1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      bạn trai dương nguyệt có vẻ cần tránh xa nhỉ?:yoyo64: có khi nào hạ hạ về kể lại cho ấy, tên kia làm j phá đám k? :yoyo30:Cẩn thận a Tu đập chết đấy:yoyo28:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Chắc bạn trai kia là tiểu bạch kiểm rồi nha
      Yuurei Bana thích bài này.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 52: Chia lìa.
      Edit: Yuurei Bana.

      Buổi chiều trở lại Ức Hạ làm việc, Giang Hạ do dự có nên chuyện này với Dương Nguyệt . Nhưng mà và Dương Nguyệt quen thuộc lắm, ngoại trừ làm ăn có quan hệ gì, đột nhiên cho ấy biết chuyện này, chưa chắc ấy tin. Suy nghĩ lát, từ bỏ ý niệm đó trong đầu. Chuyện của người khác, nên lo quá nhiều.

      Buổi tối Trình Dật Tu đến đón tan làm, đường về chuyện đến thành phố A. “ xin nghỉ hai ngày, chuẩn bị sáng mai lên đường, buổi tối ngày kia trở về.”

      Giang Hạ tính toán, là đến sinh nhật của sư phụ rồi. “Vậy hành lý của thu dọn xong chưa? Em xem dự báo thời tiết vài ngày nay thành phố A mưa, nhiệt độ thấp hơn ở chỗ chúng ta, nhớ mang hai cái áo khoác.”

      Trình Dật Tu lắc đầu, “ cần phiền toái như vậy, chỉ ở lại đêm mà thôi.”

      “Đồ rửa mặt, nội y khăn lông lúc nào cũng phải mang theo. lát nữa em thu dọn giúp .” Giang Hạ yên tâm .

      Trình Dật Tu khách khí chút nào, cười cảm ơn : “Vậy vất vả cho em.”

      Lúc đến tiểu khu, Trình Dật Tu nhớ tới trong nhà hết khăn giấy. Đúng lúc đồ ăn vặt của Giang Hạ cũng còn, hai người nắm tay nhau đến siêu thị.

      Bên ngoài tiểu khu có siêu thị bán 24 giờ, lớn nhưng đầy đủ thực phẩm. Trình Dật Tu đẩy xe đến khu đồ dùng hàng ngày, cầm hai túi khăn giấy, kem đánh răng bàn chải đánh răng v.v… Giang Hạ nhìn thấy, thuận miệng câu: “ mình , sao phí khăn giấy thế.”

      Trình Dật Tu liếc cái, giống như là hỏi vấn đề rất ngu ngốc. “ uổng phí khăn giấy phải tìm cái gì để phí.”

      Giang Hạ: …

      Quả nhiên người đàn ông ba mươi dễ trêu chọc.

      Đợi chọn hết, Giang Hạ đẩy xe đến khu đồ ăn vặt, khoai tây chiên là số , còn có đậu rang chua cay thích và chân gà cay thể thiếu.

      Trình Dật Tu cầm lấy túi chân gà lên nhìn, “Bên trong đều có các chất phụ gia, ăn nhiều tốt. Nếu em thích ăn làm cho em.”

      Giang Hạ cao hứng : “Ý, sao? làm được cái này à?”

      Vẻ mặt Trình Dật Tu tỏ ra xem thường, quay đầu đến khu hàng đông lạnh bên cạnh. Giang Hạ vội vàng đẩy xe đuổi kịp, nhìn chọn lựa đồ bên trong khối băng, hơn phân nửa túi to là chân gà.

      “Đêm nay làm cho em à?”

      tiếng, “Hôm nay ngâm, qua ba bốn ngày là có thể ăn được.”

      Giang Hạ vui vẻ hôn lên mặt cái, “Có bạn trai làm đầu bếp tốt.”

      nhướn mày, “Chẳng lẽ tác dụng của chỉ có làm cơm thôi à?”

      “Còn gì nữa à?”

      giọng : “ còn làm ấm giường.”

      Giang Hạ nhìn xung quanh, cũng may siêu thị còn người nào. để ý , đẩy xe đến quầy thu ngân.

      Người này rất thích trêu chọc người , đúng là da mặt dày, làm người ta chán ghét!

      Trình Dật Tu cười ở sau lưng , lấy lọ tiêu và giấm trắng kệ. Kết quả là, cuối cùng phải cầm hai túi to.

      Sau khi về đến nhà Giang Hạ về trước xin phép tiếng, thu dọn hành lý cho Trình Dật Tu. Dư Quỳnh Hoa gật đầu đồng ý, nhưng mà dặn dò mười giờ rưỡi phải trở về. Giang Hạ nhìn di động, bây giờ là chín giờ năm mươi.

      Đến dưới lầu, Trình Dật Tu ở phòng bếp làm chân gà. Giang Hạ tới gần, “ dạy em làm như thế nào , sau này em muốn ăn tự mình làm.”

      Trình Dật Tu khinh bỉ : “Muốn ăn cứ với là được, em tự làm chỉ lãng phí thức ăn mà thôi.”

      Giang Hạ cảm thấy xem thường mình, quyết tâm phải học bằng được, sau này bộc lộ tài năng trước mặt . Nhưng mà rửa chân gà sạch xong, sau đó luộc chín rồi để sang bên cho ráo nước. Trình tự sau đó căn bản có tiếp tục.

      “Sao làm tiếp ?”

      Trình Dật Tu rửa tay, nhìn chằm chằm hai mắt sáng lấp lánh của . “Để nguội cũng phải mất nửa tiếng, thời gian này có thể dùng để làm chuyện khác.”

      Giang Hạ nhìn càng ngày càng gần mình, lùi về phía sau, “Mẹ em , trước mười rưỡi phải về nhà.”

      từng bước tới gần, Giang Hạ lùi về phía sau, cho đến khi dựa vào tường còn chỗ để lùi, đành phải từ bỏ. Thôi, ngày mai phải rồi… Cứ theo lần.

      Nhưng mà Trình Dật Tu đến gần người , ra khỏi phòng bếp. Còn kỳ lạ hỏi : “Em dựa vào tường làm gì, phải là muốn giúp thu dọn hành lý sao?”

      Giang Hạ: …

      Quá mất mặt! nhanh chóng qua , thở phì phì vào phòng , dùng sức mở tủ quần áo.

      Trình Dật Tu nhìn như vậy, là nhịn được, bật cười. Lúc này Giang Hạ mới hiểu mình bị đùa giỡn, tức giận lấy gối đầu ném về phía .

      thoải mái nhận gối đầu, trêu ghẹo : “Vừa rồi có phải em rất thất vọng ?”

      “Thất vọng cái đầu ấy!”

      Trình Dật Tu cười ha ha, ôm vào trong lòng, giọng bên tai : “Em nghĩ là muốn sao, nhỡ đâu mẹ em xuống gõ cửa, mất nhiều hơn được. Đợi từ thành phố A trở về, nhất định khiến em hài lòng.”

      Mặt Giang Hạ ửng hồng, giống như khát vọng lắm ấy. Bất mãn véo hông cái, “Vậy còn buông em ra.”

      buông, ôm chặt hơn chút. “Ngày mai , hai ngày nhìn thấy em, để ôm nhiều chút.”

      Giang Hạ cũng buông tay. Kể từ khi ở bên nhau, bọn họ chưa từng tách ra. Mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng bây giờ còn chưa , bắt đầu nhớ. giãy giụa nữa, im lặng mặc ôm.

      “Ngày mai lúc mấy giờ, em đưa .”

      cần, em ngủ thêm , khi nào đến nơi gọi cho em.”

      “Vậy ngày kia trở về khi nào, em đón .”

      cần, đến trạm là nửa đêm, mình em ở trạm xe yên tâm.”

      Giang Hạ ngẩng đầu nhìn , “Vậy phải nhớ em đấy.”

      cúi đầu hôn , “Em mãi mãi ở trong lòng , cần nhớ cũng mãi mãi ở đó.”

      ***********

      Mặc dù Trình Dật Tu cần đưa, nhưng mà ngày hôm sau Giang Hạ vẫn dậy sớm. xuống lầu dưới gõ cửa có người mở, gọi điện thoại cho mới biết được đường.

      Giang Hạ thở dài với cửa chính, còn chưa đến hai ngày nữa, rất nhanh trở về.

      Lúc làm, Giang Hạ gặp Dương Nguyệt và bạn trai ấy ở ngoài cửa, hai người ngọt ngào vẫy tay tạm biệt.

      Giang Hạ nhớ tới gặp màn ở cửa hàng nội thất, nghĩ nên nhắc nhở Dương Nguyệt cái. Nếu cảm thấy mình làm chuyện xấu, có hơi bất an.

      Mỗi ngày vào sáng sớm, Giang Hạ và Dương Nguyệt đối chiếu số tiền ngày hôm qua thu được. Sổ sách ghi chép rất ràng, cũng chỉ cần vài phút.

      Giang Hạ giả bộ lơ đãng câu: “Mỗi ngày bạn trai đều đưa làm, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.”

      Dương Nguyệt nghe, chỉ thản nhiên cười. “Ừm, đúng là rất tốt.”

      Giang Hạ suy nghĩ kĩ từ ngữ, cố gắng uyển chuyển: “Hai người sắp kết hôn à? Hôm qua tôi thấy bạn trai chọn sofa ở cửa hàng nội thất. Nếu như sắp kết hôn nhất định phải với tôi tiếng, đừng tiết kiệm hồng bao giúp tôi.”

      Lúc chuyện Giang Hạ liên tục chú ý tới sắc mặt Dương Nguyệt, ràng ấy khiếp sợ, sau đó che dấu rất nhanh.

      “Cảm ơn quản lý Giang, kết hôn tôi nhất định thông báo cho . Nếu như còn chuyện gì, tôi ra ngoài trước.”

      Giang Hạ : “ còn việc gì, nếu bận cứ .” Nên nhắc nhắc, còn Dương Nguyệt có thể tiếp nhận hay , xen vào.

      Hôm nay là chủ nhật, nhà hàng chuẩn bị xong hết. Lúc đến trưa dùng cơm, khu nghỉ ngơi còn rất nhiều khách hàng đợi. Bây giờ Giang Hạ xem như là bà chủ, cần quản lý công việc hàng ngày. Nhưng mà đợi ở phòng làm việc cũng có việc gì làm, cho nên dạo phía trước. ra phát gặp người quen, Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ.

      Hai người bọn họ ngồi ở vị trí hẻo lánh, có bồn hoa to che mất. Nếu phải Giang Hạ từ bên trong ra, căn bản dễ dàng phát bọn họ. Từ lúc Trình Dật Tu quay về thành phố T, Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ chia tay. Bây giờ lại ăn cơm cùng nhau. Làm Giang Hạ tò mò, nhịn được nhìn thêm mấy lần. nghĩ nhưng nhìn ra được vấn đề, hai người bọn họ ở cùng chỗ, căn bản chính là giữa người mới có thân mật.

      Giang Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, phải Hạ Bạch Tuyết rất để ý Trình Dật Tu sao, lúc trước còn chưa từ chức, Hạ Bạch Tuyết còn vì Trình Dật Tu mà tìm gây phiền phức, chiếm được Trình Dật Tu cho nên hợp lại với Dương Thụ à?

      Nhưng mà cũng chỉ tò mò mà thôi, muốn xác minh. Hơn nữa muốn Hạ Bạch Tuyết biết mình làm việc ở chỗ này, cho nên nhìn thêm mấy lần liền trở về phòng làm việc.

      Quay về phòng làm việc lại cảm thấy nhàm chán, đột nhiên nhớ Trình Dật Tu. Lấy di động ra gửi tin nhắn cho : tới chưa?

      trả lời rất nhanh: Còn chưa tới, chắc là hai giờ chiều mới tới được.

      Giang Hạ: Hình như em nhớ .

      Trình Dật Tu gửi lại icon vui vẻ: Đừng nóng vội, ngày mai trở về, đến lúc đó mặc em chiếm đoạt.

      Giang Hạ đỏ mặt xì tiếng khinh miệt, để điện thoại xuống gửi tin nhắn cho nữa. Mãi đến ba giờ chiều, gửi tin nhắn mình đến trạm, mới gửi tin nhắn lại cho .

      Buổi tối nhà hàng rất đông, Giang Hạ tan làm hơn chín giờ, gọi xe về nhà mười giờ, ba mẹ vẫn còn đợi .

      vừa thay giày vừa hỏi: “Sao ba mẹ còn chưa ngủ vậy?”

      Dư Quỳnh Hoa cầm lịch trong tay, gọi qua ngồi. “Chọn ngày tốt cho con. Con xem chút, mấy ngày này thế nào. Đều là ngày hoàng đạo, thích hợp cho việc kết hôn.”

      Giang Hạ nhận quyển lịch bà đưa, đó viết vài ngày, đều là tháng hai lịch sang năm. Biết đây là ngày kết hôn của , đưa quyển sổ trả lại. Xấu hổ : “Con hiểu chuyện này, mẹ và ba tự chọn ạ.”

      Dư Quỳnh Hoa cười : “Bây giờ biết xấu hổ rồi à, trước kia lúc mẹ đồng ý, là ai cả đời gả nữa?”

      Giang Hạ đỏ mặt xấu hổ, lấy cớ tắm rồi biến mất. Quay về phòng liền nắm lấy di động, gửi vài ngày mình vừa nhìn thấy cho Trình Dật Tu, hơn nữa còn hỏi thích ngày nào.

      Giang Hạ đợi vài phút thấy trả lời. Vì vậy lấy quần áo tắm. Nhưng mà tắm xong ra, vẫn nhận được tin nhắn trả lời.

      Nghĩ vừa mới trở lại thành phố A, hình như là tụ họp với các sư huynh. Nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, thèm với tiếng, trở về nhất định cho dễ chịu!
      Last edited: 19/8/17

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 53: ngày tồi tệ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Sáng hôm sau, Giang Hạ tỉnh lại chuyện thứ nhất làm là nhìn di động. Vẫn có tin nhắn, đột nhiên trong lòng có dự cảm xấu, nếu có việc gì, sao cả đêm gửi tin nhắn cho . Căng thẳng gọi điện cho , thời gian chờ đợi, Giang Hạ phát tim mình đập rất nhanh. Nhưng mà điện thoại kết nối, bên trong truyền đến giọng nữ lạnh như băng, báo đối phương tắt máy. chưa từ bỏ ý định gọi lại lần hai, lần ba, vẫn là tắt máy.

      Đột nhiên trong lòng hoảng sợ, phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ? , , chỉ chúc thọ sư phụ mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa hôm qua lúc đến cũng gửi tin báo bình an cho . Có lẽ di động hết pin, thậm chí là bị trộm, chuyện này cũng có thể xảy ra. Nhưng mà mặc dù an ủi chính mình, trong lòng vẫn bất an như cũ, sớm tinh mơ chỉ gọi điện thoại cho .

      Đến giờ làm, trong lòng giấu chuyện ra cửa, nghĩ lát nữa gọi cho đầu bếp Vu lát. ta là đại sư huynh của Trình Dật Tu, chắc chắn cũng thành phố A chúc thọ sư phụ, có lẽ có thể liên lạc được với Trình Dật Tu thông qua ta.

      Ra tiểu khu, yên lòng đến trạm xe bus, lại bị chiếc xe có rèm che ở ven đường ấn còi làm sợ hết hồn. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa sổ xe hạ xuống, có người quen vẫy tay với .

      Là Liễu Thời Phân. Giang Hạ nghĩ tới bà ta xuất ở nơi này, hơn nữa nhìn bộ dáng bà ta, là đặc biệt tới tìm .

      Do dự mấy giây Giang Hạ đến, “Liễu phu nhân, bà tìm tôi à?” Bởi vì thân thế của Trình Dật Tu, cũng có ấn tượng tốt với Liễu Thời Phân. Cho nên gọi bà là Liễu phu nhân, mà phải là dì hay là bác .

      Liễu Thời Phân gật đầu, “Lên xe rồi .”

      Giang Hạ nhìn vào bên trong xe, chỉ có mình Liễu Thời Phân. mở cửa xe ngồi vào ghế trước, “Xin hỏi bà tìm tôi có chuyện gì ?”

      Liễu Thời Phân đeo kính đen, cho nên Giang Hạ thấy vẻ mặt của bà ta. Trong lòng suy đoán nguyên nhân bà ta tới tìm mình, có lẽ có quan hệ đến chuyện kết hôn.

      Quả nhiên, câu đầu tiên Liễu Thời Phân hỏi : “Nghe và A Tu sắp kết hôn?”

      Giang Hạ trả lời đơn giản: “Đúng vậy.”

      Liễu Thời Phân im lặng lát, tháo kính râm xuống. Quay đầu nhìn Giang Hạ : “Tôi đồng ý cho hai đứa kết hôn, hy vọng chủ động từ bỏ.”

      Cuối cùng Giang Hạ cũng thấy ánh mắt bà ta, bén nhọn lại cao ngạo. Giống như là nữ vương cao quý thèm đếm xỉa chuyện nhặt. nhìn Liễu Thời Phân. “ biết Chu phu nhân lấy thân phận gì với tôi câu này? luật pháp mà , Trình Dật Tu chút xíu quan hệ gì với bà, bà có quyền thay ấy quyết định cái gì. mặt tình cảm mà , tôi nghĩ bà còn hơn tôi, trong mắt ấy, các người bằng người xa lạ. Cho nên mời bà cho tôi biết lý do, tại sao tôi phải nghe lời bà?”

      Theo Hạ Trung Viễn bò lên càng cao, chút ít năm này thân phận Liễu Thời Phân cũng nước lên thuyền lên. Bà ta có thói quen sai bảo người khác, mà đa số mọi người cũng vì đủ nguyên nhân, mà phụ họa theo bà ta. Lời này của Giang Hạ lưu chút mặt mũi cho Liễu Thời Phân, chẳng khác gì xé bỏ chiếc áo ngoài cao ngạo của bà ta, mà câu vừa rồi của , thể nghi ngờ chính là làm mất mặt mình. Bà ta nâng cao giọng, cực kỳ ghét bỏ : “ có thể chuyện với trưởng bối như vậy sao?”

      Giang Hạ vì chuyện của Trình Dật Tu mà từ sáng sớm sốt ruột, vốn lên xe là vì Liễu Thời Phân là mẹ của Trình Dật Tu, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt Liễu Thời Phân, cảm thấy cần ở lại. “Bà tìm tôi chỉ chuyện này thôi sao? Như vậy tôi cho bà biết, tôi rời khỏi Trình Dật Tu, cũng để lời của bà ở trong lòng. Hơn nữa, toàn bộ chuyện của ấy tôi đều biết, bà cần phải lấy bí mật này ra để uy hiếp, những chuyện kia, ra chỉ làm bà mất mặt mà thôi.” xong mở cửa xuống xe, để ý Liễu Thời Phân tức giận thay đổi sắc mặt.

      chưa được vài bước, lại nghe tiếng cửa xe phía sau mở ra. Quay đầu lại nhìn, Liễu Thời Phân xuống xe, chỉ tiểu khu, vẻ mặt đắc ý với : “ thèm để ý, nhưng mà cha mẹ sao, bọn họ cũng để ý à? Tôi nghe tim mẹ được tốt lắm, nếu như biết con rể tương lai có án trộm cắp, biết có tức giận đến phát bệnh hay .”

      Giang Hạ nghĩ tới bà ta còn biết mẹ mình bị bệnh tim, hiển nhiên là điều tra. Ngọn lửa trong lòng bùng lên, bước đến trước mặt Liễu Thời Phân, “Đúng, ba mẹ tôi để ý. Nhưng mà bà biết xấu hổ à? Bà biết xấu hổ đến trước mặt ba mẹ tôi cho họ biết, Trình Dật Tu vừa sinh ra liền bị bà vứt bỏ, cho nên ấy lừa gạt chuyện ba mẹ mình. Hay là, bà biết xấu hổ cho họ biết, Trình Dật Tu có tiền án, nhưng mà lúc ấy cần các người nhất, các người coi ấy như người xa lạ sao? Nếu như da mặt bà đủ dày, vậy cứ , tôi tin ba mẹ tôi có thể phân biệt phải trái!”

      , !” Liễu Thời Phân tức mặt đỏ lên, chỉ Giang Hạ mãi mà ra được câu. Hai lão nhân nhà họ Hạ rất xem trọng huyết mạch, mà Hạ Văn Viên lại có con ngoài giá thú. Nếu như phải vì bảo vệ thân phận của mình, bà ta tìm đến con trai mà làm phiền. Vốn cho rằng mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng mà hết lần này đến lần khác lại có tiến triển, làm bà ta vừa sốt ruột vừa lo lắng. “Được, tôi muốn nhìn xem ba mẹ có rộng lượng như vậy hay !”

      Liễu Thời Phân xong xoay người lên xe, nặng nề đóng cửa xe phát tiết tức giận trong lòng, đạp chân ga, qua Giang Hạ.

      Giang Hạ đứng yên nhìn xe xa, cơn tức ở trong lòng vẫn còn chưa tiêu tan. biết thế giới này lại có người mẹ ích kỉ như vậy, con trai đối với bà ấy mà chẳng lẽ chỉ là vật phẩm lúc cần lấy ra dùng, cần có thể vứt bỏ sao?

      Nhưng mà cũng hơi lo lắng, sợ Liễu Thời Phân thực tìm ba mẹ . Mặc dù vừa rồi rất hăng hái, nhưng mà trong lòng lại nắm chắc, dám cam đoan sau khi mẹ biết tất cả, có thể có thành kiến với Trình Dật Tu hay .

      liên lạc được với Trình Dật Tu, lại gặp Liễu Thời Phân, Giang Hạ cảm thấy hôm nay là ngày tồi tệ. Sau khi đến nhà hàng, gọi điện cho đầu bếp Vu, gọi được. Đúng rồi, nếu đầu bếp Vu trở lại thành phố S, làm sao có thể tiếp tục dùng số thành phố T.

      Ôm hy vọng, lại gọi điện cho Tiếu Hành Thủy. ấy ở thành phố A, chừng có thể liên lạc được với Trình Dật Tu.

      Cũng may điện thoại nghe máy rất nhanh, Giang Hạ kìm nén căng thẳng trong lòng, : “Xin chào, là Tiếu sao? Em là Giang Hạ…”

      Giọng ngày càng , bị người ta ngắt lời: “Hạ Hạ, là .”

      Là Trình Dật Tu, nghe được giọng quen thuộc của , trái tim Giang Hạ buông lỏng. Sau khi buông lỏng, lại thêm phần oán giận. “Di động của vì sao lại gọi được, có biết em lo lắng nhiều thế nào ?” Lời vừa ra, mới phát trong giọng của mình mang theo nghẹn ngào.

      “Hạ Hạ xin lỗi, tối hôm qua đột nhiên xảy ra ít chuyện. Đợi hết bận muốn gọi điện cho em di động còn pin.” Giọng khàn khàn, bộ dáng rất mệt mỏi.

      Giang Hạ vội vàng hỏi: “Sao thế ạ, xảy ra chuyện gì thế? có sao ?”

      “Đừng lo lắng, sao. Là sư phụ đột nhiên té xỉu, đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Bây giờ sao rồi. Nhưng mà, có khả năng phải ở đây thêm vài ngày.”

      Giang Hạ hỏi : “Vậy muốn ở lại mấy ngày?” phải là có chuyện chứ.

      “Chắc là tuần. Bây giờ bên cạnh sư phụ có người chăm sóc, muốn đợi con ông trở về.”

      Giang Hạ ồ tiếng, chuyện này phải làm. Mặc dù rất nhớ nhưng mà thể để mặc kệ sư phụ. Có điều gặp Liễu Thời Phân làm bất an, ở bên cạnh cho nên biết xử lý như thế nào. Suy nghĩ lát, tố cáo việc này với .

      Đầu bên kia điện thoại, Trình Dật Tu im lặng lát mới : “Chuyện này em cần phải để ý, xử lý. Nếu như bà ta lại tới tìm em, em cần để ý.”

      Giang Hạ biết xử lý thế nào, có điều nếu như thế, chắc chắn là có cách. Dặn dò nhớ nạp pin điện thoại để mất liên lạc, mới yên tâm tắt điện thoại.

      Hôm nay là thứ hai, theo quy định toàn bộ nhân viên nhà hàng phải cùng nhau mở hội nghị thường kỳ. Tắt điện thoại, Giang Hạ nhìn đồng hồ chín giờ rưỡi. Vội vàng cầm lấy sổ rời khỏi phòng làm việc.

      Đến phòng họp, nhân viên tập trung đông đủ đợi , nhưng mà nhìn thấy Dương Nguyệt. Giang Hạ hỏi nhân viên phục vụ trong đó: “Sao quản lý Dương chưa đến?”

      Nhân viên phục vụ lắc đầu, “Tôi biết, sáng sớm đến tôi nhìn thấy ấy.”

      Các nhân viên phục vụ khác cũng đều sáng sớm hôm nay nhìn thấy Dương Nguyệt, Giang Hạ cảm thấy kỳ lạ, lấy di động ra gọi điện cho Dương Nguyệt, lại là tắt máy.

      Lúc trước Dương Nguyệt chưa muốn xin nghỉ, Giang Hạ đoán là ấy đến muộn. Cho nên hỏi nhiều, cùng mọi người họp hội nghị thường kỳ.

      Sau khi kết thúc hội nghị thường kỳ trở lại phòng làm việc, tiểu Lưu phòng tài vụ lại đến tìm . Báo buôn bán hai ngày cuối tuần còn ở chỗ Dương Nguyệt.

      Hóa ra tiền mỗi ngày thu được trong nhà hàng đều giao cho tiểu Lưu nhập sổ. Nhưng mà mỗi cuối tuần tiểu Lưu đều nghỉ, cho nên hai ngày cuối tạm thời do Dương Nguyệt bảo quản, đợi thứ hai tiểu Lưu làm, lại chuyển cho tiểu Lưu.

      Hôm nay là thứ hai, đến bây giờ Dương Nguyệt còn chưa làm, cũng có xin phép. Tiểu Lưu tính qua, tiền mặt hai ngày cuối tuần chừng hơn bốn vạn.

      Giang Hạ vỗ trán, chuyện tồi tệ ngày hôm nay, quả rất nhiều.

      Đến hơn mười giờ, Dương Nguyệt vẫn chưa làm, cũng có liên lạc. Giang Hạ lại gọi cho ấy mấy lần, vẫn tắt máy.

      đến sảnh trước tìm vài nhân viên có quan hệ tốt với Dương Nguyệt, hỏi các ấy xem có biết Dương Nguyệt ở chỗ nào . Có nhân viên phục vụ tên là Vương Lệ ấy ở cùng khu với Dương Nguyệt.

      Giang Hạ mang theo Vương Lệ, chuẩn bị đến chỗ Dương Nguyệt ở. Mới ra cửa chính nhà hàng lại gặp Lưu Cương từng gặp lần.

    5. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Trí nhớ tại hạ quả thực kém ai khai thông giùm lưu cương là vị nào vậy?
      Yuurei BanaĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :