1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      @biu~biu~biu nàng post đủ số chương mà ta cố nhai convert để xem kết quả của nhà LHC là tri kỷ quá , đọc mà mát hết cả ruột gan
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Cuối cùng cũng ở riêng :) giờ ta chỉ đợi tên LHC đó bị kia lừa cưới về cho nhà cửa gà bay chó chạy nữa là vui :)
      M è o Q u ê n T h ởbiu~biu~biu thích bài này.

    3. Serin

      Serin New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Uầy... 2 chị hổ báo quá... E hiểu vụ "trói tay" đâu :v
      thedarkbiu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 130

      Lục Lưu vừa mở miệng xong, tất nhiên cái nhà này được xác định chia ra ở riêng. Dù sao Lục Hành Chu cũng được mười tám rồi, chung quy cũng phải lập gia đình, nếu cứ ở lại Tuyên Vương phủ, thành hình dáng gì?

      Lúc Mạnh thị trở về ở trước mặt Lục Thầm gào khóc trận, hiểu được chuyện này còn đường sống để xoay chuyển, chỉ có thể lau nước mắt chầm chập thu dọn đồ đạc.

      Lục Linh Lung chịu, bĩu bĩu môi kéo ống tay áo cha mình, : “Cha, Tam thúc vẫn nể mấy phần mặt mũi của người, người chuyện lại với thúc ấy , được ?” Những năm nay Lục Linh Lung sống như quý nữ cực kỳ thoải mái. Phàm là những người biết thức thời, đều vì nàng là chất nữ của Tuyên Vương mà cho mấy phần mặt mũi. Lại do cả nhà bọn họ còn ở lại Tuyên Vương phủ, làm cho người ta cảm thấy Tuyên Vương đặc biệt quan tâm thứ huynh. Nếu như hôm nay bọn họ chuyển ra ngoài, vậy cũng đừng mong dính lên tên tuổi Tuyên Vương phủ.

      Lục Thầm sờ sờ đầu khuê nữ, : “Linh Lung, mau thu dọn đồ đạc . Chờ lát nữa tới tòa nhà ở ngõ Thái An, con muốn ở viện nào, cha để cho con tự chọn, được ?”

      Lục Thầm là người ôn hòa, trước giờ ông luôn thương khuê nữ, Lục Linh Lung có bản tính kiêu căng như vậy, cũng có phần dung túng của Lục Thầm.

      uất ức!

      Miệng Lục Linh Lung xệ xuống, trong lòng cực kỳ bất mãn.

      Nàng qua Ngõ Thái An vài lần, những tòa nhà chỗ đó hơn nửa đều thuộc sở hữu của gia đình hào môn. Mà mấy tòa nhà kia, trong tầm mắt dân chúng cũng được cho là thượng thừa, đáng tiếc dù có tốt nữa, cùng khí thế bằng Tuyên Vương phủ. Hồi xưa khi Tuyên Vương đời trước còn sống, thích nhất dọn dẹp bề ngoài phủ, xây dựng rầm rộ, trùng tu lại Tuyên Vương phủ phen, mà so với những vùng lân cận này, Tuyên Vương phủ cũng phải lớn hơn gấp hai lần so với mấy vương phủ bình thường khác. Mỗi lần Lục Linh Lung nhắc tới Tuyên Vương phủ, gương mặt luôn luôn đắc ý, nghiễm nhiên xem nơi này là nhà cả đời của mình.

      Lục Thầm lại ôn nhu : “Linh Lung, nghe lời con.”

      Lục Linh Lung thở dài, : “Được rồi…” Lập tức trở về viện của mình, dọn dẹp chút, dự định mang hết tất cả những thứ này luôn.

      Sau khi thu xếp thỏa đáng xong, chi thứ hai Lục nhị gia Lục Dịch mang theo vợ con cùng nhau đến tiễn huynh trưởng.

      Lục Dịch chống gậy, mặc bộ áo suông màu thạch , có bộ dáng ôn hòa nhã nhặn, khí chất có vẻ khá giống Lục Thầm. Điền thị đứng bên cạnh, gương mặt cung kính nhu thuận mang theo Lục Bồng Bồng và Bình nhi.

      Vị Lục nhị gia Lục Dịch lúc trước, ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy, cực kỳ tiêu dao tự tại, nhưng đến khi nghe tin tức lão Vương phi bị bệnh chết, mới cấp tốc lên đường chạy về, cẩn thận té lưng ngựa xuống, bị gãy chân thành tật. Cũng nhờ vậy cả nhà Lục Dịch này, gia chủ chân có tật, thê tử là người có tính tình mềm yếu, con trai còn tuổi, từ được thông minh, nên bây giờ mới có thể tiếp tục ở lại Tuyên Vương phủ. Dù sao Lục Bồng Bồng rất nhanh đến tuổi thành thân, nếu được ở lại Tuyên Vương phủ, vậy người bên ngoài tự nhiên cũng tôn trọng nàng thêm mấy phần.

      Hai huynh đệ còn trò chuyện, Điền thị cũng qua lời từ biệt với Mạnh thị, tất nhiên mấy tiểu hài tử cũng đứng chung với nhau.

      Lục Linh Lung nhìn cách Lục Bồng Bồng trang điểm, phía là áo ngắn xanh biếc, bên dưới là váy màu trắng ngà như hoa rơi mặt nước, búi tóc song bình kế đơn giản chính tề, hai bên chỉ cài trâm hoa sơn trà. ngờ cách trang điểm chỉ hơi thay đổi, lại làm nàng ta rực rỡ hẳn lên.

      Lục Linh Lung biết Lục Bồng Bồng chơi thân với Giang Diệu, hiểu được bây giờ Lục Bồng Bồng thoát thai hoán cốt (1), nhất định là do Giang Diệu giúp đỡ. Bởi vậy, Lục Linh Lung lại cảm thấy lúc này nàng ta tới đây tiễn nàng, chủ yếu là để khoe mẽ thôi.

      (1) Thoát thai hoán cốt: giống “thay da đổi thịt”, trở thành người hoàn toàn khác.

      Cũng phải, bọn họ có thể tiếp tục ăn vạ ở Tuyên Vương phủ, giống như mình, chỉ có uất ức theo người cha bị đuổi ra khỏi cửa này.

      Tuy rằng Lục Linh Lung ưa Lục Bồng Bồng, nhưng con ngươi nàng ta đảo vòng, nghĩ đến tương lai sau này, liền giả vờ nỡ nắm hai tay Lục Bồng Bồng, : “Nhị muội muội, tỷ biết trước đây tỷ thường hay bắt nạt muội, là tỷ tốt. Nhưng dù sao chúng ta cũng là đường tỷ muội. Lúc này tỷ rồi, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau nữa. Hay là vầy , nếu sau này lúc rảnh rỗi, liền đến Tuyên Vương phủ tìm muội chơi đùa?”

      Lục Bồng Bồng cũng ngốc, cong môi cười cười : “Cha rồi, mọi người chuyển tới ngõ Thái An, muội từng theo cha tới chỗ đó, nếu tỷ tỷ nhớ muội, cứ sai người gửi thư. Muội muội đến đó thăm tỷ, nào có đạo lý tỷ tỷ đến thăm muội muội bao giờ.”

      Chưa tới mấy ngày, ngờ nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Hơn nữa... Ai cần nàng ta tới thăm nàng đâu? Đồ thứ nhà quê! Nếu đến thăm nàng còn sợ bị mất mặt nữa kìa! Lục Linh Lung qua loa đáp lại, liền còn vài đồ vật còn chưa sắp xếp xong, nên trở về viện thu dọn.

      Bình nhi nghiêng đầu , đôi mắt to đen láy nhìn về phía Lục Bồng Bồng, há miệng : “Ca ca…” Ý chính là, muốn đến thăm Lục Hành Chu.

      Lục Bồng Bồng biết ý muốn của Bình nhi, cũng hiểu tuy rằng Bình nhi và nàng rất sợ Mạnh thị, còn bị Lục Linh Lung bắt nạt nữa, nhưng cũng rất thích đường ca Lục Hành Chu này.

      Tất nhiên bọn họ rất muốn gặp đường ca.

      Hơn nữa, nàng cũng có chuyện muốn với đường ca.

      Lục Bồng Bồng dẫn Bình nhi gặp Lục Hành Chu. tại Mạnh thị có ở đây, tính tình của mấy nha hoàn trong phòng Lục Hành Chu cũng khá tốt, biết Nhị nương này trước giờ đối xử với hạ nhân rất ôn hòa, nửa điểm giống Đại nương thích bắt nạt người làm vui. Bây giờ Lục Bồng Bồng vội đến thăm Đại công tử, tất nhiên nha hoàn cho hai người bọn họ vào.

      Lục Hành Chu nằm ở giường nhỏ, khuôn mặt tuấn tú có vẻ khá hơn hôm qua nhiều. Y thấy Lục Bồng Bồng và Bình nhi tới đây, liền nở nụ cười ôn hòa chào hỏi hai bọn họ.

      Bình nhi được nhiều, chỉ ngơ ngác đứng bên cạnh giường của Lục Hành Chu, đôi mắt to đen láy cứ nhìn chằm chằm y như thế, tùy ý Lục Hành Chu ôn nhu căn dặn, sau đó mới gật đầu, chứng tỏ mình ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ với tỷ tỷ.

      xong, Lục Hành Chu thấy hai người còn chưa chịu , liền nhìn về phía đường muội Lục Bồng Bồng xưa nay nhát gan, nở nụ cười ôn hòa : “Còn có việc gì sao?”

      Lục Bồng Bồng do dự chút, mới ngẩng đầu nhìn Lục Hành Chu, gật đầu mạnh. Đúng, nàng có việc muốn với Đại ca.

      Lục Bồng Bồng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đại ca, có phải huynh rất ghét Tam thẩm thẩm?”

      Hả?

      Lục Hành Chu biến sắc, thấy vẻ mặt đường muội rất nghiêm túc, biết bình thường nàng hay tiếp xúc với Giang Diệu, là người thiện tâm, sợ là bị Giang Diệu mê hoặc rồi. Chỉ là y chốc cũng được, chỉ mong Giang Diệu còn chút thiện lương, sau khi y rời khỏi Tuyên Vương phủ, có thể đối xử tốt với hai người bọn họ.

      Lục Hành Chu thể xấu Giang Diệu trước mặt hai người, chỉ lạnh nhạt : “Bồng Bồng nghĩ nhiều rồi, huynh có.”

      Lục Bồng Bồng nhát gan ngày xưa thay đổi, nhíu mày : “ phải, muội nghĩ nhiều, ràng là Đại ca ghét Tam thẩm thẩm. Bình nhi mọi chuyện với muội rồi, ngày hôm đó là... là tỷ tỷ mang bánh ngọt cho Bình nhi, chơi với Bình nhi, cho nên Bình nhi mới té ngã. Lần đầu tiên Tam thẩm thẩm nhìn nhìn thấy Bình nhi, hề chê đệ ấy ngu dốt, đệ ấy gọi sai tên, Đại bá mẫu chê cười Bình nhi, lúc đó nhờ có Tam thẩm thẩm kiên trì dạy đệ ấy. Lần trước muội có xảy ra tranh chấp với tỷ tỷ, cũng bởi vì tỷ tỷ lấy châu thoa Tam thẩm thẩm đưa muội, muội mới cùng tỷ ấy đánh nhau, cũng nhờ có Tam thẩm thẩm tới đó tách hai người bọn muội ra... Quả lúc ấy Tam tẩm thẩm thiên vị muội hơn, nhưng mà... nhưng mà ràng là tỷ tỷ cướp đồ của muội..."

      Lục Bồng Bồng càng càng kích động, trong mắt mang theo nước mắt, , “... Muội biết có lẽ Đại ca tin, nhưng đây là . Muội đồng ý với Tam thẩm thẩm, sau này được nhát gan sợ phiền phức nữa. Muội cũng rất quý Đại ca, huynh và Tam thẩm thẩm đều là người tốt, nên muội muốn huynh hiểu lầm Tam thẩm thẩm…”

      Hai mắt tiểu nương đẫm lệ, càng càng oan ức. Dù sao bọn họ đều là người mà nàng rất quan tâm.

      Nhất thời Lục Hành Chu giật mình tại chỗ, cũng biết nên phản ứng thế nào. Đương nhiên y biết tính tình đường muội, là người ngoan ngoãn dám gạt ai, y cũng biết tính khí muội muội mình, cho nên, giữa hai người này, tất nhiên y lựa chọn tin tưởng đường muội.

      Bình nhi rất hiếm thấy tỷ tỷ khóc, giờ khắc này ngơ ngác nhìn mặt tỷ tỷ, thấy nàng khóc, vội vàng kéo tay nàng bắt nàng cúi xuống, mới giơ tay bụ bẫm lên lau nước mắt thay nàng. Nhìn tỷ tỷ cứ khóc hoài, cũng bĩu bĩu môi, nhịn được nức nở theo.

      Lục Bồng Bồng ôm đệ đệ, nhàng vỗ về, gì thêm.
      Lục Hành Chu nhìn hai tỷ đệ, hồi phục tinh thần, mới quay về Lục Bồng Bồng : “... Huynh biết rồi.” Cho đến khi hai tỷ đệ nắm tay nhau ra ngoài, Lục Hành Chu mới chăm chú nắm chặt đệm giường dưới thân.
      Là y có thành kiến với nàng, cho nên mới cảm thấy tính tình nàng ác độc, nhưng mà... nếu y hiểu lầm nàng, vậy vì sao nàng giải thích với y?

      Cũng phải, nàng là Tam thẩm thẩm của y, dựa vào cái gì phải giải thích với tiểu bối phân thị phi?

      Trong lòng Lục Hành Chu chua xót. Y sai y có thể sửa, nhưng bây giờ nghe đường muội xong, lại thiếu nợ nàng câu xin lỗi. Nhưng vào lúc này, y có hơi khó mở miệng.

      Giang Diệu bưng tách trà vào thư phòng Lục Lưu, thấy lẳng lặng đứng bên cửa sổ, bèn đặt tách trà ở bàn, sau đó tới đứng bên cạnh . Nàng nghiêng đầu, nhìn châu chấu vừa được bện trong tay , hỏi: “Chàng ra tiễn mọi người sao?”

      Loại người như Mạnh thị, nàng đương nhiên thích, nhưng nàng biết quan hệ giữa Lục Lưu và đại ca Lục Thầm coi như tệ. ngờ Lục Lưu quay người lại, cầm châu chấu nhét vào trong tay nàng, xoa bóp tay của nàng, : “ cần.”

      Giang Diệu “À” tiếng, lại nghĩ tới câu lúc trước mà Mạnh thị chưa hết, trong lòng rất tò mò, trực tiếp hỏi: “Lời Đại tẩu vừa mới , Đại bá từng cứu chàng mạng, chàng có thể kể cho ta nghe chút được ?” Nàng xong, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của . Nàng là người hiểu được nghe lời đoán ý, lập tức thêm, “Nếu như được, vậy cũng sao.”

      Tuy nàng như vậy, nhưng trong lòng rất hy vọng dối gạt nàng chuyện gì.

      Sao Lục Lưu có thể biết chút tâm tư của nàng chứ, : “Lúc ta được năm tuổi, cẩn thận lạc ở trong núi, là đại ca tới tìm ta.”

      Chỉ câu , nhàng bâng quơ, giống như đây chỉ là chuyện vậy. Nhưng lại giải thích, đứa bé trai năm tuổi, tại sao có thể lạc ở trong núi? Hơn nữa khi vừa sinh ra là Thế tử của Tuyên Vương phủ, bên người luôn có hạ nhân theo, nếu cần tới cả Lục Thầm tìm , vậy chứng tỏ lúc đó chỉ có mình.

      Trong lòng Giang Diệu nhất thời run rẩy.

      Nghĩ tới ngày đó ở Tây Sơn săn bắn, nàng cẩn thận rớt xuống sườn núi, tuy bên cạnh có người, nhưng vẫn sợ hãi như vậy, nếu là đơn lẻ loi mình, vậy

      Giang Diệu cũng tiếp tục đào sâu vấn để, lập tức trả lời: “Hóa ra là như vậy. Vậy quả ta nên cố gắng cảm ơn Đại bá tốt mới phải. Nếu chàng , ta thay chàng tiễn bọn họ, được ?”

      Tất nhiên Lục Lưu đồng ý.

      Giang Diệu ra ngoài tiễn đám người Lục Thầm. Lục Thầm vẫn ôn hòa như cũ, là người rất dễ ở chung, nhưng Mạnh thị còn bụng tức giận, sao có thể cho Giang Diệu sắc mặt tốt được. Còn về phần Lục Linh Lung, cái miệng gọi tiếng “Tam thẩm thẩm” ngọt, còn sau này muốn thường xuyên tới thăm nàng. Lúc này còn ở trước mặt Lục Thầm, tất nhiên Giang Diệu thể biểu quá qua loa, chỉ có thể gật đầu được.

      Lục Thầm biết, tuy rằng Tam đệ muội còn tuổi, nhưng Tam đệ của y lại rất nàng. Như vậy cũng tốt, ít ra bên cạnh có người thân thiết với mình, chung quy tính tình cũng ôn hòa hơn chút. Lục Thầm : “Bình thường Tam đệ quá mức vất vả, ỷ vào tuổi mình còn trẻ, thường xuyên làm việc biết ngày đêm, mong đệ muội thỉnh thoảng dặn dò , bảo phải chú ý thân thể.”

      Giang Diệu là người biết thị phi, nay đối mặt với đại bá Lục Thầm kiêm ân nhân cứu mạng của phu quân, tất nhiên phải ngoan ngoãn biết nghe lời. Đều trường tẩu như mẹ, bây giờ nhìn vị đại bá này, có bộ dáng huynh trưởng như cha. Lúc trước nàng còn tưởng rằng, Tuyên Vương phủ chỉ có mình lão Vương phi lòng thương , hóa ra vị thứ huynh này, cũng lòng quan tâm quan tâm Lục Lưu.

      Giang Diệu : “Đại bá yên tâm, muội hiểu rồi.”

      Đương nhiên nàng chăm Lục Lưu sóc tốt, cố gắng nuôi khỏe mạnh. Trước đây ai quan tâm , quan trọng, sau này nàng đối xử tốt với gấp đôi.

      Giang Diệu cùng trò chuyện với Lục Thầm vài câu, liền xoay người trở về Ngọc Bàn Viện, vừa vặn thấy Lục Hành Chu bị gã sai vặt khiêng ra.

      “Tam thẩm thẩm, ta…” Lục Hành Chu sững sờ nhìn nàng, mím mím môi, cũng biết nên gì bây giờ.

      Giang Diệu làm gì còn công phu tiếp tục nghe Lục Hành Chu những lời phân biệt thị phi? Lúc này liền qua loa gật đầu, trực tiếp rời .

      Lục Hành Chu nhất thời ngốc lăng, nhìn thân ảnh kiều xa, ba chữ “Rất xin lỗi” sắp ra, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng lần nữa.

      Sau khi cả nhà Lục Thầm rời , Tuyên Vương phủ càng thêm trống vắng. Giang Diệu cảm thấy người quá ít cũng tốt, dù sao khi ở Trấn Quốc Công phủ, tuy cả phủ dưới chỉ có ba phòng, nhưng có tới mười mấy hài tử, nam hài rất thích làm ầm ĩ, thích nhất là quậy phá lăn lộn khắp nơi, vô cùng náo nhiệt, nên Kiều Thị thường hay trêu ghẹo là: Trấn Quốc Công phủ nuôi mười đứa bé trai, lại giống như nuôi mười con khỉ hoang vậy, suốt ngày nhảy nhót tưng bừng vẫn chán.

      Hà ma ma lại : “Vương phi sớm sinh mấy hài tử cho Vương gia, vậy phải Tuyên Vương phủ chúng ta náo nhiệt hơn sao?”

      Hài tử.

      Giang Diệu nghe vậy hơi dừng động tác lột quả vải chút, gò má có chút đỏ bừng.

      Có điều , quả nàng rất muốn sinh con.

      Sinh ra nam hài có bộ dáng giống là ổn nhất, có điều tính tình thể như , quá lạnh nhạt. Nhưng nàng từ trong miệng ma ma nghe được, lúc trước Lục Lưu khi năm tuổi vẫn rất hoạt bát đáng , là bé trai phấn điêu ngọc trác thong minh lanh lợi.
      Happyanh, Nguyen Mars, Tang Ca58 others thích bài này.

    5. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Diệu Diệu suy nghĩ đến sinh Tiểu Lục Lưu rồi. Sinh , rồi có ng chơi cùng với Diệu Diệu thôi mà.
      Ta tưởng ở riêng là cả nhà Lục Dịch ra riêng luôn chứ, hóa ra chỉ có mỗi nhà Lục Thầm thôi ah?
      Lục Linh Lung vẫn còn ảo tưởng sức mạnh gớm.
      Thanks editor.
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :