1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Tiết thần y, ngươi chơi ta! Ha ha! Tiết thần y cũng biết trò này sao hay là cố tình? :hoho:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 201

      Thanh Ngọc tuy thoạt nhìn cùng người lớn có gì khác biệt, Phong Quang có đôi khi cũng vì một phần trẻ tuổi mà thành thục này của hắn mà trêu ghẹo hắn, nhưng trong mắt nàng Thanh Ngọc suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, trong lòng nàng thầm mắng chính mình biết giữ mồm, ngươi nói xem, một đứa trẻ mất cha mẹ, ngươi còn so đo cùng hắn làm gì chứ?

      Chạy bao lâu, nàng đuổi theo Thanh Ngọc trước cửa nhà bếp, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi đợi ta với!”

      Thanh Ngọc quay đầu cảm xúc gì nhìn nàng, vào nhà bếp.

      Phong Quang vào theo, thấy hắn bưng chén thuốc đã sắc xong, trong lòng nàng càng thêm áy náy, “Tiểu Thanh Ngọc, thực xin lỗi, ta có ác ý mà nói câu kia đâu.”

      “Ngươi muốn nói gì cũng có liên quan đến ta.”

      Xem , giọng điệu này còn lãnh đạm hơn so với trước kia, hắn nhất ̣nh tức giận, Phong Quang giả bộ đáng thương giật nhẹ góc áo hắn, “Thanh Ngọc ngoan à, ta xin lỗi với ngươi, ngươi tha thứ cho ta .”

      “Ta là Thanh Ngọc hư hỏng.” Hắn đem chén thuốc đặt lò lửa, động tác nhanh chậm, để ý tới nàng.

      Nhãi con này sao tính khí bỗng nhiên bướng bỉnh vậy?

      Hắn bận tới bận lui, Phong Quang liền tung tăng tung tẩy sau lưng hắn, “Ngươi muốn thế nào mới tức giận nữa, nếu ta mua thật là nhiều kẹo hồ lô cho ngươi ăn nha?”

      “Ta phải tiểu hài tử.”

      “Ai nói kẹo hồ lô chỉ có tiểu hài tử mới có thể ăn? Ngươi xem, phải ta cũng rất thích ăn sao?”

      Hắn đánh giá hai chữ: “Ngây thơ.”

      “Phải phải phải, ngươi thì ngây thơ.”

      Thanh Ngọc liếc nàng một cái.

      Nàng lập tức thu hồi thái độ cho có lệ, đứng thẳng tắp vững chải, “Thanh Ngọc ngoan à, ngươi muốn ta làm như thế nào thì mới chịu tha thứ cho ta?”

      Thanh Ngọc thuận miệng nói: “Ngươi chạy một vòng quanh Đường môn .”

      Phong Quang sững sờ, “Ngươi nói thật?”

      “Thật.”

      “Đường môn lớn lắm đó!!! Cho dù ta chạy một canh giờ cũng chưa xong!”

      “À.” Thanh Ngọc ngoài cười nhưng trong cười, mặt lộ rõ vẻ ta biết ngươi phải nghiêm túc xin lỗi ta.

      Phong Quang cắn răng, “Ta chạy!”

      Nàng quay đầu lập tức luôn.

      “Đợi đã.”

      “Thanh Ngọc, ta biết ngươi sẽ ác…”

      “Uống thuốc xong hãy chạy.”

      Nàng: “…”

      Hôm nay Đường môn bỗng nhiên xuất hiện một cảnh vật ngoài ý muốn, một hồng y thiếu nữ đã chạy nửa canh giờ, nàng thường xuyên thở hổn hển dừng lại dựa vào thân cây, có người hỏi nàng muốn làm gì thế, nàng đáp: “Ta muốn chạy một vòng quanh Đường môn.”

      Nghe được câu trả lời mọi người khỏi giơ ngón tay cái lên, “ nương thật dứt khoát.”

      Phong Quang chạy một chút thì ngừng, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất, nàng thở phì phò, chạy nửa canh giờ bất quá cũng mới được mấy ngàn thước mà thôi, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng trải qua cuộc sống phải lao lực, chạy được khoảng cách như vậy đã coi như là tệ.

      Ít nhất nàng thấy như vậy.

      Nàng đấm lên dùi mình, than thở, trước mắt lại hiện ra một bóng người.

      Tiết Nhiễm đưa tay ra, “Hạ tiểu thư, đất lạnh.”

      Nàng cầm tay hắn đứng lên, thần sắc nghi hoặc, “Tiết Nhiễm, sao ngươi lại ở đây?”

      “Nghe nhiều người nhắc tới hôm nay có một vị nương chạy bộ rèn luyện thân thể, ta liền đến xem.”

      Mặt Phong Quang đỏ lên, “Ta mới thích cái biện pháp rèn luyện thân thể này đâu.”

      Tiết Nhiễm cười, “Ta cũng đoán được nàng sẽ thích, Hạ tiểu thư, lời của Thanh Ngọc, ngươi cần xem là thật như vậy.”

      “Nhưng mà… hắn vẫn luôn giận ta, giống như ta là một nữ nhân hư hỏng.”

      “Nàng rất để ý cái nhìn của hắn sao?”

      “A? Cũng phải…” Nàng nhỏ giọng nói: “Ta thấy là, là ta nhắc đến chuyện thương tâm của hắn, bản thân ta cũng thấy rất ngại ngùng.”

      Chương 202

      Tiết Nhiễm nâng tay phủi một mảnh lá rụng ̉nh đầu Phong Quang, bởi vì động tác của hắn, nàng sửng sốt trong chốc lát, hắn cười, “Hạ tiểu thư so với lời đồn tựa hồ rất khác nhau.”

      “Ta biết, họ đều nói ta ức hiếp bách tính, kiêu ngạo ương ngạnh…”

      “Nay nghĩ đến, lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, thể tin tưởng hoàn toàn.”

      Phong Quang khó hiểu nhìn hắn, hiểu tại sao hắn lại nói đến chuyện này, thôi , hiểu thì hiểu, nàng bỗng nhiên nhảy dựng, treo lên người hắn, Tiết Nhiễm theo bản năng ôm lấy nàng để tránh làm nàng ngã xuống đất.

      Lỗ tai hắn đỏ lên, “Hạ tiểu thư…”

      “Tiết Nhiễm, ngươi thấy ta có gầy ?”

      “… Nàng mới chạy nửa canh giờ mà thôi.” Hơn nữa một nửa thời gian nàng còn ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

      Phong Quang nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, hôm nay mới chạy một ngày, ta gầy ngươi cũng cảm nhận được, bất quá sao, Tiết Nhiễm, ngươi nhớ kỹ trọng lượng hiện tại của ta, ngày mai ta lại chạy một vòng, ngươi xem ta có gầy .”

      Tiết Nhiễm kiên nhẫn gật đầu, “Được…”

      Giống như nhận thấy hắn xấu hổ, Phong Quang động tác liền mạch xuống người hắn, nàng dắt tay hắn trở về, “Chạy lâu như vậy, coi như cấp mặt mũi cho tên nhãi con kia, ta đói bụng, giờ cơm của Đường môn hẳn cũng đã đến, chúng ta trở về ăn cơm .”

      “Ừm…” Hắn lặng lẽ nghiêng mặt qua một bên, dám nhìn nàng.

      Khách ở Đường môn đều ở chung một sân viện, tất nhiên ăn cơm cũng là các khách nhân trong viện này ăn cùng nhau. Đường lão phu nhân đã già, bà cũng muốn mỗi lần ăn cơm còn phải chiêu đãi khách nhân, thân phận cho bà có vai vế ở , cũng khiến bà cần phải ́ kỵ chuyện gì, bởi vì cho dù là võ lâm minh chủ, cũng phải cung kính gọi bà một tiếng Thanh tiền bối.

      bàn cơm, Quan Duyệt Duyệt tâm tình cực tốt gắp một miếng thịt đặt vào bát của Thanh Ngọc, “Sư đệ à, lần này làm sai, Hạ Phong Quang kia ta đã sớm nhìn nàng vừa mắt, hừ, nàng còn muốn câu dẫn sư phụ chúng ta, nên chỉnh nàng ta!”

      Thanh Ngọc nói gì.

      Dịch Vô Thương ngồi ở bên người Quan Duyệt Duyệt nói: “Nghe người ta nói, nàng ấy thật sự chạy bộ một vòng quanh Đường môn.”

      “Thì sao, ngươi đau lòng à?” Quan Duyệt Duyệt chu miệng nhắc tới, “Cũng đúng, người ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi đau lòng cũng đúng thôi.”

      “Duyệt Duyệt, ngươi vốn biết hôn ước của ta với Phong Quang chỉ là sự kết hợp của lợi ích mà thôi.” Năm đó Dịch Vô Thương tuổi trẻ cần phải có lực duy trì mới có thể ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ, mà Hạ Triều vừa vặn cũng cần một võ lâm minh chủ để thêm một bước nâng cao uy vọng của Chiết Kiếm Lâu, hôn ước của Dịch Vô Thương và Hạ Phong Quang chính là thuận theo xu thế của lợi ích mà có.

      Sắc mặt Quan Duyệt Duyệt dịu một phần, lại vẫn ra vẻ bất mãn mà nói: “Ngươi giải thích nhiều như vậy với ta làm gì, Hạ Phong Quang chính là vị hôn thê của ngươi, điều đó đúng sao?”

      “Duyệt Duyệt…” Nếu khoát bộ da của Nam Cung Ly, hắn đã sớm đem Quan Duyệt Duyệt đặt lên tường, một cái hôn khiến nàng nói ra lời, nhưng hiện tại hắn là Dịch Vô Thương, một Dịch Vô Thương trầm mặc ít lời cá tính ngay thẳng.

      Nhìn thấy bọn họ va chạm liếc mắt đưa tình, Thanh Ngọc bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn buông đũa đứng dậy.

      Quan Duyệt Duyệt hỏi: “Sư đệ, đệ sao vậy?”

      “Đệ ăn no.” Hắn nhấc chân rời .

      Quan Duyệt Duyệt dõi theo bóng dáng hắn, hưng trí bừng bừng hô lên: “Sư đệ, biện pháp tỷ dạy đệ kêu Hạ Phong Quang chạy một vòng quanh Đường môn sai chứ, sau này nàng có tìm đệ nữa, đệ cứ kêu nàng chạy từ dưới núi lên núi !”

      Thanh Ngọc dự tính đáp lại, nhưng hắn vừa tới cửa lại đột nhiên dừng chân lại.

      Ngoài cửa, Phong Quang và Tiết Nhiễm cùng nhau trở về, mặt nàng còn đeo khăn che mặt, khiến người ta nhìn ra vẻ mặt nàng như thế nào, như đôi mắt đen tỏa sáng đó như đã hiểu ra mọi thứ, thì ra mọi chuyện là như thế.
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao30 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 203

      Bản năng Thanh Ngọc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng hắn chỉ nói được một chữ “Ta”, nội dung còn lại thì biết nên nói gì, mặt hắn cứng nhắt, nói một câu nào.

      “Sư đệ, đệ làm sao vậy?” Quan Duyệt Duyệt thấy Thanh Ngọc đứng bất động ngay cửa, nàng tò mò qua, kết quả nhìn thấy đối diện là sư phụ nàng và Hạ Phong Quang, nàng cũng kỳ dị câm lặng.

      Tiết Nhiễm và Dịch Vô Thương nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, hai người cũng nói gì.

      Lúc này, thái độ của Phong Quang lại ngoài dự kiến của mọi người, khóe mắt cười cười vào phòng khách, “Sao vậy, một bàn đồ ăn ngon thế này, các người ăn sao?”

      Chỉ bằng những lời này, tất cả mọi người yên lặng ngồi lại, bao gồm cả Thanh Ngọc.

      Phong Quang lôi kéo Tiết Nhiễm ngồi bên người mình, nàng gắp đồ ăn cho vào bát hắn, “Cái này thoạt nhìn khá ngon, cái này nhìn cũng ngon…”

      Nàng gắp liên tục vài đũa, cho dù Tiết Nhiễm nói cần, nàng cũng coi như nghe thấy.

      Quan Duyệt Duyệt nhìn bộ dạng bình thường như mọi khi của Phong Quang, lòng nghĩ chẳng lẽ nàng ta nghe thấy lời nói của mình? Nàng cắn đũa nghĩ nghĩ, quan sát kỹ một vài phút, thấy Phong Quang vẫn như thường, nàng cũng yên lòng, dù sau tính kế ở sau lưng người ta, còn bị người ta nghe được là một chuyện rất xấu hổ.

      Phù… có thể yên tâm ăn cơm.

      Quan Duyệt Duyệt nhắc đũa duỗi tới dĩa thịt đông pha, còn chưa đụng tới đồ ăn thì dĩa thịt đông pha đó đã bị người lấy .
      [​IMG]

      Phong Quang tháo khăn che mặt mặt mình xuống, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phía đông một khối mẩn đỏ, phía tây một khối mẩn đỏ trước mắt mọi người, nàng cười hì hì, ngửi ngửi dĩa thịt đông pha trong tay, “A, thật thơm… Hắt Xì!”

      Nàng bỗng nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, nàng đem dĩa thịt đông pha thả lại chỗ cũ, nói: “Ngại quá, gần đây giống như bị cảm lạnh.”

      Bộ dạng nàng nói hoàn toàn có chút ngại ngần nào!

      Quan Duyệt Duyệt trừng mắt liếc Phong Quang một cái, lại đem đũa dời về phía rau xanh bên cạnh, cứ thế, khi nàng còn chưa hạ đũa xuống thì dĩa rau xanh đó lại bị người bưng , một tiếng hắt xì truyền đến.

      Chỉ thấy Phong Quang xoa xoa mũi, buông đồ ăn xuống, “Xem ra ta thật sự bị cảm lạnh.”

      Ngươi bị cảm lạnh thì phải bưng đồ ăn lên hắt xì vào à?

      Dịch Vô Thương thấy Quan Duyệt Duyệt có vẻ ẩn ẩn tức giận, lần này hắn cầm lấy đũa, hướng tới đồ ăn khác bàn mà duỗi qua, kết quả nghĩ tới, Phong Quang cũng muốn bán mặt mũi cho hắn.

      Lần này bưng thức ăn lên, mà là trực tiếp đứng lên, cong thắt lưng đánh một cái hắt xì thật to lên bàn đồ ăn, đến lúc này, bàn có một dĩa đồ ăn nào may mắn thoát khỏi.

      Mọi người: “…”

      “Ai nha, nghiêm trọng như vật…” Phong Quang có thành ý gì mà xoa nhẹ mũi, “Xem ra vừa nãy chạy bộ gặp gió lạnh, aiz, thân thể của ta luôn như thế này, rất dễ cảm lạnh, mọi người đừng lấy đó làm phiền lòng.”

      Quan Duyệt Duyệt vung đũa lên, “Hạ Phong Quang! Ngươi là nữ nhân sao? Có thấy ghê tởm ?”

      Ghê tởm chính là ngươi, Phong Quang cười tươi như hoa, rõ ràng gương mặt nàng còn chưa khôi phục, nhưng đều khiến mọi người nhìn ra sự xinh đẹp khác thường, thanh nàng mang theo mê hoặc, “Ta có phải nữ nhân hay , ngươi có muốn ́ch thân đến nghiệm ?”

      Quan Duyệt Duyệt sửng sốt, lui ra sau một bước, “Ngươi đừng xằng bậy, ta thích nam nhân!”

      “Đủ, ta còn thích cái loại nữ nhân như ngươi đâu.” Phong Quang nói xong, lưu lại một ánh mắt ngươi là đồ ngốc, xoay người ra cửa.

      khí lúc này, có chút khó nói nên lời.

      Tiết Nhiễm bưng bát cơm, “Mọi người vẫn nên ăn cơm thôi.”

      Những người còn lại câm nín, trừ đồ ăn trong bát ngươi ra, bàn này còn có đồ ăn của ai chưa bị ô nhiễm sao!?

      Chương 204

      Đêm khuya, vạn vật tĩnh lặng.

      Phong Quang ngồi giường ôm cái bụng khô quắt, biết thế đừng làm, lúc trước thế nào lại ăn trước một ngụm mới chơi cái trò làm người khác ghê tởm đó chứ? Nàng chạy lâu như vậy, cơm chiều còn chưa ăn được miếng nào, bây giờ đói ngủ được.

      Nàng quyết ̣nh đến nhà bếp.

      Đem theo một ngọn đèn mở cửa phòng ra, nàng vừa bước nửa bước liền nhìn thấy đất để một bình thuốc, cúi thắt lưng xuống nhặt lên, nhìn trái nhìn phải, rõ là ai đem bình thuốc này để ở đây, suy nghĩ một lát, vẫn là đặt trong túi tay áo, đến nhà bếp.

      Nhưng mà, trong nhà bếp một cái bánh bao cũng có!

      Nàng hữu khí vô lực ra, nhìn ánh trăng cao mà than thở.

      Lúc này, nóc nhà truyền đến một giọng nói: “Tối nay ánh trăng đẹp như vậy, sao nương ngắm trăng cùng với ta?”

      thanh mị ́t này… Phong Quang muốn ngẩng đầu, nàng đem ngọn đèn theo cúi đầu bước , người nọ từ nóc nhà phi thân xuống chặn trước người nàng, nàng cúi đầu, khóc ra nước mắt.

      “Tiểu nha đầu, ta nói rồi, ta sẽ quay lại.” Nam Cung Ly tươi cười tà mị.

      Phong Quang kiên trì, ngẩng đầu lên, xả ra một nụ cười cứng ngắc, “Chào buổi tối, giáo chủ đại nhân.”

      “Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.” Nam Cung Ly đầu tiên là đáp lễ chào hỏi với nàng, sau đó ngón trỏ nâng cằm nàng lên, chậc chậc hai tiếng, “Nhìn một cái, tự xưng là đệ nhất mỹ nhân đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu, thế nào lại đem mặt mình biến thành giống quỷ thế này?”

      Còn phải nhờ người trong lòng ngươi ban tặng sao!

      Bởi vì ra lúc hơn nửa đêm, Phong Quang cũng đeo khăn che mặt, lúc này nàng cũng thể tùy ý lộ ra thần sắc ghét bỏ nào, điều này làm cho biểu tình lúc này của nàng rất phức tạp, dám gạt bỏ tay hắn, nàng cười rất khó nhìn, “Giáo chủ đại nhân, ta xấu xí thì trước vậy, sẽ làm vướng mắt của ngài.”

      “Ta có nói để cho ngươi sao?” Hắn cười, ngay sau đó tay nâng cằm nàng sửa lại, bóp chặt ̉ nàng, “Lần trước ngươi dùng Duyệt Duyệt đến lừa dối ta, có thể thấy ngươi có biết quan hệ của nàng với ta, mặc kệ ngươi làm sao biết được, tóm lại, ta thể để ngươi sống.”

      Phong Quang cầm lấy ̉ tay bóp chặt ̉ mình, tay lớn của hắn rất cứng, nàng có cách nào bẻ ra được, nhưng hô hấp của nàng đã muốn dần trở nên khó khăn, nàng khó chịu nói: “Ngươi… buông…”

      “Hạ tiểu thư, ngươi phải rất có khả năng nói chuyện sao? Ngươi thử xem, có thể nói ra lời khiến ta buông tha cho ngươi hay ?" Nam Cung Ly giống như chơi đùa với một con mồi thú vị, thái độ cực kỳ tùy tiện.

      “Ngươi…”

      “Sao?” Hắn nới lỏng một chút sức, tựa hồ rất tò mò nàng sẽ nói cái gì.

      Phong Quang liếc mắt khinh bỉ: “Ngươi… mẹ nó đồ thối tha!”

      Nam Cung Ly “chậc” một tiếng.

      Hắn đột nhiên ghét bỏ buông lỏng ̉ nàng ra, Phong Quang ôm ̉ ngồi mặt đất ngừng ho khan, nhưng rất nhanh phản ứng kịp mà nhanh chân bỏ chạy, nam nhân sau lưng bắt được áo nàng.

      “So với việc cứ thế khiến ngươi chết, ta nghĩ tới một biện pháp hay, để ngươi chết cũng có ý nghĩa.”

      Dứt lời, hắn túm lấy nàng phi thân lên.

      Sau nửa nén hương, hai bóng người xuất hiện ở một khe núi sau Đường môn, vừa đáp xuống đất, thấy biểu tình nàng đúng Nam Cung Ly liền buông lỏng tay cầm lấy nàng.

      Chẳng quan tâm đến việc chạy trốn nữa, Phong Quang chống lên một thân cân, khó chịu phun ra.

      Nam Cung Ly cực ghét bỏ cách xa nàng từng bước, “Hạ Phong Quang, chẳng lẽ ngươi mang thai sao?”

      “Mang thai… cái đầu… ngươi… Ọe!”

      Nàng đây là bị say khinh công được à!?

      Có một loại người, khi chính mình dùng khinh công nàng sẽ choáng váng, mà khi người khác mang theo nàng bay nàng sẽ cực kỳ choáng váng.

      Cái này giống với việc có vài người lái xe sẽ say xe, nhưng khi bọn họ ngồi xe người khác lái sẽ say xe, rất may, nàng chính là người như thế.
      Lamdunghg21, Bánh Bao, doccomuu31 others thích bài này.

    4. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Bóc temmm. thích nổi Quan Duyệt Duyệt, sao ta có thể đầu độc Thanh Ngọc của mị như vậy chứ. :yoyo50:Mà Thanh Ngọc cũng ngốc quá . Bộ Quan Duyệt Duyệt gì cũng nghe sao?? Bao giờ mới đến đoạn kịch tính đây. Mong quá, gửi ngàn nụ hôn tới bạn, nhanh ra chương mới nha. :yoyo56:
      Hale205Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Nam Cung Ly và Dịch Vô Thương là 1 à? thế bị tâm thần phân liệt sao? sao đa nhân cách vậy?:yoyo46:
      Hale205, trnh_misaNhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :