1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lục Tuân là kẻ ác ư. Thanks Nàng
      Đặng GiaDiệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta khôn hơn, ngủ dậu mới đọc. Biết là nhịn được tránh từ đầu.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 32

      Editor: Trang Thái

      Từ cửa chính Lục gia đến Trữ an đường phải mất thời gian ngắn. Chu thị phái đại ma ma bên người đón khách, sau đó cùng con dâu hỏi thăm Sở Hành, "Ta nhớ hình như thế tử hơn Tòng Giản tuổi?"

      Tiêu thị gật gật đầu, "Đúng vậy, chỉ hơn tuổi, cũng là Chỉ huy sứ của Thần Xu Doanh rồi, Tòng Giản cũng là thuộc hạ của . Có điều thế tử còn trẻ thừa kế tước vị, Hoàng Thượng phong là Chỉ huy sứ cũng là danh xứng với thực. Lần trước A Noãn gặp chuyện may, ngọn núi lớn như vậy mà thế tử lại đơn phương độc mã vào núi, sau đó cứu được A Noãn về."

      Trẻ tuổi lại có bản lĩnh, ấn tượng của Chu thị đối với Sở Hành tốt hơn. Nghe được bên ngoài tiếng ma ma đưa người tới, lập tức giọng khích lệ nữ nhi và cháu , "Hai người các ngươi mau ra tiếp đón." Huynh muội Sở Hành là tiểu bối, bà và con dâu cần phải ra cửa nghênh đón, nhưng Sở Hành là ân nhân cứu mạng của cháu , theo lý cháu cũng nên nhiệt tình chút.

      Lục Minh Ngọc cũng hiểu được đạo lý này, gọi tiểu , hai tiểu nương cùng ra ngoài.

      Thời tiết tháng tư ánh nắng tươi sáng, phía trước nhà chính là mảnh sân rộng thoáng đột nhiên có hai tiểu nương bước ra, Sở Hành theo bản năng nhìn sang, người đầu tiên nhìn thấy là Lục Minh Ngọc khoác mình chiếc áo cánh mỏng. Gần tháng thấy, tiểu nương này hình như cao hơn chút, gương mặt mũm mĩm trắng hồng vẫn thay đổi.

      "Biễu cữu, Doanh Doanh, hai người đến rồi!"

      muốn thu lại tầm mắt, tiểu nương bên kia đột nhiên nhoẻn miệng cười, nắm tay tiểu bước nhanh tới chỗ bọn họ.

      Xuất phát từ lễ tiết, Sở Hành đành phải tiếp tục nhìn Lục Minh Ngọc. Dù sao tiểu nương này còn biết sống lại, lại kêu là biễu cữu cách thân thiết, nếu nhìn cũng nhìn tỏ vẻ lạnh nhạt, Sở Hành sợ Lục Minh Ngọc hiểu lầm muốn gặp nàng.

      "A Noãn tỷ tỷ." Sở Doanh cao hứng kêu.

      Lục Minh Ngọc "Ai " tiếng, thân mật cầm bàn tay bé của Sở Doanh, sau đó vô cùng tự nhiên nhìn về phía Sở Hành, "Biễu cữu trưa nay ở lại đây dùng cơm , con muốn chơi cùng Doanh Doanh nhiều hơn lát." Nhân cơ hội thầm quan sát mắt trái Sở Hành, mắt phượng sáng ngời thâm thúy, gần như khác gì mắt phải.

      Tiểu nương đáng búi tóc kiểu song nha kế, tuổi còn nên gương mặt cũng . Mặc dù biết Lục Minh Ngọc cũng sống lại, nhưng nàng hé ra gương mặt ngây thơ xinh đẹp như vậy nhìn , nghe nàng những lời ngây thơ, Sở Hành thế nhưng lại cảm thấy có chỗ nào quái dị, cúi đầu từ chối : "Cám ơn ý tốt của tứ nương, chỉ là chúng ta trong phủ còn có việc, ở lại lát phải rồi."

      Lục Minh Ngọc lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, có điều nàng căn bản cũng để trong lòng, khách sáo bước tới nắm tay Sở Doanh về phía trước, cũng liếc mắt nhìn về phía sau. Đến nhà chính, Sở Hành cùng Chu thị, Tiêu thị trò chuyện vài câu. Đơn giản qua vài câu lại dặn dò muội muội nghe lời, sau đó đến tiền viện bái kiến Lục Trảm.

      Lục Minh Ngọc dẫn Sở Doanh chọn chó, mấy tiểu nương cùng chỗ chơi gần nửa ngày cho đến khi Sở Hành tới đón muội muội về nhà.

      Tiến khách xong, Lục Minh Ngọc theo mẫu thân trở về tam phòng.

      Lễ vật Sở Hành tặng đều bày ra ngoài. Sở Hành tặng Tiêu thị hai chậu hoa thạch lựu, ngụ ý nhiều con nhiều phúc, rất hợp với tình trạng tại của Tiêu thị. Tặng Lục Vanh nghiên mực Đoan Khê cực phẩm, Lục Vanh viết chữ rất tốt, phần lễ này cũng rất thích hợp. Lễ vật của Lục Minh Ngọc là Sở Doanh tặng, đôi tượng đất trắng trắng tròn tròn, vừa dễ thương lại vừa thú vị.

      "Chờ đệ đệ muội muội sinh ra, cho bọn họ chơi." Lục Minh Ngọc sờ sờ tượng đất, buồn cười , nàng mới chơi thứ này.

      Tiêu thị đứng trước hai bồn ho thạch lựu, càng nhìn càng thích. Sở Hành này nhìn lạnh như băng, nghĩ tới tặng lễ lại chu đáo như vậy. Nàng tại mang thai, điều hy vọng nhất chẳng phải là bình an sinh hạ Lân nhi?

      "Phu nhân, thế tử còn tặng hai giỏ đào, lão phu nhân sai người chia làm năm phần, phần của tam phòng được đưa tới, ngài muốn nếm thử ?" Lý ma ma cười hỏi.

      Tiêu thị gần đây thích ăn chua, vừa nghe đến đào liền them ăn, với Lý ma ma: "Gột rửa , nhớ đem qua bên tam gia phần." Tính toán thời gian trượng phu ra ngoài báo tin cũng nên trở lại.

      Lý ma ma gật đầu, ánh mắt đảo qua người Thu Nguyệt, Bích Đàm, kêu Bích Đàm đem đào cho tam gia. Phu nhân bảo bà đề phòng Bích Đàm, những chuyện quan trọng nên giao cho nàng ta, loại chuyện làm chân chạy vặt này phân cho nàng ta cũng tốt, miễn cho nàng ta phát sơ hở.

      Bích Đàm ngoan ngoãn phòng bếp rửa quả đào. Quả đào đỏ tươi sau khi rửa qua càng tươi mới hơn, vẫy vẫy nước rồi bỏ lại vào mâm đựng trái cây, quả lại quả. Bày đầy mâm, tay Bích Đàm bưng mâm lên, tay ôm giữ phía quả đào để nước đọng trong mâm chảy ra ngoài, có điều mắt thấy nước chảy càng ngày càng ít, trong lòng nàng ta bỗng nhiên động cái.

      Nàng ta luôn luôn phát sầu làm thế nào để hạ thuốc Mặc Trúc và tam gi. Mâm đào, đây phải là cơ hội của nàng ta?

      "Bích Đàm tỷ tỷ, nước chảy hết rồi!"

      Bên tai truyền đến tiểu nha hoàn nhắc nhở, Bích Đàm hoàn hồn, thấy tiểu nha hoàn trêu ghẹo nhìn mình, Bích Đàm xấu hổ cười, với nàng ta: "Ngươi đem cho phu nhân trước, tam gia ăn lại tiện, ta rửa lại lần nữa."

      Tiểu nha hoàn vừa nghe liền lập tức quyết định cũng đem maam đào nàng ta phụ trách rửa lại.

      Bích Đàm để ý tới nàng ta, đưa lưng về phía tiểu nha hoàn nhanh chóng lấy ra bình sứ giấu trong người, đổ nữa bình vào chậu đồng dùng để rửa đào. Thuốc này vô sắc vô vị, Bích Đàm đổ nước vào, quấy vài cái, rất nhanh thuốc liền hòa tan để lại chút dấu vết. Bích Đàm thở phào nhõm. Mỗi quả đào đều được rửa lại lần, sau đó đặt lên mâm sứ trắng, đổ nước đọng ra, Bích Đàm dùng hai tay bưng mâm đưa đến tiền viện.
      Last edited: 20/8/17

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 33

      Editor: Trang Thái

      Lục Vanh từ giá sách cầm quyển thẻ trúc tới trước cửa sổ, gió đầu hè thổi vào mang theo tia ấm áp.

      Lục Vanh ngồi xuống, mở ra thẻ trúc dày trong tay.

      Sau khi hai mắt bị mù, phụ thân liền sai công tượng khắc sách riêng cho . Công tượng này tâm tư cũng rất khéo, dùng thẻ trúc mỏng để làm cho chữ nổi lên, sờ vào cũng dễ dàng hơn. Ban đầu Lục Vanh cũng quen, vừa sờ vào liền tức giận, là phụ thân ở bên cạnh kiên nhẫn lại cường thế buộc dùng phương thức này tiếp tục học.

      Cho đến tại, Lục Vanh sờ chữ vừa nhanh vừa chuẩn, có điều đầu ngón giữa và ngón trỏ lưu lại vết chai.

      Nhưng biết vì sao, hôm nay Lục Vanh có chút khó có thể tịnh tâm, tay đặt thẻ trúc nhưng tâm tư lại bay đến bên thê tử. Trời còn sáng vậy mà lại nghĩ tới tối qua hai vợ chồng họ sánh vai nằm giường, thê tử dựa vào người trò chuyện, vừa thơm vừa mềm, kìm lòng được mà thất thố, bị thê tử vừa tức giận vừa uy hiếp nếu đứng đắn trở về tiền viện của mình mà ngủ.

      Lục Vanh cười khổ, đương nhiên biết thê tử có mang thể mệt nhọc, chẳng qua là có chỗ thể khống chế được.

      Ý niệm giống như gió mát thổi tới, ở trong lòng tạo nên vòng gợn sóng, mắt thấy càng lún càng sâu, vài tiếng chim hót ríu rít thanh thúy truyền vào trong tai khiến tỉnh táo lại, nhìn về vùng trời sáng rỡ ngoài cửa sổ. Ban ngày ban mặt mà mình lại nghĩ tới những thứ này, thực phải đạo làm quân tử, Lục Vanh xoa bóp trán, cố gắng làm cho lòng khôi phục lại bình tĩnh.

      Gian ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

      Lục Vanh biết đó là Mặc Trúc, mắt thể thấy nên nhận ra được tiếng bước chân của những người bên cạnh.

      Thả tay xuống, Lục Vanh nhìn về phía nha hoàn bước qua cánh cửa, "Có việc?"

      chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, Mặc Trúc lại thấy rất ràng. Người nam nhân trước mặt còn mặc trung y ngồi dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng nõn như ngọc bị hơi nước làm cho ửng đỏ, Mặc Trúc cứ như vậy si ngốc nhìn tam gia mà nàng thích lâu. Lần đầu tiên nàng ta cảm thấy nam nhân quá tuấn mỹ cũng giống như những con hồ ly được miêu tả trong sách: quyến rũ như nữ nhân khiến người khác muốn có được , cùng ngao du đỉnh Vu Sơn.

      "Có việc?" Người vào nhưng lại lời nào, Lục Vanh kỳ quái hỏi.

      Thanh dịu dàng trong vắt rơi vào tai Mặc Trúc, nàng ta nghe xong chỉ cảm thấy có thứ gì đó mát lạnh từ lòng bàn chân chạy đến ngực, cả người khống chế run rẩy, toàn thân như nhũn ra. Nàng ta biết nàng ta mốn cái gì, cor họng khô rát nhưng ràng vừa rồi nàng ta ăn nhiều đào như vậy. đào? Nghĩ đến đào, Mặc Trúc khống chế nhìn về phía đôi môi đỏ thắm của Lục Vanh. Vừa nhìn tới, trong đầu như có thứ gì bị đứt. Mặc Trúc sờ sờ vạt áo, như người uống say đến chỗ Lục Vanh.

      Lục Vanh thấy biểu tình mặt của nàng ta, nhưng cảm thấy có chỗ ổn, nhíu mày đứng lên, "Mặc Trúc, ngươi..."

      "Tam gia, ngài muốn ta !" Mặc Trúc đột nhiên xông lên, động tác nhanh chóng đến mức Lục Vanh căn bản kịp phản ứng, cho đến khi bị Mặc Trúc ôm lấy, Lục Vanh mới ý thức được xảy ra chuyện gì. giận tím mặt, bắt lấy Mặc Trúc dùng sức hất xang bên cạnh. Dù sao cũng là nam nhân, tuy mù mắt nhưng sức lực vẫn còn cộng thêm tức giận, Mặc Trúc liền ngã xuống đất.

      "Mặc Trúc, ngươi ở đó bậy bạ cái gì?" Đổi thành nha hoàn khác nếu dám làm loại việc câu dẫn chủ tử này,Lục Vanh hông hai lời liền đem người bán đến kỹ viện. Nhưng Mặc Trúc hầu hạ mười mấy năm, chưa từng lộ ra chút dị tâm, Lục Vanh tức giận tức giận nhưng trong lòng lại có chút tại sao Mặc Trúc lại đột nhiên làm như vậy.

      Mặc Trúc ngã sấp xuống đè lên cánh tay, nàng ta cảm thấy rất đau. Cảm giác đau tạm thời chế trụ được ngọn lửa khát vọng của nàng ta nhưng lại gợi lên uất ức trong lòng. Ngẩng đầu, Mặc Trúc hai mắt đẫm lệ kiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân đứng trước mặt, nghẹn ngào : "Tam gia, nô tì bừa, nô tì thích ngài, từ lúc ngài trường thành trở thành thiếu niên ngọc thụ lâm phong đến giờ, nô tì chỉ thích ngài…”

      Trong hậu viện, Lục Minh Ngọc ăn mấy quả đào, thuận miệng hỏi mẫu thân, "Nương, sao phụ thân còn chưa đến đây?"

      Tiêu thị cười khẽ, "Bích Đàm phụ thân ngươi phải gội đầu, sao có thể đến nhanh như vậy?"

      Lục Minh Ngọc suy nghĩ chút cũng phải, trong miệng ăn xong quả đào, lại cầm quả khác. Tiêu thị thấy vậy len lén nuốt ngụm nước bọt, trái đào ăn rất ngon, đáng tiếc nàng có mang, chỉ có thể ăn hai quả cho đỡ thèm chứ thể như nữ nhi muốn ăn bao nhiêu ăn...Vì để cho nữ nhi phát mình thèm ăn, Tiêu thị đành nghiêng đầu chuyện lặt vặt với Lý ma ma.

      Lục Minh Ngọc cười khanh khách nghe.

      Bích Đàm, Thu Nguyệt đều ở trong phòng hầu hạ. Thu Nguyệt tâm trong như nước, Bích Đàm nhưng lại có chút bất an. Lâu như vậy mà tam gia còn chưa tới, hẳn là thuốc dính quả đào phát huy tác dụng, nàng ta phải làm thế nào mới có thể khiến phu nhân qua bên kia bắt gian?

      Như thế nào cũng ngĩ ra lí do hợp lí, nhưng phải làm ngay bây giờ, nếu chờ bên kia xong việc, tam gia sợ làm phu nhân tức giận mà cho phép Mặc Trúc ra, như vậy trăm song đổ bể hết. Nghĩ như vậy, Bích Đàm nhìn về phía nghiên mực Đoan Khê Sở thế tử tặng còn bày bàn, do dự chút, cười xin chỉ thị: "Phu nhân, tam gia có lẽ là đọc sách quá mê mẩn, chi bằng để nô tì đem nghiên mực Đoan Khê qua chỗ tam gia nhân tiện nhắc khéo ngài? Mặc Trúc cũng là, cũng biết nhắc nhở tam gia tiếng."

      Nàng ta cố ý nhắc tới Mặc Trúc, phu nhân hận Mặc Trúc như vậy xem đề nghị đột ngột này.

      Tiêu thị nghiêng đầu dò xét Bích Đàm, đôi mắt hoa đào trong veo ngừng dao động. Dung mạo của Lục Minh Ngọc rất giống Tiêu thị, cũng là cặp mắt hoa đào nhưng đặt người Lục Minh Ngọc có vẻ đơn thuần, làm người khác vừa nhìn là thích nàng. Nhưng khi cặp mắt xinh đẹp của Tiêu thị nhìn về phía Bích trong đôi mắt ấy lại có thêm lớp sương mù, khiến đối phương nhìn ra nàng nghĩ cái gì.

      Tiêu thị lập tức nghĩ tới mâm đào Bích Đàm vừa mới đưa qua, bàn tay trong tay áo nắm chặc, sau lưng toát ra lớp mồ hôi lạnh. Bởi vì nữ nhi đời trước trượng phu vẫn liên tục bình an, chỉ có mình nàng chết cho nên mới nghi ngờ Bích Đàm. Tiêu thị chỉ lo lắng Bích Đàm hại nàng, an bài người làm việc cẩn thận là Lý ma ma theo dõi nhất cử nhất động của Bích Đàm, còn phía bên trượng phu, nàng chưa từng lo lắng. tại Bích Đàm cố ý ám chỉ chồng của nàng chậm chạp đến có lien quan tới Mặc trúc,...

      "Ọe..."

      Trong bụng trận quay cuồng, Tiêu thị bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, trượng phu cùng Mặc Trúc có thể làm cái gì? Vừa nghĩ tới tình hình kia, chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi Tiêu thị chịu nổi.

      "Nương!" Lục Minh Ngọc sợ tới mức làm rơi quả đào trong tay, chạy tới bên cnhj chiếu cố mẫu thân

      "Nương sao." Tiêu thị chỉ là nôn khan chút, nhanh chóng áp chế còn cào trong dạ dày, Tiêu thị bình tĩnh đứng lên, cười dặn nữ nhi, "A Noãn ăn đào trước , nương xem phụ thân con." Thời gian cấp bách, có lẽ sớm chút có thể giúp trượng phu tránh khỏi ám chiêu của Bích Đàm, cho nên tuy rằng nhìn thấy vẻ hoang mang mặt nữ nhi, Tiêu thị vẫn cường ngạnh dặn nữ nhi ở lại đây, nàng chỉ đem Lý ma ma, Bích Đàm tiền viện.

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn về phía của phòng, nhìn thân ảnh rời nhanh chóng của mẫu thân, nghĩ đến mẫu thân nghe xong lời Bích Đàm sắc mặt tái nhợt, hậu tri hậu giác mới phản ứng. Bích Đàm đưa mâm đào, Bích Đàm ám chỉ phụ thân cùng Mặc Trúc...Trong lòng phụ thân chỉ có mẫu thân, chẳng lẽ Bích Đàm hạ thuốc?

      Đời trước Lục Minh Ngọc tuổi mất mẹ, nhưng nàng còn có các trưởng bối khác thương nên ngoại trừ việc ghi ân phụ thân cùng tưởng niệm mẫu thân cũng được coi là xuôi chèo mát mái. Nhưng những thủ đoạn ở hậu trạch đám nha hoàn dùng để leo lên giường nàng cũng nghe qua, hạ thuốc hay thừa dịp chủ nhân say rượu làm loạn là thủ đoạn được dùng nhiều nhất.

      Lục Minh Ngọc lòng như lửa đốt, nhưng nàng thể , chẳng may phụ thân cùng Mặc Trúc làm cái gì, người mà mẫu thân hy vọng nhìn thấy màn kia nhất chính là nàng.

      Tiền viện.

      Mặc Trúc khóc kể xong với nam nhân nàng si tình nhiều năm, dừng lại chút, khát vọng lại lần nữa dâng lên, nàng ta cởi xuống y phục, quỳ bò đến chỗ Lục Vanh, "Tam gia, tam gia cầu ngài muốn nô tì , chỉ lần, cầu tam gia, nô tì thích ngài mà, ngài yên tâm, nô tì cho phu nhân, cũng si tâm vọng tưởng làm di nương, nô tì chỉ muốn hầu hạ ngài lần..."

      "Câm mồm!"

      Lục Vanh rốt cuộc nghe nổi nữa, cước đem nô tì bỉ ổi bò đến trước người đạo ra ngoài.

      Vài năm nay thê tử bởi vì Mặc Trúc thường cùng giận dỗi, Lục Vanh tin tưởng Mặc Trúc chỉ có lòng trung thành với nên vẫn lien tục cho rằng thê tử cố tình gây ăn bậy dấm chua. Đương nhiên có vì vậy mà oán quá thê tử, thê tử tốt như vậy, có thể lấy được nàng là phúc phần của , Lục Vanh chỉ là thể vì cái tội danh có chứng cứ này mà đuổi Mặc Trúc. Đuổi đại nha hoàn quen thuộc thói quen hàng ngày của nhất, sợ nha hoàn mới tay chân vụng về chiếu cố tốt, hại mất mặt.

      Nhưng bây giờ, Lục Vanh rốt cuộc hiểu , người sai đều là , là mắt mù tâm quáng, nhìn bộ mặt của Mặc Trúc…

      Ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe được người đến là thê tử, mặc dù Lục Vanh có chạm vào Mặc Trúc nhưng vẫn lo lắng thê tử hiểu lầm, quên mất việc giả bộ mù, bước nhanh ra ngoài. Đẩy ra màng cửa, thẳng tới bong người mặc áo xanh. Nhìn thấy , người kia bước chân chậm chút rồi ngừng hẳn.

      Lục Vanh hoảng hốt, bất chấp bên cạnh thee tử còn có hai người khác, vội vã giải thích: "Tiêm Tiêm, ta..."

      "Tóc ngươi còn chưa khô?" Tiêu thị ngắt lời , mắt đẹp u nhìn chăm chú Lục Vanh. Mặc trung y, đây là muốn sủng hạnh Mặc Trúc sao? Nghe được nàng đến đây mới chạy ra? Khuôn mặt trắng nõn, tuy rằng có chút bối rối nhưng giống bị hạ thuốc, nhưng vẫn cỡi quần áo, hay là chỉ có Mặc Trúc trúng thuốc, nàng ta chủ động hiến thân, trượng phu thịnh tình thể chối từ, liền...

      "Tam gia, tam gia, nô tỳ oan uổng a!"

      Hai vợ chồng còn giằng co, Mặc Trúc bên trong bị Lục Vanh đạp cước, đau đến mức khôi phục vài phần lý trí, lại nghe được tiếng của Tiêu thị thanh , hoàn toàn bị dọa tỉnh lại. Nhớ lại những hành động vừa rồi, lại cảm thấy thân thể khác thường, Mặc Trúc cũng phải ngu ngốc, lập tức đoán được mâm đào Bích Đàm đưa tới có vấn, qua loa chỉnh sửa quần áo, bò ra ngoài kêu oan, "Tam gia, nô tỳ phải cố ý, nô tỳ vừa mới ăn mấy quả đào, ăn xong liền..."

      tới đây, Mặc Trúc sao có thể ai muốn hại nàng? Xoay chuyển ánh mắt, nàng nhìn chăm chú Tiêu thị khóc lên, "Phu nhân, ngài thích nô tì, trực tiếp với tam gia tiếng để tam gia bán nô tì , ngài cần gì dùng loại thủ đoạn này để đối phó nô tì? Nô tì chỉ là đứa nha hoàn, ngài cần để vào mắt, nhưng tam gia là phu quân của ngài mà, sao ngài có thể dùng biện pháp như thế thử lòng tam gia đối với ngài?

      "Chính ngươi muốn leo lên giường tam gia còn dám vu oan cho phu nhân?" Thấy chuyện thành, Bích Đàm muốn hoảng, theo bản năng trước bảo hộ phu nhân, muốn giảm bớt nghi ngờ của phu nhan đói với nàng ta.

      Mặc Trúc nghe vậy, thê thảm cười, "Nếu phải phu nhân bảo ngươi táy máy tay chân mâm đào, vì sao ta ăn đào xong như biến thành người khác? Ngươi ta muốn leo lên giường tam gia, ta hầu hạ tam gia nhiều năm như vậy, nếu muốn leo lên giường, vì sao trước khi phu nhân vào của lại làm? Còn nữa, sao phu nhân lại đúng lúc chạy tới bắt gian như vậy, chẳng lẽ biết trước?"

      Vì muốn khôi phục lại tín nhiệm của Lục Vanh, Mặc Trúc càng càng hùng hồn, phản bác tội danh Bích Đàm vu cho nàng ta, chuyển sang với Lục Vanh, "Nếu tam gia tin hãy cho người đến kiểm tra mâm đào này nhưng sai người đến đây kiểm tra mâm đào này, nếu nô tỳ sai, oan uổng phu nhân, vậy cần tam gia hạ lệnh, nô tỳ tự mình đâm đầu vào tường tự vẫn!"

      Lục Vanh sắc mặt trắng bệch, khống chế nhìn về phía Tiêu thị.

      Tiêu thị quá quen thuộc loại ánh mắt này, tên mù đáng chết, lại tín Mặc Trúc!

      Giờ khắc này, Tiêu thị cái gì cũng muốn truy cứu, Lục Vanh ngủ với Mặc Trúc cũng tốt, ngủ cũng tốt, nàng cũng muốn phí thêm tâm tư.

      "Mạnh Toàn, Mặc Trúc tâm thuật bất chính, ngươi mang nàng ta xuống đánh ba mươi trượng sau đó bán ra ngoài."

      Lục Vanh lúc này mới mở miệng, khép mi mắt, thong thả lại kiên định phân phó tùy tùng Mạnh Toàn của . Mạnh Toàn đợi ở bên ngoài, nghe vậy lập tức đến, kéo Mặt Trúc tê liệt mặt đất, hai lời ra ngoài. Bích Đàm mừng rỡ, tam gia đây là tín Mặc Trúc, nếu tin, , mâm đào kia cũng bị lộ tẩy, nàng ta cũng an toàn!

      Nàng ta cao hứng nhìn về phía Tiêu thị, lại khiếp sợ nhìn thấy khóe miệng Tiêu thị cười nhạt.

      Tiêu thị đương nhiên muốn cười nhạt. Lục Vanh an bài như vậy, là tin tưởng nàng sao? phải, Lục Vanh chẳng qua chỉ là để ý hơn nàng, để ý thê tử cưới hỏi đàng hoàng, để ý mẫu thân của nữ nhi , để ý cốt nhục của Lục gia trong bụng nàng, cho nên tuy rằng tin Mặc Trúc, nhưng vẫn quyết định xử trí Mặc Trúc, thể để ý nàng, bảo toàn vẻ ngoài hòa thuận của cái nhà này.

      Nhưng nàng cần.

      "Đợi ." Gọi Mạnh Toàn lại, đón nhận ánh mắt thắc mắc của hắ ta, Tiêu thị cất giọng lạnh lùng : "Cây ngay sợ chết đứng, nếu Mặc Trúc luôn miệng ta động tay động chân mâm đào, Lý ma ma, ngươi tìm An quản , gọi mời vài lang trung lại đây, tất cả cùng kiểm tra mâm đào này. Trước khi lâng trung tới, Mạnh Toàn ngươi hãy ở đây canh chừng kỹ, cho bất kỳ ai tới gần cái bàn nửa bước, miễn cho có người ta đổi trắng thay đen, hủy chứng cớ."

      biết bị Lục Vanh tổn thương bao nhiêu lần, thêm lần này cũng tính là gì, sau phút tức giận ngắn ngủi, thanh Tiêu thị bình tĩnh trở lại, phân phó đâu ra đấy xong, nàng cố ý đến chỗ cái ghế cách cái bàn hình chữ nhật khoảng ngồi xuống, mắt đảo qua Bích Đàm cả người run rẩy.

      Chỉ có Lục Vanh là nàng nhìn tới, ngay cả cái liếc mắt cũng có.
      Last edited: 20/8/17
      Pe Mick, bornthisway011091, cá cơm41 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ối giời tức quá. Tức Lục Vanh ngu ngốc và tức nha hoàn Mặc Trúc vô cùng bỉ ổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :