1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 194

      Lúc này điểm hệ thống thêm vào sự nhanh nhẹn của Phong Quang trở nên có tác dụng, nàng lui một bước ra sau tránh thoát, nhìn phiến lá trúc khảm sâu vào thân trúc, trong lòng sợ hãi một lúc, khi người nọ muốn ném phiến lá trúc thứ hai qua, nàng vội vã giơ hai tay lên đứng ra, “Là bằng hữu, cần nổ súng… nhầm, cần ra tay!”

      Nam nhân kia khựng lại, tiếp theo gương mặt hại nước hại dân lộ ra một nụ cười gian ác mê hoặc lòng người, “Ha? Bằng hữu?”

      Khuôn mặt nghiệt này… là nam hay nữ?

      Ánh mắt Phong Quang lặng lẽ nhìn xuống, ừm, ngực phẳng, nàng lại nhìn lên, trong thế giới này, có người có diện mạo tuấn mỹ như nghiệt như này, cần nghĩ nhiều, chỉ có ma giáo giáo chủ Nam Cung Ly mà thôi, nàng cũng tin một người dậy thì thành công như vậy lại là một người đóng vai phụ.

      Dịch Vô Thương chính trực ổn trọng, Nam Cung Ly lại là nghi kỵ đa đoan, nhưng mà hai người này là cùng một người, khi đóng vai khác nhau liền có tính cách giống nhau, nhưng mà nói gọn lại Dịch Vô Thương vẫn là Nam Cung Ly.

      Trong đầu nàng linh leng keng leng keng vang lên ngừng, nàng phải nghĩ biện pháp sống sót, nhớ lại tình tiết , hiện tại hẳn là Nam Cung Ly vì trộm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, cùng Quan Duyệt Duyệt lặng lẽ xâm nhập Đường môn, kết quả bị lầm lỡ trong cơ quan, hắn vì cứu Quan Duyệt Duyệt mà bị thương, mà Quan Duyệt Duyệt cũng vì thay hắn dẫn dắt truy binh mà khiến hai người phân tán ra.

      Đầu óc hoạt động nhanh chóng, Phong Quang ra vẻ do dự nói: “Xin hỏi… ngươi là phu quân của Quan nương sao?”

      Hai chữ “phu quân” này làm cho Nam Cung Ly cảm thấy cực kỳ sung sướng, hắn đứng lên từ bờ đầm, dáng dấp mê người hoàn toàn phô ra, hắn vội mà mặc y phục mà ngược lại nhíu mày hỏi: “Ngươi quen biết Duyệt Duyệt.”

      Đúng đó, ta chỉ quen biết Duyệt Duyệt, ta còn biết Tiểu Nhạc Nhạc, Nhạc Vân Bằng đó! (!)

      (!) Tra google là một diễn viên Trung Quốc, cả Duyệt và Nhạc đều đọc là Yuè.

      Châm chọc thì châm chọc, mắt Phong Quang lộ ra bi thương nói: “Từ nhỏ bộ dạng ta đã xấu xí, ở Đường môn chịu đủ loại khi dễ, lần trước lúc ta bị người khác đánh, là Quan nương đã cứu ta, nàng còn… nàng còn nói ta xấu, nàng nói tâm hồn ta so với ai khác đều đẹp đẽ hơn, Quan nương thật sự là một người tốt.”

      Nói đến tận đây, trong ánh mắt nàng như nhiễm một dạng khát khao đối với thần linh, mặc dù trong lòng nàng đã muốn ói ra một trận.

      “Nàng đúng là rất tốt.” Nam Cung Ly nở nụ cười ôn nhu, “Là nàng gọi ngươi đến?”

      “Phải, nàng còn muốn ta đem bình dược này giao cho ngươi.” Phong Quang lấy kim sang dược mang người ra, đây là Tiết Nhiễm cho nàng vào ngày nàng bị ngân châm đâm bị thương, nàng thể làm lộ ra biểu cảm đau lòng.

      Nam Cung Ly đến gần từng bước, tiếp nhận bình thuốc nhỏ, hắn mở nắp bình ra ngửi một chút, đây đúng là dược Quan Duyệt Duyệt hay mang theo, hắn cười, phi thường mị, “ nương, nhớ giúp ta nói cảm ơn với Duyệt Duyệt.”

      “Được, ta đây trước hết cáo từ.” Phong Quang thong thả xoay người, thật ra nàng đã muốn đổ mồ hôi lạnh cả người.

      Ngay lúc nàng sắp lơi lỏng cảnh giác, sau lưng có một lá trúc sắc bén bay tới, nàng theo bản năng ngồi xổm xuống tránh thoát, nhìn phiến lá trúc lại khảm vào trong thân trúc, vô cùng vui mừng là bản thân cũng thêm điểm vào giá trị vận may.

      Nàng run run rẩy rẩy quay đầu, “Công, công tử? Ngươi vì sao…”

      Nam Cung Ly cười nguy hiểm nói: “Ngươi thật sự ngụy trang rất tốt, bất quá, ngươi có biết mình đã làm sai ở chỗ nào ?”

      “Công tử nói gì thế, ta hiểu.”

      “Nhìn thấy bộ dạng bản tôn mặc quần áo, thân là nữ nhân ngươi thế nhưng một chút phản ứng cũng có.” Nam Cung Ly nhặc y phục đất lên, chậm rãi mặc vào, ngay cả động tác mặc quần áo của hắn cũng lơ đãng để lộ ra phong tình vạn chủng, “Ngươi có cái gì đó rất đúng, tiểu nương.”

      Một đàn cừu nhảy qua trong lòng Phong Quang.

      Chỉ vì ta si mê ngươi, ngươi liền thấy ta có chỗ đúng!?

      Chương 195

      “Thật ra… thật ra ta là người mù!”

      “Ha? Vậy thật sự đáng tiếc.”

      Phong Quang nghe được giọng nói tiếc hận của hắn, cảm thấy chính mình chẳng đã tìm ra được đường sống, kết quả lại nghe hắn nói tiếp một câu, “Ngươi thể tận mắt nhìn thấy người giết chết ngươi.”

      Trong nháy mắt, lá trúc rơi xuống giữa trung đều khựng lại, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh hướng tới thiếu nữ ngồi đất, lá trúc phá mà , Phong Quang ôm đầu, trong lòng kêu mệnh ta nay đã tận, nhưng lại thấy đau đớn như trong tưởng tượng, nàng nghe được tiếng kiếm xé gió.

      Đột nhiên có một thân người cầm kiếm che trước thân thể của nàng, hắn dùng kiếm khí tiêu diệt từng phiến lá rụng, tiếp theo hắn quan tâm hỏi: “ nương, nương sao chứ?”

      Phong Quang mở một con mắt, chỉ thấy thân hình cao to lực lưỡng phía trước, giờ phút này trong mắt nàng, hắn giống như là thần tiên, còn chưa kịp nói một câu ta sao, mắt thấy Nam Cung Ly phi thân tới tung ra một chưởng đánh úp lại, nàng vội vàng kêu lên: “Cẩn thận!”

      Đan Nhai xoay người rút kiếm ra đỡ, lôi kéo tay Phong Quang lui ra sau một bước, sau khi khoảng cách được kéo ra, mặt hắn bình tĩnh hỏi: “Các hạ rốt cuộc là ai? Tự tiện xông vào mật thất Đường môn ta, bây giờ còn muốn giết người.”

      Đan Nhai vốn truy tìm người tự tiện xông vào mật thất, nghe thấy động tĩnh ở bên này mới chạy tới, kết quả nghĩ tới vừa vặn đụng phải người mà mình muốn bắt.

      “Hắn là giáo chủ ma giáo!” Phong Quang trốn sau lưng Đan Nhai, có một cái bia đỡ đạn rồi nên lá gan của nàng cũng lớn ít.

      Đan Nhai nghi ngờ nhìn Nam Cung Ly, “Ngươi là giáo chủ ma giáo?”

      “Thú vị.” Nam Cung Ly xoa môi cười, “Ta chưa bao giờ nói thân phận của ta, nha đầu ngươi làm sao mà biết được?”

      Đan Nhai cũng nhìn Phong Quang, đợi đáp án của nàng.

      Phong Quang đúng lý hợp tình nói: “Nghe đồn giang hồ, chỉ có giáo chủ ma giáo mới có bộ dạng nam nữ bất phân, ta xem khí phái này của ngươi, hẳn phải là hạng vô danh tiểu tốt, nam ra nam nữ ra nữ, chẳng lẽ ngươi phải Nam Cung Ly?”

      Nam ra nam nữ ra nữ… ̉ họng Nam Cung Ly bị nghẹn, lại nhanh chóng cười càng thêm xinh đẹp, “Tiểu nha đầu, ta bỗng nhiên nghĩ cho ngươi được toàn thây.”

      “Đan đường chủ bảo hộ ta!” Nàng cầm lấy góc áo của Đan Nhai, thái độ rất rõ ràng là ta có thể sống sót hay là nhờ ngươi.

      Đan Nhai đem nàng bảo vệ ở phía sau, chống đỡ Nam Cung Ly lạnh mặt, “Ngạo mạn, ngươi tuy là giáo chủ ma giáo, nhưng Đường môn cũng phải chỗ để cho ngươi đến lỗ mãng.”

      Đan Nhau chấp kiếm tiến lên, sau khi Nam Cung Ly né qua, dùng một chiêu lắc người từ hư phi thân ra, trong rừng trúc chỉ còn lại tiếng vọng của hắn, “Đường môn, ta sẽ quay lại.”

      Nam Cung Ly dù sao cũng có thương tích trong người, cho nên ham chiến mà thoát ra rời , Phong Quang vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, lại nghe đến trong khí truyền đến một câu, “Mạng của nữ nhân kia, ta cũng sẽ lấy.”

      Ối…

      Nàng nói gì nghẹn ngào.

      nương cần phải sợ, Đường môn sẽ bảo hộ nương chu toàn.” Khinh công của Nam Cung Ly rất cao, trong nháy mắt đã thấy bóng dáng của hắn, Đan Nhai quay trở về an ủi nàng, một tiểu nương lại bị giáo chủ ma giáo uy hiếp, cảm thấy sợ hãi là chuyện bình thường.

      Tâm trạng của Phong Quang có chút thoải mái, “Vậy nếu ta rời khỏi Đường môn thì sao?”

      “Cái này… nương thể ở lại Đường môn sao?” Đan Nhai biết câu này đường đột, nhưng mà nói đến vấn đề này, hắn chỉ có thể nghĩ đến cách này.

      Phong Quang nhìn gương mặt ngay thẳng của Đan Nhai mà thở dài, “Quên , hết thảy thuận theo tự nhiên vậy.”

      Sinh tử do người, nàng xoay người liền .

      Đan Nhai nói: “ nương!”

      “Lại có chuyện gì?” Nàng nản lòng thoái chí, cũng quay đầu lại.

      “Nếu muốn ra rừng trúc này, nương nhầm hướng rồi.”

      Dừng lại cước bộ, nàng đanh mặt trở về, “Sao nói sớm!”

      Đan Nhai sờ sờ cái ót, nương cũng có hỏi mà.

      Sư phụ nói sai, nữ nhân quả nhiên là khó hiểu nhất, cũng là sinh vật thích ́ tình gây sự.

      Chương 196

      Hai người Phong Quang và Đan Nhai nhìn nhau nói gì, khí im ắng, mới vừa ra từng trúc lập tức thấy được có rất nhiều người tới lui, trong miệng còn gọi “Hạ nương.”

      Hạ nương này, còn phải là nàng sao?

      Phong Quang liếc mắt một cái nhìn thấy Tiết Nhiễm, vừa mới trải qua một phen sinh tử, nàng đều quên mất chính mình còn tức giận, nàng vẫy tay hô lên: “Tiết Nhiễm, ta ở đây!”

      Nghe được nàng gọi, Tiết Nhiễm tới, bên người hắn là Thanh Ngọc, còn có Quan Duyệt Duyệt thoạt nhìn rất tình nguyện.

      Tiết Nhiễm nhìn Đan Nhai ở bên người nàng, hỏi: “Nàng đã nơi nào?”

      Giọng điệu của hắn rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói mang theo sự tức giận mà bình thường hề có, phải còn có một câu nói sao? Người ôn nhu mà nóng giận càng thêm đáng sợ.

      Cũng biết sao, bản năng Phong Quang sợ hãi bộ dạng hắn lúc tức giận, cho dù giờ phút này hắn vẫn còn giữ sự lịch sự nho nhã, nàng tự giác né tránh ra sau Đan Nhai, “Ta chỉ là… lạc đường.”

      “Nàng biết ta đã tìm bao lâu ?” Tiết Nhiễm híp lại khóe mắt, tầm mắt chặt chẽ đặt một mình nàng.

      “Ta… ta cũng phải là ́ ý lạc đường.” Khí thế của Tiết Nhiễm mạnh mẽ ngoài dự đoán, nàng ấp úng, bởi vì vừa trải qua một hồi kinh tâm động phách, nàng biết bản thân biến mất đã bao nhiêu lâu, thật ra nàng đã mất tích gần một canh giờ.

      Nhìn nàng sợ hãi rụt rè đáng thương, Đan Nhai nhịn được nói ra tiếng: “Vị nương này lạc đường vào rừng trúc, gặp phải Nam Cung Ly ẩn núp, thiếu chút nữa đã đời nhà ma, nàng bị dọa chấn kinh nhỏ, mong tiên sinh cần trách cứ nàng nữa.”

      “Phải phải!” Phong Quang trốn sau lưng Đan Nhai liều mạng gật đầu.

      “Giáo chủ ma giáo…” Tiết Nhiễm đến gần từng bước, lấy tay lôi nàng ra từ phía sau Đan Nhai, bất chấp việc rối rắm nàng lạc đường, hỏi: “Nàng có bị thương ?”

      , là Đan đường chủ đã cứu ta.” Phong Quang nhìn hắn nắm tay của mình, còn sợ hãi nữa, khỏi trộm cười rộ lên.

      Quan Duyệt Duyệt bỗng nhiên nói: “Các người bắt hắn rồi!?”

      Tất cả mọi người nhìn nàng ta.

      Quan Duyệt Duyệt cũng ý thức được biểu cảm của mình đúng, ́ gắng áp chế lo lắng trong lòng mình, thần sắc như thường nói: “Ta nói là giáo chủ ma giáo chuyện ác nào làm, các ngươi đã gặp hắn, vậy có bắt hắn tử hình tại chỗ ?”

      Đan Nhai nói: “Kinh công của hắn rất cao cường, đã để cho hắn chạy thoát.”

      “Vậy thì…” Quan Duyệt Duyệt nhìn mọi người, đem một từ “tốt” nghẹn trở vào, “Thật sự rất đáng tiếc!”

      Phong Quang giống những người khác, nắm giữ trước tình tiết tự nhiên đoán được trong lòng Quan Duyệt Duyệt lúc này mừng thầm, bất quá, cho dù nàng có nói Quan Duyệt Duyệt và giáo chủ ma giáo lưỡng tình tương duyệt thì phỏng chừng cũng có ai sẽ tin nàng, dù sao y độc tiên tử thiện lương sao lại có thể ở cùng một chỗ với giáo chủ ma giáo chuyện ác nào làm đây?

      chuyện ác nào làm… Đúng rồi, Thanh Ngọc!

      Tầm mắt bất giác đặt người Thanh Ngọc, Phong Quang vừa hé miệng liền nhìn thấy Tiết Nhiễm nhìn mình lắc đầu, miệng nàng ngậm lại, quyết ̣nh nói nữa.

      Thanh Ngọc đứng bên người Tiết Nhiễm, tất nhiên cũng thấy Phong Quang muốn nói lại thôi, lại xem thần sắc của sư phụ mình… Hắn tuy là mặt lạnh, tuổi cũng nhỏ nhưng đầu óc so với sư tỷ đồng môn lại thông minh hơn, tổ hợp mọi thứ, hắn cũng đoán được Phong Quang khẳng ̣nh đã biết thân thế của hắn.

      Quét mắt thấy Tiết Nhiễm nắm tay Phong Quang, trong lòng Thanh Ngọc được tự nhiên hừ hừ, sư phụ hắn thật vất vả nắm tay nàng rồi, nàng còn muốn làm chuyện liên quan gì nữa, thật sự là nhàn rỗi đến hoảng sợ.

      Thanh Ngọc qua giật nhẹ ống tay áo Quan Duyệt Duyệt, “Sư tỷ, gần đây đệ lại nghiên cứu ra được độc dược mới, tỷ muốn xem ?”

      “Được!” Quan Duyệt Duyệt nghe được Nam Cung Ly sao, so với chuyện gì đều vui vẻ, Thanh Ngọc tìm đến nàng, nàng tự nhiên tràn đầy vui mừng cùng hắn.

      Phong Quang nhìn chằm chằm bóng dáng tỷ đệ bọn họ rời , vẻ mặt chết lặng, “Thanh Ngọc hắn… phải là thích Quan Duyệt Duyệt chứ?”

      Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhẹ, “Bên trong đầu nàng lại suy nghĩ chuyện linh tinh gì vậy.”

      Phong Quang hừ một tiếng, tên trì độn này, giác quan thứ sáu của nàng luôn rất chuẩn biết ?
      thanh_thanh1, Bánh Bao, doccomuu30 others thích bài này.

    2. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Phong Quang, gọi chồng là đồ trì độn, cha mẹ có biết ? :061::061::061:
      Nhi HuỳnhHale205 thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Lẽ ra phải ghen hơn chứ, cầu kích thích cao :₫))
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 197
      Edit: Nhi Huỳnh

      Đan Nhai trước cáo từ rồi rời , bởi vì giáo chủ ma giáo đột nhiên xuất hiện ở Đường môn nên hắn còn phải xử lý rất nhiều chuyện, ví dụ như tăng cường cảnh giới chẳng hạn.

      Phong Quang một bên cùng Tiết Nhiễm đến phòng khách, một bên châm chọc, “Đường Cửu Ca trúng độc, Đường môn tăng cường cảnh giới, giáo chủ ma giáo xuất hiện, Đường môn tăng cường cảnh giới, ta phát hiện cái kiểu tăng cường cảnh giới này giống như tác dụng gì.”

      “Giáo chủ ma giáo võ công cao cường, cho dù phòng ngự nghiêm ngặt hơn thì hắn có thể quay lại lần nữa cũng có gì lạ.” Tiết Nhiễm cười nói: “Câu có tác dụng gì của nàng trăm ngàn lần đừng để người của Đường môn nghe được, bọn họ sẽ có ý kiến.”

      “Nhưng mà ngươi cũng hiểu ta nói sai, đúng ?” Phong Quang thấy hắn muốn trả lời, nàng vội bổ sung nói: “ thể nói dối, cũng thể ba phải cái nào cũng được!”

      Tiết Nhiễm dừng một giây, vẻ mặt bất lực gật đầu, “Đúng vậy.”

      Nàng thế này mới vừa lòng mà cười, lúc đường ́ ý vung vẩy cánh tay nắm lấy nhau của hai người, thật ra lúc Tiết Nhiễm ý thức được có chỗ đúng đã muốn thả tay nàng ra, nhưng mà hắn ngờ nắm tay nàng thì dễ, muốn thả ra lại khó, nàng cầm tay hắn giận nói cái gì cũng chịu buông ra, còn có xu thế sắp khóc lớn một hồi.

      Tiết Nhiễm lựa chọn đầu hàng.

      “Đúng rồi, độc của Đường Củ Ca thế nào? Giải được ?”

      Hắn dùng thanh ấp ám sửa lại, “Là Đường Cửu Ca.”

      “Đường Củ Ca, đúng vậy mà.” (!)

      (!) Đường Cửu Ca (唐九歌 = Tángjiǔgē). Phong Quang gọi thành Thảng Cửu Cá (躺九个 = Tǎng jiǔ gè), mình đã sửa lại cho nó Việt hóa tí.

      Quên , hắn bỏ cuộc, “Đường công tử trúng độc Mộng Lý Sinh, chỉ khiến cho hắn ngày ngày ngủ say bất tỉnh, nhưng cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cũng xuất hiện bệnh trạng trúng độc khác, đại phu khác chẩn đoán ra Đường công tử là trúng độc gì, là vì loại độc khiến người ta sống trong mộng này khó gặp, ngay cả ta cũng chỉ gặp qua trong vài trang giấy mục nát từ sách ̉ mà thôi.”

      “A? Vậy độc đó phải rất khó giải sao?”

      Trong giọng nói của nàng tràn đầy quan tâm, phải quan tâm Đường Cửu Ca có thể tỉnh hay , mà lo lắng vạn nhất hắn thể giải độc sẽ có chuyện, điểm này đã lấy lòng hắn, “ta dám nói ta có thể giải tất cả các loại độc, nhưng tám chín phần mười độc trong thiên hạ này, đối với ta bất quá cũng chỉ là một bữa sáng.”

      Hắn cười ôn hòa, dung mạo ôn nhu, như mưa tuyết đất hạn, xâm nhập lòng người.

      Rõ ràng là một câu ăn to nói lớn như vậy, nhưng hắn cứ thế mà bình thản nói ra, lập tức có một loại ma lực khiến người ta thể tin phục, nàng nhìn hắn, nhìn chuyển mắt, “Tiết Nhiễm, ta phát hiện ngươi có vẻ càng ngày càng đẹp mắt.”

      Nam nhân tự tin đều rất tuấn tú!

      Lần này lỗ tai Tiết Nhiễm có đỏ lên hay chân tay luống cuống, hắn nhìn nàng lộ ra một cái mỉm cười mê người, “Nàng cũng càng ngày càng đẹp mắt.”

      Hắn đây là nói thật, bởi vì Phong Quang mỗi ngày đều uống thuốc, cho nên mẩn đỏ mặt nàng dần dần biến mất, bao lâu nữa gương mặt nàng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

      Nhưng Phong Quang lại hiểu, nàng giống như bị chọc ghẹo.

      Tiết Nhiễm đưa Phong Quang đến cửa, hắn liền Luyện dược đường của Đường môn để chế thuốc, Phong Quang còn lý do nào mà buông tay hắn, bóng dáng Tiết Nhiễm biến mất rất nhanh thấy được nữa, nàng nâng tay chính mình lên, quyết ̣nh một ngày này sẽ rửa tay!

      Phong Quang tràn đầy sức sống vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Thanh Ngọc từ cửa viện đến, nàng dừng lại động tác đẩy cửa, tâm tình cực kỳ tốt vẫy vẫy tay với Thanh Ngọc, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi về rồi à!”

      Thanh Ngọc vừa thấy nàng lập tức xoay người, nhưng lại bị Phong Quang chạy tới ngăn cản, hắn nản lòng thở dài một hơi.

      “Thế nào, cái sư tỷ kia sao trở về với ngươi?”

      Thanh Ngọc mặt chút thay đổi, “Sư tỷ nói muốn dạo ở Đường môn.”

      dạo cái gì? Muốn tìm Nam Cung Ly thì có.

      Quan Duyệt Duyệt đột nhiên xuất hiện ở Đường môn mà ai so đo là vì nể nàng là đồ đệ của Tiết Nhiễm, tất nhiên cũng vì thân phận như thế, nàng ta có thể cần ́ kỵ chỗ nào mà lại ở Đường môn.

      Phong Quang lấy ngón tay chọc chọc Thanh Ngọc, cười bỉ ổi, “Tiểu Thanh Ngọc, năm nay ngươi mới nhiêu tuổi a, thế mà đã có người trong lòng rồi, người kia còn là sư tỷ lớn tuổi hơn ngươi đó.”

      Chương 198
      Edit: Nhi Huỳnh

      “Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Mặt Thanh Ngọc nóng lên rồi lại nóng lên, ánh mắt mơ hồ, lượng phóng đại càng làm cho người ta cảm giác hắn phô trương thanh thế mà thôi.

      Phong Quang khoác vai hắn như một vị huynh trưởng, “Ngươi đừng hòng gạt ta, mắt ta sáng tựa tuyết, ngươi thích ai, ta liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.”

      “Nàng là sư tỷ của ta, ta thích sư tỷ của ta thì có vấn đề gì?” Thanh Ngọc ngay thẳng cãi lại.

      Phong Quang cười hắc hắc nói: “Ngươi biết ta phải nói loại thích đó mà, suy nghĩ một chút, ngươi tuy mới mười ba tuổi nhưng thoạt nhìn thành thục hơn so với bạn cùng lứa rất nhiều, huống hồ sư tỷ của ngươi cũng lớn hơn ngươi hai tuổi mà thôi, cẩn thận suy nghĩ thì thấy ngươi thích nàng ta cũng có gì là đúng.”

      “Hạ Phong Quang, ngươi lại nói bậy bạ, ta liền… ta liền…”

      Hắn nửa ngày cũng nói ra được nửa câu sau, Phong Quang tiếp lời, “Ngươi liền khiến ta thế nào?”

      “Ta liền… thèm để ý ngươi!” Thanh Ngọc hất tay nàng ra, nổi giận đùng đùng chạy về phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.

      Phong Quang: “…”

      Thanh Ngọc sao lại giống như trở nên… ngây thơ?

      đúng, hắn vốn đã là một đứa nhỏ thôi.

      Nàng lắc đầu than thở, còn chưa nói gì để khiến hắn buông tha việc thích Quan Duyệt Duyệt đâu, Quan Duyệt Duyệt thích tỷ đệ luyến, mà nàng thích giáo chủ ma giáo, nam nhân giết hại cả nhà Thanh Ngọc.

      Phong Quang có chút u buồn, nàng ngồi bậc thang trước cửa, cứ thế u buồn cả một buổi chiều, cho nên lúc Quan Duyệt Duyệt trở về liền thấy một người ngồi trong viện mà ngây người trong chốc lát, bất quá nhìn thấy đó là Hạ tiểu thư đáng ghét kia, sắc mặt nàng có gì hay mà thong thả qua.

      “Này, ngươi ngồi đây làm gì thế?”

      Phong Quang còn lười liếc mắt nhìn nàng ta, “Ta ngồi ở chổ này, nhìn xem có người nào bị bệnh thần kinh mà tới tìm ta nói chuyện .”

      “Ngươi chờ người bệnh thần kinh tới tìm ngươi nói chuyện, vậy ngươi còn phải là bệnh thần kinh sao?”

      “Biết ta bệnh thần kinh, còn có bệnh thần kinh tới tìm ta nói chuyện, vậy cái người bệnh thần kinh tìm ta nói chuyện phải còn thần kinh hơn ta sao?”

      Quan Duyệt Duyệt lần đầu tiên cũng có lúc phải câm lặng.

      Phong Quang liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hừ, đấu với ta, tiểu nha đầu, tuy Quan Duyệt Duyệt cũng là người xuyên , bất quá nàng ta chỉ xuyên có một thế giới mà thôi, nàng thì đã xuyên qua mấy thế giới rồi, đã qua mấy đời người.

      Quan Duyệt Duyệt chưa gặp qua người còn nói chuyện lợi hại hơn mình, nàng ta bắt đầu có hứng thú, cũng học tư thế của Phong Quang ngồi bên cạnh nàng, tò mò hỏi: “Aiz, có phải ngươi thích sư phụ ta ?”

      “Phải thì sao?”

      “Nhưng mà ta thích ngươi làm sư nương ta.”

      “Ta quan tâm ngươi có thích hay làm gì, người ta thích là Tiết Nhiễm, ngươi có ý kiến gì ta cũng lười quan tâm.”

      Người ta nói mặc kệ rồi, Quan Duyệt Duyệt lại có hứng thú, nàng kề sát vào người Phong Quang một chút, “Sư phụ ta rất ngây thơ, theo ta được biết, nữ nhân có ý với sư phụ ít, nhưng sư phụ ta cho tới bây giờ đều xem lọt mắt ai, bất quá ta thấy sư phụ ta đối với ngươi thì có chút khác khác.”

      “Có cái gì khác?” Con mắt Phong Quang rốt cục cũng nhìn Quan Duyệt Duyệt.

      “Sư phụ ta thế nhưng vì ngươi mà lạnh mặt nói chuyện với ta, đó là lần đầu tiên đó!”

      “Này có gì kỳ lạ, đụng phải người ta chính là ngươi đúng, Tiết Nhiễm là người hiểu lễ nghĩa, đương nhiên sẽ bắt ngươi xin lỗi.”

      “Ta nói có khác là có khác, trước kia ta cũng có phạm lỗi, nhưng mà chỉ cần ta làm nũng một chút sư phụ sẽ trách ta, nhưng lúc đó ta cũng làm nũng rồi, hơn nữa lúc sư phụ xem bệnh luôn rất nghiêm túc, nhưng lúc ấy khi chẩn trị cho Đường Cửu Ca sư phụ vẫn luôn yên lòng, phương thuốc viết sai một chữ cũng biết, ta đoán nguyên nhân là vì ngươi chạy mất.”
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao32 others thích bài này.

    5. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Bóc tem. Thanh Ngọc tội quá. Thôi trở về vòng tay của chụy em. Tránh xa nữ chính mới là vương đạo
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :