1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyle

      thuyle Well-Known Member

      Bài viết:
      441
      Được thích:
      364
      Ko bit sau khi nghe xong nha hoàn a Lục Lưu làm gì làm j để xả cục tức này cho Giang Diệu đây hóng chương mới của các nàng quá.ahiihiii...
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ôi hôm nay sao ko thấy ai cả :-( vào trang mấy lần mà ko có gì cả huhu buồn
      biu~biu~biuAnhdva thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta thề là ta rất kiềm chế nhưng k đc nên phải vào đọc convert để xem kết cục của cả nhà LHC. Cơ mà để đảm bảo độ hot k "sì poi" ở đây:063::063::063:
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 127

      Giang Diệu nhìn Tương Nguyên Tự qua màn sương sườn núi, lại nhìn Lương Thanh Huyên và Tiết Kim Nguyệt cùng bước xuống xe ngựa, liền dịu dàng nở nụ cười tới, sau đó lại thấy ở phía sau hai người, còn có tiểu nương khoác áo choàng màu xanh lục thêu hoa sen. Tiểu nương kia và Lương Thanh Huyên vừa vừa cười, quan hệ cực kỳ thân mật.

      Hai gò má Tiết Kim Nguyệt có vẻ hồng nhuận, khuôn mặt nhắn còn oan ức như ngày hôm đó Giang Diệu nhìn thấy, hiển nhiên mấy ngày nay, được Giang Thừa Hứa chăm sóc vô cùng tốt. Giang Diệu nhìn mặt nàng ấy tròn thêm vòng, trêu ghẹo : “Mới mấy ngày gặp, mà mập như vậy?” xong bóp bóp mặt của Tiết Kim Nguyệt, “Nhìn thử , ngờ có hai cằm rồi?”
      Có sao? Tiết Kim Nguyệt thể nhìn mặt mình được, nên bây giờ vừa nghe Giang Diệu như vậy, liền vội vã cuống cuồng sờ sờ mặt mình. Quả cơ thể bé này của nàng bị nuôi đến trắng trẻo mập mạp, nhưng ràng bụng nàng đâu có mập, mà nơi khác lại bắt đầu to lên. Tiết Kim Nguyệt thầm ảo não, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời phu quân, nàng toàn bị ép ăn những đồ bổ dưỡng, bảo sao lại mập nhanh như vậy.

      Chào hỏi với Tiết Kim Nguyệt xong, Giang Diệu mới mỉm cười nhìn Tam tẩu Lương Thanh Huyên trước mặt, “Tam tẩu.” Lại nhìn Đường đứng bên cạnh Lương Thanh Huyên, “Đường tỷ tỷ.”

      Đường có cơ hội gặp mặt Giang Diệu từ ngày nàng trở thành Tuyên Vương phi, giờ khắc này thấy Giang Diệu ăn mặc thân lĩnh như ý thêu vân văn sam màu đỏ nhạt, quần bằng đoạn Thiểm Châu màu trắng bạc, chân mang giầy sợi vàng thêu hoa sen cẩm tú song sắc phù dung, toàn thân đều lên vẻ quý khí mà phải nương nào cũng có. Lại thấy nàng cài trâm hoa búi tóc, khuôn mặt nở nụ cười khéo léo dịu dàng, tuy rằng vẫn còn chút tính trẻ con, nhưng vẫn có khí thế của đương gia chủ mẫu. Dù sao cũng là tiểu nương do Quốc Công phủ sinh ra, bình thường trông hồn nhiên ngây thơ như thế thôi, nhưng khi ra bên ngoài, chỉ cần lẳng lặng đứng chỗ, các thiếu phụ khác cách nào so sánh được. Đôi mắt Đường lấp lánh nước, ngượng ngùng : “Cũng là Tuyên Vương phi, sao còn gọi ta như vậy, ta sợ chịu đựng nổi.”

      Ở trong thành sống quãng thời gian, Đường cũng dần dần thích ứng quy củ của Vọng thành, đặc biệt là về mặt thân phận, dù ai nữa cũng thể nghe theo.

      Nhìn Đường khách khí như vậy, lại thấy nàng ấy và Lương Thanh Huyên có cảm tình vô cùng tốt, liền biết hai người chọn ngày Nguyên Tiêu hôm đó để kết tình nghĩa với nhau, dĩ nhiên tại là bạn cùng trải qua hoạn nạn. Nhưng đời trước, nàng cùng Đường mới là khăn tay chi giao... Nhưng bây giờ Đường cũng đâu còn là Tam tẩu tẩu của nàng nữa, tất nhiên có chuyện nàng ấy vẫn cứ gần gũi với nàng. Đột nhiên Giang Diệu xuất loại cảm giác nhoi nhói nhìn thứ thuộc về mình nhưng lại rơi vào lồng ngực người khác, trong lòng Giang Diệu hơi rầu rĩ, vội vàng nắm tay Đường : “Đường tỷ tỷ đừng khách khí như vậy, tỷ muội chúng ta là bạn của nhau từ lúc đó, sao cứ quan trọng Vương phi hay Vương phi? Tỷ tiếp tục gọi Giang muội muội là được rồi, nhưng được gọi ta là Vương phi nữa, ta thấy nên.”

      câu sau, mặt có vẻ hơi tức giận nhưng vẫn là bộ dáng tiểu nương nũng nịu kiều.

      Đường là người thoải mái, vốn biết Giang Diệu quan trọng lắm vấn đề quy củ, bây giờ nhìn thấy nàng giận như vậy, vội vàng chịu thua : “Được, vậy ta như lúc trước gọi Giang muội muội.”

      Nàng ấy cười cười, dương dương tự đắc , “Có hảo tỷ muội là Tuyên Vương phi, nếu ta với mọi người, hẳn là có mặt mũi lắm nha.”

      Bởi vì Đường màng danh dự của mình cứu Lương Thanh Huyên, tất nhiên Trấn Quốc Công phủ đối với Đường vô cùng cảm kích, mà Trấn Quốc công phu nhân Kiều Thị chủ động muốn làm mai thay cho Đường , nhờ vậy mà quan hệ với Đường gia cũng tăng lên. Giới quý tộc trong Vọng thành này, ai ai cũng là mắt cao hơn đầu, nay thấy hai nhà Đường phủ và Trấn Quốc Công phủ có giao tình rất tốt với nhau, nên đối với Đường đến từ vùng quê này, cũng nhiệt tình hẳn lên. Tuy giờ cũng có nhà tới cửa muốn kết thân với Đường , nhưng phải thanh niên tuấn kiệt gì mấy. Có điều Kiều Thị lại nghĩ, nếu bà đồng ý tìm cửa hôn nhân cho Đường , tất nhiên phải dốc hết lòng mà làm, dù sao điều kiện Đường cũng khá tốt, lo gả được. Với lại, Kiều Thị chỉ có khuê nữ là Giang Diệu, chưa có cơ hội thay khuê nữ lựa chọn vị hôn phu, bị Tuyên Vương nhìn chằm chằm, lúc này cũng coi như làm cho nghiền.

      Bốn người rôm rả trò chuyện, cực kỳ hợp ý với nhau. Tiết Kim Nguyệt trêu ghẹo : “Diệu Diệu muội biết đâu, bây giờ Đường muội muội cực kỳ quý giá, chờ nhà tốt hơn chút tới cửa làm mai đây.”

      Tuy Đường có hơi hiên ngang giống nam tử, nhưng dù sao vẫn còn là nương, khi nhắc tới việc thành thân của mình, khó tránh khỏi có chút thẹn thùng, bất mãn quay về Tiết Kim Nguyệt : “Tiết tỷ tỷ, tỷ đừng trêu ghẹo ta nữa. ngượng ngùng.” Quả mặt đỏ chót, hệt như cái mông khỉ.

      Giang Diệu vẫn luôn hy vọng Đường nhân duyên tốt, nghe vậy có hơi bất ngờ hỏi: “ sao?”

      Tiết Kim Nguyệt , chỉ cười cười với Đường , ra hiệu để tự bản thân nàng ấy khai ra.

      Đường nhăn nhó phen, mới kể: “Mấy ngày trước đây Tống tam công tử của Tống phủ cho người tới cửa cầu hôn, mẫu thân bà ấy có vẻ rất hài lòng…”

      Tống phủ. Giang Diệu cân nhắc phen, : “Chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh của Tống phủ?”

      Đường nắm khăn tay gật đầu.

      Nụ cười mặt Giang Diệu hơi dừng chút. Nếu là Tống tam công tử của Tống phủ, vậy coi như ổn. Kỳ thực, nếu như có thể thuận lợi thành thân đây cũng là mối hôn nhân tốt, Tống tam công tử xuất thân từ chi thứ hai, nhưng cũng là cháu ruột, là quân tử hiền lành lịch đọc đủ thứ thi thư, ở Tung Sơn thư viện cũng rất hay được phu tử tán thưởng, mà Tống nhị gia —— cha của vị Tống tam công tử này, còn là học giả uyên thâm có tiếng ở Tung Sơn thư viện. Nếu Đường có thể thuận lợi gả tới đó, đương nhiên là chuyện tốt đẹp. Có điều... Nếu nàng nhớ lầm kiếp trước Tống tam công tử lúc đường trở về sau khi thăm ngoại tổ phụ xong, cẩn thận bị té gãy chân trở thành tàn phế. Mà lúc trước đó nữa, Tống tam công tử cũng chuẩn bị làm mai, sau đó vì y muốn làm chậm trễ nương người ta, nên mới từ chối hôn này.

      Trong lòng Giang Diệu có suy nghĩ riêng, tuy nàng rất đồng cảm với Tống tam công tử, nhưng cũng muốn Đường gả cho người có chân lành lặn.

      Tiết Kim Nguyệt cũng phát giác ra Giang Diệu khác thường, chỉ : “Nhắc mới nhớ, Tống tam công tử hình như có quan hệ với Tuyên Vương. Nếu nghĩ kĩ lại bối phận của họ, sợ là phải kêu tiếng thúc thúc…” xong liền nở nụ cười, “Vậy nếu Đường muội muội gả cho Tống tam công tử,chẳng phải là tiểu bối của Diệu Diệu sao?”

      Mẫu thân Tống thị của Lục Lưu cũng được sinh ra ở Tống gia, chỉ là sau đó cả nhà Tống gia di dời về Dân Châu sống. Mà Tống Thanh Hồng của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, là bàng chi của Tống gia ra ngoài tự lập môn hộ, tất nhiên quan hệ với Lục Lưu cũng chênh lệch rất nhiều.

      Đường xấu hổ, : “Chuyện này còn chưa định mà, mẫu thân ta , xem thử lần tới bọn họ đến cầu hôn có đủ thành ý nữa.”

      Tuy như vậy, nhưng mẫu thân Tôn thị của Đường có vẻ rất vừa ý hôn này.

      Nhưng Giang Diệu biết, lần tới khi Tống gia trở về nhà, sợ là nhắc đến việc hôn nhân này nữa, mà đổi thành thương thế của Tống tam công tử, muốn làm chậm trễ việc thành thân của Đường . Giang Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Đường tỷ tỷ có từng gặp Tống tam công tử chưa?”

      Đường lắc đầu cái, : “Chưa từng. Có điều tỷ nghe mấy ngày nay y về thăm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu rồi, mà mẫu thân tỷ , nam tử biết hiếu thuận chắc chắn nội tâm cũng xấu nên bảo tỷ đừng kén chọn nữa, muốn gả tỷ luôn.”

      Giang Diệu lên tiếng. Nếu Đường chưa từng gặp, vậy cho dù hôn này được, cũng chỉ có khó chịu trận rồi thôi. Mà theo như kiếp trước Tống tam công tử tới nhà ngoại tổ phụ, chuyện bị thương đó, cũng có cách nào thay đổi. Nhất thời Giang Diệu cảm thấy luống cuống, vẫn tình nguyện mình biết được chuyện này hơn.

      Lúc này, Bảo Cân ở bên tai Giang Diệu thoáng nhắc nhở, : “Vương phi, người xem -- ”

      Giang Diệu nhìn theo ánh mắt Bảo Cân, thấy cách đó xa dưới tán cây lớn, đôi nam nữ trẻ tuổi chuyện với nhau, quả cử chỉ có hơi thân mật. Giang Diệu lẳng lặng nhìn hai người Lục Hành Chu và Tạ Nhân, nàng hề nghĩ tới, kiếp này hai người bọn họ vẫn dây dưa với nhau.

      Giang Diệu muốn xem, cùng với hai tẩu tẩu lên núi, dự định cầu cho Lục Lưu cái bùa bình an.

      Còn bên này, Lục Hành Chu chuyện vui vẻ cùng với tình nhân, bỗng nhiên nhận ra được có gì hơi khác lạ nên nghiêng đầu nhìn thử chút, thấy bóng người mặc xiêm y đỏ nhạt, ánh mắt hơi ngưng lại, theo bản năng nhìn thêm mấy lần nữa.

      Lục Hành Chu biết Giang Diệu có nhìn thấy y ở chung chỗ với Tạ Nhân hay , chỉ lo lắng nếu bị nàng nhìn thấy, việc này cho mẫu thân y biết. Lục Hành Chu muốn chuyện thêm với Tạ Nhân nữa, nên tự mình đưa nàng ta về nhà, sau đó vội vã trở về Tuyên Vương phủ, dự định lúc Giang Diệu vừa trở về, cảnh cáo nàng tiếng.

      Vậy mà Lục Hành Chu vừa bước vào cửa chính của Tuyên Vương phủ, thấy có người đứng chờ, người kia thấy y về liền cúi người hành lễ, sau đó : “Đại công tử, Vương gia ở tiền thính chờ ngài.”

      Lục Hành Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn chút, tất nhiên y biết nam tử có khuôn mặt thanh tú ôn hòa này, ai khác chính là Lục Hà - tùy tùng mà Tam thúc y tín nhiệm nhất. thanh niên trẻ có khuôn mặt trắng noãn trông khác gì mấy thư sinh bình thường, nhưng ai ngờ được y lại là người rất có thủ đoạn. Lục Hành Chu gật đầu, tuy thanh danh Lục Lưu tốt, nhưng Lục Hành Chu đối với Tam thúc này của y, lại là người mà y tôn trọng từ trọng từ đến lớn.

      Y theo Lục Hà tới tiền thính, liền thấy bên ghế chủ vị, nam nhân mặc xiêm y màu xanh sẫm thêu hoa văn tường vân, đưa ngón tay gõ gõ tách trà cầm. Trông giống như là chờ rất lâu, bởi vì nước bên trong tách trà màu trắng làm bằng gốm sứ Nhữ Diêu này còn tỏa nhiệt, hiển nhiên là nguội lạnh.

      Lục Hành Chu vội vàng tiến lên, hướng về Lục Lưu hành lễ: “Xin chào Tam thúc. biết Tam thúc tìm chất nhi là có chuyện gì?” Ở trong ấn tượng của y, Tam thúc chưa bao giờ chủ động tìm y trò chuyện.

      Lục Lưu gõ gõ lên thành tách trà, lạnh nhạt : “Nghe mấy ngày trước, ngươi dám chỉ trích Vương phi của bản vương?”

      Lục Hành Chu cũng bất ngờ lắm, dù sao dựa theo tính tình của Giang Diệu, nếu nàng bị ủy khuất, nhất định cáo trạng với Tam thúc sao chịu để yên. Y nghe vậy lập tức ra mà y cho là đúng: “Là do Tam thẩm thẩm làm sai trước, thân là vãn bối, tất nhiên chất nhi phải ra để ngài ấy sửa. Hơn nữa Tam thẩm thẩm chút nào gọi là tự giác của trưởng bối, lại ỷ vào thân phận của mình, ức hiếp vãn bối, chất nhi cho rằng, hành vi này được hợp lý cho lắm…”

      hợp lý…” Lục Lưu lẩm bẩm ghi nhớ hai chữ này, trông giống như vừa nhai vừa thưởng thức vậy, sau đó hai gò má nâng lên nở nụ cười yếu ớt, đứng dậy nhìn Lục Hành Chu , “Quả , hợp lý... Nếu có chỗ ổn, phải chỉ ra luôn mới tốt…”

      Lời nghe vào tai có vẻ ôn hòa, nhưng sau đó lại thấy Lục Lưu gõ gõ tách trà trong tay vài cái, ánh mắt lạnh lùng, lại cầm tách trà giơ lên, hung hăng ném vào đầu Lục Hành Chu.

      Lục Lưu là người tập võ, lần phẫn nộ này, tất nhiên sức mạnh cần phải tới, tách trà “Xoảng” tiếng, nghiêng lệch chuẩn xác ném vào Lục Hành Chu, nhất thời tạo thành vết thương làm máu chảy xuống.

      Máu đỏ sẫm dọc theo gò má trắng noãn của Lục Hành Chu chảy xuôi xuống, người thanh niên trẻ hiền lành lịch lúc trước, giờ khắc này đôi môi sắc trắng bệch, bị hành động bất ngờ này làm cho choáng váng đứng ngây ngốc ở đó.
      Happyanh, Nguyen Mars, Tang Ca59 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      LHC còn định về sớm cảnh cáo tiểu Vương phi của Lưu ca nữa chơ, nghĩ mà hay qúa nha. Ăn chén vào đầu là còn nghe chưa con. Lưu ca, huynh ko thể tay vs loại ngu ngốc tự cho mình là đúng đk nha
      B.Cat, Yoororobiu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :