1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Ngta còn mà Đại ca ca cứ gấp gáp. Chưa cưới vào cửa tính chuyện cho ra ngoài, để A La biết chắc dám gả
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mong ed mau khỏi bệnh
      tart_trung thích bài này.

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      "Giống như cái thớt gỗ đợi làm thịt béo" mình cứ thấy đoạn này sao sao ấy. Mong editor xem lại.
      Thanks ed
      tart_trung thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      đó
      hôn kỳ xa quá làm chi, những 1 năm lận đó
      coi bộ có người đợi được nữa rồi :yoyo19:

      p/s: dù 1 tuần lâu quá, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn, nghỉ ngơi cho khỏe nha @tart_trung
      tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 115: Lão phu lão thê

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Ngụy La trong lúc nhất thời có chút mộng mị. Cho dù chuẩn bị đồ cưới, cũng là do mẫu thân nàng chuẩn bị, nàng có mẫu thân, mấy chuyện phiền toái này liền rơi lên người Tứ bá mẫu Tần Thị, hoặc là chính nàng tự may lấy. Nhưng nhìn tình huống tại, chẳng lẽ Triệu Giới muốn mua đồ cưới cho nàng? với phụ thân chưa, phụ thân cũng đồng ý sao?

      Lúc nương xuất giá, giá y cực kỳ quan trọng. Giá y có đẹp hay , đường may có tinh xảo hay lúc tham gia hôn lễ tân khách chỉ cần nhìn qua liền biết, liên quan tới mặt mũi và tôn nghiêm sau này. Triệu Giới suy nghĩ cho nàng, Ngụy La hiểu, nhưng có phải lo nghĩ quá nhiều rồi … Giày mang vào ngày thành thân nàng làm được nửa rồi, cũng vì thế mà đâm bị thương đầu ngón tay biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ những thứ nàng làm đều dùng tới sao?

      Bây giờ Ngụy La mới hiểu tại sao quản Phủ Tĩnh Vương phải tự mình dẫn nàng tới, bởi vì cách vách là Tú Xuân Cư nổi tiếng. Y phục của Tú Xuân Cư nổi danh tốt nhất Thịnh Kinh Thành, tiệm cũ trăm năm, xiêm y đều là ngàn vàng khó cầu, bọn họ chỉ làm đồ may sẵn, hàng năm người tới cửa muốn mua xiêm y nhiều như lùa vịt, đều là những người có gia thế hiển hách, danh môn vọng tộc có máu mặt ở Thịnh Kinh Thành. Có điều Tú Xuân Cư chỉ mở cửa tiếp nhận đặt xiêm y vào ba ngày đầu năm, năm chỉ nhận năm đơn hàng, nhận đủ rồi liền đóng cửa từ chối tiếp khách. Những lúc khác muốn cầu bọn họ làm bộ xiêm y cho dù là có tiền cũng mua được. Hơn nữa mười bộ xiêm y kia tuy đều bán với giá ngất ngưỡng trời, thế mà cũng có ít người tới cửa nguyện ý bị làm thịt.

      Quý nữ Thịnh Kinh Thành đều vì có thể được mặc xiêm y do Tú Xuân Cư làm mà lấy làm vinh dự. Ai có thể có được món đều khiến người khác hâm mộ vô cùng.

      Bây giờ là cuối thu, cách lễ mừng năm mới còn chừng mấy tháng nữa, năm đơn hàng kia sớm bán xong từ lâu rồi, Triệu Giới làm thế nào mà có thể khiến Tú Xuân Cư gật đầu đồng ý chứ?

      Nếu Ngụy La có thể mặc giá y của Tú Xuân Cư làm ra, chỉ khiến Phủ Quốc Công có thêm mặt mũi, người khác cũng có thể nhìn ra mức độ coi trọng của Tĩnh Vương đối với Ngụy La, như vậy thái độ đối với Ngụy La và Phủ Quốc Công lại càng thêm coi trọng. Nhìn mức độ để tâm của Triệu Giới, Ngụy La liền so đo với , cùng lắm sau này nàng làm lại cái khác là được.

      Lúc Ngụy La tự mình suy nghĩ trong đầu, phụ nhân đo xong số đo của nàng, bà nhìn thoáng qua ngực nàng, hỏi hàm súc: “Vóc dáng nương gần đây còn lớn hơn ?”

      Ngụy La vô thức đỏ mặt, thiếu chút nữa liền lấy tay che ngực mình lại. Phụ nhân này hẳn phải hỏi nàng có cao lên mà hỏi xem ngực nàng trổ mã xong chưa… Giá y cũng phải phù hợp với dáng người, nương bình thường tới tuổi này rồi cao lên nữa, nhưng ngực còn lớn thêm. Vạn nhất tới lúc làm lễ, giá y mặc vào thoải mái.

      Mặt Ngụy La đỏ như máu, nàng tự biết được rồi, còn ở trước mặt mọi người ra, may là trong phòng có nam nhân. Quản Phủ Tĩnh Vương từ khi nàng vào phòng đo dáng người liền lui ra ngoài rồi: “Gần đây vẫn còn lớn hơn…”

      nương mười lăm tuổi, tới thời điểm này cả người như nẩy nở, đầu tiên là nụ sen lộ ra, cho tới bây giờ căng phồng tới mức tay có thể nắm lấy. Ngụy La cũng hoài nghi có phải do Triệu Giới đụng chạm nên mới như thế… dù sao trước kia hai quả đào của nàng chẳng có chút động tĩnh nào.

      Nghĩ tới đây, Ngụy La vội vàng thu lại suy nghĩ miên man, điều chỉnh lại sắc mặt.

      Phụ nhân ở Tú Xuân Cư quen làm xiêm y, kinh nghiệm mười phần, nghe vậy liền biết nên làm thế nào. Bây giờ cách tháng mười sang năm tới năm, làm xiêm y làm ngực hơi lớn chút, đến lúc đó hẳn là vừa đủ. Phụ nhân đem số liệu ghi lại, thấy có vấn đề gì liền cúi người với Ngụy La rồi cáo từ rời .

      *** *** ***​

      vòng người vây quanh nhã gian rời hết, nhất thời chỉ còn lại mình Ngụy La.

      Quản Phủ Tĩnh Vương chẳng biết đâu, nha hoàn bà tử của nàng đều chờ dưới lầu. Ngụy La tới cạnh cửa nhìn nhìn, lại trở về phòng chuẩn bị đeo mạn che mặt lên để xuống lầu. Tay nàng chỉ vừa mới chạm tới mạn che để bàn tròn sơn son khắc hoa văn hình sư tử, sau lưng liền có thân thể cứng rắn dán lên, ghé vào tai nàng hỏi: “Để ta xem lớn được bao nhiêu rồi?”

      Ngụy La cả kinh, cũng may nàng phản ứng nhanh, nhanh nhẹn né người sang bên cạnh khiến Triệu Giới giơ tay vơ vét vô ích.

      Ngụy La đứng trước mặt , vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn : “Sao Đại ca ca lại ở đây?”

      Lúc chuyện, ánh mắt Ngụy La nhìn qua Trực Linh Môn, cửa được đóng chặt, lúc nãy nàng cũng nghe thấy tiếng mở cửa, chẳng lẽ Triệu Giới vẫn luôn giấu mình trong phòng? Nghĩ tới lúc nãy nàng mới chuyện với phụ nhân, lại nhớ tới câu của Triệu Giới, trong chớp mắt Ngụy La liền hiểu, gương mặt nhắn vừa xấu hổ vừa phiền muộn, giống như giọt sương sớm treo nụ hoa, nũng nịu lại hồng nhuận.

      Sắc mặt Triệu Giới vô cùng bình tĩnh, chẳng có chút xấu hổ nào. rũ mắt nhìn tiểu nương tức giận, nhéo nhéo má nàng, cười : “Bản vương vất vả mới mời được người của Tú Xuân Cư đến, muội cảm kích thôi, còn tức giận sao?”

      Ngụy La đề phòng liền bị Triệu Giới nhéo má, nàng đau, nhưng vẫn cố ý: “Sao Đại ca ca trước tiếng nào, muội chẳng có chút chuẩn bị nào cả”.

      Triệu Giới nhìn nàng: “Chuẩn bị gì chứ? Muội tới là được rồi”.

      Ngụy La hỏi: “Chuyện này Đại ca ca với phụ thân muội rồi sao?”

      Triệu Giới gật đầu, nếu Ngụy Côn đồng ý sao hôm nay nàng có thể ra cửa chứ.

      Ngụy La “À” tiếng, chớp mắt mấy cái, trong giọng có chút oán giận: “Các nàng ngay cả giày cũng đo để làm cho ta… nhưng giày ta làm được nửa rồi, lãng phí…”

      Triệu Giới nhìn nàng như nhìn thấy vật hiếm lạ, khóe môi cong cong thành nụ cười: “A La còn có thể làm giày sao?”

      Đây là đương nhiên. Ở nhà Ngụy La ngoại trừ học ít kinh thư cùng trồng hoa, nữ công gia chánh tất nhiên thể bỏ qua. Đại Lương sùng bái nương khéo tay, cách khác chỉ cần đầu óc thông minh, lễ nghi quy củ, việc thêu thùa cũng được kém. Chỉ có làm nữ công tốt, về nhà chồng mới có thể được mẹ chồng và em chồng coi trọng. Có điều Ngụy La thích mấy việc này, thường ngày cũng ít làm, lần này làm giày cũng phải lĩnh giáo Tứ bá mẫu nhiều lần.

      Ngụy La liếc Triệu Giới cái, ra vẻ: “Ngươi biết ta giỏi sao!”

      Ánh mắt Ngụy La rất đẹp, mắt hạnh tròn vo, nhìn như oán trách lại giống như làm nũng. Nàng trừng cái, ánh mắt giống như cái móc đồng, đem cả trái tim và linh hồn của đều câu .

      tay Triệu Giới giữ lấy eo Ngụy La, cúi đầu hôn lên môi nàng: “Vậy đổi khuôn , làm cho ta đôi?”

      Ngụy La bĩu bĩu cái môi , nghĩ thầm cũng biết chiếm tiện nghi, làm giày dễ như vậy sao? Nếu phải vì gả cho , ngay cả giày của mình nàng cũng lười làm.

      Triệu Giới nhìn ra được nàng tình nguyện, càng ôm nàng chặt hơn, cằm đặt gò má nàng, cọ cọ: “Được ?”

      Ngụy La lắc lắc đầu: “ được, làm giày quá tốn công, hơn nữa muội làm tốt”.

      Triệu Giới cười : “Cho dù muội làm ra thế nào bản vương cũng mang hàng ngày”.

      Ngụy La tin liếc xéo cái, Triệu Giới là vương gia, bình thường ăn mặc chi tiêu thế nào đều cực kỳ để ý, nếu nàng làm đôi giày rơm dám mang sao? Để Trần Hoàng Hậu nhìn thấy còn cho rằng bị điên mới lạ.

      Ngụy La đồng ý, Triệu Giới liền nhiệt tình mè nheo cọ cọ má nàng.

      Triệu Giới hôm qua xử lý việc tư tàng binh khí ở Nam Sơn Châu Xương mà cả đêm ngủ, sáng nay lại vì đồ cưới của Ngụy La mà liên lạc với Tú Xuân Cư, tới bây giờ vẫn chưa chợp mắt, cằm có ít râu mới mọc, chạm lên má nàng vừa ngứa vừa đau. Gò má Ngụy La mềm mềm, trơn mượt như trứng gà bóc, sao có thể chịu được bị cọ cọ như vậy! Ngụy La đánh lại , trốn cũng thoát, đau tới nước mắt lưng tròng đành : “Muội biết rồi, muội làm cho huynh… Đừng cọ muội, là đau!”

      Lúc này Triệu Giới mới buông Ngụy La ra, hôn lên mặt nàng cái: “Bảo bối ngoan”. Xong lại : “Mấy ngày nữa ta kêu người đem giày mẫu đến cho muội, muội cứ theo đó mà làm là được”.

      Ngụy La bị Triệu Giới ép buộc, trong lòng tất nhiên có chút phục, nàng nhón chân lên, cắn lên cằm cái

      *** *** ***​

      Hai người từ trong nhã gian ra là chuyện của nửa canh giờ sau.

      Sắc mặt Ngụy La miễn cưỡng coi như bình thường, mặt cũng còn đỏ nhiều như lúc nãy, nhưng vẫn có chút tự nhiên. Trái lại, vẻ mặt Triệu Giới sau nàng lại mang ý cười, trông rất thỏa mãn, nhất định chiếm được ít tiện nghi rồi, cho dù làm tới bước cuối cùng, cũng dùng tay và miệng tự mình đo đạc hai quả đào của Ngụy La.

      thân da thịt óng ánh trong suốt, sạch hoàn mỹ, trơn mượt tỳ vết, chỉ là quá mức yếu ớt, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng nếu cẩn thận làm hư nàng.

      Ngụy La lúc này ngay cả “Đại ca ca” cũng gọi, đỏ mặt, chỉ vào mũi : “Đừng theo ta”.

      Triệu Giới đứng bên trong cửa, mỉm cười, nghe lời gật gật đầu.

      Ngụy La muốn bị người khác nhìn thấy nàng và Triệu Giới từ cùng gian phòng ra, nàng ra trước, nhìn nhìn xung quanh, mới bước chân ra lại rụt trở về.

      Ở nhã gian bên kia có hai người ra, theo lối bậc thang mà tới, đối phương còn chưa thấy Ngụy La bị nàng nhìn thấy trước.

      Đó là nam nữ; nam nhân mặc xiêm y màu trắng pha lẫn sắc xanh của cây xương bồ, hoa văn dệt kim nổi lên thành từng hàng, tuổi hơn bốn mươi, khí chất nho nhã xuất trần, lúc cười khiến cho người xung quanh như tắm trong gió xuân; nữ nhân là phụ nhân trung niên xinh đẹp, thân áo gấm cổ tròn thêu thược dược cùng với váy mã diện bằng gấm thêu hoa, bên ngoài khoác áo choàng cổ tròn bằng gấm thêu hạc trắng vờn sóng, quả nhiên thanh lịch tao nhã, đoan trang khí khái. Hai người đứng cùng chỗ, giống như đôi phu thê bình thường, nhìn xa xa liền có chút được chân .

      Ngụy La dừng bước, đứng sau Trực Linh Môn, e lệ trong mắt rút , chỉ còn lạnh lùng.

      Triệu Giới xoa xoa đỉnh đầu nàng, hỏi: “Sao lại trở lại?”

      Ngụy La gì, lát sau, nàng lại lần nữa ra khỏi phòng, quả nhiên thấy đôi phu thê kia xuống cầu thang, ra ngoài.

      Hai người thân mật tự nhiên, giống như lão phu thê sống cùng nhau qua nhiều năm tháng.

      Ngụy La đứng sau lan can, lẳng lặng nhìn bóng lưng họ, mặt cũng có biểu cảm gì.

      Triệu Giới phát giác được vẻ mặt Ngụy La bình thường, nhìn theo tầm mắt nàng, khẽ phát ra thanh nghi hoặc.

      Ở cửa tửu lâu, Ngụy Côn từ bên ngoài vào, hiển nhiên sớm biết chỗ này, hôm nay là có chuẩn bị mà tới. Ngụy Côn chạm mặt hai người ra, sững sờ chút, ánh mắt ông dừng lại người phụ nhân kia, khẽ chớp, lại nhìn chằm chằm qua nam nhân đứng cạnh bà, như hiểu ra gì đó, trong mắt ông đầy vẻ đau xót, ngay cả Ngụy La đứng ở lầu hai cũng có thể nhìn ra.

      Ngụy Côn sớm sai người thăm dò nơi này, biết bà ở đây, do dự rất lâu, cuối cùng cũng kìm nén được tới xem chút.

      Bây giờ nhìn thấy được, ông lại thà rằng chính mình chưa từng tới đây.

      Ngụy Côn nhìn phụ nhân trước mặt, ngay cả câu cũng hoàn chỉnh được: “Nàng… Nàng trở về!”

      Phụ nhân khẽ cứng người, rất lâu sau mới gật đầu.

      Tay Ngụy Côn biết nên để chỗ nào, ông có thiên ngôn vạn ngữ muốn , lời tới miệng lại cách nào thoát ra được, cũng biết trước tiên nên cái gì. Ánh mắt Ngụy Côn chuyển sang nam nhân bên cạnh bà, chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng gom hết dũng khí hỏi: “Vị này là…?”

      “Ông ấy là tướng công của ta, Phó Hành Vân”. Giọng phụ nhân lớn, nhưng lúc này khách ở tửu lâu nhiều, ngay cả Ngụy La đứng ở lầu hai cũng nghe thấy ràng. Phụ nhân dừng lại chút lại tiếp: “Chúng ta thành thân”.

      Thân hình Ngụy Côn lay động, sắc mặt ông đột nhiên trở nên trắng bệch, hồi lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục lại bình thường, ông muốn làm ra vẻ tươi cười, nhưng khóe miệng lại kéo xệch xuống, cuối cùng cũng cười nổi.

      Ngụy Côn phát giác được ánh mắt lầu, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy đôi mắt lạnh băng của Ngụy La, ông kinh ngạc kêu: “A La…”
      Phụ nhân nghe gọi cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lên .

      Ngụy La thầm nắm chặt tay vịn trong tay.

      Gương mặt đó, Ngụy La từng nhìn thấy ở thư phòng Ngụy Côn. Ngụy La gặp bà ta nhiều lần, lần ở đường, lần trong Đại Từ Tự của Đại Hùng Bảo Điện. Ngụy La vừa nhìn liền nhận ra, người này là mẫu thân của nàng – Khương Diệu Lan.

      ----------------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, Sandra, levuong55 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :