1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truyền thuyết yêu nghiệt - Nhất Độ Quân Hoa (89C +1PN) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yansa

      yansa New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      12
      4. DỤ DỖ

      Sau lúc lâu, Thanh Dương Tử ho vài tiếng, lấy lại tinh thần nhìn chúng đạo sĩ bằng ánh mắt hàm ý, vô cùng nghiêm túc và bình tĩnh : "Nấu thành nồi canh, các ngươi chia nhau."

      A ———— được a a a a a a a ————

      Thế nhưng Thanh Dương Tử nấu tôi, mà lại ném cho tôi bộ đồ dài màu hổ phách: "Đây là Tử Hà thánh y, mặc nó vào, chỉ có mình mới cởi được. Về sau trừ phi chính đồng ý, nếu , người nào có thể hấp thu linh lực của nữa."

      Tôi hết sức nghi ngờ nhận lấy bộ đồ này, lại hoài nghi nhìn ta lần nữa: " chỉ có mình tôi mới có thể cởi ra?"

      ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giọng trả lời vấn đề của tôi: "Ừ."

      " có chắc nó gọi là Tử Hà thánh y mà phải là khố trinh tiết gì đó ?"

      =_=. . . . . .

      hôm, nhóm tiểu đạo sĩ Diệt Tự Cảnh rằng bọn họ chưa từng thấy đạo chủ phát hỏa kinh dị đến thế. chữ “cút” thôi mà trong vòng phạm vi năm mươi dặm đều nghe mồn .

      Người tu đạo, phải tâm nên như nước sao. . . . .

      Dù sao ngày đó tôi bị đuổi ra khỏi Diệt Tự Cảnh. Thế nhưng cũng tốt, được cái áo cà sa mất đồng nào. Từ nay về sau tôi thành con mang màu hổ phách. À, đúng, còn chưa lĩnh giấy chứng nhận.

      Gõ cửa lần nữa, đám đạo sĩ Diệt Tự Cảnh mang vẻ mặt như thể xem kịch vui, thế nhưng lại cho tôi vào ngay lập tức. qua phòng chưởng môn, theo mũi tên chỉ dẫn, lại đến trước tòa lầu này: "Đạo trưởng Thanh Dương Tử?"

      Cửa mở ra ken két, khuôn mặt ta có vẻ kiên nhẫn: "Còn có chuyện gì?"

      Tôi trơ mặt cười: "Ngài làm người tốt làm đến cùng, cũng nên trả lại chân thân cho tôi. Nếu giới chịu thừa nhận tôi đâu.">

      "Thất diệp Linh Chi," vẻ mặt của ta lại trở nên trịnh trọng: " muốn tu thành chính quả sao?"

      Vẫn hơn việc có hộ khẩu, tôi lẩm bẩm. Tay phải ta nâng lên, ngón trỏ ấn thẳng vào ngực tôi, từng quầng sáng lên, tôi sững sờ, ngớ ra, kinh hoảng rồi cuối cùng giận dữ! ! ! ! !

      muốn đẩy ta ra ta buông tay: " biết cái gì mới là chân thân của , tôi mang ra tất cả hồn phách của tinh thất diệp linh chi tôi có truyền cho rồi."

      "Thanh Dương Tử” Tôi vô cùng tức giận! ! ! ! ! !

      "Tôi cũng chỉ hi vọng hối hận." ta chỉ câu này, sau đó đẩy tôi ra ngoài, đóng cửa lại.

      ra ngoài, đột nhiên tôi giận mình vì phải là con mèo . Nếu như là mèo , ít nhất cũng có thể dùng móng vuốt cào cửa để bày tỏ phẫn nộ của tôi.

      Cái tên này . . . . . . dám sàm sỡ tôi! ! ! Thanh Dương Tử, nhớ kĩ cho tôi! ! ! ! ! (Mỗ Quân: lần đầu tiên bị người khác sàm sỡ à? Hả? Xà Quân kia phải đều hôn khắp người rồi sao? Mỗ thảo: 囧. . . . . .)

      Chân thân của tôi cuối cùng cũng đủ. Xà Quân lại còn tập hợp đông đảo tinh cùng nhau tìm cách cứu tôi. Ngoài cảm kích ra tôi cũng biết làm gì nữa.

      Nhớ lại hôm đó, tôi vô tình hỏi Xà Quân sao lại có nhiều tiểu như vậy?

      Xà Quân khẽ cười: "Sao vậy, muốn huynh kết giao bằng hữu sao?"

      Suy nghĩ chút, cũng thỏa ý rồi hỏi nữa.

      Ngoại truyện

      hôm, chân thân đầy đủ, Xà Quân lại đưa giới, nhận đơn, xếp hàng,ấu, mất nửa năm. vào phòng kiểm tra sức khoẻ, thấy thầy thuốc tinh trước kia. Tôi mừng rỡ, kiểm tra xong, ra cửa gặp lại gã thầy thuốc đáng khinh, vênh mặt ưỡn ngực mà .

      Cho đến tháng sau, xin bản lý lịch về, ở khắc dấu: vẻ mặt đáng ghét, đáng làm .

      Trong cơn giận dữ, Xà Quân liền hỏi, có người đáp: tên thầy thuốc đáng khinh lên chức đường chủ phòng kiểm tra sức khỏe.

      Mỗ Thảo: . . . . . .

      Tức điên xé đơn, tuyên bố: chứng minh cũng vẫn là ! ! ! !

      Ngoại truyện : Xà Quân dụ dỗ

      Tiểu A – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư, thấy thực lực của chúng ta bây giờ rất yếu phải ?

      Mỗ Thảo: Ừ, đúng vậy đó.

      Tiểu A: Nếu như có công việc hạng nhất có thể giúp thực lực của và vương thượng tăng nhanh, làm ?

      Mỗ Thảo: .

      Tiểu A: ? ? ? ? ?

      Mỗ Thảo: tôi muốn ngủ.

      Thuyết phục bằng lý lẽ, thất bại.

      Tiểu B – thủ hạ của Xà Quân: Thất Diệp tiểu thư.

      Mỗ Thảo: hả?

      Tiểu B: thấy thực lực tại của vương thượng còn kém xa Thanh Dương Tử phải ?

      Mỗ Thảo: (ngáp) hình như là thế.

      Mỗ Thảo: (sờ sờ cọng cỏ mềm mại của mình) cổ của tôi chắc ai cưỡi nổi. . . . . .

      Tiểu B: . . . . . .

      Lay động bằng tình cảm, thất bại.

      Xà Quân: Thất Diệp.

      Mỗ Thảo: hả?

      Xà Quân: có công việc ban ngày có thể ngủ, buổi tối còn có thể xem hết XXOO có muốn làm ?

      Mỗ Thảo: muốn muốn!

      Thành công như ý muốn, lũ thán phục, đầu rạp xuống đất.

      Ban đêm, Mỗ Thảo phải chạy tới Di Hồng Viện ở trấn Ô Đề thành Nguyệt Lạc, đảm nhiệm chức trợ lý của mama ở viện, nhằm giúp Xà Quân hấp thu dương khí. Nghe đây là viện Xà Quân bỏ vốn thu mua – theo tìm hiểu của Mỗ Thảo.
      mal thích bài này.

    2. yansa

      yansa New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      12
      5. DẠY DỖ (1)

      "Quyến rũ vốn phải chỉ vài ba tiếng ngoài miệng hay liếc mắt đưa tình là đủ. mama chân chính, khách nhân chỉ cần nhìn vào cái, xương cốt liền mềm nhũn." Sở Nhất Nương của Di Hồng Viện, vạn phần phong tình lắc lắc eo thon: "Cái gọi là mê người, chính là loại khí chất."

      búng móng tay, lời mềm giọng, e lệ hờn giận, quay đầu lại câu hồn đoạt phách: "Gia, ngài lâu chưa tới nha."

      "Tiểu Nghiêm, cảm thấy thế nào?"

      "Quyến rũ thấu xương." Tiểu Nghiêm kiêm chức dạy dỗ và chăm sóc đứng thẳng như tượng, vẻ mặt cũng nghiêm túc y như tượng binh mã.

      "Ừ," tôi lui về phía sau, nhưng giọng của ta truyền tới: "Thất Diệp, tới đây thử chút."

      Liều mạng! ! ! Tôi bắt chước biểu cảm của , hướng vào lòng Tiểu Ngiêm mà nhàng ngã, khóe mắt nhíu nhíu, khẽ liếc mắt đưa tình, năm ngón tay đặt ngực Tiểu Nghiêm, cố gắng đè giọng xuống: "Ơ, gia, ngài nhiều ngày tới."

      "Tiểu Nghiêm, cảm thấy thế nào?"

      ". . . . . ."

      "Tiểu Nghiêm!"

      ". . . . . ."

      "Tiểu Nghiêm! !"

      "Sở ma ma."

      "Hả?"

      "Xin điều tôi đến phòng chứa củi để chẻ củi."

      T_T. . . . . .

      Sau khi Sở Nhất Nương cấu kết với Tiểu Nghiêm tiến hành loạt huấn luyện cực kỳ tàn nhẫn lên tôi. Cuối cùng tôi cũng được coi như xuất sư, chua cay trong đó khó có thể thành lời. Mặc dù nay khả năng cười đến khuynh thành cao, nhưng vẫn có thể cười khiến mười mấy người nghiêng ngả.

      Xà Quân thường tới đây. Mỗi lần Sở Nhất Nương nhìn thấy ta mắt cũng sáng lên. Tôi cảm thấy thoải mái. Dù lúc gặp ta cũng chưa bao giờ nhung nhớ. Nhưng thấy để tâm tới biểu của đối tượng khác lại cảm thấy vui.

      "Xà Quân."

      "Hả?"

      "Tại sao chúng ta phải dùng cách này để hấpương khí vậy?"

      "Bởi vì cách này rất nhanh."

      "Nhưng cách này hợp với đạo trời lắm."

      "Trời thuận theo ý ta, ta nhất định nghịch ý trời." Lúc ra câu này, vẻ mặt dịu dàng thường ngày lại thoáng qua nét hung ác. Tôi muốn chuyển biến tình huống tốt nên đổi đề tài. Nhưng ngờ mình lại muốn chết tử tế mà câu: "Sở Nhất nương thích huynh."

      Xà Quân quay đầu cười với tôi: "Huynh có đẹp trai hay ?"

      "Đẹp trai." chút do dự.

      "Vậy nếu có phụ nữ thích huynh cũng rất bình thường."

      "Vậy huynh thích ấy sao?"

      "Ừm. . . . . . Chuyện này . . . . . ." mỉm cười vân vê tóc tôi, đặt dưới mũi ngửi: "Muội xem?"

      "Muội . . . . . ."

      "Ngẩng đầu nhìn huynh, muội cúi đầu để cúng bái thần linh à?" Đôi tay ấn xuống vai tôi, ánh mắt dịu dàng như nước: "Muội hi vọng huynh thích ta, hay là thích muội?"

      Tôi nghĩ nhất định là tôi đỏ mặt, thế nhưng chỉ đẩy ra, câu tôi thèm mà quản có tìm đường chết hay , ngay sau đó chạy trối chết.

      đuổi theo, chỉ có con rắn ngồi trong phòng cười to.

      Ra ngoài đụng phải Tiểu Nghiêm, ta vẫn giữ biểu cảm như tượng binh mã, lúc qua lạnh lùng phun ra câu: "Mê trai."

      . . . . . .

      Ngoại truyện : n>

      ngày kia, trời trong xanh. Hóa thành thất diệp linh chi ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp , bị cỏ đuôi chó trong vườn cười nhạo.

      Ngày hôm sau, biến thành thất diệp linh chi cao hai thước ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp , bị cây hoa hồng cười nhạo.

      Ngày hôm sau, hóa thành thất diệp linh chi cao ngang người ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, chỉ vì cái đầu thấp , bị cây dạ hợp cười nhạo.

      Lại ngày hôm sau, biến thành thất diệp linh chi cao mười trượng ngủ trong vườn hoa, tiện thể hấp thu tinh hoa của nắng trời, mọi người đều kinh hãi. Chỉ vì cái đầu cao lớn, bị thực vật trong vườn cười nhạo.
      mal thích bài này.

    3. yansa

      yansa New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      12
      6. DẠY DỖ (2)

      Trưa hôm đó, tôi đói bụng, tới phòng bếp tìm được nửa đĩa bánh trung thu, lúc quay về ngang qua phòng Nhất Nương, phía trong truyền ra giọng khẽ:

      thề?”

      “Tôi thề.”

      chút cũng có?”

      chút cũng có.”

      Là Nhất Nương và Xà Quân. Tôi gõ cửa, Xà Quân thấy tôi, dửng dưng “Có chuyện gì ?”. Sau đó cực kỳ tự nhiên ôm tôi ra ngoài.

      Trở lại phòng tôi, Xà Quân vô cùng thân thiết hôn lên trán tôi “Gần đây cùng Nhất Nương học được gì?”

      “À. . . . Để muội chuyển dương khí sang cho huynh.” Vội vàng lảng sang chuyện khác, tay ta giữ vai tôi hơi dùng lực, sau đó vừa lòng “Uhm, linh lực tăng rất nhanh, quả nhiên hổ là Thất Diệp Linh Chi.>

      Đương nhiên là vậy. Tôi truyền dương khí hấp thu được vào trong cơ thể Xà Quân, nắm tay tôi, mượn linh lực của tôi để dương khí hòa vào cơ thể. Ước chừng nén hương, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy như quay trở lại đỉnh Nguyệt Lãng.

      “Xà Quân, bao lâu nữa chúng ta mới có thể đánh bại Thanh Dương Tử?”

      “Hừ,” Xà Quân khoanh chân ngồi xuống bên cạnh tôi “Mặc dù Thanh Dương Tử đạo pháp cao siêu, thế nhưng linh lực của muội cộng thêm linh lực của huynh bao lâu nữa có thể đối phó với ta. Nếu muội tu thành tiên, vậy nắm chắc trăm phần trăm.”

      “Nhưng mà từ trước tới nay, chưa từng có gốc cây Thất Diệp Linh Chi nào có thể tu thành tiên.”

      Tôi đột nhiên có vài phần nản lòng. Các trưởng bối sai, bản thân Thất Diệp Linh Chi là quả nhân sâm, kẻ nào bắt được đều ăn tươi, cho nên về sau, có cây Thất Diệp Linh Chi nào muốn tu hành, vì vậy cũng có cây Thất Diệp Linh Chi nào có thể thành tiên.

      “Đó là bởi vì chúng có ai bảo vệ.” Giống như phát ra lo lắng của tôi, Xà Quân vòng tay qua, ôm tôi trong lồng ngực lạnh giá của “Muội chắc canh ta thành tiên, bởi vì có huynh bảo vệ muội.”

      “Nhưng mà. . . . Muội lười lắm. . . .”

      “Muội cũng biết vậy sao!”

      “Cho tới bây giờ muội cũng chưa từng phủ nhận.”

      sao, huynh đốc thúc muội.”

      Có lẽ là vì quá dịu dàng, những lời này rất kiên định. Tôi ôm eo , trong lòng bất an nữa, được rồi Xà Quân, muội cố gắng thử xem.

      Xà Quân được làm được, quả nhiên mỗi ngày đều giám sát tôi. Khụ, hành động cụ thể chứng minh là đánh vào tay, cứ đánh, hậu quả là mỗi khi ngủ dậy, tay và tim của tôi đều đau. . . .

      Ngoại truyện

      ngày nọ, Mỗ Thảo làm nũng, Xà Quân thể nhượng bộ, thu người bao quanh , rắn cỏ phơi nắng giữa vườn hoa.

      Lát sau, có con rùa ngang qua, kinh hãi: eo, ai đại tiện ra đống lùng nhùng thế kia. . . .

      Trán xà lẫn thảo đều mấy vạch đen. . . .

      Ban đêm, Nhất Nương bảo tôi tiếp khách ở cửa. . . . Gì kia, để tránh chữ “tiếp khách” làm cho con người trong sáng nhàn rỗi như tôi nghĩ tới chuyện trong sáng, nên đặc biệt đổi thành “Đón khách”.

      Người vào đều là quan lại quyền quý ăn mặc rất đẹp. Dù sao chỉ là ngọn cỏ thôi, tôi có chút căng thẳng. Lại thêm bộ mặt nghiêm túc của Tiểu Nghiêm – biểu tình “các ngươi đều thiếu ta trăm vạn lượng bạc”, lại càng thêm căng thẳng.

      Nhìn vị công tử vừa tiến tới, vội vàng nghênh tiếp, nụ cười mặt cũng thành đóa hoa cúc: “À, xin chào Lưu công tử, xin hỏi ngài họ gì?”

      Lời vừa ra, mọi người đều giật mình. Lưu công tử sửng sốt lúc lâu, cuối cùng dè dặt “Tế nhân họ Lưu.”

      Tôi nhìn trộm Tiểu Nghiêm, ánh mắt ta ràng tỏ vẻ được nhìn ta, được hỏi ta, được tỏ ra biết ta.

      . . . . . . .

      Buổi tối trăng tròn, chợt thấy linh khí tăng vọt, đoán rằng có thần tiên xuất . Vì thế trốn việc trước, ở gò núi nho , linh khí tăng lên, ánh trăng nghiêng vẹo.

      Vì mừng quá mà nhanh nên bị vấp cái, ngã như chó gặm bùn, đứng lên hóa thành Thất Diệp Linh Chi hút linh khí, lúc ăn chán chê bỗng bao bố pháp lực từ trời giáng xuống, trước mặt tối sầm, có người đàn ông khẽ mắng “Quả nhân sâm đáng chết nhà ngươi, lần này xem có trốn thoát ?”

      xong, phấn chấn vui vẻ vác túi , lúc đó có thanh khóc than trời đất “ của con ơi, mẹ làm cây củ cải tốt, dung mạo cũng quá xấu, trêu ai chọc ai đây. . . .”

      = =||||||||

      Linh lực vẫn chưa tan, ở dưới ánh trăng, tôi quay đầu lại thấy đứa trẻ, mập mạp mũm mĩm, trắng trẻo nõn nà, ánh mắt sâu xa nhìn tôi.

      Quả nhân sâm?

      “Tỷ tỷ. . . .” Giọng của nó cũng ngọt ngào ngây thơ, hết sức đáng : “Vừa rồi có người muốn bắt đệ sao? Đệ rất sợ. . . . .” Nó đáng thương tội nghiệp tiến qua đây, tôi xấu hổ thu hồi ý nghĩ nên có trong đầu, vòng tay qua ôm nó “Đừng sợ, phải rồi sao?”

      “Kỳ lạ, vì sao ta xuống tay với tỷ tỷ?”

      “Khụ, khụ” Tôi ho khan, tôi biết ta tám phần tưởng tôi là cây nấm mọc hoang, chết tiệt!


      Nhưng mà nó cũng đợi tôi trả lời, tôi định mở miệng, xúc tu dài của nó xuyên thấu cơ thể tôi, linh lực của tôi bắt đầu hao hụt rất nhanh, tôi thể tin được.

      Dù cho xúc tu của nó mang theo sắc xanh quỷ dị hấp thu linh lực của tôi, tôi cũng dám tin.

      Nó, nụ cười ngây thơ khả ái như thế, non nớt nên lời, giọng hiểu vì sao khiến người ta rùng mình “Đừng cho rằng ta biết mi nghĩ cái gì!”

      Tôi biết cuộc đời này màu gì, có thể làm tinh cây cỏ nổi tiếng đơn thuần thiện lương trở nên hung dữ đáng sợ như vậy, người lần đầu tiên tôi muốn đánh là Diệt Tự Cảnh đạo chủ Thanh Dương Tử, lúc đó tôi yếu ớt. Lần thứ hai đánh nhau với người khác, là với quả nhân sâm gần ngàn năm đạo hạnh, lúc đó, tôi vẫn yếu ớt như cũ.

      Linh lực vô hạn tuôn vào trong cơ thể nó, vẻ mặt của nó có chút khổ sở, có lẽ càng lúc càng khó chịu, tôi gì: lúc này người khổ sở nên là tôi chứ?

      “A. . . . . Mi. . . . .” Nó chỉ hai chữ, đột nhiên hai chân khẽ quẫy rồi chết.

      _ _||||||||||

      (Mỗ Thảo phát điên bới đất). . . . . Tôi. . . . . Ông trời làm chứng tôi tuyệt đối là cỏ tiên trong thánh địa ở đỉnh Nguyệt Lãng, là cây Thất Diệp Linh Chi thuần chủng nhiễm bẩn. . . . .

      Tôi chưa từng nghe qua có người vì ăn Thất Diệp Linh Chi mà bỏ mình. . . . .

      Khóc rống bên thi thể, tôi đúng là gốc linh chi thất bại, làm mất mặt cỏ linh chi. . . . Oa oa oa. . . . . Cha ơi, mẹ ơi, vô số tiền bối thịt thành xương trắng ơi, tôi rất xin lỗi các ngài. . . . . Oa oa oa. . . . . .

      Xúc tu của nó còn ở trong người tôi, vẫn phát sáng, chuyển thành màu hổ phách rồi dần ra ngoài, linh lực cực lớn cũng cuộn trào trở lại. May mắn chúng tôi vốn là vật dẫn linh lực, bằng chỉ sợ nổ tan xác mà chết. Thân thể nó càng lui càng , cuối cùng biến mất thấy nữa.

      Về sau tôi rốt cục cũng nghĩ ra nguyên nhân tử vong của nó, thân quả nhân sâm chứa được linh lực lớn như vậy, câu đơn giản là. . . . . No chết.

      Ở dưới ánh trăng duỗi thẳng cành lá, lại phát có thêm hơn ngàn năm tu vi. . . . . đây là trong họa có phúc sao. . . . . Nhưng đây là món lợi bất chính. . . . .

      Ngoại truyện: Trận đấu lớn – bầu cử xà vương.

      ngày nọ, Xà Quân tranh cử làm xà vương.

      Chủ yếu là so tài tốn pháp lực. Xà Quân mượn linh lực của Mỗ Thảo, rất dễ dàng chiến tanh tag các xà tinh khác, sau đó đến mục thi văn, cầm lấy nhìn, “tách” tiếng, mồ hôi lạnh liền chảy xuống. Nội dung bài thi như sau:

      Đề bài: Cha tôi.

      Xin viết bài văn về cha mình, trong khoảng tám trăm chữ, hạn chế thể loại.

      Xà Quân:>

      Mỗ Thảo bất đắc dĩ vội vàng làm hộ, Xà Quân đem nộp “Cha ta thể đắc đạo, viết giống như những con rắn bình thường là được.”

      Hôm diễn thuyết, Nhất Nương, Tiểu Nghiêm trước trợ uy, Thanh Dương Tử được mời làm trong các vị giám khảo, lũ kiễng chân chờ đợi.

      Người tranh cử A: Các vị giám khảo, tôi tu hành hai ngàn năm, nhớ chuyện của cha tôi. . . . . .

      Các vị giám khảo chấm bài: lấy cớ, 0 điểm.

      Người tranh cử B: Tôi biết các vị giám khảo muốn thử tài văn chương, nhưng cũng thể ép chúng ta láo, tu đạo hơn hai nghìn năm, ai còn nhớ cha mình. . . . .

      Các giám khảo chấm bài: Phỉ báng giám khảo, 100 điểm. . . . .!!!!

      Xà Quân đọc to ngay tại chỗ, lúc đó cần vé vào cửa, Mỗ Quân được vào hội trường, vì thế mọi người được nhìn tác phẩm lớn dưới đây:

      Cha tôi.

      Cha tôi là con rắn uy mãnh, dù vóc người của ngài xinh, cũng đắc đạo tu thành chính quả, mà tại cũng biết luân hồi mấy đời, nhưng tôi rất thích phụ thân.

      Đêm trăng thanh gió mát tuy rằng rất yên tĩnh, thích hợp để ngủ, nhưng muỗi rất nhiều, tôi phải đắp bảy chiếc lá lên người, vô cùng phiền toái. Trong trí nhớ của tôi cha luôn bảo vệ tôi, mỗi khi phát có muỗi đậu người tôi, luôn luôn nhảy tới cách kỹ thuật cao, tứ chi mặc dù ngắn (Xà Quân đổ mồ hôi lạnh), nhưng nhanh, chuẩn, ngoan độc, ngay cả con cóc thấy cũng phải mặc cảm.

      Cái đuôi của ông rất , rất dài, khi cần thiết còn có thể cắn đứt để chạy trốn. . . . Hình dáng độc đáo này, có rất nhiều tác dụng, đuôi ai có thể vượt qua.

      . . . . . (bỏ bớt sọt chữ vô nghĩa). . . . .

      Đây là ci, tuy rằng bây giờ xương cốt nát rồi có thể dùng đánh trống, nhưng tôi quên ông.

      Đọc xong, Xà Quân trở thành con rắn duy nhất ở Miến Điện được thằn lằn sinh ra từ trước đến giờ và sau này cũng vậy, bị chúng xà vây xem.

      Xà Quân bình tĩnh đứng trước đài, cao ngạo mà đối diện với vô số ánh mắt dò xét của giám khảo, chột dạ, khó khăn rồi. . . . .

      lâu sau, các vị giám khảo chấm bài cho biết điểm số: 100 điểm.

      Giám khảo A: tình cảm dào dạt, câu chuyện chân .

      Giám khảo B: tình tiết sinh động, từ trong câu chữ lộ ra thương nhớ cùng kính phụ thân.

      Giám khảo C: quan sát kỹ lưỡng.

      Thanh Dương Tử: . . . . .

      Ban đêm, Thanh Dương Tử trở về Diệt Tự Cảnh, đặc biệt phái người bắt về con thằn lằn, đặt bàn, sau khi quan sát lúc lâu, đập bàn, cười điên dại.
      mal thích bài này.

    4. yansa

      yansa New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      12
      7. ÁC MỘNG BẮT ĐẦU

      Thời kỳ Vân Đức Huyền Diệt, Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người. Bảo vật tu hành đến bậc này khiến cho các tộc giới dòm ngó, dấy lên trận gió tanh mưa máu. Thanh Dương Tử của Diệp Tự Cảnh liên hợp với Huyền Tự Cảnh trấn áp mạnh mẽ, nhưng tin tức vẫn truyền ra ngoài. Các loài tà ma như hổ rình mồi khiến Xà tộc còn khả năng bảo vệ bảo vật này nữa.

      Đạo chủ Thanh Dương Tử của Diệt Tự Cảnh hay du ngoạn nhiều năm. Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định gửi nuôi cây Thất Diệp Linh Chi này tại Huyền Tự Cảnh. Do tông chủ[1] Mộc Phi Huyền đích thân giám sát tu hành, thúc giục người hướng thiện, sớm thành chính quả.

      [1] Người kế vị.

      Cho dù Xà Quân trăm lần muốn, cũng thể trái ý Thanh Dương Tử. Lúc đưa Thất Diệp Linh Chi tới Huyền Tự Cảnh, Xà Quân vuốt mái tóc dài của người trong lòng, dặn dặn lại, được lười biếng, tu hành tốt, được ham chơi, được nghịch ngợm. Người trong lòng trước sau cúi đầu lời. Xà Quân thương vỗ đầu “Ngoan, về sau huynh thường xuyên tới thăm muội, được ?”

      Mỗ Thảo rốt cục ngẩng đầu, tay níu chặt góc áo Xà Quân, nước mắt luân chuyển trong hốc mắt: “Xà Quân, muội có được ? Muội trở về núi Nguyệt Lãng được ?”

      Thanh Dương Tử đứng bên cạnh, thấy hai người như sinh ly tử biệt, khỏi cảm thấy buồn cười “Thôi thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt, Mộc tông chủ là người chính trực, dù chưa nghe qua nhưng Xà Quân hẳn biết? Chờ đắc đạo thành tiên liền phải cảm tạ ta.”

      Xà Quân im lặng, ta đương nhiên biết Mộc Phi Huyền - Tông chủ Huyền Tự Cảnh. Nghìn năm qua cùng với Thanh Dương Tử quản lý hai giới Huyền Diệt, ở đạo cảnh rất có danh tiếng. Ban đầu vì lão tông chủ đột nhiên bệnh chết mà chỉ có ta ở bên cạnh. Vì các thế hệ tông chủ đời đời truyền lại hồn của tông chủ cho người kế nhiệm. Trong đó mọi người bao gồm cả phu nhân của tông chủ đối với ta có nhiều hiềm khích. Nguyên nhân chính là ta quá mức tuấn tú, luôn luôn truyền thị phi ra ngoài, lúc đó kế vị cũng chịu nhiều khiển trách.

      Nhưng thời gian trôi qua, quyết sách và mưu lược của ta từ từ hiển . Huyền Tự Cảnh bao gồm cựu tông chủ phu nhân – Mỹ nhân Cừu Nguyệt lạnh lùng của đạo cảnh cũng nhìn ta với cặp mắt khác xưa. Mấy năm nay vì thích làm vui lòng người khác nên hành vi trọng nghĩa khinh tài nhiều đếm xuể. giờ, Mộc Phi Huyền và Thanh Dương Tử là trụ cột vững vàng của đạo cảnh.

      người như thế, đương nhiên thể hoài nghi.

      Nhìn Thất Diệp ngân ngấn nước mắt, Thanh Dương Tử cũng giống Xà Quân, vỗ vỗ đầu “Yên tâm , Mộc Phi Huyền trạch tâm[2] nhân hậu, nhiều năm ăn chay. . . . .”

      [2] Trạch tâm: làm hết bổn phận>

      Lời này vừa ra, Mỗ Thảo nhào vào lòng Xà Quân, khóc to “Oa —————— ta ăn chay, Xà Quân, ta ăn chay, oa hu hu hu ——”

      Xà Quân: “. . . . . .”

      Thanh Dương Tử: =_=|||||

      Tại Huyền Tự Cảnh, Mộc Phi Huyền ngồi tòa cao ở Quảng Đức đường, nhìn người quỳ gối ở dưới, xoay chuỗi ngọc ở cổ tay, nhìn ra ý nghĩ trong lòng. Thanh Dương Tử cầm chén trà, dùng nắp chén phất lá trà phía , uống nửa chén mới : “Về sau Tiểu Thất liền giao cho đạo huynh, mong đạo huynh chiếu cố nhiều hơn.”

      Mỗ Thảo quỳ gối giữa phòng, lén quan sát bốn phía, Huyền Tự Cảnh này và Diệt Tự Cảnh quả rất khác nhau, khắp nơi nguy nga lộng lẫy. Diệt Tự Cảnh keo kiệt thể sánh bằng.

      “Hảo hữu khách khí, đây cũng là chuyện của chúng ta.” Mộc Phi Huyền có giọng trong trẻo. Người ta vốn tuấn, lại mặc thêm áo choàng rộng, càng lộ vẻ cao quý vướng bụi trần: “Người ở nơi này, Thanh Dương Tử có thể tuyệt đối yên tâm.”

      Vì thế Thanh Dương Tử yên tâm. vốn là người tu đạo, cần phải thanh tâm quả dục, quan tâm vấn vương. Lúc ở Diệt Tự Cảnh phần lớn thời gian đều để mặc đại đệ tử Quyết Minh Tử xử lý vụ. thế làm sao lại tự do có thể vân du tứ hải bất cứ lúc nào?

      Trong phòng, Mộc Phi Huyền quan sát Thất Diệp, Mỗ Thảo tuy nhạy bén, nhưng cũng cảm giác được đủ loại ánh mắt. Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người sao. . . . . Nhiều năm chưa từng thấy ở giới. . . . .

      Mộc Phi Huyền nghiêng người đỡ dậy, đôi mắt đẹp hẹp dài sâu thẳm như biển cả: “Cừu Nguyệt phu nhân, Tiểu Thất tạm thời giao cho người chăm sóc.” Tiền tông chủ phu nhân Cừu Nguyệt ngồi bên cạnh cười mỉm, giọng dịu dàng: “Thất Diệp, lại đây.”

      Mỗ Thảo tuy ở địa bàn của Xà Quân thường hay lên mặt. Nhưng ở nơi hoàn toàn xa lạ này, thể vênh váo được nữa. Vì vậy ngoan ngoãn đến. Cừu Nguyệt nắm tay : “Về sau theo tôi và ở chỗ của tôi.>

      Mỗ Thảo muốn muốn, nhưng dám. Vì thế, việc này đuợc quyết định như vậy.

      Buồi chiều, Cừu Nguyệt dẫn tham quan Huyền Tự Cảnh. rất có thiện cảm đối với Cừu Nguyệt này. Cũng vì Cừu Nguyệt là mỹ nhân lạnh lùng đệ nhất đạo cảnh nhưng nhìn có vẻ rất dịu dàng. . . . . Dù sao dùng từ “lạnh” cũng hợp lí.

      Lúc qua hành lang gấp khúc khắc hoa, màn tơ khảm hoa trắng vờn bay trong trung, Mỗ Thảo kinh ngạc nhìn hồ nước mùa hè trước mắt: “Wow. . . . .”

      Khi đó, mặt hồ có hơi nước mờ ảo, dưới ánh nắng hè tạo thành vầng sáng như trong thế giới mộng ảo rực rỡ. Trong hồ có loại ngọc mềm ngàn năm tạo thành đình bát giác, hư ảo như cảnh trong mơ.

      “Đây là hồ Trầm Hương.” Giọng của Cừu Nguyệt vẫn ngọt ngào như cũ: “Tông chủ thường xuyên tới đây nghỉ trưa, hoặc là đánh đàn chơi cờ. Nơi này được ồn ào to tiếng, cần phải nhớ kỹ.”

      theo Cừu Nguyệt đến giờ ngọ, cây cỏ lười biếng mệt nhừ, rốt cục tất cả pháo đài đều bị xoay vòng “Tiểu Thất, bên này là chỗ ở của tông chủ phu nhân tại, Tô Yên” biết có phải ảo giác hay , Mỗ Thảo nhìn thấy sợ hãi trong mắt Cừu Nguyệt: “Tô Yên đạo hạnh rất cao, tính tình rất tốt, có việc gì đừng trêu chọc đến ấy.”

      Mỗ Thảo đứng bên cạnh vừa ngáp vừa gật đầu. Thực tế là chẳng muốn trêu chọc người nào.

      Sau đó hạng mục công việc cần chú ý càng nhiều.

      “Tiểu Thất, nơi này là Sơ Lâu, bên trong có suối nước nóng.”

      “Ôi, tôi có thể vào sao?” Mỗ Thảo thích thú.

      được, bên trong được tông chủ chuyên dụng.”

      “T_T. . . . .” Mỗ Thảo tiếp tục mặt ủ mày chau. . . . .

      “Nơi này là rừng Bách Điểu, bên trong là loài chim vô cùng quý báu mà Huyền Tự Cảnh chăm sóc.”

      “À.”

      “Nơi này là Dược Vương cốc, tất cả tinh linh của thảo dược đều ở bên trong, đương nhiên tính, bên trong giờ có đồng loại của .”

      “. . . . .”

      “Bên này là rừng Bách Thú, các loại thú dốc lòng tu hành đều ở bên trong.”

      “. . . . .”

      “Đúng rồi, bên này là Hoa Minh cung, tất cả các loại hoa đều ở bên trong. . . . . Này?” Cừu Nguyệt quay đầu, bỗng dưng thấy Thất Diệp nữa, nhất thời có chút lo lắng: “Thất Diệp? ?”

      Vừa vừa tìm, khắp nơi đều tìm thấy. Cuối cùng ở giữa lùm cỏ đuôi chó phát gốc cây giống như nấm mọc hoang ngáy. =_=||||||||
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Đấu pháp

      Cuộc sống tại Huyền Tự Cảnh, gian khổ khác xa với lúc theo Xà Quân, ngày nào cũng có rất nhiều đạo pháp cần tu luyện, so với trước kia giúp Xà Quân hấp thu linh lực mà , khó khăn hơn nhiều.


      ra kể đến những người khác, Mỗ Thảo có đôi khi thầm thấy kỳ quái, phải thất diệp linh chi là thánh phẩm của thần tiên sao, vì sao bản thân mình học đạo pháp lại gian nan đến thế.


      Mộc Phi Huyền quản lý toàn bộ Huyền Tự Cảnh, đương nhiên có nhiều thời gian. Mỗi tháng đều có cuộc họp, đệ tử toàn cung đặt câu hỏi, tiện thể chỉ điểm về đạo pháp.


      Sau đó chứng minh, có vấn đề gì ngoài việc học tập vài đệ tử xuất sắc, nhưng người như Mỗ Thảo thèm học.


      Hàng tháng Huyền Tự Cảnh thường khảo hạch đạo pháp vào cuối tháng, các đệ tử phải tham gia, tỷ thí với nhau để xem trong tháng học được những gì. Từ đó cho thấy đạo pháp vô biên, bể học vô bờ.


      Sau khi Cực Nguyệt dạy Tiểu Thất dùng đạo uy vô cực [1], bảo phải siêng năng luyện tập, được làm mất mặt. Mỗ Thảo gật đầu như giã tỏi, vì thế sáng sớm Cừu Nguyệt ra ngoài thấy rất cố gắng luyện kiếm ở phía sau vườn hoa.


      [1] Pháp lực uy phong giới hạn. Đây là 1 trong 5 kỹ năng thần thông: cuồng long ngạo thiên quyền, kinh thiên hỗn nguyên chưởng, linh khí hàn sương chỉ, bát quát mê tung thối, đạo uy vô cực chân khí. (ta để Hán Việt, edit hẳn ra nghe hơi kỳ)


      Hài lòng ing. . . . .


      Nửa canh giờ sau quay lại thấy mài kiếm giữa cảnh hoa, hài lòng ing. . . .


      nén hương sau ra thấy ngồi dưới tàng cây dạ hợp cầm sách viết. . . . Hài lòng ing. . . . .


      Trong cuộc thi đạo pháp cuối tháng, vài chủ khảo của Huyền Tự Cảnh trao đổi nhiều lần.


      Giám khảo A: nên tìm đệ tử cấp bậc nào đến tỷ thí cùng ta? Thất Diệp Linh Chi sinh ra là vật báu được tu hành, ta lại vừa mới xuất sư, ra tay nặng, ngộ nhỡ nguy hiểm đến tính mạng . . .


      Giám khảo B: Cừu Nguyệt phu nhân lầm rồi, biết là tỷ thí còn dạy nàng chiêu thuật uy lực như đạo uy vô cực.


      Giám khảo C: May mắn tỷ thí đài cao, dù sức mạnh to lớn cũng thể lan đến Huyền Tự Cảnh. . . .


      Giám khảo D: Ta thấy chúng ta. . . . Vẫn nên chuyển ghế giám khảo đến nơi an toàn. . . . .


      Giám khảo EFG: có lý có lý.


      Quần chúng: Xì xà xì xồ [2]. . . .


      [2] Thực ra phải là chíp chíp quác quác.


      Mặt trời lên cao, tiếng giòn vang, mọi người đều im lặng. Mộc Phi Huyền ngồi ở ghế chủ trì, cột tóc bằng mũ ngọc, áo bào lụa lộ ra vẻ tôn quý cực điểm. Bên cạnh là Tô Yên trong lời kể, váy tím xinh đẹp lộng lẫy, ngũ quan vốn xinh xắn bởi vì quá mức nghiêm nghị mà lộ ra vẻ uy nghiêm thể tới gần.


      cần , hai người đương nhiên đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng phối hợp lại. . . . . người đơn giản, người rầy rà, có vẻ hề hài hòa. . . . .


      Dĩ nhiên ai dám ra lời này. Người đài thấy tông chủ vuốt cằm, tuyên bố khảo hạch hàng tháng bắt đầu, nếu ngã khỏi đài thua. Sau đó là danh sách luật đối kháng dài.


      Dưới đài tỷ thí cao lớn, chúng đệ tử đứng chỉnh tề theo trận hình vuông, cấp bậc các trận giống nhau. Mỗ Thảo đứng cạnh Cừu Nguyệt, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này liền có chút căng thẳng. Cừu Nguyệt vỗ vỗ tay , dịu dàng trấn an: “Khẩu quyết đều nhớ hết chứ? Đừng căng thẳng, được ?”


      Mỗ Thảo chột dạ gật đầu, ngẩng lên chăm chú nhìn đài tỷ thí cao lớn. Đầu tiên là đệ tử hạng nhất, ánh sáng rực rỡ hạ xuống, bọn họ đấu pháp người tới ta càng lúc càng khiến người kinh sợ.


      Có hàng trừ ma sắp lật đàn làm phép, cũng có bảo vật làm phép và ngự kiếm bay lên , Mỗ Thảo nhìn mà nước miếng giàn giụa, cho đến lúc. . . . . Đến lúc đọc đến tên .


      Nhóm giám khảo thầm với nhau từ nãy liền im lặng, bao nhiêu năm, giới mới có gốc cây thất diệp linh chi thu thành hình người.


      Mọi người ánh mắt sáng quắc chờ đợi, ra khỏi đám người còn nhận được ánh mắt cổ vũ của Cừu Nguyệt tiên tử.


      Men theo bậc thang lên đài tỷ thí, đệ tử hạng nhì – Phủ Phong, đứng ở phía trước. Thấy , ràng có phần căng thẳng, càng nắm chặt phất trần trong tay, trán hình như chảy ra mồ hôi lạnh. Sau lúc lâu cắn răng cái: “Xin mời đạo hữu.”


      Mỗ Thảo chọn thanh kiếm dài, dốc lòng, nhắm mắt lại, tay vẽ lên chiêu thức: “Đạo ——”


      Mọi người dưới đài trợn tròn mắt, thánh phẩm a. . . . . Bảo vật a. . . . Sao lại có sức mạnh kinh người đến thế. . . . .


      “Uy ——”


      Người dưới đài sao đầy mắt.


      “Vô ——”


      Mọi người tự động vẽ cái vòng có thể phát sáng lên đầu .


      “Cực ——” chữ cuối cùng, chỉ thấy cái bóng mờ nhạt, Phủ Phong đứng đối diện kinh sợ, theo bản năng nhìn về phía ánh sáng chợt lóe. Vì thế khi bóng người xẹt qua đài tỷ thí cao lớn, mọi người nghe thấy tiếng thét: “A a a a a a a a a a a a —————————————— á ————————————”


      Tiếng thét này thảm thiết, tiếng cuối cùng, khiến thính giả biến sắc.


      Tro bụi đầy trời. . . . . Lông vịt bay loạn.


      Mọi người hóa đá tại chỗ.


      Sau lúc lâu, Mỗ Thảo từ trong tro bụi đứng lên, phun ra lông vịt trong miệng, thấy ánh mắt lớn của các đạo sĩ bắn tới, giống như cái nhìn đờ đẫn của đống tượng thạch cao. . . .


      Ngây ngốc sờ sờ cả người, cứ tưởng rằng răng trong miệng sắp rơi xuống hết, may là chỉ nhổ ra đống lông vịt. Haiz. . . . .


      =_=|||||


      sai, Mỗ Thảo nhìn xuống đất liền thấy, con vịt vô cùng to xứng với cái tên bánh vịt. . . . . . Bên cạnh có bạn học quen biết phản ứng nhanh, gào khóc xé tim: “Vịt sư huynh ơi, huynh chết thảm ——————————”


      Mỗ Thảo: . . . . .


      Cừu Nguyệt chột dạ quay đầu nhìn Mộc Phi Huyền, chỉ thấy khóe miệng co quắp.


      Việc này được chúng đạo sĩ ghi vào sử sách Huyền Tự Cảnh, về sau mỗi lần khảo hạch nếu có Mỗ Thảo, mọi người đều cách xa hai trượng, để tránh thảm kịch nhân gian như vậy.


      Phiên ngoại :


      Vào buổi chiều hôm ở phía sau vườn hoa Huyền Tự Cảnh. Mỗ Thảo tay nâng ngọn lửa, ngồi xích đu, biết qua bao lâu, cuối cùng cảm thấy ánh mặt trời. . . . bị thứ gì đó che khuất? ? ?


      Quay đầu liền đối diện với ánh mặt của Mộc tông chủ, ngay lập tức kinh hãi: “Lặc cá [3]. . . . Thất Diệp đọc sách đến mê mẩn, thấy tông chủ đến, mong tông chủ thứ tội.”


      [3] Tương tự “Mẹ kiếp”


      Phi Huyền khoanh tay nhíu mày, im lặng .


      “Ha ha, Mộc tông chủ, ánh mặt trời hôm nay đẹp.”


      ai trả lời.


      “Mặt trời cũng tròn.” Mỗ Thảo bắt đầu xem xét lại mình từ xuống dưới. . . . . mặt dính bùn? Mặc nhầm quần áo? Thắt nút lệch? Quên tất?


      Mộc tông chủ quay đầu tàn khốc rời , lưu lại mấy chữ giải thích nghi hoặc: “Cầm lấy sách.”


      Mỗ Thảo: . . . . .


      Xét thấy biểu ưu tú của Mỗ Thảo ở khảo hạch hàng tháng. . . . . Mộc Phi Huyền ra lệnh cho đại đệ tử Vô Trần giảng dạy y thuật. Vô Trần nổi danh thông thái nho nhã, rất có tính nhẫn nại: “Tiểu Thất, xem ra muội thích hợp với đạo pháp công kích, bằng để đại sư huynh dạy muội y thuật, dù sao cứu người tích đức mới là gốc rễ của Đạo gia chúng ta. Sư huynh truyền uội thuật châm cứu, về sau đảm nhiệm chức thầy thuốc ở Huyền Tự Cảnh.”


      Mỗ Thảo vô cùng thành khẩn: “Tuân theo lệnh của sư huynh.”


      Hai ngày sau, Huyền Tự Cảnh có thêm rất nhiều Trương Hải Địch [4], Vô Trần cùng tiểu đạo trưởng lòng như lửa đốt bái kiến Mộc tông chủ, cũng đưa ra ý kiến quý giá của bản thân: “Đồ nhi nghĩ. . . . Nàng ta nên học ám khí. . . . .”


      [4] Tác gia, thạc sĩ triết học nổi tiếng ở Trung Quốc, là người tàn tật.


      Danh hiệu oai phong đầu tiên của già trẻ Huyền Tự Cảnh: cây châm đòi hồn đoạt mệnh.


      @_@. . . . . .


      Sau đó chuyển người cho trưởng lão Huyền Tự Cảnh, tức giám khảo A ngày đó, truyền dạy kỹ năng chém , lên đàn làm phép, bói toán lành dữ, xua tránh tà ma. Mỗ Thảo khổ luyện nhiều ngày, mỗi ngày vẽ n lá bùa, thường xuyên có sư huynh đệ tiến vào lấy trộm, bản thân Mỗ Thảo cảm thấy hài lòng, cho đến ngày kia. . . . .


      Phủ Phong (thuận tay rút lá bùa vẽ bàn, thầm tự ): “Giấy này dùng rất tốt.”


      T_T


      ~Dưới ngàn vạn lần bất đắc dĩ, Mộc Phi Huyền hạ quyết định mà già trẻ Huyền Tự Cảnh đều kinh hãi: tự mình dạy dỗ!


      Phiên ngoại:


      Đêm, Huyền Tự Cảnh màn tối đen. Tiếng thở của Tô Yên ở trong Phồn các truyền đến. lâu sau, giọng nam vang lên, còn mang theo tiếng thở gấp: “Yên, nghỉ chút có được ?”


      “Trông khá mà dùng được.” Giọng nữ mang theo trách cứ, hề có chút điềm đạm của con : “Thất Diệp Linh Chi đến đây cũng lâu như vậy, đến khi nào mới giúp ta chữa thương?”


      “Ta tìm cách, cỏ linh chi này tuy tu thành hình người, nhưng chút đạo pháp căn bản cũng có, cuối cùng nấu lên vẫn chuyển cho nàng mà.”


      “Có việc gì thể làm? Chỉ cần trị tốt thương thế của ta là được.”


      cần lo lắng, tin ta, ta nghĩ cách, được ?”


      “Giúp ta lần.”


      “Yên. . . . .”


      “Ngươi sao lại vô dụng như vậy, cái gì mà Huyền Tự Cảnh tông chủ, phòng học thuật phải do các ngươi mà có sao?”


      “Thế nhưng. . . . .”


      “Được rồi được rồi, lần này hút tinh lực của ngươi, được chưa?”


      “Nếu nàng khó chịu,” Nam nhân dường như hạ quyết tâm: “Ta. . . . .”


      Trong phòng lại chiến đấu ác liệt, bóng đêm sâu, chim nghỉ sâu ngủ.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :