1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 12

      Trung Dũng hầu phu nhân mở miệng, Tô thị đương nhiên : "Con dâu có chừng mực, ngài yên tâm, để họ hồ nháo." Các nàng hồ nháo lần tự nhận tai họa, Tô thị có thể mặc kệ. Còn hồ nháo nữa, chính là mặt mũi Trung Dũng hầu phủ, nàng ngồi yên để ý đến.

      Trung Dũng hầu phu nhân gật gật đầu, nữa, quay đầu quan tâm Lâm Cẩm Nghi, "Tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt lên ít, nhưng rét xuân se lạnh, phải ở trong phòng chăm sóc tốt. Về sau cũng cần ngày ngày tới thỉnh an ta, tổ mẫu thấy con khỏe, trong lòng mới chân chính thoải mái được."

      Bà từ ái như thế, Lâm Cẩm Nghi cũng cò tâm thân cận, cầm tay Trung Dũng hầu phu nhân, : "Tổ mẫu sắc mặt phải càng ngày càng tốt, trong lòng A Cẩm mới có thể thoải mái."

      Thân mình chính mình biết, Trung Dũng hầu phu nhân vài năm trước chỉ biết mình đại nạn buông xuống. Trước mắt ngoại tôn nữ , dưới hoàng tuyền có thể cùng nữ nhi, ngoại tôn nữ đoàn tụ, nàng cũng ngại chết.

      yên lòng chỉ còn bảo bối trong lòng —— cháu Lâm Cẩm Nghi.

      nữ tử Đại Diệu so với tiền triều thành hôn tương đối chậm hơn, nhất là những nhà giàu, đều nguyện ý giữ nữ hài nhi lâu hơn, mười bảy mười tám tuổi mới gả ra ngoài cũng bình thường.

      Cháu đích xuất của cả Trung Dũng hầu phủ chỉ Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên là con ngươi trong mắt cả nhà. Bọn họ lúc trước luyến tiếc tiểu A Cẩm, muốn giữ nàng đến mười tám tuổi mới gả .

      Bà trước mắt cũng sợ mình đợi được ngày đó, tâm nguyện duy nhất là nhìn thấy ngoại tôn nữ có thể quy túc.

      Nghĩ như vậy, Trung Dũng hầu phu nhân nhìn Tô thị sâu.

      Tô thị huệ chất lan tâm, lập tức hiểu Trung Dũng hầu phu nhân có chuyện muốn riêng với mình, liền bảo Lâm Cẩm Nghi: "Tốt lắm, nương và tổ mẫu con còn có chuyện muốn , con cũng đừng ở chỗ này làm gì, lúc trước bỏ mấy ngày công khóa (bài tập), con cũng nên trở về bổ sung. Mà trong viện con vừa mới vào ít người, con cũng nên an bày thỏa đáng."

      Lâm Cẩm Nghi liền đứng lên phúc thân, cáo biệt, mang theo Thiên Ti lui ra ngoài.

      *

      Lâm Cẩm Nghi rồi, Trung Dũng hầu phu nhân mới vừa rồi còn ngồi thập phần đoan chính kháng ấm nghiêng .

      Bà nay ngồi lâu được, mới vừa rồi là vì muốn cháu lo lắng, mới cố gắng ngồi lúc.

      Tô thị cần giấu giếm, dù sao sau này trong nhà còn phải dựa vào nàng nhiều, rất nhiều việc nàng hẳn là biết trước tiên.

      Hoàng ma ma châm trà tiến vào, Tô thị đương nhiên tiếp nhận, đưa cho Trung Dũng hầu phu nhân.

      Trung Dũng hầu phu nhân nhấp hai ngụm trà nóng, nhuận nhuận cổ họng, mới chậm rãi mở miệng : "hôn của Phương tỷ nhi con cũng nhanh chút, tiểu A Cẩm chúng ta cũng mười bốn tuổi là phải định xuống. Nàng ấy có tin tức rồi, tiểu A Cẩm chúng ta mới làm mai được. Con cũng phải biết, nay trong kinh phàm là tiểu lang quân có chút tiền đồ, đều có phu nhân mấy nhà nhìn chằm chằm."

      Tô thị sao có thể quan tâm hôn của nữ nhi thân sinh. Bất quá càng thương càng phải cẩn thận, càng dám dễ dàng định ra, sợ khổ nữ nhi cả đời.

      Huống chi Trung Dũng hầu phủ đến cùng chỉ truyền thừa hai đời, đời thứ ba người thừa kế Lâm Ngọc Trạch cũng có gì, so sánh được với ít thế gia đại tộc kinh thành mấy trăm năm. Cao bất thành thấp phải, hiển hách ít nhìn nhà bọn họ, xuống dốc nhà bọn họ lại luyến tiếc gả nữ nhi qua chịu khổ.

      Trung Dũng hầu phu nhân nhân tiện : "Lúc trước làm tang cho đại A Cẩm, ta gặp Gia Định hầu phu nhân, chuyện phiếm vài câu, bày ấy vừa vặn buồn rầu hôn tiểu nhi tử."

      Gia Định hầu phủ so với Trung Dũng hầu trụ cột còn mỏng hơn, lúc đương kim đăng cơ mới phong hầu. Tính sơ qua, cũng chỉ mấy năm.

      Nhưng Gia Định hầu từ trước theo Trung Dũng hầu ra trận giết địch, huynh đệ vào sinh ra tử, người hai nhà xưa nay lại thường xuyên, coi là thông gia cũng tốt.

      vợ chồng Gia Định hầu sinh ra ấu tử kia, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều gặp —— đó là vợ chồng lão đến tửhọ đến già mới sinh, mặc dù thể tập tước, nhưng vợ chồng Gia Định hầu cùng với thế tử Gia Định hầu đều thập phần thương, ngày sau tất nhiên hỗ trợ .

      Tô thị có chút do dự : "Đứa kia tuổi cùng với A Cẩm chúng ta sai biệt lắm, nhưng về bối phận..."

      Gia Định hầu và Trung Dũng hầu ra luôn là huynh đệ, theo lý Lâm Cẩm Nghi nên gọi tiếng 'Thế thúc'.

      Trung Dũng hầu phu nhân lắc lắc đầu, : "Chỉ cần tiểu A Cẩm sống tốt, con quản nghi thức xã giao thế tục làm gì. Lại Gia Định hầu vốn so với hầu gia chúng ta ít tuổi hơn nhiểu, dù là khiến bối phận thấp xuống, hẳn là cũng gì."

      Gia Định hầu tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở trong quân có bối cảnh, nếu phải Trung Dũng hầu dẫn dắt nhiều năm qua, cũng đến bước tươi sáng này. Bọn họ Trung Dũng hầu phủ tuy rằng thi ân cầu báo, nhưng hai nhà dựa vào quan hệ như vậy kết thành thông gia, bên đó đương nhiên bạc đãi Lâm Cẩm Nghi.

      Tô thị gật gật đầu, cũng đáp ứng ngay, chỉ : "Tiểu công tử kia, chúng ta vài năm nay cũng ít gặp, quay về con dâu cho người hỏi thăm chút xem tính tình, tài cán của ."

      Trung Dũng hầu phu nhân vẫn lo lắng, lại tiếp tục : "Bản tính tốt là được, chúng ta cầu cái khác." Nàng chỉ hi vọng tiểu A Cẩm có thể bình an vui vẻ cả đời, xa cầu gì khác.

      Nghĩ đến Trấn Nam vương Tiêu Tiềm, hùng tài đại lược ra sao, phong cảnh vô hạn thế nào, nhưng tính sao đây? Đại A Cẩm gả cho , cũng nửa đời cơ khổ, được chết già.

      Nếu bà sao có thể để cháu bước theo ngoại tôn nữ!

      Mẹ chống con dâu hai người tự có tính toán, thương lượng xong cũng có cách , đề cập tới nữa.

      *

      Lại Lâm Cẩm Nghi mang theo Thiên Ti về Cẩm Tú Uyển.

      Lúc này bọn người Bích Vân, Đào Vũ thu thập thỏa đáng, từ trong viện khác đều chuyển tới.

      Thải Ca trong lúc nàng còn chưa trở về an bày phòng ở cho bọn họ.

      Bích Vân, Đào Vũ từ trước ở cùng nhau hầu hạ trong viện lão phu nhân, đương nhiên đến ở cùng nhau.

      Mặt khác hai người còn lại kia, cùng với những người khác, được an bày đến chỗ.

      Bốn người sắp xếp hành lý, đến chính phòng đợi Lâm Cẩm Nghi phân phó.

      Lâm Cẩm Nghi đối với Cẩm Tú Uyển từ trước đều biết gì, nhưng may mắn người trong viện vừa trải qua lần thay máu, cũng có ai nhìn ra nàng có gì đúng.

      Lâm Cẩm Nghi đem Thiên Ti, Thải Ca cùng bốn nha hoàn nhị đẳng mới tới gọi đến trước mặt, hỏi an bày trong Cẩm Tú Uyển từ trước.

      Thải Ca là người cũ duy nhất ở Cẩm Tú Uyển, ra tiếng : "Từ trước nô tì quản hòm xiểng trang sức và ít việc vặt vãnh của nương, việc quan trọng khác là Tư Cầm cùng Tri Thư phụ trách. Những nha hoàn nhị đẳng khác, nương vẫn chưa đặc biệt an bày công việc, chỉ là trong phòng có việc, sai khiến các nàng bận rộn trận."

      Tư Cầm cùng Tri Thư đương nhiên chính là hai nha hoàn nhất đẳng bị đưa ra ngoài.

      Lâm Cẩm Nghi vừa nghe, liền phát quá thích hợp, tại sao từ trước tiểu biểu muội chỉ để mình Thải Ca an bày phần lớn công việc, vài nha hoàn nhị đẳng khác đều nhàn rỗi. ràng chính là cảm thấy Thải Ca thành , đáng tin cậy, lại mấy thích nàng, cho nên đem mọi chuyện giao cho nàng làm, cũng quản nàng ấy có mệt hay .

      Bất quá Thải Ca này cũng may mắn, trong họa có phúc, nếu ngày đó tiểu biểu muội gặp chuyện may đồng ý mang nàng ấy đường ra ngoài, nàng ấy cũng trở thành nha hoàn có cấp bao cao duy nhất còn lưu lại ở Cẩm Tú Uyển, càng được thăng chức như tại.

      Nhưng nếu ngày đó tiểu biểu muội mang Thải Ca ra ngoài, theo tính tình Thải Ca đương nhiên ngăn cản nàng cố ý gây chuyện, hôm nay có phải lại là cục diện khác hay ?

      Chung quy ván đóng thuyền, nghĩ nhiều vô ích, Lâm Cẩm Nghi nghĩ thêm nữa, chỉ phân phó : "Vậy sau này Bích Vân quản xiêm y, Đào Vũ phụ trách phòng bếp trong viện, Kim Linh phụ trách làm chân chạy truyền lời, Ti Trúc..." Ti Trúc nàng còn chưa nghĩ ra an bày thế nào. Tuy rằng Tô thị Ti Trúc có thể làm phòng thu chi trong tương lai, nhưng xưa nay tiền tài động lòng người, Ti Trúc mới vừa được an bày vào, còn chưa bản tính, nhất định có đạo lý cho nàng quản việc này ngay.

      Nàng suy nghĩ lát, : "Ti Trúc trước hết quản sách vở thư phòng ."

      Bốn nha hoàn đều phúc thân đáp ứng.

      An bày xong bốn nha hoàn nhị đẳng, Lâm Cẩm Nghi ngược lại nhìn về phía Thiên Ti cùng Thải Ca. Thiên Ti là người trước mặt nương nàng, có thể dùng làm ma ma quản , liền để nàng ấy hiệp lĩnh Cẩm Tú Uyển. Thải Ca từ trước phải tham gia đống việc, thành tin cậy, trước để nàng quản tiền bạc cùng đồ vật quý trọng trong khố. Cũng chỉ có thể để Thải Ca vất vả thời gian, chờ nàng thăm dò bản tính Ti Trúc, là có thể để Ti Trúc chia sẻ ít.

      phen an bày xong, thoạt nhìn việc của Thải Ca là tốt nhất. Tuy rằng nặng nhọc chút, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lâm Cẩm Nghi đối với nàng khác hẳn lúc trước.

      Từ trước Lâm Cẩm Nghi thích nàng, Thải Ca vẫn chịu mệt nhọc, đừng trước mắt nương đối xử với mình thái độ khác hẳn, Thải Ca đương nhiên càng hạ quyết tâm, muốn đem công việc làm tốt, để nương thất vọng.

      phen phân phó xuống, tất cả mọi người lĩnh mệnh, đều tự bận việc. Lâm Cẩm Nghi coi như là phá lệ mất phen đầu óc.

      Phải biết rằng từ trước cho tới bây giờ nàng làm gì. Dù sao Kỷ thị dạy dỗ đều theo tính tình nàng, cố kỵ người khác. Ở nhà chưa từng làm gì, gả cho Tiêu Tiềm rồi, đầu có bà bà, càng có người khác đốc thúc. Tính tình chây lười có thể là dưỡng cả đời.

      Bất quá còn chưa , chính mình tự thân tự lực làm gì đó, là cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

    2. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Chưa có gì dặc biệt. Nhưng dự truyện hay. Nhảy hố ủng hộ nàng. Song sủng hậu tốc độ truyện này tăng đúng ko nàng
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 13

      Chủ tớ mấy người xong, Lâm Cẩm Nghi liền nghĩ muốn bổ sung công khóa.

      Nhưng người hầu hạ lúc trước trong Phóng Hoa uyển đều bị Tô thị đưa rồi, còn ai để hỏi.

      Lâm Cẩm Nghi suy nghĩ lúc, đành phải hỏi Lâm Phương Nghi.

      Dù sao theo tin tức mấy ngày nay nàng nghe được, quan hệ của hai tỉ muội luôn tệ. Tuy rằng lúc trước châm trích, nhưng đến mức vì việc ấy mà chịu .

      chân chạy đương nhiên rơi xuống đầu Kim Linh.

      Kim Linh lĩnh mệnh, Phương Hoa uyển của Lâm Phương Nghi.

      Viện của hai tỷ muội cũng cách xa nhau, Kim Linh lúc trở lại.

      Nhưng nàng về mình, còn có đại nha hoàn Dạ Ngấn vẫn ở bên cạnh Lâm Phương Nghi.

      Dạ Ngấn là nương eo thô, béo khỏe, ở trong đám nha hoàn tinh tế yểu điệu càng đặc biệt.

      Tuy rằng làm nha hoàn cũng đặc biệt cầu diện mạo, nhưng đại bộ phận hạ nhân được dẫn ra ngoài đều đại biểu cho thể diện của chủ tử, cho nên phần lớn mọi người đều chọn người bộ dạng đẹp mắt chút.

      Lâm Cẩm Nghi khỏi nhìn kỹ đánh giá nàng.

      Dạ Ngấn cười hớn hở, thoạt nhìn thập phần hòa khí, phúc thân với Lâm Cẩm Nghi, : "công khóa của nương chúng ta đều là nô tì giúp lo liệu, nương sợ nha hoàn trước mặt ngài , riêng để nô tì đến chuyến."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, : "Tỷ tỷ có tâm." Lâm Phương Nghi cư nhiên để nha hoàn có mặt mũi của mình tự , thấy cảm tình tỷ muội các nàng so với mình nghĩ còn tốt hơn.

      xong, Dạ Ngấn liền theo Lâm Cẩm Nghi đến trước bàn học. bàn học bày vài bộ sách cùng mấy bản viết mẫu.

      Dạ Ngấn mở quyển trong đó ra, chỉ vào đoạn văn : "Tiên sinh lần tới chuẩn bị lên lớp từ chỗ này" xong lật vài tờ, "Cho đến chỗ này." Vừa vừa dùng mảnh hoa tiên bàn kẹp vào trang sách để đánh dấu. Sau đó nàng lại mở quyển thi tập, chỉ ra mấy bài thơ, là tiên sinh bảo các nàng về xem cẩn thận trước, lần tới kiểm tra.

      Lâm Cẩm Nghi ở bên cạnh nhìn Dạ Ngấn nhanh chậm lật sách, thầm nghĩ Dạ Ngấn này mặc dù xem vào mắt, nghĩ tới cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa. Khó trách Lâm Phương Nghi giữ nàng ấy ở bên người.

      xong công khóa trong sách, Dạ Ngấn lại : "Trừ chỗ này, tiên sinh còn giao hai vị nương luyện mười trang chữ. nương chúng ta ngài dưỡng bệnh nhiều ngày, vài tờ chữ sợ là nhất thời viết đủ, tiên sinh cũng thông cảm, có làm xong cũng có gì đáng ngại."

      Lâm Cẩm Nghi cảm thấy nặng nề, từ trước nàng tuy rằng cái khác tính là giỏi, tay viết chữ cũng luyện được tồi, sau này nàng gả làm vợ người, mãi cho đến trước khi sinh bệnh, vẫn duy trì thói quen mỗi ngày luyện chữ canh giờ.

      Lâm Phương Nghi cử riêng người tới, Lâm Cẩm Nghi cũng ngượng ngùng để người ta về tay khôn, liền bảo Thiên Ti bưng hai đĩa điểm tâm phòng bếp vừa làm tốt, cho vào hộp để Dạ Ngấn mang về.

      Dạ Ngấn nhận hộp thức ăn, cũng ở lâu, trở về phục mệnh.

      *

      Lúc nàng trở lại Phương Hoa uyển, thấy hành lang ngoài phòng có đám nha hoàn đứng.

      đại nha hoàn khác là Tuyết Ảnh ở trước mặt Lâm Phương Nghi thấy nàng liền vẫy vẫy tay.

      Dạ Ngấn bước nhanh tới, giọng tình huống trong phòng.

      Tuyết Ảnh đè thấp thanh , : "Di nương và nương chuyện."

      Lúc này trong phòng Phương Hoa uyển, Chu di nương, cũng chính là mẹ đẻ của Lâm Phương Nghi, cầm khăn lau nước mắt, bất bình cho Lâm Phương Nghi.

      "Hôm kia ràng nàng cố ý chuyên chọc vào tâm người, gây hấn với con, lại là nàng động thủ trước... Thế nào chính nàng bị thương, ngược lại liên lụy con cùng chịu phạt?"

      Lâm Phương Nghi giọng : "Di nương, người đừng lời oán hận như vậy. Con cũng có trách nhiệm, biết muội muội ngày đó hoàn thành việc học, trước mặt tiên sinh đè ép nàng cúi đầu tính, còn khoe ra trước mặt tổ mẫu."

      Ngày đó nữ tiên sinh dạy học bảo hai người các nàng làm thơ tả cảnh sắc đầu mùa xuân nộp lên.

      Lâm Cẩm Nghi vốn am hiểu, bắt nàng buổi tối làm ra bài thơ dễ.

      Lâm Phương Nghi cũng viết ra, chỉ có viết ra, còn viết phá lệ tồi.

      Nàng vốn định cướp lấy nổi bật, nhưng Chu di nương lại khuyên nàng , lúc trước nàng bị lui hôn, việc hôn nhân vốn gian nan, nếu lại cố ý dấu, vì mình kiếm tài danh, tương lai lại càng khó khăn.

      Nàng tin theo, ngày thứ hai nộp thơ lên. Nữ tiên sinh quả nhiên thập phần thưởng thức, còn khích lệ nàng phen.

      Cái này cũng chưa tính, học xong, tỷ muội hai người thỉnh an Trung Dũng hầu lão phu nhân.

      Chu di nương sớm chờ ở Thuận Hoà đường, ở trước mặt Trung Dũng hầu phu nhân tuyên dương chuyện này. Trong lời ngoài lời khoe khoang rất nhiều.

      Lâm Cẩm Nghi từ được cả nhà che chở như châu giống như ngọc, tính tình có chút kiêu căng, cảm thấy đánh mất thể diện ở trước mặt di nương, liền nóng giận.

      Hai người sinh hiềm khích rồi, Lâm Phương Nghi liền hối hận nàng nghe lời di nương.

      Chu di nương vẫn khóc, : "Nghe con , còn trách đến ta? Cả đời ta như vậy, ta làm thế là vì cái gì? Còn phải trông cậy vào con sau này sống tốt hơn?"

      Lâm Phương Nghi cũng rất bất đắc dĩ, đành phải : "Con đương nhiên trách di nương. Di nương đều suy nghĩ cho con, con hiểu."

      Chu di nương vẫn bất bình : "Con có chỗ nào bằng nàng? Bất quá là số phận kém hơn, gửi hồn đến trong bụng ta. Nếu hai ngươi cùng thân phận, làm sao đến phiên nàng áp mọi chuyện xuống đầu con? Ta nghe tổ mẫu con bắt đầu tìm chỗ lo việc hôn nhân cho nàng, nhưng con mới là trưởng nữ hầu phủ, sao có thể đến phiên nàng trước đây..."

      Lâm Phương Nghi nghe Chu di nương càng càng thái quá, vội khuyên nhủ: "Tốt rồi, di nương, bên ngoài vẫn còn người. Những lời này, ngài trăm ngàn đừng nữa. Tổ mẫu đương nhiên có quyết định của mình, bà và mẫu thân đều là người rộng lượng, đương nhiên cũng tính toán cho con."

      Chu di nương cũng thấy lời mình quá giới hạn, liền dừng câu chuyện lại, lôi kéo tay nàng thở ngắn thở dài trận.

      Lâm Phương Nghi lại an ủi bà vài câu, mới khiến bà ngừng khóc.

      Trấn an bà xong, Lâm Phương Nghi mới để các nha hoàn vào phòng.

      Dạ Ngấn lĩnh mệnh nàng ra ngoài, lúc này Lâm Phương Nghi đương nhiên muốn hỏi phen.

      Dạ Ngấn liền đáp lời: "Nô tì chuyển cáo công khóa cho nhị nương. Nhị nương còn để nô tì mang theo hai đĩa điểm tâm trở về."

      Lâm Phương Nghi khỏi cười cười, muội muội này xưa nay như vậy, mặc dù có chút tì khí, cũng tức giận lâu. Tiếp theo bảo Dạ Ngấn lấy điểm tâm trong hộp ra, đặt bàn.

      Hai đĩa điểm tâm, đĩa mân côi nãi du đăng hương tô (bánh kem hoa hồng), đĩa tử ngưu nhũ lăng phấn hương cao (bánh sữa bò). Đều là thứ bình thường Lâm Cẩm Nghi thích ăn.

      Lâm Phương Nghi tuy rằng thích đồ ngọt, nhưng đến cùng là Lâm Cẩm Nghi đưa lễ riêng, cũng muốn thử chút.

      Chu di nương có chút ghét bỏ : "Con cũng thích ăn thứ này, cần gì bắt buộc mình. Lại trời lạnh như vậy, điểm tâm đưa tới nguội lạnh, cũng biết ăn vào có khiến con đau bụng ."

      Nghe bà lời này, hản là tâm còn oán hận, có việc gì bới móc, Lâm Phương Nghi rất muốn vài câu, nhưng ngại nha hoàn đều ở đây, cũng muốn bà mất mặt mũi.

      Dạ Ngấn nhân tiện : "Nhị nương cho Thiên Ti tỷ tỷ mang từ phòng bếp đến, vừa làm xong cất vào hộp vẫn còn bốc hơi nóng. Là nô tì đường chậm trễ, mới bị nguội. Bụng nương quả tốt, nô tì mang xuống bếp làm nóng rồi lại bưng lên."

      Lâm Phương Nghi gật gật đầu, để Dạ Ngấn thu thập điểm tâm.

      Chu di nương liền hỏi, "Con bảo Dạ Ngấn qua bên kia làm gì?"

      Lúc trước Kim Linh tới, Chu thị còn chưa đến Phương Hoa uyển, cho nên cũng nguyên nhân. Lúc này hỏi, cũng là lo Lâm Phương Nghi cúi đầu, chủ động lấy lòng Lâm Cẩm Nghi.

      Lâm Phương Nghi lại đơn giản giải thích phen.

      Chu di nương nghe xong, ôn hoà : "Nàng còn có thể để ý công khóa? là mặt trời mọc từ hướng tây."

      Lâm Phương Nghi nhíu nhíu mày, : "Muội muội bệnh trận rồi, quả ổn trọng ít. Nay nàng biết lo nghĩ đến học vấn, chúng ta đều nên cao hứng mới đúng."

      Nữ nhi này a, chỗ nào cũng tốt, chính là tâm địa rất mềm, thấy ai cũng tốt. Chu di nương khỏi lại phát sầu vì nàng.

      @Tứ công tử , truyện này trước mắt 1 tuần post 2-3 chương. Đoạn đầu diễn biến khá chậm, về sau hay hơn.

    4. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      @heavydizzy Ban đầu còn tính để dành đọc sau. Hôm nay hết truyện đọc lại vào. chung ta rất tốc độ của nàng
      heavydizzy thích bài này.

    5. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Di nương này tầm mắt cũng hạn hẹp . Vợ cả chèn ép, bạc đãi con mình, còn tìm mối tốt để gả chứ phải lót đường cho chính nữ. Bản thân tự làm chuyện bôi nhọ danh tiếng con mình mà còn sân si với người khác. Cũng biết mình là nương, tính ra chỉ là người hầu trong phủ, mà thích với cho cao. May mắn con chưa đến nỗi bị dạy hư.
      tart_trung, heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :