Vệ Bảo Linh ngồi ở ghế cuối cùng. Hoắc Tuyền ngẩn người, nhất thời có chút nhận ra , ngờ mấy tháng gặp, Vệ Bảo Linh này vẻ mặt đầy chán nản, nay đôi mắt rưng rưng, giống như là ấm ức lắm, khi thấy Cảnh Huệ đế nhìn ả , mới lộ ra ánh mắt chờ đợi.
      Hoắc Tuyền : "Sắc mặt của Phùng phu nhân giống như tốt, lại là phụ nhân mang thai, hoàng thượng có muốn tới xem thử ?" Ngữ khí tương đối lớn, nghiễm nhiên có phong độ của quốc gia chi mẫu.
      Cảnh Huệ đế vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Hoắc Tuyền , mặt nhất thời có chút chột dạ, giống như hài tử phạm sai lầm, nắm tay Hoắc Tuyền : "A Tuyền, trẫm... Trẫm có ý đó, nàngkhông nên hiểu lầm." Y sợ A Tuyền hiểu lầm y còn mến Vệ Bảo Linh, liền vội vàng giải thích.
      Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, dù là hoàng thượng, đối mặt với tình nam nữ, cũng chỉ tiểu tử ngây ngô. Hoắc Tuyền mỉm cười, rút tay ra, : "Thần thiếp suy nghĩ nhiều, chỉ là lòng quan tâm Phùng phu nhân. Thần thiếp biết hoàng thượng cùng Phùng phu nhân thân như huynh muội, nên quan tâm nàng ấy chút."
      Thê tử hiền lành như thê này, khiến nam tử nào cũng thích. Nhưng Cảnh Huệ đế nghe xong, mày kiếm thoáng cau lại, thê tử này đồng ý vì y đánh đổi mạng sống, trong sơn động ở Tây sơn lần đó, y cảm thấy mình cách nàng rất xa, làm sao cũng đều bắt được nàng. Cảnh Huệ đế là người có tấm lòng lương thiện, sau khi trải qua ít chuyện, cũng trưởng thành hơn chút, dám dây dưa với Vệ Bảo Linh nữa, chỉ muốn để thê tử nhìn thấy thành tâm của y.
      Cảnh Huệ đế lần thứ hai nắm tay Hoắc Tuyền : "Cũng xuất giá, đó chính là con dâu Phùng gia, trẫm... tiện hỏi đến, ngày sau cũng cách xa chút."
      Hoắc Tuyền thông tuệ, lại là người thức thời, cũng gì thêm, ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu, nhìn Cảnh Huệ đế ra ngoài.
      Vệ Bảo Linh ở chỗ ngồi, vốn tưởng Cảnh Huệ đế rốt cục cũng nhìn ả , trong lòng vẫn thương ả, nhưng sau khi liếc qua chút, lại dịu dàng chuyện với Hoắc Tuyền, mãi đến lúc ra cửa điện, cũng nhìn ả thêm lần nào nữa.
      Vệ Bảo Linh nhìn theo bóng người mặc áo màu vàng quay đầu lại rồi, lúc này hồi phục tinh thần, giống như từ giấc mộng lớn vừa tỉnh lại, ngây ngốc mỉm cười.
      Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ,trước lúc lên xe ngựa tiền, Kiều Thị nắm tay khuê nữ dặn dò: "Được rồi, đừng tiễn nữa. còn sớm ,con cũng mau cùng con rể trở về thôi." Bà nhìn con rể bên cạnh thân khuê nữ thân thể như ngọc, dáng vẻ đoan chính, hài lòng nhìn nhiều thêm mấy lần, mới , "Đại tẩu,nhị tẩu con đều mang thai hài tử, hai con cũng nên nỗ lực, sớm để mẫu thân ôm ngoại tôn."
      Gang Diệu hấp hấp môi, giả vờ thẹn thùng cúi đầu.
      Lục Lưu da mặt dày nhận lời, : "Nhạc mẫu yên tâm, ta cùng Diệu Diệu cố gắng."
      Nụ cười mặt Kiều Thị càng sâu, thầm : đúng là con rể tốt.
      Thấy Lục Lưu ngoan ngoãn đáp lời ,trong lòng Giang Diệu thầm chửi thô tục tiếng, lúc ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình trưng ra bộ mặt cười giống như hoa cúc, cũng nỡ làm bà thất vọng, chữ nàng cũng .

      [​IMG]
      Happyanh, Tang Ca, midnight51 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 133

      Ngọc Bàn viện ngày bình thường rất ấm áp, Vương gia và Vương phi tình cảm rất tốt, bọn hạ nhân cũng cảm thấy kinh ngạc . Hôm nay biết vì sao, hai vợ chồng cùng hồi phủ, nhưng lại sóng vai chung với nhau. Tiểu Vương phi nghiêm mặt ở phía trước, Vương gia theo phía sau, tuy chỉ cách nhau khoảng hai, ba bước chân , nhưng cũng là hai người giận nhau. Hơn nửa tháng tân hôn, đôi vợ chồng dính nhau như keo như sơn, lúc này lại sầu não giận dỗi, cũng cần phải vội vàng, dù sao có chút mâu thuẫn , tình cảm mới vững bền.

      Trở về nhà, Bảo Cân liếc mắt ra hiệu cho Bảo Lục, để nàng pha trà nhài Vương phi thích uống nhất. Tự mình nhìn thấy hai người đường đều với nhau câu nào người,cũng mong hai người mau mau hòa hảo. Dù sao các chủ nhân giận nhau, chịu tội vẫn là hạ nhân bọn họ .

      Lục Lưu giống như thường ngày vào nhà, ra sau tấm bình phong đổi quần áo ở nhà, bình thường đều có tiểu thê tử giúp , cũng được lợi. Lúc đổi quần áo, còn có thể trộm hương thiết ngọc trận. Lúc này thê tử ngồi ghế hoa hồng cách bình phong hơi xa, nhìn , hai tay đặt lên đầu gối đầu, dáng vẻ có ý định tới giúp thay quần áo.

      Lục Lưu cong môi mỉm cười.

      Hôm nay dự tiệc, cũng uống chút rượu, biết thê tử thích mùi rượu , lúc này cũng dám lại gần ôm nàng, mà thẳng tiến vào tịnh thất tắm rửa, tẩy rửa sạch mùi rượu người.

      Nghe được thanh Lục Lưu tiến vào tịnh thất , Giang Diệu ngồi yên tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng tức giận đến run người, nhưng lại như tên đầu gỗ, cũng tới dỗ nàng. Giang Diệu quyết định nàng tuyệt đối hạ mình trước. Nàng rất tức giận. Nhưng nàng nghĩ, ai ở trong tình huống đó, đều tức giận? chính là tên lừa đảo, khiến nàng cho rằng thân thể xảy ra vấn đề gì, cần mang theo thuốc viên bên người. Khi đó nàng rất lo lắng và sợ sệt, lại tự trách, cảm thấy mình là thê tử hề quan tâm phu quân .

      Ai ngờ kết quả là như vậy...

      Giang Diệu tức giận, thấy Bảo Lục bưng chén trà vào , giơ tay tiếp nhận, bất mãn : "Sao lại nóng ? Ta muốn uống lạnh."

      Bảo Lục giọng nhắc nhở: "Mấy ngày nay thân thể Vương phi khỏe lắm, thể uống lạnh."

      Lời này, khiến Giang Diệu nhớ tới trước đây, lúc nàng vừa có nguyệt tín, Kiều Thị từng dặn: trong lúc nguyệt tín, nương gia phải tránh ăn cay hay nóng, càng thể bị cảm lạnh, nếu điều trị tốt, ngày sau có thể ảnh hưởng đến chuyện nối dòng. Nàng đặc biệt quý thân thể của mình, tất nhiên nghe lời mẫu thân, mỗi lần nguyệt tín đều rất tự chăm sóc mình, hoàn toàn cần người khác nhắc nhở, bởi vì nàng cũng mong ngày sau có thể sinh được hài tử khoẻ mạnh.

      Giang Diệu vẫn còn lý trí, cũng hồ đồ, "Ừng ực" uống vào mấy ngụm trà nóng.

      Lúc này trong tịnh phòng vang lên tiếng nước, nghe nam nhân bên trong : "Diệu Diệu, cầm cho ta bộ áo ngủ lại đây."

      Là người lớn , vào tắm cũng biết cầm áo ngủ vào sao? Giang Diệu thầm mắng ngốc, nhưng cũng hiểu —— muốn tìm cơ hội cùng nàng trò chuyện.

      Giang Diệu có chút muốn vào, vẫn ngồi im ở ghế hoa hồng .

      Bảo Cân cùng Bảo Lục nhìn nhau, vẫn là Bảo Cân nhanh trí hơn chút, mở miệng, : "Hôm nay Vương phi mệt mỏi, hay để nô tỳ lấy?" Bảo Cân đợi Vương phi gật đầu, thấy nàng phản ứng, thấy bên trong tiếng nước dừng , biết Vương gia cũng đợi, liền tự mình quyết định, tới trước tủ sơn son điêu điền mạ vàng hoa cỏ văn, lấy bộ áo ngủ được xếp chỉnh tề.

      Lúc Bảo Cân vừa quay đầu, thấy Vương phi đứng bên cạnh , mới giả vờ kinh ngạc : "Vương phi?"

      Giang Diệu nhìn áo ngủ trong tay Bảo Cân, nhận lấy, mặt thay đổi : "Để ta mang vào." xong lại lấy cái tiết khố từ trong tủmang vào đưa cho Lục Lưu.

      Bảo Cân nhàng lui sang bên, thấy Vương phi vào , liền mỉm cười với Bảo Lục đứng bên cạnh. Các nàng làm nha hoàn đương nhiên biết, Vương gia xem Vương phi như bảo bối , Vương phi đối với Vương gia cũng vậy, việc riêng tư thế này, làm sao cho phép nữ tử khác làm? Thấy , chỉ cần chút khích tướng, Vương phi liền tự mình vào mang cho Vương gia.

      Giang Diệu sao lại hiểu mưu kế của nha hoàn? Nhưng nàng đúng như các nàng nghĩ, muốn những nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ Lục Lưu mặc quần áo, càng muốn Lục Lưu bị những nữ tử khác chạm vào. nàng ghen tị cũng được, nhưng từ nhìn thấy ân ái của cha mẹ, tuổi còn hiểu đạo lý —— Phu quân của nàng, muốn đánh cũng chỉ do bản thân nàng đánh, thể để cho người khác đụng vào.

      Giang Diệu nén giận vào tịnh thất, thấy Lục Lưu trần truồng đứng ở trước mặt nàng, hạ thân chỉ được quấn bằng chiếc khăn màu trắng.

      Nam nhân vừa tắm rửa xong, trời mùa hè , giọt nước người còn chưa lau khô , từ cuối sợi tóc của , nơi phần gáy đường ngừng chảy xuống... Nhìn Lục Lưu có cảm giác gầy, nhưng ra lại gầy chút nào, lúc mặc quần áo và mặc quần áo nhìn khác nhau hoàn toàn, lại có gương mặt tuấn mỹ vô song, liền cảm thấy nam nhân cũng có thể gieo tai vạ.

      Giang Diệu nhìn thấy dáng người của , hoảng hốt trận, đặt quần áo qua bên, chuẩn bị ra ngoài.

      Nhưng người nam nhân đứng chắn ở trước mặt nàng.

      Giang Diệu cúi đầu, sau lại tức giận ngẩng đầu lườm cái, : "Vương gia mau mặc quần áo , thiếp thân ra ngoài trước ."

      Lúc ân ái mở miệng câu đều gọi Lục Lưu, gọi đại danh của rất thuận miệng, lúc này giận, trực tiếp kêu Vương gia, còn ngoan ngoãn tự xưng thiếp thân. Lục Lưu biết nàng tức giận , : "Nàng là thê tử của bản vương, nên hầu hạ bản vương thay y phục mới phải, đúng ?"

      Giỏi lắm, dỗ nàng thôi, lúc này còn bắt nàng mặc quần áo cho !

      Giang Diệu nén giận, kéo cái khăn trắng quấn quanh eo của cái, đến giờ vẫn rất thẹn thùng, nhìn vật kia, sợ đến run rẩy, sau đó nuốt nước miếng, mới giả vờ hờ hững cầm lấy tiết khố bên cạnh áo ngủ, chuẩn bị giúp mặc.

      Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nhắc nhở: "Còn chưa lau khô đấy."

      Giang Diệu cũng nghe lời, làm thê tử hiền lành dịu ngoan, giúp lau sạch từ xuống dưới, ngay cả kẽ mông cùng đằng trước cũng bỏ qua, trong lúc đó "tiểu Lục Lưu vô lại" lại ngẩng đầu lên chào hỏi nàng , Giang Diệu Tài lập tức lùi lại, xấu hổ nhét quần áo vào trong ngực , : "Chàng tự mặc !" Dứt lời liền nổi giận rời khỏi tịnh thất.

      Lục Lưu mặc xong quần áo ra ngoài, thấy thê tử thu dọn đồ đạc, mới lại gần, : "Diệu Diệu?"

      Giang Diệu lạnh nhạt : " Mấy ngày nay ta tiện, ta đến Lâm Linh cư ngủ tạm." Lâm Linh cư cách Ngọc Bàn Viện xa, xây ở bên cạnh ao hoa sen, Giang Diệu thích hái hạt sen, liền sai người thu dọn Lâm Linh cư,lúc hái hạt sen, cũng có nơi để nghỉ ngơi lát.

      Lục Lưu suy nghĩ chút, : "Thân thể nàng chịu được lạnh, chỗ ấy gió lại lớn." dừng chút,lại , "Đúng lúc ta có chút công việc chưa xử lý xong, hôm nay có lẽ phải làm rất muộn, ta nghỉ ở thư phòng, nàng cũng nên ngủ sớm chút."

      Giang Diệu có chút choáng váng . Nàng nể mặt, muốn đến Lâm Linh cư ngủ, chỉ là muốn dỗ nàng, giải thích cho nàng hiểu.

      lại làm, vội vàng tới thư phòng để ngủ.

      Giang Diệu liền lên giường, hình tượng cởi giầy, lấy chăn cuốn thân thể mình lại, trực tiếp lăn tới bên trong giường.

      , lúc này thư phòng ngủ, sau này đừng nghĩ trở về!

      Năm ngày sau, Lục Lưu bận rộn.

      Tiệc mừng thọ Hoàng hậu ngày ấy, cùng Cảnh Huệ đế chuyện, dù là Cảnh Huệ đế muốn giữ lại, nhưng y cũng phải buông tay . Chỉ là việc muốn bàn giao rất nhiều, thê tử bên kia, cũng sinh hờn dỗi, dự định xử lý công việc xong xuôi , cẩn thận dỗ dành nàng, sau đó cùng nàng về nhà mẹ đẻ. hứa với nàng, muốn đưa nàng ra ngoài chơi.

      Nhưng Giang Diệu làm sao hiểu được tâm tư của Lục Lưu? Thấy mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn còn chưa đủ, lúc hồi phủ, liền vội vã gặp nàng, sau đó lại đến thư phòng, bận rộn cả buổi tối, sau đó nghỉ ngơi ở thư phòng. Từ lời của ma ma, Giang Diệu biết lúc trước Lục Lưu cũng hay ngủ ở thư phòng, nhưng từ lúc thành thân với nàng cho tới nay, Lục Lưu ngày nào cũng trở về phong rất sớm với nàng. Bởi vậy, Giang Diệu thể suy nghĩ nhiều , cảm thấy Lục Lưu cố ý kiếm cớ, chờ nàng chủ động cúi đầu.

      Lần đầu tiên cãi nhau sau khi thành thân, nàng sao có thể cúi đầu trước a? Mà nàng cũng làm sai.

      Ngày hôm đó, Giang Diệu cùng Bình nhi chơi đùa, Bình nhi cầm trong tay tiểu châu chấu bị hỏng , khóc đến thương tâm. Giang Diệu cầm lấy tiểu châu chấu, dùng khăn lau khuôn mặt bé bụ bẫm của Bình nhi, : "Đừng khóc, thẩm thẩm giúp ngươi bện châu chấu lần nữa, được ?"

      Bình nhi nín khóc mỉm cười, vỗ tay được.

      Đứa này, mặc dù nhìn có chút ngu dại, nhưng mấy ngày nay cùng nàng ở chung bớt chút nhát gan của tiểu nam hài,có vẻ ngày càng hoạt bát hướng ngoại.

      Giang Diệu cũng tình cờ dạy đọc sách tập viết. Nam hài Trấn Quốc Công phủ ba, bốn tuổi bắt đầu học, Bình nhi này theo lý thuyết đến tuổi vỡ lòng, nhưng bởi vì ngu dại, nên chưa tìm tiên sinh. Theo như Bình nhi , Giang Diệu biết được, lúc trước Lục Hành Chu cũng thường thường dạy học chữ. Bình nhi ngu dại, người khác học ngày có thể học năm chữ, năm ngày cũng học được chữ, Giang Diệu từ nhìn qua là quên được, thông minh hơn nhiều so với hài tử bình thường. Khi dạy dỗ Bình nhi, tình tình phải nhẫn nại , nhưng hôm nay dạy nghiêm túc cẩn thận, ngày mai lại quên, ngày mai lần dạy lần, lúc tiểu nam hài gật đầu nhớ kỹ , qua ngày lại quên, tóm lại sinh ra chút cảm giác thất bại.

      hài tử ngu dốt như vậy, Lục Hành Chu lại đồng ý dạy ...

      Giang Diệu bện châu chấu trong tay, đợi ở bên người Lục Lưu, tự nhiên cũng mưa dầm thấm đất, nhưng nàng thực bện được, nhiều lần đều bị bung ra .

      Dù Bình nhi trì độn, cũng nhìn ra tam thẩm thẩm bện được, rất ngoan ngoãn nhìn nàng cái, : "Thẩm thẩm..." Cậu tuy thích con châu chấu này, nhưng cậu cũng muốn nhìn thấy tam thẩm thẩm vui.

      Giang Diệu vui phải vì bện được châu chấu, mà bởi vì nhìn con châu chấu này, nhớ đến Lục Lưu. Lúc này nàng nhịn được, hỏi Bảo Lục bên cạnh, : "Vương gia đâu?"

      Bảo Lục cuối cùng cũng thở phào nhõm, Vương phi có thể chủ động hỏi Vương gia, là xu hướng tốt. Bảo Lục : "Vương gia hôm nay ước hẹn, ra ngoài . Có điều , hôm nay Vương gia trở về sớm với Vương phi."

      Giang Diệu hỏi nhiều . Phu quân mình ra cửa, nàng là thê tử, lại biết gặp ai.

      Nhất thời sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc.

      Mà lúc này, Lục Lưu ở trong nhã gian tửu lầu, ngồi đối diện là nam nhân trẻ tuổi,đầy ý vị nam tử, chính là Đại tướng quân Tiết Đằng. Mấy năm qua Lục Lưu ở trong triều giúp đỡ Cảnh Huệ đế xử lý chính vụ, Còn Tiết Đằng, kế thừa chí hướng củaTiết phụ, rong ruổi chiến trường, giúp Cảnh Huệ đế bình định biên cương chiến loạn, coi như văn võ, phụ tá đắc lực của Cảnh Huệ đế.

      Nhớ lúc đầu Tiết Đằng đối với vị Tuyên Vương dang tiếng ác độc này cũng có cảm tình gì, nhưng tiếp xúc nhiều hơn, lại rất thưởng thức đối với , tại cưới Giang Diệu , thành biểu muội phu của y, quan hệ của hai người so với lúc trước cũng thân thuộc hơn.

      Nghe xong quyết định của Lục Lưu, Tiết Đằng tuy kinh ngạc, nhưng cũng ủng hộ . Nhưng lại lo lắng Cảnh Huệ đế tuổi còn trẻ, Lục Lưu vừa , Hoàng thượng thong thả bận đến mức sứt đầu mẻ trán.

      Lục Lưu : "Hoàng thượng tự mình chấp chính nhiều năm, mấy năm qua bản vương dần dần uỷ quyền, cho tới bây giờ, cũng gần như nằm hoàn toàn . Tiết tướng quân, nay bản Vương thành gia, chỉ muốn tìm nơi thanh tĩnh để sinh sống."

      Lời này nếu trước kia, Tiết Đằng chắc cảm thấy buồn cười, nhưng nay y cũng thành thân, tức phụ nhà y trong bụng còn có hài tử, y ngày ngày chỉ muốn bảo vệ nữ nhân kia, để nàng đỡ bị ngã hoặc bị va đụng .

      Tiết Đằng cười : "Ta hiểu." Lại chợt , "... Ngươi cùng Diệu Diệu vội thành thân như vậy, chính là muốn đưa nàng cùng ?"

      Lục Lưu lên tiếng, Tiết Đằng hiểu, thở dài : "Ngươi nha, ta cũng biết ngươi thế nào . Có điều —— cung yến lần đó, ta thấy ngươi tâm tình được tốt, lúc này còn bày gương mặt thế này, sao vậy? Cãi nhau với tức phụ?"

      Chuyện như vậy, Lục Lưu muốn với Tiết Đằng,nhìn bộ dạng hớn hở của y, biết mấy ngày nay y rất vui vì thê tử mang thai , càng đề cập tới việc của phu thê.

      Tiết Đằng là người túc trí đa mưu cỡ nào, sao lại nhìn ra vị Vương gia được đồn đại là lòng dạ độc ác , lúc này dỗ được thê tử yểu điệu ,hài lòng mỉm cười, : "Tiểu biểu muội này của ta, coi như là có bản lĩnh. Lục Lưu, ta coi ngươi là huynh đệ, lúc này ta cũng lòng với ngươi, nữ nhân, thể chiều chuộng, nếu cáu kỉnh cứ vác lên giường đánh cho trận, tất nhiên, thể ra tay quá nặng, hù dọa chút, người ngoan ngoãn ."

      Y đắc ý , "... Ngươi nhìn vị kia của nhà ta , Trưởng công chúa kiêu căng đến bậc nào, bây giờ phải ngoan ngoãn sinh con cho ta đấy sao? Nữ nhân phải là rảnh rỗi mà gây sao? Ngươi cứ làm cho nàng mang thai hài tử, có việc bận , cả ngày giận dỗi với ngươi."

      Vậy mà Lục Lưu đột nhiên trầm mặt, chậm rãi : "Bản vương lại nghe , ở Tiết phủ —— Tiết tướng quân mới là người bị mang lên giường đánh."

      Tiết Đằng uống trà, nghe lời này nước trà lập tức phun ra ngoài, sửng sốt lâu mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác : "Lục Lưu, ngươi... Tay dài đến mức vươn đến tận bên người lão tử?"

      Nghĩ bạn tốt biết mình bộ dáng cum cúp ngoan ngoãn như con ở trước mặt tức phụ, Tiết Đằng nhất thời liền chửi thô tục.

      Lục Lưu có thời gian rảnh rỗi tiếp cùng Tiết Đằng, chính xong , liền vội vã trở về phủ —— dù sao trong nhà còn có tiểu thê tử sinh hờn dỗi chờ đây.

      Lúc Lục Lưu trở lại Tuyên Vương phủ, vương phủ thắp đèn. xoải bước tiến vào Ngọc Bàn Viện, thấy trong phòng yên lặng, nhìn thấy nha hoàn Bảo Cân ra, mới hỏi: "Vương phi đâu?"

      Bảo Cân thấy hôm nay Vương gia về sớm, tâm trạng vui mừng, vội : "Vương phi ở trong phòng."

      Lục Lưu gật đầu, vào phòng ngủ . liếc mắt nhìn nha hoàn bảo vệ trong phòng ngủ, nha hoàn rất thức thời lui ra, đến gần, hất vạt áo bào ngồi ở bên giường, giơ tay tìm hình dáng mềm mại giường nhỏ lên, hôn đầu của nàng, ôn nhu : "Diệu Diệu..."

      Giang Diệu quay đầu , muốn để ý đến .

      Lục Lưu phục, ngửi hương vị người thê tử, bèn đưa tay lỏng ra.

      Giang Diệu thầm mắng trận. Cảm thấy nam nhân này cũng là, kiên trì thêm chút nữa, nàng ném ra sắc mặt tốt, cũng dỗ dành , chút thành ý cũng có! tức giận, lại nghe được thanh huyên náo của nam nhân phía sau.

      Thanh này nàng quá quen thuộc, là thanh Lục Lưu cởi quần áo.

      Lần này Giang Diệu tức giận đến nghiến răng . Giỏi lắm, hèn chi mấy ngày nay yên phận... Hôm nay nguyệt của nàng mới vừa hết, liền đến dỗ dành nàng .
      Happyanh, Tang Ca, Sô Cô la Đắng51 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :