1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 28
      Sáng sớm, cả thành phố tựa như vẫn chưa thức dậy, đèn đường vẫn tỏa sáng, ngọn đèn cùng ánh mặt trời sáng sớm đan xen, trong khí hình như vẫn có chút mát mẻ của ban đêm chưa tản mát. Thời tiết vào thu, tuy rằng giữa trưa vẫn nóng chết người, nhưng chiều tối có chút mát mẻ. đường cái rộng lớn, ngẫu nhiên có vài chiếc xe xẹt qua, biểu thị ngày ồn ào, náo động của thành phố sắp bắt đầu.
      Vị Như liền dừng xe trước cửa công ty, ba bước biến thành hai vọt tới trước thang máy, đến lúc lên tầng mười năm mới bình phục hô hấp
      rón rén đẩy cửa văn phòng Lâm Tế Viễn,có chút thất thần phát rèm cửa sổ bên trong văn phòng được kéo kín mít, đèn bàn vẫn bật, văn kiện để la liệt đầy bàn.
      Lâm Tế Viễn tựa vào sô pha trong văn phòng,vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, trong tay còn cầm phần văn kiện, cứ lẳng lặng ngủ thiếp như vậy.Căn phòng tối om chỉ thấy được bên khuôn mặt của , cả người giống như hòa vào bóng đêm, hình dáng mơ hồ .
      Vị Như vào, thấy nhíu chặt lông mày, kìm lòng được liền thở dài. đến trước cửa căn phòng nghỉ , ràng có chăn đệm, giường nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng có người lại cứ tình nguyện ngủ sô pha. vào giường lấy cho cái chăn, nhưng vừa đẩy cửa, chợt nghe thấy gọi tên ở phía sau.

      " Vị Như?"

      " Vâng, tỉnh rồi?"

      xoay người thấy chống tay ngồi ngay ngắn lại, sau đó bỗng nhiên khẩn trương, hoang mang rối loạn khẩn trương muốn đứng lên.

      " Em làm rồi? Mấy giờ rồi?"

      " Vẫn còn sớm lắm, mới bảy giờ."

      nhanh qua đứng trước mặt

      " Vốn chờ xong việc gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn gọi, em mơ mơ màng màng ngủ, giật mình tỉnh dậy mới hơn sáu giờ. Hôm qua họp đến mấy giờ?"

      " Muộn chút...Sợ em ngủ rồi nên gọi cho em..."

      trầm tĩnh lại, tựa vào sô pha, có chút ngượng ngùng nhìn , lập tức cúi đầu, nâng tay day day huyệt thái dương.

      " Sau đó mình làm việc đến mấy giờ?"

      "... nhớ lắm, nhìn nhìn liền ngủ thiếp ."

      " xem, em ở đây liền quan tâm sức khỏe? Lần sau em nghe mời , về nhà trước. ngủ được, sau này tuổi tác lớn chút phải là làm khó em hay sao."

      nhìn nhìn đồng hồ, ngồi xổm xuống lôi kéo tay

      " Bây giờ vẫn còn sớm, vào ngủ bù chút, em đem công việc buổi sáng của dời lại lúc. Em xem qua cũng có việc gì đặc biệt gấp gáp."

      Đối với tính cách cuồng công việc của , căn bản thể ngăn cản, chỉ có thể làm người am hiểu thiện ý, dỗ dành . hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, cúi đầu ánh mắt mê man nhìn

      " Mau đứng lên nào, vào trong phòng ngủ chút nhé."

      lại lay lay tay .

      " Được."

      Cuối cùng cũng gật đầu, chống tay vịn định đứng lên, bỗng nhiên biến sắc, ngã ngồi trở lại ghế sô pha. Vị Như bị làm cho hoảng sợ, vội vàng cất giọng hỏi

      " sao vậy, có chỗ nào thoải mái sao? có đau lắm ?"

      nghe liên tiếp đặt câu hỏi, lắc lắc đầu

      " Tôi sao, chỉ là chân có chút tê."

      thoáng thở phào nhõm, chờ đỡ chút, giúp đứng lên, vào bên trong phòng . ra là đỡ, chẳng qua cũng chỉ nắm chặt tay , tuy rằng chơi chậm chút, nhưng có chút quật cường kiên định.

      " Tế Viễn, ..."

      Vị Như ngồi ở đầu giường nhìn , muốn lại thôi.

      " Sao vậy?"

      Ánh mắt mỏi mệt, sắc mặt hơi u ám. Vị Như cắn cắn môi mới

      " làm việc mà chẳng để ý thân thể của mình. Thức đêm như vậy rất hại cơ thể."

      " Ừ."

      gật gật đầu

      " Tôi biết rồi."

      " Em có người bạn học, tốt nghiệp liền vào công ty IT tốt lắm, mọi người đều rất hâm mộ , nhưng gần đây nhất mới phát mình mắc ung thư gan, cũng sắp..."

      cúi đầu, nhìn nhìn mũi chân mình sàn

      " Còn trẻ tuổi mà mắc phải loại bệnh này, chính cũng do mệt nhọc lâu ngày, cho nên..."

      nâng đầu, muốn với thêm điều gì đó, lại phát , nhắm mắt ngủ thiếp . Lông mi của vừa dài lại cong, có lẽ là chưa ngủ say, thỉnh thoảng rung nhè , giống hai cánh bướm chập chờn, ở người thế nhưng lại thấy nhu nhược, trong lúc nhất thời lại ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm lâu mới phản ứng lại. Hình như chưa bao giờ như vậy, lại có thể si mê nhìn chằm chằm dung mạo người ngủ say như vậy.
      Vị Như nghĩ đến mình còn phải giúp hủy bỏ hội nghị buổi sáng, vì thế liền nhàng đứng dậy ra khỏi cửa. Khi an bài xong tất cả mọi chuyện, mới phát hơn mười giờ, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa ăn sáng, khỏi cảm thấy buồn cười, bất tri bất giác hình như cũng bị lây bệnh cuồng công việc từ rồi, chưa xong việc liền mất ăn mất ngủ.
      vừa muốn xuống tầng mua đồ ăn, liền nhìn thấy Lục Diệp Quân ra từ trong thang máy, liền làm động tác tay im lặng

      " Lâm tổng ngủ."

      Lục Diệp Quân kỳ quái nhíu nhíu lông mày

      " Sao giờ này vẫn ngủ?"

      " phải tối hôm qua họp đến tận nửa đêm sao?"

      mờ mịt nhìn ấy. Lục Diệp Quân so với còn mờ mịt hơn

      " Là vấn đề của ALPHA sao?"

      " Vâng, bằng còn có vấn đề gì quan trọng hơn phải họp nửa đêm chứ. Lục tổng tham gia sao?"

      Lục Diệp Quân là tổng giám hạng mục ALPHA, cuộc họp quan trọng như vậy sao ấy có thể tham gia.
      Lục Diệp Quân nhíu nhíu mày nhìn nhìn .

      " Ngày hôm qua sau khi tan làm Lâm tổng liền triệu tập cuộc họp, có lẽ nào quên mất thông báo cho ..."

      Vị Như càng càng giọng, ngẫm lại cũng có khả năng, làm sao có thể quên được Lục Diệp Quân.

      " À, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày hôm trước có qua với cậu ấy, tối qua là sinh nhật bố vợ tôi, cả nhà ra ngoài ăn cơm, có lẽ cậu ấy muốn gọi tôi, sợ tôi khó xử."

      Lục Diệp Quân trầm tư lát, sau đó bừng tỉnh

      " Hóa ra là thế, đương nhiên bố vợ là quan trọng hơn rồi."

      Vị Như cười cười với .

      " Vậy tôi trước, buổi chiều lại đến tìm cậu ấy."

      " Vâng."

      Lục Diệp Quân xoay người được hai bước, lại ngược trở lại, giọng với Vị Như

      " Khi nào cậu ấy tỉnh, đừng vào vội, người này khi mới thức dậy tính tình khá nóng nảy."

      xong hướng về phía Vị Như chớp mắt vài cái, cười rời .
      Vị Như nghe thấy thanh cửa phía sau mở ra, xoay mặt liền thấy, Lâm Tế Viễn vịn cửa phòng, sắc mặt xanh mét nhìn . Vị Như vừa nghĩ đến Lục Diệp Quân vừa nhắc nhở tính tình khi rời giường của , liền vội vàng chứng minh cho thấy, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

      " tỉnh rồi? còn mệt ?"

      qua giúp đỡ bên cánh tay hỏi

      " Cậu ấy tới tìm em?"

      Ngữ khí của , nghe qua có chút thở dốc.

      " Đương nhiên phải tìm em, tới tìm đó."

      Vị Như bất đắc dĩ, người này phải vừa tỉnh ngủ còn chưa trở lại bình thường đấy chứ?

      " Tìm tôi làm gì?"

      " biết... ấy ."

      " Vậy cậu ta chuyện gì?"

      vẫn thuận theo buông tha hỏi

      " chuyện buổi họp ngày hôm qua. Vốn nghĩ đến có phải quên ấy , sau lại nhớ đến hôm qua là sinh nhật của bố vợ ấy, khó trách gọi ấy."

      cho là đúng thuật lại lần

      " Lâm tổng, đối với ấy đúng là rất quan tâm nhỉ."

      vừa vừa vừa nhàng giúp sửa sang lại chút góc áo bị nhăn lại lúc ngủ. vẫn cười hơi sửng sốt lát, mới hắng giọng

      " Cậu ấy khi nào lại đến?"

      " Buổi chiều."

      Lâm Tế Viễn gật gật đầu xoay người, giọng câu

      " biết."

      Sau đó thêm lời nào nữa trở về văn phòng. Vị Như thầm le lưỡi, tính khí lúc mới xuống giường, quả nhiên rất dọa người.
      đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, ngẩn người nhìn màn hình hồi lâu, mới giật mình phát máy tính căn bản chưa bật, màn hình đen tối phản chiếu gương mặt , cau mày, ánh mắt sắc bén. Lại do dự lát, ấn số máy điện thoại bàn, với ống nghe

      " Vị Như, gọi Chu Kỳ lại đây giúp tôi."


      " Vâng."

      " Giữa trưa...tôi ra ngoài ăn cơm..."

      đè thấp giọng , có chút ấp a ấp úng

      " Vâng, biết, giúp mua hộp cơm về được ?"

      cũng thể lúc nào cũng bên , từ lâu thành thói quen, cũng có gì bất mãn.

      " Được."

      Giọng dừng chút

      " Cám ơn."

      " Khách khí với em làm gì chứ..."

      Vị Như nở nụ cười

      " Có gì đâu mà cần cám ơn."

      Đầu ống nghe bên kia yên lặng lát, mới truyền đến giọng đứng đắn của .

      " Thank you for everything." ( Cám ơn em vì tất cả. )

      đột nhiên cảm thấy giọng kia trở nên xa lạ rất nhiều, chần chờ hồi, mới ôn nhu cười

      " You are welcome, sir." ( Rất hân hạnh thưa quý ông.)

      Lâm Tế Viễn cũng nhàng nở nụ cười, trong ống nghe truyền đến tiếng hô hấp mỏng , biết sao cách bức tường, Vị Như cũng có cảm giác được, cười có chút mệt mỏi, xem ra rất mệt, tựa như bất kì con người nào ở thành phố này, bận rộn mà mệt nhọc, chẳng qua áp lực, trách nhiệm của còn lớn hơn rất nhiều.
      Chôm chômChris thích bài này.

    2. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 29
      Buổi chiều thứ bảy, Vị Như hẹn với nhóm bạn học trước kia, thăm bạn học nam bị ung thư kia. ra cực kì sợ mùi bệnh viện, bởi vì tháng ba mùa đông năm ngoái, vô duyên vô cớ phải ở bệnh viện gần tháng. Vốn chỉ bị cảm mạo đơn giản, uống thuốc sắp ổn định rồi, trong đêm bỗng nhiên chuyển biến xấu, dần dần trở thành viêm phổi, tay có vô số lỗ kim, mới từ từ khỏi hẳn. Từ đó về sau, rất sợ phải vào bệnh viện, cũng rất sợ gặp bác sĩ.
      theo vài người bạn học, vừa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy ngồi bên cạnh nam sinh có người. Hàn Tô Duy. nhìn thấy nhóm người Vị Như, lập tức đứng lên

      " Mọi người đến thăm bệnh à?"

      Vị Như biết nam sinh này trước đây là bạn bè ở đội bóng đá với , quan hệ tốt lắm, lại nghĩ rằng ở chỗ này gặp được .

      " Các ngươi tán gẫu , ta có chút việc, trước."

      Hàn Tô Duy vừa vừa ra ngoài. Vị Như nghiêng người sang bên, để dành lối cho , cúi thấp đầu nhìn , lại thấy khi bước chân qua người , thoáng dừng chút.
      Mọi người đều bất ngờ, vốn là người rực rỡ, sáng chói như ánh mặt trời, bỗng nhiên gầy rộc ốm yếu, Vị Như khỏi cảm thấy u buồn. Cho dù vốn phải người đa sầu đa cảm, ở hoàn cảnh như vậy, cũng thể nảy sinh cảm giác khó chịu.
      vất vả tạm biệt, ra khỏi phòng bệnh, Vị Như cảm thấy mất hết sức lực. Ngồi xuống ghế dài ở hành lang bệnh viện.
      Ánh năng tươi sáng, trước cổng bệnh viện là loạt hàng cây quả bạch thụ, lá cây héo khô, mỗi trận gió thổi qua, đều mang theo chút lá cây, theo gió thu uốn lượn bay xuống, dần dần đem mặt đất bao trùm, rơi phía liền phát ra tiếng lá cây vỡ vụn .
      cúi đầu, nhìn lá rụng dưới chân, từng lá từng lá, rơi nhè , tựa như nhân sinh con người, cuối cùng cũng thay đổi được thời gian trôi qua, bốn mùa xuân, hạ, thu đông thay đổi.

      " Vị Như."

      dáng người quen thuộc, bỗng nhiên che khuất ánh mặt trời. ngẩng đầu chống lại ánh mắt .

      " Học trưởng."

      Hàn Tô Duy miễn cưỡng cười cười, ngồi xuống bên cạnh .
      Học trưởng, là xưng hô lần đầu tiên gọi . Bọn họ vòng vòng lớn, lại vòng về điểm xuất phát, cũng chỉ là bạn học quen thuộc lắm thôi.
      Hàn Tô Duy lấy bao thuốc từ trong túi quần, vừa muốn đốt, lại bị ngăn lại.

      " Hút thuốc ít thôi, có hại cho sức khỏe."

      Có lẽ lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của tử vong có thể dễ dàng tiếp cận sinh mệnh tuổi trẻ của bọn họ như thế, theo bản năng khuyên can .
      ngẩn người, liền gật đầu thu hồi bật lửa cùng gói thuốc lá.
      Nhìn lá rụng nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng

      " Em cậu ấy có hối hận ? Hối hận chính mình hưởng thụ cuộc sống tốt."

      " Nếu là tôi, nhất định hối hận."

      cúi đầu có chút thương cảm thoáng qua, trong lúc nhất thời lại nghĩ được chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi.
      Hàn Tô Duy gì, chỉ lấy di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn. Do dự nửa ngày, cuối cùng mở miệng

      " Có thời gian uống cốc nước ?"

      Vị Như lắc đầu

      " Ta hẹn người rồi. lúc nữa ấy đến."

      nâng tay nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn Lâm Tế Viễn gặp nhau ở đây còn nửa tiếng nữa. Sáng nay cùng Lục Diệp Quân đến công trường, tại chắc cũng đường về. Hàn Tô Duy quay đầu cười cười.

      " Vị Như, có phải đối với em tốt lắm ."

      biết vì sao, lời này nghe qua giống như có chút chua sót. Vị Như gật gật đầu. Có thể là do cảm xúc tốt, hiểu sao lại nghĩ đến trước kia Hàn Tô Duy là " ", mà tại, lại hỏi " " khác. Chỉ là từ đơn giản, nhưng lại chứng mình tình cảm cách tốt nhất.
      Chẳng qua nghĩ đến người kia, trái tim liền từ từ cảm thấy ấm áp, khóe miệng dần dần nở nụ cười.
      Tim Hàn Tô Duy đập mạnh loạn nhịp lát, lại lần nữa kéo kéo khóe miệng, cười cười

      " Tất nhiên rồi, vì em, ngay cả sinh ý của công ty cũng..."

      " Học trưởng."

      Vị Như ngắt lời

      " Tôi sớm biết, hạng mục ALPHA của Hoành Viễn lần này, mặc kệ là kinh nghiệm, thực lực công ty, hay báo giá, Hàn thị đều là ứng cử thích hợp nhất. Tôi biết vì sao ấy vẫn chậm chạp tiến hành, hơn nữa ngừng muốn mọi người đổi mới phương án. Nhưng tôi tin tưởng, ấy vì tôi, mà phân biệt được công tư, dùng thủ đoạn như vậy đối phó với ."

      Nghe xong ánh mắt Hàn Tô Duy mê man phức tạp. chưa bao giờ phát thông minh như thế, đem những lời muốn , đoán được cách thấu triệt. Vị Như nhìn nhìn mắt , cảm thấy ngữ khí mình hình như có chút nghiêm trọng, liền đứng trước mặt , cúi thấp giọng

      " Chỉ cần có thực lực, tôi tin tưởng nên của , vẫn là của ."

      Hàn Tô Duy ngẩng đầu suy nghĩ chút nhìn

      " Vị Như, bỗng nhiên có chút hối hận, lúc trước buông tay em."

      phiến lá rụng nhàng rơi xuống bờ vai mềm mại, tinh tế của , nâng tay cầm lấy, nắm trong tay cười cười

      " Cũng giống như lá cây khi rơi xuống quay ngược trở lại. Học trưởng, ta trước. Hẹn gặp lại."

      thẳng ra cổng bệnh viện, dưới chân dẫm vô số lá cây, tựa như qua năm tháng, đều tan biến thành vô số mảnh . Mà khi mùa xuân năm sau đến, nhú những mầm lá mới, đến lúc đó còn có ai nhớ đến những phiến lá khô năm nay.
      Vị Như nghĩ phải lúc lâu nữa Lâm Tế Viễn mới có thể đến, vì thế tâm huyết dâng trào đến quầy hàng hạt dẻ rang đường ở gần cửa bệnh viện xếp hàng, trước còn khoảng bốn năm người, chờ đến lượt , có lẽ cũng đến.
      vừa đứng yên phía sau có người chạm bả vai . ngạc nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt , mày mày ràng, tuy rằng cười, nhưng ánh mắt sâu lắng ấm áp. Bỗng nhiên liền cảm thấy ấm áp trong lòng, kéo tay

      " đến sớm như vậy sao?"

      " Ừ. Công việc xong, Lục Diệp Quân thoải mái lắm."

      Vị Như thấy cởi áo khoác cầm tay, áo sơ mi hơi hơi cuốn lên ít, liền nhéo nhéo tay hỏi

      " bộ nhiều lắm ? có mệt ?"

      hơi hơi lắc đầu, xoay tay cầm ngược lại tay . Phía sau lần lượt có người xếp hàng. Lâm Tế Viễn kéo đến trước người mình, đem ngăn cách với dòng người phía sau. Trong khí tản ra cỗ mùi hương hạt dẻ rang, nhưng lại cảm thấy mùi hương nhàng khoan khoái người dễ chịu hơn nhiều, rất ấm áp.
      Người phía trước mua hơi nhiều, chỉ là đóng gói cũng mất thời gian khá lâu. chàng cũng ngại, quay đầu hướng mọi người

      " Ngại quá, toàn công ty tôi phải tăng ca, làm phiền mọi người chờ lâu."

      Vị Như vừa cùng với mọi người cười, lại nhìn nhìn bên mặt Lâm Tế Viễn

      " Nếu chúng ta đợi nữa, thôi."

      " sao. Tôi muốn ăn."

      yên lòng trả lời, ánh mắt lại trôi về hướng xa xa. Vị Như tò mò nhìn theo tầm mắt của , lại phát ra cái gì, nhưng mặt lại là bộ dáng lo lắng.
      Quay đầu lại, khôi phục bình tĩnh, cúi đầu hỏi

      " Bạn học em sao rồi?"

      Vị Như cúi đầu lời nào. hề hỏi thêm chỉ nhàng ôm lấy bờ vai .
      Đối diện bên đường là công viện xanh rộng lớn, vừa vặn là cuối tuần, mặt cỏ toàn là đầu người, Vị Như lôi kéo Lâm Tế Viễn ngồi xuống ghế dài, giống như hiến vật quý

      " Hạt dẻ rang đường của nhà này là nổi tiếng nhất thành phố A, em vẫn luôn muốn ăn, nhưng đều có thời gian tới."

      " Em phải muốn ở đây ăn đấy chứ?"

      hơi nhíu mày, híp mắt đón ánh mặt trời, mặt trời vẫn chói mắt, trong lòng có chút bất mãn

      " Có vấn đề gì sao?"

      nhìn quanh bốn phía

      " Nơi này...Có rất nhiều người..."

      " Tướng ăn của em cũng quá khó xem mà."

      Vị Như lơ đễnh cười cười

      " Thừa dịp còn nóng ăn luôn thôi, lạnh ăn ngon."

      vừa vừa đưa túi giấy tới trước mặt . nhận hạt dẻ, chỉ nhìn nhìn bàn tay mình

      " Tôi vừa mới từ công trường về, tay bẩn lắm..."

      " Được rồi, em giúp bóc còn được sao."

      oánh trách chọc chọc cánh tay , sau đó chuyên tâm cúi đầu bóc hạt dẻ, bóc xong hạt liền đưa đến miệng

      " Ăn ngon chứ?"

      " Ừ."

      gật gật đầu. Vị Như cúi đầu tiếp tục bóc, chính mình ăn hạt, khoa trương kêu lên

      " là ngọt nha, vừa thơm vừa bở, uổng phí hai mươi phút chúng ta xếp hàng đâu."

      cười cực vui vẻ, giống như đứa ngây thơ. Lâm Tế Viễn xoay mặt nhìn , trong mắt lên tia sầu não, bất đắc dĩ thở dài, vươn tay cầm lấy túi giấy đặt đầu gối, ôm bả vai , chậm chạp

      " Vị Như, em vui đừng miễn cưỡng cười."

      giật mình, nhận ra gì, cảm xúc bỗng nhiên thể che giấu. vốn muốn trước mặt lộ ra bộ dáng thương tâm, cảm thấy thực dọa người, cũng muốn vui. Nhưng lại phát sớm như vậy.
      cúi đầu tựa vào vai , nhìn mấy đứa chạy nô đùa ở trước mặt, tâm tình càng trầm trọng.

      " Tế Viễn, người bạn học đó...trước kia mỗi khi hệ chúng ta muốn làm tiệc liên hoan, đều là độc tấu đàn dương cầm, lại là đội trưởng đội bóng, trong trường có rất nhiều thích . xem vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ?"

      Giọng của Lâm Tế Viễn nhàng truyền đến tai

      " Ông trời vẫn luôn tàn nhẫn như vậy."

      cúi đầu, chậm rãi vỗ về mái tóc dài của .

      " Ông trời...đối với cũng có chút tàn nhẫn."

      vòng tay quanh thắt lưng , có chút giọng mũi thào . nhìn mặc quần dài màu đen, thoải mái lại hoàn mỹ, thon dài mà rất hợp dáng, vì thế nhịn được sờ sờ chân của . Đáy lòng có chút lạnh, lại thản nhiên như cũ

      " đâu. Ông trời đem em đến cho tôi, rất hào phóng."

      nhếch khóe môi nở nụ cười yếu ớt

      " Vậy rời khỏi em. được sinh bệnh, được chết, ít nhất sống đếm trăm tuổi, vĩnh viễn cùng em."

      xong chính cũng có chút ngây ngốc. biết như vậy là sao, thế nhưng lại chủ động nhắc tới vĩnh viễn về sau. ngẩng đầu, nhìn hai tròng mắt đen nhánh của , như là có chút suy nghĩ. Có lẽ rất đường đột, dễ dàng vĩnh viễn như vậy, làm sợ sao?
      ngượng ngùng muốn gì đó, bỗng nhiên mở miệng

      " Tôi làm được."

      kinh ngạc chút, ngồi ngay ngắn nhìn , biểu tình mặt trấn định lại lý trí, thâm chí có chút lãnh đạm. nhìn nhìn , tiếp tục mở miệng, đâu ra đấy

      " Tôi sống được đến trăm tuổi."

      vốn chỉ tùy tiện , lại nghĩ rằng, cự tuyệt , nhịn được nhíu mày oán giận

      " Em chỉ tùy tiện , nghiêm túc như vậy làm gì..."

      " Chuyện tôi thể thực được, làm sao có thể tùy tiện đáp ứng em?"

      nghiêm mặt . Vị Như mơ hồ cảm thấy có chút đạo lý, tìm được lời phản bác , nhưng lại cảm thấy cực kỳ mất hứng, đành cúi đầu, rầu rĩ vui nhìn ngẩn người nhìn mặt đất.

      " Như Như."

      vươn tay lần nữa nắm bả vai , giọng

      " thế giới này, người nào có thể cam đoan có thể vĩnh viễn sống cùng em, em, cho dù tôi có như vậy, cũng chỉ là dối em."

      Biết , nhưng trong lòng Vị Như vẫn có chút bất mãn, cũng gì, cúi đầu nghịch ngón tay , nghịch rồi lại nghịch, nhịn được giơ cánh tay , để ngón tay thon dài cân xứng đó che trước mắt , che chút ánh mặt trời chói mắt, chỉ còn nhìn thấy làn da trắng nõn, đường cong ngón tay ràng.

      " Lâm Tế Viễn, có ai qua, lý trí đến mức làm cho người ta chán ghét?"

      nhìn đường chỉ tay của thở dài.

      "... có."

      " nhìn đường sinh mệnh của xem, hình như rất dài rất dài nhé, làm sao biết được sống đến trăm tuổi."

      buông tay nghiêm trang

      " Em ngay cả chỉ tay cũng biết xem sao?"

      hoài nghi hỏi

      " Vâng, chút. Hồi đại học lúc nhàm chán cùng bạn chung phòng ngủ học qua. Ba ấy là thấy tướng chuyên nghiệp, rất lợi hại, xem, đây là đường sinh mệnh."

      cúi đầu ở bàn tay viết viết vẽ vẽ

      " Đường sinh mệnh của dài như vậy, xem ra em chết sớm hơn ."

      Lâm Tế Viễn cười cười

      " Nếu là như vậy tốt lắm."

      " hy vọng em chết sớm sao?"

      làm bộ tức giận nhìn . nhìn chăm chú vào mắt

      "Đương nhiên phải. Tôi chỉ mong mình có năng lực luôn ở bên em, cho đến khi nào em rời khỏi tôi mới thôi."

      Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe trực tiếp thổ lộ như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy đáy lòng dâng lên ngọn lửa, đem cả người, toàn bộ thế giới đều tan chảy trong đó.
      Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cuối cùng có chút ý cười ấm áp, xóa vẻ lo lắng ban đầu, đáy mắt lưu chuyển, giống như hai viên ngọc đẹp nhất, ánh sáng ngọc lan tỏa, sáng ngời ấm áp. Theo bản năng liền cúi xuống hôn môi , giống như nam sinh trẻ tuổi trúc trắc, tại nơi này dưới cái nhìn của nhiều người, thể khắc chế tình cảm của mình, cũng thể bảo trì lý trí vốn trước sau như .
      Chôm chômChris thích bài này.

    3. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 30
      Hai người ngồi bãi cỏ hưởng thụ ánh mặt trời, lúc mặt trời xuống núi, người chung quanh bắt đầu tản , sắc trời cũng dần dần đen tối. Tiếng động ồn ào dần dần tan biến, rất nhanh cái se se lạnh của buổi tối thay thế. Vị Như đứng dậy, vươn bàn tay đến trước mặt

      " Chúng ta thôi, trời tối rồi."

      Lâm Tế Viễn vẫn nắm chặt tay , ngồi yên, ngẩng đầu hỏi

      " đâu?"

      " Mời bữa cơm ăn no căng bụng. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối nguyệt ( đại ý là: con người sống đời nên biết hưởng thụ cuộc sống, rượu nên chỉ cất trong bình thủy tinh, uống rượu ngắm trăng cùng bạn bè là cái thú.)

      " Hóa ra em khoa tiếng Trung? Tôi vẫn nghĩ em khoa tiếng Đức chứ."

      cười, chỉ nhướng hàng lông mày có chút hứng thú

      " Sao nào? học ngoại ngữ liền thể dắt lưng vài câu thơ cổ à?"

      xong mới phát chính mình thế nhưng học kiểu châm chọc, khiêu khích lúc trước của . có chút giật mình, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng cười .

      " Có lạnh ?"

      đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi

      " Có chút."

      sát lại gần hơn, sóng vai bên cạnh, giống như muốn chia sẻ ít ấm áp

      " Cho nên dẫn nơi tốt, lạnh."

      Đó là quán bar phong cách Đức, có đa dạng kiểu dáng cốc uống bia của Đức, đồ ăn gì đó cũng nhiều, hương vị cũng chỉ xem như bình thường, tiết mục ca múa đặc sắc của Đức biểu diễn sàn liên tục. khí náo nhiệt mà ấm áp, chung quanh rất nhiều người ngoại quốc, cùng những đôi tình nhân, mặt mọi người đều là nụ cười. dẫn đến nơi này vì bầu khí vui vẻ nơi đây.
      Vị Như ngồi ở ghế cao quầy bar, vỗ vỗ bả vai Lâm Tế Viễn cười

      " Ông chủ quán này là đàn của em ở trường học, đây là nghề tay trái của ấy, ấy quen biết em, có thể giảm hóa đơn. muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên, em mời."

      " Ừ."

      vừa cúi đầu xem thực đơn, có chút lơ đễnh

      " Còn phải dùng tiền lương tôi phát cho em sao."

      " Hừ."

      bất mãn lườm cái, lập tức gọi liền hai cốc bia lớn

      " Em có thể uống nhiều như vậy sao?"

      Lâm Tế Viễn nhìn cốc bia lớn, nghi ngờ hỏi

      " Uống hết bỏ, dù sao ông chủ rất tốt với em, phát tiền lương quá nhiều, em tùy tiện tiêu xài cũng hết."

      cực kì phóng khoáng . chỉ uống hơn nửa cốc mặt liền hồng khác thường, Lâm Tế Viễn thấy thế gì cũng chịu cho uống nữa. vốn cũng có chút choáng váng, nhìn sắc mặt dần dần trầm, cuống quít ngoang ngoãn nghe lời, tự giác về nhà. Lúc ở trong xe, làm xấu tựa hẳn vào người , chịu ngồi ngay ngắn, đành dùng hai cánh tay ôm chặt, nhìn hai má đỏ bừng, thế mà lại cảm thấy có loại phong tình đặc biệt. Đầu cổ cọ tới cọ lui, chọc từng đợt từng đợt ngứa ngứa, muốn tách khỏi, lại luyến tiếc ấm áp, đành chịu để làm nũng, nghe lúc có lúc vài chuyện linh tinh vụn vặt

      " Đêm nay, em vui vẻ chứ?"

      Ngọn đèn ở cửa mờ nhạt, nhìn ánh mắt có chút mê man, giọng như có nam châm thu hút.

      " Ừm."

      tựa vào vách tường cạnh cánh cửa, gật gật đầu cười nhìn

      " sao?"

      Có lẽ bởi vì tác dụng của cồn, ánh mắt phá lệ sáng ngời, giống như hồ nước trong suốt, nhu hòa.

      " Còn thiếu chút nữa."

      vừa từ từ bước đến gần , hai tay bắt lấy thắt lưng , tiếp cúi đầu hôn xuống.
      Hơi thở của luôn luôn nhàng, khoan khoái, sạch , lúc này lại có chút mùi vị của cồn, gay mũi, ngược lại có mùi thơm mê hoặc lạ lùng.
      tự giác kiễng chân, vươn tay ôm lấy cổ , cả người liền dính sát vào người .
      Môi có vị hơi ngọt, ấm áp ướt át, khiến trằn trọc cuốn lấy đầu lưỡi mút lấy, kìm lòng được vươn tay nâng đầu , thầm nghĩ muốn tới gần, tới gần, gần thêm chút nữa.

      " Tế Viễn..."

      Trong lúc vô tình thốt ra tên , mở mắt trong giây, thấy nhắm mắt, dưới ngọn đèn vàng, làn da trắng nõn trong suốt, làm nổi lên vẻ mặt ửng đỏ, tản ra ánh sáng mê người, chỉ trong nháy mắt, liền cảm thấy cả người nóng lên. Cuối cùng kiềm chế được, gắt gao đem người dính sát vào tường, nâng tay, bối rối vội vàng cởi cúc áo sơ mi.

      Nụ hôn nóng bỏng, hơi thở ấm áp đặc trưng người , sớm làm mềm nhũn tựa vào tường, tim đập nhanh đến nỗi thể hô hấp. Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện từ chối , chưa bao giờ nghĩ tới muốn chống cự lại, vốn thương , mãnh liệt mà chân , trái tim cũng được, thân thể cũng được, đều cố chấp chờ lâu như vậy, vì đón chào.

      Tay vừa tiến tới cúc áo thứ hai, liền nghe thấy tiếng chuông di động của mình mạnh mẽ vang lên. Động tác của ngừng lại trong chớp mắt, sau đó lại chút do dự tiếp tục. Tiếng chuông cứ bất khuất vang lên, bình thường vốn chỉ là thanh linh đing, bây giờ nghe vào lại cực kì giết phong cảnh.

      Tiếng chung vang lâu, rốt cục ngừng lại, hai người thở phào, vốn tinh thần vừa tập trung lát, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. nhíu nhíu mày, vốn muốn để ý đến nó, lại nghe thấy giọng bên tai

      " nghe điện thoại trước , muộn như vậy, chừng có việc gì gấp."

      Lâm Tế Viễn đành phải vươn tay lấy điện thoại, tay kia rất tự nhiên ôm thắt lưng . Vị Như tựa vào người , đem đầu chôn vào bả vai , nghe giọng , càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng lạnh như băng.

      " Được, tôi biết. Chờ tôi nửa tiếng."

      Cuối cùng câu, tắt điện thoại, đứng thẳng người, lời nào, biểu tình có chút xấu hổ.

      " Có việc gấp cần giải quyết sao?"

      biết ngại , đơn giản hộ

      " Có phải muốn qua đó ?"

      " Là Chu Kỳ..."

      cúi đầu, bắt đầu giúp cài cúc áo.

      " Vâng, trừ ông ấy, còn ai dám nửa đêm tìm , bắt làm việc."

      cười cười

      " Em đưa ."

      " Em say rượu còn dám lái xe?"

      Bỗng nhiên trừng mắt với .

      "... mình thôi."

      Lâm Tế Viễn gật gật đầu, cúi người hôn hai má , động tác mềm mà triền miên.

      " Đừng ngủ vội."

      Giong của mềm mại nhàng như vậy, lại làm cho bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt.
      Vị Như nhìn rời , biết có phải tác dụng của cồn hay , phát giác mặt mình nóng như lửa. Vừa tắm rửa, lại kiềm chế được cười ngây ngô.
      Bây giờ nhớ lại lần đường trước kia, giống như đoạn thời gian đương tuổi trẻ, giống như dòng suối , bằng phẳng gợn sóng, tuy rằng lúc đấy cảm thấy đơn thuần tốt đẹp như vậy, thuận lý thành chương. Thế nhưng tình bây giờ lại giống như đại dương vô hạn, rộng lớn, cơ hồ đem cả người bao phủ trong đó. Cảm giác đó làm càng ngày càng tin tưởng, đây mới là tình chân .
      Vị Như vừa ra vừa sấy tóc, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên

      " Làm sao mà lại nhanh như vậy ..."

      Giong tràn đầy vui vẻ, khắc nhìn thấy người ở cửa liền im bặt, chỉ nửa, liền đứng lặng ở đó, cùng người kia hai mặt nhìn nhau hồi, mời giật mình lại, có chút do dự hỏi

      " Hàn Tô Duy, tới đây làm gì?"
      Chôm chôm thích bài này.

    4. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 31
      " phải Lâm Tế Viễn mới khỏi đây sao?"

      Hàn Tô Duy đứng trước cửa khoanh tay hỏi. Vị Như nhíu nhíu lông mày

      " Làm sao biết ấy mới ? đến đây từ lúc nào?"

      " Buổi chiều hôm nay, bên mới báo phương án mới cho dự án ALPHA cho bên em."

      ta thản nhiên , nhưng ngữ khí lại có vẻ công thức hóa

      " Giá lần này có lẽ đến mức quy định của công ty em. Cho nên đại khái ta vội vã xem phương án mới."

      " Như thế sao?"

      Lông mày càng nhíu chặt, trễ như vậy ta chờ ở đây chỉ vì chuyện công việc?

      " Nếu lần này ta vẫn chịu ký hợp đồng cùng chúng ta, chỉ có thể chứng minh, ta vì em, có ý định gây khó khăn cho tôi, lời em ta công tư phân minh, ràng chỉ là chuyện cười."

      ta đứng ở cửa, đối mặt với những lời này, thái độ lý trí, biểu tình tao nhã như bình thường, nhưng càng nghe càng cảm thấy chói tai

      " Tôi rồi, tôi tin tưởng ấy phải loại người như vậy."

      Tâm tình vốn rất tốt, bị ta quấy rầy biến mất hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào khung cửa, có sắc mặt tốt

      " Huống hồ, cho dù ấy như vậy sao? Nếu ấy thực quyết định như vậy, tôi cũng có biện pháp gì."

      chỉ nghĩ đến Hàn Tô Duy tìm đến là vì muốn ở trước mặt Lâm Tế Viễn, chuyện hộ Hàn thị, chẳng qua với thân phận tại của , tình huống của làm sao có thể vì ta đắc tội Lâm Tế Viễn?

      " Vị Như."

      Hàn Tô Duy bước lại gần, cười khổ chút

      " Em nghĩ rằng đến tìm em là vì muốn em hỗ trợ?"

      hoài nghi ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt như hỏi phải sao

      " Đối với Hàn thị mà , thiếu hợp đồng này, quả có chút khó khăn. Chẳng qua đối với em mà , lại..."

      ta nhìn , bỗng nhiên có chút ấm áp

      " Nếu ta quên được chuyện của chúng ta, em lại ở bên ta, làm sao có thể hạnh phúc?"

      Nhất thời đứng ngây người ở đó, trước mắt mờ mịt. muốn thừa nhận, những lời ta .

      " Vị Như, thừa nhận có lo lắng cho công ty, nhưng lo lắng cho em cũng là ."

      ta nhìn phản ứng, hạ thấp giọng, nhàng

      " Lâm Tế Viễn, ta..."

      cần ta cũng hiểu được, người đó, là Lâm Tế Viễn, là nam nhân kiêu ngạo cường đại Lâm Tế Viễn. biết, nếu người đàn ông khác, có phải dễ dàng hơn chút, nhưng biết, muốn cho Lâm Tế Viễn hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng, cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy. nhớ dấu hôn kia ở người hơn hai tuần lễ, khắc sâu ràng như vậy, làm có chút sợ hãi.
      cứng người lát, dần dần khôi phục lý trí, nâng tầm mắt nghiêm túc

      " ấy giữ trong lòng cũng được, bỏ xuống cũng được, đây là chuyện của hai người bọn tôi, tôi muốn người khác đến làm phiền mình."

      Tính tình luôn luôn dịu dàng, đến mức như vậy, xem như chút lưu tình muốn hạ lệnh đuổi khách, nhất thời nghẹn lời, chỉ yên lặng nhìn .

      Trầm mặc lúc, bỗng nhiên ta nở nụ cười nhạt

      " Vị Như, chúng ta tại giống như là ngồi cùng thuyền?"

      do dự chút, tuy rằng đối với ta cảm thấy phiền lòng lắm, nhưng hiểu sao lại có chút buồn cười. Bọn họ đều chờ cái quyết định của Lâm Tế Viễn, mỗi người đều có lòng riêng của mình, trong lòng bỗng nhiên lên cảm giác hy vọng kỳ quái, hy vọng Lâm Tế Viễn lần này đừng làm thất vọng, có thể chứng minh, tình của , có thể làm cho buông bỏ khúc mắc trong lòng.
      Sau khi Hàn Tô Duy về rồi, Vị Như ngồi ghế sô pha ngẩn người, tâm tình có chút phức tạp, cũng có chút bất an, trong tay cầm di động vô ý thức ấn vài con số, nhưng ánh mắt vẫn ngây ngốc nhìn ra cửa.
      Bỗng nhiên trong di động truyền đến giọng của Lâm Tế Viễn, làm giật mình, nhìn nhìn màn hình mới phản ứng lại, hóa ra vừa rồi trong vô thức ấn đến cuộc trò chuyện vừa gọi, lại lơ ngơ ấn dãy số của .
      Bên kia nghe thấy giọng của , liền alo mấy tiếng, nhanh chóng nghe máy.

      " Tế Viễn..."

      " Sao nãy giờ gì?"

      Nghe thấy giọng của , cuối cùng cũng thở phào nhõm hơi.

      " Em..." quanh co chút

      " Chẳng may ấn nhầm, liền gọi đến số của . ...bên đó xong việc chưa vậy?"

      " Sắp xong rồi."

      Hình như đứng ở nơi gió lùa rất mạnh, tiếng gió xuyên qua phone, ù ù truyền đến, giọng của có chút mơ hồ .

      " À, được, vậy..."

      vốn muốn " vậy em chờ ", nhưng đến miệng lại bỗng nhiên nên lời, đành sửa miệng

      " Vậy đường cẩn thận, gió lạnh, lúc ra ngoài nhớ mặc áo khoác."

      " ừ."

      gác điện thoại, liền cảm thấy cửa sổ tầng 15 mở bên cạnh, gió thổi từng đợt, có chút lạnh. Nhưng cần rét lạnh như vậy để bảo trì thanh tỉnh, giống như khí lạnh tiến vào cơ thể, dần dần mang chút lo lắng bất an ở đáy lòng .
      Cửa ban công bị người đẩy ra, Lục Diệp Quân thò đầu vào dò xét.

      " Tế Viễn, tớ về trước đây."

      " Ừ."

      Lâm Tế Viễn quay mặt lại gật gật đầu, xoay người ngồi trở lại bàn làm việc, nghĩ nghĩ, lại đứng dậy rồi ra ngoài, ấn thang máy xuống phòng vật tư tầng 9. Ban đêm thứ bay, toàn bộ tòa nhà, trừ bỏ tầng 1, cũng chỉ có nơi này còn sáng đèn. đến căn phòng ghi " Giam đốc vật tư Chu Kỳ", đẩy cửa bước vào

      " Tế Viễn."

      Chu Kỳ giống như vẫn luôn luôn chờ , chỉ nâng cằm lên, chỉ chỉ ấm trà phổ nhị pha xong.
      Lâm Tế Viễn lấy chén trà bàn, rót trà vào chén, cầm ở trong tay, lại lâu uống, lâu sau, buôn chén trà, ngồi ngay ngắn, giọng lớn, lại chân đáng tin

      " Lần này, chúng ta vẫn thể ký với Hàn thị."

      " Ngươi vẫn cảm thấy lo lắng?"

      Chu Kỳ giống như là dự đoán được vậy, ràng là câu hỏi, lại có khẩu khí nghi vấn.

      " Vâng."

      Lâm Tế Viễn dựa lưng vào ghế dựa, đêm khuya, cũng có chút mệt mỏi, tuy rằng là cuối tuần, nhưng hôm nay so với bình thường càng thêm bận rộn, từ từ cảm giác được thể xác và tinh thần mệt mỏi.

      " Cũng được, nếu cháu cảm thấy đúng, vậy chúng ta thể mạo hiểm."

      Chu Kỳ chỉ gật gật đầu.

      " Nhưng mà, cháu có thể giải thích cho ta chút được , cuối cùng là điều gì làm cho cháu cảm thấy lo lắng?. ràng lần này Hàn thị có chuẩn bị mà đến, tất cả phương án, cơ hồ đều là chê vào đâu được."

      Lâm Tế Viễn cúi đầu, nhìn lá trà nổi giữa nước trà đỏ sậm trong chén, mới bình tĩnh

      " Bởi vì tất cả phương án của bọn họ đều, rất hoàn mỹ."

      dừng lại chút, giống như sắp xếp từ ngữ.

      " Phương án phức tạp như vậy, thế mà tìm thấy chút vấn đề nào, thậm chí ngay cả báo giá đều vừa vặn phù hợp với ý định của chúng ta, đây phải trùng hợp, lại phải bản lĩnh của bọn họ, chỉ có đáp án..."

      nửa, liền ngừng lại, nâng chén trà chậm chạp uống ngụm, hình như trà có chút chua, khiến cho hơi hơi nhíu nhíu mày.
      Nghe xong, Chu Kỳ cũng chầm chậm lâm vào trầm tư, hai người cách cái bàn, đều cầm cốc trà, ngồi đối diện hồi lâu.

      " Cháu quyết định, vậy cứ như vậy ."

      Chu Kỳ hồi thần trước, đến trước mặt , vỗ vỗ bờ vai

      " còn sớm, về thôi. Con của tôi còn ở nhà chờ bữa khuya của tôi đấy."

      Ông vừa vừa nở nụ cười hạnh phúc. Lâm Tế Viễn cũng mỉm cười chút, chẳng qua nụ cười kia giống như vẫn có vô số băn khoăn cùng phiền muộn.
      Tầm đêm ngoài đường dần dần nổi gió to lên, lá rụng ven đường bị gió cuốn, mảnh hỗn độn, thấm chí thỉnh thoảng có vài mảnh lá cây theo cơn gió bay vào trong xe qua cửa kính mở.
      Lâm Tế Viễn xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà , nơi đó có ngọn đèn màu vàng, ở trong màn đêm tối đen, sáng ngời ấm áp, giống như có người vì bật đèn, chờ đợi trong đêm
      đứng dưới lầu, nhìn ngọn đèn kia, dần dần còn thấy lạnh lẽo, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đứng ở dưới lầu gọi điện thoại cho

      " Vị Như, em ngủ chưa?"

      " Chưa đâu."

      Giong mềm mại ngọt ngào của truyền qua tai nghe, giống như giọng nỉ non

      " ở đâu? có phải xong việc ?"

      " Tôi..."

      vừa muốn trả lời, lại nhìn thấy dáng người ra khỏi thang máy, người kia mặc chiếc áo gió mày đen, thân hình cao lớn, vừa vừa đánh bật lửa, ngọn lửa sáng trong nháy mắt, chiếu sáng khuôn mặt của ta.
      Nhất thời, Lâm Tế Viễn cảm thấy đáy lòng phát lạnh, cả người giống như bị sét đánh cứng đờ, ngày cả nhịp tim cũng đập chậm khác thường.

      " sao thế?"

      Bỗng nhiên nghe thấy tiếng của , lo lắng hỏi han. chỉ ngẩn ngơ lát, rất nhanh khôi phục trấn định

      " Tôi...có lẽ còn , hai tiếng nữa mới xong, em ngủ trước ."

      " Trễ như vậy sao? Vậy... cũng nghỉ ngơi sớm chút nha."

      Giong của hiển nhiên có chút thất vọng

      " Ừ."

      " Ngày mai..."

      do dự chút

      " Ngày mai em cùng bạn bè hẹn đánh cầu....có lẽ ..."

      " Ừ, ngày mai tôi cũng có chuyện, thứ hai gặp ở chỗ làm cũng được."

      cố gắng giữ vững lý trí trả lời

      " Được, vậy..."

      " Mọi người còn chờ tôi, tôi gác máy trước."

      " Vâng, vậy....bye bye."

      " Ừ."

      cúi đầu lên tiếng, giống như bình thường, rất nhanh lời tạm biệt, tắt điện thoại, nhưng vẫn cất điện thoại, cứ như vậy nắm chặt trong tay, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi hơi run run.
      đứng trong gió đêm, lại lần ngửa ngẩng đầu lên, thấy ngọn đèn kia rất nhanh được tắt , ấm áp nơi đáy lòng, cũng theo ngọn đèn tắt kia, bỗng dưng biến mất tung tích
      đường trở về, cầm di động nhìn mãi bức ảnh. Đó là lúc ở quán bar, lặng lẽ chụp được, khi đó bị ông chủ quán bar, vốn là bạn học kéo lên sân khấu hát, bài hát là tiếng Đức, nghe hiều lời, chỉ là nhìn đứng ở sân khấu , giống như có chút thẹn thùng, cúi đầu lẳng lặng hát , biểu tình điền đạm mà tự nhiên, đèn chớp treo trần nhà, chiếu thẳng vào người , xinh xắn dịu dạng. Hát đến câu " ich liebe dich", bỗng nhiên ngẩng đầu, tìm được ánh mắt của dưới sân khấu, thản nhiên nở nụ cười
      Rất nhiều lần nhìn, mỗi lần đều vì chờ câu " ich liebe dich" kia của , cùng với cái nhìn về phía ôn nhu.
      Chôm chômChris thích bài này.

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 32

      Sân thượng tầng 15, rất ít người qua lại, là nơi nghỉ ngơi tốt, nếu gió lớn như vậy, là nơi hẹn hò lý tưởng, chẳng qua tại Vị Như đứng ở nơi cao nhất lại trống trải này, chút tâm tình chuyện đương cũng có. Gió ngừng thổi loạn tóc , chỉnh tóc lại liên tục, nhưng vẫn thể chỉnh tề, liền mặc kệ đầu tóc che khuất tầm nhìn.

      " Tiểu Kiều."

      nghe thấy có người phía sau gọi , liền quay lại nhìn xem, làm bộ thoải mái cười cười

      " Lục tổng."

      Lục Diệp Quân đến gần, có chút khó hiểu hỏi

      " Hôm nay có chuyện gì à, sao lại tìm tôi vậy?"

      " Lục tổng, tôi có chuyện muốn hỏi ."

      Vị Như đứng song song với Lục Diệp Quân, nhìn biển quảng cáo đối diện bị gió thổi phần phật, hơi do dự chút, liền trấn định

      " Lục tổng, có lẽ tôi nên nhúng tay, càng nên tìm đến hỏi chuyện, chẳng qua..."

      tạm dừng lát, như là nên lời

      " Em hổi , nếu là chuyện tôi biết, có cho em biết."

      Lục Diệp Quân cười cười như là cổ vũ . hơi nhếch miệng, miễn cưỡng nở nụ cười

      " Hạng mục ALPHA lần này, nhà cung cấp như nào là thích hợp nhất?"

      Lục Diệp Quân nghĩ tới lại trực tiếp hỏi như vậy, há miệng, muốn lại thôi.

      Vị Như xoay mặt nhìn ta

      " phải lúc họp Lâm tổng tính ký hợp đồng với công ty kia, đúng hay ?"

      Ánh mắt Lục Diệp Quân lóe sáng chút, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại

      " Đúng, thích hợp nhất chính là công ty đó, là Hàn thị."

      ra, trước khi mở miệng hỏi, trong lòng cũng có đáp án. ngốc, ở bên cạnh Lâm Tế Viễn thời gian ngắn, cho dù nghiệp vụ chuyên nghiệp chưa ràng lắm, chỉ là bình thường lúc họp để ý quan sát chút cũng hiểu được vài phần.
      Chỉ là, muốn được xác nhận chính xác, cũng muốn tìm hiểu lý do của

      " Vì sao?"

      lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi. Lục Diệp Quân nghĩ nghĩ hai giây, liền mở miệng

      " Hạng mục lần này, là hạng mục về điện tử đầu tiên của Hoành Viễn, tại thị trường này cạnh tranh cực kì kịch liệt, sản phẩm còn chưa có sẵn, các công nghệ cốt lõi có khả năng bị tiết lộ cho đối thủ cạnh tranh, làm cho toàn bộ hạng mục thất bại. Mà bộ phận chip được coi là bộ phận quan trọng nhất. Hàn thị ở phương diện này có nhiều kinh nghiệm cùng thành công, hơn nữa vẫn thường xuyên có quan hệ hợp tác với Hoành Viễn. Trong tất cả những nhà cung cấp đáng tin cậy nhất. Về phần kinh tế và thực lực, còn có báo giá lần này, chỉ là nhân tố quan trọng."

      " Vậy...vì sao ấy muốn ký lại phải Hàn thị?"

      Vị Như lẩm bẩm, ra hy vọng những lời Lục Diệp Quân đều có đạo lý, rất hy vọng ta Hàn thị là nhà cung cấp tệ nhất, nhưng biết , những lời ta đều là , riêng gì , tất cả những người khác của hạng mục, đều có cùng ý nghĩ với ta, trừ người kia...

      " Tiểu Kiều....tôi cũng từng khuyên cậu ấy rất nhiều, nhưng cậu ấy nghe. Em cũng biết khi tính bướng bỉnh của cậu ấy nổi lên, ai dám ..."

      Lục Diệp Quân trả lời câu hỏi của , cùng hứng gió lạnh, vẻ mặt nghiêm tục

      Vị Như biết nên tiếp tục câu chuyện như nào, có lẽ nên hỏi tới chuyện này, vốn dĩ cũng muốn làm như biết chuyện gì, tùy ý muốn làm gì làm, dù sao, mới là tổng giám đốc của Hoành Viễn. chẳng qua chỉ là trợ lý nho thôi, nhưng trong lòng , dần dần bắt đầu thất vọng, khẩn trương, yên tâm chiếm lấy.
      Lục Diệp Quân thấy lời nào, giọng từ từ nghiêm trọng

      " Tôi quen biết Tế Viễn mười mấy năm, chưa từng thấy cậu ấy khư khư cố chấp như vậy, ai khuyên cũng được. Việc đến nước này, chỉ còn hai ngày nữa là ký hợp đồng, tôi hy vọng cậu ấy có mắt nhìn, cho quyết định đúng đắn, nếu , chưa đến mấy trăm vạn tiền đầu tư, tất cả hạng mục....Đó là mấy ngàn vạn đấy..."

      Tâm tình Vị Như giống như dần dần chìm vào vực sâu hắc ám. Bầu trời vốn trong xanh, bỗng nhiên cũng dần dần u ám, đài khí tượng dự báo cuối tuần bắt đầu mưa, nhưng hôm nay mới thứ hai, mưa vẫn chưa rơi xuống, nhưng trời mưa luôn là do tích từng chút khí nóng .
      thế mà lấy mấy ngàn vạn sinh ý để giận dỗi? vẫn là người lý trí Lâm Tế Viễn quen biết sao?
      càng suy nghĩ càng thấy đau đầu, ngày cả Lục Diệp Quân rời lúc nào cũng biết, bỗng nhiên bị tiếng chuông di động làm giật mình. cúi đầu nhìn động, từ từ nghe máy

      " Chị."

      Đinh Lỵ Tĩnh hình như nhận ra thanh của có chút khác lạ, chỉ mải chuyện

      " Vị Như, lần trước có phải em muốn chị nghe ngóng về chuyện của người ở đoạn kịch Con sao? Vừa vặn bằng hữu của chị đến thành phố A diễn xuất hai ngày, gặp mặt chị liền giúp em hỏi thăm."

      "....Vâng."

      Vị như sửng sốt chút, mới nhớ ra ấy gì, chẳng qua tại làm sao có tâm tình quan tâm chuyện của mẹ ?

      " Bạn chị trước đây, Hứa Tuệ là diễn viên hạng nhất, năm đó tỏ sáng cực kì, hơn nữa riêng gì khả năng diễn xuất, quan hệ với mọi người cũng tốt, tất cả ở trong đoàn, đều thần tượng bà."

      Vị Như chỉ vâng tiếng, chính mình lại biết có nghe lọt tai những lời này

      "....Hơn nữa hình như gả được cho người đàn ông tốt, nhà chồng hình như có rất nhiều tiền, chẳng qua điệu thấp, có ai biết cuối cùng ông ấy làm cái gì, chỉ tiếc..."

      " Chỉ tiếc gì cơ?"

      nghe thấy bỗng nhiên Đinh Lỵ Tĩnh dừng lại, bỗng nhiên rùng mình.

      " Mười năm trước, thời điểm đoạn kịch côn vừa muốn thay đổi đoàn trưởng, vốn bà là người lựa chọn thích hợp, bỗng nhiên mắc bệnh gì đó..."

      " Bệnh gì?"

      " biết, hình như là căn bệnh rất kỳ quái, nghe kiểm tra rất nhiều lần, nhưng cũng phát , sau đó bao lâu, bà liền rời khỏi đoạn kịch, biết nơi nào. Có người là xuất ngoại, cũng có người sớm qua đời."

      " Sau đó sao?"

      " có sau đó, mọi chuyện dừng lại ở đó, sau đó có ai biết chuyện gì. Em hỏi chuyện này rốt cuộc là muốn làm gì?"

      Đinh Lỵ Tĩnh có chút tò mò hỏi

      " Em...là người bạn hỏi, em biết ấy muốn làm gì, vừa vặn nghĩ tới có quen người bạn, liền thuận tiện hỏi thăm hộ chút."

      quanh co, quỳ tiện kiếm lý do nào đó.

      " Chị cũng là ăn cơm với người bạn, sực nhớ tới mới hỏi. Đúng rồi, buổi tối hôm nay bọn họ còn suất biểu diễn, em có muốn xem? Chị vẫn còn mấy tấm vé."

      "....Có."

      Vị Như vốn có tâm tình, nhưng suy nghĩ lại bỗng nhiên có chủ ý

      " Vậy em xuống chỗ chị lấy nhé."

      " Đương nhiên, chẳng nhẽ bắt chị mang lên cho em, chẳng may đụng phải Lâm tổng, chị biết nên cái gì, em tha cho chị ."

      Vị Như xuống lầu cầm vé buổi biểu diễn của tối nay, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tế Viễn ra từ nhà vệ sinh.
      Khi qua bàn làm việc của Vị Như, bỗng dừng lại bước chân nhìn nhìn, sau đó vòng đến mặt sau của bàn, cúi người nhặt lên tấm áo chòang lông dê mỏng, cầm trong tay yên lặng ngẩn người hồi lâu.
      Vị Như đứng góc hơi tối xa, nhìn sườn mặt góc cạnh ràng, nhìn ánh mắt tia trầm, đơn biết nhìn về nơi nào. Nhìn tay nắm chặt chiếc áo choàng mềm mại, cảm thấy tim mình mềm nhũn, làm cho nên lời, thậm chí thể nhấc bước tiếp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn buông áo choàng trong tay, đặt lưng ghế tựa, chậm rãi vuốt lên nếp gấp, giống như mỗi khi ôm , nhàng vỗ về lưng .
      Ôn nhu như vậy, cẩn thận như vậy, chẳng qua lồng mày lại càng nhíu chặt, bên mặt của , thon dài gầy yếu quen thuộc với như thế, lại giống như có chút gì đó xa lạ, mê man bất lực.
      đặt áo ngay ngắn, cúi đầu trầm tư lúc, mới nhấc chân , mới bước được hai bước, lại đột nhiên quay mạnh đầu lại, đôi mắt sâu đen đối diện thẳng với ánh mắt Vị Như nhìn chằm. Có lẽ quay đầu vội vàng, bước chân chưa kịp dừng lại, chỉ nghe thấy " cốp " tiếng, có lẽ chân đập vào chân bàn làm việc.
      Vị Như theo bản năng ba bước thành hai tiến lên, nâng cánh tay , vội vàng hỏi

      " Làm sao lại cẩn thận như vậy? có đau ở đâu ?"

      hơi giật mình chút, mới chậm rãi lắc lắc đầu

      " Để em xem xem, có bị bầm tím hay làm sao..."

      vừa định ngồi xổm xuống, cánh tay bỗng nhiên bị lực mạnh mẽ giữ lại, nghe thấy giọng lạnh như băng

      " cần."

      chợt cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nâng đầu có chút bất mãn nhìn . Ánh mắt có chút giật mình, nhìn nhìn , lại xoay mặt nhìn vách tường bên cạnh mới thong thả bình thản

      " Cái chân đó... bị bầm tím."

      nhanh chóng hiểu được, đè ép đau đớn nơi đáy lòng, yên lặng ôm thắt lưng , ngẩng đầu giọng

      " Tế Viễn, sao có thể hấp tấp như vậy được, đường còn suy nghĩ gì vậy? Chẳng may phải cái bàn, nếu là đồ vật khác làm ngã làm sao bây giờ?"

      quay lại ánh mắt, thân thể hình như có chút lung lay, sau đó lẳng lặng nhìn , giống như biết nên trả lời như nào mới giống bình thường.
      biết có phải Vị Như có chút quá mức nhạy cảm , nhưng cảm thấy trong ánh mắt , ràng viết phiền muộn

      " Em đỡ vào."

      hề nhìn ánh mắt , cẩn thận

      " cần."

      theo thói quen lắc lắc đầu, nhìn có ba phần lo lắng, bảy phần đau lòng, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có tia rung động hạnh phúc, cúi đầu giải thích

      " Vừa rồi suy nghĩ chút chuyện, có chút lơ đễnh, tôi sao, đừng lo lắng."

      " Vâng."

      gật gật đầu, buông thay, nhìn trở về văn phòng mình, mới giật mình nhìn thấy hai tấm vé biểu diễn buổi tối vẫn còn nắm tay, vẫn chưa kịp cùng đến.
      đành lần nữa gõ cửa vào, Lâm Tế Viễn an vị ở bàn làm việc, thấy bước vào, hơi xoay xoay người ghế, ngẩng đầu nhìn , giống như bình thường
      cũng giống như bình thường cười cười, qua đứng bên cạnh người , đặt tay lên bờ vai hỏi

      " Buổi tối có thể ra ngoài với em ? Em xem qua lịch trình buổi tối có việc gì, cho rảnh nha."

      " Được, em muốn đâu?"

      đem nắm lấy bàn tay đặt vai nắm trong lòng bàn tay.

      " Nơi này."

      đem vé đặt trước mặt . Thấy là buổi biển diễn của đoàn kịch Côn, ngoài dự liệu hơi do dự chút

      " Nếu thích, chúng ta . Em sao cả, xem phim cũng được.."

      " ."

      rất nhanh chen ngang lời của

      " Tôi rất thích."

      Vị Như ra khỏi phòng làm việc của mới phát lưng mình thoát ra tầng mỏng mồ hôi lạnh. am hiểm trả vờ, biết diễn trò trước mặt , càng thêm khó chịu là mình lại hiểu biết về như vậy. Cảm giác được mỗi biến hóa cảm xúc nho của , cảm giác được bắt đầu từ sau buổi tối vội vàng rời , tất cả bắt đầu có chút thích hợp...
      Chôm chôm, Bebj91Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :