1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 185

      “Hạ tiểu thư, Thanh Ngọc thật sự là nam hài.” Tiết Nhiễm hiểu tại sao nàng lại thắc mắc chuyện này.

      Vấn đề này, Thanh Ngọc ngồi xa đó tất nhiên cũng nghe được, hắn ngẩng đầu, “Sư phụ, ngài đừng để ý nàng ta, nàng có mưu đồ quấy rối với ngày đó.”

      “Khụ…” Tiết Nhiễm nắm tay lại đặt môi, hơi hơi ho nhẹ một tiếng, “Thanh Ngọc, thể ăn nói bậy bạ, Hạ tiểu thư, Thanh Ngọc còn nhỏ, mong tiểu thư lấy đó làm phiền lòng.”

      “Hắn nói đúng mà.” Phong Quang thoải mái nói: “Ta xác thực có mưu đồ quấy rối với ngươi.”

      Tiết Nhiễm: “…”

      Để lại Tiết Nhiễm biết nên ứng đối như thế nào, Phong Quang đến cạnh người Thanh Ngọc ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Thanh Ngọc à, xem ngươi vất vả nấu thuốc cho ta như vậy, ta sẽ so đo ngươi nói trúng tâm ý của ta.”

      biết xấu hổ.” Thanh Ngọc gạt tay nàng ra, ánh mắt đặc biệt xem thường.

      “Có đôi khi biết xấu hổ cũng là một loại tài hoa, ngươi biết đâu, nghĩ thử xem, nếu đời này mỗi người đều đối mặt nhau mà vẫn phải giữ vững dáng vẻ kiểu cách, vậy đời này cẩu độc thân sẽ nhiều lắm.”

      Tuy chưa từng nghe qua cái từ ngữ cẩu độc thân kỳ quái này, nhưng Thanh Ngọc rất thông minh theo hai chữ “độc thân” này mà đoán ra được ý nghĩa của nó, hắn chưa thấy qua nữ nhân giống như Phong Quang da mặt dày như thế, mặc dù hắn hoàn toàn chưa thấy qua bao nhiêu nữ nhân.

      “Ta sẽ thừa nhận ngươi là sư nương của ta.” Hắn giống như thề thốt gì đó mà nói, quăng cây quạt , cầm một khối vải bưng ấm sắc thuốc rồi đem thuốc đổ vào trong chén, tiếp theo cầm chén nhét vào tay Phong Quang, “Thuốc của ngươi!”

      Phong Quang bưng chén thuốc, nhìn bóng dáng Thanh Ngọc căm giận thu dọn này nọ, lắc đầu, “Ta thật sự thấy thằng nhóc Thanh Ngọc này càng ngày càng đáng … A! Nóng quá!”

      Vừa kịp phản ứng trong tay bưng chén thuốc mới nấu xong, tay nàng bị nóng theo bản năng muốn buông cái chén ra ném xuống đất, may mà Tiết Nhiễm tay mắt lanh lẹ cầm lại cái chén từ trong tay nàng.

      “Tay của ta!” Nàng ngừng thổi khí lên bàn tay nóng đỏ, nàng luôn luôn sợ đau, hơn nữa những năm gần đây vẫn luôn được nuông chiều từ bé, làn da luôn luôn nhạy cảm, cho nên nàng bình thường càng cảm nhận được đau đớn nhiều hơn so với người khác.

      Tiết Nhiễm thấy nàng đau đến vậy, lấy xuống ngọc bội bên hông đưa cho nàng, “Cái này được tạo ra từ hàn ngọc, toàn thân giá lạnh, tiểu thư nắm cái này sẽ thoải mái một ít.”

      Phong Quang vội vàng nắm trong lòng bàn tay, cảm giác man mát lành lạnh làm cho nàng thoải mái thở ra một hơi, “Bảo bối a.”

      được nói sư phụ ta là bảo bối!” Dọn dẹp xong này nọ Thanh Ngọc vừa quay lại chợt nghe một câu đó của Phong Quang, lập tức tức giận la lên.

      Mặt Tiết Nhiễm nhất thời nóng lên: “Thanh Ngọc, Hạ tiểu thư phải có ý đó…”

      Phong Quang cười trộm, “Thật ra giải thích theo ý của Thanh Ngọc cũng có gì đúng.”

      Tiết Nhiễm nâng tay ôm trán, lời này càng nói càng khiến hắn xấu hổ.

      Nàng giả bộ đáng thương nói: “Tiết thần y, ta sợ nóng, thì ngươi đút ta uống .”

      Tiết Nhiễm dùng nội lực làm giảm độ nóng, chuyển chén thuốc qua, “Hạ tiểu thư, thuốc hiện tại nóng.”

      Phong Quang dùng tay thử đụng vào thì chén thuốc đã trở thành ấm áp, trợn tròn mắt nói dối: “Vẫn còn nóng lắm.”

      “… Vậy ta sẽ đem độ ấm giảm thấp một chút.”

      “Nhưng nếu thuốc lạnh rồi sẽ ảnh hưởng hiệu quả của nó sao?”

      “Cái này…”

      Thanh Ngọc thấy sư phụ của mình có chút lung lay, gấp gáp lấy bánh quế hoa ra nói: “Thuốc lạnh rồi dược hiệu có thể bị ảnh hưởng hay thì ta biết, ta chỉ biết nếu ngươi uống thuốc thì ta sẽ ném bánh quế hoa này xuống đất.”

      Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Coi như ngươi lợi hại!”

      Nàng hít sâu một hơi, đoạt lấy chén thuốc trong tay Tiết Nhiễm, nhắm mắt một ngụm uống hết, tiếp theo chìa tay ra phía Thanh Ngọc.

      Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng, cầm bánh quế hoa trong tay ném cho nàng.

      Chương 186

      Phong Quang ăn một khối bánh quế hoa, đợi vị thuốc tan, nàng nói với Tiết Nhiễm: “Đồ đệ này của ngươi thật sự có chỗ nào là đáng .”

      Tiết Nhiễm bật cười, “Hạ tiểu thư vừa nãy phải nói Thanh Ngọc rất đáng sao?”

      “Trước khác nay khác.” Nàng hừ hừ, “Nhãi con đúng là nhãi con, ngây thơ.”

      “Vậy ngươi so đo với một nhãi con như ta, ngươi càng ngây thơ.” Thanh Ngọc vứt cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, xoay người lên xe ngựa.

      “Aiz, nhãi con này!” Phong Quang vừa nghiêng đầu chỉ thấy được cái cười mỉm câu hồn đoạt phách đó của Tiết Nhiễm, khỏi hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

      “Đã lâu ta nhìn thấy bộ dạng hoạt bát như vậy của Thanh Ngọc.”

      “Hử?”

      Tiết Nhiễm nói: “Khi gia tộc của Thanh Ngọc bị ma giáo giết hại cả nhà, là ta vừa vặn cứu được hắn, bất quá cũng chỉ cứu được một mình hắn mà thôi, lúc đó hắn chỉ mới năm tuổi mà đã giống như một người trưởng thành.”

      Phong Quang ngẩn người, “Ta nghĩ tới hắn gặp phải chuyện thảm như vậy…”

      Trong mắt Tiết Nhiễm vẫn luôn tồn tại ý nghĩ trách trời thương dân, cho tới bây giờ, trong mắt hắn lại có thêm một sự yên tâm thoải mái, “Đều là chút chuyện cũ năm xưa, hiện nhìn Thanh Ngọc chơi đùa với ngươi, thật tốt.”

      Thần y… ngươi xác ̣nh đó là chơi đùa mà phải là hắn đơn phương ghét bỏ ta sao?

      Kìm nén sự châm chọc ở bên trong, nói Phong Quang đau lòng cho Thanh Ngọc là giả, một đứa bé mười ba mười bốn tuổi, ở hiện đại cũng mới là tuổi học cấp hai, nhưng mà người hắn đã sớm đeo lưng huyết hải thâm cừu.

      Ma giáo, ma giáo… Vừa nghĩ đến ma giáo sẽ nghĩ đến nam chính Nam Cung Ly, vừa nghĩ đến Nam Cung Ly là vị hôn phu danh nghĩa của nàng, cũng là võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương nàng liền đau đầu, vị hôn phu lúc này giống với trước kia, hắn là lão đại hắc bạch lưỡng đạo, mặc kệ nghĩ như thế nào, nếu để hắn đắc tội bản thân sẽ rất nguy hiểm, quả nhiên… chỉ có thể xuống tay từ người nữ chính mà đem cái hôn ước phiền toái này giải trừ sao?

      May mà Phong Quang suy nghĩ chút chuyện nên hành trình kế tiếp còn ́ ý trêu ghẹo Tiết Nhiễm nữa, hắn thoải mái ít, hắn vốn am hiểu việc giao tiếp với người khác, huống chi còn giống như Phong Quang, một nữ nhân… lớn mật như vậy.

      Khi mặt trời vừa ngả về tây, bọn họ đến một tòa thành trấn, thành trấn tuy nhỏ nhưng cảm giác ngã tư đường lại rất phồn vinh, Thanh Ngọc đánh xe ngựa dừng chân lại trước một khách điếm.

      Tiểu nhị mắt sắc lập tức tiếp đón đến, cong đai lưng cười chủ động điều khiển xe ngựa đến chuồng ngựa, để cho đoàn người bọn họ vào trước.

      Ba người vừa vào khách điếm, chưởng quầy liền lớn tiếng la lên, “Hoan nghênh ba vị khách quan, khách quan muốn nghỉ chân hay là ở trọ lại?”

      Tiết Nhiễm nói: “Ba gian thượng phòng.”

      “Cái này… khách quan, thật khéo, chúng ta chỉ còn lại hai gian phòng trống.”

      Thanh Ngọc nói: “Sư phụ, chúng ta khách điếm khác.”

      Chưởng quầy vội nói: “Khách quan có điều biết, thành trấn này chỉ có một khách điếm của chúng ta.”

      Trong lòng Phong Quang kêu to, đây còn phải là ông trời ́ ý trợ giúp nàng sao!?

      “Thật ra…” Nàng e lệ nhìn Tiết Nhiễm, “Ta và Tiết thần y một gian…”

      “Sư phụ, ta ngủ với ngài.” đợi Phong Quang nói xong, Thanh Ngọc sớm thấy ý tưởng của nàng nhanh chóng ngắt lời.

      Tiết Nhiễm nói với Phong Quang: “Hạ tiểu thư, ta cùng Thanh Ngọc ở một gian phòng, chúng ta ở lại trong khách điềm này thôi.”

      “A…” Nàng nhún vai, hung hăng trừng mắt Thanh Ngọc.

      Thanh Ngọc cũng chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.

      Hai gian phòng liền nhau, Phong Quang ngủ ở gian bên trái, Tiết Nhiễm và Thanh Ngọc ngủ ở gian bên phải, Phong Quang mở cửa sổ ra lập tức thấy được mấy tiểu thương và người đường ngã tư, tay nàng chống lên cửa sổ, cảm thấy xem cảnh đường phố này cũng là một chuyện rất thú vị.
      Last edited: 16/8/17
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao31 others thích bài này.

    2. HuyenVu

      HuyenVu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      49
      Đù! Chị manh manh như thế này ko phải rất đáng à!
      :04(1)::04(1)::04(1):

    3. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Mặt chị dày quá. Bái phục bái phục :nod:. Tội Thanh Ngọc quá. Mình rất thích nhân vật này, phần là vì tên giống nhau, phần là vì nhân vật này quá cute.:yoyo40:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 187 - 188
      Edit: Nhi Huỳnh

      “Hạ tiểu thư.” Tiết Nhiễm đứng trước cửa, cửa có đóng nhưng mà có sự đồng ý của chủ nhân thì hắn sẽ tự tiện vào, đây là phép lịch sự.

      Phong Quang quay đầu nói: “Mời thần y vào.”

      Tiết Nhiễm thế này mới vào, hắn đến bên cạnh Phong Quang, “Hạ tiểu thư nhìn cái gì?”

      “Ta nhìn người.” Ánh mắt nàng ở ngã tư đường.

      Tiết Nhiễm nhìn theo mắt nàng, “Là chúng sinh bách thái.”

      đường có nam có nữ, có người già cũng có trẻ con, có tiểu thương thét to cũng có người qua đường vội vã… Chỉ có một cảnh sắc xuyên qua cửa sổ, nhưng đã muốn cất chứa mọi thứ thế gian này.

      Phong Quang cười nói: “Quả nhiên vẫn là Tiết thần y nói hay, như ta thì chỉ biết nói đó là người mà thôi, nhưng từ ngươi nói ra lại chính là chúng sinh bách thái, cảm giác trình độ ý cảnh đều khác .”

      “Hạ tiểu thư quá khen.” Nhìn thấy vẻ thích ý ra mặt của nàng, trong mắt Tiết Nhiễm toát ra một ý cười nhàn nhạt, “Ta còn lo lắng Hạ tiểu thư sẽ thích nơi này, dù sao cũng chỉ là một ̣a phương nhỏ, ăn ở nhất ̣nh kém hơn Chiết Kiếm Lâu, hiện tại thấy Hạ tiểu thư rất tốt ta liền yên tâm.”

      khỏi nhà rồi thì nên chú ý nhiều như vậy, ngươi đừng xem ta là đại tiểu thư Chiết Kiếm Lâu, ta thế nhưng cũng có thể chịu khổ.”

      “Sau khi Hạ tiểu thư chịu khổ rồi, có muốn chuẩn bị sẵn một khối bánh quế hoa ?”

      Phong Quang ngượng ngùng nói: “Cái loại chịu khổ này với chịu khổ mà ngươi nói giống nhau!” Thấy trong mắt hắn vẫn luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, nàng cũng hiểu hắn là giễu cợt mình, mím mím môi, nàng sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác. "Thanh Ngọc đâu?"

      “Hắn kiểm kê vòng vo.”

      Nàng than thở, “Thanh Ngọc đứa nhỏ này, tương lai thật sẽ trở thành quản gia đây mà.”

      “Nếu phải vì ta đối với mấy việc vặt thật sự làm được…” Tiết Nhiễm có chút xấu hổ, hắn cũng muốn kêu một đứa trẻ như Thanh Ngọc làm mấy chuyện đó, nhưng mà hắn mỗi lần nấu cơm hay có thói quen thích thả vào chút ít dược liệu, sau đó Thanh Ngọc lớn lên người cao hơn so với bếp lò, hắn liền nói cỡ nào cũng thể cho Tiết Nhiễm vào nhà bếp, lại vì Tiết Nhiễm ra ngoài sẽ đem toàn bộ bạc người mình cho những tên giả vờ giả vịt làm khất cái kia, Thanh Ngọc cũng liền chủ động xin hắn được quản lý tiền nong.

      Nói ngắn gọn, Tiết Nhiễm kỳ thực là một tên ngớ ngẩn trong đời sống, nói là hắn chiếu ́ Thanh Ngọc, còn chẳng bằng nói là Thanh Ngọc chiếu ́ hắn.

      Vì để Tiết Nhiễm quá khó chịu, Phong Quang rất thông minh nói sang chuyện khác, “Thần y tới là vì chuyện châm cứu cho ta sao?”

      “Đúng vậy, mời Hạ tiểu thư ngồi xuống.”

      Phong Quang ngồi ghế, “Sau đó thì sao?”

      “Mời… Hạ tiểu thư đem cánh tray trái lộ ra.” Hắn ngồi bên cạnh nàng, nói ra những lời này tựa như một thử thách cực khó với hắn.

      Phong Quang hỏi: “Chỉ cần lộ cánh tay sao?”

      Này… nương, lời này giống như càng muốn lộ thêm nhiều chỗ vậy!

      Tiết Nhiễm lấy một loạt ngân châm để bàn, hắn cực kỳ khẳng ̣nh, “Chỉ cần lộ cánh tay.”

      Rất tốt, chủ động chiếm tiện nghi nữ nhân, hổ là nam nhân mà nàng nhìn trúng, tuy rằng có chút tiếc nuối…

      Phong Quang đem tay áo vén lên, cánh tay như ngó sen trắng liền bại lộ trong khí, tay Tiết Nhiễm chỉ cần đặt ̉ tay nàng ́ ̣nh lại, chậm chạp buông ra.

      Hắn giống như có chút kiêng dè.

      Phong Quang đợi vài giây, thấy tay của hắn muốn buông ra, lại nâng lên, muốn thả xuống, lại nâng lên, nàng chậc một tiếng, ghét bỏ nghĩ cái này cũng quá ngây thơ , nàng chủ động kéo tay hắn để lên cánh tay mình, “Tiết thần y, ngươi là đại phu, ta là bệnh nhân, ngươi cần phải kiêng kỵ gì hết.”

      “Phải…” Một câu này làm ánh mắt Tiết Nhiễm sáng lên, một bàn tay hắn cầm lấy ̉ tay nàng, phòng ngừa nàng lộn xộn, tay kia thì rút ra một cây ngân châm, muốn hạ xuống ở huyệt đạo tay nàng.

      Phong Quang đột nhiên nói một câu: “Tiết thần y, ngươi phải vẫn là xử nam đấy chứ?”

      Ngân châm lệch một cái.

      “A!!!!!”

      Một thanh như giết heo vang lên, Thanh Ngọc sửa sang lại hành lý ở cách vách bịt kín lỗ tai.

      Tối hôm đó, thiếu nữ ôm cánh tay bị thương khóc một canh giờ, dù là Tiết Nhiễm có chịu nhận lỗi như thế nào, nàng vẫn cứng rắn khóc kêu đau, tuy rằng nàng gặp phải chuyện này hoàn toàn là tự làm tự chịu, tuy nói chuyện đó làm nàng bị thương, chỉ là cánh tay xuất hiện một điểm đỏ xuất huyết, hơn nữa máu này vừa chảy ra một giọt đã bị thần y đại nhân nổi danh lừng lẫy cầm kim sang dược tốt nhất để cầm máu…

      Sau khi biết được chuyện đã xảy ra, Thanh Ngọc đã muốn từ lo lắng chuyển thành nói gì, lúc nghe được tiếng kêu đó, hắn còn tưởng Phong Quang bị làm sao, kết quả chỉ có một vết thương nhỏ như vậy, nàng còn kêu ngừng.

      phải là bị kim đâm một chút thôi sao? Có gì nghiêm trọng lắm đâu?”

      “Oa! Đau quá!” mặt nàng còn mang khăn che mặt, bởi vậy chỉ có một đôi mắt rơi lệ lộ ra ngoài, ngũ quan của nàng vốn cực kỳ tinh xảo, bằng cũng sẽ có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, hiện này chỉ cần đôi mắt mờ mịt sương mù này, khi rơi lệ liền khiến người ta sinh ra cảm giác đau thương.

      Trong chớp mắt Thanh Ngọc còn thấy nói chừng bộ dạng cái nữ nhân biết xấu hổ này cũng rất đẹp mắt, kết quả lập tức nghe được thanh nàng ngừng kêu đau, cảm giác đẹp đẽ gì cũng bay sạch, quăng sư phụ mình một cái ánh mắt lực bất tòng tâm, hắn lựa chọn về phòng của mình.

      “Hạ tiểu thư, là ta tốt, tiểu thư cần khóc nữa.” Tiết Nhiễm vốn đối với nữ nhân như nàng có cách nào, huống chi còn là một nữ nhân khóc.

      Phong Quang lau nước mắt, “Ta vốn sợ đau, ngươi còn lấy một thứ dài như vậy đâm ta! Ngươi nhìn , đổ máu rồi!”

      Cái lời này… rõ ràng là kể lại chuyện nàng bị ngân châm đâm, sao nghe qua giống như có chút bậy bạ là thế nào?

      Tiết Nhiễm rõ là cái gì bậy bạ, nhưng trực giác hắn thấy có chỗ đúng, cho nên hắn trầm mặt một giây, “Ta thật sự có lỗi, Hạ tiểu thư yên tâm, thuốc của ta sẽ để ngươi lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.”

      Hắn sớm đã biết bản thân đối với tiếng khóc của người ta có cách nào, bằng hắn cũng sẽ làm một thần long thấy đầu thấy đuôi, mang danh ru rú ở trong nhà, chỉ là hôm nay hắn phát hiện, tiếng khóc của thiếu nữ trước mặt càng làm cho hắn đau đầu, mỗi khi đầu hắn thấy đau, hắn liền dùng khinh công bay , nhưng mà Phong Quang, hắn thật thể lập tức cứ thế bỏ nàng qua một bên.

      “Hạ tiểu thư, van cầu tiểu thư đừng khóc nữa, chỉ cần là chuyện ta có thể làm, ta nguyện ý làm chuyện đó để đền tội.”

      Phong Quang nghẹn ngào nói: “Thật sao?”

      “Thật.”

      “Vậy ngươi cho ta ôm một cái .” Nàng nhanh chóng thu lại tiếng khóc, trừ bỏ nước mắt mặt, thái độ hiện tại giống như nàng chưa từng khóc vậy.

      Tiết Nhiễm: “…”

      “Ngươi đồng ý sao?” Hơi nước ngưng kết trong hốc mắt nàng, lại có xu thế sắp khóc lớn một trận.

      Tiết Nhiễm nặng nề than thở một tiếng, hắn đứng dậy dang tay ta, Phong Quang vừa thấy lập tức vui vẻ ra mặt xông qua, dùng sức có chút mạnh, Tiết Nhiễm bị nàng đâm vào lui ra phía sau một bước, mà sau lưng hắn lại là giường, chân đụng vào cạnh giường, mất thăng bằng liền ngã nhào xuống giường.

      Ối… tình huống hiện tại, có chút một lời khó nói hết.

      Phong Quang nằm người hắn, tâm tình cực tốt dùng đầu cọ cọ ngực hắn, tay nàng sít chặt thắt lưng hắn, xem ra nàng còn dự tính xuống.

      Tiết Nhiễm đẩy một chút, đẩy ra, “Hạ tiểu thư… điều kiện tiểu thư nói ta đã làm được.”

      “Ừm, đúng vậy.”

      “Cho nên…”

      “Suỵt….” Phong Quang ngẩng đầu, một bàn tay che kín miệng hắn, mặt còn mang khăn che mặt của nàng để sát vào hắn, cặp mắt đầy ánh sao cong lên, mê hoặc đáng nói nên lời, thanh đè thấp của nàng cũng mang theo dụ hoặc phi thường, “Tiếp theo, dùng thân thể để cảm thụ là được.”
      Last edited: 19/2/18
      Lamdunghg21, Bánh Bao, doccomuu33 others thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Là tác giả ngắt chương, k phải mình, mình vô tội :059:
      Thế giới này dàn nhân vật phụ được lắm, k phải như thế giới 5 có mỗi Quách Minh, còn lại chỉ lướt lướt đâu. Kể cả nữ chính cũng có tí đất diễn chứ k phải đặt ra cho có nữa.
      Kể ra thì càng về sau tác giả viết càng chắc tay rồi, 3 thế giới đầu mình vừa edit vừa rầu luôn, nhiều khi thấy truyện mình edit ít người theo dõi cũng tại 3 thế giới đầu quá chán.:062:
      daikanhim, Ly Vũ, Khủng Long15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :