1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Chuẩn bị hùng cứu mỹ nhân:yoyo60::yoyo60:
      Thanks ad. Truyện dịch mượt lắm:yoyo52:

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thế là có màn hùng cứu mỹ nhân, mỗi tội trong mắt chị hùng mà ngược lại chị chỉ là nhóc con trong mắt

    3. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      Chương 16
      Editor: Tapu

      Chạy đến chân núi, Thủ Tĩnh vác Lục Minh Ngọc vai, kiểm tra phía sau vài lần, xác định có ai theo dõi, liền sải bước sâu vào trong núi. Lục Minh Ngọc nằm úp sấp vai Thủ Tĩnh, đầu chúi xuống đất, bụng của nàng bị vai của Thủ Tĩnh đâm vào mỗi khi bước khiến nàng cực kỳ khó chịu, yên lặng nhịn đoạn, Lục Minh Ngọc chịu đựng được nữa, vụng trộm nghiêng đầu nhìn Thủ Tĩnh

      Thủ Tĩnh có nước da ngăm đen, giống như các hán tử nhà nông, mày rậm mắt to, môi rất dày, nếu chỉ nhìn dung mạo bên ngoài đây là người rất trung hậu thành , mấy năm nay cũng bị Pháp Nghiêm tưởng bở cho rằng gã là kẻ hiền lành mà mặc sức chèn ép. Nhận ra Lục Minh Ngọc nhìn trộm, Thủ Tĩnh nghiêng đầu, Lục Minh Ngọc theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của gã, nhưng nàng còn chưa kịp dời tầm mắt, Thủ Tĩnh quay đầu sang trước, Lục Minh Ngọc bất ngờ nhận ra tia áy náy trong mắt nam nhân kia.

      Gã cũng còn biết áy náy?

      Lục Minh Ngọc bỗng nhiên sinh ra phần hy vọng.

      Nàng tiếp tục quan sát Thủ Tĩnh, các loại ý nghĩ trong đầu dần lên. Nàng biết Thủ Tĩnh có bí mật gì, giờ đối với Thủ Tĩnh chạy trốn quan trọng hơn, cần thiết phải giết tiểu nương như nàng nhằm diệt khẩu. Như vậy nếu nàng vẫn thành thành , cái gì cũng , cái gì cũng làm, biết đâu Thủ Tĩnh đặt nàng lên ngọn cây nào đó trong núi này, để nàng chờ mọi người tới cứu viện? Nhưng nếu nàng thử khuyên nhủ Thủ Tĩnh trước tiên thả nàng, nếu thành công tốt nhất rồi, còn nếu thành công Thủ Tĩnh cũng có lý do giết nàng.

      Vì để có thể về nhà sớm, cho cha mẹ bớt lo lắng vài cái canh giờ, Lục Minh Ngọc quyết định thử lần.

      “Thủ Tĩnh sư phụ, ngươi nhanh quá, ta đau bụng, ngươi có thể thả ta xuống dưới ?” Lục Minh Ngọc mắt mở to đáng thương nhìn nam nhân hoảng sợ , còn bày ra dáng vẻ rất thành , “Ta nghe lời, ngoan ngoãn theo ngươi, Thủ Tĩnh sư phụ thả ta xuống đây , bả vai của ngươi đâm vào bụng ta rất khó chịu.”

      Nhìn lại đứa bé chỉ bảy tám tuổi, bộ dạng lại đặc biệt xinh đẹp, còn nhu thuận như vậy, Thủ Tĩnh nhếch miệng , bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc,“Ngươi quá chậm, ta cõng ngươi , nhưng ngươi nên thành ôm cổ ta, lộn xộn, ta phen quẳng ngươi xuống đất chết tươi.”

      Máu trán khô, nhưng thoạt nhìn vẫn rất dọa người, Lục Minh Ngọc hoảng sợ gật đầu, bị Thủ Tĩnh cõng lên lưng, nhìn khuôn mặt đôn hậu nghiêng nghiêng của Thủ Tĩnh, trong lòng Lục Minh Ngọc ngược lại yên ổn ít. Ác nhân chân chính để ý đứa có đau bụng hay , Thủ Tĩnh đối với nàng như vậy, đủ thấy trong người còn giữ lại vài phần lương thiện.

      Lục Minh Ngọc quyết định ngừng cố gắng, đưa hai tay bé ôm cổ nam nhân, gác đầu lên vai nam nhân, ngây thơ hỏi: “Thủ Tĩnh sư phụ, sao trán của ngươi lại chảy máu vậy? Có đau hay ?”

      Thủ Tĩnh hơi khựng lại, nhìn con bé vai, lắc đầu, rầu rĩ : “ đau.”

      Lục Minh Ngọc tin, chớp chớp mắt, để nước mắt tràn ra, “ cổ ta chảy máu đau lắm đó, Thủ Tĩnh sư phụ chảy máu nhiều hơn ta, sao lại đau. Thủ Tĩnh sư phụ, ta thổi cho ngươi chút, thổi chút đau .”

      Tiểu nương ngây thơ lương thiện, mà nàng càng lương thiện càng khiến cho lương tâm của người lấn át nàng khó mà yên ổn, Thủ Tĩnh muốn nhận ý tốt của nàng, lại tỏ ra hung tợn, với Lục Minh Ngọc: “Ta đau, cần ngươi quản, còn dám nữa ta liền quăng ngươi xuống.”

      Lục Minh Ngọc liền trốn sau lưng gã, dùng hành động cho gã biết nàng dám nữa .

      Thủ Tĩnh hiểu sao lại có chút thất vọng, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là trốn cho nhanh, gã cũng quan tâm đến tâm trạng của tiểu nương nữa, nhanh về phía trước, ai ngờ chưa được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc rấm rứt, mặc dù bị cố gắng đè nén xuống nhưng vẫn nức nở. Thủ Tĩnh nhíu mày, quay đầu ra sau nhưng tiểu nương kia vùi đầu xuống nên gã chỉ nhìn thấy tóc tai lộn xộn của Lục Ngọc Minh.

      “Khóc cái gì mà khóc?” Thủ Tĩnh làm bộ như kiên nhẫn hỏi.

      “Ta nhớ cha của ta, cha ta......” Lục Minh Ngọc vừa khóc vừa mơ hồ , “Cha ta bị mù, ông thích ra ngoài, ta đồng ý làm gậy dẫn đường cho cha ta, ông mới đồng ý với ta lên chùa dâng hương, tại ta cùng Thủ Tĩnh sư phụ rồi, cha ta hẳn là rất giận, về sau cũng với ta nữa......”

      xong lại khóc đặc biệt thương tâm.

      Thủ Tĩnh bỗng nhiên nhớ tới nữ nhi của gã, có lần nữ nhi ham chơi té trầy đầu gối, buổi tối trốn vào trong chăn giả bộ ngủ sớm. Gã làm công trở về, hỏi thê tử, sao nữ nhi lại ngủ sớm như vậy, thê tử cười khẽ, nữ nhi chỉ giả bộ ngủ thôi, chứ ra là sợ bị phụ thân trách phạt. Nhưng gã đâu nỡ vì việc nhặt này mà đánh nữ nhi của mình?

      Tiểu nương sau lưng gã đây cũng ngốc, chờ nàng về nhà, phụ thân nàng chỉ càng thương nàng mà thôi.

      “Đừng khóc, cha ngươi giận ngươi.” Từ khi tiểu nương này bị gã bắt , Thủ Tĩnh vẫn luôn cố gắng khắc chế nỗi nhớ về nữ nhi của mình, nhưng giờ này khắc này, gã nhịn được nữa, tiểu nương bởi vì gã mà khóc đến đau lòng như vậy, là lỗi của gã, gã thể quản.

      Khóe miệng Lục Minh Ngọc thầm nhếch lên, lau lau khóe mắt, hỏi gã tại sao lại biết phụ thân nổi giận, sau đó thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, lại cùng Thủ Tĩnh hàn huyên, “Thủ Tĩnh sư phụ, bọn họ ngươi giết người, vì sao ngươi lại giết người chứ? Ta thấy ngươi giống người xấu, có phải có người đánh ngươi, ngươi mới đánh trả ?”

      Vì sao giết người?

      Ánh mắt Thủ Tĩnh trống rỗng.

      Gã nào muốn giết người, mà do Pháp Nghiêm khinh người quá đáng, đánh gã đành, những vậy đánh xong còn mắng mẹ gã. Thủ Tĩnh có thể để bản thân chịu khổ, lại tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ người khác mắng người nhà của gã...... Từ cha, là mẹ gã cực khổ nuôi gã lớn, gã cố gắng kiếm tiền, cưới nàng dâu xinh đẹp. Vợ gã ôn nhu hiền lành, sinh cho gã nữ nhi hoạt bát, đáng , Thủ Tĩnh ngỡ rằng những ngày tháng tươi đẹp này cứ tiếp tục như thế. Nhưng nào ngờ đứa con trai ác bá của thôn trưởng thừa dịp gã ở nhà, giữa ban ngày ban mặt lại xông vào nhà gã với ý định cưỡng gian, làm nhục vợ . Mẫu thân gã chạy đến ngăn cản, lại bị tên khốn khiếp đẩy ra, đụng đầu vào tủ mà chết, nữ nhi vì giúp mẫu thân đánh người xấu, bị tên khốn đó đá cước cũng chết nốt, mà vợ gã......

      Vợ gã bị tên khốn khiếp đó làm nhục, thoi thóp chờ về nhà, cho gã là ai hại các nàng, sau đó thừa dịp gã chú ý, đập đầu vào tường mà chết.

      Thủ Tĩnh quên những ngày này gã vượt qua như thế nào, gã chỉ nhớ gã giết cả nhà kẻ thù, rồi bị quan phủ đuổi giết.

      Sau nhiều năm chôn bí mật này tận trong đáy lòng, Thủ Tĩnh bỗng cảm thấy mệt, gã đột nhiên rất muốn ra tất cả

      Tiểu nương bảy tám tuổi sau lưng hồn nhiên, chân , Thủ Tĩnh muốn cho nàng biết, gã phải người xấu, chỉ là gã bị ép buộc đến còn cách nào, thể chống lại. Gã muốn cho nàng biết, gã phải cố ý bắt nàng, mà gã chỉ muốn được sống. Nhưng vì sao lại muốn sinh tồn? Thủ Tĩnh cũng ràng lắm, gã chỉ biết gã muốn sống mà thôi, hàng năm đốt giấy tiền vàng bạc cho người nhà của gã, miễn cho bọn họ ở bên kia có tiền.

      Lục Minh Ngọc nghe mà sợ run, nghĩ tới Thủ Tĩnh lại thảm như vậy.

      Nàng muốn khuyên Thủ Tĩnh thả nàng ra sớm chút, nhưng có cách nào mở miệng.

      thể mở miệng, hơn nữa thời cơ cũng đúng.

      lâu sau, Lục Minh Ngọc mới dựa vào vai nam nhân, khuôn mặt hướng ra ngoài, giọng hỏi:“ Nữ nhi của ngươi... bao nhiêu tuổi?”

      Thủ Tĩnh thế này mới phát chính mình khóc, gã đưa tay lau , cũng có trả lời.

      Lục Minh Ngọc thức thời im miệng.

      Lục Minh Ngọc bị bắt cóc khi vừa qua giờ ngọ, chẳng mấy chốc mặt trời dần lặn về hướng Tây, sắp đằng sau những dãy núi. Lục Minh Ngọc lo lắng, nàng vẫn nhớ đường , nhưng nếu trời tối, nàng khẳng định thể được, hơn nữa mình trong rừng vào ban đêm, cho mười lá gan Lục Minh Ngọc cũng dám.

      “Thủ Tĩnh sư phụ, ta muốn về nhà, chúng ta xa như vậy rồi, ngươi thả ta ?” quanh co lòng vòng nữa, Lục Minh Ngọc thành tâm cầu xin. quá xa rồi, hơn nữa tính toán thời gian nàng tự về cũng đủ thời gian cho Thủ Tĩnh thoát thân.

      “Ngươi nghĩ tự mình có thể trở về?” Thủ Tĩnh ngốc, đoán được ý đồ của tiểu nương, nhưng gã có khả năng lại thả người lúc này, “Nơi này cách An Quốc Tự quá xa, ngươi mình cũng quay về được. Nghe lời ta, ta để ngươi cây, ngươi ngoan ngoãn ngủ giấc, sáng mai lại có thể nhìn thấy cha mẹ.” Thủ Tĩnh vừa vừa đánh giá bốn phía, phát gốc cây già, gã đến dưới gốc cây nọ, đẩy Lục Minh Ngọc lên cao, bảo nàng leo lên.

      Lục Minh Ngọc cực kỳ hưng phấn, hạ quyết tâm, chờ Thủ Tĩnh vừa , nàng liền nhảy xuống cây, men theo đường cũ về nhà.

      “Nghe lời ta, được xuống dưới, biết !” Thủ Tĩnh ngẩng đầu, dặn dò bé nhu thuận ôm chặt nhánh cây.

      Lục Minh Ngọc liên tục gật đầu, trong đôi mắt to chất đầy quan tâm từ tận đáy lòng ,“Thủ Tĩnh sư phụ nhanh , thoát được càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở lại nữa.”

      Thủ Tĩnh cười khổ, gã trở lại làm gì đâu. Dặn dò Lục Minh Ngọc thêm vài câu đừng tự mình leo xuống dưới, Thủ Tĩnh cụp mắt, yên lặng đứng lát rồi nhắm hướng đông mà . Tiểu nương đơn thuần, nhưng ngày mai quan binh chắc chắn hỏi nàng gã về phía nào, gã phải cẩn thận.

      Thủ Tĩnh rồi, Lục Minh Ngọc ghé vào cây, nhìn bóng dáng gã dần dần xa, tâm tình phức tạp, nàng tưởng rằng đời trước của nàng đủ khổ, nhưng so với Thủ Tĩnh, nàng ra tốt hơn rất nhiều......

      Gió núi thổi tới, ở cao lạnh hơn, Lục Minh Ngọc khép chặt áo, rốt cuộc bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của mình, dời mắt về hướng đường lúc nãy, lại bất chợt cứng người. Lục Minh Ngọc che miệng, khó tin nhìn chằm chằm bóng đen trong rừng

      có người, là nam nhân mặc đồ đen, ánh sáng mơ hồ nhìn được khuôn mặt, chỉ biết là vụng trộm tới gần Thủ Tĩnh.

      Đối phương là loại người nào? Tới cứu nàng sao? Nhưng những tăng nhân vây bắt Thủ Tĩnh trước đây có ăn mặc như vậy. phải tăng nhân hoặc hộ viện nhà mình, chẳng lẽ là những tên lục lâm thảo khấu khác, muốn xuống tay với Thủ Tĩnh chỉ để cướp vàng bạc? Vậy sau khi giết Thủ Tĩnh rồi có phải đến phiên nàng?

      Mặt Lục Minh Ngọc trắng bệch, Thủ Tĩnh ít nhất hại nàng, còn tên hắc y nhân xuất như ma quỷ kia biết chừng......

      Lục Minh Ngọc vừa định lên tiếng nhắc nhở Thủ Tĩnh, hắc y nhân đột nhiên hướng Thủ Tĩnh vọt tới!

      Thủ Tĩnh nghe được tiếng bước chân vội vàng chạy tới, theo bản năng quay đầu nhìn sang, đập vào mắt gã là hắc y nhân cầm thanh kiếm phóng tới. Vừa thấy , Thủ Tĩnh liền biết mình phải là đối thủ, gã lập tức liều mạng chạy về phía trước, nhưng Sở Hành tính kỹ khoảng cách mới phóng ra, nếu ra tay Thủ Tĩnh làm sao mà chạy thoát?

      Người này ngay trước khi Hoàng Thượng định cải trang xuất cung lại giết chết đại hòa thượng, hành tung quá mức khả nghi, phải bắt được gã.

      Ý nghĩ chợt lóe qua đầu, thân hình như mũi tên nhọn, Sở Hành nhanh chóng đuổi theo Thủ Tĩnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, Thủ Tĩnh chật vật trốn tránh, Sở Hành xoay người cái, trường kiếm trong tay nhanh chóng xẹt qua đùi Thủ Tĩnh. Lục Minh Ngọc cách khá xa, thấy kiếm kia có đâm trúng Thủ Tĩnh hay , thấy Thủ Tĩnh lảo đảo chút, thẳng tắp gục ở mặt đất.

      Lục Minh Ngọc che miệng lại, dám nhìn, lại yên tâm hắc y nhân kia xử trí Thủ Tĩnh như thế nào.

      “Ngươi là ai?” Mũi kiếm nhắm ngay cổ Thủ Tĩnh, Sở Hành lạnh lùng hỏi, mắt phượng nhìn chằm chằm Thủ Tĩnh, xem kỹ giả.

      Thủ Tĩnh cách Sở Hành khá gần, nhận ra quan phục người , lại nhìn sang đùi phải của mình bị nam nhân này đâm bị thương, Thủ Tĩnh tự biết thể chạy trốn, ngược lại thoải mái, ngửa đầu nằm mặt đất, đối mặt với ánh tịch dương tỏa khắp bầu trời, khóe miệng gã chậm rãi lộ ra nụ cười thoải mái. Điều muốn , gã cho tiểu nương kia biết, tại bị quan binh bắt về, chờ gã chỉ là cái chết. Đều là chết, vậy bằng......

      “Làm phiền quan gia chuyển lời đến Lục nương, Thủ Tĩnh ta thực xin lỗi nàng, xuống hoàng tuyền cũng thay nàng niệm kinh, cầu Phật tổ phù hộ nàng cả đời bình an, mọi chuyện trôi chảy.” xong hướng đầu mình vào kiếm của Sở Hành muốn tự vận, nhưng Sở Hành lanh tay lẹ mắt dời trường kiếm , Thủ Tĩnh bật cười, chủy thủ trong tay lật lại, chuẩn xác đâm thẳng vào ngực mình.

      Sở Hành nhíu mày, lại đánh giá nam nhân nằm đất lát, hồi tưởng lại lời gã trước khi chết, đột nhiên hiểu được, người này phải thích khách.

      Nếu hung thủ giết người tự sát, Sở Hành thu hồi trường kiếm, lấy ra tên lệnh được gắn bên hông, thông báo cho thủ hạ ở An Quốc Tự. “Vèo” tiếng, tên lệnh phóng lên cao, cùng lúc đó, xa xa truyền đến thanh vật nặng rơi xuống đất cái “bịch”, Sở Hành nghi hoặc nhìn qua, thấy vị tiểu nương kia mới rồi còn ở cây, lúc này nhảy xuống , hiển nhiên chân bị thương, khập khiễng chạy về hướng xuống núi.

      “Tứ nương?” Sở Hành lập tức đuổi theo tiểu nương.

      Giọng xa lạ, xưng hô quen thuộc, Lục Minh Ngọc “cướp đường mà chạy” bỗng chốc dừng lại, kinh ngạc xoay người. Hắc y nhân từ trong ánh chiều tà bước tới, ánh nắng làm nền, nàng vẫn nhìn khuôn mặt của , nhưng nàng có thể thấy được người nọ rất cao to. Đến gần, rốt cuộc Lục Minh Ngọc cũng nhận ra đó là chồng kiếp trước của nàng. Đúng vậy, là Sở Hành, … sao lại ở đây?

      Lục Minh Ngọc khiếp sợ đến thể .

      Tiểu nương khuôn mặt phấn nộn, ngơ ngác ngây ngốc đứng ở dưới tàng cây, Sở Hành đến trước mặt nàng, thần sắc vẫn như thường, hô hấp vững vàng, vậy mới biết việc đuổi theo phạm nhân vừa rồi dễ như trở bàn tay. Ánh mắt liếc qua người tiểu đệ muội tương lai tuy rằng còn non nớt nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, lòng Sở Hành vẫn lặng yên như nước, trực tiếp nhìn về phía chân trái của Lục Minh Ngọc hơi hơi nâng lên, “Bị thương?”

      Lục Minh Ngọc hoàn hồn, mặt đột nhiên đỏ lên.

      Sớm biết rằng là Sở Hành, nàng làm gì phải mạo hiểm nhảy từ cây xuống? Nhìn tưởng cao, nhảy xuống lại trật chân, đau gần chết......

      chữ “chết” vừa xẹt qua, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lo lắng nhìn phía Thủ Tĩnh, “Biểu cữu cữu, Thủ Tĩnh ......”

      sợ tội tự tử.” Sở Hành yên lặng , ngồi xổm xuống, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm chân đệ muội tương lai, hiển nhiên so với việc sợ tội tự sát của hòa thượng càng để ý đến vết thương của đệ muội hơn. Để ý, nhưng cũng đau đầu, tuy rằng đệ muội còn , giúp nàng xoa bóp xương cốt kiểm tra thương thế hẳn là có gì mờ ám, nhưng, dù sao cũng là đệ muội.

      lang man suy nghĩ thế nào cho tốt, chợt nghe thấy tiếng khóc, Sở Hành nhìn lên khuôn mặt bi thương của tiểu nương. Mắt đẫm lệ, nhìn xác Thủ Tĩnh lẩm bẩm, “Đều do ta, nếu ta nhận ra biểu cữu cữu sớm hơn chút, gã cũng chết......”

      Đối với Lục Ngọc Minh, Thủ Tĩnh dù hai lần giết người vì tình vẫn có thể tha. Tuy gã bắt cóc nàng nhưng lại cẩn thận chiếu cố, phải là người xấu.

      Sở Hành ngàn vạn lần cũng đoán được tiểu nương này những hận hay sợ kẻ bắt cóc mình mà ngược lại còn vì đối phương tử tự mà tự trách bản thân, ràng chỉ mới nửa ngày Thủ Tĩnh hẳn gì đó với Lục Minh Ngọc, Sở Hành tạm thời áp chế nghi hoặc, trước trấn an tiểu đệ muội, “Tứ nương sai rồi, cho dù ngươi nhận ra ta, ta cũng vẫn bắt gã trở về, giết người đền mạng, ai cũng trốn thoát.”

      “Cũng phải là gã cố ý giết người mà.” Lục Minh Ngọc lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Sở Hành, “Biểu cữu cữu, gã......”

      “Là vô ý cũng được.” Sở Hành lạnh giọng ngắt lời nàng, “Mạng người quan trọng, ai cũng được phép giết người.”

      Lục Minh Ngọc biết cuộc sống của Thủ Tĩnh có bao nhiêu đau khổ, tại người chết, Sở Hành thậm chí ngay cả nghe cũng muốn nghe nỗi khổ của gã, Lục Minh Ngọc xúc động, nhịn được hỏi, “Nếu như vậy, khi biểu cữu cữu ra chiến trường giết người, có phải là nên hay ?”

      Sở Hành sửng sốt, mắt phượng lần đầu tiên nhìn thẳng vào tiểu nương trước mặt.

      chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt tuy mang theo tức giận nhưng so với người bình thường khi tức giận còn đáng sợ hơn, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên hối hận, cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, “Thực xin lỗi biểu cữu cữu, con sai rồi.” Nàng nên đánh đồng việc Thủ Tĩnh giết người trả thù với việc Sở Hành giết địch vì dân, có lẽ Sở Hành đúng, Thủ Tĩnh giết người phải đền mạng, chỉ là nghĩ đến Thủ Tĩnh chịu khổ sở, Lục Minh Ngọc cảm thấy xót xa, lệ lại tuôn trào.

      Nhìn Lục Minh Ngọc khóc đầm đìa nước mắt như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Sở Hành trước nay luôn bình tĩnh, lại dần lên tia bối rối .

      xong, dọa đệ muội khóc rồi......

    4. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      Chương 17
      Editor: Tapu

      đợi Sở Hành suy nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ nàng Lục Minh Ngọc xoay người, lau nước mắt, khuôn mặt lấy lại bình tĩnh.

      Nàng cùng Thủ Tĩnh chỉ như bèo nước gặp nhau, cũng phải là cảm tình gì sâu nặng, nàng chỉ cảm thông với hoàn cảnh của Thủ Tĩnh, thương tiếc cho người mạng khổ, cũng phải là quá thương tâm.

      “Biểu cữu cữu, vậy bây giờ biểu cữu cữu muốn xử trí Thủ Tĩnh như thế nào?” Điều chỉnh xong cảm xúc bản thân, Lục Minh Ngọc quay lại, đôi mắt vẫn còn đỏ hồng hỏi Sở Hành.

      Sở Hành kinh ngạc nhìn Lục Minh Ngọc.

      thân muội muội cũng năm tuổi, mỗi lần xa nhà, muội muội đều khóc rất dai dẳng vì muốn xa đại ca. Những lúc đó, Sở Hành đặc biệt đau đầu cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì biết phải dỗ muội muội như thế nào, chỉ có thể cam đoan sớm bình an trở về. Muội muội cũng rất hiểu chuyện nhưng cũng phải thút thít thêm lúc mới thôi, mà Lục Minh Ngọc ràng mới vừa rồi còn rất khổ sở thế mà trong chốc lát có thể lấy lại bình tĩnh.

      Rất ngoan, Sở Hành chưa bao giờ gặp đứa ngoan như vậy.

      “Thuộc hạ của ta đưa xác của gã về kinh, cũng phải cho An Quốc Tự câu trả lời thỏa đáng.” Sở Hành liếc nhìn xác Thủ Tĩnh, trả lời nàng.

      xong mới ý thức được có điều đúng. đứa con nít bình thường khi nhìn người chết phải là rất sợ hãi sao? Làm sao đệ muội còn biết hỏi kế tiếp làm gì với xác của Thủ Tĩnh? Sở Hành lần nữa nhìn Lục Minh Ngọc, lại thấy trong mắt tiểu nương lên vẻ đau thương, dường như đành lòng.

      “Vì sao ngươi lại quan tâm đến như vậy?” Sở Hành vẫn giữ tư thế quỳ chân đất để chuyện cùng nàng, “ bắt ngươi, khiến cha mẹ ngươi lo lắng, ngươi tức giận?” muốn biết nguyên nhân, nếu có lý do khác, vậy đệ muội cũng quá đơn thuần thiện lương, quá nhân từ với kẻ xấu, cũng phải là chuyện tốt, tương lai dễ bị những kẻ tâm thuật bất chính lợi dụng.

      Nghĩ đến những chuyện Thủ Tĩnh trải qua, Lục Minh Ngọc tự chủ được thở dài, vì nhìn xác Thủ Tĩnh nên cũng biết Sở Hành thấy nàng thở dài giật mình: “Biểu cữu cữu, Thủ Tĩnh sư phụ phải cố ý giết người, gã......”

      Dưới những tia nắng vàng vọt cuối cùng trong ngày, Lục Minh Ngọc từ từ kể lại câu chuyện của Thủ Tĩnh. Dù là về những chuyện sinh tử, nhưng biểu của nàng cũng rất thong dong trấn định, giọng êm tai, khiến Sở Hành theo lời của nàng tưởng tượng đến những đau khổ mà Thủ Tĩnh phải chịu đựng khi còn sống, thẳng đến khi Lục Minh Ngọc xong, Sở Hành mới lại cảm thấy quái dị.

      Từ lời đến cử chỉ của đệ muội, giống tiểu hài tử.

      Sở Hành nhìn chằm chằm tìm tòi nghiên cứu Lục Minh Ngọc.

      Sở Hành cũng có bí mật của riêng . Kiếp trước trải qua chinh chiến, chỉ còn con mắt có thể nhìn được, cũng chỉ còn tay phải để cầm kiếm giết địch. Hoàng thượng coi trọng , ngại thân thể có tật vẫn như cũ giao trọng trách cho , các tướng sĩ cũng tín nhiệm , cam tâm nghe theo hiệu lệnh của làm việc, nhưng Sở Hành biết , là kẻ tàn tật, thể chiến đấu dũng mãnh như xưa, chỉ là nỗ lực chống đỡ, rốt cuộc trong cuộc chiến chống Hoài Nam Vương, bị trường thương đâm xuyên tim mà chết...

      Sau khi trọng sinh, Sở Hành đoạn thời gian rất dài giống như nằm mộng, cẩn thận quan sát những người bên cạnh, phát bọn họ cùng trong trí nhớ gần như hoàn toàn giống nhau, nên nhát gan nhát gan, nên xúc động xúc động. Dần dần, Sở Hành hoàn toàn tiếp nhận chuyện chỉ có mình trọng sinh là . tại, Sở Hành nhịn được hoài nghi đệ muội, có phải cũng giống như hay ?

      “Theo lời ngươi , số mạng của Thủ Tĩnh quả quá khổ, bản tính gã cũng phải độc ác, ta lập mộ cho gã, giúp gã được toàn thây.” Nếu đệ muội lên tiếng vì Thủ Tĩnh, Sở Hành trấn an tiểu nương trước, nếu với tội danh sợ tội tự sát của Thủ Tĩnh, chỉ sợ thi thể bị quăng vào nơi hẻo lánh, mồ chôn thân.

      Lục Minh Ngọc cuối cùng cũng cảm thấy vui mừng.

      thôi, trước tiên ta đưa ngươi xuống núi, cha mẹ ngươi hẳn rất lo lắng.” Sở Hành đứng lên, hướng tiểu nương cúi người xuống, định ôm nàng, “A Noãn trật chân, ta ôm ngươi .”

      Lúc chuyện, mắt phượng bình tĩnh lại tự nhiên nhìn Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc đưa mắt nhìn lên cánh tay đưa ra của nam nhân kia, dần chuyển đến khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mỹ ngọc của Sở Hành, tuy biết rằng lúc này Sở Hành chỉ xem nàng là tiểu hài tử nhưng Lục Minh Ngọc vẫn là thể khống chế hai má nóng lên, xấu hổ dời mắt, “ cần đâu biểu cữu cữu, chân con đau, con tự được.”

      xong còn chứng minh mình có việc gì, Lục Minh Ngọc nhìn xác Thủ Tĩnh lần cuối rồi ngẩng đầu ưỡn ngực về phía trước .

      Nhìn theo bóng nàng, Sở Hành nhíu nhíu mày, biểu vừa rồi của đệ muội vẫn chưa đủ chứng minh là nàng cũng trọng sinh, dù sao nương lớn như vậy cũng biết xấu hổ, hơn nữa lại cùng huyết thống, làm cho tiểu nương ngượng ngùng. Nhưng mà, lại thấy chân trái của nàng càng lúc càng loạng choạng, Sở Hành lại phát sầu.

      Cõng nàng sao, đừng nàng có thể là người trọng sinh, mà cho dù phải, cũng quá thích hợp. Nhưng mà cõng, đại nam nhân, có thể trơ mắt nhìn đứa khập khiễng xuống núi? Đường núi xa như vậy, dù nhanh, cũng phải mất ngày, cho dù đệ muội bị thương, cũng thể nổi.

      “Tứ nương, ta cõng ngươi .” Sở Hành rất nhanh hạ quyết tâm, đuổi theo Lục Minh Ngọc, ngồi xổm trước người tiểu nương, mặt hướng phía trước. Đệ muội bị thương, cõng nàng xuống núi là chuyện hợp tình hợp lý, huống chi cũng thẹn với lương tâm, vậy có thể chấp nhận được.

      Lục Minh Ngọc do dự, chân của nàng, thể tự được......

      “Tứ nương, nếu xuống núi ngay trời tối, đường ban đêm thể nhanh, lại mất nhiều thời gian, ngươi nhẫn tâm để cha mẹ lo lắng?” Sở Hành nghiêm mặt .

      Lại nghĩ đến phụ thân vì cứu nàng mà té ngã, Lục Minh Ngọc trong lòng dậy sóng, do dự lát, ngoan ngoãn nằm úp sấp lưng nam nhân. Nàng dám nhìn mặt Sở Hành, đầu hướng ra ngoài vai , giọng : “Cám ơn biểu cữu cữu.”

      “Ta là trưởng bối của ngươi, đây là chuyện phải làm.” Tiểu nương gầy , Sở Hành đứng hết sức thoải mái, mắt nhìn đường xuống núi, tập trung bước

      im lặng, lời nào, trong lòng Lục Minh Ngọc được tự nhiên, mím môi nghĩ đến chuyện khác để khiến mình phân tâm. Thủ Tĩnh chết, nàng sớm xuống núi về gặp cha mẹ, suy nghĩ trận, vẫn tự chủ mà lại nghĩ về thực, rằng nàng vẫn lưng chồng. Khi nàng gả cho Sở Tùy, Sở Tùy cũng 19 tuổi, nhưng Sở Tùy là quan văn, thân hình đương nhiên gầy gò, như Sở Hành quanh năm lãnh binh đánh giặc, mặc dù tuổi tác như nhau, nhưng Sở Hành rất cao, bả vai càng lớn, hình như còn rộng hơn cả phụ thân.

      “Đúng rồi, biểu cữu cữu, làm sao biểu cữu cữu tìm được đến đây?” Lục Minh Ngọc thắc mắc hỏi.

      Sở Hành đơn giản giải thích lần.

      “Biểu cữu cữu thông minh, nếu có biểu cữu cữu, chắc con phải qua đêm trong núi.” Lục Minh Ngọc cố sức coi mình như đứa , tự tìm lý do chính đáng cho việc chồng giúp đỡ mình, bằng lại cảm thấy được tự nhiên.

      Được khích lệ, Sở Hành tiếp.

      Hai người lại tiếp tục im lặng.

      Gió núi thổi thốc vào mặt, Lục Minh Ngọc nhịn được rùng mình, buổi trưa trời ấm, nàng theo cha mẹ tham quan chùa mang theo áo choàng, lúc này hoàng hôn gió lạnh thổi cái, tất nhiên chịu nổi. Nàng lạnh run, Sở Hành lập tức nhận ra, liền dừng chân, đặt Lục Minh Ngọc xuống đất, lại nhanh chóng cởi quan phục người xuống.

      “Ta lạnh......” Lục Minh Ngọc thụ sủng nhược kinh, lui ra phía sau hai bước cự tuyệt ý tốt của nam nhân.

      Tuy Sở Hành săn sóc nàng, nhưng mặt vẫn đổi sắc, nhìn bả vai của Lục Minh Ngọc : “Ngươi còn quá , đừng để bị cảm lạnh.” Vẫn là giải thích việc mình đem áo ngoài khoác cho Lục Minh Ngọc. Việc đến nước này, Lục Minh Ngọc chỉ có thể nhận, hai tay bé đưa vào trong cánh tay áo rộng thùng thình của Sở hành, định bụng tự kéo áo quấn cả thân mình lại, nhưng liên tục kéo hai ống tay áo lên, lại vẫn thể kéo lên hết.

      Lục Minh Ngọc đỏ mặt.

      Sở Hành giật giật ngón tay, nhịn xuống ý định muốn giúp nàng, chỉ yên lặng cúi người xuống, bàng quan nhìn Lục Minh Ngọc cố gắng cột tốt đai lưng.

      Dọc đường cả hai đều im lặng, Lục Minh Ngọc nhìn hai tay của mình chui trong ống tay áo của Sở Hành, trong lòng nghĩ đến việc. Sở Tùy vô cùng kính nể đường huynh của mình, nàng cũng rất kính trọng người chồng này, nay Sở Hành lại có ân với nàng, về tình về lý hay về công về tư, nàng đều vẫn phải giúp Sở Hành chữa khỏi mắt. Nhưng nàng phải giải thích như thế nào cho hợp lý? Vừa phải tìm được lý do thỏa đáng cho việc vì sao nàng biết có tật ở mắt trái, lại vừa phải thuyết phục được người ta rằng nàng biết cách chữa.

      cho Sở Hành biết là nàng trọng sinh?

      Lục Minh Ngọc cần nghĩ cũng bỏ ngay ý định này, nàng chỉ tin cha mẹ mình, ngay cả Sở Tùy nàng cũng dám , sợ người bị dọa chạy mất..

      ~

      được hơn nửa đoạn đường núi, lúc này trời tối đen, cả hai mới gặp được những tăng nhân lên núi cứu viện.

      “Phụ thân!” nương theo ánh đèn, Lục Minh Ngọc nhìn thấy cha mẹ mình trong đám đông, bên phụ thân vịn vào tay mẫu thân, tay còn lại nắm quải trượng bước tới.

      “A Noãn!” Nữ nhi tưởng mất nay gặp lại khiến Tiêu thị cảm động, ướt cả hai mắt, nếu phải đỡ trượng phu sớm chạy đến đón nữ nhi .

      Sở Hành cõng Lục Minh Ngọc đến trước mặt vợ chồng Lục Vanh, vội giải thích:“Tứ nương vô tình trật chân, có gì đáng lo ngại, chỉ ngại gió núi quá lớn, e Tứ nương bị cảm phong hàn.”

      “Đa tạ Thế Cẩn, để A Noãn tĩnh dưỡng ít ngày, vợ chồng chúng ta đưa A Noãn đến cảm tạ.” Tiêu thị cảm kích kêu tên tự của Sở Hành, cùng lúc tiến lên đón nữ nhi của mình. Sở Hành nhìn Lục Vanh, lòng có chút do dự, Tiêu thị là nữ, chắc đủ sức cõng nữ nhi của mình, mắt của Lục Vanh lại…

      Nhận ra tâm tư của , Tiêu thị sốt ruột, muốn ôm nữ nhi bảo bối của mình :“ làm phiền Thế Cẩn quá nhiều rồi, vẫn là đưa A Noãn cho ta .” Mình cõng được mà.

      “Để ta cõng A Noãn, nàng đỡ ta.” Lục Vanh đột nhiên , ngữ khí kiên định. Là nữ nhi của , phải để chiếu cố.

      Thấy vợ chồng Lục Vanh nhất quyết, Sở Hành liền tới sau lưng Lục Vanh, ý chuyển Lục Minh Ngọc qua.

      Lục Minh Ngọc nhanh chóng chuyển qua lưng phụ thân, cảm nhận được hai tay phụ thân ôm nàng chặt, Lục Minh Ngọc cảm giác đặc biệt an tâm, quay đầu cùng Sở Hành lời cảm tạ: “Đa tạ biểu cữu cữu, chờ con tốt hơn, cùng cha nương con Quốc Công Phủ tạ ơn biểu cữu cữu.” Khó có cơ hội Sở quốc công phủ , hơn nữa là mẫu thân tự chủ động đề xuất , nàng càng thể bỏ qua.

      “Chỉ là cái nhấc tay thôi, tam gia và phu nhân quá lời rồi, thân thể Tứ nương quan trọng hơn, chúng ta nên xuống núi trước.” Sở Hành đứng ở bên trái Lục Vanh, hướng về phía An Quốc Tự .

      Tiêu thị gật gật đầu, hộ viện mang theo đèn lồng dẫn đường trước, nàng giúp đỡ trượng phu chậm rãi phía sau. Sở Hành lo lắng Lục Vanh và Tiêu thị sức yếu chịu nổi khoảng đường xuống núi còn phải cõng người, thủy chung vẫn cách Lục Vanh hai bước chân, đồng thời kể lại ngắn gọn chuyện phát sinh núi. Lục Vanh hiểu được Sở Hành có lòng tốt chăm sóc con , nếu là thời điểm khác có thể lưu tâm đến lòng tốt của người khác, nhưng giờ trong lòng của chỉ có nữ nhi của mình.

      “A Noãn con mệt ? Mệt ngủ , chỉ chốc nữa chúng ta lên xe ngựa về nhà.” Lục Vanh nghiêng đầu, khẽ với nàng .

      Lục Minh Ngọc vâng dạ, cơ thể vừa mệt vừa đói, vô ý thức từ từ chìm vào giấc ngủ.
      Last edited: 17/8/17

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Sở Hành gọi đệ muội rồi mà LMN vẫn còn ngu ngơ phân vân biết nên ra thân phận mình hay . Ôi trời ạ!!!:yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :