1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 15

      Hai mẹ con hồi lâu, Lâm Cẩm Nghi có thể nhìn ra, Tô thị trong lòng cao hứng vì mình nguyện ý học trù nghệ với bà.

      Tiễn bước Tô thị rồi, canh giờ dĩ nhiên còn sớm.

      Thiên Ti bắt đầu an bày người làm nóng phòng tắm, thu thập giường.

      Lâm Cẩm Nghi thấy nàng bận việc, nhân tiện : "Trước vội, ta còn muốn luyện chữ lát."

      Thiên Ti liền khuyên nàng: " nương thân mình vừa khỏe, thể quá độ mệt nhọc. Mấy ngày trước đây, phu nhân tạm ngừng việc học, từ nay trở mới bắt đầu. Ngài cũng vội nhất thời."

      Tuy rằng còn có ngày hưu mộc nhưng Lâm Cẩm Nghi cũng muốn lãng phí thời gian, nàng và tiểu biểu muội chữ viết khác biệt rất lớn, nếu sớm viết giống, nữ tiên sinh dạy tiểu biểu muội tất nhiên có thể liếc mắt cái là nhìn ra.

      "Ừ, ta hiểu, luyện lúc nữa ngủ." Nàng có lệ vài câu, lần nữa cầm bút.

      Thiên Ti thấy khuyên nàng được, cũng thêm nữa, cho người phòng bếp phân phó đầu bếp nữ nổi lửa, lát Lâm Cẩm Nghi đói bụng có thể lập tức ăn khuya.

      Lâm Cẩm Nghi lại luyện chữ canh giờ, mới buông bút rửa mặt.

      Bởi vì cảm thấy có chút mệt, nàng rất nhanh vào giấc ngủ.

      đêm mộng mị, ngày thứ hai, nàng dậy sớm, Thuận Hoà đường trước thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, cùng Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị dùng bữa xong, trở về Cẩm Tú Uyển lại ngồi xuống bàn học.

      Nàng liên tục hai ngày đều thập phần cần cù chăm chỉ, so với lúc trước để bụng việc học tưởng như hai người khác nhau.

      Nếu là người hầu hạ nha hoàn từ trước ở Cẩm Tú Uyển, sợ là cảm thấy nàng bị cái gì khác thường nhiễm vào người.

      Thiên Ti cũng khuyên nhiều, dù sao lúc trước nàng hầu hạ bên người Tô thị, trong lòng biết Tô thị cũng hi vọng nữ nhi tiến tới. Đương nhiên Lâm Cẩm Nghi đến cùng khác thường như vậy, Thiên Ti vẫn với Tô thị tiếng.

      Tô thị tuy rằng có thể quản lý Trung Dũng hầu phủ dưới đều thỏa đáng, nhưng đối với con vẫn coi là bảo bối, dưỡng nàng thành kiêu căng. Lúc trước Lâm Cẩm Nghi bởi vì kiêu căng mới xảy ra chuyện, Tô thị nghĩ lại, nghĩ nên đối với nữ nhi quản chặt hơn. Lúc này nhìn thấy nữ nhi cần người , tự mình biết nên nỗ lực, trong lòng vô hạn vui mừng, tự mình xuống bếp làm món điểm tâm, cho người đưa đến Cẩm Tú Uyển.

      Kết quả là, Lâm Cẩm Nghi luyện chữ hơn canh giờ, trước mặt bưng tới đĩa bông tuyết cao nóng hầm hập.

      Bông tuyết cao giống hoa tuyết mỏng manh, khiết bạch thanh thích, nhìn đơn giản, kì thực bên trong có càn khôn, chính là đem gạo nếp chưng lên đảo kĩ, dùng vừng nghiền nát thêm đường chưng thành. Là điểm tâm thịnh hành ở Giang Nam.

      Vốn Lâm Cẩm Nghi cũng rất thích ngọt, Tô thị cũng làm theo khẩu vị nàng.

      Trước khi Lâm Cẩm Nghi xuất giá cũng có khẩu vị đặc biệt, bất quá mẹ ruột Tiêu Tiềm chính là nữ tử Giang Nam, Tiêu Tiềm theo bà, thích ăn mấy món đó. Nàng ai cả đường , theo vài năm, ăn nhiều cũng thích.

      Lại điểm tâm, này Lâm Cẩm Nghi vừa ăn là biết từ tay Tô thị ——đầu bếp tầm thường, tất nhiên làm món điểm tâm tầm thường mĩ vị như vậy, so với đầu bếp Trấn Nam vương phủ tốt hơn biết bao nhiêu lần.

      Cảm nhận được Tô thị quan tâm, Lâm Cẩm Nghi càng hạ quyết tâm nỗ lực hơn, nhất thiết thể để bà thất vọng.

      Như thế lại qua ngày, ngày thứ hai là ngày quay lại trường.

      Buổi tối hôm trước, Lâm Cẩm Nghi nghe được từ chỗ nha hoàn, nữ tiên sinh của Trung Dũng hầu phủ họ Tống, chính là nữ nhi quan văn tiền triều, cảnh nhà sa sút mới làm tiên sinh. Nhưng bà ấy dù làm người, hay tài học đều tốt, Tô thị nghĩ hết biện pháp mới thỉnh được đến nhà. Nhưng nữ tiên sinh này làm người thập phần nghiêm túc cũ kỹ, thích học sinh phấn đấu, đối với tiểu biểu muội vẫn quá thích.

      Lâm Cẩm Nghi cũng qua tuổi làm cho người khác khó xử, nghĩ rằng thích thích, nàng làm tốt bổn phận bản thân là được.

      Hôm nay sáng sớm, Lâm Cẩm Nghi dật hơi sớm hơn bình thường, Thuận Hoà đường thỉnh qua an xong thư phòng.

      Lâm Phương Nghi nhưng lại đến sớm hơn nàng chút. Lúc trước nàng bị Tô thị phạt, Trung Dũng hầu phu nhân cũng cần nàng thỉnh an, lâu ra khỏi Phương Hoa uyển.

      Tống tiên sinh còn chưa tới, Lâm Cẩm Nghi vào thư phòng cầm sách vở để lên bàn mang. Lâm Phương Nghi liền cười với nàng, "Muội muội hôm nay tới sớm."

      Lâm Cẩm Nghi cũng cười trả lời: "Rất nhiều ngày lên lớp, khó có lúc chăm chỉ hồi, để tỷ tỷ chê cười."

      Lâm Phương Nghi lại : "Muội muội càng ổn trọng." Sau đó nghĩ đến Lâm Cẩm Nghi trải qua hồi ngoài ý muốn, mới có biến hóa này, liền tiếp: "Muội muội còn trách ta sao? Lần trước ta cố ý."

      Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, : "Ta cũng có chỗ đúng, chuyện lần trước chúng ta nên lại."

      Hai tỷ muội tuổi kém bao nhiêu, trong nhà lại chỉ có các nàng hai nữ nhi, ngày xưa cảm tình tốt, thường xuyên chơi cùng chỗ.

      Lâm Phương Nghi nghe nàng như vậy, trong mắt tràn đầy ý cười, "Muội muội trách ta là tốt rồi."

      chuyện, Tống tiên sinh tới. Tống tiên sinh thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, thân hình caoo, cũng trang điểm như các nữ tử chưa xuất giá.

      Tống tiên sinh vào thư phòng, nhìn thấy hai nàng đều đoan đoan chính chính ngồi tại chỗ, nhất thời trong lòng cũng kinh ngạc. Học sinh này của bà ngày xưa luôn lười biếng, đến sớm giống hôm nay, cần chờ đợi thực hiếm thấy. Mà mấy ngày trước nàng mới bị thương, nằm ở giường nghỉ ngơi vài ngày mới xuống giường, bà còn tưởng rằng Lâm Cẩm Nghi còn có thể cớ qua loa tắc trách, đến trường mới đúng.

      Nàng nhìn thêm Lâm Cẩm Nghi, sau đó bắt đầu mấy ngày trước đây giao công khóa, chậm rãi tới trước bàn học các nàng, bắt đầu kiểm tra.

      Lâm Phương Nghi xưa nay nỗ lực cẩn thận, có gì bất ngờ xảy ra, nàng hoàn thành sai.

      Tống tiên sinh xem chữ của nàng, rồi hỏi lại bài, mặt lộ ra vừa lòng tươi cười. Tiếp theo tới trước mặt Lâm Cẩm Nghi.

      Khiến bà thể tin là, Lâm Cẩm Nghi cũng quy củ luyện chữ, còn viết thập phần nghiêm cẩn, chữ viết giống trước đây, chỉ có thể xem như trung dung, lại hơn vài phần xinh đẹp.

      Tống tiên sinh cẩn thận nhìn chữ nàng, khó được khen ngợi: " tệ, chữ ngươi có tiến bộ, là tốn ít công phu."

      Lâm Cẩm Nghi có chút thẹn thùng, nàng tuy rằng quả bỏ phen công phu, cũng là bắt chước chữ tiểu biểu muội, phải để Tống tiên sinh cho rằng nàng chăm chỉ.

      Tống tiên sinh lại hỏi bài lúc, xem nàng đối đáp trôi chảy, tán thưởng gật gật đầu, lại hỏi đến bài thơ lần trước, Lâm Cẩm Nghi cũng trả lời cẩn thận.

      Tống tiên sinh và Lâm Phương Nghi đều nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Tống tiên sinh ngày hôm này cười với nàng số lần còn nhiều hơn trước đây cả tháng.

      Lâm Cẩm Nghi cũng thầm may mắn, cũng may Tống tiên sinh trong lòng phải ghét nàng, chỉ thích lúc trước nàng lười biếng. Sau này mình ở dưới mắt Tống tiên sinh hẳn cũng quá khổ sở.

      ngày rất nhanh qua, đến chạng vạng, là lúc học xong.

      Tiễn bước Tống tiên sinh, Lâm Phương Nghi thân thiết kéo cánh tay Lâm Cẩm Nghi, cùng nàng rời khỏi thư phòng.

      Vừa , Lâm Phương Nghi vừa hỏi nàng: "Sắp đến ngày sinh Tô thái phi, muội muội chuẩn bị mặc cái gì sao?" Tô thái phi có ân tình với Trung Dũng hầu phủ, thúc đẩy tứ hôn, đại thọ của bà, Tô thị và Lâm Ngọc Trạch đều phải . Đồng dạng, Lâm Phương Nghi cũng đồng hành.

      Tô thái phi sinh hạ Cửu hoàng tử, được phong làm Vinh vương gia. Tô thái phi ở Vinh vương phủ bảo dưỡng tuổi thọ, đến lúc đó nhất định là náo nhiệt phi thường. Các nàng là nữ nhi đến nhà làm khách, thể thất lễ , còn thể làm mất mặt mọi người.
      Last edited: 6/11/17

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Kiểu này đến lúc gặp chồng kiếp trước lẫn kiếp này chắc còn lâu lắm.
      heavydizzy thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá à...tiếp tục nha editor!!! thanks
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Anhdva sắp gặp nhau rồi

      Chương 16

      Lâm Cẩm Nghi hôm trước có nghe Tô thị nhắc đến, bất quá lúc đó trọng điểm của Tô thị vẫn là chuyện trù nghệ, nàng cũng nghĩ tới ăn mặc.

      Lúc này Lâm Phương Nghi nhắc tới, Lâm Cẩm Nghi liền nhớ ra.

      Bất quá so với Lâm Phương Nghi nàng may mắn hơn, Lâm Phương Nghi là thứ nữ Trung Dũng hầu phủ được sủng nên có nhiều đồ, muốn trang điểm đẹp phải tốn tâm cơ, nàng lại cần lo lắng.

      Tỷ muội đường chuyện rồi mỗi người ngả, đều tự trở về viện mình.

      Lâm Cẩm Nghi bên này vừa trở về, bên kia đại nha hoàn Vạn Lũ bên người Tô thị liền mang đến mấy miếng vải, cho nàng chọn để làm váy áo mới dự tiệc.

      Lúc trước Lâm Cẩm Nghi mới chỉ mười bốn, thích màu sắc tươi sáng, trong tủ quần áo cũng nhiều quần áo đỏ vàng tươi rực rỡ.

      tại tâm lý nàng cũng qua tuổi đó, chỉ thích màu trắng trong thuần khiết, liền chọn miếng xanh nhạt và miếng nguyệt bạch.

      Vạn Lũ nhìn, liền : " nương vẫn nên chọn màu vui mừng hơn, lão thái phi nhất nhìn tiểu bối mặc đồ đỏ. Đại nương bên kia làm váy đỏ thạch lựu." Sau đó lại chỉ vào miếng màu hoa đào : "Đây là phu nhân giữ riêng cho ngài, ngài hẳn là thích."

      Lâm Cẩm Nghi nghĩ cũng đúng, ra ngoài dự tiệc có đạo lý mặc quá mức nhạt nhẽo, Lâm Phương Nghi đều chuẩn bị mặc đồ đỏ, chính mình mặc rất nhạt, đứng chung chỗ ngược lại tốt, liền gật đầu : "Vậy tháng sau ta mặc cái này."

      Chọn xong chất liệu, tú nương theo Vạn Lũ tới lấy kích thước của nàng xong mới trở về phục mệnh.

      *

      Thời gian tháng, ngắn cũng ngắn, dài nhưng cũng dài.

      Trong tháng này, Lâm Cẩm Nghi từ từ quen cuộc sống ở Trung Dũng hầu phủ.

      Nửa tháng trước, thời hạn Tô thị giam cầm nàng vẫn còn, mỗi ngày buổi sáng nàng thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, rồi thư phòng lên lớp với Lâm Phương Nghi.

      Học xong, nàng ở trong viện luyện chữ, chép Kinh Phật, làm công khóa. Tô thị thỉnh thoảng đến xem nàng, bồi nàng trò chuyện, cũng quá nhàm chán.

      Nhưng nhiều ngày nàng nhìn thấy Lâm Ngọc Trạch, cảm thấy có chút kỳ quái.

      Mãi cho đến đêm, nàng luyện chữ, nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”.

      khuê phòng tiểu thư hầu phủ, sao có thể có người thừa dịp bóng đêm ở bên ngoài gõ cửa sổ?

      Lâm Cẩm Nghi cũng xác nhận là mình nghe sai, mởi để Thiên Ti mở cửa sổ nhìn xem.

      Ngoài cửa sổ phải ai khác mà là Lâm Ngọc Trạch, chỉ mặc thân áo ngủ vân cẩm, bên ngoài khoác áo choàng.

      Thấy người, Lâm Cẩm Nghi liền thân thiết : "Bên ngoài sương nhiều, ngài làm gì vậy? Có chuyện gì ngài vào nhà , đừng để cảm lạnh."

      Lâm Ngọc Trạch cũng bước vào, chỉ lơ đễnh cười cười, : "Ta nhìn con chút. Thấy con tốt, ta cũng an tâm." xong lại hỏi Lâm Cẩm Nghi, "Mới vừa rồi con luyện chữ? Thân mình con mới tốt vài ngày, trăm ngàn phải cẩn thận, công khóa dù quan trọng cũng so được với sức khoẻ."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, : "Con hiểu, lập tức ngủ."

      Lâm Ngọc Trạch nhân tiện : "Tốt tốt, vậy con mau ngủ, cha ầm ỹ con." xong cũng chờ Lâm Cẩm Nghi ra đưa tiễn, vội vàng .

      Lâm Cẩm Nghi càng cảm thấy kỳ quái, cách ngày bóng gió hỏi Tô thị hồi, Tô thị liền giải thích: "Cha ngươi mềm lòng, hôm kia bảo ta nên cấm túc con, còn thân mình con vừa khỏe, nên tiếp tục học ngay. Là ta cho đến thăm con, biết lại đau lòng con, ở bên tai ta ngừng."

      Trong nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, đến Trung Dũng hầu phủ lại điên đảo, là từ phụ nghiêm mẫu.

      Nghĩ đến cữu cữu hẳn là thừa dịp mợ ngủ, vụng trộm đến thăm mình, Lâm Cẩm Nghi khỏi muốn cười, lại nghe Tô thị : "Cha ngươi vừa lên chức, vừa nhậm chức lễ bộ thị lang, đúng lúc bận tối mày tối mặt, ta lại càng cho phân tâm, khiến ở bên ngoài bị người bắt sai lầm."

      "Cha lên chức?" Lâm Cẩm Nghi khỏi mặt vui vẻ.

      Lâm Ngọc Trạch từ trước bất quá nhậm hư chức ở lễ bộ, nay thăng làm tam phẩm thị lang có thực quyền, quả thực là vượt rào.

      Tô thị mặt vẫn thản nhiên, "Ừ, bất quá phải bản cha ngươi giành được, có gì để vui mừng."

      Lâm Cẩm Nghi có chút hiểu, cữu cữu nhẫn nhiều năm mới thăng đến chức vị có thực quyền, sao mợ lại coi như cao hứng?

      Bất quá Tô thị hiển nhiên muốn thảo luận tiếp, nàng cũng hỏi nhiều.

      *

      Mười sáu tháng hai, Tô thái phi đại thọ sáu mươi.

      Hôm nay Lâm Cẩm Nghi dậy sớm trang điểm, thay áo váy mới trước đó lâu vừa làm xong, váy màu hoa đào thêu trăm bướm vờn hoa, cùng với bộ trang sức kim tương thanh kim thạch. Thiên Ti khéo tay, lại chải cho nàng búi tóc hoàn phân tiếu kế xinh đẹp, búi tóc cài mấy cái thoa đông châu. Còn trang điểm cho nàng, mặt phấn gắn đóa hoa đào tinh xảo.

      Nàng trước đây rất ít khi cẩn thận đánh giá mình trong gương, lúc này cũng ngồi trước bàn trang điểm nhìn ràng.

      Tiểu biểu muội bộ dáng giống Tô thị và Lâm Ngọc Trạch hai, mày liễu mắt hạnh, mũi ngọc môi son, tuổi tuy , cũng có vẻ xinh đẹp.

      Hơn nữa, so với nàng trước đây có năm sáu phân tương tự. Nhưng nàng từ trước bị bệnh nhiều năm, khuôn mặt tiều tụy, đương nhiên cùng so sánh được với tiểu biểu muội còn như nụ hoa.

      Cũng vì vài phần quen thuộc này, Lâm Cẩm Nghi thấy mình trong gương quá xa lạ.

      Nàng rất ít soi gương, bọn nha hoàn đều thấy trong mắt, đều cho rằng vì vết sẹo trán nên nàg canh cánh trong lòng. Qua tháng này, hơn nữa được phủ thêm phấn, vết sẹo kia phai nhạt ít, nhưng khuôn mặt trắng nõn non mịn của Lâm Cẩm Nghi, vết thương kết vảy rồi vẫn là để lại vết màu hồng nhạt.

      Lúc này thấy nàng tựa hồ là tâm hết khúc mắc, bọn nha hoàn cũng đều thầm buông lỏng khẩu khí.

      Thiên Ti lại khen : "Ngày xưa nương thích trang điểm thế này, cũng chỉ trang điểm như vậy mới ra nhan sắc."

      Nữ tử có ai thích đẹp, Lâm Cẩm Nghi nhìn mình rực rỡ hẳn lên trong gương đồng, khỏi mặt cũng mang chút ý cười.

      Nàng bên này thu thập thỏa đáng, liền Tô thị bên kia.

      Tô thị sớm trang điểm xong, cùng Lâm Ngọc Trạch ngồi uống trà.

      Nhìn nữ nhi nhan sắc tươi đẹp, mặt Tô thị cũng thêm vài phần ý cười, được bọn nha hoàn phủ thêm áo xiêm, toàn gia mới hòa thuận vui vẻ dùng bữa.

      Lâm Bác Chí trước đây lâu bị Lâm Ngọc Trạch phái ra ngoài tìm y hỏi dược cho Trung Dũng hầu phu nhân, lúc này cũng ở kinh thành. Lần này đến mừng thọ chỉ có vợ chồng Lâm Ngọc Trạch Tô thị, cùng với Lâm Phương Nghi, Lâm Cẩm Nghi hai nữ hài. Bọn họ dùng bữa xong, Tô thị liền sai người thông tri cho Lâm Phương Nghi, mấy người đợi ở cửa Trung Dũng hầu phủ.

      Lâm Phương Nghi mực áo cổ tròn màu thạch lựu thêu nổi tiêu, váy thêu uốn lượn tha, giống Lâm Cẩm Nghi búi tóc hoàn phân tiếu kế, tóc mấy cây trâm bươm bướm bạc mạ vàng khảm đá, tai đeo khuyên sợi bạc, hiển nhiên cũng trang điểm tỉ mỉ. Năm sáu phần nhan sắc thêm ra bảy tám phần.

      Lâm Ngọc Trạch cưỡi ngựa, Tô thị và Lâm Cẩm Nghi chiếc xe ngựa, Lâm Phương Nghi mình ngồi chiếc.

      Kỳ xe ngựa Trung Dũng hầu phủ đều thập phần rộng rãi, ba người ngồi chiếc cũng chật chội, nhưng Tô thị cùng với Lâm Phương Nghi quan hệ xưa nay nhạt nhẽo, ngồi vào chỗ hai người đều cảm thấy bó tay bó chân, đều tự tách ra.

      Tô thị là người như vậy, bà lấy thân phận mẹ cả tính toán cho Lâm Phương Nghi, cũng làm bộ làm tịch mặt ngoài. Theo như lời bà, bà làm mọi việc phải vì muốn Lâm Phương Nghi hồi báo. Từ trong đáy lòng, bà cũng muốn Lâm Phương Nghi thân thiết.

      Trung Dũng hầu phủ cách Vinh vương phủ xa, xe ngựa hơn khắc đến.

      Lúc này cửa Vinh vương phủ đỗ đầy xa mã, người đến chúc mừng nối liền dứt.

      Lâm Ngọc Trạch xuống ngựa trước, tự mình kéo màn, đỡ Tô thị xuống xe ngựa.

      Tô thị khỏi oán trách liếc cái, "Bọn đều ở đâu."

      Lâm Ngọc Trạch thèm quan tâm cười cười, "Sợ cái gì."

      Vợ chồng hai người có phen ngọt ngào.

      Lâm Cẩm Nghi bám tay Thiên Ti xuống xe ngựa, thấy hai người chuyện bộ dáng thân thiết, cảm thấy mình có chút dư thừa.

      Các trưởng bối náo nhiệt nàng nên nhìn, vì thế đành phải quay đầu .

      Kết quả là vừa quay đầu, nàng nhìn thấy chiếc xe phủ tơ lụa tinh mỹ, cửa sổ nạm vàng khảm đá hoa lệ, mui xe treo khối mộc bài trầm hương màu nâu đen, khắc hai chữ 'Trấn Nam'.


      [​IMG]
      Last edited: 6/11/17

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      chị chuẩn bị gặp lại nhau rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :