1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gemivy

      gemivy Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      112
      Nhưng mình vẫn cảm thấy thế tử có tình cảm khác với khiếu khiếu ý, như thế khiếu khiếu mới nhanh nhận ra tình cảm với cữu cữu chớ
      Tieu kimquyHàn Ngọc thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      @Hàn Ngọc nàng spoil làm ta thấy tò mò quá . Phạt ra chương mới đeeeeee. 3:)3:)3:)3:)
      :yoyo60:
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 17/8/17
      Yên Hoa, Dunghyt97, midnight21 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 112: Đối thủ


      Editor: Hàn Ngọc


      Ánh trăng mờ ảo dịu dàng dừng chiếc mặt nạ tiểu nương cầm trong tay, mặt nạ hầu tử bộ dáng xấu xí hết sức buồn cười, mà mặt nạ đầu heo được người khác cầm trong tay, đúng là hai cái mặt nạ nhìn thấy ở dưới của trà lâu.


      Đoàn Thuần đứng bất động tại chỗ, lâu gì.


      Người hầu lại gọi , "Thế tử nhìn cái gì vậy?"


      giật mình hồi thần, thấp giọng phân phó: "Đừng tới đây."


      Người hầu bất động tại chỗ, đứng im cách hai trượng u mê hiểu gì. Thế tử đứng ở chỗ này nhìn lâu rồi, rốt cuộc là có cái gì đáng xem ? men theo tầm mắt của Thế tử nhìn về phía trước, xa xa có ít nam nữ, trong đó đôi khiến người khác hết sức chú ý, thân ảnh bọn họ giao nhau, người nam đem người nữ ôm ở trong ngực, dáng vẻ thân mật. Nhưng do cách quá xa nên thấy ngũ quan, chỉ có thể nhìn ra nam cao tráng, nữ xinh.


      Thế tử chẳng lẽ tại rình coi bọn họ thân thiết?


      Người hầu thể suy nghĩ nhiều thêm, có phải thế tử cũng muốn tìm người nữ nhân ? Ngẫm lại cũng đúng, Thế tử chính là lúc trẻ tuổi tráng kiệt, khát vọng chuyện nam nữ tình trường. Cũng quá bình thường .


      Có nên cùng Du quận vương tiếng? Nạp cho thế tử mấy phòng thiếp thất để chữa cháy ?


      hề hay biết Đoàn Thuần phải nghĩ tới nữ nhân, mà là có cách nào chấp nhận muội muội vừa mới có được, đảo mắt thành vật trong túi của người nam nhân khác. Hơn nữa người nam nhân này, tuổi lớn hơn quá nhiều so với nàng!


      Quá nhiều!


      Lại là Ngụy vương cữu cữu của nàng!


      Đoàn Thuần tâm tình phức tạp, cảm thấy đáng phải như vậy. Đào Cẩn là nương rất tốt, thông tuệ nhạy bén, nhu thuận hiểu chuyện, nàng có thể tìm hôn phu tốt nhất, gia đình môn đăng hộ đối, đối phương thương nàng sủng nàng, có thể cần ngọc thụ lâm phong, nhưng ít nhất cũng nên có khí chất nho nhã, diện mạo, chứ phải là loại người to lớn tráng kiện như Giang Hành.


      Quả thực là... phá hủy muội muội như hoa như ngọc của .


      Hơn nữa hơn hai mươi tuổi, thân lại là Ngụy vương cữu cữu của nàng, chẳng những có tự giác làm trưởng bối, thế nhưng lại còn dụ dỗ nàng làm ra loại hành vi trái luân thường đạo lý như vậy. Đào Cẩn hôm nay mới cập kê, nàng cái gì cũng đều hiểu, nhất định là Giang Hành dụ dỗ đe dọa nàng.


      Trong nháy mắt, hình tượng Giang Hành trong lòng tại Đoàn Thuần rớt xuống đáy vực.


      thể cứ để cho bọn họ lại xa ngã như vậy!


      Đoàn Thuần vẻ ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ trong lòng nổi sóng mãnh liệt. nắm chặt hai tay, cất bước về hướng bờ hồ, giọng phóng đại hơn vài phần: "Thường Thanh, qua bên này."


      Thường Thanh chính là người hầu thiếp thân của , nghe tiếng gọi ngừng bận rộn đuổi tới, "Thế tử có gì phân phó?"


      Đoàn Thuần phân phó: "Ngươi mua chiếc hoa đăng đến đây, ta muốn thả hoa đăng."


      "... Vâng."


      Thường Thanh có chút buồn bực, thế tử trước giờ đối với những việc chỉ có nương gia mới thích này cảm thấy hứng thú, hôm nay tại sao lại bỗng nhiên có nhã hứng? Tuy nghi hoặc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn , "Thế tử ở đây chờ trong chốc lát, thuộc hạ lập tức quay lại."


      gật đầu, " cần sốt ruột, cứ từ từ ."


      Thường Thanh rời sau, đứng ở bờ sông, quả nhiên bên kia thấy tiểu nương đẩy người bên cạnh ra.


      *


      Nghe được giọng của Đoàn Thuần, Đào Cẩn đều sắp bị hù chết.


      vừa rồi phải hướng ngược lại sao, vì sao bỗng nhiên xuất ở đây? có thấy gì hay ? có thể ra hay ?


      Đào Cẩn buồn bực liền tay đấm chân đá đối với Giang Hành, "Đều tại người!"


      Giang Hành cầm lấy quả đấm vung lung tung của nàng, tiếng cười khàn khàn, "Sợ cái gì? nhìn thấy."


      Dường như trời muốn chống đối lại , vừa dứt lời, Đoàn Thuần liền nhìn về phía bên này, nửa là nghi hoặc nửa kinh ngạc hỏi: "Khiếu Khiếu?"


      Phía sau lưng Đào Cẩn toát ra tầng mồ hôi lạnh, vào ngày đông lạnh giá rét lại đổ mồ hôi ròng ròng. Nàng đúng lúc đối mặt với Đoàn Thuần, lúc này lại muốn tránh còn kịp rồi, nhưng mà Giang Hành quay lưng lại , nàng chết đến nơi còn muốn giãy giụa, vì thế nhanh đội mặt nạ hầu tử cho Giang Hành, giọng mệnh lệnh: " được tháo xuống."


      Dưới mặt nạ Giang Hành nhướng nhướng mày, chẳng lẽ như vậy nhận ra người?


      Đoàn Thuần đến trước mặt, xa xa thuyền hoa dừng ở sát bờ hồ, ngọn đèn thuyền chiếu sáng quang cảnh bờ, cuối cùng có thể thấy hai người, biết còn cố hỏi: "Vị này là?"


      Đào Cẩn giật giật khóe miệng, nghiêng đầu làm ra bộ dáng vui mừng, "Thế tử ca ca tại sao lại ở chỗ này? Ca ca cũng ra ngoài chơi sao?"


      Đoàn Thuần gật đầu, "Trong lúc rãnh rỗi, liền dạo chút."


      Ánh mắt của vẫn dừng tại người Giang Hành, Đào Cẩn có biện pháp, đành phải kiên trì giới thiệu với : "Vị này là hạ nhân ở phủ ngoại công, ngoại công lo lắng muội ra cửa an toàn, liền để muội mang theo cùng."


      Giang Hành xoay người, ánh mắt dưới mặt nạ bình tĩnh gợn sóng, hai người đối diện thế nhưng có loại đấu đá ngầm.


      Đoàn Thuần thu hồi tầm mắt, ý vị thâm trường* cười cười, "Xem ra rất có bản lĩnh, bằng Sở quốc công làm sao có thể yên tâm để cho mình bảo hộ muội, mà cần thêm ai nữa."


      Giang Hành gì.


      Đào Cẩn luôn cảm thấy trong lời của có thâm ý, sợ hãi chính mình nhiều sai sai, nên dám tiếp lời, ngượng ngùng cười: "Ha hả."


      Cách đó xa Thường Thanh mua được hoa đăng trở về, ngắm nhìn bốn phía tìm được Đoàn Thuần, vừa quay đầu nhìn thấy thế nhưng lại đứng dưới gốc cây, vội vàng chạy tới : "Thế tử, hoa đăng gần như bán hết, chỉ còn lại loại thiên nga lớn này, thuộc hạ mua cái. Thế tử muốn lấy ?"


      Thiên nga lớn.


      Đoàn Thuần nhận tới nhìn nhìn, đột nhiên cong khóe môi cười lạnh, " tại thả ."


      xong hỏi Đào Cẩn: "Khiếu Khiếu có muốn thả ?"


      Đào Cẩn vốn muốn lắc đầu, nhưng lại sợ nghi ngờ, giãy dụa phen vẫn là theo, "Vừa rồi muội thả chiếc, nhưng mà bị chìm vào trong nước ."


      "Lúc thả cần phải có kỹ xảo." Đoàn Thuần khó có khi lại có kiên nhẫn, châm khúc nến đỏ hoa đăng, "Lúc thả thể đẩy, muốn thả về phía trước để gió tự đẩy."


      xong đem hoa đăng thả vào trong nước, buông tay ra, vừa vặn trận gió mát thổi đến, mang theo hoa đăng của chậm rãi trôi về trung tâm mặt sông, hòa cùng hàng trăm hàng ngàn chiếc hoa đăng khác, hội tụ thành dải ngân hà rực rỡ.


      Đào Cẩn mừng rỡ than tiếng: "Thế tử ca ca lợi hại!"


      Đoàn Thuần đứng lên, dư quang liếc mắt cái về phía Giang Hành đứng sau, "Vừa rồi là đèn thiên nga, trong đó có điển cố, biết muội có từng nghe chưa?"


      Đào Cẩn tò mò hỏi: "Điển cố gì?"


      giọng có chút lạnh, "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."


      "..."


      Lúc Đào Cẩn còn trầm tư suy nghĩ nên giảng hòa thế nào Giang Hành tháo mặt nạ xuống, ngũ thải ban lan** dưới ngọn đèn, bình tĩnh, con ngươi thâm thúy nhìn về phía Đoàn Thuần: "Cái điển cố này bản vương chưa từng nghe qua, Đoàn Thế tử ngại chỉ giáo chút chứ?"


      Đào Cẩn ở sau lưng Đoàn Thuần hướng dứ dứ quả đấm, phải tháo xuống sao, vì sao lại nghe lời!


      Đoàn Thuần mặt kinh ngạc chợt lóe lên, "Ngụy vương?"


      quay đầu, nhìn về phía Đào Cẩn vừa nhìn về phía Giang Hành, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Đào Cẩn, "Khiếu Khiếu, muội phải là người hầu sao? Tại sao..." Còn chưa xong, ôm quyền hướng hành lễ, "Đoàn Thuần bái kiến Ngụy vương."


      Đào Cẩn cái đầu lớn thành hai cái, biết nên giải thích như thế nào tình huống này, lại sợ Giang Hành hồ ngôn loạn ngữ ***, chỉ có thể đuổi đến trước mặt nhanh: "Vừa rồi Ngụy vương mang muội quân phủ, mấy ngày hôm trước xảy ra vài việc, có vài vấn đề cần hỏi muội. Khi trở về thấy sắc trời quá muộn, Ngụy vương liền tự mình đưa ta về nhà, ngang qua bờ sông thấy có người thả hoa đăng, muội liền năn nỉ Ngụy vương thả hoa đăng, nên giờ mới xuất ở đây! Vừa rồi lừa thế tử, là muốn bị người hiểu lầm, hi vọng người thứ lỗi."


      Nàng hơi giải thích xong, khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Đoàn Thuần.


      Cũng may cũng có hoài nghi, chẳng những như thế, còn thở dài: "Hóa ra là như thế, Ngụy vương là tỉ mỉ săn sóc."


      Giang Hành nhếch môi: "Đây là việc bản vương phải làm."


      Giữa hai người vô thanh vô thức đọ sức, có lẽ chỉ có chính bọn họ mới ràng.


      *


      Thời gian còn sớm, canh giờ rất nhanh liền qua , Đào Cẩn nên trở về phủ .


      Vốn nghĩ lặng lẽ trở về, ngờ Đoàn Thuần lại : "Ngụy vương vụ bận rộn, chút chuyện này dám phiền ngài đại giá quan lâm, để ta đưa Khiếu Khiếu trở về là được."


      Đào Cẩn liếc mắt nhìn Giang Hành.


      Giang Hành trong tay cầm hai cái mặt nạ, cơ thể cao lớn, cầm ở trong tay nhìn hệt như cầm hai món đồ chơi , " phiền, nếu đưa đến tận đây, vẫn nên đưa đến nơi đến chốn."


      xong về phía trước hai câu, "Khiếu Khiếu, đến đây."


      Đào Cẩn khó xử, tại Đoàn Thuần còn chưa có hoài nghi bọn họ, nếu như nàng cứ như vậy rời cùng Giang Hành, có phải hay càng thêm bị nghi ngờ?


      Nàng cẩn thận mỗi bước , bộ dáng kia trong mắt Đoàn Thuần càng cảm thấy đúng là Giang Hành cưỡng ép nàng. làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng rơi vào hố lửa, thân là huynh trưởng, đương nhiên phải cứu vớt nàng phen.


      Đoàn Thuần chút do dự tiến lên, "Nếu như vậy, vậy mọi người cùng ."


      Phía Tây thành cách thắng nghiệp phường xa, Giang Hành cưỡi ngựa, lúc đến là dẫn theo Đào Cẩn bộ đến. Xe ngựa của Đoàn Thuần đỗ ở cuối phố, muốn qua đó phải mất đoạn đường. Đào Cẩn tỏ vẻ nàng bộ trở về là được, nhưng Đoàn Thuần vẫn rất kiên trì, nàng xoay chuyển được , cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, ba người cùng nhau ngồi xe ngựa trở về.


      Cho nên ba người bọn họ song song đường, Đoàn Thuần đứng ở chính giữa, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào nào đó hơi kỳ quái.


      Cũng may đêm khuya, đường có nhiều người bằng vừa rồi, nên càng có người chú ý bọn họ. Đào Cẩn chậm rãi theo bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Đoàn Thuần cái, biết suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Bên cạnh người mặt chút thay đổi, chỉ nhìn thẳng phía trước là Giang Hành, Giang Hành nhận thấy được tầm mắt của nàng, quay đầu nhìn về phía nàng, cười chỉ dùng khẩu hình miệng mà phát ra tiếng ——


      Ngoan.


      Đào Cẩn mặt đỏ lên, nhìn nữa.


      Đoàn Thuần tỏ vẻ phát ra tiến lên phía trước , đúng lúc chặn ngang tầm mắt của Giang Hành.


      Giang Hành hơi hơi nhướng mày, là loại người nào, đương nhiên biết cả đoạn đường này Đoàn Thuần đều nhằm vào . Nhưng là xác định được nhìn thấy hết, hay cái gì cũng đều thấy được?


      tới cuối phố, Đào Cẩn ngồi vào thùng xe, Giang Hành theo sau tiến vào, ngồi xuống đối diện Đào Cẩn.


      thân cao chân dài, vừa ngồi xuống toàn bộ xe ngựa có vẻ chật chội hơn ít. Đoàn Thuần sau khi vào, vốn định ngồi bên người Đào Cẩn, ai ngờ chân dài của duỗi ra, vừa vặn đặt lên tháp bên cạnh Đào Cẩn, "Xe ngựa của Du quận vương hơi chút, nên đổi sang cái rộng hơn chút."


      Đoàn Thuần chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh , giọng có gì cảm xúc: "Ngụy vương có chỗ biết, ngày thường chỉ có hai người là ta cùng gia phụ , nên dư dật."


      Ngụ ý chính là, hai người ngồi vừa vặn, ai kêu cái người thứ ba chen chân vào?


      Giang Hành lơ đễnh cười, gì.


      Xe ngựa rất nhanh đến Sở quốc công phủ, Đào Cẩn từ xe ngựa xuống, Giang Hành vỗ vỗ bả vai nàng, "Vào , trở về sớm chút nghỉ ngơi."


      Nàng gật gật đầu, tiếng cảm tạ đối với Đoàn Thuần, liền quay người lên thềm đá.


      Người gác cửa mời nàng vào cửa, nàng về phía trước được đoạn liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hành còn đứng ở cửa, ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng chiếu sáng người , cũng chiếu vào người Đoàn Thuần.


      *- ý vị thâm trường: (Ý vị, sâu xa) – Chương "Luận Ngữ tự thuyết (論語序說)": "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)". ( theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Trình_Tử )


      ** ngũ thải ban lan: 5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen


      *** Hồ ngôn loạn ngữ [胡言乱语] : Đây là thành ngữ theo cấu trúc tách từ. “Ngôn” [言] ghép với “ngữ” [语] thành “ngôn ngữ” [言语]. “Hồ” [胡] ghép với “loạn” [乱] thành “hồ loạn” [胡乱], tức “lung tung; qua loa; qua quýt; tuỳ tiện; làm càn; làm bậy”. Cả câu có thể hiểu là “ bậy; xằng; xằng xiên; xàm; nhảm; lời bậy; lời nhảm”. (Dựa theo QuickTranslator)

      PS: Chương này giải đáp được thắc mắc của nàng chưa nàng @jennytruong :yoyo51:. Người người nhà nhà đều phản đối già của chúng ta đón tiểu bạch đậu hũ về. già của chúng ta dùng cách nào để đạt được mục đích... hãy chờ đợi ở các chương sau:yoyo40::yoyo40::yoyo12::yoyo12:.
      Mờ dạo này thấy tốc độ ta nhanh là nhờ com của mọi người tiếp thêm động lực để ta lết edit đó:yoyo17:. Vậy lên nhớ ủng hộ ta nha:yoyo52:.
      1 điều nữa là mong mọi người vừa đọc vừa soát lỗi và góp ý cho ta những chỗ nào chưa mượt những chỗ nào sửa hay hơn nha:yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26:. Thank các tình iu và chúc các nàng đọc truyện vui vẻ.:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Last edited: 10/7/18
      HangVO9, NganPhuong214, Yên Hoa38 others thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Edit mượt lắm, nàng cố gắng lên nhe!!!!
      Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :