1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ta có chỗ k hiểu. Vinh vương phủ là họ Lục, còn cậu của Xán Xán An vương là họ Chu vậy trong hai ng này là vườn gia khác họ ah?
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      @linhdiep17 đoạn nào vậy nàng?
      @jennytruong đúng rồi nàng, bên ngoại của nữ chính là vương khác họ nha
      Last edited: 18/8/17
      linhdiep17jennytruong thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 31:


      Edit: Kye


      Beta: Mira


      Chu thị biết nữ nhi rất thích vị Tông biểu ca này, hôm nay xuất môn trùng hợp gặp, quả là hữu duyên.


      Nhưng nữ nhi tuổi còn , mã tràng sợ có chút thích hợp.


      Chu thị vẫn nghĩ cách để thuyết phục nữ nhi, thấy đôi mắt to tròn của con bé nhìn nàng chằm chằm, long lanh nước, bên trong tràn đầy khát vọng. Chu thị nhìn thấy mà tâm mềm hẳn , nghĩ rằng chỉ cần nhìn kĩ con bé chút, chắc cũng xảy ra chuyện gì, liền gật đầu.


      Đoàn người đến mã tràng.


      Lục Tông thay đổi thân trang phục cưỡi ngựa màu đen thêu hoa văn đám mây.


      Trang phục cưỡi ngựa có tay áo ngắn và hẹp, đai lưng buộc quanh eo bay phấp phới, chân mang đôi ủng có mũi cong lên, nhìn là gọn gàng sạch . Mặt mày Lục Tông tuấn tú, lúc này mặc dù có chút non nớt, nhưng cũng ảnh hưởng chút nào đến dung mạo tuyệt vời này. Khương Lệnh Uyển nhìn đến mức thể dời mắt, thầm nghĩ: Dù là non nớt cũng có thứ đáng xem của khi còn non nớt, sau này trở nên thành thục thận trọng cũng có cái xem của khi thành thục thận trọng.


      Lục Bảo Thiền thấy ca ca nàng dắt đại mã ra, uy phong lẫm liệt, hưng phấn trợn tròn hai mắt, chỉ vào Lục Tông đứng cách đó xa : “Ca ca mặc như vậy đẹp.”


      Lục Bảo Thiền có vị ca ca mà cảm thấy kiêu ngạo, mỗi lần nghe người khác khích lệ ca ca, nàng cảm thấy vô cùng vinh dự, còn cao hứng hơn cả việc người khác khen nàng.


      Khương Lệnh Uyển bị Chu thị ôm vào lòng, nhìn Lục Tông chằm chằm.


      Gió ở mã tràng hơi lớn, thổi quần áo bay bay, Chu thị híp mắt, nhìn Lục Tông xoay người lên ngựa, lại nhìn khối ngọc bội nữ nhi đeo cổ, khỏi có chút đăm chiêu.


      … Lục Tông chỉ mới mười tuổi, nhưng nàng lại thể đối xử với như hài tử mười tuổi.


      Khương Lệnh Uyển quay đầu, nhìn Chu thị bi bô : “Nương, Xán Xán muốn tự mình có được ?”


      Chu thị vừa nghe liền đặt thân thể mập mạp của nữ nhi xuống đất.


      Hai chân Khương Lệnh Uyển đạp lên cỏ, bên tay trái là Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang, bên phải là mẫu thân cùng Tiết Vanh, lần này mấy tiểu oa nhi đều vẻ mặt hâm mộ nhìn Lục Tông cưỡi ngựa cách đó xa, nhìn chằm chằm chớp mắt.


      Khương Lệnh Uyển có chút động lòng.


      Nữ tử Đại Chu có thể học cưỡi ngựa, sau này bọn họ lớn lên, cưỡi ngựa cũng là môn học công khóa. Kiếp trước nàng muốn học cưỡi ngựa, xưa nay nàng sợ cực khổ, cảm thấy học cưỡi ngựa quá mệt mỏi, lại sợ té ngã làm hỏng khuôn mặt, thể bù đắp cái mất. như vậy, cha mẹ tự nhiên miễn cưỡng nàng.


      Chờ sau khi gả cho Lục Tông, vẫn là Lục Tông tự dạy nàng cưỡi ngựa.


      Nàng từng cưỡi lưng Lục Tông, cũng cưỡi qua ngựa, cảm giác cả hai đều tệ.

      Chỉ là học cưỡi ngựa hơi khổ, nhưng nàng lại cảm thấy rất có giá trị, Khương Lệnh Uyển có chút hối hận vì kiếp trước học cưỡi ngựa sớm chút. Mà kiếp này, nàng phải bù đắp lại những tiếc nuối từ kiếp trước, để sau này gặp lại Lục Tông đỡ phải coi thường nàng.


      Có điều, Lục Tông tuổi như vậy, có thể luyện cưỡi ngựa tới trình độ này, là có năng khiếu.


      Lúc đầu mấy tiểu oa oa còn nhìn chăm chú, nhưng chỉ nhìn mỗi Lục Tông cưỡi ngựa có chút khô khan. Mấy tiểu hài tử tuổi tác tương đương, chính là tuổi thích náo động, lúc sau liền đánh nhau bãi cỏ loạn thành đoàn.


      Lục Bảo Thiền nhìn Tiết Vanh, tay liền nắm khuôn mặt , cười khanh khách : “Vanh Vanh lớn lên đáng , như nữ oa…” Dường như nghĩ được ý kiến hay, đôi mắt Lục Bảo Thiền sáng rực lên , quay về phía tiểu bánh bao Khương Lệnh Uyển :”Xán Xán, chúng ta trang điểm cho Vanh Vanh thành tiểu nương được ?”


      Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng của Vanh biểu ca, tính chơi đùa cũng nổi lên, cùng Lục Bảo Thiền đẩy Tiết Vanh ngồi bãi cỏ, hai ngươi hợp lực giải quyết đầu tóc Tiết Vanh.


      Tiết Vanh dù là tiểu nam oa, cũng thể chống lại hai nữ oa hợp lực với nhau.


      Hơn nữa cũng muốn làm tiểu biểu muội vui vẻ, cuối cùng giãy giụa nữa, tùy ý để Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền búi cho kiểu tóc nữ oa nhi.


      Chu thị cùng Đào ma ma đứng bên, nhìn mấy hài tử thiên chân vô tà, cũng nở ra nụ cười tươi.


      Chu Lâm Lang tuổi lộ ra bộ dáng phong phạm thục nữ.


      nay nàng mới có sáu tuổi, nhưng có thể nhìn thấy người nàng khí chất danh môn quý nữ đoan trang sau này. Nàng chơi đùa cùng Khương Lệnh Uyển và Lục Bảo Thiền, đôi mắt hạnh nhìn ba người náo động, biết nương gia thể vui vẻ đùa giỡn như vậy, lúc này liền kiềm chế tiến lên. Nàng lẳng lặng nhìn lúc, sợ bản thân nhịn được, cuối cùng ngẩng đầu nhìn bóng người Lục Tông con đại mã phía xa, khóe miệng hơi cong.


      “Vanh Vanh của chúng ta tiểu mỹ nhân.”


      Lục Bảo Thiền tự tay tháo xuống dây lụa hoa màu hồng nhạt xâu minh châu đầu nàng để cột tóc cho Tiết Vanh, nhịn được khen ngợi.


      Khương Lệnh Uyển mới có bốn tuổi, nhưng hai mươi năm kiếp trước cũng sống uổng phí, kiểu tóc song hoa kế của nữ oa chải vẫn rất đẹp. nay song hoa kế quá tinh xảo nhưng cũng khá chỉnh tề. Mà Tiết Vanh lại rất thanh tú, phối hợp với búi tóc này, trông giống như tiểu nữ oa xinh đẹp, nếu thay đổi thân áo choàng kia, chắc ai nhận ra là con trai.


      Nghe Lục Bảo Thiền khen ngợi, Tiết Vanh quyệt quyệt miệng , hé nửa lời.


      Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt phấn nộn của tiểu biểu ca, đôi mắt to, môi hồng hồng, phối hợp với búi tóc nữ oa, là trắng trẻo xinh đẹp a. Tay nàng nhéo nhéo mặt , nở nụ cười xán lạn, chân thành : “Vanh biểu ca là đẹp…”


      Được tiểu biểu muội khen.


      Miệng Tiết Vanh cong lên, con mắt sáng lấp lánh.


      Vào lúc này, hàng thị vệ tiến vào mã tràng chia làm hai bên nửa trái nửa phải, chừa khoảng trống ở giữa, sau đó mọi người liền nhìn thấy tiểu thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu vàng cam cưỡi đại mã nhàn nhã đến bên cạnh Lục Tông.

      Mà tất cả người trong mã tràng đều quỳ xuống hành lễ, ngay cả Lục Tông cũng tung người xuống ngựa hành lễ với thiếu niên kia.


      Màu vàng cam, trang phục hoa văn tứ long.


      Thái tử Đại Chu —— Lục Vân.


      Nếu nàng nhớ lầm, thái tử Lục Vân hơn Lục Tông tuổi, năm nay chín tuổi.


      Đối với vị thái tử này, nàng có ấn tượng rất sâu.


      Từ thái tử hay cạnh tranh với Lục Tông, người ngoài nhìn vô liền nhận định ưa Lục Tông. Kiếp trước sau khi thái tử kế vị, Lục Tông trong tay nắm trọng binh chinh chiến sa trường, nhưng chỉ cần trở về, liền ngoan ngoãn giao ra binh quyền, phảng phất như trong mắt binh quyền kia là củ khoai lang phỏng tay vậy. Bao nhiêu năm Lục Tông lập công như con hãn mã, là Đại tướng quân người người kính trọng. Trở về Tấn thành, Lục Tông chỉ làm Thế tử gia nhàn tản, làm ra việc gì yên phận.


      Sau đó nàng mới biết, phải thái tử thích Lục Tông.


      Ngược lại, thái tử vẫn xem Lục Tông là tấm gương học tập, rất kính trọng vị họ này. Thái tử có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế, công lao Lục Tông . Thái tử trở thành hoàng thượng cũng coi Lục Tông là vị phụ tá đắc lực, rất tín nhiệm Lục Tông. Nhờ vào quan hệ với Lục Tông, Vinh Vương phủ thanh lãnh cũng bắt đầu người qua kẻ lại đông như trẩy hội.


      Có điều, Lục Tông cũng rất an phận, có bất kì dã tâm gì, vừa cởi chiến bào lập tức giao luôn binh quyền, sau đó vị đại công thần này liền về nhà bồi thê tử, làm cho ai làm hoàng đế cũng muốn trọng dụng .


      Thái tử Lục Vân xuống ngựa, tuổi còn có khí chất hoàng gia. Dung mạo rất tuấn tú, nếu nhìn kĩ hơn chút, có mấy phần giống Lục Tông, là thiếu niên tướng mạo tồi. Nhưng khi đứng bên Lục Tông quá gây chú ý.


      Thái tử nhìn vị họ Lục Tông cao lớn trước mặt này, lại nhìn ngựa của Lục Tông, khóe miệng uốn cong, lúc này ra dáng : “ Lục Tông, hôm nay * muốn tỷ thí với ngươi.”


      *: tiếng tự xưng của vương hầu thời xưa


      Giọng điệu tràn đầy khiêu khích.


      biết Lục Tông cưỡi ngựa rất giỏi, dù sao Đại tướng quân chiến công hiển hách Phùng Hoài Viễn cũng là cậu ruột Lục Tông.


      Nhưng trong cung thái tử cũng là tiểu bá vương, ai dám nghe —— bởi vì nếu có gì bất ngờ xảy ra, mai sau vị này chính là Thiên tử Đại Chu, ai dám đắc tội.


      Thái tử có lệnh, Lục Tông sao có thể từ chối, tất nhiên gật đầu đồng ý.


      Khương Lệnh Uyển hiếu kì biết hai người tỷ thí như thế nào.


      Đừng thái tử tuổi hơn, coi như là bằng tuổi với Lục Tông chưa chắc là đối thủ của . Nhưng khi tỉ thí kết thúc, thái tử lại là người về trước.


      Khương Lệnh Uyển ngẩn người, sau mới bừng tỉnh, thầm nghĩ: Nhưng mà cho dù Lục Tông có lá gan to tới đâu cũng dám thắng thái tử.


      Thái tử thi đấu thắng, nhưng mặt tia vui mừng. Tuy tuổi nhưng rất thông minh, biết Lục Tông cố ý bại dưới tay , vội vàng trừng mắt nhìn Lục Tông, lạnh lùng : “Trận này tính! lệnh cho ngươi, được cố ý bại dưới tay , dùng thực lực của ngươi, mặc kệ ai thắng cũng so đo tính toán.”


      Lần tỉ thí thứ hai, thời gian tới nén nhang Lục Tông trở về.


      So với hồi này nhanh hơn gấp đôi.


      Còn thái tử, hơn nửa nén nhang mới về tới.


      trán thái tử toàn là mồ hôi, nhìn Lục Tông tư thái nhàn nhã lẳng lặng chờ đợi, trong lòng rất tức giận, nhưng là tự mình , muốn Lục Tông dùng bản lãnh thực . Lúc này Lục Tông dùng bản lãnh thực chiến thắng thái tử, nếu trách phạt Lục Tông, chẳng phải là giữ lời sao?


      Thái tử nhíu mày, có chút nhịn được, nhưng là người thẳng thắn, cầm quyền nhe răng : “Chờ mai mốt, nhất định thắng ngươi!”


      Lục Tông nhìn thái tử chút, lên tiếng.


      Mã tràng đột nhiên có vị Đại phật tới thăm, tuy tuổi còn , nhưng thân phận vẫn ở đó, ai dám đắc tội, mọi người đều câu nệ khách khí, ngay cả mấy tiểu hài tử hoạt bát cũng dám làm ầm ỹ.


      Mãi đến khi thái tử vào bên trong nghỉ ngơi, mọi người mới thở phào nhõm.


      Tiết Vanh được búi song hoa kế, gương mặt trắng nõn tinh xảo giống như tiểu nữ oa. đột nhiên nhíu mày, tay kéo ống tay áo Chu thị giọng : “Mợ…”


      Chu thị cúi đầu nhìn Tiết Vanh, nàng cúi người nhéo khuôn mặt bé của , ôn nhu : “Làm sao? thoải mái?”


      Bởi có tiểu muội muội ở đây, Tiết Vanh có chút thẹn thùng, khuôn mặt béo nộn lập tức đỏ lên, các ngón tay chụm vào nhau, ấp úng nhìn Chu thị : “Mợ, con muốn tiểu…”


      Chu thị cười ra tiếng, thầm nghĩ: tuổi còn , thẹn thùng cái gì?


      Chu thị nghiêng đầu nhìn Đào ma ma : “Đào ma ma, ngươi dẫn Vanh nhi nhà xí , ở phía sau đấy.”


      Đào ma ma “vâng” tiếng liền dẫn Tiết Vanh .


      Chu thị ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn Lục Tông vuốt lông ngựa đứng cách đó xa, bỗng nhiễn nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng liền với nữ nhi: “Xán Xán, con đợi ở chỗ này chút, nương qua chỗ Tông biểu ca của con chuyện chút.”


      Khương Lệnh Uyển mặt mê man, ngửa đầu nhìn mẫu thân của nàng, thầm nghĩ: Nàng muốn gì với Lục Tông? Còn muốn để nàng biết…


      Nhưng tò mò tò mò, nếu nương tìm Lục Tông có chuyện, nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.


      Chu thị tới, Lục Tông liền dừng việc trong tay lại, khách khí : “Dì…”


      Khuôn mặt Chu thị mang theo tươi cười đánh giá tiểu thiếu niên tầm thường trước mặt, khí độ bất phàm, càng nhìn càng thích, nàng nhìn Lục Tông : “Lần trước con cứu Xán Xán, dì rất cảm kích.”


      Lục Tông từ hào phóng, giương mắt nhìn tiểu bánh bao ngồi chồm hỗm mặt đất nghịch cỏ, vầng trán nhu hòa hơn chút, liền với Chu thị: “Đây là điều Tông nhi phải làm.”


      Chu thị biết vậy, đứa bé hiểu chuyện. Nàng nhớ tới ngày ấy nữ nhi đến Vinh Vương phủ thăm bệnh, liền tùy ý hỏi:” Canh gà lần trước dì ninh uống được ?”


      Lục Tông khẽ vuốt cằm, vô cùng lễ phép : “Uống rất ngon, Tông nhi cảm ơn dì.”


      Uống ngon là tốt rồi.


      Chu thị thấy Lục Tông lễ nghi đầy đủ, lại quá mức khách khí, cảm giác khỏi có chút xa cách, nhưng nghĩ kĩ lại, chắc là do tính tình, chừng lại là người ngoài lạnh trong nóng. Nàng ngữ khí ôn hòa : “Con cần khách khí với dì như vậy. Xán Xán rất thích biểu ca con, e rằng sau này còn hay qua Vinh Vương phủ quấy rầy… Xán Xán bị dì với cha nàng chiều đến hư, tính tình có chút nuông chiều, nếu có điểm gì tốt mong con bỏ qua.”


      Lục Tông biết tiểu bánh bao kia khá yếu ớt, nhưng thấy nàng hiểu chuyện thông tuệ hơn so với tiểu nữ oa cùng lứa nhiều, mới có bốn tuổi, dường như lại có thể trông mặt đoán ý.


      Lục Tông rũ mắt suy nghĩ chút, sau đó giương mắt lên chậm rãi : “Biểu muội nàng… rất ngoan ngoãn.”


      Ngoan ngoãn.


      Chu thị nghe xong nhịn được cười, tự bản thân nàng cũng dám khen nữ nhi như thế. Nữ nhi nàng rất dẻo miệng, cũng chính là con quỷ nghịch ngợm, biết giả ngoan ngoãn, làm người ta có cách nào thương.


      “Tính tình Xán Xán ra sao dì rất ràng… Hôm nay dì đến với con ngoại trừ chuyện đó còn chuyện khác ——” Ngữ khí Chu thị thay đổi, tiếp tục : “Lần trước từ Tương Nguyên tự trở về, dì nhìn thấy người Xán Xán có khối ngọc bội. Nàng tuổi còn , hiểu chuyện, thích cái gì liền muốn cái đó, dì rất hiểu tính con bé. Tính nàng nông nổi được mấy ngày, chờ mấy ngày nữa nàng chán, dì liền trả ngọc bội về cho con.”


      Lục Tông ngẩn người, có lên tiếng, hiển nhiên ngờ Chu thị vậy.


      Chu thị biết Lục Tông nghĩ gì, nhưng trong lòng nhận định ngọc bội kia là do nữ nhi làm nũng Lục Tông để cho nàng, Chu thị có chút ngượng ngùng : “Điểm này, dì vẫn có chút nhãn lực, nhìn ra ngọc bội kia cũng phải ngọc bội bình thường. Xán Xán hồ đồ quen rồi, nhưng loại chuyện này dì cho phép con bé làm. Lần trước ở Tương Nguyên tự xảy ra chuyện, dì nghĩ mà sợ, đành lòng để Xán Xán khó chịu, nên định chờ mấy ngày nữa nàng còn thích, dì lại đem ngọc bội trả cho con… Tông nhi, dì xem con như người nhà mới cùng con nhiều chút, mong con đừng nghĩ dì dông dài.”


      Nếu nàng đoán lầm, ngọc bội kia là dành cho Vinh Vương phủ Thế tử phu nhân.


      Lục Tông còn trẻ, hiểu được hàm ý trong đó, hơn nữa là nam hài, nghĩ nhiều như vậy. Nữ nhi thích, Lục Tông là biểu ca, tất nhiên hết cách, chỉ có thể đưa ngọc bội cho nữ nhi.


      Trước đây nàng chưa từng nghĩ gả nữ nhi cho Thế tử vương phủ, nhưng hôm nay nàng lại rất có hảo cảm với Lục Tông, thậm chí nàng còn muốn: Sau này nữ nhi lớn lên, nếu con bé còn thích Lục Tông, nàng vạn lần nguyện ý để Lục Tông làm con rể của nàng…


      Lục Tông tuổi thận trọng, có thể quản giáo được nữ nhi.


      Nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy có chút thích hợp —— dù sao Lục Tông cũng hơn nữ nhi sáu tuổi.


      Nếu nữ nhi mười sáu tuổi lập gia đình, lúc đó Lục Tông hai mươi hai, hơn nữa lại là con trai trưởng duy nhất của Vinh Vương phủ, tất nhiên nên sớm thành gia, sao có thể chờ nữ nhi của nàng? Hơn nữa, coi như có thể chờ, nhưng nam tử hơn hai mươi, bên người sớm có thiếp thất, có lẽ còn nhiều hơn hai người. Nàng sao có thể hiểu tính tình nữ nhi, tuổi bá đạo như vậy, thích nhất là dùng chung nam nhân với người khác… Cũng là cái lí.


      đến cùng, nàng vẫn rất thích Lục Tông làm con rể.


      Chu thị rũ mắt, trong lòng thở dài tiếng, có chút tiếc nuối: Nhưng hài tử tốt như vậy, nàng cũng thể làm lỡ nhân duyên của người ta, xem như Xán Xán có phúc phận này.


      Lục Tông nghe xong sững sờ lên tiếng, sau đó nâng mắt nhìn tiểu bánh bao chút, tình cờ thấy tiểu bánh bao nhìn về phía bên này, còn nhìn cười cười, dáng vẻ ngây thơ. Lục Tông thu hồi ánh mắt, quay về phía Chu thị : “Dì, ngọc bội kia…”


      dừng chút, hơi rũ mắt, tiếp tục : “Con vội.”


      ·


      Bên này Tiết Vanh sau khi tiểu xong, cảm thấy thoải mái, khuôn mặt bé mang theo ý cười, khóe môi hơi cong, là vui vẻ. ra khỏi nhà xí, phát gần đó có rất nhiều hoa đẹp, đỏ hồng, từng đóa từng đóa, xinh đẹp như tiểu biểu muội của .


      Mắt to Tiết Vanh lập tức sáng lên.


      —— phải hái cho tiểu biểu muội chút hoa, làm tiểu biểu muội vui vẻ.


      Tiết Vanh ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay , nghiêm túc chọn bông hoa đẹp nhất.


      Thái tử Lục Vân hôm nay bại dưới tay Lục Tông, tuổi được người khác tâng bốc, tất nhiên bây giờ dễ chịu, khuôn mặt nhăn lại, cung nhân thị vệ theo phía sau hai mặt nhìn nhau dám lên tiếng, chỉ lo thái tử đem tức giận phát tiết lên đầu mình. Thái tử cau mày, mắt to thoáng nhìn hướng bên cạnh, liền thấy tiểu oa oa ngồi xổm xuống đất, cái mông cong lên, hình như hái hoa.


      Ánh mắt thái tử sáng lên, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, liền xoải bước tới.


      “Ngươi là người của Vệ Quốc công phủ?”


      Thái tử còn có khí chất thái tử, khuôn mặt cố ý vẻ uy nghiêm.


      Trong tay Tiết Vanh cầm hoa, ngẩng đầu thấy thái tử, liền muốn đưng dậy, thế nhưng mọi người xung quanh lại quỳ xuống, liền biết lai lịch của vị trước mắt, liền hoang mang gật đầu : “Ân…” Đúng là theo mợ đến đây.


      Thái tử nghe xong, mặt mày tươi tắn, trong đầu liền nảy ra ý.


      xem Lục Tông là mục tiêu để phấn đấu, tất nhiên đem chuyện của Lục Tông hỏi ràng. Lần trước Lục Tông ở Tương Nguyên tự cứu được Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển, có người Khương Lệnh Uyển là tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp, lại rất thông tuệ đáng . Mà Lục Tông là con người lãnh đạm, ngay cả đối với muội muội đáng Lục Bảo Thiền cũng có nhiều phản ứng, nhưng lại phá lệ thân cận với vị Lục tiểu thư này.


      Là vì cái gì?


      Đáp án quá ràng —— khẳng định mai này Lục Tông lớn lên liền muốn thành thành thân với tiểu bánh bao Lục tiểu thư.


      Nam hài ở hoàng gia hiểu chuyện nam nữ hơn các hài tử khác chút, tuy thái tử mới có chín tuổi, nhưng chuyện nam nữ chút cũng biết, chỉ biết khi lớn lên cưới thái tử phi xinh đẹp mĩ lệ, hơn nữa phụ hoàng cũng đồng ý với , chỉ cần thích liền cưới.


      Thái tử nhíu mày nhìn nữ oa trước mặt.


      Tiết Vanh là tiểu oa nhi môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú, lúc nãy lại mới bị Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền nghịch ngợm chải lên song hoa kế, còn cột thêm dây buộc tóc màu hồng hoa xâu ngọc trai, hơn nữa nữ tử Đại Chu thường xuyên hay mặc nam trang, dù cho bây giờ Tiết Vanh mặc thân áo choàng màu lam nhạt trong mắt thái tử, cũng là tiểu nữ oa xinh đẹp phấn điêu ngọc mài.


      Tiểu bánh bao Vệ Quốc Công phủ, ra đây chính là Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển.


      Thái tử nhíu mày, thầm nghĩ: Nếu Lục Tông thích tiểu bánh bao này như vậy, vậy liền đoạt tiểu tức phụ của Lục Tông! Nhìn xem Lục Tông sốt ruột như thế nào.


      Vừa nghĩ như vậy thấy hưng phấn.


      Hơn nữa tiểu nữ oa trước mặt, dáng vẻ của nàng so với mấy vị hoàng tỷ hoàng muội trong cung còn xinh đẹp hơn nhiều, tuy rằng hơi mập chút, nhưng khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia cũng đáng . Ân, chắc chắc lúc nhéo má rất thoải mái.


      Nghĩ đến việc tiểu bánh bao này là tiểu tức phụ của Lục Tông, thái tử càng nhìn càng thấy đáng .


      Thái tử nhéo nhéo mặt của Tiết Vanh, nhếch môi cười.


      Tiết Vanh sững sờ, đôi mắt long lanh đầy trước trừng to, há miệng muốn chuyện nhưng lại bị thái tử thô bạo kéo , nắm tay dắt ra bên ngoài.


      Đầu óc Tiết Vanh cảm thấy mơ hồ.


      Lúc này Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển, Lục Bảo Thiền cùng Chu Lâm Lang ngồi cỏ cùng ăn bánh ngọt mới mua ở Lung Linh trai. Khương Lệnh Uyển rất nhiệt tình giơ tay đút bánh ngọt cho Lục Tông. Lục Tông cũng đặc biệt thân cận và dung túng cho tiểu biểu muội, im lặng há miệng, Chu Lâm Lang ngồi bên ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy cảnh này khuôn mặt liền xụ xuống.


      "Lục Tông —— "


      Nghe thấy thanh thái tử, mọi người cùng nhau đứng dậy, hướng về phía thái tử hành lễ.


      Nhưng mà, vì sao thái tử lại nắm tay Tiết Vanh?


      Khương Lệnh Uyển nhìn mà sững sờ, sau đó liền thấy thái tử nhìn Lục Tông, mặt dương dương tự đắc: “ rất thích nàng, chờ lớn lên, liền muốn cưới nàng làm thái tử phi, nàng là của ta rồi…” Để tuyên bố chủ quyền của mình, sau khi hướng về phía Lục Tông thị uy, liền “bẹp” cái hôn lên khuôn mặt bé của Tiết Vanh.
      Alice Huynh, fear, Thích ăn thịt46 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 32:


      Edit: Mira

      Beta: Kye


      Rèm hoa màu xanh biếc xe ngựa yên tĩnh.


      Đầu của Khương Lệnh Uyển nghiêng nghiêng, kết hai búi tóc nụ hoa, thấy tiết Vanh từ trong mã tràng ra, gương mặt rũ xuống như tiểu tức phụ, môi hồng mím chặt, lời nào, cũng còn dáng vẻ hoạt bát khả ái như ngày thường.


      Nàng biết tuy Tiết Vanh còn tuổi, nhưng vẫn để ý những thứ này.


      Có điều lúc nãy Thái tử xem như tiểu nữ oa, kỳ thực cũng trách được người ta… Ai kêu Vanh biểu ca này của nàng sinh ra lại trông như nữ oa tinh xảo, nếu người lúc nãy bị bắt nạt chính là nàng.


      Nghĩ tới đây, Khương Lệnh Uyển liền theo bản năng sờ gương mặt mập mạp của mình.


      Tuy nàng còn tuổi, Thái tử cũng chỉ là tiểu thiếu niên, cần lưu ý những thứ này, nhưng nàng cũng muốn tùy tiện bị người ta hôn a.


      Khương Lệnh Uyển quay lại nhìn Lục Tông, trong lòng lầm bầm: Tiểu phu quân của nàng còn hôn qua nàng đây. Chỉ là lúc nãy lời của Thái tử đối với Lục Tông quả thực tràn đầy khiêu khích, cũng biết ngày sau có thể hay lại hồ đồ như vậy. Vậy sau này gặp Thái tử, nàng chỉ cần để ý tránh xa là được. Nàng trêu nổi, lại trốn thoát được sao?


      “Vanh biểu ca, ăn bánh.” Khương Lệnh Uyển nặn nặn cánh tay mập mạp của Tiết Vanh, lại lấy khối bánh đậu xanh từ trong túi giấy đưa đến bên miệng Tiết Vanh.


      Nếu là thường ngày, tiểu biểu muội tự tay đút bánh ngọt cho ăn, nhất định Tiết Vanh vui mừng ngớt.


      Nhưng lúc này lông mày của nhíu lại, rũ mắt, mi mắt như hai cái quạt tinh xảo che khuất đôi mắt, thấy thèm ăn chút nào, Tiết Vanh khẽ lắc đầu.


      Aiz….


      Khương Lệnh Uyển hết cách, tiểu lông mày cũng nhăn lại, đôi mắt đen láy chuyển động, trong lòng nghĩ cách làm cho Tiết Vanh vui vẻ hơn.


      Hai tay Tiết Vanh quấn quýt đặt trước ngực, vẻ mặt có chút bất an, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt to trong suốt nhìn khuôn mặt mập mạp đáng của tiểu biểu muội, thấp thỏm bất an giọng hỏi: “Xán Xán, muội...muội còn thích huynh sao?”


      Khương Lệnh Uyển lẳng lặng nhìn Tiết Vanh.


      Thấy đôi mắt to của long lanh nước, vẻ mặt oan ức, như thể chỉ cần nàng câu thích, khắc sau liền khóc lên vậy. Khương lệnh Uyển lập tức cong môi cười cười, theo thói quen nặn nặn gương mặt mập mạp của Tiết Vanh, thanh vừa giòn vừa ngọt: “Xán Xán tất nhiên thích Vanh biểu ca, Vanh biểu ca đáng nhất.”


      Nàng biết trong lòng Tiết Vanh khó chịu, cần có người an ủi . Thái tử sau khi bắt nạt người xong, biết được Tiết Vanh là nam oa, sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch, sau đó ảo não trở về cung. Mà Tiết Vanh cũng là vẻ mặt ngây ngốc, đáng thương vô cùng. Có điều làm nàng cảm thấy giật mình chính là —— tiểu mít ướt Tiết Vanh lúc này lại khóc.


      Khương Lệnh Uyển nghĩ: Nếu như người kia phải Thái tử, Tranh biểu tỷ của nàng biết đệ đệ mình bị bắt nạt, chắc chắn đem người quật ngã xuống đất mà đánh trận, sau đó xách tới trước mặt Tiết Vanh nhận lỗi.


      Nhưng người kia lại là Thái tử a… Ai dám động?


      Nghe được thanh mềm mại của tiểu biểu muội, tâm tình Tiết Vanh liền thấy dễ chịu hơn chút, biết tiểu biểu muội thích nhất.


      Có điều…


      Tiết Vanh nhíu mày lại, giờ kẻ đáng ghét nhất trong lòng , từ Chu Quý Hành biến thành Thái tử.


      Tiết Vanh nghĩ đến liền nhịn được tức giận quyệt miệng, mắt to nhìn tiểu biểu muội cười khanh khách, mặt mày nhất thời giãn ra. đời này chỉ có đáng như tiểu biểu muội mới khiến người ta thích nhất. Tiết Vanh nhìn chút, lại lộ ra sắc mặt phiền muộn, đưa tay chỉ chỉ khuôn mặt mình, vừa do dự vừa chờ mong : “Vậy...Xán Xán hôn ta cái.”


      Di?


      Khương Lệnh Uyển ngẩn người.


      Khuôn mặt của Tiết Vanh nộn nộn, trắng nõn, mềm mại như thể chỉ cần bấm cái là có thể chảy nước, thực khiến người ta nhịn được muốn hôn cái. Mỗi lần đến ngày lễ tết, đại gia đình thân thích, nhìn khuôn mặt non nớt của Tiết Vanh, mỗi người đều thích tới hôn hôn nắn nắn. Khương Lệnh Uyển cũng có khuôn mặt bánh bao mật mạp, tất nhiên cũng có người muốn hôn muốn nắn mặt nàng, nhưng nàng còn cho người khác chạm loạn, nếu khóc nháo, Chu thị cũng hiểu được tính tình nữ nhi mình, tất nhiên rất che chở cho nàng.


      Kiếp trước nàng sinh được hài tử, ban đầu cũng thèm để ý, nhưng sau đó mỗi lần nhìn những đứa bé bụ bẫm đáng cực kỳ kia, trong lòng liền cảm thấy mất mát, ví dụ như nàng chán ghét Khương Lệnh Huệ, nhưng mấy hài tử của Khương Lệnh Huệ lại hoạt bát đáng , được chăm sóc rất tốt. Trọng sinh lại lần nữa, đối với tiểu nam oa đáng như Tiết Vanh, chính là hoàn toàn chống đỡ được. đến việc sau này lớn lên, nàng coi Tiết Vanh như tỷ muội tốt, nay Tiết Vanh chỉ là tiểu nam oa năm tuổi a, hôn cái đương nhiên có vấn đề gì…


      Khương Lệnh Uyển muốn tới hôn cái, nhưng nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên thoáng giương mắt nhìn Lục Tông chút.


      Lúc này ánh mắt Lục Tông quạnh quẽ, mặt lại có biểu gì.


      Khương Lệnh Uyển rũ mi mắt, nghĩ thầm: Nàng hôn mặt Tiết Vanh, Lục Tông vui sao?


      Tuy kiếp trước Lục Tông là phu quân nàng, nhưng lúc này cũng chỉ là tiểu oa nhi, mà nàng ở trước mặt phu quân mình hôn tiểu nam oa khác, nàng có chút chột dạ.... Có điều Khương Lệnh Uyển chỉ là hơi chột dạ chút, sau khắc liền sảng khoái hôn cái lên mặt Tiết Vanh, hôn xong vui sướng xoa xoa Tiết Vanh, : “Vanh biểu ca đáp ứng Xán Xán, cho phép vui, có được hay ?”


      Được tiểu biểu muội hôn.


      Tay của Tiết Vanh vuốt gò má, cong môi cười khúc khích, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sau đó ngốc nghếch gật gật đầu: “Ân.”


      xoa xoa mặt mình, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lục Tông, nhướng mày, vẻ mặt cực kì đắc ý.


      Nhìn Tiết Vanh cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, Khương Lệnh Uyển thở phào nhõm. Nàng hơi dịch thân thể mập mạp của mình nhìn bên ngoài xe ngựa chút, vừa vặn nhìn thấy ở ven đường có sạp hàng bán đường nhân*, nhất thời hai mắt sáng lấp lánh. Trở thành tiểu nãi oa bốn tuổi, dường như tâm tính đều dần dần bị ảnh hưởng, lúc này nhìn những đường nhân hình dáng khác nhau sống động đẹp đẽ, Khương lệnh Uyển kiềm chế nổi, vội quay về phía Chu thị hét lên: “Nương, Xán Xán muốn đường nhân.”


      *đường nhân: kẹo đường được thổi thành nhiều hình dáng khác nhau, thường là các con vật hoặc những đồ vật đơn giản.


      Chu thị cong môi, nữ nhi là người tinh mắt, từ xa thấy sạp hàng đường nhân. Xưa nay nàng rất thương nữ nhi, tất nhiên liền gật đầu : “Để nương gọi Đào ma ma xuống mua cho con.”


      Nhưng Khương Lệnh uyển lắc lắc đầu , bi bô : “ muốn, Xán Xán muốn tự chọn.”


      Chu thị cau mày, có chút do dự.


      Lúc này, Lục Tông vốn im hơi lặng tiếng ngồi bên giờ lại mở miệng: “Dì, để Tông nhi bồi biểu muội xuống mua.”


      Chu thị nhìn Lục Tông mặt mày sáng sủa trước mặt, trong lòng sớm coi Lục Tông như người nhà, đối với ngàn vạn lần yên tâm, có bao nhiêu do dự liền mỉm cười : “Vậy cũng được.”


      Đôi mắt Khương lệnh Uyển trợn trừng lên,kinh ngạc nhìn Lục Tông, hiển nhiên nghĩ tới tình nguyện tự đề cử mình.


      Xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại ven đường.


      Lục Tông xuống xe ngựa, sau đó liền ôm tiểu bánh bao mập mạp xuống. Tiểu bánh bao xưa nay dính người, vừa xuống đất liền ôm cánh tay buông. Lục Tông cúi đầu nhìn nhìn, có chút bất đắc dĩ, rồi nhàng nắm chặt tay mềm mại xương, dẫn nàng đến sạp đường nhân đối diện.


      Quán chủ sạp đường nhân là nam tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi, mặc thân xiêm y cổ tròn hơi cũ kĩ màu xám, lịch văn nhã, vừa nhìn liền biết là người thành . Quán chủ cúi đầu làm đường nhân, nghe được tiếng vang liền ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu thiếu niên nắm tay tiểu nữ oa tới, ánh mắt khỏi sáng lên, trong lòng than thầm tiếng, sau đó mới hoàn hồn hướng tiểu nữ oa ngọc tuyết đáng : “Tiểu nương muốn đường nhân hình gì?”


      Đôi mắt to của Khương Lệnh Uyển chuyển động, nghĩ tới dáng vẻ lưng ngựa của Lục Tông, ngẩng khuôn mặt mềm mại ngọt ngào : “Cháu muốn đại mã.”


      Quán chủ nghe thanh mềm mại của nữ oa, cảm thấy tâm can đều mềm , gật đầu : “Được, vậy thúc làm đại mã cho cháu.” rồi lại cầm lấy đường nhân hình con bướm vừa mới làm xong ở bên cạnh, đưa cho Khương Lệnh Uyển, , “Đây xem như là quà tặng cho cháu, ăn trước , đại mã làm xong nhanh thôi.”


      ra lớn lên đáng liền được ăn đường nhân miễn phí sao?


      Khương Lệnh Uyển vui vẻ, còn tuổi nhưng thanh nghiêm trang “Cám ơn thúc thúc.” Sau đó liền tươi cười hớn hở vươn tay mập mạp ra nhận đường nhân trong tay quán chủ, vừa cầm lấy liền nhịn được ăn ngay. Nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh bướm, vị đường ngọt dịu hòa tan ở đầu lưỡi, khiến tâm tình con người đều trở nên tốt hơn.


      Khương Lệnh Uyển vui vẻ híp mắt, lúc này mới đem đường nhân giơ lên trước mặt Lục Tông, : “Tông biểu ca muốn ăn ?”


      Lục Tông thấy bộ dạng thèm ăn của tiểu mập mạp, lắc đầu : “Muội ăn .”


      “Ân.” Khương Lệnh Uyển cúi đầu, tiếp tục ăn đường nhân.


      Đường nhân rất nhanh chỉ còn nửa, đường nhân hình con ngựa cũng làm xong. Lục Tông tiếp nhận đường nhân, trả tiền, Khương Lệnh Uyển ngước đầu đưa tay đón, lại phát Lục Tông đem đường nhân nâng lên cao, dường như có ý định đưa cho nàng.


      Khương lệnh Uyển chớp chớp mắt to, lên tiếng gọi: “Tông biểu ca?”


      Tại sao cho nàng?


      Lục Tông lẳng lặng nhìn tiểu bánh bao mập mạp trắng nõn trước mặt, đôi mắt nhu hòa, sau thoáng cúi người, nhìn đôi mắt to đen lay láy của tiểu bánh bao, chỉ chỉ đường nhân trong tay mình, nhàn nhạt mở miệng: “Muốn ?”


      Khương Lệnh Uyển gật đầu “Ân” tiếng: “Xán Xán muốn.”


      Sau khắc liền thấy Lục Tông dùng ngón trỏ thon dài trắng nõn của nhàng đâm đâm lên gò má.


      Ân?


      Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt đột nhiên trợn to, lúc lâu sau mới hiểu ý Lục Tông.


      Kỳ nàng biết, Lục Tông bên ngoài tính tình lạnh nhạt, thực chất trong nội tâm lúc này chẳng khác thiếu niên mười tuổi là bao. Hơn nữa cũng có lúc Lục Tông rất thích bắt nạt người, kiếp trước hai người bọn họ sau khi thành thân, dần dần trở nên quen thuộc, Lục Tông liền còn che giấu tính tình chút nào, câu “Muốn ?” lúc này khiến nàng đột nhiên nghĩ đến số chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng.


      Khuôn mặt của Khương Lệnh Uyển đỏ bừng bừng, lúc này rũ mắt e thẹn, cũng nhìn ra có gì khác thường, chỉ cảm thấy mập mạp đáng , khiến người ta muốn tới cắn miếng lên khuôn mặt mập mạp ngây thơ kia.


      Nàng cong cong môi, phu quân nhà mình cần gì phải do dự, đôi tay liền nâng gương mặt tuấn tú của Lục Tông, “Bẹp” hôn cái ở má trái của Lục Tông. Đến lúc nàng muốn buông tay để lấy đường nhân trong tay Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi hơi động, sau đó chu miệng , vững vàng che môi Lục Tông.


      Miệng mềm mại thơm lại mềm, có lẽ là do vừa ăn đường nhân xong, lúc này còn có chút dính.


      Lục Tông ngẩn người, mới thấy tiểu mập mạp hôn xong, lúc này dễ dàng bắt lấy đường nhân trong tay , cúi đầu ăn như có chuyện gì xảy ra, ngay cả nhìn cũng nhìn thêm chút.


      Gương mặt tuấn tú non nớt của Lục Tông có chút tự nhiên, ho tiếng, sau đó mới làm mặt hờ hững cúi người nâng mông của tiểu mập mạp, ôm người hướng về xe ngựa dừng ở ven đường.


      .


      Sau khi Chu thị đưa Tiết Vanh về Trung Dũng Hầu phủ, liền dẫn nữ nhi trở về phủ. Vậy mà vừa mới hồi phủ, liền có nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân, Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu.”


      Chu thị biết từ lúc Từ thị bị hưu, Khương Nhị Gia bị ai ràng buộc, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng, ngay cả nữ nhi cùng nhi tử tuổi cũng quan tâm. Chu thị nghe xong nhíu mày, : “ yên lành, như thế nào lại té xỉu?”


      Nha hoàn kia đáp: “Là nữ tiên sinh dạy học phát , sáng nay thân thể Nhị tiểu thư thoải mái nhưng gì, lúc sau chịu được nữa liền hôn mê bất tỉnh. Thời điểm nữ tiên sinh phát Nhị tiểu thư ổn, toàn thân Nhị tiểu thư nóng vô cùng, cả người mơ mơ màng màng, lúc này nằm giường , khóc lóc muốn mẫu thân.”


      Nhị tiểu thư Khương Lệnh Dung là tiểu thư lớn tuổi nhất trong các tiểu thư, cũng là người ngoan ngoãn nhất trong phủ, còn tuổi bộ dáng thục nữ, tính tình nhã nhặn lịch , giống như mẫu thân nàng Từ thị, cũng giống Khương Nhị Gia, là hài tử khiến người khác lo lắng.


      Nàng vốn tưởng rằng Từ thị vừa , người khóc lóc huyên náo lợi hại nhất phải là Khương Lệnh Huệ, ngời lại là Khương Lệnh Dung này xảy ra chuyện trước.
      Thích ăn thịt, Sweet you, dhtt47 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 33:


      Edit: Kye


      Beta: Mira


      Bây giờ Từ thị vừa , chi thứ hai liền còn nữ chủ nhân.


      Hai người Khương Lệnh Dung Khương Lệnh Đề tuy có nha hoàn ma ma chăm sóc, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, làm sao cẩn thận bằng mẫu thân mình? Trong lòng Chu thị đúng là cực kỳ oán Từ thị, nhưng chuyện này cũng qua rồi, nàng lại so đo với mấy hài tử, phải là tự hạ thấp bản thân sao?


      Chu thị suy nghĩ chút, liền : “Ta tới xem thử.”


      Khương Lệnh Uyển thuận thế nắm lấy ống tay áo Chu thị, ngửa đầu : “Nương, xán Xán cũng muốn thăm Nhị tỷ tỷ.”


      Chu thị cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của nữ nhi, con ngươi trong suốt, bên trong đều mảnh thiên chân vô tà. Từ chuyện lần trước của Từ thị, nàng có chút phòng bị với chi thứ hai, nhưng thế nào, hài tử chi thứ hai cũng là đường ca đường tỷ của nữ nhi. Cùng sống dưới mái hiên, tóm lại trốn tránh cũng phải biện pháp.


      Chu thị mỉm cười, mặt mày ôn hòa, tay nàng nắm lấy tay mập mạp của nữ nhi, ôn nhu : “Xán Xán cùng với nương, nhưng phải ngoan ngoãn.”


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Xán Xán biết.”


      Hai mẹ con đến gian phòng Khương Lệnh Dung ở tây viện, ma ma nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Chu thị lập tức hành lễ, sau đó vén màn đưa người vào. Chu thị nắm tay nữ nhi, theo nha hoàn vòng qua tấm bình phong gỗ lê bảo đồ, liền thấy rèm che màu trắng thêu hoa được vén lên, khuôn mặt của Khương Lệnh Dung trắng bệch như tờ giấy, nằm giường , miệng lúc đóng lúc mở, lẩm bẩm mớ.


      trán đầy mồ hôi hột, tóc mái bằng ướt nhẹp dính vào trán.


      Vây quanh giường là ba tiểu oa nhi.


      Mặt thân áo lụa xanh ngọc sắc, tiểu nam oa mày rộng mắt to chính là Nhị công tử Vệ Quốc Công phủ Khương Lộc, ở giữa là tiểu nữ oa quần áo mềm mại màu hồng nhạt thêu hoa sen Khương Lệnh Huệ, còn bên cạnh Khương Lệnh Huệ chính là Tô Lương Thần.


      Vây quanh giường còn có ít ma ma nha hoàn, đều im lặng, dám lớn tiếng.


      Mà giờ khắc này, người ngồi bên mép giường vắt khăn đặt lên trán Khương Lệnh Dung, nàng mặc thân áo lụa màu xanh đậm in mai lan trúc, đầu chải búi tóc mây đơn giản, chính là nữ tiên sinh của Khương Lệnh Dung, tên Thẩm Như Ý.


      Thầm Như Ý yểu điệu tinh tế, mặt mày thanh lệ, dung mạo phải quá xuất chúng nhưng nổi bật nhờ khí chất thanh hà, thanh tân thoát tục làm người ta vừa nhìn liền nhịn được cảm thán: giống như “Phúc có thi thư khí tự hoa.”


      Thẩm Như Ý là tài nữ có tiếng ở Tấn thành, nam tử quỳ gối dưới váy nàng thiếu những vương tôn quý tộc, nhưng vị Thẩm tài nữ này lại tuyên bố chung thân gả. Bây giờ khoảng hai mươi mà vẫn thân mình.


      Đối với Thẩm Như Ý, Chu thị rất kính trọng.


      Mà có thể mời được Thẩm Như Ý đến dạy học cho Khương Lệnh Dung, Từ thị coi như có bản lĩnh.


      Nhưng Chu thị hiểu được, mỗi mẫu thân đều hi vọng con mình có thể học theo tiên sinh tốt, vì mời Thẩm Như Ý, Từ thị cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư.


      Thẩm Như Ý thấy Chu thị đến, liền đưa khăn lau cho ma ma đứng bên, nhanh chậm cúi chào Chu thị: “Như Ý tham kiến Quốc công phu nhân.”


      Thẩm Như Ý nhìn vị Quốc công phu nhân trước mặt, con ngươi lộ vẻ kinh diễm, trong lòng cảm thán, Quốc công phu nhân đúng như lời đồn đại xinh đẹp thoát trần làm người ta thể dời mắt.


      Chu thị khách khí hỏi: “Dung nhi làm sao?”


      Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn, giống như các hài tử khác chịu ngồi yên chỗ, mỗi ngày lên lớp đều rất nghiêm túc nghe giảng, khiến lòng người bớt lo ít, rất được lòng Thẩm Như Ý. Thẩm Như Ý rất hài lòng với Khương Lệnh Dung, tất nhiên quan tâm đến nàng nhiều hơn.


      Thẩm Như Ý : “Đại phu vừa mới xem qua, nàng bị phong hàn, quá nghiêm trọng, uống thuốc liền khỏe, chỉ là…” Thẩm Như Ý dừng lại chút, biết nên hay , nàng nhìn sắc mặt Chu thị lát mới : “Chỉ là Nhị tiểu thư hay gọi tên mẫu thân nàng.”


      Từ ra rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, chỉ cần còn Chu thị ở đây, kiếp này đừng nàng đừng hòng bước vào phủ lần nữa. Chu thị nghe xong, khuôn mặt trầm xuống, thanh đổi : “Dung nhi vẫn còn , bây giờ mẫu thân vừa , vẫn cần thời gian thích ứng, qua khoảng thời gian sao.” xong liền xoay người dặn dò Nghiêm ma ma đứng bên cạnh.


      Nghiêm ma ma là ma ma chuyên hầu hạ Khương Lệnh Dung, ngoại trừ Từ thị, Khương Lệnh Dung hay ỷ lại nàng ta nhất.


      Chu thị : “Sau này phải quan tâm Nhị tiểu thư nhiều hơn.”


      Bây giờ Nghiêm ma ma run như cầy sấy. Nhị tiểu thư tuy còn , nhưng xưa nay rất ngoan, sở dĩ những người hậu hạ như bọn họ có lúc lười biếng, nhưng hôm nay quá sơ suất mới tạo ra cố như vậy. Lúc này Nghiêm ma ma tự trách ngớt, gương mặt già nua tràn đầy xấu hổ, thanh ràng : “Nô tỳ biết sai, sau này chăm sóc Nhị tiểu thư tốt.”


      Chu thị nghe xong liền gật đầu, cũng truy xét đến cùng.


      Tuy nàng là nữ chủ nhân của Vệ Quốc Công phủ, nhưng chuyện của chi thứ hai, vẫn tự do bọn họ giải quyết tốt hơn. Nếu như là thường ngày, Từ thị còn ở đây, chuyện xảy ra như vậy, sợ rằng Nghiêm ma ma còn cách nào ở lại trong phủ.


      Khương Lệnh Huệ nhìn tỷ tỷ nàng mơ màng nằm giường , viền mắt nóng lên, đến bên cạnh Chu thị, ngửa đầu mấp máy môi: “Đại bá mẫu, người cho nương trở về có được ? Huệ nhi nhớ nương.”


      Giờ khắc này Khương Lệnh Huệ hai mắt hồng hồng, thanh oan ức, đáng thương như con thỏ làm người ta mến thôi. Nàng thấy Chu thị lời nào, lại nắm lấy tay áo Chu thị khóc lên: “Huệ nhi nhớ nương…”


      “Huệ biểu muội, đừng khóc.” Tô Lương Thần tiến lên, tỏ vẻ săn sóc, lấy ra khăn tay trong ống tay áo muốn lau nước mắt cho Khương Lệnh Huệ.


      Nhưng Khương Lệnh Huệ lại quá thương tâm, muốn người khác chạm vào, nhíu mày đẩy Tô Lương Thần ra.


      Tô Lương Thần gầy hơn Khương Lệnh Huệ chút, cái đẩy này làm nàng trực tiếp ngã xuống đất. Nghiêm ma ma đứng bên ngẩn người, lập tức nâng người ngồi dậy. Nghiêm ma ma rất hiểu tính tình Khương Lệnh Huệ, nhưng dù sao nàng cũng là chủ nhân, bà cũng dám cãi lại, chỉ nhìn về phía Tô Lương Thần ân cần hỏi: “Tô tiểu thư, té có chỗ nào bị thương ?”


      Tô Lương Thần chỉ là nữ oa năm tuổi, bây giờ có lòng tốt lại bị Khương Lệnh Huệ đẩy ngã, nếu là nữ oa bình thường, sớm oan ức khóc nấc lên. Nhưng Tô Lương Thần khóc nháo, ngược lại còn rất im lặng, khuôn mặt trắng nõn cũng tỏ ra oan ức, chỉ quay đầu về phía Nghiêm ma ma : “Cảm ơn, ta sao.”


      Thẩm Như Ý nhìn, cũng khỏi nhíu mày.


      Thầm Như Ý là tài nữ học qua đủ loại thi thư, tất nhiên thích xích mích đánh nhau. Lúc trước Tô Lương Thần thuyết phục lão thái thái cho nàng theo học Thẩm Như Ý, coi như cùng làm bạn với Khương Lệnh Dung. Mấy ngày nay, lão thái thái thấy Tô Lương Thần rất ngoan ngoãn, thấy nàng còn thiên tư thông minh, hơn nữa lại rất chăm chỉ hiếu học, liền với Từ thị, để cho Tô Lương Thần theo học Thẩm tiên sinh. Trước kia Thẩm Như Ý cho rằng, Khương Lệnh Dung là tiểu nữ oa ngoan ngoãn thông tuệ, là nhân tài đáng để bồi dưỡng, nhưng bây giờ nàng mới cảm thấy Tô Lương Thần mới là tiểu thần đồng, tuy nàng hơi gầy gò mảnh mai, nhưng trong từ trong xương cốt lại toát ra loại ngạo khí chịu thua kém, Thẩm Như Ý nhìn thấy liền sáng mắt lên, càng ngày càng có dụng tâm muốn giáo dưỡng hai tiểu nữ oa này.


      Mà Tô Lương Thần thực rất thông minh, tuổi còn biết cách giấu tài, ràng giỏi hơn Khương Lệnh Dung cái đầu, nhưng mỗi lần tới thời điểm kiểm tra luôn nhường Khương Lệnh Dung làm cho nàng nổi bật hơn mình. Cứ như vậy, lại vừa làm nổi bật Khương Lệnh Dung đồng thời dù cho Từ thị có bất mãn gì chăng nữa cũng thể gây khó dễ nàng.


      Bây giờ thấy cử chỉ của Tô Lương Thần, trong lòng Thẩm Như Ý lại có thêm mấy phần hảo cảm với nàng, mà đối với Tam tiểu thư luôn được nuông chiều kia Thẩm Như Ý thất vọng thôi… Nhưng mà sang năm, vị Tam tiểu thư này cũng đến tuổi học.


      Vào lúc này, Khương Lệnh Dung nằm giường liền chậm rãi mở mắt ra, miệng lẩm bẩm gọi: “Nương, nương…”


      Thẩm Như Ý nghe thấy khỏi đau lòng, vội vàng nắm tay của Khương Lệnh Dung : “Nhị tiểu thư.”


      Khương Lệnh Dung thấy Thẩm Như Ý, mới thất vọng kêu tiếng: “Thẩm tiên sinh.”


      Khương Lệnh Dung giương mắt, thấy Chu thị và Khương Lệnh Uyển cũng ở đây, đôi mắt dịu dàng của tiểu nữ oa bỗng nhiên lành lạnh, nàng hơi rũ mắt, gắt gao cắn môi. lúc sau mới ngoan ngoãn nhìn về phía Chu thị, mở miệng gọi: “Đại bá mẫu.”


      Chu thị là người thông tuệ, dù Khương Lệnh Dung giỏi che dấu cỡ nào, nhưng tuổi nàng còn , cũng thể giấu được mắt Chu thị. Vừa rồi trong mắt Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện này, ràng tồn tại oán hận với nàng. như vậy... Chu thị thầm nghĩ: Khương Lệnh Dung chắc chắn biết lí do vì sao Từ thị rời .


      Chu thị nắm tay nữ nhi, sau đó quay về phía Thẩm Như Ý : “Thẩm tiên sinh cực khổ rồi. Sắc trời cũng còn sớm, ta phái người đưa tiên sinh trở về. Còn Dung nhi, ta gọi người chăm sóc, nếu có gì sơ suất, người đều đừng mong có thể ở lại Vệ Quốc Công phủ.” .


      Quốc công phu nhân xưa nay ôn hòa bỗng trở nên nghiêm khắc, hạ nhân trong lòng nơm nớp lo sợ, nghiêm túc cẩn thận lắng nghe.


      Bàn giao xong mọi chuyện, Chu thị liếc nhìn Tô Lương Thần đứng bên cạnh : “Lương Thần cũng nên sớm trở về.”


      Tô Lương Thần tuổi còn , nàng nhìn Chu thị, khóe miệng cong lên, mỉm cười : “Lương Thần muốn ở lại bồi Dung biểu tỷ chút, thể tiễn cùng Uyển biểu muội.”


      Cử chỉ hào phóng tự nhiên, Khương Lệnh Huệ còn kém xa.


      Chu thị ý thức được —— mai sau trong phủ người làm nàng bất an nhất, phải là Khương Lệnh Huệ xưa nay đối nghịch với nữ nhi, mà là hai người Khương Lệnh Dung dịu dàng cùng Tô Lương Thần ngoan ngoãn.


      Nghĩ như vậy, Chu thị khỏi hoảng hốt.


      Nàng muốn giáo dưỡng nữ nhi trở nên đơn thuần thiện lương chút, chỉ cần thoải mái sống an ổn qua ngày là được. Nhưng dù nàng cùng Quốc công gia ngày ngày bảo vệ nữ nhi, sợ rằng cũng bảo vệ tốt mãi được. đến cùng, là nữ nhi nên học cách bảo vệ chính mình.


      Ra sân, Chu thị ôm Khương Lệnh Uyển lên.


      Khương Lệnh Uyển từ đầu tới đuôi đều rất ngoan ngoãn, câu, nhưng mẫu thân nàng lo lắng, nàng vẫn cảm giác được. Tay nàng ôm lấy cổ mẫu thân, mãi đến khi ra khỏi tây viện nàng mới mở miệng : “Nương, sau này Xán Xán ngoan, để nương lo lắng.”


      Nữ nhi ngoan như thế, Chu thị hài lòng.


      Chu thị cong môi mỉm cười, sau đó liền : “Nhưng Xán Xán phải nhớ, phải biết cảnh giác người khác, được dễ dàng tin tưởng bất kì ai.”


      Khương Lệnh Uyển giả vờ hiểu như hiểu, khuôn mặt ngây thơ : “Xán Xán tin tưởng cha mẹ nhất, ca ca cùng Tứ tỷ tỷ, còn có Tông biểu ca.”


      Chu thị cười cười, thầm nghĩ: Nữ nhi còn , e rằng sau này còn phải dạy thêm nhiều lắm.


      ·


      Buổi tối, thanh “kẹt kẹt kẹt kẹt” giường gỗ hoa lê dần dần , phía trong màn giường, Chu thị thở hồng hộc nằm trong lồng ngực phu quân nhà mình, mặt cười ửng đỏ, với Khương Bách Nghiêu chuyện của chi thứ hai.


      Khương Bách Nghiêu nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, nắm tay thê tử đưa lên mép hôn cái, : “Nàng đúng là lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, những hài tử kia mới bao nhiêu lớn?”


      Chu thị bất mãn nhéo cái, làm Khương Bách Nghiêu rên lên tiếng, nàng : “Chàng phải tin tưởng trực giác của thiếp thân…” xong Chu thị thở dài: “Bất luận thế nào thiếp cũng để người nào làm tổn thương Xán Xán, nữ nhi quá mức đơn thuần lương thiện, sau này chịu được khổ cực, vì thế Quốc Công gia nên sủng Xán Xán quá mức. Bây giờ Xán Xán mới bốn tuổi, chúng ta dạy vẫn còn kịp.”


      Khương Bách Nghiêu cười cười, ánh mắt nhu tình nhìn kiều thê : “ sủng Xán Xán? Nàng làm được?”


      Lời vừa dứt, Chu thị yếu ớt nhíu mày, trong lòng phát sầu —— nữ nhi bảo bối này của nàng, làm sao nàng có thể sủng?


      Chu thị muốn nhắc lại, liền : “Lần sau Quốc Công gia cố gắng tìm Nhị đệ chuyện. cũng là người cha, phải tự biết quản giáo hài tử của mình. Hôm nay Dung nhi sinh bệnh, người làm cha như ngược lại tốt, chỉ lo phong lưu khoái hoạt bên ngoài, về kịp lại để người ngoài như Thẩm tiên sinh quan tâm giúp.”


      Tuy nàng thích Từ thị, nhưng chuyện nào ra chuyện đó.


      Khương Bách Nghiêu rất biết nghe lời, hôn mặt thê tử cái, : “Được, ngày mai ta tìm chút…” Sau đó đôi mắt sâu thẳm, lần nữa đem thân thể Chu thị che kín bên dưới.


      Tất nhiên lại phen mây mưa gió thổi, phù dung trướng ấm.


      ·


      Bên này Thái tử sau khi hồi cung, khuôn mặt tuấn lãng vẫn chưa hết nhăn lại.


      Mãi khi đến lối đường mòn của Khôn Hòa cung, bước chân nhịn được dừng lại, khuôn mặt xoắn xuýt quay về phía tiểu thái giám : “Lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại là nam hài tử?”


      Tiểu thái giám theo sau Thái tử tên là Nguyên Mậu, con mắt rất to, rất cơ linh, thêm nữa cái miệng rất ngọt, tất nhiên liền chiếm được niềm vui của Thái tử, vì thế trở thành người hầu hạ thân cận của . Nguyên Mậu nhớ tới tiểu nam oa còn xinh hơn cả nữ oa kia, cảm thấy có chút thổn thức, thầm nghĩ: tuổi xinh đẹp đáng như thế, lớn lên tất nhiên cũng rất hồng nhan họa thủy a, hơn nữa họa thủy này còn là nam tử.


      Cho nên mới , sinh ra quá tốt .


      Nhớ tới hành động hôm nay của Thái tử, Nguyên Mậu nhịn được mà reo ca trong lòng, lúc sau mới : “Thái tử đúng.”


      cái gì cũng đúng, thú vị!


      Thái tử lười tranh luận cùng Nguyên Mậu, chỉ thở phì phò tiến vào Khôn Hòa cung. Vừa bước vào cửa điện, liền nhìn thấy người ngồi ghế chủ vị mặc bộ cung trang lộng lẫy quý giá, đầu nữ tử đội phượng quan xinh đẹp, khuôn mặt mới lộ ra vài phần trẻ con.


      tiến lên định hành lễ, bỗng nhìn thấy tiểu nữ oa mặc thân váy ao xanh nhạt ngồi bên cạnh mẫu hậu của mình.


      Nhìn thân hình chắc khoảng tầm năm, sáu tuổi.


      Nhưng nhìn cách ăn mặc này, Thái tử biết đây phải là vị hoàng muội nào trong cung, sợ rằng đây chính là tiểu nương của Hầu phủ nào đó. Thái tử lên, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu nữ oa, mặt sợ đến mức trắng bệch cả , lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, dùng tay chỉ vào nàng, : “Ngươi ngươi ngươi… tại sao ngươi lại ở trong cung?”


      Vị tiểu nữ oa váy áo xanh lam này, ràng là người ở mã trường kia…


      Hoàng hậu nhìn hành động của nhi tử, rất là kinh ngạc, nhìn về phía Thái tử hỏi: “Vân nhi gặp qua Tranh nhi rồi sao?”


      Giờ phút này, tiểu nữ oa ngồi bên cạnh hoàng hậu phải ai khác mà chính là trưởng nữ Trung Dũng Hầu phủ —— Tiết Tranh.


      Đôi mắt to Tiết Tranh nhìn Thái tử kỳ quái trước mặt, sau đó nhìn về phía Hoàng hậu nở nụ cười, thẳng: “Hoàng hậu nương nương, Tranh nhi chưa từng gặp Thái tử.”


      Nhưng mà…


      Tiết Tranh kỳ quái nhíu mày.


      Hình như Thái tử lại nhận thức nàng? Hơn nữa hành động kia… Dung mạo của nàng rất đáng sợ sao?


      Hôm nay Tiết Tranh theo mẫu thân vào cung bồi Thái hậu, tình cờ gặp Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thấy nàng có chút thích, cho nên mang nàng đến Khôn Hòa cung chơi đùa. Hôm nay tiến cung, người thích trang phục như Tiết Tranh hiếm khi mặc thân quần áo tinh xảo mềm mại thế này, ngay cả hai búi tóc cũng óng ánh châu hoa, giữa trán có đeo dây minh châu, quả nhiên chính là trang phục của các tiểu quý nữ thế gia. Hơn nữa khuôn mặt của nàng lại rất tinh xảo, đôi mắt long lanh nước, linh khí bức người, khó trách làm Hoàng hậu nương nương dưới gối chỉ có đứa con trai lại thích nàng như vậy.


      Nhưng mà Tiết Tranh rất thích bộ trang phục này.


      Bởi vì nó tiện lợi.


      Tay Tiết Tranh theo thói quen sờ về phía hông của nàng, sờ được cây cung chưa từng rời người kia, khỏi nhíu mày.


      —— Tiến cung chỉ cần mặc những bộ váy phiền phức, búi tóc cũng phiền phức, ngay cả cung cũng thể mang theo.


      Tiết Tranh bĩu môi, thầm nghĩ: Nương trong cung có mấy con chim rất đẹp, nhưng lúc nãy nàng trèo lên mấy cái cây, ngay cả tổ chim cũng tìm được.


      Thái tử bị dọa sợ rồi, con mắt trừng to, nuốt nước miếng cái, sững sờ lên tiếng.


      Lúc này Hoàng hậu mới : “Đúng rồi, Tranh nhi còn có đệ đệ sinh đôi, tên...tên là gì nhỉ?”


      “Tiết Vanh.” Tiết Tranh nở nụ cười ngọt ngào, : “Hoàng hậu nương nương, lần tới khi người nhìn thấy đệ đệ thần nữ, nhất định Hoàng hậu nương nương rất thích. Trong nhà thần nữ, ai thích Vanh nhi.”


      Tiết Tranh rất thương che chở vị đệ đệ này.


      Hoàng hậu cũng sớm nghe Trung dũng Hầu phủ sinh đôi long phượng thai rất xinh đẹp, bây giờ nàng thấy Tiết Tranh, nhịn được than thở: Tướng mạo đẹp. Hơn nữa Tiết Tranh còn , cử chỉ tự nhiên hào phóng, giống như những tiểu nữ oa khác, vừa nhìn thấy Hoàng hậu nàng liền căng thẳng ra lời, chứ đừng giống như Tiết Tranh thoải mái chuyện với nàng.


      Đúng là diệu kì, diệu kì a.


      Sắc mặt thái tử hòa hoãn lại, vị vừa gặp ở mã tràng kia, ràng là Tiết Vanh đệ đệ Tiết Tranh, cũng phải cùng chung người. thở phào nhõm, giương mắt nhìn Tiết Tranh, lúc này mới phát hình như nàng cao hơn Tiết Vanh chút, khuôn mặt cũng béo ị như Tiết Vanh, đúng là vóc người bình thường của tiểu nương.


      ra là long phượng thai, cho nên hình dáng mới giống nhau như vậy…


      Nhưng mà bây giờ trong lòng Thái tử tồn tại bóng đen, mặc dù biết Tiết Vanh cùng Tiết Tranh là hai người khác nhau, nhưng nhìn khuôn mặt này, cũng cảm thấy thoải mái, liền kéo kéo ống tay áo Hoàng hậu, bất mãn : “Mẫu hậu, nhi thần thích nàng… Nhi thần có chuyện muốn với người, người để nàng ra trước.”


      Tiểu nữ oa đáng như thế, làm sao có thể thích?


      Hoàng hậu tỏ vẻ kinh ngạc. Con trai nàng đơn thuần thiện lương, tuy rằng thường ngày có chút bá đạo nhưng đối xử với các hoàng tỷ muội trong cung rất tốt. Tuổi còn , liền biết rằng nam hài tử thể bắt nạt nữ hài tử, tại sao lần đầu nhìn thấy Tiết Tranh liền căm ghét như vậy?


      Mà lời này lại rất hợp ý Tiết Tranh.


      Tiết Tranh giả vờ ngoan ngoãn, khuôn mặt trắng nõn bưng ý cười thản nhiên, quay về phía Hoàng hậu : “Hoàng hậu nương nương, nếu Thái tự điện hạ có chuyện, vậy thần nữ nên quấy rầy Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ rồi, thần nữ tìm mẫu thân.”


      Ngoan ngoãn như vậy, Hoàng hậu càng nhìn càng thích. Nhưng thấy lông mày nhi tử nhíu lại, nàng cũng thể hảo hảo lưu lại người, chỉ nắm tay Tiết Tranh, nhiệt tình : “Lần tới tiến cung, Bổn cung tiếp đón ngươi tốt…” xong liền sờ khuôn mặt tinh xảo của Tiết Tranh, sau đó nhìn về cung tỳ đứng bên : “Ngươi mang Tiết nương đến chỗ Thái hậu.”


      Cung tỳ tuân lệnh dẫn Tiết Tranh ra cửa điện.


      Lúc này Thái tử mới thở phào nhõm, đặt mông tròn ngồi bên cạnh hoàng hậu.


      Hoàng hậu tự mình rót cho nhi tử chén nước, lại lấy khăn tay lau mồ hôi trán nhi tử, : “Nhìn con này, đầu đầy mồ hôi, nghe Vân nhi mã tràng tìm Vinh thế tử?”


      Thái tử gật đầu, con mắt sáng lấp lánh: “Nhi thần tỷ thí đua ngựa cùng đường ca.”


      Hoàng hậu cười cười: “Vẫn là Vân nhi thắng?”


      Nghe lời Hoàng hậu, Thái tử rũ mắt, ủ rũ lắc đầu lầm bầm: “Nhi thần thua. Đường ca cưỡi ngựa rất lợi hại, nhi thần cần phải luyện tập nhiều hơn, có điều lần tới nhất định nhi thần thắng.”


      Vừa nghe thấy chữ “thua”, tay lau mồ hôi cho Thái tửu dừng lại chút, mày liễu như nhiễm thêm tầng băng sương, : “Tiểu tử Lục Tông kia dám thắng con?”


      Thái tử nhận ra có gì đúng, lo lắng Hoàng hậu làm gì bất lợi với Lục Tông, vội : “Mẫu hậu, lần tỷ thí đầu tiên đường ca bại dưới tay nhi thần nhưng nhi thần biết là cố ý thua, nên lần tỷ thí thứ hai liền bắt dùng thực lực thực của mình. Mẫu hậu… người được trách tội đường ca.”


      Hoàng hậu nghe xong ngẩn người, biết nhi tử của nàng tâm tư đơn thuần, liền xoa đầu xong nhéo khuôn mặt của : “Vân nhi gì vậy? Làm sao mẫu thân lại trách tội .”


      Thái tử có chút yên lòng, trừng mắt nhìn: “Vậy… mẫu hậu đừng suy nghĩ những chuyện đó.”


      Hoàng hậu gật đầu, cầm chén sứ khắc hoa sen đưa cho Thái tử : “Mẫu hậu quản, con uống chút nước .”


      Lần này Thái tử yên tâm, sau khi uống nước xong, mới cười sang sảng với hoàng hậu: “Hôm Thái phó giao bài tập, nhi tử còn chưa làm xong. Mẫu hậu, nhỉ tử về làm bài tập.”


      Nhi tử chịu cố gắng, Hoàng hậu rất vui mừng, tay đẹp xoa xoa đầu Thái tử, ôn hòa : “ . Trở về mẫu hậu sai người mang đồ ăn ngon đến cho con, đừng để bị đói.”


      “Dạ.” Thái tử gật đầu, lúc này mới rời khỏi Khôn Hòa cung.


      Tháo tử vùa rời , nụ cười mặt Hoàng hậu dần thu lại. Nàng lẳng lặng nhìn mấy chén trà bàn, sau đó quay sang với cung tỳ tâm phúc: “Có mấy chuyện bổn cung muốn ngươi làm…”


      ·


      Nửa tháng sau khi cùng Lục Tông đến mã tràng, Khương Lệnh Uyển nhận được tin tức, hôm qua Lục Tông cẩn thận ngã ngựa, từ lưng ngựa ngã xuống, bị gãy chân, nay nằm tĩnh dưỡng.


      Theo lý thuyết tiểu thiếu niên mười tuổi cưỡi ngựa bị ngã là chuyện bình thường, nhưng Khương Lệnh Uyển từng thấy Lục Tông cưỡi ngựa, hơn nữa tính tình Lục Tông trầm ổn, ngựa cưỡi là ngựa chuyên môn tự chăm sóc, chỉ nhận thức chủ nhân, yên lành sao lại bị ngã?


      Chuyện này có chút kì lạ.


      Khương Lệnh Uyển vội vàng tìm Chu thị, ồn ào muốn Vinh Vương phủ thăm Lục Tông.


      Chu thị thực có chút buồn bực.


      Nhiệt tình của nữ nhi đối với Lục Tông ngày qua ngày những giảm xuống, trái lại lúc nào cũng treo bên miệng, thực rất thân thiết, qua thời gian, ngay cả Dụ nhi là ca ca cũng có chút ganh tị. Lại ngọc bội kia, nàng tưởng nữ nhi chơi chán, hôm qua lúc tắm cho nữ nhi liền tiện tay muốn tháo ra, nhưng nữ nhi lại coi đó là bảo bối, làm gì chịu cho nàng?


      Có điều ——


      Chu thị thầm nghĩ: Bây giờ Lục Tông bị ngã ngựa, biết có nghiêm tọng lắm , nữ nhi lại thân thiết với , lúc này thăm cũng là điều nên làm.


      Chu thị những đồng ý mà còn tự tay chuẩn bị dược liệu chăm sóc thân thể, để Đào ma ma cùng nữ nhi. Tuy những thứ này ở Vinh vương phủ thiếu, nhưng đây là tâm ý, cái gì cần biểu thị nên biểu thị.


      Thời gian này Vinh Vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ qua lại thân thiết, hạ nhân Vinh Vương phủ cũng đều là những người có mắt, hôm nay thấy Khương Lục tiểu thư tất nhiên khách khí, vội vàng cúi đầu đưa vị tiểu thư kim tôn ngọc quý này đến sân phòng Thế tử.


      Lục Tông thích bị người khác quấy rầy, lần này chân bị gãy, liền nằm giường dưỡng thương, trong phòng người hầu hạ cũng có.


      Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma chờ bên ngoài, chân ngắn tự mình chạy vào trong.


      Nàng vào, nhìn thấy Lục Tông ngồi giường đọc sách, viền mắt nóng lên, vội vàng tới bên cạnh , tinh tế đánh giá phen.


      mặt Lục Tông có chút trầy da.


      Khương Lệnh Uyển thanh mềm mại nhu nhu hỏi: “Tông biểu ca, chân huynh khá hơn chưa?”


      Tiểu bánh bao quan tâm mình như vậy, mặt mày Lục Tông nhu hòa hơn chút, : “ có chuyện gì, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.” Thấy bên người tiểu bánh bao có ai, Lục Tông nhíu mày hỏi: “Ma ma bên cạnh muội đâu?”


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày : “Muội biết Tông biểu ca thích nhiều người nên để Đào ma ma chờ bên ngoài.” Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càng đau lòng, còn có chút tự trách. ràng nàng sống lại lần nữa, nhưng kiếp trước nàng quá chú ý tới Lục Tông, tự nhiên biết Lục Tông bị ngã… Nếu nàng quan tâm tới chút chuyện này cũng xảy ra.


      Lục Tông thấy tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp cắn môi, lại nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, lại lần nữa: “Huynh sao.”


      —— Thực có chuyện gì.


      Khương Lệnh Uyển tin, nàng biết Lục Tông là người giỏi chịu đau, phảng phất như thể có người lấy dao cắt thịt của cũng nhíu mày dù chỉ chút. Tay nàng xốc chăn Lục Tông lên nhìn, phát chân trái của được tấm ván giữ cố định, chắc hẳn là chân này bị gãy.


      Tuy kiếp trước chân Lục Tông có vấn đề gì nhưng lúc này nàng vẫn có chút lo lắng, biết chân Lục Tông có thể chữa khỏi hoàn toàn


      Nếu tốt lên…


      Khương Lệnh Uyển dám nghĩ tiếp nữa.


      Nàng lời nào, Lục Tông lại là cái hũ nút, gian phòng lại càng thêm yên tĩnh thanh. Khương Lệnh Uyển nhìn về cái chân bị gãy, lại nhìn Lục Tông xem binh thư, liền uốn cong eo, lưu loát cởi giày , chân chút do dự trèo lên giường Lục Tông.


      Tay cầm binh thư của Lục Tông dừng lại chút, mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu mập mạp.


      Khương Lệnh Uyển cong môi cười : “Xán Xán cùng Tông biểu ca đọc sách, quấy rầy Tông biểu ca…” Nàng nhìn binh thư, lại nghĩ đến chuyện lần trước, vội vàng bổ sung: “Hôm nay Xán Xán ăn bánh ngọt.”


      chờ Lục Tông mở miệng, Khương Lệnh Uyển tự mình nhấc chăn ngồi lên người Lục Tông, cẩn thận đụng vào chân , mà thân thể nho của tiểu oa nhi ngồi trong ngực , mắt to long lanh, lẳng lặng cùng đọc sách.


      Lục Tông ôm tiểu bánh bao trong lồng ngực, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt cùng mùi bánh ngọt hòa quyện vào nhau, khỏi cong môi, cũng lời nào, yên lặng mở sách ra đọc.


      Hai khắc chung sau*. (*khoảng ba mươi phút)


      Nàng xác thực giữ lời, ngồi yên, làm phiền .


      Chỉ là…


      Lục Tông cúi đầu nhìn xuống, thấy tiểu bánh bao trong ngực nhắm mắt, nghiêng đầu, tay nắm chặt vạt áo của , nàng chỉ ngủ say như chết mà khóe miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.


      Lục Tông bất đắc dĩ, liền đặt quyển binh thư trong tay xuống, cầm lấy khăn tay muốn lau nước miếng cho nàng.


      lúc này, Vinh vương bước vào.


      Vinh Vương nhìn tiểu Xán Xán nằm trong lồng ngực nhi tử, dáng có chút ngây thơ đáng , ngủ cũng tương đối đáng .


      Lục Tông mặt mày lành lạnh, kêu tiếng “Cha.”


      Vinh Vương vuốt cằm coi như đáp lại, hất áo ngồi sang bên giường, nhìn tiểu bánh bao ngủ say sưa trong ngực nhi tử, khỏi trêu ghẹo : “Xán Xán thích con, vừa thấy con liền chạy theo ngay phía sau. Cha nhìn, giống như con nuôi vợ từ bé.”


      Lục Tông nghe xong cũng hé răng.


      Vinh Vương giỡn nữa, thu lại nụ cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú của nhi tử, thở dài cái, : “Chuyện lần này, oan ức con…”


      Lục Tông chậm rãi rũ mắt, tay cầm khăn. nhàng lau nước miếng mặt tiểu bánh bao, thanh lạnh nhạt : “ có gì đáng ngại…”
      fear, Thích ăn thịt, Sweet you48 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :